Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà

Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 240: Thoát xác nguyên thần thành tiên


Nếu không phải không còn đường nào khác, thì bình thường sẽ không có tu sĩ nào chọn cách thoát xác dùng nguyên thần phi thăng.

Con đường này quá mức hung hiểm, dùng nguyên thần đối kháng thiên kiếp rất dễ hồn phi phách tán, không được luân hồi, đến âm phủ cũng không thu nhận người này, tuyệt đối không phải con đường phi thăng tốt.

Nếu Minh Huyền có nền tảng tu luyện vững chắc, thì với thiên phú của hắn có lẽ vẫn có thể thuận lợi phi thăng.

Số mệnh chẳng do người định, hắn đã không còn cơ hội tu luyện ổn định từng bước nữa, bị cuốn vào huyết tế trận, Minh Huyền sớm đã chuẩn bị tâm lý liều mạng, chỉ để tìm kiếm một tia hy vọng sống sót mong manh.

Thể xác thoát ly phàm trần luân hồi, nguyên thần phi thăng!

Lôi kiếp phi thăng kh*ng b* cùng cực, đã hơn ngàn năm hiếm có được một lần nhìn thấy có người thử sức phi thăng, mọi người tản ra, tránh bị thiên lôi đánh trúng.

Sở Tinh Lan và bọn họ lui về sau thật xa, nhìn về phía Minh Huyền đang dùng nguyên thần độ kiếp phi thăng, trong lòng kinh ngạc, mỗi người một suy nghĩ.

Cát Kiếm Bình há mốc miệng: "Hả ? ! Sư tôn, người đã không còn rồi, vậy mà vẫn có thể dùng nguyên thần độ kiếp phi thăng sao? Sao ta không biết có cách này vậy?"

Đại sư huynh bắt đầu nghi ngờ do lúc trước mình không chú ý lắng nghe sư tôn giảng bài, ngẩn người nhìn chim hạc bay khắp nơi, nên đã bỏ sót trọng điểm.

Về rồi hắn phải đi lật lại nguyên phòng công pháp mà sư tôn để lại cho bọn họ, xem cho kỹ, không thể để sót phương pháp phi thăng quan trọng như vậy được.

Lúc cần dùng đến sách mới biết mình đọc quá ít!

Sở Tinh Lan quay đầu nhìn sư huynh một cái, cảm thấy rất bất lực trước sự buông thả của đại sư huynh: "Đại sư huynh, huynh lại thất thần rồi. Sư tôn còn từng nhắc đến thật, do sư tổ truyền xuống đó, nếu chưa đến mức bất đắc dĩ thì sẽ không dùng cách phi thăng này đâu, có khả năng thành công phi thăng, nhưng mà rất nguy hiểm."

Cách phi thăng này dựa trên điều kiện nguyên thần đủ lớn mạnh, thiên đạo có giết thế nào cũng không chết thì có thể thành công, hoặc là được thiên đạo chiếu cố, bình thường hành thiện tích đức, dựa vào công đức phi thăng.

Nếu có đủ cả hai điều kiện trên, vậy thì lại càng tuyệt diệu hơn nữa.

Sở Tinh Lan ngẫm nghĩ, cậu và Minh Tích Nguyệt cũng sắp phi thăng rồi, cậu cũng phải nghiên cứu một chút mới được.

Có thêm vài con đường phi thăng để dự phòng, thì cũng đồng nghĩa với việc có thêm lựa chọn.

Chỉ cần có thể phi thăng thành công, là cách gì cũng được.

Tang Tịnh Viễn không tán đồng với quan điểm này, muốn cản trở hành động liều lĩnh của hai người kia: "Cách này nguy hiểm, các ngươi đừng làm liều."

Tu sĩ bình thường độ kiếp phi thăng thất bại, x*c th*t tiêu tan, linh hồn lại một lần nữa tiến vào luân hồi tu hành lại từ đầu, nhưng một khi nguyên thần độ kiếp thất bại, thì sẽ triệt để tiêu tan giữa đất trời, muốn cứu cũng không cứu được.

Tang Tịnh Viễn không tán thành cách làm này.

Đây không phải là thêm một con đường, mà là tự chuốc lấy diệt vong.

"Không ngờ Minh Huyền chân nhân lại độ kiếp phi thăng, thật khiến người ta kinh ngạc." Minh Tích Nguyệt suy nghĩ một chút, ngay sau đó đã hiểu rõ được kế hoạch của Minh Huyền, "Hắn đã nghĩ đến cục diện này từ trước rồi, dùng thân nhập cục, điều khiển hướng phát triển của tất cả!"

Minh Huyền muốn thoát khỏi vận mệnh, nhưng bản thân hắn đã ở trong ván cờ, không thể đứng bên ngoài. Thế là hắn dứt khoát nhập cục, chủ động khuấy đục bàn cờ ấy.

Hắn không ngừng thúc đẩy Sở Tinh Lan trưởng thành, không ngừng trở nên mạnh, chính là đợi đến ngày hôm nay.

Nếu đã có thể giải quyết vấn đề huyết tế trận, Minh Huyền còn có thể mượn cơ hội thoát thân thử dùng nguyên thần phi thăng, sẽ không còn chịu sự khống chế của thiên mệnh nữa.

Đây là kế hoạch và ván cược cực kỳ to gan của Minh Huyền.

Cũng khó trách hắn cảm thấy kế hoạch này đối với người phá cục quá mức tàn nhẫn, hắn thật sự không nỡ.

Tự tay giết thầy, chuyện này với mỗi một tu sĩ có lương tâm mà nói, thật sự là một trướng ngại vô cùng lớn, còn là ân sư ngoài mặt luôn đối xử rất tốt với cậu, người có thể làm được chuyện này chẳng có mấy ai.

Những kẻ không có lương tâm đã tu tà đạo rồi.

Chuyện này rất dễ khiến người ta sụp đổ.

Giờ nhìn lại, nước cờ này của Minh Huyền quả thật đã được hắn tính toán thấu đáo. Chỉ cần độ kiếp phi thăng thành công, thì ván cờ mà hắn đã sắp đặt suốt bao năm coi như thắng cuộc.

"Mệt tim quá, có đôi khi cảm thấy tu vô tình đạo theo Tang sư huynh cũng không tệ." Sở Tinh Lan nhìn sư tôn đang độ kiếp mà căm giận khôn nguôi, "Như vậy trong lòng sẽ chỉ còn tình yêu to lớn, không còn tình cảm cá nhân nữa, không cần phải ở đây giày vò chính mình."

Đôi lúc Sở Tinh Lan cũng sẽ nghĩ, nếu trong lòng cậu không còn tư tình nữa, liệu có phải sẽ thấy nhẹ nhõm hơn bây giờ?

Tang Tịnh Viễn: "Vậy thì bỏ đi, tu vô tình đạo rất khổ, không hợp với ngươi."

Tang Tịnh Viễn khó khăn lắm mới lôi kéo tu vô tình đạo thành công lại từ chối Sở Tinh Lan đang ảo tưởng về vô tình đạo.

Vô tình đạo này đến bản thân hắn còn chẳng biết có tu thành không nữa.

Nếu hắn dắt Sở Tinh Lan về tu vô tình đạo theo mình, thì Minh Tích Nguyệt đang lộ ra ánh mắt muốn giết người bên cạnh sẽ phi qua đây làm thịt hắn.

Minh Tích Nguyệt ấm ức đi qua ôm lấy Sở Tinh Lan, dáng vẻ như bị kẻ bạc tình vứt bỏ: "Tinh Lan! Ngươi không thể ăn sạch sẽ rồi vứt bỏ được! Ngươi thật sự định bỏ mặc ta treo ngoài cổng Thiên Diễn Tông đấy à! Đã nói chúng ta vẫn còn phải thành hôn rồi!"

Đấu pháp một trận đạo lữ đột nhiên ngộ đạo muốn chạy đi tu vô tình đạo, sao có thể chấp nhận được?

Cảm nhận được vòng tay ấm áp, cậu lại được kéo về thế tục từ trận khóc rống của Minh Tích Nguyệt.

"Bây giờ chúng ta làm gì?"

Minh Tích Nguyệt im lặng chốc lát: "Quan sát Minh Huyền chân nhân độ khiếp, học một chút, người đầu tiên trong vòng ngàn năm trở lại đây thử sức độ kiếp phi thăng, cơ hội như thế này rất hiếm gặp."

Mặc kệ những ân oán tình thù, cơ hội được quan sát người khác độ kiếp phi thăng để tích lũy kinh nghiệm không có nhiều đâu.

Có cơ hội thì nên nhìn nhiều một chút.

Hai người bọn họ còn phải phi thăng về quê thương của Sở Tinh Lan để thăm người thân nữa!

Mấy người bọn họ đồng loạt nhìn về hướng Minh Huyền đang độ kiếp.

Khả năng là vì có hai luồng thần hồn, nên dù Minh Huyền bây giờ chỉ còn lại nguyên thần, sức mạnh của thiên lôi cũng vẫn tăng gấp đôi.

Hàng vạn tia thiên lôi từ trên trời giáng xuống, gần như bao phủ toàn bộ Vô Nhân Vực, tất cả đều công kích về phía Minh Huyền, cảnh tượng đó thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Nguyên thần đứng giữa mây lôi kiếp vẫn không hề sợ hãi trước thiên lôi, một kiếm chém ra khiến mọi người phải trầm trồ, chém gãy muôn vàn tia sét ập tới.

Thiên lôi trong mắt hắn không có chút uy hiếm nào.

Ánh sáng công đức vì thường ngày đi khắp nơi bảo vệ người khác bao phủ lấy nguyên thần của Minh Huyền, bảo vệ cho nguyên thần của hắn.

Sau một hồi lâu, khi tia thiên lôi cuối cùng trong hàng vạn thiên lôi giáng xuống người Minh Huyền mà không thể làm gì được, lôi kiếp đã thành công vượt qua.

Tu sĩ vượt qua khảo nghiệm thần ma đã sớm không còn tâm ma, độ qua thiên lôi kiếp, hắn vẫn yên ổn như cũ, thiên đạo trực tiếp cho phép để hắn phi thăng.

Minh Huyền độ kiếp phi thăng thành công!

Ván cược dùng thân nhập cục này của hắn cuối cùng vẫn thắng thiên đạo.

Người thành tiên không thể tiếp tục ở lại nhân gian, Minh Huyền dùng linh lực biến ra tiên hạc, bay thẳng lên thang trời lên đường rời khỏi nhân gian.

Trước khi hắn phi thăng đã lưu lại vài câu cho ba đồ đệ.

"Các đồ nhi ngoan, có duyên phi thăng sau này gặp lại, sau này với ai cũng phải cảnh giác một chút, đừng ngốc nghếch nữa. Nếu không phải gặp trúng vi sư, thì các con đã chết lâu rồi."

"Trộm măng kia, còn dám nhòm ngó đến măng và đồ đệ của ta thì sẽ có phi kiếm từ trên trời rơi xuống hầu hạ ngươi."

Tu chân giới còn chẳng có mấy ai cả người đầy âm mưu như Minh Huyền.

Hắn dựa cả vào cái đầu và thực lực cố gắng đến phi thăng.

Minh Tích Nguyệt: "....."

Rồi sao phải bảo vệ măng của ngươi đến thế! Chân ái là măng đúng không?

Còn nữa! Đạo lữ bọn ta thân mật thì đã sao!

Minh Tích Nguyệt vẫn chỉ nhớ ăn không nhớ đòn.

Nói rồi, Minh Huyền thành tiên cưỡi tiên hạc bay đi, thế nhân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hắn đã phi thăng thành công.

Chuyện Đại Vu và huyết tế trận kết thúc tại đây.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 241: Nên thành hôn rồi


Chuyện này kết thúc được một đoạn thời gian, các đệ tử của tiên môn ai về nhà nấy, tự tìm sư tôn của mình, tu chân giới lại một lần nữa yên bình trở lại.

Chiêu Dương Phong tạm thời không yên bình nổi.

Minh Huyền vừa phi thăng, Chiêu Dương Phong không còn người quản.

Chiêu Dương Phong chỉ còn lại hai người, việc chia chác tài sản của Minh Huyền sau khi phi thăng là chuyện đương nhiên, tiện thể tiếp nhận xử lý công vụ của Chiêu Dương Phong.

Cát Kiếm Bình thân là đại sư huynh, bình thường cũng hay xử lý công vụ của Chiêu Dương Phong, thế là hắn gánh vác sự kỳ vọng thăng cấp lên vị trí trưởng lão, trở thành tân phong chủ của Chiêu Dương Phong.

Nghe được tin tức này, Cát Kiếm Bình đang sứt đầu mẻ trán lập tức điên cuồng xoa bụng của Vượng Tài để giải tỏa áp lực, chỉ ước gì có thể dọn đồ lang bạt chân trời ngay trong đêm.

"Không! Ta không muốn làm phong chủ! Tiểu sư đệ, cứu với! Đệ cũng là trưởng lão trong tông môn, mau tiếp nhận Chiêu Dương Phong đi." Đối mặt với một đống công việc cần phải xử lý, hai mắt Cát Kiếm Bình tối sầm lại, chỉ muốn làm biếng, hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, "Sư tôn người mau về đi, con không muốn làm, con chỉ muốn ngày nào cũng tìm một chỗ để phơi nắng làm biếng."

Khi làm đại sư huynh, hắn ngày ngày dậy sớm làm việc đến tối, vừa xử lý công việc vừa kiếm tiền, có đôi khi còn phải chăm sóc các sư đệ sư muội, chăn tiên hạc, khó khăn lắm mới rảnh rỗi được một đoạn thời gian, sao lại bắt hắn làm nhiều như vậy?

Đây là chuyện mà con người làm ra sao?

Đại sư huynh lại cảm thấy trời sập rồi.

Hắn cảm thấy mình chính là một con lừa lao động, tu hành lâu như vậy còn chưa được nghỉ ngơi.

Hắn hi vọng Sở Tinh Lan có thể nhận lấy gánh nặng này, như vậy hắn có thể quang minh chính đại làm biếng khắp nơi rồi.

Dù sao phong bọn họ cũng chẳng có mấy người, ai làm cũng như nhau cả mà.

Sở Tinh Lan từ chối không cần nghĩ.

Cậu không ngồi nổi vị trí này, bảo cậu xử lý đống này thì thà ra ngoài bắt vài con yêu ma còn hơn.

"Không không. Đại sư huynh, huynh ráng chịu khó một chút đi, người giỏi thì làm nhiều mà. Dạo này ta sẽ giúp huynh một tay. Trước huynh chẳng nói muốn thu đồ đệ còn gì? Vậy xuống núi nhận một trăm tám mươi đệ tử đi, lúc đấy chẳng phải sẽ có người phụ việc sao?"

Chỉ cần đại sư huynh thu đệ tử đủ nhiều, đến lúc đó đệ tử làm công trong Chiêu Dương Phong sẽ tăng lên.

Nhiều người rồi còn sợ không có người làm việc sao?

Cát Kiếm Bình lắc đầu: "Ban đầu ta muốn nhận đệ tử, là tính để sư tôn đau đầu chúng nó không đánh ta nữa, chứ không phải nhận về để thêm rắc rối cho ta. Sau này chắc chắn sẽ nhận đệ tử, nhưng không phải bây giờ."

Tuy sư tôn không đánh hắn nữa.

Nhưng sư tôn lại đột nhiên lắc người một cái đã biến thành hai người, lại còn là kẻ sau màn đã phi thăng, chuyện này khiến hắn rất khó xử.

Cát Kiếm Bình phiền lòng muốn chết.

Sở Tinh Lan khuyên thêm một câu: "Lỡ như bọn họ là đệ tử ngoan thì sao?"

Chỉ cần nhận nhiều đệ tử, không đụng chúng lát cắt quái dị của Tang Lâm Vãn, chắc chắn sẽ có vài người đáng tin.

"Chúng ta làm đệ tử lâu như vậy, đệ thấy chúng ta có ngoan không?" Đại sư huynh cau mày, dùng chính bọn họ làm ví dụ, hắn cảm thấy dựa vào đồ đệ thì không đáng tin, "Đệ còn còn mong chúng nó không phải quỷ gây họa? Đến lúc lại phải chạy khắp nơi dọn dẹp hậu quả cho chúng nó."

Đại sư huynh nhìn lại cách hành xử ngày thường của sư tôn và ba đồ đệ, thôi thì đừng nên ôm quá nhiều hi vọng với chuyện này.

"Cũng không phải."

Sở Tinh Lan cũng im lặng trước chuyện này.

Mấy người bọn họ đã đủ loạn lắm rồi.

Còn thêm mấy người nữa, chắc đại sư huynh sẽ phải trốn khỏi Thiên Diễn Tông ngay trong đêm mất.

Sở Tinh Lan nhìn về phía rừng ngộ đạo của sư tôn, lá trúc đung đưa giữa không trung vang lên tiếng xào xạc, Sở Tinh Lan lại nhìn thấy mấy búp măng non vừa trồi ra khỏi mặt đất, trông có vẻ vừa giòn vừa ngon.

Bóng dáng tóc trắng trong rừng ngộ đạo nay đã không còn ở Chiêu Dương Phong, cũng chẳng còn ai ngăn bọn họ đào măng nữa, tự dưng thấy hơi buồn.

"Đại sư huynh, sao sư tôn lại nâng niu măng của người đến thế? Lẽ nào đây là linh trúc quý hiếm? Là do đệ không nhìn ra giá trị của nó, nên chỉ thấy ngon thôi à?"

Minh Tích Nguyệt bởi vì trộm măng mà bị nhắm trúng, hại cho thảm luôn.

Sở Tinh Lan vừa sờ đến măng, là lại có lát cắt ở bên cạnh nhìn chằm chằm.

Chắc không phải sư tôn là gấu trúc lớn hóa hình ở chỗ này bảo vệ thức ăn đâu nhỉ?

"Chuyện này à, đó là rừng trúc và măng mà sư tôn để lại, sư tôn nặng tình nên khá để ý đến chúng. Nếu ăn thật cũng chỉ nói vài câu thôi, chẳng có gì to tát cả."

Đại sư huynh vừa nghĩ đến bây giờ bọn họ làm chủ Chiêu Dương Phong, lá gan cũng lớn hơn, bắt đầu lộng hành.

"Nhưng mà ăn cũng không sao, trồng là để ăn mà. Bây giờ Chiêu Dương Phong đã là của chúng ta, thoải mái mà ăn! Sư tôn cũng đâu thể chạy về đánh chúng ta được!"

Sau này bọn họ có thể tha hồ làm loạn trên Chiêu Dương Phong rồi!

Còn ai có thể ăn cản được chúng ta!

Sở Tinh Lan nhìn đại sư huynh bắt đầu lộng hành, cảm giác dù có đến ngày đại sư huynh phi thăng, hắn vẫn sẽ không ngừng gây chuyện.

Chỉ cần không chết, thì sẽ không thể nào ngăn cản được hắn tiếp tục liều mạng.

"Sư đệ, sau đệ tính sau này làm gì? Cứ như vậy đến lúc phi thăng à?" Cát Kiếm Bình bắt đầu tán ngẫu về cuộc đời tu tiên trong tương lai, "Nhân gian còn biết bao nhiêu niềm vui chưa hưởng thụ hết, cứ mãi tu luyện như Tang Tịnh Viễn chẳng khác gì một tảng băng, thế thì nhàm chán biết bao nhiêu."

Đại sư huynh đang hưởng thụ cuộc sống tu tiên.

Sở Tinh lan nhìn bóng hình đỏ rực đang đợi cậu ngoài cửa, nở một nụ cười: "Bọn ta vẫn còn chuyện quan trong cần xử lý."

Đại sư huynh: "Chuyện gì? Ta giúp đệ một tay."

Sở Tinh Lan nhìn cánh hoa rơi ngoài cửa sổ, nghĩ đến hôn sự đã thương lượng với Minh Tích Nguyệt từ trước khi xảy ra trận đại chiến lần này, bỗng dưng cảm thấy hơi ngại: "Chung thân đại sư, nhân lúc chưa phi thăng thành hôn cái đã."

Đã xử lý xong gần hết tàn cục, cũng đến lúc nên bàn bạc những chuyện này rồi.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài, thì với tốc độ tu hành của bọn họ, đến lúc phi thăng rồi còn chưa kịp thành hôn.

Sở Tinh Lan sẽ càng lúc càng giống một tra nam chỉ trêu đùa chứ không phụ trách.

Đã thương lượng xong với Minh Tích Nguyệt xử lý xong hết những chuyện này thì sẽ thành hôn, đã nói đến đây rồi, thì không thể nuốt lời được.

Sư tôn không ở, theo bối phận, hôn sự này cũng phải nói với đại sư huynh một tiếng.

Cát Kiếm Bình: "....."

Đám tu sĩ khoe tình cảm khắp nơi cút xa ta ra!

Quá bất công!

Sao lúc nào hắn cũng gặp phải đôi đạo lữ thể hiện tình cảm này chứ.

Cát Kiếm Bình nhìn Sở Tinh Lan dần thành thục trầm ổn hơn, hoảng hốt nhớ đến trăm năm trước cậu vừa mới bái nhập sư môn, Sở Tinh Lan còn bỡ ngỡ, giống như một chú nhím nhỏ vậy.

Giờ đây cậu đã sắp phi thăng, lại còn chuẩn bị thành hôn, quá khứ giống như một giấc mộng.

Đại sư huynh không yên tâm hỏi một câu: "Sư đệ, đệ thật sự muốn ở bên Minh Tích Nguyệt sao? Nói sao thì Hợp Hoan Tông cũng nhiều tra nam tra nữ, ta sợ đệ lấy phải người không tốt. Nhưng mà cũng chẳng sao, nếu đệ muốn ở bên y, sau này y không tốt với đệ, ta sẽ đi đánh y."

Tu vi của đại sư huynh tuy không cao như bọn họ, nhưng quan hệ rộng, tùy ý gọi một câu cũng có thể gọi được tu sĩ của các tông môn đến, gom lại thì cũng đánh được đấy.

"Đại sư huynh, cảm ơn huynh. Ta và y vẫn còn mặn nồng lắm." Sở Tinh Lan loại trừ khả năng này, "Y mà dám, ta sẽ đánh y, đá y ngay trong đêm đổi người khác."

Những lúc như thế này đại sư huynh vẫn rất đáng tin.

"Giữa sư huynh đệ chúng ta nói cảm ơn gì chứ."

Ngọn câu ngoài cửa sổ nở đầy hoa, cánh hoa rơi lả tả, hệt như ngày xưa sư huynh đệ bọn họ cùng nhau nghiên cứu luyện khí và tu hành trong sân.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 242: Thử hôn phục


Những rắc rối mà Đại Vu để lại rất nhiều, các đại tông môn cùng chung tay thu dọn hậu quả, cả tu chân lại một lần nữa trở về trật tự ban đầu.

Sau khi đại sư huynh xử lý xong công việc của Chiêu Dương Phong, cũng là lúc bọn họ bàn bạc chuyện hôn sự.

Cuối cùng Minh Tích Nguyệt cũng đợi được đến ngày thành hôn với người trong lòng, bàn bạc xong xuôi cùng các trưởng lão xong liền bắt đầu tiến hành chuẩn bị hôn sự của bọn họ.

Sở Tinh Lan cũng không hiểu phong tục của bên này cho lắm, hầu như đều giao cho Minh Tích Nguyệt làm.

Sống lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên kết hôn, có hơi căng thẳng.

Cứ hễ Sở Tinh Lan cảm thấy hồi hộp là lại bắt đầu đi khắp nơi tìm người giúp đỡ, xem thử có thể giải tỏa sự căng thẳng không.

"Đại sư huynh, ta đột nhiên hơi sợ thành hôn." Sở Tinh Lan đã tìm được đại sư huynh đang sắp xếp cho buổi lễ, "Ta phải làm gì bây giờ?"

Đại sư huynh đang bù đầu bù cổ lo sắp xếp tiệc cưới, mặt mũi lấm lem, đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì: "Hay là, không thành hôn nữa? Tranh thủ vẫn chưa phát thiệp mời."

Sở Tinh Lan: "Cũng không đến mức đó, ta cảm thấy vẫn có thể thành thân."

Cậu chỉ có chứng lo lắng trước khi kết hôn thôi, không phải muốn từ hôn.

Đại sư huynh: "......"

Hắn có lý do chính đáng để nghi ngờ tiểu sư đệ đến chỗ hắn để khoe khoang.

Ở chỗ đại sư huynh tán ngẫu một lúc, Sở Tinh Lan lại thay đổi mục tiêu.

"Tang sư huynh, ta hơi lo lắng, làm sao bây giờ? Lần đầu ta thành thân, có chút hồi hộp."

Vì có chữ viết quá đẹp, Tang Tịnh Viễn đang bị Minh Tích Nguyệt bắt vùi đầu vào viết thiệp mời ngẩng đầu lên nhìn Sở Tinh Lan.

"Biện pháp ban đầu của ta là khuyên ngươi đổi tu vô tình đạo, nhưng cũng đã đến lúc thành thân rồi, còn khuyên nữa sẽ bị Minh Tích Nguyệt giết mất, ta từ chối làm chuyện này. Sư đệ à, ngươi hỏi một người tu vô tình đạo như ta là sai rồi."

Từ trước đến nay, những người tìm Tang Tịnh Viễn tư vấn tình cảm đa số đều sẽ nhận được đáp án chia tay hoặc là đổi tu vô tình đạo.

Hỏi hắn tư vấn chuyện tình cảm thì không thông được đâu.

Sở Tinh Lan im lặng trong chốc lát.

Hai vị sư huynh này, một người là cẩu độc thân, một người tu vô tình đạo, cả hai chẳng biết gì về tình yêu, hỏi bọn họ thà hỏi đầu gối còn hơn.

Thế là Sở Tinh Lan bắt đầu lên mạng nhờ cư dân mạng giúp đỡ.

【Tư vấn tình cảm | Gà bay chó sủa được trăm năm, đột nhiên quyết định thành hôn cùng kẻ thù! Ta thấy hơi sợ hôn , làm sao bây giờ? Ta có nên đào hôn hoãn lại trước không? 】ip: Thiên Diễn Tông

Vừa nhìn là biết đây chính là người đã lâu không thấy tìm tư vấn tình cảm, các tu sĩ ăn dưa lại xúm lại hóng hớt.

Ai nấy đều tặc lưỡi trầm trồ trước chuyện này.

[ Người quen này, bắt đầu ăn dưa thôi. ]

[ Trăm năm không thấy phát biểu, còn tưởng ngươi chết rồi, còn nuối tiếc không xem được phần sau, hóa ra các ngươi vẫn còn sống! ]

[ Lại là ngươi à! Trăm năm qua đi rồi, không ngờ khác ngươi lại tính thành hôn! Đáng ghét, quả nhiên lúc trước các ngươi lên đây để thể hiện tình cảm, biết ngay là đã bị đôi tiểu tình lữ các ngươi dắt mũi mà! ]

[Ta ta biết ngay kẻ thù, tử địch gì đó đều là cái cớ của tiểu tình lữ, đây chính là sở thích của các ngươi! ]

[ Ta nói gì ấy nhỉ, cuối cùng các ngươi cũng chịu bên nhau rồi! ]

[ Tân hôn vui vẻ! ]

[ Vừa nhìn đã biết là Thiên Diễn Tông chúng ta, đại khái biết được là ai rồi, thật không thể ngờ đến mà! Không ngờ lại là các ngươi! Ha ha ha ha ha! Ta phải đi đến trước mặt các ngươi cười! ]

[ Là ai thế! Mau nói cho ta hóng với! ]

[ Không! Các ngươi không chọc vào được, ta sợ bị đâm chết. Đừng chạy trốn nữa, các ngươi quấn quýt lâu như vậy đã sớm thành đôi vợ chồng già rồi, thả lỏng một chút, thuận theo tự nhiên là được. ]

[Để ta tra thử xem sắp tới trong Thiên Diễn Tông có ai sắp thành hôn. ]

........

Nhìn thấy mọi chuyện đang dần phát triển theo hướng sắp bị lộ tẩy, Sở Tinh Lan nhanh tay xóa bài viết trên linh võng, tiện thể cho mấy người có ý đồ tiết lộ thân phận của cậu vào danh sách đen cấm ngôn hết, kèm theo phục vụ trọn gói thiên ngoại phi kiếm gửi lời cảnh cáo và một lời thề đạo tâm.

Một đám người biết được nội tình bị uy h**p một chữ cũng không dám nói ra ngoài.

Sở Tinh Lan lộ ra nụ cười tà ác.

"Chỉ cần ta còn ở trong Thiên Diễn Tông một ngày! Thì ta vĩnh viễn sẽ không bị xấu hổ đến chết!"

Chỉ cần cấm linh võng và thiên ngoại phi kiếm gửi lời cảnh cáo đủ nhanh, thì vĩnh viễn không cần lo lắng cậu sẽ phải xấu hổ trong tu chân giới.

Giữ được mặt mũi rồi.

Ngay đúng lúc này, Minh Tích Nguyệt từ ngoài tiến vào, mang theo túi lớn túi nhỏ, trông có vẻ là vải vóc mềm mại.

Minh Tích nguyệt thấy vẻ lo lắng hiện ra trên gương mặt của Sở Tinh Lan, liền đi qua hỏi thăm: "Tinh Lan, sao vậy? Bây giờ ngươi rất lo lắng sao?"

Sở Tinh Lan nói ra lời trong lòng: "Ta hơi sợ thành hôn."

Minh Tích Nguyệt: "Sợ thành hôn à, thế thì khó rồi, vậy chúng ta có thể giả vờ làm đôi đạo lữ bị tông môn chia rẽ, hết cách phải chạy trốn ra ngoài thành đôi uyên ương lưu vong....."

Thật khiến người ta rớt nước mắt!

Đỉnh quá đi!

Lát nữa phải bảo Cát Kiếm Bình viết ra câu chuyện này của bọn họ.

Sở Tinh Lan: "Hai chúng ta đã là tu sĩ sắp phi thăng rồi, chẳng lẽ còn bị thế lực thần bí chia rẽ được chắc?"

Trong giới tu tiên hiện nay, đừng nói là lớp trẻ, dù là trong số toàn bộ tu sĩ cũng chẳng có ai đánh lại bọn họ, thật sự là mạnh đến không có đối thủ.

"Chúng ta nói thế, bọn họ còn dám nói không phải?" Minh Tích Nguyệt nói xong liền đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên má Sở Tinh Lan, "Là do ta chưa cho ngươi đủ cảm giác an toàn sao?"

Minh Tích Nguyệt làm loạn một trận, tâm trạng căng thẳng của Sở Tinh Lan dần trở nên ổn định: "Bây giờ tốt hơn nhiều rồi. Ngươi đang cầm gì thế?"

Minh Tích Nguyệt lấy ra hôn phục như hiến vật trân quý: "Hôn phục của chúng ta, đã làm ra mấy trăm bộ khác nhau, mau chọn hôn phục cho chúng ta đi."

Hôn phục đã chuẩn bị xong, cửa hàng may đưa đến không ít kiểu dáng qua đây, Minh Tích Nguyệt mang đến cho Sở Tinh lan xem thử có vấn đề gì không.

Minh Tích Nguyệt háo hức tưởng tượng ra dáng vẻ y và người trong lòng mặc lên hôn phục.

Bọn họ chọn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một bộ thích hợp nhất.

Hai người đầu đội kim quan, mặc hỉ phục đỏ thêu hoa văn vàng rực rỡ, trông như tiên nhân khoác áo đỏ. Một người có gương mặt lạnh lùng nay nhuốm chút sắc hồng trần, trông càng thêm thanh thoát. Một người có gương mặt diễm lệ, giờ đây trông còn chói mắt hơn cả ngày thường.

Bọn họ đứng cạnh nhau trông xứng đôi vô cùng.

Hai người nhìn nhau, sững sờ nhìn dáng vẻ mặc hỉ phục của đối phương.

Minh Tích Nguyệt nhìn người trong lòng vì y khoác lên hỉ phục, trong lòng vui như trẩy hội, sững người nhìn cậu, khóe miệng giương cao, không thể kìm nén.

"Tinh Lan, ngươi thật đẹp."

Hôm nay là một ngày tốt~

Không ngờ có thể cho y được nhìn thấy cảnh tượng như mỹ cảnh nhân gian thế này.

Sở Tinh Lan: "Ngươi cũng không kém."

Bình thường Minh Tích Nguyệt mặc đồ đỏ đã đủ chói mắt rồi, giờ đổi qua hỉ phục còn lộng lẫy hơn nữa, thoạt nhìn càng giống một con hồ ly tinh có vẻ ngoài quyến rũ.

Hai người cùng tán thưởng mỹ mạo của đối phương.

Thấy thời gian không còn nhiều nữa, bên ngoài càng lúc càng nhộn nhịp, Minh Tích Nguyệt kéo Sở Tinh Lan ra ngoài.

"Sắp đến giờ lành rồi, khách khứa vẫn còn đang đợi. Tinh Lan, chúng ta cùng ra đi."

Sở Tinh Lan theo y ra ngoài.

"Được."

Cậu đã nhận định người này rồi.

Vậy thì kết hôn thôi!
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 243: Hoàn chính văn


Hôn lễ ngày hôm ấy.

Khắp nơi được trang hoàng rực rỡ, tưng bừng náo nhiệt. Đến cả linh hạc trên Chiêu Dương Phong và linh thú Vượng Tài cũng được buộc một đóa hoa đỏ rực trên cổ, vừa nhìn đã biết là nhà có hỷ sự.

Ban đầu Sở Tinh Lan còn hơi sợ kết hôn, nhưng Minh Tích Nguyệt và bọn họ nhiều lần bảo đảm trong buổi tiệc đều là đệ tử đồng môn và bạn bè thân thiết, sẽ không có người ngoài.

Lúc này Sở Tinh Lan mới yên tâm.

Bọn họ thì có thể mời được bao nhiêu người chứ.

Nhưng sau khi cậu thấy một biển người chật ních thì ngẩn cả người, nhiều lần xác nhận xem có phải mình đến nhầm chỗ rồi không.

Đây ít nhất cùng phải có mấy nghìn đến cả vạn tu sĩ, quy mô không khác mấy so với lần trước trước vây công Đại Vu, không biết còn tưởng sắp phải đi đánh chỗ nào đó.

"Tích Nguyệt, đồng môn và bạn bè thân thiết có phải hơi nhiều rồi không?" Sở Tinh Lan chảy mồ hôi khắp lưng, đột nhiên không dám ra ngoài nữa, "Quan hệ của các ngươi cũng rộng rãi quá đi."

Thế này phải mời rượu đến lúc nào mới hết?

Minh Tích Nguyệt: "Ta gọi hết chí hữu của ta đến."

Người của Thiên Diễn Tông và Hợp Hoan Tông thì chắc chắn phải có mặt, người đương nhiên không ít được, ngoại trừ Lăng Tiêu Tông ra, còn người của những tông môn nhận được thiệp mời nữa.

Minh Tích Nguyệt nghĩ bụng, hôn lễ của bọn họ không thể ít người được, người càng đông càng thể hiện độ hoành tráng.

Đại sư huynh và Tang Tịnh Viễn bên đó cũng tích cực mời bạn bè.

Nhân duyên của đại sư huynh tốt, tới một đống người.

Phía Tang Tịnh Viễn thì có không ít đồng tu vô tình đạo mặt lạnh như núi băng.

Người nào cũng là tu sĩ giỏi kết giao.

Dù có như thế nào, cả Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt cũng đều đã khoác lên hôn phục rồi, cứ theo như quy trình thành thân đã được định trước mà tiến hành thôi.

Quy trình kết hôn trong tu chân giới không khác phàm nhân là bao, chỉ là thêm một bước kết hợp đạo lữ khế trước mặt thiên đạo và mọi người, cũng không khác mấy.

Thiên đạo nghe thấy có người muốn lập đạo lữ khế, thò đầu ra nhìn, nhận ra là người quen thì theo như thường lệ hỏi một câu.

[ Các ngươi có bằng lòng vĩnh kết đồng tâm, ân ái một đời, trở thành đạo lữ chung sống một đời cùng đối phương không? ]

Hai người cũng đồng thanh: "Bằng lòng."

Vào khoảnh khắc hoàn thành nghi lễ, Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt cảm nhận được thần hồn của bọn họ đã được khắc lên dấu vết gì đó, có thể cảm nhận được thần hồn của đối phương, càng thêm thân mật.

Dù không ở gần đối phương, thì cũng vẫn có thể nghe được nhịp tim của đối phương.

Kim quang chiếu xuống!

Sau đó lại là đủ các quy trình phức tạp trong lễ thành hôn của tu chân giới, hai người tiếp tục làm theo các bước.

Hôn lễ vừa rườm rà vừa phức tạp, bận rộn hết một ngày khiến hai người bọn họ mệt rã rời, còn mệt hơn cả đấu pháp với Đại Vu.

Đêm động phòng hoa chúc.

Sở Tinh Lan đang đếm lại tiền mừng và quà cáp mà mọi người tặng, đống quà chất thành một ngọn núi nhỏ này khiến Sở Tinh Lan đang mệt mỏi bỗng trở nên tỉnh táo hẳn, tò mò không biết tu sĩ trong tu chân giới sẽ tặng quà gì.

Nhìn đi nhìn lại không phải linh thạch pháp bảo thì cũng là thiên tài địa bảo, vô cùng phù hợp với phong các của tu chân giới.

"Đây là quà của sư tôn sao?"

Minh Huyền thì phi thăng rồi, nhưng vẫn dùng thiên ngoại phi kiếp tặng quà mừng tân hôn cho đồ đệ, bên trong có ghi chép về cách mở ra con đường thông đến thế giới khác sau khi phi thăng, vừa hay là thứ mà Sở Tinh Lan đang cần.

Sở Tinh Lan dứt khoát bỏ vào trong túi.

"Tinh Lan, đừng xem quà nữa, ngươi không thể bỏ mặc ta trong đêm động phòng hoa chúc được." Minh Tích Nguyệt thấy Sở Tinh Lan cứ mải mê với tiền mừng và quà cáp, lập tức không hài lòng, bắt đầu không chịu yên phận, "Ta không muốn thủ tiết sống đâu."

Minh Tích Nguyệt rón rén đến gần Sở Tinh Lan, gỡ xuống phát quan vàng của cả hai, tóc đen xõa ra, hương thơm dìu dịu lan toả, nhiệt độ giữa hai người nhanh chóng tăng lên.

Minh Tích Nguyệt lại bắt đầu thể hiện kỹ năng một tay cởi y phục.

Lát sau, quần áo trên người cả hai lại xộc xệch, Minh Tích Nguyệt tiếp tục trêu chọc Sở Tinh Lan, muốn một lần nữa khơi gợi d*c v*ng của cậu.

Sở Tinh Lan khiếp sợ: "Một nay mệt thế rồi mà ngươi vẫn còn sức lực làm chuyện này?"

Lúc trước cậu nói sai rồi, Minh Tích Nguyệt xứng đáng bị kéo đi cày trăm mẫu linh điền mới đúng.

Đúng thật là sức trâu dùng không hết.

"Cùng với ngươi, ta thừa sức."

Minh Tích Nguyệt lại một lần nữa kéo Sở Tinh Lan chìm vào cơn h**n ** cuồng nhiệt. Họ chẳng cần biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ mong đêm nay có thể hết mình phóng túng, cho tới khi họ cùng nhau phi thăng.

Sóng hồng cuồn cuộn.

Thời gian trôi qua, Sở Tinh Lan ở lại tu chân giới thêm một đoạn thời gian, cùng Minh Tích Nguyệt đi khắp nơi lịch luyện, hai người kề vai sát cánh, để lại tên tuổi ở những nơi khác nhau.

Hai người bọn họ trảm yêu trừ ma khắp nơi, chẳng bao lâu chúng yêu ma chỉ cần nghe danh thôi đã kinh hồn bạt vía, an phận được một thời gian dài.

Một ngày nọ, cảnh giới mà Sở Tinh Lan mắc kẹt bấy lâu nay cuối cùng cũng đột phá, cuối cùng cậu cũng chạm đến được cảnh cửa phi thăng.

Thiên lôi đến như đã hẹn.

[ Lúc trước đã nói rồi, ngày ngươi độ kiếp phi thăng, ta sẽ đích thân đến độ ngươi. ]

Nhìn thấy thiên lôi, Sở Tinh Lan không chút sợ hãi, thách thức thiên lôi: "Đến đi. Hôm nay ta nhất định phải vượt qua lôi kiếp phi thăng này!"

[ Đến đây! ]

Theo đó là lôi kiếp bổ xuống, lôi kiếp rời đi, vỏn vẹn chỉ trong nửa ngày, Sở Tinh Lan đã nhẹ nhàng vượt qua.

Sở Tinh Lan vượt qua thiên kiếp thành công phi thăng, trở thành tu sĩ đầu tiên trong tu chân giới tu hành trăm năm đã phi thăng.

"Tích Nguyệt, ta đợi ngươi."

Lúc Sở Tinh Lan rồi khỏi tu chân giới đã để lại cho Minh Tích Nguyệt một câu.

Minh Tích Nguyệt nhìn hai bọn họ đã phát triển thành yêu xa, lập tức thấy sốt ruột, liền tranh thủ thời gian dốc sức tu luyện, phi thăng ngay trong đêm, đuổi theo Sở Tinh Lan.

Hai người một trước một sau độ kiếp phi thăng thành công!

Bọn họ lại một lần nữa gặp lại, cuối cùng Sở Tinh Lan cũng đã có thể dùng một kiếm mở ra khe hở giữa các thế giới, dẫn Minh Tích Nguyệt về quê nhà.

Kế hoạch dẫn người yêu về nhà đã thành công viên mãn.

Cậu ở sống trong tu chân giới mấy trăm năm, quay về cố hương cũng chỉ mới biến mất một đoạn thời gian, nhưng mà cũng đủ khiến người nhà lo lắng rồi.

Cửa nhà vẫn không thay đổi, hoa cỏ trước nhà vẫn cũng chẳng khác mấy so với ngày cậu rời đi.

Nhưng khi Sở Tinh Lan đứng trước cửa vẫn có chút lo lắng, không biết dùng vẻ mặt gì để gặp lại người nhà, rồi cũng chẳng biết nên giải thích khoảng thời gian này đã đi đâu.

Về chuyện trong khoảng thời gian mất tích này cậu đã tu tiên, còn tìm một nam nhân để kết hôn, biết giải thích thế nào với cha mẹ bây giờ?

Minh Tích Nguyệt ở bên cạnh cổ vũ cậu, bày ra vẻ mặt oán hận vì bị tra nam vứt bỏ: "Tinh Lan, không để ta gặp mặt người nhà sao? Ta là đạo lữ được thiên đạo chứng nhận đó! Tốt xấu gì cũng phải báo bình an với cha nương chứ."

Sở Tinh Lan: "......."

Đừng diễn nữa! Đừng diễn nữa!

Nhưng mà, cậu mất tích lâu như vậy, đúng thật là nên nhanh chóng quay về báo bình an, không để cha mẹ tiếp tục cảm thấy lo lắng cho an nguy của cậu nữa.

Các xa nhiều năm, Sở Tinh Lan tự cổ vũ chính mình, lại một lần nữa gõ cửa.

"Ba! Mẹ! Con quên mang chìa khóa rồi, mở cửa giúp con với!"

Tiếng bước chân vội vã vang lên trong nhà, đang chạy ra phía cửa.

Cửa mở ra.

Vì Sở Tinh Lan mất tích mà khoảng thời gian này cha mẹ tiều tụy đi rất nhiều, khi nhìn thấy Sở Tinh Lan trước cửa nhà, mừng rỡ đến rơi lệ, vội kéo Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt vào nhà.

"Tinh Tinh, con trở về rồi, trở về là tốt rồi."

Sở Tinh Lan: "Vâng. Con trở về rồi."

Sở Tinh Lan dẫn người yêu trở về cố hương sao bao năm cách biệt.

------- HOÀN CHÍNH VĂN -------
 
Back
Top Bottom