Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 40: Chương 40


Cô suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu hỏi:

"Ông chủ, mấy tấm bùa này bán thế nào?"

Ông chủ liếc cô một cái, đáp:

"Có bùa hộ mệnh, bùa trấn trạch, bùa trừ tà. Bùa hộ mệnh rẻ nhất, hai trăm một tờ. Bùa trấn trạch và bùa trừ tà thì năm trăm một tờ."

Thực tế, bùa chú có vô số loại, nhưng những loại mà ông chủ vừa kể chỉ thuộc dạng cơ bản. Với tu vi hiện tại của Oanh Oanh, cô hoàn toàn có thể vẽ ra những lá bùa như thế. Sau này, nếu tu vi cao hơn, cô thậm chí có thể vẽ được những lá bùa mạnh mẽ hơn, có thể hô phong hoán vũ, phi thiên độn thổ. Nhưng bây giờ, ngay cả sáu mươi đồng cô cũng không có.

Cô suy nghĩ một lát rồi lên tiếng:

"Ông chủ, bùa của ông toàn là đồ giả, chẳng có tác dụng gì cả. Hay là tôi vẽ cho ông một lá bùa thật để trừ nợ?"

Ông chủ vốn đã có đôi mắt nhỏ, nay lại càng trợn tròn vì kinh ngạc:

"Đúng là lòng người khó lường, một con bé như cô mà cũng muốn đi lừa đảo à? Lừa cái gì không lừa, lại đi lừa mấy thứ như chu sa với bút lông?"

"Tôi cần để vẽ trận pháp." Oanh Oanh thành thật trả lời.

Ông chủ hít sâu một hơi, suýt nữa làm rơi cả đôi đũa trong tay. Ông lẩm bẩm:

"Con nhóc này… còn nhỏ mà đã có tố chất làm thần côn, bắt đầu giở trò lừa bịp rồi. Trận pháp gì chứ? Ta vẽ bùa cũng chỉ để dọa người thôi, còn cô lại đòi vẽ thật sao..."

Oanh Oanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói:

"Ông chủ, tôi không phải là kẻ lừa đảo."

Nói rồi, cô bất chợt liếc vào bên trong cửa hàng hương nến, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch:

"Hay là thế này đi, tôi vẽ cho ông một lá bùa trấn trạch. Đảm bảo từ nay về sau, cửa hàng của ông sẽ không còn xảy ra chuyện kỳ quái nữa."

Ông chủ sững người, thoáng chốc có chút do dự. Đây là cửa hàng hương nến của ông, âm khí nặng, thường xuyên xảy ra những chuyện kỳ lạ. Tuy nhiên, nhờ mệnh cứng, ông vẫn có thể trấn áp nên mọi việc cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Chỉ là…

"Ông chủ, nếu có bùa trấn trạch, đảm bảo hương nến và vàng mã trong cửa hàng sẽ không còn bị mất nữa."

Câu nói này khiến ông chủ trố mắt kinh ngạc. Cô gái này… nói trúng rồi! Cửa hàng của ông lâu nay cứ bị mất một ít hương nến và vàng mã một cách khó hiểu, dù kiểm tra thế nào cũng không tìm ra nguyên do.

Thật ra, Oanh Oanh không có thiên nhãn, chỉ đơn thuần là suy đoán.

Nơi này âm khí nặng nhưng lại không có sát khí. Nếu có sát khí, chứng tỏ có người c.h.ế.t oan hoặc thứ gì đó nguy hiểm đang quấy phá. Nhưng ở đây chỉ có âm khí dày đặc, điều đó chứng tỏ thường xuyên có cô hồn dã quỷ lui tới. Mà đã là cô hồn dã quỷ thì phần lớn không gây hại, vậy lý do duy nhất chỉ có thể là… đến đây "ăn chực uống ké"!

Nhìn sắc mặt tái mét của ông chủ, Oanh Oanh cũng không nhiều lời. Cô lấy một chiếc cốc giấy trên quầy, nghiền một ít chu sa rồi hòa vào nước lọc. Sau đó, cô lấy ra một tờ giấy bùa trắng, dùng bút lông chấm vào hỗn hợp chu sa vừa pha.

Người đời thường lãng phí mực và chu sa, nhưng với Oanh Oanh, mỗi nét bút đều mang theo linh quang.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 41: Chương 41


Thiên hồn của cô đã tu luyện hàng nghìn năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự vẽ bùa. Cô cố gắng nhớ lại cách vẽ bùa trấn trạch trong sách bùa chú, vận chuyển linh khí, rồi đặt đầu bút lên giấy. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ phải luyện tập nhiều lần mới thành công, nhưng không ngờ ngay khi ngòi bút chạm xuống, những nét vẽ dường như tự nhiên mà thành, cứ thế chạy theo trong đầu cô, từng nét bùa hiện ra rõ ràng, trọn vẹn.

Toàn bộ quá trình chưa đến mười giây.

Khoảnh khắc lá bùa hoàn thành, một tia sáng vàng nhạt lóe lên—dù mắt thường của con người không thể nhìn thấy, nhưng Oanh Oanh có thể cảm nhận được luồng linh khí tỏa ra từ lá bùa. Cô hơi sững lại. Đây là lần đầu cô vẽ bùa, vậy mà đã thành công ngay lập tức sao?

Ông chủ cửa hàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, vẻ mặt khó tả.

Cô gái này… thần thông quảng đại hơn cả những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp!

Hồi trẻ, ông cũng từng thử giả thần giả quỷ để kiếm tiền, nhưng dù có luyện bao nhiêu năm, vẽ bùa vẫn không thể thành thạo. Mỗi lần vẽ, ông ta đều phải mất cả chục phút để sao chép lại theo sách, mà dù có vẽ xong, lá bùa ấy cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ để lừa người nhẹ dạ cả tin.

Vậy mà cô gái này… chỉ cần vài giây đã vẽ ra một lá bùa hoàn chỉnh!

Oanh Oanh nhẹ nhàng thổi khô dấu ấn chu sa trên lá bùa chú, rồi đưa cho ông chủ:

"Đây là bùa trấn trạch, nếu ông đặt trong cửa hàng, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện kỳ quái nữa."

Cô liếc nhìn đống bùa trong tủ kính, khẽ lắc đầu:

"Ông chủ, mấy lá bùa này của ông vẽ sai hết rồi."

Ông chủ có chút xấu hổ, nhưng cũng chẳng thể phản bác. Ngay từ đầu, ông đã biết bản thân không phải người chuyên vẽ bùa, chỉ đơn giản sao chép lại mấy mẫu phức tạp mà thôi. Làm sao ông có thể vẽ đúng hoàn toàn được?

Nhìn lá bùa trong tay Oanh Oanh, ông chủ có cảm giác rất kỳ lạ. Rõ ràng vẫn là giấy vàng, vẫn là chu sa, nhưng không hiểu sao lá bùa này lại mang một loại khí tức rất khác biệt.

Bình thường, khi ông vẽ bùa, những nét vẽ đều xỉn màu, tối tăm, chẳng có chút sinh khí nào. Nhưng những ký hiệu trên lá bùa mà cô bé này vừa vẽ ra lại trông như phát sáng—dĩ nhiên, "phát sáng" chỉ là cách nói, nhưng nó thực sự mang lại một cảm giác rất đặc biệt.

Ông chủ định từ chối, nhưng chẳng hiểu sao, tay lại tự động nhận lấy lá bùa từ cô bé.

"Ông chủ, vậy là chúng ta xóa nợ cho nhau nhé?" Oanh Oanh mỉm cười nói.

Được rồi, chỉ là chút chu sa và một cây bút lông, giá nhập hàng cũng chưa tới năm đồng. Nghĩ vậy, ông chủ khẽ gật đầu.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 42: Chương 42


Nhưng chưa kịp vui mừng vì mình không bị lỗ, ông ta đã nghe thấy giọng nói có chút do dự của cô bé trước mặt:

"Ông chủ, hay là ông cho tôi một xấp giấy vàng đi? Tôi mang về vẽ bùa, vẽ xong thì để ở đây cho ông bán. Chúng ta chia năm năm, thế nào?"

Ông chủ trợn tròn mắt nhìn cô gái nhỏ:

"Cô bé này! Cô… cô đúng là quá đáng! Không chỉ lừa chu sa và bút lông của tôi, bây giờ còn muốn kiếm tiền từ tôi nữa sao?"

Oanh Oanh không tranh cãi với ông ta. Cô thản nhiên lấy một tờ giấy vàng từ trong tủ, dùng chút chu sa còn lại nhanh chóng vẽ một lá bùa hộ mệnh rồi đưa cho ông chủ.

"Ông chủ, đây là bùa hộ mệnh." Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Nếu có người mua, ông có thể bán giá cao hơn một chút cũng được."

Hai trăm tệ một lá bùa hộ mệnh thực sự là hơi thấp. Sau này cô còn cần tiền để chi tiêu nhiều thứ khác.

Ông chủ lại quỷ xui thần khiến mà nhận lấy lá bùa trong tay cô.

Thấy ông ta chịu nhận, Oanh Oanh rất tự nhiên lấy một xấp giấy vàng rồi xoay người rời khỏi cửa hàng hương nến.

Ông chủ đứng ngẩn ra một lúc, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ xinh đẹp khuất dần nơi đầu ngõ.

Bên ngoài, Oanh Oanh xách túi ni lông đựng đồ của mình, vừa bước ra khỏi ngõ nhỏ liền thấy các học sinh trường Trung học Tiệp An đang lần lượt vào cổng trường.

Trường trung học Tiệp An là một trường tư thục danh tiếng, đồng thời cũng là trường trung học trọng điểm cấp hai của tỉnh. Học phí tại đây vô cùng đắt đỏ, mỗi học kỳ riêng tiền học đã lên đến năm mươi nghìn. Chính vì vậy, những học sinh có thể theo học ở Tiệp An đều xuất thân từ những gia đình có điều kiện tốt.

Trần Linh Bảo chính là một trong số những học sinh đó.

Là một trường tư thục cao cấp, cơ sở vật chất của Tiệp An cũng sang trọng hơn hẳn. Ngay từ cổng trường, có thể dễ dàng nhận ra sự đầu tư tỉ mỉ. Lúc này đang là giờ cao điểm buổi sáng, từng nhóm học sinh ríu rít nói cười, nối nhau bước vào trường.

Oanh Oanh đứng từ xa, lặng lẽ tránh ánh mắt người khác. Đột nhiên, cô nhìn thấy một thiếu niên cao ráo, dáng đi có chút lười biếng, trên tay xách theo bộ đồng phục, hờ hững tiến về phía cổng trường.

Ánh sáng buổi sớm phủ lên người cậu một lớp sắc vàng nhàn nhạt. Một nửa gương mặt thiếu niên lộ ra dưới ánh nắng, từng đường nét sắc sảo như được đẽo gọt tỉ mỉ. Bờ môi mím thành một đường thẳng, tỏa ra vẻ lạnh nhạt xa cách.

Đồng tử của Oanh Oanh hơi rung lên. Cô há miệng, như muốn gọi một cái tên quen thuộc, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời.

Thiếu niên càng lúc càng đến gần cổng trường. Oanh Oanh bỗng giật mình phản ứng lại, vội vàng đuổi theo.

Cách một con đường, cô nhanh chóng bắt kịp, đưa tay nắm lấy tay áo cậu.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 43: Chương 43


Thiếu niên rất cao, so với cô, cậu hơn hẳn một cái đầu. Oanh Oanh gần như phải ngước lên mới có thể nhìn thấy rõ gương mặt cậu.

Cậu cúi xuống, mái tóc lộn xộn trước trán trông như tự cắt, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai vốn có.

"Cô làm gì vậy?" Thiếu niên hờ hững nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm không gợn chút cảm xúc.

Oanh Oanh mở miệng, nhưng những lời sắp nói ra lại nghẹn nơi cổ họng.

Đoan Vương…

Cái tên ấy suýt nữa đã bật ra, nhưng cô kịp thời nuốt xuống.

Thiếu niên trước mắt và người đã ôm lấy xác cô chôn cất cách đây hai nghìn năm, dung mạo giống nhau đến kinh ngạc.

Chỉ là… Đoan Vương của kiếp trước, vì chinh chiến sa trường quanh năm, nên dáng người cao lớn rắn rỏi hơn. Còn thiếu niên này, tuy cao ráo nhưng vẫn mang theo vẻ gầy gò của tuổi thiếu niên.

Thấy cô cứ đứng đấy mà không nói gì, thiếu niên hơi nhíu mày, lùi lại một bước, để tay áo tuột khỏi tay cô.

Oanh Oanh vội vàng hỏi:

"Anh… anh tên gì?"

Ánh mắt thiếu niên càng trở nên lạnh nhạt hơn.

Lúc này, một vài học sinh trong trường đã để ý đến tình huống ở cổng. Có người nhận ra cậu, không nhịn được thì thầm:

"Đó là ai? To gan thật, dám dây dưa với Thẩm Huề?"

"Đúng vậy, cô ta không biết Thẩm Dư Huề là thiên sát cô tinh sao?"

Nhắc đến hai chữ "thiên sát cô tinh", bọn họ hạ giọng rõ ràng, dáng vẻ có chút kiêng dè, thậm chí còn thấp thoáng sợ hãi.

Sắc mặt Oanh Oanh tái nhợt.

Kiếp trước, anh cũng bị gán cái danh "thiên sát cô tinh".

Kiếp này… vẫn vậy sao?

Thẩm Dư Huề không đáp lời cô, cũng không thèm để ý đến những người xung quanh. Cậu chỉ lặng lẽ quay người, bước thẳng vào trường. Đám học sinh vây quanh cũng nhanh chóng tản ra, như sợ chỉ cần đứng gần cậu thôi cũng sẽ gặp xui xẻo.

Oanh Oanh đứng ngây ra một lúc lâu, rồi lặng lẽ quay người, trở về biệt thự nhà họ Trần.

Mẹ Lưu đưa Trần Hoàn đến trường, Trần Nghĩa Xương vẫn chưa về, còn Dư Hồng Vân dường như đã ra ngoài từ sớm. Trong nhà lúc này chỉ còn Trần Linh Bảo ngồi một mình bên bàn ăn, lặng lẽ ăn sáng.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, rõ ràng là do cơn giận dữ hôm qua vẫn chưa nguôi ngoai. Hôm nay cô ta không đến trường, đã xin phép nghỉ học.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Trần Linh Bảo ngẩng đầu lên, thấy Oanh Oanh bước vào liền hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt.

Oanh Oanh không quan tâm, cô đi thẳng đến trước mặt Trần Linh Bảo, bình thản hỏi:

"Cô có quen Thẩm Dư Huề ở trường không?"

Trần Linh Bảo hơi sững sờ, không muốn trả lời, nhưng đối diện với ánh mắt chăm chú của Oanh Oanh, cô ta lại có chút sợ hãi. Cuối cùng, cô ta lạnh lùng đáp:

"Quen, nhưng không thân. Nghe nói cậu ta là người thủ đô, nhưng số mệnh kỳ lạ, khắc cha, khắc mẹ, khắc cả người thân nên từ nhỏ đã bị đưa đến thành phố Ninh Bắc sống một mình. Người ta đồn rằng cậu ta là thiên sát cô tinh, ai tiếp xúc lâu cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên ở trường luôn cô độc, chẳng ai dám lại gần."
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 44: Chương 44


Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục:

"Thẩm Dư Huề ít khi đến lớp, nhưng nghe nói cậu ta không phải dạng dễ chọc. Đua xe, đánh nhau, chuyện gì cũng dám làm."

Oanh Oanh nghe xong, ánh mắt khẽ trầm xuống.

Cô nghĩ, kiếp này, cô nhất định sẽ giúp anh.

Sẽ không để anh cô độc cả đời.

Trần Linh Bảo nhìn theo bóng lưng Oanh Oanh đang đi lên lầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Đồ điên."

Oanh Oanh trở về phòng, ngồi lặng yên bên giường rất lâu.

Trong đầu cô, hình ảnh chiến thần khoác áo giáp uy nghiêm của kiếp trước và chàng thiếu niên lạnh lùng mà cô vừa nghe nhắc đến dần dần chồng lên nhau.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Oanh Oanh mới hoàn hồn.

Cô bắt đầu nghiền cục chu sa thành bột mịn, pha thêm chút nước để điều chế mực. Nghĩ ngợi một lúc, cô cắn đầu ngón tay, để vài giọt m.á.u nhỏ xuống hỗn hợp chu sa, khuấy đều.

Sau đó, cô cầm bút lông, cúi người vẽ trận pháp trên sàn đá cẩm thạch của phòng mình.

Linh khí trong cơ thể cô theo nét bút lặng lẽ hòa vào mực chu sa, từng đường nét phức tạp dần hiện lên trên mặt sàn.

Trận pháp có thể vẽ trực tiếp bằng chu sa như thế này, hoặc có thể mượn thiên thời, địa lợi và ngoại vật để bày trận. Những trận pháp lớn như Mê Hồn Trận, Thất Sát Trận hay Cửu Cung Bát Quái Trận đều hoạt động theo nguyên lý đó.

Khoảng mười phút sau, trận pháp hoàn thành.

Chu sa hòa lẫn với m.á.u của cô in trên nền đá cẩm thạch, sắc đỏ hơi nhạt nhưng lại mang theo một cảm giác huyền bí khó tả.

Đây là một trận pháp đặc biệt, giúp cô tạm thời mở thiên nhãn—thấy được những điều cô muốn nhìn.

Thiên nhãn là một trong năm loại nhãn, gồm Nhục Nhãn, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn, Pháp Nhãn và Phật Nhãn.

Nói đơn giản, thiên nhãn là con mắt có thể nhìn thấu nhiều thế giới.

Có những người sinh ra đã sở hữu thiên nhãn, nhưng đó không hẳn là chuyện tốt. Nếu người thường không có tu luyện mà vô tình mở thiên nhãn, họ sẽ nhìn thấy những điều người khác không thể thấy, nhưng cái giá phải trả là vô cùng lớn.

Một người phàm nếu nhìn qua thiên nhãn quá mười lần, cơ thể sẽ kiệt quệ, thậm chí suy sụp hoàn toàn.

Thiên nhãn có thể được mở tạm thời nhờ vào tu luyện kết hợp với sự hỗ trợ của trận pháp hoặc thuật pháp.

Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của mình, Oanh Oanh không thể trực tiếp dùng thuật pháp để mở thiên nhãn, chỉ có thể dựa vào trận pháp hỗ trợ.

Cô nhẹ nhàng giật vài sợi tóc, đặt vào trong trận pháp, sau đó cũng bước vào trong đó. Khi những sợi tóc trên mặt đất bất ngờ bốc cháy, nhanh chóng hóa thành tro, cô lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

Bên tai cô dần vang lên những âm thanh hỗn tạp, giữa những tiếng bước chân vội vã là giọng nói hốt hoảng của bác sĩ:

"Nhanh lên! Thai phụ song thai, khó sinh, cần lập tức đưa vào phòng mổ!"
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 45: Chương 45


Hình ảnh dần rõ ràng hơn. Hành lang bệnh viện mờ tối, ánh đèn nhấp nháy lạnh lẽo. Trên chiếc giường trượt, một người phụ nữ xinh đẹp đang đau đớn r*n r*, mồ hôi đầm đìa trên gương mặt tái nhợt. Hai bác sĩ đẩy giường chạy gấp về phía phòng sinh.

Cánh cửa phòng sinh khép lại, bên ngoài, một người đàn ông trung niên đứng ngồi không yên – Trần Nghĩa Xương.

Bên trong, ca phẫu thuật diễn ra căng thẳng, nhưng may mắn thay, thai phụ và hai đứa trẻ đều được cứu sống. Chỉ là vì quá yếu sau quá trình vượt cạn đầy khó khăn, người mẹ chưa kịp ôm con đã trực tiếp ngất lịm.

Hai bác sĩ trao đổi ánh mắt, rồi một người bế đứa bé gái được quấn trong tã lót, bước ra ngoài.

"Ông chủ Trần, đây là bé gái."

Trần Nghĩa Xương đón lấy đứa trẻ, liếc mắt nhìn một cái rồi lạnh lùng nói với bác sĩ:

"Một lát nữa, các anh biết phải nói thế nào rồi đấy."

Bác sĩ gật đầu, giọng trầm thấp:

"Ông Trần yên tâm, vừa hay sản phụ phòng bên cạnh sinh non. Gia đình của cô ấy lại không có ai ở đây… Đứa trẻ c.h.ế.t non vẫn còn chưa được xử lý."

Nghe vậy, Trần Nghĩa Xương không chần chừ, vội trao đứa bé gái còn sống cho Dư Hồng Vân – người phụ nữ đang đợi sẵn bên ngoài bệnh viện. Sau đó, ông ta định quay vào trong, nhưng vừa bước một bước đã bị bà ta kéo lại.

Dư Hồng Vân siết chặt tay, giọng tức giận:

"Anh còn định vào đó làm gì nữa? Đứa trẻ đã đến tay rồi, anh còn muốn vào đó ân ái với con tiện nhân kia sao?"

Bà ta nghiến răng, lửa giận ngùn ngụt:

"Trần Nghĩa Xương, anh đúng là đồ súc sinh! Lúc trước tôi đã nói thế nào? Tôi bảo anh tìm người mang thai hộ, thế mà anh lại đi tìm hẳn một con tiểu tam?"

Gương mặt tuấn tú của Trần Nghĩa Xương thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

"Hồng Vân, đừng làm ầm ĩ ở đây. Anh vào xử lý xong mọi chuyện rồi về nhà."

Dư Hồng Vân siết chặt nắm tay, đôi mắt đầy đau khổ trừng trừng nhìn Trần Nghĩa Xương. Sau cùng, bà ta cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tã lót – một bé gái còn đỏ hỏn, hoàn toàn vô tội. Bà ta hừ lạnh, rồi xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, Trần Nghĩa Xương trở lại trước phòng phẫu thuật.

Không lâu sau, bác sĩ từ bên trong bước ra, thở dài nhìn người phụ nữ vừa được cứu sống, chậm rãi nói:

"Là song thai… nhưng rất tiếc, bé gái quá yếu, lại gặp khó khăn trong lúc sinh, không qua khỏi. Đứa trẻ… đã c.h.ế.t lưu."

Một bác sĩ khác tiến lên, trên tay là một đứa trẻ toàn thân tím tái, đã không còn hơi thở.

"Đây là con gái của cô…"

Người phụ nữ trên giường bệnh mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ bé nhỏ ấy. Trong khoảnh khắc, nỗi đau đớn tột cùng bóp nghẹt trái tim cô.

"Không… Không…!"

Tiếng khóc xé lòng vang vọng trong phòng bệnh lạnh lẽo.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 46: Chương 46


Trần Nghĩa Xương bước vào phòng bệnh, ánh mắt ông ta tràn ngập đau khổ. Giọng nói khàn đặc vì hối hận:

"Li Uyển, xin lỗi... Tất cả là lỗi của anh. Anh không nên lừa dối em, nếu không... em cũng sẽ không khó sinh, đứa trẻ cũng sẽ không gặp chuyện..."

"Cút! Cút ngay cho tôi!"

Thi Li Uyển nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận, giọng nói run rẩy đầy tức giận:

"Trần Nghĩa Xương, anh đúng là đồ súc sinh! Anh đã có vợ, có con, tại sao còn lừa tôi? Tại sao còn kết hôn với tôi? Tại sao để tôi phát hiện ra sự thật kinh khủng đó? Là anh hại c.h.ế.t con tôi! Cút ngay! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

"Li Uyển... Anh xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi..."

Trần Nghĩa Xương đau đớn nhìn đứa bé trai nằm cạnh Thi Li Uyển.

Thấy ánh mắt ông ta hướng về con trai mình, Thi Li Uyển lập tức ôm chặt đứa bé vào lòng, giọng nói nghẹn ngào, đầy van xin:

"Đây là đứa con duy nhất của tôi! Trần Nghĩa Xương, tôi xin anh... Hãy buông tha cho mẹ con tôi... Tôi không cần gì cả, chỉ xin anh đừng xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi nữa... Làm ơn..."

Trần Nghĩa Xương im lặng nhìn Thi Li Uyển và đứa con trai nhỏ bé của mình. Một lúc lâu sau, ông ta nghiến răng, siết chặt nắm tay, rồi quay người rời đi.

Oanh Oanh mở bừng mắt, sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Quả nhiên, mở Thiên nhãn lúc này vẫn còn là một gánh nặng đối với cô, hao tổn rất nhiều sức lực. Nhưng nhờ đó, cô đã biết được sự thật về thân thế của mình.

Không ngoài dự đoán—giống như kiếp trước, mẹ ruột của cô là Thi Li Uyển, thiếp của Trần Nghĩa Xương kiếp trước. Bà đã sinh ra một cặp song sinh, đồng nghĩa với việc cô còn có một người em trai.

Oanh Oanh ngồi yên giữa trận pháp, khẽ thở dài.

Từ những gì cô vừa nhìn thấy qua Thiên nhãn, cô hiểu được chân tướng sự việc.

Lúc đầu, khi biết con gái út Trần Linh Bảo cần thay thận, Trần Nghĩa Xương và Dư Hồng Vân không nỡ xuống tay với chính con ruột của mình, nên ông ta đã nghĩ đến việc tìm người mang thai hộ.

Nhưng nào ngờ, Trần Nghĩa Xương lại nổi lòng tham khi gặp Thi Li Uyển—ông ta không chỉ lừa gạt bà mà còn phạm tội trùng hôn, chính thức kết hôn với bà mà không hề để lộ thân phận thật sự của mình.

Cho đến khi sắp sinh nở, Thi Li Uyển mới phát hiện ra sự thật: Trần Nghĩa Xương đã có vợ con.

Cú sốc quá lớn khiến bà động thai, suýt nữa khó sinh.

Đến bệnh viện, Trần Nghĩa Xương lại tiếp tục dàn xếp mọi thứ. Ông ta mua chuộc bác sĩ, lừa Thi Li Uyển rằng đứa con gái bà vừa sinh ra đã chết.

Nhưng trên thực tế, đứa bé gái ấy—chính là Oanh Oanh—đã bị Dư Hồng Vân âm thầm mang đi.

Còn một điều quan trọng khác.

Dư Hồng Vân có biết Thi Li Uyển đã sinh đôi không?

Xét theo thái độ của bà ta những năm qua, e rằng bà ta hoàn toàn không hay biết chuyện này.

Về phần Trần Nghĩa Xương, chắc chắn ông ta sẽ không dám đưa đứa con trai song sinh về nhà.

Vì ông ta biết, Dư Hồng Vân có thể chấp nhận một đứa con gái để cứu Trần Linh Bảo, nhưng tuyệt đối không chấp nhận cả một cặp song sinh.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 47: Chương 47


Huống hồ, khi đó Trần Nghĩa Xương chỉ có duy nhất một đứa con trai, ông ta sao có thể để con trai mình hiến thận cho người khác?

Oanh Oanh siết chặt tay, sắc mặt tái nhợt. Mẹ ruột và em trai cô… họ đang ở đâu?

Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi vào phòng tắm tìm giẻ lau sạch trận pháp còn vương vết trên sàn.

Với tu vi hiện tại, mở Thiên nhãn một lần đã là cực hạn đối với cô. Hơn nữa, lần mở Thiên nhãn này lại liên quan trực tiếp đến thân thế của bản thân, cô đã phải sử dụng cả m.á.u và tóc để kích hoạt trận pháp. Nếu muốn tiếp tục mở Thiên nhãn để tìm tung tích Thi Li Uyển, cô cần có m.á.u hoặc vật dụng cá nhân của bà, nhưng những thứ này… cô hoàn toàn không có.

Oanh Oanh không chỉ muốn tìm mẹ ruột và em trai, mà cô còn có một mục tiêu khác: vào học tại trường trung học Tiệp An.

Thứ nhất, cô không còn là đứa ngốc nữa. Nếu muốn hòa nhập vào thế giới này, cô cần kiến thức và bằng cấp.

Thứ hai, cô muốn đến gần Định Vương. Chính vì Định Vương mà cô có cơ duyên trùng sinh lần này. Nhân quả giữa cô và anh đã được định sẵn, cô nhất định phải giúp anh phá giải mệnh cách.

Nhưng vấn đề là… học phí một học kỳ của trường Tiệp An lên đến năm vạn. Mà cô thì chẳng có đồng nào.

Cô cũng không định tiếp tục ở lại nhà họ Trần.

Với kiểu người như Trần Nghĩa Xương và Dư Hồng Vân, nếu cô còn ở đây, rất có thể họ sẽ vì Trần Linh Bảo mà không ngại ra tay tàn nhẫn, thậm chí khiến cô bất tỉnh rồi mua chuộc bác sĩ để lấy nội tạng.

Tất nhiên, cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Nhưng… phải kiếm tiền bằng cách nào đây?

Oanh Oanh thở dài, ánh mắt vô tình lướt qua tờ giấy vàng trên bàn.

Cô chậm rãi ngồi xuống, cầm bút chu sa còn sót lại, bắt đầu vẽ bùa. Hiện tại, đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ đến để kiếm tiền.

Cô cần rất nhiều tiền.

Cô cần tiền để phát triển động phủ, cần tiền để trồng cây, để bố trí trận pháp. Cô còn phải mua hạt giống thảo dược, thu thập các loại dược liệu quý hiếm để luyện đan.

Quá nhiều thứ cần tiền!

Những ngày sau đó, Oanh Oanh vẫn ở lại nhà họ Trần nhưng không hề rời khỏi phòng, chỉ tập trung vào tu luyện và vẽ bùa. Nếu không phải đến giờ ăn, cô thậm chí chẳng buồn mở cửa.

Những người khác trong nhà họ Trần, có lẽ vẫn còn kinh ngạc vì đứa ngốc bỗng dưng trở nên thông minh, nên không ai dám đến quấy rầy cô.

Trong một con hẻm nhỏ đối diện trường trung học Tiệp An, có một tiệm hương đèn cũ kỹ, bên ngoài treo vài tấm bùa tránh tà đã bạc màu theo thời gian.

Trước cửa tiệm, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ, vừa húp mì vừa mồ hôi nhễ nhại. Gần đến mùa hè, cửa tiệm thậm chí không có nổi một chiếc quạt, không khí oi bức khiến ông ta ăn xong cũng không muốn cử động.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 48: Chương 48


Ăn hết bát mì, ông ta đặt bát lên quầy, rồi ngồi thừ ra, ánh mắt thất thần nhìn sang phía bên kia đường.

Chỉ cách một con đường, nhưng hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bên kia là trường trung học Tiệp An – một ngôi trường tư thục danh giá, với những tòa nhà cao tầng hiện đại, nơi hội tụ con em nhà giàu.

Còn bên này… là tiệm hương đèn cũ kỹ, đơn sơ của ông ta.

Người đàn ông trung niên này tên là Đào Hải Diệp. Trước đây, ông từng có một người vợ, nhưng vì chê ông nghèo mà bỏ đi theo người khác, để lại cho ông một đứa con trai.

Những năm qua, ông và con trai nương tựa lẫn nhau.

Vì muốn con trai có một tương lai tốt hơn, ông đã cắn răng gom góp từng đồng, dồn hết khả năng để đưa con vào học tại trường trung học Tiệp An – ngôi trường có nền giáo dục tốt nhất.

Ông hiểu rất rõ, thế giới này tàn khốc thế nào. Nếu con trai ông không thể có một xuất phát điểm tốt, thì sau này sẽ chỉ có thể giẫm chân trong cái nghèo giống như ông mà thôi.

Tâm trí Đào Hải Diệp lại trôi dạt về tiệm hương đèn của mình.

Kể từ một tuần trước, sau khi cô gái nhỏ kỳ lạ kia để lại hai lá bùa rồi rời đi, ông đã dùng ngay lá bùa trấn trạch. Còn lá bùa hộ thân, ông đặt trong tủ kính, cũng chẳng trông mong gì vào việc bán được nó. Dù sao thì, tiệm hương đèn của ông, một tháng bán được dăm ba lá bùa đã là tốt lắm rồi. Một lá bùa hộ thân có bán được hay không vẫn còn là vấn đề nan giải.

Nhưng có một chuyện khiến ông không khỏi suy nghĩ.

Từ khi dán lá bùa trấn trạch đó, trong tiệm không còn xảy ra tình trạng mất hương, đèn và tiền vàng một cách vô cớ nữa.

Trước đây, cứ cách hai ba ngày, ông lại thấy thiếu vài cây hương hoặc một túi tiền vàng. Cũng chẳng biết có kẻ trộm hay là chuyện tâm linh nào khác.

Chẳng lẽ... lá bùa kia thực sự có tác dụng?

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, ông bỗng thấy từ đầu ngõ có hai thiếu niên đang đi tới. Một trong số đó chính là con trai ông, Đào Lâm. Cậu thiếu niên còn lại mặc đồng phục trường trung học Tiệp An, trông có vẻ là bạn học của con trai ông.

Vẻ mặt Đào Lâm đầy do dự, còn cậu bạn đi cùng cũng nhíu chặt mày, trông có vẻ khổ sở.

Hai đứa nhanh chóng bước vào tiệm hương đèn. Đào Lâm giới thiệu:

"Cha, đây là bạn học của con, Viên Chu."

Sau đó quay sang Viên Chu, nói:

"Đây là cha tớ."

Đây là lần đầu tiên Đào Lâm dẫn bạn học về nhà.

Từ nhỏ đến lớn, cậu rất ít khi mời bạn đến nhà chơi. Phần vì tự ti với hoàn cảnh gia đình, phần vì ông Đào làm nghề này, cậu không muốn bạn bè biết nhiều. Tiệm hương đèn của hai cha con không lớn, phía sau có một khoảng sân nhỏ và hai gian nhà cũ – nơi họ đã sống hơn mười năm nay.
 
Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học
Chương 49: Chương 49


Thấy con trai đưa bạn về, Đào Hải Diệp vội vàng bê hai cái ghế ra:

"Vào đây, vào đây, hai đứa ngồi đi."

Viên Chu hơi do dự nhìn quanh tiệm hương đèn, rồi lắc đầu, xua tay nói:

"Chú ơi, cháu không ngồi đâu ạ. Hôm nay cháu đến là để nhờ chú đến nhà cháu xem giúp một chút. Cháu nghe Đào Lâm nói chú là thầy phong thủy, rất giỏi về chuyện tâm linh. Nhà cháu xảy ra vài chuyện lạ, cháu muốn nhờ chú xem giúp."

Nghe vậy, Đào Lâm liếc cha mình, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.

Cậu không còn cách nào khác.

Trường Tiệp An là một ngôi trường danh giá, phần lớn học sinh ở đó đều là con cái nhà giàu có, quyền thế. Hoàn cảnh gia đình cậu khác xa họ, thế nên cậu luôn cố tránh nhắc đến chuyện nhà mình.

Nhưng trên đời này, làm gì có bức tường nào không lọt gió.

Có lần, một bạn học trêu chọc rằng cha cậu mở tiệm hương đèn, Đào Lâm tức giận phản bác ngay:

"Tuy cha tôi mở tiệm hương đèn, nhưng ông ấy còn biết xem phong thủy, giúp người hóa giải vận hạn! Ông ấy là thầy phong thủy!"

Dù rằng, thầy phong thủy và chủ tiệm hương đèn vẫn là hai khái niệm rất khác nhau.

Hầu hết mọi người đều không dám đắc tội với thầy phong thủy.

Nhưng Đào Lâm lại hiểu rất rõ—cha cậu căn bản không phải thầy phong thủy thật sự. Trước đây, đúng là ông có giúp người ta xem phong thủy, nhưng tất cả chỉ là trò lừa bịp để kiếm sống qua ngày.

Ai ngờ chuyện này lại truyền khắp lớp.

Hôm nay, Viên Chu đột nhiên tìm đến cậu với vẻ mặt đầy lo lắng:

"Đào Lâm, cha cậu có phải là thầy phong thủy không? Ông có nghiên cứu đặc biệt về những chuyện kỳ quái không? Tôi có thể đến nhà cậu một chuyến, mời cha cậu đến nhà xem giúp không? Cậu yên tâm, thù lao chắc chắn sẽ không ít."

Nhà họ Viên có tiền, điều này Đào Lâm biết rõ. Nhưng vấn đề là… trình độ của cha cậu thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?

Cậu định từ chối, nhưng Viên Chu không cho cậu cơ hội. Cậu ta kéo thẳng Đào Lâm đến con hẻm đối diện trường, nơi có tiệm hương đèn cũ kỹ của nhà cậu.

Trong tiệm, Đào Hải Diệp đang ngồi trước quầy, thấy con trai bị kéo vào, ông liền nhíu mày. Khi ánh mắt ông lướt qua bộ quần áo hàng hiệu trên người Viên Chu, trong lòng lập tức căng thẳng—gia đình cậu ta chắc chắn có thế lực, lỡ chuyện này mà làm không xong, để người ta truyền khắp lớp, người mất mặt không ai khác ngoài con trai ông.

Nhưng nhìn dáng vẻ đỏ bừng vì xấu hổ của Đào Lâm, Đào Hải Diệp không đành lòng làm con trai bẽ mặt, liền hỏi:

"Nhà các cháu xảy ra chuyện gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Viên Chu trầm xuống.

"Là cha cháu… Dạo này ông ấy rất xui xẻo, lúc nào cũng thấy máu. Đi đường cũng có thể vấp ngã đập đầu chảy máu, công ty thì liên tục mất hợp đồng. Cháu sợ cứ tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ gặp chuyện không hay. Thực ra cha cháu cũng đã mời thầy phong thủy khác đến xem, nhưng chẳng có tác dụng gì."
 
Back
Top Bottom