Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMdEL0N_HAuk-Lu_D1uz26pbW3K1mbZNoHw4tKC66oyvmd3ZHtwqQBV-Vh1QFnMRV3KAJkdsB6UyyuvfKwwxyoBngMuiifUKlyCz9SXiJ6k5fRUv7iGe3UXSrmcQHkTNfYcp7LL4PRtv62oGgZqd9g9=w215-h322-s-no-gm

Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Tác giả: Tuyết Thiêu Điềm
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tuyết Thiêu Điềm

Tran / Editor: Xoài Lắc Muối Tôm

Beta: Xoài Lắc Muối Tôm

Thể loại: HE, Hiện đại, Showbiz, Sủng Ngọt, Sạch, Thanh mai trúc mã

Độ dài: 6

Giới thiệu

Trúc mã đỉnh lưu nói rằng đường ống nước nhà cậu ấy bị vỡ, chạy sang nhà tôi tắm nhờ.

Kết quả là tôi lỡ tay nhận cuộc gọi video từ chương trình truyền hình trực tiếp do tiểu hoa đang hot gọi tới: "Anh đang làm gì thế?"

"Cậu ấy đang tắm, hay là lát nữa cô gọi lại nhé?"

Đúng lúc này, trúc mã trong phòng tắm bỗng nhiên lớn tiếng gọi tôi: "Giúp tớ lấy cái khăn tắm với."

Chỉ một câu thôi, cả mạng bùng nổ --

Hình tượng cấm dục, độc thân của đỉnh lưu hóa ra là giả, kim ốc tàng kiều mới là thật!​
 
Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Chương 1: Chương 1



Thẩm Cận Bạch là thanh mai trúc mã lớn lên cùng tôi.

Hồi nhỏ tôi một lòng muốn làm bố của cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại sớm nổi tiếng trở thành gà mới đang hot.

Thế là tôi chẳng còn cơ hội nghe cậu ấy gọi tôi một tiếng “bố” nữa.

Sợ cậu ấy đắc ý, mỗi lần xem phim cậu ấy đóng, tôi đều phải kéo chặt rèm cửa lại.

Ví dụ như bây giờ, nhìn dáng vẻ trung thành lặng lẽ dõi theo nữ chính của cậu ấy trong phim, tôi siết chặt nắm đấm.

Người này trước mặt tôi thì chẳng bao giờ đứng đắn, trong phim lại đóng bộ dạng si tình thế kia.

Rèm cửa đột nhiên “soạt” một tiếng bị kéo ra.

Vừa mới trong phim còn đang dầm mưa vì yêu, giờ Thẩm Cận Bạch ướt sũng đứng ngay trước mặt tôi, đường nét cơ bụng phập phồng ẩn hiện.

Cậu ấy giơ tay quơ quơ trước mặt tôi: "Không nhận ra tớ nữa à?"

Tôi thản nhiên giấu cái iPad đi.

"Không phải chứ, ban ngày ban mặt cậu chơi trò dụ dỗ ướt át gì vậy?"

"Cậu cứ nói xem có bị dụ dỗ không?"

"Tớ đấm cậu một phát bay luôn bây giờ, tin không?"

Tôi làm bộ giơ tay muốn đánh cậu ấy.

Nhưng tim lại ngấm ngầm nổi loạn không ngừng.

"Cậu đánh đi."

Cậu ấy nhếch khóe môi cười tôi, rồi đưa tay lên xoa xoa đầu tôi một trận loạn xạ.

Cậu ấy nghênh ngang sải chân đi qua:

"Nhà tớ vỡ ống nước rồi, mượn chỗ cậu tắm nhờ chút, cậu không ngại chứ?"

*

"Ống nước đang yên đang lành sao lại vỡ?"

"Bị vẻ đẹp trai của tớ làm nổ rồi."

Cậu ấy hành động nhanh như chớp, chưa kịp để tôi chạy qua đánh cho một trận thì đã đóng sầm cửa phòng tắm: "Nhà tớ mà cũng vỡ ống nước thì tớ không tha cho cậu đâu."

Điện thoại cậu ấy giống y hệt tôi, đều là iPhone 14 Pro Max màu trắng, cộng thêm cái tính lười, thấy thích ốp lưng điện thoại của tôi còn bắt tôi mua cho cậu ấy một cái y chang.

Thế nên lúc chuông reo, tôi theo phản xạ cầm lên nghe mà không nhìn kỹ.

Giọng nói vang lên trước cả hình ảnh:

"Anh trai đang làm gì đó?"

"Em bỗng nhớ anh quá."

Hai câu nói khiến đầu tôi nổ tung, trong ngoài đều cháy khét.

Phản ứng lại thì mới phát hiện mình nhận nhầm điện thoại của Thẩm Cận Bạch: "Ờ, cậu ấy đang tắm, hay lát nữa cô gọi lại nhé?"

"Anh ấy đang tắm? Không phải, cô là ai vậy? Không biết là không được tùy tiện động vào điện thoại người khác à?"

Cô ta nhíu mày hỏi tôi liền ba câu.

Tôi vừa định giải thích thì giọng Thẩm Cận Bạch từ trong phòng tắm vọng ra:

"Chi Chi, lấy giúp tớ cái khăn tắm."

"Đợi tí ——"

Cuộc gọi đã bị ngắt.

Tôi chỉ có thể tạm thời đặt điện thoại xuống để đi tìm khăn tắm.

“Mở cửa, khăn tắm tới rồi.” Tôi gõ gõ cửa phòng tắm.

“Ừm. Tớ mở cửa đây, cậu đừng có nhìn lén nữa đấy.”

“...”

Cái gì gọi là nữa?

Tôi lập tức nghẹn lời.

Năm lớp 11, lần đó tôi đến nhà cậu ấy rủ đi ăn khuya.

Cửa phòng cậu ấy khép hờ, tôi theo thói quen đi vào, đúng lúc bắt gặp cậu ấy không mặc áo bước ra từ phòng tắm.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu thiếu gia bình thường ngạo mạn kia đỏ bừng cả mặt, hốt hoảng chạy thẳng vào phòng tắm.

Ai ngờ sau đó cậu ấy lại vô liêm sỉ xuyên tạc ký ức đó thành tôi lén nhìn cậu ấy tắm.

Nghĩ tới đây, mặt tôi nóng lên từng chút.

“Ai thèm nhìn cậu chứ, hồi nhỏ lúc cậu còn cởi truồng tớ chẳng phải cũng thấy rồi còn gì...”

Bàn tay cậu ấy đưa ra, khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh nhạt nổi lên, kéo cái khăn tắm màu hồng vào, khẽ cười:

“Sao vẫn là màu hồng vậy?”

“Chỉ còn mỗi màu này thôi, chê à?”

“Tớ đâu dám.”

Cậu ấy nói bằng giọng điệu cực kỳ gợi đòn.

Đợi cậu ấy ra khỏi phòng tắm, tôi ném điện thoại cho cậu ấy: “Vừa rồi có cô gái nào gọi video cho cậu, hình như là cô năm ngoái từng có tin đồn với cậu đấy, mà tớ tưởng là điện thoại mình nên lỡ nghe một chút, hai người sẽ không thật sự...”

Cậu ấy liếc tôi một cái: “Đừng tưởng tượng phong phú thế, tớ độc thân.”

Cậu ấy cầm điện thoại xem qua, lông mày khẽ nhíu lại.

Sau đó chẳng thèm bận tâm, tùy tiện ném điện thoại sang bên cạnh.

Cúi đầu, dùng khăn tắm màu hồng lau tóc, từ eo đến cổ tạo thành một đường cong mảnh mai, lạnh nhạt mà đẹp mắt.

“Cậu không gọi lại sao?”

“Không rảnh, để sau đi.”

Không hiểu sao, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“À đúng rồi, dạo này cậu có xem bộ phim tớ đóng không?”

Cậu ấy tiến lại gần tôi, hương thơm từ chai sữa tắm mùi hoa dành dành của tôi phảng phất len vào mũi tôi.

Tôi buột miệng: “Tất nhiên là không xem rồi.”

Ai ngờ cậu ấy chậm rãi gật đầu nói “Không xem à” xong giây tiếp theo liền bất ngờ vươn tay giật lấy chiếc máy tính bảng tôi đang ôm.

Tôi bật dậy: “Cậu làm gì vậy?”

Cậu ấy cười: “Không làm gì cả, chỉ muốn xem lịch sử xem phim của cậu thôi, phản ứng lớn thế?”

Không được không được, tuyệt đối không được.

Nếu để cậu ấy biết tôi lén xem phim cậu ấy đóng, chắc chắn cậu ấy sẽ khoe khoang ba năm năm năm mất!

“Cậu mau trả lại đây.”

Thế nhưng Thẩm Cận Bạch lại thong thả ngồi xuống ghế sofa, ngả người về sau, giơ cao không cho tôi với tới: “Chậc, tay ngắn vậy với nổi không?”

Tôi nhào tới, dốc toàn lực giành lấy máy tính bảng, ôm chặt vào lòng.

Vừa định đắc ý cười thì đột nhiên phát hiện cả người tôi lúc này đang ngồi trong lòng cậu ấy, phần trên cơ thể dính sát vào người cậu ấy, tư thế cực kỳ kỳ lạ.

“Mẹ nó cậu đừng có ngồi kiểu đó...”

Cậu ấy ngửa đầu, yết hầu khẽ lăn.

Cơn nóng ran lập tức lan từ vành tai tới má.

Nhưng tôi còn chưa kịp lật người xuống.

“Rầm” một tiếng vang lớn.

Cửa nhà tôi bị đẩy tung ra.

Bầu không khí ám muội bị hai tiếng “Má ơi” cắt ngang.

Thằng bạn nối khố Tưởng Hiên và cô bạn thân Hứa Miểu ngạc nhiên trợn to mắt: “Má ơi, hai người các cậu lén lút yêu đương sau lưng bọn tớ à, có còn xứng với niềm tin chúng ta lớn lên cùng nhau không, hu hu hu...”

“Á á tớ nhìn thấy thứ không nên thấy rồi! Trời ơi mắt của tớ!”

“Yêu đương cái gì chứ,” Tôi như lò xo bật ra khỏi người Thẩm Cận Bạch, “Tên này giật máy tính bảng của tớ, tớ đang tính dạy dỗ cậu ta đây.”

Thẩm Cận Bạch tựa vào sofa, dáng vẻ cứ như vừa bị tôi xử lý tại chỗ:

“Ừm, cậu ấy đang dạy dỗ tớ đấy.”
 
Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Chương 2: Chương 2



Tưởng Hiên nhìn sang Thẩm Cận Bạch:

“Lão Thẩm, cậu lên hot search rồi biết không, còn ở đây chơi nữa?”

Tôi: “Lên hot search không phải việc thường ngày của cậu ấy sao?”

Tưởng Hiên ném điện thoại cho tôi.

“Có cả phần của cậu đấy, nhìn xem.”

Bên cạnh mấy chữ "Thẩm Cận Bạch kim ốc tàng kiều" có kèm chữ "bùng nổ", tim tôi lập tức đập lỡ một nhịp, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu ấy:

“Thẩm Cận Bạch, cậu kim ốc tàng kiều rồi à? Khi nào thế...”

Một giây sau, Thẩm Cận Bạch dùng tay bóp lấy môi trên dưới của tôi:

“Vừa rồi tớ nói rồi, tớ độc thân.”

Tưởng Hiên vỗ vai tôi: “Ây da hai người đừng vội đấu khẩu nữa, bây giờ vấn đề nghiêm trọng lắm rồi!”

Hứa Miểu cũng nói: “Đúng vậy, hay là hai người xem kỹ chút đi?”

Không xem không biết, vừa xem đã giật mình.

— Hóa ra cuộc gọi vừa nãy, lại là Tống Triều Diên, tiểu hoa đang hot gọi từ chương trình giải trí livestream.

Tôi bấm mở đoạn cắt từ chương trình đang trên hot search.

Lúc đó là một trò chơi nhỏ, các nữ khách mời trong chương trình phải gọi cho “bạn nam” của mình, nói một câu “Tớ nhớ cậu quá”, xem phản ứng bên kia thế nào.

Có một khách mời nhắc:

“Có ai gọi cho Thẩm Cận Bạch không, tôi khá muốn xem phản ứng của anh ấy ha ha ha.”

Vừa nói câu đó.

Dòng bình luận lập tức gọi tên Tống Triều Diên.

Cô ta mặt mày e thẹn nói: “Ái chà chà, bị mọi người đoán trúng rồi, tôi đang chuẩn bị gọi cho anh ấy đây.”

Ngay sau đó cô ta bấm số gọi cho Thẩm Cận Bạch.

Lúc này số người xem livestream tăng vọt đến đỉnh điểm.

Sau đó chính là tình tiết tôi vừa mới trải qua.

Tiếng chuông vang lên, Tống Triều Diên hồi hộp ôm ngực, đầy mong chờ nói ra câu “Em nhớ anh quá” mà mọi người mong đợi.

Nhưng đầu bên kia lại vang lên giọng tôi, rồi lộ ra nửa gương mặt tôi, nói cậu ấy đang tắm.

Dòng bình luận lập tức chuyển hướng chóng mặt, toàn bộ đều gõ đầy dấu hỏi.

“Woa cái gì đây???"

“Ê ê ê? Tôi không nghe nhầm chứ, có cô gái nói anh ấy đang tắm?”

Ngay sau đó, giọng Thẩm Cận Bạch từ phòng tắm gọi tôi mang khăn tắm vào, dòng bình luận nổ tung hoàn toàn.

“Xem cái show giải trí mà tự nhiên có chị dâu thế này?”

“Chữ Chi Chi này, đề nghị điều tra kỹ!”

“Hu hu hu nam thần cấm dục nói đâu, sao lại kim ốc tàng kiều rồi, giới giải trí đúng là toàn xây dựng hình tượng hu hu hu.”

“Nói chứ cô gái cầm điện thoại có thể vào phòng tắm không, không phải tôi muốn xem đâu, chỉ là không quen cái kiểu anh ấy tắm mà không livestream thôi.”

Bình luận lướt nhanh đến mức tôi hoàn toàn không đọc kịp.

Tống Triều Diên môi còn cong cong, nhanh chóng ngắt cuộc gọi, ý cười trong mắt hoàn toàn biến mất: “Xin lỗi mọi người nha, hình như tôi gọi nhầm rồi...”

Nhưng nam khách mời bên cạnh lại thò đầu qua, chắc nịch nói: “Nào để tôi xem. Không nhầm đâu, đúng là WeChat của anh Cận Bạch mà.”

Vẻ mặt Tống Triều Diên lập tức cứng đờ, “Có lẽ là em gái anh ấy…”

“Không phải chứ, anh Cận Bạch từng nói anh ấy là con một mà.”

Dòng bình luận lập tức rất biết đẩy chuyện, điên cuồng spam:

“Cô ấy chỉ là em gái tôi thôi, em gái nói màu tím rất có khí chất...”

Rồi sau đó hot search liền bùng nổ.

# Thẩm Cận Bạch kim ốc tàng kiều

# Thẩm Cận Bạch bạn gái bí ẩn

# Thẩm Cận Bạch tắm không mang khăn

Nhưng may mắn là tôi chỉ lộ nửa gương mặt.

Tống Triều Diên từng đóng vai nữ phụ thầm yêu nam chính trong bộ phim trinh thám nổi tiếng của Thẩm Cận Bạch.

Tạo hình nhân vật nhẫn nhịn, tự ti khiến đa số khán giả đồng cảm.

Vì vậy không ít fan couple trong phim ngoài đời đều soi hint, đào đường.

Hôm phát sóng tập cuối, tên hai người còn leo hot search cùng lúc.

Nhiều cư dân mạng nói hy vọng họ có cái kết viên mãn ngoài đời thật.

Lúc này đây, nhìn đủ loại bàn tán trên mạng, có người kêu trời rằng Thẩm Cận Bạch không "giữ nam đức".

Nhiều hơn nữa là khóc lóc nói CP của mình BE rồi.

Tôi nói: “Thẩm Cận Bạch, hình như tớ vô tình gây họa cho cậu rồi…”

Cậu ấy ném điện thoại sang bên: “Cũng không hẳn là chuyện xấu gì to tát, tớ thấy cũng tốt mà.”

“Tốt ở chỗ nào cơ?”

Thẩm Cận Bạch: “Đã quyết định gọi điện cho tớ, vậy hôm nay kiểu gì tớ cũng sẽ lên hot search, mà còn bị buộc tên chung với cô ta. Nhưng bây giờ thì không rồi.”

Hứa Mểu nói:

“Ê đúng rồi đó, nếu Chi Chi cậu không bắt máy, thì hôm nay chắc chắn hot search sẽ là Cận Bạch và cái cô Tống Triều Diên kia. Nhưng vì cậu nghe nhầm mà giờ hot search đổi hướng luôn, bộ phim kia chiếu xong cả năm rưỡi rồi, thế mà Tống Triều Diên vẫn thỉnh thoảng đăng mấy status ám chỉ tình đơn phương để ké fame, tớ đúng là cạn lời.”

Tôi hiểu ra: “Hóa ra là vậy, vậy chẳng phải tớ còn lập công sao?”

“Đúng rồi,” Hứa Miểu nháy mắt với tôi, “Hay là hai người nhân cơ hội công khai yêu đương, tạo couple luôn đi hê hê.”

Tôi: “Không phải, cậu nói gì thế, bọn tớ lấy đâu ra yêu đương mà công khai…”

Tưởng Hiên dùng vai huých vào Thẩm Cận Bạch:

“Không sao, hai người giờ tỏ tình với nhau là có thôi, như người ta nói, phù sa không chảy ruộng ngoài.

Nghe đến hai chữ “tỏ tình”, tim tôi bỗng dưng cũng ngừng đập một nhịp.

Thẩm Cận Bạch hơi khựng lại, liếc nhìn cậu ta:

“Tránh ra đi, chuyện này có thể tùy tiện nói đùa sao?”

Tôi chột dạ phụ họa theo: “Đúng đó.”

Rất nhanh sau đó, quản lý của cậu ấy gọi tới, bàn bạc đối sách.

Thẩm Cận Bạch nghe điện thoại xong quay lại phòng khách.

“Chi Chi, lát nữa bên chương trình sẽ gọi lại, cậu có muốn xuất hiện cùng tớ không?”

Trên sân khấu, lượt của mấy khách mời trước đã gọi xong.

Còn lại người cuối cùng là một nam diễn viên mặt búp bê, tên Cố Toàn.

Cậu ta được chương trình dặn dò: “Tôi với anh Cận Bạch là người quen cũ rồi, vừa nãy anh ấy bận tắm chắc mọi người chưa xem đủ, để tôi gọi thử lần nữa, hê hê.”

Rất nhanh, điện thoại của Thẩm Cận Bạch bên cạnh tôi lại đổ chuông.

Vừa bắt máy đã nghe thấy Cố Toàn nũng nịu: “Nhớ anh rồi anh ơi.”

Thẩm Cận Bạch “chậc” một tiếng: “Đừng nghịch, tôi biết cậu đang quay show.”

“Thầy Thẩm ơi, thầy Thẩm à,” Tống Triều Diên lại bất ngờ ghé vào: “Là bọn em nè.”

Nhưng vào khoảnh khắc tôi bước vào khung hình, ý cười nơi khóe miệng cô ta khẽ cứng lại.

Cố Toàn bên cạnh trợn tròn mắt:

“Woa, anh Cận Bạch, đây là bạn gái anh à?”

“Cô ấy là bạn thân lớn lên cùng tôi từ nhỏ, nhà tôi bị vỡ ống nước, tôi sang nhà cô ấy mượn phòng tắm thôi.”

Sau đó cậu ấy giải thích lý do xuất hiện ở nhà tôi, tất nhiên, chủ yếu là để giải thích với khán giả trước màn hình. Cố Toàn phối hợp nói: “Bảo sao, thì ra hai người là thanh mai trúc mã à.”

Tôi cầm điện thoại của mình lên, giơ cho mọi người xem: “Xin lỗi, điện thoại hai đứa tôi trông hơi giống nhau, vừa nãy tôi tưởng là điện thoại mình, không nhìn kỹ đã bắt máy rồi.”

Cố Toàn cười đầy hóng hớt:

“Nhưng mà sao hai người lại dùng cùng một mẫu ốp điện thoại vậy? Dân mạng đều nói đây chẳng phải là ốp đôi tình nhân à ha ha.”

Thẩm Cận Bạch: “Tôi thấy ốp điện thoại cô ấy khá dễ thương, để tiện nên bảo cô ấy mua luôn cho tôi một cái giống vậy.”

Tôi gật đầu: “Đúng đó, quan hệ của bọn tôi đặc biệt trong sáng.”

Nói xong tôi nhìn cậu ấy.

Hai đứa tôi vốn chẳng quen nghiêm túc thế này trước mặt đối phương, giây phút chạm mắt ấy không kìm nổi liền bật cười.

Thẩm Cận Bạch véo mặt tôi:

“Trường hợp nghiêm túc, ít ra cũng để lại chút thể diện cho tớ chứ.”

Tôi vội vàng nín cười: “Được rồi được rồi.”

Chợt nhớ hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm bắt bọn tôi ghép nhóm tham gia hoạt động ngâm thơ.

Bọn tôi vốn luyện tập rất ổn.

Nhưng lúc thầy cho lên bục diễn tập, giữa chừng chỉ cần hai đứa nhìn nhau cũng chẳng nhịn được mà phì cười.

Giống hệt như bây giờ, người càng đông càng khó giữ bình tĩnh.

Bình luận trên màn hình lúc bọn tôi không để ý cũng đổi tông luôn rồi.

Toàn bộ đều là năm chữ: “Hai người không bình thường.”

“Không bình thường, ánh mắt hai người không bình thường.”

“Không bình thường, chắc chắn có chuyện mờ ám.”

“Xin lỗi phá vỡ đội hình một chút, Thẩm Cận Bạch có phải yêu thầm cô ấy không vậy, ánh mắt cưng chiều đó, còn cả véo má nữa, thật sự rất khó để tôi không nghĩ linh tinh á á á!”

“Á á á thanh mai trúc mã gì mà mê quá đi, Thẩm Cận Bạch trước mặt cô ấy sao lại có dáng vẻ này chứ hu hu.”

“Hai người thôi đừng thanh minh nữa, công khai luôn đi.”

“Dạo này tôi đang đọc tiểu thuyết thanh mai trúc mã, chẳng phải giờ có mặt để nhập vai luôn rồi sao hê hê.”

“Trời ơi! Tôi cứ tưởng thằng bé này chậm tiêu trong chuyện tình cảm, ai ngờ cây sắt cũng nở hoa từ lâu rồi.”

Trong lúc phong cách bình luận chuyển hướng, giọng Tống Triều Diên đột nhiên chen vào: “Đúng rồi thầy Thẩm, dân mạng đều hỏi nếu lúc nãy trong tình huống không biết rõ tình hình mà anh nhận video call của em, anh có đỏ mặt không?”

Bình luận bị làm cho hoang mang toàn tập.

“Ai hỏi vậy? Dân mạng đều hỏi á?”

“Cô tự muốn hỏi thì hỏi, cần gì lôi dân mạng ra làm bia đỡ đạn.”

“Không đâu.” Thẩm Cận Bạch thản nhiên đáp, “Tôi vốn không nhận video call đột ngột từ người không thân, với lại cái này là WeChat công việc, hôm nay đơn giản chỉ là sự cố thôi.”

Câu này rất ngắn gọn, nhưng hàm ý phía sau lại cực lớn.

“Ha ha ha Tống Triều Diên chắc chắn là đến giúp couple tụi mình rồi chứ gì nữa?”

“Vậy tức là, Thẩm Cận Bạch với Tống Triều Diên vốn không quen thân? Tôi còn tưởng hai người thường xuyên liên lạc riêng cơ.”

“Tôi chịu luôn, trước đây Thẩm Cận Bạch khi phỏng vấn từng nói rõ ràng không tính yêu người trong giới, fan phim thì chẳng ai chịu nghe, cứ nhất định cho rằng Tống Triều Diên là ngoại lệ, giờ bị vả mặt rồi chứ.”

“Nói thật chứ, Tống Triều Diên lần nào cũng làm mấy trò lố kiểu này, khiến thiện cảm của tôi dành cho cô ấy mất sạch luôn.”

“Thẩm Cận Bạch lần này làm tôi khóc chết mất, anh ấy chưa bao giờ làm sáng tỏ chuyện gì trực tiếp như vậy, lần này rõ ràng là gấp rồi, sợ khán giả hiểu lầm gì chứ, rõ ràng là sợ cô em thanh mai của anh ấy hiểu lầm thôi hu hu hu.”

“Tôi thực sự được cứu mạng rồi, cái kiểu ép couple giả trong showbiz nào có thú bằng couple thanh mai trúc mã thật thế này.”

Tôi nhìn những dòng bình luận cập nhật vèo vèo.

Không xem thì thôi, xem mà giật mình.

“Không phải chứ, mọi người đừng nói bừa nha, ánh mắt Thẩm Cận Bạch thế nào các người chẳng rõ à, anh ấy nhìn chó còn dịu dàng nữa là.”

Bình luận lại đồng loạt: “Không tin.”

Tôi: “Không tin thì hỏi cậu ấy đi, điện thoại cậu ấy toàn là ảnh xấu của tôi đấy.”

Thẩm Cận Bạch: “Đúng vậy, lưu mấy GB luôn rồi.”

Thế nhưng bình luận lại không ăn thua:

“Lưu mấy GB ảnh bạn gái không nỡ xóa, yêu thật không chệch đi đâu được!”

“Tôi mặc kệ, ông trời có xuống cũng không che giấu nổi chuyện hai người có gì đó.”

Tôi vỗ vỗ Thẩm Cận Bạch: “Cậu mau trông chừng fan của cậu đi, cái gì cũng ship cuối cùng chỉ hại bọn họ thôi.”

Thẩm Cận Bạch mỉm cười mím môi, nhìn tôi nói: “Vậy à, chẳng phải nói cái gì cũng ship thì mới đủ chất dinh dưỡng sao?”

“???”

Giờ phút nào rồi mà cậu ấy còn đùa được nữa.

Tôi lén đánh cậu ấy một cái dưới bàn, lại bị cậu ấy nắm lấy tay, không chịu buông.

Cảm giác tê dại nơi đầu ngón tay hóa thành hơi nóng lan lên tận vành tai.
 
Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Chương 3: Chương 3



Tuy nhiên, còn chưa kịp để tôi nghĩ cho rõ ràng.

Hướng dư luận đã nhanh chóng thay đổi.

Một tài khoản marketing không biết từ đâu lục lọi ra tài khoản Douyin của tôi.

“Đội quan hệ công chúng của Thẩm Cận Bạch ván này đúng là thắng lớn rồi, cô hotgirl nhỏ cố tình tay trượt nhận điện thoại của anh ta lúc anh ta đang tắm, muốn trèo lên trên, hai người kẻ xướng người hoạ lập nên thiết lập thanh mai trúc mã, quan trọng là cư dân mạng còn thi nhau gán ghép điên cuồng, chiêu quan hệ công chúng này chẳng phải còn hữu dụng hơn cả thư luật sư sao?”

“Không phải chứ, thật sự có người tin vào cái kiểu thanh mai trúc mã mua ốp điện thoại giống nhau, tắm rửa ở nhà đối phương rồi còn lỡ tay nhận video của người ta à, dùng ngón chân nghĩ cũng thấy không thể nào mà?”

Đúng vậy, tôi có một tài khoản Douyin có hơn ba trăm ngàn người theo dõi.

Lúc du học ở London, tôi thường xuyên đăng vài bức ảnh và video của bản thân lên đó, ghi lại cuộc sống thường ngày.

Việc có fan hay không cũng đều tuỳ duyên.

Nhưng không ngờ có một ngày lại bị tài khoản marketing định nghĩa thành hotgirl.

Lúc này cũng nhảy ra một đống “người tỉnh táo”.

“Đã sớm nhìn ra là chiêu trò PR rồi, vậy mà còn có một đám người gán ghép tôi thật sự cười chết.”

“Thật ra hôm đó tôi đã muốn nói rồi, làm gì có nhiều trùng hợp như thế, còn ống nước vỡ nữa, bạn nói tiểu hành tinh đâm vào phòng tắm nhà cô ấy còn đáng tin hơn chuyện này.”

“Cô gái này rõ ràng là cố ý, vậy mà ai cũng đang gán ghép, thật sự cười chết tôi.”

“Tôi hôm qua đã cảm thấy không thể nào là thanh mai trúc mã, nhà ai có trúc mã mà lại không biết chừng mực, đi tắm ở nhà con gái chứ. Quả nhiên, là một hotgirl…”

“Giải tán đi, dù là thiếu gia nhà giàu hay minh tinh cuối cùng cũng đều thích hotgirl, người hiểu thì hiểu.”

“Một lý do mới của minh tinh thời nay để tránh sụp đổ hình tượng: Cô ấy chỉ là thanh mai của tôi thôi. Nếu cô ấy thật sự là thanh mai của Thẩm Cận Bạch thì tại sao hồi đại học của Thẩm Cận Bạch chưa từng có ai chụp được cô ấy?”

“Đúng vậy, hồi đại học Thẩm Cận Bạch đã debut rồi, nếu anh ta có một thanh mai, không phải fan đã đào ra từ lâu rồi sao?”

“Tống Triều Diên thật là thảm, ánh mắt cô ấy lúc đó tôi thật sự đau lòng.”

Dưới tài khoản ghi lại cuộc sống thường ngày của tôi tràn vào vô số bình luận ác ý chưa từng có.

“Đừng tưởng tôi không biết cô cố ý nhận điện thoại là có ý gì, tâm cơ của chị đây sắp tràn ra khỏi màn hình rồi.”

“Đều là hồ ly ngàn năm cả, còn bày trò liêu trai làm gì, tâm tư của cô mọi người đều hiểu.”

Đồng thời, Tống Triều Diên đăng một bài Weibo vào nửa đêm.

Làm tôi sững sờ đến rơi cả cằm.

Là vài tấm selfie cô ta khóc.

“Xem lại bộ phim mình từng diễn, vẫn khiến bản thân muốn khóc, yêu thầm thật sự rất khổ sở.”

Bài Weibo này lập tức lại bị các tài khoản marketing chia sẻ.

“Bảo bối à đừng nghĩ về người đàn ông đó nữa, anh ta thích hotgirl không xứng với cô hu hu hu.”

“Thì ra người không thoát được vai diễn chỉ có Tiểu Diên của chúng ta, cuối cùng vẫn là cô ấy gánh chịu tất cả một mình.”

Một đám người nói đau lòng cho cô ta.

“Không phải chứ, mọi người đừng bị dắt mũi nữa được không, là Tống Triều Diên luôn ké fame của Cận Bạch, bây giờ còn giả vờ ấm ức nữa.”

Fan của Thẩm Cận Bạch vừa mở miệng nói đỡ cho cậu ấy liền bị một đám người vây công và mỉa mai:

“Cười chết, còn tưởng cô gái kia thật sự chỉ là thanh mai trúc mã của anh nhà cô à.”

“Mắt fan quả nhiên là mù có chọn lọc, cô nói đỡ cho anh ta cũng chẳng đến lượt cô đâu.”

“Tôi theo anh ấy bốn năm rồi, tôi thấy anh ấy và Chi Chi rất xứng thì sao?”

“Mấy người miệng nói mình là fan chân ái của Thẩm Cận Bạch, sao bốn năm rồi bây giờ mới biết anh ấy có một cô thanh mai tên là Chi Chi vậy?”

“…”

Hiện tại đã là nửa đêm rồi.

Dư luận vẫn còn đang sôi sục, tôi không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ sợ tôi không cẩn thận đăng gì đó lại bị tài khoản marketing bóp méo ý đồ.

Thẩm Cận Bạch chắc cũng đã ngủ từ lâu.

Dù tôi có sốt ruột cũng chỉ có thể đợi đến mai rồi bàn bạc với cậu ấy xem nên làm rõ chuyện này thế nào.

Tôi ném điện thoại sang một bên.

Nhắm mắt lại, mắt không thấy lòng không phiền, ngủ cái đã.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng rung thông báo tin nhắn làm tỉnh giấc.

Hứa Miểu: “Chi Chi, cậu mau lên xem Weibo đi, Thẩm Cận Bạch đăng ảnh chụp chung của hai cậu rồi kìa!”

Weibo làm rõ của Thẩm Cận Bạch được đăng vào lúc bốn giờ sáng.

Một lèo đăng luôn chín tấm hình.

Là những bức ảnh chụp chung của chúng tôi từ nhỏ đến lớn.

Có ảnh chụp chung ở bờ biển, có ảnh hồi trước chơi cầu trượt ở công viên giải trí, có ảnh ở sân thể dục trường học, cũng có ảnh chúng tôi đứng trên bục tham gia cuộc thi đọc diễn cảm, còn có cả ảnh chụp chung trên đường phố London ngày tuyết rơi hôm đó.

“Những kẻ bịa đặt nên biết điểm dừng, nếu đây không phải là thanh mai trúc mã thì có muốn nói chuyện với luật sư của tôi xem thanh mai trúc mã là gì không?”

Những bức ảnh này vừa tung ra, tin đồn tự sụp đổ.

Cả mạng sôi sục.

“Antifan mau lăn ra xin lỗi đi, mấy người không có thanh mai trúc mã thì cũng không cho phép người khác có à?”

“Á á á á bốn giờ sáng! Đây là phản hồi nhanh nhất tôi từng thấy! Là không muốn để vợ chịu một chút uất ức nào mà hu hu hu.”

“Mấy tài khoản marketing thật sự không biết xấu hổ, chuyên dắt mũi dư luận, CP Bạch Chỉ chọc gì tới bọn mày chứ, thật sự tức chết!”

“Antifan mở to mắt titan chó của mấy người ra mà nhìn đi, cái này không phải thanh mai trúc mã thì là gì, đừng vì mấy người thích lăng nhăng với hotgirl mà nói thiên hạ quạ đen đều như nhau!”

Cậu ấy còn trả lời khá nhiều thắc mắc trong phần bình luận.

Bình luận: “Anh định làm gì mấy tài khoản marketing bịa đặt đó vậy?”

Thẩm Cận Bạch: “Không làm gì cả, chuẩn bị khởi kiện.”

Bình luận: “Nhà anh thật sự bị hỏng ống nước à? [Đầu chó][Đầu chó] Tôi còn chẳng nỡ vạch trần anh.”

Thẩm Cận Bạch: “Bị hỏng thật. [Đầu chó]”

Bình luận: “Anh ơi sao hồi đại học mấy năm anh debut lại chưa từng bị chụp được ảnh hai người ở cùng nhau? Thanh mai trúc mã không phải sẽ hay gặp nhau sao?”

Thẩm Cận Bạch: “Cô ấy học đại học ở Anh, em nghĩ là anh không muốn gặp chắc?”

“Ha ha ha ha từ câu này cảm giác có chút oán niệm là sao vậy?”

“Tấm thứ tám là nền London! ! ! Thẩm Cận Bạch sang London tìm Chi Chi rồi, trước đó còn có fan gặp anh ấy vài lần ở Anh nữa, cuối cùng cũng phá án rồi, thì ra là anh ấy đi tìm Chi Chi của mình hu hu hu hu.”

Dân mạng tinh mắt tìm được trong phần bình luận tài khoản thường xuyên tương tác với tôi, “Anh ấy thật sự khiến tôi khóc chết, mỗi video đều có bình luận của anh ấy, hỏi nhiều nhất là bao giờ về nước.”

Những bình luận mắng chửi tôi trước đó đều bị đè xuống.

“Antifan đừng múa nữa được không, mấy người mà làm chị dâu chúng tôi không dám đăng video nữa thì Thẩm Cận Bạch còn xem gì đây?”

Cũng có không ít bạn học cùng khóa với chúng tôi đứng ra.

“Trời ơi, antifan đúng là mở miệng là bịa đặt, nói người ta là hotgirl không phải thanh mai, tôi thật sự cạn lời, hồi cấp ba chúng tôi đã đu Thẩm Cận Bạch và Hạ Chi rồi được không.”

Dưới bài Weibo khóc của Tống Triều Diên, hướng gió trong phần bình luận cũng đột ngột thay đổi.

“Chị tỉnh lại đi, chuyện đã rõ mười mươi rồi, chị đừng diễn nữa được không?”

“Ngược fan vẫn là chị chơi đỉnh.”

Cô ta vội vàng lại lại lại đăng thêm một bài Weibo nữa.

“Xin lỗi mọi người, nhìn không ra là tôi đang làm quân sư trợ công sao??? Tôi cũng thấy CP Bạch Chỉ rất hợp, cố ý đăng như vậy, mấy người còn không hiểu à???”

Cư dân mạng bình luận sắc bén:

“Lần trước tôi cạn lời vẫn là lần trước.”
 
Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Chương 4: Hoàn chính văn



Hứa Miểu lại gửi cho tôi một video ngắn được nhiều lượt thích.

Ảnh tốt nghiệp cấp ba của tôi và cậu ấy bị đào lại, đầu của hai chúng tôi đều bị khoanh tròn bằng vòng tròn đỏ.

"Có cư dân mạng là bạn học cùng khóa với Thẩm Cận Bạch, đã chia sẻ album tốt nghiệp khóa đó, thanh mai trúc mã mãi mãi là thần, không muốn nói chuyện với mấy người không hiểu nổi CP Bạch Chỉ nữa."

Lúc đó tôi và Thẩm Cận Bạch vừa hay ngồi trước sau nhau.

Tuy ảnh hơi mờ, nhưng gương mặt của chàng trai kia tuấn lãng, đường nét khôi ngô, ánh mắt đen láy sáng ngời lơ đãng nhìn vào ống kính, tóc mái bay bay, khí chất thiếu niên bộc lộ rõ ràng.

"Tôi thật sự khóc chết, họ thật sự phù hợp hoàn hảo với hình tượng thanh mai trúc mã trong lòng tôi hu hu hu."

"Tôi mặc kệ, dù là trời sập cũng không địch nổi thanh mai! Thanh mai trúc mã mãi mãi là thần."

Thậm chí có người còn chụp màn hình lại một câu trả lời trên Zhihu.

Câu hỏi là: "Bạn biết những chuyện hậu trường thật nào của giới giải trí?"

Câu trả lời như thế này:

"Cấp ba học cùng trường với TCB, cậu ấy có một cô thanh mai không rời nửa bước, không hề phóng đại mà nói lúc đó cả trường đều đang ship họ, đúng kiểu trai tài gái sắc, hai người cùng nhau đi học, tan học cũng đi cùng nhau, cảnh tượng cãi nhau đùa giỡn thật sự rất đẹp ha ha ha. Hơn nữa còn học cùng lớp, bàn trước bàn sau, nghe nói hai người họ chỉ là bạn bè thuần túy, nhưng tôi cứ có cảm giác sau này họ nhất định sẽ ở bên nhau ha ha ha, chỉ là bây giờ TCB vào giới giải trí đầy cám dỗ rồi, không biết có thay đổi không hu hu."

Câu trả lời này bị mấy tài khoản marketing video ngắn cắt lại, thêm vào chút hiệu ứng bong bóng màu hồng, đội quân CP lập tức đông đảo hơn nhiều.

Tôi không thể tiếp tục xem mấy thứ này nữa.

Cứ xem tiếp, tôi cũng sắp tin Thẩm Cận Bạch thầm thích tôi rồi.

Trước khi vào đại học, tôi và Thẩm Cận Bạch gần như ngày nào cũng gặp nhau.

Trước cấp ba, chiều cao của cậu ấy và tôi xấp xỉ nhau, nhưng vừa vào cấp ba, cậu ấy đột nhiên cao vọt lên hơn mét tám.

Ngăn kéo của cậu ấy thường xuyên nhét đầy thư tình.

Đi trên đường cũng hay bị mấy chị khóa trên hay em khóa dưới hỏi xin phương thức liên lạc, còn có cả nữ sinh chặn tôi lại nhờ đưa quà giúp.

Lúc đó tôi mới phát hiện khuôn mặt mà tôi nhìn quen từ nhỏ này quả thật cũng có chút nhan sắc.

Nhưng không biết từ khi nào, đột nhiên có người bắt đầu đồn rằng chúng tôi là một đôi.

Người theo đuổi cậu ấy cũng giảm hẳn.

Vì chuyện đó tôi còn cười nhạo cậu ấy, cậu ấy nói với tôi: "Sau này nếu tớ không lấy được vợ, cậu phải chịu trách nhiệm."

Nhưng lúc đó tôi vẫn chưa nhận ra mình thích cậu ấy.

Chỉ mơ hồ cảm thấy, Thẩm Cận Bạch đối với tôi khác với những người khác.

Cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp ba rồi sang Anh du học, đột nhiên cách cậu ấy cả vạn dặm.

Từ việc ngày nào cũng gặp mặt thành không thể gặp được, lúc ấy tôi mới cảm nhận sâu sắc rằng, tôi rất nhớ cậu ấy, rất muốn gặp cậu ấy.

Lúc đó cậu ấy đã bắt đầu dấn thân vào giới giải trí, bận rộn như chong chóng, vừa phải học tập vừa phải lo sự nghiệp.

Thế mà vào ngày sinh nhật tôi, cậu ấy vẫn tranh thủ bay từ Bắc Kinh sang London để cùng tôi đón sinh nhật.

Tôi nhớ hôm đó London có tuyết rơi.

Cậu ấy phong trần mệt mỏi.

Lúc đó tôi ở nước ngoài cũng chưa quen biết nhiều bạn bè.

Chóp mũi cậu ấy bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, tôi cười chạy tới chào: "Ui cha, đây là đại minh tinh nhà ai vậy?"

Cậu ấy lại đi thẳng đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng.

"Tớ chẳng phải đại minh tinh gì cả, tớ là Thẩm Cận Bạch." Tuyết London rơi trên lông mi, trên vai cậu ấy, cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt nói với tôi.

"Chi Chi, sinh nhật vui vẻ."

Chóp mũi tôi lập tức cay cay.

Sáng sớm hôm sau, cậu ấy lại vội vã bay về nước.

Nhìn món quà sinh nhật cậu ấy tặng, tôi mới chợt nhận ra, cảm giác xao động khó diễn tả với cậu ấy chính là thích.

Nhưng bản thân tôi lại mãi không nhận ra.

Sau khi về nước, khi ở cạnh cậu ấy tôi không còn tự nhiên như trước nữa, tim đập lúc nào cũng giống như ngựa hoang đứt cương.

Sợ rằng tâm tư bị cậu ấy nhìn thấu.

Giờ nhìn thấy mạng xã hội toàn là những bình luận ship điên cuồng.

Tôi chỉ cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình chẳng còn chỗ nào để giấu nữa.

Có khi nào Thẩm Cận Bạch phát hiện ra tôi thích cậu ấy rồi không.

Nếu tôi nói với cậu ấy, tôi không muốn làm bố cậu nữa, bây giờ tôi muốn làm bạn gái cậu, có khi nào chúng tôi chẳng còn làm bạn được nữa không.

Hứa Miểu cứ hết lần này đến lần khác xúi giục tôi.

"Bé yêu à, tớ cảm giác Thẩm Cận Bạch thật sự thích cậu, hay là hai cậu cứ nói thẳng ra luôn đi."

"Nhưng hồi cấp ba, cậu ấy từng nói là không thích tớ..."

"Biết đâu cậu nghe nhầm đấy."

Dù sao hồi cấp ba tôi cũng từng vô tình nghe thấy Tưởng Hiên hỏi Thẩm Cận Bạch có thích tôi không.

Nhưng tôi lại nghe thấy câu trả lời phủ nhận của Thẩm Cận Bạch.

*

Lúc ngủ trưa, tôi mơ thấy chuyện xảy ra vào ngày thi đại học kết thúc.

Tôi cùng với Thẩm Cận Bạch, Hứa Miểu và Tưởng Hiên thi xong đi trên đường, không ai nhắc gì đến chuyện vừa rồi trong phòng thi, bàn nhau sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu dạo chơi.

Lúc đó bỗng có một em gái khóa dưới chạy tới.

Gương mặt cô bé đỏ bừng, ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Thẩm Cận Bạch.

Tôi lúc đó cứ nghĩ cô bé chắc định tỏ tình với Thẩm Cận Bạch, nhưng lại ngại có tôi ở đó nên không dám nói.

Đang do dự không biết có nên tránh đi cho đỡ ngại không.

Ai ngờ cô bé vừa mở miệng đã nói: “Anh chị, em thích hai người lắm! Dù anh chị thi xong rồi thì nhất định cũng phải bên nhau cho tốt nhé!”

Thẩm Cận Bạch cười đến cong cả mặt mày, còn chói mắt hơn cả mảng mây chiều hồng tím phía sau lưng cậu ấy.

Khoảnh khắc đó làm tôi chói mắt đến mức ngẩn người.

Cô bé nói xong liền chạy mất.

Tôi vội vàng chữa ngượng: “Cười chết mất thôi, hai chúng ta quan hệ thuần khiết kiểu cha con thế này, sao có thể biến chất được chứ.”

“Làm gì mà không thể,” Thẩm Cận Bạch đưa tay vò loạn mái tóc tôi, “Cậu theo đuổi tớ thì tớ cũng không phải là không thể cân nhắc.”

Lúc tỉnh dậy, tôi bỗng nhiên có động lực vô hạn.

Phải rồi, cậu ấy từng nói nếu tôi theo đuổi cậu ấy, cậu ấy cũng không phải là không thể cân nhắc.

Mặc dù câu đó đã từ lâu lắm rồi, không biết còn tính không.

Tôi tỉ mỉ chọn lấy một chiếc váy.

Rồi tìm Thẩm Cận Bạch trên WeChat: “Hôm nay cậu có về nhà không?”

“Có về chứ, tối nay tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Tôi: “Vậy trùng hợp ghê, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Buổi tối cậu ấy nhắn tin bảo đã về, tôi liền chạy sang nhà cậu ấy.

Nhà tôi với nhà cậu ấy thực ra rất gần nhau.

Ban công cũng sát nhau, mỗi khi rèm phòng tôi mở ra, có thể thấy ngay phòng cậu ấy trước mắt.

Có khi buổi tối không ngủ được, chỉ cần tôi mở cửa ban công, cậu ấy sẽ xuất hiện ngay sau đó, cười cợt hỏi tôi có phải đang nhớ cậu ấy không.

Tôi lên tầng hai đến phòng cậu ấy.

Đẩy cửa phòng ra, cậu ấy đang thay áo.

Tôi khựng lại, lập tức đóng cửa phòng cậu ấy lại.

“Bao nhiêu năm rồi sao cậu vẫn không sửa được cái tật tắm không đóng cửa phòng thế hả!”

Cảnh tượng năm đó lại hiện lên trong đầu tôi.

Lần đó cậu ấy còn chẳng mặc gì bước ra từ phòng tắm, phải nói là hình ảnh có sức công kích cực mạnh.

Nhưng phải nói thật, thân hình cậu ấy giờ đã có thêm nhiều cơ bắp so với hồi học sinh gầy gò, vai rộng eo thon, cơ bụng cơ ngực đều không thiếu.

Mới chỉ nghĩ thôi, tai tôi đã bắt đầu nóng lên rồi.

Giọng cậu ấy vang lên qua cánh cửa.

“Tớ không định tắm, chỉ muốn thay cái áo thôi.”

Tôi thấp thỏm đẩy cửa vào.

Thực ra cũng không thể trách cậu ấy, chỉ trách lúc này lòng tôi ngổn ngang tâm sự, chút chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm tôi căng thẳng muốn nhảy dựng.

Cậu ấy kéo chiếc ghế bên cạnh lại, đặt trước mặt tôi, hơi nhướn mày:

“Làm sao thế?”

“Không có gì.”

“Bọn họ không còn đuổi theo mắng cậu trên tài khoản nữa chứ?”

“Không còn mắng nữa, đều nhờ mấy tấm ảnh anh đăng lên đó.”

Trực tiếp tỏ tình thì có vẻ hơi mạnh bạo quá, nên tôi lấy điện thoại ra định chơi một lát, coi như khởi động trước khi tỏ tình.

Tôi mở tài khoản của mình lên.

Bình luận được yêu thích nhất gần đây viết thế này -- “Thẩm Cận Bạch chắc chắn đang thầm thích Hạ Chi!!! Mọi người đồng ý với tôi thì giúp tôi đẩy lên nào!”

“Đồng ý!!!”

“Chị em ủng hộ cậu! Hai người họ thật sự đấy, chỉ thiếu chút nữa là đâm thủng lớp giấy cửa sổ thôi.”

Tôi cố kìm nén khóe miệng đang muốn đắc ý, nhấn tim mấy bình luận được chục ngàn lượt thích kia.

Đúng lúc này.

Thẩm Cận Bạch nghiêng người tới từ sau lưng tôi, hai tay chống lên bàn bên người tôi: “Cậu đặc biệt đến tìm tớ chỉ để chơi điện thoại thôi à?”

Tôi vội vàng úp điện thoại xuống.

Sợ cậu ấy nhìn thấy bình luận khi nãy.

Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười trêu chọc của cậu ấy: “Tớ nhìn thấy rồi, cậu bấm tim bình luận đó rồi.”

Tim tôi đập ngày càng nhanh.

Rõ ràng người thích thầm là tôi mà!

Tôi quay người giả vờ cười ha hả: “Ha ha ha ha, tớ thấy buồn cười thôi, họ ship thì ship đi, lại còn nói cậu thích thầm tớ ha ha ha…”

“Chuyện này không buồn cười,” Nụ cười bên môi cậu ấy thu lại, vẻ mặt bỗng nghiêm túc hẳn, “Mọi người đều nhìn ra rồi, em còn chưa nhận ra sao?”

Đầu tôi ong một tiếng, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu.

Cậu ấy nói: “Thẩm Cận Bạch đúng là thích thầm Hạ Chi.”

Trong mắt cậu ấy có sự chân thành thuần khiết như thiếu niên, bộ dạng tỏ tình chưa từng nghiêm túc đến thế, tình yêu giống như thủy triều dâng tràn ùa về phía tôi.

“Anh thích em, Chi Chi.”

“Tại sao anh lại cướp lời thoại của em, hôm nay em đến tìm anh chính là vì chuyện này.”

Mắt cậu ấy sáng lên vì bất ngờ, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

“Vậy anh có thể rút lại mấy lời vừa rồi, để em nói lại được không?”

“Không được!”

“Lúc bình thường cãi anh thì miệng mồm lanh lẹ lắm, sao giờ lại thẹn thùng thế?”

Cánh tay rắn chắc của cậu ấy luồn qua khe đầu gối tôi, trực tiếp bế bổng tôi lên, đi thẳng ra ngoài cửa.

“Thế này đi, em không nói thì anh cứ bế em đi dạo quanh khu một vòng.”

Bị thế lực ác bá uy h**p, tôi đỏ mặt nói: “Thực ra mấy năm ở nước ngoài, em thật sự rất nhớ anh, muốn mỗi ngày đều gặp anh, mỗi lần anh đến tìm em em đều rất vui, còn mấy bộ phim truyền hình với điện ảnh anh đóng em cơ bản xem hết hai lượt, cho nên, em…”

Tôi ghé sát tai cậu ấy khẽ nói: “Thích anh.”

Cậu ấy cười trong trẻo thoải mái, lại nói với tôi:

“Anh nghe không rõ.”

“Em thích anh.”

“Ai thích ai?”

“Hạ Chi thích Thẩm Cận Bạch.”

“Nếu thích rồi, có muốn hôn anh không?”

“Muốn…”

Tôi vừa nói vừa bỗng nhiên khựng lại.

Chết tiệt, người thành phố sao lắm chiêu thế!

“Anh đừng có được voi đòi tiên…”

Cậu ấy cúi người hôn nhẹ lên môi tôi.

Ấm áp.

Tim đập thình thịch.

Cậu ấy đặt tôi lên bàn học, lòng bàn tay nâng má tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*: “Bạn trai hôn bạn gái, sao lại gọi là được voi?”

Tôi khép mắt lại.

Môi ấm áp lại lần nữa phủ lên.

Tà váy tôi quấn lấy chân cậu ấy, như thể si mê không rời.

Tay tôi luống cuống nắm lấy vạt áo cậu ấy bị cậu ấy kéo ra, rồi ôm vòng lấy eo cậu ấy, trông cậu ấy điêu luyện hơn tôi nhiều.

Hôn tới hôn lui, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân tiến lại gần.

Là Tưởng Hiên.

Cậu ta vừa gọi tên Thẩm Cận Bạch vừa đi về phía phòng.

Tôi vội nhảy xuống khỏi bàn học, lại lỡ va phải mấy mô hình cậu ấy yêu quý bên cạnh, rơi lách cách xuống đất.

Tưởng Hiên bước vào, sững người lại.

“Hai người giữa ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì thế?”

Tôi mím môi.

Thẩm Cận Bạch: “Cậu nói xem?”

“Có gian tình! Nhất định có gian tình!”

Cậu ta vừa nói vừa biết điều rút khỏi phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Tôi còn đang cúi xuống nhặt mô hình dưới đất, lại bị Thẩm Cận Bạch kéo dậy.

“Đừng bận tâm mấy thứ đó, hôn tiếp đi.”

A a a.

Hôn xong, tôi không hiểu sao lại hỏi cậu ấy:

“Đây có phải nụ hôn đầu của anh không?”

Ánh mắt cậu ấy lóe lên, “Coi như thế đi.”

“Coi như? ? ?”

Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.

Chẳng lẽ mối tình ngọt ngào của tôi vừa mới bắt đầu đã phải đối mặt với khủng hoảng rồi sao?

“Bởi vì đây không phải lần đầu tiên anh hôn em.”

“Anh từng lén hôn em một lần, suýt nữa thì bị em phát hiện.”

Tôi cố gắng lục tìm ký ức có liên quan trong đầu.

Chớp mắt như điện lóe lên, tôi chợt nhớ ra buổi trưa cuối kỳ nghỉ hè năm lớp 11.

Hôm đó tôi đang làm bài tập hè trường giao ở nhà cậu ấy.

Làm làm rồi tôi buồn ngủ, vô thức gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi cảm giác như có lông vũ lướt nhẹ qua má mình, tôi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêm túc xem đề bài của Thẩm Cận Bạch.

Màu đỏ nơi tai cậu ấy phối với làn da trắng lạnh lẽo tạo nên sự tương phản rất đẹp.

Thì ra, ngày đó cậu ấy đã lén hôn tôi.

Thì ra, cậu ấy thích tôi còn sớm hơn tôi thích cậu ấy.

Vậy mà tôi chẳng hề để ý, còn tưởng cậu ấy nghiêm túc làm bài tập đến mức đỏ cả tai.

“Nhưng mà, sao em nhớ trước đây Tưởng Hiên hỏi anh có thích em không, anh nói không thích mà.”

“Anh chưa từng nói thế.”

Nói xong, Thẩm Cận Bạch liền gọi điện thoại lôi Tưởng Hiên tới.

Tưởng Hiên nghe xong, nghĩ một chút rồi vỗ đầu cái bộp, “Ôi, tôi nhớ ra rồi, hóa ra đây đúng là một hiểu lầm trời to đất lớn!”

“Lúc đó không phải cả trường đều đang ship hai người sao,” Cậu ta nói, “Tớ hỏi cậu ấy có thích kiểu người như cậu không.”

Thẩm Cận Bạch trả lời là: “Tớ không thích kiểu người này, tớ thích chính cô ấy, mặc kệ cô ấy là kiểu gì.”

Nhưng tôi chỉ nghe được nửa câu đầu đã bỏ đi.

Thật sự muốn cảm ơn trời đất hu hu.

Thẩm Cận Bạch rất nhanh đã công khai sự tồn tại của tôi.

Cậu ấy đăng một tấm ảnh chụp chung của hai đứa lên Weibo.

Trong ảnh tôi mặc đồng phục chỉnh lại tóc, còn cậu ấy đứng phía sau chăm chú nhìn tôi, phía sau là bầu trời ráng chiều trải dài, trông như một bức tranh sơn dầu đẹp mắt.

Chú thích viết: “Năm thứ mười thích cô ấy, mối tình đơn phương của tôi đã thành sự thật rồi.”

Bình luận bên dưới nổ tung cả lên.

“Dô dô dô dô dô dô dô~”

“Mọi người ơi lần đầu tiên ship mà thành thật đấy aaa~”

“Aaa aaa aaa có ai mau tới giết tôi đi, để tôi làm chút góp vui cho anh nhà với chị dâu nào!”

“Năm thứ mười thích cô ấy rồi, cũng đủ lâu rồi, tối nay có thể bắt đầu làm rồi hu hu hu hu đồng ý thì bấm 1 nào.”

“Thanh mai trúc mã vẫn là đỉnh nhất!”

Tôi cũng đăng một đoạn video lên tài khoản của mình.

Là một đoạn ngắn ghi lại cảnh sinh nhật tôi ở London nơi đất khách, Thẩm Cận Bạch tổ chức sinh nhật cho tôi, chú thích viết: “Điều ước sinh nhật của tôi cũng đã thành hiện thực rồi.”

Đúng vậy.

Hôm đó.

Tôi đã ước hai điều.

Điều ước thứ nhất.

Thẩm Cận Bạch phải trở thành đại minh tinh.

Điều ước thứ hai.

Mong Thẩm Cận Bạch trở thành bạn trai của tôi.

Cả hai điều ước đều đã viên mãn.

— HẾT CHÍNH TRUYỆN —
 
Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Chương 5: Ngoại truyện 1



Bộ phim mới của Thẩm Cận Bạch bắt đầu khởi quay.

Tôi tranh thủ tìm một thời gian rảnh để đi thăm đoàn phim.

Từ xa tôi đã nhìn thấy anh ấy mặc đồng phục cảnh sát, dáng người cao ráo thẳng tắp.

Tóc cũng cắt ngắn kiểu đầu đinh để phù hợp với vai diễn, làn da rám nắng màu lúa mạch, trông mạnh mẽ điển trai.

Vừa thấy tôi từ xa, anh ấy đã lớn tiếng nói với người bên cạnh: “Bạn gái tôi tới tìm tôi rồi.”

Những người xung quanh ai nấy đều nở nụ cười của người dì.

Người đông lại lộn xộn, anh ấy kéo tôi vào phòng nghỉ đoàn phim sắp xếp.

Tôi ôm lấy eo anh ấy.

Kiễng chân hôn anh ấy.

Anh ấy giữ cằm tôi, làm nụ hôn sâu thêm.

“Sao hôm nay chủ động vậy?”

“Anh hôm nay đẹp trai quá, em cực kỳ thích.”

“Thẩm Cận Bạch, thật ra em cảm thấy anh làm cảnh sát cũng ngầu thật.”

“Em thích anh làm cảnh sát, hay thích bộ đồ này của anh?”

“He he, thích anh mặc đồng phục.”

Anh ấy cười, ôm tôi ngồi lên đùi anh ấy.

“Anh thì khác, anh thích…” Anh ấy cúi sát tai tôi, nói mấy chữ.

Tôi đỏ mặt chui vào lòng anh ấy.

“Anh còn diễn cảnh sát, em thấy anh diễn lưu manh chắc hợp hơn.”

“Được thôi, nếu em duyệt, tối nay về anh diễn luôn.”

“...”
 
Tình Thành Sự Thật - Tuyết Thiêu Điềm
Chương 6: Ngoại truyện 2 (Hoàn toàn văn)



Lần đầu tiên gặp Hạ Chi, là vào ngày em chuyển đến sống cạnh nhà tôi, lúc em ôm con búp bê đứng dưới lầu nhà tôi.

Nói thật, khi đó tôi cảm thấy, em là cô bé dễ thương nhất mà tôi từng gặp, trông rất giống búp bê Barbie mà em họ tôi thích.

Khi em ngẩng đầu nhìn tôi, chiếc xe đồ chơi trong tay tôi vì căng thẳng mà rơi xuống dưới.

Lúc đó, bố tôi đang đứng dưới lầu trò chuyện với bố em.

Tôi gọi bố tôi giúp tôi nhặt lên.

Kết quả là emnghiêm túc ngẩng đầu lên.

"Anh đang gọi em à?"

Em nhặt xe đồ chơi lên giúp tôi, tự nhiên chạy lên tầng hai nhà tôi tìm tôi.

"Anh ơi, xe của anh ngầu quá, cho em chơi một chút được không?"

Từ đó, chúng tôi bắt đầu thân quen.

Nói chính xác hơn, là mỗi lần đều là em chủ động tới tìm tôi.

Em luôn thích tranh cãi với tôi, nhưng lại hay lén lút khoe khoang với bạn bè về tôi, nói tôi thi lần nào cũng được điểm tuyệt đối, nói tôi là người giỏi nhất trường.

Những điều này đều là Tưởng Hiên kể lại cho tôi nghe.

Lên cấp hai, em rất mê theo đuổi thần tượng.

Em mê mẩn xem phim truyền hình, mê mẩn nam chính trong phim.

Em cùng Hứa Miểu tới hiệu sách mua rất nhiều poster và sticker, toàn là hình của nam minh tinh đó, dán khắp tường, khắp sổ ghi chép.

Tôi cực kỳ không muốn nhìn thấy gương mặt đó.

Cũng chính từ lúc đó, tôi chợt nghĩ, nếu như tôi cũng là một minh tinh nổi tiếng thì tốt biết mấy.

Không chừng em cũng sẽ ngưỡng mộ tôi như vậy, cũng sẽ quan tâm đến tất cả mọi thứ về tôi như quan tâm đến nam minh tinh kia?

Tôi cũng không biết mình làm sao nữa.

Không ngờ lại ghen tị với một người đàn ông chỉ xuất hiện trên tivi.

Có lẽ chính từ khi đó, tôi cũng muốn trở thành một diễn viên, cũng muốn tỏa sáng lấp lánh trong mắt em.

Lên cấp ba, có rất nhiều nam sinh thích Hạ Chi.

Tôi ghét mấy tên con trai đó lại gần em, lấy lòng đủ điều trước mặt em.

Cũng chính lúc đó tôi nhận ra, loại cảm giác chiếm hữu giày vò người khác này có một cái tên khác, gọi là "thích".

Thích để ý từng cử chỉ của em, thích nghe em ríu rít kể chuyện phiếm bên tai tôi, thích em ngày nào cũng quấn lấy tôi bắt tôi giảng bài cho em.

Khi em ở bên cạnh, tâm trạng tôi luôn vui vẻ.

Tôi từng lén nhét thư tình vào sách của em.

Nhưng em không biết đó là tôi đặt vào, chẳng thèm nghĩ đã tiện tay vứt thẳng vào thùng rác.

Tôi hỏi em sao không mở ra xem.

"Yêu đương chán lắm, Hứa Miểu yêu đương rồi cũng không chơi với tớ nữa, còn hay buồn bực."

Thế là tôi lặng lẽ cất giấu hết chút tâm tư nhỏ bé kia.

Đợi thêm chút nữa vậy, hình như em vẫn chưa hiểu chuyện.

Để mấy tên con trai khác không lại gần em, tôi hay sang lớp em mượn cái này cái kia.

Trong trường bắt đầu có tin đồn chúng tôi là một đôi.

Tôi dần dần không nhận được thư tình nữa.

Nhưng trong lòng tôi lại vui chưa từng thấy, chỉ là tôi chưa bao giờ để lộ ra, sợ em phát hiện sẽ tránh xa tôi.

Lần đó vào năm lớp 11.

Tôi vừa tắm xong, chưa mặc áo đã đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc bị em bắt gặp cảnh đó.

Khoảnh khắc ấy tim tôi gần như ngừng đập, vội vã trốn về phòng tắm.

Em vẫn đứng ngoài cửa xin lỗi tôi, "Xin lỗi nhé, Thẩm Cận Bạch, lúc nãy thực ra tớ chẳng nhìn thấy gì đâu."

Nhưng em càng nói, cả người tôi lại càng nóng bừng.

Tôi không thể nói cho em biết, lúc đó tôi đã làm một chuyện xấu xa.

"Cậu đi trước đi, tớ vẫn chưa tắm xong."

Sau đó, tôi lại mơ thấy em mấy lần...

Lần hôn trộm vào kỳ nghỉ hè đó, tôi thừa nhận là tôi có tâm tư không đứng đắn.

Nhưng ai bảo em quay mặt về phía tôi, tóc còn cố tình cọ cọ vào cánh tay tôi?

Tôi lén hôn em, không ngờ lại làm em tỉnh giấc.

Tôi chỉ có thể giả vờ nghiêm túc làm bài tập.

Sợ bị em phát hiện điều gì khác lạ.

"Sao tai cậu đỏ thế?"

"Không có gì, lúc cậu ngủ ch** n**c miếng."

"Không thể nào đâu, a a a..."

Em vội vàng ngồi bật dậy.

Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, vì đã thành công chuyển hướng sự chú ý của em, đồng thời cũng cảm thấy khổ sở, đến bao giờ tôi mới có thể đường đường chính chính hôn em đây?

Nếu có thể mãi mãi ở bên em, cho dù tạm thời vẫn chưa phải là người yêu, tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, em quyết định đi du học Anh.

Em nói em muốn nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn.

Khi nói những lời đó, ánh mắt em sáng ngời, tràn đầy phấn khích.

Lời tỏ tình của tôi lại bị nghẹn nơi cổ họng, bởi vì trước đây em từng nói với tôi rằng, yêu xa sẽ không bền lâu.

Tôi ủng hộ mọi quyết định của em, ngày em đi, sau khi tiễn em ra sân bay, tôi trở về xe, lén lút khóc rất lâu.

Trong khoảng thời gian ấy, tôi không ít lần theo dõi động thái của em trên Douyin. Tôi rất nhớ em.

Hễ rảnh rỗi là tôi lại nhắn tin cho em.

Do lệch múi giờ, hôm sau tôi mới nhận được hồi âm của em.

Nhưng chỉ một tin nhắn trả lời thôi cũng có thể khiến tôi vui vẻ cả ngày.

Năm đầu tiên, em chưa quen, thường xuyên gọi điện cho tôi.

Sau đó, em có thêm vài người bạn, tôi vừa yên tâm, lại vừa lo lắng.

Mãi đến khi em nói rằng đại học cũng không định yêu đương, tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi em về nước, tôi luôn nghĩ tới chuyện theo đuổi em, nhưng lúc đó tôi thực sự quá bận.

Bên cạnh tôi có không ít bạn diễn vì yêu xa mà chia tay.

Cho nên tôi không định hành động vội vàng.

Quay xong bộ phim trong tay, tôi sẽ xin công ty nghỉ một thời gian.

Em ở nhà tận hưởng gap year.

Đối với tôi mà nói, điều này giống như đang mơ vậy.

Giống hệt cảm giác khi còn nhỏ, chúng tôi cùng nhau nghỉ hè ở nhà.

Chỉ khác là giờ đây không còn là em ngày nào cũng đến tìm tôi nữa, vì tôi sẽ nghĩ đủ cách để tìm em.

Tôi cũng thừa nhận, ống nước nhà tôi thật ra không dễ hỏng đến thế.

Chỉ là nghe Hứa Miểu nói, Hạ Chi thích người có vóc dáng đẹp.

Mà mấy năm nay tôi kiên trì tập gym cũng có chút thành quả nên mới nghĩ ra hạ sách này, dù sao diễn xuất cũng là sở trường của tôi.

Những chuyện xảy ra sau đó nằm ngoài dự liệu của tôi.

Lúc đầu, người quản lý đưa cho tôi phương án là thuận theo tình thế.

Nói để Hạ Chi phối hợp với tôi tung tin couple, công khai yêu đương.

Tôi từ chối phương án đó.

Tôi thích em, muốn đường đường chính chính ở bên em, nhưng tuyệt đối không phải theo cách này.

Tôi không muốn tình yêu giả, tôi muốn người yêu thật.

Tôi đã thích em từng ấy năm.

Phải nghiêm túc mà tỏ tình, chuyện như thế tôi không muốn đùa cợt.

Phản ứng của khán giả khiến tôi rất vui.

Mọi người thi nhau "đẩy thuyền" couple, thật ra cũng không trách họ được, bởi vì chính tôi cũng đang "đẩy thuyền".

Nói thật, cuộc đời của tôi và em đã tua đi tua lại trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng may mắn thay, quá trình ấy không chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi nữa.

Nó đã trở thành sự thật --

Kể từ ngày em đồng ý lời tỏ tình của tôi.

— HẾT —
 
Back
Top Bottom