Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 120: Chương 120


Bên cạnh, Dư Hồng Vân cũng sững sờ. Ánh mắt bà ta lập tức chuyển sang thiếu niên đang đứng cạnh Oanh Oanh, nhìn đi nhìn lại giữa hai người. Chỉ một giây sau, bà ta đột nhiên run rẩy.

Là cậu ta... Là thằng nhóc kia!

Trong khi đó, tại hiện trường phỏng vấn, nữ phóng viên nhìn Oanh Oanh, lịch sự hỏi:

"Xin hỏi, bạn là người thân của bạn học này đúng không?"

Oanh Oanh vẫn giữ nụ cười dịu dàng:

"Tôi là chị gái của em ấy."

Một câu nói đơn giản nhưng lại như sấm nổ giữa trời quang trong lòng Trần Linh Bảo.

Cô ta hét lên thất thanh:

"Mẹ ơi! Oanh Oanh nói gì vậy? Sao cô ta lại là chị gái của cậu ta? Oanh Oanh không phải là em gái con sao? Là chị gái của Hoàn Hoàn mà! Chuyện này là sao?"

Sắc mặt Dư Hồng Vân lập tức đanh lại. Một suy đoán kinh khủng chợt lóe lên trong đầu bà ta.

Bà ta nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, rồi lại nhìn về phía Oanh Oanh. Đến lúc này, tất cả mọi chuyện trong quá khứ như được xâu chuỗi lại.

Bà ta nghiến chặt răng, trong miệng đã có vị tanh của máu.

Thì ra năm đó, Trần Nghĩa Xương đã có hai đứa con với người đàn bà đê tiện kia!

Một đứa con gái được bế về nhà, còn đứa con trai thì sao?

Không nỡ để nó hiến tạng cho Linh Bảo? Không dám mang về vì sợ sự tồn tại của nó bị phát hiện?

Bây giờ thì sao? Có phải Trần Nghĩa Xương lại động lòng với người đàn bà đó? Không muốn con ruột của mình phải hiến thận cho Linh Bảo nên mới bày ra trò này?

Lửa giận bùng lên trong lòng Dư Hồng Vân. Bà ta chỉ hận không thể lập tức xé nát đôi "cẩu nam nữ" kia ngay lập tức!

Nhưng trước mặt Linh Bảo, bà ta không thể bộc phát cơn giận được.

Bà ta nuốt xuống cơn tức nghẹn ứ trong cổ họng, giọng nói vẫn dịu dàng trấn an con gái:

"Linh Bảo, đừng lo. Mẹ có chút việc cần làm, con cứ ở lại bệnh viện ngoan nhé. Đừng nghĩ lung tung, tối nay mẹ sẽ đến thăm con. Mẹ nhất định sẽ tìm được nguồn thận cho con."

Nói xong, bà ta không buồn để ý đến Trần Linh Bảo đang òa khóc, vội vã xách túi rời khỏi bệnh viện.

Vừa bước xuống lầu, bà ta lập tức rút điện thoại gọi cho một thám tử tư:

"Điều tra giúp tôi hai người: Trần Nghĩa Xương và Thi Li Uyển. Xem gần đây họ có liên lạc với nhau không. Cả tình hình gia đình của Thi Li Uyển nữa, điều tra cho tôi thật kỹ!"

Người bên kia nhận lệnh, báo giá.

Dư Hồng Vân nghiến răng:

"Trước tiên tôi chuyển trước một nửa. Khi có kết quả, tôi sẽ thanh toán nốt phần còn lại."

"Được."

Cúp điện thoại, Dư Hồng Vân siết chặt nắm tay, toàn thân run lên vì giận dữ.

Bà ta không chịu nổi nữa, ngồi xổm xuống bên lề đường, nước mắt giàn giụa.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 121: Chương 121


Trong khi đó, ở nhà, Oanh Oanh và Thi Việt đã về đến nơi từ trước mười hai giờ trưa.

Hai chị em vào bếp chuẩn bị bữa ăn.

Thi Li Uyển đi theo sau, ánh mắt đầy lo lắng, không nhịn được mà hỏi:

"Việt Việt, bài thi thế nào? Con có nắm chắc không?"

Thi Li Uyển chưa từng là một người mẹ có trách nhiệm. Những năm qua, bà ấy vẫn luôn liên lụy đến con trai mình, nhưng Thi Việt lại là đứa trẻ hiểu chuyện.

Cậu không chỉ học giỏi mà còn tranh thủ đi làm thêm, kiếm tiền thuốc men cho mẹ.

Thi Việt thản nhiên trả lời:

"Mẹ đừng lo, thi cũng tạm được."

Nhưng làm sao Thi Li Uyển có thể không lo lắng?

Bà ấy hy vọng Việt Việt có thể thi đậu vào một trường cấp ba tốt, có một tương lai sáng lạn hơn.

Oanh Oanh nhẹ giọng nói:

"Mẹ đừng lo lắng, lần này Việt Việt thi rất tốt."

Cô đã sớm nhận thấy ấn đường của Thi Việt có luồng khí màu tím, báo hiệu vận đỏ đang đến.

Thi Việt liếc nhìn Oanh Oanh, trong lòng khẽ động. Cô ấy nói cứ như cậu có thể trở thành thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba năm nay vậy.

Thực ra, cậu luôn biết mình rất thông minh, học tập chưa bao giờ là gánh nặng. Nhưng Ninh Bắc có rất nhiều học sinh giỏi, muốn đứng đầu không phải chuyện đơn giản.

Dù vậy, trong suốt kỳ thi, cậu lại không hề thấy căng thẳng chút nào. Tinh thần tập trung cao độ, đầu óc tỉnh táo, không bị phân tâm dù chỉ một chút.

Mỗi buổi thi, cậu đều hoàn thành sớm hơn dự kiến, thậm chí còn dư thời gian kiểm tra lại hai lần. Ba ngày thi trôi qua nhẹ nhàng đến mức chính cậu cũng cảm thấy lạ.

"Chẳng lẽ là do bùa chú mà Oanh Oanh đưa?"

Cậu khẽ nhíu mày. Có lẽ nào, thứ bùa đó thực sự giúp cậu tập trung hơn?

Buổi trưa, trong nhà làm một bàn đồ ăn thịnh soạn. Ba mẹ con cùng nhau thưởng thức, ai cũng ăn rất ngon miệng.

Buổi chiều, Oanh Oanh không ra ngoài, cô ở nhà bầu bạn với mẹ.

Đến tối, sau khi ba người ăn cơm xong, cả nhà quây quần trên ghế sofa xem tivi và trò chuyện.

Mới hơn tám giờ, Thi Li Uyển đã bắt đầu buồn ngủ. Bà ngáp một cái rồi nói:

"Đi ngủ sớm thôi."

Nói xong, bà chợt nhớ ra điều gì đó, vô thức lẩm bẩm:

"Mấy ngày nay ngủ ngon thật, không còn nghe thấy tiếng ồn ào vào ban đêm nữa..."

Bà đang nhắc đến tiếng khóc ma quỷ bên ngoài cửa sổ vào mỗi đêm.

Trước đây, đó chính là vong hồn của Trọng Khánh Tường. Nhưng sau khi vụ án của hắn được phá, hắn không còn lang thang ngoài kia nữa mà chuyển sang dọa Lâm Chí Cường trong đồn cảnh sát.

Cách đây hai ngày, hắn thậm chí còn tìm đến để cảm ơn Oanh Oanh. Nhưng cô chỉ bảo hắn đừng quay lại nếu không có việc gì. Nếu muốn đầu thai vào địa phủ, cô có thể giúp siêu độ.

Trọng Khánh Tường nói rằng hắn vẫn chưa muốn đi.

Oanh Oanh không quan tâm, miễn là hắn không làm hại người khác thì cô sẽ không quản.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 122: Chương 122


Nghe mẹ nói vậy, Thi Việt chợt nhớ đến chuyện ở căn nhà đối diện. Đến giờ, mẹ vẫn chưa biết gì về những bản lĩnh đặc biệt của Oanh Oanh.

Thực ra, ngay cả cậu cũng vẫn còn nửa tin nửa ngờ.

——

Ba, bốn ngày sau, bùa ngọc mà Oanh Oanh nuôi dưỡng trong động phủ cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Cô gọi điện cho Phong Tranh:

"Chị Tranh, bùa ngọc đã làm xong, bây giờ em qua biệt thự của chị để bố trí trận tụ âm."

Đầu dây bên kia, Phong Tranh mừng rỡ vô cùng:

"Thật sao? Vậy chị đến đón em!"

"Không cần đâu, em đi taxi qua là được..."

Nhưng Phong Tranh khăng khăng muốn tự mình đến đón. Oanh Oanh không còn cách nào khác, chỉ đành đợi.

Chẳng bao lâu sau, xe của Phong Tranh dừng trước chung cư. Oanh Oanh xuống lầu, vừa đi về phía xe thì bỗng cảm nhận được điều gì đó.

Cô liếc mắt nhìn sang một chiếc xe ô tô màu đen đậu gần đó.

Trong xe, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cũng đang nhìn cô. Nhưng khi bị bắt gặp, hắn ta vội dời mắt đi.

Phong Tranh nhận thấy sự bất thường, không nhịn được hỏi:

"Oanh Oanh, có chuyện gì sao?"

Oanh Oanh lắc đầu, giọng điệu bình thản:

"Không có gì."

Nhưng trong lòng cô đã rõ—một con sâu bọ nào đó đang theo dõi cô. Không biết là ai phái tới điều tra nữa.

Phong Tranh lái xe đưa cô về khu chung cư Xuân Giang.

Chiếc xe màu đen phía sau vẫn lặng lẽ bám theo.

Oanh Oanh thầm niệm một câu thần chú.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đó đột nhiên chậm lại, giống như có gì đó vô hình kéo ghì lại.

Giao thông phía sau ùn lên, dòng xe cộ không ngừng di chuyển, nhanh chóng che khuất chiếc xe màu đen. Cuối cùng, nó hoàn toàn mất hút.

Người đàn ông trong xe chính là thám tử tư do Dư Hồng Vân thuê để điều tra nhà họ Thạch.

Hắn ta đã theo dõi Oanh Oanh từ lúc cô rời khỏi nhà, nhưng không hiểu sao, chỉ sau mười mấy phút, tốc độ xe ngày càng chậm lại, rồi trực tiếp để mất dấu cô.

Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hơn một giờ sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng lại trước căn biệt thự ba tầng của Phong Tranh. Ngoài ra, biệt thự còn có một tầng hầm và một nhà kho riêng biệt.

Nhà kho nằm tách biệt, còn tầng hầm thì có lối đi trực tiếp từ tầng một xuống. Nơi đó quanh năm tối tăm, không có ánh sáng tự nhiên chiếu vào, chỉ có ánh đèn leo lét. Đây chính là điều kiện lý tưởng để bày một trận tụ âm.

Những ngày gần đây, hồn ma của Doãn Xuyên vẫn luôn ở trong tầng hầm này.

Oanh Oanh theo Phong Tranh xuống dưới, cô nhanh chóng lấy chu sa cùng bốn lá bùa âm ra. Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã xác định được vị trí bốn mắt trận trong tầng hầm, sau đó đặt bùa lên từng điểm một. Tiếp theo, cô dùng chu sa vẽ những ký hiệu kỳ lạ lên nền đất và bốn bức tường.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 123: Chương 123


Ngay khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, Phong Tranh đứng bên cạnh bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Rõ ràng đang là giữa mùa hè, vậy mà lông tơ trên tay cô lại dựng đứng cả lên.

Oanh Oanh nhìn cô, nghiêm túc dặn dò:

"Trận tụ âm đã hoàn thành. Sau này, tốt nhất chị đừng để ai xuống đây, cũng nên khóa kín tầng hầm lại."

Phong Tranh gật đầu chắc chắn:

"Oanh Oanh yên tâm, chị biết rồi."

Bày trận tụ âm trong tầng hầm là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần không ai xuống đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Thực ra, việc tu luyện của quỷ cực kỳ gian nan. Doãn Xuyên muốn trở thành quỷ tu không phải chỉ cần một trận pháp đơn giản là có thể đắc đạo. Trong tương lai, hắn còn phải trải qua rất nhiều thử thách.

Nhưng trước mắt, nguyện vọng của hắn chỉ là có thể ngưng tụ thành thực thể để ở bên cạnh Phong Tranh. Mục tiêu này không khó đạt được. Với trận tụ âm do Oanh Oanh bố trí, nhiều nhất là hai đến ba năm nữa, hắn sẽ có thể hóa thành thực thể, có thể để người khác chạm vào, có thể xuất hiện trước mắt người khác. Chỉ cần hắn kiểm soát được âm khí của mình, gần như không khác gì một con người bình thường.

Sau khi dặn dò mọi chuyện, Oanh Oanh rời khỏi biệt thự.

Phong Tranh đeo bùa hộ mệnh mà Oanh Oanh đưa cho, nhờ vậy cô có thể nhìn thấy hồn ma của Doãn Xuyên. Nhìn người yêu đang đứng ngay trước mặt, hốc mắt cô hơi đỏ lên, giọng nói khẽ run:

"Doãn Xuyên, em đưa Oanh Oanh về trước."

Doãn Xuyên gật đầu.

Phong Tranh đưa Oanh Oanh về khu chung cư Hoành Nguyên rồi mới lái xe rời đi.

Trên đường, cô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.

Cô do dự một lúc rồi mới nghe máy.

Bên kia vang lên một giọng nói yếu ớt, mang theo chút khẩn cầu:

"Tranh Tranh... có phải anh đã làm gì khiến em giận không?"

Phong Tranh lập tức nhận ra giọng nói này. Là Hướng Bách Hoa.

"Tranh Tranh, xin lỗi em... em đừng giận anh được không? Nếu em không muốn cho anh vay tiền, anh sẽ tìm cách xoay sở. Nhưng Tranh Tranh, anh bị bệnh rồi... Em có thể đến bệnh viện thăm anh không?"

Phong Tranh khẽ nhếch môi, tức đến bật cười.

Người này đúng là dai như đỉa.

Nhưng qua những lời nói của hắn, có vẻ như hắn vẫn chưa nhận ra tình trạng của mình là do cổ trùng đã chết, khiến hắn bị phản phệ mà nôn ra máu, nội tạng tổn thương.

Giọng cô lạnh hẳn đi:

"Hướng Bách Hoa, anh nghĩ tại sao mình đột nhiên nôn ra m.á.u rồi hôn mê?"

Cô ngừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh từng từ:

"Dám dùng cổ trùng để khống chế tôi sao? Số tiền trước đây anh lừa tôi, tôi cho anh mười ngày để trả lại toàn bộ. Còn nữa, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, anh biết hậu quả rồi đấy."

Nói xong, cô cúp máy thẳng tay.

Nhìn màn hình điện thoại đã trở lại giao diện chính, Phong Tranh nhếch môi cười lạnh.

Cô nhớ lại khoảng thời gian trước đây, bản thân luôn bị Hướng Bách Hoa thao túng, nghe lời hắn như một kẻ ngu ngốc.

Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 124: Chương 124


Họa phúc khó lường. Chính nhờ Hướng Bách Hoa hạ cổ trùng lên cô ấy mà cô mới biết được Doãn Xuyên, dù đã hóa thành ma, vẫn luôn ở bên cạnh mình. Nhờ vậy, hai người mới có thể nối lại duyên xưa.

Hướng Bách Hoa nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Trong lòng hắn ta tràn đầy kinh ngạc và hoảng loạn.

Từ hôm đó, khi đột ngột ngã gục tại nơi làm việc, nôn ra m.á.u rồi hôn mê, hắn ta đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt mấy ngày. Hôm nay vừa tỉnh lại, hắn vội mượn điện thoại của y tá để gọi cho Phong Tranh. Qua lời kể của đối phương, Hướng Bách Hoa mới biết tình trạng của mình: cổ trùng sau khi bị giải lại phản phệ!

Tại sao bà luyện trùng không nói trước với hắn ta?

Vậy sau này hắn phải làm sao?

Không còn Phong Tranh, hắn ta phải làm sao?

Hắn không có ngoại hình xuất chúng, điều kiện gia đình cũng chẳng khá giả. Số tiền lấy từ Phong Tranh, hắn nói là để mở công ty nhưng thực chất đã tiêu sạch vào ăn chơi hưởng lạc. Ở thành phố Ninh Bắc, nhà họ Phong không chỉ giàu có mà còn có thế lực. Nếu không phải nhờ cổ trùng, Phong Tranh căn bản sẽ không bao giờ để mắt đến hắn ta.

Giờ đắc tội với nhà họ Phong, hắn căn bản không thể tiếp tục sống ở Ninh Bắc.

Hắn ta phải làm sao đây?



Ngày hôm sau là ngày công bố điểm thi vào cấp ba.

Từ sáng sớm, Thi Li Uyển đã ngồi không yên, hết đi ra lại đi vào. Đến tận mười hai giờ trưa mới có kết quả, bà chỉ còn thiếu nước thắp nhang khấn vái.

Trái ngược với bà, Oanh Oanh và Thi Việt lại rất bình tĩnh. Một người đã biết điểm, một người thì chẳng quá bận tâm.

Cuối cùng, kim đồng hồ cũng điểm mười hai.

Lúc này, Oanh Oanh và Thi Việt đang ngồi nhặt rau trong bếp. Thi Li Uyển ho hai tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn có chút run:

"Việt Việt, xem điểm đi con."

Thi Việt gật đầu, ngồi xuống ghế sô pha rồi mở điện thoại ra. Trang web công bố điểm quá tải, cậu phải tải lại nhiều lần mới hiện ra kết quả. Khi nhìn thấy điểm số của mình, cậu khẽ nhướng mày, có vẻ còn tốt hơn cậu dự đoán.

Thi Li Uyển sốt ruột:

"Thế nào rồi con?"

Thi Việt đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nói:

"Mẹ, tổng điểm 536. Ngữ văn 116, Toán 116, Tiếng Anh 118, Lý Hóa 116. Còn Tư phẩm (tư cách phẩm chất) với Thể dục thì được điểm tối đa."

Cậu thiếu niên mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui.

Thi Li Uyển nghe xong thì hai mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào. Bà biết tổng điểm tối đa của kỳ thi là 550, mà điểm của Thi Việt thậm chí còn cao hơn thủ khoa năm ngoái hai điểm.

"Việt Việt, con giỏi quá!" Bà nghẹn ngào.

Oanh Oanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu:

"Việt Việt, chúc mừng em."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 125: Chương 125


Thi Việt quay sang nhìn chị, đôi tai bất giác đỏ lên.

Hai chị em dỗ dành, giúp mẹ lau nước mắt. Khóe mắt Thi Li Uyển ánh lên niềm vui:

"Mẹ mừng quá… tốt quá… Các con đều là những đứa trẻ ngoan. Mẹ đã làm khổ các con suốt bao năm qua…"

Nói đến đây, bà tự nhủ dù thế nào đi nữa, bà cũng không bao giờ buông xuôi. Bà nhất định phải sống thật khỏe mạnh.

Đúng lúc này, điện thoại của Thi Việt reo lên. Cậu vừa bắt máy thì nghe giọng nói kích động của thầy Kinh, chủ nhiệm lớp:

"Thi Việt! Chúc mừng em! Tổng điểm của em là 536, em là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba của thành phố Ninh Bắc năm nay! Thầy thật sự tự hào về em, em chính là niềm tự hào của cả trường chúng ta!"

Thi Việt nắm chặt điện thoại, giọng chân thành:

"Thầy Kinh, cảm ơn thầy."

Nhà cậu có mẹ cần chăm sóc, mỗi tối lại phải đi hát ở quán bar kiếm tiền. Thầy Kinh đều biết chuyện này, vậy nên ông luôn tạo điều kiện, miễn cho cậu không phải làm bài tập hàng ngày, cũng không bắt cậu đi học buổi sáng sớm, chỉ yêu cầu cậu không được lơ là thành tích.

Người thầy này thực sự có đạo đức nghề nghiệp.

Thi Việt cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được thầy.

Thầy Kinh cảm khái nói: "Em là một đứa trẻ ngoan, thầy hy vọng con đường sau này của em cũng sẽ thuận buồm xuôi gió."

Sau đó, thầy thông báo với Thi Việt rằng nguyện vọng cậu điền đã được chấp nhận. Trường cấp ba số một Ninh Bắc không chỉ miễn toàn bộ học phí và các khoản phí khác trong ba năm, mà còn xem xét hoàn cảnh gia đình cậu, cho phép cậu không cần ở nội trú. Hơn nữa, nhà trường sẽ công bố thành tích thủ khoa đầu vào của cậu trước toàn trường, rất có thể phóng viên sẽ đến phỏng vấn, bảo cậu chuẩn bị tinh thần.

Sau khi cúp máy, Thi Việt còn chưa hết ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của mẹ, Oanh Oanh chỉ cười tươi, như thể đã sớm biết trước kết quả này.

Thi Li Uyển xúc động đến mức nói không thành câu: "Việt... Việt Việt... con, con..."

Cậu thiếu niên đứng trong căn phòng khách chật hẹp, gương mặt thanh tú rạng rỡ với nụ cười tràn đầy sức sống. Ánh mắt cậu sáng lên niềm vui sướng, cả người tràn đầy năng lượng.

Thi Li Uyển run rẩy lấy điện thoại ra, giọng nói nghẹn ngào vì xúc động: "Mẹ sẽ gọi ngay cho bà ngoại và cậu của con... Nhà mình có hỷ sự lớn!"

Quả thật là hỷ sự kép—một bên, Oanh Oanh đã trở về; bên kia, con trai bà lại là thủ khoa thi vào cấp ba.

Khi cuộc gọi được kết nối, hai cụ già đầu bên kia nghe tin cháu ngoại đỗ thủ khoa thì xúc động đến mức nghẹn lời, gần như bật khóc trong điện thoại.

Sau khi kể xong chuyện của Thi Việt, Thi Li Uyển do dự một lúc rồi mới chậm rãi nói tiếp, giọng bà run rẩy: "Cha mẹ... con còn có chuyện này muốn nói... Là về cháu ngoại gái của cha mẹ..."

Hai cụ già thoáng sững lại, trong lòng dâng lên dự cảm lạ lùng.

Thi Li Uyển nghẹn ngào, từng chữ như d.a.o cứa vào tim: "Năm đó, tên súc sinh ấy đã lừa con, nói rằng con gái con là thai c.h.ế.t lưu, nhưng sự thật không phải vậy! Oanh Oanh vẫn còn sống, chỉ là bị hắn ôm đi..."

Giọng bà nghẹn lại, tay siết chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: "Hắn ôm con bé đi chỉ vì đứa con gái ruột của hắn! Đứa con gái đó vừa sinh ra đã bị bệnh, cần thay thận. Hắn lừa con kết hôn, chẳng qua là muốn con sinh con để lấy thận cứu con gái hắn..."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 126: Chương 126


Nói đến đây, Thi Li Uyển không kiềm được mà bật khóc, thân thể run lên từng đợt.

Oanh Oanh và Thi Việt vội vàng chạy đến đỡ bà, lo lắng vỗ nhẹ lên lưng bà để trấn an.

Trong điện thoại, hai cụ già im lặng hồi lâu, đến khi cất tiếng, giọng đã lạc đi vì xúc động: "Li Uyển... con nói... đều là thật sao?"

Thi Li Uyển gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Cha mẹ... tất cả đều là thật! Oanh Oanh đã trở về... con đã tìm được con bé rồi..."

Bà vừa nói, nước mắt vừa rơi không ngừng. Đây là vết thương sâu nhất trong đời bà, bao nhiêu năm qua cứa vào tim gan không một ngày nguôi ngoai.

Bên kia, hai cụ già nghẹn ngào bật khóc.

"Trời ơi... Hắn đúng là không phải người! Li Uyển, con chờ đó! Chúng ta qua ngay!"

Một giờ sau, hai cụ già đã có mặt tại nhà họ Thi.

Khi cửa mở ra, nhìn thấy ông bà ngoại đầu đã bạc nhưng dung mạo vẫn như trong ký ức, đôi mắt Oanh Oanh đỏ hoe, giọng nghẹn lại: "Ông bà ngoại..."

Hai cụ già sững sờ khi nhìn thấy cô cháu gái. Dung mạo cô có vài phần giống mẹ lúc trẻ, nhưng lại diễm lệ hơn, đôi mắt như chứa cả bầu trời sao.

Họ gần như không tin vào mắt mình. Đứa cháu gái tưởng chừng đã mất đi mãi mãi nay lại đứng trước mặt.

"Ông bà ngoại mau vào nhà ngồi đi ạ!" Oanh Oanh vội vàng dìu hai người vào trong.

Khi vào đến nhà, nhìn thấy con gái, cháu trai, cháu gái đều khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hai cụ không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Họ kích động kéo Oanh Oanh ngồi xuống, hỏi han dồn dập: "Những năm qua con sống thế nào? Có bị ức h.i.ế.p không? Có chịu khổ không?"

Oanh Oanh chỉ cười nhẹ, giọng điềm đạm: "Những năm trước con đều ngốc nghếch, sau này đột nhiên thông minh trở lại, rồi tự tìm được mẹ."

Hai cụ già nghe vậy, vốn đã lớn tuổi, đầu óc cũng có phần không còn minh mẫn như trước, chẳng suy nghĩ quá nhiều về sự bất hợp lý trong câu chuyện. Họ chỉ biết rằng, cháu ngoại đã trở về, gia đình lại một lần nữa đoàn tụ.

Vậy là đủ rồi.

Sau một hồi hàn huyên, tâm trạng của hai cụ già cũng dần bình ổn lại. Họ lập tức gọi điện cho con trai cả Thi Vĩnh Huy và con dâu cả Giả Thiến để báo tin về chuyện của Oanh Oanh.

Vợ chồng Thi Vĩnh Huy vừa kinh ngạc vừa tức giận, ngay trong điện thoại đã chửi Trần Nghĩa Xương không sót đời nào.

Sau một hồi chửi xong, họ nói:

"Tan làm bọn anh sẽ đưa Thi Chúc và Thi Phong đến."

Thi Chúc và Thi Phong chính là hai đứa con trai của họ.

Thi Chúc, con trai lớn, vừa học xong năm nhất đại học, hai ngày trước mới bắt đầu kỳ nghỉ hè. Còn Thi Phong, con trai út, cùng tuổi với Thi Việt. Năm nay cậu cũng thi vào cấp ba nhưng chẳng mấy khi để tâm đến chuyện học hành, lại có chút nghịch ngợm, khiến vợ chồng họ đau đầu không ít.

Hôm nay nhà họ Thi chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 127: Chương 127


Chưa đầy hai giờ sau, chuyện Thi Việt là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba đã lan truyền khắp các trường. Tin tức lan nhanh đến mức ngay cả phóng viên cũng tìm đến tận nhà họ Thi gõ cửa.

Người đến là nữ phóng viên từng phỏng vấn Thi Việt và Oanh Oanh lần trước. Cô ấy tên là Thạch Tĩnh. Khi thấy Thi Việt mở cửa, cô hơi sững sờ. Không ngờ thủ khoa năm nay lại chính là cậu học sinh ra khỏi phòng thi sớm nhất hôm đó.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Thạch Tĩnh mỉm cười:

"Bạn học này, xin hỏi bạn có phải là Thi Việt không?"

Thi Việt gật đầu: "Vâng, là em."

Thạch Tĩnh tươi cười: "Chúc mừng bạn! Bạn là thủ khoa kỳ thi vào cấp ba năm nay của thành phố Ninh Bắc! Tôi có thể phỏng vấn bạn một chút không?"

Thi Việt không từ chối, nhưng trong nhà đông người, không tiện trò chuyện. Cậu dẫn Thạch Tĩnh đến khu rừng nhỏ phía sau khu dân cư để tìm một nơi yên tĩnh hơn.

Lúc Thi Việt đi phỏng vấn, Oanh Oanh ở nhà lo đặt chỗ khách sạn, vì tối nay cả nhà chắc chắn sẽ ra ngoài ăn mừng.

Cô còn chưa đặt xong thì điện thoại đã reo lên. Là Phong Tranh gọi đến.

"Oanh Oanh, chị nghe nói bạn học Thi Việt là thủ khoa năm nay, chúc mừng chúc mừng!"

Phong Tranh từ lâu đã điều tra về hoàn cảnh của Oanh Oanh. Khi cô ấy chuẩn bị ngọc thạch, cô đã tìm hiểu khá nhiều thông tin.

Cô biết Oanh Oanh là con gái út của Trần Nghĩa Xương, biết năm đó cô bé từng bị coi là ngốc nghếch, rồi gần đây đột nhiên thông minh trở lại sau một lần đi lạc. Cô cũng hiểu rõ mối quan hệ giữa Oanh Oanh và Thi Li Uyển, thậm chí còn đoán được lý do thực sự khiến Trần Nghĩa Xương sinh ra Oanh Oanh. Sự thật này khiến cô không khỏi rùng mình.

Dù vậy, cô không nhắc đến chuyện này trước mặt Oanh Oanh, chỉ nghĩ sau này sẽ giúp đỡ ba mẹ con họ nhiều hơn.

Oanh Oanh nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chị Tranh."

Phong Tranh cười: "Khách sạn vẫn chưa đặt đúng không? Vừa hay gần đây có khách sạn của nhà chị. Nếu em không chê, tối nay chị sẽ cho tài xế đến đón mọi người, cả nhà cùng nhau ăn mừng."

Cô ấy có một khách sạn ngay gần tiểu khu Hoàng Khẩu.

Oanh Oanh không từ chối, chân thành đáp: "Cảm ơn chị Tranh."

Phong Tranh cười: "Không có gì đâu. Có chuyện gì thì cứ gọi cho chị."

Vừa cúp điện thoại chưa bao lâu, Viên Thành Quân lại gọi tới.

"Oanh Oanh, chú nghe nói Thi Việt là thủ khoa thi vào cấp ba năm nay! Chúc mừng, chúc mừng! Chú đặt giúp cháu khách sạn nhé?"

Oanh Oanh bật cười, bất lực đáp: "Chú Viên, cảm ơn chú, không cần đâu ạ, chị Tranh đã giúp cháu đặt khách sạn rồi."

Viên Thành Quân vui vẻ nói: "Vậy thì tốt! Phong Tranh đã lo liệu thì tối nay mọi người cứ vui vẻ ăn mừng đi. Có gì cần thì cứ gọi cho chú nhé!"

Cúp điện thoại xong, Oanh Oanh thở dài một hơi. Cô cảm thấy mình đúng là được quan tâm đến mức… hơi quá.

Không lâu sau, Phong Tranh gửi tin nhắn WeChat đến cho Oanh Oanh.

Trong tin nhắn có đầy đủ tên khách sạn, định vị khách sạn và cả biển số xe sẽ đến đón họ.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 128: Chương 128


Nửa giờ sau, Thi Việt lên lầu, vừa lúc Oanh Oanh nói: "Khách sạn đã đặt xong rồi, tối sẽ có người đến đón chúng ta."

Thi Việt không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu.

Đến sáu giờ, Thi Vĩnh Huy và Giả Thiến cùng hai con trai—Thi Chúc và Thi Phong—đến nơi.

Căn phòng khách vốn đã chật hẹp, giờ lại càng đông đúc, gần như không còn chỗ đứng.

Cậu mợ và hai anh họ của Oanh Oanh so với kiếp trước không có gì thay đổi, từ diện mạo đến tính cách vẫn y hệt trong ký ức cô.

Thi Vĩnh Huy và Giả Thiến đều đã hơn bốn mươi, năm tháng để lại trên khuôn mặt họ những dấu vết của mưa nắng vất vả. Thi Vĩnh Huy làm nghề trang trí nội thất, còn Giả Thiến thì làm công việc dọn dẹp trong một siêu thị.

Hai người con trai của họ—Thi Chúc và Thi Phong—đều được di truyền nét đẹp của nhà họ Thi, dáng người cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, ưa nhìn.

Trước khi đến, vợ chồng Thi Vĩnh Huy đã kể cho hai con trai nghe chuyện của Oanh Oanh. Thi Chúc tính tình trầm ổn, sau khi nghe xong thì sắc mặt sa sầm, không nói lời nào. Thi Phong lại hoàn toàn trái ngược, nóng nảy thẳng thắn, nghe xong lập tức đập tay xuống bàn, tức giận mắng: "Chết tiệt! Cái nhà họ Trần kia cứ chờ đó, đợi con tìm người đánh cho một trận!"

Thi Vĩnh Huy quát ngay: "Con nói bậy bạ gì thế? Chuyện này có thể giải quyết theo cách của con à? Nhà họ Trần có gia sản lớn, nếu cứng đối cứng với họ thì chúng ta chắc chắn chịu thiệt. Con đừng có bày trò lung tung! Lát nữa gặp em gái thì đối xử tốt với con bé một chút, con bé chịu khổ không ít rồi!"

Giả Thiến cũng gật đầu phụ họa: "Nhà họ Thi chỉ có một đứa con gái, sau này hai đứa phải thương con bé nhiều hơn!"

Thi Phong hừ một tiếng: "Còn phải để hai người nhắc sao? Đó là em gái con, con nhất định sẽ thương em ấy!"

Nhưng khi thực sự gặp được Oanh Oanh, cả bốn người đều sững sờ.

Thiếu nữ trước mặt da trắng như tuyết, dung mạo diễm lệ, đứng đó tựa như một đóa sen tinh khiết, nở rộ dưới ánh trăng.

Oanh Oanh mỉm cười chào: "Cậu, mợ, hai anh, cháu đã đặt khách sạn rồi, chúng ta xuống dưới đến khách sạn trước nhé."

"Được, được, được!"

Bốn người theo cả nhà xuống lầu, nhưng vừa ra khỏi khu dân cư liền bị chiếc xe thương vụ màu đen dài đằng đẵng trước mắt làm cho choáng váng.

Lên xe, không chỉ bọn họ mà ngay cả Thi Li Uyển cũng cảm thấy bất ngờ. Dù không am hiểu về xe cộ, nhưng bà vẫn nhìn ra chiếc xe này chắc chắn không rẻ.

Bà ngập ngừng hỏi: "Oanh Oanh, đây là..."

Oanh Oanh thản nhiên đáp: "Mẹ, đừng lo. Trước đây con có giúp một người bạn, chị ấy nghe tin Việt Việt thi vào cấp ba đạt hạng nhất nên đã giúp chúng ta đặt khách sạn và xe."

Thi Li Uyển lẩm bẩm: "Ân tình này lớn quá..."

Oanh Oanh cười nhẹ, cũng không giải thích nhiều.

Chẳng bao lâu, xe đã đến khách sạn.

Là một khách sạn năm sao nguy nga tráng lệ. Người quản lý đại sảnh vừa thấy họ đã vội vàng ra tiếp đón, đích thân dẫn cả nhóm vào một phòng riêng yên tĩnh và sang trọng.

Căn phòng riêng khá rộng, trang trí tinh tế, còn được trang bị một chiếc tivi màn hình cong siêu lớn.

Vợ chồng Thi Vĩnh Huy từ đầu đến cuối vẫn chưa hoàn hồn.

Trước khi đến đây, họ còn tưởng sẽ nhìn thấy một cô cháu gái đáng thương, gầy gò tiều tụy sau những năm tháng sống trong cảnh khổ sở. Nhưng trước mắt họ lại là một thiếu nữ xinh đẹp, đoan trang, còn có những mối quan hệ không hề đơn giản.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 129: Chương 129


Trong xe, Thi Phong đã bắt đầu thân thiết với Oanh Oanh, gọi "em gái" liên tục, vừa xuống xe đã vội thêm cô vào danh sách bạn bè trên WeChat, còn kéo cô vào nhóm gia đình.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn lập hẳn một nhóm nhỏ, chỉ có ba người anh em Thi Việt, Thi Chúc, Thi Phong. Giờ thêm Oanh Oanh vào, thành một nhóm bốn người.

Khi vào phòng, các bậc phụ huynh bật tivi xem trong lúc chờ món ăn được dọn lên.

Thi Phong thì kéo Oanh Oanh sang một bên, hào hứng hỏi: "Em gái, em có biết chơi game không? Anh trai dạy em chơi nhé?"

Dù sao, ai cũng biết trước đây Oanh Oanh đã ngốc nghếch suốt mười mấy năm, chẳng ai tin cô có thể biết chơi game cả.

Oanh Oanh mỉm cười: "Được ạ."

Anh họ thứ hai vẫn giống hệt như kiếp trước.

Thi Việt cau mày, giọng điệu đầy cảnh cáo: "Thi Phong, đủ rồi đấy, đừng có dạy bậy."

Thi Phong trừng mắt: "Em đừng có nghiêm túc như vậy, em gái muốn chơi thì cứ để em gái chơi một lát có sao đâu." Vừa nói, cậu ta vừa nhanh tay hướng dẫn Oanh Oanh cách tải game.

Cậu và Thi Việt tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ hơn Thi Việt đúng một tháng. Từ nhỏ đến lớn, hai anh em có thể nói là vừa đánh nhau vừa lớn lên.

Thi Việt hận không thể ngay lập tức túm Thi Phong lại mà dần cho một trận. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn nhịn xuống.

Thi Phong dạy Oanh Oanh tải một tựa game b.ắ.n s.ú.n.g đang cực kỳ thịnh hành. Trong game, một trăm người nhảy dù từ máy bay xuống, chia thành bốn nhóm, ai sống sót đến cuối cùng thì thắng.

Oanh Oanh chưa từng chơi game bao giờ, nhưng thấy cả nhà đều ở đây nên cũng khá hứng thú. Cô còn gọi cả Thi Việt và Thi Chúc vào chơi chung.

"Chắc bình thường mấy anh cũng hay chơi game lắm nhỉ?" Cô cười nói.

Thi Chúc nhún vai: "Anh ít chơi lắm."

"Anh thì khỏi bàn rồi, chơi ngu lắm!" Thi Phong bật cười.

Sau khi vào trận, Oanh Oanh nhanh chóng nắm được luật chơi. Cô nhảy dù theo Thi Phong. Cậu ta hào hứng tuyên bố: "Em gái, cứ theo anh, anh dẫn em ăn gà!"

Oanh Oanh mỉm cười, ngoan ngoãn đáp: "Được ạ."

Trận đấu bắt đầu. Thi Chúc vì ít chơi nên trở thành người bị hạ đầu tiên. Nhân vật của hắn vừa chết, hắn liền đặt điện thoại xuống, ngồi một bên quan sát em gái.

Chẳng bao lâu sau, hắn kinh ngạc phát hiện ra Oanh Oanh tuy trang bị kém nhưng lại có phản xạ đáng sợ. Dù bị địch tấn công ở cự ly gần, cô vẫn có thể điều khiển nhân vật né tránh linh hoạt, thậm chí còn phản công ngược lại, hạ gục kẻ địch.

Cuối cùng, Thi Việt và Thi Phong lần lượt bị hạ. Ba anh em trừng mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang màn hình, không dám tin vào mắt mình—Oanh Oanh đã sống sót đến cuối cùng.

Cô dùng trang bị tệ nhất để tiêu diệt kẻ địch cuối cùng—một đối thủ đội mũ ba, mặc giáp ba, ngụy trang cực kỳ tốt với địa hình xung quanh—nhưng vẫn bị cô b.ắ.n nổ đầu.

Oanh Oanh đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nhận xét: "Cũng đơn giản mà."

Ba người: "..."

Thi Phong lẩm bẩm: "Chết tiệt, tôi không tin. Chơi lại ván nữa!"

Kết quả, vẫn là Oanh Oanh dẫn cả nhóm giành hạng nhất.

Ba chàng trai ngồi đờ đẫn nhìn cô, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác khó tả—đây là kiểu thiên phú quái quỷ gì vậy chứ?!
 
Back
Top Bottom