Siêu Nhiên Tinh Không Thành

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
276212649-256-k33892.jpg

Tinh Không Thành
Tác giả: CaCom02
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đăng Đỉnh là một cậu sinh viên năm 2 Đang theo học ngành cơ khí Bách Khoa.

Trong một lần đi tình nguyện cùng với nhóm bạn thì gặp 2 đứa bé bị đuối nước.

Cậu nhanh chóng lao người xuống cứu 2 đứa bé ấy.

Tuy đã cứu được 2 đứa bé nhưng cũng bởi vì thế mà cậu kiệt sức rồi chết.

Trời không phụ người lương thiện.

Cậu được chuyển sinh vào Năng lượng cao cấp thế giới.

Thế giới nơi mà thần linh thống trị.

Tính mệnh của một người chỉ là thần linh một ý nghĩ.

Đã chết một lần, cậu biết cảm giác lâm vào vô tận hắc ám nó đáng sợ như thế nào.

Vậy nên câu đã lên quyết tâm luyện tập để có thể tự mình làm chủ sinh mệnh của bản thân.

"Rồi cũng sẽ có một ngày ta sẽ không còn là một con kiến để người khác có thể tùy tiện dẫm đạp"
~ Ọt ọt...

"Ừm.

Trước tiên kiếm cái gì bỏ bụng đã.

Tôi nay không kiếm được chỗ để trú thì không kéo lại chết rét mất."​
 
Tinh Không Thành
Giới Thiệu Nhân Vật


Trần An Bình:Chủ cũ của bộ thân thể mà Đỉnh đang sử dụng.

Cậu là đứa trẻ có cuộc đời bất hạnh.

Nguyện vọng lớn nhất của cậu bé là có thể đắp một ngôi mộ hoàn chỉnh cho bà cậu.

Để bà có thể an nghỉ thật tốt.Nguyễn Văn Đỉnh ( Đăng Đỉnh ) [ Nhân Vật Chính ]:Là một cậu sinh viên năm hai. học Cơ Khí Bách Khoa Hà Nội.

Cậu là một chàng trai thông minh hiền lành.

Bởi vì cứu 2 đứa bé đuối nước mà chết.Sau bao nhiêu thời gian tân tân khổ khổ.

Cậu cuối cùng cũng xuyên không qua thế giới khác.Nhập vào thân xác của An Bình.

Bởi vì đã chết một lần cho nên cậu cực kì hiểu và sợ cảm giác đấy.

Cậu không muốn chết lần nữa nên đã tự mình xây dựng thế lực để có thể bảo vệ bản thân.Tô Bá Phúc [ Trường Trấn Yên Nậu ]:Là một Chiến Binh Cấp 2.

Đã từng là một Thợ Săn kì cựu.

Năm nay đã gần 70 nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng.Sau một lần thâm nhập di tích săn bảo.

Ông đã mất đi chân phải của mình vậy nên ông kết thúc sự nghiệp làm thợ săn và về quê hương dưỡng lão.
 
Tinh Không Thành
Chương 0: Mở Đầu


"Đỉnh!

Mày ráng lên một chút!"

"Đỉnh!!!"

Ánh mắt của cậu ngước lên, cách mặt nước nhìn vào bóng mờ xa xa của những người bạn chung nhóm tính nguyện đang đứng trên bờ hô hoán cậu cố lên.Đỉnh nghĩ thầm trong đầu "Bố mày cũng muốn lắm chứ!"

Nhưng mà thân thể của cậu không cho phép, cơ bắp toàn thân như nhũn ra không còn chút sức lực nào.

Dưỡng khí đã không còn đủ để cậu có thể duy trì đầu óc tỉnh táo.

Hai mí mắt nặng trĩu xuống.Cơ thể của cậu đang dần dần chìm vào đáy hồ.

Ý thức cũng như thân thể, dần dần chìm vào vô tận hắc ám.Trước khi ý thức của cậu triệt để mất đi thì trong đầu của cậu đã lóe ra vô vàn suy nghĩ.Nghĩ đến bố mẹ ở nhà, hai người lấy cậu làm niềm tự hào, ra đường lúc nào cũng vui vẻ khoe về đứa con trai thi đỗ được vào trường Đại học Bách Khoa Hà Nội nổi tiếng cả nước và cả cô em gái nhỏ nhắn còn học cấp 2, đang ở nhà hóng anh nó về quê mua quà cho nó.

Nghĩ đến những thằng bạn thân hồi cấp 3 trốn học đi chơi Net.

Thằng chó Hoàng pick Yasuo xong đánh ngu như bò.

Thằng Thông bê đê cầm tướng hỗ trợ mà lúc quái nào cũng xanh nhất team.

Khoảng thời gian đấy thật vui vẻ.Nghĩ đến trước khi chết.

Cậu lao xuống cứu hai đứa bé bị đuối nước.

Vì hai đứa nó ra sức vùng vẫy khiến cho cậu kiệt sức mà rơi vào tình cảnh này.Nếu hỏi cậu có hối hận không thì cậu rất hối hận.

Biết như thế cậu sẽ cố gắng bình tĩnh hơn để tìm cách khác an toàn hơn rồi cứu hai đứa bé lên.

Nhưng hối hận thế nào đi nữa thì cũng đã muộn rồi.Bóng tối dần bao phủ lấy ý thức của cậu.Nó lạnh lẽo, cô độc.

Không gian xung quanh tĩnh mịch một mảnh.Không thể cử động, không thấy được thứ gì.

Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu.Cậu rơi vào sợ hãi.

Sự sợ hãi sinh ra từ khoảng thời gian dài đằng đẵng không thấy được ánh sáng, không có vật để có thể cho cậu tham chiếu.Cho đến một ngày Đỉnh chợt thấy một vệt ánh sáng lóe lên từ phía trước.

Cậu như nhìn thấy được đồ vật khiến cậu khát khao nhất.

Cậu ra sức đi đến nơi mà ánh sáng phát ra.Bản năng nói cho cậu ánh sáng đấy là thứ duy nhất có thể giúp cậu thoát ra khỏi vùng không gian vô tận bóng tối này.Khi có vật tham chiếu.

Cậu có thể cảm nhận được mình đang di chuyển.

Đang bồng bềnh nhẹ nhàng tiến tới nguồn sáng.Cậu cảm nhận được cũng đang có những vật thể khác tiến đến nguồn sáng, thấy vậy cậu càng ra sức để tiến lên.Cậu lo sợ nếu như người khác đến đấy và dành đi nguồn sáng duy nhất này.

Thì cậu sẽ trở về với khoảng thời gian lúc trước.

Tiếp tục cô độc trong mảnh không gian tối tăm không có ánh sáng này.Nhưng cuộc đua diễn ra sẽ không tốt đẹp như cậu nghĩ.

Cậu không phải nhận vật chính.Có một bóng mờ trắng đã nhanh hơn tiến đến trước nguồn sáng và rồi bị nó hút đi vào.

Dẫn theo nguồn sáng cũng đang từ từ nhỏ lại.

Làm nhạt và dần dần biến mất.Tuyệt vọng không đến với cậuLần này cậu lại dị thường tỉnh táo.

Bởi vì cậu có mục đích để có thể tiếp tục tồn tại.Nếu giả thuyết rằng vệt sáng đấy là 'Cánh Cửa Chuyển Thế'.

Thì mỗi một bóng mờ trắng cũng sẽ là một đoàn "Linh hồn".Và cứ một đoạn thời gian thì cánh cửa nó sẽ lại tiếp tục xuất hiện.Trong khoảng thời gian di chuyển đến nguồn sáng thì trong đầu cậu cũng lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

Để đề phòng trường hợp tồi tệ nhất.Tốc độ di chuyển của mỗi một 'Linh hồn' là không đồng nhất.

Cậu cố gắng tự nhủ bản thân phải chạy thật nhanh.

Nhưng tốc độ trôi nổi của 'Linh hồn' không tăng mảy may.

Mà trong khoảng thời gian chạy đua đến 'Cánh Cửa Chuyển Thế' thì cậu đã vượt qua rất nhiều 'Linh hồn' khác.Hình thể cũng có liên quan để tốc độ di chuyển.

Càng lớn thì trôi nổ càng nhanh.

Cậu để ý thấy những 'Linh hồn' di chuyển đến gần vệt sáng đều có kích thước lớn hơn nhiều so với phần còn lại.Trong đầu cậu lóe lên một cái suy nghĩ táo bạo.

Đấy là hấp thu những 'Linh hồn' khác để lớn mạnh hơn.Sẽ tồn tại nguy hiểm và không biết kết quả như thế nào.

Nhưng cũng phải nếm thử thì mới có thể biết được.Cậu nhớ lại lúc nãy nhờ có vệt sáng mà nhìn thấy khoảng cách và phương vị đến những 'Linh hồn' khác.

Cậu lặng yên tính toàn rồi cho ra trong đầu mình một tờ bản đồ phân bố các 'Linh hồn'.Cậu bắt đầu nếm thử từ 'Linh hồn' mà cậu cho là yếu đuối nhất.

Đấy là một bóng trắng nhỏ ở phía bên phải cách nơi này không quá xa.Cậu bắt đầu di chuyển theo bản đồ tự lập trong đầu của cậu.'Linh hồn' cứ từ từ trôi nổi cho đến khi cậu như va phải vào thứ gì đấy.Đỉnh nắm lấy thời cơ cố gắng bao trọn lấy "Linh Hồn" nhỏ bé kia.Từng mảng kí ức vỡ vụn không biết từ đâu truyền vào trong đầu của cậu.

Khiến cho tinh thần của cậu như bị vật thể gì đấy mạnh mẽ và vào.Trong đầu cậu hiện lên từng màn hình ảnh xa lạ.Một chiếc đèn ngủ cho trẻ con, xung quanh được trang trí đủ thứ đồ chơi.

Kế tiếp lại có ánh lửa chiếu vào hình ảnh mà cậu nhìn thấy, rồi dần dần màu đỏ bao trùm lấy toàn bộ.Nó khiến cho Đỉnh cực kì hoảng sợ.

Cậu cố gắng trấn tĩnh lại và cố dùng sức không cho những thông tin này tiếp tục tràn vào trí nhớ mình.Không biết là qua bao nhiêu lâu.

Cuối cùng những mảnh vỡ kí ức không tiếp tục xông phá ý thức của cậu.Bóng trắng của cậu cũng đang triệt để bao bọc lấy "Linh hồn" nhỏ bé này.Trong quá trình dung hợp.

"Linh hồn" phản hồi đến cho cậu cảm giác dần dần trở nên mạnh mẽ, cậu có thể cảm nhận được "Linh hồn" của bản thân đang dần lớn mạnh hơn trước.

Hình thể nở phồng ra.

Tốc độ di chuyển cũng phải nhanh hơn lúc trước không ít.Tâm tình của cậu bây giờ đang cực kì phức tạp không thể nào diễn tả được bằng lời.

Tội lỗi có, sợ hãi có, thậm chí cũng có chút vui vẻ và hưởng thụ.Tội lỗi vì bản thân cậu đã hấp thu một linh hồn của đứa trẻ sơ sinh.

Nó tựa như cậu đã tự tay giết chết một đứa trẻ vậy.Sợ hãi vì sự đau đớn khi bị những mảnh vỡ kí ức xung kích vào ý thức của bản thân.

Sợ hãi vì không biết nếu cứ tiếp tục như thế thì bản thân sẽ trở thành cái dạng gì.Vui vẻ vì suy đoán của cậu đã đúng.

Việc hấp thu những "Linh hồn" khác lớn mạnh bản thân là hoàn toàn có thể nếu có thể loại bỏ kí ức của "Linh hồn kia".Hưởng thụ vì khi dung hợp "Linh hồn" khác làm cho cậu có thể cảm nhận rõ ràng được bản thân đang dần trở nên mạnh mẽ.Cậu lẳng lặng ở yên tại chỗ thật lâu.

Rồi sau đấy như đã nghĩ rõ ràng được điều gì.

Cậu lại tiếp tục di chuyển.Mạnh được yếu thua.

Quy luật từ thuở xa xưa. khi mà ở đâu có tranh đấu thì ở đó có phân chia mạnh yếu.Nếu cậu không đủ cố gắng để tiếp tục đi lên thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể thoát ra khỏi nơi này.

Thậm chí có khi sẽ là dinh dưỡng để người khác lớn mạnh bản thân.Đăng Đỉnh tự biết chính bản thân có năng lực ra sao.

Cậu chưa bao giờ tự cho bản thân là thiên tài xuất chúng.

Vấn đề này nếu cậu đã có thể nghĩ đến thì người khác cũng vậy.Cậu sẽ tiếp tục hấp thu những 'Linh hồn' khác để bản thân trở nên lớn mạnh.Có thể đó cũng chỉ là lí do mà cậu tự nghĩ ra để an ủi chính bản thân mình.

Để tự trấn an bản thân rằng điều cậu làm không sai.

Điều cậu đang làm chỉ là đang cố gắng tự bảo vệ bản thân mình.Cũng có thể điều mà cậu lo lắng và nghĩ đến đó lại là sự thật.

Và điều cậu đang cố gắng làm là hoàn toàn chính xác.Làm gì có ai có thể biết được.

Nào có ai có thể làm chủ được.Trong không gian bóng tối bao trùm tất cả này.

Chỉ cần đi theo con đường mà bản thân cho là đúng.

Thì mãi mãi sẽ không sai.Không biết đã trôi qua bao lâu.

Đỉnh cũng không nhớ rõ bản thân cậu đã dung hợp, hấp thu bao nhiêu "Linh hồn".Vệt sáng lại một lần nữa đột ngột xuất hiện.

Hơn nữa nó lại còn cách cậu không xa.Đỉnh mừng như điên.

Mặc dù trôi nổi trong không gian tối tăm không có ánh sáng này khiến cho tính cách của cậu đã biến đổi rất nhiều.

Trầm ổn hơn, chín chắn hơn.

Cậu đã trưởng thành trước đây, nhưng khi cậu nhìn thấy vệt sáng lại không kìm nén được tâm tình kích động của bản thân.Cậu dùng hết sức lao đến vệt sáng.

Đúng vậy, là lao đến chứ không còn là trôi nổi lơ lửng nữa.Trong khoảng thời gian này cậu đã hấp thu không biết bao nhiêu linh hồn lớn mạnh tự thân.

Thể tích của cậu bây giờ so với ban đầu cũng lớn hơn vài trăm lần có thừa.

Vì thế cho nên tốc độ cũng đã đề cao rất nhiều.Cậu ở gần vệt sáng nhưng cũng có "Linh hồn" khác gần hơn.

Chính xác hơn là nó ở một bên vệt sáng.Từ khi vệt sáng xuất hiện cho đến khi nó hút lấy linh hồn kế bên rồi làm nhạt và biến mất chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi.Đỉnh sững sỡ nguyên chỗ.

Bản thân như bị hóa đá.

Ý nghĩ trong đầu chỉ có thể hiện lên một câu."

A đù!"

Cậu không biết nên làm gì để có thể diễn tả sự khó chịu trong lòng mình ngay bây giờ.Một lúc sau bình tĩnh lại tinh thần.Cậu nghĩ đến việc phải tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn để trường hợp ngày hôm nay sẽ không còn xảy ra.Nếu như lùc nãy cậu đủ nhanh để có thể đến kịp trước lúc vòng xoáy đóng lại thì cậu có thể tiện đường hấp thu luôn 'Linh hồn' nhỏ bé kia và bước vào 'Cánh Cửa Chuyển Thế'.Thời gian lại tiếp như vậy trôi qua.

Cứ một quãng thời gian là lại có linh hồn mới xuất hiện tại nơi đây và linh hồn cũ tự tiêu tán hoặc bị những linh hồn khác hấp thu.Cho đến một ngày.

Cánh cổng chuyển sinh lại lần nữa hiện lên.Nhưng lần này lại có chút khác biệt với những lần trước đây.

Lần này không còn là một vệt sáng mờ ảo mà thay vào đấy là một vết rách.

Như một tấm màn đen bị rách một đường kẻ nhỏ và có thể nhìn thấy không gian phía bên ngoài.Không còn có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Đỉnh thuận lợi vọt đến bên cái khe.Cậu không do dự mà tiến vào bên trong cái khe đấy.

Bởi vì cậu không cảm nhận được nguy cơ đến từ cái khe nứt này.Nếu đã không có nguy cơ thì cậu cũng không thèm suy nghĩ nhiều mà tiến thẳng vào.

Cậu đã chịu quá đủ sự dày vò khi ở trong không gian tối tăm không có chút ánh sáng này rồi.

Không cảm nhận được thời gian chảy.

Không cảm nhận được không gian rộng lớn ra sao.Mọi thứ cậu làm đều dựa trên tấm bản đồ mô phỏng không gian mà cậu tự vẽ ra trong đầu mình."

Cuối cùng mình cũng giải thoát được ra khỏi cái nơi chốn chết tiệt này rồi!"

Cậu mang theo tâm tình mừng rỡ mà lao vào không gian khe nứt.
 
Tinh Không Thành
Chương 1: Xuyên Đến Thế Giới Khác


Thời tiết ngày hôm nay u ám, bầu trời ảm đạm mang sắc xám trắng, thi thoảng lại có một vài cơn gió thổi qua mang đến chút se lạnh, báo hiệu cho mùa đông sắp đến.Những cơn mưa phùn lả tả rơi xuống nền đất, bốc lên mùi hương ẩm mốc đưa đến cho con người ta cảm giác chán ghét.Trong căn nhà gỗ mục nát.

Bốn bức tường xung quanh được làm từ những tấm ván lâu ngày thiếu tu sửa.

đẫn đến việc mục nát và ám màu nâu sẫm.Ở trong một góc của căn phòng, nơi mà mái rơm của căn nhà xập xệ này vẫn còn có thể miễn cưỡng che đậy đi những hạt mưa phùn.

Có một đám rơm khô, phía trên nằm đấy là một đứa bé tuổi tác ở vào khoảng mười một mười hai.Cậu bé có vẻ ngoài gầy gò, hậu quả của việc lâu ngày ăn uống thiếu dinh dưỡng đưa đến.

Thân cậu dài gần một mét rưỡi.

Mái tóc màu đen nhánh, đôi mắt nhắm chặt.

Có đôi lúc hai hàng lông mày dán chặt lại với nhau, mí mắt nhíu chặt vào như phải chịu sự đau đớn, thống khổ.Khuôn mặt cậu bé trắng bệch lem nhem màu bùn đất.

Nếu để ý kĩ hơn thì cũng có thể thấy còn có nhiều vết bùn đất lưu lại, bám trên bộ quần áo của cậu, nó giống như là dấu chân khi bị người khác dẫm đạp lên vậy.Rắc Rắc!Bỗng nhiên có một tiếng như vật gì đấy bị nứt ra vang lên, tiếp đến phía trên đỉnh đầu của căn nhà gỗ xập xệ đột ngột xuất hiện một vết nứt dài gần một mét, rộng tầm ba mươi phân màu đen nhánh.Tiếp ngay sau đấy từ trong vết nứt xuất hiện một bóng mờ trắng đang cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi, dường như bởi vì hình thể quá to lớn mà mắc kẹt lại vậy.Đúng thế, bóng mờ trắng đấy là linh hồn của Đỉnh.

Cậu không nghĩ đến là bởi vì hình thể quá to lớn khiến cho cậu rơi vào tình cảnh khóc không ra nước mắt như thế này.Cậu đang cố gắng dùng sức để thoát ra khỏi vết nứt không gian này.

Cậu không biết lúc nào vết nứt không gian nó sẽ đóng lại.

Nếu như nó khép lại trước khi cậu thoát ra khỏi nơi này thì cậu lại phải tiếp tục chờ đợi đến không biết ngày tháng năm nào.Dựa theo suy nghĩ của cậu thì chỉ cần dùng sức mạnh linh hồn của cậu cũng là có thể đủ để có thể đưa hình thể to lớn xông phá ra khỏi vết nứt không gian này.

Nhưng không hiểu sao phía trước mặt cũng lại có một cỗ lực đẩy ngước lại.

Làm cho cậu không thể thuận lợi thoát ra khỏi vết nứt không gian này.Nếu để mà nói chuẩn xác hơn thì đấy là lực bài xích, thế giới bài xích.

Nó như muốn biểu đạt ý nghĩ là đánh đuổi cậu, một kẻ ngoại lai không hiểu từ đâu xuất hiện ra khỏi vùng lãnh địa của nó.Cậu đành phải nghĩ đến biện pháp khác.

Như là mở rộng vết nứt không gian hoặc thu nhỏ lại hình thể để thuận lợi lọt qua.Nghĩ đến liền làm.

Cách thứ nhất thì khả năng cao là không được.

Linh hồn của cậu tuy là mạnh nhưng nó không đủ rắn chắc và cũng chẳng đủ sức để phá tan không gian.

Cách thứ hai thì có thể thử một chút.Cậu lại lui về trong không gian vô tận bóng tối.

Bắt đầu thử từng chút một nén lại linh hồn của bản thân.Làm cho Đỉnh vui mừng là cậu thực sự có thể áp súc được linh hồn của mình.Hình thể dạng linh hồn bóng mờ to lớn đang dần dần nhỏ lại và từ mờ ảo trở nên rõ ràng hơn.Cậu vừa áp súc linh hồn của mình vừa chú ý đến động tĩnh của vết nứt không gian.

Nó đang từ từ từng chút một khép lại.

Tuy nhiên cũng không quá nhanh.Thấy vậy trong lòng cậu âm thầm vui vẻ và cũng thở phào một hơi.Những linh hồn khác cũng không có tiến vào vết nứt không gian, trái ngược lại bọn nó như bản năng nhắc nhở đều sẽ tránh xa ra khỏi vết nứt này.Nếu không có đủ sức mạnh thì lúc ra khỏi vết nứt cũng sẽ là lúc những linh hồn nhỏ bé kia bị thế giới ý chí ép nát.

Có lẽ bọn nó cũng cảm nhận được điều đấy nên mới tỏ vẻ sợ hãi như vậy.Qua một đoạn thời gian.

Cuối cùng cậu cũng đã có thể áp súc được linh hồn của mình đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.Hình thể dạng linh hồn của cậu bây giờ đã được thu gọn lại rất nhiều.

Nó lớn ngang bằng đầu của một người trưởng thành.

Tuy vậy cũng lớn hơn những linh hồn khác gấp hai ba lần có thừa.Nếu để so với trước đây thì cậu đã nhỏ hơn trước mấy trăm lần.

Màu sắc cũng từ xám khói mờ ảo trở nên trắng đục và rõ ràng hơn.

Qua một lần áp súc thì bây giờ cậu đã có thể chuyển đổi giữa hai trạng thái dễ dàng hơn trước.Một lần nữa thử lao lại khe nứt không gian.

Lần này vẫn còn có chút khó khăn nhưng cậu có cảm giác là bản thân có thể vượt qua được.Phốc!Một tiếng động vang lên.

Đăng Đỉnh đã vượt qua được vết nứt không gian.

Cậu mang theo tâm tình vui mừng khôn xiết theo quán tính lao ra cách xa vết nứt một đoạn khoảng cách, rồi mới ngừng lại bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh."

Oa ha ha...

Trời xanh mây trắng nắng vàng, haha màu nâu của bùn đất, màu xanh tươi của cây cối nhìn nó mới đẹp làm sao"Tâm tình của Đỉnh bây giờ thực sự vui vẻ không cách nào có thể tả nổi.

Cậu nhìn thấy sự vật gì cũng rất là đẹp mắt, rất là mới mẻ cứ như chưa bao giờ được nhìn thấy vậy.Mặc dù hôm nay bầu trời chỉ một màu xám trắng, mưa phùn rơi lả tả.

Đang là cuối mùa thu nên rừng cây cũng mang thuần một màu úa vàng, trên những cái cây cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu lá.Nhưng qua mắt của Đỉnh thì cảnh vật xung quanh nó đẹp đến lạ thường như vậy.

Tâm tình vui sướng chưa đến hai giây thì xung quanh cậu bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực ép mạnh mẽ khiến cho cậu trở nên kinh hoảng.

Nếu như không tìm được một cái bọc phù hợp thì qua một đoạn thời gian nữa cậu sẽ bị cỗ lực này ép cho không còn chút mảnh vụn.Cậu nhanh chóng chú ý đến mọi vật xung quanh, tầm mắt của cậu dừng lại khi nhìn xuống phía dưới.

Thông qua lỗ thủng của mái nhà rơm cậu có thể nhìn thấy thân hình của một tên nhóc đang nằm co quắp trên đống rơm khô ở một góc của căn nhà.Cậu mừng như nhặt được bảo.Cảm xúc của cậu ở trong không gian tối tăm kia trải qua không biết bao nhiêu thời gian đã gần như chết đi, không có chút nào gợn sóng.

Vậy mà hôm nay lại có đủ kiểu biến hóa.Cuộc sống phải có biến hóa như vậy mới thực sự là đang được sống.Trong đầu của Đỉnh âm thầm nghĩ như vậy.

Vừa suy nghĩ linh tinh vừa lao thẳng đến bên người cậu bé rồi cậu dừng lại trong chốc lát.'Tên nhóc này đã bị ai đấy đánh đập tàn nhẫn gần như chỉ còn một hơi, để nguyên như vậy sống tiếp không quá ngày mai.'Đỉnh đang quan sát thằng nhóc và âm thầm đưa ra kết luật.

Tiếp đến trong lòng Đỉnh cũng hơi có chút vui mừng.Nếu thằng nhóc chỉ còn một hơi thì ít ra khi cậu sử dụng cơ thể này cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi.Quan sát trong chốc lát, cậu lao thẳng vào cơ thể của thằng nhóc.

để bắt đầu quá trình dung hợp lẫn linh hồn và thể xác.Thời gian chậm rãi trôi qua.

Sắc trời phía bên ngoài đã chuyển thành đêm tối.

Quá trình dung hợp linh hồn và thể xác của Đỉnh cũng gần đến kết thúc.Cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trên đống rơm trong căn nhà hoang đổ nát.

Nước mắt của cậu không tự chủ mà rơi xuống.Cậu thực sự đã được sống lại.

Cái xúc cảm khi có thân thể rất khó để có thể diễn tả hết được.

Cậu cảm nhận được hơi ấm đến từ chính cơ thể này.

Xúc cảm được truyền đến từ làn da của cậu.

Mũi cậu truyền gửi lại cho cậu mùi thơm của đống rơm khô hỗn tạp cùng với mùi mốc, ẩm ướt trong không khí.Ngây người chưa được bao lâu thì đầu của cậu truyền đến một trận đau nhói.

Từng mảng kí ức hiện lên trong trí nhớ của cậu.Lần này cậu cố tình dung nhập kí ức của tên nhóc.

Để có thể bước đầu hiểu biết về thế giới này.Như một cuộn phim dài dằng dặc nhưng lại cũng chỉ tựa như vừa mới là một cái chớp mắt.

Đoạn kí ức ấy chân thật như là của chính cậu vậy.Là đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, được một bà lão tốt bụng nhặt mang về nuôi nấng.

Bà Lão đặt tên cho đứa bé là An Bình.

Với ý muốn đứa bé có thể sống được một cuộc đời bình an.Khi cậu nhóc lên 8 tuổi thì bà lão mắc phải bệnh hen suyễn mà qua đời.

Từ đấy tên nhóc bắt đầu lang thang đầu đường xó chợ.

Nhặt rác ăn để có thể tiếp tục sinh tồn, những mùa đông đến lại nằm co quắp trong đám rơm ẩm ướt.

Móc túi, trộm cướp làm đủ thứ chuyện để có thể tiếp tục sống.Nếu ngày không may thì bị đánh đập tàn nhẫn một trận.

Còn nếu may mắn thì được mấy ngày ăn no.Hôm nay cũng thế, vì đói quá mà tên nhóc làm liều đi trộm túi tiền của một tên côn đồ.

Cuối cùng bị phát hiện được, và rồi phải chịu một chầu đá đấm tàn nhẫn nhất từng trước đến nay.

Khiến cho tên nhóc đến bây giờ chỉ còn thoi thóp một hơi.Ngay đúng lúc sắp chết thì ý thức của Đỉnh đã nhập vào cơ thể của tên nhóc, dung hợp rồi nắm lấy quyền điều khiển."

Để xem nguyện vọng của thằng bé là gì nào.

Nếu như đơn giản thì mình cũng sẽ hoàn thành giúp.

Cũng coi như là báo đáp lại cái thân thể này."

Đỉnh nói khẽ rồi nhắm mắt lại tìm kiếm thứ mà sâu trong nội tâm tên nhóc mong muốn.Qua một lúc.

Khóe miệng của Đỉnh hiện lên một nụ cười,Thứ mà sâu trong nội tâm của tên nhóc muốn là có thể đắp cho Bà cậu một ngôi mộ thật hoàn chỉnh.

Để bà có thể thoải mái yên giấc."thật là một tên nhóc có tình nghĩa."

Đỉnh nói thầm một câu rồi từ từ đứng lên.Cậu hoạt động nhẹ thân thể để có thể bước đầu từ từ thích ứng với thân thể mới này.Mặc dù cậu mang thương tích và đang trong tình trạng đói khát, thiếu năng lượng trầm trọng.

Nhưng với linh hồn mạnh mẽ chèo chống.Khiến cho cậu có thể sử dụng bộ thân thể này đến lúc mà năng lượng khô kiệt.Đỉnh không có ý định làm một con quỷ cướp đoạt thân thể người này xong lại đến người khác.

Vậy nên cậu sẽ cố gắng để quý trọng bộ thân thể này.Vừa hoạt động để thích ứng thân thể mới cậu vừa suy nghĩ tiếp đến nên làm cái gì.'Thân thể mới này cứ để như vậy thì sẽ không ổn.

Phải bổ sung năng lượng và nghỉ ngơi đầy đủ, thoải mái để dưỡng thương.

Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể sau này phát triển mất!''Thông tin về thế giới này cũng chưa quá đầy đủ.

Trước tiên mình phải kiếm gì đấy ăn uống rồi nghỉ ngơi lấy lại sức, sau mấy ngày sẽ đi vào thị trấn tìm hiểu tin tức về thế giới này rồi mới vạch ra kế hoạch cho tương lai.'Cậu đã nghĩ được rõ ràng.Tiếp đến cậu từ từ bước ra khỏi căn nhà và tiến vào khu rừng cách nơi này không xa để kiếm thức ăn rồi mọi việc để sau khi ăn no lại tính tiếp.
 
Tinh Không Thành
Chương 2: Tinh Thần Niệm Lực


Mây mù che kín cả bầu trời đêm, ánh trăng không đã bị mây mù che khuất, nên tối nay khu rừng một mảnh tối tăm.

Thi thoảng có một vài ngọn gió thổi những chiếc là khô bay đi, phát ra thanh âm xào xạc.

Tiếng của những loài động vật hoang dã hoạt động về đem, hay những tiếng động đến từ côn trùng tạo nên một cảm giác rùng rợn.

Nếu bình thường có ánh trắng chiếu sáng thì tầm nhìn sẽ xa hơn.

Nhưng đêm nay trong rừng một mảnh tối tăm.

Đưa tay không thấy được năm ngón.

Tầm nhìn của một người bình thường sẽ bị hạn chế lại.

Nhưng Đăng Đỉnh không phải người bình thường.

Không thể lấy góc nhìn của người bình thường đến để mà so sánh cậu.Linh hồn của Đỉnh cực kì mạnh mẽ.

Cậu không dám sử dụng linh hồn trải rộng ra dò xét cảnh vật xung quanh bán kính trăm mét.

Nếu có vấn đề gì ngoài ý muốn xảy ra thì linh hồn của cậu sẽ bị tổn thương.Nhưng cậu vừa phát hiện ra một dạng tương tự linh hồn.

Nó mạnh mẽ như linh hồn, nhưng khi tiêu hao nó sẽ có thể từ từ hồi phục lại được còn linh hồn thì không.

Khi linh hồn kết hợp với thân thể sẽ tạo ra loại năng lượng kì bí này.

Vì Cậu đặt tên cho nó là Tinh Thần Niệm Lực, bởi vì đặc tính mà cậu khai phát được từ sức mạnh này khá giống tinh thần lực trong những bộ truyện mà kiếp trước Đỉnh đã từng đọc qua.Là một loại giống như năng lượng những để mà nói nó là năng lượng thì lại không hoàn toàn chính xác.

Đỉnh cảm nhận được Tình Thần Niệm Lực phát ra sau khi cậu dung nhập vào thể xác của cậu bé.

Năng lượng đầu nguồn của nó là từ linh hồn của cậu cộng sinh với cơ thể tạo ra.

Bởi vì linh hồn mạnh mẽ cho nên Tinh Thần Niệm Lực của cậu cũng mạnh mẽ không kém.Có sức mạnh rồi để đấy không sử dụng mới là hành động của đứa thiểu năng.

Đấy là suy nghĩ đã có từ khi kiếp trước của Đỉnh.Cậu ở Trái Đất những lúc nghỉ ngơi cũng đã đọc qua khá nhiều cuốn tiểu thuyết để giải trí.

Có những lúc thấy nhân vật chính có sức mạnh cực kì hay ho nhưng lại không biết cách sử dụng, tính cách thì nhu nhước.

Cậu bực mình, vừa đọc vừa thay nhân vật chính suy nghĩ cách sử dụng năng lực đấy ra làm sao cho nó tối ưu nhất.Cậu đã từng có mộng tưởng nếu như có thể xuyên qua thể giới khác, mà cậu lại sở hữu sức mạnh đặc biết thì sẽ sử dụng chúng nó như thế nào.

Ai ngờ đâu ngày hôm nay cậu thực sự xuyên qua thế giới khác.Nhưng cậu lại không phải nhân vật chính.

Cậu không có sức mạnh từ trên trời rơi xuống, hay là hệ thống bám vào hoặc tựa như vừa sinh ra đã là tuyệt thế thiên tài...

Những thứ đấy cậu đều không có.Linh hồn của cậu cường đại là nhờ sự cố gắng từng chút một của cậu.

Trải qua không biết bao nhiêu lâu ở trong không gian vô tận bóng tối.

Cậu cứ như cái máy đi loanh quanh tìm kiếm linh hồn rồi gạt bỏ kí ức và hấp thu linh hồn đấy để trở nên mạnh mẽ.Cậu biết hấp thu linh hồn của người khác để tự thân có thể trở nên lớn mạnh cũng chẳng phải việc gì hay ho để mà nói đến.

Nhưng để có thể tiếp tục tồn tại không đánh mất lý trí và thoát được ra khỏi mảnh không gian đáng sợ đấy.

Thì đó là việc duy nhất cậu có thể làm được.Cậu không hề hối hận về việc mà mình đã làm.Nhìn đi!

Mặc dù trời tối nhưng vẫn có thể cảm nhận được không gian xung quanh, vẫn có thể ngửi được mùi ẩm mốc của gỗ.

Thi thoảng sẽ có tiếng thú vang lên nó mới hạnh phúc làm sao.

Không trải qua được cảm giác mất đi thì làm sao có thể hiểu được tâm tình của cậu ngay lúc này.Với ý nghĩ ‘Có sức mạnh mà không biết cách lợi dụng là ngu ngốc’ thì cậu đã nếm thử đủ mọi cách để có thể lợi dụng tinh thần lực mạnh mẽ của mình.Qua nhiều lần thử nghiệm thì cậu đã có bước đầu tiên khai phá cách sử dụng tinh thần lực.Cách sử dụng thứ nhất và dễ dàng vận dụng nhất là dùng tinh thần trải dài, bao trùm phạm vi xung quanh.

Có thể mở rộng và quan sát sự vật trong bán kính trăm mét.

Cậu đặt tên cho kĩ năng này là Tinh Thần Dò Xét.Cách thứ hai phức tạp hơn một chút là cô đọng tinh thần lại thành một ban tay vô hình. có thể nâng lên hoặc bóp nát một tảng đá.

Cách này tùy vào trí tưởng tượng mà cậu có thể sử dụng trong nhiều mục đích khác nhau.

Cậu đặt tên cho kĩ năng này là Tinh Thần Thao Túng.Cách thứ ba là nén linh hồn lại thành một mũi tên nhọn và phóng về phía địch.

Cách này tiêu hao tinh thần niệm lực rất lớn nhưng lực sát thương cũng cực kì mạnh mẽ.

Cậu đặt tên cho kĩ năng này là Tinh Thần Xuyên Phá.

Lực sát thương của kĩ năng này cũng như cái tên của nó.Cậu vừa nãy thử nghiệm thì đầu nhọn mà cậu phóng ra đã xuyên qua một tảng đá lớn gần bằng một căn phòng ngủ bình thường.

Cậu để mắt vào xem thì có thể nhìn thấy đầu bên kia tảng đá.Kĩ năng này cậu sẽ sử dụng nó như tuyệt chiêu bảo mệnh.Rắc rắc!Tiếng bước chân dẫm trên những đám lá khô và cành cây gãy.Đỉnh đã dạo bước ở trong khu rừng này được gần một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian cậu dùng để thử nghiệm cách sử dụng tinh thần niệm lực.Bây giờ mới là đi săn đúng nghĩa.

Cậu vừa đi vừa quan sát xem những thực vật xung quanh.

Nhìn xem có giống loài nào quen thuộc hay không.Nhưng không có một loài cây nào mà cậu có thể nhận biết.‘Hửm?’Tinh Thần Do Thám báo hiệu đến cho cậu có một con vật bước vào trong phạm vi trăm mét.

Cậu tập trung sự chú ý đến nơi mà do thám đưa đến kết quả.‘Hóa ra là một con rắn!’Một con rắn dài cỡ ba mét, thân nó lớn bằng bắp tay của một người trưởng thành.

Đang nằm núp sẵn trên một cái cây chờ con mồi đi qua.Đỉnh mừng thầm trong lòng.

Cậu từ từ từng bước một đi đến vị trí của con rắn.

Rồi dừng lại ở cách nó khoảng mười mét.

Đây cũng là khoảng cách mà tinh thần thao túng có thể sử dụng tốt nhất.Ý nghĩ trong đầu Đỉnh hiện lên, cậu sử dụng kĩ năng Tinh Thần Thao Túng.

Một bàn tay vô hình xuất hiện bao bọc quanh cánh tay của cậu.Cậu đưa tay hướng về nơi mà con rắn đang ở.

Bàn tay vô hình dài ra bay thẳng đến phía trên đỉnh đầu con rắn.

Cậu nắm tay lại.

Bàn tay vô hình cũng nắm lại theo và chụp gọn cả thân trên của con rắn.Con rắn hoảng sợ đang định cố ra sức dãy dụa nhưng là vô ích.

Tay Đỉnh nắm chặt lại, đầu của con rắn vỡ ra, máu tươi chảy xuống sau đó triệt để không còn sức dãy dụa.Không một tiếng động cậu đã có thể nhẹ nhõm tiêu diệt một con rắn hình thể tương đối lớn.

Một điều mà trước đây cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.Mùi máu tươi tỏa ra bốn phía.

Nếu để những con thú khác ngửi được mùi máu rồi lần theo đến sẽ cực kì phiền phức.Không làm lỡ thời gian.

Cậu nhanh chóng sử dụng Tinh Thần Thao Túng đưa chiến lợi phẩm của cuộc đi săn đầu tiên này trở về căn nha gỗ mục nát ban đầu.Cậu cẩn thận xử lí thi thể của con rắn bằng con dao cùn được dấu dưới đám rơm mà lúc nãy cậu nằm trên đấy.Trước tiên cậu rạch bụng của con rắn ra và loại bỏ đi phần nội tạng, sau đấy cắt nó thành 5 khối bằng nhau.

Tiếp đến dùng dao lọc lấy phần xương bên trong và loại bỏ chúng, sau đó dùng nước loại bỏ những cặn bẩn còn dư thừa và cuối cùng là xâu qua những nhánh cây được vót thẳng rồi để lên đám lửa nướng.Cậu thầm may mắn khi trước căn nhà rơm này có một lu đất nung để đựng nước, tuy bị vỡ một nửa những vẫn còn có thể chứa đựng nước mưa đủ cho một người dùng trong mấy ngày.

Hơn nữa nhìn thời tiết bây giờ thì có khả năng vẫn đang là mùa mưa.

Nên vấn đề về nước uống cậu cũng không cần lo lắng.Ực ực~Cậu theo bản năng của cơ thể mà nuốt nước miếng.

Đã phải hơn ba ngày rồi cơ thể này chưa có miếng gì vào bụng.

Mùi nướng thịt thơm nức mũi truyền đến khiến cho cậu không thể chờ đợi được nữa mà muốn đem lên cắn một miếng.‘Nhanh thôi, cũng sắp chính rồi!’Cậu nghĩ thầm trong đầu để an ủi mình.

Đôi tay cậu lật đi lật lại những miếng thịt rắn để lửa có thể nướng chín đều hai bên.

Tránh tình trạng nửa sống nửa chín.Sau một lúc, miếng thịt rắn cũng đã có thể ăn được.

Cậu vội vàng cầm xiên thịt lên và cắn một miếng thật lớn.‘Phù Phù…

Nóng quá!

Nhưng mà ngon!’Miếng thịt rắn dày cộm, lớp thịt phía bên ngoài được nướng chín dòn tan.

Còn ám thêm chút mùi hương đặc trưng của khói.

Khi cắn vào miếng thịt ngập tận chân răng, lớp thịt bên trong thì mềm mại.

Hơn nữa cậu vẫn còn đang rất đói bụng, điều đó khiến cho miếng thịt rắn này nó lại ngon hơn mấy lần.Cậu ăn như hổ đói, nhanh chóng xử đẹp hết bốn thanh thịt rắn nướng còn lại.Sau một bữa đánh chén no nê.

Đỉnh vỗ bụng đi tới chiếc ‘Giường rơm’ rồi đặt lưng nằm xuống.Xuyên qua lỗ hổng trên mái rơm cậu nhìn lên bầu trời tối tăm, không biết đang đăm chiêu suy nghĩ đến điều gì.

Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.Những ngày kế tiếp cũng diễn ra giống như nhau.

Sáng dậy cậu dành chút thời gian khai phá cách sử dụng Tinh Thần Niệm Lực.

Sau đấy vào rừng đi săn, thuận tiện kiếm nơi tốt hơn để có thể qua đêm.

Cậu sẽ đi săn đủ lượng thức ăn đủ cho một ngày rồi trở về căn nhà gỗ nghỉ ngơi dưỡng thương.Trải qua năm ngày ăn uống đầy đủ.

Thân thể cậu đã khôi phục được tương đối.

Những vết bầm tím đưa đến cơn đau nhói giờ đã đỡ hơn ngày đầu tiên cậu đến thế giới này rất nhiều.Mặc dù thân thể vẫn là cái bộ dáng da bọc xương nhưng khuôn mặt cậu đã trở nên hồng hào có tinh thần hơn trước.

Nếu muốn cải thiện tình trạng cơ thể này thì phải cần một đoạn thời gian ăn uống đầy đủ dinh dưỡng mới được.Đỉnh dự định hôm nay sẽ tiến vào thị trấn để tìm hiểu rõ tin tức về thế giới này.

Cậu tiện tay mang theo bộ lông của những dã thú mà mấy ngày hôm nay cậu đi săn được, mang bán lấy tiền hoặc dùng vật đổi vật.Dù sao cậu cũng cần có một bộ đồ mới và thay đổi thực đơn hàng ngày.

Trải qua năm ngày liên tiếp ăn thịt cậu cũng đã có chút ngán.

Phải kiếm chút rau xanh hay hoa quả để thay đổi khẩu vị và bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho cơ thể nữa.
 
Tinh Không Thành
Chương 3: Thần Linh Thế Giới


Theo như kí ức mà Đỉnh đạt được từ trí nhớ của nhóc Bình thì thị trấn nơi mà cậu đang ở mang tên Yên Nậu.

Có quy mô không quá lớn.

Nhân khẩu ở trong khoảng hai ngàn đến hai ngàn năm trăm người.Được xây dựng ở nơi xa xôi hẻo lánh.

Cách thành phố lớn gần nhất cũng phải đi mất nửa tháng đường.

Các gánh buôn và đoàn thương nhân một năm cũng chỉ vãng lai qua nơi này hai đến ba lần.

Thành ra thị trấn nhỏ này đã tự hình thành nên một nền sinh thái tự cấp tự túc.Trưởng Trấn Yên Nậu là một ông lão có tên Tô Bá Phúc.

Mái tóc bạc trắng, chùm râu dài quá ngực.

Tuy người đã ngoài 70 nhưng thân thể ông vẫn còn rất cường tráng.An Bình nghe người ta kể ông ấy là một Cường Hóa Giả cấp 2.

Trước đây ông đã từng là một tên 'Thợ Săn' dày dặn kinh nghiệm.Vào một lần thâm nhập di tích tìm kiếm bảo vật.

Sự cố đã xảy ra, ông ấy bị mất đi chân phải của mình.

Vậy nên ông đã kết thúc sự nghiệp làm thợ săn để trở về quê hương dưỡng lão.Hôm nay Đỉnh đang tính đi vào trung tâm thị trấn.

Trao đổi một chút đồ và tiện đường tìm hiểu thêm thông tin.Căn nhà gỗ mà cậu đang ở trước đây là nhà của bà lão và Bình sinh hoạt.

Nó nằm ngoài rìa của thị trấn.

Từ nơi này tiến đến trung tâm thị trấn cũng không xa.

Nơi đó là khu buôn bán và trao đổi hàng hóa, người dân thị trấn chủ yếu là trao đổi hàng hóa.Đỉnh dự tính đem thịt lợn rừng hôm qua còn chưa thừa và bộ lông của mấy con dã thú đi trao đổi một bộ quần áo mới cùng một ít thực phẩm khác.Kiến trúc của thị trấn nơi này chủ yếu là tường đất hoặc tường gỗ.

Mái nhà được lợp bằng mái rơm và mái cọ.

Sắp xếp lộn xộn không có chút nào quy hoạch.Đi một lúc thì cậu cũng đã đến được khu buôn bán.

Tiếng ồn ào náo nhiệt.

Người người đi qua đi lại chen chúc nhau.Cậu dựa theo trí nhớ đi đến nơi bán quần áo theo dự định ban đầu.

Trao đổi da thú lấy một bộ quần áo mới.

Bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người đã rách nát đủ chỗ.Chủ sạp hàng là một ông chú tuổi tác tầm ba mươi đến ba lăm.

Có chùm râu dê nhìn qua là biết nó được trau chuốt kĩ lưỡng, miệng ngậm lấy một điếu thuốc đang phì phò nhả khói."

Da lông không có vết thương, chất lượng khá tốt.

Thế nhóc muốn đổi cái gì?"

Ông chú cầm mấy tấm da thú mà cậu đưa đến quan sát một lúc rồi nói."

Những tấm da thú này có thể đổi được bao nhiêu bộ quần áo vậy ông chủ?

Chỗ này đủ để làm nhiều hơn 2 bộ đấy!"

Đỉnh mặt bình tĩnh không thay đổi hỏi ngược lại."

1 tấm da sói, 1 tấm da lợn rừng chất lượng còn rất tốt nhưng để làm quần áo thì cũng phải trải qua xử lí và khử đi mỡ lẫn mùi hôi thì mới có thể làm thành một bộ quần áo, công đoạn này khá là mất thời gian và công sức."

Ông chú bỏ điếu thuộc xuống rồi suy nghĩ một lúc lại nói tiếp."

Chỗ này ta sẽ đổi cho nhóc một bộ quần áo và một áo khoác da thú ấm.

Làm sao?"

Ông chú nói xong ngẩng đầu nhìn Đỉnh chờ cậu đáp lại."

Có thể!"

Đỉnh thản nhiên đáp ứng.

Cậu cũng không muốn làm mất thời gian để đi tranh cãi kiếm thêm chút lời.Quần áo trong cửa tiệm chủ yếu là vải cứng được làm từ cây chà lau.

Một loại cây khá phổ biến ở vùng này.

Kiểu dáng cũng không đa dạng.

Chỉ có hai loại phổ biến là quần áo nam và váy cho nữ.Áo da thú kiểu dáng cũng sẽ phổ biến hơn.

Người mua được áo da thú thì gia đình cũng khá giả hoặc có bố làm nghề thợ săn.Ông chủ tìm kiếm một lúc rồi đưa cho cậu một bộ quần áo làm bằng vải cọ. kích thước phù hợp với dáng người của cậu và một cái áo khoác da sói.Rời khỏi sạp hàng bán quần áo sau đấy đi đến sạp hàng bán rau củ.

Cậu dùng phần thịt lợn rừng còn lại đổi được rau xanh và một vài loại củ trông khá giống khoai lang cùng với một ít muối.Trong lòng đỉnh có chút vui vẻ.

Ít ra mấy ngày kế tiếp ăn thịt sẽ không còn nhạt nhẽo nữa.Sau khi đã trao đổi xong hàng hóa.

Kế tiếp cậu đi dạo xung quanh khu giao dịch để nghe ngóng thêm tin tức về thế giới này.

Vì là một vùng thị trấn nằm ở nơi hẻo lánh cho nên cậu cũng không quá trông đợi gì nhiều.'Hả?'Đỉnh bỗng nhiên dừng lại bước chân.

Cậu nghe được một vài thông tin khá thú vị.Cách cậu không xa có hai chàng thanh niên đang vừa đi vừa trò chuyện với nhau.Một người có mái tóc húi cua màu đỏ.

Thân thể cường tráng.

Ăn mặc quần áo bó sát người.

Khoác chiếc áo lửng làm bằng da động vật.

Bên hông có mang một thanh kiếm.Người còn lại mang áo choàng dài màu tím phủ kín toàn thân.

Trên tay cầm một cây gậy gỗ dài khoảng ba mươi phân.

Khảm trên đấy một viên đá màu xanh đậm.Phong cách ăn mặc của hai người bọn họ không giống như là người dân bản địa.Cậu suy đoán khả năng là 'Thợ Săn' đi ngang qua thị trấn này để làm nhiệm vụ.

Một người là kiếm sĩ.

Còn người còn lại chắc là pháp sư.Cậu lặng lẽ đi theo hai người để nghe tiếp cuộc trò chuyện của họ."

Hải.

Mày nghĩ sao về Bán Thần Ramus khiêu chiến với Bán Thần Băng Ma ở cái nơi hẻo lánh này?"

Thanh niên tóc húi cua quay mặt sang hỏi đồng bạn của mình."

Bán Thần Chiến à?

Bán Thần yếu nhất cũng mạnh ngang một 'Thợ Săn' cấp bậc 'Tinh Nhuệ' rồi.

Huống gì Ramus với Băng Ma cũng đã gần phong hào Thần Chức.

Cấp bậc chiến đấu như thế thì hai tên cấp bậc 'Lính Thuê' như chúng ta sao có thể bình luận được."

Áo bào tím pháp sư bình tĩnh đáp lại."

Haha cũng đúng.

Hai người chúng ta đến nơi này cũng chỉ dám đứng xa xa chiêm ngưỡng Thần Uy.

Chứ tư cách đến gần cũng không có."

Thanh niên tóc húi cua cười nhạt nói.Hai người vừa trò chuyện vừa bước đi ra khỏi thị trấn.Đỉnh đi theo phía sau nghe lén, còn trong đầu cậu thì có một ngàn cái dấu chấm hỏi đang bay loạn.'Bán thần với thần chiến là cái gì?

Hơn nữa tổ chức thợ săn theo trí nhớ của Bình, mình cũng đã hiểu đại khái.

Nhưng cấp bậc thợ săn lại là như thế nào?'Với lòng hiếu học.

Đỉnh quyết định phải hỏi cho ra lẽ chứ không sẽ rất khó chịu trong người.

Suy nghĩ chuyển động.

Hai cánh tay vô hình xuất hiện sau lưng cậu.

Mỗi một cánh tay đều cầm một cây gậy gỗ.Cậu từ từ bước đến phía sau hai người.

Vẻ mặt nghiêm túc rồi cất tiếng nói tông giọng khàn khàn."

Hai người trẻ tuổi xin hãy dừng bước.

Ta đây có một vài vấn đề muốn hỏi thăm hai vị."

Tóc húi cua và áo bào tím pháp sư giật mình, khuôn mặt hoảng sợ vôi vàng quay người lại.

Nhưng chưa kịp nhìn thấy phía sau là người nào thì.Bốp!Một tiếng vang lên.

Hai người bọn họ tầm mắt mơ màng nổ đom đóm, dần mất đi ý thức.---

Ở trong một hang động cách lối vào thị trấn không xa.Bên trong có ba bóng người.

Một người đang đứng còn hai người còn lại ngồi dưới nền đất.

Hai người ngồi dưới nền đất bị dây leo trói chặt.

Tầm mắt cũng bị mảnh vải che lại kín mít.Không sai.

Người đang đứng chính là Đỉnh và hai tên Thợ Săn là hai người bị trói chặt ngồi dưới nền đất.Đỉnh biết với vẻ bề ngoài như này của mình thì để moi được thông tin từ hai tên Thợ Săn sẽ rất phiền phức.

Mà vấn đề cậu muốn hỏi còn có nhiều lắm.

Nên cách nhanh nhất để có thể giải quyết là như trước mắt."

Giả chết không có gì dùng.

Ta có mấy vấn đề cần biết, nếu trả lời khiến ta hài lòng thì có thể sống.

Còn không thì tự hiểu!"

Cậu nhìn xuống hai tên Thợ Săn rồi giọng khàn khàn cất tiếng."

Ng...

Ngài cứ việc hỏi.

Hai rôi biết gì sẽ nói nấy..."

Chàng trai tóc húi cua run giọng trả lời lắp ba lắp bắp."

Đ...

Đúng vậy.

Xin ngài cứ việc hỏi."

Áo bào tím pháp sư gật đầu phụ họa."

Thần là gì?"

Đỉnh đặt câu hỏi mà bản thân nghi hoặc hồi lâu.'??????'Hai người Thợ Săn trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Không biết nên trả lời ra sao."

Các ngươi lúc trước nói chuyện về Bán Thần và cả Thần Chức nữa.

Giải thích cho thật cặn kẽ"Cảm thấy câu hỏi của mình có hơi khó hiểu.

Đỉnh sắp xếp từ ngữ và hỏi lại một lần nữa......

Một lúc lâu sau.Trong hang động chỉ còn lại hai bóng người còn ngồi trên nền đất.

"H...

Hải.

Mày cảm thấy ngài ấy đã đi chưa?"

Thanh niên tóc húi cua thấp giọng hỏi đồng bạn của mình.

"Có lẽ đã đi rồi."

Áo bào tím pháp sư khe khẽ đáp lời.

"Hây!"

Tóc húi cua hét một tiếng rồi dùng sức phá tan dây trói và tháo khăn bịt mắt xuống.

Cậu dù sao cũng là cường hóa giả cấp 2.

Dùng sức để phá dây leo lại cực kì đơn giản.

Lúc nãy cậu không làm như vậy là e sợ thực lực của 'Người Thần Bí'.

"Ngài ấy đã đi rồi."

Thanh niên tóc húi cua nhìn quanh hang động một chút rồi cất tiếng nói.

"Thế thì cởi trói giúp tao với!"

Áo bào tím pháp sư thúc dục.

"Đừng có dục.

Mà mày có biết tại sao Người Thần Bí kia lại hỏi những vấn đề thường thức như vậy không?"

Thanh niên tóc húi cua vừa cởi trói cho đồng bạn vừa lên tiếng hỏi.

"Tao cũng chịu.

Chắc là thú vui ác tâm của người ta cũng không biết chừng."

Áo bào tím pháp sư lên tiếng trả lời.Ở ngoài Hang động.

Đỉnh vẫn còn chưa rời đi.

'Hmm...

Hóa ra những thông tin đó chỉ là thường thức thôi sao.

Thị trấn này cũng quá cô lập rồi.

Đến cả thông tin mang tính thường thức mà trong kí ức của nhóc Bình cũng chưa hề nhắc đến'

Cậu đang tính chờ xác định xem thông tin mà cậu lấy được là thật hay giả.

Nhưng không nghĩ đến đấy cũng chỉ là những thông tin bình thường mà ai cũng biết.

'Có lẽ cũng đã đến lúc phải li khai thị trấn này.'

Những thông tin mà Đỉnh tìm hiểu được qua lời kể của hai người Thợ Săn kia có thể ngắn gọn lại là.

Thế giới này Thần Linh là đấng tối cao.

Người bình thường như con kiến.

Sống chết của người thường được Thần Linh nắm trong lòng bàn tay.

Thần linh cũng được phân chia ra nhiều cấp bậc khác nhau.

- Chân Thần:

Chân chính thần linh.

Người sáng tạo ra một chủng tộc và được chủng tộc đấy tín ngưỡng.

Từ đấy sử dụng sức mạnh tín ngưỡng ngưng tụ ra 'Thần Tính' và sở hữu 'Thần Chức'.

Thần sở hữu sức mạnh đủ để phá hủy một mảnh lục địa chỉ trong chớp mắt.

Thần cũng sở hữu vô hạn tuổi thọ.

Họ sẽ tồn tại khi tín đồ của họ vẫn còn.

Cho dù chỉ có một người.

- Ngụy Thần:

Không sánh bằng Chân Thần nhưng lại mạnh hơn Bán Thần rất nhiều.

Cũng là từ tín ngưỡng ngưng tụ 'Thần Tính' để lên đỉnh 'Thần Chức'.

Nhưng lại không sáng tạo được ra chủng tộc mới.

Chỉ có thể dựa vào chủng tộc hiện hữu để thu nhặt tín ngưỡng.

Nhân tộc là chủng tộc vô thần.

Vì vậy cũng là chủng tộc được nhiều Bán Thần và Ngụy Thần để mắt đến.

- Bán Thần:

Là người đã xây dựng được tín đồ của riêng mình và ngưng tụ ra tín ngưỡng.

Có thể sử dụng sức mạnh của tín ngưỡng đi đối địch.

Đỉnh sau khi nghe được những này đã có một tia nguy hiểm, bất an sinh ra trong lòng.

Vì đã chết đi một lần nên cậu hiểu được cảm giác chết đi nó đáng sợ đến nhường nào.

Cậu không thể để tính mạng của mình nằm trong lòng bàn tay người khác như vậy được.

Sau một lúc trầm tư suy nghĩ.

Cậu đã có những bước đầu tiên để dựng lên kế hoạch cho tương lai sau này.

Còn trước mắt thì cậu phải kiếm gì đấy lấp đầy cái bụng đã.

Cậu tra hỏi thông tin từ sáng đến giữa chiều mới kết thúc.

Bây giờ bụng cũng đói meo rồi.
 
Back
Top Bottom