Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song

Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song
Chương 20


“Sao thế, ở trường có chuyện gì à?” Thương Tự nghe bạn tốt thao thao bất tuyệt như công xòe đuôi, không khỏi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Thuận miệng nói bừa thôi.” Tiết Chiêm ho khan một tiếng, “Đây không phải là tớ đang cùng cậu thảo luận sao.”

“Tớ không có kinh nghiệm gì về phương diện này, cũng không có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó.” Thương Tự nói chuyện quả thực còn chín chắn hơn cả người lớn, “Thời gian của tớ rất quý giá.”

“Thôi được rồi.” Tiết Chiêm có chút bực bội, nhưng cũng biết rõ tính cách của Thương Tự, nên nói: “Vậy không làm phiền thời gian quý báu của cậu nữa. Tớ cũng chuẩn bị làm bài tiếp đây.”

Vội vàng cúp điện thoại xong, Tiết Chiêm bắt đầu xem kế hoạch học thêm ngày mai.

Gia sư của cậu làm việc rất có trật tự, mỗi ngày luôn đánh dấu tiến độ học thêm, đến cả buổi sáng ngày 30 Tết cũng không tha.

Cậu đang cầm bút khoanh tròn ngày tháng, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu nói thẳng: “Vào đi, cửa không khóa đâu, Tiết Tụng.”

Biết Tiết Chiêm lần này dồn sức học hành là thật, những người khác trong nhà Tiết ngày thường luôn sợ làm phiền cậu học tập, chỉ có Tiết Tụng cảm thấy không quen lắm, một mình lại quá cô đơn, thỉnh thoảng lại qua tìm cậu.

Lúc Tiết Tụng vào cửa, thấy Tiết Chiêm đang chuyên chú làm bài, đến đầu cũng không ngẩng lên một chút, bị cho ăn bơ xong, tâm tư nghịch ngợm của cô bé tức khắc nổi lên: “Anh ơi, sao lá bạc hà của anh bị đen thế này?”

“Có sao?” Tiết Chiêm lập tức quay đầu đi quan sát cây bạc hà, rất nhanh đã phản ứng lại đây là trò đùa dai của Tiết Tụng, lạnh lùng nói, “Nhạt

nhẽo.”

“Người nhạt nhẽo là anh thì có.” Tiết Tụng chán muốn chết mà lấy một quyển sách từ trên kệ của cậu, “Lúc đi học thì mang đi, lúc nghỉ thì mang về nhà, thật không sợ mệt.”

Cô bé lật một quyển, vốn định giải khuây, thấy rõ là sách toán cấp ba,

như bị phỏng tay mà ném trả lại, lại lấy một quyển khác, cũng chẳng khá hơn là bao, kinh ngạc nói: “Trời đất ơi, sao chỗ anh toàn là sách giáo

khoa tham khảo thế này?”

“Anh, anh chăm chỉ như vậy, định thi Thanh Hoa à?” Tiết Tụng cuối cùng cũng kinh ngạc thốt lên.

Tiết Chiêm từ đầu đến cuối không đáp lời, nghe thấy câu cuối cùng của cô bé, mới thuận miệng trả lời: “Cố gắng hết sức thôi.”

Tiết Tụng trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Chí hướng rộng lớn, thất kính thất kính…”

Hai anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại chỉ kém nhau hai tuổi, thực ra thành tích của đối phương thế nào, lại rõ như ban ngày.

Tiết Chiêm quả thực cũng coi như thành tích thuộc top trên, nếu không đã chẳng thi đỗ vào Ninh Viễn, nhưng với thành tích suýt soát mới miễn cưỡng vào được lớp Một này, e là thi đại học muốn vào Thanh Hoa có chút khó khăn.

“Ba mẹ dạo này cứ khen anh mãi, nói anh hiểu chuyện, học hành tiến bộ. Em thấy hơi không quen với anh nữa, rõ ràng mới khai giảng anh còn không vui vẻ đi học thêm.” Tiết Tụng có chút cảm khái nhớ lại chuyện cũ, lại thấy Tiết Chiêm mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, ít nhiều có chút đau lòng, “Anh, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ, sắp 12 giờ rồi đó.”

“Làm xong câu cuối cùng này anh đi ngủ liền.” Tiết Chiêm ngước mắt, cuối cùng cũng chuyển chủ đề sang Tiết Tụng, “Mà em thì sao? Đêm hôm không ngủ được à?”

“Ngày mai anh Cố Phong đến nhà…” Tiết Tụng hai tay xoắn xoắn vạt áo, “Em hơi khó ngủ.”

“Cậu ta đến, sao em lại không ngủ được?” Tiết Chiêm hoàn toàn không nghĩ sâu xa về phản ứng của em gái, chỉ nghĩ đến Cố Phong, thì lại cau mày, “Giờ thì anh cũng hơi khó ngủ rồi đây, ngày mai không thể ở nhà được, tránh đụng mặt cậu ta.”

Tiết Tụng nghe ra được Tiết Chiêm không thích Cố Phong, “Hừ” một tiếng, bất mãn nói: “Dù sao anh ấy cũng không phải đến gặp anh, anh muốn ra ngoài thì cứ ra.”

Tiết Chiêm vui vẻ, hài hước cười nói: “Không phải đến gặp anh, mà là đến gặp em à?”

“Đương nhiên không phải!” Tiết Tụng đột nhiên hoảng loạn cả lên, “Anh ấy đến tặng quà cho ba mẹ.”

“Tặng gì?” Tiết Chiêm hỏi dồn.

“Em làm sao biết được.” Tiết Tụng cất bước bỏ chạy, “Em về phòng đây.”

“Em lại ngủ được rồi à?” Tiết Chiêm ở phía sau từ từ hỏi với theo.

Tiết Tụng đã sớm không thấy bóng dáng, căn phòng trong nháy mắt trở lại vẻ yên tĩnh như vừa rồi, trong không khí chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.

——–

Dù ở khối 10 trường Ninh Viễn, Hứa Giai Ninh từ đầu đến cuối vẫn duy trì ưu thế hạng nhất, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi ngày làm đề cương trong kỳ nghỉ.

Lúc mới bắt đầu kỳ nghỉ, là để duy trì cảm giác làm bài, còn mấy ngày nay, lại là cố ý soạn bài cho “học trò” Kiều Mộc Nhiên.

Với nhiều năm kinh nghiệm học hành chăm chỉ, Hứa Giai Ninh nhận ra, đôi khi biết làm bài không phải là khó nhất, mà biết cách giảng bài mới thực sự khó.

Điều này không chỉ yêu cầu phải sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ làm bài của mình từ trước, mà còn yêu cầu phải thay đổi lập trường, đặt mình vào vị trí của người khác, đứng ở trình độ kiến thức của Kiều Mộc Nhiên để suy nghĩ, câu này nên giảng như thế nào.

Vì thế Hứa Giai Ninh cũng lập ra một kế hoạch, mỗi tuần đến tiệm hoa phụ giúp ba ngày, dạy kèm cho Kiều Mộc Nhiên ba ngày, một ngày còn lại tự do sắp xếp.

Mỗi lần Kiều Mộc Nhiên đến luôn mang đồ ăn cho cô, thường là chút đồ ăn vặt, còn như hôm nay gà rán kèm Sprite thì vẫn là lần đầu tiên.

“Nào, đỡ giúp tớ một tay, giáo sư Hứa.” Kiều Mộc Nhiên xách mấy túi thực phẩm dùng một lần trong suốt, trên lưng đeo cặp sách.

Hứa Giai Ninh nhận lấy, không hiểu nổi cách xưng hô của cô bạn: “Đang yên đang lành, gọi tớ là giáo sư làm gì?”

“Người ta là Giáo sư Do, còn cậu là Giáo sư Hứa đó.” Kiều Mộc Nhiên nhắc nhở, “《Vì Sao Đưa Anh Tới》 đó.”

Hứa Giai Ninh bừng tỉnh ngộ, cười nói: “Tối qua cậu lại thức đến hai giờ đúng không?”

《Vì Sao Đưa Anh Tới》 bắt đầu chiếu từ cuối năm ngoái, nhưng lúc đó mọi người đang bận rộn chuẩn bị thi cuối kỳ, số người theo dõi phim

khá ít.

Bây giờ là kỳ nghỉ đông, bộ phim Hàn này dường như còn hot hơn cả lúc đầu, nhanh chóng làm mưa làm gió khắp châu Á, Cheon Song Yi trong phim trở thành hình mẫu nữ thần quốc dân, gần như ai cũng biết.

Ngay cả Hứa Giai Ninh cũng nhân dịp này, theo Kiều Mộc Nhiên xem hơn nửa bộ phim.

Kiều Mộc Nhiên về khoản xem phim thì không thể kiềm chế được, gần đây có 《Những Người Thừa Kế》 và 《Vì Sao Đưa Anh Tới》, một bộ cũng không muốn bỏ lỡ. Cứ thế mỗi ngày thức đêm xem, tăng tốc xem xong 《Những Người Thừa Kế》, lại cày tiếp 《Vì Sao Đưa Anh Tới》, tiến độ vẫn nhanh hơn Hứa Giai Ninh rất nhiều.

“Không, là ba giờ.” Kiều Mộc Nhiên chỉ vào quầng thâm mắt của mình, “Nhưng tớ vẫn kiên trì đến nhà cậu báo danh, tớ có phải rất chăm chỉ hiếu học không?”

“Phải phải phải, cho nên lấy bộ đề thi đó ra đi.” Cây bút đỏ trong tay Hứa Giai Ninh đã sẵn sàng.

“Không vội.” Kiều Mộc Nhiên cười khúc khích, “Đây là mẹ tớ mua,

trước khi học, chúng ta ăn chút gì đã nhé? Trên Q.Q cậu không phải nói cũng chưa ăn trưa sao?”

“Thôi được, mua thì cũng mua rồi.” Hứa Giai Ninh nhún vai.

Kiều Mộc Nhiên liền lấy gà rán mình mua từ trong túi ra, lại chia cho Hứa Giai Ninh một bộ bao tay ni lông, cuối cùng mở lon Sprite.

Hai người gặm gà rán rắc bột ớt, tay kia cầm lon cụng ly.

Kiều Mộc Nhiên uống một ngụm, tiếc nuối nói: “Gà rán phải uống với bia mới đúng điệu, nhưng ba mẹ tớ không cho uống.”

“Làm đúng rồi đó, vị thành niên cấm uống rượu.” Hứa Giai Ninh gật đầu đáp.

Kiều Mộc Nhiên kinh ngạc: “Giai Ninh, lời này của cậu y như lời mẹ tớ nói vậy, ngoan hiền quá đi mất.”

“Không phải.” Hứa Giai Ninh thoáng ngượng, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Tớ chỉ nhớ là cồn sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho não bộ. Người vị thành niên uống rượu, tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ đó.”

Kiều Mộc Nhiên đang cầm miếng gà rán thì khựng lại, ngửa đầu thở dài: “Vậy thôi bỏ đi, IQ của tớ vốn đã không đủ dùng rồi, còn phải để dành cho kỳ thi đại học nữa.”

Hứa Giai Ninh nén cười, lúc uống Sprite suýt nữa thì sặc. Hai người ăn xong, rất nhanh chuyên tâm học tập.

Hứa Giai Ninh đã có sự chuẩn bị từ trước, mạch giảng bài vô cùng lưu loát, không chỉ giúp được Kiều Mộc Nhiên mà còn củng cố lại kiến thức của chính mình.

Buổi chiều học tù tì ba tiếng đồng hồ, Kiều Mộc Nhiên mới rời đi, nhưng trước khi về đã hẹn, trước Tết sẽ đến tiệm hoa nhà Hứa Giai Ninh phụ giúp mấy ngày, sau mùng ba Tết thì lại tiếp tục đến nhà Hứa Giai Ninh học thêm.

Cứ thế qua lại, đợi đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc, dù Kiều Mộc Nhiên với tiệm hoa hay nhà Hứa Giai Ninh, đều xem như quen cửa quen nẻo.

Tình bạn giữa hai người nhờ vậy mà lại thêm một tầng sâu sắc, ngày khai giảng báo danh Kiều Mộc Nhiên cũng sẽ cố ý rẽ qua nhà Hứa Giai Ninh, cùng cô đi bộ đến trường.

“Chậu hoa này có nặng không?” Kiều Mộc Nhiên thấy Hứa Giai Ninh ôm chậu thường xuân, sợ bị lạnh cóng, bên trên còn bọc một cái túi, “Có muốn tớ cầm giúp một lát không?”

“Không nặng đâu.” Hứa Giai Ninh lắc đầu, “Cũng may là mấy cây xanh khác đã có các bạn mang đi rồi, chỉ một chậu thì cũng tiện lắm.”

Thật bất ngờ, mấy chậu cây xanh Hứa Giai Ninh mang đến đặt ở cửa sổ, các bạn học ngồi gần cửa sổ thỉnh thoảng có chăm sóc, lâu ngày cũng có tình cảm.

Trước kỳ nghỉ, lo Hứa Giai Ninh một mình không tiện mang về, có mấy người đã chủ động nhận mang về nhà, nói sẽ chăm sóc cẩn thận.

Chỉ còn lại một chậu cho Hứa Giai Ninh, cô yên tâm hơn, rồi lại nghĩ đến chậu bạc hà vô chủ kia, thì phát hiện nó đã biến mất, có lẽ cũng đã được bạn học nhiệt tình nào đó ngồi gần cửa sổ mang về nhà rồi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi xuống xe buýt, thấy thời gian không còn sớm, rất nhanh rảo bước nhanh hơn.

Đợi Hứa Giai Ninh đặt chậu cây xanh trong lòng xuống, ánh mắt hơi đảo qua, liền thoáng thấy trên cửa sổ bên trái đã có những chậu cây xanh

khác được mang lên, bao gồm cả chậu bạc hà kia.

Nhìn kỹ, nó còn ra nhiều lá hơn cả trước kỳ nghỉ, mọc um tùm xum xuê hơn, cành lá gần như vươn cả ra trước mặt cô, rõ ràng là được chăm sóc rất đủ dinh dưỡng.

Cô lặng lẽ xoay chậu bạc hà theo một hướng khác, chậu hoa rõ ràng là

vừa được tưới nước, nên động tác rất cẩn thận, sợ làm đổ nước trong đĩa lót ra ngoài.

Nhưng dường như dù xoay hướng nào, bạc hà cũng mọc quá xum xuê.

Kiều Mộc Nhiên đứng bên cạnh nhìn, liền đưa thẳng cây kéo tới: “Tỉa cho nó đi, nghỉ đông tớ thấy cậu ở tiệm hoa cũng làm như vậy mà.”

“Đúng là nên tỉa bớt, nếu không lá sẽ mọc lung tung. Nhưng tớ tỉa e là không thích hợp lắm.” Hứa Giai Ninh rất khó xử.

“Đây là vì tốt cho cây bạc hà thôi, ‘tiên nữ Ốc Sên’ sẽ không để ý đâu.” Kiều Mộc Nhiên lại đưa cây kéo về phía trước thêm chút nữa.

Hứa Giai Ninh từ đầu đến cuối không tìm thấy chủ nhân của cây bạc hà, ngày thường cũng không thấy người đó đến chăm sóc, lại thêm Kiều

Mộc Nhiên khích như vậy, nên cô cũng làm liều, nhận lấy kéo, dứt khoát tỉa bớt cho cây bạc hà.

Còn những chiếc lá tỉa xuống, cũng không lãng phí, tất cả được thu lại để sau này pha trà.

“Đúng rồi đúng rồi, tớ muốn sửa lại mục tiêu cuộc đời.” Lúc này còn cách giờ đọc sách buổi sáng mười phút, Kiều Mộc Nhiên đứng dậy, cầm bút nhanh chóng chạy đến chỗ bảng phụ bên cạnh.

Tầm mắt Hứa Giai Ninh dõi theo cô bạn, vừa hay có chuyện muốn trao đổi với cán sự môn tiếng Anh, cũng đứng dậy khỏi chỗ, đi về phía sát cửa.

“Đỗ vào Trung Truyền.” (Đại học Truyền thông Trung Quốc) Kiều Mộc Nhiên nghiêm túc viết.

Trải qua sự rèn luyện của kỳ nghỉ đông học thêm, chí hướng của Kiều Mộc Nhiên đã có thay đổi nhỏ. Dù vẫn yêu thích nhiếp ảnh, nhưng cũng muốn cố gắng một chút, thi đỗ vào trường danh tiếng.

Hứa Giai Ninh nhìn rõ ràng, rồi tiện thể lướt qua những chỗ khác, không ngờ lại thấy tấm thẻ của Tiết Chiêm cũng đã được thay đổi.

Trên tấm thẻ mục tiêu cuộc đời của cậu, phía trên dòng chữ “Kế thừa gia nghiệp” có thêm một hàng chữ nữa.

“Lớp 11 nhất định phải ở lại Lớp Hỏa Tiễn, nhất định.” Tiết Chiêm viết.
 
Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song
Chương 21


Cuối cùng Tiết Chiêm cũng bắt đầu để tâm đến việc học, từ tận đáy lòng Hứa Giai Ninh cảm thấy vui mừng.

Lúc cùng Kiều Mộc Nhiên quay về chỗ ngồi, tầm mắt cô không khỏi lặng lẽ dừng lại ở góc cuối cùng, trên người Tiết Chiêm.

Cậu đang ném bài tập nghỉ đông môn Toán cho Trương Dương ở tổ bên cạnh, một đường parabol hoàn hảo không chút lệch lạc.

“Hơn một tháng trời làm cái gì vậy? Bài thi Toán một câu cũng chưa làm à.” Tiết Chiêm cười mắng.

Sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi, Trương Dương vẫn còn đang kéo lê bài tập nghỉ đông môn Toán của Tiết Chiêm để chép, vừa chép vừa thanh minh cho mình: “Tớ có nhiều bài không biết làm, nên bệnh lười nó mới tái phát đó chứ.”

“Chịu cậu thật, sau giờ đọc sách buổi sáng phải nộp cho tớ đấy.”

Là cán sự môn Toán, Nam Phong đứng đợi bên cạnh Trương Dương, thấy khối lượng bài tập của cậu ta quá lớn, cuối cùng đành từ bỏ ý định nộp bài tập nghỉ đông lên văn phòng trước giờ đọc sách.

Cậu ôm chồng bài tập của các tổ khác đã thu được vào lòng, quay về chỗ ngồi. Bài tập được xếp ngay ngắn trên bàn học, hơi chiếm một chút “lãnh địa” của Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh không để tâm, ngược lại còn dịch sách của mình sang bên trái một chút, rồi hỏi: “Chỉ còn Trương Dương thôi à?”

“Đúng vậy, chỉ còn mình cậu ta.” Vẻ mặt Nam Phong thực sự không mấy tốt đẹp, “Muốn chép bài tập thì cũng phải đến sớm như những người khác chứ. Đến muộn như vậy, lại còn chưa viết.”

Cậu ta hạ thấp giọng, có vài phần khinh thường: “Với lại chép bài ai không chép, lại đi chép của đứa hạng nhất từ dưới lên.”

Hứa Giai Ninh vừa rồi đã thấy hết mọi chuyện, đương nhiên biết cậu ta đang nói đến Tiết Chiêm.

Trong lòng cô nhanh chóng dâng lên sự không vui, phản bác: “Một kỳ nghỉ đông trôi qua, biết đâu người ta đã học hành nghiêm túc, thành tích tiến bộ rồi thì sao?”

“Học thì thế nào?” Nam Phong không phục lắm, “Cứ như thể cả lớp chúng ta nghỉ đông không ai học bài vậy.”

Nam Phong nghỉ đông đã nỗ lực bao nhiêu, chỉ có chính cậu ta biết.

Để vượt qua Hứa Giai Ninh, nghỉ lễ cậu ta còn học điên cuồng hơn cả lúc đi học.

“Với lại tớ chẳng tin cậu ta có thể học hành nghiêm túc được bao lâu.”

Nam Phong chắc chắn nói, “Một cậu ấm nhà giàu cơm áo không lo, có

thể có bao nhiêu nghị lực trong học tập chứ? Phân ban lớp 11 cậu ta chắc chắn sẽ không còn ở trong lớp này nữa đâu.”

Nam Phong và Tiết Chiêm không có qua lại gì, nhưng lại vì gia thế quá hiển hách của Tiết Chiêm mà có thành kiến với cậu.

Hứa Giai Ninh biết rõ tranh luận bằng lời nói căn bản không thể làm Nam Phong thay đổi quan điểm, vì thế chỉ bình tĩnh nói: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”

Giọng cô bình thản nhưng lại mang theo một tia kiên định, dường như rất tin tưởng Tiết Chiêm sẽ ở lại lớp này. Còn vì sao lại tin tưởng vững chắc như vậy, chính cô cũng không biết.

Những cán sự môn khác, hơn phân nửa đã nộp bài tập lên văn phòng.

Giờ đọc sách hôm nay là môn Ngữ Văn, thầy Đường Đoan Kỷ đã đứng ở cửa, sau khi trò chuyện vài câu với mấy học sinh ở cửa, vỗ tay.

“Nào, giờ đọc sách cả lớp cùng đọc thuộc lòng bài 《Ly Tao》, để thầy xem kỳ nghỉ trôi qua, có quên hết không nào.”

Thầy nói rồi tự mình cao giọng đọc câu đầu tiên, làm mẫu cho cả lớp: “Trường thái tức dĩ yểm hề…” (Trường thái tức dĩ yểm thế hề – Thở dài mà lấy tay áo che nước mắt).

Giọng thầy vừa dứt, theo sát đó, cả lớp vang lên tiếng ngâm nga đều đặn: “Ai dân sinh chi đa gian…” (Ai dân sinh chi đa gian – Thương cho đời

sống nhân dân nhiều nỗi gian truân).

Lớp chuyên học tiến độ nhanh, cuối học kỳ 1 đã học xong bài 《Ly Tao》 trong sách bắt buộc tập hai.

Bây giờ cách một kỳ nghỉ đông, đại đa số học sinh trong lớp vẫn có thể

đọc thuộc làu làu, có lẽ đã trở thành một loại ký ức cơ bắp, buột miệng là ra.

Đợi giờ đọc sách kết thúc, Nam Phong không chờ một khắc nào, ôm toàn bộ bài tập nghỉ đông môn Toán của cả lớp đi ra ngoài.

“Nam Phong, cậu đợi một chút!” Trương Dương k** r*n một tiếng, vội vàng đuổi theo, đặt chồng bài tập chưa bổ sung xong của mình và bài

của Tiết Chiêm lên trên cùng.

Nam Phong vội vàng cũng có lý do, tiết học đầu tiên sau giờ đọc sách chính là môn Toán.

Các giáo viên khác có kiểm tra số lượng bài tập đã nộp hay không, Nam Phong không biết. Nhưng Dương Tuyết Thanh thì gần như lần nào cũng phải tự mình đếm, đây có lẽ là một loại chấp niệm của giáo viên Toán.

Vậy mà nộp bài xong như vậy, lòng Nam Phong thì yên, còn lòng Trương Dương lại không yên, thấp thỏm không yên.

Năm phút sau, thấy Dương Tuyết Thanh đi vào tay không, lại cũng không nhắc đến chuyện bài tập nghỉ đông, Trương Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bài tập nghỉ đông tương đối đơn giản, chúng ta sẽ không sữa nữa. Hôm nay học bài mới luôn, đuổi kịp tiến độ một chút.” Dương Tuyết Thanh giải thích đơn giản vài câu.

Tiếng nói vừa dứt, cô ấy bắt đầu cầm thước tam giác vẽ hình trên bảng đen, bắt đầu ôn tập hình học không gian cho cả lớp.

Tiếp theo, cô ấy lại chép một bài chứng minh hình học không gian trong đề thi thử của thành phố năm nào đó lên bảng đen.

“Bài chứng minh này, có ai muốn thử không?” Dương Tuyết Thanh hỏi.

Ngay từ đầu, số người giơ tay trong lớp không ít. Ánh mắt Dương Tuyết Thanh đầu tiên nhìn thấy chính là Hứa Giai Ninh, sau đó chú ý tới, ngay cả Tiết Chiêm ngồi ở dãy cuối cùng sát cửa sổ cũng lười biếng giơ tay lên.

Cô nói thêm một câu, cố ý gây áp lực cho mọi người: “Bài này thực ra rất khó, có bẫy đó, suy nghĩ kỹ rồi hẵng lên.”

Cô ấy vừa nói vậy, đại đa số những người giơ tay ban đầu đều hạ tay xuống, sợ làm sai trên bục giảng sẽ rất xấu hổ mất mặt.

Dương Tuyết Thanh nhìn lướt qua, thấy cuối cùng còn kiên trì giơ tay chỉ còn bốn năm người.

Những học sinh xuất sắc như Hứa Giai Ninh và Nam Phong thì không cần phải nói, người khiến cô kinh ngạc nhất trong số đó vẫn là Tiết Chiêm.

Giờ phút này Tiết Chiêm còn vẫy vẫy tay, bình thản nhìn thẳng vào mắt cô.

Dương Tuyết Thanh ngay lập tức chọn người, chỉ tay về phía dãy cuối cùng, nói: “Vậy Tiết Chiêm lên làm bài này đi, những bạn khác ở dưới tự làm.”

Đây không phải là lần đầu tiên Tiết Chiêm lên bảng làm bài, nhưng lại là lần cậu thể hiện thoải mái nhất.

Tay cậu từ lúc cầm viên phấn lên, không ngừng viết lên bảng.

Vẽ hình, kẻ đường phụ trợ, viết các bước chứng minh, mỗi một bước cậu đều làm đâu ra đó.

Cậu đang làm bài. Song song với cậu, Hứa Giai Ninh cách đó không xa cũng đang cúi đầu làm bài.

Không bao lâu sau, Hứa Giai Ninh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Chiêm trên bục giảng đã chứng minh đến bước thứ hai từ dưới lên, thân hình cao lớn thẳng tắp che đi phần lớn quá trình chứng minh.

Cô lặng lẽ chờ Tiết Chiêm, cho đến khi cậu viết xong, được cô Dương ra hiệu mới trở về chỗ ngồi của mình.

Hứa Giai Ninh ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nghiêm túc đối chiếu từng bước làm bài của Tiết Chiêm và của mình.

Cuối cùng phát hiện, trừ thói quen đặt tên cho đường phụ trợ, những chỗ khác không sai một chút nào.

“Làm đúng thật rồi.” Nam Phong kinh ngạc nói.

“Tớ đã nói là cậu ấy học hành nghiêm túc mà.” Hứa Giai Ninh lặng lẽ nhìn những hàng chữ phóng khoáng, xinh đẹp trên bảng đen, trong giọng nói lộ ra chút tự hào tinh tế.

Dương Tuyết Thanh đứng bên cạnh rõ ràng cũng đang xem xét quá trình, cầm viên phấn đỏ, vẽ một dấu tích thật to bên cạnh.

“Quá trình chứng minh của Tiết Chiêm hoàn toàn chính xác, hơn nữa rất chặt chẽ.” Dương Tuyết Thanh khen ngợi, “Kỳ nghỉ đông này, xem ra không chỉ lo đi chơi. Đúng là ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác xưa’ nha.”

Không chỉ Dương Tuyết Thanh, có lẽ cả lớp đều ít nhiều có chút kinh ngạc.

Một người môn Toán vẫn luôn đội sổ trong lớp, bây giờ lại có thể lên bảng làm được một bài chứng minh hình học không gian khó.

Tiết Chiêm được khen thì cười cười, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.

“Tiết Chiêm, em kẻ đường phụ trợ này cũng thú vị đấy chứ.” Dương Tuyết Thanh có một phát hiện nhỏ, “XJN? Đây là viết tắt của cái gì sao?”

Kiều Mộc Nhiên cũng có chút liên tưởng, quay đầu nhìn về phía Hứa Giai Ninh: “Không phải là…”

Tim Hứa Giai Ninh cũng theo đó mà khẽ nhảy lên, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một tổ hợp chữ cái ngẫu nhiên mà thôi.

Trước khi các loại suy đoán ập đến, Tiết Chiêm đã tự mình mở miệng giải thích: “Muốn Gặp Người, một album của nhóm nhạc Hoa ngữ Vô Ấn Lương Phẩm.”

Cái tên nhóm nhạc Vô Ấn Lương Phẩm (Muji) này, thực sự có chút ít người biết đến, ít đến nỗi cậu vừa mở miệng, người trong lớp về cơ bản đều chỉ có thể liên tưởng đến MUJI, thương hiệu đồ gia dụng của Nhật Bản.

Mà vào năm 1999, album 《Muốn Gặp Người》 mà nhóm phát hành trước khi tan rã, lại nổi đình nổi đám khắp khu vực Hoa ngữ.

Mọi người trong lớp chỉ nghĩ Tiết Chiêm có sở thích âm nhạc khá đặc biệt, mà không hề chú ý rằng, ánh mắt cậu dõi theo những cành lá bạc hà bên cửa sổ đang đung đưa theo gió, rồi dừng lại trên người Hứa Giai Ninh ở bên cạnh.

XJN.

Muốn Gặp Người.

Hứa Giai Ninh.

Theo tiếng chuông tan học vang lên, sự tò mò của các bạn học về nhóm nhạc Vô Ấn Lương Phẩm cũng tan biến.

Tô Tri Ngụy và Kiều Mộc Nhiên nói chuyện về Tết Nguyên Tiêu và ngày nghỉ, rồi lại nói đến chương trình Xuân Vãn năm nay.

“Nhạc Vân Bằng mới nổi năm nay thú vị thật đó.” Tô Tri Ngụy nói, “Trông mặt đã thấy hài rồi.”

Kiều Mộc Nhiên thì lại xua tay: “Nhưng không có Triệu Bản Sơn, bây giờ tớ không xem Xuân Vãn nữa.”

Hứa Giai Ninh cũng gật đầu: “Đồng ý.”

Nghĩ kỹ lại, lần cuối cùng Triệu Bản Sơn lên Xuân Vãn, đã là ba năm trước, cũng chính là năm 2011, lúc đó tiểu phẩm của ông tên là 《Bạn Cùng Bàn Ơi》.

Hứa Giai Ninh cảm thấy, từ năm đó trở đi, Xuân Vãn càng lúc càng nhàm chán.

“Năm đó nhiều người còn nói Triệu Bản Sơn xuống dốc, nhưng tớ thấy

《Bạn Cùng Bàn Ơi》 vẫn hài hước lắm.” Kiều Mộc Nhiên nói rồi liền lan man sang chuyện khác, “Đúng rồi, cặp đôi bạn cùng bàn lớp Ba chia

tay rồi đó, các cậu có biết không?”

“Thật hay giả? Tình cảm của họ tốt như vậy, chuyện từ khi nào thế?” Nữ sinh tổ bên cạnh nghe được chuyện hóng hớt, cách cái bàn cũng phải tham gia thảo luận.

“Tớ vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ đã nhìn ra manh mối rồi.” Kiều Mộc Nhiên đắc ý nói, “Nhưng nhịn không nói, mấy hôm trước phát hiện họ đăng

status trên không gian cá nhân, viết dài ơi là dài… Còn cãi nhau ở dưới phần bình luận nữa.”

Hứa Giai Ninh thì chẳng biết chút gì về những tin đồn hóng hớt của lớp khác, nhưng nghe Kiều Mộc Nhiên nói thêm vài câu, cô cũng hình dung ra được.

Hóa ra là ủy viên học tập của lớp bên cạnh, cô cũng coi như có quen biết.

Thành tích học tập của cậu con trai đó cũng không tệ, sau khi yêu cô bạn cùng bàn, tình cảm hai người rất tốt, trong lớp cũng không hề che giấu, nhiều lần bị giáo viên bắt gặp.

Nhưng nói đến cũng thật cảm khái, sau khi yêu nhau, cậu con trai làm ủy viên học tập vẫn giữ thành tích xuất sắc, chỉ có thành tích của cô bạn gái cùng bàn lại càng kém hơn so với trước.

Thế là cô chủ nhiệm lớp bên cạnh và phụ huynh hai bên khéo léo nhắc đến chuyện này, kết quả cả hai bên đều rất không hài lòng về con của đối phương, nói là đứa kia sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của con nhà mình.

Dưới sự kẹp giữa của bố mẹ hai bên, áp lực mà cặp đôi bạn cùng bàn này phải chịu đựng có thể tưởng tượng được…

“Gậy đánh uyên ương à?” Tô Tri Ngụy tìm một từ rất kinh điển để hình dung.

“Không chính xác lắm.” Kiều Mộc Nhiên nói, “Hai người họ không phải chia tay vì lý do cha mẹ. Nói cho cùng, có lẽ thật sự là do tính cách hai người không hợp nhau. Cậu con trai thực sự không bị ảnh hưởng chút nào, ngày thường cũng không tốn quá nhiều tâm sức vào chuyện yêu đương, phân chia việc học và yêu đương rất rạch ròi.”

“Cậu ấy vốn dĩ đã nằm trong top ba của lớp họ, sau đó thành tích cuối kỳ còn tiến bộ thêm hai bậc, lên hạng nhất, không có gì bất ngờ thì có lẽ

học kỳ sau sẽ vào Lớp Hỏa Tiễn.”

“Ngược lại, cô gái vốn dĩ đã lo lắng về khoảng cách, kết quả lại còn bị chuyện yêu đương làm phân tâm, rồi lại than khổ với bạn trai, mà bạn trai thì hoàn toàn không hiểu được tâm tư của cô ấy.”

“Cảm giác về sau cậu con trai cũng mệt mỏi với chuyện yêu đương, cô gái đề nghị chia tay, cuối cùng cậu ta cũng không níu kéo, cứ thế mà chia tay rất bình thản.”

Kiều Mộc Nhiên nói rồi lại đột nhiên cười: “Xin lỗi nhé, nhưng tớ không nhịn được mà phải ‘đá xoáy’ một chút, tớ nghe người lớp họ nói, khai giảng lần này, bọn họ vẫn còn ngồi cùng bàn với nhau đấy.”
 
Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song
Chương 22


Nghe được hoàn cảnh của nữ sinh lớp bên cạnh, Hứa Giai Ninh nghĩ đến câu thơ trong bài 《Manh》 mà cô giáo Ngữ văn hay nhắc đi nhắc lại: “Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.”

(Chàng say vì tình, còn có thể gỡ. Nàng say vì tình, không thể gỡ nổi.)

Một cuộc tình mang đến cho nam sinh và nữ sinh những ảnh hưởng, vốn dĩ đã có trọng lượng khác nhau.

“Trời ơi, cảnh tượng đó tớ thật sự không dám tưởng tượng…” Nữ sinh bàn bên cũng không nhịn được mà hình dung.

Cặp đôi đã chia tay mà vẫn tiếp tục ngồi cùng bàn, nghĩ thế nào cũng thấy ngượng ngùng.

Kiều Mộc Nhiên và nữ sinh kia túm tụm lại suy luận, họ cảm thấy cặp đôi bạn cùng bàn của học kỳ 1 kia có thể tiếp tục giữ nguyên chỗ ngồi sau khi bị cô chủ nhiệm phát hiện, bản thân việc này chính là “âm mưu” của cô chủ nhiệm.

“Có phải cô đã sớm nghĩ đến việc họ không bền lâu rồi không?” Kiều Mộc Nhiên ra vẻ trầm tư, “Đúng là đa mưu túc trí mà.”

Hứa Giai Ninh thì lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn.

Nếu tình yêu đổi lại không phải là sự tiến bộ chung, mà là sự thụt lùi của một trong hai người, tương lai ở độ tuổi này bị hao mòn quá mức, thì mối tình nguy hiểm vô ích đó thà không có còn hơn.

Nếu việc quá lộ liễu thích một người sẽ không thể tránh khỏi việc ảnh hưởng đến người kia, vậy có phải yêu thầm sẽ an toàn hơn không?

Hứa Giai Ninh càng nghĩ càng sâu, gần như ngẩn người ra, đến cả Kiều Mộc Nhiên gọi cô, cô cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Kiều Mộc Nhiên chạm vào tay cô.

“Sao thế?” Hứa Giai Ninh hoàn hồn lại, “Cậu vừa nói gì vậy?”

“Tớ nói, giờ nghỉ giữa tiết chúng mình đi đắp người tuyết đi?” Kiều Mộc Nhiên lay lay ghế của cô, cả người tràn đầy sức sống, “Nhân lúc bây giờ vẫn còn tuyết.”

Vì tuyết trong sân trường vẫn chưa được dọn dẹp, nên giờ nghỉ giữa tiết lớn không tập thể dục.

Lúc này vẫn là tháng Giêng, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, vẫn còn trong những ngày cuối đông, trên đường đi học vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh.

Hứa Giai Ninh tỏ ra nghi ngờ về tính khả thi: “Chỉ có hai chúng ta, có đắp nổi không?”

“Đương nhiên không chỉ hai chúng ta, tớ sẽ rủ thêm vài người nữa.” Về khoản chơi bời, Kiều Mộc Nhiên là người hướng ngoại hết cỡ, vung tay

một cái, chẳng hề để tâm, “Đến lúc đó chúng ta đắp mười người tuyết cũng không phải là nói đùa đâu.”

“Vậy được rồi…” Khóe miệng Hứa Giai Ninh giật giật, “Vậy cứ thử xem sao.”

Đợi đến giờ nghỉ giữa tiết lớn, Kiều Mộc Nhiên đã sớm không chờ được nữa, hô hào trong lớp, quả nhiên rủ được thêm vài nữ sinh.

Hứa Giai Ninh bị Kiều Mộc Nhiên kéo ra khỏi cửa lớp, suýt nữa thì đâm sầm vào một nữ sinh ở cửa.

Trông có chút quen mắt, nhưng Kiều Mộc Nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra, nhỏ giọng ghé vào tai Hứa Giai Ninh: “Hoa khôi lớp Ha,i Lâm Thu Tâm kìa, chính là cô nàng xin Q.Q của huấn luyện viên hồi quân sự đó, tớ thấy tay cậu ấy cầm một lá thư, xem ra đã chuyển mục tiêu rồi, lại còn là lớp mình nữa.”

Vì hóng hớt, Kiều Mộc Nhiên không khỏi chậm bước lại, Hứa Giai Ninh cũng theo đó dừng lại, ngay sau đó, nghe thấy Lâm Thu Tâm lấy hết can đảm, cất giọng hô: “Tiết Chiêm, cậu có thể ra ngoài một chút được

không? Tớ có thứ này muốn đưa cho cậu.”

Tiếng gọi dũng cảm của cậu ta làm cả lớp vang lên tiếng xôn xao.

Mọi người biết rõ sức hút của Lâm Thu Tâm, dường như không có nam sinh nào cô ta không chinh phục được.

Vì thế cũng có người giúp cô ta gọi Tiết Chiêm đang ngồi ở cuối lớp, bảo cậu mau ra ngoài.

Mặt Hứa Giai Ninh lại cứng đờ, không dám nhìn ra sau.

Cô đột nhiên có chút sợ hãi khi biết phản ứng của Tiết Chiêm sẽ ra sao.

“Hóa ra là để ý Tiết Chiêm rồi à.” Kiều Mộc Nhiên không nhận ra sự khác thường của Hứa Giai Ninh, chỉ cười nói, “Học kỳ 1 chẳng có ai chặn ở cửa lớp cả, tớ sắp quên mất, Tiết Chiêm là nam thần được bình chọn trên diễn đàn Tieba từ lúc khai giảng đó.”

Bây giờ mới lớp 10, lại ở lớp Một coi trọng thành tích nhất, cô chủ nhiệm lại là Dương Tuyết Thanh quản lý nghiêm khắc nhất, học sinh trong lớp ngoan ngoãn như chuột hamster, người lớp khác cũng ít khi đến gây sự.

Tiết Chiêm vô hình trung dường như đã tránh được rất nhiều “đào hoa”, ấy vậy mà ngay ngày đầu tiên khai giảng học kỳ hai đã bị người ta gọi ra khỏi lớp trước mặt mọi người.

“Tiết Chiêm sao còn chưa ra nhỉ?” Kiều Mộc Nhiên nhìn vào trong lớp, thấy người nào đó lại không hề nhúc nhích, vẫn còn cúi đầu làm bài, không khỏi mất kiên nhẫn, nói: “Giai Ninh, chúng ta vẫn nên đi làm chuyện chính thôi.”

Chuyện chính đương nhiên là đắp người tuyết.

Tối hôm qua có một trận tuyết nhỏ, một lớp mỏng phủ trên nền gạch sân trường, có chút trơn trượt.

Các cô mặc áo khoác đồng phục mùa đông dày cộm, dìu nhau, cùng mấy nữ sinh khác trong lớp đi về phía đường chạy nhựa.

Giữa đường chạy chính là đống tuyết tích tụ từ suốt kỳ nghỉ đông chưa được dọn dẹp, rất nhiều tuyết được vun lại một chỗ, tuyết nắm trong tay cảm giác rất chắc chắn.

Loại tuyết này dễ lăn hơn tuyết tơi xốp, sau khi đắp lên cũng vững vàng hơn.

Mấy nữ sinh cùng nhau đắp, hiệu suất quả thực cao hơn rất nhiều, mọi người vừa chơi vừa cười, thỉnh thoảng còn phân tâm ném tuyết trêu nhau.

Người tuyết dần được trang trí xong, có mũi, mắt và miệng, nhìn từ xa

như đang toe toét cười, Kiều Mộc Nhiên lại tìm được một cây chổi bỏ đi, c*m v** bên cạnh người tuyết, làm thành cánh tay.

“Thấy chưa, tớ đã nói là có thể đắp được mà.” Kiều Mộc Nhiên đang nói với Hứa Giai Ninh, thì đột nhiên bị một nữ sinh cách đó không xa ném tuyết trúng, không khỏi bùng lên ý chí chiến đấu, vơ một nắm tuyết liền đuổi theo về phía đó, “Hay cho cậu, dám đánh lén, để tớ bắt được cậu thì cậu chết chắc! Giai Ninh, cậu cũng tới đi…”

Hứa Giai Ninh cười cười nhìn theo hướng cô bạn chạy đi, nhưng không tham gia vào trận chiến ném tuyết cùng họ.

Trong lòng đang có chuyện không chuyên tâm, cô chẳng còn hứng thú với những trò náo nhiệt này, chỉ muốn lặng lẽ đứng bên người tuyết, tránh xa sự ồn ào.

Cô bắt đầu ngắm kỹ người tuyết cao gần bằng cô này, cuối cùng phát hiện trên cổ người tuyết trông quá trống trải, rõ ràng là thiếu một chiếc khăn quàng cổ tiêu chuẩn.

Nhưng cô lại không mang khăn quàng cổ, đành chịu không thể bù đắp chi tiết này.

Hứa Giai Ninh xoay người chuẩn bị về lớp, thì nghe thấy tiếng bước chân trên nền tuyết, một giọng nam quen thuộc khẽ than, dường như ngày càng gần cô: “Ai đắp người tuyết này mà xinh thế nhỉ.”

Cô quay đầu lại, thấy Tiết Chiêm đang đứng trước mặt mình, cậu không mặc áo khoác đồng phục, mà là một chiếc áo khoác len cashmere màu xám đậm, quàng một chiếc khăn màu cà phê, đang trầm tư nói: “Chỉ là cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

Cậu cúi đầu nhìn mình một cái, rất nhanh đã có ý tưởng, giơ tay tháo chiếc khăn quàng cổ ra, tiến lên hai bước, quàng lên cổ người tuyết.

“Thử đánh giá xem, có phải đẹp hơn không, Hứa Giai Ninh?” Tiết Chiêm búng tay một cái, nhướng mày nhìn cô.

“Có.” Hứa Giai Ninh theo bản năng đáp lại, nhưng lại nghĩ đến tâm sự chất chứa trong lòng, cảm thấy không thoải mái, bèn nói bóng nói gió hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”

“Sao tớ lại không ra đây được?”

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, sân tuyết bị chiếu rọi sáng lấp lánh, giữa những tia sáng lung linh, Tiết Chiêm vươn vai.

“Cậu với Kiều Mộc Nhiên vừa đi, nhiều người trong lớp cũng theo ra chơi đó.” Tiết Chiêm nói, “Cứ ngồi mãi trong lớp cũng chẳng có việc gì khác, ra ngoài đi dạo thôi.”

Dăm ba câu nói của cậu, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện Lâm Thu Tâm tìm cậu, sự bình tĩnh của Hứa Giai Ninh dần bị bào mòn gần hết, cuối cùng cũng vòng vo hỏi: “Thấy có bạn lớp khác tìm cậu, không nói chuyện thêm một lát sao?”

“Ồ.” Tiết Chiêm đáp lại cực kỳ tự nhiên, nheo mắt lại, đối diện với Hứa Giai Ninh, lại chẳng hề để tâm mà nhắc đến: “Lâm Thu Tâm à? Cậu ta đến tỏ tình với tớ.”

Quả nhiên.

Trong khoảnh khắc này, Hứa Giai Ninh t có thể nghe thấy tiếng người tuyết bị mặt trời hun nóng, lặng lẽ tan chảy.

Tiếng nô đùa ầm ĩ của đám ném tuyết cách đó không xa dần trở nên mơ hồ, tiếng tim đập “thình thịch” trong lồng ngực cô ngược lại càng trở nên rõ ràng.

“Cậu đồng ý rồi à?” Hứa Giai Ninh buột miệng thốt ra, giọng có chút vội vàng.

Cô nói xong mới cảm thấy không ổn, dù sao từ xưa nay cô không phải là người thích hỏi han chuyện riêng tư của người khác.

Vì thế cô vội vàng nói thêm: “Xem như tớ chưa hỏi nhé, tớ chỉ hơi tò mò thôi, chuyện riêng tư thế này vốn dĩ không cần phải trả lời đâu.”

Tiết Chiêm lại mặc kệ những lời chữa cháy của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi ngược lại: “Cậu có mong tớ đồng ý không?”

Hứa Giai Ninh im lặng, trên mặt không có biểu cảm thừa thãi, nhưng sự nôn nao bất an trong lòng lại thúc giục cô muốn chạy trốn.

Cô nhấc chân định đi, giọng nói phía sau lại lập tức vang lên. “Tớ đương nhiên là không đồng ý rồi.” Tiết Chiêm nói.

Cô xoay người lại, gương mặt bất giác nhẹ nhõm hẳn đi.

Hóa ra chỉ cần vài từ, là có thể làm tâm trạng cô có sự chuyển biến tinh tế.

“Vì sao vậy?” Hứa Giai Ninh cúi đầu, tay khẽ nắm chiếc khăn quàng cổ trên cổ người tuyết, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ấy xinh đẹp như vậy mà.”

“Xinh đẹp đến mức nào?” Tiết Chiêm hỏi lại.

Hứa Giai Ninh ngẩn ra, không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, cô hiểu biết về Lâm Thu Tâm không nhiều, cô cứng nhắc lặp lại danh xưng của cậu ta: “Cậu ấy là hoa khôi mà, đây là vẻ đẹp được công nhận rồi.”

Tiết Chiêm cười, chỉ nhìn cô nói: “Cậu nói xem, sao lớp chúng ta lại không tích cực như vậy, không bình chọn ra một hoa khôi lớp nhỉ?”

Cô đang nghiêm túc nói chuyện với cậu, cậu thì lại ở đó nói vòng vo tam quốc.

Hứa Giai Ninh nhất thời cứng họng, còn cậu thì bất đắc dĩ thở dài.

“Trên đời này người xinh đẹp thì nhiều.” Cậu nói, “Nhưng chuyện đó không liên quan đến tớ. Tớ lại không cần ai cũng phải thích tớ, tớ chỉ cần…”

Cậu dường như càng nói càng lộ liễu, gần như sắp tiết lộ tâm sự, vì thế hơi chuyển hướng, quay lại lý do đường hoàng hơn.

“Cả ngày học hành còn chưa lo xuể, đương nhiên sẽ không nói chuyện yêu đương gì cả.” Cậu nói.

Đáp án này đột nhiên trở nên nghiêm túc, làm Hứa Giai Ninh sững sờ, nhưng cô cân nhắc một lúc, lại cảm thấy yên tâm.

Tiết Chiêm chịu khó học hành, cô đương nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nhưng dường như lại ẩn chứa chút gì đó nước đôi, giống như việc Tiết Chiêm từ chối Lâm Thu Tâm, cũng không phải vì thật sự không thích, mà là vì học tập mà đành nén lòng.

Nhưng cậu vẫn tiếp tục theo mạch suy nghĩ của mình: “Trước mắt không có chí hướng gì lớn lao, chẳng qua chỉ muốn cuối kỳ này thi được vào top hai mươi, cho dù là hạng 20. Nhưng từ hạng 41 lên hạng 20, có phải rất khó không?”

Suy nghĩ của Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng theo Tiết Chiêm quay trở lại với sự lý trí quen thuộc nhất của cô, nói: “Thoạt nghe thì rất khó. Nhưng môn Toán của cậu đã tiến bộ rồi, tớ có thể nhìn ra được qua tốc độ làm bài môn Toán của cậu. Còn về xếp hạng, thực ra chênh lệch giữa các bạn học trong lớp chúng ta mới là nhỏ nhất, chen chúc trong một lớp, chỉ nhìn vào xếp hạng thì không rõ ràng, xem điểm mới biết được.”

Giống như kỳ thi cuối kỳ 1, Tiết Chiêm đứng cuối cùng, tổng điểm cũng chỉ kém năm người đứng trước vài điểm.

Cô đang phân tích say sưa, thì nghe thấy Tiết Chiêm đột nhiên hạ thấp giọng, cúi mắt hỏi cô: “Vậy cậu có mong tớ ở lại không?”

Phân tích thành tích đơn thuần, đột ngột chuyển biến, biến thành một câu hỏi dò xét kỳ vọng hướng về một đối tượng duy nhất.

Hứa Giai Ninh bị tra khảo, do dự không nói nên lời. Tiết Chiêm lẩm bẩm: “Thế cậu mong tớ bị loại ra à?”

“Đương nhiên là không rồi.” Hứa Giai Ninh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo long lanh đối diện với cậu, “Tớ mong cậu ở lại.”

Hóa ra cũng có thể dễ dàng nói ra kỳ vọng trong lòng như vậy, nhưng nói ra rồi lại luôn cảm thấy quá ngượng ngùng.

Vậy mà Tiết Chiêm đã có được đáp án cậu mong muốn nhất, mỉm cười cong cong khóe mắt với cô, cất bước đi về phía trước: “Như vậy là đủ rồi.”

“Này, khăn quàng cổ của cậu!” Hứa Giai Ninh gọi.

Tiết Chiêm cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Cậu cầm giúp tớ đi.”
 
Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song
Chương 23


Tiết Chiêm đã đi xa, còn Kiều Mộc Nhiên ở phía xa đang mải mê ném tuyết, khó khăn lắm mới thoát khỏi “chiến trường”, lớn tiếng gọi Hứa Giai Ninh: “Giai Ninh, chúng mình về lớp đi, tớ lạnh chết mất.”

“Được rồi.” Hứa Giai Ninh cũng cất giọng đáp lại, sau đó tháo chiếc khăn quàng trên cổ người tuyết xuống, cầm trong tay.

Đợi Kiều Mộc Nhiên đến gần, Hứa Giai Ninh thấy hai tay cô bạn lạnh đến đỏ bừng, trán lại lấm tấm mồ hôi, áo khoác mở phanh một nửa, như đang tản nhiệt.

“Cậu không sợ bị cảm à?” Hứa Giai Ninh nhíu mày, giơ tay kéo khóa áo cho cô bạn, “Miệng thì kêu lạnh, mà quần áo thì không mặc cho tử tế.”

“Chỉ có tay lạnh thôi!” Kiều Mộc Nhiên nhấn mạnh, ánh mắt cô bạn dừng lại trên chiếc khăn quàng Hứa Giai Ninh đang khoác trên tay, “Cậu chẳng phải cũng thế sao? Có khăn quàng sao không đeo lên? Lúc nãy cũng không để ý thấy cậu cầm trong tay.”

Không đợi Hứa Giai Ninh giải thích, đột nhiên không chút đề phòng, Kiều Mộc Nhiên đã vòng chiếc khăn quàng đó lên cổ cô, cười nói: “Trông cũng xinh đấy chứ, mắt thẩm mỹ của Giai Ninh không tệ nha.”

Hứa Giai Ninh thầm nghĩ, người cậu ấy nên khen là Tiết Chiêm mới phải.

Cô bất giác cúi đầu nhìn, chiếc khăn quàng màu cà phê thuộc về Tiết Chiêm, từng được Tiết Chiêm quàng qua, đang ôm chặt lấy cổ cô, ban đầu còn mang theo một lớp băng tuyết mỏng manh lạnh lẽo, rất nhanh đã được hơi ấm từ cơ thể cô sưởi ấm.

Cô cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, chóp mũi ửng đỏ cũng được che đi, đi trên đường, khịt mũi một cái, lập tức có một mùi bạc hà cực kỳ thoang thoảng xộc vào khoang mũi, có lẽ là mùi nước hoa nào đó.

Sợ người khác nhìn thấy, sau khi vào khu giảng đường, Hứa Giai Ninh rất nhanh tháo khăn quàng cổ ra.

Cô cùng Kiều Mộc Nhiên đi lên lầu, cùng nhau về lớp học, khi sắp đến cửa lớp, nghĩ ngợi một chút, cô đột nhiên đổi hướng, một mình lẻn vào từ cửa sau.

Nhân lúc không ai chú ý, cô nhanh chóng đi đến trước chỗ ngồi của Tiết Chiêm, nhét chiếc khăn quàng cổ đã gấp gọn vào lòng cậu.

Tiết Chiêm đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì giật mình, ngước mắt thấy là cô, mới ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại trả lại cho tớ?”

“Vậy chứ sao nữa?” Hứa Giai Ninh thắc mắc.

Chuông dự bị vang lên, Hứa Giai Ninh không ở lại lâu, giả vờ đi ngang qua, hướng về phía bàn đầu.

Tiết Chiêm ở phía sau đành phải nhận lại khăn quàng cổ, cầm trên tay, không cất ngay vào cặp sách, mà lại mở chiếc khăn đã gấp ra, khi bàn tay nắm lấy, lòng bàn tay hơi lạnh dường như chạm phải một chút hơi ấm còn sót lại của cô.

So với những ngày rét đậm, dạo này trời tối muộn hơn một chút, sau khi tan tiết tự học buổi tối, đèn đường được nền tuyết trắng xóa chiếu rọi, khiến cả con đường ra khỏi trường trông sáng trưng.

Kiều Mộc Nhiên thường cùng cô về nhà hôm nay lại có việc khác, Hứa Giai Ninh lười rủ người khác, bèn đi một mình.

Trên đường ra khỏi trường, lại tình cờ gặp Tiết Chiêm cũng đang đi một mình.

Tiết Chiêm không quàng khăn, chiếc khăn đó được cậu đặt trong cặp sách, khóa kéo không hoàn toàn kéo hết, để lộ ra một góc.

Cô không kìm được mà rảo bước nhanh hơn, khi đến gần cậu, lặng lẽ kéo khóa cặp sách giúp cậu.

Mà đến gần thế này, mới thấy rõ cậu đang cúi đầu học từ mới, tay cầm một quyển sổ từ vựng nhỏ, tập trung tinh thần, khó trách đến cả việc cô kéo khóa cặp sách của cậu cũng không phát hiện.

“Vừa đi đường vừa học từ mới à?” Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng chủ động mở lời, “Cậu cẩn thận bị cận thị đó.”

Tiết Chiêm nghe thấy giọng cô, cuối cùng cũng ngẩng đầu, gấp quyển sổ từ vựng lại, giọng điệu đắc ý lại tự hào: “Sẽ không bị cận đâu, nhà tớ ba đời có thị lực bẩm sinh rất tốt, mắt rất khỏe.”

“Vậy thì mắt cậu cũng không khỏe lắm đâu.” Hứa Giai Ninh nhắc lại chuyện cũ, “Nếu không lúc đó cũng chẳng cần đeo kính râm làm màu làm gì.”

Ấn tượng đầu tiên khi mới gặp, dường như rất nhanh đã bị xóa nhòa. Sau này lúc học thêm Hứa Giai Ninh mới nghe nói, Tiết Chiêm bị viêm kết mạc cấp tính.

“Này, Hứa Giai Ninh.” Tiết Chiêm cuộn quyển sổ từ vựng lại, khẽ chạm vào đầu cô, “Cậu học được cách châm chọc người khác rồi đấy à.”

Tay cậu quá nhẹ, Hứa Giai Ninh không cảm thấy đau đớn gì thực sự, ngược lại ống tay áo khoác len cashmere rộng của cậu quét qua má cô, mềm mại, có chút nhồn nhột.

Cô ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc: “Học hành thì học hành, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất chứ.”

Sự quan tâm cụ thể như vậy của cô, làm Tiết Chiêm vừa rồi còn đang đùa cợt cũng trở nên nghiêm túc, cất quyển sổ từ vựng vào túi: “Biết rồi.”

Rõ ràng là đã thấy Tiết Chiêm ra, chiếc Maybach ở cổng trường bấm còi. Không cần phải nói, lại là mẹ Tiết Chiêm đích thân đến đón cậu.

Hứa Giai Ninh đang định xoay người đi về hướng ngược lại, thì bị Tiết Chiêm gọi lại, dò hỏi mời: “Trời tuyết đường trơn, tớ đưa cậu về nhà

nhé.”

Chiếc Maybach cách cô cũng không xa, Hứa Giai Ninh nhìn thấy, người trên xe đó cũng hạ cửa kính xuống, cười cười với cô, dường như cũng có cùng suy nghĩ với Tiết Chiêm.

Nhưng Hứa Giai Ninh không đi về phía chiếc xe.

“Cảm ơn, không cần đâu.” Hứa Giai Ninh không chút do dự, “Chúng ta không tiện đường, tớ không làm phiền hai người thêm nữa, với lại đi xe buýt cũng rất tiện.”

Cô nói xong, sợ Tiết Chiêm còn muốn giữ lại, cô vội vàng đi ngay về phía trạm xe buýt, không nhìn Tiết Chiêm nữa.

Xe buýt quả thực rất tiện, nhưng vào mùa đông cũng rất đông, cần phải xếp hàng dài để vào, sau khi vào rồi, rất ít khi có chỗ ngồi, cô liền tìm một chỗ có thể vịn tay, đứng vững.

Cô không biết Tiết Chiêm đã đi chưa, cố gắng nhìn ra ngoài qua ô cửa kính đóng chặt. Nhưng chênh lệch nhiệt độ trong ngoài quá lớn, cửa sổ xe toàn là hơi nước, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo.

Bên trong chiếc Maybach.

Người vệ sĩ chu đáo tinh tế đã sớm tự giác điều chỉnh điều hòa đến nhiệt độ ấm áp thích hợp.

Tiết Chiêm lên xe, vẻ mặt lại có chút mất mát.

“Hình như đây là lần thứ hai mẹ gặp cô bạn học này của con thì phải.” Tần Uyển Nhược đột nhiên nói.

Tiết Chiêm không nói một lời, im lặng tháo cặp sách trên vai xuống, lấy chiếc khăn quàng cổ ra, một mình ngẩn người. Dần dần, lại cười.

Tần Uyển Nhược cũng nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Xem mặt mày con lúc nãy còn tiu nghỉu, giờ thì lại nhìn khăn quàng cổ ngẩn người rồi cười ngô nghê.”

Tiết Chiêm ngượng ngùng cất chiếc khăn quàng cổ lại vào cặp sách, suy nghĩ một lúc, úp mở hỏi: “Mẹ, nếu con ở lại được Lớp Hỏa Tiễn, mẹ có thể cho con thực hiện một nguyện vọng không?”

“Không thể.” Tần Uyển Nhược trả lời dứt khoát. “Con còn chưa nói mà.” Tiết Chiêm bất mãn.

Tần Uyển Nhược nhìn cậu, tựa như đã nhìn thấu cậu, từ từ nói: “Bởi vì mẹ biết nguyện vọng của con là gì.”

“Không thể nào, ít nhất là giai đoạn này thì đừng có nghĩ đến.” Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tiết Chiêm, Tần Uyển Nhược vẫn không thể không nói rõ hơn một chút, “Trước mặt ba con thì giấu cho kỹ vào, nếu không ông ấy sẽ lột da con ra đấy.”

“Được rồi, mẹ, đừng có nói nữa.” Tiết Chiêm cúi đầu, không nén được sự bực bội trong lòng, liền lại lôi quyển sổ từ vựng trong túi ra, lật xem từng trang.

Tần Uyển Nhược nhìn thấy hết, cười nói: “Cũng có nghị lực đấy chứ,

thực ra theo mẹ thấy, dù là vì cái gì, con có thể nỗ lực tiến bộ, đó chính là chuyện tốt.”

Cả hai không nói quá thẳng thắn.

Tiết Chiêm không nói nữa, nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, nhưng trong lòng thì đã hiểu hết mọi chuyện.

——

Đầu tháng Ba, tuyết đọng tan chảy, cỏ cây xanh tốt, chim én líu lo, dường như vạn vật đều vui tươi, tràn đầy sức sống.

Thứ Bảy đi học đã thành chuyện thường ngày, lại đúng vào ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, Hứa Giai Ninh còn cố ý mang từ tiệm hoa nhà mình mấy bó hồng, tặng cho các cô giáo.

Mà cô còn mang thêm một bó, vốn định đặt ở cửa sổ, sau đó Kiều Mộc Nhiên lại kêu lên, nói thích.

“Hôm nay là Quốc tế Phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới được nhận hoa chứ?” Nam sinh bàn thứ ba tỏ vẻ khinh thường, “Cậu là con gái, mà muốn làm phụ nữ à? Nghe khó nghe chết đi được.”

Lời nói làm Kiều Mộc Nhiên ngẩn người, Hứa Giai Ninh ở bàn đầu quay lại, lần đầu tiên mang theo chút “mùi thuốc súng” nói chuyện với bạn học: “Phụ nữ thì làm sao? Một ngày lễ được thiết lập để chúc mừng những thành tựu của phụ nữ, sao qua miệng cậu lại thành lời mắng chửi người khác vậy?”

“Nhưng nghe cứ như mấy bà tám ấy, không phải phụ nữ đã kết hôn mới gọi thế sao?” Nam sinh kia vẫn cố cãi.

“Pháp luật nước ta quy định, nữ giới đủ 14 tuổi trở lên được gọi là phụ nữ.” Hứa Giai Ninh không kiêu ngạo cũng không tự ti, “Tớ là phụ nữ, Mộc Nhiên cũng vậy, các bạn nữ trong lớp về cơ bản đã đủ 14 tuổi, một từ đơn giản như vậy, sao lại không dám gọi?”

“Đây nè, Mộc Nhiên, chúc mừng ngày Quốc tế Phụ nữ vui vẻ.” Hứa Giai Ninh rút một cành hồng từ bó hoa ra, đưa đến trước mặt Kiều Mộc Nhiên.

Kiều Mộc Nhiên cuối cùng cũng cười, vừa nhận hoa, vừa đáp lại Hứa Giai Ninh một câu: “Chúc cậu ngày lễ vui vẻ!”

Các nữ sinh bên cạnh thấy vậy cũng đến xin hoa, Hứa Giai Ninh chia hết cả bó hồng, hương hoa hồng vốn chỉ tập trung ở một chỗ, giờ đây đã lan tỏa khắp các ngóc ngách trong lớp.

Nam sinh kia tiu nghỉu cúi đầu, không dám nói thêm một lời nào nữa.

Không bao lâu sau, Tô Tri Ngụy từ ngoài cửa trở về đột nhiên kinh hô một tiếng, làm Kiều Mộc Nhiên đang nói chuyện phiếm với Hứa Giai Ninh giật mình.

“Cậu la hét cái gì thế?” Kiều Mộc Nhiên ném quyển sách định đập vào đầu cậu ta.

Tô Tri Ngụy đỡ được quyển sách, mới vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: “Các cậu mau xem tin tức đi, có một chiếc máy bay biến mất rồi.”

Nhân giờ nghỉ giữa tiết lớn, Hứa Giai Ninh lập tức lấy điện thoại ra xem tin tức, chiếc máy bay biến mất mà Tô Tri Ngụy nói là MH370, mất tích từ rạng sáng hôm nay, trên máy bay có 239 hành khách và thành viên phi hành đoàn, tất cả không rõ sống chết.

Trong phút chốc, tin tức này trở thành tin tức lớn nhất cả nước.

Trên mạng tràn ngập thông tin, đều đang theo dõi, Bộ Ngoại giao cũng thường xuyên có phát ngôn.

Tin tức này dường như kéo dài liên tục, mấy tháng qua, dù là báo giấy hay trên mạng, những tin tức mới nhất đều thường xuyên xuất hiện, dường như mỗi lần mọi người luôn ôm hy vọng có thể tìm thấy chiếc máy bay này, cuối cùng lại thất vọng.

Mà cùng với những tin tức này, kỳ thi cuối kỳ tháng Sáu cũng nhanh chóng đến.

Nhiều năm trôi qua, Hứa Giai Ninh đối với rất nhiều kỳ thi của lớp 10 và 11 đều không có ấn tượng sâu sắc, chỉ có kỳ thi cuối kỳ lần này, cũng chính là kỳ thi phân ban, cô lại nhớ rất rõ ràng.

Toàn bộ quá trình thi, cô vẫn ngồi ở phòng học này, ngồi ở vị trí sát cửa sổ. Lúc thi môn Ngữ văn, cô vừa suy nghĩ viết văn, vừa ngắm cây bạc hà ngẩn người.

Trước khi thi, cô ngắt một phiến lá bạc hà, ngậm trong miệng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn không ít, làm bài thi rất trôi chảy.

Tiết Chiêm nộp bài thi rất nhanh, lại còn vẻ mặt thản nhiên. Khi đó cô đã có linh cảm, Tiết Chiêm sẽ ở lại Lớp Hỏa Tiễn. Ngày dán kết quả, cô đứng ở bục giảng nhìn rất lâu.

Cậu quả nhiên đã ở lại Lớp Hỏa Tiễn, xếp hạng thứ 20. Kiều Mộc Nhiên và Tô Tri Ngụy cũng ở lại.

Thế nhưng Trương Dương phải rời đi, chuyển sang lớp Một thường.
 
Tình Ký Bạc Hà - Bạch Điểu Nhất Song
Chương 24


Cô chủ nhiệm Dương Tuyết Thanh rất không nỡ để Trương Dương rời đi.

Cô bình luận rằng: “Thành tích của trò ấy không quá tốt, nhưng là một đứa trẻ ngoan, đến đâu cũng có thể mang lại niềm vui.”

Rồi lại nói với giáo viên chủ nhiệm tương lai của lớp Một thường khối 11, nơi Trương Dương được phân về: “Trương Dương là do tôi dìu dắt, rất có tiềm năng, nếu chịu khó chú tâm thì thành tích có thể nâng cao.”

Trương Dương, người vẫn luôn có chút tự ti và cam chịu về thành tích của mình trong lớp, khi biết được những lời đánh giá này của Dương Tuyết Thanh từ người khác, cuối cùng cũng có chút hối hận vì cả năm lớp 10 này đã không dốc toàn lực để ở lại lớp này.

Sau khi kết quả thi cuối kỳ được công bố, cũng chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ hè.

Lớp học tràn ngập một cảm xúc phức tạp, tập thể lớp đã mất một năm để vun đắp sự gắn kết và tình cảm, ấy vậy mà lại không thể tránh khỏi việc phải chia tách, tái tổ hợp ở lớp 11.

Tuy nói ly biệt là chuyện thường tình, nhưng Trương Dương vẫn cảm thấy vô cùng hụt hẫng, mấy ngày cuối cùng cứ lượn lờ qua lại trước mặt Tiết Chiêm.

Mùa hè hiếm hoi có một ngày nhiều mây mát mẻ, cậu ta ru rú trong lớp không ra ngoài, tay cầm quả bóng rổ, nhưng đến cả xoay bóng cũng chẳng có tâm trạng, buồn bã hỏi: “Anh Chiêm, không học cùng lớp nữa, cậu sẽ không quên tớ chứ?”

Tiết Chiêm không chịu nổi kiểu sướt mướt này, nghiêng người đi: “Cạnh tranh trong lớp khốc liệt như vậy, đã sớm bảo cậu tập trung học hành

rồi.”

Tô Tri Ngụy cũng ghé sát vào bên cạnh, nhưng chẳng hề bị cảm xúc của Trương Dương ảnh hưởng, còn ra vẻ “dầu mỡ” mà đùa cợt theo Trương Dương: “Tiết Chiêm có quên cậu thì đã có tớ đây. Nào nào nào, sau này anh đây sẽ bao bọc cậu.”

Trương Dương quay đầu, chán nản nhìn cậu ta, giơ ngón giữa về phía cậu ta, cười lạnh một tiếng, rồi nói theo lời cậu ta: “Được thôi, hay là cậu xin với nhà trường, cùng tớ sang lớp Một thường đi.”

Tô Tri Ngụy vội vàng chối đây đẩy: “Thế thì không được, tớ phải dùng thực lực để thi đó, tốn bao nhiêu công sức chứ.”

Lớp Hỏa Tiễn chỉ có hai mươi người, học kỳ 1 cậu ta từng thi ngoài top hai mươi, lúc đó cậu ta đã nhận ra, nếu không để tâm, cậu ta thật sự có khả năng bị loại ra ngoài.

“Cậu tốn công sức chỗ nào?” Trương Dương hỏi, “Rõ ràng ngày nào trong giờ học cũng cùng tớ ra ngoài chơi bóng mà.”

Tô Tri Ngụy bèn im lặng, nhưng Trương Dương vẫn phản ứng lại, một tay túm lấy cổ áo đồng phục của Tô Tri Ngụy, tức giận không kìm được:

“Thằng nhóc nhà cậu về nhà lén lút học bài đúng không?”

Tô Tri Ngụy bị cậu ta nắm lấy, giãy giụa, nói vài lời mềm mỏng, nhưng nhất quyết không phản bác câu đó.

Trương Dương nhìn thấu, vẻ mặt thê lương.

Hóa ra cả năm nay người thực sự không học hành gì, chỉ có mình cậu ta.

“Được rồi, Trương Dương, chỉ là phân lớp thôi mà, có phải cậu chuyển đến hành tinh khác đâu.”

Tiết Chiêm cuối cùng cũng mở miệng, một câu trêu chọc nhẹ nhàng bâng quơ, làm tan đi không ít bầu không khí bi thương.

“Tan học tiếp tục cùng nhau chơi bóng rổ, cậu biết đấy, Tô Tri Ngụy chơi bóng tệ lắm.” Tiết Chiêm nói rồi liếc Tô Tri Ngụy bên cạnh một cái, rồi lại nhìn Trương Dương.

Hai người nhìn nhau cười, chỉ có Tô Tri Ngụy bất mãn la hét ầm ĩ: “Đánh người không đánh vào mặt, chửi người không chửi vào điểm yếu, kỹ thuật chơi bóng kém một chút thì làm sao?”

Trong giờ học, lớp học rất náo nhiệt, ba người ồn ào, tựa như chuyện phân lớp chưa từng xảy ra.

Kỳ nghỉ hè nhanh chóng đến.

Trong kỳ nghỉ, World Cup Brazil diễn ra đúng hẹn, Hứa Giai Ninh thông qua trạng thái trên feed cá nhân của các bạn học trong lớp có thể biết được, đại đa số các bạn đều đang thức đêm xem World Cup.

Ngày diễn ra trận chung kết, mọi người thức đến 3 giờ sáng, chứng kiến kết quả sau cuộc đua nghẹt thở giữa Đức và Argentina trước màn hình TV – đội tuyển quốc gia Đức sau 24 năm lại một lần nữa giành chức vô địch.

Mà cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu lần này là Messi.

Hứa Giai Ninh là một trong số ít người không xem World Cup, ngay cả trạng thái sau trận chung kết cũng là sáng hôm sau thức dậy mới lướt thấy, các bạn học có người tiếc nuối cho Argentina, có người hò reo vì Đức.

Cô cố ý để ý đến trạng thái của Tiết Chiêm, thấy cậu đăng ảnh chụp tại hiện trường World Cup, cô có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.

Khác với những người bình thường ngồi trước TV, vì một trận chung kết, Tiết Chiêm đã bay đến Brazil xem trực tiếp, lại còn ngồi ở vị trí tốt nhất hàng ghế đầu.

Nhưng có lẽ ở một khía cạnh nào đó, lại là tương đồng, chuyến đi như vậy của Tiết Chiêm, vốn dĩ trong mắt cậu là chuyện bình thường, là cuộc sống mà cậu đã sớm quen.

Hứa Giai Ninh cũng đang sống cuộc sống mà cô đã quen. Trong kỳ nghỉ, tiệm hoa trở thành phòng tự học tốt nhất của cô.

Trong tiệm có ba người bận rộn, chủ yếu vẫn là mẹ cô, Đoạn Tĩnh Thu, và người phụ giúp nam kia. Hứa Giai Ninh chỉ làm chút việc phụ trợ, làm bài mệt thì đi phụ gói hoa, làm việc mệt thì lại ngồi xuống bên bàn tròn nghỉ ngơi.

Cứ thế trải qua hơn một tháng hè, mắt thấy các loại hoa theo mùa trong tiệm đều đã thay đổi một đợt nhỏ.

Trong thời gian đó, Ôn Thư Bạch và Kiều Mộc Nhiên có đến tìm Hứa Giai Ninh, một phần nhỏ là vì chuyện học hành, còn hơn phân nửa còn lại là để chơi.

Lúc sắp khai giảng, ngay cả bác Trần, người đã lâu không đến tiệm hoa, thế mà cũng đến.

Nhưng Hứa Giai Ninh nhìn thấy bác ấy, sau khi đoán được ý đồ của bác, cô có chút không thoải mái.

Lại là tháng Tám, hợp đồng thuê tiệm hoa đã đến hạn, bác Trần hơn phân nửa là đến đòi tiền.

Vừa vào cửa, có lẽ còn nhớ ơn mẹ con Đoạn Tĩnh Thu ngày thường giúp đỡ con trai mình, bác Trần không đi thẳng vào vấn đề chính, mà cười ha hả hỏi han tình hình buôn bán.

Đoạn Tĩnh Thu tính tình ôn hòa, quả nhiên cứ thế mà trò chuyện với ông ấy.

Nhưng không bao lâu, ông vẫn không nhịn được mà nói vòng vo, rồi lái sang chuyện tiền nong.

Tiền thuê lại muốn tăng.

Lần này, không chỉ Hứa Giai Ninh trong lòng không vui, mà ngay cả Đoạn Tĩnh Thu cũng có chút khó xử.

Nửa đầu năm nay buôn bán cũng bình thường, trong tiệm lại còn thuê thêm người phụ giúp, vốn dĩ đã chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nếu

còn muốn tăng tiền thuê, kinh tế gia đình thật sự có chút eo hẹp. Nhưng cũng không từ chối ngay, Đoạn Tĩnh Thu chỉ im lặng.

Hứa Giai Ninh trong lòng bất bình, rất muốn nói vài câu, nhưng lại bị ánh mắt của Đoạn Tĩnh Thu ngăn lại.

Ông thấy Đoạn Tĩnh Thu không nói gì, nhất thời cũng ngượng ngùng không dám nói tiếp.

Bác ấy đi đến bên kệ hoa, ngắm nghía cửa tiệm đã lâu không thấy này, sau đó bất ngờ phát hiện một tấm ảnh chụp chung của Đoạn Tĩnh Thu và chồng.

Bác Trần đã mười mấy năm không gặp lại Hứa Tùng Vân, ba của Hứa Giai Ninh, lúc này nhìn thấy Hứa Tùng Vân trong ảnh, ký ức quay trở lại thời họ còn trẻ, bất giác có nhiều cảm khái: “Tùng Vân còn trẻ như vậy… mà người đã không còn, thật là ông trời không có mắt.”

Trước đó, Đoạn Tĩnh Thu chưa bao giờ nói với gia đình ông những chuyện đau lòng này.

Bây giờ cuối cùng cũng cụp mắt xuống, gần như tự mình khơi lại vết sẹo: “Có lẽ đều là số mệnh cả. Trước khi quen tôi, ông ấy đã kiên định lựa chọn con đường này, báo đáp đất nước là tâm nguyện của ông ấy, cho dù phải đánh đổi cả tính mạng.”

Hàng xóm láng giềng xung quanh, thực ra đều biết Đoạn Tĩnh Thu có một người chồng làm cảnh sát, nhưng cụ thể làm gì thì bà chưa bao giờ nhắc đến.

Đoạn Tĩnh Thu chủ động nhắc lại chuyện cũ, bao nhiêu năm qua, chút tò mò và nghi hoặc trong lòng ông, lại một lần nữa ùa về, không nhịn được

hỏi: “Tùng Vân rốt cuộc là làm gì thế? Nói là cảnh sát, nhưng năm đó đám tang của ông ấy không khỏi cũng quá đơn sơ một chút.”

“Đám tang của anh ấy mọi thứ được giản lược, đó là điều anh ấy tự mình dặn dò tôi trong di thư viết trước mỗi lần làm nhiệm vụ, tôi đương nhiên phải làm theo.” Đoạn Tĩnh Thu tay vẫn không ngừng cắt tỉa gốc hoa, buồn bã nói, “Còn về công việc cụ thể của anh ấy… Trước đây khi anh ấy còn sống thì phải giữ bí mật, nhưng bây giờ cũng không có gì phải

che giấu nữa, chỉ là tôi không thích đem chuyện này kể cho người khác nghe.”

“Nạn lừa đảo ở Đông Nam Á bên kia, vẫn luôn rất hung hăng ngang ngược, anh cũng biết mà phải không?” Đoạn Tĩnh Thu nói.

Hứa Giai Ninh chú ý tới, khi mẹ cô nói ra những lời này, tay bác Trần khẽ run lên.

“Biết, biết chứ…” Bác Trần đến ngồi xuống bên chiếc bàn tròn gần cửa, giọng rất trầm, “Trên tin tức thường xuyên thấy.”

“Đúng vậy, trong đó Myanmar là náo loạn nhất, tìm mọi cách lừa người trong nước sang Myanmar, làm lừa đảo qua điện thoại.” Đoạn Tĩnh Thu từ từ nói, “Có người tự nguyện, trong lòng biết rõ. Cũng có người là bị

lừa bịp đủ đường, cứ thế mà mơ màng hồ đồ bước lên con đường đó, chỉ vì những lời họ nói, có thể kiếm được tiền.”

Bác Trần không nói thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đó lắng nghe.

“Người tự nguyện thì không cần phải cứu, ngược lại rất nhiều kẻ còn leo lên được vị trí cầm đầu, tay nhuốm máu người vô tội, đáng bị bắt lại.

Nhưng những người bị lừa đi, đặc biệt là những đứa trẻ còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, đương nhiên vẫn phải cố gắng hết sức để cứu về.” Giọng Đoạn Tĩnh Thu hơi ngừng lại, nói, “Công việc của chồng tôi, chính là ở Myanmar cố gắng hết sức để cứu những người thuộc loại sau này.”

“Mỗi lần anh ấy đi làm nhiệm vụ, tôi lo lắng thấp thỏm. Đối với một số người mà nói, Myanmar có phong cảnh đẹp, có phong tình dị quốc của Đông Nam Á.”

“Nhưng đối với tôi mà nói, Myanmar chẳng qua chỉ là mảnh đất tội ác có thể chôn vùi tính mạng chồng tôi bất cứ lúc nào.”

Hốc mắt Đoạn Tĩnh Thu đã sớm hoe đỏ: “Mấy năm mới cưới, nhà chỉ có hai chúng tôi, tôi lo lắng, nhưng cũng không có vướng bận gì khác. Đợi sau này tôi mang thai Giai Ninh, nỗi sợ hãi trong lòng lại chưa từng dừng lại.”

“Tôi sợ Giai Ninh rất sớm sẽ không có cha, từ nhỏ không được hưởng tình thương của cha. Nhưng mà… người ta thật sự sợ cái gì thì cái đó lại đến.”

“Lần cuối cùng anh ấy đi làm nhiệm vụ, nghe nói là đi giải cứu một đứa trẻ mới 15 tuổi, đứa trẻ đó bị lừa sang Myanmar, phải mất mấy tháng mới tìm được. Trước khi anh ấy lên đường, tôi thật sự có linh cảm, luôn cảm thấy bất an. Sau đó không lâu, tôi nhận được tin…”

Bác Trần ngồi trên ghế lục lọi túi, như đang chịu áp lực cực lớn, muốn hút một điếu thuốc, nhưng cuối cùng túi lại trống rỗng, ông chẳng qua chỉ theo bản năng làm động tác kẹp thuốc giữa hai ngón tay, rồi buông tay xuống.

“Ngày 26 tháng 7.” Đoạn Tĩnh Thu đọc lên một ngày, “Ba của Giai Ninh, chồng tôi, vào ngày đó, đã vĩnh viễn rời xa chúng tôi.”

“Ngày 26 tháng 7?” Ông ở bên cạnh lặp lại lời bà, giọng lại khàn khàn, giống như vỏ cây mùa thu bị gió thổi nhăn nheo.

Đoạn Tĩnh Thu lau nước mắt, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau đó, có lẽ tất cả mọi người cũng không ngờ tới, những người khách vừa mới vào tiệm hoa cũng bị một phen hoảng sợ.

Bác Trần đứng bật dậy, rồi ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Đoạn Tĩnh Thu!

“Bác làm gì vậy?” Đoạn Tĩnh Thu hoảng hốt muốn đỡ bác dậy.

Nhưng bác ấy đã khóc không thành tiếng: “Gây nghiệt mà… Hôm nay tôi mới biết, Tùng Vân là vì cứu con trai tôi mà chết. Nhà họ Trần chúng tôi, nợ nhà cô một mạng người…”

Hứa Giai Ninh đứng bên cạnh sớm đã sững sờ, từ đầu đến cuối vẫn chưa hoàn hồn lại.

Bác Trần đã nghẹn ngào giải thích tiếp: “Ngày 26 tháng 7, sau mấy tháng trời, Nam Tinh cuối cùng cũng từ đại sứ quán gọi điện thoại về

nhà được, nói nó đã được cứu. Lúc đó nó bỏ trốn, bị ngã gãy một chân, bị đám người đó nhốt vào chuồng chó, đau đến ngất đi.”

“Sau khi tỉnh lại, Nam Tinh đã ở bệnh viện rồi. Trước giường bệnh có cảnh sát Trung Quốc nói chuyện với nó, nói với nó là có người đã liều mạng sống để cứu nó.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back