Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 760: Chương 760


"Đúng rồi, thế kỷ hai mươi mốt rồi, cậu vẫn còn tin ba cái chuyện ma quỷ này à? Học hành đến đâu rồi?"

"Cười c.h.ế.t mất, Hứa Mân còn bảo chúng ta sắp bị ma nhập! Ha ha ha!"

Tiếng cười vang lên, không ít người phụ họa theo, xem lời cô như một trò đùa giữa đêm khuya.

Hứa Mân không buồn đáp lại. Cô không có tâm trạng tranh cãi với họ.

Cảm giác này không phải do cô suy diễn. Cô thực sự thấy bất ổn.

Nghĩ đến chuyện bị ma nhập năm ngoái, cả người cô bất giác run lên. Cảm giác kinh hoàng khi ấy như vừa tái hiện trong đầu.

Cô không muốn… thật sự không muốn bị quấn lấy thêm lần nào nữa!

Oanh Oanh không tham gia cuộc nói chuyện. Cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trầm lắng.

Lúc này, một số bạn học khác cũng bắt đầu cảm thấy nhiệt độ trong xe có gì đó sai sai.

"Chú ơi, hơi lạnh ạ, chú tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút đi."

Tài xế nghe thấy thì điều chỉnh nhiệt độ lên khoảng hai mươi lăm độ.

Nhưng chỉ vài phút sau, cảm giác lạnh vẫn không biến mất.

Có người ôm cánh tay, lẩm bẩm:

"Sao vẫn lạnh thế? Chú ơi, chú có tăng nhiệt độ không đấy?"

"Còn xung quanh nữa… sao lại tối đen thế này?"

Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên—

Tất cả ánh sáng biến mất.

Ngoài đèn pha của xe buýt chiếu sáng con đường phía trước, hai bên đường tối đen như mực.

Ngay cả đèn đường—cũng tắt ngóm.

Không còn một tia sáng nào lọt qua khung cửa sổ xe.

Bọn họ như thể đang lao thẳng vào một màn đêm vô tận.

Không khí trên xe buýt phút chốc trở nên ngột ngạt.

Một vài bạn học cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó không đúng, giọng nói bắt đầu run rẩy:

"Sao… sao thế này? Đèn đường cũng tắt hết rồi?"

"Xung quanh tối đen như mực… có phải cả thành phố mất điện rồi không?"

"Sao có thể mất điện được? Thành phố Ninh Bắc chưa từng mất điện vô cớ như thế này! Hơn nữa, lúc nãy rõ ràng đèn đường vẫn sáng, chỉ có mấy tòa nhà cao tầng là tối thôi!"

Bất an lan nhanh trong từng ánh mắt.

Giữa màn đêm sâu hun hút, chiếc xe buýt vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Không ai biết—bọn họ đang đi về đâu.

"Tối quá... Tôi sợ... Hu hu hu..."

Một vài cô gái nhát gan bắt đầu bật khóc.

Dù vậy, vẫn có người tiếp tục bàn tán.

"Không ổn rồi! Cho dù trong thành phố có muộn đến mấy cũng không thể tối đen thế này! Hơn nữa, lúc nãy khi chúng ta ra khỏi quán karaoke, trời vẫn còn trăng mà? Bây giờ nhìn đi, ngay cả giữa không trung cũng đen kịt! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Một số nam sinh gan dạ liền mở cửa sổ xe buýt, thò đầu ra ngoài nhìn.

Bọn họ còn quay sang trấn an các bạn nữ bên cạnh: "Đừng sợ! Chắc là toàn thành phố mất điện thôi! Trên đời này làm gì có ma! Mà kể cả có đi nữa, trên xe đông người thế này, dương khí mạnh, ma cũng chẳng dám đến đâu!"

Trương Hoặc Ngôn ngồi ngay sau Oanh Oanh. Cậu ta đứng bật dậy, cúi người về phía trước, giọng chắc nịch: "Oanh Oanh, đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Oanh Oanh không đáp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm con đường trước mặt tài xế.

Vệ Phồn và Hứa Mân liếc nhau, thầm nghĩ: Nếu thực sự có chuyện, ai bảo vệ ai còn chưa biết được!

Có người bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tài xế, dừng xe lại đi!"

Thực ra, tài xế cũng đang thấp thỏm. Là người lái xe đêm lâu năm, anh ta không ngây thơ như đám học sinh này. Những chuyện tà môn gặp trên đường, anh ta không phải chưa từng nghe qua. Đi đêm dễ gặp "ma che mắt", đây là điều ai làm nghề cũng biết. Lẽ ra, trong tình huống này, anh ta nên tấp xe vào lề để tránh rủi ro. Nhưng vấn đề là—bên ngoài tối đen như mực, không rõ tình hình thế nào. Nếu thực sự là "ma che mắt", dừng xe giữa đường có thể khiến những chiếc xe phía sau không nhìn thấy, xảy ra tai nạn thì những đứa trẻ trên xe này… đều là con nhà giàu có. Anh ta không gánh nổi hậu quả.

Có nữ sinh quá hoảng loạn, hét lên: "Dừng xe đi! Làm ơn dừng xe lại!"

Nhưng các nam sinh lại lên tiếng phản đối:

"Không thể dừng xe! Ai biết bên ngoài có chuyện gì?"

"Phải nhanh chóng lái ra khỏi khu vực này mới đúng!"

"Không phải tài xế đi nhầm đường rồi sao?"

"Làm sao mà nhầm được! Đây vẫn là khu nội thành, ngay gần đường Tùng Lăng! Chúng ta đã đi con đường này bao nhiêu lần rồi! Phía trước hẳn phải có một cây cầu lớn! Qua cầu là tôi về đến nhà rồi!"

"Nhưng bây giờ nhìn đi, phía trước có thấy cây cầu nào đâu?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Tài xế lau mồ hôi lạnh trên trán. Càng lái, anh ta càng cảm thấy có gì đó không ổn.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 761: Chương 761


Bỗng nhiên, Oanh Oanh đứng dậy, tiến về phía tài xế.

"Oanh Oanh! Cậu định làm gì vậy? Mau quay lại thắt dây an toàn đi!" Trương Hoặc Ngôn phía sau cũng vội đứng lên, vẻ mặt lo lắng.

Hứa Mân lập tức kéo cậu ta lại, thấp giọng, giọng nói có chút run rẩy: "Cậu đừng làm loạn! Oanh Oanh chắc chắn đã nhận ra điều bất thường! Chúng ta có thể đã gặp 'ma che mắt'! Nếu cứ tiếp tục lái về phía trước, sẽ xảy ra chuyện mất!"

Cô ấy nhìn quanh, giọng kiên quyết: "Phải dừng xe ngay lập tức! Tất cả ngồi yên, đừng nhúc nhích! Đừng gây cản trở Oanh Oanh! Nếu có người có thể cứu chúng ta lúc này, thì chỉ có thể là cô ấy!"

Lời này khiến không ít người ngẩn ra.

Bặc Tuyết Nhi ngồi ở một góc khác, khẽ nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng không nhịn được, cất giọng đầy hoài nghi:

"Bây giờ quan trọng nhất không phải là gọi điện báo cảnh sát sao? Chúng ta mong chờ Oanh Oanh làm gì? Cậu nghĩ cô ấy có thể bắt ma chắc?"

Hứa Mân liếc cô ta, ánh mắt đầy ẩn ý:

"Cậu thử gọi báo cảnh sát đi."

Cô ấy không trả lời câu hỏi sau của Bặc Tuyết Nhi.

Oanh Oanh có thể bắt ma hay không ư? Chỉ một lát nữa thôi… tất cả sẽ biết!

Bặc Tuyết Nhi cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch. Cô ta run run lấy điện thoại ra, bấm số gọi cảnh sát.

Nhưng… không có tín hiệu.

Điện thoại thậm chí còn không đổ chuông.

Cô ta ngẩn người, lẩm bẩm:

"Không… không gọi được…"

Những bạn học xung quanh nghe thấy, lập tức cuống cuồng lấy điện thoại ra gọi thử.

Nhưng bất kể là gọi cho cảnh sát hay gọi về nhà, kết quả đều giống nhau—không thể liên lạc.

Đến lúc này, sự hoảng loạn thực sự bùng nổ.

"Hu hu, tôi muốn xuống xe! Tôi muốn về nhà!"

"Sao lại thế này?! Tôi sợ quá! Tôi không nên ra ngoài chơi… đáng lẽ tôi không nên đi…"

Không khí trong xe trở nên rối loạn.

Nhưng giữa những tiếng kêu khóc, một giọng nói bình tĩnh đột nhiên vang lên.

"Chú ơi, dừng xe."

Oanh Oanh đã đi đến chỗ tài xế từ lúc nào. Cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh ta. Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại uy nghiêm kỳ lạ.

Tài xế vốn toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người cứng đờ, nhưng khi nghe thấy giọng cô, đầu óc anh ta bỗng chốc trở nên tỉnh táo.

"Ầm!"

Chiếc xe buýt rít lên một tiếng, dừng lại ngay giữa con đường tối om.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Những bạn học trên xe vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, càng hoảng loạn hơn.

"Sao lại dừng xe?! Có phải muốn chúng ta xuống xe không?"

"Mau mở cửa đi! Tôi không muốn ngồi trên xe nữa! Tôi sợ quá!"

Dù xe đã dừng, nhưng cảnh vật xung quanh vẫn tối đen như mực.

Dưới ánh đèn pha phía trước, chỉ có thể thấy một con đường xi măng trải dài. Hai bên vẫn chìm trong bóng tối dày đặc, giống như một thế giới hoàn toàn khác.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 762: Chương 762


Oanh Oanh trầm giọng:

"Mở cửa xe, tôi xuống xem thử."

Tài xế giật mình, lắc đầu liên tục:

"Không được! Bạn học, lúc này xuống xe rất nguy hiểm! Tôi nghi chúng ta đã bị ma che mắt rồi, cô xuống một mình chẳng khác nào tự tìm đường chết!"

"Không sao. Cứ mở cửa đi, tôi có thể xử lý được."

Những bạn học khác còn lo thân mình chưa xong, không ai dám ý kiến. Nhưng Trương Hoặc Ngôn lại không yên tâm, vừa định đứng dậy theo cô thì bị Hứa Mân kéo lại.

"Đừng nhúc nhích! Đừng làm loạn! Oanh Oanh không bảo thì chúng ta cứ ngoan ngoãn ngồi yên!"

Tài xế vẫn còn do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Oanh Oanh, cuối cùng anh ta cắn răng, ấn nút mở cửa.

Cửa xe "tách" một tiếng, từ từ mở ra.

Oanh Oanh nhấc chân bước xuống.

Một cơn gió lạnh lẽo quét qua người cô.

Bóng tối dày đặc bủa vây xung quanh.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi từ từ mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt cô thay đổi hoàn toàn.

Đèn đường vốn đã biến mất nay lại sáng lên, những tòa nhà cao tầng bên đường hiện ra rõ ràng.

Nhưng…

Chiếc xe buýt đang đứng ngay giữa cây cầu lớn.

Khoảng cách giữa bánh xe và lan can cầu chỉ còn chưa đến hai mét!

Nếu cô không kịp thời bảo tài xế dừng lại, chỉ sợ chiếc xe đã lao thẳng xuống dòng sông sâu thẳm bên dưới!

Một trận gió lạnh lẽo thổi qua.

Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Giữa lòng cầu, một bóng dáng mơ hồ hiện lên.

Là một nữ quỷ.

Nó mặc một bộ áo dài thêu hoa màu đỏ, sắc đỏ chói mắt nổi bật giữa màn đêm. Mái tóc đen dài bay nhẹ theo gió, gương mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, toàn thân toát ra âm khí dày đặc.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía Oanh Oanh, trong đôi mắt trống rỗng hiện lên một tia tham lam.

Nó không nhìn ra tu vi của cô, nhưng… sinh hồn của cô lại có một loại khí tức đặc biệt, nếu có thể nuốt chửng…

Nó nhất định sẽ mạnh hơn!

Oanh Oanh đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn nữ quỷ lao về phía mình. Chỉ trong nháy mắt, nó đã tới ngay trước mặt cô, đôi mắt đỏ sậm ánh lên sự tham lam, tựa như muốn nuốt chửng cô ngay lập tức.

Cô nhìn thẳng vào nó, lạnh nhạt hỏi: "Tà thuật này là do mi bày ra?"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nữ quỷ nở nụ cười quái dị, giọng khàn khàn vang lên: "Không sai, là ta làm. Nhưng cô nương nhỏ, sao cô không sợ ta?" Nó thực sự cảm thấy khó hiểu.

Chỉ cần là con người, nhìn thấy quỷ đều phải kinh hồn bạt vía. Vậy mà cô gái trước mặt lại chẳng hề hoảng loạn, còn điềm nhiên hỏi chuyện nó như thể chẳng có gì đáng sợ cả.

Oanh Oanh nhìn nữ quỷ, trong lòng đã hiểu rõ. Trên người nó oán khí ngút trời, hiển nhiên đã g.i.ế.c không ít người, dùng sinh hồn để tu luyện tà thuật.

Cô cũng chẳng muốn tốn thời gian với nó. Giải quyết xong, còn phải về nói chúc ngủ ngon với sư huynh.

Nữ quỷ dường như không nhận ra nguy hiểm, nó vốn coi những người trên xe buýt là con mồi của mình. Bây giờ, nó không che giấu nữa, trực tiếp hiện nguyên hình.

Bên trong xe lập tức vang lên những tiếng thét thất thanh.

"Đó là thứ gì vậy? Là người sao?"

"Sao có thể là người được? Cậu không thấy mặt nó trắng bệch đáng sợ à? Giữa mùa hè thế này mà nó còn khoác áo choàng mùa đông, nhìn cũng không giống người thời đại chúng ta..."

"Nếu không phải người... chẳng lẽ là quỷ?"

"Hu hu, tôi sợ quá! Tôi muốn về nhà! Cha ơi, mẹ ơi..."

Đám nữ sinh run rẩy khóc lóc, ngay cả các nam sinh cũng không khá hơn là bao. Trương Hoặc Ngôn theo bản năng muốn đứng dậy, định lao tới bảo vệ Oanh Oanh, nhưng vừa nhích người đã bị Hứa Mân giữ chặt lại.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 763: Chương 763


Lúc này, Hứa Mân không hề sợ hãi. Ngược lại, cô ấy bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Giọng cô ấy chắc nịch: "Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Oanh Oanh có thể đối phó với nữ quỷ."

Trương Hoặc Ngôn sững người.

Bặc Tuyết Nhi ngồi phía sau cũng đờ ra.

Trương Hoặc Ngôn nuốt khan, lắp bắp hỏi: "Oanh Oanh... cậu ấy mới bao nhiêu tuổi chứ? Hứa Mân, cậu không đùa đấy chứ?"

Hứa Mân hừ lạnh: "Không tin thì thôi. Trước đây tôi từng gặp một người bị quỷ nhập, cũng chính Oanh Oanh giúp tôi giải quyết. Cậu ấy rất lợi hại, là thầy phong thủy nổi tiếng ở thành phố Ninh Bắc đấy!"

Câu nói này như một tiếng sét giáng xuống.

Trương Hoặc Ngôn và Bặc Tuyết Nhi đột nhiên nhớ lại... hình như nhà họ từng mời thầy phong thủy tới xem nhà. Nhưng họ chưa bao giờ để tâm đến những chuyện này. Không lẽ... người họ từng mời chính là Oanh Oanh sao?

Trong khi những người trên xe còn đang ngỡ ngàng, Oanh Oanh ở phía trước đã nhanh chóng ra tay.

Cô không nói nhiều, trực tiếp vẽ bùa trong không trung. Một lá bùa vô hình lập tức b.ắ.n thẳng về phía nữ quỷ.

Nữ quỷ kinh ngạc lùi lại, mắt nheo lại đầy nghi ngờ. "Cô là người tu luyện?" Nó căng mắt nhìn cô, nhưng lại không hề nhìn ra tu vi của cô là gì.

Lá bùa thứ hai của Oanh Oanh đã đánh ra.

Cô hiện tại đã đạt đến cảnh giới vẽ bùa trong hư không một cách dễ dàng, không cần mực hay giấy, chỉ cần dùng linh lực là có thể tạo ra pháp ấn mạnh mẽ. Đối phó với một con quỷ như thế này, căn bản không đáng lo ngại.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cảnh tượng này khiến tất cả học sinh trên xe đều trợn mắt há mồm.

Họ nhìn thấy gì thế này?

Một cô gái đứng trước xe buýt, không hề di chuyển, chỉ khẽ nâng tay, hai ngón trỏ và giữa chụm lại, vẽ những đường nét vô hình giữa không trung. Mỗi động tác của cô đều nhẹ nhàng mà trôi chảy, như thể đang vẽ lên một bức tranh kỳ lạ.

Đến khi cô vung chưởng đánh ra, mọi người gần như đều thấy—một lá bùa màu vàng khổng lồ đột ngột hiện ra trong không khí, đánh thẳng về phía nữ quỷ!

Bầu không khí trên xe như đông cứng lại.

"Cái gì thế này..."

"Oanh Oanh... đang làm gì vậy? Cậu ấy đang vẽ gì thế?"

"Chẳng lẽ cậu ấy thực sự biết pháp thuật?"

"Tôi... tôi hình như vừa nhìn thấy một luồng sáng màu vàng! Giống như hình dạng một lá bùa... Tôi có nhìn nhầm không?"

"Cậu không nhìn nhầm đâu! Tôi cũng thấy mà!"

"Vậy... vậy nên Oanh Oanh thực sự là cao thủ?"

Mọi người dần nhớ lại, trên mạng từng có tin đồn về Oanh Oanh. Nói cô có bản lĩnh thần kỳ, có thể trừ tà bắt quỷ. Khi đó, không ít người coi đó là trò đùa, cho rằng chẳng qua chỉ là bịa đặt thêu dệt.

Nhưng giờ đây, tận mắt chứng kiến tất cả, bọn họ mới nhận ra—những gì từng bị xem là tin đồn, hóa ra lại là sự thật!

Oanh Oanh không phải người bình thường.

Cô là một người tu luyện, một pháp sư chân chính.

Chẳng trách trước đây, bất kể có ai nói xấu cô, cô đều không thèm quan tâm. Bởi vì... người tu luyện không bao giờ chấp nhặt với kẻ phàm tục!
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 764: Chương 764


Trên xe buýt, không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Mấy bạn học ban nãy còn hoảng loạn, bây giờ lại bắt đầu nhớ lại—trước đây, mình có nói xấu sau lưng Oanh Oanh không nhỉ?

Sắc mặt Bặc Tuyết Nhi cũng hơi tái nhợt.

Tu vi hiện tại của Oanh Oanh so với một năm trước đã tăng gấp đôi. Những thứ tà vật kiểu này, trong mắt cô chẳng có gì đáng sợ cả.

Chỉ ba lá bùa.

Nữ quỷ thậm chí không kịp né tránh, bị lá bùa thứ ba đánh thẳng xuống đất.

"Aaa!!!"

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, âm thanh thê lương như thể linh hồn đang bị xé rách. Nữ quỷ run rẩy, thân thể mờ đi, tu vi gần như bị tiêu tan hoàn toàn.

Nó hoảng sợ, giọng nói run run:

"Cô… cô rốt cuộc là ai? Xin đại nhân tha mạng! Tôi… tôi không có hại người! Hôm nay chặn xe của đại nhân cũng chỉ… chỉ muốn dọa mọi người chút thôi!"

Oanh Oanh không thèm tin lời nó.

Cô nhấc tay, một luồng linh khí bay ra, trói chặt nữ quỷ lại. Sau đó, cô quay người, bước lên xe buýt.

Ngay khoảnh khắc nữ quỷ bị đánh bại, tà thuật che mắt cũng bị phá giải.

Tài xế và các bạn học trên xe lập tức nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Họ đang đứng trên cầu!

Chiếc xe buýt chỉ cách lan can cầu chưa đến hai mét!

Nhìn xuống dưới—là mặt hồ sâu thẳm.

Tất cả mọi người đều c.h.ế.t lặng.

Nếu không phải Oanh Oanh bảo tài xế dừng xe, thì lúc này, e rằng cả xe đã lao thẳng xuống nước!

Đèn đường hai bên cầu đã sáng trở lại, những ánh sao từ các tòa nhà cao tầng phía xa lấp lánh phản chiếu xuống mặt hồ.

Nhưng bên trong xe, không một ai dám thở mạnh.

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Oanh Oanh lên xe, nhìn tài xế, nhẹ giọng nói:

"Không sao rồi. Anh cứ đưa mọi người về nhà an toàn trước đi, chuyện còn lại để tôi xử lý."

Cô còn phải gọi âm binh đến bắt nữ quỷ.

Tài xế ngơ ngác gật đầu, giống như vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Oanh Oanh quay sang các bạn học:

"Các cậu về nhà trước đi. Tắm rửa rồi ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ không sao đâu."

Nói xong, cô lại bước xuống xe.

Tài xế còn sững sờ nhìn theo cô, đến khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Oanh Oanh, anh ta mới rùng mình một cái, lập tức khởi động xe, lái đi khỏi cầu.

Chiếc xe buýt từ từ rời xa.

Oanh Oanh đứng yên tại chỗ, dõi theo cho đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, rồi mới vung tay triệu hồi âm binh.

Từng bóng đen dần hiện ra giữa làn gió lạnh.

Nữ quỷ hoảng sợ nhìn cô, toàn thân run lên bần bật.

Nhưng nó không còn cơ hội cầu xin nữa.

Âm binh lạnh lùng áp giải nó, kéo thẳng về địa phủ.

Khi Oanh Oanh về đến nhà, đã gần hai giờ sáng.

Cô mở điện thoại, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho sư huynh trước, rồi mới đi rửa mặt.

Vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại đột nhiên rung lên.

Sư huynh gọi đến.

Oanh Oanh bắt máy.

"Còn chưa ngủ à?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 765: Chương 765


Bên kia, giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn kiên nhẫn.

"Vừa mới về đến nhà."

"Sao muộn thế?"

Oanh Oanh kể lại chuyện tối nay cho sư huynh nghe.

Nghe xong, giọng anh trầm xuống:

"Những con quỷ đó… xem ra vẫn chưa bắt hết."

"Ừm. Cũng không biết ai đã thả chúng ra, người đó rốt cuộc muốn làm gì?"

Bên kia đầu dây im lặng một lúc.

"Sáng mai anh sẽ đến tìm em."

Oanh Oanh cong môi cười:

"Không cần đâu, ngày mai em sẽ qua thủ đô, ở lại nhà họ Thẩm nửa tháng, coi như nghỉ ngơi trước khi khai giảng."

"... Được. Vậy sáng mai gặp."

Trò chuyện thêm vài câu, Oanh Oanh mới tắt máy, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.

Nhưng đêm nay, không phải ai cũng có thể ngủ ngon như cô.

Nhiều bạn học sau khi về nhà, lăn qua lộn lại trên giường, nhưng vẫn không tài nào chợp mắt.

Trương Hoặc Ngôn và Bặc Tuyết Nhi thậm chí còn cảm thấy bất an, trong lòng đầy nghi hoặc.

Cuối cùng, cả hai đều tìm cha mẹ, dò hỏi:

"Ba mẹ, ba mẹ có quen Oanh Oanh không?"

Hai bên cha mẹ nghe thấy cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Họ nhìn con mình, giọng điệu có chút căng thẳng:

"Con hỏi cô ấy làm gì?"

Hai người kể lại chuyện xảy ra tối nay.

Nghe xong, sắc mặt cha mẹ họ càng phức tạp hơn.

"Hóa ra… tiểu đại sư lại cứu mạng các con."

"Hôm nay con mệt rồi, nghỉ sớm đi. Sáng mai ba mẹ sẽ chuẩn bị lễ vật, đích thân đến nhà cảm ơn."

Trương Hoặc Ngôn và Bặc Tuyết Nhi đều ngẩn người.

Tiểu đại sư?

Oanh Oanh… rốt cuộc là ai?

Trương Hoặc Ngôn sững người khi nghĩ lại chuyện mình từng công khai theo đuổi Oanh Oanh. Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, cậu cảm thấy vừa hoang mang vừa khó tin. Cô gái mà cậu từng theo đuổi lại là một cao nhân thực sự, có thể dễ dàng chế ngự một con nữ quỷ hung ác.

Bặc Tuyết Nhi cũng bàng hoàng không kém. Cô thầm nghĩ may mà mình chưa từng nói gì khó nghe về Oanh Oanh, nếu không, e là bây giờ đã hối hận không kịp. Cô cũng chợt hiểu ra, chẳng trách Oanh Oanh có thể kết giao với đàn anh Thẩm. Người bình thường không ai dám lại gần đàn anh, vì mệnh cách của anh ấy vốn rất nặng nề, dễ khắc chế người bên cạnh. Nhưng với Oanh Oanh, cô thậm chí còn có thể hàng phục quỷ dữ, tất nhiên chẳng cần e ngại điều gì.

Sáng hôm sau, cả nhà họ Trương và nhà họ Bặc đều đích thân mang lễ vật đến nhà cảm ơn Oanh Oanh. Khi bước vào cổng lớn biệt thự nhà họ Thi, họ không khỏi sững sờ.

Trước mắt họ là một khu vườn rộng lớn, tràn ngập hoa cỏ muôn màu rực rỡ. Bên hồ cá có những cây thông xanh tốt, nước hồ trong veo phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, bên trong là những chú cá vàng tung tăng bơi lội. Đặc biệt nhất là một đóa Hồng Liên nở rộ giữa mặt nước, tỏa ra ánh sáng dịu dàng huyền ảo.

Không khí nơi đây có một cảm giác rất khác biệt, giống như một chốn bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn tách biệt khỏi thế gian.

Trương Hoặc Ngôn và Bặc Tuyết Nhi nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ—ngôi nhà này, chủ nhân của nó... thực sự không đơn giản.

Người tiếp đón họ là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, bà tự giới thiệu: "Chào các vị, tôi là mẹ của Oanh Oanh."

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Cả hai gia đình đều sửng sốt. Người mẹ Thi trong lời đồn từng bị bệnh nặng, gầy gò như que củi... sao lại là người phụ nữ này?

Trước mặt họ là một người phụ nữ chỉ khoảng ngoài ba mươi, làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, khí chất điềm đạm dịu dàng, hoàn toàn khác xa với hình ảnh tiều tụy mà họ từng nghe nói.

Sau khi khỏi bệnh, Thi Li Uyển ít khi ra ngoài, cũng không giao tiếp nhiều với hàng xóm. Bà nhìn thấy khách đến nhà, cũng không quá nhiệt tình, chỉ nhẹ giọng nói:

"Các vị đến muộn một bước rồi, sáng nay Oanh Oanh đã lên máy bay đến thủ đô."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 766: Chương 766


Hai nhà nghe vậy, lập tức lễ phép nói: "Phu nhân, bà không cần khách sáo như vậy. Chúng tôi đến là để cảm ơn tiểu đại sư đã cứu con của chúng tôi, cố ý chuẩn bị quà cảm tạ. Nếu tiểu đại sư không có nhà, chúng tôi cũng không dám làm phiền."

Họ để quà xuống, rồi cùng con cái rời đi.

Trên đường về, không ai nói gì, nhưng trong lòng họ đều có cùng một thắc mắc—mẹ Thi... thật sự quá khác biệt so với lời đồn.

Bọn họ đều biết bà từng trải qua những gì. Trên mạng còn lan truyền ảnh chụp trước đây của bà, tóc bạc trắng, người gầy trơ xương, nhìn như đã năm mươi tuổi. Nhưng bây giờ, bà lại trẻ trung, xinh đẹp như một người phụ nữ mới ngoài ba mươi.

Đây là do ai giúp bà?

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Chẳng lẽ... cũng là do tiểu đại sư?

Hai người phụ nữ trong xe vô thức sờ lên mặt mình, trong lòng không khỏi cảm thán:

"Thật hâm mộ bà Thi..."

Trong khi đó, sáng sớm nay, Oanh Oanh đã bay đến thủ đô.

Còn về chuyện xảy ra đêm qua, mặc dù cha mẹ hai nhà dặn dò con cái không được tiết lộ ra ngoài, nhưng trên xe buýt lúc đó có hơn ba mươi người, bao gồm tài xế và các bạn học khác. Một sự kiện chấn động như vậy, làm sao có thể giấu được?

Ngay trong buổi sáng, trên diễn đàn trường cấp ba Tiệp An đã xuất hiện một bài đăng mới với tiêu đề:

"Sự kiện tâm linh gặp phải tối qua."

Chủ bài viết đã kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối qua một cách chi tiết, chia thành nhiều đoạn, mỗi đoạn lại càng khiến người đọc tò mò.

Ban đầu, có không ít người xem bài viết như một câu chuyện viễn tưởng.

"1L: Làm ơn chủ bài đăng bịa chuyện cũng phải hợp lý chứ! Ai mà tin chứ? Nửa đêm gặp quỷ đánh tường, còn đụng phải nữ quỷ? Lại còn được bạn học trong lớp cứu? Cậu nghĩ đây là phim à?"

"3L: Tôi cũng không tin, bài đăng này thật buồn cười."

Hầu hết những bình luận phía trên đều bày tỏ sự hoài nghi, thậm chí có người còn châm chọc.

"5L: Haha, vậy bạn học kia là ai? Sao chủ bài không nói rõ luôn đi?"

Nhưng càng về sau, khi bài viết tiết lộ người đã ra tay cứu mọi người, không khí lại dần thay đổi.

"50L: Những người ở trên đừng vội phủ nhận. Các cậu quên mất tháp Long Tuyền rồi sao? Cứ mỗi lần thi công là lại có người chết, chuyện đó có đủ tâm linh không? Đừng vội nói chủ bài đăng nói dối, thế giới này... vốn dĩ không có gì là không có."

Bình luận 55:

"Chuyện chủ bài đăng nói là thật! Khi đó có hơn ba mươi bạn học cùng tài xế, tất cả chúng tôi đều tận mắt chứng kiến!"

Bình luận 57:

"Nhỏ giọng thôi… nhưng đúng là sự thật. Nếu không phải bạn học đó cứu chúng tôi, có lẽ tối qua tất cả đều bỏ mạng rồi…"

Bình luận 60:

"Tôi nhớ tối qua hình như là học sinh lớp 12A1 đi chơi sau khi thi cuối kỳ. Đúng là hơn ba mươi bạn, vậy nên có lẽ chuyện này xảy ra ở lớp 12A1. Tôi chỉ muốn hỏi một câu—rốt cuộc ai đã cứu mọi người?"

Bình luận 66:

"Chuyện này đúng là có thật! Nhưng là ai thì chúng tôi không dám nói! Thật sự không dám! Cậu ấy rất lợi hại… Tối qua về nhà, tôi cả đêm không ngủ được, não cứ căng thẳng, cảm giác huyền ảo vô cùng. Nhưng tận mắt chứng kiến chuyện đó, thật sự rất chấn động!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 767: Chương 767


Bình luận 67:

"Cậu ấy? Vậy là con gái sao?"

Bình luận 68:

"Này, mọi người sao thế? Thật sự tin chuyện này à?"

Bình luận 69:

"Đã có nhiều người xác nhận như vậy, tôi cũng bắt đầu tin rồi. Vậy hỏi thật, rốt cuộc trong lớp 12A1 có ai đủ khả năng đối phó với nữ quỷ không?"

Bình luận 73:

"Chúng tôi không dám nói."

Bình luận 77:

"Người ở trên không phải vừa dùng 'cậu ấy' sao? Vậy hẳn là con gái rồi! Ai biết tối qua có bao nhiêu bạn nữ lớp 12A1 đi chơi? Loại trừ từng người một là đoán ra ngay thôi! Nhưng các cậu sợ cậu ấy đến mức nào vậy? Chuyện đã bị tiết lộ rồi, ngay cả tên cũng không dám nhắc đến sao?"

Bình luận 80:

"Thật sự không dám nhắc đến! Nếu các bạn có thể tận mắt nhìn thấy cậu ấy đối phó với nữ quỷ, chỉ trong hai ba chiêu đã giải quyết gọn ghẽ, thậm chí không cần nhúc nhích một bước… Các bạn học trên xe đều không dám hé răng nhắc lại đâu!"

Càng về sau, suy đoán càng trở nên chính xác.

Bình luận 100:

"Nói đến thì, trong lớp 12A1 cũng chỉ có Thi Oanh Oanh là đặc biệt nhất thôi. Điểm thi lần nào cũng tuyệt đối, còn hẹn hò với đàn anh Thẩm khóa trên. Hình như trước đây từng có tin đồn trên mạng nói cô ấy có năng lực kỳ diệu? Nếu tất cả những gì chủ bài đăng nói là thật, tôi đoán người đó chính là Thi Oanh Oanh."

Bình luận 103:

"Đồng quan điểm. Nếu có ai trong lớp có thể làm được chuyện đó, chắc chắn chỉ có thể là Thi Oanh Oanh!"

Bài đăng càng lúc càng nóng. Những bạn học có mặt trên xe tối qua đều lựa chọn im lặng, không ai dám lên tiếng phủ nhận.

Càng im lặng, càng giống như ngầm thừa nhận.

Bình luận 150:

"Vậy là chúng ta đoán đúng rồi? Thật sự là Thi Oanh Oanh?"

Bình luận 163:

"Tôi là Lỗ Tấn, lớp 12A1. Những gì chủ bài đăng nói đều là thật. Tôi thấy chuyện này cũng chẳng có gì cần giấu nữa. Đúng là Oanh Oanh đã cứu chúng tôi.

Sau đó tôi có hỏi bạn của cha tôi, ông ấy là quan chức cấp cao ở thành phố Ninh Bắc. Ông ấy nói Oanh Oanh vốn là một thầy phong thủy nổi tiếng trong thành phố, chỉ là nhiều người bình thường không biết mà thôi.

Nên chuyện này không có gì cần che giấu cả. Nếu sau này có ai gặp chuyện tà ma, mọi người đều có thể tìm đến Oanh Oanh. Cậu ấy thật sự có bản lĩnh!"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Bình luận 164:

"Mặc dù tôi không phải học sinh lớp 12A1, không trải qua chuyện tối qua, nhưng tôi biết cô ấy rất lợi hại. Trước đây cô ấy sống ở khu nhà mà tôi quen một người lớn tuổi. Cả khu đó đều biết Oanh Oanh, còn nói cô ấy tính tình rất tốt, ai tìm cô ấy xem tướng cũng đều xem giúp."

Ngay giây phút ấy, diễn đàn gần như bùng nổ.

Bài đăng kéo dài hàng trăm bình luận, chủ yếu là bày tỏ sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Điều đáng chú ý là—những bình luận từng có ý chế giễu hoặc nghi ngờ Oanh Oanh, đều đã lẳng lặng bị xóa mất.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 768: Chương 768


Oanh Oanh không nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn, mà thật ra cô cũng chẳng bận tâm lắm đến việc các bạn học có biết chuyện hay không. Dù sao, chuyện đó cũng không quan trọng đối với cô.

Sau khi đến thủ đô, cô ở lại nhà họ Thẩm, lúc rảnh rỗi thì cùng sư huynh tu luyện. Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt.

Khi kỳ nghỉ hè chỉ còn lại nửa tháng, sư huynh đưa Oanh Oanh trở về thành phố Ninh Bắc. Anh cũng còn thời gian nghỉ, vì thế quyết định đi cùng cô.

Về đến thành phố Ninh Bắc, Oanh Oanh nhập học. Chương trình lớp 12 khá nặng, nhưng với cô thì chẳng có gì ảnh hưởng. Tuy nhiên, cô vẫn là một học sinh cấp ba, dù thế nào cũng nên theo kịp tiến độ học tập chung với mọi người.

Ngày đầu tiên đến trường, cô nhận ra ánh mắt của bạn học nhìn mình có phần kỳ lạ. Trong ánh mắt ấy, có sự kinh ngạc, có sợ hãi, và nhiều hơn cả là sự kính sợ.

Oanh Oanh nhướng mày, quay sang hỏi Vệ Phồn:

"Học sinh trong trường đều biết chuyện ngày hôm đó rồi sao?"

Vệ Phồn gật đầu:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

"Đúng vậy, cả trường đều biết rồi. Ngay sáng hôm sau đã có người đăng bài lên diễn đàn. Ban đầu, không ai dám nói rõ người cứu mọi người là cậu, nhưng sau đó có người thừa nhận. Thế nên, bây giờ tất cả học sinh trong trường đều biết thân phận của cậu."

Oanh Oanh nghe vậy liền hiểu ra. Cô cũng đoán được chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ, mà cô cũng không có ý định che giấu. Dù sao, cô vốn là thuật sĩ huyền học, chẳng có gì cần phải giấu diếm.

Từ khi danh tính của cô được công khai, không ai dám nói xấu cô sau lưng nữa. Vì vậy, cuộc sống của cô ở trường trở nên nhàn nhã hơn hẳn.

Học sinh lớp 12 ai cũng chịu áp lực từ việc học và kỳ thi đại học. Nhưng với Oanh Oanh, cả hai thứ đó đều không phải vấn đề. Thỉnh thoảng, có người đến nhờ cô xem phong thủy, cô sẽ xin nghỉ một hoặc hai ngày.

Chủ nhiệm lớp 12 đã thay đổi người mới, mà các giáo viên trong trường cũng vô cùng cưng chiều cô. Bởi vì mỗi lần kiểm tra, cô đều đạt điểm tuyệt đối, chưa từng có ngoại lệ. Vì vậy, chỉ cần cô xin nghỉ, thầy cô đều dễ dàng chấp thuận.

Thời gian trôi qua, đến kỳ nghỉ đông lớp 12, Oanh Oanh đã tự học xong toàn bộ chương trình, chỉ cần chờ đến kỳ thi đại học năm sau.

Nhưng khi kỳ nghỉ đông vừa bắt đầu, cô lại bị Dư Hồng Vân tìm đến tận nhà.

Lúc này, Dư Hồng Vân đã biết người mua lại khách sạn của bà ta chính là Oanh Oanh. Sau khi biết được thân phận thực sự của cô, bà ta tái mặt, trong lòng càng nghĩ càng tức.

Không cam tâm, Dư Hồng Vân liền chạy đến viện dưỡng sinh Hồng Liên gây náo loạn một trận.

Nhưng chiêu trò của bà ta chẳng có tác dụng gì ở đây, ngược lại còn trở thành trò cười cho mọi người.

Những người ra vào viện dưỡng sinh Hồng Liên phần lớn đều có địa vị và gia sản, nhiều người trong số họ còn quen biết Dư Hồng Vân. Khi nghe nói viện dưỡng sinh này là do Oanh Oanh đứng sau, họ lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Cướp đi con gái của người khác đã là chuyện đáng trách, lại còn không chịu nuôi dưỡng tử tế.

Bây giờ, nhà họ Trần lụn bại, Dư Hồng Vân phải chịu cảnh ê chề, tất cả đều là báo ứng.

"Đáng đời." Đây là suy nghĩ chung của rất nhiều người.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 769: Chương 769


Dư Hồng Vân không chịu nổi những ánh mắt đó, đành chật vật rời đi. Nhưng bà ta vẫn không cam tâm.

Tại sao con tiện nhân đó lại có thể sống tốt như vậy, còn trở thành thầy phong thủy danh tiếng?

Trong khi đó, con gái bà ta lại phải nằm trên giường bệnh chịu khổ.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Đúng vậy, thận của Trần Linh Bảo lại suy kiệt. Hiện tại, cô ta vẫn đang nằm viện để chạy thận, chờ ghép thận mới. Nhưng với tình trạng này, ngay cả khi tìm được thận phù hợp, bác sĩ cũng không dám đảm bảo kết quả sẽ khả quan.

Dư Hồng Vân lần theo địa chỉ, tìm đến nơi ở của Oanh Oanh.

Căn biệt thự tọa lạc trong khu nhà cao cấp, khách đến thăm có thể đăng ký vào trong. Bà ta không chút do dự, điền thông tin rồi tiến thẳng vào khu nhà, dừng lại trước cửa biệt thự rộng lớn với sân vườn xinh đẹp. Nhìn khung cảnh trước mắt, bà ta sững sờ, trong lòng vừa ghen tị vừa phẫn nộ, rồi đột nhiên mất kiểm soát, bắt đầu gào thét:

"Thi Oanh Oanh! Thi Li Uyển! Hai con tiện nhân kia ra đây cho tao!"

Nhưng lúc này, Oanh Oanh không có ở nhà.

Cô đang cùng Việt Việt ở thủ đô thu âm.

Chương trình "Dư âm văng vẳng" đã kết thúc từ nửa năm trước, Việt Việt giành quán quân. Gương mặt điển trai, giọng hát xuất sắc giúp cậu ta vụt sáng thành ngôi sao chỉ sau một đêm. Nửa năm ngắn ngủi, lượng người hâm mộ tăng vọt bốn mươi triệu, hiện tại đã vượt quá năm mươi triệu trên Weibo. Kỳ nghỉ đông, cậu ta cùng Oanh Oanh đến thủ đô chuẩn bị ra mắt album mới, công việc bận rộn không ngớt, lượng fan hâm mộ nữ ngày một đông.

Bên này, trong biệt thự, Thi Li Uyển nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cổng, liền bước ra.

Vừa nhìn thấy người đàn bà tiều tụy trước mặt, bà khẽ nhíu mày.

Trước đây, người bà hận nhất chính là Dư Hồng Vân và Trần Nghĩa Xương. Nhưng giờ phút này, khi thực sự đối diện với Dư Hồng Vân, bà lại chẳng còn chút cảm xúc căm hận nào. Trải qua bao nhiêu năm, mọi thứ đã thay đổi, những kẻ từng làm tổn thương bà đều đã nhận lấy báo ứng. Quan trọng hơn cả, chính vì những đau khổ đó, bà mới có được hai đứa con yêu thương nhất.

Dù biết suy nghĩ này có chút lệch lạc, nhưng mỗi lần nghĩ đến Oanh Oanh và Việt Việt, bà lại không thể không cảm thấy như vậy.

Dư Hồng Vân cũng đang đánh giá bà.

Thấy người phụ nữ trước mặt, bà ta trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, miệng lẩm bẩm như gặp phải chuyện không thể tin nổi:

"Không thể nào... Không thể nào! Cô... Sao cô lại có thể như thế này?"

Thi Li Uyển trước mắt bà ta có làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen nhánh búi gọn bằng trâm ngọc, dáng vẻ đoan trang thanh thoát, trông chỉ như mới ba mươi tuổi. So với hình ảnh người phụ nữ tiều tụy, bệnh tật năm xưa, đây chẳng khác nào hai con người hoàn toàn khác biệt.

Thi Li Uyển nhìn Dư Hồng Vân, giọng điềm nhiên nhưng lạnh lùng:

"Cô đến đây làm gì? Muốn tiếp tục lừa Oanh Oanh đổi thận cho con gái cô sao?"
 
Back
Top Bottom