Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 330: Chương 330


Cô bước đến cửa sổ, mở toang ra. Một tay dẫn dắt luồng âm khí ra ngoài, miệng tiếp tục niệm chú. Linh khí trên người cô đột ngột tăng vọt, luồng âm khí kia như chạm phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ, lập tức giãy giụa, sau đó trôi dạt dưới ánh nắng gay gắt, dần dần tan biến.

Trong phòng bệnh, mọi người đều ngây người trước cảnh tượng vừa rồi.

Cậu Thi Vĩnh Huy dè dặt hỏi: "Oanh Oanh, cháu... cháu vừa làm gì vậy?"

Oanh Oanh thu tay về, khẽ nói: "Cậu đừng lo lắng, Phong Phong không sao nữa rồi."

Nói xong, cô cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào trán Thi Phong, truyền một luồng linh khí vào cơ thể cậu.

Quả nhiên, không lâu sau, hàng mi của Thi Phong khẽ run, cậu ta từ từ tỉnh lại.

Nhìn một vòng những người đang vây quanh giường mình, Thi Phong còn hơi choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Cha? Ông nội, bà nội? Mọi người đang làm gì ở đây vậy?"

Cả gia đình nhà họ Thi lúc này chẳng còn tâm trí quan tâm đến chuyện gì khác nữa. Tất cả đều vây quanh giường bệnh, kích động nhìn Thi Phong vừa mới tỉnh lại.

"Phong Phong, con tỉnh rồi! Con làm cả nhà sợ muốn chết!"

Giả Thiến đứng ngây người một lúc lâu, trong lòng không khỏi nhớ đến những chuyện mà Oanh Oanh đã trải qua trong suốt những năm qua. Từ khi tìm lại mẹ ruột, cuộc sống của con bé ngày càng tốt hơn. Rồi còn viện dưỡng sinh kỳ lạ kia… Giờ lại thêm chuyện này, cuối cùng bà cũng nhận ra, có lẽ Oanh Oanh không phải là một người bình thường.

Thi Phong vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, cậu ta đưa tay xoa xoa trán, cố gắng nhớ lại mọi chuyện.

Cậu chỉ nhớ sau khi trở về từ chỗ đó, cơ thể cảm thấy rất khó chịu, hình như bắt đầu sốt. Sau đó, mẹ nói phải đưa cậu đến bệnh viện. Mọi chuyện sau đó… cậu hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Thi Vĩnh Huy nhìn con trai, giọng nói còn vương chút lo lắng: "Con hôn mê suốt hai ngày nay rồi. Sốt cao không hạ, bác sĩ đều bảo chúng ta phải đưa con lên Bắc Kinh để kiểm tra. Vậy mà em con vừa đến, con liền khỏe lại."

Thi Vĩnh Huy là đàn ông, tính tình cẩu thả, nhưng hai cụ nhà họ Thi thì đã sống lâu năm, từng trải qua nhiều chuyện, ánh mắt tinh tường. Nhìn lại những gì vừa xảy ra, bọn họ đều cảm thấy có gì đó rất khác thường. Cả nhà không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Oanh Oanh.

Oanh Oanh không để tâm đến ánh mắt của mọi người, cô chỉ nhìn thẳng vào Thi Phong, nghiêm túc hỏi:

"Anh, rốt cuộc anh đã đi đâu vậy?"

Cô có thể cảm nhận rõ ràng trên người Thi Phong mang theo một luồng âm khí rất nặng.

Trong lòng cô thầm nghĩ, có lẽ cũng đến lúc chuẩn bị một miếng bùa ngọc cho cả nhà rồi. Ngày mai phải đi mua vài miếng ngọc bội, khắc bùa để mọi người mang theo bên mình mới được.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 331: Chương 331


Thi Phong liếc nhìn em gái, không muốn nói nhiều trước mặt gia đình, chỉ lẩm bẩm: "Em xem đi, anh đâu có sao đâu."

Giả Thiến nghe vậy, vẫn không yên tâm, vội hỏi Oanh Oanh: "Rốt cuộc Phong Phong bị sao vậy? Không phải chỉ là bệnh sốt thông thường sao?"

Oanh Oanh lắc đầu: "Không phải bị bệnh. Có lẽ anh ấy đã đi đâu đó, dính phải thứ không sạch sẽ nên mới thành ra như vậy."

Thi Phong giật mình, kinh ngạc nhìn em gái. Sao cô lại biết?

Thi Vĩnh Huy tiến lên sờ trán con trai, nhận thấy nhiệt độ đã hoàn toàn bình thường, ông lẩm bẩm: "Hình như đúng là không sốt nữa rồi."

Đúng lúc này, bác sĩ bước vào phòng bệnh, thấy cả gia đình vẫn chưa đưa bệnh nhân xuống xe cứu thương, liền lên tiếng giục giã:

"Sao còn chưa đưa bệnh nhân xuống? Xe cứu thương đang đợi dưới lầu rồi. Tình trạng sốt cao thế này không ổn, phải nhanh chóng chuyển viện để kiểm tr—"

Bác sĩ còn chưa nói dứt câu, ánh mắt ông ta bất giác dừng lại trên người Thi Phong.

Khoảnh khắc nhận ra cậu đã tỉnh lại, ông kinh ngạc thốt lên: "Ồ?"

Không chần chừ, bác sĩ lập tức lấy nhiệt kế điện tử, đặt lên trán Thi Phong để kiểm tra một lần nữa. Kết quả hiện lên khiến ông không khỏi sửng sốt: "Thật sự đã hết sốt rồi…"

Thi Phong nhíu mày, ngẩng lên hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, nếu cháu không sốt nữa thì có thể xuất viện không ạ?"

Bác sĩ kiểm tra lại một lượt, phát hiện cơ thể cậu ta không còn bất kỳ dấu hiệu bất thường nào nữa, liền gật đầu:

"Các người có thể đi làm thủ tục xuất viện. Bệnh nhân không còn vấn đề gì nữa."

Dừng một chút, ông lẩm bẩm: "Đúng là kỳ lạ…"

Giả Thiến nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện. Trong khi đó, Thi Phong cũng rời khỏi giường bệnh, nhưng có lẽ do mới tỉnh lại nên cậu ta vẫn cảm thấy hơi lạnh, vô thức rụt cổ lại.

Thi Vĩnh Huy dù thấy con trai đã khỏe nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Ông kéo bác sĩ lại, cẩn thận hỏi:

"Bác sĩ, con trai tôi thực sự không sao chứ? Đang sốt cao không hạ, sao tự nhiên lại khỏi? Hay là cứ để cháu nó ở lại bệnh viện theo dõi thêm một thời gian nữa?"

Thực ra, trong lòng ông còn có một suy nghĩ khác. Rõ ràng sau khi Oanh Oanh đến, Thi Phong liền khỏi bệnh. Chẳng lẽ con bé biết gì đó?

Bác sĩ cũng không thể lý giải được hiện tượng này. Sau một hồi suy nghĩ, ông nói:

"Nếu gia đình lo lắng thì cứ để cậu ấy ở lại theo dõi thêm nửa ngày. Tôi vừa kiểm tra rồi, cơ thể hoàn toàn bình thường. Nhưng đúng là trường hợp này… có hơi lạ."

Ông dừng lại một chút, vẻ mặt có chút khó hiểu:

"Sốt cao hai ngày không hạ, kiểm tra không phát hiện bệnh gì, thế mà đột nhiên lại khỏe hẳn… Giống như bị trúng tà vậy."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 332: Chương 332


Giả Thiến nhìn con trai mình, trong lòng đã đoán được đôi phần. Có lẽ thằng bé đã đi đâu đó và gặp phải tà ma, nhưng may mắn là Oanh Oanh có thể xử lý chuyện này. Cô cháu gái này của bà dường như không phải người bình thường.

Ông bà Thi cũng có chung suy nghĩ, trong lòng đều hiểu rõ Oanh Oanh không hề tầm thường. Vì vậy, khi Giả Thiến đề nghị xuất viện, cả hai không chút do dự mà gật đầu đồng ý.

Bác sĩ cũng không tiện ngăn cản, thế là Giả Thiến đi làm thủ tục xuất viện. Chưa đầy nửa tiếng sau, cả nhóm rời khỏi bệnh viện, cùng nhau đến ga tàu điện ngầm để về nhà.

Suốt dọc đường, Thi Phong không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhíu mày, gương mặt có phần u ám.

Về đến nhà họ Thi, Thi Vĩnh Huy thấy con trai thực sự không có vấn đề gì, liền yên tâm tiếp tục đi làm. Ông chỉ xin nghỉ nửa ngày, nhưng như vậy cũng đã bị trừ lương kha khá.

Trong phòng khách, Thi Phong cúi đầu ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, dáng vẻ thờ ơ.

Giả Thiến nhìn con trai, trong lòng không khỏi tức giận. Bà bước tới, nghiêm giọng hỏi:

"Phong Phong, rốt cuộc là sao? Con đã đi đâu?"

Thi Phong nhìn chằm chằm vào nhóm chat trên điện thoại, ấp úng đáp:

"Không đi đâu cả, con có thể đi đâu được chứ? Chẳng phải chỉ đi học rồi về nhà thôi sao?"

Trên màn hình điện thoại, trong nhóm chat lớp học đang có một cuộc thảo luận sôi nổi:

Lưu Gia Hữu: "Thi Phong không sao chứ? Cậu ấy đã xin nghỉ ba ngày rồi. Nghe nói chỗ đó rất quỷ dị, mấy hôm trước còn có công nhân gặp nạn. Hôm đó cậu ấy cứ khăng khăng đòi đi, giờ không biết thế nào rồi. Không sao chứ?"

Nguyễn Luân: "Chỗ đó thật sự đáng sợ như vậy à?"

Lưu Gia Hữu: "Tất nhiên là thật! Công trình đó giờ bị bỏ hoang rồi. Thi Phong vì tiền mà liều mạng. @Hứa Hồng Bác, cậu nói sẽ trả tiền cho cậu ấy, đừng có mà nuốt lời."

Hứa Hồng Bác: "Sao tôi có thể đổi ý? Chỉ cần cậu ấy xuất hiện, tôi lập tức chuyển khoản."

Nhìn thấy tin nhắn, Thi Phong lập tức gõ phím loạch xoạch:

"@Hứa Hồng Bác, chuyển tiền đi. Tiểu gia vẫn sống khỏe mạnh đây! Chẳng qua là ở đó ban đêm bị lạnh quá, sốt cao hai ngày, phải truyền nước hai ngày thôi. Mau chuyển tiền đi, năm nghìn, không được thiếu một xu!"

Lưu Gia Hữu: "Chết tiệt! Thi Phong, cậu thực sự không sao à?"

Thi Phong: "Hừ, có thể có chuyện gì được chứ? Tôi chỉ ở đó một đêm, hơi lạnh một chút thôi. Dù sao cũng vào thu rồi, mà chỗ đó lại hoang vu."

Thi Phong thực sự nghĩ rằng mình bị sốt cao chỉ vì lạnh, hoàn toàn không để tâm đến chuyện tà ma hay gì cả.

Nguyễn Luân: "Anh Phong lợi hại thật đấy. Mấy hôm trước chỗ đó còn xảy ra tai nạn nghiêm trọng, một công nhân bị đ.â.m thủng đùi, m.á.u thịt mơ hồ. Vậy mà cậu ở đó cả một đêm mà không hề hấn gì sao?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 333: Chương 333


Hứa Hồng Bác có vẻ hơi nghi ngờ: "Không có video, làm sao chúng tôi biết cậu thực sự đến đó?"

Lưu Gia Hữu không nhịn được phản bác: "Anh Bác, cậu như vậy là quá đáng rồi đó! Hôm đó rõ ràng chúng tôi tận mắt thấy Thi Phong đến công trường."

Thi Phong lười tranh cãi với Hứa Hồng Bác, thẳng tay ném ba đoạn video vào nhóm chat.

Video đầu tiên quay cảnh cậu bước vào công trường. Video thứ hai được quay vào lúc nửa đêm, bóng tối bao trùm khiến mọi thứ chỉ còn lại những hình dáng mờ ảo, lờ mờ có thể thấy được tòa nhà cao tầng tháp Long Tuyền. Video cuối cùng được quay vào rạng sáng, lúc này khuôn mặt Thi Phong hiện rõ trong màn hình. Tuy vẻ ngoài cậu ta khá điển trai, nhưng trông có vẻ mệt mỏi, còn ngáp dài một cái:

"Xong rồi, tôi về nhà ngủ bù đây. Chỗ này chẳng có gì cả, chỉ hơi lạnh thôi. Lạnh đến phát run."

Giọng nói của cậu ta trong video cũng run rẩy vì lạnh.

Ba đoạn video được đăng lên, Hứa Hồng Bác không còn cách nào để chối cãi. Cậu ta đành cắn răng chuyển khoản năm nghìn cho Thi Phong.

Tuy gia cảnh của Hứa Hồng Bác không tệ, nhưng mỗi tháng gia đình chỉ cho hai vạn tiền sinh hoạt. Mà tháng này, cậu ta đã tiêu gần hết, số tiền còn lại đành chuyển hết cho Thi Phong.

Nhận được tiền, Thi Phong vui vẻ tag thẳng Hứa Hồng Bác:

"Sau này có chuyện gì kiếm tiền nhớ tìm tôi nhé!"

Hứa Hồng Bác vẫn chưa cam lòng, tiếp tục nhắn: "Thi Phong, cậu thực sự không sao chứ? Cậu ở đó cả một đêm mà không gặp chuyện gì à?"

Thi Phong nhăn mặt, giọng vẫn còn chút uể oải:

"Có sao chứ, chẳng phải bị lạnh rồi sốt cao suốt hai ngày sao?"

Cậu ta cảm thấy cơ thể vẫn còn rất yếu, vậy mà ai cũng bảo không sao.

...

Giả Thiến nhìn con trai, vừa lo lắng vừa bực bội, định bụng phải nói chuyện rõ ràng với cậu:

"Phong Phong, con rốt cuộc đã đi đâu? Đây không phải chỉ là bệnh thông thường. Con bị trúng tà! Con hôn mê suốt hai ngày, sốt cao không hạ. Nếu không phải Oanh Oanh đến, chúng ta đã đưa con lên bệnh viện lớn ở Bắc Kinh để kiểm tra toàn diện rồi. May mà con bé đến kịp, giúp con giải quyết."

Nghe vậy, Thi Phong ngơ ngác nhìn em gái, giọng đầy nghi hoặc:

"Em gái, mẹ anh nói gì vậy?"

Chẳng phải cậu ta chỉ bị lạnh phát bệnh thôi sao?

Oanh Oanh thở dài bất lực, nhìn anh trai mà giải thích chậm rãi:

"Anh Phong, gần đây anh có đi đâu không? Ví dụ như công trình bỏ hoang ở Tháp Long Tuyền?"

Cô có thể cảm nhận rõ ràng trên người anh trai mang theo một luồng âm khí cực kỳ nặng nề.

"Nếu anh từng đến đó, vậy thì không phải là bệnh thông thường. Âm khí xâm nhập vào người nên anh mới sốt cao không hạ, dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Những bệnh viện này không thể kiểm tra ra nguyên nhân đâu. Nếu không phải em đến kịp, tình trạng của anh chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều."

Oanh Oanh không hề nói quá. Trước đây, cô từng trừng phạt những kẻ đáng ghét bằng cách dẫn một ít âm khí vào người chúng. Hậu quả là những kẻ đó phải chịu đựng bệnh tật, đau đớn cả đời. Còn trường hợp của Thi Phong thì nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nếu cô không kịp thời can thiệp, chưa đầy một tuần nữa, các cơ quan nội tạng của anh sẽ bắt đầu suy kiệt.

Thi Phong càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Không phải chứ? Sao em nói mà anh nghe chẳng hiểu gì cả? Rốt cuộc thì tại sao em gái đến thì anh lại khỏi?"

Cả căn phòng bỗng chốc im lặng.

Oanh Oanh bình thản đáp:

"Em hiểu một chút về phong thủy huyền học."

"Cái gì?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 334: Chương 334


Thi Phong mở to mắt, nhìn em gái như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô cùng hoang đường.

"Em gái, em đang nói gì vậy?"

Mặc dù gia đình họ Thi đã mơ hồ đoán được đôi chút, nhưng khi nghe chính miệng Oanh Oanh nói ra, họ vẫn không khỏi kinh ngạc. Xưa nay họ chỉ là những người bình thường, hoàn toàn không có khái niệm gì về những chuyện thế này.

Oanh Oanh không tiếp tục giải thích, mà nhìn thẳng vào Thi Phong, giọng nghiêm túc hơn:

"Anh Phong, rốt cuộc anh đã đi đâu? Có phải Tháp Long Tuyền không?"

Cả thành phố Ninh Bắc này, chỉ có nơi đó là nguy hiểm nhất.

Thi Phong ấp úng, mãi một lúc lâu sau mới thừa nhận:

"Đúng… Là anh đánh cược với bạn học. Cậu ta bảo nếu anh dám ở đó một đêm, sẽ cho anh năm nghìn tệ."

Cậu ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Anh thấy cũng đâu có gì ghê gớm. Cho dù có thứ gì đi nữa, anh cũng không phải đến đó làm gì nó, chỉ ở một đêm thôi mà."

Ban đầu, Thi Phong không quá quan tâm đến lời đồn về Tháp Long Tuyền. Nhưng gần đây, nơi đó quá nổi tiếng, trường nào cũng bàn tán, nhóm lớp cũng bàn tán. Cậu ta không hứng thú, nhưng thằng ngốc Hứa Hồng Bác lại ngang nhiên tuyên bố rằng, ai dám ở lại Tháp Long Tuyền một đêm, cậu ta sẽ đưa ngay năm nghìn tệ.

Tiền sinh hoạt mỗi tháng của Thi Phong chỉ có tám trăm tệ. Gia đình không khá giả, cha mẹ làm việc vất vả, cậu ta chưa bao giờ đòi thêm tiền. Dù sau này Giả Thiến đổi công việc, lương cao hơn, cậu cũng không yêu cầu tăng tiền tiêu vặt. Thiếu tiền thì tự đi làm thêm.

Nhưng lần này, cậu ta muốn mua túi xách và quần áo đẹp cho Oanh Oanh. Tiền của mình không đủ, mà thấy thằng ngốc Hứa Hồng Bác lại đưa ra một vụ cá cược quá dễ ăn như vậy, chẳng phải là tiền tự động rơi vào túi sao? Thế là cậu ta đánh cược với Hứa Hồng Bác, nói mình dám.

Giả Thiến nghe xong, tức đến mức không nói nên lời, suýt chút nữa thì đập cho cậu một trận:

"Chỗ đó mà con cũng dám tùy tiện đánh cược sao? Đã xảy ra bao nhiêu tai nạn rồi, con có bị ngốc không?"

Thi Phong lẩm bẩm:

"Con đâu có làm gì, chỉ đến đó ngủ một đêm thôi mà, làm sao biết được…"

Trong suy nghĩ của cậu ta, nếu thực sự có thứ gì đó tồn tại ở đó, thì mình chỉ cần không trêu chọc nó là được.

Oanh Oanh nhìn anh trai, ánh mắt nghiêm túc hơn:

"Anh Phong, sau này đừng đến nơi đó nữa, cũng đừng để bạn học của anh đến. Nơi đó thực sự rất nguy hiểm."

"May mà anh không làm gì khác, nếu không, anh sẽ không sống sót qua đêm đó đâu."

Cô không biết chính xác nơi đó có thứ gì, nhưng chắc chắn nó rất dữ tợn.

Nếu chỉ đi ngang qua, có lẽ không sao. Nhưng một khi dám xâm phạm ranh giới của nó, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Còn anh trai cô, chẳng những đến đó, mà còn ngang nhiên ngủ ngay trên đầu nó một đêm.

Hành động đó chẳng khác nào động thổ ngay trên lưng cọp.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 335: Chương 335


Thi Phong có chút mơ hồ. Chẳng phải em gái mình chỉ giỏi học, giỏi chơi game, lại còn lớn nhanh hay sao? Sao bây giờ đột nhiên lại biến thành một "tiểu thần côn" thế này?

Oanh Oanh nhìn về phía Giả Thiến, nhẹ nhàng nói:

"Mợ, lát nữa cháu đi mua hai con gà về, mợ nấu canh gà cho anh Phong uống nhé. Bây giờ cơ thể anh ấy còn rất yếu, cần phải bồi bổ thật tốt."

Giả Thiến nghe vậy vội vàng xua tay:

"Oanh Oanh, không cần đâu, mợ tự đi mua là được rồi. Cháu đã xin nghỉ học đến đây rồi đúng không? Mau về trường đi, đừng để chậm trễ việc học."

Oanh Oanh cười nhẹ, lắc đầu:

"Không sao đâu ạ, cứ để cháu đi."

Thật ra, cô định bắt vài con gà từ động phủ ra. Gà vịt trong động phủ của cô lớn rất nhanh, chỉ cần một tháng là có thể ăn được.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thi, Oanh Oanh đi một vòng quanh khu phố, cố ý tìm một góc khuất không có camera giám sát. Khi chắc chắn xung quanh không ai để ý, cô nhanh chóng lấy ra hai con gà từ động phủ, thêm hai cân tôm sông, cùng một ít khoai tây và rau củ.

Khi quay lại nhà họ Thi, cô đặt đồ xuống và căn dặn Thi Phong:

"Anh Phong, nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi hãy đi học, đừng có liều lĩnh mạo hiểm như vậy nữa."

Nói xong, Oanh Oanh cũng không ở lại lâu mà rời đi ngay sau đó.

Cả nhà họ Thi đứng trong phòng khách, nhìn theo bóng dáng cô bé, trong lòng vẫn còn chút ngơ ngác.

Sau khi Oanh Oanh đi rồi, Thi Phong nằm dài trên ghế sofa, tay lướt điện thoại, bắt đầu trò chuyện trong nhóm lớp.

Cậu ta hơi do dự, không biết có nên nhắc lại lời Oanh Oanh vừa nói hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em gái cậu mới chỉ mười sáu tuổi, lại nói đến phong thủy huyền học, nghe qua có vẻ không đáng tin cho lắm.

Cuối cùng, Thi Phong vẫn quyết định lên tiếng cảnh báo.

Thi Phong: "Sau này các cậu đừng đến tháp Long Tuyền nữa. Nơi đó rất quỷ dị. Tôi hình như không phải bị cảm lạnh mà sốt cao hôn mê, mà là bị âm tà nhập vào người. Nếu không có người giúp giải quyết, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."

Lưu Gia Hữu: "Rốt cuộc là sao? Lúc đầu cậu nói chỉ bị lạnh rồi ốm mà?"

Thi Phong: "Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng thực ra không phải. Tôi bị âm tà nhập vào người, tóm lại nơi đó rất nguy hiểm. Sau này đừng có mà đánh cược mạng sống như vậy nữa."

Nguyễn Luân: "Anh Phong, sao cậu biết được?"

Thi Phong không tiện nói rằng chính em gái mình đã giải quyết mọi chuyện, đành tìm một cái cớ hợp lý hơn.

Thi Phong: "Nhà tôi mời một vị đại sư đến, sau đó tôi mới tỉnh lại. Lúc đầu tôi cũng tưởng chỉ là cảm lạnh, nhưng không phải. Nói chung các cậu cứ nghe lời tôi đi."

Nhưng đúng lúc này, Hứa Hồng Bác – kẻ vừa mất năm nghìn tệ – bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, nói bóng gió châm chọc:

Hứa Hồng Bác: "Sao thế? Cậu kiếm được tiền rồi giờ muốn ngăn cản người khác kiếm tiền à?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 336: Chương 336


Thi Phong cười lạnh, không thèm khách sáo:

Thi Phong: "Thằng ngốc, tin hay không thì tùy. Nếu có gan thì cậu cứ đến đó ở một đêm xem sao."

Hứa Hồng Bác: "Ở một đêm rồi cậu cho tôi tiền à?"

Thi Phong: "Cho cái gì mà cho, không có đâu. Tiền tôi kiếm được, cậu đừng hòng lấy một xu."

Thấy cãi qua cãi lại chẳng đi đến đâu, Hứa Hồng Bác lười đôi co thêm, bèn chuyển chủ đề.

Hứa Hồng Bác: "Thôi, lười nói chuyện này với cậu. Cho các cậu xem ảnh em gái tôi nè!"

Ngay sau đó, cậu ta gửi một bức ảnh lên nhóm. Trong ảnh là một cô bé khoảng năm, sáu tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, môi đỏ răng trắng, mái ngố cắt gọn gàng, trông vô cùng đáng yêu.

Trong nhóm lập tức rộ lên một loạt lời khen ngợi:

Nguyễn Luân: "Dễ thương quá trời!"

Lưu Gia Hữu: "Em gái nhà người ta lúc nào cũng đáng yêu thế này!"

Thi Phong cũng không nhịn được cười ha ha, lập tức phản pháo:

Thi Phong: "Làm như ai cũng không có em gái vậy. Tôi cũng có em gái, mà em gái tôi còn đẹp hơn em gái cậu nhiều, thành tích cũng tốt hơn!"

Hứa Hồng Bác: "Cậu có em gái? Vậy đăng ảnh lên xem nào. Ai mà không biết cậu chỉ có một ông anh trai?"

Lớp của bọn họ đa phần là học lên từ cấp hai, cũng biết ít nhiều chuyện gia đình của nhau.

Thi Phong: "Ha ha, không đăng! Cậu không xứng xem."

Cùng lúc đó, Oanh Oanh đang đi dạo trên đường.

Hôm nay cô đã xin nghỉ học, nhưng cô cũng lười về trường ngay. Trong lòng có chút tò mò, cô định đến tháp Long Tuyền xem thử nơi đó thực sự có gì quỷ dị.

Oanh Oanh bắt taxi đến tháp Long Tuyền. Thực ra, nơi này nằm khá xa khu trung tâm, xung quanh chẳng có lấy một khu dân cư nào. Ban đầu, tòa nhà cao tầng này dự kiến xây xong sẽ kéo theo sự phát triển của cả khu vực. Nhưng bây giờ công trình lại bỏ dở, liên tục xảy ra chuyện, khiến các nhà đầu tư khác nắm trong tay đất đai cũng không dám động vào.

Tài xế taxi vừa lái xe vừa liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, giọng có chút lo lắng:

"Cô bé, cháu không định đến đó mạo hiểm chứ? Chú nói thật, nơi này rất quỷ dị, ngàn vạn lần đừng lấy mạng mình ra đùa giỡn."

Oanh Oanh nhẹ nhàng đáp:

"Chú ơi, không sao đâu. Cháu chỉ đến xem một chút thôi, lát nữa sẽ quay lại ngay. Chú có thể đợi cháu một lát không?"

Tài xế nghe cô nói vậy cũng không tiện khuyên thêm. Dù sao chạy xe không công về cũng không đáng, đợi vài phút cũng được.

Đến nơi, Oanh Oanh trả tiền xe trước, dặn tài xế chờ mình rồi mới xuống xe.

Còn chưa bước tới gần, cô đã cảm nhận được luồng âm khí dày đặc bao trùm cả khu vực. Càng đi sâu vào, cảm giác lạnh lẽo càng rõ ràng hơn.

Công trình cao tầng này mới xây được hơn chục tầng, nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, trông vô cùng âm u và hoang vắng. Dưới chân cô, một thanh sắt vứt chỏng chơ trên mặt đất, trên đó còn dính vệt m.á.u khô đỏ sẫm. Rõ ràng đây là dấu tích để lại từ vụ tai nạn của một công nhân xây dựng vài ngày trước.

Ngay cả Oanh Oanh cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Âm khí dưới lòng đất còn nồng nặc hơn gấp bội. Rõ ràng, bên dưới này có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng cụ thể là gì thì cô chưa xác định được. Với tu vi hiện tại, cô không thể dùng thần thức để thăm dò sâu hơn.

Chỉ có một điều chắc chắn—thứ dưới đó là đại hung. Nếu không giải quyết tận gốc, thì công trình này vĩnh viễn không thể tiếp tục thi công.

Tháp Long Tuyền bây giờ đã trở thành một địa điểm nổi tiếng. Cô lo rằng sớm muộn gì cũng sẽ có kẻ không sợ c.h.ế.t mò tới đây mạo hiểm.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 337: Chương 337


Nghĩ vậy, Oanh Oanh rút điện thoại, gọi cho Phó cục trưởng Bàng của Cục Xử lý Sự vụ Đặc biệt:

"Alo, phó cục Bàng, tôi là Oanh Oanh. Tôi muốn nói với ông về chuyện tháp Long Tuyền ở Ninh Bắc. Dưới nơi này thực sự có thứ gì đó, hơn nữa còn là đại hung. Công trình này chắc chắn sẽ phải bỏ dở, tốt nhất nên lập tức dán biển cảnh báo, xây tường rào vây kín lại, tránh những kẻ hiếu kỳ chạy đến đây gây chuyện."

Ở đầu dây bên kia, Bàng Thụ Minh trầm mặc vài giây rồi mới đáp:

"Được, nhưng phải đợi chủ đầu tư quyết định đã."

Ông ta không thể tùy tiện ra lệnh phong tỏa công trình, bởi chuyện này còn liên quan đến quyền lợi của chủ đầu tư. Nếu không có sự đồng ý của họ, ông cũng khó mà nhúng tay vào.

Oanh Oanh im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói:

"Được rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở phó cục Bàng. Sau này, nếu có thể giải quyết được, tôi sẽ giúp xử lý nơi này."

Gác máy xong, cô quay lại xe taxi. Tài xế thấy cô thực sự không phải đến đây để mạo hiểm thì thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu cảm thán:

"Giới trẻ bây giờ thật to gan, chuyện gì cũng dám dính vào."

Trở về khu đô thị, Oanh Oanh không về nhà ngay mà ghé qua một cửa hàng chuyên bán ngọc. Cô chọn mua sáu miếng ngọc bội nhỏ, mỏng và vuông vức.

Những miếng ngọc này có độ trong suốt cao, bên trong còn mang theo chút linh khí, rất thích hợp để khắc thành bùa hộ mệnh. Giá của mỗi miếng lên đến một vạn tệ, nhưng vì mua số lượng nhiều, cô được giảm hai nghìn tệ.

Về đến nhà, Oanh Oanh lập tức bắt tay vào việc khắc bùa lên ngọc bội.

Trong khi đó, ở nhà họ Thi, Giả Thiến cũng không vội đi làm. Bà quyết định nghỉ một ngày, mai mới đến viện dưỡng sinh.

Bà xắn tay áo, chuẩn bị làm thịt con gà mà Oanh Oanh mang về. Máu gà được để riêng trong một bát nhỏ để nấu ăn. Lông gà thì nhúng nước sôi, làm sạch. Phần thịt được chặt thành miếng vừa ăn—một nửa để nấu canh, một nửa để chế biến thành món ăn chính.

Sau khi chần qua nước sôi, nửa con gà được cho vào nồi đất sét tím để hầm, bên trong chỉ có hai lát gừng, không thêm bất kỳ gia vị nào khác.

Phần còn lại được dùng để xào mà không cần chần qua nước sôi. Giả Thiến phi thơm gừng tỏi, sau đó cho thịt gà vào đảo đều. Không lâu sau, mùi thơm của thịt lan tỏa khắp nhà, khiến ai nấy đều nuốt nước miếng thèm thuồng. Cuối cùng, bà cho thêm khoai tây đã cắt miếng vào hầm chung, để món ăn thêm phần bùi béo.

Số khoai tây này chính là do Oanh Oanh mang đến, ngoài ra còn có cà tím, cà chua, cải thìa, tỏi tây.

Ngay cả Thi Phong, người đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, cũng ngửi thấy hương thơm nức mũi bay vào, làm cậu không khỏi thòm thèm. Bình thường mẹ cậu nấu ăn không tệ, nhưng chưa bao giờ thơm đến mức này. Hôm nay đúng là có gì đó đặc biệt.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 338: Chương 338


Giả Thiến cũng cảm thấy lạ. Bà tự nhận tay nghề nấu ăn của mình chỉ ở mức bình thường, nhưng không hiểu sao hôm nay mùi thơm lại hấp dẫn đến vậy.

Ngoài canh gà và khoai tây hầm gà, bữa tối còn có tôm sông xào, tỏi tây xào tiết gà, một đĩa cà tím xào riêng và cải thìa xào dầu hào.

Đến giờ ăn, Thi Phong vừa nếm thử một miếng thịt gà đã phải trầm trồ:

"Mẹ, hôm nay tay nghề nấu ăn của mẹ tiến bộ hẳn! Món này ngon quá!"

Thịt gà hầm mềm nhừ, chỉ cần cắn nhẹ là thịt và xương tự tách rời. Canh gà thì trong veo, thơm ngọt, không hề có chút mùi tanh nào.

Giả Thiến cũng cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm:

"Có lẽ do đồ Oanh Oanh mua tươi quá. Lúc mở túi ra, rau củ còn mọng nước, tôm sông thì nhảy tanh tách."

Ông bà Thi gật gù khen ngợi không ngớt, ai cũng ăn rất ngon miệng.

Sau bữa tối, Thi Phong về phòng, kéo Oanh Oanh chơi hai ván game. Cả hai mở kênh thoại, giọng nói mềm mại của cô bé vang lên trong tai nghe:

"Anh Phong, anh nghỉ sớm đi nhé. Dạo này em bận khắc bùa ngọc cho mọi người, khắc xong sẽ mang đến. Đeo bên người là được, có thể trừ yêu diệt ma, ma quỷ sẽ không dám đến gần."

Thi Phong nhíu mày, cẩn thận hỏi:

"Em gái, em thực sự hiểu về mấy chuyện này sao?"

Oanh Oanh đáp nhẹ nhàng:

"Thật sự hiểu. Còn nữa, mọi người đừng cá cược về tháp Long Tuyền nữa. Bên dưới nơi đó thực sự có đại hung, bây giờ em chưa thể giải quyết thứ đó, cho nên mọi người đừng tự chuốc lấy họa vào thân."

Thi Phong nghe vậy liền tò mò:

"Bên dưới công trường đó thực sự có thứ gì sao? Có phải là rồng không?"

Oanh Oanh chậm rãi nói:

"Không rõ lắm, bây giờ tu vi của em vẫn chưa đủ để nhìn thấu. Nhưng chắc chắn là một thứ rất nguy hiểm, tốt nhất là đừng đến đó."

Thi Phong lười quan tâm đến mấy thứ tà môn tà đạo, chỉ hừ một tiếng:

"Biết rồi, biết rồi. Vốn dĩ anh cũng chẳng có hứng thú với mấy chỗ đó, nếu không phải vì tiền thì ai muốn đến chứ? Giờ anh có tiền rồi, em gái muốn gì, cứ nói!"

Oanh Oanh bật cười, lắc đầu:

"Không cần đâu, anh giữ tiền mà dùng đi. Chơi xong ván này thì nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học nữa đấy."

Thi Phong suy nghĩ một lúc, định tự mình chọn quà tặng cho em gái, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:

"Em gái, hôm nay em mua đồ ăn ở đâu vậy? Ngon quá trời! Sau này để mẹ anh thường xuyên đến mua."

Oanh Oanh cười cười:

"Mua đại ngoài chợ thôi. Nếu anh thích ăn, mấy ngày nữa em mang đến cho mọi người một đống luôn."

Đồ ăn trong động phủ của cô nhiều đến mức ăn không hết, sau này cứ mang sang cho cậu mợ nhiều hơn một chút.

Thi Phong cũng không khách sáo:

"Được đó, mang nhiều vào!"

Sau khi chơi xong một ván game, hai anh em tắt máy đi ngủ.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 339: Chương 339


Mấy ngày sau, Oanh Oanh bận rộn khắc bùa ngọc. Cuối cùng, cô cũng hoàn thành, nhưng những bùa ngọc này cần phải đặt trong động phủ một thời gian để hấp thụ linh khí.

Nhân lúc rảnh rỗi, cô mang thêm rất nhiều đồ ăn đến nhà cậu, nào là gà vịt, tôm cá, rau củ các loại. Cá tôm gia cầm có thể nuôi để ăn dần, rau củ để trong tủ lạnh cũng có thể bảo quản được vài ngày.

Oanh Oanh dự định mỗi tuần sẽ mang đồ ăn đến cho nhà cậu một lần, dù sao hai nhà cũng không cách nhau quá xa.

Đến chủ nhật tuần sau, những miếng bùa ngọc mà cô dày công khắc xong đã được nuôi dưỡng trong động phủ suốt mấy ngày. Khi lấy ra, chúng trở nên trong suốt hơn, bề mặt ẩn hiện chút ánh sáng ẩm mượt, chất ngọc rõ ràng đã được nâng lên một tầm cao mới.

Cô dùng dây đỏ cẩn thận buộc từng miếng bùa ngọc rồi mang đến nhà cậu, đưa cho Thi Phong và ông bà ngoại.

"Anh Phong, ông bà ngoại, mọi người nhớ đeo vào cổ nhé. Còn hai cái này, đợi cậu và mợ về thì đưa cho họ, cái còn lại để dành cho anh họ lớn, chờ anh ấy nghỉ học về thì đưa cho anh ấy. Nhớ dặn anh ấy phải đeo bùa ngọc."

Thi Phong cầm miếng bùa ngọc trên tay, vừa nhìn đã biết đây không phải vật tầm thường. Lớp ngọc trong suốt, tinh khiết đến kỳ lạ, như thể mang theo một loại linh khí đặc biệt.

Trong lòng cậu ta cảm thấy ấm áp. Em gái cậu thực sự tốt hơn gấp vạn lần so với đứa em họ Hứa Hồng Bác kia.

Cậu cũng không quên mang quà mình đã chuẩn bị đưa cho Oanh Oanh:

"Anh cũng có quà cho em đây."

Đó là một chiếc túi đeo chéo nhỏ nhắn, rất dễ thương, thích hợp để cô mang đi học. Ngoài ra, còn có một chiếc vòng tay bằng vàng hồng, thiết kế tinh xảo, trên bề mặt còn đính những viên kim cương đỏ nhỏ lấp lánh. Khi đeo vào cổ tay, nó tôn lên vẻ đẹp thanh tú của cô gái trẻ.

Oanh Oanh nhìn thấy liền thích ngay, cô cười rạng rỡ:

"Anh Phong, cảm ơn anh, em rất thích!"

Thi Phong cũng bật cười ha hả:

"Chỉ cần em thích là được rồi."

Ông bà Thi ngồi bên cạnh, nhìn cảnh tượng này mà không khỏi cảm khái. Hồi nhỏ, Thi Phong vốn là đứa trẻ nghịch ngợm, so với anh cả Thi Chúc thì kém xa, suốt ngày chỉ biết gây chuyện. Đi học thì trêu chó, trêu mèo, đánh nhau với bạn học, khiến cả nhà lo lắng không thôi. Vậy mà giờ đây, cuối cùng cũng có người trị được cậu ta.

Cùng lúc đó, Trần Nghĩa Xương vẫn đang chạy vạy khắp nơi, tìm kiếm cao nhân giúp giải quyết chuyện ở tháp Long Tuyền.

Chỉ trong vòng nửa tháng, ông ta đã sụt mất hơn mười cân, mặt nổi đầy mụn, hai má hóp lại, trông già đi thấy rõ.

Mười ngày qua, ông ta đã mời không biết bao nhiêu "cao nhân phong thủy" đến xem xét tình hình ở tháp Long Tuyền. Nhưng những người này hoặc là kẻ lừa đảo, chỉ giỏi lấy tiền, hoặc cầm la bàn đi một vòng rồi nghiêm mặt nói:

"Ông Trần, thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi không thể giải quyết được."
 
Back
Top