Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 50: Chương 50


Đào Hải Diệp nghe xong, trong lòng càng thêm thấp thỏm.

Ông chỉ là một kẻ lừa đảo vặt vãnh, nào có bản lĩnh thật sự? Nếu người khác mời thì ông còn có thể kiếm cớ từ chối, nhưng lần này lại là bạn học của con trai, nếu ông không giúp, Đào Lâm chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.

Chần chừ một lát, Đào Hải Diệp chợt nhớ đến lá bùa hộ thân kia.

Sau một hồi đắn đo, ông đứng dậy, đi đến tủ kính, lấy ra lá bùa đã được gấp gọn, cẩn thận đặt vào túi nhỏ rồi đưa cho Viên Chu:

"Tạm thời chú chưa rõ tình hình cụ thể nhà cháu. Trước tiên, cháu cứ mang lá bùa hộ thân này về, đưa cho cha cháu mang theo bên người."

Viên Chu nhìn chằm chằm vào thứ trong tay, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Thứ này… thực sự có tác dụng sao?

Cha cậu ta đã từng mời người đến làm phép, đeo không biết bao nhiêu bùa hộ thân, nhưng vận xui vẫn bám theo mãi.

"Chú ơi, cái này bao nhiêu tiền?" Cậu ta hỏi, trong lòng ôm chút hy vọng mong manh, coi như ngựa c.h.ế.t chữa thành ngựa sống.

"Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp nghiến răng, nói ra con số này.

Đây là mức giá cô gái nhỏ kia đã dặn.

Không chút do dự, Viên Chu lấy ví từ trong cặp, rút ra một xấp tiền mặt rồi đặt vào tay Đào Hải Diệp. Sau khi nhận bùa, cậu ta không quên cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.

Người khách vừa rời đi, Đào Lâm không khỏi suy sụp, quay sang chất vấn cha mình:

"Cha, cha làm cái gì vậy? Bình thường cái lá bùa rách nát kia cha chỉ bán có hai trăm, đã vậy còn toàn là lừa người! Bây giờ lại hét giá tận một nghìn cho bạn học của con, lỡ bị phát hiện thì con còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa?"

Đào Hải Diệp không bận tâm đến lời con trai, chỉ siết chặt xấp tiền trong tay, lẩm bẩm:

"Không sao đâu, không sao đâu..."

Nhìn thái độ ấy, Đào Lâm càng bực bội. Cậu xách cặp đi thẳng về phòng, nhốt mình bên trong, không dám tưởng tượng mấy ngày tới cả trường sẽ bàn tán ra sao về chuyện này.

Viên Chu mang lá bùa vừa mua về nhà họ Viên. Cha cậu, Viên Thành Quân, đang bận rộn trong thư phòng. Cậu đi vào, đặt lá bùa trước mặt ông:

"Cha, con mua cho cha lá bùa hộ thân này, cha mang theo bên người đi."

Viên Thành Quân bật cười:

"Con trai à, con còn tin mấy thứ này sao? Con xem, dạo gần đây cha đã cầu xin không biết bao nhiêu lá bùa hộ thân rồi, nhưng có thấy gì khác đâu! Cha nghe nói ở ngoại thành có một vị đại sư rất cao tay, hai ngày nữa cha tính đến gặp ông ấy một chuyến. Con đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ chuyên tâm học hành cho tốt là được."

"Cha cứ giữ theo bên người đi, dù sao cũng chẳng mất gì mà."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 51: Chương 51


Thấy con trai kiên quyết như vậy, Viên Thành Quân cũng không muốn làm trái ý. Ông tiện tay nhét lá bùa vào túi áo rồi tiếp tục công việc.

Sáng hôm sau, Viên Thành Quân lái xe đến công ty. Khi đến đoạn cầu vượt, vừa định đánh lái thì vô lăng bỗng trở nên mất kiểm soát. Dù ông cố gắng xoay chuyển thế nào, tay lái cũng không nghe theo. Mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt ông tái nhợt. Trước mắt, chiếc xe lao nhanh về phía lan can cầu vượt mà không cách nào dừng lại.

"Xong rồi!" – Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Viên Thành Quân trống rỗng. Ông hiểu rằng mình không còn đường sống.

Một cú va chạm dữ dội ập đến. Cả người lẫn xe đ.â.m xuyên qua lan can, lao thẳng xuống mặt đất từ độ cao hơn mười mét. Ông thậm chí có thể cảm nhận được chiếc xe lộn nhào mấy vòng, nhưng điều kỳ lạ là ngoài cảm giác choáng váng, ông không hề thấy đau đớn tột cùng như mình tưởng.

Khi chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Viên Thành Quân phát hiện mình vẫn còn sống! Dây an toàn đã bung ra, cửa xe bị vỡ nát. Ông khó khăn bò ra ngoài, đứng dậy trong sự bàng hoàng.

Trước mắt ông là chiếc xe gần như nát vụn. Ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy vết hở trên lan can cầu vượt – nơi ông đã lao xuống. Đáng lẽ, ông không thể nào sống sót sau cú rơi đó!

Đúng lúc này, trong túi quần truyền đến một cảm giác nóng rát. Ông vội vàng đưa tay vào sờ, rút ra lá bùa hộ thân mà Viên Chu đã đưa tối qua.

Ngay khi vừa cầm ra ngoài, lá bùa bỗng bốc cháy!

Ngọn lửa bùng lên không có lý do, không có nguồn bén lửa. Hoảng hốt, Viên Thành Quân lập tức buông tay. Lá bùa rơi xuống đất, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Ông đứng lặng người, tim đập thình thịch. Nhìn đống tro tàn dưới chân, ông không khỏi rùng mình.

Lá bùa này… rốt cuộc là thứ gì?

Những người đi đường xung quanh nhanh chóng tụ lại, ai nấy đều kinh hãi.

"Trời ơi, sao chiếc xe này lại lao xuống từ cầu vượt thế?"

"Trong xe có người không? Mau cứu người, gọi cảnh sát với xe cứu thương đi!"

"Hình như tài xế không sao, tôi vừa thấy ông ấy bò ra khỏi xe."

"Rơi từ độ cao đó mà còn sống được ư? Không thể nào!"

Những tiếng xì xào bàn tán vang lên, nhưng Viên Thành Quân gần như không nghe rõ. Ông vẫn đứng ngơ ngác nhìn đống tro tàn của lá bùa hộ th*n d*** chân, sắc mặt tái nhợt.

Ông vẫn còn sống.

Thật sự vẫn sống sót sau cú rơi từ trên cầu vượt xuống đất?

Viên Thành Quân run rẩy lấy điện thoại ra, định gọi ngay cho con trai để hỏi rõ nguồn gốc của lá bùa hộ thân này. Nhưng nghĩ lại, ông quyết định đích thân đến trường tìm Viên Chu.

Nắm chặt điện thoại trong tay, ông loạng choạng bước vài bước, sau đó vẫy một chiếc xe lại.

Phía sau, có người lo lắng gọi theo: "Bác ơi, bác có chắc là không bị thương không? Bác cứ đợi xe cứu thương đi, lỡ có chấn thương bên trong thì sao!"

Chấn thương bên trong sao?
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 52: Chương 52


Viên Thành Quân cảm thấy ngoài sự hoảng sợ tột cùng, cơ thể ông dường như không có gì bất thường. Không chút chần chừ, ông bảo tài xế đưa mình đến trường trung học Tiệp An.

Trên đường đi, đầu óc ông xoay vần đủ thứ suy nghĩ. Lá bùa hộ thân này rốt cuộc là của cao nhân phương nào? Thành phố Ninh Bắc thật sự có người lợi hại như vậy sao? Nếu có, ông nhất định phải tìm bằng được người đó!

Rất nhanh, xe đã đến cổng trường. Viên Thành Quân bước vội vào trong, tìm Viên Chu.

Khi Viên Chu vừa ra, cậu lập tức giật mình khi thấy cha mình cả người lấm lem bụi bặm, trên trán còn có một vết rách nhỏ. Cậu hốt hoảng hỏi: "Cha, cha bị làm sao thế?"

"Không sao." Viên Thành Quân xua tay, nhưng sắc mặt vẫn chưa thể bình tĩnh lại, giọng nói có chút run rẩy: "Con trai, đừng lo, cha không sao. Chỉ là... cha vừa gặp tai nạn xe."

Viên Chu sững sờ: "Tai nạn xe? Cha không sao thật chứ? Cha có mang theo lá bùa hộ thân không? Hay là... nó vô dụng? Chết tiệt, vậy là thằng khốn Đào Lâm đó lừa con rồi!"

"Không!" Viên Thành Quân vội vàng nắm lấy tay con trai, ánh mắt đầy nghiêm túc: "Con trai, đừng nói bậy. Cha đến đây là để hỏi con... lá bùa này, con mua từ đâu?"

Viên Chu chưa kịp phản ứng, ông đã tiếp tục nói, giọng đầy kích động:

"Cha vừa lái xe trên cầu vượt thì vô lăng đột nhiên mất kiểm soát. Cả người cả xe lao thẳng xuống dưới. Đáng lẽ cha đã c.h.ế.t chắc rồi, nhưng con xem—" Ông chỉ vào chính mình, đôi mắt đầy vẻ hoang mang và chấn động: "Cha không chết! Xe thì gần như nát vụn, nhưng cha chỉ bị thương nhẹ mà thôi!"

Viên Chu đứng lặng người.

"Con trai," Viên Thành Quân hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Lá bùa hộ thân này chắc chắn không phải đồ tầm thường! Người đã vẽ ra nó nhất định là một cao nhân thực sự. Cha phải gặp được người đó! Cha muốn đích thân nhờ người ấy xem giúp cha. Nếu không có lá bùa này, có lẽ bây giờ cha đã thành một đống thịt nát cùng với chiếc xe rồi!"

Đào Hải Diệp nhìn thấy Viên Chu dẫn theo một người đàn ông trung niên có vài phần giống cậu ta bước vào, cả người ông bất giác căng thẳng, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

Quả nhiên, cô gái nhỏ kia là một kẻ lừa đảo! Càng xinh đẹp lại càng biết cách lừa người ta!

Người đàn ông trung niên đến trước mặt Đào Hải Diệp, khẽ chắp tay, giọng nói đầy cung kính:

"Thầy Đào, hôm qua con trai tôi có mua một lá bùa hộ mệnh ở chỗ thầy. Hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn! Nếu không có lá bùa đó, e rằng giờ này tôi đã không còn trên cõi đời này rồi. Nhưng tôi vẫn có chút nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc mình đã gặp phải chuyện gì, nên muốn nhờ thầy xem giúp."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 53: Chương 53


Người này chính là Viên Thành Quân, một thương nhân có tiếng. Xưa nay, ông tự nhận bản thân chưa từng làm điều gì thương thiên hại lý, mỗi năm đều trích ra hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu để làm từ thiện. Ông không tin số mệnh mình lại bạc bẽo đến thế, nhưng những chuyện quái dị xảy ra gần đây lại khiến ông không thể không suy nghĩ.

Đào Hải Diệp ngây người trong giây lát, rồi như chợt hoàn hồn, ông ta thở dài, xoa mặt đầy mệt mỏi:

"Viên tiên sinh, tôi phải nói thật với ông… lá bùa hộ mệnh đó không phải do tôi vẽ."

Viên Thành Quân sững sờ: "Thầy Đào, ý ông là… lá bùa đó do người khác vẽ?"

"Đúng vậy." Đào Hải Diệp gật đầu, chậm rãi kể lại chuyện xảy ra một tuần trước, khi một cô gái trẻ đến cửa hàng mua chu sa.

Nghe xong, Viên Thành Quân ngây người: "Vậy theo lời thầy Đào, lá bùa cứu mạng tôi… là do một cô bé chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi vẽ ra?"

"Thiên chân vạn xác!" Đào Hải Diệp cười khổ, bất đắc dĩ nói, "Thực ra ban đầu tôi cũng không tin cô gái đó có bản lĩnh gì. Nhưng hôm qua bị Viên Chu ép quá, tôi không còn cách nào khác, lại sợ cậu ta mất mặt trước bạn bè, nên mới lấy lá bùa của cô ấy đưa cho cậu ta."

Viên Thành Quân nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Vậy thầy có thông tin liên lạc của cô gái đó không?"

Đào Hải Diệp thở dài, lắc đầu: "Tôi không có. Lúc đó tôi còn nghĩ cô ta là kẻ lừa đảo nên cũng chẳng để tâm."

Viên Chu lo lắng không thôi: "Cha, vậy bây giờ phải làm sao?"

Viên Thành Quân suy nghĩ một lát, rồi nói: "Chúng ta đợi ở đây trước đã. Thầy Đào nói cô gái đó sẽ quay lại để bán thêm bùa đúng không? Cha ở lại chờ, con thì cứ về trường đi."

Nhưng Viên Chu lại không chịu. Cậu ta cảm thấy bất an vô cùng, không muốn rời khỏi đây.

Thấy vậy, Đào Hải Diệp đành mang hai cái ghế từ trong cửa hàng ra cho hai cha con ngồi. Trong lúc chờ đợi, Viên Thành Quân hỏi:

"Thầy Đào, bùa của cô gái đó bán bao nhiêu tiền?"

"Một nghìn tệ." Đào Hải Diệp trả lời, trong lòng vẫn không khỏi cảm khái. Ông ta thậm chí còn nghi ngờ, không biết có phải do lá bùa có tác dụng thật hay chỉ đơn giản là Viên Thành Quân may mắn mà thôi.

Nghe xong, Viên Thành Quân bật cười khổ sở. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mạng sống của mình lại chỉ đáng giá một nghìn tệ.

Một lá bùa có thể cứu mạng người, vậy mà chỉ bán với giá một nghìn thôi sao?

Ở một nơi khác, Oanh Oanh nhìn chồng bùa dày cộp trước mặt, trong lòng thầm tính toán.

Đây đều là những lá bùa hộ mệnh, bùa trấn trạch, bùa an thần, bùa trừ tà đơn giản… Tổng cộng khoảng bốn mươi lá. Không biết số bùa hộ mệnh mà cô gửi ở tiệm hương đèn đã bán hết chưa nhỉ?

Có lẽ hôm nay cô nên đến xem thử.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 54: Chương 54


Những ngày này, ngoài tu luyện, Oanh Oanh đều tập trung vẽ bùa. Nhờ đó, tu vi của cô có chút tiến triển, hơn nữa, sau mỗi lần tu luyện, tạp chất trong cơ thể lại theo lỗ chân lông thoát ra ngoài.

Dần dần, làn da của cô trở nên trắng như tuyết, mịn màng không tì vết.

Từ nhỏ, Oanh Oanh đã thừa hưởng nhan sắc kiều diễm của Thi Li Uyển, thậm chí còn rực rỡ hơn. Dung mạo cô dịu dàng, kết hợp với mái tóc dài xoăn nhẹ như rong biển, trông vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối, khiến người khác dễ nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, hoặc… bắt nạt.

Oanh Oanh trước kia đúng là rất dễ bị bắt nạt.

Nhưng nếu có ai đó từng nằm trong quan tài suốt hai nghìn năm rồi tỉnh lại, chắc chắn tính cách cũng sẽ thay đổi rất nhiều.

Oanh Oanh cũng không ngoại lệ.

Sau khi đóng gói gọn gàng những lá bùa vừa vẽ xong, cô cầm theo chúng rồi xuống lầu, chuẩn bị ra ngoài.

Không ngờ dưới lầu lại có người.

Trần Linh Bảo và Dư Hồng Vân đều đang ở đó. Dạo gần đây, sức khỏe của Trần Linh Bảo không tốt, sắc mặt nhợt nhạt, hầu như chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Cả hai vừa thấy Oanh Oanh từ trên lầu bước xuống, lập tức ngây người.

Thiếu nữ trước mắt da trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo, đôi mắt đen láy như chứa nước mùa thu.

Rõ ràng gương mặt này không hề thay đổi so với trước khi mất tích, nhưng bây giờ, vẻ đẹp của cô lại khiến người ta kinh ngạc, giống như một nụ hoa đột nhiên nở rộ, kiều diễm mà rực rỡ.

Trần Linh Bảo nhìn mà không khỏi ghen tị, rồi lại nghĩ đến tình trạng cơ thể của mình, vành mắt đỏ hoe.

Dư Hồng Vân nhìn Oanh Oanh, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Trong lòng bà ta dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ.

Oanh Oanh không quan tâm đến phản ứng của hai người, chỉ im lặng đi về phía cửa lớn.

Ngay khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, giọng nói căng thẳng của Dư Hồng Vân vang lên phía sau: "Con định đi đâu?"

Oanh Oanh dừng bước, quay đầu lại, giọng thản nhiên: "Ra ngoài một chút."

"Không được đi!" Dư Hồng Vân lập tức quát lên: "Con vừa khỏi bệnh, ra ngoài làm gì?"

Oanh Oanh không đáp, cũng không dừng lại, tiếp tục tiến về phía cửa.

Thấy vậy, Dư Hồng Vân càng tức giận, giọng nói cao hơn: "Trần Linh Oanh! Con đến lời của mẹ cũng không nghe sao?"

Nghe đến hai chữ "mẹ", bước chân Oanh Oanh khựng lại.

Cô chậm rãi quay người, đi đến trước mặt Dư Hồng Vân, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo: "Bà đang nói chính bà sao? Chuyện tôi ra đời, bà và cha tôi hẳn là hiểu rõ nhất chứ?"

Dư Hồng Vân đột nhiên tái mặt.

Oanh Oanh cũng không để ý đến phản ứng của bà ta, chỉ thản nhiên xoay người rời đi.

Phía sau, Trần Linh Bảo sốt ruột nắm tay Dư Hồng Vân, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, con phải làm sao bây giờ? Bác sĩ nói con cần phải thay thận sớm, nhưng Oanh Oanh không đồng ý. Con phải làm gì đây?"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 55: Chương 55


Nhưng Dư Hồng Vân gần như không nghe thấy gì nữa.

Bà ta đứng ngây người, trong lòng rối loạn.

Oanh Oanh… có phải đã biết chuyện gì rồi không?

Nhưng không thể nào! Từ ngày bế đứa trẻ này về nhà, bà ta chưa từng nhắc lại chuyện đó với Trần Nghĩa Xương, cũng chưa bao giờ nói trước mặt bọn trẻ. Oanh Oanh làm sao có thể biết được?

Oanh Oanh bước ra khỏi cửa, lặng lẽ đi về phía trường trung học Tiệp An.

Từ đây đến đó, nếu đi bộ mất hơn nửa tiếng, còn nếu đi tàu điện ngầm chỉ mất khoảng mười phút. Nhưng cô không có tiền, trên người hoàn toàn không có một xu, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có, chỉ có duy nhất một tấm chứng minh thư – thứ mà cô đã tìm thấy trong phòng của Trần Nghĩa Xương cách đây vài ngày.

Từ lâu, cô đã chuẩn bị rời khỏi nhà họ Trần.

Đứng trước cổng trường trung học Tiệp An, Oanh Oanh lặng lẽ nhìn vào trong.

Cô không có mục đích cụ thể, chỉ đơn giản muốn xem liệu mình có thể gặp được Thẩm Dư Huề hay không.

Hôm nay trời âm u, mây xám giăng kín, báo hiệu một cơn mưa sắp tới. Oanh Oanh đứng đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy người mình muốn gặp, đành quay người bước vào con ngõ nhỏ.

Trước cửa một cửa hàng hương đèn, ba người đàn ông đang ngồi trò chuyện. Trong số đó, có một người trung niên với dáng vẻ tiều tụy, khuôn mặt hằn rõ nét mệt mỏi. Nhưng điều khiến Oanh Oanh chú ý hơn cả chính là thứ ở bên cạnh ông ta. Cô nheo mắt quan sát. Ban ngày ban mặt mà nó dám xuất hiện, nhưng nghĩ lại, hôm nay trời âm u thế này, có nhìn thấy cũng không có gì lạ. Điều kỳ lạ là tại sao nó lại đi theo người đàn ông đó?

Bỗng, một trong ba người đàn ông ngồi đó—Đào Hải Diệp—đột nhiên nhìn thấy cô, liền kích động nói với người bên cạnh:

"Viên tiên sinh, chính là cô ấy!"

Người đàn ông trung niên được gọi là Viên tiên sinh lập tức đứng dậy. Khi nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, ông ta thoáng sững sờ. Oanh Oanh sở hữu nhan sắc thanh tú, xinh đẹp đến mức khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Ngay cả chàng trai trẻ đứng bên cạnh ông ta—Viên Chu—cũng đỏ bừng tai, không giấu được sự bối rối.

Đào Hải Diệp vội vàng kể lại chuyện của nhà họ Viên cho Oanh Oanh nghe. Cô lặng lẽ quan sát Viên Thành Quân. Khuôn mặt ông ta có những đường nét rất tốt: môi thẳng, vành tai dày đỏ, gò má cao, trán rộng, địa các đầy đặn—đều là tướng mạo phú quý, tuổi già hưởng phúc. Thế nhưng, cung phu thê của ông ta lại phủ đầy hắc khí, cho thấy quan hệ vợ chồng có vấn đề nghiêm trọng. Đáng lo hơn cả, ấn đường của ông ta bị sát khí bao trùm, đây là tướng mệnh yểu.

Nghe xong câu chuyện, Oanh Oanh hơi do dự rồi nói:

"Thật ra tôi chỉ biết vẽ bùa, mấy chuyện khác có lẽ không giỏi lắm."

Tuy cô từng học rất nhiều trong Tàng thư các, bao gồm cả thuật xem tướng, nhưng việc nhìn tướng để luận đoán vận mệnh cả đời vẫn cần thời gian rèn luyện. Cô mới chỉ có thể xem xét tổng quát. Dù vậy, cô cũng mơ hồ đoán được chuyện của Viên Thành Quân có liên quan đến thứ kia.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 56: Chương 56


Bên cạnh Viên Thành Quân, có một đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi. Nó mặc một bộ quần áo cũ rách, làn da tái nhợt, khuôn mặt méo mó trông vô cùng đáng sợ. Khi thấy Oanh Oanh, nó hơi co rúm lại, dường như sợ hãi luồng linh khí tỏa ra từ cô.

Viên Thành Quân chắp tay cầu khẩn:

"Dù thế nào đi nữa, xin cô hãy giúp tôi xem một chút."

Gọi cô là "đại sư" có vẻ hơi kỳ quặc, bởi thiếu nữ trước mặt tuổi còn rất trẻ, thậm chí trông chỉ ngang ngửa con trai ông ta. Nhưng lúc này, ông không còn lựa chọn nào khác.

Oanh Oanh nhìn sát khí bao quanh Viên Thành Quân, rồi lại liếc sang đứa trẻ. Ánh mắt cô sắc bén:

"Là ngươi làm sao? Tại sao lại hại ông ấy?"

Ba người đàn ông có mặt ở đó đều sững sờ. Ánh mắt của Oanh Oanh đang dừng lại ở một góc trống bên cạnh Viên Thành Quân—một nơi mà họ chẳng thấy gì cả. Cả ba bất giác rùng mình.

Đứa trẻ chợt thét lên một tiếng, quay người định bỏ chạy. Bản năng mách bảo nó rằng cô gái này rất nguy hiểm.

Nhưng làm sao Oanh Oanh có thể để nó chạy trốn? Cô nhẹ nhàng niệm chú, một luồng linh khí yếu ớt lao ra, quấn lấy mắt cá chân đứa trẻ, kéo nó quay lại. Nó bị lôi thẳng qua cơ thể của Viên Thành Quân, khiến ông chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Trước mặt cô, đứa trẻ run lẩy bẩy. Nhưng Oanh Oanh chẳng hề sợ hãi. Nếu nói về "ác ma", thì bản thân cô còn là một "đại ma đầu", những thứ này chẳng là gì cả.

Cô đưa tay bóp lấy cổ đứa trẻ, nhấc bổng nó lên một cách dễ dàng.

Đứa trẻ hét lên, âm thanh chói tai đến mức như muốn xuyên thủng không trung. Ngay cả Đào Hải Diệp cũng cảm nhận được tiếng gào thét thất thanh của một đứa trẻ vang vọng đâu đây…

Ba người sợ đến mức mặt mày tái mét, cả cơ thể run lên, không ai dám hoài nghi nữa. Rõ ràng, cô gái nhỏ này không hề bình thường.

Bọn họ trân trối nhìn thiếu nữ có đôi mắt trong veo, hàng lông mày thanh tú, dung mạo dịu dàng đến mức vô hại. Nhưng chính cô lại thản nhiên vươn tay bóp nát một thứ gì đó, gương mặt không chút biến đổi, vẫn giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Đứa trẻ trước mặt hoảng sợ đến cực điểm, bật khóc nức nở.

"Khóc cái gì mà khóc!" Oanh Oanh giơ tay đ.ấ.m vào mặt nó, quát lên, "Mau nói đi! Ai sai mày làm chuyện này?"

Đứa trẻ sợ hãi run rẩy, vừa khóc vừa lắp bắp: "Là… là một người đàn ông tên Cao Thắng! Hắn ta tìm chủ nhân của tôi, trả giá rất cao để lấy mạng người này..." Nó sụt sịt nấc lên từng hồi, "Tôi… tôi không muốn g.i.ế.c người đâu, nhưng chủ nhân của tôi sẽ khiến tôi hồn phi phách tán nếu tôi không làm theo… Tôi sợ lắm! Xin chị đừng đánh tôi nữa, được không?"

Oanh Oanh liếc mắt sang Viên Thành Quân, hỏi: "Viên tiên sinh, ông có quen ai tên Cao Thắng không? Nó nói Cao Thắng đã thuê chủ nhân của nó để lấy mạng ông."

Nghe vậy, sắc mặt Viên Thành Quân lập tức thay đổi, Viên Chu đứng cạnh cũng biến sắc. Cao Thắng… chính là em họ của mẹ kế anh ta!

"Cao Thắng?" Viên Thành Quân lẩm bẩm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. "Hắn ta là quản lý trong công ty của tôi, là vợ tôi xin cho hắn vào làm. Bà ấy nói hắn là em họ xa, năng lực không tệ, có chút bản lĩnh nên tôi sắp xếp một vị trí tốt trong công ty cho hắn."

Oanh Oanh nhìn ông ta rồi lại liếc qua vận khí của ông, giọng điềm nhiên: "Viên tiên sinh, tốt nhất ông nên điều tra kỹ mối quan hệ giữa vợ ông và Cao Thắng. Tôi thấy cung phu thê của ông đen sì, có thể bà ấy đang có ý định hại ông."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Đào Hải Diệp trắng bệch, còn cha con nhà họ Viên thì tối sầm lại.

Không chần chừ, Viên Thành Quân lập tức lấy điện thoại, bước nhanh ra đầu ngõ để gọi người điều tra.

Viên Chu siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh băng.

Oanh Oanh cũng không quan tâm chuyện riêng của người khác, giờ đã có manh mối, chỉ cần lần theo dấu vết là có thể giải quyết.

Cô cúi xuống nhìn đứa trẻ sơ sinh trước mặt, trong lòng do dự. Nó có sát khí, nhưng không quá nặng, chắc hẳn chưa gây hại lâu.

Như đoán được suy nghĩ của Oanh Oanh, đứa trẻ đột nhiên òa khóc. Hai hốc mắt trống rỗng chảy ra dòng nước đen ngòm, trông đáng sợ đến dựng tóc gáy.

"Câm miệng! Không được khóc!" Oanh Oanh gắt lên.

Nhưng nó vẫn nức nở không ngừng, giọng nghẹn ngào: "Chị ơi… chị định g.i.ế.c em sao?" Nước mắt đen tiếp tục rơi xuống. "Em chưa từng g.i.ế.c ai… Đây là lần đầu tiên… Sau khi bị chủ nhân bắt về, hắn ép em làm chuyện xấu. Lúc đầu chỉ là dọa nạt để hắn lừa tiền người khác bằng tà thuật. Nhưng rồi Cao Thắng xuất hiện, trả giá rất cao… Chủ nhân đồng ý, bắt em đi ám Viên tiên sinh.

Lúc đầu em chỉ làm ông ấy bị thương nhẹ thôi… Nhưng chủ nhân đe dọa rằng nếu không g.i.ế.c ông ấy nhanh thì sẽ khiến em hồn phi phách tán. Em sợ lắm… nên mới động tay động chân trên xe của Viên tiên sinh. Nhưng khi thấy ông ấy không sao, em cũng không dám về, chỉ dám lén đi theo ông ấy..."

Oanh Oanh mím môi, hỏi: "Chủ nhân của ngươi rất lợi hại sao?"

Đứa trẻ im lặng một lát rồi đáp: "Không lợi hại bằng chị đâu… Hắn ta chỉ có mắt âm dương, có thể nhìn thấy bọn em. Sau đó, hắn tình cờ học được một chút tà thuật để khống chế bọn em. Hắn không dám động vào người thực sự có bản lĩnh… Nhưng vì hắn biết ngày tháng năm sinh và xương cốt của em nên em không thể phản kháng."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 57: Chương 57


Đứa trẻ có thể cảm nhận được linh khí. Những loại *m v*t như nó sợ nhất chính là linh khí, vì chủ nhân của nó chỉ dựa vào tà thuật mà không có linh khí, còn cô gái trước mặt lại khác.

Oanh Oanh không nói gì thêm, nhưng cũng buông đứa trẻ ra. Cổ nó lúc này in hằn một vết cháy do linh khí để lại, trông có vẻ đáng thương.

"Chị không g.i.ế.c em sao?" Đứa trẻ run rẩy, co rúm dưới chân cô, không dám chạy trốn.

"Tôi trông giống nữ ma đầu g.i.ế.c người vô tội lắm à?" Oanh Oanh nhướng mày hỏi ngược lại.

Đứa trẻ vội lắc đầu, rồi nhận ra cô thực sự không định g.i.ế.c mình, bèn ngừng khóc. Nó cứ thế đi theo cô, ngoan ngoãn gọi "chị" hết lần này đến lần khác.

Một lúc sau, Viên Thành Quân gọi điện xong, quay trở lại. Oanh Oanh đơn giản kể lại chuyện về đứa trẻ đó. Nghe xong, sắc mặt ba người đàn ông tái mét. Nghĩ đến tiếng hét chói tai vừa rồi, họ không khỏi tin lời cô.

Viên Thành Quân chắp tay cảm tạ: "Sư phụ, thật sự cảm ơn ngài. Tôi đã cho người đi điều tra chuyện của vợ tôi và Cao Thắng, chắc sẽ sớm có kết quả."

Sau đó, ông quay sang dặn con trai: "Viên Chu, con về trường trước đi."

Viên Chu có vẻ do dự. Thấy vậy, Oanh Oanh nói: "Cậu cứ yên tâm về trường, ấn đường của cha cậu đã tan hết sát khí rồi, sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."

Hơn nữa, đứa trẻ gây chuyện giờ đã bị cô khống chế, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân, không còn khả năng ra tay nữa.

Nghe vậy, Viên Chu mới gật đầu, nhưng trước khi đi, cậu ta vẫn lén nhìn Oanh Oanh, đôi tai đỏ ửng.

Oanh Oanh nhìn theo, rồi nhàn nhạt nói: "Bạn học Viên, hy vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật, đừng nói chuyện của tôi ra ngoài."

Cô không muốn quá nhiều người biết đến, nhất là khi sắp tới còn phải nhập học ở trường trung học Tiệp An.

Viên Chu lập tức đáp: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh đâu."

Chờ Viên Chu rời đi, Oanh Oanh đưa mấy lá bùa trong tay cho Đào Hải Diệp: "Ông chủ Đào, ông vẫn bán thứ này chứ?"

Đào Hải Diệp nhận lấy, cẩn thận hỏi: "Sư phụ, ngài định bán bao nhiêu tiền một lá bùa? Trước đây tôi bán cho Viên tiên sinh là một nghìn."

Oanh Oanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cứ giữ giá một nghìn?"

Trước đây, Đào Hải Diệp bán hai trăm một lá, cô nâng lên năm lần, nhưng thời buổi này một nghìn tệ cũng gần bằng nửa tháng sinh hoạt phí của một gia đình bình thường, có vẻ hợp lý.

Viên Thành Quân nghe vậy thì vội vàng lắc đầu: "Một nghìn thì quá rẻ! Bên ngoài, thầy phong thủy chỉ xem đơn giản thôi cũng lấy ít nhất mười vạn!"

Những thầy phong thủy ông ta từng tìm trước đây đều nói không phải vấn đề âm trạch hay dương trạch, nhưng vẫn thu ông ta mười vạn một lần.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 58: Chương 58


Oanh Oanh có chút do dự. Cô thực sự không rõ tiêu chuẩn giá cả của ngành này.

Thấy vậy, Viên Thành Quân suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Hay sư phụ định giá một vạn một lá? Thật ra giá này vẫn còn thấp."

Ông ta cảm thấy ngay cả mười vạn cũng không thành vấn đề, nếu là hai mươi vạn, ông ta cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mua.

Oanh Oanh gật đầu: "Được rồi."

Sau đó, Đào Hải Diệp đưa lại một nghìn trước đó cho cô. Oanh Oanh muốn chia năm năm với ông ta, nhưng ông ta nào dám nhận? Cuối cùng, cô đành phải nhét tiền vào tay ông.

Cuối cùng, hai người thống nhất, mỗi khi bán được một lá bùa, Đào Hải Diệp sẽ được năm trăm. Dù thực tế, ông ta cũng chẳng dám nhận một đồng nào.

Đào Hải Diệp cảm thấy có thể quen biết một người như Oanh Oanh đã là vinh hạnh lớn.

Về phần Oanh Oanh, cô cũng có tính toán riêng. Cô không thể trực tiếp đứng ra bán bùa, bởi cô còn phải đi học. Tìm được một người giúp mình ra mặt sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Khi thấy bọn họ đã thương lượng xong, Viên Thành Quân lên tiếng: "Sư phụ, lần này thực sự cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ. Không biết số tài khoản của ngài là bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển tiền thù lao cho ngài."

Chỉ cần xác minh được mối quan hệ giữa vợ mình và Cao Thắng, mọi chuyện coi như đã được giải quyết.

Oanh Oanh trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Viên tiên sinh, ông có quyền lực không?"

Viên Thành Quân thoáng ngạc nhiên. Cô gái này rõ ràng có bản lĩnh, nhưng dường như không hiểu nhiều về thế sự. Dù vậy, ông vẫn nhận ra hàm ý trong lời cô nói: "Sư phụ có chuyện gì cần tôi giúp sao?"

Oanh Oanh gật đầu: "Một lát nữa, tôi sẽ giúp Viên tiên sinh giải quyết chủ nhân của đứa trẻ này. Sau khi xong việc, tôi không cần thù lao, nhưng tôi có hai việc muốn nhờ ông giúp."

"Sư phụ cứ nói."

Ánh mắt Oanh Oanh dừng lại ở một tấm biển gần đó, trên đó ghi ba chữ "Trung học Tiệp An". Cô chậm rãi nói: "Tôi muốn được vào học ở trường trung học Tiệp An. Ngoài ra, tôi muốn nhờ Viên tiên sinh tìm giúp một người. Bà ấy tên là Thi Li Uyển, khoảng bốn mươi tuổi, bên cạnh có một đứa con trai mười sáu tuổi. Mười sáu năm trước, bà ấy sinh một cặp song sinh tại bệnh viện phụ khoa thành phố Ninh Bắc, nhưng bệnh viện tuyên bố với bên ngoài rằng đứa con gái đã c.h.ế.t lưu."

Nếu chỉ dựa vào bản thân mình, hiện tại cô không có cách nào để vào trường Tiệp An, cũng chẳng có cách nào tìm được mẹ ruột và em trai.

Viên Đào nghe xong, trong lòng chấn động, mơ hồ đoán ra điều gì đó.

Viên Thành Quân trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: "Sư phụ không chỉ cứu mạng tôi mà còn cứu cả con trai tôi. Tôi cũng phần nào đoán được suy tính của vợ tôi. Cô ta lo rằng sau này tôi sẽ để lại công ty cho con trai cả, vì vậy cô ta chọn cách ra tay trước. Nếu con trai tôi xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, thậm chí có thể phát hiện ra điều gì đó. Thế nên, cô ta muốn g.i.ế.c tôi trước, sau đó mới tùy cơ ứng biến với con trai tôi."

Nói đến đây, ánh mắt ông tràn ngập lạnh lẽo.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 59: Chương 59


"Sư phụ đã cứu hai cha con tôi, hai chuyện này đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng thù lao vẫn nên trả. Hay là tôi chuyển thẳng vào điện thoại của sư phụ?"

Oanh Oanh im lặng. Thực ra, cô cũng rất cần tiền. Nhưng cô hơi ngập ngừng: "Tôi không có điện thoại."

Viên Thành Quân ngạc nhiên: "Vậy sư phụ có số thẻ ngân hàng không?"

Oanh Oanh lắc đầu: "Tôi cũng không có thẻ ngân hàng."

Cả Viên Thành Quân và Đào Hải Diệp đều sửng sốt. Thời đại này mà không có điện thoại hay thẻ ngân hàng? Điều đó thực sự khó tin.

Hai người không hỏi nhiều. Viên Thành Quân đề nghị: "Còn chút thời gian, hay là tôi đưa sư phụ đi mua điện thoại, làm thẻ luôn? Mấy thứ này sau này đều cần dùng đến."

Oanh Oanh suy nghĩ rồi gật đầu. Trước khi rời đi, cô cúi đầu dặn dò đứa trẻ sơ sinh: "Không muốn hồn phi phách tán thì ngoan ngoãn ở đây chờ tôi quay lại."

Sau đó, Viên Thành Quân dẫn Oanh Oanh đến trung tâm thương mại gần đó, giúp cô chọn một chiếc điện thoại, mở số, rồi lại đưa cô đi làm thẻ ngân hàng. Ông còn tận tình hướng dẫn cô cách sử dụng WeChat và Alipay.

Cuối cùng, ông chuyển vào tài khoản của cô hai mươi vạn.

Oanh Oanh nhìn con số trên màn hình, có chút kinh ngạc: "Hai mươi vạn? Nhiều quá."

"Thực ra, con số này không hề cao."

Viên Thành Quân cười khổ. Cô gái trước mặt rõ ràng có bản lĩnh thông thiên, nhưng lại chẳng hề am hiểu thế sự, điều này thực sự khiến ông cảm thấy kỳ lạ.

Khi về đến cửa hàng hương nến của Đào Hải Diệp, Oanh Oanh nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh vẫn ngồi xổm trước cửa, còn Đào Hải Diệp thì trốn trong tiệm, ôm chặt lá bùa trấn trạch, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nghĩ đến hai mươi vạn vừa có trong tài khoản, tâm trạng Oanh Oanh vô cùng tốt. Cô lấy ba lá bùa đưa cho Viên Thành Quân: "Viên tiên sinh, cái này tặng ông. Một lá bùa trấn trạch, hai lá bùa hộ mệnh, ông và bạn học Viên mỗi người một lá."

Viên Thành Quân hơi sững người, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, chân thành cảm ơn.

Không lâu sau, điện thoại của ông reo lên. Nghe máy xong, ông mở tập tin được gửi qua WeChat, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Cao Thắng kia quả nhiên không phải em họ gì của vợ ông mà chính là tình nhân của bà ta. Hai người đã lén lút qua lại với nhau từ một năm trước.

Đáng hận hơn, một tháng trước, Cao Thắng đã chuyển một trăm vạn cho một người đàn ông tên Chu Kính Nghiệp. Không chỉ vậy, hắn ta còn cùng vợ Viên Thành Quân lợi dụng chức vụ để biển thủ công quỹ. Đây cũng chính là lý do hai người nóng lòng muốn g.i.ế.c ông để bịt đầu mối.

Sau khi kể lại tình hình cho Oanh Oanh, cô quay sang hỏi đứa trẻ sơ sinh: "Chủ nhân của nhóc có phải là Chu Kính Nghiệp không?"

Đứa trẻ lập tức gật đầu, giọng run rẩy: "Đúng vậy, hắn ta rất xấu."

Oanh Oanh liếc nhìn nó một cái. Đứa trẻ nhớ lại những việc mình đã làm, bỗng thấy xấu hổ, cúi đầu im lặng.

Viên Thành Quân nghiến răng, hít sâu một hơi rồi nói: "Hôm nay thực sự cảm ơn sư phụ. Những chuyện còn lại không cần phiền đến sư phụ nữa. Tôi sẽ lập tức báo cảnh sát. Bọn họ thuê người g.i.ế.c tôi, lại còn có bằng chứng biển thủ công quỹ, lần này nhất định không thoát được."

Bằng chứng đã rõ ràng, ít nhất hai kẻ đó cũng phải ngồi tù mười mấy năm.
 
Back
Top Bottom