Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 70: Chương 70


Bên trong lại truyền ra tiếng ho nhẹ, giọng nói yếu ớt cất lên lần nữa:

"Khụ... khụ... Việt Việt, ai đến vậy?"

Oanh Oanh đi về phía cửa phòng ngủ. Khi vén rèm bước vào, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi dựa trên giường.

Mái tóc bà đã lốm đốm bạc, khuôn mặt tiều tụy, xanh xao như người bệnh lâu năm.

Oanh Oanh bỗng chốc đỏ hoe mắt.

Mẹ cô năm nay mới ba mươi chín tuổi, nhưng dáng vẻ này lại trông như một bà lão ngoài năm mươi.

Thi Li Uyển nhìn cô gái xinh đẹp đứng ở cửa phòng, đôi mắt mờ đi trong giây lát. Ánh mắt bà dừng lại trên người con trai, rồi lại quay sang cô gái lạ trước mặt.

Sắc mặt bà dần dần đỏ lên vì xúc động. Giọng nói nghẹn ngào đến mức lắp bắp:

"Cô... cô là..."

Oanh Oanh hít một hơi thật sâu, nghẹn giọng nói:

"Con là Trần Linh Oanh, con gái út của Trần Nghĩa Xương. Ba tháng nữa con tròn mười sáu tuổi."

Ba tháng nữa… mười sáu tuổi…

Ngày sinh của cô và Việt Việt đều vào giữa tháng Chín…

Đôi mắt cũng có vài phần giống Việt Việt…

Cơ thể Thi Li Uyển run lên. Bà há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.

Oanh Oanh quỳ xuống, nước mắt rơi từng giọt xuống sàn nhà.

"Mẹ ơi, con xin lỗi… con về muộn rồi."

Thi Việt vẫn đứng bên cạnh, gương mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt cậu chưa từng rời khỏi Oanh Oanh.

Thi Li Uyển run rẩy, nước mắt chảy dài trên gò má gầy gò. Cuối cùng, tiếng khóc không thành tiếng của bà cũng biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào:

"Con gái của mẹ… con gái của mẹ!"

Bà run rẩy vén chăn xuống giường, loạng choạng bước về phía Oanh Oanh.

Oanh Oanh vội đưa tay đỡ lấy mẹ. Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Thi Li Uyển ôm chặt vào lòng.

Nước mắt nóng hổi của bà không ngừng nhỏ xuống cổ cô, khiến cô run lên từng cơn.

"Xin lỗi… xin lỗi… là con về muộn rồi."

Thi Li Uyển khóc đến mức suýt ngất đi. Oanh Oanh khẽ siết tay, lặng lẽ niệm chú, dẫn một luồng linh khí yếu ớt vào kinh mạch của mẹ.

Đứng một bên, Thi Việt nhíu chặt mày, giọng khàn khàn:

"Mẹ tôi không khỏe, cô đừng khiến bà ấy khóc nữa."

Oanh Oanh biết em trai vẫn chưa thể tin tưởng cô ngay lập tức. Dù sao cô cũng là một người đột nhiên xuất hiện, cậu có cảnh giác cũng là điều bình thường.

Cô dịu dàng nói với mẹ:

"Mẹ, đừng khóc nữa. Chúng ta qua ghế sofa ngồi nói chuyện nhé."

Nói xong, cô nhẹ nhàng dìu Thi Li Uyển đến ghế sofa. Nhưng khi vừa chạm vào cánh tay gầy guộc của mẹ, cô không khỏi sững sờ.

Những năm qua, mẹ đã phải trải qua những gì mà nguyên khí trong cơ thể lại gần như tiêu tan hết thế này?

Thi Việt đứng khoanh tay trước ngực, nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 71: Chương 71


"Cô nói cô là chị gái tôi… vậy cô định chứng minh thế nào?"

Từ nhỏ, Thi Việt đã biết mình còn có một người chị sinh ra đã chết. Cậu cũng biết Trần Nghĩa Xương là cha ruột mình—bởi vì mỗi lần mẹ nhìn thấy tin tức về ông ta, bà đều phát điên lên.

Cậu cũng biết Trần Nghĩa Xương là người có tiền.

Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ đến chuyện nhận lại người cha này.

"Đi xét nghiệm ADN là được." Oanh Oanh nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt.

Thi Việt nhíu mày, giọng lạnh lùng: "Vậy tại sao bây giờ cô mới đến tìm? Sống ở nhà họ Trần làm tiểu thư không tốt sao? Mười mấy năm sau mới tìm đến là có ý gì? Hơn nữa, chúng tôi chưa bao giờ nghe nói Trần Nghĩa Xương có một cô con gái út."

Đúng vậy, Trần Nghĩa Xương chưa từng nhắc đến sự tồn tại của Oanh Oanh với bất kỳ ai. Ông ta giấu kín chuyện mình có một cô con gái út chậm chạp, cũng như sự thật Trần Linh Bảo mắc bệnh suy thận mãn tính và cần ghép thận.

Đối mặt với sự hoài nghi của Thi Việt, Oanh Oanh không hề né tránh.

Cô cụp mắt, ngón tay nhỏ trắng nõn siết chặt vạt áo, giọng nói có chút trầm buồn:

"Vì từ khi sinh ra, chị đã là một đứa ngốc."

Thi Việt sững người.

"Mười ngày trước, chị đột nhiên khai thông." Oanh Oanh nói tiếp, giọng vẫn đều đều. "Mười mấy năm qua, trong mắt người ngoài, chị chỉ là một kẻ ngốc, nhưng mọi chuyện xảy ra, chị đều nhớ. Ngay cả những ký ức mơ hồ lúc mới sinh, chị cũng không quên. Sau khi đầu óc tỉnh táo, chị đã nhờ người tìm hai mẹ con em."

Cô chỉ có thể nói vậy. Không thể kể cho họ rằng mình vốn là người của hai nghìn năm trước.

Thi Li Uyển đứng bên cạnh ngây người.

Tại sao năm đó Trần Nghĩa Xương lại lừa bà rằng con gái đã c.h.ế.t yểu, rồi âm thầm mang đứa bé đi? Nếu muốn có con, chẳng phải con trai mới là lựa chọn hàng đầu sao?

Như hiểu được thắc mắc của mẹ, Oanh Oanh nhẹ nhàng nói:

"Trần Nghĩa Xương có một cô con gái thứ hai, hơn em hai tuổi, sinh ra đã mắc bệnh suy thận mãn tính, cần phải ghép thận…"

Lời nói đến đây, ý tứ đã quá rõ ràng.

Gương mặt Thi Li Uyển lập tức biến sắc.

Thi Việt đứng lặng, bờ môi mím chặt, sắc mặt trắng bệch.

Một lúc sau, Oanh Oanh khẽ hỏi:

"Vì vậy, sau khi hiểu ra mọi chuyện, chị đã đến tìm hai người… Mẹ, Việt Việt, sau này chị có thể sống cùng hai người được không?"

Lời nói đơn giản nhưng mang theo bao nhiêu mong đợi và cô đơn.

Thi Việt thoáng run rẩy, ánh mắt hơi d.a.o động khi nghe cô gọi mình là "Việt Việt".

Không chờ thêm giây nào, Thi Li Uyển bước tới ôm chặt lấy Oanh Oanh, nước mắt rơi lã chã:

"Xin lỗi… đều là lỗi của mẹ… Năm đó mẹ không bảo vệ được con… Mẹ không biết…"

Bà nghẹn ngào, không ngờ Trần Nghĩa Xương lại có thể nhẫn tâm đến mức ấy.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 72: Chương 72


Hai mẹ con vừa khóc vừa nói, Thi Li Uyển run giọng hỏi về cuộc sống của Oanh Oanh ở nhà họ Trần những năm qua.

Oanh Oanh im lặng, không trả lời.

Sự im lặng ấy càng khiến Thi Li Uyển đau lòng. Bà có thể đoán được, con gái mình ở nhà họ Trần chắc chắn không hề có cuộc sống tốt đẹp. Dù không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng e rằng khó thoát khỏi việc bị con cái nhà họ Trần bắt nạt.

Đôi mắt bà đỏ hoe: "Oanh Oanh… đều là tại mẹ… Năm đó mẹ không nên tin tưởng ông ta… Mẹ đã để con phải chịu khổ rồi…"

Oanh Oanh cười khổ: "Ông ta cấu kết với bác sĩ trong bệnh viện để lừa mẹ. Thậm chí, còn bế đứa bé c.h.ế.t lưu ở phòng bên sang cho mẹ xem… Ai có thể ngờ được mọi chuyện lại ra nông nỗi này?"

Không khí chùng xuống.

Nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã muộn, Thi Li Uyển quay sang con trai:

"Việt Việt, con đi học trước đi. Ở nhà có chị con ở cùng mẹ là được rồi."

Thi Việt "vâng" một tiếng, vẻ mặt vẫn có chút lạnh nhạt. Nhưng trước khi rời đi, cậu dừng lại, nhìn thẳng vào Oanh Oanh:

"Cô theo tôi ra ngoài một lát."

Oanh Oanh ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Giọng cậu thản nhiên: "Sức khỏe mẹ tôi không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Tôi sẽ nói cho cô biết."

"Được."

Hai người rời khỏi nhà, đứng ở cầu thang.

Thi Việt khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Những gì cô nói trước đó, tôi đều tin." Cậu ngừng lại, đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo: "Nhưng tôi có một câu hỏi — cô làm sao biết được mẹ tôi sinh ra cô?"

Ánh mắt cậu sắc bén hơn:

"Trần Nghĩa Xương đã muốn lấy thận của cô để cứu con gái ông ta, chắc chắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết thân thế của mình. Bác sĩ năm đó đã bị ông ta mua chuộc, cũng không thể tự hủy hoại tiền đồ của mình để tiết lộ bí mật.

Vậy… rốt cuộc cô biết chuyện này bằng cách nào?"

Rõ ràng, cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô.

"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà người thường không thể hiểu hay chạm tới."

Ánh mắt Oanh Oanh lấp lánh khi nhìn Thi Việt, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:

"Việt Việt, chị không giống người bình thường. Lúc chị sinh ra, thiên hồn đã rời khỏi cơ thể, mãi đến mấy ngày trước mới quay về. Sau khi khai thông, chị có thêm một số năng lực khác với người khác. Chuyện về lúc chị sinh ra, chị đều mở thiên nhãn để nhìn thấy."

Thi Việt nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái.

Một người từ nhỏ được giáo dục theo khoa học, lớn lên dưới lá cờ đỏ như cậu, làm sao có thể dễ dàng tin được những điều hoang đường này?

Oanh Oanh hiểu rằng cậu không thể ngay lập tức chấp nhận sự thật, cô cũng không ép buộc. Thay vào đó, cô dịu dàng chuyển chủ đề:

"Sức khỏe của mẹ thế nào?"

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thi Việt lập tức trở nên âm trầm.

"Bà ngoại nói, năm đó mẹ sinh con xong không được ở cữ tử tế, để lại bệnh căn trong người. Sau này vì nuôi tôi, mẹ phải làm nhiều việc cùng lúc, sức khỏe càng ngày càng sa sút. Những năm gần đây, mẹ hầu như lúc nào cũng phải uống thuốc. Bác sĩ nói cơ thể mẹ đã suy nhược nghiêm trọng, các cơ quan bên trong đều có dấu hiệu suy kiệt… rất có thể sẽ không sống được bao lâu nữa."

Lần này, cậu nói rất nhiều.

Oanh Oanh nghe mà lòng chua xót. Cô không ngờ, những năm qua, hai mẹ con họ đã phải chịu đựng khổ sở đến thế.

Dù ông bà ngoại thương yêu con gái, nhiều năm qua cũng cố gắng giúp đỡ, nhưng gia đình bên đó cũng chẳng dư dả gì.

Anh trai của Thi Li Uyển – cũng chính là cậu ruột của Oanh Oanh – đã có gia đình riêng. Hai vợ chồng phải nuôi hai đứa con trai, gánh nặng không hề nhỏ.

May mắn là cậu và mợ đều là người tốt, dù khó khăn vẫn cố giúp đỡ.

Căn hộ nhỏ mà hai mẹ con họ đang ở chính là nhờ cậu mợ bỏ tiền ra lo liệu, mới có được một mái nhà ổn định như bây giờ.

Nghe đến đây, sắc môi Oanh Oanh tái nhợt. Cô lẩm bẩm như tự nhủ với bản thân:

"Chị nhất định sẽ cứu mẹ."

Mẹ cô mới ba mươi chín tuổi.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 73: Chương 73


Bốn mươi tuổi mới được xem là trung niên, mẹ còn chưa đến tuổi trung niên, cuộc sống phía trước vẫn còn vô vàn khả năng… làm sao có thể dừng lại ở đây?

Cô có động phủ, nơi đó linh khí nồng đậm, có thể trồng các loại linh thảo để bồi bổ cho mẹ.

Sức khỏe mẹ quá yếu, nếu trực tiếp truyền linh khí sợ rằng cơ thể bà không chịu nổi. Nhưng cô có thể luyện đan! Trong thư tàng có ghi chép nhiều phương pháp luyện đan, trong đó có một loại gọi là Ích Nguyên Đan—rất thích hợp để điều dưỡng cho mẹ.

Trước tiên, cô sẽ dùng linh thực để giúp mẹ hồi phục dần, sau đó dùng Ích Nguyên Đan để chữa trị tận gốc.

Linh thực thì dễ, cô có thể trồng trong động phủ.

Nhưng luyện đan lại không hề đơn giản.

Trước hết, cô cần có một lò luyện đan.

Ngoài ra, ba vị thuốc chính không thể thiếu là nhân sâm, đương quy và phục linh.

Muốn luyện ra đan dược tốt, những loại dược liệu này nhất định phải chứa linh khí, không thể là dược liệu bình thường.

Thông thường, thảo dược mọc hoang trên hai mươi năm mới có thể hấp thụ linh khí của trời đất để trở thành linh dược.

Nhưng những loại dược liệu như vậy vô cùng quý hiếm, giá cả cũng đắt đỏ.

Dù cô có thể trồng chúng trong động phủ, nhưng cũng không thể mọc lên trong một sớm một chiều.

Việc cấp bách nhất bây giờ chính là… tiền!

Sau khi nghe Oanh Oanh nói xong, Thi Việt không hề tỏ ra tin tưởng. Dù cậu ta không phản bác ngay, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ hoài nghi.

Cậu trầm giọng nói:

"Hôm nay tôi xin nghỉ, không đến trường, ở nhà với hai người."

Rõ ràng là vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn.

Dù sao Oanh Oanh cũng đột nhiên xuất hiện, nói là chị gái cậu, lại kể về những điều hoang đường như thiên hồn rời xác, mở thiên nhãn, có năng lực khác thường…

Dù nghĩ thế nào, cũng thấy không đáng tin.

Oanh Oanh hiểu rõ, nhất thời không thể khiến Việt Việt lập tức chấp nhận mình.

Cô chỉ dịu dàng gật đầu:

"Vậy chúng ta vào nhà thôi."

Hai chị em trở về nhà, Thi Việt khẽ sờ mũi, chần chừ một lát rồi nói:

"Mẹ, hôm nay cô ấy mới về, con không đến trường nữa, xin nghỉ ở nhà cùng hai người."

Thi Li Uyển hơi cau mày, rồi nghiêm giọng nhắc nhở:

"Việt Việt, đó là chị gái con, phải gọi là chị."

Thi Việt nhìn thoáng qua Oanh Oanh, ánh mắt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng lên tiếng:

"Chị."

Oanh Oanh nghe vậy, đôi mắt cong cong, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn. Cô vốn không để tâm đến cách xưng hô, nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ khi nghe em trai gọi mình như vậy.

Nhìn nụ cười của cô, Thi Việt hơi ngẩn ra, ánh mắt vô thức dừng lại lâu hơn một chút.

Buổi trưa, Thi Việt ra ngoài mua một con cá, hai cân tôm sú cùng một ít rau xanh. Về đến nhà, cậu xắn tay áo, thuần thục chuẩn bị bữa cơm.

Cá hấp, tôm sú xào, rau xanh xào, thêm một bát canh cà chua trứng.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 74: Chương 74


Nhìn em trai tất bật trong bếp, động tác thành thạo mà bình thản, Oanh Oanh không khỏi cảm thấy chua xót. Những đứa trẻ khác ở độ tuổi này hẳn đều đang vùi đầu vào sách vở, cố gắng học tập để có một tương lai tốt hơn. Còn Thi Việt… không chỉ phải học, mà còn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ.

Từ khi mới bảy tám tuổi, cậu đã giúp mẹ làm việc nhà. Đến năm mười tuổi, cậu bắt đầu tập nấu cơm. Sau nhiều năm rèn luyện, tay nghề nấu ăn của cậu đã rất khá.

Lúc ăn cơm, đôi mắt Thi Li Uyển vẫn hoe đỏ. Bà thực sự cảm thấy có lỗi với hai đứa con.

Bữa cơm trôi qua trong sự ấm áp xen lẫn chút chua xót.

Sau khi ăn xong, Thi Li Uyển về phòng nghỉ ngơi. Sức khỏe của bà vốn không tốt, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian ngủ mê man.

Thi Việt thu dọn bát đũa, rửa sạch rồi tiếp tục làm việc nhà. Sau đó, cậu ngồi vào bàn ôn tập, sắp tới sẽ là kỳ thi tuyển sinh vào trường trung học phổ thông, cậu không thể lơ là.

Lúc này, Oanh Oanh có việc cần ra ngoài. Trước khi đi, cô nói với Thi Việt:

"Chị ra ngoài một lát."

Thi Việt dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô:

"Có cần tôi đi cùng không?"

"Không cần đâu, chị chỉ muốn đi dạo, xem thử khu vực xung quanh. Em cứ tập trung ôn tập đi, sắp thi rồi còn gì."

Thấy cô nói vậy, Thi Việt cũng không miễn cưỡng:

"Vậy chị đi cẩn thận. Để lại số điện thoại cho tôi, nếu có gì thì gọi ngay."

Hai người trao đổi số điện thoại, rồi Oanh Oanh rời khỏi nhà.

Khi gần đến cổng khu dân cư, cô bất giác dừng bước, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nhìn sang bên cạnh, cô liền phát hiện một chiếc xe quen thuộc vẫn đỗ ở đó.

Là xe của Viên Thành Quân.

Thấy Oanh Oanh, Viên Thành Quân lập tức xuống xe. Ông lo lắng cho cô. Không chỉ vì thân phận đặc biệt của cô, mà còn vì cô gái nhỏ này trạc tuổi con trai ông, nhưng lại phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Một người cha tệ bạc như Trần Nghĩa Xương, ông thực sự không thể chấp nhận được.

"Chú Viên, sao chú vẫn chưa đi ạ?" Oanh Oanh nhìn ông, giọng nói có chút bất ngờ, nhưng cách xưng hô đã thay đổi. Trước đây cô gọi ông là "Viên tiên sinh", bây giờ đã đổi thành "chú Viên".

Viên Thành Quân là một người tốt.

Nghe cách xưng hô mới của cô, Viên Thành Quân không khỏi bật cười:

"Đại sư, tình hình bên gia đình cô thế nào rồi?"

Oanh Oanh nhẹ giọng đáp:

"Mẹ và em trai đều rất tốt. Sau này cháu sẽ sống ở đây. Chú Viên, cảm ơn chú đã quan tâm."

Viên Thành Quân nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì tốt. Nếu có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi. Còn về chuyện trường trung học Tiệp An, tôi đã lo liệu xong rồi. Hộ khẩu của cô dù ở quận Xương Khẩu hay quận Hoàng Khẩu đều có thể đăng ký học. Nhưng mà…" Ông hơi ngập ngừng, rồi chậm rãi nói: "Đại sư có muốn ôn tập lại kiến thức trước không?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 75: Chương 75


Quận Xương Khẩu chính là nơi nhà họ Trần ở.

Oanh Oanh chợt sững lại.

Đúng rồi, trước đây cô chưa từng đi học. Đột nhiên nhảy vào trung học, dù có thông minh đến đâu cũng cần một khoảng thời gian thích nghi. Có lẽ Viên Thành Quân cũng lo lắng vì điều này.

Cô khẽ gật đầu:

"Chú Viên, cảm ơn chú. Sau này chú cứ gọi cháu là Oanh Oanh là được rồi."

Viên Thành Quân mỉm cười:

"Được, vậy chú về trước đây."

Chờ ông rời đi, Oanh Oanh xoay người, tìm đến một khu chợ giao dịch nông sản lớn.

Ở đây bày bán đủ loại rau củ, gia cầm, thủy sản… Mọi thứ đều tươi ngon, tràn đầy sức sống.

Cô đi dạo một vòng, rồi mua một ít hạt giống rau, hạt giống lúa nước và lúa mì. Ngoài ra, cô còn mua khá nhiều cá giống.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Bên trong động phủ, có ruộng, có ao, có suối và cả một hồ nước nhỏ, tự hình thành một thế giới riêng biệt, có thể trồng trọt nuôi cá. Oanh Oanh không định mang những thứ mình trồng ra ngoài bán, chỉ muốn dùng để bồi bổ cho gia đình.

Ngoài việc chuẩn bị lương thực, cô cũng mua thêm hai bộ quần áo để thay đổi và hai bộ đồ ngủ, tất cả đều là loại rẻ tiền, không quá tốn kém.

Sau khi trở về khu dân cư, Oanh Oanh chọn đi cầu thang bộ thay vì thang máy. Cầu thang bộ không có camera giám sát, vì vậy cô có thể trực tiếp ném hết đồ đã mua vào động phủ mà không bị ai phát hiện.

Đứng trước cửa nhà trên tầng sáu, cô vô thức quay đầu nhìn sang căn hộ đối diện, chân mày hơi nhíu lại.

Vừa bước vào nhà, cô thấy Thi Việt vẫn đang chăm chỉ ôn tập bài vở. Nghĩ một lát, Oanh Oanh lên tiếng:

"Việt Việt, em có thể cho chị mượn mấy cuốn sách giáo khoa được không? Chị muốn học lại từ đầu."

Thi Việt ngước lên nhìn cô, có chút ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều. Cậu cúi xuống, lôi từ gầm giường ra một chồng sách giáo khoa cũ.

"Sách ba năm cấp hai của em vẫn còn giữ đầy đủ, chị muốn đọc thì cứ lấy."

Trường trung học Tiệp An là trường trọng điểm, cũng là mục tiêu mà Oanh Oanh nhắm đến. Cô muốn đến đó không chỉ vì Đoan Vương, mà còn vì bản thân. Cô cần một tấm bằng tốt, một nền tảng vững chắc cho tương lai.

Hơn nữa, nếu đạt hạng nhất toàn khối trong kỳ thi đầu vào, cô có thể được miễn hoàn toàn học phí và các khoản phí khác. Đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, cô nhất định phải cố gắng.

Hai chị em ngồi học cùng nhau.

Thần thức của Oanh Oanh giờ đây mạnh mẽ vô cùng. Trước kia, những cuốn sách khó hiểu trong tàng thư các của động phủ, cô chỉ cần đọc hai ba lần là có thể lĩnh ngộ toàn bộ. So với những kiến thức ấy, chương trình cấp hai chẳng khác nào trò trẻ con.

Chỉ cần lật qua một lần, cô đã ghi nhớ tất cả.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 76: Chương 76


Bữa tối vẫn do Thi Việt nấu, ba món một canh đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng.

Sau bữa ăn, Thi Việt vào nhà vệ sinh thay đồ. Khi bước ra, cậu mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng quần dài thể thao. Cậu vốn cao ráo, thân hình cân đối, dù chỉ ăn mặc đơn giản cũng toát lên vẻ tuấn tú.

Cậu đứng ở cửa, nhìn hai người trong nhà rồi nói:

"Mẹ, chị, con đi đây."

Oanh Oanh nhìn em trai, nhưng không hỏi nhiều.

Đợi Thi Việt rời đi, Thi Li Uyển mới khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút day dứt:

"Đều là lỗi của mẹ… đã liên lụy đến con. Mấy năm nay, đều là Việt Việt chăm sóc mẹ. Tiền thuốc mỗi tháng tốn đến mấy nghìn, nó vừa phải đi học, vừa phải tranh thủ về nấu cơm cho mẹ vào buổi trưa. Buổi tối, làm xong bài tập lại phải đi hát ở quán bar kiếm tiền… Đều tại mẹ, đều tại mẹ…"

Oanh Oanh nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói kiên định:

"Mẹ, mẹ đừng tự trách nữa. Con chưa bao giờ trách mẹ cả, con chỉ biết ơn mẹ vì đã sinh ra con và Việt Việt. Sau này, con và em trai sẽ cùng nhau phụng dưỡng mẹ."

Chỉ có thể trách Trần Nghĩa Xương và Dư Hồng Vân—hai kẻ nhẫn tâm đã đẩy mẹ con họ vào bước đường này.

Thi Li Uyển vẫn mang nặng nỗi đau trong lòng, bà bị người đàn ông tồi tệ ấy lừa dối, lại không thể chăm sóc tốt cho con cái của mình.

Thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Oanh Oanh liền đổi chủ đề.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm một lúc, tâm trạng Thi Li Uyển cũng dần khá hơn. Bà ngẫm nghĩ rồi nói với con gái:

"Oanh Oanh, ông bà ngoại và cậu mợ đều là người rất tốt, bao năm nay dù chưa từng gặp con, nhưng họ luôn lo lắng cho mẹ con mình. Mẹ định mời họ đến ăn một bữa cơm, cả nhà tụ họp một chút. Con thấy thế nào?"

Oanh Oanh suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng đáp:

"Mẹ, tất nhiên là được. Nhưng hay là đợi thêm vài ngày nữa đi. Việt Việt sắp thi vào cấp ba rồi, đợi đến khi có kết quả thi của em ấy rồi hãy tính."

Cô tin chắc rằng, trong kỳ thi này, em trai sẽ đạt được kết quả xuất sắc nhất!

Mỗi tối, Thi Việt thường trở về từ quán bar vào khoảng 12 giờ đêm.

Còn Oanh Oanh và Thi Li Uyển, vẫn như thường lệ, đi ngủ từ rất sớm.

Khoảng tám giờ tối, Thi Li Uyển bất chợt ho dữ dội. Sau khi uống thuốc, bà bắt đầu thấy buồn ngủ. Rửa mặt xong, bà quay về phòng nghỉ ngơi.

Oanh Oanh cũng đi tắm rồi lên giường sớm.

Nhà họ Thi có một phòng ngủ và một phòng khách. Thi Việt ngủ ở phòng khách, còn Oanh Oanh ngủ chung với mẹ trong phòng ngủ.

Nằm trên giường, cô chợt nhớ đến kiếp trước. Hồi còn nhỏ, cô cũng từng nằm chung với di nương như thế này. Cảm giác ấm áp và bình yên khiến cô như vừa xuyên không hai nghìn năm, trở về những ngày thơ ấu đã xa.

"Oanh Oanh, ngủ sớm đi."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 77: Chương 77


Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, Thi Li Uyển nhìn đứa con gái của mình. Bà rất muốn cúi xuống hôn lên trán con, nhưng lại lo sợ lây bệnh nên chỉ có thể kiềm chế.

"Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon."

Ánh đèn mờ ảo không thể che giấu được vẻ đẹp trong trẻo của thiếu nữ. Nhìn con gái, Thi Li Uyển hơi do dự, rồi nhẹ giọng dặn dò:

"Oanh Oanh, nếu đêm nay con có nghe thấy tiếng động lạ thì cũng đừng sợ, có mẹ ở đây."

Bà nói từng câu ngắn, giọng khàn đặc vì ho. Sợ lây bệnh cho con gái, bà luôn đưa tay che miệng khi nói chuyện.

Tiếng động lạ sao?

Oanh Oanh nhíu mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp:

"Mẹ, con biết rồi."

Chỉ chốc lát sau, thuốc phát huy tác dụng, Thi Li Uyển nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Oanh Oanh lặng lẽ quan sát mẹ, lòng cô trĩu nặng. Cơ thể mẹ cô đã suy nhược đến mức này, nếu tiếp tục uống thuốc thường xuyên thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thận. Cô phải nhanh chóng trồng được linh dược để giúp mẹ bồi bổ sức khỏe.

Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, đặt mua trên mạng rất nhiều hạt giống thảo dược, bao gồm nhân sâm, đương quy, phục linh cùng hơn một trăm loại khác.

Điện thoại của cô rất đơn giản, ngoài một số chức năng cơ bản thì không cài đặt thêm ứng dụng gì.

Làm xong việc này, Oanh Oanh nhắm mắt, thả thần thức vào động phủ.

Thể xác này của cô có tu vi không cao, thần thức cũng không thể phóng ra ngoài như kiếp trước. Nhưng động phủ của cô và thần thức đã hòa làm một, cho nên cô vẫn có thể ra vào tự do và điều khiển mọi thứ bên trong.

Cô dùng thần thức gieo toàn bộ hạt giống rau củ đã mua ban ngày.

Đây cũng là một hình thức tu luyện.

Khoảng mười hai giờ đêm, bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ.

Hẳn là Thi Việt đã về.

Cậu ta nhẹ nhàng vào bếp rửa tay, sau đó trở về chỗ ngủ.

Oanh Oanh cũng không để tâm, cô khép mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, trong mơ hồ, cô bỗng nghe thấy một tiếng khóc thảm thiết. Âm thanh ấy vang lên trong đêm khuya, vừa u ám vừa ai oán.

Cô mở mắt.

Căn phòng đơn giản, giường kê sát cửa sổ, rèm cửa chưa kéo kín. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ.

Một người đàn ông trung niên, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, lơ lửng giữa không trung.

Đây là tầng sáu.

Bên ngoài cửa sổ không có ban công hay chỗ đứng.

Trên người hắn không hề có dương khí, toàn thân bao phủ bởi âm khí lạnh lẽo.

Một hồn ma.

Hắn khóc rống lên từng tiếng bi thương.

Bên cạnh, Thi Li Uyển dường như cũng nghe thấy âm thanh đó. Bà bắt đầu ho, có dấu hiệu tỉnh lại.

Oanh Oanh lạnh lùng nhìn hồn ma ngoài cửa sổ, giọng quát nhẹ nhưng đầy uy nghiêm:

"Cút đi!"

Một tia linh khí phóng ra từ cơ thể cô, đánh mạnh vào hồn ma.

"A—!"

Hồn ma kêu lên thảm thiết, bị đẩy ra xa hàng chục mét, không dám đến gần nữa.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 78: Chương 78


Trong phòng khách, Thi Việt bỗng nhiên mở mắt.

Cậu ngủ rất nông, bởi vì luôn phải để ý đến tình trạng của mẹ.

Cậu cau mày nhìn về phía phòng ngủ.

Hình như… cậu vừa nghe thấy tiếng quát khẽ của Oanh Oanh?

Nhưng rất nhanh, căn nhà lại trở về yên tĩnh.

Thi Việt do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, Oanh Oanh thức dậy sớm.

Cô muốn ra ngoài chạy bộ một chút.

Trong phòng khách, Thi Việt vẫn chưa dậy. Cậu thường thức giấc lúc bảy giờ, sau đó chuẩn bị bữa sáng, chờ mẹ ăn xong rồi mới đến trường.

Oanh Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sớm nhu hòa mà trong trẻo.

Hôm nay là một ngày mới.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn sang căn hộ đối diện. Cửa vẫn đóng chặt, không có chút động tĩnh nào. Cô hơi cau mày nhưng cũng không tiện xen vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể gạt đi sự tò mò mà xuống dưới chạy bộ trước.

Sau khi chạy bộ về, trong nhà đã có tiếng động. Thi Việt và Thi Li Uyển vừa mới thức dậy.

Nồi cơm điện đã được hẹn giờ sẵn để nấu cháo. Thi Việt nhanh nhẹn xào một đĩa khoai tây sợi, đặt thêm một đĩa dưa muối ra bàn.

Trong lúc ăn sáng, Oanh Oanh không kìm được mà hỏi:

"Mẹ, nhà đối diện ở đây lâu chưa?"

Hôm qua tinh thần Thi Li Uyển vẫn còn khá tốt, vậy mà hôm nay lại ủ rũ, ho liên tục. Nghe câu hỏi của con gái, bà chưa kịp đáp thì Thi Việt đã lên tiếng trước.

"Nói về nhà đối diện thì… hình như họ mới chuyển đến. Trước đây căn hộ đó còn là nhà thô, không ai ở cả. Mãi đến năm ngoái mới có người mua lại rồi sửa chữa. Năm nay thì có một gia đình ba người dọn vào."

Oanh Oanh khẽ gật đầu, thì ra là người mới chuyển đến, vậy chắc cũng chưa xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng.

Cô lại hỏi: "Nhà họ có vẻ sống không được thuận lợi lắm đúng không?"

Thi Việt im lặng một lúc rồi mới đáp:

"Hai vợ chồng đó có một đứa con tầm hai, ba tuổi. Đứa trẻ đó khá ồn ào, đêm nào cũng khóc. Còn những chuyện khác thì em không để ý lắm."

Oanh Oanh không hỏi tiếp nữa, nhưng trong đầu lại nhớ đến hồn ma trung niên mà cô thấy ngoài cửa sổ đêm qua. Trông có vẻ là một linh hồn cô độc, không biết liệu có liên quan gì đến gia đình mới chuyển đến kia không.

Dù sao thì cô cũng định dành thời gian tìm hồn ma ấy để khuyên bảo nó rời đi. Nếu cứ để nó khóc lóc bên ngoài như vậy, mẹ nghe thấy chắc chắn sẽ càng khó ngủ, sức khỏe vốn đã yếu ớt rồi.

Thi Li Uyển đột nhiên ngập ngừng, chần chừ một lát mới hỏi nhỏ:

"Oanh Oanh, đêm qua con… có nghe thấy gì lạ không?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 79: Chương 79


Oanh Oanh mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói bình thản:

"Mẹ, không có gì đâu."

Cô không muốn mẹ lo lắng. Với sức khỏe của mẹ, tốt nhất là không nên để bà biết chuyện này.

Nghe vậy, Thi Li Uyển cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ thở dài.

Nhưng Thi Việt thì khác. Đôi đũa trong tay cậu khựng lại một chút, ánh mắt lướt qua chị gái nhưng không nói gì.

Sau bữa sáng, Oanh Oanh nhanh nhẹn thu dọn bát đũa. Lúc này, Thi Việt đã sẵn sàng đi học, cậu vừa thu dọn sách vở vừa liếc nhìn về phía phòng ngủ của mẹ. Thấy mẹ đã vào trong, cậu hạ giọng nói với Oanh Oanh:

"Ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Oanh Oanh gật đầu, theo Thi Việt ra hành lang bên ngoài.

Đứng ở một góc khuất, Thi Việt nhỏ giọng hỏi:

"Hôm qua cô có nghe thấy gì lạ không? Mẹ cứ nói là nghe thấy tiếng đàn ông khóc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy gì cả. Tôi đã đổi phòng ngủ với mẹ nhưng cũng không thấy gì hết."

Oanh Oanh hơi nhíu mày:

"Việt Việt, mẹ bắt đầu nghe thấy tiếng khóc đó từ khi nào?"

Thi Việt chậm rãi kể:

"Khu chung cư này được xây dựng tám năm trước. Khi đó chúng tôi mua căn hộ này, sửa chữa xong thì chuyển vào ở. Nhưng chưa được bao lâu, mẹ đã bắt đầu nói là buổi tối nghe thấy tiếng đàn ông khóc. Tôi thì chưa bao giờ nghe thấy gì cả."

"Đêm nào cũng nghe thấy sao?"

"Không phải." Thi Việt lắc đầu. "Chỉ thỉnh thoảng thôi, khoảng ba đến năm lần một tháng."

Nói xong, cậu thấy Oanh Oanh im lặng suy nghĩ, bèn không nhịn được mà hỏi:

"Tối qua cô có nghe thấy gì không?"

Oanh Oanh không giấu giếm, gật đầu:

"Tối qua, có một hồn ma đàn ông trung niên khóc ngoài cửa sổ."

Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của Thi Việt cứng đờ. Cậu nhìn Oanh Oanh chằm chằm, đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi. Cuối cùng, dường như không biết nên phản ứng thế nào, cậu dứt khoát ngậm miệng lại.

Thấy vậy, Oanh Oanh bình tĩnh nói tiếp:

"Em dương khí mạnh, cơ bản là không cảm nhận được những thứ này. Cho nên dù có đổi phòng ngủ với mẹ cũng không có tác dụng đâu."

Thi Việt lúc này mới hoàn toàn bị chọc giận, cậu trừng mắt nhìn chị gái:

"Chị, chị… Cô nói bậy bạ gì vậy! Bây giờ là thời đại nào rồi, còn tin vào mấy chuyện này nữa?!"

Oanh Oanh biết Thi Việt nhất thời khó mà tin tưởng những điều cô nói, nhưng vẫn tiếp tục hỏi:

"Việt Việt, mấy năm nay trong khu chung cư mình có ai c.h.ế.t không rõ nguyên nhân hay tự tử không?"

Thi Việt lắc đầu, đáp chắc chắn:

"Chuyện đó thì chưa từng xảy ra."

Oanh Oanh cau mày. Nếu chưa từng có ai chết, vậy thì con ma kia rốt cuộc từ đâu đến? Quan trọng hơn, nó dường như không hại ai trong khu, vậy tại sao đêm nào cũng khóc lóc thảm thiết?

Cô thở dài một hơi, không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn Thi Việt nói:

"Vậy em đi học trước đi."

Vừa dứt lời, cửa căn hộ đối diện bất ngờ mở ra.
 
Back
Top Bottom