Thời tiết ngày hôm nay u ám, bầu trời ảm đạm mang sắc xám trắng, thi thoảng lại có một vài cơn gió thổi qua mang đến chút se lạnh, báo hiệu cho mùa đông sắp đến.Những cơn mưa phùn lả tả rơi xuống nền đất, bốc lên mùi hương ẩm mốc đưa đến cho con người ta cảm giác chán ghét.Trong căn nhà gỗ mục nát.
Bốn bức tường xung quanh được làm từ những tấm ván lâu ngày thiếu tu sửa.
đẫn đến việc mục nát và ám màu nâu sẫm.Ở trong một góc của căn phòng, nơi mà mái rơm của căn nhà xập xệ này vẫn còn có thể miễn cưỡng che đậy đi những hạt mưa phùn.
Có một đám rơm khô, phía trên nằm đấy là một đứa bé tuổi tác ở vào khoảng mười một mười hai.Cậu bé có vẻ ngoài gầy gò, hậu quả của việc lâu ngày ăn uống thiếu dinh dưỡng đưa đến.
Thân cậu dài gần một mét rưỡi.
Mái tóc màu đen nhánh, đôi mắt nhắm chặt.
Có đôi lúc hai hàng lông mày dán chặt lại với nhau, mí mắt nhíu chặt vào như phải chịu sự đau đớn, thống khổ.Khuôn mặt cậu bé trắng bệch lem nhem màu bùn đất.
Nếu để ý kĩ hơn thì cũng có thể thấy còn có nhiều vết bùn đất lưu lại, bám trên bộ quần áo của cậu, nó giống như là dấu chân khi bị người khác dẫm đạp lên vậy.Rắc Rắc!Bỗng nhiên có một tiếng như vật gì đấy bị nứt ra vang lên, tiếp đến phía trên đỉnh đầu của căn nhà gỗ xập xệ đột ngột xuất hiện một vết nứt dài gần một mét, rộng tầm ba mươi phân màu đen nhánh.Tiếp ngay sau đấy từ trong vết nứt xuất hiện một bóng mờ trắng đang cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi, dường như bởi vì hình thể quá to lớn mà mắc kẹt lại vậy.Đúng thế, bóng mờ trắng đấy là linh hồn của Đỉnh.
Cậu không nghĩ đến là bởi vì hình thể quá to lớn khiến cho cậu rơi vào tình cảnh khóc không ra nước mắt như thế này.Cậu đang cố gắng dùng sức để thoát ra khỏi vết nứt không gian này.
Cậu không biết lúc nào vết nứt không gian nó sẽ đóng lại.
Nếu như nó khép lại trước khi cậu thoát ra khỏi nơi này thì cậu lại phải tiếp tục chờ đợi đến không biết ngày tháng năm nào.Dựa theo suy nghĩ của cậu thì chỉ cần dùng sức mạnh linh hồn của cậu cũng là có thể đủ để có thể đưa hình thể to lớn xông phá ra khỏi vết nứt không gian này.
Nhưng không hiểu sao phía trước mặt cũng lại có một cỗ lực đẩy ngước lại.
Làm cho cậu không thể thuận lợi thoát ra khỏi vết nứt không gian này.Nếu để mà nói chuẩn xác hơn thì đấy là lực bài xích, thế giới bài xích.
Nó như muốn biểu đạt ý nghĩ là đánh đuổi cậu, một kẻ ngoại lai không hiểu từ đâu xuất hiện ra khỏi vùng lãnh địa của nó.Cậu đành phải nghĩ đến biện pháp khác.
Như là mở rộng vết nứt không gian hoặc thu nhỏ lại hình thể để thuận lợi lọt qua.Nghĩ đến liền làm.
Cách thứ nhất thì khả năng cao là không được.
Linh hồn của cậu tuy là mạnh nhưng nó không đủ rắn chắc và cũng chẳng đủ sức để phá tan không gian.
Cách thứ hai thì có thể thử một chút.Cậu lại lui về trong không gian vô tận bóng tối.
Bắt đầu thử từng chút một nén lại linh hồn của bản thân.Làm cho Đỉnh vui mừng là cậu thực sự có thể áp súc được linh hồn của mình.Hình thể dạng linh hồn bóng mờ to lớn đang dần dần nhỏ lại và từ mờ ảo trở nên rõ ràng hơn.Cậu vừa áp súc linh hồn của mình vừa chú ý đến động tĩnh của vết nứt không gian.
Nó đang từ từ từng chút một khép lại.
Tuy nhiên cũng không quá nhanh.Thấy vậy trong lòng cậu âm thầm vui vẻ và cũng thở phào một hơi.Những linh hồn khác cũng không có tiến vào vết nứt không gian, trái ngược lại bọn nó như bản năng nhắc nhở đều sẽ tránh xa ra khỏi vết nứt này.Nếu không có đủ sức mạnh thì lúc ra khỏi vết nứt cũng sẽ là lúc những linh hồn nhỏ bé kia bị thế giới ý chí ép nát.
Có lẽ bọn nó cũng cảm nhận được điều đấy nên mới tỏ vẻ sợ hãi như vậy.Qua một đoạn thời gian.
Cuối cùng cậu cũng đã có thể áp súc được linh hồn của mình đến mức không thể nhỏ hơn được nữa.Hình thể dạng linh hồn của cậu bây giờ đã được thu gọn lại rất nhiều.
Nó lớn ngang bằng đầu của một người trưởng thành.
Tuy vậy cũng lớn hơn những linh hồn khác gấp hai ba lần có thừa.Nếu để so với trước đây thì cậu đã nhỏ hơn trước mấy trăm lần.
Màu sắc cũng từ xám khói mờ ảo trở nên trắng đục và rõ ràng hơn.
Qua một lần áp súc thì bây giờ cậu đã có thể chuyển đổi giữa hai trạng thái dễ dàng hơn trước.Một lần nữa thử lao lại khe nứt không gian.
Lần này vẫn còn có chút khó khăn nhưng cậu có cảm giác là bản thân có thể vượt qua được.Phốc!Một tiếng động vang lên.
Đăng Đỉnh đã vượt qua được vết nứt không gian.
Cậu mang theo tâm tình vui mừng khôn xiết theo quán tính lao ra cách xa vết nứt một đoạn khoảng cách, rồi mới ngừng lại bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh."
Oa ha ha...
Trời xanh mây trắng nắng vàng, haha màu nâu của bùn đất, màu xanh tươi của cây cối nhìn nó mới đẹp làm sao"Tâm tình của Đỉnh bây giờ thực sự vui vẻ không cách nào có thể tả nổi.
Cậu nhìn thấy sự vật gì cũng rất là đẹp mắt, rất là mới mẻ cứ như chưa bao giờ được nhìn thấy vậy.Mặc dù hôm nay bầu trời chỉ một màu xám trắng, mưa phùn rơi lả tả.
Đang là cuối mùa thu nên rừng cây cũng mang thuần một màu úa vàng, trên những cái cây cũng chẳng còn sót lại bao nhiêu lá.Nhưng qua mắt của Đỉnh thì cảnh vật xung quanh nó đẹp đến lạ thường như vậy.
Tâm tình vui sướng chưa đến hai giây thì xung quanh cậu bỗng nhiên truyền đến một cỗ lực ép mạnh mẽ khiến cho cậu trở nên kinh hoảng.
Nếu như không tìm được một cái bọc phù hợp thì qua một đoạn thời gian nữa cậu sẽ bị cỗ lực này ép cho không còn chút mảnh vụn.Cậu nhanh chóng chú ý đến mọi vật xung quanh, tầm mắt của cậu dừng lại khi nhìn xuống phía dưới.
Thông qua lỗ thủng của mái nhà rơm cậu có thể nhìn thấy thân hình của một tên nhóc đang nằm co quắp trên đống rơm khô ở một góc của căn nhà.Cậu mừng như nhặt được bảo.Cảm xúc của cậu ở trong không gian tối tăm kia trải qua không biết bao nhiêu thời gian đã gần như chết đi, không có chút nào gợn sóng.
Vậy mà hôm nay lại có đủ kiểu biến hóa.Cuộc sống phải có biến hóa như vậy mới thực sự là đang được sống.Trong đầu của Đỉnh âm thầm nghĩ như vậy.
Vừa suy nghĩ linh tinh vừa lao thẳng đến bên người cậu bé rồi cậu dừng lại trong chốc lát.'Tên nhóc này đã bị ai đấy đánh đập tàn nhẫn gần như chỉ còn một hơi, để nguyên như vậy sống tiếp không quá ngày mai.'Đỉnh đang quan sát thằng nhóc và âm thầm đưa ra kết luật.
Tiếp đến trong lòng Đỉnh cũng hơi có chút vui mừng.Nếu thằng nhóc chỉ còn một hơi thì ít ra khi cậu sử dụng cơ thể này cũng sẽ không có cảm giác tội lỗi.Quan sát trong chốc lát, cậu lao thẳng vào cơ thể của thằng nhóc.
để bắt đầu quá trình dung hợp lẫn linh hồn và thể xác.Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sắc trời phía bên ngoài đã chuyển thành đêm tối.
Quá trình dung hợp linh hồn và thể xác của Đỉnh cũng gần đến kết thúc.Cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trên đống rơm trong căn nhà hoang đổ nát.
Nước mắt của cậu không tự chủ mà rơi xuống.Cậu thực sự đã được sống lại.
Cái xúc cảm khi có thân thể rất khó để có thể diễn tả hết được.
Cậu cảm nhận được hơi ấm đến từ chính cơ thể này.
Xúc cảm được truyền đến từ làn da của cậu.
Mũi cậu truyền gửi lại cho cậu mùi thơm của đống rơm khô hỗn tạp cùng với mùi mốc, ẩm ướt trong không khí.Ngây người chưa được bao lâu thì đầu của cậu truyền đến một trận đau nhói.
Từng mảng kí ức hiện lên trong trí nhớ của cậu.Lần này cậu cố tình dung nhập kí ức của tên nhóc.
Để có thể bước đầu hiểu biết về thế giới này.Như một cuộn phim dài dằng dặc nhưng lại cũng chỉ tựa như vừa mới là một cái chớp mắt.
Đoạn kí ức ấy chân thật như là của chính cậu vậy.Là đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ, được một bà lão tốt bụng nhặt mang về nuôi nấng.
Bà Lão đặt tên cho đứa bé là An Bình.
Với ý muốn đứa bé có thể sống được một cuộc đời bình an.Khi cậu nhóc lên 8 tuổi thì bà lão mắc phải bệnh hen suyễn mà qua đời.
Từ đấy tên nhóc bắt đầu lang thang đầu đường xó chợ.
Nhặt rác ăn để có thể tiếp tục sinh tồn, những mùa đông đến lại nằm co quắp trong đám rơm ẩm ướt.
Móc túi, trộm cướp làm đủ thứ chuyện để có thể tiếp tục sống.Nếu ngày không may thì bị đánh đập tàn nhẫn một trận.
Còn nếu may mắn thì được mấy ngày ăn no.Hôm nay cũng thế, vì đói quá mà tên nhóc làm liều đi trộm túi tiền của một tên côn đồ.
Cuối cùng bị phát hiện được, và rồi phải chịu một chầu đá đấm tàn nhẫn nhất từng trước đến nay.
Khiến cho tên nhóc đến bây giờ chỉ còn thoi thóp một hơi.Ngay đúng lúc sắp chết thì ý thức của Đỉnh đã nhập vào cơ thể của tên nhóc, dung hợp rồi nắm lấy quyền điều khiển."
Để xem nguyện vọng của thằng bé là gì nào.
Nếu như đơn giản thì mình cũng sẽ hoàn thành giúp.
Cũng coi như là báo đáp lại cái thân thể này."
Đỉnh nói khẽ rồi nhắm mắt lại tìm kiếm thứ mà sâu trong nội tâm tên nhóc mong muốn.Qua một lúc.
Khóe miệng của Đỉnh hiện lên một nụ cười,Thứ mà sâu trong nội tâm của tên nhóc muốn là có thể đắp cho Bà cậu một ngôi mộ thật hoàn chỉnh.
Để bà có thể thoải mái yên giấc."thật là một tên nhóc có tình nghĩa."
Đỉnh nói thầm một câu rồi từ từ đứng lên.Cậu hoạt động nhẹ thân thể để có thể bước đầu từ từ thích ứng với thân thể mới này.Mặc dù cậu mang thương tích và đang trong tình trạng đói khát, thiếu năng lượng trầm trọng.
Nhưng với linh hồn mạnh mẽ chèo chống.Khiến cho cậu có thể sử dụng bộ thân thể này đến lúc mà năng lượng khô kiệt.Đỉnh không có ý định làm một con quỷ cướp đoạt thân thể người này xong lại đến người khác.
Vậy nên cậu sẽ cố gắng để quý trọng bộ thân thể này.Vừa hoạt động để thích ứng thân thể mới cậu vừa suy nghĩ tiếp đến nên làm cái gì.'Thân thể mới này cứ để như vậy thì sẽ không ổn.
Phải bổ sung năng lượng và nghỉ ngơi đầy đủ, thoải mái để dưỡng thương.
Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến cơ thể sau này phát triển mất!''Thông tin về thế giới này cũng chưa quá đầy đủ.
Trước tiên mình phải kiếm gì đấy ăn uống rồi nghỉ ngơi lấy lại sức, sau mấy ngày sẽ đi vào thị trấn tìm hiểu tin tức về thế giới này rồi mới vạch ra kế hoạch cho tương lai.'Cậu đã nghĩ được rõ ràng.Tiếp đến cậu từ từ bước ra khỏi căn nhà và tiến vào khu rừng cách nơi này không xa để kiếm thức ăn rồi mọi việc để sau khi ăn no lại tính tiếp.