Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 20: Mặc quần áo khó hơn lên trời xanh


Phó Noãn Ý không sợ nước.

Chính xác mà nói, trên đời này cô chỉ sợ đói.

Cảm giác đói mang đến một cảm giác nóng rát, sẽ khiến cô rất khó chịu.

Nhưng câu thần chú luôn ngăn cản cô ăn món ăn lớn kia, dường như có thể xoa dịu cảm giác nóng rát này.

Mỗi lần hận không thể gặm Hứa Chỉ hai miếng.

Bốn chữ "không được ăn thịt người" sẽ khiến cô chuyển hướng suy nghĩ, cố gắng dùng cái đầu mỗi ngày chỉ có thể thông minh hơn một chút để suy nghĩ, làm thế nào để giải trừ câu thần chú.

Lúc này cô đang ngâm mình trong bồn tắm.

Là thật sự, ngâm, ở trong bồn tắm.

Trực tiếp chìm xuống đáy.

Phó Noãn Ý quá gầy, Hứa Chỉ đặt cô vào bồn tắm, cô cũng không đưa tay ra vịn vào hai bên thành.

Cứ thế thẳng đơ đi xuống, chìm thẳng xuống đáy.

Hứa Chỉ nhắm mắt đặt cô xuống, cũng không dám nhìn nhiều.

Sợ nhìn thêm hai cái, sẽ khiến trống trận lại nổi lên.

Nổi lên đến mức tim anh hoảng loạn.

Lúc này Hứa Chỉ quay người đi xem các loại đồ dùng tắm gội.

Đang cân nhắc có nên tạo bọt hay gì đó không?

Cả đời này anh thật sự chưa từng hầu hạ ai tắm!

Phó Noãn Ý không có hơi thở, cũng không tùy tiện mở miệng, cứ thế như một món dưa muối, ngâm mình.

Hứa Chỉ nghĩ nghĩ, quyết định vào phòng tìm xem có khăn mới hoặc khăn tắm không, rồi lau qua loa cho tiểu zombie là được.

Đợi anh tìm được khăn tắm, khăn mặt mới.

Một bồn nước vốn đã không trong, giờ chỉ còn lại một bồn nước bùn.

Đã không còn nhìn thấy bóng dáng Phó Noãn Ý.

Hứa Chỉ sợ đến mức suýt nữa thì vứt cả nạng, anh tiến lên vớt một cái.

Tóm được vai cô, trong lòng mới nhẹ nhõm, anh nhấc cô ra.

Phó Noãn Ý bị nhấc ra, còn vô thức lắc lắc đầu.

Lại văng lên người Hứa Chỉ một thân đầy những vết bùn nhàn nhạt.

Lúc này anh mới nhớ ra, tiểu zombie căn bản không cần thở.

Anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì?!

Nhìn một bồn nước bùn này, Hứa Chỉ mò đến chỗ chân Phó Noãn Ý, xả hết nước đi.

Toàn bộ quá trình không dám nhìn sang bên đó.

Đợi đến khi xả đầy nước lại lần nữa.

Anh quay người ra ngoài tìm một cái ghế đẩu nhỏ, đặt bên cạnh bồn tắm, lấy dầu gội đầu, rồi ngồi trên chiếc ghế đẩu.

Với chiều cao của Hứa Chỉ mà ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ như vậy, chân phải trực tiếp chạm vào tường.

Chân trái lành lặn có chút không biết để đâu, chỉ có thể ngồi với một tư thế kỳ quặc.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào phía chân của Phó Noãn Ý.

Đợi nước trong bồn tắm lại đầy, anh mới đứng dậy tắt nước.

Nước hơi đục, tụ lại với nhau, vẫn không che được thân hình sáng loáng dưới nước của Phó Noãn Ý.

Hứa Chỉ nhanh chóng quay đầu đi, đâu cũng không dám nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc rối của cô.

Anh thở dài cầm lấy chai dầu gội, còn chưa bắt đầu gội đầu cho tiểu zombie.

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại kia đã vội vàng thúc giục.

【Su Su, đói rồi.】

Hứa Chỉ nhẫn nại đáp một tiếng, "Biết rồi."

Anh xoa dầu gội trong lòng bàn tay, rồi xoa lên đầu cô, đầu ngón tay tỏa ra sương mù đen.

May mà có xe lăn, đi một mạch như vậy, dị năng của anh lại có thêm một ít hàng tồn kho.

Nhưng thật sự không nhiều.

Chắc là lát nữa tiểu zombie đói, anh lại phải cắt máu…

Hứa Chỉ cũng không có gì bất mãn, toàn là bất lực, đây đều là chuyện gì vậy?

Anh có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày, mình phải nuôi một tiểu zombie.

Lại còn là loại cái gì cũng phải lo.

Phó Noãn Ý được dị năng của Hứa Chỉ nuôi dưỡng, chỉ hận không thể nhắm mắt hưởng thụ.

Nhưng mặt cô vẫn cứng đờ, mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Lần đầu tiên Hứa Chỉ gội đầu cho người khác, anh cần cù chăm chỉ xoa bóp.

Không có dấu hiệu tóc rụng lả tả như anh tưởng tượng, ngược lại còn có chút mềm mượt, chỉ là màu sắc hơi ngả vàng úa.

Tóc được gội sạch, bọt do dầu gội tạo ra, nhân tiện cũng rửa sạch mặt và cơ thể của Phó Noãn Ý.

Hứa Chỉ căn bản không dám chạm vào cơ thể cô.

Chỉ hận không thể như giặt quần áo, chỉ xả qua nước, nhấc lên nhúng xuống nước nhiều lần.

Thay ba bồn nước, cuối cùng cũng trông sạch sẽ rồi.

Hứa Chỉ mệt đến toát mồ hôi, nhưng lại cảm thấy khá thú vị một cách khó hiểu.

Hình như, là đang tắm cho thú cưng nhà mình, ngoài một chút không quen ra, những thứ khác đều ổn.

Anh xả hết nước, vắt khăn tắm lên cánh tay, vất vả đứng dậy, quay lưng đi.

"Tiểu zombie, có thể tự mình đứng dậy không?"

Phó Noãn Ý một khi đã ăn no, khả năng lý giải cũng tăng theo.

No một nửa cũng đủ để hiểu một vài lời.

Cô thử làm động tác cá chép bật dậy.

Ừm, không làm được.

Tay cô quờ quạng lung tung, cuối cùng cũng đứng dậy được.

Cũng không lên tiếng.

Hứa Chỉ quay lưng về phía cô, đợi một lúc lâu, không thấy có phản ứng.

Anh quay người lại định nói chuyện, lại một lần nữa sững người.

Phó Noãn Ý với mái tóc nhỏ nước, cứ thế đứng trong bồn tắm, đối diện thẳng với anh.

Phần nhấp nhô rõ ràng, thân hình gầy yếu, vòng eo thon gọn.

Má Hứa Chỉ đỏ bừng, anh quay đầu đi, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Anh từ từ lùi lại, tính toán độ cao, đưa tay mò đến vai cô, vội vàng dùng khăn tắm quấn cô lại.

Khó khăn lắm mới ôm được Phó Noãn Ý ra ngoài, đặt bên cạnh sofa.

Hứa Chỉ lại gặp khó khăn.

Còn phải lau khô nữa đúng không?

Không lau khô mà mặc quần áo, quần áo vẫn sẽ có mùi…

Đây là tiểu zombie của anh.

Công cuộc xây dựng tâm lý phải tiến hành mỗi ngày, lại một lần nữa xây dựng hoàn tất.

Hứa Chỉ trước tiên nhìn vào tường, dùng khăn lau tóc cho Phó Noãn Ý, gần như đã khô một nửa.

Lúc này mới nhắm mắt lại, dùng khăn tắm lau loạn xạ lên người cô.

Nhưng một khi con người chìm vào bóng tối, các giác quan lại càng mạnh hơn.

Cảm giác dưới tay càng khiến người ta phát điên.

So với Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đứng yên suốt quá trình, không cử động lung tung.

Hứa Chỉ càng giống như vừa đi tắm suối nước nóng về, lại còn là vừa ra từ cái hồ nóng nhất.

Cả mặt đỏ bừng sắp bốc khói.

Khó khăn lắm mới lau khô xong, anh tiến vào bài toán khó tiếp theo.

Mặc quần áo…

Những ngày này thật sự quá khó khăn!

Hứa Chỉ không có cách nào nhắm mắt mặc quần áo cho Phó Noãn Ý.

Anh khó khăn di chuyển, đẩy cô tiến lên vài bước, đứng sau lưng cô.

Cố gắng không nhìn vào thân hình tr*n tr** kia.

Anh đổ túi quần áo lên sofa, lật tìm.

Anh đã lấy cho Phó Noãn Ý áo ba lỗ, nhưng không lấy q**n l*t.

May mà anh nghĩ tiểu zombie gầy như người que thế này, phải mặc thêm vài lớp mới ra dáng người.

Nên đã lấy vài bộ.

Áo ba lỗ còn đỡ, chỉ cần mặc từ sau lưng là được.

Nhưng áo sơ mi thì phải cài cúc từ phía trước.

Hơn nữa quần còn phải kéo từ dưới lên.

Hứa Chỉ thật sự sắp phát điên rồi.

Anh đã tự tìm cho mình những chuyện gì thế này?

Hứa Chỉ cầm chiếc quần, ánh mắt liếc qua liếc lại, bắt đầu suy nghĩ về việc khống chế một con zombie để chăm sóc cho tiểu zombie này.

Dĩ nhiên, những chuyện này để sau hẵng nói.

Bây giờ quan trọng nhất là mau chóng mặc quần áo cho nó.

Mặc quần khó khăn đến mức nào, có thể nhìn ra từ bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, mắt không mở nổi của Hứa Chỉ.

Cả quá trình anh giống như một ông bố già bị bệnh Parkinson, đã không thể chăm sóc tốt cho con mình.

Khó khăn lắm mới mặc được quần cho tiểu zombie, Hứa Chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Anh từ sau lưng mặc áo sơ mi cho nó, vòng ra phía trước, lại ngây người.

Thứ anh lấy không phải là áo ba lỗ nhỏ.

Đối với các cô gái mà nói, đó gọi là áo hai dây nhỏ cổ V sâu.

Phần nhấp nhô xanh tím, ẩn hiện trong chiếc áo sơ mi mở rộng.

Bệnh Parkinson của Hứa Chỉ nặng thêm rồi, anh run rẩy cài cúc áo cho Phó Noãn Ý, không dám chạm vào da cô một chút nào.

Áo sơ mi và quần mặc xong, lại khoác thêm một chiếc áo khoác hơi dày bên ngoài.

Đôi chân gầy gò mặc chiếc quần jean size S, rất đẹp, dù người nhỏ, đôi chân trông cũng thon dài thẳng tắp.

Áo khoác là áo bóng chày mùa thu se lạnh, bên trong mặc áo sơ mi có cà vạt, trông như một học sinh trung học.

Hứa Chỉ cuối cùng cũng lấy lại được hơi, nhìn tiểu zombie mặc bộ đồ này trông đầy tinh thần, ra dáng người, lại còn toát lên vẻ đáng yêu, anh bất giác có một cảm giác thành tựu.

Nếu là một cô gái, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chắc sẽ nhắc nhở anh: Điều này giống như thay cho búp bê Barbie một bộ quần áo mới, thay xong sẽ có một cảm giác vui vẻ.

Hứa Chỉ là một quý công tử, chưa từng chơi búp bê.

Nhưng giờ phút này, anh đã sở hữu một tiểu zombie.

Cứ thế mở ra con đường thần kỳ đi tìm quần áo để trang điểm cho tiểu zombie nhà mình.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 21: Nó chạy, cô đuổi, nó có mọc cánh cũng khó thoát


Việc tắm rửa và mặc quần áo cho Phó Noãn Ý, đối với Hứa Chỉ, dường như đã vượt qua được một cửa ải lớn trong đời.

Anh không nhận ra, một khi nam và nữ đã "thẳng thắn" với nhau, tâm thái sẽ có sự thay đổi.

Dĩ nhiên Phó Noãn Ý lại càng không thể nhận ra.

Cô chỉ là một tiểu zombie muốn ăn no.

Hứa Chỉ biết tiểu zombie nhà mình sẽ không chạy lung tung.

Anh yên tâm vào phòng tắm để rửa ráy cho bản thân.

Anh lau qua những vết bùn, dùng khăn thấm nước lách qua vết thương rồi lau qua loa cơ thể.

Quấn khăn tắm ra phòng khách lấy quần áo, rồi vào phòng thay đồ.

Anh cũng không nhận ra, mình đã quen với việc không mặc quần áo chỉnh tề mà đi qua đi lại trước mặt Phó Noãn Ý.

Phó Noãn Ý cũng sẽ không nhận ra "mỹ sắc" vừa đi lướt qua lúc nãy quyến rũ đến nhường nào.

Lúc này cô đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Be Be trên tủ TV.

Be Be đã cuộn tròn ở đây một lúc lâu, phát hiện hai vị boss đều không để ý đến mình, nó thấy tủi thân lắm.

Nó duỗi thẳng cơ thể, dựng cái đầu nhỏ lên, lắc lư qua lại, cố gắng hết sức để thu hút sự chú ý.

Phó Noãn Ý đối với thức ăn trước nay luôn khoan dung, cũng dễ bị thu hút hơn.

Cô tiến lên, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào Be Be.

Be Be đặc biệt biết thuận thế leo lên, nó men theo đầu ngón tay cô, lúc nhúc, nỗ lực trèo lên trên.

Đợi Hứa Chỉ thay một bộ quần áo khác đi ra.

Phó Noãn Ý lúc này đang đội Be Be đã cuộn thành quả cầu trên đầu, nhìn bóng hình trong màn hình TV.

Màn hình đen không chiếu ra được làn da xanh tím, chỉ có một bóng người mờ ảo.

Gu thẩm mỹ và cách phối đồ của Hứa Chỉ quả thực không tồi.

Cái bóng trông đẹp hơn một chút so với "người que" trước đây.

Cô nghiêng đầu qua lại, tương tác với cái bóng trong màn hình TV.

Be Be đáng thương lăn qua lăn lại trên đầu cô.

Bộ quần áo Hứa Chỉ đang mặc có kiểu dáng gần giống với bộ của Phó Noãn Ý.

Quần jean, áo sơ mi, áo khoác bóng chày.

Đôi chân dài, khuôn mặt tuấn mỹ của anh, mặc vào bộ này, trông như một hot boy nổi tiếng toàn trường.

Không, trước đây anh vốn dĩ là hot boy, dù ở trường nào cũng vậy.

Hứa Chỉ thật sự không cố ý, anh rất tùy tiện lấy vài bộ.

Sau khi thay xong đi ra, anh mới phát hiện ra trông họ như đang mặc đồ đôi.

Anh nhìn Phó Noãn Ý đang ngây ngốc, rồi lại ngây ngốc cúi đầu nhìn mình.

Không có chút không tự tại nào, ngược lại còn cảm thấy như vậy rất tốt, nhìn vào là biết ngay họ là bạn đồng hành.

Lại nhìn Phó Noãn Ý bắt đầu lắc đầu, Be Be như một quả bóng nhỏ lăn qua lăn lại.

Hứa Chỉ tiến lên giải cứu Be Be, "Tiểu zombie, chúng ta phải tìm một ít hạt nhân, cho Be Be của cô ăn."

Nói đến đây, anh khựng lại.

Một người đàn ông, không có việc gì lại gọi "be be", cảm giác sao mà kỳ quặc thế…

Phó Noãn Ý quay người nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt lại là sự nghi hoặc.

Rất rõ ràng, cô không hiểu lắm đây là ý gì.

Hứa Chỉ đặt Be Be về lại đỉnh đầu cô, kiên nhẫn giải thích, "Tiểu Be ăn đồ mới lớn được. Chúng ta cần phải giết zombie, chính là cái thứ xấu xí kia, lấy hạt nhân cho Tiểu Be ăn."

【Thứ xấu xí à. Giết zombie?】

Phó Noãn Ý vẫn có chút mơ hồ.

Nhưng thức ăn lớn nói Be Be muốn lớn phải đi tìm thứ xấu xí.

Cô có lẽ đã hiểu.

Cô đăm đăm đi thẳng về phía trước.

Hứa Chỉ thấy cô chuẩn bị đâm vào cửa, sao lại có chút tự hào khó hiểu?

Tiểu zombie lại biết đó là cửa ra ngoài!

Hứa Chỉ như một người gác cửa, mở cửa cho tiểu zombie nhà mình.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi ô cửa.

Bên ngoài đừng nói là zombie, ngay cả một con chó zombie cũng không có.

Với sự tồn tại như Phó Noãn Ý, ai mà dám lại gần chứ.

Những con zombie không bị nhốt trong khu dân cư, đã vác cả tàu hỏa chạy mất từ đêm qua.

Phó Noãn Ý nghiêng đầu từ trái sang phải, cứng đờ quay một vòng.

Cô quay đầu nhìn Hứa Chỉ bên cạnh.

Không mở miệng, nhưng ánh mắt kia rành rành nói rằng: Nhìn xem, sạch sẽ quá, không có thứ xấu xí nào cả.

Ô cửa này cách cổng chính của khu dân cư không xa.

Hứa Chỉ chống nạng đi về phía trước, "Cô ở đây đợi tôi."

Đi được vài bước, anh quay đầu lại thấy cô không động đậy, anh cười cười, "Đợi tôi."

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn gật đầu.

【Đứng im, đợi Su Su.】

Có nạng, dù sao cũng tốt hơn thanh sắt, tốc độ của anh đã nhanh hơn trước một chút.

Hứa Chỉ đứng ở cổng khu dân cư, giống như thịt Đường Tăng.

Chỉ đứng đó một lúc, lũ zombie ở cổng khu dân cư, ven đường đã nghe thấy động mà kéo đến.

May mà bây giờ tốc độ di chuyển của zombie vẫn không nhanh.

Hứa Chỉ từng bước lùi lại, dụ lũ zombie vào trong khu dân cư, "Tiểu zombie! Mau lại đây!"

Phó Noãn Ý nghe lời đi về phía trước.

Đầu cô nghiêng qua nghiêng lại, không biết nên làm gì.

Cô vừa đến gần, những con zombie kia đã lần lượt lùi lại, trốn sang bên cạnh.

Thậm chí không thèm để ý đến miếng thịt Đường Tăng hấp dẫn kia nữa.

Hứa Chỉ nhân cơ hội đóng cổng khu dân cư lại, đi đến bên cạnh Phó Noãn Ý, khẽ nói một câu, "Chúng nó muốn ăn Su Su của cô."

Câu nói này đã thổi bùng lên ngọn lửa chiến đấu của Phó Noãn Ý.

Phó Noãn Ý xông lên phía trước, con zombie gần cô nhất gào lên "đói quá", rồi quay người bỏ chạy.

Nói là chạy, cũng không hẳn, dù sao tứ chi của chúng còn không linh hoạt bằng Phó Noãn Ý.

Chỉ là nhanh hơn tốc độ đuổi theo Hứa Chỉ một chút.

Có thể thấy Phó Noãn Ý đối với chúng đáng sợ đến mức nào.

Tứ chi của Phó Noãn Ý linh hoạt hơn chúng một chút, nhưng vẫn chưa biết chạy.

Cô cũng chỉ là tăng tốc, cố gắng đuổi theo zombie.

Thế là, lũ zombie và Phó Noãn Ý bắt đầu ở khu vực này, mở ra màn kịch "cô đuổi chúng chạy, chúng có mọc cánh cũng khó thoát" bằng cách đi vòng vòng.

Hứa Chỉ nhìn đến hoa cả mắt, chỉ hận không thể tự mình ra trận.

Tiếc là Hứa Chỉ - ông bố già chống nạng, tốc độ của anh còn không nhanh bằng lũ zombie.

Chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn, đứng ngoài sân nhắc nhở, "Tiểu zombie, rẽ trái, đúng rồi, rẽ phải, rẽ phải."

Phó Noãn Ý cuối cùng cũng đuổi kịp một con zombie, ấn đầu nó, cứ thế vặn một cái, trực tiếp vặn lìa.

Cô tiện tay quăng đi, nhìn sang con zombie khác.

Lũ zombie không biết sợ, chỉ là bản năng không dám lại gần cô, người sở hữu dị năng hệ Ánh Sáng.

Phó Noãn Ý vô cùng tủi thân.

Cô sở hữu hai món ăn lớn nhỏ, đến bây giờ vẫn chưa được ăn no.

Luôn ở trong trạng thái no một nửa.

Đám thứ xấu xí này còn muốn cướp thức ăn của cô.

Không thể tha thứ!

Ngọn lửa chiến đấu của cô hừng hực bốc cháy, đuổi, đuổi, đuổi, đuổi một mạch, vặn đầu một mạch.

Giống như đang hái dâu tây trong vườn cây ăn quả vậy.

Hứa Chỉ thấy lũ zombie bị giết gần hết, anh quay về phòng, từ nhà bếp tìm một con dao gọt hoa quả.

Phó Noãn Ý đuổi theo hai con zombie cuối cùng, giống như đang lùa gà vậy, sắp học được cách chạy rồi.

Hứa Chỉ chậm rãi đạp lên những cái đầu zombie trên đất, khều hạt nhân ra.

Sọ của zombie cứng hơn anh tưởng tượng.

May mà anh đã nghỉ ngơi gần đủ, có chút sức lực, làm được công việc dọn dẹp cuối cùng này.

Phó Noãn Ý đuổi theo hai con zombie cuối cùng, chạy một vòng quanh tòa nhà này, cuối cùng cũng vặn được hai cái đầu cuối cùng.

Cô nghiêng đầu, đi tuần tra địa bàn một vòng.

Ừm, rất tốt.

Không còn thứ xấu xí nào giành thức ăn với cô nữa.

Vui quá đi.

Chỉ cần lũ zombie kia có thể mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ kêu oan: Bọn tôi bị Su Su nhà cô lừa vào đây để làm thịt đấy!

Tiếc là một đám zombie, toàn là zombie bình thường, không có hạt nhân thuộc tính.

Nhưng lợi ích là, hạt nhân không thuộc tính, Hứa Chỉ cũng có thể hấp thụ.

Khi dị năng của anh không đủ để cho Phó Noãn Ý ăn, ít nhất cũng có thể dùng hạt nhân.

Chỉ là hậu quả sau khi dùng, anh không biết có thể gánh vác được không.

Hứa Chỉ nắm hạt nhân, quay đầu nhìn Phó Noãn Ý vẫn đang ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Không sao, vì tiểu zombie nhà mình, nhịn một chút cũng không sao.

Cuối cùng họ thu hoạch được hơn hai mươi hạt nhân, vui vẻ trở về nhà.

Lúc Hứa Chỉ rửa hạt nhân, Phó Noãn Ý bị anh ấn ngồi trên sofa, tiếp tục tương tác với cái bóng nhỏ trên màn hình TV phía trước.

Có chút cảm giác như một cô vợ hiền đang rửa rau, còn ông chồng tan làm về nhà chờ được cho ăn.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 22: Chào buổi sáng, tiểu zombie của tôi


Hứa Chỉ rửa sạch hạt nhân, đưa cho Be Be một viên, để nó tiếp tục cuộn tròn.

Be Be nào chỉ muốn cuộn tròn, nó gần như muốn quỳ xuống.

Lần này nó lại càng một lòng một dạ đi theo họ.

Đoạn đuôi của Be Be quấn quanh hạt nhân, cái đầu nhỏ dựng lên gật gật.

Giống như một chú chó sữa trắng đang chắp tay vái lạy, ánh mắt nhỏ tràn đầy: Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ.

Hứa Chỉ thử đưa cho Phó Noãn Ý một viên.

Cô vẫn tràn đầy vẻ ghét bỏ, còn tủi thân nhìn chằm chằm vào Su Su nhà cô.

Như thể Hứa Chỉ không chịu cho ăn đồ ngon, mà lấy rác ra để đối phó với cô.

Hứa Chỉ rụt tay lại, có thể thấy, tiểu zombie nhà anh thật sự rất kén ăn.

Thôi bỏ đi, kiếm thêm ít hạt nhân, anh sẽ cố gắng hồi phục dị năng sớm một chút.

Để không đến mức lúc nào cũng keo kiệt chỉ cho tiểu zombie một chút dị năng.

Còn về hậu quả sau khi hấp thụ quá nhiều hạt nhân.

Cùng lắm thì biến thành zombie.

Như vậy họ vẫn là đồng hành, không có gì khác biệt.

Hứa Chỉ sau khi nghĩ thông, lại dẫn Phó Noãn Ý ra ngoài đi dạo một vòng.

Vẫn là anh dụ lũ zombie vào khu dân cư, rồi đóng cửa lại.

Phó Noãn Ý tiếp tục hoạt động "có mọc cánh cũng khó thoát".

Bận rộn cả một buổi chiều, Phó Noãn Ý thậm chí còn học được cách chạy…

Đã đạt đến trình độ đi nhanh như bay.

Một ngày thu hoạch được hơn một trăm hạt nhân, Hứa Chỉ có một cảm giác như phát tài lớn.

Sau khi trời tối, anh ăn qua loa một chút.

Nghĩ đến việc đi siêu thị cũng không vội, hay là nhân lúc chưa bị cúp nước, ở lại đây thêm vài ngày.

Bên ngoài khu dân cư có không ít zombie, đó đều là những hạt nhân sáng lấp lánh.

Hứa Chỉ ngồi bên cạnh Phó Noãn Ý, viết viết vẽ vẽ trên giấy, chủ yếu là lên kế hoạch những thứ cần mang theo.

Bây giờ xe năng lượng mới không thể sạc được, chỉ có thể tìm xe chạy bằng nhiên liệu.

Điều này có nghĩa là phải tìm đủ nhiên liệu.

Nếu chân anh khỏe lại, thật ra dẫn theo tiểu zombie nhà mình, đi xe đạp cũng không sợ.

Cùng lắm là anh mệt một chút.

Xăng có thể lấy từ những chiếc xe bên đường.

Cần phải chuẩn bị một ít vật liệu, có thể tìm trong những căn nhà đã mở cửa của khu dân cư này.

Đến lúc đó tìm vài cái thùng nước tinh khiết để đựng xăng.

Tiểu zombie nhà anh không ăn không uống, đặc biệt không cần lo.

Chỉ cần tính toán chuyện ăn uống của anh là được.

Thật ra chuyện ăn uống của anh cũng không cần lo, mấu chốt là nếu ở trên đường, trước không có làng sau không có quán, thì phải có đủ thức ăn và nước uống.

Hứa Chỉ ở đây liệt kê ra những thứ cần thiết, để lúc tìm không bị thiếu sót.

Phó Noãn Ý chỉ ngồi bên cạnh anh, lắc đầu tương tác với cái bóng trong màn hình TV, vui vẻ không biết mệt.

Hứa Chỉ lúc làm việc không thích bị người khác làm phiền.

Phó Noãn Ý nếu không đói đến mức có cảm giác nóng rát, ngay cả tiếng lòng cũng không có, đặc biệt yên tĩnh.

Hứa Chỉ ngày càng cảm thấy tiểu zombie nhà mình rất tốt, chỗ nào cũng tốt.

Trời đã tối hẳn, dù Hứa Chỉ là hệ Bóng Tối, cũng không nhìn rõ chữ trên giấy.

Cũng gần như đã liệt kê xong mọi thứ.

Dù sao trước đây bị thương rất nặng, lại làm việc khổ sai đào hạt nhân cả một ngày.

Hứa Chỉ cũng mệt rồi.

Anh thử hấp thụ một hạt nhân, lượng dị năng bổ sung không nhiều.

Nhưng tin tốt là, có lẽ vì anh là hệ Bóng Tối, nên không có cảm giác cuồng bạo mà các dị năng giả khác nói.

Hứa Chỉ lại thử hấp thụ thêm vài hạt nhân, thật sự không có cảm giác khó chịu nào.

Anh nắm lấy cổ tay Phó Noãn Ý, chia một nửa dị năng cho cô.

Phó Noãn Ý vô cùng thỏa mãn.

Đôi mắt kia sáng lấp lánh, lắc đầu lia lịa, như thể vừa được ăn món ngon gì đó.

【Su Su, Su Su. Su Su.】

"Ai ai ai, đây." Hứa Chỉ nhẫn nại đáp lại, cuối cùng không nhịn được mà xoa mái tóc ngắn của cô một cái.

Be Be đang cuộn tròn trên đỉnh đầu, không có cách nào xoa đỉnh đầu, chỉ có thể xoa bên cạnh đầu cô.

Có cảm giác mềm mượt, không nhiều, nhưng trong lòng Hứa Chỉ lại có một sự mềm mại.

Cho Phó Noãn Ý ăn xong, liếc nhìn hạt nhân mà Be Be đang cuộn tròn vẫn còn chút ánh sáng.

Hứa Chỉ dẫn Phó Noãn Ý về phòng.

Vốn dĩ là sợ sau khi anh ngủ thiếp đi, tiểu zombie sẽ tự mình chạy ra ngoài.

Nhưng khoảnh khắc thật sự đóng cửa phòng lại, quay người nhìn thấy nó, lại cảm thấy có chút không tự tại.

Anh lớn đến từng này, chưa từng ở riêng một phòng với một cô gái.

Công cuộc xây dựng tâm lý mỗi ngày lại bắt đầu.

Sắp biến thành sự tự thôi miên của Hứa Chỉ.

Lúc này anh mới ngồi bên giường, kiên nhẫn dặn dò Phó Noãn Ý, "Đừng đi ra ngoài, đừng chạy lung tung, ở yên đây."

Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn anh, như thể không hiểu tại sao anh lại phải dặn dò như vậy.

【Sẽ không rời xa Su Su đâu. Phải ăn no chứ.】

Hứa Chỉ yên tâm rồi, anh dịch người về phía sau giường, nhìn chiếc giường đôi, muốn gọi nó lên giường, lại khẽ ho một tiếng.

Anh đặt chân phải lên trước, lúc này mới nằm xuống.

Trước khi nhắm mắt, anh liếc nhìn Phó Noãn Ý đang đứng yên tại chỗ, khóe môi cong lên, lúc này mới nhắm mắt.

Trong khu dân cư vẫn còn zombie, chắc là bị nhốt trong nhà.

Trên lầu chắc cũng có zombie, mơ hồ có tiếng gào "đói quá" truyền đến.

Nhưng có chút khoảng cách, không quá ồn ào.

Chủ yếu là Phó Noãn Ý bên cạnh anh rất yên tĩnh, khiến Hứa Chỉ cảm thấy rất an tâm một cách khó hiểu.

Ánh nắng ban mai ấm áp, từ tấm rèm cửa đã kéo ra chiếu xuống.

Hứa Chỉ cuối cùng cũng thoát khỏi gông cùm.

Không còn cảm giác không chân thật nữa.

Anh quay mặt về phía bệ cửa sổ ngủ thiếp đi, giơ tay lên che ánh nắng.

Ngay lập tức anh quay người lại, nhìn thấy Phó Noãn Ý đang đứng bên giường, anh nở một nụ cười, "Chào buổi sáng, tiểu zombie của tôi."

Phó Noãn Ý không hiểu "chào buổi sáng" có nghĩa là gì, nhưng cô đã đứng cả một đêm, lại đói rồi.

Phát hiện món ăn lớn nhà mình đã cử động.

Cô đặc biệt vui vẻ.

Hai mắt sáng lên, khàn giọng vội vàng nói, "Su Su."

【Muốn ăn sốt nam việt quất. Đói rồi.】

Hứa Chỉ nghẹn lại, tâm trạng tốt không bị mất đi, chỉ dâng lên một chút bất lực.

Ngủ một giấc dậy, tiểu zombie nhà anh đã học được cách gọi món rồi sao?

Anh biết "sốt nam việt quất" có nghĩa là máu của anh.

Vậy là hôm qua ăn cái gì đó "sương mù sô cô la đen" đã chán rồi à?

Nếu có một ngày "sốt nam việt quất" cũng ăn chán, anh biết làm sao đây?

Hứa Chỉ có ý định mặc cả với Phó Noãn Ý, anh ôn tồn khuyên, "Vẫn ăn sương mù sô cô la đen được không?"

Tối qua hấp thụ vài hạt nhân, lại nghỉ ngơi một đêm, dị năng của anh đã hồi phục được bảy tám phần.

Ít nhất có thể cho ăn nhiều hơn một chút rồi.

Phó Noãn Ý trước nay vẫn luôn đồng hành cùng sự bướng bỉnh của mình.

Đã nói ăn sốt nam việt quất, là phải sốt nam việt quất.

Trong mắt cô tràn đầy vẻ tủi thân, khàn giọng gọi, "Su Su."

Ý ngầm chính là: Sao anh lại nỡ không cho chứ? Em đã gọi món rồi mà.

Hứa Chỉ hít một hơi thật sâu, nghiêng người ngồi dậy, cầm lấy cây nạng trên tủ đầu giường,

"Cho cô, cho cô."

Lúc rời khỏi hiệu thuốc, anh cũng đã lấy một túi thuốc, xét thấy máu của mình bị cho là "sốt nam việt quất".

Anh cũng rất tự giác, lấy vài hộp kim lấy máu.

Không thể ngày nào cũng lấy dao cắt mình.

Chỉ có thể chích ngón tay, thực sự không được, thì chích thêm vài ngón là được.

Hứa Chỉ lấy kim lấy máu, lại tìm một cái cốc giấy sạch, chuẩn bị lấy một ít máu cho cô uống.

Vừa cầm kim lấy máu lên chích mạnh một cái, anh ấn ngón tay để nặn máu ra, chuẩn bị nhỏ vào cốc giấy.

Phó Noãn Ý đang bám sát theo anh, mắt lanh tay lẹ.

Tiếng lòng mềm mại ngọt ngào lại bay lên.

【A, sốt nam việt quất.】

Cô nắm lấy ngón tay đang chảy máu của Hứa Chỉ, trực tiếp đưa vào miệng.

Bắt đầu m*t m*t m*t.

Trong đôi mắt kia tràn ngập niềm vui.

Hứa Chỉ lại ngây người.

Cảm giác mềm mại hơi lạnh lẽo ở đầu ngón tay, l**m láp đầu ngón tay anh, như thể đang l**m láp trái tim anh.

Trong tim có một sự xao động khó tả, khiến anh bất an.

Càng khiến anh sáng sớm đã "bốc khói".

Gần như là trong nháy mắt, cả khuôn mặt anh hoàn toàn đỏ bừng.

Môi anh mấp máy, thậm chí quên cả việc rút tay mình về.

Hứa Chỉ khàn giọng cầu xin, "Tiểu, tiểu zombie, đừng, đừng m*t nữa. Đừng..."
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 23: Xin cô đấy, ăn sô cô la đen đi mà


Phó Noãn Ý có phải là người sẽ nhả ra khi đã có thức ăn không?

Rất rõ ràng là không.

Cô thậm chí còn không phải là người.

Bất kể giọng nói của Hứa Chỉ có mềm mại quyến rũ đến đâu, có gọi thế nào đi nữa.

Đối với cô, không có gì quan trọng bằng sốt nam việt quất trong miệng.

Chỉ là ít quá.

m*t vài cái đã hết.

Cô chỉ hận không thể cắn một miếng, để ăn được nhiều hơn.

Nghĩ vậy, cô cũng làm vậy.

Cô nghiêng đầu, chuẩn bị dùng răng cắn rách ngón tay.

【Không được ăn thịt người!】

Câu thần chú lại vang lên.

Phó Noãn Ý tủi thân ngậm miệng lại.

Hứa Chỉ bị tiếng lòng này nói cho thông cả hơi, lúc này anh mới nhớ ra mình thật sự không hề lo lắng bị tiểu zombie cắn.

Anh đỏ mặt, tiếp tục khuyên, "Sốt nam việt quất không còn nhiều đâu, ăn sương mù sô cô la đen được không?"

Xin cô đấy, nhả ra đi mà!

Anh chỉ hận không thể gào lên.

Cảm giác ở đầu ngón tay khiến anh phát điên.

Phó Noãn Ý ăn được sốt nam việt quất, cũng coi như hơi hài lòng một chút.

Vừa nghe còn có sương mù sô cô la đen để ăn.

Cô nghiêng đầu dùng ánh mắt biểu đạt: Muốn, muốn, ăn chứ.

Cô vừa nghiêng đầu như vậy, đầu ngón tay của Hứa Chỉ bị đầu lưỡi mềm mại của cô lướt qua.

Anh không nhịn được mà run lên một cái.

Có một luồng k*ch th*ch không nói nên lời, từ xương cụt xộc thẳng lên.

"Buông tay, buông tay trước đã." Hứa Chỉ sắp run lên toàn thân rồi.

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn buông tay, vẫn nghiêng đầu nhìn anh.

Hứa Chỉ vội vàng rụt tay về, vô thức dùng ngón cái xoa xoa ngón trỏ.

Không có cảm giác ẩm ướt, nhưng chính là cảm thấy rất kỳ lạ.

【A, sương mù sô cô la đen của cô đâu.】

Hứa Chỉ vội vàng nắm lấy cổ tay Phó Noãn Ý, quay đầu đi, cố gắng bình ổn cảm giác khó tả.

Phó Noãn Ý ăn được hai loại thức ăn, càng hài lòng hơn.

【Ngon ghê, món nào cũng ngon!】

Yết hầu Hứa Chỉ trượt lên xuống một cái, anh rụt tay lại, "Cô, cô ngoan ngoãn ở nhà..."

Nói đến đây, chữ "nhà" này, khiến anh sững lại một chút.

Là vì cảm thấy có người đồng hành, nên cũng có một mái nhà sao?

Đáy lòng dâng lên một luồng hơi ấm nhàn nhạt, xua tan đi những k*ch th*ch kia.

Hứa Chỉ quay đầu nhìn Phó Noãn Ý, lại nở một nụ cười, "Cô ngoan ngoãn ở nhà, tôi ra ngoài tìm ít đồ, sẽ quay về nhanh thôi."

【Tìm đồ?】

Phó Noãn Ý được nhắc nhở, cô cũng phải tìm đồ.

【Phải đi chứ. Phải đi, đi theo Su Su.】

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng lòng này, trong sự bất lực lại mang theo cưng chiều, "Được, vậy cô đi theo đi."

Anh liếc nhìn Be Be trên đầu Phó Noãn Ý.

Lúc này nó không cuộn thành quả cầu, dưới thân cũng không còn hạt nhân.

Cứ thế thẳng đơ nằm trên đỉnh đầu Phó Noãn Ý, đôi mắt nhỏ màu xanh biếc nhìn anh chằm chằm.

Như thể đang nói: Ông chủ, cuối cùng ngài cũng nhớ đến tôi rồi? Cho ăn đi chứ.

Hứa Chỉ từ trong giỏ lấy ra một hạt nhân, nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu Phó Noãn Ý, "Vậy chúng ta đi thôi."

Be Be vô cùng thỏa mãn cuộn tròn trên hạt nhân.

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đi theo sau Hứa Chỉ ra ngoài.

Mục tiêu hôm nay của Hứa Chỉ, là tìm xem trong những căn nhà đã mở cửa trong khu dân cư có thứ gì có thể tận dụng được không.

Ước chừng đây là một công trình lớn.

Ngày mai cần phải rút xăng, đổ xăng, nhân tiện kiếm thêm ít hạt nhân.

Có hạt nhân, ít nhất dị năng của anh có thể hồi phục, cũng có thể xuất phát đến siêu thị rồi.

Thức ăn trong siêu thị nhiều hơn, đến lúc đó có thể ở siêu thị vài ngày.

Rồi tìm xe và tài xế để xuất phát đến thành phố Tây Hà.

Hứa Chỉ trước nay mục tiêu luôn rõ ràng, dù cuộc đời trước đây bị cha mẹ sắp đặt, đó cũng là mục tiêu, phải đạt được.

Tòa nhà này mỗi tầng đều có ba hộ, thế chân vạc.

Nhưng tòa nhà này ít nhất cũng cao ba mươi tầng, thang máy không sử dụng được.

Hứa Chỉ với cái chân què này thật sự rất vất vả.

Phó Noãn Ý leo lên lại rất nhẹ nhàng, còn nhân tiện rèn luyện kỹ năng leo cầu thang.

Sau khi có thể đi nhanh như bay, cô đã học được cách leo cầu thang.

Tầng hai cả ba cửa phòng đều đóng chặt.

Hứa Chỉ cũng không biết phá khóa, trực tiếp lên tầng ba.

Cửa phòng ở giữa của tầng ba đang khép hờ.

Hứa Chỉ từ từ lại gần, đứng bên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Không có bất kỳ âm thanh nào.

Anh bây giờ đã không dám quá ỷ lại vào dị năng của mình.

Không nghe thấy zombie gào đói, cũng không có nghĩa là không có zombie.

Anh cảnh giác nghe một lúc, rồi giơ tay lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chọc một cái, chuẩn bị đẩy cửa ra.

Ngón trỏ chọc vào cửa, mang theo sự cẩn trọng, từ từ dùng sức, duỗi thẳng cả ngón tay thon dài.

Hứa Chỉ vô tình liếc nhìn Phó Noãn Ý đang yên tĩnh bên cạnh, anh sững người.

Phó Noãn Ý nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn sản sinh ra "sốt nam việt quất" kia, đôi mắt to bình thường sáng lấp lánh, lúc này lại ươn ướt.

Như một chú cún con đang khao khát khúc xương.

Chỉ thiếu một cái đuôi đang vẫy qua vẫy lại.

Đôi mắt ươn ướt, tròn xoe, lấp lánh bản năng săn mồi của động vật.

Toát ra một luồng sáng nguy hiểm.

Hứa Chỉ không cảm thấy nguy hiểm, lại bất giác nghĩ đến cảnh tượng lúc trước.

d** tai từ một chút hồng, dần dần lan ra vành tai, cuối cùng hai tai vừa hồng vừa đỏ, tựa như quả anh đào vừa chín tới tháng Tư.

Vừa đỏ lại vừa non, mọng nước bóng loáng, quyến rũ như thể có thể nhỏ ra nước.

Môi anh mấp máy, nuốt tất cả sự bất an xuống.

Không phải là sự bất an đến từ sợ hãi, mà là sự bất an vì không hiểu nổi rốt cuộc mình bị làm sao.

Đôi mắt kia, rất đẹp.

Đẹp đến mức không giống như đôi mắt mà một con zombie nên có.

Đầu ngón tay Hứa Chỉ run lên một cái, anh rụt tay lại, đưa cái chân lành lặn ra.

Anh lặng lẽ liếc nhìn bên cạnh.

Phó Noãn Ý như một chú cún con đang giữ đồ ăn, đôi mắt kia di chuyển theo ngón tay anh.

Hứa Chỉ hít một hơi thật sâu, yết hầu trượt lên xuống, anh nắm lấy cổ tay cô, hạ giọng xuống, "Đói rồi à?"

【Thích sốt nam việt quất. Thích lắm.】

Phó Noãn Ý đối với thức ăn là ai đến cũng không từ chối, phát hiện anh lại cho ăn "sương mù sô cô la đen", mắt cô sáng lên.

Không còn là ánh mắt định đi săn nữa.

Hứa Chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang nắm cô ra, dùng chân đá hé cửa, bên trong quả thực không có zombie, cũng không có người.

Căn phòng vẫn rất bừa bộn, bên cạnh huyền quan còn chất không ít hộp chuyển phát nhanh chưa mở.

Phó Noãn Ý lại được ăn thêm một ít, rất hài lòng.

Cô loạng choạng đi vào, giống như đang đi tuần tra địa bàn nhà mình.

Hứa Chỉ khẽ cười một tiếng, cũng không quản cô, đi vào bếp trước.

Trong bếp còn không ít đồ, chắc là gia đình này đi vội, lại còn thích tích trữ.

Mấu chốt là còn có một ít rau củ được đóng gói chân không, trông vẫn còn ổn.

Hứa Chỉ mấy ngày nay toàn gặm bánh quy, vội vàng tìm một cái túi đựng những thức ăn có thể đựng được.

Đi ra khỏi bếp, Phó Noãn Ý bắt đầu có hứng thú với những hộp chuyển phát nhanh chưa mở.

Cô cúi người dùng đầu ngón tay chọc vào hộp, cứ chọc một cái là thủng một lỗ.

Cái lỗ tròn vo, khiến cô chơi đến quên cả trời đất.

Hứa Chỉ phát hiện, tiểu zombie nhà anh đặc biệt có khả năng tự mua vui, không cần anh phải lo lắng chút nào.

Lúc đói cũng không la hét lung tung, chỉ dùng đôi mắt kia nhìn anh chằm chằm.

Anh ghé lại gần Phó Noãn Ý, nhặt hộp chuyển phát nhanh lên, lấy ra một con dao gọt hoa quả gấp, mở vài hộp.

Phát hiện bên trong có mũ bóng chày mới mua.

Vài chiếc mũ bóng chày màu đen, họa tiết khác nhau.

Anh chọn một cái họa tiết đáng yêu, nhặt Be Be trên đầu Phó Noãn Ý xuống, đội mũ bóng chày lên cho cô.

Phó Noãn Ý sau khi đội mũ bóng chày, càng giống người hơn.

Vành mũ che đi hơn nửa khuôn mặt, tuy không nhìn thấy đôi mắt to kia, nhưng cũng che đi màu da xanh tím.

Phó Noãn Ý bị vành mũ che mất tầm nhìn, rất bất mãn.

Tiếng lòng có chút hoảng loạn.

【Su Su. Su Su.】

Hứa Chỉ nâng vành mũ lên một chút, "Cứ đội đi. Bảo vệ tóc."

Phó Noãn Ý không hiểu ý nghĩa của việc "bảo vệ tóc", cô nghiêng đầu nhìn anh.

Hứa Chỉ cười, đặt Be Be về lại đỉnh mũ, khẽ gõ vào vành mũ, "Be Be thích."

Phó Noãn Ý rất dễ thỏa hiệp vì thức ăn, cô ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục chọc vào hộp chuyển phát nhanh.

Nụ cười của Hứa Chỉ không dứt, anh liếc nhìn mu bàn tay xanh tím của cô.

Đợi anh tìm được khẩu trang và găng tay, đeo lên cho cô, nếu không để ý kỹ, sẽ không nhìn ra đây là một con zombie.

Đến lúc đó họ đi lại sẽ thuận tiện hơn, đợi anh báo thù xong, có thể đi xa hơn, ngắm nhìn những thành phố khác nhau.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 24: Những người trong siêu thị


Ánh nắng mùa thu ấm áp, rải khắp thành phố trống rỗng.

Mặt đường đã lâu không được sửa chữa, những cái hố lớn nhỏ không đều, phản chiếu những sắc xám đậm nhạt khác nhau.

Tiếng "két, kẹt", theo sau đoàn xe dài ngoằng của Hứa Chỉ, chậm rãi tiến về phía đích.

Mấy ngày nay, những việc cần làm đã làm xong, những vật tư có thể lấy đều đã lấy.

Xăng đã đổ đầy hai thùng, đồ đạc cũng đã đóng gói không ít.

Một chiếc xe lăn đã không thể chứa hết, thế nên sau ba chiếc xe lăn, còn có hai chiếc xe đẩy siêu thị, nối đuôi ở phía sau, lắc lư đi theo.

Hứa Chỉ hấp thụ hạt nhân không có di chứng, dị năng có thể bổ sung đầy bất cứ lúc nào.

Anh cuối cùng cũng thoát khỏi sự khó xử khi Phó Noãn Ý thỉnh thoảng lại nhớ đến "sốt nam việt quất".

Bởi vì Hứa Chỉ sẽ cho thêm một chút dị năng.

Cho thêm, cho mạnh, cho một lượng lớn, có thể khiến Phó Noãn Ý được ăn no gần đủ.

Anh chỉ cần dùng hạt nhân để bổ sung dị năng, không cần phải chích ngón tay nữa.

Cứ hễ Phó Noãn Ý nhớ đến sốt nam việt quất, anh lại cho dị năng.

Cảm giác no bụng có thể hoàn hảo đánh lạc hướng nhu cầu của cô.

Lúc đi đổ xăng, tìm xe khắp các con phố, lại dựa vào "thịt Đường Tăng" của Hứa Chỉ và sự giữ đồ ăn của Phó Noãn Ý, họ đã thu hoạch được không ít hạt nhân.

Be Be là một con sâu nhỏ đặc biệt dễ đối phó.

Một ngày hai hạt nhân là đủ.

Với sức ăn của Phó Noãn Ý, một ngày Hứa Chỉ ít nhất cần tiêu hao hai mươi hạt nhân.

Tính ra, tài sản hiện tại của họ đủ để tiêu xài hơn nửa tháng.

Chưa kể đến, dọc đường đi, những con zombie không có việc gì lại đi theo sau họ cùng lắc lư.

Hứa Chỉ chỉ cần một câu nói, "Tiểu zombie, cô xem, lại có thứ xấu xí đến cướp thức ăn của cô kìa."

Hoa đầu zombie, nở rộ khắp mặt đất.

Hứa Chỉ đeo một cái túi trước ngực, bên trong lót giấy ăn, để ngăn những tiếng "keng keng" khi các hạt nhân va vào nhau.

Dĩ nhiên, giấy ăn cũng có thể dùng.

Nếu là trước đây, anh có chết cũng không ngờ, mình cũng có một ngày đảm đang như thế này…

Lúc không giữ đồ ăn, Phó Noãn Ý ngồi trên xe lăn, tận hưởng niềm vui bay lên.

Mũ bóng chày che đi đôi mắt to có thể biểu lộ cảm xúc bất cứ lúc nào của cô.

Nhưng không che được tiếng lòng vui sướng.

【U la la. Lại bay lên rồi.】

Hứa Chỉ làm đầu tàu, nghe giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại thỉnh thoảng phát ra từ phía sau, có thể phớt lờ cả dàn hợp xướng lập thể "đói quá".

Họ xuất phát từ trung tâm thành phố, đi từ sáng sớm, buổi trưa nghỉ ngơi một lát, giải quyết một vài vấn đề.

Đừng hỏi, hỏi chính là một ngày Hứa Chỉ ghen tị với việc Phó Noãn Ý không cần đi vệ sinh.

Đi một mạch đến chiều, ánh nắng vẫn còn khá đẹp.

Họ đã đến cửa siêu thị.

Cửa ra vào có một chiếc xe việt dã bị vỡ kính chắn gió đang đậu.

Hứa Chỉ nhíu mày, dẫn Phó Noãn Ý đến bãi đỗ xe tầng hầm.

Nơi này chắc là nhiều xe, zombie cũng nhiều, có thể giúp họ canh giữ vật tư.

Đồ đạc quá nhiều, phải từ từ chuyển lên lầu.

Dù biết Phó Noãn Ý sức mạnh vô biên, Hứa Chỉ cũng không muốn treo tất cả đồ đạc lên người cô.

Tiểu zombie nhà ai, người nấy xót.

Phó Noãn Ý đeo một chiếc khẩu trang hình động vật hoạt hình đang toe toét cười, và một đôi găng tay lông dùng vào mùa đông.

Những phần da xanh tím có thể che được trên người đều đã được che lại.

Bây giờ trông cô chính là một cô bé gầy yếu.

Chỉ là gầy đến mức hơi vô lý.

Hứa Chỉ cầm nạng, xuống xe lăn, Phó Noãn Ý không tình nguyện theo sau xuống xe.

Mang theo chút tủi thân.

【A, không được bay nữa rồi.】

Hứa Chỉ cười, đầu ngón tay anh ấn vành mũ của cô xuống, rồi lại nâng lên, "Đến trạm rồi. Mai lại bay tiếp."

Vẫn còn được bay, Phó noãn Ý liền vô cùng thỏa mãn, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Nhìn Hứa Chỉ bận rộn.

Vị trí Phó Noãn Ý đứng, như một điểm gốc, lan tỏa ra là những con zombie đang ùn ùn bỏ chạy.

Chúng chen chúc sau những chiếc xe, hoặc dựa vào tường, run lẩy bẩy nhìn cô.

Hứa Chỉ tìm một góc không dễ thấy, giấu xăng đã đổ và vài túi đồ vật đi, dùng tấm bạt dầu che lại, lúc này mới treo chiếc ba lô lớn nhất lên sau lưng Phó Noãn Ý.

Anh tự mình cầm hai túi thức ăn, một túi quần áo dự phòng của Phó Noãn Ý, có chút khó khăn tiến về phía trước.

Hai người theo thang cuốn từ từ đi lên.

Siêu thị này có tổng cộng ba tầng, tầng một là các loại cửa hàng, tầng hai chuyên bán thực phẩm, tầng ba là hàng tạp hóa.

Hứa Chỉ định đến tầng hai trước, tìm một góc, chiếm một địa bàn.

Sau đó đến tầng ba tìm ít đồ, làm một cái ổ.

Gần đây họ sẽ nghỉ ngơi ở đây, anh dưỡng thương, nhân tiện dẫn Phó Noãn Ý thu hoạch hạt nhân gần đó.

Mấy ngày nay, Hứa Chỉ ngoài chân phải ra, các vết thương khác đã gần như khỏi hẳn.

Phó Noãn Ý một khi đã ăn đủ dị năng của anh, thỉnh thoảng sẽ có phản hồi lại.

Hứa Chỉ dựa vào sự phản hồi của cô, những vết thương không nặng đã khỏi rất nhanh.

Vừa từ thang cuốn lên đến cửa tầng hai.

Một giọng nữ xa lạ đã vang lên.

【Ghê tởm thật, bẩn thỉu, một lũ ăn mày, sao còn chưa chết đi! Mau chết đi!】

Lời nói như vậy, rõ ràng là tiếng lòng.

Hứa Chỉ ghét bỏ nhíu mày, bước chân dừng lại.

Phó Noãn Ý đi theo sau anh suýt nữa thì đâm sầm vào.

Cô ngơ ngác khàn giọng nói, "Su Su?"

"Suỵt."

Hứa Chỉ không ngờ ở đây lại có người, cũng không dặn dò trước tiểu zombie nhà mình một tiếng.

Lúc này anh vội vàng quay người, khẽ nhắc nhở, "Tiểu..."

Chữ "zombie" còn đang ở đầu môi, đã bị anh nuốt xuống.

Không thể trước mặt người khác, gọi nó là "tiểu zombie".

Hứa Chỉ lại gọi thêm một tiếng, "Tang, sau này tôi sẽ gọi cô là Tang. Cô đừng lên tiếng, cũng đừng gầm. Sau này muốn tìm tôi, thì nghĩ đến tôi trong lòng, được không?"

Phó Noãn Ý vẫn đang cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói.

Hứa Chỉ ngẫm nghĩ bốn chữ "nghĩ đến tôi trong lòng", có chút gì đó không đúng lắm.

【Tìm Su Su như vậy sao?】

Phó Noãn Ý ăn một lượng lớn sương mù sô cô la đen mấy ngày nay, lại mỗi ngày bị ép nghe Hứa Chỉ nói chuyện, hôm nay đã thông minh hơn hôm qua.

Không ít ý tứ cô đã có thể hiểu đại khái.

Chỉ là phản ứng của cô rất chậm, cần thời gian để nghiền ngẫm.

Hứa Chỉ đặt đồ xuống, cười sửa lại chiếc khăn quàng cổ hơi lộn xộn của cô, "Ừm. Sau này cứ tìm tôi như vậy, đừng mở miệng. Ngoan."

Phó Noãn Ý nghiêng đầu, gò má lạnh lẽo lướt qua đầu ngón tay anh.

【Đói bụng thì tìm Su Su. Biết rồi ạ.】

Nụ cười của Hứa Chỉ càng thêm dịu dàng, không còn vẻ ghét bỏ lúc nãy nữa.

Anh đã quen với cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo này, không hề ghét bỏ, ngược lại còn lùi một bước, cẩn thận đánh giá cô.

Xác định không có sơ hở gì, lúc này anh mới cúi người nhấc đồ lên lại, quay người, "Đi thôi."

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đi theo, nhìn quanh siêu thị khổng lồ này.

Bên trong có rất nhiều đồ, cô muốn đi dạo.

Phải tìm đồ chứ.

Cô vẫn nhớ, phải tìm thứ gì đó, nhất định phải tìm thấy.

Hứa Chỉ cảm thấy âm thanh của tiếng lòng kia phát ra từ không xa, dù sao dị năng của anh cũng có giới hạn khoảng cách.

Anh suy nghĩ, có nên dẫn tiểu zombie nhà mình thẳng lên tầng ba, tránh mặt đám người này không.

Một nam một nữ đang nói chuyện, đi về phía thang cuốn.

"Đội trưởng Tô, anh không cần lo lắng cho chị Hương Vụ đâu, chị ấy dị năng mạnh, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.

Không giống như em, muốn làm chút việc trong khả năng cũng không làm được. Ai, nhìn họ chịu khổ như vậy, trong lòng em rất khó chịu."

Giọng nữ này giống hệt với âm thanh phát ra lúc nãy.

Hứa Chỉ quay đầu nhìn qua.

Dư Mính Hà dán chặt vào Tô Thụy Lăng đang nhíu mày, gần như cánh tay cọ vào cánh tay.

Khuôn mặt diễm lệ tràn đầy sự đồng cảm, ánh mắt mềm mại, nhìn chằm chằm vào Tô Thụy Lăng bên cạnh.

"Tôi không lo cho Hương Vụ, cô ấy quả thực rất mạnh, tôi chỉ đang nghĩ, chúng ta phải đến Kinh Đô, không thể tiếp tục trì hoãn.

Bãi đỗ xe có chút nguy hiểm, cô vẫn nên quay về, ở cùng Hương Vụ sẽ tốt hơn."

Tô Thụy Lăng vừa nói, vừa bất động thanh sắc dịch người sang bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với cô ta.

Dư Mính Hà cũng không tiếp tục dán sát vào anh, ngược lại còn nở một nụ cười tự tin.

Cô ta đang chuẩn bị nói chuyện, khóe mắt liếc thấy có người đứng bên thang cuốn, bèn nhìn qua.

Tô Thụy Lăng cũng chú ý thấy có người, ánh mắt cũng chuyển qua, đối diện thẳng với Hứa Chỉ.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 25: Những người khiến cô sợ hãi


Ánh mắt đầu tiên khi Hứa Chỉ nhìn thấy Tô Thụy Lăng, trong lòng anh khẽ "lộp bộp" một tiếng.

Chính khí quá mạnh mẽ.

Là loại chính khí không dung thứ cho dị loại.

Tô Thụy Lăng trông rất tuấn lãng, đôi mắt sắc bén kia toát ra một luồng chính khí khi đánh giá người khác, không hề khiến người ta ghét bỏ.

Anh ta cao gần bằng Hứa Chỉ, thân hình cường tráng hơn, là loại cường tráng mà sức mạnh như sắp bùng nổ.

Nhưng lại thu liễm khí chất, trông càng giống một thanh kiếm đang ẩn mình trong vỏ.

Nếu là bình thường, Hứa Chỉ nhìn thấy anh ta cũng không có cảm giác gì khác.

Nhưng bây giờ anh đang dẫn theo tiểu zombie, sợ người khác sẽ gây bất lợi cho nó.

Huống hồ, dáng đứng thẳng tắp, đĩnh đạc của Tô Thụy Lăng, nhìn vào là biết có nền tảng.

Tô Thụy Lăng và Hứa Chỉ nhìn nhau, đánh giá đối phương.

Dư Mính Hà vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Chỉ, hai mắt đột nhiên mở to.

Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến vậy.

Cô ta cẩn thận đánh giá anh, nhìn thấy chiếc chuông nhỏ màu vàng hồng treo trên d** tai anh, cô ta liền kích động.

Cô ta biết rất rõ, đây tuyệt đối là Hứa Chỉ!

Dù trong sách miêu tả về Hứa Chỉ không được chi tiết lắm.

Nhưng d** tai anh có treo một chiếc chuông nhỏ, mỗi khi bị ánh nắng chiếu vào sẽ phản chiếu ánh sáng dịu dàng lên má anh, càng khiến anh trở nên tuấn mỹ hơn.

Đây là đoạn miêu tả nhiều nhất trong sách.

Nhiều lần nhấn mạnh vẻ tuấn mỹ của Hứa Chỉ.

Theo lộ trình của kiếp trước, thật ra đội của họ lúc này đáng lẽ phải đang trên đường đến Kinh Đô.

Là Dư Mính Hà đã cẩn thận nhớ lại, nhớ ra Hứa Chỉ hình như đã từng đến siêu thị này.

Cô ta đã giả bệnh, mới khiến cả đội phải dừng lại ở đây.

Bất kể thế nào, cô ta muốn nắm Hứa Chỉ trong tay, trở thành con át chủ bài của mình.

Bây giờ Hứa Chỉ trực tiếp dâng đến tận cửa, sao có thể không khiến cô ta kích động cho được.

Dư Mính Hà nhìn Hứa Chỉ, hai mắt ngày càng sáng, tràn ngập h*m m**n chiếm hữu.

Bất kể Hứa Chỉ và Dư Mính Hà nghĩ thế nào.

Tô Thụy Lăng nhìn Hứa Chỉ chỉ có một suy nghĩ: Anh chàng này đẹp như vậy, sẽ không thu hút sự chú ý của Hương Vụ chứ?

Phó Noãn Ý vốn luôn ngoan ngoãn, lúc ánh mắt Dư Mính Hà trở nên nóng rực, đã lặng lẽ trốn ra sau lưng Hứa Chỉ.

Cô bé nhỏ bị Hứa Chỉ che khuất hoàn toàn.

Hứa Chỉ cảm nhận được sự khác thường của tiểu zombie nhà mình, anh đưa tay ra sau, làm ra tư thế che chở.

Chẳng đợi anh mở miệng.

Dư Mính Hà đã dịu dàng hỏi, "Hai người là người sống sót vừa mới đến sao?"

Nghi vấn lớn nhất của cô ta bây giờ là, tám con zombie dị năng bên cạnh Hứa Chỉ đâu rồi?

Và cái thứ nhỏ bé bên cạnh anh là ai?

Hứa Chỉ không lên tiếng, anh nhìn về phía Tô Thụy Lăng, trực giác cho anh biết người đàn ông này mới là người quyết định.

Tô Thụy Lăng cũng mở miệng, "Trong đội của chúng tôi có dị năng giả hệ Ánh Sáng trị liệu, chân của anh, chúng tôi có thể giúp anh nghĩ cách."

Dư Mính Hà bực bội nhíu mày, rồi lại giãn ra, không sao, cô ta còn có những thứ khác có thể lấy ra.

Hứa Chỉ có chút hiểu ra, đây chẳng lẽ, chính là đội đã trao đổi vật tư với khu an toàn của Hứa Đức Hùng sao?

Chắc không phải là người của Hứa Đức Hùng.

Dù trông không giống người tốt, đặc biệt là người phụ nữ kia.

Hứa Chỉ không hề liếc nhìn Dư Mính Hà một cái, anh lịch sự cười nói, "Có bất tiện không?"

Giọng nói trong trẻo này, khiến giọng nói trầm nhưng không có từ tính của Tô Thụy Lăng hoàn toàn không thể so sánh được.

Dư Mính Hà chỉ hận không thể lao thẳng vào người Hứa Chỉ.

【Trời ơi, đẹp trai quá, đẹp đến mức muốn ngủ với anh ta! Đẹp quá, giọng cũng hay nữa! Thật muốn nhốt anh ta lại để ngủ cùng!】

Hứa Chỉ quay đầu đi, giả vờ như đang nhìn Phó Noãn Ý, thu lại sát ý trong đáy mắt.

【Không thích, huhu, đáng sợ quá.】

Hứa Chỉ bị giọng nói nhỏ tủi thân này làm tan đi sát khí trong đáy mắt, anh xoay người nghiêng đi, không nhìn thấy mắt của Phó Noãn Ý, anh đặt đồ xuống, đặt tay lên vai cô, khẽ hỏi, "Tang?"

Phó Noãn Ý không thích nhìn thấy Tô Thụy Lăng, cũng không thích nhìn thấy Dư Mính Hà.

Bản năng bài xích, chính là sợ hãi.

Nhưng cô không thể biểu đạt rõ ràng.

Cô tiến lên một bước, lại gần Hứa Chỉ hơn.

Mùi thơm nồng nàn của "thức ăn" mới có thể chữa lành trái tim sợ hãi của cô.

Tay Hứa Chỉ đặt trên vai Phó Noãn Ý siết chặt lại, "Nếu Tang không thích, chúng ta đi thôi."

Dư Mính Hà vừa nghe thấy vậy, vội vàng tiến lên một bước, "Chân của anh cần được chữa trị đó! Bên ngoài nguy hiểm, vẫn là đừng chạy lung tung."

Tô Thụy Lăng liếc xéo cô ta một cái, rõ ràng có chút không hiểu sự nhiệt tình của cô ta.

Dư Mính Hà cảm nhận được ánh mắt của Tô Thụy Lăng, quay đầu lại nở một nụ cười ngượng ngùng với anh ta, "Đội trưởng Tô, anh ấy dẫn theo người thân cũng không dễ dàng gì, chúng ta có thể giúp một tay thì càng tốt, đúng không?"

Tô Thụy Lăng cũng không phải là người tốt bụng bừa bãi, anh ta luôn đặt sự an nguy của cả đội lên hàng đầu.

Mấy người sống sót trong siêu thị kia là vì bị thương nặng, lại bị kẹt ở đây đã lâu, xem như là chủ nhân đến trước.

Tô Thụy Lăng lúc này mới đối xử tốt với họ một chút.

Lúc nãy anh ta nói trong đội có dị năng giả hệ Ánh Sáng trị liệu, sao lại không phải là một sự thăm dò chứ.

Thành phố này rõ ràng có một khu an toàn Hứa Thị, một người đàn ông đẹp như vậy lại còn dẫn theo một đứa trẻ chạy khắp nơi.

Hơn nữa anh ta trông có chút quen mắt.

Tô Thụy Lăng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ là theo thói quen mà cẩn thận hơn vài phần.

Bây giờ thấy Hứa Chỉ vì đứa trẻ bên cạnh mà muốn rời đi, ngược lại anh ta lại yên tâm hơn, "Cô nói đúng. Gặp được có thể giúp một tay thì giúp một tay.

Tôi là Tô Thụy Lăng, đội của chúng tôi ở đây, cũng khá an toàn. Chân anh không tiện, có muốn ở lại chữa trị vết thương trước không?"

Phó Noãn Ý dán chặt vào lưng Hứa Chỉ, một bộ dạng vô cùng ỷ lại.

【Đói rồi. Su Su, tôi đói rồi.】

Hứa Chỉ vỗ vỗ vai cô an ủi, lặng lẽ cho một ít dị năng.

Đối với đề nghị của Tô Thụy Lăng, anh có chút động lòng.

Anh không nỡ hành hạ dị năng của tiểu zombie nhà mình, nhưng rất nỡ hành hạ dị năng giả hệ Ánh Sáng trị liệu nhà người khác.

Nghe thấy vậy, anh có chút ngại ngùng quay đầu, nhìn về phía Tô Thụy Lăng, "Chúng tôi không có nhiều đồ. Cần bao nhiêu thức ăn mới có thể nhờ dị năng giả hệ Ánh Sáng của các vị giúp đỡ?"

Dư Mính Hà thật sự yêu chết giọng nói của anh, càng yêu hơn khuôn mặt này của anh.

Cô ta nhiệt tình đáp lại, "Không cần đồ đạc gì đâu, chị Hương Vụ người rất tốt!"

Tô Thụy Lăng lại liếc nhìn Dư Mính Hà một cái, cũng không nghi ngờ cô ta, chỉ là cảm thấy cô ta có chút lương thiện quá mức.

"Vậy thì, làm phiền các vị rồi."

Hứa Chỉ cảm ơn, nhấc đồ lên, dịu dàng nhắc nhở, "Tang, đi theo."

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đi theo anh lại gần Tô Thụy Lăng.

Tô Thụy Lăng thấy anh đồng ý, "Tiểu Dư dẫn họ đi tìm Hương Vụ, tôi xuống lầu xem một chút."

Anh ta định tìm cho đám người trong siêu thị một chiếc xe, rồi báo cho họ vị trí của khu an toàn Hứa Thị, để họ đến đó nương tựa.

Cũng xem như là làm người tốt, làm đến cùng.

Dư Mính Hà lúc này đã nhìn thấy Hứa Chỉ, đã buông bỏ chấp niệm đối với Tô Thụy Lăng, một lòng muốn khống chế Hứa Chỉ trước đã.

Dĩ nhiên cô ta sẵn lòng tiếp xúc nhiều hơn với anh, tích cực đáp lại, "Vâng, Đội trưởng Tô cẩn thận, em dẫn họ qua trước, lát nữa sẽ đến tìm anh."

"Không cần. Cô giúp họ trước đi. Tôi chỉ đi xem một chút, không an toàn sẽ quay lại, bàn bạc kỹ hơn."

Tô Thụy Lăng gật đầu ra hiệu với Hứa Chỉ đang lại gần, cũng không nói nhiều, vội vàng lướt qua người anh.

Phó Noãn Ý nép vào sau lưng Hứa Chỉ, lại lặng lẽ quay đầu nhìn anh ta.

Cô nghi hoặc nghiêng đầu, lúc này mới quay đầu lại.

Dư Mính Hà rất nhiệt tình cúi người, chuẩn bị giúp Hứa Chỉ xách đồ, nhân tiện lướt qua đầu ngón tay anh, "Để em giúp anh cầm nhé."

"Không cần." Hứa Chỉ nhanh hơn một bước dịch tay đi, lùi về sau để tránh né, "Phiền cô dẫn đường."

Dư Mính Hà mím môi, ngước mắt lên cười rạng rỡ, "Không xa đâu, ở ngay phía trước thôi. Ai, đây là người thân của anh sao? Sao lại mặc nhiều như vậy? Bị bệnh à?"

"Em gái tôi, con bé bị tự kỷ, sợ lạnh."

Dư Mính Hà không hiểu lắm tại sao tự kỷ lại sợ lạnh.

Cô ta dịu dàng cười một tiếng, liếc nhìn Phó Noãn Ý đang hoàn toàn trốn sau lưng Hứa Chỉ, quay người đi, che đi sự ghét bỏ trong đáy mắt, giọng nói dịu dàng, "Đi thôi."
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 26: Con người khiến cô yêu thích


Hứa Chỉ chống nạng, chân phải hoàn toàn không dám dùng sức, đi rất chậm.

Dư Mính Hà cũng không thúc giục, tỏ ra ân cần, kiên nhẫn, đi chậm lại.

Cô ta còn luôn nở nụ cười của một người chị gái chu đáo, có ý định bắt chuyện với Phó Noãn Ý.

So với Tô Thụy Lăng, Phó Noãn Ý còn sợ người phụ nữ này hơn.

Cô không ngừng nép vào sau lưng Hứa Chỉ, không để lộ ra một chút nào, chỉ dán chặt vào anh.

Sát tâm của Hứa Chỉ lại nổi lên, ánh mắt anh liếc qua liếc lại, đã bắt đầu suy tính làm thế nào để g**t ch*t cô ta mà không ai hay biết.

Hoặc là giết sạch cả đội của bọn họ.

Lối vào tầng hai của siêu thị bị một hàng xe đẩy nối liền nhau chặn lại.

Dư Mính Hà đi nhanh vài bước, đẩy xe đẩy ra, chờ Hứa Chỉ đi vào trước.

Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy được cô em gái gầy yếu của Hứa Chỉ.

Thân hình mỏng manh đó, trông như chỉ cần một cái tát là có thể bay đi.

Dư Mính Hà lại càng xem thường thêm vài phần.

Trong sách không viết Hứa Chỉ có anh chị em hay không.

Nhưng cô ta nhớ rất rõ, sau này lúc Hứa Chỉ đại chiến với Trình Hương Vụ và bọn họ, bên cạnh anh chỉ có zombie.

Dù sao cũng là mệnh chết sớm, Dư Mính Hà khinh thường liếc Phó Noãn Ý hai cái.

【Gầy như thế này, sớm muộn gì cũng chết, tốt nhất là mau chóng bị zombie ăn thịt đi.】

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng lòng này, anh quay người dùng sức kéo ra một chiếc xe đẩy, đặt đồ vào trong xe, rồi một tay ôm ngang eo Phó Noãn Ý nhấc lên.

Anh đặt cô vào phía trước xe đẩy, cưng chiều cười, khẽ vỗ vào vành mũ của cô, "Tang, ngoan ngoãn ở yên đây."

Phó Noãn Ý một khi hai chân rời khỏi mặt đất, liền mặc định là bay lên.

Cô vui vẻ vô cùng.

【A, bay cao thật. Thích quá, bay lên nào!】

Nụ cười của Hứa Chỉ càng rạng rỡ hơn, anh nắm lấy tay cầm xe đẩy, đẩy về phía trước.

【Bay nhanh thật. Thích quá! A a a, bay cao~】

Phó Noãn Ý không hề sợ hãi, theo chiếc xe đẩy lao về phía trước, để lại một chuỗi tiếng lòng vui vẻ.

Hứa Chỉ nhìn bóng lưng cô, nụ cười càng thêm xán lạn.

Dư Mính Hà đứng bên cạnh anh, nhìn đến si mê.

Đối với em gái còn cưng chiều như vậy, nếu anh ta yêu cô, chẳng phải sẽ càng nghe lời hơn sao.

Dư Mính Hà mường tượng về tương lai, mặt sắp đỏ lên rồi, trong lòng càng thêm sốt ruột.

"Để em đẩy xe giúp anh. Ở ngay phía trước thôi, chân anh không tiện, để em."

Chẳng đợi Dư Mính Hà nắm được tay cầm xe đẩy, Hứa Chỉ đã bất chấp vết thương ở chân, lách qua người cô ta, nắm lấy tay cầm xe đẩy, im lặng thể hiện thái độ.

Dư Mính Hà nhíu mày, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, đi theo, cảm khái bên cạnh anh,

"Anh đối xử với em gái tốt thật. Bây giờ nguy hiểm như vậy, đứa trẻ bị tự kỷ lại càng nguy hiểm hơn, vậy mà anh vẫn mang theo con bé."

Tay Hứa Chỉ nắm chặt tay cầm xe, gân xanh nổi lên, anh cố gắng đè nén sát ý.

Đợi chân anh khỏi hẳn, sẽ giết sạch hết những kẻ ngứa mắt này.

Ồn ào!

Dư Mính Hà thấy Hứa Chỉ ít nói, mắt cô ta đảo một vòng, đoán rằng anh có thể hơi lạnh lùng.

Nếu không sao lại trở thành nhân vật phản diện được?

Cô ta nén lòng, không nói gì thêm, chỉ tay về phía góc đằng trước, "Chúng tôi dựng vài cái lều ở bên đó."

Kệ hàng sát tường đã bị người ta dời đi, tạo thành một không gian lớn khép kín.

Đồ đạc trên kệ hàng đã bị lấy đi hết.

Từ khe hở của kệ hàng có thể nhìn thấy bên trong quả thực có vài cái lều.

Cách nhau khá xa, bên trái ba cái, bên phải ba cái, mỗi bên chiếm giữ hai góc tường.

Ranh giới rõ ràng, nhìn vào là biết không phải cùng một nhóm.

Hứa Chỉ thu lại ánh mắt, liếc nhìn Phó Noãn Ý đang ngoan ngoãn cúi đầu, khóe môi anh nhếch lên.

Không sao, dù có bao nhiêu người.

Ai nhìn ra tiểu zombie nhà anh là một con zombie, kẻ đó phải chết!

Dư Mính Hà chỉ tay về phía cuối kệ hàng cho Hứa Chỉ, "Đó là lối vào. Lối vào hơi hẹp, xe đẩy không vào được. Đồ đạc có thể để bên ngoài, anh yên tâm, em sẽ trông giúp anh."

Hứa Chỉ ánh mắt nhàn nhạt liếc cô ta một cái.

Vẫn không thèm để ý.

Anh cúi người đưa tay về phía Phó Noãn Ý.

Lần này Phó Noãn Ý đã bay đủ, vừa thấy Hứa Chỉ đưa tay, cô đặc biệt ngoan ngoãn, chủ động đưa hai tay ra.

Hứa Chỉ hơi sững lại, rồi đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, không còn ôm ngang eo nữa, mà là thò đầu qua, cúi người ôm từ sau lưng cô.

Phó Noãn Ý không thích Dư Mính Hà, cũng không thích mùi hôi hôi trên người cô ta.

Cô hai tay ôm chặt cổ Hứa Chỉ, ghé sát vào gáy anh, hít mạnh mùi thơm ngọt ngào của "thức ăn".

Cơ thể Hứa Chỉ cứng đờ, vành tai lại bắt đầu nóng lên, anh cố gắng hết sức chịu đựng, bình tĩnh quay người, chen vào lối vào.

Dư Mính Hà cũng không phát hiện ra sự khác thường của anh, cô ta liếc nhìn đồ đạc của họ, tính toán sẽ trông chừng đồ cho anh.

Thật ra vật tư trong siêu thị rất nhiều, không gian của cô ta căn bản không chứa hết, ai mà thèm để ý đến mấy túi đồ chứ.

Chẳng qua chỉ là sự hy sinh tự cho là đúng của cô ta mà thôi.

Hứa Chỉ đi vào lối vào, Phó Noãn Ý vẫn hai tay ôm chặt cổ anh, như một vật trang trí treo trên người.

May mà cô rất nhẹ, Hứa Chỉ căn bản không cần tốn nhiều sức.

Dư Mính Hà vừa chen vào, vội vàng đưa tay, "Chân anh còn bị thương, em gái anh không biết xót anh, để em bế giúp anh nhé."

【Cái thứ hôi hám này mà anh ta cũng ôm vào lòng?! Đối với một đứa tự kỷ vô dụng như vậy mà tốn tâm sức làm gì?! Đồ vô dụng sớm muộn gì cũng chết!】

Hứa Chỉ nhíu mày, ngước mắt lên đối diện với Trình Hương Vụ vừa đi ra.

Trình Hương Vụ trước đó vì cứu người mà dị năng cạn kiệt, đang nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới hồi phục, định ra ngoài xem tình hình.

Vừa nhìn đã thấy Hứa Chỉ đang nhíu mày, đầu tiên cô bị vẻ tuấn mỹ của anh làm cho kinh ngạc, sau đó ánh mắt chuyển sang Phó Noãn Ý đang được anh ôm.

Trông như một đứa trẻ rất gầy và nhỏ.

Cô không nhịn được hỏi, "Đứa trẻ này bị bệnh sao?"

Một sự quan tâm rất chân thành, trong đáy mắt mang theo sự thương tiếc, sắc mặt Hứa Chỉ dịu đi.

Chẳng đợi anh mở miệng, Dư Mính Hà đã vội vàng đứng bên cạnh Hứa Chỉ, "Chị Hương Vụ, em gái anh ấy bị tự kỷ, chứ không bị bệnh, là chân anh ấy bị thương."

Trình Hương Vụ còn chưa trả lời.

Dư Mính Hà lại quay đầu cười với Hứa Chỉ, "Đúng rồi, còn chưa giới thiệu. Em tên là Dư Mính Hà, song hệ Tốc Độ và Không Gian. Đây là phó đội trưởng của đội em, Trình Hương Vụ, hệ Ánh Sáng trị liệu."

Hứa Chỉ không nhìn cô ta, mà nhìn về phía Trình Hương Vụ, lịch sự gật đầu, "Tôi là Hứa Chỉ. Đây là em gái tôi."

Vừa nói, tay anh ôm Phó Noãn Ý càng siết chặt, thể hiện sự quan tâm vô cùng.

Phó Noãn Ý ngược lại từ gáy anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Hương Vụ, nghiêng nghiêng đầu.

【Thơm quá. Không ghét.】

Hứa Chỉ nghe thấy tiếng lòng này, ngay lập tức liếc nhìn Trình Hương Vụ.

Thơm?

Có thơm bằng anh không?!

Anh không phải là món ăn thơm ngọt nhất của tiểu zombie nhà anh sao?!

Trong lòng Hứa Chỉ có một tia bất mãn, kéo theo cả việc nhìn Trình Hương Vụ cũng có thêm vài phần dò xét, tay ôm Phó Noãn Ý càng chặt hơn.

"Vào lều trước đi. Tôi giúp anh xem vết thương."

Trình Hương Vụ cũng không để ý đến ánh mắt của Hứa Chỉ, cô quay người vén rèm lều lên, ra hiệu đi vào trước.

Dư Mính Hà định chui vào trước.

Hứa Chỉ bước một bước, chặn đường cô ta, nghiêng đầu nhìn cô ta, "Phiền cô giúp chúng tôi mang đồ vào."

Dư Mính Hà vừa nghe anh nhờ cô ta giúp, liền nhiệt tình nở nụ cười, "Được! Anh đợi một chút, em đi lấy giúp anh."

Hứa Chỉ lạnh lùng chau mày, cúi người vào lều, vỗ vỗ lưng Phó Noãn Ý, lúc này mới đặt cô xuống.

Phó Noãn Ý vừa chạm đất, liền đứng yên tại chỗ, tiếp tục nghiêng đầu nhìn Trình Hương Vụ, trông có vẻ rất hứng thú với cô.

Hứa Chỉ trong lòng không vui, anh tiến lên che khuất tầm nhìn của Phó Noãn Ý, nhìn quanh chiếc lều rộng rãi, "Làm phiền rồi."

"Không sao. Gặp được nhau rồi, có thể giúp thì giúp. Chắc đây chính là ý nghĩa của việc tôi được ban cho dị năng hệ Ánh Sáng trị liệu."

Chiếc lều rất lớn, là lều dành cho nhiều người, chia làm hai phòng ngủ trái phải, khoảng trống ở giữa được lót một tấm thảm chống ẩm.

Trình Hương Vụ từ phòng ngủ bên trái lấy ra hai cái đệm ngồi, đặt trên đất, ra hiệu cho Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý ngồi xuống.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 27: Thiện ý đôi bên


Hứa Chỉ bất chấp vết thương ở chân, cúi người kéo miếng đệm ngồi qua trước, đặt trước mặt Phó Noãn Ý, "Tang, ngồi xuống."

Phó Noãn Ý vốn đã có ý định vén vành mũ lên để nhìn Trình Hương Vụ.

Nghe thấy vậy, cô cúi đầu nhìn miếng đệm trước mắt, rồi lại nghiêng đầu.

Vô cùng vụng về, cô bước về phía trước, đứng trước miếng đệm, rồi lại quay đầu ngây ngốc nhìn, lúc này mới "bịch" một tiếng, ngồi phịch xuống.

Trình Hương Vụ hơi giật mình, liếc nhìn cô hai cái, dường như đang xem, cô có bị ngã đau không.

Hứa Chỉ biết tiểu zombie nhà mình rất cứng cáp, đó là một sinh vật bay vào chậu hoa còn có thể làm nứt cả bồn hoa, anh không hề lo lắng.

Anh từ từ ngồi xuống, duỗi chân phải ra.

Anh cao ráo, dù ngồi xuống, vẫn khiến cho không gian trông có vẻ rộng rãi này có chút chật chội.

Trình Hương Vụ quỳ ngồi xuống, thò đầu ra xem chân phải của anh, trước khi đưa tay ra, cô lịch sự hỏi, "Được không?"

Đầu ngón tay trắng nõn của cô ghé lại gần ống quần của Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ có chút không quen, rất không thích.

Nhưng anh cũng biết, muốn chữa trị, chỉ có thể không để tâm.

Người phụ nữ trước mắt này, cũng không có tiếng lòng xấu xa gì.

Nhưng tiểu zombie nhà anh lại nói người phụ nữ này thơm!

Hứa Chỉ đè nén sự khó chịu trong lòng, chỉ hận không thể làm cạn kiệt dị năng của cô, anh mở miệng, "Được."

Phó Noãn Ý ngồi tại chỗ, lại bắt đầu nghiêng đầu nhìn Trình Hương Vụ, còn hơi ngẩng đầu lên một chút.

Để lộ ra đôi mắt trên chiếc khẩu trang, không lộ ra hoàn toàn, chỉ là một ánh mắt tò mò.

Trình Hương Vụ thân thiện cười với cô một cái, lúc này mới kéo khóa kéo bên hông chiếc quần thể thao của Hứa Chỉ ra.

Cái chân phải vừa dài vừa sưng tấy lộ ra.

Trình Hương Vụ vừa nhìn đã thấy những dấu ngón tay vẫn còn rõ mồn một gần vết thương.

Dị năng giả hệ Sức Mạnh lúc đó, đã dùng tay bẻ gãy chân phải của Hứa Chỉ một cách thô bạo.

Dù đã qua mấy ngày, những dấu ngón tay đó vẫn còn.

Trình Hương Vụ không mở miệng hỏi, cô cụp mắt che đi sự nghi hoặc trong đáy mắt, khẽ nói: "Chân bị gãy rồi. Với dị năng của tôi, chắc cần khoảng hai, ba ngày mới có thể hồi phục hoàn toàn, hai người có vội không?"

Hứa Chỉ hoàn toàn không ngờ, chỉ vài ngày là có thể hồi phục.

"Không vội. Hồi phục hoàn toàn?"

Trình Hương Vụ ngẩng đầu nở một nụ cười dịu dàng với anh, "Vâng. Hồi phục hoàn toàn. Có thể chạy nhảy được."

Cô trông rất xinh đẹp, nhưng là một vẻ đẹp vừa nhàn nhã lại vừa dịu dàng tột cùng, là loại khí chất nhìn vào có thể khiến người ta an lòng.

Nếu là trước đây, Hứa Chỉ sẽ cảm thấy cô là người không tồi.

Nhưng bây giờ.

Nhìn thế nào, cũng thấy không thuận mắt.

Rốt cuộc cô ta thơm ở chỗ nào chứ?!

Hứa Chỉ cụp mắt, che đi sự phức tạp trong đáy mắt, khách sáo trả lời, "Vậy cảm ơn nhiều."

"Không sao, cũng không tốn sức lắm. May mà những người sống sót khác trong siêu thị, vết thương cũng đã gần khỏi rồi. Nếu không tôi cũng không rảnh tay để giúp anh."

Nói đến đây, cô nhìn về phía Phó Noãn Ý, như thể đang dặn dò người nhà, mang theo vài phần nụ cười tinh nghịch, "Chữa trị dù sao cũng phải có trước có sau, đúng không?"

Phó Noãn Ý ghi nhớ lời dặn của Su Su nhà cô, không được lên tiếng.

Cô cảm thấy người thơm thơm này đang nói chuyện với mình, cô chỉ nghiêng đầu sang phía bên kia, tiếp tục nhìn cô ấy.

Trình Hương Vụ cũng không để tâm, ngược lại còn cười hiền hòa hơn, ghé lại gần xem chân phải của Hứa Chỉ.

Cô không đưa tay ấn lên, mà là đến gần hơn một chút, hai tay lơ lửng bên cạnh chân anh, tỏa ra một luồng sáng dịu dàng.

Chân phải Hứa Chỉ truyền đến một cơn đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác ấm áp thoải mái, anh khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra.

Phó Noãn Ý mở to mắt nhìn luồng sáng dịu dàng kia, có ý định đưa tay ra bắt lấy.

Từ khoảnh khắc cô cảm thấy Trình Hương Vụ thơm, Hứa Chỉ đã dồn một phần sự chú ý lên người cô.

Thấy cô đưa tay ra, anh một tay nắm lấy tay cô, kéo về sau.

Trình Hương Vụ ở gần, nhìn thấy hành động của họ, quay đầu liếc nhìn Phó Noãn Ý.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc khẩu trang của cô bé một lát, rồi kinh ngạc cụp mắt xuống.

Động tác dưới tay cô không thay đổi, vẫn đang truyền dị năng.

Hứa Chỉ nắm lấy bàn tay đang rục rịch của Phó Noãn Ý, qua lớp găng tay lông, cũng không có cảm giác gì.

Anh muốn để tiểu zombie nhà mình ngoan ngoãn lại, đang định nói gì đó.

Dư Mính Hà đã vén rèm lều đi vào, vừa thấy Trình Hương Vụ không nắm chân phải của Hứa Chỉ để chữa trị, cô ta hài lòng thở phào một hơi.

"A Chỉ, đồ của anh em mang vào rồi, để ở đây cho anh. Anh..."

Chẳng đợi cô ta nói xong, Hứa Chỉ đã nghiêng người, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô ta, "Hứa Chỉ."

Dư Mính Hà sững người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, anh đang nhấn mạnh cách xưng hô.

Cô ta cũng không xấu hổ, vén mái tóc bên tai, lại định tiếp tục nói.

Trình Hương Vụ dịu dàng mở miệng, "Mính Hà, vết thương ở chân của Hứa Chỉ cần chữa trị vài ngày, em có thể giúp họ đến tầng ba lấy một cái lều không? Anh em họ cần phải ở lại đây."

Dư Mính Hà vừa nghe Hứa Chỉ sẽ ở lại vài ngày, lập tức quên hết những thứ khác, liên tục gật đầu, "Được. Em đi lấy giúp anh ấy."

Cô ta vừa quay người, Trình Hương Vụ đã liếc nhìn Phó Noãn Ý đang yên tĩnh, "Mính Hà, còn phải phiền em giúp dựng lều lên, lát nữa chữa trị xong là phải nghỉ ngơi."

Dư Mính Hà chỉ hận không thể làm thêm nhiều việc cho Hứa Chỉ, để anh nhìn thấy, cô ta vội vàng đồng ý, "Em sẽ tự tay dựng cho anh ấy, nhất định sẽ làm thật tốt. Đúng rồi, đồ đạc trong lều em cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Lúc cô ta nói, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ đã sớm quay đầu đi, nhìn chân phải của mình.

Trình Hương Vụ cười gật đầu, "Mính Hà trước nay vẫn luôn tỉ mỉ chu đáo. Phiền em rồi."

"Không phiền đâu. Giúp người mà. Nên làm."

Dư Mính Hà cười rời khỏi lều.

Trình Hương Vụ nghiêng tai nghe tiếng bước chân, đợi Dư Mính Hà đi xa.

Cô hạ thấp giọng, "Em gái anh, là zombie đúng không?"

Tay kia của Hứa Chỉ đã lập tức chạm vào con dao gọt hoa quả gấp trong túi quần.

Chẳng đợi anh hành động, Trình Hương Vụ đã ngửa người ra sau, ngẩng đầu nhìn anh,

"Quá rõ ràng rồi, cô bé không có hơi thở, khẩu trang không hề động đậy. Cách ngụy trang này của anh không đạt yêu cầu."

Hứa Chỉ nhíu mày nhìn cô, không hiểu ý cô, "Cô..."

"Tôi không có ác ý. Em gái anh không giống những con zombie khác, cô bé không có ý định ăn thịt tôi. Dù ở đây có nhiều người như vậy, cũng không cử động lung tung hay gầm gừ. Cô bé hình như, vẫn còn một tia lý trí."

"Cô muốn làm gì?"

Hứa Chỉ không nghe thấy tiếng lòng mang ác ý của cô, nhưng vẫn không tin tưởng cô.

Trình Hương Vụ dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Phó Noãn Ý, "Trông rất nghe lời anh, tình cảm của hai người chắc chắn rất tốt. Hãy bảo vệ cô bé thật tốt nhé."

Hứa Chỉ không ngờ cô lại nói như vậy, mày anh nhíu chặt, rõ ràng không hiểu nổi cô.

Trình Hương Vụ lại ghé lại gần hơn, tiếp tục dùng dị năng chữa trị cho anh, không hề sợ anh ra tay, "Tôi cũng đã từng gặp, zombie nhưng không ăn thịt người.

Có lẽ, trong lòng họ vẫn còn nhân tính, chỉ là thân bất do kỷ, em gái anh rõ ràng rất yêu anh."

Ba chữ "rất yêu anh", khiến Hứa Chỉ trong lòng khẽ xao động.

Tay anh nắm chặt tay Phó Noãn Ý, bất giác có chút vui mừng, lại không biết mình đang vui vì cái gì.

【Yêu Su Su chứ. Su Su ngon mà.】

Niềm vui của Hứa Chỉ tan biến, anh bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, tiểu zombie nhà anh thật sự rất yêu anh, món ăn lớn này…

Trình Hương Vụ cũng không để ý đến sự thay đổi sắc mặt của Hứa Chỉ, "Tốt nhất anh nên tìm cho cô bé một ít đồ trang điểm, thay đổi màu da, cũng tốt hơn là đeo khẩu trang. Tôi nhìn ra được, Thụy Lăng cũng sẽ nhìn ra được. Hai người cẩn thận một chút."

Hứa Chỉ không lên tiếng, im lặng một lát, rồi đáp lại thiện ý này, "Dư Mính Hà trong đội của cô không phải người tốt, cô cẩn thận cô ta một chút."

Trình Hương Vụ ngẩng đầu, nghi hoặc chớp chớp mắt, nhíu mày híp mắt, đầy vẻ không hiểu, "Mính Hà?"

Cô nuốt những lời khác vào trong, cũng không hỏi nhiều, có chút bừng tỉnh), gật đầu, "Cảm ơn nhiều."

"Trả lại lời nhắc nhở của cô." Hứa Chỉ giọng vẫn rất lạnh, một cái lạnh hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Phó Noãn Ý.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 28: Là ai đã học được cách yêu


Lời nhắc nhở của Hứa Chỉ không khiến Trình Hương Vụ suy nghĩ nhiều.

Trên suốt chặng đường, Dư Mính Hà dám đánh dám giết, chưa bao giờ làm mình làm mẩy, đối với những người sống sót khác cũng dịu dàng nhiệt tình, rất lương thiện và dũng cảm.

Nhưng có những chuyện, một khi đã được hé ra một kẽ hở, sẽ luôn gieo vào một hạt giống.

Một người đàn ông có thể khiến cô em gái zombie giữ lại được một tia nhân tính.

Trình Hương Vụ nghi ngờ anh có dị năng đặc biệt gì đó, nên đã chấp nhận thiện ý của anh.

Trong lòng cô cuối cùng cũng nảy sinh một ý nghĩ: Quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, để ý kỹ hơn.

Trình Hương Vụ cũng không nói nhiều, tiếp tục chữa trị vết thương ở chân cho anh.

Ngược lại là Hứa Chỉ, anh liếc nhìn tiểu zombie nhà mình vài cái, phát hiện khẩu trang quả nhiên không hề động đậy.

Chỉ cần là người có đầu óc, quan sát kỹ, quả thực sẽ nhìn ra.

Phó Noãn Ý căn bản không có hơi thở.

Một khi vén mũ bóng chày của cô lên, là có thể nhìn thấy màu da bên cạnh đôi mắt to kia, xanh pha tím.

Hứa Chỉ khó xử hỏi một câu, "Phiền hỏi một chút. Ở đâu có đồ trang điểm vậy?"

Trình Hương Vụ không nhịn được mà bật cười, liếc nhìn Phó Noãn Ý, "Anh biết trang điểm sao?"

Hứa Chỉ khẽ ho một tiếng, "Không ai sinh ra đã biết làm mọi thứ. Tôi có thể học."

Trình Hương Vụ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh một cái, rồi lại cười, "Anh đúng là một người anh trai rất tốt."

Hứa Chỉ không trả lời, chỉ nhìn Phó Noãn Ý mỉm cười dịu dàng.

Phó Noãn Ý lúc này trong mắt chỉ có Trình Hương Vụ, vẫn đang nghiêng đầu nhìn.

【Thơm quá. Thích ghê.】

Hứa Chỉ lại không vui, chỉ hận không thể lớn tiếng hỏi: Cô ta thơm ở đâu? Có thơm bằng tôi không?!

Be Be, kẻ ít có cảm giác tồn tại nhất, lúc này đã có cảm giác tồn tại.

Một hạt nhân xám xịt từ vành mũ của Phó Noãn Ý rơi xuống, lăn trên mặt đất.

Không còn hạt nhân, Be Be lại nằm bẹp xuống, vắt ngang ở phần sâu bên trong vành mũ, chỉ giống như một vạch trang trí màu trắng.

Trình Hương Vụ liếc nhìn hạt nhân rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lên vành mũ của Phó Noãn Ý, lúc này mới nhìn thấy Be Be.

Cô tò mò nhìn thêm vài cái, "Sống à?"

Lúc nãy Be Be ôm hạt nhân, không động đậy ở phần sâu bên trong vành mũ, trông như một vật trang trí hình cầu, Trình Hương Vụ cũng không nghĩ nhiều.

Trí nhớ của cô rất tốt, vừa thấy hình dạng thay đổi, mới nhận ra đây là vật sống.

"Thú cưng của Tang, Tiểu Be." Hứa Chỉ trả lời thành thật, nhưng lại cảnh giác nhìn cô.

"Tang?" Trình Hương Vụ không nhận ra ánh mắt của Hứa Chỉ, cô đang nhìn Phó Noãn Ý, "Em tên là Tang à?"

Vì tên mà biến thành zombie sao?

Sao lại đặt cho con gái mình một cái tên xui xẻo như vậy.

"Không, nó không tên là Tang." Hứa Chỉ từ chiếc túi trước ngực lấy ra một hạt nhân, đặt lên vành mũ.

Be Be động tác rất nhanh, xông qua, cuộn lấy hạt nhân, rồi lại lăn về phần sâu bên trong vành mũ, dựa vào mũ sung sướng hấp thụ hạt nhân.

Trình Hương Vụ nhíu mày, rõ ràng không thích cái tên này, cô do dự muốn nói lại thôi.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, khẽ nhắc nhở, "Nếu em gái anh vẫn còn nhớ anh, vậy anh nên gọi tên của em ấy nhiều hơn. Biết đâu em ấy có thể hoàn toàn hồi phục lại thần trí thì sao? Em ấy tên gì?"

Hứa Chỉ chưa từng nghĩ đến điều này.

Đối với anh, đây là tiểu zombie của anh.

Không phải là một con người, là một người đồng hành khác loại.

Hứa Chỉ sững sờ một lát, rồi thốt ra ba chữ, "Phó Noãn Ý."

Trình Hương Vụ nhướng mày, nhìn qua lại giữa hai người họ, "Hứa Chỉ? Phó Noãn Ý? Cùng mẹ khác cha à?"

Hứa Chỉ biết cô không có ác ý với tiểu zombie nhà mình, cũng không giấu giếm, "Không phải anh em."

Trình Hương Vụ bừng tỉnh ngộ ra, nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, "Thì ra là người yêu? Yêu nhau sâu đậm quá nhỉ, biến thành zombie rồi vẫn còn nhớ anh."

Hứa Chỉ nghẹn lại.

Anh còn chưa từng yêu đương, người yêu cái gì!

Trình Hương Vụ dùng ánh mắt không tán đồng nhìn anh, "Em ấy biến thành zombie rồi, anh ngay cả tên cũng không nỡ gọi sao?"

"Không phải!" Hứa Chỉ vội vàng giải thích, vội vàng liếc nhìn Phó Noãn Ý.

Sợ người phụ nữ này ly gián mối quan hệ của họ.

Tiểu zombie nhà anh bây giờ có thể hiểu được một vài lời rồi.

Vốn dĩ đã cảm thấy người phụ nữ này rất thơm, lỡ như đi theo cô ta thì làm sao?!

Hứa Chỉ vừa sốt ruột như vậy, ngược lại khiến Trình Hương Vụ lộ ra ý cười, "Nếu anh không ghét bỏ em ấy, sau này hãy gọi tên em ấy đi. Đây cũng xem như là một sự tôn trọng, không phải sao?"

Ánh mắt Hứa Chỉ khẽ động, anh sững sờ nhìn Phó Noãn Ý.

Vậy là, trước giờ anh không tôn trọng tiểu zombie nhà mình sao?

Hứa Chỉ khẽ thở dài một hơi, nhìn Phó Noãn Ý, thăm dò gọi một tiếng, "Tiểu Noãn?"

Rõ ràng cũng giống như "Tiểu Tang", đều là hai chữ.

Nhưng lại rất kỳ lạ.

Hai chữ này va chạm giữa môi và răng, bất giác mang theo một vị ngọt.

Khuấy động trong tim anh, quẩn quanh nơi đầu môi, một cảm giác kỳ lạ.

Hứa Chỉ không biết đây rốt cuộc là cảm giác gì.

Dù sao cũng là một cảm giác xa lạ mà trước đây anh chưa từng có.

Không nắm bắt được, không hiểu thấu, khiến anh bất giác hoang mang.

Phó Noãn Ý từ từ quay đầu lại, từ sau khi gặp Trình Hương Vụ, đây là lần đầu tiên cô quay đầu đối diện với Hứa Chỉ.

Cô nghiêng đầu, thông minh hất vành mũ lên một cái, để Hứa Chỉ nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt to của cô.

Hứa Chỉ lại gọi một lần nữa, "Phó Noãn Ý. Em tên là Phó Noãn Ý, nhớ không?"

【Phó, Noãn, Ý.】

Tiếng lòng mềm mại ngọt ngào, lặp lại từng chữ một, như thể đang nghiền ngẫm, lại như thể chỉ đơn thuần là lặp lại.

Trình Hương Vụ nhìn sự tương tác của họ, nụ cười toát ra vẻ hiền từ của bậc trưởng bối nhìn con cháu.

Quả thực, so với Hứa Chỉ và Phó Noãn Ý trẻ tuổi.

Trình Hương Vụ hai mươi lăm tuổi, kinh nghiệm sống nhiều hơn họ, tuổi tác cũng lớn hơn họ.

Hứa Chỉ biết Phó Noãn Ý như vậy chắc là đã hiểu rồi, anh cười gọi một tiếng, "Tiểu Noãn. Sau này anh gọi em là Tiểu Noãn, nhớ kỹ nhé."

Phó Noãn Ý vẫn có chút nghi hoặc, đôi mắt to nhìn anh chằm chằm.

【Su Su?】

"Nhớ kỹ, em tên là Tiểu Noãn. Không phải tiểu zombie."

【Tiểu Noãn. Tiểu Noãn.】

Hứa Chỉ cười, anh cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay cô, gật đầu, "Ừm, em là Tiểu Noãn."

Trình Hương Vụ cũng cười theo, tiếp tục chữa trị vết thương ở chân cho anh, "Tên Tiểu Noãn hay thật."

Phó Noãn Ý lại quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Trình Hương Vụ.

【Thích quá.】

Hứa Chỉ hoảng lên, vội vàng siết chặt tay đang nắm tay cô, "Tiểu Noãn."

Không được phép thích người khác.

Mấy chữ này bị anh nuốt xuống, hình như quá bá đạo rồi.

Không sao, đợi chân khỏi hẳn, họ sẽ đi, đi xa khỏi người phụ nữ này một chút.

Phó Noãn Ý không hề biết sự hoang mang của Hứa Chỉ, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trình Hương Vụ.

Trình Hương Vụ phát hiện cô thật sự rất ngoan.

Cô nhìn về phía cô bé, "Em thật đáng yêu, giống như tên của em vậy, ấm áp. Biết đâu sau này dị năng của chị thăng cấp, có thể khiến em biến trở lại thành người đó."

Hứa Chỉ kinh ngạc nhìn cô, "Thật sự có thể sao?"

Trình Hương Vụ tiếc nuối lắc đầu, "Chị chỉ đang hình dung như vậy thôi, có làm được hay không, chị cũng không biết.

Chị nghĩ nếu hệ Ánh Sáng đã có thể chữa trị cho người, vậy thì zombie có được xem là bị bệnh không? Có lẽ cũng có thể chữa được? Nhưng chẳng qua chỉ là một suy nghĩ viển vông mà thôi."

Hứa Chỉ ngây người "ồ" một tiếng, nhìn về phía Phó Noãn Ý.

Nếu cô bé biến lại thành người, kết hợp với giọng nói mềm mại ngọt ngào kia, nhất định sẽ đáng yêu vô đối?

Giống như kiểu con gái mà anh sẽ thích.

Vừa mềm mại đáng yêu, thích làm nũng, lại còn ngoan ngoãn nghe lời.

Hứa Chỉ nghĩ đến đây, đột ngột cúi đầu.

Mình đang nghĩ cái gì vậy?!

Loạn rồi, loạn rồi.

Suy nghĩ lung tung cái gì chứ.

Vành tai Hứa Chỉ ửng đỏ, anh cúi đầu chuyên tâm nhìn chân của mình.

Chỉ hận không thể niệm một đoạn thanh tâm chú.

Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ đến chuyện thích hay không thích.

Tương lai, còn rất nhiều chuyện, rất nhiều, chuyện…

Trình Hương Vụ nhìn chân phải của Hứa Chỉ tiếp tục chữa trị, không nhìn ra sự hoảng loạn của anh, "Lát nữa tôi giúp hai người đi chọn ít đồ trang điểm, rồi dạy anh trang điểm nhé."

"Được. Cảm ơn nhiều." Hứa Chỉ không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn Phó Noãn Ý.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 29: Thích một thứ không phải là thức ăn


Phó Noãn Ý trước nay chỉ hứng thú với thức ăn.

Cuộc nói chuyện của Trình Hương Vụ và Hứa Chỉ, cô không nghe lọt tai một chữ nào.

Giờ phút này cô đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Với tư cách là một con zombie hôm nay có thể thông minh hơn hôm qua một chút, cô đang suy tư, món ăn thơm nức mũi trước mắt này rốt cuộc là gì?

Cũng giống như "sương mù sô cô la đen" và "máu nam việt quất" của Hứa Chỉ.

Cũng giống như "kẹo bông gòn vị xoài" của Be Be.

Là một con zombie rất nghiêm túc đối với thức ăn.

Phó Noãn Ý đã tiến hành phân loại thức ăn, có chọn lọc ăn nhiều, ăn ít và cả nuôi cho béo rồi mới ăn.

Trên người Trình Hương Vụ có một luồng khí tức rất thơm.

Nhưng Phó Noãn Ý không nghĩ ra được đây rốt cuộc là món ăn có hương vị gì.

Không hiểu được.

Thật khó chịu…

Dù sao cô cũng là một tiểu zombie có yêu cầu cao đối với thức ăn.

Thức ăn phải thơm ngọt, còn phải đẹp mắt.

Phó Noãn Ý chuyên chú nhìn Trình Hương Vụ, cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy chữa trị vết thương ở chân cho Hứa Chỉ.

Mãi đến khi có cảm giác hơi choáng váng, Trình Hương Vụ mới dừng tay, áy náy cười, "Xin lỗi, gần đây dị năng tiêu hao khá nhiều, hôm nay e là chỉ có thể đến đây thôi."

Hứa Chỉ cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường, không còn những ý nghĩ kỳ quái nữa.

Ngoại trừ việc thấy Phó Noãn Ý vẫn ngây ngốc nhìn Trình Hương Vụ khiến anh có chút khó chịu.

Anh lịch sự cảm ơn, "Đã tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn."

Trình Hương Vụ không để tâm mà cười, "Không sao, hai người ở đây đợi tôi một lát nhé."

Cô đứng dậy, từ bên cạnh Phó Noãn Ý đi ra ngoài lều.

Hứa Chỉ liếc nhìn Phó Noãn Ý, phát hiện ánh mắt của cô di chuyển theo Trình Hương Vụ.

Anh không thể nhịn được nữa, nhoài người về phía trước kéo thấp vành mũ của cô xuống, che khuất tầm nhìn của cô, anh hạ giọng, "Nhìn cái gì?"

【Thơm quá. Thích ghê.】

Phó Noãn Ý ngoan ngoãn dùng tiếng lòng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Trình Hương Vụ vừa rời đi.

Hứa Chỉ tức đến nghiến răng, tiểu zombie hai lòng!

Đã nói anh mới là "hình nhân bằng đường" thơm ngọt nhất, đẹp nhất cơ mà?

Càng nghĩ càng tức, anh ghé lại gần hơn, "Cô ta còn thơm hơn tôi à?"

Lần này Phó Noãn Ý thu lại ánh mắt, quay đầu, đối diện với Hứa Chỉ.

Vành mũ hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cô, chỉ còn lại nửa chiếc khẩu trang đáng yêu.

【Su Su là thơm nhất, ngon nhất.】

Lúc này Hứa Chỉ mới được dỗ dành, anh cười rộ lên, nhưng lại quay đầu đi khẽ hừ một tiếng.

Anh hoàn toàn không nhận ra, mấy ngày trước anh còn đang vì việc mình là một món ăn mà tức tối bất bình.

Lúc này đã có ý nghĩ nguy hiểm rằng mình phải làm món ăn thơm ngọt nhất.

Trình Hương Vụ đi ra khỏi lều, thấy Dư Mính Hà và hai nam đội viên còn lại đã dựng lều lên, dựng ở đoạn giữa của bức tường.

Dư Mính Hà quay lưng về phía Trình Hương Vụ, sau khi cảm ơn, đã vào lều, chắc là đi sắp xếp bên trong.

Hai nam đội viên còn lại cũng không rời đi, ngược lại còn ghé vào, xem ra định giúp đỡ.

Trình Hương Vụ biết hai nam đội viên kia có chút ân cần với Dư Mính Hà, nhưng sự ngưỡng mộ và yêu thích giữa nam và nữ, không cần thiết phải ngăn cản.

Cô quay người đi ra ngoài, đến tầng một tìm đồ trang điểm.

Dư Mính Hà có không gian, sắp xếp rất nhanh, cô ta đuổi hai nam đội viên muốn giúp đỡ ra ngoài.

Rồi ở ngay trong chiếc lều dựng cho Hứa Chỉ thay một chiếc áo hoodie cổ V.

Một chiếc áo hơi rộng một chút, chỉ cần cúi người, là có thể từ cổ áo nhìn thấy hết phong cảnh nhấp nhô bên trong.

Dư Mính Hà kéo cổ áo ra, liếc nhìn áo lót, viền ren màu tím nhạt làm tôn lên làn da cô rất trắng, cũng rất đẹp.

Cô ta kéo vạt áo xuống một chút, lúc này mới vén tóc một cái rồi đi về phía Hứa Chỉ.

Trình Hương Vụ đã đi xa, sự chú ý của Phó Noãn Ý lại quay về trên người Hứa Chỉ.

Ở lâu một chỗ, sẽ cảm thấy rất thơm.

Sau đó, rất đói…

Phó Noãn Ý nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Chỉ, vẻ mặt đáng thương.

【Su Su. Đói.】

"Su Su nhà cô không đói." Hứa Chỉ nhớ lại lúc nãy Phó Noãn Ý nhìn chằm chằm Trình Hương Vụ, toàn thân anh đang chua lè, không còn thơm ngọt chút nào nữa.

【Su Su, đói rồi.】

Lần này tiếng lòng mang theo chút tủi thân và sốt ruột.

Hứa Chỉ hết cách với cô, anh nắm lấy cổ tay cô, giấu dưới áo khoác, lặng lẽ truyền dị năng.

Dù không nhìn thấy đôi mắt to của Phó Noãn Ý.

Cũng có thể tưởng tượng ra lúc này trong đáy mắt kia tràn ngập ánh sao vui sướng.

Tâm trạng Hứa Chỉ tốt lên, không nhịn được mà cong môi cười.

Dư Mính Hà vén rèm lều đi vào, vừa nhìn đã thấy Hứa Chỉ đang cười với Phó Noãn Ý.

Cười dịu dàng như vậy, lại càng đẹp hơn.

Cô ta nhìn đến ngây người một lát, rồi lại nhíu mày.

【Ngon quá. Sương mù sô cô la đen ngon thật.】

【Đối với một đứa tự kỷ vô dụng như vậy mà tốt làm gì! Đồ tiện nhân nhỏ bé vô dụng sớm muộn gì cũng chết!】

Tâm trạng tốt của Hứa Chỉ bị quét sạch, anh cụp mắt, che đi sát ý, từ từ rụt tay về, giả vờ như vừa mới phát hiện có người vào.

Ánh mắt anh lạnh đi, quay đầu nhìn qua, "Có chuyện gì không?"

Dư Mính Hà cố ý cúi người, ghé lại gần anh, "Lều của anh tôi dựng xong rồi. Bên trong cũng đã sắp xếp xong, có muốn qua xem không?"

Cô ta ghé lại cực gần, giọng điệu mập mờ, trên người còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt.

Hứa Chỉ bất ngờ nhìn thấy một mảng nhấp nhô, anh ghê tởm muốn nôn, quay đầu đi, nhìn về phía Phó Noãn Ý.

Lúc này cô đang nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ, như thể đang nghi hoặc, sao không cho sương mù sô cô la đen nữa.

Ánh mắt Hứa Chỉ vừa hay dừng trên người Phó Noãn Ý, anh bất giác nghĩ đến phần nhấp nhô trước ngực cô, dáng vẻ chiếc áo lót ren màu hồng rơi trên đất, vành tai anh hơi nóng lên.

Dư Mính Hà nhìn thấy vành tai Hứa Chỉ ửng hồng, tưởng rằng chiêu này của mình đã đi rất đúng.

Trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, trong đáy mắt tràn đầy: Đàn ông mà, lúc nào cũng dễ bị những thứ này thu hút.

Giọng cô ta càng thêm nũng nịu vài phần, "A Chỉ, tôi dẫn anh qua xem nhé?"

Lúc Dư Mính Hà nói, cô ta cố ý lắc lư cơ thể, để cho phần nhấp nhô kia cũng rung động theo.

Sợi dây chuyền trên cổ cô ta rũ xuống, mặt dây chuyền hình giọt nước lơ lửng trong không trung.

Sự chú ý của Phó Noãn Ý đã bị thu hút.

Người phụ nữ hôi hám này, tuy khiến cô sợ hãi, nhưng mặt dây chuyền đang lắc lư kia, trông thật thích.

Đây là lần đầu tiên Phó Noãn Ý thích một thứ không phải là thức ăn.

Cô trước nay chỉ bị thức ăn thu hút sự chú ý.

Tầm nhìn của Phó Noãn Ý lắc lư theo mặt dây chuyền.

【Thích quá.】

Hứa Chỉ phát hiện tầm nhìn của cô lại bị thu hút, anh nhìn theo ánh mắt cô, vừa nhìn đã thấy mặt dây chuyền hình giọt nước.

Dư Mính Hà tưởng Hứa Chỉ thích xem, giả vờ như đang nói chuyện lại lắc lư thêm, "A Chỉ, đi thôi. Lều tôi đã tỉ mỉ sắp xếp cho anh, anh xem có thích không."

Đầu của Phó Noãn Ý lắc lư theo mặt dây chuyền.

Hứa Chỉ nhìn nhìn mặt dây chuyền, rồi lại liếc xéo Phó Noãn Ý, phát hiện cô quả thực bị mặt dây chuyền thu hút.

Ngay cả anh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu zombie nhà anh chỉ thích thức ăn.

Lẽ nào biến thành zombie rồi, vẫn thích trang sức?

Hứa Chỉ liếc nhìn mặt dây chuyền mấy cái, chỉ hận không thể trực tiếp giật xuống, đưa cho Phó Noãn Ý.

Anh nhịn rồi lại nhịn, siết chặt nắm đấm, nén lại ý định cướp giật.

Bây giờ vẫn cần đồng đội của cô ta chữa trị vết thương, hơn nữa chân vẫn chưa khỏi, cướp đồ rồi không thể an toàn rời đi.

Hứa Chỉ cụp mắt, một lát sau ngẩng đầu nhìn Dư Mính Hà, "Mặt dây chuyền này của cô cũng khá độc đáo."

Dư Mính Hà cúi đầu nhìn, căng thẳng nắm lấy mặt dây chuyền, ấn lên ngực, nhướng mày, ánh mắt lúng liếng, "Phía dưới mặt dây chuyền không đẹp sao?"

Câu nói này mập mờ vô cùng.

Hứa Chỉ chỉ hận không thể một dao cắt đứt cổ cô ta, anh quay đầu nhìn Phó Noãn Ý.

Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy mặt dây chuyền.

Không còn nhìn thấy mặt dây chuyền nữa, chỉ còn lại người phụ nữ hôi hám này, cô cúi đầu, dịch lại gần bên cạnh Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ cũng dịch lại gần bên cô, dán vào người cô, giọng nói lạnh lùng, "Không cần đâu. Chúng tôi ở đây đợi Trình... chị ấy."
 
Back
Top Bottom