Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 690: Chương 690


Oanh Oanh chớp mắt, bất ngờ hỏi:

"Vị chân nhân nói Cổ Dã... là Cổ Dã của Giải trí Hoa Quý sao?"

Đức Hóa chân nhân gật đầu:

"Đúng vậy. Oanh Oanh cũng quen hắn ta à?"

Cô cười nhạt:

"Thật trùng hợp. Con ma nữ và hai đứa trẻ sơ sinh bên cạnh hắn ta đều là do tôi đưa đến."

Mọi người đều sững lại.

Thấy ánh mắt tò mò của họ, Oanh Oanh cũng không giấu, chậm rãi kể lại ân oán giữa mình và Cổ Dã: hắn từng bôi nhọ Việt Việt trên mạng ra sao, bắt nạt cô thế nào, thậm chí cùng Đặng Đề bức tử Hồng Mị.

Nghe xong, không khí trong phòng hạ xuống vài độ.

Đức Hóa chân nhân nhíu mày, trầm giọng mắng:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Lão Bàng, đây là cái người ông bảo tôi đi giúp sao? Một kẻ như vậy mà còn cầu xin gì nữa, cứ để hắn c.h.ế.t đi cho rồi!"

Bàng Thụ Minh nghẹn lời, mặt đỏ lên vì xấu hổ. Ông ta thực sự không ngờ lại có chuyện như vậy, vội vàng nói:

"Tôi không biết! Nếu sớm biết hắn ta từng muốn bắt cóc Oanh Oanh, còn ép c.h.ế.t người khác, tôi nhất định sẽ không đồng ý. Ngày mai chân nhân không cần đi nữa, tôi gọi điện từ chối ngay."

Đức Hóa chân nhân vẫn hừ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm nữa.

Bữa cơm tiếp tục, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ, đến chín giờ mới giải tán về nhà.

Vừa về đến nơi, Bàng Thụ Minh lập tức gọi cho Cổ Nguyên Cửu.

"Lão Cổ, tôi nói cho ông biết, chuyện của cháu ông, Đức Hóa chân nhân không nhận giúp đâu. Nghiệp báo cả đấy, làm chuyện xấu thì phải trả giá thôi.

Hắn ta ép c.h.ế.t người, bị quấn lấy cũng là lẽ thường. Còn hai đứa trẻ sơ sinh kia, đó là cốt nhục của hắn ta. Người ta vất vả lắm mới được đầu thai, chưa kịp sinh ra đã bị phá bỏ, sao mà cam lòng được?

Chưa kể, cháu ông còn đắc tội với một cao nhân. Nói thẳng, chuyện này toàn bộ Sở đặc vụ chúng tôi đều không nhúng tay vào đâu. Ông đi tìm người khác đi."

Nói xong, ông dứt khoát cúp máy.

Đầu dây bên kia, Cổ Nguyên Cửu c.h.ế.t sững.

Cháu trai ông ta... rốt cuộc đã làm những chuyện gì?

Còn lão Bàng nữa, câu nói "đắc tội với cao nhân" là có ý gì?

Sắc mặt trầm xuống, ông lập tức đến nhà em trai.

Khi nhìn thấy Cổ Dã, ông không khỏi giật mình.

Bây giờ trông Cổ Dã vô cùng thảm hại. Hốc mắt hắn trũng sâu, gương mặt hốc hác, gầy rộc đi thấy rõ. Hai má còn hằn rõ những vết tát bầm tím, trên cổ cũng có dấu vết bị siết chặt, trông chẳng khác nào vừa trải qua một trận tra tấn.

Cổ Nguyên Cửu tiến lên, giọng gay gắt:

"Mày thành thật khai ra cho bác, gần đây đã làm những chuyện gì? Người ta đồn rằng con ma nữ kia bị mày và con trợ lý bức đến đường cùng, hai đứa trẻ sơ sinh cũng là cốt nhục của mày, lại còn nói mày đắc tội với một cao nhân. Mày nghĩ kỹ lại xem, dạo gần đây có đụng đến ai không?"

Cổ Dã hoảng loạn, nước mắt rưng rưng, giọng lạc đi:

"Bác, gần đây cháu không đắc tội với ai cả."

Cổ Nguyên Cửu trừng mắt nhìn cháu trai, giọng nghiêm khắc:

"Mày có cái tính háo sắc, tao hỏi lại, có phải vì phụ nữ mà gây thù chuốc oán với ai không?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 691: Chương 691


Nhắc đến chuyện này, Cổ Dã giật mình nhớ ra. Dạo gần đây, hắn vì Oanh Oanh mà cố tình bôi nhọ danh dự của Thi Việt, còn có ý định bắt cóc Oanh Oanh. Nhưng mà… Oanh Oanh hiện đang qua lại với cậu hai nhà họ Thẩm. Chẳng lẽ chính nhà họ Thẩm đã ra tay với hắn?

Nhưng mà… nhà họ Thẩm dù giàu có thế nào cũng chỉ là người bình thường. Vì một cô gái như Oanh Oanh mà phải đối phó với hắn sao?

Hơn nữa, cho dù nhà họ Thẩm có muốn trả thù thì cũng chỉ có thể dùng tiền bạc hoặc địa vị để gây sức ép lên nhà họ Cổ. Chứ chuyện ma nữ và trẻ sơ sinh bám lấy hắn, điều này hoàn toàn không thể do nhà họ Thẩm gây ra được.

Cổ Dã im lặng, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

Cổ Nguyên Cửu nhìn thái độ của hắn, càng thêm tức giận, lớn giọng mắng:

"Mẹ kiếp, mày còn định giấu tao? Gần đây rốt cuộc mày đã động đến ai?"

Mẹ Cổ đứng bên cạnh rưng rưng nước mắt, nhưng chỉ dám khóc thầm, không dám lên tiếng. Bà ta dù có thể khóc lóc với chồng, nhưng trước mặt anh cả thì không dám than thở nửa lời.

Cổ Dã run rẩy, lắp bắp nói:

"Cháu… gần đây có để ý đến một cô gái, muốn theo đuổi cô ấy… nhưng cô ấy đang qua lại với Thẩm Dư Huề. Nhà họ Thẩm… không có cao nhân nào cả, đúng không? Cô ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi."

Cổ Nguyên Cửu nghe vậy, tức đến suýt nữa giáng cho hắn một bạt tai. Ông ta nghiến răng quát:

"Mày động đến người của nhà họ Thẩm? Mày điên rồi sao?"

Ông ta quay sang người trong nhà họ Cổ, giọng đầy phẫn nộ:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Gần đây tôi có nghe chuyện về cô bạn gái nhỏ của Thẩm Dư Huề. Hình như nhà họ Thẩm cực kỳ coi trọng cô ta. Ngay cả Đường Bích Hoàn cũng đích thân đưa cô ta đi mua sắm, có thể thấy địa vị của cô ta trong mắt họ không hề thấp. Vậy mà thằng ngu này lại dám động đến người mà nhà họ Thẩm để mắt tới, nó có biết suy nghĩ không vậy?"

Mẹ Cổ nghe vậy cũng không nhịn được, lẩm bẩm:

"Anh cả, em có quen Đường Bích Hoàn. Dù bà ta có quý mến cô gái kia đến đâu thì cũng không thể vì thế mà ra mặt, động chạm đến quan hệ của nhà họ Thẩm. Hơn nữa, anh cũng biết đấy, nhà họ Thẩm chỉ cần dậm chân một cái là cả thủ đô rung chuyển. Bọn họ không thể vì chuyện cá nhân mà làm loạn được. Quan trọng nhất là, thứ bám lấy Tiểu Dã đều là ma quỷ, mà nhà họ Thẩm không có năng lực như vậy. Dù bọn họ có thế lực đến đâu thì cũng chỉ là người thường. Chẳng lẽ có sự hiểu lầm gì ở đây?"

Cổ Nguyên Cửu trầm mặc, trong đầu hiện lên lời nhắc nhở của Bàng Thụ Minh. Nếu đúng như vậy, e là Cổ Dã đã đắc tội với một cao nhân trong giới huyền môn.

Nhà họ Thẩm địa vị cao thật đấy, nhưng không có người trong giới huyền môn.

Nếu không phải nhà họ Thẩm, thì còn có thể là ai?

Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông ta. Cổ Nguyên Cửu híp mắt nhìn Cổ Dã, trầm giọng hỏi:

"Mày nói… cô gái mà mày muốn theo đuổi, cô ta tên gì? Thân phận thế nào?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 692: Chương 692


Cổ Dã ngồi bệt dưới đất, cả người run rẩy, giọng khàn đặc:

"Cô ấy... cô ấy tên là Thi Oanh Oanh."

Hắn hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

"Nhà họ Thi chỉ là một gia đình bình thường, thậm chí còn khá nghèo. Cô ấy cũng rất đáng thương... Năm đó, cha cô ấy vì muốn cứu con gái nhà họ Trần mà đã lừa kết hôn, mục đích chỉ để sinh ra cô ấy, rồi lấy thận ghép cho đứa bé kia.

Nghe nói lúc mới sinh, cô ấy bị ngốc. Mãi đến năm mười sáu tuổi mới đột nhiên tỉnh táo lại, không chỉ hết ngốc mà còn trở nên vô cùng thông minh. Cô ấy học thẳng lên cấp ba, mỗi lần thi đều đạt điểm tuyệt đối..."

Cổ Nguyên Cửu nhíu mày. Là người từng trải, ông ta ngay lập tức nhận ra điểm bất thường.

Một đứa trẻ nếu thực sự ngốc suốt mười sáu năm, làm sao có thể đột nhiên thông minh xuất chúng? Dù có hồi phục thần trí đi nữa, trước đó cũng chưa từng học hành, vậy mà có thể thi đạt điểm tuyệt đối sao?

Điều này hoàn toàn bất hợp lý.

Gương mặt già dặn của Cổ Nguyên Cửu trầm xuống, giọng đầy trách móc:

"Nói mày ngu thì đúng là ngu hết thuốc chữa!

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Người bình thường sao có thể ngốc mười sáu năm rồi tỉnh lại, lại còn lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối? Mày có hiểu điều đó có nghĩa gì không? Phải có trí nhớ siêu phàm, trí tuệ vượt trội mới làm được điều đó!

Một người như vậy mà mày lại dám đụng vào, trước khi tán gái mày không biết dùng cái đầu heo của mày suy nghĩ à?"

Cổ Dã cúi gằm mặt, không dám hé răng.

Mẹ Cổ thì lẩm bẩm:

"Thì cũng chỉ chứng tỏ con bé thông minh thôi mà, đâu có gì ghê gớm..."

"Im ngay!" Cổ Nguyên Cửu gắt lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường. Nếu không phải do bà ta nuông chiều, thì Cổ Dã đã chẳng biến thành cái dạng này.

"Nghe kỹ đây, theo lời Cổ Dã nói, gần đây nó chỉ trêu chọc cô gái này.

Nhưng cô ta là bạn gái của Thẩm Dư Huề, nếu không phải nhà họ Thẩm ra tay, vậy chỉ có thể là chính cô ta. Mà nhìn kiểu gì cũng thấy cô ta không đơn giản!

Mặc kệ các người nghĩ thế nào, tôi vẫn cảm thấy cần phải điều tra cô ta cho rõ ràng trước!"

Dứt lời, ông ta sải bước ra ban công, móc điện thoại ra, gọi người điều tra tài sản và mọi chuyện liên quan đến Thi Oanh Oanh ở thành phố Ninh Bắc.

Bấy giờ, mẹ Cổ mới dám đến bên cạnh con trai, nước mắt lưng tròng:

"Tiểu Dã đừng lo, mẹ nhất định sẽ tìm cao nhân giúp con! Bất kể là ai cũng đừng hòng bắt nạt con trai mẹ!"

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!" Cổ Hinh mất kiên nhẫn, lạnh lùng lên tiếng:

"Nếu không phải mẹ cứ nuông chiều nó, thì nó đâu có gây ra họa lớn thế này?

Theo con thấy, nó đáng đời! Một nữ minh tinh của Hoa Quý bị nó bức đến chết, rồi... rồi còn hai đứa trẻ sơ sinh kia nữa... có khi cũng là cốt nhục của nó!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 693: Chương 693


Nhắc đến chuyện đó, mẹ Cổ tức giận quát lên:

"Hai đứa bé là cốt nhục của Dã Nhi, vậy sao không đi quấn lấy mẹ của chúng?

Đâu phải nó phá thai, là mẹ chúng tự đi phá thai, thì phải tìm mẹ chúng mà đòi mạng chứ, sao lại đến tìm con trai tôi!"

Bà ta nói xong bỗng khựng lại, nét mặt dần trở nên nghi hoặc.

Trong đầu bà ta thoáng qua một suy nghĩ, giọng nói cũng trở nên do dự hơn:

"Hai đứa trẻ sơ sinh ấy... mẹ đã nhìn thấy chúng, đã thành hình rồi.

Mà trong số những cô gái từng qua lại với Dã Nhi, đúng là có hai đứa từng mang thai.

Chúng muốn dựa vào cái thai để vào nhà họ Cổ, nhưng mẹ đã dùng tiền đuổi đi, còn bắt chúng phá thai..."

Nói đến đây, sắc mặt bà ta dần tái nhợt.

Hai thai nhi đã thành hình.

Hai đứa trẻ sơ sinh oán khí ngập trời, bám theo Cổ Dã không buông.

Sự trùng hợp này, khiến lòng bà ta lạnh buốt.

Cổ Hinh im lặng một lúc, rồi quay sang Cổ Dã, giọng nghiêm túc:

"Em còn nhớ hai cô bạn gái cũ không? Có cách nào liên lạc với họ không?"

Cổ Dã tất nhiên vẫn nhớ, vội vàng đưa thông tin liên lạc của hai người đó cho Cổ Hinh.

Cổ Hinh không chần chừ, lần lượt gọi cho Tạ Vũ Văn và Đậu Doanh. Vừa bắt máy, cô ta liền đi thẳng vào vấn đề:

"Trước đây, sau khi phá thai đứa con của Cổ Dã, các cô có gặp phải chuyện bất thường nào không?"

Hai người kia vừa nghe xong, tim đã đập thình thịch. Họ nào dám nói thật?

Trẻ sơ sinh quấn lấy họ—đó là chuyện có thật, nhưng làm sao dám thừa nhận? Giờ nhà họ Cổ gọi đến, chắc chắn là Cổ Dã gặp chuyện. Nghĩ kỹ lại, bọn họ lập tức nhớ đến cô gái đã giúp họ giải quyết đám trẻ sơ sinh kia. Cô gái đó xinh đẹp tuyệt trần, nhưng rõ ràng không phải người bình thường. Nếu đoán không lầm, Cổ Dã chắc chắn đã nổi lòng tham, muốn động vào cô ta. Nhưng không ngờ cô ta lại là người trong giới huyền môn, trực tiếp đem đám trẻ sơ sinh kia trả lại cho hắn!

Nếu so sánh giữa nhà họ Cổ và Oanh Oanh, điều họ sợ nhất vẫn là Oanh Oanh.

Người như cô ta, g.i.ế.c người không cần dùng dao, nếu dám nói bậy, hậu quả không thể lường được.

Thế nên cả hai đều giả ngu, nói chuyện mập mờ:

"Không… không có gì cả, chỉ là sức khỏe có hơi yếu đi một chút thôi…"

Cổ Hinh nghe xong, tức đến nghiến răng, biết ngay hai người này không chịu nói thật. Cô ta cúp máy, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Bấy giờ đã là mười giờ đêm. Cổ Dã sợ đến không dám về phòng ngủ, chỉ dám co cụm cùng mọi người trong phòng khách.

Nửa tiếng sau, Cổ Nguyên Cửu cầm điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình. Đó là tư liệu tài chính về Thi Oanh Oanh mà người của ông ta điều tra được chỉ trong vòng ba mươi phút.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 694: Chương 694


Ông ta hừ lạnh, không chút do dự ném thẳng điện thoại vào đầu Cổ Dã, nghiến răng mắng:

"Thằng ngu này, mày tự nhìn đi! Nhìn xem cô ta rời khỏi nhà họ Trần trở về nhà họ Thi lúc nào! Khi ấy, nhà họ Thi nghèo đến mức phải chen chúc trong căn hộ một phòng ngủ chật chội. Mẹ cô ta suy kiệt nội tạng, bệnh tình nguy kịch. Vậy mà bây giờ vẫn sống khỏe mạnh!

Rồi mày nhìn tiếp đi! Chỉ chưa đầy một năm, cô ta đã tích lũy hơn mười triệu nhân dân tệ, mở một tiệm dưỡng sinh làm ăn phát đạt, còn mua lại căn nhà ma nổi tiếng nhất thành phố Ninh Bắc. Căn nhà đó, người bình thường ở không quá một đêm, nhưng cả gia đình cô ta đã chuyển vào ở hơn nửa năm mà không gặp vấn đề gì!

Mày nghĩ xem, tất cả những điều này có ý nghĩa gì?"

Cổ Dã nhìn chăm chăm vào tài liệu trên màn hình, sắc mặt dần dần tái nhợt. Hắn run giọng nói:

"Bác… ý bác là… Oanh Oanh là người trong giới huyền môn?"

Cổ Nguyên Cửu cười lạnh:

"Chứ còn ai vào đây nữa?"

Mẹ Thi và em trai cô ta chắc chắn không phải người trong giới huyền môn. Vì trước khi Oanh Oanh trở về, cuộc sống của họ vẫn rất khổ sở. Nhưng kể từ khi cô ta xuất hiện, mọi thứ bắt đầu thay đổi một cách kỳ lạ.

Mẹ Cổ sợ đến tái mặt, vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Nhưng… nó mới mười bảy tuổi thôi mà. Làm sao có thể hiểu được những thứ này? Có khi nào… sau lưng nó có sư phụ lợi hại không?"

Cổ Nguyên Cửu nhếch môi, giọng châm chọc:

"Vậy thì có gì khác nhau?"

Mẹ Cổ á khẩu, không nói nên lời.

Cha Cổ nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy trách cứ:

"Tôi đã bảo bà đừng có nuông chiều nó quá mức. Bây giờ thì hay rồi, chiều đến mức gây họa luôn rồi!"

Dù nói vậy, nhưng trong lòng ông ta rõ ràng vẫn lo lắng cho con trai. Dù gì Cổ Dã cũng là con trai duy nhất của ông, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện được.

Mẹ Cổ nghe vậy thì bật khóc, giọng nghẹn ngào:

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

Cổ Hinh lạnh mặt, nói thẳng:

"Còn làm gì nữa? Ngày mai bắt nó đích thân đến xin lỗi!"

Cổ Dã cúi đầu ủ rũ, nào còn dám hó hé gì. Hắn ta gật đầu lia lịa, vội vàng nói:

"Con đồng ý! Con sẽ đi xin lỗi!"

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Lúc này, hắn ta nào còn tâm trạng mà đi tán gái? Tán gái thì sao chứ? Mạng sống còn quan trọng hơn! Nếu Oanh Oanh thực sự là người trong giới huyền môn, hắn ta sợ rằng… cho dù có cưới được cô ta, cũng chẳng có phúc để hưởng!

Đêm đó, Cổ Dã lại trải qua một cơn tra tấn kinh hoàng. Hồng Mị và hai đứa trẻ sơ sinh oán khí ngập trời không ngừng hành hạ hắn.

Đến sáng hôm sau, sắc mặt hắn ta tái mét, hốc mắt hõm sâu, thần sắc vừa tiều tụy vừa hoảng loạn, giống như đã chịu đựng cơn ác mộng kéo dài cả đời người.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 695: Chương 695


Nhà họ Cổ nhanh chóng bàn bạc. Lần này, họ không dám tùy tiện tìm Oanh Oanh nữa, mà quyết định trước tiên đến thăm nhà họ Thẩm, mang theo rất nhiều lễ vật để cầu hòa.

Cổ Nguyên Cửu cũng đích thân đi theo. Dù sao, Cổ Dã cũng là cháu trai ông ta, lại là đứa con trai duy nhất của em trai mình, không thể để hắn xảy ra chuyện.

Khi đoàn người nhà họ Cổ đến nơi, Thẩm lão gia và cha Thẩm đều không có nhà, chỉ có mẹ Thẩm – Thang Bích Hoàn, cùng hai cụ Thẩm tiếp đón.

Biết tin người nhà họ Cổ đến, nhà họ Thẩm chẳng hề ngạc nhiên. Thang Bích Hoàn thong thả sai người mở cửa cho họ vào.

Người nhà họ Cổ bước vào phòng khách, thái độ vô cùng nhún nhường, cung kính.

Thang Bích Hoàn đã sớm đoán được chuyện này. Trước đó, Oanh Oanh đã kể sơ qua với bà về những gì đã xảy ra.

Biết Oanh Oanh đã dạy dỗ Cổ Dã một trận ra trò, bà còn thấy vui vẻ trong lòng. Một kẻ như Cổ Dã, nếu bị trừng trị thì xã hội càng bớt đi một con sâu làm rầu nồi canh. Bằng không, chẳng biết còn bao nhiêu cô gái bị hắn ta hủy hoại.

Cổ Nguyên Cửu cung kính chắp tay, cúi đầu, giọng nói mang theo chút khẩn cầu:

"Thẩm phu nhân, là cháu trai tôi có mắt không tròng, đắc tội với cô gái nhà bà. Hôm nay, tôi dẫn theo đứa cháu bất hiếu này đến đây, chân thành xin lỗi Thi tiểu thư.

Nếu Thi tiểu thư muốn trách phạt thế nào, chúng tôi cũng tuyệt đối không có ý kiến. Mong Thẩm phu nhân có thể thay chúng tôi chuyển lời."

Thang Bích Hoàn cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt:

"Bây giờ mới biết sai à?

Lúc trước khi các người ức h.i.ế.p con bé, sao không nghĩ đến hậu quả? Không phải còn muốn bắt cóc nó nữa sao?

Nếu con gái tôi là một cô gái bình thường, bị các người bắt đi, các người nói xem nó sẽ chịu kết cục thế nào?"

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó, bà đã hận không thể tát cho Cổ Dã hai cái ngay tại chỗ!

Cổ Nguyên Cửu giật thót, sắc mặt tái mét. Ông ta quay ngoắt sang Cổ Dã, trừng mắt đầy tức giận.

Cổ Dã run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống, giọng khẩn thiết:

"Thẩm phu nhân, tôi biết sai rồi! Sau này tôi không dám nữa, tôi thực sự không dám nữa!

Cầu xin bà... cầu xin bà nói giúp với Thi tiểu thư, tha cho tôi lần này!"

Thang Bích Hoàn khoanh tay, thản nhiên đáp:

"Các người nói với tôi cũng vô ích.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Chuyện này, tự đi hỏi Oanh Oanh đi."

Không còn cách nào khác, Cổ Nguyên Cửu đành nhờ người điều tra số điện thoại của Oanh Oanh, đích thân gọi điện xin lỗi cô.

Trong cuộc gọi, ông ta liên tục bày tỏ thành ý, đảm bảo sẽ quản giáo Cổ Dã thật nghiêm, không để hắn ta làm phiền nhà họ Thi nữa. Thậm chí còn cam kết sẽ đưa những tài nguyên giải trí tốt nhất của Hoa Quý để hỗ trợ cho Thi Việt.

Nhưng Oanh Oanh không nói gì nhiều, chỉ nhẹ giọng hỏi:

"Các người đang ở nhà họ Thẩm đúng không?

Vậy cứ đợi tôi đến rồi nói tiếp."

Vừa hay trưa nay, cô và sư huynh có kế hoạch về nhà họ Thẩm ăn cơm.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 696: Chương 696


Từ lúc nhận được cuộc gọi của Oanh Oanh, nhà họ Cổ cứ thế ngồi chờ ở phòng khách suốt hai tiếng đồng hồ.

Phòng khách rộng lớn, nhưng không khí lại vô cùng nặng nề.

Hai cụ Thẩm đã về phòng nghỉ ngơi, Thang Bích Hoàn cũng có việc riêng phải giải quyết, nên lúc này, trong phòng khách chỉ còn lại người nhà họ Cổ với nhau.

Không ai dám hó hé gì, chỉ im lặng chờ đợi.

Khoảng mười một giờ trưa, cuối cùng Oanh Oanh cũng xuất hiện, cùng với Thẩm Dư Huề.

Vừa bước vào, cô đã bắt gặp cảnh tượng cả nhà họ Cổ đang ngồi im lặng trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng đầy căng thẳng và lúng túng.

Lần này, nhà họ Cổ đến khá đông, ngay cả phòng hai cũng có mặt đầy đủ.

Ngoài ra, còn có cả Cổ Nguyên Cửu – người được xem là có quyền lực nhất trong nhà họ Cổ.

Oanh Oanh bước vào, ánh mắt bình thản lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt già dặn của Cổ Nguyên Cửu.

Bị cô gái trẻ nhìn chằm chằm, Cổ Nguyên Cửu đột nhiên cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng.

Trong lòng ông ta dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Chỉ một ánh mắt của cô, lại có thể khiến một người lão luyện, mưu mô như ông ta cũng thấy chột dạ.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Cổ Dã thằng ngu kia...

Sao nó lại có thể nghĩ rằng cô gái này là một người bình thường?

Nó mù rồi à?

Oanh Oanh ngồi xuống ghế sofa, ung dung tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt hờ hững quét qua những người nhà họ Cổ.

Thẩm Dư Huề đi đến tủ lạnh, tìm trái cây tươi để ép nước cho cô. Không khí trong phòng có chút căng thẳng, nhưng cô chẳng hề bận tâm.

"Mọi người đến đông đủ thật." Oanh Oanh nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt.

Cổ Nguyên Cửu thở dài, chậm rãi lên tiếng, thái độ chân thành nhưng cũng đầy thận trọng:

"Thi tiểu thư, thật sự xin lỗi. Là chúng tôi có mắt không tròng, mong cô rộng lượng bỏ qua. Sau này, Cổ Dã nhất định sẽ sửa đổi. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ bồi thường thích đáng, đồng thời an bài chu đáo cho người thân của Hồng Mị. Còn về em trai cô, chúng tôi sẵn sàng nhường những nguồn lực tốt nhất của Hoa Quý để hỗ trợ cậu ấy."

Thi Việt cần gì đến những nguồn lực đó chứ?

Cậu ấy chỉ muốn làm ca sĩ, có nổi tiếng hay không, có lẽ cũng chẳng phải điều quan trọng nhất với cậu ấy.

Hơn nữa, Oanh Oanh không hề cảm thấy Việt Việt cần sự nhường nhịn của Hoa Quý. Cậu ta hoàn toàn có thể dùng thực lực của mình—giọng hát và ca khúc của chính mình—để đạt được những gì cậu ấy muốn.

Và quan trọng nhất, cô chưa từng có ý định tha thứ cho Cổ Dã.

Hại c.h.ế.t người, chà đạp lên sự trong sạch của phụ nữ, ỷ thế h.i.ế.p người... Những tội lỗi đó, chỉ một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ sao?

Cổ Dã nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh, trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 697: Chương 697


Hắn ta cắn răng, cúi đầu, giọng đầy hối hận:

"Xin lỗi… Tôi thực sự biết sai rồi. Tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy nữa."

Oanh Oanh không muốn lãng phí thời gian với nhà họ Cổ, cô trực tiếp nói thẳng:

"Tôi sẽ không tha thứ cho Cổ Dã. Những lỗi lầm mà anh ta gây ra không phải cứ tôi nói tha thứ là xong. Tôi và Việt Việt không bị anh ta trực tiếp làm hại, nhưng còn những người khác thì sao? Anh ta đã hại c.h.ế.t người, ép buộc phụ nữ ký hợp đồng với Hoa Quý, muốn làm gì thì làm với các nghệ sĩ nữ trong giới giải trí.

Người mà anh ta cần xin lỗi không phải tôi. Mà là họ."

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào Cổ Dã, giọng nói không hề d.a.o động:

"Vậy nên, việc tôi yêu cầu anh ta làm rất đơn giản—chịu trách nhiệm về những lỗi lầm mà anh ta đã gây ra."

Không gian như đông cứng lại trong khoảnh khắc.

Mẹ Cổ nhíu mày, không hiểu ý cô:

"Gì? Ý cô là sao?"

Cổ Dã cũng thoáng ngẩn ra, dường như không kịp phản ứng. Nhưng những người khác trong nhà họ Cổ thì đã hiểu.

Cổ Nguyên Cửu siết chặt nắm tay, ánh mắt phức tạp nhìn Oanh Oanh. Ông ta chậm rãi hỏi, giọng trầm xuống:

"Chỉ có thể như vậy thôi sao?"

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Oanh Oanh bình thản đáp:

"Đúng vậy. Chỉ cần anh ta chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm."

Mẹ Cổ nghe xong thì gần như nhảy dựng lên, giọng đầy phẫn nộ:

"Nhưng nó đã chịu trách nhiệm rồi mà! Nó đã bị ma nữ và hai đứa trẻ sơ sinh kia quấn lấy mấy ngày nay, chẳng phải đó là báo ứng sao? Nó cũng đã xin lỗi cô rồi, còn phải chịu trách nhiệm gì nữa?"

Oanh Oanh nhìn bà ta, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đúng là ngu xuẩn.

Cổ Dã thừa hưởng toàn bộ sự vô tri và ngây ngốc từ mẹ mình, chẳng trách mới có ngày hôm nay.

Cô không muốn tốn hơi thừa lời nữa, chỉ nói thẳng:

"Tôi yêu cầu anh ta chịu trách nhiệm trước pháp luật. Ngoài ra, phải công khai xin lỗi tất cả những người bị anh ta làm hại trên mạng."

Nói trắng ra, chính là tự thú, để pháp luật phán xét hắn ta nên chịu hình phạt gì.

Không gian bỗng chốc lặng như tờ.

Cả nhà họ Cổ đều im lặng, không ai nói một lời.

Mãi đến khi cuối cùng, mẹ Cổ dường như nhận ra điều gì, bà ta trợn trừng mắt, không thể tin nổi hét lên với Oanh Oanh:

"Cô nói gì cơ? Cô muốn con trai tôi đi tù? Nó căn bản không xấu! Nó cũng không làm gì xấu! Mặc dù nó có ý định bắt cóc cô, nhưng chẳng phải nó chưa bắt được sao?

Còn những người phụ nữ kia, họ qua lại với nó đều là tự nguyện! Họ muốn leo cao! Trong thời gian ở bên nhau, con trai tôi đối xử với họ rất tốt! Đây là chuyện đôi bên tình nguyện, dựa vào cái gì mà bắt nó ngồi tù?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 698: Chương 698


Trong mắt mẹ Cổ, bà ta thực sự không hề cảm thấy con trai mình làm gì sai.

Tất cả đều là do những người phụ nữ kia tự nguyện!

Bà ta nghẹn ngào, cố biện hộ:

"Hơn nữa, con ma nữ kia tự sát, cũng không phải con trai tôi ép buộc cô ta! Là do con nhỏ tên Đặng Đề kia, tất cả mọi chuyện đều do cô ta làm! Liên quan gì đến Tiểu Dã nhà tôi chứ? Nếu có người phải ngồi tù, thì cũng phải là cô ta!

Hơn nữa... con trai tôi đã xin lỗi rồi mà..."

"Câm miệng!"

Cổ Nguyên Cửu giận dữ quát lớn, ánh mắt sắc bén quét qua, như muốn ngăn bà ta lại trước khi nói ra những lời không thể cứu vãn.

Lúc này mà còn dám nhắc đến Đặng Đề?

Bà ta có biết, chỉ một câu nói đó thôi cũng đủ để đắc tội với Thi Oanh Oanh hoàn toàn không?

Bầu không khí trong phòng khách nhà họ Thẩm nặng nề đến cực điểm.

Cha Cổ và Cổ Hinh đều im lặng.

Họ hiểu rất rõ, lời nói của Oanh Oanh tuyệt đối không phải là dọa nạt. Cô thực sự muốn Cổ Dã vào tù.

Nhưng nếu nhà họ Cổ đồng ý, chẳng khác nào thừa nhận giải trí Hoa Quý từng dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc các nữ nghệ sĩ ký hợp đồng. Đến lúc đó, không chỉ danh tiếng của Hoa Quý bị hủy hoại, mà ngay cả nhà họ Cổ cũng không thể thoát khỏi cơn sóng dữ này.

Chỉ e, mọi thứ sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Oanh Oanh không thèm để ý đến mẹ Cổ. Cô thản nhiên nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng từng chữ rơi xuống như búa tạ:

"Hai đứa trẻ ma kia đúng là cốt nhục của Cổ Dã. Chúng vất vả lắm mới có cơ hội đầu thai thành người, nhưng ngay cả quyền được sinh ra cũng không có. Người chúng hận nhất chính là anh ta.

Cho nên, nếu không có ai siêu độ cho chúng, chúng sẽ đeo bám Cổ Dã cả đời.

Còn Hồng Mị, cô ấy cũng vậy. Người hại cô ấy một ngày chưa tự thú, cô ấy sẽ đi theo họ một ngày.

Chúng thuộc âm, người thuộc dương. Nếu suốt ngày bị *m v*t đeo bám, hậu quả sẽ ra sao, chắc không cần tôi phải nói, đúng không?

Không quá ba tháng, Cổ Dã sẽ mất mạng."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Cô không hề nói dối.

Oán khí của Hồng Mị và hai đứa trẻ kia quá sâu, mỗi ngày mỗi đêm đều quấn lấy Cổ Dã. Nếu không có ai giải quyết, hắn ta chắc chắn không sống qua nổi ba tháng.

Lời này vừa thốt ra, mẹ Cổ hoàn toàn sụp đổ.

Bà ta khóc rống lên, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt Oanh Oanh, nước mắt giàn giụa, giọng khẩn thiết:

"Tôi cầu xin cô... Tôi cầu xin cô tha cho Tiểu Dã nhà tôi!

Nó thực sự không dám nữa rồi, sau này nó sẽ làm người tốt!

Nếu cô muốn trách, thì trách tôi đi! Là tôi không dạy dỗ nó tốt, là tôi quá nuông chiều nó!
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 699: Chương 699


Nhưng nó không thể tự thú được... Nếu nó vào đó, cả đời nó coi như chấm dứt rồi..."

Oanh Oanh không động lòng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn bà ta.

Cô chỉ hơi nghiêng người né tránh, giọng lạnh nhạt:

"Ít nhất, anh ta còn sống.

Còn Hồng Mị thì sao? Cô ấy mất mạng rồi.

Những cô gái không có quyền không có thế này, trong mắt con trai bà chỉ là món đồ chơi.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Bà thử hỏi hắn ta xem, hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện như vậy rồi?"

Nếu không phải cô là người tu luyện, chỉ e bản thân cũng đã rơi vào kết cục tương tự.

Mẹ Cổ khóc không thành tiếng, đến mức gần như ngất đi.

Ngay lúc này, Thẩm Dư Huề từ ngoài bước vào. Anh đi thẳng đến chỗ Oanh Oanh, đưa cho cô ly nước ép trong tay, sau đó ngước mắt nhìn sang người nhà họ Cổ, giọng nói thản nhiên nhưng đầy lạnh lẽo:

"Các người về đi."

Giọng điệu bình thản, nhưng hàm ý lại quá rõ ràng.

Đây chính là đuổi họ đi.

Không có bất kỳ cơ hội thương lượng nào hết.

Trừ khi Cổ Dã tự thú, bằng không, Hồng Mị và hai đứa trẻ ma sẽ không buông tha cho hắn ta.

Bây giờ, nhà họ Cổ chỉ còn hai lựa chọn—giữ lấy danh tiếng hay giữ lấy mạng Cổ Dã?

Bọn họ còn mặt mũi nào mà ở lại nữa?

Cha Cổ sắc mặt âm trầm, kéo mẹ Cổ đang quỳ rạp dưới đất đứng dậy.

Cổ Hinh cũng vội đỡ lấy Cổ Dã đang run lẩy bẩy, cả người sắp ngã gục.

Không ai nói thêm lời nào, chỉ im lặng rời khỏi nhà họ Thẩm.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, mẹ Cổ vẫn còn khóc nức nở, gương mặt thất thần đầy hoảng loạn:

"Ông xã... Bây giờ phải làm sao?

Con trai chúng ta không thể đi ngồi tù được..."

Cha Cổ không đáp.

Ông ta đương nhiên hiểu rõ—Cổ Dã không thể tự thú.

Nếu chuyện này bại lộ, tất cả cổ phần của các công ty dưới tên ông ta, bao gồm cả giải trí Hoa Quý, chắc chắn sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm.

Mất mạng một người, hay mất hết tất cả mọi thứ?

Lựa chọn này, có thật sự khó đến vậy sao?

Cổ Nguyên Cửu trầm mặc, ánh mắt sâu thẳm như đang cân nhắc điều gì.

Ông ta hiểu rất rõ, nếu để Cổ Dã tự thú, con đường làm quan của ông cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Nhưng nếu không tự thú, cháu trai ông sẽ phải tiếp tục chịu sự dày vò của những thứ *m v*t kia, có khi còn bị đeo bám đến chết.

Mẹ Cổ thì không chấp nhận nổi chuyện này, bà ta vừa khóc vừa níu lấy tay chồng, giọng run rẩy:

"Ông xã, chúng ta có nên tìm cao nhân khác giúp Tiểu Dã không? Chỉ cần giải quyết được mấy thứ kia, nó sẽ không phải đi tù theo lời Thi Oanh Oanh nữa!"

Cả nhà họ Cổ đều ngầm mặc định rằng đây là con đường duy nhất để cứu Cổ Dã.
 
Back
Top Bottom