Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tính Đạm Như Cúc

Tính Đạm Như Cúc
Chương 10: Chương 10



Thấy vẻ mặt hắn hung tợn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy người mà cắn xé, ta rốt cuộc lạnh mặt xuống: "Cố Đại Hầu gia, bao nhiêu năm nay, ngươi rốt cuộc cho ta cái gì?"

"Ta cho ngươi cái gì?" Hắn nghiến răng.

"Ta cho ngươi... Cho ngươi danh phận chính thê!"

"Ha ha ha ha, danh phận chính thê!"

Hắn nói, hắn cho ta danh phận chính thê!

Cố Cẩn Ngạn thấy ta cười đến nỗi ngả trước ngả sau, v.uố.t ve mũ cao quan của Nhiếp Chính Vương, vẻ mặt thoáng hiện một tia tức giận: "Tần Ngọc Khanh! Rốt cuộc ngươi đang ngông cuồng cái gì?"

"Về tuổi tác, ngươi đã là bà lão, về tính tình, ngươi lại lạnh lùng cứng nhắc, nhìn khắp thành Kim Lăng, ngoài ta ra, còn ai thèm muốn ngươi?"

"Đúng vậy, không ai thèm muốn ta."

Bỏ qua ánh mắt như muốn ăn thịt người kia, ta giả vờ đáng thương ngoáy móng tay: "Vậy thì ta chỉ còn cách ở lại thành Kim Lăng cô đơn này, trải qua nửa đời sau xa hoa lãng phí!"

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc.

Cố Cẩn Ngạn bỗng dưng nở nụ cười lạnh lùng.

"Tần Ngọc Khanh tốt của ta, ngươi cũng đừng hối hận."

Ta đang định phản bác, nhưng lại nhìn thấy sắc thái quỷ quyệt trong mắt đối phương, minh minh diệt diệt.

Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.

Ta và Cố Cẩn Ngạn hoàn toàn tan vỡ.

Từ đó ta qua lại với Tiết Dung Du càng không cần kiêng kị.

Nhưng chưa đầy nửa năm, ta đã nghe đồn Cố Cẩn Ngạn được Thái hậu yêu thích, được phong làm Thái tử Thái phó, vô cùng được các tông thất coi trọng, ngay cả Tể tướng gặp cũng phải gọi một tiếng đế sư.

Cố gia đương nhiên là vô cùng vinh quang, cả nhà thăng quan tiến chức, trái lại Tần gia từ tộc trưởng đến trẻ nhỏ đều ở sau lưng mắng ta không biết điều, không chịu làm phu nhân Hầu phủ tốt đẹp, cứ nằng nặc đòi hoà li.

Nhưng ta không nghe, chỉ loay hoay với việc buôn bán của mình.

Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn, ta lại triệu Tiết Dung Du đến bầu bạn.

Qua lại một thời gian, mọi người đều nói ta hồng hào hơn nhiều, trông trẻ hơn so với lúc hoà li.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra một điều.

Tình yêu tuy khiến con người ta vui vẻ nhưng cũng khiến con người ta mệt mỏi.

Mà nữ tử chúng ta, cũng có thể không cần tình yêu, chỉ cần cơ thể nồng nhiệt, là có thể đốt cháy hết mình!

Tháng tư, hương hoa cỏ dần tàn.

Chợ búa đồn thổi rằng hoàng đế bệnh nặng không thể qua khỏi, uống thuốc cũng không đỡ, chỉ còn sống được vài ngày nữa.

Tuy hoàng thượng đã lập thái tử, nhưng vẫn viết tay một chiếu thư bí mật, nội dung chiếu thư viết tên ai, không ai hay biết.

Giờ đây ta không còn là phu nhân Hầu phủ, chỉ là một thương nhân buôn bán lẩn quẩn chốn chợ búa, chỉ lo đóng cửa qua ngày.

Sáng nay, chim hạc bay vào đầy cửa.

Cửa tiệm thuốc lại đón một vị khách quý.

Ta tò mò hỏi: "Ôn nương, ngươi đến đây làm gì?"

"Ta đến thăm phu nhân."

Nói vậy, nhưng ánh mắt của nàng lại đảo quanh khắp cửa tiệm.

“Ồ, nhìn kìa.”

Cả dãy phố này đều là tiệm thuốc của ta, nhìn không xuể, hoàn toàn không xuể.

Thấy thái độ lạnh nhạt của ta, Ôn Nương miễn cưỡng cong môi lên: “Ngay sau khi tiên tổ qua đời, tước vị Hầu gia đã bị tước bỏ, chỉ còn lại cái danh hão, là phu nhân nuôi sống cả gia đình.”

“Sau khi ngươi đi, ngay cả tiền lương hàng tháng của hạ nhân cũng bị cắt giảm một nửa...”

À, ta nói sao tự dưng lại nghĩ đến ta.

Lý do là vì hết tiền rồi.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 11: Chương 11



Thấy ta mỉm cười không nói gì, Ôn Nương mang vẻ hoài niệm: “Bây giờ phu nhân không còn ở phủ, lại khiến ta nhớ đến quãng thời gian trước đây khi làm y nữ bên cạnh ngươi.”

“Khi đó mẫu thân ta mất, cũng là phu nhân bỏ tiền mai táng...”

Ta nhẹ nhàng ngắt lời: “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, còn nhắc đến làm gì.”

Ôn Nương im lặng.

Một lát sau, ta thấy nàng cúi xuống, nước mắt giàn giụa: “Phu nhân, trước đây ngươi đối xử tốt với ta như vậy...”

“Ta không nên, không nên...”

Trước đây, ta đã giữ nàng bên cạnh, định bồi dưỡng thành nữ y, nhưng nàng lại vì một phút tham lam mà leo lên giường Cố Cẩn Ngạn.

Nhưng nàng không hiểu.

Cố Cẩn Ngạn tuy là con thứ, nhưng lại rất coi trọng xuất thân, mười mấy năm qua, dù nàng có lấy lòng, nịnh hót thế nào cũng không nói cho nàng một đứa con.

Dù là thiếp được cưng chiều nhất, cũng ch-ếc một cách thảm khốc như vậy.

Cũng chẳng trách trong lòng nàng sợ hãi.

Nhìn ra một tia hối hận trên mặt nàng, ta thở dài: “Con đường do chính ngươi chọn, giờ còn khóc cái gì?”

Ôn Nương cúi đầu: “Thiếp thân chỉ là nhớ tới, vẫn còn nợ ân tình của phu nhân mà chưa báo đáp...”

“Không cần.” Ta dần dần có chút mất kiên nhẫn: “Bây giờ bổn phu nhân giàu đến chảy mỡ, sống rất sung sướng, cần gì đến sự báo đáp của một thiếp thất nho nhỏ như ngươi?”

Nghe ra giọng điệu coi thường của ta, Ôn Nương cười cay đắng: “Vào thời điểm nhiễu loạn này, biết đâu, sẽ có lúc nào đó ngươi cần đến ta?”

Nghe giọng điệu của nàng, dường như nàng biết gì đó.

Ta đang định nói chuyện, bỗng nghe thấy từ trung tâm hoàng thành vọng ra tiếng chuông vang vọng.

Tiếng chuông hùng vĩ bi tráng, vang vọng khắp Kim Lăng, vang lên đủ bốn mươi lăm tiếng, vang vọng khắp trời đất.

Nếu là người già trong cung đã trải qua nhiều triều đại, có thể lập tức phân biệt được, đây là tiếng chuông tang hoàng gia.

Tiếng chuông đại tang, vang vọng khắp Kim Lăng.

Hoàng đế, băng hà rồi.

Mưa dầm không biết xuân qua, trời quang mới hay hạ đã nồng.

Kim Lăng lại trải qua mấy trận mưa lớn, trong không khí ẩm ướt mang theo mùi vị mưa núi sắp đến.

Sau quốc tang, toàn thành chìm trong lệnh cấm đi lại kéo dài.

Đêm xuống lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió và tiếng hạc kêu, ta vừa chập chờn ngủ thiếp đi thì bị tiếng đập cửa ở dưới lầu đánh thức.

Ta ở trên lầu lên tiếng: "Ai đấy?"

Người dưới lầu hạ giọng: "Phu nhân, mau chạy!"

Là Ôn Nương!

Ta gọi hai bà tử, cùng nhau xuống lầu, chỉ thấy Ôn Nương đang nằm sấp trên cửa, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch: "Vừa rồi ta nghe lén Hầu gia nói chuyện, tứ hoàng tử tối qua đã lên ngôi, thái tử Đông cung cùng thị vệ thân tín trốn khỏi hoàng cung, chính là trốn đến khu chợ!"

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng, không giống như giả vờ, ta do dự mở hé cửa một khe nhỏ, lại thấy đằng xa lửa sáng rực trời, tiếng người ồn ào.

Ôn Nương vội nắm lấy cánh tay ta: "Phu nhân, mau chạy trốn đi!"

"Hầu gia vừa hạ lệnh cho quân Vũ Lâm thiêu rụi nơi đây——"

Lời chưa dứt, ta đã tận mắt nhìn thấy một mũi tên, mang theo ngọn lửa, lao vun vút tới.

Bắn trúng ngực nàng.

Ta chưa kịp phản ứng, m-á-u đã văng đầy mặt.

Ôn Nương ngã vào lòng ta, mắt mở to: "Ta và Kiều Nương...đã đấu đá cả đời, đến lúc lâm chung mới biết, những nữ tử như chúng ta...chỉ là trò cười."

"Lúc đầu, chỉ vì một phút tham lam..."

"Phu nhân, ta hối hận quá..."

Chưa kịp nói hết lời, Ôn Nương đã gục xuống trong lòng ta.

Thấy đôi mắt nàng dần dần tan biến, ta nứt mắt hét lên.

"Ôn Nương! Ôn Nương!"

Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng "vèo vèo" vang lên, nhiều mũi tên khác lao tới, mang theo sát khí nồng nặc.

Ta lùi lại sau cánh cửa để né tránh, nhưng lại thấy phía trước có người đang ngồi trên lưng ngựa cao, ra lệnh bắn tên...

...chính là Cố Cẩn Ngạn.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 12: Chương 12



Hắn thấy ta ôm Ôn Nương, nhìn hắn bằng ánh mắt đỏ ngầu.

Đối phương mỉm cười, ung dung giơ tay lên.

"Dừng tay!"

Lời nói vừa dứt, đám cung thủ như được sai khiến, lập tức thu hồi cung tên, lui về sau lưng hắn.

Đối mặt với ánh mắt căm phẫn của ta, Cố Cẩn Ngạn cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi vết m-á-u bắn trên má ta: "Một đám thô lỗ, làm việc chẳng biết điều gì cả."

"Thiếu chút nữa làm phu nhân bị thương rồi."

Mũi tên bay như châu chấu, đầy trời che ngày.

Chỉ trong chớp mắt, lấy tiệm thuốc Đông Thị làm trung tâm, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Tựa như không nhìn thấy ngọn lửa lớn trước mắt, trong lúc nói chuyện, Cố Cẩn Ngạn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: "Sau khi Tứ điện hạ đăng cơ, sai ta làm nhiếp chính, thái tử cùng phe cánh bất phục, lại dám mưu hại bệ hạ, bản vương chỉ là phụng chỉ bắt giữ..."

"Ngọc Khanh à, vi phu cũng là bất đắc dĩ, mới thiêu rụi tiệm của nàng."

Thật khó tin.

Ái thiếp trước mắt đã ch-ếc cháy, mà hắn lại như không có chuyện gì xảy ra, lải nhải nói về sự nghiệp phò tá vua của mình.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của nữ tử, ta run rẩy môi.

"Ôn Nương đã ch-ếc."

"Ừ."

"Ta nói Ôn Nương đã ch-ếc!"

Nghe vậy, hắn chỉ liếc nhìn một cái đầy bực bội: "Nữ nhân sống cũng chẳng có ích lợi gì, ch-ếc thì thôi."

"Cố Cẩn Ngạn!"

Ta loạng choạng đứng dậy, khàn giọng gào lên với hắn: "Ngươi và ả quý phi biểu muội kia, rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?"

"Ngươi, ngươi đây là gi-ếc người diệt khẩu!"

Đối phương không thèm giải thích một lời.

"Lấp kín miệng nàng lại!"

Hắn vung tay ra hiệu, đám lính ngự lâm liền trói ta lại bằng dây thừng, trói ta lên ngựa, khiến ta chỉ có thể bất lực nhìn hắn dẫn dắt thuộc hạ, cưỡi ngựa phi dọc theo con phố dài, gi-ếc người phóng hỏa.

Chỉ chưa đầy một nén nhang, toàn bộ các cửa hàng trên con phố đã hoàn toàn chìm trong biển lửa.

Đây là thành quả hơn mười năm ta dày công gây dựng.

Cũng là nơi mưu sinh của vô số thương nhân.

Mà giờ đây, tất cả đã bị thiêu rụi.

Cuối cùng ta cũng hiểu ra, tại sao hắn lại dự đoán ta sẽ hối hận.

Dù là núi vàng biển bạc, hay nhi nữ tình trường, trước quyền lực bá đạo của hoàng gia.

Hoá ra tất cả đều không là gì cả.

Cố Cẩn Ngạn lôi kéo ta trở về hoàng cung.

Hắn ném ta vào một viện hoang tàn rồi vội vã rời đi.

Trước khi đi, ta cố níu kéo hắn lần cuối cùng.

"Ngươi có biết, Kiều Nương đã mang thai con ngươi?"

Cố Cẩn Ngạn dừng bước.

"Kiều Nương?"

Hắn nhíu mày, dường như phải mất một lúc lâu mới nhớ ra nữ tử đó.

Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã bình thản trở lại.

"Chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

"Bản vương đang ở độ sung mãn, sau này nạp thêm vài quý nữ, con cái muốn bao nhiêu cũng có."

"Hơn nữa, nàng ta chỉ là một kỹ nữ..."

Ôn Nương quả thật không nói sai.

Con của một kỹ nữ, trong mắt Hầu gia Cố kiêu căng ngạo mạn, chẳng là gì cả.

Ta tưởng mình đã hiểu rõ bản chất của Cố Cẩn Ngạn, nhưng nhìn hắn thản nhiên bước ra khỏi cửa, ta không thể kiềm chế được sự căm phẫn cuộn trào trong lòng.

"Cố Cẩn Ngạn, ngươi sẽ phải đền tội."

Hắn khựng lại.

Sau đó quay đầu, nở nụ cười lạnh lùng: "Ngọc Khanh à, giờ đây vi phu đã là Nhiếp chính vương rồi."

"Đừng nói những lời ta không muốn nghe nữa."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 13: Chương 13



Cố Cẩn Ngạn rời đi.

Bỏ lại ta trong một cung lạnh lẽo hoang tàn.

Ta co ro trong góc đầy mạng nhện, vừa đói vừa mệt, không phân biệt được ngày đêm, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, có người lay mạnh ta.

"Mẫu thân! Mẫu thân!"

Là Thành Nguyệt.

Thấy nàng vẫn bình an vô sự, ta mừng rỡ khôn xiết.

Nhìn lại sau lưng nàng, còn có một nam tử trẻ mặc trang phục hắc y, ta kinh ngạc hỏi: "Tiết Dung Du, sao ngươi cũng ở đây?"

Hắn khẽ chắp tay: "Hiện giờ thái hậu bị giam lỏng bởi tên bạo chúa, Hầu gia Cố nắm quyền triều chính, tại hạ phụng chỉ của thái hậu, đặc biệt đến bảo vệ công chúa."

"Công chúa?"

Ta ngạc nhiên: "Sao ngươi lại gọi nàng là công chúa?"

Lời chưa dứt, trong nháy mắt ta đã hiểu ra tất cả mọi chuyện -

Nhưng ngay khi định xác nhận lại, Tiết Dung Du đã bịt miệng ta, khẽ nói bên tai: "Phu nhân, người cũng không muốn bị Hầu gia phát hiện chứ?"

Lập tức sau đó, tiếng bước chân lờ mờ vang lên từ bên ngoài cửa.

Bàn tay bịt miệng ta nhẹ nhàng nới lỏng.

Tiết Dung Du lại lùi vào bóng tối.

Biết hắn sẽ luôn bảo vệ ta trong bóng tối, trong lòng ta an tâm, lại co ro vào góc tường.

Một lát sau, cửa điện mở ra, cung nữ lạnh giọng truyền lệnh:

"Tĩnh Phi nương nương muốn gặp ngươi."

Tĩnh Phi, chính là vị nương nương trong chùa Hồng Ân.

Nàng đồng thời cũng là biểu muội của Cố Cẩn Ngạn, sinh mẫu của Thành Nguyệt.

Thấy ta một thân bụi bặm bước vào điện, lúc vào còn suýt bị ngưỡng cửa vấp ngã, Tĩnh Quý Phi nghiêng đầu sang thị nữ bên cạnh, không biết lẩm bẩm gì đó, thị nữ liền khúc khích cười lên.

Nếu đổi thành người tâm cơ không đủ, e rằng lập tức sẽ nổi giận.

Nhưng bị Cố Cẩn Ngạn đày đọa suốt nửa đời.

Lòng ta đã cứng rắn như đá mài.

Mặt mày ta nhanh chóng lãnh đạm, cũng không hung hãn, chỉ bình tĩnh nhìn Tĩnh Quý Phi: "Người nói xấu ta cũng nhiều rồi, nương nương không ngại nói to một chút, cũng cho dân nữ nghe xem, ngài nói có đủ xuất sắc hay không?"

"..."

"Bản cung nói xấu ngươi lúc nào?"

Trước sự khiêu khích của ta, đối phương có vẻ hơi tức giận.

Nhưng cơn giận này, khi nhìn thấy Thành Nguyệt bước vào điện, đã nhanh chóng tan biến, biến thành một thứ tình cảm phức tạp.

Ta tỉ mỉ đánh giá hai mẹ con trước mắt.

Trước đây luôn cảm thấy Tĩnh Phi quen thuộc, hóa ra là sinh mẫu của Thành Nguyệt, nhưng Thành Nguyệt lại lớn lên trong viện của tôi, nét anh khí ẩn hiện giữa hai hàng lông mày, lại làm tan đi vẻ u uất tự nhiên, càng thêm phóng khoáng, hào phóng.

Do đó hai người này giống nhau, nhưng lại không giống nhau.

Nghĩ đến những vất vả của bản thân những năm qua, ta càng thêm lý lẽ chính đáng.

"Nương nương đối với ta, thật sự không hổ thẹn sao?"

Tĩnh Phi khẽ thở dài, v.uố.t ve bộ móng tay bằng vàng khảm ngọc của mình, trang nghiêm quý phái vô cùng: "Ngươi là nguyên thê của Cẩn Ngạn ca ca, lại giúp ta nuôi dạy Thành Nguyệt, nói thật, bản cung còn phải gọi ngươi một tiếng Tần tỷ."

"Không dám."

Thành Nguyệt thấy ta ậm ừ, không khỏi tò mò: "Mẫu thân, nàng ta là ai?"

Ta cũng không giấu giếm với nàng: "Nàng ta chính là sinh mẫu của con."

"Ồ."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 14: Chương 14



Thành Nguyệt thiếu hứng thú, Tĩnh Phi lại không kìm nén được kích động: "Con, con chính là Nguyệt nhi?"

"Làm sao vậy?"

"Ta chính là sinh mẫu của con, sao con không gọi ta là mẫu thân?"

Thành Nguyệt lạnh lùng nói: "Ta cớ gì phải gọi ngươi là mẫu thân, ngươi chưa từng nuôi nấng ta một ngày nào."

"..."

Nụ cười của Tĩnh Phi khô lại trên môi.

Bầu không khí trong điện cũng không khỏi trở nên nặng nề.

Đúng lúc này, thị nữ dâng lên một ấm trà.

Nữ tử khều nắp chén ngọc, hớt đi vài bọt nổi, rồi không vội vàng đưa đến bên môi đỏ thắm: "Nhận hay không nhận, đều không sao cả."

"Khi con gả vào hoàng cung, chúng ta sẽ là một gia đình."

Đêm xuống.

Tĩnh quý phi dẫn ta đến điện Hoàng Cực.

Chỉ thấy trước mặt là một đại điện lợp ngói lưu ly vàng rực rỡ, bốn góc nhọn, rộng ba gian, cung điện cao vút, sừng sững đứng hiên ngang.

Tại đó, ta lần đầu tiên gặp được Thiếu đế.

Nhưng dưới lớp áo bào vàng của Cửu Vũ Chí Tôn, đó chỉ là một đứa trẻ yếu đuối mong manh, vâng vâng dạ dạ.

"Vậy, đây chính là hoàng tử Ly Miêu kia?"

Ta thấp giọng nói: "Nhi tử vô tội bị các ngươi dùng Ly Miêu đánh tráo?"

Tĩnh quý phi nhìn ta, ánh mắt khá ngạc nhiên.

"... Ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc."

"Mưu mô của hai ngươi, thực sự cho rằng có thể che giấu được cả thiên hạ?"

"Ngươi hiểu gì?"

Nữ tử thong thả dũa móng tay: "Khi ta vào cung, quan gia đã gần lục tuần! Bỏ lỡ cơ hội này, cơ hội tiếp theo sẽ ở đâu?"

Nói xong, như nhớ ra điều gì, nét mặt của đối phương thoáng hiện một tia dịu dàng trìu mến: "Tần tỷ, ngươi cũng đừng trách biểu ca."

"Cha mẹ ta mất sớm, buộc phải nương náu ở Hầu phủ, tuy được biểu ca thương xót, nhưng hắn có nhiều huynh đệ, cũng ăn bữa hôm lo bữa mai!"

"Hắn cũng từng nói sẽ sống tốt với ta, nhưng ta ở trong cung thật sự khó khăn, hắn cũng chỉ thương xót cho sự cô đơn của ta..."

Nghe vậy, ta lắc đầu: "Nương nương, ngươi đừng tự tô vẽ lên mặt mình nữa."

"Cố Cẩn Ngạn ấp ủ âm mưu nhiều năm, vốn đã có ý định này, chỉ là mượn cớ để thoát khỏi tình thế khó khăn, mới có thể hợp tác với ngươi một cách hoàn hảo."

"Ngươi, sao lại tự lừa dối bản thân mình như vậy?"

Tĩnh quý phi nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.

Ngày hôm sau, Cố Cẩn Ngạn triệu tập những kẻ thân tín.

Trong cung, yến tiệc được bày biện linh đình, tiếng chén rượu vang vọng, nhưng mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Cố Cẩn Ngạn say khướt, hai bàn tay ấn lên vai tiểu hoàng đế: "Bệ hạ đừng sợ."

"Chỉ cần để công chúa thành hôn với ngài, thì không còn là loạn luân huyết mạch hoàng gia nữa."

Tiểu hoàng đế liên tục gật đầu, vừa sợ hãi vừa kính phục.

"Vâng bá phụ."

Nhìn thấy cảnh này, ta cuối cùng cũng hiểu ra - Cố Cẩn Ngạn đã nắm giữ bí mật của hoàng đế, đồng nghĩa với việc nắm quyền sinh quyền sát của hoàng đế.

Chỉ thấy hắn say khướt quay sang Thành Nguyệt, chỉ vào tiểu hoàng đế nói: "Nguyệt nhi, đây là người ta chọn làm phu quân cho con."

Thành Nguyệt tuy thông minh nhưng vẫn là trẻ con, nghe vậy liền hoảng hốt, nhảy dựng lên: "Không, ta không muốn lấy chồng!"

Cố Cẩn Ngạn cười lớn, dùng sức mạnh gượng ép hai bàn tay của hai đứa trẻ lại với nhau: "Nguyệt nhi, giờ con đã là công chúa cao quý rồi, đừng có ngang bướng như vậy!"

Thành Nguyệt sợ hãi hất tay hắn ra, chạy ngay sau lưng ta: "Không, ta không muốn làm công chúa!"

"Ta chỉ muốn làm nữ nhi của mẫu thân!"
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 15: Chương 15



Bị mất mặt trước triều đình, sắc mặt Cố Cẩn Ngạn tối sầm lại, hai mắt lấp lánh tia m-á-u: "Nguyệt nhi, nghe lời!"

"Ta không nghe, không nghe!"

Thành Nguyệt bất chấp tất cả, gào lên bi phẫn: "Ta hận ngươi! Ta hận ngươi đã lơ là mẫu thân, lại còn hại ch-ếc nhị nương tam nương!"

"Cố Cẩn Ngạn, ngươi không xứng đáng làm cha của ta!"

Bị nữ nhi gọi thẳng tên, Cố Cẩn Ngạn nghiến răng nghiến lợi, gân như cắn nát lợi.

Thấy hắn sắp nổi điên, ta vội vàng đứng dậy che chở Thành Nguyệt: "Các ngươi đừng dọa con nít nữa!"

"Để ta khuyên nhủ nàng!"

Nhờ phúc của Thành Nguyệt.

Đêm nay, ta rốt cuộc cũng có chỗ nghỉ ngơi sạch sẽ.

Trong bóng tối, nữ nhi ôm lấy cánh tay ta, không ngừng v.uố.t ve: "Mẫu thân, ngài thực sự muốn con gả cho hoàng đế sao?"

"Ngốc quá!"

Ta nhẹ nhàng búng vào trán nàng: "Ta chỉ lấy đó làm cớ để cứu con thôi."

"À..."

Lúc này, nàng lại giống như hồi nhỏ, gối đầu lên lòng ta nũng nịu: "Mẫu thân, con không muốn lấy chồng đâu."

"Sao vậy?"

"Khi ở Hầu phủ, con thấy mẫu thân, Nhị nương, Tam nương đều không vui vẻ."

"Cha dường như thích các người, nhưng cũng có vẻ không thích..."

"Vậy nên, nữ tử cha thích nhất, chẳng phải là Tĩnh Phi nương nương sao?"

Câu hỏi này, ta cũng đã suy ngẫm cả nửa đời mới thấu hiểu.

Ta thà rằng nàng mãi mãi không hiểu.

Bởi vì khi nàng hiểu ra, nàng sẽ phải rơi bao nhiêu nước mắt.

Nhìn vào mắt Thành Nguyệt, ta nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Có lẽ đối với nam nhân, việc họ có thích nữ tử đó hay không, cũng không quan trọng..."

"Bởi vì đối cới họ, những nữ tử khác nhau cũng có những giá trị khác nhau."

"Như ta, xuất thân cao quý, khí chất đoan trang, thì sẽ được đặt ở tiền viện, lo liệu việc nhà, ra ngoài giao tiếp cũng rất có thể diện."

"Như Nhị nương của con, diễm lệ bẩm sinh, võ nghệ cao cường, thì sẽ được đặt lên giường, lúc nào cũng có thể vui đùa giải trí."

"Như Tam nương của con, dịu dàng tinh tế, biết đọc biết viết, thì sẽ được đặt ở thư phòng mài mực, tiện cho việc 'Hồng nhan điểm bút'."

"Vì thế, con chỉ cần sống tốt bản thân, không cần lo lắng người ta có thích mình hay không."

Thành Nguyệt hoang mang: "Vậy mẫu thân, nếu con gả nhầm người, phải làm thế nào?"

"Gả nhầm thì gả nhầm, có sao đâu?"

Ta lắc đầu: "Cuộc đời không thể nào lựa chọn đúng đắn mọi thứ, con đường ta đi, người ta gặp, nuối tiếc ta lưu lại, tất cả chỉ là một đoạn hành trình trong cuộc đời, mỗi người mỗi mệnh."

"Vì thế, đừng ngoảnh đầu nhìn lại, cũng đừng chỉ trích bản thân lúc đó."

"Con chỉ cần ghi nhớ mãi mãi..."

"Muốn được yêu trước tiên phải biết tự lo cho bản thân, muốn yêu người khác trước tiên phải yêu thương bản thân."

Thiếu nữ ngây thơ gật đầu.

Đôi mắt trong trẻo của nàng ẩn chứa sự tò mò và khát khao cháy bỏng về tương lai.

Vì thế, ta vẫn tiếp tục khuyến khích nàng.

Khuyến khích nàng đi yêu.

Cũng khuyến khích nàng học cách được yêu thương.

Dù cho nhiều lúc, tình yêu có thể khiến con người ta tổn thương, hoặc mệt mỏi...

Nhưng đó vẫn là trải nghiệm quý giá nhất của cuộc sống.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 16: Chương 16



Đêm khuya, ta nhẹ nhàng đắp chăn cho Thành Nguyệt đang ngủ say rồi bước ra khỏi điện.

Dưới ánh trăng thanh lãnh, một bóng người mảnh mai đang đứng đó.

"Ngươi đến rồi?"

"Ừ."

Tài năng võ nghệ của Tiết Dung Du quả thực phi thường.

Ngay cả trong hoàng cung rộng lớn này, hắn vẫn di chuyển nhẹ nhàng như chim én, đi lại tự do.

Mặc trang phục bó sát, Tiết Dung Du bước ra từ bóng tối, thông báo cho ta tình hình mới nhất về cuộc chiến tranh giành ngôi vị: "Phu nhân đừng lo, Thái tử cùng cận vệ đã an toàn trốn thoát đến Kinh Kì, ba ngày nữa, đại quân thanh quân sẽ đến nơi."

"Ngài và công chúa ở đây còn an toàn hơn."

"Ừ."

Lúc này, một vầng trăng tròn đang chậm rãi dâng lên.

Trăng bạc lơ lửng giữa những đám mây nhẹ như lông vũ, dưới ánh trăng mênh mông, hai người như đắm chìm trong dòng sông bạc rộng lớn, tâm hồn bỗng trở nên rộng mở.

Ta dựa vào vai hắn, lặng lẽ ngắm nhìn trăng một lúc.

Tiết Dung Du bỗng khẽ hỏi: "Lần này, nếu chúng ta trốn thoát thành công, sau này..."

"Phu nhân, vẫn sẽ tái hôn chứ?"

Câu hỏi này dường như đã được đè nén từ lâu, cuối cùng cũng được thốt ra, mang theo hy vọng và khao khát mơ hồ.

Nhưng ta không trả lời.

Suy cho cùng, không trả lời cũng là một câu trả lời.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Hắn khẽ thở dài.

Quay người, bóng hắn biến mất trong ánh bình minh le lói.

Ba ngày sau, chiến báo Cần Vương được đưa vào hoàng cung.

Khẩu hiệu "Gi-ếc bạo chúa, diệt gian thần" lan truyền khắp nơi, kêu gọi các châu phủ hưởng ứng.

Lâu rồi ta không gặp lại Cố Cẩn Ngạn.

Khi gặp lại, hắn có vẻ suy tư quá mức, lo lắng đến mức mặt mày nhăn nhó, nhưng ta chưa kịp chế giễu hắn thì đã bị ép uống một chén thuốc đắng mà không kịp phản ứng gì.

Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong một ngôi miếu hoang tàn xa lạ.

Nơi này đầy rẫy những đỉnh núi, núi non hiểm trở, vách đá dựng đứng, người bình thường dù có mọc cánh cũng không thể bay đi.

Biết không thể dễ dàng trốn thoát, ta cũng không vội vàng nữa.

Mỗi ngày ta vẫn ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ.

Cố Cẩn Ngạn sai tâm phúc mang cơm cho ta, mà người đó từ một lần một ngày đến ba ngày một lần, cuối cùng biến mất hoàn toàn...

Ngay khi ta đói đến mức hoa mắt chóng mặt.

Cố Cẩn Ngạn, cuối cùng cũng xuất hiện.

Khác với sự hăng hái của mấy ngày trước.

Hôm nay, Cố đại Hầu gia trông tiều tụy gầy gò, bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cử chỉ lại không giấu được hoảng loạn kích động.

Ta biết, hắn đây là gặp phải chuyện lớn.

Bị ánh mắt không chút nhiệt độ của ta liếc nhìn, khoé môi Cố Cẩn Ngạn nở nụ cười cay đắng:

"Không hiểu sao, phu thê niên thiếu của chúng ta lại đi đến bước đường này."

"Lúc đầu, ta chỉ muốn được nàng coi trọng..."

"Tất cả là do ta, ta đã sai lầm."

Im lặng một hồi lâu, ta lên tiếng:

"Lúc trước, ta không hề coi thường vì ngươi ở địa vị thấp hèn."

"Bây giờ, cũng sẽ không coi trọng vì ngươi ở địa vị cao sang."

Như nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt hắn dần dần ướt át:

"Ta biết, ta đều biết."

"Ngọc Khanh, cả đời này ta..."

"Nữ tử duy nhất ta yêu, cũng chỉ có nàng."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 17: Chương 17



Bây giờ hắn gầy đi rất nhiều,

Lại có vài phần bóng dáng của thời niên thiếu.

Nhưng dù hắn tha thiết bày tỏ bao lâu, ta vẫn im lặng.

Thấy ta không hề dao động,

Lúc đầu, trong mắt Cố Cẩn Ngạn còn le lói tia hy vọng yếu ớt.

Ánh sáng trong mắt hắn dần dần ảm đạm xuống.

Trong ngôi miếu hoang vắng, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên từng đợt.

"Lúc đầu ta lấy Kiều Nương, là vì nàng nghe được bí mật, uy h**p ta phải chuộc thân cho nàng... Ta thực sự không còn cách nào khác."

"Ta biết con đường này gian nan hiểm trở, cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, muốn cùng nàng nắm tay đầu bạc, hoặc sinh một trai một gái, ngày ngày con cháu quây quần bên gối, hưởng thú vui gia đình..."

“Nói cho cùng, cũng chỉ là tham luyến nhất thời..."

Như nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên thò tay vào trong ngực, lấy ra một tờ giấy đỏ:

"Nàng xem, ta biết mình có lỗi với nàng, đã sớm viết cho nàng tờ giấy hoà li..."

Thấy ta không nhận, Cố Cẩn Ngạn đành tự mở ra, nhẹ nhàng đọc lên:

"Phu thê đối diện nhau, tựa như uyên ương.”

"Cùng bay cùng gối, ân nghĩa nặng tình.”

"Cùng chung chăn gối trên giường ngủ, ch-ếc cùng quan tài dưới mồ.”

"Nhớ lại năm xưa, một năm định mệnh, vợ chồng hòa thuận, ba năm oán hận, thì thành thù hận..."

Lúc đầu, Cố Cẩn Ngạn đọc đầy nhịp điệu.

Ai ngờ, chưa đọc đến hết, vị Nhiếp Chính Vương uy quyền này ôm lấy tờ giấy hoà li, lại dần dần nức nở không thành tiếng.

Ta thực sự không hiểu hắn đang khóc vì điều gì.

"Quả thật, nam nhân chỉ cần say ba phần, là có thể diễn đến mức khiến người khác rơi lệ."

Lặng hồi lâu, ta khẽ thở dài: "Ngươi đã hối hận, vậy sao không dứt khoát xuống núi nhận tội với triều đình? Biết đâu..."

Biết đâu, còn có thể giữ được toàn thây.

Cố Cẩn Ngạn ngẩng đầu lên, vẻ nho nhã tuấn tú ngày xưa giờ đã hoàn toàn biến mất, giờ đây hiện ra trước mặt ta chỉ là một gã nam nhân trung niên hoảng sợ yếu đuối.

"Không, ta không thể quay về."

Hắn lắc đầu, đưa tờ giấy hoà li cho ta.

"Nàng cầm lấy tờ này, xuống núi, sau này có lẽ có thể cầu xin thái hậu tha mạng cho nàng."

Nghe vậy, ta liền đưa tay ra đón.

Nào ngờ, hắn lại nhìn khắp khuôn mặt nhơ nhác của ta hai lượt, rồi nhanh chóng rụt tay lại, trên mặt hiện rõ tia tham lam.

"Nhưng ta thực sự không nỡ rời ra nàng."

"Nếu không..."

"Tần Ngọc Khanh, chi bằng nàng ở lại cùng ta đi."

Hắn vỗ tay, lập tức có hai tên sát thủ xông lên, nhấc thùng gỗ lên, tạt một lượng lớn chất lỏng sền sệt lên người chúng ta.

Ngửi thấy mùi hăng nồng, ta nhíu mày.

"Dầu hỏa!"

Nỗi hoảng sợ nhanh chóng lan khắp cơ thể, ta liều mạng giãy giụa.

"Không!"

"Ta không muốn ch-ếc chung với ngươi!"

"Cố Cẩn Ngạn, buông ta ra!"

Hắn mặc kệ sự phẫn nộ của ta, ôm chặt ta vào lòng, say mê hít hà vài hơi: "Kính yêu của ta, chính là vì nàng."

"Tất cả những gì đã qua đều là quá khứ, Tần Ngọc Khanh, chúng ta hãy cùng nhau đến địa ngục, vẫn sẽ là một đôi phu thê hạnh phúc."

Tiếng thở dài vang vọng bên tai ta.

Giống như tiếng thở dài từ địa ngục.

"Vi phu xin cùng nàng chung quan tài, cùng chung m-ộ huyệt."
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 18: Chương 18



Ngọn đuốc lại được đưa đến gần.

Ta đang bị Cố Cần Ngạn khống chế trong lòng ngực, bỗng chốc, ta dựng tai lên nghe.

“Cố Cần Ngạn, đó là tiếng gì?”

“Tiếng gì?”

Lúc này, dù hai má hắn ửng đỏ, đã mang vẻ mặt quyết tử, nhưng suy cho cùng, trong lòng hắn vẫn còn sót lại khao khát sống.

Chần chừ một hồi, hắn trói hai tay ta lại, kéo lê ta ra khỏi miếu.

Bốn bề chỉ thấy núi xanh trùng điệp, đồi núi cao chót vót, nhìn xa ra, giữa biển mây mênh mông, sương giăng mờ ảo, tĩnh lặng như tờ.

Còn tiếng gì nữa đâu?

Thất vọng, tên sát thủ lại châm ngọn đuốc. Cố Cần Ngạn đang định đưa tay ra đón, thì từ một góc khuất bỗng bay đến một con dao găm, nhắm thẳng vào cổ tay hắn –

Chỉ một nhát, con dao găm đã đánh rơi ngọn đuốc xuống đất.

Người ẩn mình trong rừng cũng hiện thân trong nháy mắt.

Chính là Tiết Dung Du!

Hắn đấm Cố Cần Ngạn ngã xuống đất, lại ch-ém ngã hai tên sát thủ, quay lại quát lớn:

“Phu nhân, mau đi!”

Biết mình không giúp được gì, ta quay người bỏ chạy.

Nhờ vóc dáng nhỏ bé của mình, ta liền cúi người chui vào rừng, chuyên đi đường nhỏ, một đường lao dốc.

Chạy không biết bao lâu, chỉ biết tóc ta rối tung, áo quần rách nát, thậm chí còn mất một chiếc giày, bỗng từ đâu hai cánh tay vươn ra, ôm chặt lấy ta.

“Mẫu thân!”

Chính là Thành Nguyệt!

Thành Nguyệt ôm ta bay vút lên, đáp xuống đỉnh núi gần đó.

Chúng ta chạy xuống núi, vừa gặp hai ba tên truy binh, chỉ thấy nàng cầm hai thanh đao, múa như hổ múa rồng, nghênh mặt ch-ém ngã vài tên.

Dù dọc đường đầy gian nan hiểm trở, nhưng cũng may mắn vượt qua.

Đi thêm nữa, sẽ là một ngọn núi thấp hơn.

Hai ngọn núi được nối với nhau bằng một cây cầu dây thừng đơn sơ.

Thành Nguyệt bảo ta đi trước, lần này, ta nhất quyết không chịu bỏ lại nàng, thấy vậy, nàng đành phải đi trước.

Ta đang nôn nóng chờ ở tại chỗ.

Bỗng thấy ở đằng xa một bóng đen vút qua, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần –

Là Tiết Dung Du đuổi theo!

Thấy hắn còn có hai thuộc hạ đi theo sát phía sau.

Nơi này!

Tiết Dung Du nghe tiếng gọi của ta, lập tức dẫn theo thuộc hạ đến đây.

Thời gian cấp bách, ta liền đi qua cầu dây trước, hội ngộ với Thành Nguyệt, nào ngờ chỉ trong chớp mắt, sau lưng lại xuất hiện hơn mười tên lính truy đuổi.

Nhìn lướt qua đám binh sĩ vây kín, Tiết Dung Du trong lúc giao chiến, ném cho ta một ánh mắt chia tay.

"Phu nhân, ta làm vậy không phải vì ngài."

"Ngươi nói gì?"

Hắn vừa đánh vừa lùi, đến gần cầu dây, không vội vàng rời đi, ngược lại càng chiến đấu càng dũng mãnh.

Giọng nói đứt quãng, bị gió núi thổi bay gần như tan biến.

"Ta đến đây là vì mệnh lệnh của Thái hậu, và lời dặn dò của công chúa, ngài không cần bận tâm, cũng không cần vì vậy mà tự làm khổ mình."

Nói xong, liền thấy hắn cúi đầu, bắt đầu cắt đứt cây cầu dây đó.

Ta ở đầu kia, hoảng sợ đến mức vỡ mật gan.

"Tiết Dung Du!"

"Ngươi đang làm gì vậy!?"

"Không, phải đi cùng nhau!"

Phía sau, Thành Nguyệt cố gắng kéo ta lại: "Mẫu thân, mau đi!”

"Hắn đã chôn thuốc nổ trên núi!"

"Đi thôi!"

Bị nàng kéo mạnh, ta không thể kiểm soát được bản thân mà ngã ngửa ra sau.

Không biết đã lăn xuống bao xa, chỉ biết một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngọn núi đối diện cùng với đỉnh núi, trong chớp mắt đã sụp đổ lật nhào.

Bụi mù mịt trời đất, ta và Thành Nguyệt ôm nhau, nhưng không thể nói được lời nào.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cách đó vài trượng.

Dòng suối vẫn chảy róc rách như cũ.
 
Tính Đạm Như Cúc
Chương 19: Chương 19



Năm thứ một trăm ba mươi lăm Đại Tấn.

Trượng phu ta Cố Cẩn Ngạn, dùng Ly Miêu đổi hoàng tử, giả chiếu truyền lệnh, lập lên vua giả, từng tội ác đó đều là tội diệt tộc.

Mặc dù đã hoà li, ta vẫn không thể chối bỏ trách nhiệm.

Sau khi được Thành Nguyệt cứu về, ta bị giam vào ngục nữ, phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.

Tình cờ nghe cai ngục nói chuyện phiếm, mới biết Đông cung hô hào vang dội, sau khi đánh vào hoàng thành, đã bắt giữ tất cả những kẻ tay sai còn sót lại.

Sau đó, Thái hậu bị giam lỏng được thả.

Tĩnh phi thủ phạm chính bị hành hình ngay tại triều đình.

Còn tên tứ hoàng tử bù nhìn đáng thương kia, vào ngày thành bị phá vỡ, đã bị bắn tên thủng ngực, ch-ếc ngay tại chỗ.

Nói về Cố gia, kẻ nào bị lăng trì thì lăng trì, kẻ nào bị xét nhà thì xét nhà, ngay cả Cố Cẩn Ngạn rơi xuống vực núi, Th-i th-ể tan nát cũng vẫn bị kéo ra chợ, quất xác ba ngày, tạ tội với trời.

Cứ như vậy giày vò suốt hơn nửa năm.

Đại án Ly Miêu rốt cục cũng hạ màn.

Lúc đầu, ta tưởng mình sẽ mãi mãi chôn vùi trong ngục thất.

Nào ngờ chỉ hai ngày sau, ta lại được triệu vào cung.

Tiểu thái giám không nói một lời dẫn ta qua những dãy hành lang, đến một cung điện lộng lẫy với rèm vàng rủ xuống. Mới đầu thu mà trong cung đã đốt lò sưởi, nóng đến mức cử động nhẹ là mồ hôi đã túa ra.

Bên trong rèm gấm thêu, một bà lão đang ngồi.

Bà đã ngoài tám mươi, tóc bạc phơ, thần sắc tiều tụy, mí mắt sụp xuống. Trên người bà khoác bộ áo choàng màu đỏ tía thêu hình chim phượng hoàng uy nghi, toát lên vẻ uy nghiêm lạnh lùng.

Bà chính là Thái hậu.

Dù bản thân đang gặp nguy hiểm, ta vẫn luôn lo lắng cho nữ nhi.

Lời đầu tiên khi quỳ xuống, là xin bà tha tội cho nàng.

Thái hậu cười khẩy: "Nguyệt Nhi là dòng dõi hoàng gia, lưu lạc Hầu phủ đã chịu khổ nhiều rồi, nào có lý lại phải trị tội nữa?"

Nghe vậy, ta mới yên tâm phần nào.

Nào ngờ ngay sau đó, ta nghe thấy bà lão quát lớn: "Tần Ngọc Khanh, ngươi đã nhắm mắt làm ngơ để Cố Cẩn Ngạn mưu tính suốt mười năm, gây ra đại họa tày trời như vậy!"

"Là vợ cả, ngươi dám nói mình không hề hay biết?"

Cơ thể ta run lên bần bật.

Ngay lập tức, ta quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu: "Bẩm Thái hậu nương nương!"

"Dù là phu nhân Hầu phủ, nhưng Ngọc Khanh ngày ngày chỉ biết tụng kinh gõ mõ, Hầu gia thường xuyên nhậu nhẹt lăng loàn, cũng chẳng bao giờ đến từ đường..."

"Ngọc Khanh thực sự không hề biết chuyện gì!"

Cũng may, tiếng tăm chủ mẫu cá mặn của ta sớm đã lan truyền khắp kinh thành!

Nếu không, e rằng lần trước người bị đào mộ, phơi thây, tra tấn ba ngày ba đêm cùng với Cố Cẩn Ngạn chính là ta!

Đối phương hừ hừ trong mũi: "Hừ, nếu không phải Thành Nguyệt đã nhiều lần cầu xin cho ngươi, lần này, ngươi sẽ phải ch-ếc già trong ngục thất!"

Nói xong, bà lại mắng té tát thêm một hồi.

Ta chỉ biết liên tục gật đầu nhận lỗi: "Thái hậu nương nương, Ngọc Khanh còn có một số cửa hàng dọc phố, mỗi năm đều thu nhập một khoản lớn."

"Không biết những cửa hàng này có thể chuộc được một mạng hèn này hay không..."

Lời nói chưa dứt, đã bị Thái hậu lạnh lùng ngắt ngang: "Trên dưới đất trời, đều là lãnh thổ của vương triều. Chẳng lẽ hoàng gia chúng ta lại đi thèm thuồng mấy cái cửa hàng của ngươi sao?"

Ta ngượng ngùng nói: "Cũng đúng, nhưng mà có hơn một trăm cửa hàng..."

"Bao nhiêu?"

Nghe vậy, mí mắt sụp xuống của bà lão khẽ run lên.

"Ngươi nói bao nhiêu?"

Lúc này, ta mới kể hết cho bà nghe về những hoạt động kinh doanh của mình ngoài Hầu phủ trong những năm qua.

Thái hậu lập tức chìm vào suy tư.

Thấy vậy, thái giám già bên cạnh vội vã ra cung điều tra.

Chưa đầy nửa ngày, ông ta đã tra rõ tài sản của ta.

Thái hậu nghe con số đó, thở dài một hơi.

Khi quay lại, bà trở nên hiền từ nhân hậu hơn nhiều.

"Thôi được rồi."

"Ngươi có công nuôi dưỡng công chúa, công tội tương bù, bản cung sẽ không trị tội ch-ếc ngươi."

"Nhưng tội ch-ếc có thể miễn, tội sống khó tha..."
 
Back
Top Bottom