Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà

Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 220: Đại sư huynh muốn rửa tay gác kiếm


Tang Lâm Vãn đến không tiếng động, biến mất cũng nhanh, chớp mắt đã chẳng thấy người đâu.

Tu vi của hắn vẫn không thể nhìn thấu, cũng không bắt được cái đuôi của hắn.

Chỉ có chiếc đàn vẫn còn đang gảy đàn chứng mình hắn đã từng đến đây, tiếng đàn dần trở nên cô độc, vang vọng trong khu rừng tựa như lời từ biệt.

"Thái lát sư thúc lại đi rồi, mục đích của hắn không rõ ràng, ngày ngày ôm theo một chiếc đàn lảng vảng khắp nơi." Sở Tinh Lan cau mày, mang chiếc đàn đi kẻo sư tôn về lại phiền lòng, trong lòng cậu có một vài cảm giác kỳ lạ, "Lúc nào hắn cũng nói mấy lời kỳ quái, hi vọng gương mặt thật của hắn không khiến mình quá kinh ngạc."

Tang Lâm Vãn nói mấy lời nói kỳ lạ, dường như là đang nhắc nhớ cậu chuẩn bị tâm lý trước, Sở Tinh Lan càng cảm thấy gương mặt thật của thái lát sư thúc sẽ là một chuyện cực kỳ chấn động.

Đừng mà!

Xin đừng là người quen!

Chẳng biết lời nói của Tang Lâm Vãn có phải thật hay không, hay chỉ là cố ý khiêu khích quan hệ giữa bọn họ, vì để phòng ngừa bị đâm sau lưng trong lúc đấu pháp, Sở Tinh Lan vẫn quyết định thăm dò thử.

Sở Tinh Lan lại thăm dò hết tất cả những người xung quanh một lượt, không phát hiện ra điểm nào đáng nghi, ai ai cũng là trụ cột của chính đạo, không có vết nhơ nào, trong sạch đến sắp phát sáng.

Nếu vậy mà còn có vấn đề, vậy trong tu chân giới còn mấy ai đáng tin nữa.

Sở Tinh Lan nén xuống cảm giác nghi ngờ trong lòng, lại bắt đầu lén lút ra tay với măng của sư tôn, còn không quên mỉa mai thái lát sư thúc mấy câu.

"Cứ đào măng là lại xuất hiện, thái lát sư thúc là măng thành tinh! Thái lát măng!"

Thái lát ngày nào cũng nấp cạnh rừng măng.

Không có thái lát sư thúc làm phiền, Sở Tinh Lan thành công đào được hai búp măng của sư tôn, tiên hạc của sư tôn đang dạo quanh thì nhìn thấy cảnh này, tức mà không dám nói gì, chỉ đành giả ngu như bình thường.

Sở Tinh Lan vui vẻ rời khỏi rừng ngộ đạo, quay về chủ phong.

Vừa về đến, Sở Tinh Lan đã nghe thấy tiếng đánh cờ, vang lên âm thanh rõ ràng giữa Chiêu Dương Phong trống trải.

"Kỳ lạ, phong mình ngày nào cũng luyện khí, chẳng ai thích làm chuyện nho nhã này, vậy thì là kẻ nào đang đánh cờ?"

Đổi nết hết rồi à?

Vừa vào trong cậu đã nhìn thấy Minh Tích Nguyệt đang bắt Cát Kiếm Bình đánh cờ, đại sư huynh lộ vẻ mặt đau khổ, chỉ ước gì có thể cách y thật xa.

"Tha cho ta đi! Ta tu hành bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ có thời gian nhàn hạ thanh thản để ngồi đánh cờ với người khác, ngươi đi tìm tiểu sư đệ mà quấn quýt đi, đừng làm phiền ta chơi với Vượng Tài, ta mới làm cho nó chiếc mũ mới."

Đại sư huynh nhìn mấy thứ tao nhã này là lại thấy đau đầu, hắn đánh cờ như gà mắc tóc, bại dưới tay Minh Tích Nguyệt không biết bao nhiêu lần, hắn muốn đi, nhưng Minh Tích Nguyệt đang buồn chán vì chưa đợi được Sở Tinh Lan, không cho hắn đi, lấy lý do dạy đánh cờ mà mỉa mai Cát Kiếm Bình.

"Chuyện ngươi yêu cầu ta đã đồng ý rồi, đừng làm phiền ta thêm nữa, ta thật sự không muốn học."

Hắn là luyện khí sư, biết luyện khí là được, học mấy cái cầm kỳ thi họa này để làm gì?

Sở Tinh Lan ôm măng vào, tò mò nhìn hai người đang đánh cờ: "Các ngươi đang làm vì vậy?"

Tuy cậu không biết đánh cờ, nhưng vẫn nhìn ra được bên của Minh Tích Nguyệt đang chiếm thế thượng phong, còn đại sư huynh thì là một mớ rối tinh rối mù.

Sở Tinh Lan chỉ biết chơi cờ caảo, cũng không bình luận quá nhiều.

Đại sư huynh nhìn thấy Sở Tinh Lan, không những không nhìn cậu như nhìn cứu tinh, mà ngược lại còn ngẩng đầu lên nhìn trời, hoàn toàn không muốn nói chuyện, vừa nhìn là biết có chuyện lạ.

Sở Tinh Lan nghi ngờ đại sư huynh lại gây chuyện sau lưng cậu rồi, khả năng còn liên quan đến cậu.

Đột nhiên hiểu được cảm giác bất lực của sư tôn khi đồ đệ gây chuyện cả ngày là như thế nào.

"Tinh Lan, ta cảm thấy những thoại bản đó viết ta dùng quyền lực cưỡng ép ngươi đúng là bôi nhọ ta, ta đang dùng linh thạch thuyết phục Cát Kiếm Bình viết chúng ta thành tình yêu cảm động trời đất." Minh Tích Nguyệt vẫn còn nhớ chuyện này, "Thêm một thời gian nữa thôi, những tin đồn thất thiệt về chúng ta sẽ tự biến mất không thấy tăm tích, bọn họ thấy chúng ta thân mật, sẽ chỉ ghen tỵ ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta."

Thanh minh trên linh võng bao nhiêu lần, vẫn có người vu khống bịa đặt, cảm thấy đây là cưỡng chế yêu.

Có lẽ là cảnh Minh Tích Nguyệt dẫn Sở Tinh Lan từ Dược Vương Cốc về Hợp Hoan Tông đã có quá nhiều người nhìn thấy, đến nay vẫn có không ít người tin thoại bản là thật.

Minh Tích Nguyệt cảm thấy phải bắt đầu giải quyết từ ngọn nguồn, thế là trong lúc đến Chiêu Dương Phong tìm Sở Tinh Lan, y đã chạy đi tìm Cát Kiếm Bình, bắt hắn tái xuất giang hồ viết lại phiên bản khác.

Sở Tinh Lan: "Ý tưởng dở hơi gì đây, khắp nơi toàn là sách cao h của chúng ta, như thế mà được à? Đại sư huynh, chẳng phải huynh đã tính rửa tay gác kiếm rồi sao? Lại bắt đầu rồi?"

Cậu biết ngay đại sư huynh sẽ không ngừng gây chuyện!

Tôm hùm đất bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc thi thoảng cũng không đáng tin.

Cát Kiếm Bình không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Tinh Lan, ấp a ấp úng: "Tiểu sư đệ, y cho nhiều quá, đệ bảo ta không nhận đơn này thì không được đâu, có ai chê tiền bao giờ. Chỉ là chữ ta xấu, đến lúc đó ta sẽ bắt Tịnh Viễn về giúp ta viết lại, bảo đảm bán chạy."

Từ lúc bị đương sự là Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt bắt quả tang, Cát Kiếm Bình thực sự đã bỏ nghề một đoạn thời gian, sợ phía sư tôn Minh Huyền phát hiện, bị thanh lý môn hộ.

Chắc chắn sư tôn sẽ đánh gãy chân hắn.

Hắn cũng không nỡ cứ vậy mà từ bỏ, chỉ đành giả điếc giả câm.

Bên phía nhà sách liên tục thúc giục hắn trên linh võng, không ít tu sĩ mong chờ tác phẩm mới của hắn, khiến Cát Kiếm Bình thấy ngứa ngáy trong lòng, Minh Tích Nguyệt vừa bỏ tiền ra, hắn lập tức tiện tay nhận đơn.

Minh Tích Nguyệt hứa hẹn bảo đảm kế hoạch của bọn họ nhất định sẽ thành công.

"Tinh Lan, lần này tu chân giới sẽ có cái nhìn tốt về chúng ta, còn ai dám nghi ngờ chúng ta không phải chân ái nữa chứ? Hãy tin tưởng ta."

Những lịch sử đen ngày trước của tôm hùm đất, xóa sạch hết!

Sau này người khác nhắc đến, chắc chắn sẽ là tình yêu cảm động trời đất của bọn họ.

Sở Tinh Lan: "....."

Sao cậu nghe mà thấy bất ổn quá, Đây là cách thức tẩy trắng kiểu quái gì thế.

Tẩy trắng trên thoại bản kỳ lắm có biết không, cảm giác như sẽ có thêm nhiều tin đồn bịa đặt.

Có đôi khi tư duy của Minh Tích Nguyệt hơi kỳ lạ.

Sở Tinh Lan nhìn Minh Tích Nguyệt và đại sư huynh thảo luận rất vui vẻ, cũng mặc kệ bọn họ thích làm gì thì làm.

Sở Tinh Lan nhớ đến chuyện quan trọng mà Tang Lâm Vãn nói, liền tìm Minh Tích Nguyệt bàn bạc chuyện tỉ thí, kéo minh Tích Nguyệt đi về động phủ của cậu.

Minh Tích Nguyệt bị Sở Tinh Lan dắt đi, cũng không có chút phản kháng nào, cùng cậu đan tay mười ngón rời đi.

"Các ngươi lại đi đâu?" Đại sư huynh nhìn hai người đột nhiên rời đi, muốn gọi bọn họ dừng bước, "Không đi nhìn Vượng Tài sao? Nó sắp ăn sạch hết pháp bảo của ta rồi, phải để lại cho ta một chút pháp khí chứ."

Sau khi Vượng Tài trưởng thành thì ăn rất nhiều, ăn hết không ít pháp bảo của hắn, đại sư huynh vừa đau vừa vui.

Gần đây phải đối phó với Đại Vu, pháp khí của hắn sắp hết sạch rồi, luyện chế ra không đủ dùng, đại sư huynh có hơi viêm màng túi, tài lực không đủ.

Nhà địa chủ cũng chẳng dư lương thực nữa.

Sở Tinh Lan để lại một túi thức ăn cho Vượng Tài, tiếp tục kéo Minh Tích Nguyệt rời khỏi: "Bọn ta chuẩn bị thảo luận công pháp. Đại sư huynh, một mình huynh ở Chiêu Dương Phong cũng nhàm chán, để Vượng Tài chơi với huynh đó."

Đại sư huynh nhìn bọn họ đi về hướng động phủ, lại ngập miệng lại, giả vờ không biết bọn họ tính làm cái gì.

Chậc, đôi tiểu tình lữ quấn quýt lấy nhau cả ngày.

Muốn ôm ấp thì cứ nói thẳng, liên quan gì đến thảo luận công pháp.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 221: Đúng là yêu tinh


Minh Tích Nguyệt lại một lần nữa bước vào động phủ của Sở Tinh Lan, thuận thế nằm thẳng xuống giường, đôi mắt hồ ly xinh đẹp mê người, dẫn dụ Sở Tinh Lan muốn làm gì y thì làm.

"Tinh Lan, đến đi! Đừng thương tiếc ta! Ta chịu được hết, ngươi muốn làm gì ta cũng được."

Thiếu niên áo đỏ như yêu tinh nhiệt tình dụ dỗ Sở Tinh Lan, mà tu sĩ Hợp Hoan Tông thì lúc nào cũng nhiệt tình với đạo lữ của mình.

Từ khi ra khỏi thần khí, Minh Tích Nguyệt đã lâu lắm rồi chưa được ăn thịt.

Dạo gần đây Sở Tinh Lan cứ lạnh nhạt mãi, không biết còn tưởng cậu tin vào lời dụ dỗ của Tang Tịnh Viễn, đã thật sư chạy đi tu vô tình đạo.

Minh Tích Nguyệt khổ trong lòng mà không dám nói.

"Eo của ta không chống nổi, đợi ta mọc eo khắp người rồi nhất địch sẽ làm loạn cùng ngươi." Sở Tinh Lan cảm thấy eo của mình lại bắt đầu nhức, suýt nữa đã chết trên giường, "Đừng nghịch nữa, nói chuyện chính đi. Ngươi mà còn làm bậy, ta sẽ cho ngươi vào ngự thú phong đi cày ruộng với trâu của Lư sư huynh!"

Trong thời gian bị nhốt trong Thủy Liêm Kính, ngoài thời gian tu luyện, bọn họ thường ở trong nhà trúc điên loan đảo phượng, eo cậu đã sắp không chịu nổi.

Gần đây mới được thanh tâm quả dục một thời gian.

Minh Tích Nguyệt lập tức cảm thấy thấy vọng, nằm dài trên giường không chịu xuống: "Tinh Lan, ở trong rừng ngộ đạo đã gặp phải chuyện gì? Ta góp ý giúp ngươi, nói thử xem tình huống thế nào."

Sở Tinh Lan ngồi bên cạnh kể cho Minh Tích Nguyệt chuyện mình đã gặp phải thái lát sư thúc Tang Lâm Vãn thần bí khó lường.

Mỗi lần Tang Lâm Vãn xuất hiện hay những chuyện mà hắn âm thầm làm ra đều có mục địch, hắn đang lặng lẽ thúc đẩy mọi chuyện phát triển.

Sở Tinh Lan nôn nao không yên, rốt cuộc hắn có mục đích gì?

"Chắc chắn những chuyện mà Tang Lâm Vãn làm ra đều đang chống đối Đại Vu, khả năng hắn giúp Đại Vu là rất thấp, hình như Đại Vu cũng đã bị hắn tính kế. Mục đích của hắn lại chưa từng được tiết lộ ra ngoài, tu chân giới hiếm có ai cảm nhận được sự tồn tại của hắn, đúng thật là một người cẩn thận."

Minh Tích Nguyệt ở cạnh giúp phân tích, y cũng hoài nghi Tang Lâm Vãn có liên quan rất lớn đến một người quen bên cạnh bọn họ, nên mới có thể nắm bắt được mọi động tĩnh của họ nhanh đến vậy.

"Tất cả những chuyện này đều hướng về Đại Vu, nếu không ngoài ý muốn, nếu chúng ta thành công giải quyết Đại Vu, hắn vừa chết, gương mặt thật của Tang Lâm Vãn sẽ được tiết lộ. Chỉ là người này rốt cuộc là ai trong số những người ở bên cạnh chúng ta?"

Hai người cùng phân tích những người xung quanh thêm một lần, nhưng đều cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Quá tà môn.

Người sau còn chính trực hơn người trước, có thể đảm nhiệm trụ cột của tu chân giới, tu vi thiên phú đều rất tốt, nhìn ai cũng không giống người xấu, nhưng người nào cũng có điểm đáng nghi.

Nên nói che giấu quá kỹ hay là diễn xuất quá tốt đây?

Minh Tích Nguyệt và Sở Tinh Lan tiết lộ tin tức có khả năng Đại Vu sẽ huyết tế tu chân giới cho tông chủ và Tiên Minh, mượn tay bọn họ điều tra xem những lời Tang Lâm Vãn nói có phải thật không.

Minh Tích Nguyệt nghĩ đến chuyện Tang Lâm Vãn và kẻ sau màn đã bắt cóc Sở Tinh Lan đến thế giới này, lo lắng cậu sẽ bị hại thêm lần nữa.

Âm mưu trong tối ngoài sáng chèn ép đến mức thở không ra hơi.

Bàn tay của Minh Tích Nguyệt vuốt nhẹ dọc theo mái tóc dài sau lưng Sở Tinh Lan, an ủi cậu, trong lòng lại âm thầm nghĩ đến chuyện diệt sạch cả hai phe.

"Tinh Lan, ta không cho phép ngươi bị thương, ta muốn ngươi được bình an, ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ ngươi."

"Tu vi hiện giờ của hai chúng ta, muốn g**t ch*t cũng đâu phải chuyện dễ dàng, đừng lo lắng." Khi bọn họ quay về đã tính trước, ẩn giấu tu vi của mình, có thể sẽ thu hoạch được chút niềm vui ngoài ý muốn nào đó, "Tích Nguyệt, hôm nay ngươi cứ cười hi hi mãi, khi báo bình an đã gặp chuyện tốt gì à?"

"Cha nương đã sai người bắt đầu chuẩn bị hôn sự của chúng ta rồi." Minh Tích Nguyệt báo bình an với cha nương, tiện thể báo với họ tiến độ bàn chuyện hôn sự giữa bọn họ, nghĩ đến chuyện tốt sắp đến, trong lòng vui hơn rất nhiều, "Không biết Minh Huyền chân nhân có đồng ý không?"

Minh Tích Nguyệt hơi căng thẳng.

Lúc nào cũng lo lắng kiếm của Minh Huyền từ trên trời giáng xuống chém chết y.

Sở Tinh Lan: "Sư tôn đồng ý rồi."

"Thế mà hắn không đến đánh ta! Ta đã chuẩn bị tinh thần bị đánh rồi đó!"

Minh Tích Nguyệt cười càng rạng rỡ hơn.

Bỏ bốn lên năm, coi như hai bên gia đình trong tu chân giới đã đồng ý cả rồi.

Đến khi xử lý xong những rắc rối mà Đại Vu gây ra lần này, bọn họ sẽ có thể hợp tình hợp lý mà thành hôn rồi, đợi sau khi phi thăng rồi bái kiến phụ mẫu, người thân của Sở Tinh Lan ở thế giới khác sau.

"Tinh Lan, ta rất vui, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ là đạo lữ danh chính ngôn thuận rồi!" Minh Tích Nguyệt vừa vui mừng vừa hồi hộp, nôn nao đến mức xoay vòng vòng trong động phủ, "Ta hơi căng thẳng, làm sao bây giờ?"

Minh Tích Nguyệt rất vui mừng vì bọn họ có ngày tu thành chính quả, nhưng cũng lo lắng.

Sở Tinh Lan: "Thực ra ta cũng vậy, lần đầu tiên sắp phải thành hôn, có hơi căng thẳng."

Dù là ở thế giới nào, thì đây cũng là lần đầu tiên Sở Tinh Lan thành hôn, có một chút hội chứng lo sợ trước khi cưới.

Tuy hơi căng thẳng, nhưng nếu đối phương là Minh Tích Nguyệt, Sở Tinh Lan cảm thấy cậu vẫn có thể khắc phục.

Minh Tích Nguyệt nhìn Sở Tinh Lan lộ vẻ căng thẳng lẫn thẹn thùng, liền kéo người ôm vào lòng, Sở Tinh Lan nằm lên trên ngực của Minh Tích Nguyệt.

"Hay là chúng ta lại thảo luận công pháp một lúc đi? Công pháp mới ta học được rất có ích trong việc tu hành, lần này ta sẽ không để ngươi mệt."

Minh Tích Nguyệt như một con hồ ly đỏ xinh đẹp, lồng ngực cả hai dán chặt vào nhau, dường như giữa hai người họ không còn khoảng cách, tóc đen xõa ra, đôi mắt đào hoa đa tình tha thiết nhìn Sở Tinh lan, đang chuẩn bị một lần nữa kéo cậu vào biển lửa nóng rực.

Đúng là yêu tinh!

Sở Tinh Lan cũng không từ chối, tình ý mặn nồng, hai người lại bắt đầu thảo luận công pháp mới.

Sở Tinh Lan nhìn xuống Minh Tích Nguyệt, lần này cậu muốn chủ động.

"Tích Nguyệt, lần này để ta làm đi, hay là chúng ta thử cái này."

Sở Tinh Lan chỉ đến một đoạn trong công pháp tu luyện, có vẻ khá tò mò về phần đó.

Cái này chưa thử bao giờ.

Minh Tích Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng y vẫn vui vẻ sẵn lòng.

Mới bắt đầu, Sở Tinh Lan đã lại hối hận, hối hận mình lúc nào cũng thách thức những công pháp khó nhằn.

Cậy muốn kéo gần khoảng cách với Minh Tích Nguyệt hơn nữa, nhưng bản thân thì lại muốn chạy, dù cho bọn họ đã gần trong gang tấc.

Chuyện này với Minh Tích Nguyệt mà nói là một sự dày vò.

Y nhìn Sở Tinh Lan đầm đìa mồ hôi, cười nói: "Tinh Lan, có người tu luyện đoạn công pháp này như thế này sao?"

Minh Tích Nguyệt muốn mình chủ động thảo luận công pháp với Sở Tinh Lan, nhưng cũng muốn nhìn dáng vẻ * l**n t*nh m* của cậu.

Sở Tinh Lan cảm thấy cách thức tu luyện này còn khó khăn hơn so với tưởng tượng của cậu.

Cậu lật người một cái nhanh như chim én, định tránh xa Minh Tích Nguyệt.

"Không tu nổi, không tu nữa, ta hối hận rồi!"

Minh Tích Nguyệt không đồng ý, có ai lại trêu ghẹo xong bỏ chạy, mặc kệ tiểu Tích Nguyệt của y trơ trọi run rẩy trong gió lạnh thế này chứ?

"Tinh Lan, đã tu luyện thì không thể bỏ cuộc giữa đường được, thôi để ta giúp ngươi vậy."

Minh Tích Nguyệt lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, chuyện Sở Tinh Lan không làm được, y giúp cậu làm.

Hai người mới tách ra một lúc.

Ngay sau đó lại không một kẽ hở.

Hai người cùng nhau đắm chìm, cùng bị thiêu đốt trong biển lửa, cho đến khi hai người hóa thành tro bụi không thể tách rời.

Giữa màn đêm, trăng sáng lên cao, những ngôi sao rải rác trên nền trời đêm, trăng sao quấn quýt, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh tượng dưới mặt trăng.

Trong bụi cỏ, có tiếng côn trùng kêu, theo đó là tiếng nức nở vụn vặt không ngừng vang lên bên tai, sương mù thấm ướt đẫm lá cây.

Cuộc tu luyện này đúng thật là sảng khoái đến tận cùng.

Mãi đến lúc chẳng biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, khi ánh sáng rạng rỡ của buổi sáng chiếu xuống, cuộc thảo luận công pháp này mới chính thức kết thúc.
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 222: Đại Vu sắp làm chuyện lớn


Hai người thảo luận công pháp được một đoạn thời gian.

Tu vi của cả hai đều tăng nhẹ, eo cũng mệt rã rời, nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Tinh Lan cảm thấy mình thật sự chịu không nổi, cậu quả quyết cự tuyệt lời mời song tu thêm lần nữa của Minh Tích Nguyệt.

Có đôi khi Sở Tinh Lan rất bội phục những tu sĩ theo đuổi tu sĩ Hợp Hoan Tông mãi không dứt, chuyện này nếu không phải có mấy cáo eo thì không làm được đâu.

Sở Tinh Lan đột nhiên mở mắt ra, vùng dậy: "Không ổn, rất không ổn."

Trong khoảng thời gian tốn eo này, vào lúc mê mang, Sở Tinh Lan luôn cảm thấy cậu đã bỏ lỡ mất chuyện gì đó.

"Gì mà không ổn?" Minh Tích Nguyệt bị Sở Tinh Lan đẩy tỉnh, lập tức trở nên cảnh giác, một tay giữ chặt cậu, "Lẽ nào Đại Vu sắp đánh đến đây rồi?"

Vậy thì đúng thật là không ổn rồi.

"Sưu tôn đi đại điện tông môn còn chưa về nữa, người không chê ngươi đuổi ra ngoài, thật sự rất kỳ lạ." Sở Tinh Lan chầm chậm nói, "Sư tôn không qua đây đuổi tôm hùm đất, sao cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, chuyện này chẳng giống phong cách của sư tôn gì cả."

Lẽ nào sau khi sư tôn đồng ý hôn sự của bọn họ, đột nhiên có cái nhìn tốt về Minh Tích Nguyệt vừa ăn vừa gói mang về rồi?

Minh Tích Nguyện trầm mặc trong chốc lát.

"Tinh Lan, tối qua ta mới chỉ hơi quá đáng một chút, không nhất thiết phải đuổi ta ra ngoài chứ. Lòng ta thật khổ, ngày nào cũng bị đạo lữ ghét bỏ."

Minh Tích Nguyệt lại một lần nữa hứa hẹn lần sau sẽ không làm loạn như vậy nữa, lúc này mới qua chuyện.

Ngay lúc hai người bọn họ đang thay quần áo, bên ngoài động phủ truyền đến tiếng bước chân dồn dập của đại sư huynh.

Sở Tinh Lan: "Thay nhanh lên, đừng để người khác nhìn thấy hai chúng ta ở trong này làm loạn! Xấu hổ lắm đấy!"

Trên người Sở Tinh Lan vẫn còn có không ít dấu vết, vừa nhìn đã biết bọn họ đã bàn luận như thế nào.

"Sợ cái gì, ta đã bố trí kết giới rồi, hắn không xông vào được." Minh Tích Nguyệt có bóng ma tâm lý với chuyện người khác đột nhiên xông vào phòng, nên đã có chuẩn bị từ trước, "Trong mắt người khác, chúng ta vẫn luôn là một đôi tình lữ ân ái, thân mật một chút thì đã làm sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể ở trước mặt nói chúng ta quá thân mật chắc?"

Nếu còn bị người khác xông vào cắt ngang đúng thời khắc quan trong thêm lần nữa, tiểu Tích Nguyệt của y bị dọa hỏng thì phải làm sao?

Minh Tích Nguyệt đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, âm thầm bấm quyết bố trí cả trăm tầng cấm chế, một con ruồi cũng không thể bay lọt.

Lúc này Sở Tinh Lan mới yên tâm lại.

Cát Kiếm Bình đã đến trước cửa, còn đang do dự có nên tiến vào không.

Nhưng cũng sợ gặp phải cảnh không nên nhìn.

Đã có mấy lần hắn gặp phải cảnh xuân cung đồ sống, nghĩ đến hai người cả ngày quất quýt lấy nhau, không biết chừng bây giờ vẫn còn đang làm loạn, nếu xông vào gặp chuyện đó nữa thì không hay lắm.

Lần này hắn thông minh hẳn, học được cách gõ cửa, giọng nói của hắn còn ồn hơn cả lũ chim trên Chiêu Dương Phong.

"Tiểu sư đệ, ngươi bế quan xong chưa? Tu chân giới sắp xảy ra chuyện lớn rồi, không có thời gian cho các ngươi quấn quýt nữa đâu, mau ra đi!"

Lần đầu tiên giọng nói của đại sư huynh gấp gấp và lo lắng đến vậy, khiến hai người cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hai người bọn họ chỉ mới tu hành một khoảng thời gian, lẽ nào khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?

Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt nhanh chóng thay quần áo, rồi mới ra khỏi động phủ, nhìn thấy sắc mặt vội vã của Cát Kiếm Bình, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì rồi? Đại Vu thật sự đánh đến môn phái của chúng ta rồi? Đây đúng thật là chuyện lớn."

Mối thù lần trước suýt bị Đại Vu đoạt xá vẫn còn đó, nói sao Sở Tinh Lan cũng phải báo thù.

Có thực lực rồi, thiếu mối báo thù nữa thôi.

Nếu Đại Vu thật sự kiêu căng đến vậy, vậy thì cậu chỉ đành thử sức giết hắn một lần.

Chẳng biết Đại Vu đã đoạt xá ai, không ngờ lại để hắn đoạt xá thành công, thực lực tăng mạnh, phải cẩn thận mới được.

"Thế thì không phải, nhưng mà hắn sắp làm chuyện lớn rồi! Hắn không đến Thiên Diễn Tông, nhưng Thiên Diễn Tông cũng không tránh khỏi."

Đại sư huynh nói ra tin tức mới, "Đại vu chuẩn bị huyết tế cả tu chân giới, đến lúc đó tu chân giới sẽ rơi vào cảnh lầm than. Tiên Minh và các đại tông môn đang chuẩn bị tập hợp nhân lực đi ngăn cản hắn."

Trong thời gian này, Tiên Minh và người của các đại tông môn đi khắp nơi ngăn cản Đại Vu giết người, gây chuyện, đồng thời điều tra mọi hành vi của hắn, cuối cùng đã thật sự tra ra được trận pháp huyết tế của Đại Vu.

Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt tiết lộ tin tức, bọn họ vừa tra đã phát hiện đúng thật là như vậy.

Đại Vu đang tính đồng loạt khởi động hết tất cả những trận pháp huyết tế ở trung tâm Vô Nhân Vực để phục sinh Vu tộc.

Một khi thành công, cả tu chân giới sẽ lập tức bị cắn nuốt, thời gian cấp bách, hiện giờ tất cả các tu sĩ trong tu chân giới đều đang chuẩn bị đi ngăn cản hắn.

Tang Lâm Vãn dột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, quả nhiên là để truyền tin, dẫn du bọn họ đi ngăn cản Đại Vu, còn việc hắn thu được lợi ích gì sau chuyện này thì tạm thời chưa rõ.

Vừa nghe tin Đại Vu sẽ ra tay trong thời gian này, Sở Tinh Lan nhanh chóng nhận ra đó chính là mốc thời gian được ghi sau tấm bản đồ, quả nhiên, Đại Vu thật sự muốn ra tay ở mốc thời gian này.

Tất cả đều trùng khớp, vậy thì chuyện Đại Vu không chỉ muốn cắn nuốt cả tu chân giới, mà hắn còn muốn nuốt cả những thế giới khác, bao gồm cả thế giới mà Sở Tinh Lan sinh ra đều là thật.

Tang Lâm Vãn hiểu rõ hết mọi chuyện.

Thời gian tử vong đang đếm ngược càng lúc càng gần với bọn họ rồi.

Thời gian đếm ngược đến cái chết đang ngày càng cận kề.

Sở Tinh Lan nghĩ đến chuyện mà Đại Vu muốn làm, lập tức lạnh mặt, trong lòng đã nghĩ xong đủ các kiểu g**t ch*t Đại Vu.

Người này đang tìm đường chết.

g**t ch*t nhiều người vô tội như vậy chỉ để phục sinh một nhóm quần tộc đã biến mất cả ngàn vạn năm, lên cơn điên gì vậy, không để người ta sớm ngày nhập thổ quy an đi.

Hiện này các đại tông môn đều đang chuẩn bị lần lượt tiến đến Vô Nhân Vực, nhanh chóng đuổi kịp trước khi Đại Vu thành công, phá hoại kế hoạch của hắn.

"Tiểu sư đệ, tông môn đã ra lệnh tập hợp, chuẩn bị xong xuôi rồi cùng đi Vô Nhân Vực đi." Đại sư huynh trước giờ vẫn luôn nở nụ cười trên mặt nay đã lộ vẻ lo lắng, trong lòng trầm xuống, "Kế hoạch nhận đồ đệ của ta chỉ đành hoãn lại đến khi chuyện này kết thúc, hi vọng chúng ta đều có thể sống sót, ta không muốn lập bia mộ cho đồng môn nữa đâu."

Sở Tinh Lan: "Đại sư huynh, huynh phải tin tưởng mạng huynh cứng, như lúc huynh nói với ta lúc mới nhập môn, chúng ta phải cố gắng sống sót."

Ở thế giới này tu hành nhiều năm, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều bất mãn, những cũng không thể để mặc người khác hủy diệt nó được.

Cậu muốn tất cả mọi người đều sống sót, không còn bị những kẻ mưu mô giở trò sau lưng thao túng nữa.

Sở Tinh Lan mang theo vũ khí bí mật, khi còn ở trong Thủy Liêm Kính, cậu đã luyện chế ra không ít vũ khí chuyên đối phó với những tu sĩ có tu vi cao, tập chung vào đánh một chiêu bất ngờ.

"Đi, chúng ta cũng không thể đứng nhìn, đi lôi hết những kẻ gây chuyện sau lưng chúng ta ra giết hết!"

Sau khi chuẩn bị xong, tỳ hưu cõng ba người bọn họ đi về hướng cổng của tông môn.

Bọn họ ra khỏi sơn môn của tông môn, tu sĩ của Thiên Diễn Tông, trừ đệ tử trông coi tông môn phòng ngừa người khác dương đông kích tây ra thì những tu sĩ khác đều đã chuẩn bị lên đường đến Vô Nhân Vực.

Mọi người đang trầm mặt nhìn về phương xa.

Sở Tinh Lan nương theo ánh mắt của bọn họ nhìn qua.

Nhìn thấy tu chân giới bị một đám mây đen nhìn không thấy điểm cuối che lấp, tiếng sấm sét vang lên không dứt khiến lòng người khiếp sợ, bên trong còn mơ hồ lộ ra một chút sắc đỏ không lành.

Sở Tinh Lan nhìn thấy cảnh tượng không lành này, trong lòng sinh ra chút cảm giác không ổn.

Một cơn giông tố sắp càn quét đến tu chân giới
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 223: Gấp đôi thù hận


Chuyện không thể kéo dài, tu sĩ Thiên Diễn Tông vừa tập hợp đông đủ đã lập tức bay về hướng Vô Nhân Vực, cố gắng ngăn cản Đại Vu trước khi hắn thành công khởi động huyết tế trận.

Lúc trước Sở Tinh Lan tạo ra pháp khí phi hành hình xe có tốc độ cực nhanh, lại còn ngầu, khiến không ít tu sĩ cảm thấy hứng thú, nên cậu đã làm ra trước không ít.

Tốc độ này còn nhanh hơn ngự khiếm phi hành, có thể rút ngắn thời gian đáng kể, lần này đi đường đúng lúc phát huy tác dụng.

Thế là, phong cách của tu chân giới bỗng trở nên kỳ lạ.

Sở Tinh Lan nhìn cảnh tượng không giống tu tiên trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình phải chịu lôi kiếp mạnh hơn người bình thường cũng là đáng đời.

"Cảnh này khiến ta cảm thấy ta đang tu tiên trong thế giới công nghệ cao vậy, phong cách thay đối quá lớn. Mà thiên đạo cũng không mở miệng phản đối, vậy chứng tỏ hắn không có ý kiến, ta cảm thấy cũng được lắm."

Lần trước thiên đạo nói chuyện, cũng không nhắc đến chuyện cậu mang đến thay đổi lớn cho tu chân giới trong lĩnh vực luyện khí có gì không thỏa đáng.

Vậy chứng tỏ hắn cũng đồng ý!

Sở Tinh Lan tự bào chữa cho mình.

Đại sư huynh Cát Kiếm Bình ở bên cạnh: "?"

Sao hắn lại cảm thấy mấy lời cưỡng từ đoạt lý này của Sở Tinh Lan nghe quen quen, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?

Trên đường đi, bọn họ gặp được khá nhiều sĩ tông môn đang đi về phía bên đó, còn có không ít gương mặt quen thuộc.

Còn cả Tang Tịnh Viễn ngày đêm đuổi theo giúp đỡ.

Trăm năm không gặp, tính tình của Tang Tịnh Viễn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng giống một thanh kiếm lạnh lẽo, như một thiếu niên minh nguyệt thanh phong trảm yêu trừ ma, trông đã chững chạc hơn lúc trước rất nhiều.

Nghe nói đa số thời gian của hắn đều không ở trong tông môn, đi khắp nơi trảm yêu trừ ma cứu người, nơi đâu cần là nơi đó xuất hiện bóng dáng của hắn.

Người người đều nói tuy rằng tiên sư này trông lạnh lùng, nhưng có tấm lòng lương thiện, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, có danh tiếng rất tốt.

Sở Tinh Lan nhìn dáng vẻ hiện giờ của Tang Tịnh Viễn, cảm thấy có khả năng hắn sẽ thật sự tu thành vô tình đạo.

Sở Tinh Lan nhìn thấy người quen cũ, chạy đến cạnh hắn nói chuyện: "Tang sư huynh, ngươi đến rồi, còn chưa kịp tìm ngươi ôn chuyện cũ đã phải cùng nhau đi Vô Nhân Vực rồi."

Lần này cậu về còn tính tìm người quen cũ uống rượu nói chuyện, giao lưu tình hữu nghị giữa các đồng môn, nhưng đáng tiếc gặp phải Đại Vu gây chuyện, lại còn có thái lát sư thúc gây rắc rối khắp nơi.

Tang Tịnh Viễn thấy Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt đã về, gương mặt của hắn bớt lạnh hẳn.

"Sở sư đệ, ngươi bình an vô sự quay về là tốt rồi, sau này ôn chuyện sau cũng được. Hơn nữa, chúng ta cùng đi tìm chết cũng đâu phải chuyện lần đầu."

Bọn họ tụ lại cùng một chỗ, không phải đi tìm chết thì cũng là đang trên đường đi tìm chết.

"Tịnh Viễn, ngươi về rồi. Chỗ ta có một mối làm ăn lớn, về rồi rủ ngươi cùng làm." Cát Kiếm Bình cũng xúm lại, "Bây giờ chúng ta nên nói chuyện chính rồi, ví dụ như, vì sao Đại Vu lại thực hiện kế hoạch ở Vô Nhân Vực."

Một nhóm người quen túm lại cùng thảo luận chuyện vì sao Đại Vu lại chọn Vô Nhân Vực, một vùng đất hiểm trở.

Đợi đến lúc phát hiện ra âm mưu của hắn rồi mới chạy đến ngăn cản thì cũng đã muộn, để hắn đạt được mục đích.

Cũng may còn có pháp khí phi hành mới.

"Vô Nhân Vực, Tích Nguyệt, ta nhớ ngươi đến đó lịch luyện rất nhiều lần." Sở Tinh Lan đột nhiên nhớ đến chuyện cũ, "Ngươi có phát hiện bên đó có đại bản doanh của Đại Vu không?"

Đại Vu bố trí lâu như vậy, lẽ ra phải có hành động gì đó mới đúng.

Minh Tích Nguyệt lắc đầu: "Ta chỉ mải tu luyện, không chú ý đến. Nơi đó chim còn chẳng thèm ỉa, ta không gặp bao nhiêu người. Những người xuất hiện ở chỗ đó đều rất kỳ lạ."

Minh Tích Nguyệt cả ngày bị yêu ma đuổi giết, lo mỗi chạy trốn, ai mà rảnh rỗi dừng lại quan sát xem có chuyện gì kỳ lạ không chứ.

Thỉnh thoảng dừng lại một chút là có chuyện rồi.

Minh Tích Nguyệt nhặt được một viên đá mắt đỏ trong Vô Nhân Vực, hành hạ y một đoạn thời gian, vốn dĩ nơi đó đã chẳng bình thường.

Đại Vu lại trùng hợp bố trí trận pháp cuối cùng ở trong đó, thật khiến người ta phải suy ngẫm.

Bọn họ vùi đầu vào tra cứu đủ các nguồn tư liệu, Tang Tịnh Viễn nói ra một số chuyện, từ đó mới tra được một vài manh mối.

Hóa ra Vô Nhân Vực là tổ địa của Vu tộc, sau khi Vu tộc diệt vong tại nơi này thì hiếm có ai đặt chân đặt chân đến, còn yêu ma quỷ quái thì nghênh ngang tung hoành, nghe đồn ở sâu trong đó còn chôn vùi không ít thi cốt của Vu tộc.

Vì vậy, Đại Vu chọn nơi đó làm trung tâm mắt trận phục sinh Vu tộc, cũng là vì tiện cho việc trực tiếp hồi sinh người chết.

Sở Tinh Lan rất tò mò trước chuyện này: "Đã chết hàng nghìn vạn năm rồi, lẽ nào bọn họ không thể đi đầu thai, cứ phải ở nguyên tại chỗ chờ được rồi sinh?"

Cậu còn chưa bao giờ nghe đi đầu thai cũng bị giới hạn.

Minh Tích Nguyệt: "Chưa nghe bao giờ, trừ phi có cấm thuật gì đó giam giữ quỷ hồn ở nơi đó."

Mọi người cũng vò đầu bứt tai, chỉ có thể chuẩn bị đối phó với Đại vu.

Nhoáng cái đã trôi qua vài tháng, cuối cùng bọn họ cũng tiến vào Vô Nhân Vực.

Quả đúng như lời Minh Tích Nguyệt đã nói, vừa vào là gặp đủ các thể loại yêu ma, mỗi bước đi đều ẩn chứa khả năng tử vong, một khi không cẩn thận sẽ phải chết tại nơi này.

Sở Tinh Lan nhìn nơi mà đi ba bước gặp một yêu ma, đi năm bước gặp một cạm bẫy này, quay đầu nhìn Minh Tích Nguyệt.

"Thái lát sư thúc xúi bậy Minh tông chủ ném ngươi đến chỗ này lịch luyện, ghét hắn thật đấy, ngươi đã làm gì chọc đến hắn rồi?"

Luyện đan sư mà có giá trị vũ lực cao như Minh Tích Nguyệt, tất cả là nhờ vào bản thân giết chóc lăn lộn từ trong này ra ngoài.

Tu vi của y còn có thể không tăng sao?

Đánh không lại sẽ phải chết tại nơi này, vậy thì tu vi không tăng nhanh mới lạ.

"Ta và hắn chẳng giao lưu vì mấy, có lẽ vì hắn ghen ăn tức ở ta cả ngày rảnh rỗi không thích tu hành, nên cứ bắt ta tu luyện cho đàng hoàng." Minh Tích Nguyệt cũng chẳng hiểu kiểu gì, hồi Tang Lâm Vãn còn ở đã thích giả vờ dùng danh nghĩa 'vì tốt cho đệ tử' mà âm thầm chỉnh đốn bọn họ, người khác không sung sướng thì hắn sướng, "Cũng không thể vì ta trộm măng của Minh Huyền, nên hắn mới không vui chứ?"

Sở Tinh Lan nghĩ đến mỗi lần cậu chuẩn bị trộm đào măng của sư tôn, là thái lát sư thúc sẽ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, còn nói lời mỉa mai, tự dưng cảm thấy lý do này cũng không phải không có khả năng.

Có một loại cảm giác rất hoang đường.

Mấy búp măng thôi, không nhất thiết phải thế chứ?

Nhưng mà lần này gần như tập hợp hết toàn bộ tu sĩ trong tu chân giới, đối mặt với những yêu ma này có thể nói là thấy con nào chém con đấy, tiếng khóc la thê lương vang lên khắp nơi, vô cùng hỗn loạn.

"Sao tu sĩ lại đột nhiên qua đây rồi?! Trước giờ vẫn là nước sông không phạm nước giếng mà!"

"Gặp một giết một, có cực đoan quá không vậy."

"Quá nhiều tu sĩ, đánh không lại, các vị mau tản đi."

"Trời ạ, là ai đã thả bọn họ vào đây!"

...........

Bọn họ càng tiến vào gần trung tâm Vô Nhân Vực, thì càng nhận ra những trận pháp huyết tế có mặt ở khắp mọi nơi, dày đặc như nhuốm máu khắp cả vùng đất này.

Đại Vu cảm nhận được có người xông vào nơi này, thần thức của hắn lập tức ra đòn công kích bọn họ.

"Tu sĩ dám xông vào nơi này, các ngươi đã chuẩn bị chết ở đây chưa?"

Sở Tinh Lan nhìn thấy người đó từ xa, cậu cảm thấy thân thể mà Đại Vu đoạt xá nhìn rất quen mắt.

Là kiểu cảm giác mà Sở Tinh Lan muốn mạnh tay đập cho một trận.

Thật kỳ lạ, tu chân giới có có mất người có thể có mấy người khiến cậu vừa nhìn đã muốn g**t ch*t chứ?

Khi Đại Vu xoay người lại nhìn bọn họ, cuối cùng Sở Tinh Lan cũng biết cảm giác muốn đánh người đến chết này từ đâu tới.

"Trang Hạ? Không đúng, biểu cảm này là Đại Vu, không ngờ hắn lại đoạt xá Trang Hạ, gấp đôi thù hận rồi."
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 224: Cũng khá khó giết


Người lơ lửng giữa trung tâm trận pháp ấy đúng thật là Trang Hạ, sao Sở Tinh Lan có thể quên gương mặt của kẻ đã móc kim đan của mình được.

Nhưng vì bị đoạt xá, nên trên người Trang Hạ xuất hiện những phù văn màu đỏ và màu vàng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cực kỳ nguy hiểm.

Hắn đang khống chế huyết tế trận, cả người hòa vào trong trận pháp Vu thuật, dưới uy áp của tu vi gần đến mức tiên nhân khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

Thần thức vừa tỏa ra, mọi người lập tức cảm nhận được một ánh mắt ác ý đang nhìn chằm chằm vào cơ thể bọn họ, sự áp chế tu vi khiến người ta rùng mình.

"Không ngờ lại đoạt xá đến Trang Hạ, cũng biết chọn thật." Sở Tinh Lan nhìn thân hình ấy với ánh mắt phức tạp, trong lòng ngổn ngang trăm mối, "Rõ ràng là cố tình để ta đi giết, đúng là sở thích b*nh h**n."

Đa số kẻ thù của Sở Tinh Lan trong tu chân giới đều đã bị cậu giết, Trang Hạ và Đại Vu cũng có trong danh sách kẻ thù của cậu, nằm ở mục có thực lực rồi chắc chắn sẽ giết.

Thời gian qua đã qua lâu như vậy rồi, nhưng nỗi đau bị lấy đi kim đan vẫn còn âm ỉ trong lồng ngực, Sở Tinh Lan vừa nhìn thấy kẻ thù là lại ngứa tay muốn động dao.

Cát Kiếm Bình vừa thấy Trang Hạ, sư tôn cũ đã làm tổn thương tiểu sư đệ thì lập tức cảm thấy chướng mắt.

"Chắc phải người này đã móc kim đan của đệ sao? Lúc nào cũng gây thêm rắc rối cho chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu, hành chết hắn."

Đại sư huynh vẫn theo phong các thổ phỉ như trước, gặp chuyện không biết giải quyết thế nào thì ra tay tàn nhẫn.

Minh Tích Nguyệt rất đồng tình: "Đánh hắn! Vừa ngay kiếm của ta cũng có thể đánh Đại Vu."

"Kẻ lạm sát người vô tội đáng chết, đã có vô số chúng sinh thương vong vì hắn rồi." Tang Tịnh Viễn phối hợp nói, trên đường đuổi đến đây hắn đã gặp không biết bao nhiêu thảm cảnh nhân gian, tất cả đều bắt nguồn từ Đại Vu giết người diệt môn. "Sở sư đệ, ngươi thấy thế nào?"

Sở Tinh Lan: "Đương nhiên là dồng ý."

Đại Vu chưa bao giờ nghĩ tha cho cậu, còn muốn tế cả tu chân giới và quê hương của cậu, vậy thì đừng trách ta không thủ hạ lưu tình.

Bọn họ đang bàn luận làm sao để không tiếng động tiếp cận Đại Vu, sau đó g**t ch*t hắn trước khi trận pháp thành công.

Đại Vu có không ít thuộc hạ trung thành với hắn, trong đó còn có không ít tu sĩ có tu vi cao thâm, vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào lập tức đến ngăn cản.

Hai bên nhanh chóng lao vào cuộc hỗn chiến.

Minh Tích Nguyệt rút kiếm ra khỉ vỏ, chuyên gia phá trận điên cuồng phá trận mở đường. Sở Tinh Lan và những người khác bám sát theo y, bóng dáng vài người lặng lẽ xuất hiện trước mặt Đại Vu.

Sở Tinh Lan nhìn thấy gương mặt làm người ta ghét này, lập tức đâm kiếm vào điểm yếu của hắn, ra tay tàn nhẫn, thân thủ nhanh nhẹ như một cơn gió thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Đại Vu, trường kiếm chĩa thẳng vào yếu hầu của hắn.

"Đại Vu! Còn nhớ ta không? Bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường, tốt nhất là ngươi xuống dưới địa phủ đi."

"Ngươi và Trang Hạ đã hợp làm một, cũng đỡ cho ta phải phí sức chia ra làm hai lần tìm các ngươi."

Sở Tinh Lan không chút che giấu sát ý của mình.

Thủ đoạn giết người tàn độc đã được luyện qua vô số lần.

Sở Tinh Lan âm thầm lại gần, Trang Hạ bên trong thân thể phát hiện Sở Tinh Lan đến gần hắn thì đột nhiên trở nên kích động, khiến Đại Vu gặp khó khăn trong việc kiểm soát thân thể.

[ Là Tinh Lan! Hắn đến rồi! Đồ nhi ngoan của ta đến rồi, hắn đến gặp ta rồi! Mau thả ta ra gặp hắn! ]

[ Chẳng phải ngươi nói sẽ để bọn ta gặp lại nhau sao? Mau thả ta ra! ]

[ Ta biết hắn sẽ không quên sư tôn là ta mà! ]

Trang Hạ bị đoạt xá, thần hồn đang dần suy yếu trông có vẻ bắt đầu điên cuồng, Đại Vu đang áp chế hắn, sự điên cuồng của Trang Hạ đang làm ảnh hưởng đến hắn.

Ngay lúc Sở Tinh Lan sắp cắt cổ hắn, Đại Vu cưỡng ép áp chế lại Trang Hạ đang ở trong thần thức, tránh được một đòn trí mạng của Sở Tinh Lan.

"Quả hiên không phải thân thể tốt nhất, vào thời khắc quan trọng sẽ ảnh hưởng đến ta."

Đại Vu rất không hài lòng với thân thể Trang Hạ mà hắn đoạt xá được.

Đoạt xá về cũng chỉ có thể dùng tạm, đợi khi phục hưng Vu tộc thành công hắn sẽ có thể quay trở về thân thể ban đầu rồi.

Ngay đúng lúc này, trước mắt Đại Vu xuất hiện đủ các thể loại công pháp và vũ khí đến lấy mạng hắn.

"Ăn lò luyện đan của ta đi!"

"Kiếm trận!"

"Cho ngươi pháp khí!"

"Vượng Tài, cắn hắn!"

........

Cùng lúc, Minh Tích Nguyệt và những người khác nhanh chóng xông đến trợ giúp, kiếm trận và pháp khí ồ ạt xông về phía Đại Vu.

Đại Vu cau mày lại, vung tay một cái, sợi xích mang theo phù văn đỏ trong tay lập tức trỗi dậy từ trong trận pháp, đánh bay toàn bộ đòn tấn công và các tu sĩ lao về phía hắn.

"Muốn giết ta? Chỉ có chút tài mọn thấp kém này, các ngươi còn non lắm."

Bọn họ bị hất bay ra rồi lấy lại thăng bằng ở một nơi cách đó không xa, trên người mang đầy thương tích, vội vàng uống đan dược trị thương.

Vết thương trên người vừa khỏi, bọn họ lại một lần nữa xông lên, dựa vào đông người để tiêu hao năng lượng của Đại Vu.

Một nhóm tu sĩ, người này còn máu hơn người kia, khi xông đến mang theo một đống trận pháp đập lên người hắn.

Đủ các kiểu lò luyện đan, phù chú, pháp khí, kiếm trận, linh thú, có cái nào dùng cái đấy, tất cả đều hướng về phía Đại Vu.

Đại Vu khôi phục được đến trình độ đỉnh cao khi còn là tiên nhân cũng không phải hạng tầm thường, những đòn công kích này đối với hắn chẳng khác gì gãi ngứa, không hề mang lại quá nhiều tổn thương cho hắn.

"Chẳng qua chỉ có vậy!"

"Không ngờ các ngươi dám xông vào trung tâm trận pháp, gan thật lớn, để ta nhìn rõ xem các ngươi là ai."

Đại Vu ngạc nhiên khi có người dám vào trung tâm trận pháp đối chiến với hắn, nhìn kỹ thì phát hiện hóa ra là đám người Sở Tinh Lan, Minh Tích Nguyệt, những người này liều mạng không thua kém ai.

"Ồ, là các ngươi? Ở đâu cũng là các ngươi, thật khiến người ta thấy ghét, sao các ngươi sống dai vậy?"

Hắn đi đến đâu cũng đều xuất hiện đám tu sĩ trẻ tuổi này phá hoại kế hoạch của hắn khắp nơi, cũng khá khó giết.

Người nào cũng mạng cứng đến khó tin, có dày vò kiểu gì cũng không chết.

Lần nào cũng xuất hiện đúng lúc phá hoại kế hoạch của hắn, giống như thiên mệnh đến phá hoại hết toàn bộ kế hoạch của hắn.

Tuy mấy người này không mạnh bằng hắn, nhưng vẫn khiến Đại Vu cảm thấy đau đầu.

Thiên mệnh? Ta không tin thiên mệnh sẽ dồn ta vào chỗ chết!

Chắc chắn là có kẻ đang giở trò sau lưng, tiết lộ hết mọi kế hoạch của hắn ra ngoài để phá hoại.

Ai là kẻ này?

Che giấu kỹ như vậy, đến hắn còn chẳng tìm được bao nhiêu dấu vết.

"Nếu mạng không cứng thì làm sao đi được đến nơi này? Mạng của chúng ta đúng thật là rất cứng." Sở Tinh Lan tiếp tục đâm kiếm về phía hắn, "Thứ bò ra từ trong quan tài như ngươi, đến nơi này giết người bố trí cấm thuật, ngươi mới đúng là kẻ mạng cứng đáng ghét."

Đại Vu không nói tiếp nữa, trực tiếp đưa tay ra muốn lấy mạng của bọn họ.

"Ngông cuồng! Lần trước ở chỗ ta thoát được một kiếp, bây giờ còn dám nhảy nhót trước mặt ta, vậy thì để ta đích thân tiễn các ngươi lên đường vậy, ta sẽ cho các ngươi yên nghỉ cùng thế giới này."

Hắn ẩn mình ở trong bóng tối bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới đợi được đến ngày hôm nay, tuy kẻ đứng sau đẩy hắn ra ngoài ánh sáng, nhưng hắn sao có thể đứng nhìn bọn họ phá hoại kế hoạch phục hưng Vu tộc của mình chứ.

Sau cùng, nơi này sẽ là thiên hạ của Vu tộc.

Tất cả những kẻ dám ngăn cản hắn đều phải chết, để hắn giết từng người một, máu thịt hóa thành dưỡng liệu phục hưng Vu tộc, toàn bộ thần hồn đều bị nghiền nát!

Các loại pháp khi mà Sở Tinh Lan đã luyện chế đều sẵn sàng trong tay, chuẩn bị tìm một thời cơ thích hợp ném qua.

"Vậy thì đến chiến đi, có thù mà không báo không phải quân tử, lần này sẽ khiến ngươi chết dưới tay ta."

Thực lực đã tăng lên, không g**t ch*t mối thù nhân đôi này thì không hợp lý lắm nhỉ?

g**t ch*t hắn!
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 225: Phục sinh Vu tộc?


Đại Vu cười lạnh một tiếng, không hề để bọn họ vào trong mắt.

"Tới đây! Ta khâm phục dũng khí của các ngươi."

Đại Vu và bọn họ lại bắt đầu đánh, cuộc chiến dần trở nên căng thẳng.

"Để ta xem thử khi các ngươi chết dưới tay ta, có còn cứng miệng được như thế này nữa không."

Đại Vu ra tay ngày càng tàn nhẫn, Sở Tinh Lan tránh được Vu thuật đang tấn công về phía mình, ném pháp khí trong tay ra.

"Ăn lựu đạn của ta đi."

Sở Tinh Lan nghĩ đến độ mạnh của Đại Vu và thái lát sư thúc, nên đã vùi đầu vào luyện chế ra một đống pháp khí có lực sát thương cực mạnh, để khi không có linh khí thì trực tiếp ném ra, đây chính là thần khí giết người cần phải có trong nhà.

Đại Vu tự phụ mình có tu vi cao, cảm thấy những thứ đồ chơi nhỏ bằng bàn tay này chẳng có uy h**p gì, trực tiếp dùng tay không bắt lấy.

Và rồi, pháp khí có uy lực cực kỳ mạnh nổ ra, tạo thành mấy lỗ thủng trên người Đại Vu.

"Các ngươi một người nổ lò luyện đan, một người nổ pháp khí, đây chính là sự kết hợp giữa luyện đan sư và luyện khí sư đó sao?" Cát Kiếm Bình phát hiện Sở Tinh Lan lại chế tạo ra pháp khí mới, hắn đã tê dại trước sự nỗ lực này rồi. "Thứ đồ chơi bé nhỏ này sao lại có lực sát thương mạnh đến vậy!"

Sở Tinh Lan lúc nào cũng tạo ra đủ các thể loại pháp khí kỳ lạ.

Một chiêu này của Sở Tinh Lan xuất ra, ánh mắt của các tu sĩ xung quanh đang đối đầu với Đại Vu đều hiện rõ sự kinh ngạc.

Đợi chuyện này qua đi, đám luyện khí sư bọn họ lại sắp phát tài rồi.

"Sở Tinh Lan, ngươi thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lại làm tổn thương được cả ta." Mấy lỗ thủng trên người Đại Vu nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu, "Đáng tiếc người ta đoạt xá lúc đầu không phải ngươi, nếu không bây giờ đã bớt đi một chút rắc rối. Thiên đạo đúng thật là đang bảo vệ ngươi, vì sao hắn lại không thể bảo vệ Vu tộc bọn ta một lần?"

Đại Vu lại thấy Sở Tinh Lan không thuận mắt.

Dựa vào đâu một kẻ ngoại lai lại được thiên đạo bảo vệ, tu hành nhanh như vậy, lúc nào cũng có thể sống sót trong hiểm cảnh, còn Vu tộc lại chỉ có thể chờ chết?

Thiên đạo bất công!

Thật trướng mắt.

Vậy hắn sẽ g**t ch*t Sở Tinh Lan ngay dưới mí mắt thiên đạo!

"Cuộc đời ta bi thảm thế này rồi mà ngươi còn đố kỵ được? Ngươi chỉ thấy ta trở nên mạnh lên, mà chẳng thấy ta đã mấy lần suýt chết." Sở Tinh Lan cảm thấy bộ não của Đại Vu không bình thường lắm. "Quả nhiên, đoạt xá Trang Hạ, ngươi cũng sẽ bị tư duy không bình thường của hắn ảnh hưởng."

Đại Vu bị lời nói của cậu chọc tức.

Mọi người còn đang lao đầu vào phá hoại huyết tế trận gần đó, hơn một nửa trận pháp rải rác trong Vô Nhân Vực đã cắt đứt liên lạc giữa bọn họ.

Tu sĩ có tu vi cao cảm nhận được nhóm Sở Tinh Lan đang đối chiến với Đại Vu, vội vàng chạy đến giúp đỡ.

Đại Vu có ý đánh bại từng người một, dùng trận pháp vây giữ bọn họ ngay tại chỗ đối chiến với thuộc hạ của hắn.

Ví dụ như giết hết toàn bộ đám tu sĩ to gan dám xông vào trung tâm trận pháp này trước.

Mục tiêu của hắn là Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan ra tay khiến người khác trở tay không kịp, còn có thể khiến hắn bị thương chỉ trong nháy mắt, không thể xem nhẹ, g**t ch*t sẽ tốt hơn!

Lò luyện đan của Minh Tích Nguyệt hoạt động vô cùng năng suất, lần này hắn còn bổ sung thêm hơn vạn cái lò luyện đan, đủ dùng cho cả trận chiến, thỉnh thoảng còn rút kiếm đâm Đại Vu!

"Muốn giết đạo lữ của ta, đã hỏi kiếm của ta chưa?"

Tu vi cao thật tốt, đối đầu với Đại Vu cũng có thể xông lên mạnh tay đập cho một trận.

"Lại là ngươi, Minh Tích Nguyệt." Đại Vu vừa nhìn thấy mặt của Minh Tích Nguyệt là lại cảm thấy nhồi máu cơ tim, nhớ đến chuyện cũ năm xưa, lửa giận vì bị phản bội bùng cháy dữ dội trong lòng, "Vừa nhìn ngươi ta đã nghĩ đến chuyện không tốt, hay là ta giết ngươi trước, đỡ để ta nhìn thấy lại thêm phiền lòng."

Khuôn mặt này của Minh Tích Nguyệt vừa xuất hiện trước mặt hắn, là hắn lại nhớ đến muội muội năm xưa phản bội mình.

Muội muội quở trách hắn dùng Vu thuật hại chết tất cả mọi người, bọn họ chết rồi mà vẫn không chịu buông tha, không để cho bọn tiến vào luân hồi, từ đó người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Còn cấu kết với người ngoài trấn áp hắn!

Nàng ta thì hiểu cái gì? Hắn đang cứu cả tộc, sao có thể hại bọn họ chứ!

"Ta biết ngươi đố kỵ ta đẹp trai, nhưng cũng chịu thôi, không đẹp trai như ta thì không tìm được đạo lữ đâu." Minh Tích Nguyệt rất hài lòng với gương mặt anh tuấn do cha sinh mẹ đẻ này, lại bắt đầu khoe khoang chọc chó, "Ta biết ngay các ngươi muốn phá hủy dung mạo của ta, cố ý chia cắt ta và Tinh Lan! Ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu!"

Sở Tinh Lan ở bên cạnh: "....."

Minh Tích Nguyệt chẳng có khi nào nghiêm túc nổi.

Đôi mắt Đại Vu đỏ ngầu, nhìn Minh Tích Nguyệt và Sở Tinh Lan như kẻ thù, trong lòng đang tính toán xem nên g**t ch*t người nào trước.

"Tích Nguyệt, cẩn thận. Trông hắn điên lắm rồi." Sở Tinh Lan nhìn thấy đôi mắt đỏ của Đại Vu, đột nhiên cảm thấy không ổn, "Bây giờ trông hắn đang rất muốn hành chết ngươi."

Minh Tích Nguyệt chưa chịu oan trận đòn nào, tất cả là nhờ cái miệng này của y.

Lò luyện đan của Minh Tích Nguyệt che chắn điểm chí mạng: "Không sao. Ta lúc nào cũng thu hút thù hận, quen rồi. Để ta tiếp tục kéo thù hận, các ngươi nhân cơ hội ra tay, làm chết hắn!"

Minh Tích Nguyệt độc miệng, tiếp tục ra sức trào phúng Đại Vu, thu hút hết thù hận về phía mình.

Minh Tích Nguyệt thành công gây sự chú ý, Đại Vu muốn làm thịt y đầu tiên, vì y chẳng thốt ra được một câu tiếng người.

Trận chiến trở nên kịch liệt.

Ngay đúng lúc này, mặt trời máu treo giữa không trung, đã đến lúc Vu thuật bắt đầu khởi động, một hồ nước trong trung tâm trận pháp bắt đầu nhiễm máu đỏ tươi.

Đến khi hồ máu triệt để hóa thành màu đỏ, đó chính là lúc pháp thuật hoàn thành, toàn bộ tu chân giới đều trở thành tế phẩm phục sinh Vu tộc.

Đại Vu vô cùng hưng phấn nhìn hồ máu: "Tộc nhân của ta sắp sống lại để giúp đỡ ta rồi. Chỉ cần hồi sinh người đầu tiên thành công, vậy chứng minh ta hao tổn hết mọi tâm tư tạo ra trận pháp là chính xác!"

Trận pháp của Đại Vu ăn không ít máu thịt người, sản phẩm thử nghiệm đầu tiên đã sắp xuất hiện.

Đại Vu chấp mê bất ngộ, không tin mình nghĩ đủ mọi các để cứu Vu tộc sẽ mang đến bất hạnh cho bọn họ.

Nhìn xem, chẳng phải kế hoạch của hắn sắp thành công rồi đó sao.

Chỉ cần có thể thành công hồi sinh người đầu tiên, là có thể hồi sinh được càng nhiều người, đợi khi trận pháp hoàn thành, toàn bộ Vu tộc sẽ được sống lại.

Khi đó sẽ là lúc Vu tộc quay trở lại.

Một mình Đại Vu đã gây ra biết bao nhiêu tai họa cho tu chân giới, giờ còn thêm người nữa.

Tiếng sấm nổ vang trời, dường như thiên đạo đang phẫn nộ trước cảnh tượng chết rồi mà còn có thể phục sinh, sát sinh cưỡng chế làm người chết quay trở lại nhân gian.

Với thực lực hiện giờ, Đại Vu cảm thấy mình có thể đối đầu cùng thiên đạo, hoàn toàn không coi thiên đạo ra gì.

"Thiên đạo! Ngươi không cản được ta đâu! Khi xưa để Vu tộc biến mất trong kiếp nạn, hôm nay ta nhất định phải cho bọn họ trùng sinh. Ta phải khiến cho nhân tộc mà ngươi yêu thương nhất, chết hết trong kiếm nạn mà ta tạo ra!"

Hắn không can tâm tộc nhân phải chết trong kiếp nạn.

Một tia sấm sét màu đỏ xẹt qua, trung tâm trận pháp đột nhiên xuất hiện một Vu tộc cả người là máu tanh.

Hắn thành công rồi, nhưng cũng coi như thất bại rồi.

Khi Đại Vu và mọi người nhìn thấy Vu tộc đầu tiên được hồi sinh trong trung tâm trận pháp, tất cả đều rơi vào trạng thái trầm mặc.

Sở Tinh Lan không nhịn được hỏi: "Thứ này chính là người cùng tộc mà ngươi nói?"

Trông không giống như một sinh vật.

Có hơi trừu tượng.

Đại Vu đang nắm chắc phần thắng trong tay kinh hãi nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, dường như hắn cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ không tiến triển như trong tưởng tượng của hắn.

"Sao có thể? Bọn họ sao có thể biến thành dáng vẻ như thế này?"

Chuyện này hoàn toàn khác xa với tượng tượng của hắn!
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 226: Cần bác sĩ tâm lý tốt nhất


Bọn họ cũng khiếp sợ nhìn Vu tộc bò ra từ trong hồ máu, mọi người nhìn nhau mới vẻ mặt ngơ ngác.

Bọn họ hoàn toàn không dám tin tưởng thứ trước mắt này có thể gọi là con người.

"Đây thật sự là Vu tộc?"

Đó là một người có hình thù quái dị, xiêu vẹo như một đống bùn nhão tản ra mùi tanh tưởi, thậm chí đã đến mức có thể dùng từ quái vật để hình dung.

Nếu phải dùng một câu nói, thì nó giống như một động vật dưới đáy đại dương, đằng nào cũng chẳng ai nhìn thấy, tùy tiện sinh ra một hình dạng là được.

Con ngươi đỏ sẫm của hắn đảo qua đảo lại, cuối cùng nhìn về phía Đại Vu, có thể thấy hắn vô cùng kích động, cổ họng khô héo như củi khô phát là tiếng kêu cầu cứu.

"Đại Vu..... vu..... cứu.... "

Hắn chỉ biết mình rất đau khổ.

Tại sao phải chịu dày vò hết ngày này đến ngày khác, tất cả tội nghiệt cũng tính hết lên đầu bọn họ, đây thật sự là vì muốn tốt cho bọn họ sao?

Hắn cầu xin Đại Vu cứu hắn, đừng bắt hắn phải ở trong bóng tối không thấy điểm cuối chịu mọi dày vò nữa.

Hắn bò về phía Đại Vu, muốn được giải cứu.

Nhìn Đại Vu có hơi sụp đổ, đến bản thân hắn còn không thể chấp nhận được kế hoạch hoàn hảo của mình sẽ nuôi ra một quái vật như thế này, điều này chứng tỏ những gì mà hắn làm suốt bao nhiêu năm nay đều đã đổ sông đổ bể.

Đại Vu nhìn quái vật bò ra từ trong hồ máu, một người luôn bình tĩnh như hắn, nay lại loạng choạng lùi về sau vài bước, hình như đã chịu phải cú sốc lớn.

"Không thể nào, vì sao, ta mưu tính lâu như vậy cuối cùng vẫn thất bại, đây không phải Vu tộc mà ta mong muốn, nó là một con quái vật, ta không chấp nhận nó là Vu tộc. Ta thất bại rồi, không ngờ lại thất bại."

Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu? Hắn thử nhiều lần như vậy, mà chẳng có được một lần thành công?

Đại Vu quá mạnh, bình thường cũng hay tạo nghiệp, nghiệp nghiệt trong Vô Lượng Kiếp quấn thân khó mà thoát khỏi.

Vì để cứu Vu tộc, hắn thông qua thần khí của Vu tộc thao túng thời gian, thử sức cứu vãn bọn họ, nhưng lại từng bước một đấy bọn họ đến cái chết còn bi thảm hơn, thảm đến mức hắn không dám nhìn, như thể là vì hắn tạo ra sai lầm nên mới dẫn đến cái chết của bọn họ trong Vô Lượng Kiếm vậy.

Bản thân hắn vì nhiều lần sử dụng cẩm thuật mà bị nguyền rủa chết thảm.

Hắn thay đổi chủ ý, khi còn sống không thể thay đổi, vậy thì ngày sau lại hồi sinh bọn họ.

Vì để phục sinh tộc nhân, hắn dùng cấm thuật vây giữ hồn phách của tộc nhân đáng ra phải đi luân hồi tại nơi đây, đợi nhiều năm sau sẽ hồi sinh tất cả bọn họ, không để Vu tộc thật sự biến mất khỏi thể giới này.

Tuy cả ngày bị nhốt ở nơi sâu nhất trong Vô Nhân Vực tối tăm không chút ánh sáng, nhưng Đại Vu tin rằng, đợi khi bọn được sống lại thêm lần nữa, nhất định sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn.

Người khác không công nhận, không hiểu cách làm của hắn cũng chẳng sao cả.

Bản thân hắn tự cảm thấy kế hoạch hoàn hảo không kẽ hở, nhưng thực tế lại khiến Đại Vu chịu phải cú sốc lớn.

Rõ ràng đã dựa theo sách cổ làm từng bước một, nhưng sao kế hoạch hoàn hảo của hắn lại xuất hiện vấn đề?

Vì sao cứ mỗi lần hắn sử dụng cấm thuật đều sẽ xảy ra những tình huống như vậy? Thiên đạo trướng mắt hắn đến vậy sao?

Đại Vu cảm thấy tất cả những gì mình làm đều là chính đáng.

"Hèn gì muội muội ngươi lại mắng ngươi đến cả người chết cũng không cho an nghỉ, nhốt ở trong này lâu như vậy, còn bị biến thành quái vật, thật thảm." Sở Tinh Lan trào phúng, cảm thấy chán ghét với cách làm giết người để hồi sinh người chết của hắn, "Ngươi hại chết nhiều người như vậy để hồi sinh bọn họ, tạo ra quái vật, bọn họ đều đang phải chịu nghiệp mà ngươi tạo ra, ngươi đã hại bọn họ."

Người gì thế này.

Lấy danh nghĩa vì tốt cho tộc nhân mà vừa giết người vô tội, vừa dày vò bọn họ thành quái vật.

Sở Tinh Lan nghi ngờ do thời gian tu tiên quá dài, tu mãi tu đến phát điên rồi, nên mới lòi ra một đống bệnh thần kinh.

Thế giới này cần một bác sĩ tâm lý tốt nhất đến đây để trị bệnh cho bọn họ.

Cái miệng lớn của Cát Kiếm Bình bô bô chửi theo cho bõ tức: "Tiểu sư đệ, lời này có lý. Lạm sát người vô tội đã chẳng phải chính đạo rồi, dùng tà thuật hồi sinh là không thể chấp nhận được. Đấy, hồi sinh ra thứ kỳ quái rồi đây này."

Tang Tịnh Viễn kiệm lời: "Tự tạo nghiệt, không thể sống."

Minh Tích Nguyệt cũng góp lời, dùng gương mặt mà Đại Vu ghét nhất nói ra chuyện cũ: "Ngươi hại tộc nhân đau khổ như vậy, phải đến lúc nào ngươi mới chịu bỏ qua cho bọn họ? Ngươi tha cho họ đi, có lẽ, không có ngươi bọn họ còn sống tốt hơn một chút."

Bọn họ ngươi một câu ta một câu, người nào cũng đâm xuyên qua ống thở của Đại Vu, suýt nữa khiến hắn tức chết.

"Câm mồm! Nhất định là vì trận pháp này chưa đủ hoàn thiện, nên mới khiến hắn biến thành dáng vẻ này. Đều là lỗi của ta, chưa chuẩn bị xong để hắn biến thành dáng vẻ này."

Đại Vu đến gần tộc nhân của mình, trên mặt nở nụ cười nhạt, dơ tay ra dịu dàng bẻ dãy cỗ hắn, tiếng răng rắc vang lên, quái vật này đã hóa thành một vũng máu.

"Ngủ say đi, ngủ đi. Đợi khi các ngươi tỉnh lại, tất cả đều sẽ tốt đẹp, ta chưa bao giờ lừa các ngươi."

Đại Vu giết người cùng tộc cũng không chút mềm lòng.

Chỉ cần là những người không được hắn công nhận là cùng tộc, thì hắn sẽ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng trở thành viên gạch lót đường cho kế hoạch lớn của hắn.

Lúc trước khi hắn bắt một vài Vu tộc còn sót lại, cũng là như vậy, không coi bọn họ là con người.

Gặp người nào giết người đó.

Máu văng ra nhiễm đỏ y bào của Đại Vu, đỏ đến gần như thành màu đen, khiến sát khí trên người hắn ngày càng dày đặc.

Mọi người nhìn cảnh tượng hắn giết đồng tộc không chớp mắt, trong lòng có cái nhìn khác về độ tàn nhẫn máu lạnh của người này.

Sở Tinh Lan: "Giết thật rồi? Ngươi thậm chí còn không nhận đó là người cùng tộc với ngươi. Đến lúc này rồi, ngươi vẫn không chịu dừng huyết trận lại, thả bọn họ đi đầu thai luân hồi? Ngươi còn muốn khiến bao nhiêu đồng tộc biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ mới chịu cam lòng?"

Chuyện đã đến nước này, Đại Vu đã không còn đường quay đầu, chỉ có thể bước trên con đường đi đến tối.

"Trận pháp huyết tế bắt đầu rồi, vậy ta sẽ không để nó dừng lại. Dù sao ta đã phá hủy tất cả rồi, vậy thì để tất cả những người còn lại bồi táng cho bọn ta đi! Nói không chừng sau khi huyết tế trận thành công, bọn họ sẽ trở lại bình thường."

Cược một ván, nói không chừng lại thành công.

"Tu chân giới và còn cả thế giới khác, vừa hay có thể trở thành tế phẩm, chỉ cần chết đủ nhiều, thì sẽ có thể đổi lại được tân sinh. Sở Tinh Lan, ngươi sẽ thích cảnh tượng này thôi."

Câu này là Đại Vu cố ý nói cho Sở Tinh Lan nghe.

Đại Vu muốn Sở Tinh Lan nhìn tu chân giới mà cậu đang sinh sống và quê hương cùng biến thành biển máu, dù cậu có vùng vẫy thế nào cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn bè người thân chết ở trước mắt mình.

Để Sở Tinh Lan cảm nhận một chút đau khổ của hắn.

"Dùng thực lực nói chuyện, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không để ngươi thành công." Đại Vu tự mở miệng thừa nhận chuyện hắn muốn làm, Sở Tinh Lan và bọn họ càng muốn nhanh chóng g**t ch*t hắn, "Người giết nhiều người vô tội như vậy, vậy tại hạ chỉ đành tự tay tiễn ngươi lên đường."

g**t ch*t Đại Vu, cũng là g**t ch*t Trang Hạ.

Mọi người lại một lần nữa chuẩn bị chiến đấu bất cứ lức nào, các loại vũ khí và công pháp sẵn sàng trong tay.

Bọn họ đang quan sát điểm chí mạng của Đại Vu.

Đại Vu ỷ vào tu vi gần cảnh giới tiên nhân của mình, coi thường chúng sinh không bằng hắn, nhìn về phía bọn họ nở một nụ cười khinh miệt.

Một tay phất lên, đủ các loại phù văn màu đỏ lập tức phân bố khắp Vô Nhân Vực, giống như rắn độc màu đỏ đang vặn vẹo, các loại Vu thuật giết người tấn công về phía tất cả những tu sĩ có mặt tại hiện trường.

"Muốn giết ta? Nào, để ta xem thử, với tu vi này của các ngươi thì g**t ch*t ta như thế nào."

Hắn vẫn chưa gặp được người nào trong tu chân giới có thể g**t ch*t được hắn.

Chỉ dựa vào những thiếu niên tu sĩ ngông cuồng này sao?
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 227: Thiên đạo luôn chừa lại một con đường sống


Đại Vu chịu phải k*ch th*ch, lần này hắn ra tay càng tàn nhẫn, đủ các loại Vu thuật có hình dạng kỳ quái lập tức xuất hiện.

Như loài rắn cực độc bay về phía mọi người, một khi chạm phải nó, sẽ lập tức hóa thành xương khô, trở thành dưỡng liệu cho huyết tế trận.

Nhiều tu sĩ vì không kịp đề phòng mà bị tập kích trong lúc dấu pháp, lập tức bị giết, linh hồn lởn vởn quanh nơi này.

Rất nhiều tu sĩ tiếp tục giao chiến với thuộc hạ của Đại Vu và thuật pháp của Vu tộc, trong chốc lát cả hai bên thương vong vô số.

Trên mặt đất của Vô Nhân Vực lại một lần nữa có không ít tu sĩ nắm xuống, pháp khí của bọn họ đứt gãy rơi đầy đất, trở thành một vùng chiến trường vô cùng thảm khốc.

Như thể quay lại ngày Vu tộc biến mất trong kiếp nạn tận số.

Sát khí bao phủ dày đặc quanh người Đại Vu, hắn đứng giữa huyết tế trận điều khiển Vu thuật công kích về phía bọn họ, Vu thuật có mặt ở khắp nơi gần như chặt chẽ bao vây lấy bọn họ, không một kẽ hở.

Tỳ hưu xông về phía Đại Vu đầu tiên, một hơi nuốt hết công pháp vào bụng, vẻ mặt ghét bỏ trông có vẻ cực kỳ khó ăn.

Ọe! Thật khó ăn!

Đúng là đang thử thách một linh thú ăn pháp khí và thiên tài địa bảo như nó.

Nếu không phải tình thế cấp bách, thì còn lâu nó mới ăn.

Tỳ hưu và Đại Vu lao vào đánh nhau.

Khi còn ở trong Thủy Liêm Kính, Vượng Tài bị ép tu hành, thực lực của nó bây giờ cũng không thể coi thường, thần thú được trời đất sinh ra không tầm thường, có thể đánh qua đánh lại cùng Đại Vu.

"Thần thú? Thiên đạo đúng thật là rất quan tâm ngươi, thứ tốt như vậy mà cũng cho ngươi." Đại Vu nhìn thần thú tỳ hưu trợ trận, lập tức nghiêm túc đánh nhau, càng cảm thấy Sở Tinh Lan không thuận mắt, "Vì sao thiên đạo không thể chiếu cố ta, chiếu cố Vu tộc một chút?"

Vừa so sánh, Đại Vu đã cực đoan nay lại càng không ưa Sở Tinh Lan.

Sở Tinh Lan: "Ngươi hiểu cái gì? Đây là do ta vất vả khổ cực rèn sắt.... không đúng, luyện khí đổi lại. Cần cù lao động mới đổi được thần thú, đừng có nói như ta nhặt không về như thế."

Nuôi tỳ hưu cũng hao thiên tài địa bảo lắm, biết không?

Nói cứ như chỉ cần cậu uống một ngụm nước là có thể tăng mạnh tu vi, thần thú pháp bảo khác rơi từ trên trời xuống ấy.

Sở Tinh Lan không cảm thấy mình nhiều lần suýt chết trong tu chân giới, chịu hết mọi đau khổ là được thiên đạo chiếu cố, chưa chết là vì cậu chạy đủ nhanh.

Đại Vu: "Ngươi có thể sống sót trong tu chân giới, vì sao Vu tộc lại không thể? Một con đường sống cũng chẳng để lại cho. Thiên đạo tuyệt tình như vậy, tàn nhẫn với chúng ta như vậy, ta không phục."

Dựa vào đâu mà bọn họ phải biến mất?

Sở Tinh Lan cau mày, cảm thấy Đại Vu hoàn toàn là một kẻ điên cuồng cố chấp: "Ai nói không có, thiên đạo chưa bao giờ đuổi cùng giết tận, vẫn còn để lại một con đường sống."

Đại Vu: "Ở đâu?"

Chẳng phải có Vu tộc và Nhân tộc thông hôn, mượn vận khí Nhân tộc mà sống đến hôm nay sao? Cũng đâu phải ngươi chưa từng gặp qua bọn họ." Sở Tinh Lan cảm thấy khó hiểu, "Thiên đạo chưa từng đổi cùng giết tận, bọn họ vẫn còn sống tốt. Ngược lại là ngươi, ra tay với bọn họ rất tàn nhẫn."

Đây mới thật sự là kẻ độc ác diệt tộc mình.

Đại Vu ghét bỏ: "Bọn họ không được tính! Hơn nữa, bọn họ còn giúp tu sĩ đối phó ta, bọn họ là phản đồ!"

Bọn họ đã thông hôn cùng dị tộc, sao có thể tính là đồng tộc chứ?

Quên mất Vu tộc, không dùng Vu thuật mà dùng Tiên thuật, quên đi cội nguồn của mình, hoàn toàn không được tính là người mình.

Đại Vu thà nhận những quái vật đó là đồng tộc cũng không nhận những người này, giết rồi thì đã làm sao?

"Ngươi coi như thú cưng phối giống đấy à? Yêu cầu thế này thế kia, đã tu tiên thì đừng có nghĩ kiểu này." Sở Tinh Lan trợn ngược mắt, "Ngươi gặp một người thì giết một người, còn mong bọn họ hướng về phía ngươi? Cuồng giết người thì nên xuống địa ngục đi thôi."

Không thể giao tiếp, vậy bọn họ chỉ có thể đánh.

Sở Tinh Lan và bọn họ nhìn tình huống hiện tại, chia quân ra làm vài nhóm tấn công về phía Đại Vu, tìm nhược điểm trên người hắn.

Với tu vi cao thâm khó lường của Đại Vu, Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt đã đến đại thừa kỳ đối đầu cùng hắn cũng phải tốn không ít công sức.

Không tìm thấy nhược điểm chí mạng của Đại Vu, vậy thì đánh lên người hắn chẳng khác nào đang cạo gió.

Bọn họ đấu pháp được một hồi lâu, sau một hồi không ngừng thăm dò, cuối cùng cũng phát hiện ra được nhược điểm của Đại Vu.

Đại Vu hiện giờ là đoạt xá, dù sao cũng là thân thể của nhân tu, điểm chí mạng vẫn là đứt đầu và trái tim, còn điểm chí mạng căn bản nhất của Đại Vu chính là thần hồn của hắn.

Chỉ cần thành công giết đến điểm chí mạng của hắn, tiện thể đập vỡ tàn hồn của Đại Vu, là sẽ g**t ch*t được hắn.

Vừa nhìn thấy nhược điểm của Đại Vu, Sở Tinh Lan và bọn họ lập tức bắt đầu tấn công dồn dập.

Những người còn lại đang lao đầu tìm góc độ giết hắn.

Đấu pháp được một khoảng thời gian, trên người hai bên đều đã có không ít vết thương.

Trang Hạ bên trong Đại Vu nhìn thấy Sở Tinh Lan đang rút kiếm đâm về phía hắn, sát ý trong mắt không thể làm giả được, lòng đau như cắt, tâm trạng của hắn lập tức ảnh hưởng đến Đại Vu.

Đại Vu đột nhiên chịu ảnh hưởng, thầm mắng một câu: "Thứ không có não, đừng có gây rắc rối cho ta vào lúc này, ngươi muốn chết à? Triệt để giao thân thể của ngươi cho ta."

Đại Vu có chút hối hận vì đã đoạt xá Trang Hạ.

Không chỉ não không tốt lắm, lại còn thỉnh thoảng chạy ra đảo loạn kéo chân hắn, mà lần nào cũng đúng lúc hắn đang đấu pháp.

Thuật đoạt xá này không thể triệt để cắn nuốt thần hồn của đối phương, đây đúng là nét bút hỏng lớn nhất.

Đại Vu muốn làm liều một lần, cắn nuốt luôn thần hồn của Trang Hạ, nhưng bây giờ đang bị vây công, không phải thời cơ tốt nhất.

[ Ngươi mới phải, đừng làm phiền ta tìm Sở Tinh Lan! Ta phải đưa hắn về Lăng Tiêu Tông, Minh Tích Nguyệt bên cạnh trông thật trướng mắt! ]

[ Hắn đang ở trước mắt ta, hắn cầm kiếm chĩa vào ta, rõ ràng là bị những kẻ không ra gì dạy hư rồi, ta phải đưa hắn về dạy lại! ]

[ Đại Vu, ngươi cướp thân thể của ta, có phải là có ý đồ muốn giành đồ đệ với ta không? ]

.......

Trang Hạ vẫn không nói đạo lý như trước đây, vì bị tâm ma quấn thân, dù có đối mặt với Đại Vu cũng lên cơn điên như thường, khiến người ta chỉ biết thở dài đứng nhìn.

Hắn muốn đoạt lại thân thể, nói với Sở Tinh Lan hắn muốn đưa cậu về, bọn họ vẫn như trước đây không chút thay đổi.

Mang theo hy vọng về tương lai, Trang Hạ đã bắt đầu chống lại Đại Vu.

Ở trong thân thể đoạt xá chưa được bao lâu, hai luồng thần hồn của Đại Vu và Trang Hạ lại một lần nữa tranh giành quyền khống chế thân thể, hai người tranh nhau đến mức hỗn loạn.

Mọi người nhìn thấy trạng thái của Đại Vu không đúng, cảm thấy lúc này chính là lúc đến gần hắn, sau đó g**t ch*t hắn.

Mọi người lại một lần nữa dùng đến những công pháp và pháp bảo mà mình hay dùng, công kích về phía hắn.

Người này đón nhận đủ các thể loại công kích, cứng rắn đối đầu với đủ kiểu kiếm trận và thuật pháp, đi về phía Sở Tinh Lan, dáng vẻ không thể chờ đợi thêm khiến người ta nhìn mà tê dại cả da đầu.

"Tinh Lan, mau đi theo ta, để vi sư dẫn ngươi về Lăng Tiêu Tông, sau này chúng ta sẽ vẫn là sư đồ tốt. Tất cả đều tại bọn họ ngăn cản chúng ta làm hòa."

Sở Tinh Lan: "?"

Mạch suy nghĩ không chút chút lý lẽ này.

Sở Tinh Lan đột nhiên có một dự cảm không lành.

Sở Tinh Lan nhìn thân thể này lại lộ ra biểu cảm lên cơn điên mà cậu quen thuộc, khiến cậu cảm thấy cực kỳ thiếu đòn, muốn g**t ch*t đi để thỏa mối hận trong lòng.

Mang theo nghi ngờ, Sở Tinh Lan thử thăm dò hỏi một câu.

"Trang Hạ?"

Thằng cha điên này lợi hại đến vậy sao, vậy mà lại dám ra đây gặp cậu tìm chết?
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 228: Đại thù đã báo


Nghe tiếng Sở Tinh Lan, vì chấp niệm trong lòng Trang Hạ suýt nữa dẫn ra tâm ma, nên hắn mới giành được quyền khống chế thân thể trong thoáng chốc.

"Tinh Lan, vi sư đến gặp ngươi rồi. Mau theo ta về Lăng Tiêu Tông, đợi vi sư hồi sinh Vũ Thư rồi, ba người chúng ta sẽ trở lại cuộc sống như trước đây."

Trang Hạ đã bị tâm ma mê hoặc, không còn phần biết được tình hình bây giờ là như thế nào, hắn chỉ muốn đưa Sở Tinh Lan về.

Sở Tinh Lan vẫn luôn trách hắn, chỉ cần hắn nghiêm túc xin lỗi, thì chắc chắn cậu sẽ tha thứ cho hắn.

Sở Tinh Lan: "Ta không phải đồ đệ của ngươi, đừng gọi lung tung! Đừng nói những lời buồn nôn như vậy. Ngươi và Đại Vu giống nhau, nghe mà khiến người ta muốn giết! Ta đã nói rồi, nếu có một ngày thực lực đủ mạnh, ta nhất định sẽ tiễn ngươi đi gặp Thường Vũ Thư, cho sư đồ các ngươi đoàn tụ."

Hôm này chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn.

Đại Vu không ở, nếu giết được luôn thì càng tốt!

Trang Hạ vừa nghe Sở Tinh Lan từ chối, sắc mặt bỗng trở nên khó coi!

"Ngươi lại không nghe lời! Vi sư muốn giết những kẻ đã dạy hư ngươi, sau đó đưa ngươi về."

Hai bên lại một lần nữa lao vào đánh.

Tuy tu vi tương đương, nhưng kinh nghiệm thực chiến của Trang Hạ kém xa Đại Vu không ít, bọn họ đánh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Trang Hạ dễ đánh hơn nhiều! Mọi người mau nhân cơ hội Đại Vu vẫn chưa quay lại, tranh thủ làm thịt hắn!" Đại sư huynh Cát Kiếm Bình lấy ra khốn tiên tác phiên bản cao cấp, trói Trang Hạ lại, dùng toàn bộ sức lực của mình không để hắn động đậy. "Bây giờ hắn không động đậy được rồi, mau giết! Ta không chống được quá lâu đâu!"

Năng lực kiểm soát tình huống của đại sư huynh vẫn ổn định như xưa.

Kiếm quyết của Tang Tịnh Viễn lại một lần nữa xuất hiện, linh kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim đối phương, còn kiếm của Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt chém xuống đầu Trang Hạ từ góc độ khác nhau, chuẩn bị thêm vài nhát dự phòng.

Sở Tinh Lan: "Đang giết đây! Đại sư huynh giữ chắc!"

"Mau! Hắn đang giãy giụa! Thực lực của ta không đủ dùng mấy!"

Đánh tới đánh lui, Đại Vu lại một lần nữa áp chế Trang Hạ, giành lại được quyền kiểm soát thân thể, dơ tay ngăn lại một nhát chí mạng, nhẹ nhàng hóa giải đòn công kích của bọn họ.

"Suýt nữa bị Trang Hạ liên lụy hại chết rồi, thời khắc quan trong lại chạy ra gây rối."

Đại Vu trầm mặt, linh lực trên người hắn hất bay Cát Kiếm Bình, nhìn bọn họ như nhìn người chết.

"Thực lực hiện giờ của các ngươi không tệ, nhưng so với ta còn kém một chút, giờ thì để ta tiễn các ngươi lên đường vậy."

Đại Vu thấy Trang Hạ chưa hoàn toàn bị cắn nuốt, cứ hễ nhìn thấy Sở Tinh Lan là lại lên cơn điên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của hắn!

Chuyện gấp trước mắt chính là trừ khử Sở Tinh Lan, khiến nguyên nhân ảnh ảnh hưởng đến hắn triệt để biến mất.

"Là bọn ta tiễn ngươi lên đường mới đúng, thứ ngu xuẩn lạm sát người vô tội." Minh Tích Nguyệt vẫn độc miệng như thường, hễ mở miệng là lại lôi kéo thù hận, "Bọn ta còn đang đợi giải quyết xong mớ rắc rối rách nát này về thành hôn, không thể chết tại nơi này được. Mong các hạ đi chết để tác thành cho bọn ta."

Sở Tinh Lan gật đầu: "Muốn giết ta? Ngươi mà có bản lĩnh thì đã giết lâu rồi, bây giờ cũng chẳng làm gì được bọn ta."

Không cần biết người trước mắt là Trang Hạ hay Đại Vu, đều không thể thay đổi được lòng quyết tâm giết người của Sở Tinh Lan.

"Ngông cuồng! Mau đi chết hết đi!"

Dây xích xuất hiện từ giữa không trung điên cuồng lao về phía bọn họ, đánh bay những người đang vây công Đại Vu.

Lại tiếp tục là một trận đấu pháp kịch liệt kéo dài, trời đất mịt mù, hỗn loạn chẳng phân ngày đêm.

Mãi đến khi linh kiếm của Sở Tinh Lan bị Đại Vu liều mạng chịu trọng thương hất bay, chiến cục mới bắt đầu xảy ra biến hóa!

Tu sĩ trên chiến trường mất đi pháp khí không phải chuyện tốt, Đại Vu nhanh chóng đến gần Sở Tinh Lan, định g**t ch*t cậu ngay tại chỗ.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, khiến những người có mặt tại hiện trường khó mà nhìn rõ được động tác của hắn.

Vào thời khắc nguy hiểm, Minh Tích Nguyệt ném linh kiếm trong tay mình về phía Sở Tinh Lan.

"Tinh Lan, đón kiếm!"

Theo lẽ thường, pháp khí bản mệnh của tu sĩ không thể tùy tiện cho người khác sử dụng, ngoại trừ đạo lữ.

Lúc hai người còn đang tu luyện trong Thủy Liêm Kính, phải đối mặt với nhiều cường địch, nên bọn họ đã chuẩn bị trước cho tình huống này từ trước đó.

Ban đầu, pháp khí còn hơi kháng cự, nhưng sau đó dưới sự ép buộc và dụ dỗ thì cũng ngoan ngoãn trở lại, nghe theo sự điều khiến của đôi tiểu tình lữ.

Hai người bọn họ có thể sử dụng pháp khí bản mệnh của đối phương, còn dùng thuận tay nữa là đằng khác, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến đối thủ kinh hãi.

Khi Đại Vu nghĩ Sở Tinh Lan đối mặt trước sự tấn công đột ngột của hắn, cậu không còn pháp khí sẽ chẳng làm gì được nữa, ai mà ngờ Sở Tinh Lan lại đón được kiếm của Minh Tích Nguyệt ngay đúng lúc Đại Vu đến gần, xoay người đâm vào điểm yếu của hắn.

Kiếm của Minh Tích Nguyệt vốn đã khắc chế Đại Vu, nó đâm thủng lớp bảo vệ trên người hắn một cách dễ dàng.

Linh kiếm trong tay Sở Tinh Lan đâm vào trái tim của đối phương, linh lực toàn thân dồn cả vào linh kiếm, hai luồng linh lực của cậu và Minh Tích Nguyệt hợp thành kiếm khí sắc bén nhất thế gian, đâm thủng lá chắn trên lồng ngực Đại Vu, điểm yếu bị chọc thủng, trái tim bị trực tiếp nghiền nát!

Ngay sau đó, hai luồng kiếm khí bá đạo ấy tách ra bắt hai luồng thẩn hồn ẩn giấu bên trong cơ thể, bắt đầu nghiền nát bọn chúng!

Sở Tinh Lan dốc cạn linh lực toàn thân, ánh mắt liều lĩnh của cậu nhìn chằm chằm kẻ thù không đội trời chung trước mặt.

"Trang Hạ, hay là Đại Vu. Không cần biết là ai đang kiểm soát thân thể, thì cũng phải từ biệt tại đây thôi."

Đại Vu không thể nhìn nổi nhìn linh kiếm đang đâm vào trái tim mình, bởi vì khinh địch mà chết dưới tay Sở Tinh Lan và Minh Tích Nguyệt.

Hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Sở Tinh Lan, giống như hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chẳng bao lâu sau, thần hồn đã hóa thành từng điểm sáng biến mất giữa đất trời.

Cũng giống như lúc Sở Tinh Lan bắt đầu giết hệ thống, trực tiếp nghiền nát chẳng để lại bất kỳ thứ gì, không để bọn họ có cơ hội làm lại từ đầu.

Ân oán ngày trước kết thúc tại đây.

Đại thù đã báo!

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng Sở Tinh Lan cũng đã trả được mối thù bị Trang Hạ móc đi kim đan, và cả mối thù Đại Vu có ý đồ đoạt xá.

Vì hai người tạo nghiệt quá nhiều mà tan thành tro bụi tại nơi này..

Đại Vu gây hại cho tu chân giới nhiều năm từ đây biến mất, Sở Tinh Lan đuối sức dùng kiếm chống đỡ thân thể của mình, linh lực trên người gần như bị rút cạn, những vết thương trên cơ thể vẫn còn đang chảy máu.

"Tinh Lan, ngươi có sao không?" Minh Tích Nguyệt chạy nhanh về phía Sở Tinh Lan, nhìn thấy cậu bị thương thì đau lòng muốn chết, vội vàng giúp cậu trị thương, "Ta trị thương cho ngươi trước."

Sở Tinh Lan nhìn vết thương đang nhanh chóng lành lại, rồi nhìn lỗ thủng đẫm máu bị Đại Vu móc ra trên người Minh Tích Nguyệt, gương mặt trắng bệch trông như sắp cạn máu mà chết, cả người cậu cứng đờ.

"Ngươi tự cứu mình trước đi, ta không thành hôn cùng người chết đâu đấy."

Sở Tinh Lan giật lấy thuốc giúp Minh Tích Nguyệt trị thương.

Những người khác vì phòng ngừa Đại Vu bò ra khỏi quan tài sống lại nên đã điên cuồng đâm thêm nhát dao, đề phòng trường hợp hắn sống lại một lần nữa.

Tang Tịnh Viễn nhìn mắt trận gần đó không hề tan bớt sát khí, nhanh chóng cảm giác được tình huống không đúng: "Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không đúng, mọi người chú ý!"

Với kinh nghiệm đi lại trong tu chân giới nhiều năm của hắn, nơi này chắc chắn có vấn đề lớn.

Mọi người đang trị thương lập tức cảnh giác nhìn về phía Tang Tịnh Viễn, không hiểu Đại Vu đã chết rồi, còn có thể có chuyện gì nữa.

Trên mặt Tang Tịnh Viễn lộ vẻ u uất, nhìn pháp thuật vẫn từ từ chuyển sang màu đỏ, giọng nói lạnh lùng của hắn vang vọng xung quanh.

"Huyết tế trận chưa có dấu hiệu dừng lại, nó vẫn còn đang tiếp tục khởi động."
 
Tình Địch Biến Thành Đạo Lữ, Thiếu Tông Chủ Hợp Hoan Tông Cưỡng Ép Bắt Về Nhà
Chương 229: Hôm nay dùng bản thể đến gặp


Những người còn đang trị thương uống linh đan nghe Tang Tịnh Viễn nói vậy, lập tức cảm giác được tình huống không ổn, nhanh chóng nhìn về phía trung tâm trận pháp.

Mọi người nhìn hồ máu càng ngày càng nồng đậm, trái tim như chìm xuống vực sâu.

"Chẳng phải Đại Vu đã chết rồi sao? Vì sao chỗ này vẫn không thay đổi? Chuyện này không đúng." Sở Tinh Lan cau mày nhìn trận pháp đang tiếp tục, "Lẽ nào Đại Vu vẫn chưa chết?"

Thần hồn của Đại Vu đã bị bọn họ nghiền nát, người thi triển Vu thuật đã chết rồi, không còn pháp thuật trung gian, lẽ ra phải tan biến mới đúng.

"Chết rõ ràng như vậy, không có thần hồn thì sống lại kiểu gì?" Đại sư huynh chạy qua đâm chọc tàn hồn vỡ vụn, xác định tình trạng sống chết của hắn, "Nghĩ các phá hủy trận pháp thử xem? Cũng đã giết Đại Vu rồi, một vật chết như pháp thuật, chẳng lẽ lại không phá nổi."

Chuyện đã đến nước này, bọn họ chỉ đành thử sức phá hỏng trận pháp, cưỡng chế ngăn cản pháp thuật thành công.

"Ta còn rất nhiều lò luyện đan, cho nổ thử xem." Minh Tích Nguyệt quả quyết nổ lò luyện đan như ngày thường, "Ta không tin không thể nổ vỡ nó!"

Sở Tinh Lan ở bên cạnh cùng ném lựu đạn.

Tiếng nổ vang lên giữa mắt trận hết đợt này đến đợt khác, giống như đang xảy ra cuộc đại chiến nào đó.

Đợi đến khi khói mù tản đi, không ngờ rằng, trận pháp này vẫn không chút thay đổi.

"Vậy mà chẳng có chút thay đổi nào, trận pháp này còn chịu đòn tốt hơn Đại Vu." Sở Tinh Lan trầm tư nhìn trung tâm trận pháp, Vu thuật đúng thật là rất khó phá."

Mọi người không nản lòng, tiếp tục thi triển công pháp công kích huyết tế trận.

Một đám người lại ném lò luyện đan, pháp khí, phù chú, sau đó lại lấy đao kiếm đâm lung tung, tốn không biết bao nhiêu công sức vẫn không làm gì được nó.

Trận pháp không hề có một vết hư hỏng nào, vẫn đang hoạt động như cũ, giống như đang trào phúng những hành vi mà bọn họ đang làm không hề có chút tác dụng nào.

Vào lúc bọn họ còn đang không biết làm thế nào với huyết tế trận, gần đó truyền đến một giọng nói châm chọc, đánh giá cách làm của bọn họ không hiệu quả.

"Không được đâu, nếu ta còn sống, trận pháp này sẽ vĩnh viễn không dừng lại, đừng lãng phí linh lực của các ngươi nữa."

Không cần quay đầu, chỉ nghe giọng điệu này Sở Tinh Lan cũng biết đây chính là bánh mì thái lát không đâu vắng mặt, theo dõi bọn họ khắp nơi.

Mọi người đột nhiên nghe thấy gần đó có người nói chuyện, nhìn qua thì thấy một nam tử mặc áo bào màu đen đang dựa vào cây cột, vẻ mặt hứng thú nhìn bọn họ đang phá trận.

Hơi thở trên người hắn trông còn nguy hiểm hơn thường ngày, ý cười trên mặt khi xem kịch vẫn chưa dừng lại.

Dáng vẻ nhàn nhã như chỉ đến đây để dạo chơi vậy.

"Thái lát sư thúc! Sao lại là ngươi, nơi đâu cũng có ngươi. Chắc không phải nơi này cũng có bút tích của ngươi đấy chứ?"

Tất cả những chuyện mà Đại Vu làm ra chắc chắn là có người ở sau màn đưa mọi chuyện ra ngoài ánh sáng, bây giờ thái lát sư thúc lại nói hắn không chết, trận pháp này sẽ không dừng lại, chuyện này không khỏi khiến người ta liên tưởng sâu xa.

Tám chín phần mười là có liên quan đến hắn!

"Người này là ai?"

"Sao thế này? Mau nói cho chúng ta biết."

"Là ngươi làm ra."

Người khác không nhận ra nam tử xa lạ này là ai, những người đang sốt ruột ngăn cản huyết tế trận đang chạy đua với thời gian, lập tức xông đến muốn bắt Tang Lâm Vãn lại, xem thử rốt cuộc là thế nào.

Thân hình của Tang Lâm Vãn vụt qua, biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện ngay sau lưng bọn họ: "Ái chà, hung dữ thế cơ à? Muốn đấu pháp cùng ta, vậy ta sẽ chơi cùng các ngươi."

Mây người bọn họ vừa trị thương xong, lại một lần nữa đánh nhau với nhân vật thần bí mới xuất hiện.

Mục đích của Tang Lâm Vãn không rõ ràng, ra tay tàn nhẫn, nhưng cũng không có ý g**t ch*t, giống như chỉ đơn giản là đang so tài cùng bọn họ, cũng giống như ỷ vào tu vi mình cao mà trêu đùa người khác.

Vẫn xấu xa như vậy.

Sở Tinh Lan nhìn thấy thái lát sư thúc trêu đùa người khác là lại muốn đánh chết hắn!

"Tinh Lan, chúng ta cùng nhau làm gỏi hắn." Minh Tích Nguyệt vừa nhìn thấy Tang Lâm Vãn là lại nhớ đến hắn từng tàn nhẫn hố y một vố, còn hay tìm Sở Tinh Lan gây phiền phức, thế là điên cuồng ném lò luyện đan về phía hắn, "Đối phó với những kẻ không nói tiếng người như thế này, thì cần phải đập cho đến khi chịu nói tiếng người mới thôi."

Y cũng không ưa Tang Lâm Vãn!

Khó khăn lắm mới xử lý xong chuyện của Đại Vu, đang tính chuẩn bị dọn dẹp Hợp Hoan Tông để về thành hôn, thì hắn lại chạy đến đây gây chuyện.

Minh Tích Nguyệt có lý do để nghi ngờ Tang Lâm Vãn không muốn nhìn thấy bọn họ được ở bên nhau.

Sở Tinh Lan rất đồng tình: "Hôm nay ta nhất định phải đánh đến khi hắn chịu nói thật!"

Khó khăn lắm cậu mới tu thành được đến đại thừa kỳ, chính là để sau này đối đầu với bất kỳ kẻ nào cũng không cần phải sợ hãi!

Tẩn hắn!

Cuộc chiến giữa bọn họ ngày càng kịch liệt, đủ các loại công pháp, pháp bảo bay đầy trời.

Sở Tinh Lan vừa đấu pháp vừa bắt Tang Lâm Vãn hỏi chuyện, cố gắng moi ra chút thông tin hữu ích từ miệng hắn.

"Có đôi lúc ta thật sự không hiểu, mục đích của ngươi là gì? Lẽ nào ngươi cũng có kế hoạch phục sinh Vu tộc gì đó sao? Không ngờ lại nỡ hi sinh tính cả mạng của mình để liên kết với trận pháp này. Nhưng ta lại thấy ngươi ở sau lưng Đại Vu tính kế hắn, ngươi và hắn không giống người cùng một phe."

Tất cả những gì mà thái lát sư thúc làm thật sự khiến người ta khó hiểu.

Nếu nói hắn là người của Đại Vu, thì hắn lại ra sức đâm sau lưng Đại Vu.

Nếu nói hắn không phải là người của Đại Vu, thì hắn lại tự nhận tính mạng của mình gắn liền chặt chẽ với huyết tế trận, hắn không chết thì pháp thuật cũng sẽ không biến mất.

Sở Tinh Lan cảm thấy Tang Lâm Vãn này không phải là người sẽ khom lưng làm việc cho người khác, hắn rất thích âm thầm động tay động chân sau lưng, cực kỳ âm hiểm.

Là một kẻ khiến người ta không thể nhìn thấy mục đích thật sự của hắn.

"Đây là cái giá." dường như Tang Lâm Vãn không quá để tâm đến chuyện này, giống như hắn chẳng quan tâm đến tính mạng của mình vậy, "Đại Vu nhiều lần sử dụng bí bảo Vu tộc, sử dụng cấm thuật nên mới rơi vào kết cục như vậy. Số lần ta sử dụng bí bảo Vu tộc cũng nhiều không kém, sao có thể không bị chịu phạt chứ? Đây không phải là thứ tốt gì, các ngươi đừng có dùng, con người này của ta, chỉ đơn giản là thích tìm một con đường sống mà thôi."

Sở Tinh Lan mới nhớ ra bí bảo đã rơi vào tay Tang Lâm Vãn, hắn tự nhận mình đã sử dụng rất nhiều lần.

Sau khi Ôn Viễn Sơn tỉnh táo lại từng nói hắn đã nhìn thấy thời gian luôn đảo ngược, rất nhiều chuyện đều đang lặp lại, cho đến khi xuất hiện sự thay dổi.

Người đã thử thay đổi tất cả đó chính là Tang Lâm Vãn, hắn biết hướng phát triển của mọi chuyện, ở sau lưng âm thầm thúc đẩy mọi chuyện phát triển, cũng bởi vì sử dụng bí bảo mà phải trả giá lớn.

Bí bảo Vu tộc có hơi tà môn, người nào dùng người đó xui xẻo.

Ý trong lời nói của Tang Lâm Vãn là phải g**t ch*t hắn, thì cấm thuật này mới dừng lại.

Sở Tinh Lan tiếp tục công kích Tang Lâm Vãn, nhớ đến cảnh tượng và lời nói trước lúc đi của hắn: "Đây là lát cắt thứ bao nhiêu của ngươi? Chẳng phải lần trước đã nói sẽ dùng bản thể đến gặp để cho ta giết sao? Không được hối hận đâu, sư thúc."

Giết lát cắt này không có tác dụng gì.

Bản thể mới là quan trọng nhất.

Gương mặt thật của người thao túng tất cả mọi chuyện rốt cuộc là ai?!

Đừng có úp úp mở mở nữa, còn che giấu tiếp là cậu phi thăng luôn đấy, đến lúc này rồi còn chẳng biết hắn đang che giấu cậu làm chuyện gì.

"Lát cắt?"

Tang Lâm Vãn mỉm cười nhìn Sở Tinh Lan, hắn rất không hài lòng với suy đoán lần này của cậu, liền nói ra một câu nói khiến người khác phải kinh ngạc.

"Đúng như hẹn ước giữa ta và ngươi, hôm nay dùng bản thể đến gặp."
 
Back
Top Bottom