Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà

Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 230: Hôm nay tâm trạng Tang Lâm Vãn tốt


Tang Lâm Vãn bố sung thêm một câu.

"Nhưng mà mặt không phải."

Tuy khuôn mặt do hắn tiện tay nặn ra lúc này rất đẹp, nhưng không thể so được với khuôn mặt ban đầu.

Dùng gương mặt xa lạ mà không dùng khuôn mặt thật, thật bức bối khó chịu.

Sở Tinh Lan kinh ngạc: "Bản thể, không ngờ lần này ngươi lại nỡ dùng bản thể đến đây, giữ lời thật."

Không ngờ Tang Lâm Vãn lại là một người giữ chữ tín, nói dùng bản thế là dùng bản thể thật, tuyệt đối không lừa dối người khác.

Tang Lâm Vãn: "Còn phải nói, con người của ta trước giờ luôn là một quân tử thật thà."

"Phì. Người lúc trước xúi bậy nương ta, hại ta chẳng phải là ngươi sao? Giả vờ quân tử cái gì!" Minh Tích Nguyệt nghe thấy Tang Lâm Vãn mặt dày tự khen mình là y lại cảm thấy Tang Lâm Vãn cực kỳ thiếu đòn, "Ngươi thiếu đòn quá mà!"

"Người có vấn đề bên cạnh ta là ai?" Sở Tinh Lan tò mò hỏi, "Là phân thân của ngươi? Ngươi thái ra nhiều người như vậy, nếu có thái ra thêm mấy người nữa cũng rất có lý."

"Đó là một vấn đề khác rồi, sư chất à, tham lam quá đấy."

Lúc này Tang Lâm Vãn lại bắt đầu chơi thách đố, không trả lời vấn đề này.

Sở Tinh Lan không từ bỏ, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có phải phân thân của người khác không? Tâm ma chẳng hạn?"

Người có vấn đề không phải là lát cắt của Tang Lâm Vãn, vậy có khi nào Tang Lâm Vãn là lát cắt tâm ma của người khác không?

Chuyện này cũng rất có lý.

Tu chân giới không thể dùng lẽ thường để nhìn nhận, bọn họ luôn có đủ kiểu pháp thuật kỳ lạ tạo ra đủ các loại hiệu ứng thần kỳ.

"Ngươi cứ nhất thiết phải mắc kẹt ở hai chữ phân thân này sao? Ta không phải phân thân cũng không phải tâm ma, ta đã nói từ trước rồi, ta là cá thể độc lập, ta có tư duy của riêng mình. Phát huy trí tưởng tượng của ngươi rồi nghĩ kỹ lại xem, có phải ngươi đã quên liên hệ thứ gì đó lại với nhau rồi không."

Tang Lâm Vãn thở dài một hơi.

"Hay là, các ngươi cứ làm thịt ta đi, nói không chừng còn có thể nhìn thấy được gương mặt thật của ta."

Trước giờ chưa từng có người nói qua, người có vấn đề này nhất định sẽ là lát cắt phân thân của Tang Lâm Vãn, hắn cũng không phải là phân thân của người khác.

Mọi người tiếp tục cuộc chiến với Tang Lâm Vãn.

Khi Sở Tinh Lan đối đầu với Tang Lâm Vãn, lông mày cau chặt.

Tang Lâm Vãn lại mạnh hơn rồi.

Không ngờ thực lực của hắn lại vượt xa Đại Vu!

Là nguyên nhân gì khiến thực lực của hắn có thể trở nên lớn mạnh như vậy chỉ trong thời gian ngắn? Hắn vẫn luôn ngụy trang hay là có cách nào khác?

Tang Lâm Vãn bổ một kiếm về phía Cát Kiếm Bình, Tang Tịnh Viễn xông đến dùng kiếm ngăn cản lại đòn công kích của hắn, âm thanh va chạm của kiếm vang lên lanh lảnh vui tai.

"Kiếm pháp này, con đã luyện rất thành thục rồi, Tịnh Viễn." Tang Lâm Vãn nhìn Tang Tịnh Viễn với vẻ mặt hài lòng.

Tang Tịnh Viễn: "?!"

Trong lòng sinh ra nghi ngờ.

Vì sao người này lại nói chuyện giống hệt sư tôn của hắn vậy?

Hai người lại tiếp tục đánh.

Chiêu thức và biểu cảm quá mức quen thuộc khiến Tang Tịnh Viễn có một loại cảm giác như đang giao đấu cùng sư tôn, trong lòng y dần xuất hiện một suy đoán vô cùng đáng sợ.

Tang Tịnh Viễn không kìm lòng được bất thốt ra một xưng hô, cũng là vì để xác thực suy đoán của hắn.

"Sư tôn?"

Tang Tịnh Viễn thoáng giật mình trong lòng.

Trong ánh mắt lạnh lùng của hắn xuất hiện thêm một vài phần khiếp sợ, nhịp tim đập nhanh vì chính suy đoán của mình.

Lẽ nào sư tôn thật sự là xác chết vùng dậy?

Mặt của Tang Lâm Vãn trông có hơi thiếu đòn, vừa thấy Tang Tịnh Viễn nhận ra hắn, bèn thẳng thắn biến ra khuôn mặt của Tang Lâm Vãn: "Ầy dà, đồ nhi ngoan, con nhận ra vi sư rồi, vi sư cảm động quá đi, không uổng công vi sư vất vả nuôi con đến lớn. Nhưng mà, những gì con thấy đều là giả, khuôn mặt này của vi sư cũng là giả."

Gương mặt của Tang Lâm Vãn chẳng qua cũng chỉ là một thân phận giả của hắn.

Tang Tịnh Viễn cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn, có lẽ nên nói, tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy.

"Tang sư huynh, đừng bị sư tôn của ngươi ảnh hưởng." Sở Tinh Lan lo đạo tâm của Tang Tịnh Viễn sẽ chịu ảnh hưởng, "Sao ngươi có thể ác với đồ đệ của ngươi như vậy, ảnh hưởng hắn tu hành."

Đây là hạt giống tốt có hi vọng tốt nghiệp vô tình đạo đấy!

Tang Lâm Vãn, ngươi đừng có phá hoại.

"Nếu nó dễ dàng bị ta làm ảnh hưởng đến vậy, thì vô tình đạo này của nó cũng đừng tu nữa, nhân lúc còn sớm tu đạo khác còn không lỡ dịp tu hành." Tang Lâm Vãn có cách giáo dục rất đặc biệt với Tang Tịnh Viễn, đến giờ mà Tang Tịnh Viễn còn chưa mọc lệch đều nhờ vào bản tính lương thiện của hắn, "Ái đồ à, đừng tu vô tình đạo nữa, từ xưa đến nay, con đường này chẳng có được mấy tu sĩ thành công đâu, đừng lãng phí thiên phú của mình nữa."

Tang Lâm Vãn rất hiếm khi quản Tang Tịnh Viễn, nhưng vẫn cảm thấy không vui khi hắn chọn tu vô tình đạo.

Hắn có h*m m**n kiểm soát đồ đệ theo mình, muốn khiến bọn họ đi con đường mà hắn vạch ra, nhưng lại chẳng có người nào nghe lời của hắn.

Đồ đệ thi nhau phản nghịch.

Sắc mặt của Tang Tịnh Viễn đã nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, không hề tỏ ra ngoài ý muốn khi thấy sư tôn nhà mình sống lại, còn bị tình nghi là kẻ đứng sau màn.

Hắn nhìn ân sư, rồi lại nhìn huyết tế trận nếu thành công sẽ hại chết vô số người, lại một lần nữa chĩa thẳng mũi kiếm về phía Tang Lâm Vãn, tay cầm kiếm đã hơi run rẩy: "Sư tôn, xin lỗi. Con lấy thương sinh làm trọng, nếu làm ra chuyện giết thầy , đồ nhi nhất định sẽ tự mình tạ tội đàng hoàng."

Tang Tịnh Viễn vẫn chính nghĩa đến không thể chính nghĩa hơn.

Đối mặt với ân sư và thương sinh, hắn chọn thương sinh, đằng sau gương mặt bình tĩnh, là nội tâm đang khổ sở tranh đấu.

Tang Lâm Vãn hiếm khi dịu dàng với Tang Tịnh Viễn, kiếm cầm trong tay giơ lên nghênh đón Tang Tịnh Viễn: "Nào, nếu có thể làm được thì giết vi sư, vi sư sẽ không trách con đâu, không cần tạ tội."

Lần trước hai sư đồ giao đấu, là khi Tang Lâm Vãn dạy kiếm pháp cho Tang Tịnh Viễn.

Sở Tinh Lan cảm nhận được cuộc chiến tương sát giữa hai sư đồ bọn họ sắp diễn ra, mưa máu gió tanh khiến người ta nghẹt thở.

Sở Tinh Lan đi qua, kéo Tang Tịnh Viễn lại, ném người qua chỗ Cát Kiếm Bình: "Đại sư huynh! Dùng thần lực của huynh ngăn Tang sư huynh lại, chuyện này để ta làm là được rồi."

Cậu không muốn khiến Tang Tịnh Viễn khó xử.

Tang Lâm Vãn từng cứu mạng Tang Tịnh Viễn, đưa hắn về tông, đặt tên cho hắn lại còn truyền đạo giảng dạy kiến thức, tuy bình thường không đáng tin cậy, nhưng ân tình dành cho hắn quả thật nặng như núi. Bảo Tang Tịnh Viễn vì chúng sinh mà giết thầy, thật sự là quá tàn nhẫn với hắn.

Giết thầy, chuyện này đối với Tang Tịnh Viễn mà nói, chẳng khác gì giết cha.

Vậy chẳng phải tâm ma sẽ có cơ hội bùng phát sao?

Sở Tinh Lan cảm thấy loại chuyện như giết đồng môn này để cậu làm là được rồi, dù sao trước giờ cậu cũng khiến người ta ghét.

"Giữ chặt rồi! Tiểu sư đệ, một mình đệ được không?" Cát Kiếm Bình thấy vậy vội vàng giữ chặt Tang Tịnh Viễn, không cho hắn một mình đi làm chuyện giết thầy, "Sư thúc này trông không có vẻ không dễ đánh đâu!"

Tang Lâm Vãn đột nhiên sống lại, ác mộng từng làm thịt Chiêu Dương Phong quay trở lại rồi, Cát Kiếm Bình bắt đầu kiêng dè hắn.

Thật đúng là tai họa lưu ngàn năm mà.

Tang Lâm Vãn không thể quyết đấu sinh tử cùng Tang Tịnh Viễn, nhìn thấy Sở Tinh Lan đi qua đây, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra ý xấu.

"Tinh Lan, chẳng phải ngươi vẫn luôn tò mò gương mặt thật của ta sao? Hôm nay tâm trạng của sư thúc rất tốt, có thể cho các ngươi nhìn đủ. Ngươi muốn nhìn không? Nhưng mà lại sợ ngươi chịu không nổi."

Hắn lại thay đổi chủ ý.

Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Sở Tinh Lan khi nhìn thấy gương mặt thật của hắn.

Điều đó chắc chắn sẽ rất thú vị.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 231: Người có vấn đề hóa ra lại là...!


Tang Lâm Vãn đột nhiên làm người rồi!

Không cần giết hắn mà cũng có thể nhìn thấy được gương mặt thật của hắn, Tang Lâm Vãn trước giờ luôn có sở thích b*nh h**n trêu đùa người khác, khiến người ta không thể không hoài nghi động cơ của hắn.

Có vấn đề, vừa nhìn là biết có vấn đề.

Sở Tinh Lan nghi ngờ thái lát sư thúc đang chuẩn bị gây chuyện, mang theo ngờ vực trong lòng nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.

"Không ngờ ngươi lại chịu để lộ ra gương mặt thật đã che giấu bao nhiêu năm nay, ngươi đang có âm mưu gì? Chắc không phải sẽ đột nhiên cho bọn ta một đòn tất công bất ngờ chứ?"

Thái lát sư thúc sẽ không đột nhiên muốn làm người, không phải hại người thì chính là đang chuẩn bị trêu đùa người khác.

Càng là thứ dễ dàng có được từ chỗ Tang Lâm Vãn thì càng có vấn đề, chắc chắn hắn đang chuẩn bị xuất đại chiêu.

Dù sao Tang Lâm Vãn cũng rất tàn nhẫn, đến cả bản thân mình mà còn dám giết, điên đến phát sợ, không phải là mức độ mà người bình thường có thể chịu được.

Sở Tinh Lan càng cảnh giác trước sự thay đổi bất thình lình của thái lát sư thúc.

Suy đoán và dự cảm từ trước đến giờ trong lòng cậu là đúng, gương mặt thật của Tang Lâm Vãn chắc chắn là người bên cạnh cậu, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa, những lời mà Lư Ngọc Thành nói khả năng sắp trở thành sự thật.

Bên cạnh Sở Tinh Lan có người có vấn đề.

Sở Tinh Lan vô cùng tò mò người nấp ở bên cạnh bọn họ là ai, những còn lại cũng hơi lo lắng.

Lo lắng đồng đội đồng sinh cộng tử bao nhiêu năm nay đột nhiên gỡ bỏ lớp mặt nạ chính trực thật thà, biến thân thành boss cười khà khà khà, vừa đâm sau lưng cậu vừa nói cậu là thằng ngốc, thật dễ lừa, ta chính là người có vấn đề.

Cảnh tượng này thật sự quá chấn động.

Phòng trước phòng sau cũng không phòng người mà mình tin tưởng, sau đó bị phản bội một cách tàn nhẫn.

Rồi kiểu gì cũng sẽ trở thành bóng ma tâm lý lớn nhất của cậu trong con đường tu tiên, lúc phi thăng ít nhất cũng phải bị tâm ma quấn lấy.

Thế giới tu chân này, người nào cũng gian xảo đầy mưu mô, chẳng có được mấy người đáng tin.

Trừ tôm hùm đất ra, trong lòng y lúc nào cũng chỉ có h*m m**n sắc dục.

Đối mặt trước lời chất vấn của Sở Tinh Lan, Tang Lâm Vãn cố tỏ vẻ đau lòng: "Chẳng phải ngươi vẫn luôn tò mò người có vấn đề bên cạnh ngươi là ai sao? Sư thúc thương các ngươi bị lừa quay vòng vòng mãi, tính nói trước để các ngươi có tâm lý chuẩn bị. Vậy mà các ngươi cảnh giác với ta như vậy, đúng thật là khiến ta tổn thương mà."

Không thêm chút kinh ngạc thì chẳng có gì vui nữa.

Bọn họ càng nghi ngờ, Tang Lâm Vãn càng muốn làm vậy!

Tang Lâm Vãn thật sự rất muốn nhìn thấy phản ứng của bọn họ, để mình được vui vẻ một chút.

Tang Tịnh Viễn nhìn sư tôn sống lại, bao nhiêu năm nay, trong lòng hắn luôn có một suy đoán, hắn mở miệng nói ra suy đoán của mình: "Sư tôn, để đệ tử xem thử, con muốn biết có phải thật sự đúng như những gì con nghĩ không."

Trong lòng hắn từ lâu đã có nhiều nghi ngờ về những chi tiết đó, nhưng cũng chính là hắn đã tự tay chôn cất Tang Lâm Vãn, nên Tang Tịnh Viễn đã nén lại sự nghi ngờ trong lòng.

Hôm nay Tang Lâm Vãn lại một lần nữa sống lại, suy đoán trong lòng lại một lần nữa xuất hiện.

Ánh mắt của Tang Tịnh Viễn khóa chặt trên người Tang Lâm Vãn, muốn tìm ra đáp án từ trên người hắn.

"Tịnh Viễn, ngươi ổn định đạo tâm trước, tuy không biết Tang sư thúc đang úp mở chuyện gì, nhưng ta cảm thấy đây không phải là chuyện tốt." Cát Kiếm Bình giữ chặt Tang Tịnh Viễn, "Hôm nay chịu phải k*ch th*ch lớn như vậy, ta sợ đạo tâm của ngươi bị hủy trong phút chốc."

Tang Tịnh Viễn tu lâu như vậy, đạo tâm mà hủy vào lúc này thì đáng tiếc biết bao nhiêu, Cát Kiếm Bình không hi vọng chuyện tu hành của hắn xảy ra vấn đề.

Vốn dĩ tu tiên đã rất khó rồi.

Tang Tịnh Viễn lắc đầu.

"Kiếm Bình, không sao, đạo tâm của ta rất ổn, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến ta, ta không thể sống hồ đồ mãi được, ta muốn biết sự thật."

Người có thể nhất thời giả vờ hồ đồ, nhưng không thể cứ mãi hồ đồ.

Nếu không làm sáng tỏ sẽ thật sự thành kẻ ngớ ngẩn.

Tang Lâm Vãn nhìn những người xung quanh, sau đó nhìn về phía Tang Tịnh Viễn: "Ái đồ, vi sư sẽ cho con được toại nguyện."

Trông hắn giống như một sư tôn nuông chiều đồ đệ bướng bỉnh vậy.

Nhưng mà chuyện mà hắn muốn làm, lại không phải là chuyện mà một sư tôn sẽ làm ra.

Minh Tích Nguyệt cau mày, cảm thấy thái độ của Tang Lâm Vãn rất kỳ lạ, kỳ lạ đến không thể kỳ lạ hơn: "Phản ứng này, Tang Lâm Vãn, ngươi là người quen thuộc bên cạnh Sở Tinh Lan? Sao ta cảm thấy ngươi đang cố ý muốn tự bạo lộ thân phận nhỉ? Ngươi muốn làm cái gì?"

Trực giác nói cho Minh Tích Nguyệt biết, chuyện mà Tang Lâm Vãn muốn làm sẽ khiến Sở Tinh Lan chịu tổn thương, hơn một ngàn lò luyện đan trên tay y đang sẵn sàng lao qua bất cứ lúc nào!

Không cần biết ngươi là ai, đều không được phép làm ra chuyện tổn thương Sở Tinh Lan!

Y và Sở Tinh Lan là hai tu sĩ đại thừa kỳ, đối đầu với hắn có lẽ cũng có thể đánh.

"Ta còn là người mà ngươi quen biết nữa kìa, Minh Tích Nguyệt. Các ngươi không ai chạy thoát đâu." Tang Lâm Vãn nhìn thấy Minh Tích Nguyệt là lại thấy ghét, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng đánh, "Các ngươi ai cũng muốn nhìn, vậy ta không thể từ chối rồi. Chỉ đành để các ngươi nhìn cho rõ ràng thôi."

Mọi người nín thở nhìn về phía Tang Lâm Vãn, muốn tìm thấy manh mối từ trên gương mặt của hắn.

Gương mặt của Tang Lâm Vãn bắt đầu thay đổi, chẳng bao lâu sau đã lộ ra dung mạo thật sự, một gương mặt mà chẳng ai ngờ đến, mọi người nhìn gương mặt hết sức quen thuộc ấy, lập tức cảm thấy kinh hãi.

Đây là một gương mặt mà tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không ngờ đến, gương mặt bọn họ thường hay thấy.

Điều này đã xác nhận lời của Lư Ngọc Thành nói bên cạnh có kẻ khả nghi.

Sở Tinh Lan trợn tròn mắt, cõi lòng như biển nổi bão, chẳng lúc nào lặng sóng: "Sao có thể? Sao có thể là ngươi!"

Đây là gương mặt không ai quen thuộc hơn cậu.

Nếu không phải cậu đã vượt qua kiểm nghiệm thần ma, thì chỉ riêng cảnh tượng chấn động này thôi cũng đủ làm dao động đạo tâm của cậu rồi.

"Chắc không phải ngươi dựa theo gương mặt của người khác, tùy tiện nặn ra một gương mặt để phá hỏng đạo tâm của ta đấy chứ?" Sở Tinh Lan nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc ấy của Tang Lâm Vãn, không chịu chấp nhận tiếp tục hỏi: "Mau nói ngươi đang lừa ta."

Ai cũng được, vì sao lại cứ phải là gương mặt này.

Gương mặt này đối với cậu có sức công kích quá lớn, Sở Tinh Lan cảm thấy mình sắp chịu không nổi rồi.

Những chi tiết lúc trước từng bị cậu bỏ qua lập tức nối lại với nhau, giống như gạt đi làn sương mù, dần dần nhìn thấy rõ chân tướng.

"Nếu giả bao đổi, không hài lòng? Ầy dà, lúc không cho các ngươi xem thì ầm ĩ đòi xem, giờ cho xem rồi thì lại không vui, đúng thật là khó hầu hạ."

Tang Lâm Vãn nhìn phản ứng của bọn họ đúng như dự đoán, trong lòng lập tức sảng khoái, dịu dàng nở nụ một nụ cười, gương mặt cười lên trông giống y hệt người đó.

"Cũng chỉ có ta nuông chiều các ngươi, các ngươi nghịch ngợm cũng chiều theo các ngươi. Hay là ta để các ngươi tự mình hỏi hắn xem có phải không nhé?"

Theo đó là một tiếng hạc vang lên, từ sau lưng mọi người truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, như đang dẫm lên đầu trái tim của bọn họ.

Trong lòng bọn họ đã hoàn toàn sáng tỏ, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn, nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cũng vẫn không thể kìm lòng mà quay đầu nhìn người đang đi về phía bọn họ.

Gương mặt của người đến và Tang Lâm Vãn giống hệt nhau, tựa như bọn họ trời sinh là cùng một người vậy, như bóng dưới nước, hoa trong gương, trên thế gian không còn ngươi nào giống nhau đến như vậy.

Người cưỡi hạc đến vẫn tiên khí phiêu phiêu như ngày thường, giống như tiên nhân hạ phàm, ánh mắt thương hại nhìn về phía bọn họ, tu vi trên người hắn còn sâu thâm hơn cả những gì từng thể hiện, mức độ cao thâm đến mức không thể nhìn thấu khiến người ta kinh hãi không thôi.

Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân ngày trước nghe có vẻ dịu dàng, mang đến cho người nghe có cảm giác yên tâm, nhưng giờ đây, giọng nói ấy lại khiến người ta rợn tóc gáy.

"Các đồ nhi, nhìn thấy vi sư sao lại kinh ngạc vậy?"
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 232: Người sói lật bài rồi


Là sư tôn Minh Huyền!

Theo sau lời tuyên bố thân phận của Minh Huyền, bầu không khí tại hiện trường bỗng chìm vào một sự im lặng quỷ dị.

Gương mặt của sư tôn Minh Huyền một trước một sau, giống như đang soi gương, mặt trăng dưới nước vậy, ngay cả khí chất ngay lúc này cũng đạt đến mức tương tự khiến người ta khiếp sợ, dù có nhìn như thế nào, giữa bọn họ cũng không có một điểm nào là không giống.

Sau một hàng loạt chuyện xảy ra, chắc chắn đều có dấu chân của hai người bọn họ.

Không chỉ riêng Sở Tinh Lan, những người khác cũng sụp đổ luôn, chưa bao giờ nghĩ đến người này sẽ là Minh Huyền.

Ngay cả đại sư huynh Cát Kiếm Bình vô tư chẳng nghĩ ngợi gì cũng cảm thấy trong lòng rối bời, hắn nghĩ kỹ lại càng thấy sợ: "Hình như mắt ta mù rồi, nhìn thấy sư tôn và Tang sư thúc giống y hệt nhau vậy?"

Hắn chỉ thích viết thoại bản bậy bạ về sư tôn và sư thúc thôi, ai ngờ ghép đúng thật à?

Quan hệ giữa hai người này còn phức tạp hơn cả thù giết đồ đệ.

Cứu mạng!

Hắn làm đại sư huynh thật khổ quá mà.

"Quả nhiên là vậy, ta đoán đúng rồi." Tang Tịnh Viễn nhìn gương mặt giống hệt nhau của hai người, suy đoán trong lòng đã có lời giải đáp, "Kiếm Bình, ngươi không nhìn nhầm, đúng thật là giống y hệt, giống như là cùng một người vậy."

Từ lúc được đưa về Thiên Diễn Tông, một người thông minh như hắn, lúc nào cũng cảm giác được có chỗ nào đó kỳ lạ.

Có đôi khi, Tang Tịnh Viễn luôn cảm thấy sư tôn Tang Lâm Vãn có hơi kỳ lạ, thi thoảng lại mang đến cảm giác giống sư thúc Minh Huyền, lúc nào cũng có thể tìm thấy hình bóng của đối phương trên người hai bọn họ.

Có nhiều chi tiết khiến hắn sinh nghi, bao gồm chuyện sư tôn dạy hư hắn, chẳng biết là cố ý hay vô ý. Nhưng từ sau khi Tang Lâm Vãn qua đời, hắn đã không điều tra được nữa.

Cuối cùng hôm nay cũng được chứng thực.

Quả nhiên, sư tôn đang ở sau lưng hắn làm chuyện lớn.

Tang Tịnh Viễn thầm nói, hôm nay không cần biết vô tình đạo của hắn có còn tu thành hay không, thì chuyện sư đồ tương tàn giữa sư tôn và đồ đệ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Hắn lặng lẽ nhìn một lượt xung quanh, thầm nghĩ nếu nhất định phải làm ra chuyện giết thầy để cứu chúng sinh, vậy thì vì sao không thể để một mình hắn làm?

Hỏng mất đạo tâm của mấy người, thì thà rằng hỏng đạo tâm của một mình hắn, nhân quả này hắn bằng lòng gánh chịu một mình.

Tang Tịnh Viễn đã nghĩ xong tất cả mọi chuyện chỉ trong chốc lát, vẫn chính trực đến khó tin.

Đây là kiếp nạn lớn nhất mà Tang Tịnh Viễn gặp phải từ khi tu vô tình đạo.

Phải chăng vấn đề là phải tự tay giết ân sư?

Tuy Minh Tích Nguyệt rất sốc, nhưng ngay sau đó đã lo lắng nhìn về phía Sở Tinh Lan, ở trong tu chân giới bị sư tôn làm tổn thương hết lần này đến lần khác, y lo lắng cho tâm trạng hiện giờ của Sở Tinh Lan.

Y lặng lẽ nắm lấy tay Sở Tinh Lan, nhỏ giọng an ủi cậu.

"Tinh Lan, ta ở đây. Ta vĩnh viễn không lừa dối phản bội ngươi."

Từ lúc Sở Tinh Lan đến tu chân giới đã chẳng gặp được bao nhiêu người đáng tin, đầu tiên là sư tôn Trang Hạ đầu óc có vấn đề, móc kim đan của đệ tử, khó khăn lắm mới tìm được một sư tôn, kết quả, đến cuối cùng lại là hung thủ sau màn.

Đen lắm mới xui được như thế này.

Minh Tích Nguyệt chẳng biết nên có tâm trạng gì, nhưng y không muốn nhìn thấy Sở Tinh Lan đau lòng.

"Ta không sao, ta đã quen rồi." Sở Tin Lan đã quen với thế gian vô thường, trái tim đã sớm bị vạn tiễn xuyên tâm không còn đau nữa, nhưng vẫn rất buồn, "Có lẽ đời này của ta sẽ không có được một sư tôn đáng tin."

Dù cho sớm đã có suy đoán, nhưng sau khi Sở Tinh Lan phát hiện ra người này là sư tôn Minh Huyền mà cậu hết lòng tin tưởng, cậu vẫn cảm thấy rất choáng váng.

Sở Tinh Lan đột nhiên hiểu được tâm trạng của Tang Tịnh Viễn, cảm giác phiền lòng khi ân sư chớp mắt đã biến thành boss lớn.

Con sói trong tu tiên ma sói đã lật bài rồi.

Sở Tinh Lan bối rối nhìn Minh Huyền, sự thật bày ra ngay trước mắt, có muốn tự lừa mình cũng chẳng biết lừa thế nào.

Hồi lâu sau, Sở Tinh Lan mới nhìn thấy sư tôn Minh Huyền mà mình kính trọng bao nhiêu năm qua đang bước về phía cậu, lúc này mới hỏi ra lời trong lòng.

"Sư tôn, vì sao lại phải là người?"

Những nghi ngờ trong lòng mãi không dám nói ra, muốn lừa dối mình thêm chút nữa, lừa hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn đến ngày sự thật được sáng tỏ.

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi chi tiết bị bỏ qua trong đầu Sở Tinh Lan bỗng chốc kết nối lại với nhau.

Sau khi sư tôn Minh Huyền và Tang Lâm Vãn lần lượt xuất hiện, có đôi lúc Sở Tinh Lan sẽ cảm thấy khí chất của bọn họ cực kỳ tương đồng, giống như là cùng một người.

Thậm chí có lúc còn cảm thấy bóng lưng của sư tôn và thái lát sư thúc gần như tương tự.

Mỗi lần cấm địa Thanh Nguyên Tông xảy ra vấn đề, lần nào sư tôn Minh Huyền cũng có mặt tại hiện trường, nơi Đại Vu gây chuyện cũng có bóng hình của Tang Lâm Vãn, chuyện đẩy Đại Vu đang ẩn nấp ra trước mặt mọi người, không thể thiếu phần hai người họ đồng thời ra tay trong bóng tối.

Bí cảnh Thanh Liên được kéo linh võng từ trước cũng rất đáng nghi, kéo được linh võng vào một nơi rộng lớn như bí cảnh Thanh Liên, luyện khí sư làm được việc này có thể đếm được bằng đầu ngón tay.

Nếu là sư tôn làm ra, vậy cũng hợp tình hợp lý.

Cậu vừa sờ đến măng, Tang Lâm Vãn đã ở ngay bên cạnh rình cậu, rõ ràng là sư tôn đang sai người trông măng cho hắn!

Lý do Minh Tích Nguyệt bị Tang Lâm Vãn hại cũng đã tìm được rồi, tội danh là trộm măng của Minh Huyền!

Lần nào sư tôn cũng nói đang truy sát Tang Lâm Vãn, nhưng trừ lần giết đệ tử là nhìn thấy thi thể của Tang Lâm Vãn ra, thì những lần khác không một người nào nhìn thấy bọn họ ai giết ai, đấu pháp đấu qua đấu lại thành thương lượng kế sách cũng không phải không có khả năng.

Thậm chí Sở Tinh Lan nhớ đến cả ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu ở Thanh Nguyên Tông, còn nhìn Minh Tích Nguyệt như nhìn heo đang ủn cải trắng, tám chín phần mười là sư tôn đang âm thầm quan sát bọn họ.

Công pháp mà sư tôn và Tang Lâm Vãn cho cậu đều khắc chế đối phương, rõ ràng là đã quá quen thuộc với mọi chiêu thức của đối phương, thì mới sáng tạo ra được nhiều công pháp đến vậy.

Lư Ngọc Thành nói người bên cạnh cậu có vấn đề.

Ghép từng chi tiết vụn vặt lại với nhau, cuối cùng cũng lộ ra toàn bộ sự thật

Tất cả đều hướng về phía sư tôn Minh Huyền.

"Đồ nhi, vì sao không thể là vi sư?" Minh Huyền nghe Sở Tinh Lan dò hỏi, vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ, bước về phía Tang Lâm Vãn, nhìn hắn biến sắc lại thấy hơi ghét, "Các con sớm đã có nghi ngờ, nhưng lại không hỏi vi sư. Nếu các con đích thân hỏi, vi sư nhất định sẽ tự mình nói cho các con biết."

Chỉ là hỏi xong không sống được.

Chết chắc.

Minh Huyền tự nhận mình là một người tàn nhẫn độc ác.

Tàn nhẫn với cả bản thân mình.

Minh Huyền đi đến trước mặt Tang Lâm Vãn, nhìn người giống hệt mình trước mắt, không chút do dự dùng kiếm đâm về phía Tang Lâm Vãn, ra tay tàn độc không chút lưu tình.

"Lần này là bản thế đúng không? Để ta thử xem giết ngươi xem có cảm giác thế nào."

Mọi người nhìn tình thế thay đổi, trợn tròn mắt.

Lại làm gì thế này?

Hai Minh Huyền sao lại đánh nhau rồi.

Quan hệ Minh Huyền và Tang Tịnh Viễn vẫn có chỗ khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Sở Tinh Lan: "....."

Giết bản thể của Tang Lâm Vãn thử cảm giác, câu này sao nghe quen tai thế nhỉ?

"Dữ vậy sao, lại muốn giết ta? Trên thế giới này không ai hiểu công pháp, hiểu con người ngươi hơn ta, hơn nữa số mệnh của chúng ta gắn liền với nhau, chỉ cần ngươi còn sống, ta vĩnh viễn không chết, ngươi không thoát khỏi ta đâu."

Tang Lâm Vãn cười nhẹ, sau đó đón lấy thanh kiếm lấy mạng hắn, đúng như hắn nói, bọn họ quá hiểu đối phương.

"Chúng ta sống chết có nhau mà, Minh Huyền. Mỗi lần lợi dụng ta xong là lại muốn giết người diệt , Minh Huyền, ngươi đúng là một kẻ đê tiện."

Nghe Tang Lâm Vãn nhận xét, Minh Huyền nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo.

"Hừ. Ta đê tiện?"
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 233: Hóng drama phát hiện nhà mình đang cháy


Hai Minh Huyền nhìn nhau, trên cùng một khuôn mặt là ánh mắt đầy phức tạp dành cho đối phương, vừa có niềm tin tuyệt đối, lại vừa ẩn chứa toan tính và lợi dụng lẫn nhau.

Bọn họ là thuốc giải của đối phương, cũng là thuốc độc g**t ch*t đối phương.

Minh Huyền không đồng tình với đánh giá của Tang Lâm Vãn.

"Đê tiện chỗ nào? Trong mắt ngươi ta là người như vậy."

Tang Lâm Vãn tiếp tục nói: "Minh Huyền, để ta làm nhiều chuyện dơ bẩn thay ngươi như vậy, trong mắt người khác ta chính là một kẻ tiểu nhân đê tiện, còn ngươi vẫn là như trời quang trăng sáng, lẽ nào ngươi không phải là một kẻ đê tiện sao?"

Miệng thì Tang Lâm Vãn nói đê tiện, nhưng có thể thấy, thực tế lại là cam tâm tình nguyện.

Hắn bằng lòng làm bất cứ chuyện gì cho Minh Huyền, trên thế giới này không còn một ai có thể tận tâm tận lực làm mọi chuyện cho Minh Huyền như hắn.

Minh Huyền cười lạnh: "Ta đê tiện, nhưng ngươi cũng hết thuốc chữa tình nguyện làm tất cả mọi chuyện cho kẻ đê tiện này, không phải sao?"

Cả hai đều đê tiện.

Hai người đều xấu xa như nhau.

"Đúng, ta là tiểu nhân đê tiện, chúng ta đê tiện như nhau." Tang Lâm Vãn không phủ nhận đánh giá của Minh Huyền về hắn, suy cho cũng bọn họ đều giống nhau, "Ngươi muốn lợi dụng ta thì cứ lợi dụng, ta bằng lòng bị ngươi lợi dụng. Bây giờ còn chưa phải lúc để ngươi giết ta, đừng lợi dụng xong nhanh thế mà vội giết, ta còn có thể dùng thêm được nữa."

Hai người nói ra nói vào, Minh Huyền vô cùng ghét bỏ Tang Lâm Vãn, nhưng lại tâm linh tương thông, biết rõ đối phương đang lầm gì, cũng ngầm thừa nhận cách làm của đối phương.

Bất luận Minh Huyền có thái độ như thế nào với Tang Lâm Vãn, thậm chí đang lợi dụng, bọn họ cũng là một thể.

Hai người có cùng nhau làm ra chuyện gì cũng không kỳ lạ.

Sở Tinh Lan nhìn thái độ kỳ lạ của hai người, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, bèn hỏi.

"Sư tôn, người và Tang sư thúc có quan hệ gì? Là huynh đệ song sinh hay là tâm ma? Hoặc là lát cắt phân thân?"

"Hoặc là cùng một người."

Xét thấy tu chân giới có đủ kiểu pháp thuật kỳ kỳ quái quái, lại còn có cả đống người có tư duy không bình thường, làm ra loại chuyện băm mình thành thịt vụn cũng không kỳ lạ mấy.

Sở Tinh Lan đã bổ não ra đủ các kiểu phân thân và bản thể.

Gặp chuyện gì khó thì thái ra một lát, nghe cũng không lạ chút nào.

"Ai là bản thể? Ai là phân thân?"

Mau nói cho ta biết!

"Đồ nhi à, vi sư đã nói với con mấy lần rồi, đừng kẹt ở chỗ phân thân nữa, bọn ta đều là cá thể độc lập, không ai có thể khống chế ai." Tang Lâm Vãn đổi xưng hô của mình tự nhiên như nước chảy, ngầm chấp nhận ba đứa quỷ gây họa này đều là đồ đệ của mình, khiến hắn cảm thấy rất phiền lòng, "Dùng cách gọi ta là phân thân và hắn là bản thể để phân biệt chúng ta, đây là một sự sỉ nhục đối với vi sư."

Đại sư huynh ở cạnh kêu au áu, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Đừng mà! Ta không muốn sư thúc b**n th** làm sư tôn của ta đâu! Ta cũng khổ quá đi mà!"

Nếu đã biết trước, lúc đầu có nói gì đại sư huynh cũng không bái sư tu tiên nữa.

Bái một sư tôn, lại còn bái một tặng một b**n th**, bây giờ còn là gấp đôi sư tôn đánh đòn, đại sư huynh sắp không chịu nổi rồi.

Còn khiến người ta bực mình hơn cả quãng đời tu tiên gây họa của hắn cộng lại.

Sau đó đại sư huynh Cát Kiếm Bình đã bị Minh Huyền cấm ngôn cho im miệng!

"Sư tôn, vậy rốt cuộc chuyện là thế nào? Sở Tinh Lan thúc giục, cậu sốt ruột muốn chết, "Chắc không phải thật sự là thể loại cẩu huyết song sinh, thế thân chứ?"

Sở Tinh Lan đột nhiên nghĩ đến nhưng câu chuyện cẩu huyết kỳ lạ, cả người cảm thấy không khỏe.

Sư tôn tựa tiên nhân thế này không thể cẩu huyết như thế được!

Minh Huyền trầm mặc chốc lát, cân nhắc một chút về mối liên hệ kỳ dị giữa hắn và Tang Lâm Vãn, rồi mới mở miệng giải thích quan hệ giữa hai người bọn họ.

Khi hắn dịu dàng giải đáp thắc mắc của đồ đệ, ảo giác như hắn vẫn là vị sư tôn dịu dàng đó vậy, chưa từng thay đổi.

"Đồ nhi à, con hỏi vi sư, vi sư đương nhiên sẽ nói cho con biết. Bọn ta là cùng một người, nhưng chính xác mà nói, cũng không hoàn toàn là một người."

Ở bên ngoài, tu sĩ chính trực có mỹ danh cứu thế vang danh thiên hạ là Minh Huyền, còn tiểu nhân âm hiểm gây rắc rối sau lưng là Tang Lâm Vãn, bọn họ đều là Minh Huyền.

Tuy có lúc Minh Huyền chỉ ước rằng bọn họ không phải cùng một người, nhìn dáng vẻ điên khùng của Tang Lâm Vãn, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy sự thật này bực mình quá đi.

Bọn họ là người hiểu rõ đối phương nhất, cũng là kẻ thù.

"Con cứ coi như chúng ta là cùng một người đi, chỉ là thời gian có vấn đề."

Mọi người: "....."

Sở Tinh Lan: "....."

Tự yêu chính mình!

Sư tôn chơi hoang dã vậy sao?

Sở Tinh Lan còn từng chê Tang Lâm Vãn là người điên nhất mà cậu từng gặp qua, kết quả là lại chê chính sư tôn của mình.

Hóng hớt hóng đến người mình.

Đang hóng hớt thì phát hiện nhà mình đang cháy.

Chẳng trách có đối khi cảm thấy phương pháp giáo dục của hai người có điểm tương tự, đều thích ném công pháp xong tàn nhẫn đánh đến khi nào học được mới thôi, cách thức giáo dục rất giống nhau.

Sở Tinh Lan còn phải chịu đòn hai bên.

Sở Tinh Lan cảm thấy rất cạn lời với thế giới mà tu sĩ người đầy mưu mô này.

Một sao, nhất định phải cho một sao! Có ai xuyên không mà khổ bằng cậu chứ?

Nếu Minh Huyền và Tang Lâm Vãn là cùng một người, vậy chẳng phải Tang Tịnh Viễn cũng là sư huynh của cậu sao?

"Cho nên ta, tiểu sư đệ, Tịnh Viễn thật sự là sư huynh đệ?" Cát Kiếm Bình vừa được giải cấm ngôn nhanh chóng làm sáng tỏ quan hệ giữa bọn họ, người cũng đờ luôn, hỏi ra vấn đề mà Sở Tinh Lan đang muốn hỏi, "Một Chiêu Dương Phong nhỏ bé, không ngờ lại loạn được ra thế này, quá đỉnh."

Đại sư huynh nằm mơ cũng không ngờ được hắn từ phàm nhân bắt đầu tu tiên, tu mãi tu mãi, còn có thể xuất hiện nhiều bước ngoặt cuộc đời đến vậy.

Tang Tịnh Viễn: "....."

"Thời gian? Các ngươi là Minh Huyền chân nhân không cùng một dòng thời gian?" Minh Tích Nguyệt không hiểu lắm về những gì mà Minh Huyền nói, cũng đã có suy đoán của riêng mình, không khỏi hỏi ra vấn đề: "Có ý gì? Rốt cuộc các ngươi có quan hệ như thế nào? Đừng có úp úp mở mở nữa, nói rõ hết một lần đi."

Kẻ nào thích úp mở quét hết ra ngoài!

Tu chân giới nghiêm cấm nói nửa vời.

Sống lâu rồi, Minh Tích Nguyệt cũng đã từng chứng kiến đủ thứ trên đời.

Tang Lâm Vãn ở cạnh ung dung bổ sung, ánh mắt của hắn nhìn về phía mọi người với những biểu cảm khác nhau, giải thích:"Nói chính xác, ta là Minh Huyền của tương lai, ta từ tương lai về quá khứ. Các ngươi có thể nói ta là Minh Huyền, nhưng cũng không tính là cùng một người với Minh Huyền của hiện tại."

"Ta là người mà hắn tin tưởng nhất trên đời, cũng là người sẽ không phản bội, vứt bỏ đối phương, trừ thỉnh thoảng sẽ giết nhau ra."

Minh Huyền là Minh Huyền của hiện tại, Tang Lâm Vãn là Minh Huyền từ tương lai quay về quá khứ hết lần này đến lần khác.

Bọn họ là cùng một người.

Bản thân mình trong quá khứ và tương lai cùng xuất hiện trong cùng một thời điểm.

Sở Tinh Lan nghe mà sững người: "Quá triết học rồi."

Làm cậu nhớ đến vấn đề triết học gì mà sẽ không tắm trên cùng một dòng sông.

Chẳng trách phong bọn họ người này còn giỏi gây chuyện hơn người kia, sư tôn chính là người giỏi gây chuyện nhất, quỷ chuốc họa truyền từ trên xuống.

Tang Tịnh Viễn: "Sư tôn, có thể cho con biết trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Có thể."

Nhìn tâm trạng của hai sư tôn có vẻ khá tốt, vẫn chưa đánh nhau cùng bọn họ, lại còn giải thích ngọn nguồn cho bọn họ được sáng tỏ.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 234: Thời không giao nhau gặp chính mình


Minh Huyền đã chết rất nhiều lần.

Mỗi lần đến thời khắc tử vong, hắn đều sẽ nhớ về những quá khứ đã trải qua.

Những lần chết đi tựa như một cơn ác mộng, hắn như một con rối bị thao túng đi 'yêu' Thường Vũ Thư, cuối cùng chết đi theo kế hoạch thành công của Đại Vu.

Nhưng hắn có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi con đường này, dường như tất cả đã được định sẵn vậy.

Tại một điểm thời gian, Minh Huyền vô tình tiến vào bí cảnh Thanh Liên, có được bí bảo Vu tộc.

Thứ này có tác dụng kỳ lạ với thời gian và không gian, thời không mất đi tác dụng với Minh Huyền của tương lai, hắn có thể quay về quá khứ hết lần này đến lần khác, thậm chí còn có thể đi đến thế giới khác.

Hắn có thể đứng ở góc nhìn thứ ba thay đổi tất cả.

Hắn không ngừng thử sức, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cái chết, không thể cứu được Minh Huyền của quá khứ, không có cách nào thay đổi kết cục.

Sau khi chứng kiến mình thất bại hàng ngàn lần, Minh Huyền đã bắt đầu điên.

Minh Huyền chưa bao giờ sợ cát chết, thứ hắn chán ghét là, rõ ràng đã bước vào tu tiên, nghịch thiên mà đi, nhưng có thể nào cũng không thể giãy giụa, không thể thoát khỏi kết cục đã được định sẵn.

Còn chưa được phi thăng, thì tu sĩ và phàm nhân chẳng qua chỉ là giun dế trước mặt thiên đạo.

Minh Huyền muốn phá vỡ kết cục đã được định sẵn này.

Hắn không từ bỏ mà tiếp tục thiết lập lại thời gian, nhưng lần nào cũng có kết cục tương tự.

Mãi đến khi có một lần, Minh Huyền lại một lần nữa sử dụng bí bảo Vu tộc, hắn xuất hiện trong rừng dâu tằm gần Thiên Diễn Tông, sắc trời dần chuyển tối, bầu trời u ám trông có vẻ không tốt lắm, tựa như cuộc đời ảm đảm không chút ánh sáng của hắn vậy.

Minh Huyền im lặng nhìn chân trời, đang suy nghĩ xem lần này hắn nên làm như thế nào thì bỗng nghe được một giọng nói truyền đến từ sau lưng.

"Ngươi cũng đến báo danh đệ tử Thiên Diễn Tông à? Sao lại đứng ở chỗ này không nói chuyện? Ngươi tên là gì?"

Trong quá khứ, mỗi lần Minh Huyền cố gắng cứu bản thân thoát khỏi số mệnh đều âm thầm đứng trong bóng tối quan sát, chưa từng xuất hiện trước tầm mắt của đối phương, giống như chiếc bóng của chính hắn.

Thân thể vừa quay ngược trở về quá khứ, Minh Huyền đã nghe thấy giọng nói của chính mình ngày xưa, dường như lần này đã bắt đầu xuất hiện thay đổi, như vết nứt trên tảng băng khổng lồ mọc lên những mầm non, trong vùng băng tuyết chết lặng xuất hiện sức sống mới.

Minh Huyền đứng quay lưng lại với mọi người nở một nụ cười, sau đó nhanh chóng thay đổi gương mặt một cách thuần thục, quay đầu nhìn thấy chính mình.

Bản thân của quá khứ vẫn chưa đi vào con đường đã được định sẵn, dù là nhìn ai ánh mắt ấy cũng vẫn dịu dàng như có gió xuân lướt qua mặt, hai người nhìn nhau chốc lát, linh hồn của cả hai đều đang run rẩy, tựa như linh hồn giữa hai người vô cùng thân thuộc, khiến cho linh hồn của bọn họ đều bị đối phương thu hút.

Thời khắc này, hai bản thân gặp nhau trong dòng thời gian đan xen.

Chẳng còn ai có mối liên hệ mật thiết bằng hai người họ.

Minh Huyền của tương lai nhìn xung quanh một lượt, lấy nơi gặp chính mình đặt tên cho mình: "Tại hạ Tang Lâm Vãn, đến đây bái sư. Lạc đường ở nơi này, tiên sư có lòng tốt xin hãy dẫn theo ta."

(桑林: rừng dâu tằm, 晚: tối, muộn. Gặp nhau trong rừng dâu khi trời chập tối)

Khi gặp lại mình của quá khứ, dùng cái tên mới đại diện cho cuộc sống mới của hắn, cũng là lúc ràng buộc giữa hai người bọn họ bắt đầu.

Minh Huyền của quá khứ mềm lòng, hắn sẽ không từ chối giúp đỡ người khác.

Minh Huyền: "Theo ta."

Khi Tang Lâm Vãn nhìn thấy mình của quá khứ, trong lòng bỗng nảy ra kế hoạch mới.

Người trong thế gian đều mang ý đồ xấu, không thể tin tưởng bất kỳ ai, trên đời này, người có thể cứu ngươi chỉ có bản thân ngươi.

Hắn phải chém đứt hết mọi nguy cơ cho bản thân, hắn phải trở thành cảng tránh gió cho chính mình.

Minh Huyền nghe cái tên kỳ lạ ấy thì vẫn thấy băn khoăn trong lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt khác thường của người này thì lại vô thức tin tưởng hắn, cuối cũng vẫn dẫn hắn đi Thiên Diễn Tông: "Cái tên lạ thật, nghe giống như tên giả. Ta dẫn ngươi một đoạn, vào đi."

Lần gặp ngỡ này đối với Minh Huyền mà nói chỉ là ngẫu nhiên, sau khi Tang Lâm Vãn vào tông môn, giữa bọn họ cũng chỉ có chút giao tình này.

Bình thường bọn họ cũng không gặp nhau, thậm chí trong mắt người ngoài, họ còn chẳng quen nhau.

Nhìn người khác còn thân thiết với hắn hơn cả mình, ngay cả đệ tử mới nhận về của mình cũng thân thiết với hắn hơn không ít.

Trong lòng Tang Lâm Vãn bắt đầu xảy ra biến hóa, rõ ràng bọn họ là cùng một người, gần trong gang tấc, nhưng lại như soi gương, có thể nhìn thấy nhưng lại chẳng thể chạm vào đối phương.

Chẳng lẽ điều đó đối với hắn không phải là một sự tàn nhẫn và dày vò sao?

Tang Lâm Vãn nghĩ trong lòng, dù sao cũng là cùng một người, vì sao mình phải ở trong bóng tối quan sát chứ?

Hắn tin chính mình, vậy mình cũng nên biết tất cả mọi chuyện sớm một chút.

Chi bằng kéo Minh Huyền cùng vào, hoặc là bọn họ cùng rơi xuống địa ngục, hoặc là cùng cứu rỗi đối phương, hai người bọn họ sinh tử gắn liền, đến trước khi chết bọn họ vẫn còn dây dưa.

Nhìn nguy cơ sắp đến gần, Tang Lâm Vãn bắt đầu kế hoạch của hắn.

Tang Lâm Vãn cắt ra vô số bản thân mình, một người mô phỏng thân phận giả bây giờ của hắn ở trong tông môn dẫn dắt đồ đệ Tang Tịnh Viễn, đồng thời thực hiện kế hoạch, bản thể nấp trong bóng tối thao túng tất cả, sau đó lại cắt ra vô số phân thân của mình tiếp cận Minh huyền.

Kế hoạch của hắn đã thành công.

Minh Huyền đã thật sự đưa phân thân của hắn về Thiên Diễn Tông nhận làm đệ tử.

Hắn thông qua đồ đệ phân thân nhìn chính mình dịu dàng hết mức với lát cắt, thậm chí từ đầu đến cuối còn chẳng có chỗ cho hắn, trong lòng ngày càng đố kỵ không vui.

Rõ ràng bọn họ là cùng một người, bọn họ phải là người thân mật nhất mới đúng, vậy mà đến cả phân thân còn thân thiết hơn hắn.

Hắn không cam tâm.

Tại sao ngươi lại lơ ta?

Pháp thuật phân thân không thể duy trì lâu, dần dà sẽ đột ngột mắc bệnh rồi tử vong, nhưng mà cũng đúng lúc có thể chống đỡ đến khi kế hoạch bắt đầu.

Minh Huyền nhìn các đồ đệ đột nhiên mắc bệnh nguy kịch, có cứu chữa thế nào cũng khó có thể cứu lại được tính mạng của bọn họ, chỉ có thể nhìn bọn họ như mầm non bệnh tật đang dần khô héo.

Minh Huyền bắt đầu thường xuyên ra ngoài cầu y, Cát Kiếm Bình gánh vác trách nhiệm của đại sư huynh, không ngại mệt nhọc chăm sóc các sư đệ sư muội của mình.

Cũng vào lúc này, kế hoạch đã bắt đầu.

Tang Lâm Vãn nhìn thời gian đã gần đến lúc mình gặp phải Thường Vũ Thư, đây chính là lúc để lát cắt giành mất sự chú ý của mình biến mất rồi, tiện thế bắt đấu kế hoạch sau màn của hắn.

Thế là, Tang Lâm Vãn hiện thân tại Chiêu Dương Phong, giết hết toàn bộ phân thân, thả Cát Kiếm Bình đi để hắn cấu cứu, dẫn Minh Huyền đến.

Hai người ở trong tông môn đi lướt qua nhau nhiều năm, hoàn toàn là người xa lạ.

Lần đầu tiên ở khoảng các gần như vậy, không phải sư huynh đệ ôn chuyện cũ, mà là tìm thù.

Minh huyền nhìn thi thể đầy đất, tức đến sắp điên, đầu tóc bạc trắng trong một đêm: "Tang Lâm Vãn! Ngươi dám giết đồ đệ của ta!"

Người hắn đưa về Thiên Diễn Tông đã g**t ch*t đồ đệ của hắn!

Hắn đi khắp nơi cầu y vấn dược, chỉ hi vọng các đồ đệ đừng bỏ hắn mà đi, vì sao hắn lại giết bọn họ, khiến hắn nhìn cảnh máu me này.

Tàn nhẫn đâm xuyên trái tim hắn.

Thù giết đồ đệ không đội trời chung.

"Thế thì đã sao? Chúng ta vốn là một thể, ta giết bọn họ, cũng chẳng khác gì ngươi giết."

Khi chỉ có hai người bọn họ, Tang Lâm Vãn lộ ra gương mặt thật của chính mình, hai người như đang soi gương giữa núi thây biển máu, nhìn nhau từ phía xa, hắn lộ ra một nụ cười, buông lời trêu chọc.

"Ta chính là ngươi, bàn một cuộc hợp tác liên quan đến hai ta nhỉ?"
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 235: Người phá cục


Ánh chiều tà đỏ như máu, xác chết trải khắp Chiêu Dương Phong, hai người có cùng một gương mặt đứng đón gió, cảnh tượng vừa quỷ dị lại còn khiến người ta khiếp sợ.

Khi hung thủ giết đồ đệ đang đứng ngay trước mặt để lộ gương mặt giống hệt mình, trái tim Minh Huyền chợt run lên.

Đặc biệt là khi nghe lời nói của đối phương, trong khoảnh khắc, Minh huyền đã trải qua thời khắc thu nhận lượng thông tin lớn nhất trong cả đời này của hắn, khiến hắn hồi lâu cũng chưa thể hoàn hồn lại.

Minh Huyền run rẩy đưa tay ra thử dò xét thần hồn của đệ tử, phát hiện mình có liên chết chặt chẽ với bọn họ, dường như vốn là cùng một người, hắn kinh ngạc nhận ra người này không tầm thường.

Những đồ đệ mà hắn từng hết lòng chăm sóc, hóa ra chỉ là những tạo vật hư ảo, chỉ là một mắt xích trong sự tính toán và lợi dụng của một bản thân khác.

Đồ đệ mà hắn coi như con ruột là giả!

Vậy những ngày đêm hết lòng chăm sóc, vì bọn họ đi khắp nơi cầu y vấn dược để làm cái gì?

Đây đúng là chuyện hoang đường nhất mà hắn từng nghe qua.

Đồ đệ là giả, nhưng tình sư đồ là thật, Minh Huyền hận một bản thân khác tàn nhẫn vô cùng, tàn sát bọn họ, dù có lừa hắn một chút cũng được, nhưng lại cứ phải tạo ra một màn đẫm máu này.

Nhất thiết phải dùng phương thức khiến người ta khó mà quên được để nhắc nhở hắn về sự thật tàn khốc.

Dù cho người trước mắt rất có thể là mình, Minh Huyền cũng vẫn cảm thấy hắn là một kẻ điên chính hiệu.

Kẻ điên! Kẻ điên!

Tang Lâm Vãn vẫn còn đang tiếp tục nói về quan điểm của hắn, mời Minh Huyền cùng hợp tác.

"Không ai thích hợp hơn hai người chúng ta cùng hợp tác, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi."

Chỉ có chính mình mới không phản bội chính mình.

Tang Lâm Vãn cảm thấy chỉ có cách này mới có thể khiến mình nhanh chóng nhận thức được thế giới này đối xử với bọn họ tàn nhẫn biết bao nhiêu, tiếp tục chìm đắm trong mối quan hệ vô dụng sẽ chỉ khiến bọn họ giẫm lên vết xe đổ hết lần này đến lần khác.

"Lời này để nói sau đi, trước lúc đó, để ta báo thù rửa hận cho các đồ đệ trước đã." Mặc kệ có tin hay không, nên giết vẫn phải giết, "Tang Lâm Vãn, ngươi đi chết trước đã, bọn họ chết cả rồi, thêm ngươi nữa cũng chẳng có gì khác biệt."

Dù cho đó chỉ là đồ đệ giả, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn bọn họ chết thảm dưới tay người khác.

Trong nháy mắt, hai người lập tức nổ ra cuộc chiến không chết không ngừng, trên Chiêu Dương Phong xuất hiện đủ các loại công pháp đánh qua đánh lại.

Hai người vừa đánh bay lên, Tang Lâm Vãn vừa tâm sự chuyện cũ, hai người vốn là cùng một thể, trong lòng Minh Huyền biết nhưng gì Tang Lâm Vãn nói là thật, hắn sẽ như những gì mà hắn ta nói, không tự chủ được bước lên con đường đã được sắp đặt sẵn.

Hắn sẽ chết.

Cùng một người có khác, chẳng có cảm giác gì với cái chết, nhưng là mình không thể không chế được 'yêu' phải người khác, sau cùng nhếch nhác chết trong kết cục đã được định sẵn, đây là chuyện Minh Huyền không thể nào chấp nhận được.

Con đường tu tiên này hắn cố chấp muốn đi ngược.

Hắn muốn thoát khỏi vòng luân hồi chịu sự trói buộc của người khác.

"Ta tin ngươi, ta cũng tin ta có thể thoát khỏi kết cục này." Minh Huyền dùng linh kiếm đâm thẳng chính mình, "Vậy ta sẽ phải thử sức đột phá chính mình, ví dụ như, giết bản thân thử xem có phải đúng như vậy không."

Linh kiếm của Minh Huyền đâm xuyên tim mình ở trước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kẻ điên này, nhìn hắn ngã giữa vũng máu, suy nghĩ xem cục diện này nên kết thúc như thế nào.

Trước khi phân thân của Tang Lâm Vãn lại chết một lần nữa, hắn lại hóa thành thân phận giả, phòng ngừa người khác phát hiện ra chỗ bất thường trên gương mặt mình.

"Minh Huyền, chúng ta sẽ còn gặp lại, ngươi vĩnh viết không thể g**t ch*t được ta, lần sau gặp lại, hi vọng lần gặp mặt sau chúng ta có thể ngồi xuống thương lượng kế hoạch đàng hoàng."

Tang Lâm Vãn và Minh Huyền sinh tử gắn liền, dù có ra sao, chỉ cần Minh Huyền còn sống một ngày, hắn cũng sẽ không chết.

Sau khi Minh Huyền chôn cất xong những đệ tử phân thân, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cảm thấy giết một trận là không đủ, khả năng vẫn phải giết thêm mấy lần nữa.

Gặp lại Tang Lâm Vãn, đã là ba tháng sau.

Còn chưa nhìn thấy người đã rút kiếm, Tang Lâm Vãn chế trụ lại người trước, vội vàng nhắc đến chuyện hợp tác giữa hai người bọn họ.

"Bàn chuyện hợp tác giữa chúng ta đi, ta hiểu ngươi, ngươi sẽ không chấp nhận số phận đâu, ta là người hiểu ngươi nhất."

Minh Huyền liếc nhìn Tang Lâm Vãn, tay rút kiếm lại rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại xúc động muốn g**t ch*t đối phương: "Nói ra nghe thử."

Bọn họ là cùng một người, dù cho có thù oán, nhưng trong lợi ích chung, bọn họ vẫn miễn cưỡng có thể ngồi xuống thương lượng chuyện hợp tác.

Bọn họ đều bị trói trên một con đường và kết cục chưa từng thay đổi, không có cách nào thoát ra, chỉ có phá hết sợi dây số mệnh, thì bọn họ mới có cơ hội.

Chuyện này cần một người phá cục.

Vậy thì ai mới là người thích hợp đây?

Bọn họ nhìn đến hai đồ đệ của mình, thiên phú xuất chúng, học gì cũng nhanh, xem thử có làm việc được cho bọn họ, trở thành con cờ phá cục của bọn họ được không.

Sau đó hai người bọn họ nhớ đến tính nết của hai đồ đệ, trầm mặc hồi lâu.

Dựa vào chúng nó?

Lợn cũng trèo cây được.

Cát Kiếm Bình thiên phú tốt ngày ngày lười biếng, quằn một cái động một cái, cả ngày gây họa, dựa vào hắn xác cũng lạnh rồi.

Tang Tịnh Viễn thì hết lòng nghiên cứu vô tình đạo của hắn, chính trực đến khó tin, bảo hắn làm loại chuyện này nhất định sẽ bị bác bỏ, còn chưa cần nói đến chuyện người khác nói gì cũng tin, khả năng vừa bắt đầu đã bị người ta bán mất.

Hai đồ đệ này có quan hệ khá tốt, hai huynh đệ cả ngày chạy loạn khắp nơi, chỉ có chuyện Minh Huyền lén đi theo sau bọn họ dọn dẹp hậu quả, chứ dựa vào hai người bọn họ để phá cục, còn có hơn lên trời.

Hơn nữa, vốn dĩ bọn họ cũng là người trong cuộc, không nhìn ra được vấn đề.

Bác bỏ! Bác bỏ! Dựa vào chúng nó có khi còn phải chết thêm mấy lần!

"Ngươi nuôi đồ đệ kiểu gì thế? Sao chẳng dạy hư được vậy."

"Ngươi không thế chắc?"

Có lẽ âm âm ra dương, nhân phẩm của Minh Huyền và Tang Lâm Vãn vẫn còn phải xem xét, nhưng được cái đồ đệ là búp măng tốt.

Bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không nỡ để hai đồ đệ đi làm, dù sao cũng nuôi lâu như vậy, nói không có tình cảm là giả.

Hai người bọn họ hiếm khi có chút lương tâm với đồ đệ.

Bọn họ cần một người phá cục thích hợp khác.

"Người trong cục không nhìn rõ được mê chướng, vẫn sẽ chìm đắm vào trong, e là lại khác đường nhưng chung một gốc. Hay là chúng ta tìm một người phá cục khác không liên quan quá nhiều đến chuyện này?" Tang Lâm Vãn bắt đầu đưa ra ý tưởng, hắn không muốn một người nặng tình như mình có quá nhiều tình cảm với người phá cục, "Ngươi quá mềm lòng, nên mới không nỡ từ bỏ đồ đệ, chỉ cần là người không liên quan, ngươi sẽ không mềm lòng nữa."

Trông cậy vào người trong cuộc chẳng khác gì một chú chim non vừa chào đời, sắp chết mà vẫn không đủ sức mổ vỡ vỏ trứng, chi bằng tìm một người phá cục, phá vỡ vỏ trứng từ bên ngoài, dùng vũ khí sắc bén nhất gõ nhẹ, người bị vây giữ trong đó mở ra đôi mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Tốt nhất là không có liên quan gì đến thế giới này.

Thiên đạo khó mà tra ra được, Đại Vu cũng sẽ không phát hiện ra có gì đang thay đổi kế hoạch của hắn, bọn họ cũng sẽ không để một người quá mức bình thường vào trong mắt.

Khi Đại Vu khinh địch, đó chính là lúc bọn họ mài kiếm.

Đợi đến khi thanh kiếm sắc mà họ dày công bồi dưỡng trưởng thành, nó sẽ từng bước chém đứt sợi dây số mệnh mà bọn họ đã tạo ra.

Rèn ra một thanh kiếm giết người là một chuyện rất tàn nhẫn, Tang Lâm Vãn hi vọng đời này của bọn họ không có tiếp xúc gì.

Minh Huyền đã ngầm thừa nhận.

Trong lòng nghĩ, có lẽ cả đời này bọn họ cũng sẽ chẳng giao nhau.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 236: Đến đây rồi, thì chính là đồ đệ của hắn


Người trong tu chân giới không thích hợp, vậy chỉ có thể chọn ở thế giới khác thôi.

Tang Lâm Vãn lại một lần nữa dùng đến bí bảo Vu tộc, di chuyển qua lại giữa những thế giới khác nhau, tính tìm một người thích hợp.

Không cùng một thế giới, phong tục tập quán khác nhau, khiến hắn được mở mang tầm mắt, người tới người lui tấp nhập nhộn nhịp, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được người nào thích hợp.

Tang Lâm Vãn đến một thế giới mà hắn chưa bao giờ thấy, rất đông đúc, người phàm thống trị thế giới, hoàn toàn khác biệt so với tu chân giới, cũng hòa bình hơn tu chân giới rất nhiều.

Và cũng là một thế giới đen đủi.

Đây cũng là một trong những thế giới dính dáng đến huyết tế trận của Đại Vu, sau khi Đại Vu thực hiện pháp thuật huyết thế thành công, thế giới nãy cũng sẽ lập tức bị trận pháp cắn nuốt, mọi sinh linh đều trở thành dưỡng liệu cho trận pháp phục sinh Vu tộc.

Kết cục chẳng khác gì tu chân giới.

Tang Lâm Vãn nghe được nhịp tim đập ở một nơi không xa.

Trực giác mách bảo Tang Lâm Vãn, hắn sẽ tìm được người thích hợp trong thế giới này!

Đang ở gần hắn!

Trên dòng thời gian này, Sở Tinh Lan mơ hồ cảm nhận được sự khác lạ ở bên ngoài, kéo rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài, cậu nhìn thấy một người mặc áo choàng đen thần bí đứng dưới lầu.

Tang Lâm Vãn như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn qua, chạm mắt với Sở Tinh Lan ở bên cửa sổ.

Tu sĩ có tu vi cao ở trong thế giới khác sẽ bị hạn chế, nhưng chuyện đơn giản như xem mệnh cách thì vẫn làm được, trong khoảnh khắc, hắn đã nhìn thấu mệnh cách của Sở Tinh Lan.

Mệnh cách của người này mạnh như gió bão, như măng ngày đông vượt qua cái lạnh buốt giá, đến mùa xuân xuyên qua lớp đất vươn mình thành tre, chọc thẳng trời mây.

Vảy vàng ẩn giấu trong gỗ tre đến thời khắc cuối cũng sẽ hóa thành rồng tung hoành cùng gió mây.

Như một mũi kiếm sắc bén lộ rõ sức mạnh.

Có lẽ hắn có thể thay đổi tất cả.

Tìm thẩy rồi!

Chính là hắn!

Phải nhanh chóng đưa hắn về!

Tang Lâm Vãn dứt khoát trùm bao Sở Tinh Lan, bắt cóc người đến tu chân giới.

Thế giới của Sở Tinh Lan bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, từ đó đến với thế giới xa lạ này, trở thành người phá cục dưới sự không chế của bọn họ.

Sở Tinh Lan và Thường Vũ Thư đồng thời xuất hiện ở nơi hoang vu, nơi mọi âm mưu quỷ kế vừa mới bắt đầu. Sau khi Trang Hạ cùng đưa bọn họ về Lăng Tiêu Tông, cậu đã chính thức tiến vào bàn cờ, trở thành một quân cờ bị tất cả mọi phớt lờ.

Trước khi bảo kiếm trở nên sắc bén, càng ẩn nấp càng khó bị người khác phát hiện ra, cũng có thể sống lâu thêm một chút.

Minh Huyền và Tang Tịnh Viễn ở trong bóng tối giở trò khiến cho kế hoạch của Đại Vu liên tiếp thất bại, đồng thời thúc đẩy Sở Tinh Lan trưởng thành, muốn biến cậu trở thành thanh kiếm sắc bén nhất.

Hệ thống là ý niệm của Tang Lâm Vãn hóa thành, đi theo Sở Tinh Lan đến thế giới này.

Một mặt là để áp chế những điểm khác biệt trên người Sở Tinh Lan so với tu chân giới, tránh để cậu thu hút sự cảnh giác của Đại Vu, một mặt cũng là vì để gây thù chuốc oán.

Chỉ cần Sở Tinh Lan đủ oán hận Trang Hạ và bọn họ, vậy thì sớm muốn gì thanh kiếm sắc bén này cũng sẽ chém chết bọn họ.

Những sợi dây thao túng vận mệnh của mọi người vì sự xuất hiện của Sở Tinh Lan mà tất cả đều trở nên rối loạn.

Riêng Minh Tích Nguyệt, kẻ vừa trộm măng lại còn muốn trộm người phá cục của bọn họ là ngoài ý muốn, chỉ muốn mạnh tay cho một trận đòn, ném y ra xa xa.

Sao cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mãi vậy?

Hình như bọn họ cũng không thể không thế được toàn bộ.

Kỳ lạ.

Minh Huyền vẫn luôn ở trong bóng tối quan sát quá trình trưởng thành của Sở Tinh Lan, cũng hi vọng cậu có thể trở thành dáng vẻ như hắn mong muốn.

Dáng vẻ của Sở Tinh Lan nghĩ mọi cách để cố gắng thoát khỏi sự không chế của bọn họ, tựa như một phiên bản khác của chính hắn.

Minh Huyền tò mò người phá cục này chưa từng tiếp xúc với tu tiên, sau này sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào khi qua tay mình.

Bề ngoài Minh Huyền trông dịu dàng như ngọc, thấu hiểu lòng người, trong một số phương diện, hắn lại có h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ, hắn thích khống chế người trong lòng bàn tay, nhìn bọn họ phát triển theo hướng mà mình mong muốn.

Bao gồm cả đệ tử.

Nhưng mà khoản này lại không thành công mấy, Cát Kiếm Bình và Tang Tịnh Viễn vẫn phản nghịch như cũ, tự làm theo ý mình.

Khi đó Sở Tinh Lan vẫn chưa phải đồ đệ của hắn, nhưng Minh Huyền vẫn đưa ra yêu cầu nghiêm khắc của hắn.

Đến thời khắc quan trọng.

Sở Tinh Lan dùng mạng liều một phen, trực tiếp b*p ch*t hệ thống, phá bỏ hết toàn bộ những xiềng xích trói buộc cậu, sau cùng, dũng khí ấy vẫn khiến bọn họ phải để mắt đến.

Câu cuối cùng trước khi hệ thống vỡ nát, Sở Tinh Lan, ngươi tự do rồi, chính là lời mà bọn họ muốn nói.

Sở Tinh Lan đã có thể bắt đầu bộc lộ tài năng được rồi.

Minh Huyền đang tính qua đó nhặt người về, rồi rèn giũa đàng hoàng lại một phen, rèn luyện thành dáng vẻ mà hắn mong muốn, nhưng cuối cùng lại bị Minh Tích Nguyệt nẫng tay trên!

Minh Tích Nguyệt, tên trộm trộm măng này đã ôm Sở Tinh Lan chạy về phía Dược Vương Cốc, một chút cơ hội cũng không để lại cho hắn.

Trong mệnh số, Minh Tích Nguyệt chưa từng tham gia vào cục diện của bọn họ, vì sao lần này y lại xông vào hết lần này đến lần khác, phá hoại không ít kết cục.

Là bởi vì sự xuất hiện của người phá cục là Sở Tinh Lan, đã khiến tất cả bắt đầu thay đổi.

Minh Huyền không hiểu, lẽ nào là vì từ đầu hắn và Sở Tinh Lan đã không có giao điểm, nên lần này cũng định sẵn sẽ không có bất kỳ cơ hội gặp nhau nào nữa sao?

Tang Lâm Vãn thay thế hắn tiếp tục âm thầm quan sát.

Lần sau gặp lại, Sở Tinh Lan đã có mặt trên Chiêu Dương Phong của Minh Huyền.

Chuyện này không nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Ngoài ý muốn và thay đổi đã cùng nhau đến đây. (Ngoài ý muốn và thay đổi = MTN vs STL)

Minh Huyền còn cho rằng Sở Tinh Lan bái nhập Thiên Diễn Tông sẽ vẫn tiếp tục chọn kiếm tu, nhưng không ngờ cậu lại chọn khí tu, mà còn là Chiêu Dương Phong của hắn.

Minh Huyền cảm nhận được có người lên núi, từ lúc 'đồ đệ' của hắn chết đầy núi, không còn người nào đến đây nữa, hắn tò mò rốt cuộc là ai lại cả gan bước l*n đ*nh núi của kẻ mang danh khắc đồ đệ như hắn.

Tai tu sĩ thính nhạy, vô tình nghe được mấy người đang bàn chuyện luyện khí, lời lẽ đâu ra đấy, có không ít điểm tinh tế sắc sảo khiến hắn sáng mắt, bỗng sinh ra lòng quý trọng người tài.

Hắn phải xem thử rốt cuộc là ai.

Minh Huyền bước ra từ trong rừng, lập tức chạm mặt với Sở Tinh Lan.

Từng nói đời này sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với người phá cục, nay lại đột nhiên xông vào thế giới của Minh Huyền, quan hệ giữa bọn họ tựa như gốc rễ đan xen chặt chẽ dưới đất của cỏ cây.

Sau bao năm ở trong tu chân giới, ánh mắt sáng rõ của Sở Tinh Lan chưa từng thay đổi, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Sở Tinh Lan ở khoảng cách gần như vậy.

Sở Tinh Lan không chỉ đến đây, mà còn mang theo quyền sổ tay luyện khí mà Minh Huyền viết cho đồ đệ phân thân, sau khi bọn họ chết, Minh Huyền lạnh lòng nên đã tiện tay bán đi, xoay xoay vòng vòng cuối cùng lại đến tay Sở Tinh Lan.

Giống như phải đưa cho cậu vậy.

Minh Huyền tò mò về luyện khí, nên đã hỏi quan điểm của Sở Tinh Lan về luyện khí.

Không nghe thì thôi, vừa nghe là thấy chấn động.

Sở Tinh Lan nói về luyện khí với đôi mắt sáng ngời, Chiêu Dương Phong im lặng bao nhiêu lâu nay vì cậu mà trở nên sống động trở lại, khiến cho Minh Huyền kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Đây là hạt giống tốt sinh ra để luyện khí.

Là người có thiên phú nhất trong lĩnh vực luyện khí mà đời này Minh Huyền từng gặp, đời này cũng không còn người thứ hai.

Thiên phú về luyện khí của Sở Tinh Lan quá tốt, Minh Huyền tiếc tài động lòng một cách hổ thẹn.

Lý trí và con tim đang điên cuồng tranh chấp trong đầu hắn.

Khi đó Minh Huyền đã cảm thấy, có thể đây cũng là duyên phận, tuy bọn họ chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng đây chỉnh là đồ đệ của hắn.

Gì mà kế hoạch, gì mà tiết tấu, gì tốt nhất không giao lưu với người phá cục, tất cả đều cút hết đi!

Không có đồ đệ nào mà hắn không thu về được!

Đến đây rồi, vậy thì chính là đồ đệ của hắn!
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 237: Đã đến lúc xuất sư


Sau lễ bái sư, dưới sự chứng kiến của thiên đạo, Minh Huyền và Sở Tinh Lan trở thành sư đồ có quan hệ mật thiết.

Vận mệnh vẫn đang không ngừng thay đổi, rõ ràng là người mà cả đời này cũng không muốn gặp, vậy mà lại trở thành sư đồ có quan hệ thân thiết trong tu chân giới, hai người luôn muốn nắm giữ mọi thứ trong tay cũng đã nhận ra sự xuất hiện của nhân tố khó thể khống chế.

Bọn họ không thể khống chế được hướng đi của tất cả mọi chuyện.

Giống như bọn họ không thể khống chế được Minh Tích Nguyệt, đã trộm măng của Minh Huyền, lại còn nhắm đến người phá cục của bọn họ, bắt về làm đạo lữ.

Trên bàn cờ xuất hiện nhiều sự thay đổi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Tang Lâm Vãn nhìn quan hệ sư đồ giữa hai người bọn họ không tệ, nghĩ đến ngày trước Minh Huyền cũng rất yêu thích phân thân, nên mới không kìm lòng được chạy ra từ trong rừng trúc châm chọc cậu.

Từng khiến Sở Tinh Lan nghi ngờ đây là người theo đuổi Minh Huyền đang nói bóng nói gió cậu.

Sau chuyện đó Tang Lâm Vãn bị Minh Huyền đuổi theo chém.

Việc Tang Lâm Vãn g**t ch*t hết toàn bộ phân thân của mình làm cho Minh Huyền có ấn tượng sâu sắc với độ điên của mình, đến cả bản thân Minh Huyền nhìn cũng thấy khó hiểu.

Qua nhiều năm như vậy rồi, mà lần nào nhìn thấy Tang Lâm Vãn, Minh Huyền cũng không nhịn được muốn giết hắn.

Quá đáng ghét, không nhịn được.

"Minh Huyền, ngươi từng nói không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người phá cục, bây giờ ngươi lại chủ động nhận hắn làm đồ đệ, ngươi mềm lòng rồi?" Tang Lâm Vãn không hài lòng khi Minh Huyền mối quan hệ quá mức mật thiết với Sở Tinh Lan, tình cảm càng sâu đậm, sẽ càng không nhẫn tâm để cậu làm một quân cờ, một thanh đao, sẽ càng dễ khiến bọn họ chết tại chỗ này, "Ngươi lúc nào cũng quá mềm lòng, chỉ với mỗi ta là không mềm lòng."

Minh Huyền với ai cũng dịu dàng ấm áp, với hắn lúc nào cũng lật nợ cũ, gặp một lần là giết phân thân của hắn một lần, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn.

Hắn rất hiểu bản thân mình, trước khi điên như vây giờ mình rất nặng tình, cũng rất coi trọng đệ tử, người nào cũng dốc hết tâm huyết nuôi lớn.

Hắn cố hết sức không để mình và Sở Tinh Lan không có quá nhiều mối liên hệ.

Minh Huyền đột nhiên nhận Sở Tinh Lan làm đệ tử thân truyền, từ đây giữa bọn họ đã không còn là mối quan hệ lợi dụng không chút giao tình nữa.

Tang Lâm Vãn lo lắng Minh Huyền sẽ thất bại vào phút chót, chết trong chính sự mềm lòng của mình.

Nơi quỷ quái này càng dễ mềm lòng càng dễ chết.

"Cảm thấy hữu duyên thì nhận, đâu ra nhiều vì sao thế? Ngươi không quản được ta, nếu không phải thế này, lúc đó ta đã không dẫn một đống phân thân về Chiêu Dương Phong."

Minh Huyền dửng dưng trước sự cảnh cáo của mình, hắn muốn làm gì thì sẽ làm, không ai có thể ngăn cản được hắn.

"Hơn nữa, bây giờ nó cũng là đồ đệ của ngươi, ngươi đừng có động vào nó."

Minh Huyền càng lúc càng mong muốn được thấy Sở Tinh Lan tỏa sáng trong lĩnh vực luyện khí, muốn xem cậu có thể mang đến bất ngờ như thế nào cho mình.

Hắn đột nhiên không nhẫn tâm để Sở Tinh Lan bị kéo vào.

Nếu không phải không còn thời gian nữa, Minh Huyền đã muốn đổi người phá cục rồi.

Những chuyện này quá tàn nhẫn với cậu.

"Cũng muốn giết lắm, bây giờ vẫn chưa phải lúc." Tang Lâm Vãn thấy Minh Huyền kiên trì, cũng mặc kệ hắn, "Thêm một đệ tử thì thêm một đệ tử vậy, đáng tin hơn hai đứa sư huynh còn lại là được rồi."

Thôi vậy, cứ thế đi.

Hắn cũng không ngăn được ý nghĩ của Minh Huyền.

Minh Huyền sẽ mềm lòng, Tang Lâm Vãn cảm thấy đến lúc đó hắn nhật định sẽ không mềm lòng.

Sau đó là hàng loạt kế hoạch được âm thầm thúc đẩy, một mặt bọn họ âm thầm thúc đẩy Sở Tinh Lan trở nên mạnh hơn có năng lực đối diện với mưa bão sau này, mặt khác thúc đẩy Đại Vu đi đến trước mặt công chúng, khiến Đại Vu đối mặt với sự quấy rầy phá hoại của mọi người, để hắn phải phân tâm đi xử lý.

Kế hoạch của bọn họ rất có hiệu quả.

Kết cục của rất nhiều người đều đang lặng lẽ thay đổi, sợi dây vận mệnh đang từng bước, dần dần trở nên khác biệt hoàn toàn.

Mãi đến hôm nay, ba người Thường Vu Thư, Trang Hạ, Đại Vu đã chết, mọi ràng buộc, toàn bộ dây vận mệnh đã bị cắt đứt.

Phần lớn đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Giờ đây chỉ còn lại một sợi dây duy nhất, chính là trận pháp huyết tế vẫn chưa dừng lại này, chỉ cần xử lý nó, tất cả đều sẽ được bình yên.

Vấn đề xuất hiện rồi.

Bọn họ mượn bí bảo Vu tộc giải quyết phần lớn mối đe dọa ngầm, nhưng cũng vì lời nguyền số mệnh mà bị ràng buộc chặt chẽ với huyết tế trận.

Minh Huyền và Tang Lâm Vãn không chết, huyết tế trận sẽ không dừng lại.

Một vòng khép kín.

Mọi người đang tiêu hóa những thông tin chấn động này, Sở Tinh Lan nhìn sư tôn với ánh mắt phức tạp, hồi lâu sau vẫn không biết nói gì.

Hóa ra người đưa cậu đến thế giới này cũng được coi là sư tôn của cậu.

Đây giờ trong đầu Sở Tinh Lan đang vang lên ong ong, có hơi loạn, cần phải hoãn lại một chút.

"Chuyện chính là như vậy, các đồ nhi. Tu chân giới đáng sợ như thế đây, đừng dễ dàng tin tưởng người khác, đồng môn cũng không thể."

Minh Huyền đột nhiên rút kiếm, vẫn cười dịu dàng như cũ, nhắc lại cho bọn họ nhớ chuyện hồ huyết tế không thể kéo dài.

"Đồ nhi, huyết tế trận vẫn đang tiếp tục, không còn nhiều thời gian nữa, hôm nay các ngươi không g**t ch*t ta, mọi người sẽ phải gặp tai ương."

Minh Huyền ép bọn họ ra tay.

Không rõ mục đích.

Cát Kiếm Bình còn đang chìm trong cú sốc, vừa mới phát hiện mình có thêm một sư tôn b**n th**, còn chưa tiêu hóa hết, giờ sư tôn lại ép bọn họ giết thầy!

Đừng mà! Hắn chỉ biết luyện khí kiếm chút tiền, chuyện này làm khó hắn quá rồi.

Nhưng mà hắn là đại sư huynh, cũng không nên để các sư đệ khó xử.

Tang Tịnh Viễn cũng đã chuẩn bị ra tay, tự mình gánh chịu nhân quả.

Lúc này, Sở Tinh Lan đã có hành động, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu đi về phía Minh Huyền, kiếm trong tay vẫn chưa rời vỏ, cậu nhìn sư tôn không chút thay đổi nào, không cam tâm từ bỏ tiếp tục hỏi.

"Sư tôn người muốn làm gì? Người mưu tính lâu như vậy, vẫn thiếu một nước cờ. Con không tin người đang tìm chết."

Sở Tinh Lan không tin sư tôn và Tang Lâm Vãn mưu tính lâu như vậy, lại không tính được bí bảo Vu tộc bị lợi dụng cả đời sẽ cắn ngược lại hắn.

Đây là tử cục.

Sư tôn vùng vẫy lâu như vậy, cuối cùng vẫn bại dưới mưu tính của bí bảo Vu tộc.

Tang Lâm Vãn ngăn lại nhưng người khác, không để người khác đến gần hai người họ.

"Ngươi cản ta làm gì!" Minh Tích Nguyệt nhìn khoảng cách giữa Minh Huyền và Sở Tinh Lan ngày càng gần, sát ý giữa bọn họ càng lúc càng mãnh liệt, càng lo lắng sốt ruột, "Ta phải đi giúp Tinh Lan, da mặt ta dày, không chú trọng quy tắc đơn đấu của giang hồ."

Đã là quyết đấu sinh tử rồi, Minh Tích Nguyệt chẳng màng đến quy tắc gì nữa, y chỉ muốn bảo vệ Sở Tinh Lan.

Tang Lâm Vãn đáng ghét thật sự, lúc trước hại y, giờ y muốn đi giúp đạo lữ mà hắn cũng nhảy ra chắn đường.

"Hai đồ nhi ngoan của ta và trộm măng, ta cũng là Minh Huyền mà." Tang Lâm Vãn rút kiếm đánh cùng ba người bọn họ, "Minh Huyền muốn kiểm tra thành quả tu hành của đồ đệ một chút, các ngươi đừng làm phiền. Để ta luyện tập cùng các ngươi."

Tang Lâm Vãn biết Minh Huyền muốn làm gì.

Bọn họ muốn tách ra luyện riêng, hắn cũng chỉ đành ngăn cản mấy người còn lại.

Bên này đánh hăng say, bên còn lại chỉ còn hai người Sở Tinh Lan và Minh Huyền.

Minh Huyền là sư tôn, lần đầu tiên không giải đáp thắc mắc của Sở Tinh Lan.

Minh Huyền ép sát Sở Tinh Lan, giống như đưa ra một bài kiểm tra đột xuất, nở một nụ cười dịu dàng với đồ đệ của mình.

"Đồ nhi không cần nhiều lời, đến giết vi sư, lần trước vẫn chưa có thời gian xem, thử, thực lực bây giờ của con thế nào rồi?"

Sở Tinh Lan cũng đã đến lúc xuất sư rồi.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 238: Ngươi vẫn mềm lòng với hắn


Nếu có thể, bọn họ không muốn đối đầu với Minh Huyền, phải làm ra chuyện giết thầy, đối với bọn họ mà nói thật sự rất khó khăn.

Huyết tế trận đã hoàn thành hơn nửa, nếu thành công, có đến vài thế giới sẽ phải chôn theo nơi này, không cho phép bọn họ có chút do dự nào.

Tình cảm của Sở Tinh Lan đối với Minh Huyền vẫn rất phức tạp, hắn là ân sư dẫn dắt cậu đi đến hôm nay, nhưng cũng là thủ pháp bắt cóc cậu đến thế giới này, yêu hận đan xen.

Trong lòng không muốn đối đầu với sư tôn, nhưng vẫn phải rút kiếm chĩa thẳng vào Minh Huyền, đôi mắt sáng rõ đối diện với ánh mắt dịu dàng của hắn.

"Sư tôn, xin hãy chỉ giáo."

Nếu không nhìn cảnh tượng, thì cũng chẳng khác gì so với những lần thầy trò giao đấu ngày trước.

"Đồ nhi, vi sư bắt đầu kiểm tra kết quả xuất sư của con đây." Linh kiếm trong tay Minh Huyền vung về phía Sở Tinh Lan, tư thế nhẹ nhàng như chim hạc xông về phía cậu, "Cận thận chút, nếu không chú ý sẽ phải chết trong tay vi sư đấy."

"Đang -------" một tiếng vang lên, linh kiếm chạm nhau, sắc mặt của hai sư đồ gần trong gang tấc.

Sở Tinh Lan không phục, khoảng thời gian này cậu cũng nghĩ ngơi đàng hoàng, lúc tu hành trong Thủy Liêm Kính cũng chưa bao giờ lơ là, cậu sẽ không chết dễ dàng vậy đâu.

"Sư tôn, con sẽ không chết dễ dàng vậy đâu."

Lúc mới nhập môn, đại sư huynh đã hi vọng cậu sống lâu một chút, Sở Tinh Lan cũng thật sự không ngừng nỗ lực sống sót, từng bước vượt lên nghịch cảnh, đến nay đã có thể đối đầu cùng sư tôn.

Minh Huyền vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng trên mặt, nhưng lực tay lại chẳng nhẹ chút nào: "Vậy thì cố mà sống sót dưới tay vi sư đi."

Trong chớp mắt, Sở Tinh Lan và Minh Huyền đã sử dụng hơn trăm công pháp và kiếm quyết, dãy núi gần đó đã bị trận đấu pháp giữa hai người bọn họ san bằng không ít!

Trận chiến này của bọn họ rúng động cả đất trời.

Những người khác đang giằng co cùng Tang Lâm Vãn, hễ có người nào muốn chạy qua giúp Sở Tinh Lan là lập tức bị hắn ngăn cản lại.

"Các ngươi không được đi, giao lưu giữa sư đồ, các ngươi dừng qua đó làm phiền. Nếu làm bọn họ phân tâm thì sao bây giờ?" Huyền cầm của Tang Lâm Vãn đã xuất hiện, ngay tức khắc trói bọn họ lại, lôi người trở về, "Minh Tích Nguyệt, ngươi không cần phải cả ngày quấn quýt bên cạnh Tinh Lan, nhìn ngứa mắt lắm."

Tang Lâm Vãn vẫn thấy Minh Tích Nguyệt không thuận mắt.

"Người bị đánh là đạo lữ của ta chứ có phải đạo lữ của ngươi đâu, ta không đau lòng, chẳng lẽ kẻ lừa đảo như ngươi lại đau lòng?" Minh Tích Nguyệt mắng chửi om sòm, lò luyện đan trực tiếp đập vào người Tang Lâm Vãn, "Tránh ra, đừng cản ta đi giúp hắn."

Minh Tích Nguyệt thấy Minh Huyền và Sở Tinh Lan bên đó đánh rất kịch liệt, tu vi nhìn không thấu của Minh Huyền khiến y cảm thấy lo lắng.

Y và Sở Tinh Lan đều có tu vi cách phi thăng chưa đến nửa bước, dù vậy nhưng vẫn không thể nhìn thấu được thực lực thật của Minh Huyền, có thể thấy Minh Huyền ngày thường che giấu rất kỹ, không hề thể hiện thực lực thật của mình ra ngoài.

Ở khoản này, cả Minh Huyền và Sở Tinh Lan đều là người thích che giấu tu vi.

Bây giờ Minh Tích Nguyệt chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh Sở Tinh Lan để giúp đỡ.

"Sư tôn, vì sao lại ngăn cản?" Kiếm quyết của Tang Tịnh Viễn xông về phía Tang Lâm Vãn, "Vậy thì đừng trách đồ đệ không khách khí!"

Hắn không có hứng thú với chuyện giết thầy, nếu cứ nhất thiết phải như thế này, hắn cũng chỉ đành phải làm vậy thôi.

Tang Lâm Vãn: "Đến! Chiến! Chúng ta đã lâu không giao đấu cùng nhau rồi!"

Cát Kiếm Bình nhìn sư tôn Minh Huyền và tiểu sư đệ Sở Tinh Lan cách đó không xa, nhìn bóng hình giao đấu kịch liệt của bọn họ, lập tức có cảm giác: "Sư tôn nói dối! Bài kiểm tra xuất sư ngày đó của ta không tàn nhẫn thế này! Tiểu sư đệ lần này còn sống nổi không trời?"

Đừng mà!

Sư tôn hãy thủ hạ lưu tình!

Hắn không muốn Chiêu Dương Phong lại mất đi một người nào nữa!

"Vô dụng thôi, chỉ cần Minh Huyền không chết không bị thương, các ngươi sẽ vĩnh viễn không làm gì được ta."

Tang Lâm Vãn quyết tâm không để bọn họ qua đó.

"Các ngươi đánh không lại ta đâu."

Không biết bọn họ đang có âm mưu gì.

Hai bên đánh đến bay lên.

Đối đầu với sư tôn Minh Huyền có tu vi sâu không lường được , tu vi của Sở Tinh Lan lập tức bị lộ, hai người giao đấu kịch liệt có qua có lại.

Minh Huyền thấy được tu vi của Sở Tinh Lan đã đạt đến đại thừa kỳ, tuy cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ đến thiên phú vượt trội và tốc độ tu hành của Sở Tinh Lan, hắn cũng không kinh ngạc lắm.

"Ồ? Đã tu luyện đến đại thừa kỳ rồi, trăm năm tu tiên cách phi thăng chỉ còn nửa bước, đồ nhi, con quả đúng là sinh ra để phi thăng mà, vi sư cảm thấy vô cùng hài lòng.

Hắn đúng thật không nhìn lầm người, Sở Tinh Lan quả nhiên là thiên tài sinh ra để tu tiên.

Minh Huyền nhìn tu vi của Sở Tinh Lan đã sắp đạt đến đỉnh cao, gần như trong chớp mắt, hắn tăng lực độ và sát ý để đánh người.

"Vậy thì để vi sư xem thử công pháp của con thế nào, dạo này có lười tu luyện không!"

Hai người bọn họ lại một lần nữa sử dụng đủ các loại pháp thuật.

Sở Tinh Lan là do Minh Huyền tự tay bồi dưỡng, có không ít công pháp do Minh Huyền sáng tạo ra, về khoản này rất khó để đối phó với hắn.

Sở Tinh Lan quan sát vạn vật thế gian mà ngộ ra đạo pháp, tự khai sáng đường lối công pháp của bản thân, khiến người khác khó lòng đoán được đường đi của cậu.

Hai người tiếp tục đánh qua đánh lại, công pháp lóa mắt khiến người ta được mở mang tầm mắt.

Hai người càng đánh càng hưng phấn, phớt lờ đi tất cả hững gì đang diễn ra xung quanh cùng đối phương đánh đến trời đất tối tăm.

Đánh đến giai đoạn kịch liệt nhất, bóng dáng của Minh Huyền chợt biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện đã đứng chắp tay ngay sau lưng Sở Tinh Lan, vung kiếm đâm về phía điểm chí mạng của Sở Tinh Lan!

Một chiêu này ra bất nhờ, gần như là hành động trong chớp mắt, khiến người ta trở tay không kịp.

Khi gần đâm đến Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan vô thức dùng công pháp học được từ trận đòn của Tang Lâm Vãn để ngăn cản kiếm của Minh Huyền, kiếm của hai người lại một lần nữa va chạm.

Cả hai đều kinh ngạc nhìn về phía đối phương.

"Quả nhiên, chiêu này hắn cũng dạy cho con rồi, còn nói ta mềm lòng, hắn thì không mềm lòng chắc? Giấu ta lén dạy cho con nhiều công pháp khắc chế ta như vậy." Minh Huyền hơi bất ngờ trước chuyện này, nhưng cũng không ngoài dự đoán, "Đúng là sợ con chết ở trong tay ta, học cũng tốt đấy, đồ nhi."

Tang Lâm Vãn nói không mặc kệ sống chết của cậu, nhưng vẫn dạy cho cậu không ít công pháp.

Sở Tinh Lan: "....."

Công pháp mà Tang Lâm Vãn ép cậu học đúng thật là khắc chế Minh Huyền, cậu chưa bao giờ thi triển những công pháp này trước mặt người ngoài.

Dùng cũng tốt lắm.

Trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không rõ sư tôn muốn làm gì, theo lí mà nói hai người đều là cùng một người, không thể có chuyện một người muốn giết, một người lại lén cứu được.

Sư tôn có kế hoạch mới gì sao?

Hay là người chỉ một lòng muốn chết?

Sở Tinh Lan phân tâm tiếp tục đấu pháp cùng Minh Huyền.

"Thất thần? Trong lúc đầu pháp còn thất thần, ta thấy con muốn chết lắm rồi." Minh Huyền luyện chế ra được không ít pháp khí, pháp khí có lực sát thương cực mạnh nhiều không đếm xuể, vừa dùng pháp khí, vừa tiến công, muốn đánh cho Sở Tinh Lan trở tay không kịp, "Luyện khí sao có thể không luyện khí? Đồ nhi, mang pháp khí mà con luyện chế ném hết ra đây."

Sở Tinh Lan thấy Minh Huyền đã dùng không ít pháp khí, thầm nghĩ hai luyện khí sư đánh nhau còn hơn cả thể tu và kiếm tu, cũng không phù hợp với phong cách của bọn họ cho lắm.

Cậu nhớ đến đống pháp khí đã được luyện chế của mình, ban đầu tính dùng vào Đại Vu, nhưng không ngờ lại dùng trên người sư tôn.

"Sư tôn, chỗ con có một vài pháp khí mới luyện chế, mời người chiêm ngưỡng, xem thử đồ nhi đã đủ tư cách xuất sư chưa."

Sư tôn muốn nhìn, vậy thì để người nhìn cho đủ.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 239: Gừng càng già càng cay


Thứ đó có lực sát thương quá lớn, là át chủ bài mới do Sở Tinh Lan nghiên cứu ra.

Nhìn thấy huyết tế trận đã sắp hoàn thành, Sở Tinh Lan cũng chỉ đành nhịn đau lấy ra.

Nói rồi, Sở Tinh lan ném về phía Minh Huyền vài viên đá màu đen, còn biết tự động đuổi theo, tu sĩ bị nó tấn công gần như không có đường thoát.

Minh Huyền biết bình thường Sở Tinh Lan có nhiều mưu mẹo, vật này của cậu trông có vẻ tầm thường nhưng lực sát thương lại vô cùng đáng sợ.

Hắn nghiêng người tránh mấy viên đá đen đó, nhưng chúng nó lại như có mắt đuổi theo sát sao, một mực quấn lấy Minh Huyền, giống như một đám oan hồn cắn chặt không chịu buông.

Minh Huyền lấy ra vài món pháp khí ném ra trước khi chúng nó đuổi kịp, trong khoảnh khắc chạm nhau, một sức mạnh khổng lồ lập tức bùng nổ.

Trong phạm vi ngàn dặm, tất cả gần như bị san bằng, một cây cỏ cũng không chừa!

Có thể gọi đây là máy gặt tu sĩ.

Dưới sự công kích không khác biệt địch ta này, tu sĩ bình thường cảm nhận được nguy hiểm đều sẽ chạy thật xa, sức mạnh này thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bọn họ cũng thắc mắc trong lòng, tu chân giới có pháp khí kh*ng b* như vậy như bao giờ thế?

Nhưng khi nhớ đến sự tồn tại của Sở Tinh Lan, thì bọn họ lại cảm thấy chuyện này rất hợp lý.

Minh Huyền thì ở gần hơn, chịu phải sự tác động của sức mạnh này, trên người đã có vết thương.

Có thể khiến người có tu vi như Minh Huyền bị thương, đây không phải là một pháp khí tầm thường nữa, mà là thần khí.

Trên người xuất hiện vết thương, nhưng Minh Huyền không để ý, nhìn pháp khí này với ánh mắt rực sáng, ánh nhìn rực cháy ấy, chính là sự cuồng nhiệt dành cho luyện khí.

"Con lại luyện ra pháp khí tốt, thiên phú luyện khí của con thật khiến người ta phải mở to mắt nhìn! Con đúng là luyện khí sư xuất sắc nhất!"

Thiên phú luyện khí này của Sở Tinh Lan, luyện cái gì thành cái đó, cũng may cậu vừa đến Chiêu Dương Phong là hắn đã nhận luôn, nếu không bị người ta cắp mất thì quá tiếc.

Có thể bồi dưỡng ra được một luyện khí sư có danh tiếng, chuyện này đối với một luyện khí sư mà nói, cũng là một niềm vinh hạnh.

Minh Huyền đang bay về phía Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan cầm pháp khí tiếp tục đánh với Minh Huyền, Sở Tinh Lan càng đánh càng hăng, tiếp tục tìm sở hở trên người Minh Huyền.

Sư tôn Minh Huyền có mạnh có hoàn mỹ đến đâu, thì trước khi phi thăng thành tiên cũng vẫn là thân thể làm từ máu thịt, vẫn sẽ có nhược điểm, chỉ cần công kích vào điểm chí mạng là có thể kết thúc tất cả.

Chẳng biết đã qua bao lâu, hai người sử dụng vô số công pháp và pháp bảo, dưới sự công kích của một đống pháp khí có lự sát thương cực mạnh , Minh Huyền chịu vết thương từ trước cuối cùng cũng lộ ra sơ hở!

Cơ hội tốt!

Sở Tinh Lan rút kiếm đâm về phía nhược điểm của Minh Huyền!

Nhược điểm này rất rõ ràng, nhưng chỉ cần sư tôn tránh đi, thì có thể giống lần đấu pháp trước đó, tránh khỏi đòn công kích của cậu.

Chắc là có thể khiến hắn bị thương một chút.

Sở Tinh Lan cho rằng sư tôn sẽ tránh ra, nhưng không ngờ hắn thậm chí còn không tránh, cứ đứng ở chỗ đó để cậu đâm, kiếm đã đâm vào lồng ngực của đối phương.

Âm thanh lưỡi kiếm chọc thủng pháp bào xuyên qua da thịt vang lên, chỉ có hai người bọn họ là nghe được rõ ràng, khiến động tác trong tay Sở Tinh Lan ngừng lại, bắt đầu run rẩy lúc nào không hay, đôi mắt mở to nhìn về phía sư tôn.

Vì sao không tránh?

Đây là trái tim!

Trái tim làm từ máu thịt bị đâm nát còn sống được nữa sao?

Linh kiếm trong tay Minh Huyền bỗng chợt rơi xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ y bào của hắn, cũng nhuộm đỏ cả tầm nhìn của Sở Tinh Lan, cuối cùng phun ra một ngụm máu.

Thân thể của Minh Huyền lung lay sắp đổ.

Làm ra chuyện giết thầy, Sở Tinh Lan nhìn lưỡi kiếm dính đầy máu tươi, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể tiếp tu được mình đã làm ra chuyện này.

Sở Tinh Lan biết rõ ở khoảng cách gần sẽ rất dễ bị đâm sau lưng, nhưng vẫn tiến lên phía trước đỡ lấy sư tôn Minh Huyền không để hắn ngã xuống, như vậy quá nhếch nhác, không hợp với sư tôn.

Máu tươi nhuộm đỏ tay cậu, khiến Sở Tinh Lan trở nên bối rối, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện vậy.

"Sư tôn! Người có sao không?"

Cậu đã tự tay giết sư tôn?

Đây là kết cục mà Sở Tinh Lan không dám nghĩ đến cũng không mong muốn nó xảy ra, giống như từng nhát dao đang cứa vào tim cậu.

Người thầy từng đối xử dịu dàng ấm áp với cậu đang nằm trong lòng cậu dần dần mất đi sự sống, Sở Tinh Lan cảm nhận được thân thể của Minh Huyền dần trở nên lạnh lẽo, trái tim của cậu cũng theo đó mà lạnh xuống, trong lòng càng thêm ân hận.

Sở Tinh Lan ân hận vì mình ra sát chiêu, hại sư tôn chết trước mặt mình, nhưng cậu cũng hiểu rằng huyết tế trận sắp thành rồi, cậu đã không còn lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể giết thầy.

Lần này trái tim của Sở Tinh Lan đã thật sự không thể chịu nổi nữa, đau buồn phẫn nộ đan xen khiến cả người cậu run rẩy.

Trong vô thức, nước mắt đã chảy xuống.

Sở Tinh Lan đang khóc vì sư tôn chết trong tay cậu.

"Ái đồ à, con thành công xuất sư rồi, cuối cùng vi sư cũng đợi được đến ngày hôm nay. Vi sư sẽ không trách con, con cũng đừng tránh chính mình, đừng để lại khúc mắc trong lòng, con cần phải phi thăng."

Minh Huyền nhìn đôi mắt ngấn lệ của Sở Tinh Lan, không chút quan tâm đến bản thân mình đang dần mất đi sự sống, đưa tay lau đi nước mắt của cậu, vẫn dịu dàng nói chuyện với cậu, tựa như sư tôn vẫn như ngày thường, chưa từng thay đổi, cũng chưa rời đi.

"Còn có, vi sư dạy con một đạo lý cuối cùng, phải biết, rừng càng già thì càng cay."

Các con chơi không lại vi sư đâu.

Minh Huyền nói xong câu này, thân thể trong vòng tay Sở Tinh Lan trở về với cát bụi, hóa thành từng đốm sáng, nguyên thần đã rời khỏi vị trí ban đầu.

Sở Tinh Lan ôm lấy hư không ngơ ngác tại chỗ.

Cùng lúc đó, thể xác bằng máu thịt của Minh Huyền đã chết, huyết tế trận mất đi liên kết trung gian, pháp thuật vốn dĩ đã sắp hoàn thành lập tức hóa thành hư không, giống như ngay từ ban đầu, chúng nó đã không nên tồn tại.

Toàn bộ trận pháp vây giữ tu sĩ trên Vô Nhân Vực đều đã biến mất, bọn họ đang chạy về phía nhóm Sở Tinh Lan, xem thử có cần giúp đỡ không.

Bởi vì Minh Huyền đã tử vong, thân thể của Tang Lâm Vãn cũng theo đó mà tan biến, cũng chỉ còn lại nguyên thần, hắn tăng tốc bay về phía nguyên thần của Minh Huyền.

Nguyên thần của hai người bọn họ đứng cạnh nhau, một người như được tắm gội trong ánh sáng, một người ẩn nấp trong bóng tối, giờ đây cả hai đều đang yên lặng một điều gì đó sắp xảy ra.

Minh Huyền của hai dòng thời gian tu luyện đến trình độ này, sau bao lần rèn giũa, nguyên thần của họ đều đạt đến cảnh giới đáng sợ.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời, nguyên thần cau mày lại.

"Đến rồi!"

Đám mây lôi kiếp khổng lồ chưa từng thấy bất ngờ xuất hiện tại Vô Nhân Vực, thiên lôi dày đặc giăng kín trời, ẩn hiện trong tầng mây, tiếng sấm ầm ầm vang dội, lấn át cả âm thanh đấu pháp trong vùng đất hoang.

"Mây lôi kiếp?"

Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt cũng chưa từng nhìn thấy mây lôi kiếp khủng khiếp đến mức này.

Thiên lôi này so với độ kiếp đại thừa kỳ còn kh*ng b* hơn trăm ngàn lần.

Trong đám tu sĩ đồng nườm nượp, chẳng biết là hai hét lên một tiếng: "Đây mây độ kiếp phi thăng! Trong số chúng ta có người sắp độ kiếp phi thăng!"

Bỗng chốc, chẳng còn ai đấu pháp nữa, cả đám người lui về vùng an toàn âm thầm quan sát.

Không ngờ lại có người độ kiếp phi thăng ngay trên chiến trường!

Hơn ngàn năm rồi, không ngờ lại có người có thể độ kiếp phi thăng, chuyện này trong tu chân giới là một chuyện lớn.

Sở Tinh Lan nhìn thấy sư tôn Minh Huyền ở trong trung tâm lôi kiếp, biết ngay người chuẩn bị lâu như vậy, chắc chắn là đang làm gì đó rồi.

Sư tôn Minh Huyền đang thoát xác phi thăng, nguyên thần thành tiên!
 
Back
Top Bottom