Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 120: Tuyệt kỹ đáng yêu mơ hồ nhà họ Phó có thể sánh ngang với tuyệt kỹ lừa bịp nhà họ Hứa



Trong lòng Du Nghê rơi thẳng xuống, cơn đói cũng đã quên mất, cô ta rụt tay lại, đứng tại chỗ mặt mày hoảng hốt, nhìn Phó Noãn Ý.

"Tiểu Noãn, em không sao chứ?"

Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn cô ta, có thể từ trong đáy mắt cô ta nhìn ra sự lo lắng và sợ hãi.

Lo lắng, cô có thể hiểu.

Nhưng sợ hãi là vì cái gì?

Phó Noãn Ý không nhớ tại sao mình lại ở đây. Cũng không nhớ cô gái trước mắt này. Thậm chí đối với hai chữ "Du Nghê" cũng rất xa lạ.

Rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng, bây giờ không phải là lúc để truy cứu những chuyện này. Dù sao có nghĩ thế nào, cũng không nhớ ra được. Trong đầu cô là một mớ mơ hồ.

Giống như muốn xem một hình ảnh không thể miêu tả nào đó, lại bị làm mờ, lòng đầy tò mò, vắt óc suy nghĩ, cố gắng xuyên qua lớp mờ, kết quả nhìn đến đau cả mắt.

Phó Noãn Ý một khi đã dùng sức để suy nghĩ, đầu sẽ rất đau, cơ thể còn có một cảm giác nóng rát.

Muốn tìm hiểu rõ rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì. Phải không để lại dấu vết, trước tiên từng chút một tìm hiểu những người xung quanh. Không thể để họ nhận ra sự thay đổi của mình.

Phó Noãn Ý cũng không nhớ bình thường mình chung sống với họ như thế nào.

Cô theo thói quen nghiêng đầu nhìn cô ta, cất lên giọng nói nhanh nhẹn hỏi, "Chị có phải là bạn thân của em không?"

Giữa người với người, có duyên phận, có từ trường. Duyên phận của một số người, có lẽ chỉ nằm ở một ánh mắt đối diện, một lần gặp gỡ.

Giống như Du Nghê ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích Phó Noãn Ý. Là một loại ngưỡng mộ và muốn gần gũi nảy sinh từ tận đáy lòng. Như thể họ vốn nên là bạn bè. Bạn bè không có gì không nói, thân mật không chút ngăn cách.

Du Nghê định trả lời thành thật là không phải.

Nhưng nhìn động tác nghiêng đầu đáng yêu kia của Phó Noãn Ý, trong mắt lấp lánh ánh sáng mong đợi.

Tim cô ta tan chảy.

Đó là sự mềm lòng khi nhìn thấy một người bạn vô cùng thân thiết đang làm nũng với mình.

Cô ta ma xui quỷ khiến gật đầu, "Phải! Chúng ta quen nhau không lâu, nhưng chị cảm thấy chính là..."

Chẳng đợi cô ta nói xong.

Phó Noãn Ý đã tiến lên, mắt chứa đầy ý cười, nắm lấy tay cô ta, giọng nói mềm mại ngọt ngào, "Em rất vui, có thể có một người bạn thân như chị.

Đối xử với em tốt như vậy, lo lắng cho sức khỏe của em, luôn ở bên cạnh em. Cảm ơn chị, Tiểu Nghê."

Du Nghê có chút ngại ngùng, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bị cô nắm.

Trước mạt thế, cô ta cũng đã từng có bạn bè. Nhưng thật sự xem được là bạn bè, thì gần như không có. Luôn có người ghen tị với gia thế của cô ta, ghen tị với sự vô lo vô nghĩ của cô ta, ghen tị vì những thứ cô ta sở hữu tốt hơn quá nhiều người. Họ chỉ muốn nhận được từ chỗ cô ta.

Đây là lần đầu tiên một cô gái mà cô ta yêu thích ngưỡng mộ, chủ động tiến lên nắm lấy tay cô ta, chân thành bày tỏ lòng biết ơn. Sự thân mật như vậy, không quen, nhưng lại rất thích.

"Chị, thật ra, chúng ta mới quen nhau gần đây."

Du Nghê cúi đầu nói ra sự thật, cô ta không muốn lừa người, càng không muốn lừa người trước mắt này.

Phó Noãn Ý nhìn ra được sự sa sút của cô ta, trong lòng ngược lại càng nảy sinh thêm vài phần yêu thích.

"Duyên phận của một số người không xem thời gian dài ngắn, giống như lần đầu tiên em nhìn thấy chị, dù không quen, cũng sẽ không ghét, em nghĩ, chúng ta nên là bạn bè."

Du Nghê vui vẻ ngẩng đầu nhìn cô, học theo cô hơi nghiêng đầu, "Ít nhất từ bây giờ, chúng ta là bạn thân, đúng là vậy!"

"Ừm. Dù em đã quên mất quá khứ, sau này cũng sẽ nhớ kỹ, bạn thân của em tên là Du Nghê."

Phó Noãn Ý giữ thẳng đầu, trong mắt lấp lánh những ngôi sao vui sướng.

Cô không nói dối.

Nhìn thấy Du Nghê ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhìn thấy những sự lo lắng trong đáy mắt, phản ứng chân thành, trên người lại còn có một mùi thơm anh đào. Khiến cô siêu thích. Họ nhất định sẽ trở thành những người bạn rất tốt.

Lúc này Du Nghê mới phản ứng lại, kinh ngạc chớp chớp mắt, "Vậy là em thật sự không nhớ chuyện quá khứ rồi à? Cơ thể em có khó chịu gì không?"

"Không có, em ngược lại còn cảm thấy mình như vừa tỉnh mộng, có hơi mơ hồ."

Phó Noãn Ý buông tay, lùi lại vài bước, đánh giá căn phòng đơn sơ này, "Đây là phòng của em à? Đây là đâu? Tại sao em lại ở đây?"

Du Nghê không biết nên bắt đầu từ đâu, miệng há ra ngậm vào, một lúc lâu sau mới bắt đầu câu chuyện, "Nói thật với em, các em là hôm qua mới đến khu an toàn, chị cũng mới gia nhập đội ngũ.

Nhưng chị thật sự ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, hơn nữa em là dị năng giả hệ Ánh Sáng, chị thật sự rất thích ở bên cạnh em.

Các em là cùng nhau đến, nếu em thật sự muốn tìm hiểu điều gì, chị đi gọi Hứa Viễn đến nhé?"

*Khu an toàn là gì?*

Phó Noãn Ý nghi hoặc một giây, rồi nhảy sang câu hỏi tiếp theo.

"Hứa Viễn là ai?"

"Em trai ruột của bạn trai em Hứa Chỉ, Hứa Viễn."

Ồ, người bạn trai trên danh nghĩa kia của cô còn có một người em trai ruột.

Đã ghi nhớ.

Mắt Phó Noãn Ý khẽ chớp một cái rất nhẹ, vô cùng tinh nghịch đáng yêu, cô nghiêng đầu, trong đáy mắt lộ ra ý cười, "Lúc nãy chị nói bạn trai em rất yêu em, rất quan tâm em, nếu anh ấy biết em không nhớ gì cả, chắc sẽ rất đau lòng đúng không?"

Du Nghê nặng nề thở dài, "Chị đoán, không chỉ là rất đau lòng."

Không chừng còn giết luôn cả cô ta và Hứa Viễn. Dù sao trước khi đi, Hứa Chỉ đã dặn đi dặn lại, nhất định phải chăm sóc tốt cho Phó Noãn Ý. Chỉ với cái vẻ quan tâm kia của anh đối với Phó Noãn Ý, nếu quay về phát hiện mình đã bị quên lãng, anh sẽ làm gì?

Du Nghê quả thực không dám tin. Hứa Chỉ với khuôn mặt lạnh lùng, thật sự rất đáng sợ!

"Không chỉ đau lòng? Còn sẽ làm gì nữa ạ?"

Du Nghê không biết có nên nói hay không. Theo lý mà nói Phó Noãn Ý không nhớ quá khứ, nếu cô ta nói bậy, gây ra ấn tượng không tốt thì làm sao?

"Sẽ đau lòng đến khóc chết mất."

Du Nghê vô cùng khó khăn thốt ra câu trả lời.

Đầu Phó Noãn Ý nghiêng trái nghiêng phải.

*Một người đàn ông biết được bạn gái không nhớ mình, phản ứng đầu tiên là khóc chết mất?*

Ồ, hiểu rồi.

Bạn trai của cô yếu đuối không thể bắt nạt, là một người đàn ông làm bằng nước, dễ bị tổn thương?

Có phải là gu cô thích không?

Ủa?

Mình thích gu nào?

Phó Noãn Ý không nhớ ra được. Bây giờ ngoài tên ra, cô không biết gì về bản thân trong quá khứ, giống như hiện trạng trống rỗng này.

"Em không muốn anh ấy đau lòng, chị có thể giúp em che giấu không?"

"Hả?"

Du Nghê ngây ngốc nhìn Phó Noãn Ý, có hơi mơ hồ chớp mắt, "Che giấu cái gì?"

"Chuyện em không nhớ họ."

Du Nghê mím môi, thăm dò nói: "Em cũng không nhớ trước đây mình trông như thế nào đúng không?"

Trong mắt Phó Noãn Ý mang theo ý cười, cô dứt khoát gật đầu với cô ta, còn dứt khoát kèm theo một tiếng "vâng".

Đáng yêu đến mức Du Nghê phải che ngực.

Phạm quy!

Quá phạm quy rồi!

Sao lại có thể có một cô gái đáng yêu, được người ta yêu thích như vậy chứ!

"Trước đây cơ thể em không được tốt lắm, không nói được nhiều lời như vậy, nói rất ít, có hơi, ngây ngô."

Phó Noãn Ý nghiền ngẫm một lát.

*Vậy là cô đã gặp phải chuyện gì, dẫn đến não bị tổn thương, phản ứng có hơi chậm chạp?*

*Thiểu năng à?!*

*Cái đó thì không thể!*

*Cô thông minh lắm đó!*

Phó Noãn Ý lại một lần nữa gật đầu thật mạnh, "Em hiểu rồi, vậy đây có thể là bí mật giữa chúng ta không? Không nói cho ai biết."

Du Nghê có chút do dự, "Như vậy, có phải sẽ không tốt không? Em bây giờ trông rất bình thường, còn có thể nói nhiều lời như vậy, em có thể giao tiếp tốt với anh Hứa Chỉ mà!"

*Anh Hứa Chỉ?*

*Nghe có vẻ tuổi khá lớn.*

*Tuổi lớn mà còn hay khóc như vậy, nhất định là một người đàn ông tính cách yếu đuối, cần được chăm sóc.*

Phó Noãn Ý quyết định duy trì nguyên trạng, xem xét trước rồi nói sau.

"Em cần chút thời gian để thích nghi, chị có thể đồng ý với em không?"

Phó Noãn Ý tiến lên, nắm lấy tay áo Du Nghê lắc lắc, nở một nụ cười rạng rỡ với cô ta.

Không thể nhếch mép lên hoàn toàn, nhưng cô trời sinh đã có đôi môi cười, một nụ cười với biên độ rất nhỏ, cũng vô cùng chân thành.

Nụ cười nở rộ, như đóa hoa khoe sắc dưới nắng gắt, trong ánh mắt mang theo sự cầu xin.

Du Nghê hoàn toàn không thể từ chối, cũng gật đầu theo, "Được! Em quyết định gì, chị đều nghe theo em!"
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 121: Trời trở lạnh rồi, khu an toàn Băng Hàn này nên bị phá thôi



Tiểu Lưu lái xe, theo con đường người đàn ông chỉ, đi xuyên qua cả công viên giải trí.

Trong một khu vườn cách xa các công trình vui chơi, ẩn giấu một tòa khách sạn. Tòa nhà không cao lắm, chắc khoảng mười tầng.

Cổng vườn cũng có hai người đàn ông canh gác.

Người đàn ông ấn cửa sổ xe xuống, vẫy vẫy tay, ra một dấu hiệu. Hai người đàn ông kia lùi lại một bước, không hề hỏi han gì, mở cổng ra.

Tòa khách sạn tuy không cao, nhưng lại là một công trình kiến trúc ở góc, hình chữ L.

Người đàn ông chỉ huy Tiểu Lưu đi về phía bên trái, "Xe cứ đậu ở góc là được, đại ca ở tầng thượng."

Nói đến đây, hắn ta quay đầu liếc nhìn tên mặt trắng · Hứa Chỉ, trên mặt có chút ý cười, "Cậu em này, bây giờ không có thang máy đâu, lên được tầng mười chứ?"

"Chắc là miễn cưỡng được." Hứa Chỉ yếu ớt cười.

Người đàn ông cười lớn, vỗ vỗ vai anh, "Không sao, lên không nổi thì nói một tiếng, anh đây cõng cậu."

Nói xong, chẳng đợi Hứa Chỉ phản ứng, hắn ta mang theo nụ cười đắc ý xuống xe.

Lê Khí quay đầu liếc nhìn Hứa Chỉ với sắc mặt không được tốt lắm, nó nén cười quay đầu đi, cũng xuống xe theo.

Tiểu Lưu xoa xoa vô lăng, "Lên trên, vẫn nói lời thoại đó à?"

"Lên trên rồi, còn tặng vợ của anh nữa à?" Ánh mắt Hứa Chỉ từ bả vai vừa bị vỗ chuyển sang Tiểu Lưu, anh lắc đầu, "Đáng đời anh không có vợ."

"Sao tôi lại không có vợ! Vợ cũ của tôi vẫn còn trong không gian của cậu mà!" Tiểu Lưu lẩm bẩm một câu, rồi cũng xuống xe theo.

Người đàn ông đứng bên cạnh Lê Khí, chiều cao tương đương, hắn không kiêng dè đánh giá nó từ trên xuống dưới. Như thể đang đánh giá một món hàng, lại còn là loại càng nhìn càng hài lòng.

Hứa Chỉ xuống xe, một cơn gió thu ập đến, thổi bay mái tóc ngắn trước trán anh. Anh ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng, ánh mắt lấp lánh, "Trời, có hơi lạnh rồi."

Người đàn ông không để tâm, kéo chiếc áo phông mỏng ngắn tay trên người, "Dị năng giả bọn này không sợ lạnh, đặc biệt là loại hệ Hỏa như tôi, buổi tối lại càng ấm hơn."

Lúc hắn nói, khóe mắt liếc nhìn Lê Khí, ý tứ sâu xa.

Lê Khí vừa hay nhìn qua, liếc hắn một cái.

*Cũng là người chơi lửa à?*

*Thú vị.*

Người đàn ông bị cái liếc mắt này của nó làm cho hồn xiêu phách lạc.

【Trời đất! Mỹ nhân lạnh lùng, ở trên giường chắc phải k*ch th*ch lắm? Cái eo này, cái ngực này, đúng là cực phẩm! Đợi đại ca chơi chán mày rồi, ông đây nhất định sẽ là người đầu tiên chơi!】

Hứa Chỉ liếc nhìn gáy của hắn một cái, rồi lại nhìn Lê Khí, lặng lẽ ghi nhớ.

Ừm, nhất định sẽ chuyển lời lại nguyên văn cho Lê Khí, xem xem ai chơi ai.

Tầng mười đối với Lê Khí và Tiểu Lưu mà nói, cũng giống như đi trên đất bằng. Đối với Hứa Chỉ bậc ba mà nói, chẳng qua chỉ là đi thêm một đoạn đường.

Đối với người đàn ông dẫn đường mà nói, từ việc thở hồng hộc có thể nhìn ra, thận của hắn có hơi yếu. Dung tích phổi cũng không tốt lắm. Nếu không phải là dị năng giả, chắc lúc này sẽ là Hứa Chỉ cõng hắn.

Cõng thì không chắc. Phần lớn là kéo hắn lên lầu.

Hứa Chỉ cố gắng hết sức đè nén sự mất kiên nhẫn, theo bước chân của hắn, giả vờ nặng nhọc đến được tầng mười.

Đẩy cửa cầu thang bộ ra, một tấm thảm đỏ viền vàng, trải thẳng đến căn phòng cuối cùng của hành lang.

Cánh cửa đôi bọc vải đỏ, trên đó vẽ vàng tô màu, cũng là một bức tranh tiên nữ bay lượn. Chỉ có thể nhìn thấy một nửa, tiên nữ ăn mặc hở hang, tay áo bay phấp phới cầm các loại nhạc cụ khác nhau, tạo ra đủ loại tư thế quyến rũ.

Nửa cánh cửa đang mở, truyền ra những âm thanh ủy mị, dâm dật mơ hồ từ bên trong. Một bài hát tiếng nước ngoài vừa ái muội vừa lười biếng, vì nghe không rõ, cũng không phải là ngôn ngữ quen thuộc, lại có vài phần lãng mạn.

Tiểu Lưu nhìn thấy tiên nữ bay, lại bắt đầu nghiền ngẫm rốt cuộc cái thứ trên cửa sắt kia đang cầm cái gì?

Lê Khí thấy mắt nó nhìn đến thẳng ra, nó tiến lên hai bước, dừng lại, quay người ghé lại gần trước mặt nó, hạ thấp giọng, "Có đẹp bằng vợ cậu không?"

Sau khi được làm đẹp, nhan sắc còn hơn cả trước đây của Lê Khí, khuôn mặt không chút tì vết này đột nhiên phóng đại trước mặt Tiểu Lưu.

Trái tim vốn không bao giờ đập của Tiểu Lưu, như thể sống lại, muốn đập. Nó ngây ngốc đứng tại chỗ, nhanh chóng quay đầu đi, lắp bắp, "Đẹp, đẹp hơn, vợ tôi."

Khuôn mặt này của Lê Khí, bất kể Tiểu Lưu có đổi bao nhiêu bà vợ, chắc chắn cũng không thể sánh bằng.

"Chậc." Lê Khí lại tưởng nó đang nói về mấy nàng tiên nữ bay kia, nó ghét bỏ liếc nó một cái, rồi quay người đi theo bước chân của Hứa Chỉ.

Tiểu Lưu không đợi được câu nói tiếp theo, ngơ ngác ngẩng đầu, người đã đi xa rồi. Nó không hiểu tại sao, gãi đầu, vội vàng đi theo sau.

Ao rượu rừng thịt, có lẽ chính là cảnh tượng trước mắt Hứa Chỉ.

Đủ các loại chai rượu lộn xộn vương vãi trên tấm thảm hoa lệ. Trên chiếc bàn dài còn có không ít chai rượu chưa mở.

Võ Cao Hàn trông cũng giống như tên, vừa cao vừa lạnh. Thân hình cao to bên trái bên phải mỗi bên ôm một người phụ nữ, tay trái một cái, tay phải một cái. Hắn nghiêng mặt về phía người phụ nữ đang run rẩy bên cạnh, với nụ cười miệt thị, "Ông đây chọn mày, là coi trọng mày."

Nhìn nghiêng, sống mũi đúng là cao thẳng, nhưng thân hình quá vạm vỡ, da lại ngăm đen, cho người ta một cảm giác hung dữ. Như một con gấu đen lớn đang xách hai con thỏ, đi qua đi lại xem xét, nên làm thịt con nào trước?

Những người đàn ông xung quanh cầm chai rượu vẫn còn đang cười ồ lên.

Khoảnh khắc người đàn ông dẫn Hứa Chỉ và Lê Khí đi vào, một người đàn ông nhìn thấy Lê Khí đã huýt sáo một tiếng, "Trời đất! Cực phẩm! Đại ca, Tiểu Tứ mày ngầu thật! Tìm ở đâu ra vậy?"

Võ Cao Hàn lơ đãng quay đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lê Khí. Hắn đẩy hai người phụ nữ trông cũng khá mỹ miều bên cạnh ra, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lê Khí.

Lê Khí nhìn trái nhìn phải, cả căn phòng có tổng cộng mười hai nam, hai nữ.

Hứa Chỉ một chút cũng không muốn bước vào căn phòng này. Lê Khí vừa đi vào, những tiếng lòng đen tối không chịu nổi kia ồn ào đến mức khiến anh phiền não.

Tiểu Tứ cúi người, vô cùng cung kính, cười hề hề nói: "Mới có một anh bạn đến, dâng lên mỹ nhân cho đại ca."

Lê Khí quay đầu nhìn Tiểu Lưu vừa mới vào, quát một tiếng, "Vào mà không biết đóng cửa à?"

Tiểu Lưu sững lại, ngơ ngác gật đầu, "Ồ ồ."

Võ Cao Hàn cười lớn, "Xem mỹ nhân này tự giác chưa kìa, còn biết đóng cửa nữa? Không tồi không tồi!"

Hắn một tay nhiệt tình vẫy về phía Lê Khí, tay kia vẫy vẫy, "Để ta nói chuyện riêng với mỹ nhân."

Những người đàn ông xung quanh cầm chai rượu, không tình nguyện đứng dậy.

Hứa Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Chơi một mình thì có gì vui, cùng chơi đi."

Võ Cao Hàn liếc thấy khuôn mặt của Hứa Chỉ, hai mắt lại càng sáng hơn, "Yo, còn tặng kèm một người nữa, vườn cực lạc của chúng ta sắp có thêm hàng mới rồi! Mày có dị năng không?"

Hứa Chỉ cười đến ánh mắt lấp lánh, dung nhan rạng rỡ, "Muốn xem không?"

"Lại đây cho anh trai xem!"

【Vườn cực lạc này của ta sắp phát tài rồi, hai mỹ nhân cực phẩm, chẳng phải sẽ khiến đám cháu kia phải bỏ ra giá cao sao? Ông đây sắp phất rồi! Yo, ba đứa nhóc trông cũng không tồi, đều là hàng của ông đây rồi!】

Hứa Chỉ từng bước một đến gần hắn, bàn tay thon dài trắng nõn nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, sương mù đen lượn lờ, anh cúi người nhìn hắn, "Vườn cực lạc này của ngươi, sắp biến thành ổ ma rồi."

Võ Cao Hàn kinh ngạc phát hiện mình không thể điều động dị năng, hắn đang định mở miệng.

Lê Khí đã đứng tại chỗ, hai tay dang ra ngoài, nhanh chóng kéo dài ra hai ngọn roi lửa, như những con rắn lửa, lao thẳng vào giữa cổ những người đàn ông khác.

Hứa Chỉ một tay nắm dao găm, trực tiếp đâm vào tim của Võ Cao Hàn, anh quay đầu đi để tránh máu b*n r*, "Đừng cắt đầu, giết sạch, đợi chúng nó đến dọn dẹp."

Lê Khí gật đầu, ngọn lửa men theo tim của họ lan ra, đâm thủng lồng ngực, đốt cháy thành một cái hố đen.

"Cứu chúng tôi với!"

"Xin cậu, đừng giết tôi!"

Hai người phụ nữ mềm oặt trên đất, lúc này mới hoàn hồn lại, một trong hai người điên cuồng lao về phía Hứa Chỉ.

【Trời ơi, một người đàn ông đẹp trai như vậy đã cứu mình, mình phải lấy thân báo đáp, Võ Cao Hàn cái thứ xấu xí kia có là gì, chết hay lắm! Tốt nhất là chết sạch cả đi, không ai biết chuyện của mình, mình phải bám lấy người đàn ông này.】

"Cứu chúng tôi với! Chúng tôi còn rất nhiều người bị nhốt!"
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 122: Anh trai giữ đức hạnh đàn ông, em trai lại bán đứng anh



Hứa Chỉ vừa rút dao găm ra, khóe mắt đã liếc thấy người phụ nữ lao tới. Thậm chí còn không kịp phân biệt rốt cuộc tiếng lòng ghê tởm như vậy là của ai. Anh một chân đá bay cô ta đi, rồi lạnh lùng quay đầu nhìn người phụ nữ còn lại đang kinh ngạc, "Nói!"

Người phụ nữ liếc nhìn người phụ nữ bị đá bay, đang nằm bò trên đất không dậy nổi, sợ đến nuốt nước bọt, run run rẩy rẩy hỏi, "Nói, nói gì ạ?"

Xem ra không phải là người này.

Hứa Chỉ không thèm để ý đến cô ta, anh có ý định xách xác của Võ Cao Hàn lên. Rất tốt, đối với Phó Noãn Ý mà nói, là một việc siêu cấp nhẹ nhàng. Đối với anh mà nói, đều là những việc rất nặng nề.

Hứa Chỉ ra vẻ như không có chuyện gì mà rụt tay lại, anh quay người đi về phía người phụ nữ đang r*n r* trên đất. Anh nhấc chân, định giẫm lên cô ta, rồi lại rụt chân về, liếc nhìn Lê Khí.

Tiểu Lưu vừa mới đóng cửa, quay người lại, tất cả những người còn sống đều đã chết, nó đang ngẩn người.

Lê Khí lại quát nó, "Đóng cửa làm gì? Mở ra!"

Tiểu Lưu không biết hôm nay đã đắc tội với đại ca Lê ở đâu, nó đáng thương gật đầu, "Ồ ồ, được ạ."

Hứa Chỉ khẽ ho một tiếng, khiến Lê Khí quay đầu lại, anh hất đầu về phía cô ta, chỉ vào người phụ nữ đang nằm bò trước mũi chân, "Người này, cũng không cần giữ lại."

Lê Khí trước nay không bao giờ hỏi nguyên do của Hứa Chỉ, nó liếc nhìn người phụ nữ còn lại đang sợ đến ngây người, "Vậy người kia?"

"Dường như vẫn có thể giữ lại một chút?" Hứa Chỉ không chắc chắn lắm, anh nhìn về phía cô ta, "Cô nói còn có người bị nhốt? Ở trong nhà ma à?"

"Đúng! Nhà ma! Tôi và đồng bạn bị lừa đến đây, họ vẫn còn ở trong nhà ma. Xin các người, hãy cứu họ!"

Nơi duy nhất lúc nãy không có tiếng lòng đen tối. Đúng là có thể tiện tay mang về. Cái này không phải lại có thể mở thêm một bàn Mãn Hán toàn tịch cho Tiểu Noãn nhà anh sao?

Giải quyết xong người phụ nữ cuối cùng, xác định người sống duy nhất còn có thể đi lại.

Hứa Chỉ không chút đồng cảm, giúp cô ta chọn một cái xác trông có vẻ nhẹ, bảo cô ta kéo xuống lầu.

Người phụ nữ không dám phản kháng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn ba người Hứa Chỉ. Cô ta nghiến răng, run rẩy hai chân, kéo lê cái xác, ngậm nước mắt đi theo họ xuống lầu.

Tiểu Lưu mỗi bên vai vác hai cái xác, đi nhanh như bay. Chỉ vì Hứa Chỉ đã nói một câu, "Anh Tiểu Lưu à, anh mà chạy chậm, cái xác này có thể sẽ thành thây ma dị năng đó."

Tiểu Lưu vốn đã rất hèn nhát, co giò bỏ chạy.

Lê Khí lại càng nhẹ nhàng hơn, nó lấy dây thừng leo núi mà Hứa Chỉ tìm ra từ trong không gian, trói những cái xác còn lại thành một hàng. Giống như đang lau nhà, cứ thế kéo đầu dây, thong thả đi xuống. Hoàn toàn không để tâm, những cái xác này lát nữa sẽ biến thành những con thây ma dị năng khổng lồ lợi hại.

So với hai con thây ma, Hứa Chỉ yếu đến mức không cản nổi gió. Anh dọn sạch căn phòng, nhân tiện xem qua các phòng khác. Thu hết vật tư của Võ Cao Hàn xong, lúc này anh mới xuống lầu.

Lê Khí đã giải quyết xong hai người đàn ông gác cổng dưới lầu. Biết Hứa Chỉ muốn làm gì, nó đã xách Tiểu Lưu đi vứt xác.

Chỉ còn lại người phụ nữ được cứu, với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, ngây ngốc ngồi trên ghế dài trong vườn. Hai tay cô ta luồn vào tóc, điên cuồng gãi.

Nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Chỉ, gần như là ngay lập tức, cô ta bật nhảy dậy, rồi lại chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống. Ánh mắt nhìn anh, tràn đầy sự kinh hãi.

Hứa Chỉ chỉ thích người khác giới dùng ánh mắt sợ hãi này nhìn anh. Anh ghét những cái nhìn đánh giá kinh diễm khó hiểu kia.

"Trong nhà ma có bao nhiêu người? Dị năng giả có nhiều không?"

"Còn hơn ba mươi người, đa số là phụ nữ, không ít người là dị năng giả biến đổi cơ thể, người thường bị thương rất nặng."

"Ồ." Hứa Chỉ đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Đi được vài bước, thấy cô ta không động đậy, anh mất kiên nhẫn quay đầu, "Đi theo đi!"

Người phụ nữ vội vàng cúi người xoa xoa hai chân, đứng dậy đi theo, "Tôi, tôi cũng là dị năng giả biến đổi cơ thể."

"Ồ."

Hứa Chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, anh dừng bước, nhíu mày, "Nhà ma cách đây khá xa đúng không?"

"Vâng. Hơi xa ạ."

Hứa Chỉ phiền não thở dài.

Người phụ nữ nhớ ra anh chàng đẹp trai lúc nãy bị một mỹ nữ tóm đi, lái xe rời khỏi, cô ta vội vàng bổ sung, "Gara xe của Võ Cao Hàn ở ngay bên ngoài, phía bên kia của khu vườn, ông ta có khá nhiều xe."

Hứa Chỉ dùng ánh mắt *cô cũng xem như có chút tác dụng* liếc cô ta một cái, "Dẫn đường!"

*Xe hơi nhiều.*

*Ừm, xem ra các bà xã mới của Tiểu Lưu đã có nơi có chốn rồi.*

*Chắc là cả đời này nó cũng không đuổi kịp chị Lê Tử đâu.*

Hứa Chỉ xấu xa cười, nghĩ đến việc sắp làm xong chuyện là có thể quay về gặp Phó Noãn Ý. Nụ cười trở nên chân thật và dịu dàng.

Phó Noãn Ý đang được anh nhớ đến, vừa mới cùng Du Nghê đạt được thỏa thuận.

Hứa Viễn nhảy cẫng quay về, không nhìn thấy Du Nghê, cậu ta gọi hai tiếng, "Du Nghê? Du Nghê ăn sáng thôi!"

Du Nghê liếc nhìn Phó Noãn Ý, khẽ hỏi, "Vậy chị ra ngoài trước nhé?"

"Hứa Viễn có phải biết rất nhiều chuyện không?" Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn cô ta, Be Be trên đỉnh đầu cũng run lên theo. Khuôn mặt mềm mại đáng yêu kia càng thêm lấp lánh.

Du Nghê lập tức hiểu ra, cô ta chớp chớp mắt gật đầu, "Chị giúp em moi tin nhé?"

Phó Noãn Ý vui vẻ lao lên. Suýt nữa thì đâm bay Du Nghê. Cô sững người tại chỗ, ngây ngốc cúi đầu nhìn bàn tay thon nhỏ của mình, "A? Em gầy đi nhiều quá! Trời ơi! Ai giúp em giảm béo vậy? Em yêu người đó quá!"

Ủa?

*Trước đây mình đã từng béo sao?*

Phó Noãn Ý chìm vào nghi hoặc.

Du Nghê loạng choạng vài bước, cuối cùng cũng đứng vững.

"Du Nghê? Cô chạy đi đâu vậy? Lại biến thành hoa lá cỏ cây rồi à? Trời đất, thế này thì tôi tìm sao? Cô không đói à?"

Du Nghê vội vàng cất cao giọng đáp một tiếng, "Đến đây!"

Hứa Viễn đang đứng gần phòng, nghe tiếng nhìn qua, "Ủa? Cô ở trong phòng chị dâu tôi à?"

Du Nghê hạ thấp giọng nhắc nhở, "Tiểu Noãn, em bây giờ rất lợi hại, sức rất lớn, tiết chế một chút, đừng làm mình bị thương."

Vừa dứt lời, Hứa Viễn đã đẩy cửa, thò một cái đầu vào, "Chị dâu?"

Phó Noãn Ý ngẩng đầu, buông tay, đứng ngay ngắn, ngoan ngoãn nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Hứa Viễn cười hì hì, liếc nhìn Du Nghê, lắc lắc hộp cơm giữ nhiệt trong tay, "Cháo táo đỏ kỷ tử, mau lại đây."

Phó Noãn Ý nhìn cậu ta, giữa hai cánh mũi tràn ngập mùi sốt mù tạt mật ong. Cô lại ngây ngốc nhìn hộp cơm giữ nhiệt trong tay cậu ta.

*Uống cháo còn phải ăn kèm sốt mù tạt mật ong à?*

*Đó không phải là cặp bài trùng của gà rán sao?!*

Du Nghê nhẹ nhàng kéo Phó Noãn Ý, đi theo sau Hứa Viễn ra khỏi cửa. Hai người ngồi trên bậc thềm. Phó Noãn Ý ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Du Nghê.

Hứa Viễn mở hộp cơm giữ nhiệt, trước tiên đưa cho Du Nghê một bát, "Uống nhân lúc còn nóng đi, nhớ nhắc tôi, anh trai tôi về phải trả lại đó."

"Ừm ừm." Du Nghê trong lòng có chuyện, ngoan ngoãn nhận lấy cháo và thìa, ôm lấy đưa vào miệng.

Hứa Viễn dùng thìa khuấy hai cái, dứt khoát bưng bát lên, đưa đến bên môi, ừng ực uống.

Đợi cậu ta một hơi hết nửa bát, Du Nghê khẽ nhướng mày, "Đúng rồi, nói ra, tôi còn không biết dị năng của mọi người là gì đâu."

Hứa Viễn có hơi khó hiểu, quay đầu nhìn cô ta, "Tối qua không phải đã thấy rồi sao? Trước đây hình như đã nói rồi mà?"

Chẳng đợi Du Nghê đáp lại, cậu ta tích cực chủ động tiếp tục nói, "Chị Lê Tử là hệ Hỏa, anh Tiểu Lưu là hệ Thủy, hai người họ cộng lại chính là nước lửa không dung, ha ha ha ha.

Em là hệ Kim, chị dâu em là hệ Ánh Sáng trị liệu, tối qua không phải chị đã thấy rồi sao?

Ngầu nhất là anh trai em, anh ấy là hệ Bóng Tối, anh ấy có thể nghe thấy những suy nghĩ đen tối nhất trong lòng người khác đó."

Du Nghê đúng là lần đầu tiên nghe nói đến loại dị năng này, cô thật lòng cảm khái, "Oa, thật sự lợi hại quá."

"Chứ sao." Hứa Viễn đắc ý khẽ gật đầu, lại uống một ngụm cháo, nuốt xuống, ghét bỏ nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì. Rồi lại có hơi tự hào cười, "Dị năng ngầu nhất của anh trai em đúng là tuyệt vời, ai mà chạy thoát được chứ."

Phó Noãn Ý nghe thấy cậu ta nói mình là hệ Ánh Sáng trị liệu, cô cúi đầu nhìn hai tay, tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng.

Nghe thấy Hứa Chỉ là hệ Bóng Tối, còn có thể nghe được tiếng lòng đen tối của con người. Cô giơ một tay lên nhẹ nhàng đặt trước ngực.

*Hệ Ánh Sáng và hệ Bóng Tối, chắc là tương sinh tương khắc?*

*Phạm vi của tiếng lòng đen tối là gì?*

*Muốn làm việc bậy bạ là sẽ bị phát hiện?*

*Vậy thì, ánh sáng có thể ngăn cản tiếng lòng được không?*

Trong đôi mắt kia của Phó Noãn Ý lộ ra sự mong đợi vô hạn.

Du Nghê uống cháo từng ngụm nhỏ, nhìn về phía Hứa Viễn, "Tôi còn không biết nhiều chuyện trong đội đâu. Anh có thể nói được không?"

Cậu ta không chút nghi ngờ, dứt khoát gật đầu, "Được chứ, để tôi nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu."
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 123: Ai mà có thể làm chuyện đáng sợ như gặm sống đồng bạn chứ!



Hứa Viễn từ lúc gặp Hứa Chỉ đến cứu cậu ta, miệng cậu ta chưa từng giữ kẽ. Nếu không thì làm sao có thể bị Phó Noãn Ý, người đã ghi nhớ lại tất cả, tiết lộ sạch sành sanh?

Trong lòng cậu ta, cũng không có chuyện gì là không thể nói. Dĩ nhiên, người cha như súc sinh và người mẹ thần kinh của nhà mình, thật sự khó mà mở miệng.

Cậu ta làm mờ đi sự thật, "Ba và mẹ tôi, tình cảm không được tốt lắm, dù sao cả hai người cũng chẳng ra gì.

Tôi và anh trai tôi được ba mẹ chia nhau nuôi lớn, trước đây có thể nói là không mấy khi gặp mặt, hoàn toàn không quen biết nhau.

Nhưng anh trai tôi vẫn dẫn theo chị Lê Tử và họ đến cứu tôi, chị dâu tôi phải gọi là mạnh mẽ, dữ dằn, quả thực như thần binh từ trên trời giáng xuống!"

Phó Noãn Ý vẫn còn đang nghi hoặc cái gọi là dị năng hệ Ánh Sáng này từ đâu ra? Tại sao sức mạnh của mình lại trở nên đáng sợ như vậy?

Cô vểnh tai, lắng nghe lời của cậu ta, phân tích tất cả những gì hiện có. Dựa vào phân tích của cậu ta, để phân tích người bạn trai xa lạ nhà mình.

Ừm.

Xem ra là hai anh em lớn lên trong hai gia đình đơn thân riêng biệt, ít nhất bây giờ xem ra, không bị lệch lạc. Không có tình cảm mà vẫn cứu em trai.

Dựa theo miêu tả của cậu ta, Phó Noãn Ý lại càng khắc sâu thêm ấn tượng về sự yếu đuối của Hứa Chỉ.

Cứu người còn phải dựa vào người chị gái cưng chiều cô và cả cô nữa, xem ra thật sự rất cần người chăm sóc...

Du Nghê đã hoàn toàn nghe lọt tai, ánh mắt lấp lánh sự cảm động, ghen tị với việc hai anh em nương tựa vào nhau. Lại tiếc nuối cho cảnh ngộ của họ.

"Sau này thật ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ muốn tìm sư phụ dạy tôi đấu quyền, Lục Hoài An.

Vậy nên vì để tìm Lục Ngôn mới đến đây, gặp được cô, nói đi nói lại, cũng là duyên phận nhỉ."

Du Nghê buồn bã cảm khái một câu, "Còn phải cảm ơn Lục Ngôn, tiếc là cậu ấy đã đi theo người khác rồi."

Hứa Viễn cũng nặng nề thở dài một hơi, "Đúng vậy, sao lại đi theo người khác chứ."

Phó Noãn Ý ngồi một bên, nghiêng đầu.

Ồ, họ còn phải tìm người.

Lục Ngôn này còn đi theo người khác?

Xem ra đám đồng bạn này đều rất lương thiện. Cũng khá tốt.

Nhưng dị năng rốt cuộc là gì?

Tại sao cô lại có dị năng?

Phó Noãn Ý không nhớ ra được chuyện quá khứ, nhưng tiềm thức lại cảm thấy không ổn.

Không vội.

Xem xét thêm đã.

Điều cô tò mò nhất bây giờ, vẫn là người bạn trai yếu đuối không thể bắt nạt kia.

Nếu anh ấy quay về, phát hiện cô đã trở nên xa lạ, sẽ thế nào?

Người chị gái cưng chiều cô kia, rốt cuộc là sao?

"Haizz! Tôi và anh trai tôi cũng không có gì đáng nói, ngược lại là chị Lê Tử, chị ấy còn phải tìm anh trai, chúng tôi còn không biết đi đâu tìm."

Du Nghê nghĩ đến cha mẹ đã khuất, bản thân mình cô đơn một mình, cô thẳng lưng lên cổ vũ, "Vậy thì cứ tiếp tục tìm! Luôn có thể tìm được, còn có người thân thất lạc, dĩ nhiên là phải tìm rồi."

Hứa Viễn bật cười, liếc xéo cô một cái, "Cô đúng là tích cực thật, còn cô thì sao?"

Du Nghê mím môi, đưa miếng cháo cuối cùng vào miệng, cháo đã nguội, như thể làm đông cứng cả trái tim đang hơi đau.

"Tôi cùng ba mẹ đến đây nghỉ dưỡng, vừa hay mẹ tôi bị sốt, ba tôi chăm sóc bà ấy, sau đó... họ đều mất rồi.

Họ hàng khác của nhà tôi đã sớm không còn ở trong nước, bây giờ, chỉ còn lại mình tôi."

Nói đến đây, Du Nghê lộ ra nụ cười may mắn, cô quay đầu nhìn Phó Noãn Ý, rồi lại nhìn Hứa Viễn, "Nhưng họ đã phù hộ cho tôi, để tôi gặp được mọi người!"

Hứa Viễn thấy hốc mắt cô ửng đỏ, cố gắng nén lại nỗi bi thương, cậu ta giả vờ không thấy, gật đầu thật mạnh, "Đó là dĩ nhiên! Duyên phận mà."

Du Nghê miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đứng dậy cầm lấy hộp cơm trong tay cậu ta, "Tôi đi tìm chị Hiểu Tình, xin chút nước để rửa."

Hứa Viễn nhớ ra chồng của Trịnh Hiểu Tình là thây ma, cậu ta đứng dậy chuẩn bị giật lại hộp cơm, "Không cần đâu, chỗ chị Trịnh..."

Du Nghê đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Phó Noãn Ý, cười cười, rồi nhìn xuống đất, "Thật ra, tôi không ngốc, tôi biết chị Lê Tử, anh Tiểu Lưu, Tiểu Noãn, kể cả chồng của chị Hiểu Tình, đều là thây ma.

Trước đây tôi sợ, là vì tôi đã trơ mắt nhìn mẹ tôi cắn chết ba tôi, gặm nhấm máu thịt của ông.

Mà tôi lại như một đứa ngốc, đứng tại chỗ, nếu không phải ba trước khi chết đã bảo tôi mau chạy, tôi..."

Du Nghê tự giễu cười, nghẹn ngào, nhìn trời, cố gắng không để nước mắt chảy xuống, trông có vẻ quá nhu nhược, "Bây giờ tôi không sợ nữa, tôi đã hiểu ra rồi.

Lúc mạt thế giáng xuống, bất kể là thây ma hay con người, con đường tương lai, đều phải dựa vào chính mình."

Nói đến đây, Du Nghê hít một hơi thật sâu, im lặng từ từ thở ra, ánh mắt kiên định nhìn về phía Phó Noãn Ý, "Chỉ cần trong lòng có niềm tin, chính là còn đang sống."

Phó Noãn Ý hơi mở to mắt, ngồi tại chỗ, sững sờ nhìn cô ta.

Cảm thấy mình rất mơ hồ.

Thây ma?

Là loại gào thét, sẽ ăn não người trong phim sao?

Cô, đã biến thành thây ma?

Phó Noãn Ý từ từ đưa hai tay ra, đón lấy ánh nắng, nhìn đôi tay trắng nõn thon nhỏ.

Sao cô lại có thể là thây ma được chứ?

Hứa Viễn bị cảm động đến không nói nên lời, cậu ta vốn tưởng Du Nghê thật sự bị lừa, mới thay đổi thái độ. Nghe cô ta nói vậy, cậu ta sững sờ nhìn cô ta.

Không biết tại sao, cô ta đứng dưới ánh nắng, đang phát sáng, vô cùng xinh đẹp, khiến tim cậu ta khẽ run.

"Du Nghê, trước đây tôi gọi cô là Bùn lầy, xin lỗi nhé. Thật sự xin lỗi."

Du Nghê cười quay đầu nhìn Hứa Viễn, mắt đỏ hoe, nhưng lại mang theo nụ cười rạng rỡ, "Chúng ta huề rồi. Sau này anh nghiêm túc dạy tôi đấu quyền, tôi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ, cũng có thể bảo vệ đồng đội, lợi hại như Tiểu Noãn và chị Lê Tử!"

Hứa Viễn không chút do dự gật đầu, "Chỉ cần cô không sợ mệt không sợ khổ, tuyệt đối không thành vấn đề!"

"Ừm." Du Nghê gật đầu thật mạnh, nhìn về phía Phó Noãn Ý, "Tiểu Noãn ở đây đợi tôi nhé? Tôi đi rửa bát xong sẽ quay lại."

Phó Noãn Ý vẫn còn đang kỳ lạ về việc mình là thây ma.

Thây ma sao lại có thể giao tiếp với người.

Cô cũng không muốn gặm não của hai người này?

Nhưng mà, họ thật sự rất thơm.

Ngửi thấy có hơi đói rồi.

"Để tôi đi cho, cô ở lại với chị dâu tôi." Hứa Viễn giật lấy hộp cơm trong tay cô ta, chẳng đợi cô ta phản ứng, đã chạy về phía Trịnh Hiểu Tình.

Đợi Hứa Viễn chạy xa, Phó Noãn Ý quay đầu nhìn Du Nghê đang ngồi xuống, "Thây ma gì?"

"Tiểu Noãn, em đừng sợ, các em không giống những con thây ma khác, các em vẫn còn nhân tính, còn có trái tim, rất lương thiện, có lẽ các em chỉ là tiến hóa theo một cách khác.

Giống như những dị năng giả khác, đột nhiên có dị năng, cũng khác với người thường rồi, em đừng lo lắng."

Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn cô ta, "Tôi cũng giống như cô mà, không có gì thay đổi, không phải là loại thây ma sẽ gào thét, tôi có biến thành xấu xí không? Cô có gương không?"

Du Nghê nhìn bộ dạng này của cô, bật cười, lắc đầu, "Em không xấu, em siêu đáng yêu, chị lúc nào cũng muốn véo má em, chị có thể nhân lúc anh Hứa Chỉ không có ở đây, véo má em một cái được không?"

Phó Noãn Ý ngây ngốc nhìn cô ta, biên độ rất nhẹ, chớp chớp mắt.

Du Nghê cười ghé lại gần, giơ tay lên, lại gần má cô.

Cảm giác lạnh lẽo, khiến trong con ngươi cô ta nhuốm một tia thương cảm, cô ta véo nhẹ một cái, rồi rụt tay lại, trong đáy mắt biến thành vui mừng, "Em siêu đáng yêu!"

Phó Noãn Ý ngửi thấy mùi anh đào nồng nàn trên người Du Nghê, cơ thể dâng lên một luồng nóng rát khó tả, cô đáng thương nói: "Em đói rồi."

Du Nghê chưa từng tận mắt nhìn thấy Phó Noãn Ý uống máu, nhưng tối qua đã đoán ra, đây là thức ăn của cô, cô ta đưa cánh tay ra, đưa đến trước mặt cô, "Gặm đi."

Phó Noãn Ý sững người, nhìn chằm chằm vào tay cô ta, "Hả?"

"Ồ ồ, chị rạch một đường cho em, em đợi chút, đợi Hứa Viễn về, chị phải mượn dao. Chị không có dao, nếu em đói lắm, hay là cứ trực tiếp gặm một miếng? Chị không sợ đau."

Phó Noãn Ý càng ngây người hơn, *bình thường cô đều gặm sống đồng bạn như vậy sao?!*

*Trời ơi!*

*Cứu mạng cứu mạng, cô không muốn!*

*Chết đói cũng không muốn, ai mà có thể làm chuyện đáng sợ như gặm sống đồng bạn chứ!*
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 124: Cú đả kích lớn thứ hai!



Cuối cùng, Phó Noãn Ý, người đã bị hành động hào phóng của Du Nghê dọa cho ngây người, cũng không gặm sống đồng đội.

Hứa Viễn vui sướng xách một túi một trăm viên hạt nhân đã được tinh lọc, và chiếc hộp cơm đã rửa sạch sẽ quay về. Cậu ta bị Du Nghê kéo đi cùng cho máu.

Phó Noãn Ý ngồi trong phòng, ôm một hộp cơm đầy máu, chìm vào trong mờ mịt.

Thơm quá. Siêu thơm.

Ăn thế nào đây?

Cứ thế bưng cả chậu mà uống à?

Vậy là cô không phải biến thành thây ma, mà là biến thành ma cà rồng đúng không?

Phó Noãn Ý nhe răng, muốn nhe ra một cặp răng nanh sắc nhọn như ống hút. Dù không nhớ rõ, nhưng trong phim đều diễn như vậy.

Một con thây ma sao có thể nhe ra được răng của ma cà rồng chứ? Chỉ cần cô là ma cà rồng, chắc Hứa Viễn đã bị Hứa Chỉ mỗi ngày lấy ba lượt máu.

Không nhe ra được răng ống hút.

Phó Noãn Ý rất thất bại. Cô nhất định là một con ma cà rồng rất tồi tệ.

Chậu máu thơm nức mũi này, rốt cuộc uống thế nào đây?

Phải thừa nhận rằng, Phó Noãn Ý dù chỉ số thông minh đã tiến bộ, tư duy đã nâng cao, vẫn là con thây ma có hơi ngơ ngác, lại càng suy nghĩ bay bổng hơn.

Cô hoàn toàn không nghĩ đến một chuyện. Người bình thường có thể làm ra chuyện uống sống máu người không? Không phải nên phản ứng đầu tiên là bài xích, thậm chí là ghê tởm sao. Chứ không phải như cô thế này, ngồi ở đây, ôm chậu máu, nghiêm túc suy nghĩ, làm thế nào để dùng bữa một cách tao nhã.

Du Nghê và Hứa Viễn rất có chừng mực đưa chị dâu của đội · Phó Noãn Ý về phòng dùng bữa.

Hai người tiếp tục ngồi trên bậc thềm, Hứa Viễn dạy Du Nghê cách hấp thụ hạt nhân. Năm mươi viên hạt nhân đặt bên chân. Giống như đang thi đấu, cứ thế mà hấp thụ.

Du Nghê đặc biệt sợ. Phó Noãn Ý đột ngột hồi phục thần trí, nhưng lại mất đi tất cả ký ức. Chuyện này mà bị Hứa Chỉ phát hiện, đúng là một con đường chết mà!

Kế sách bây giờ, là nhanh chóng đạt được yêu cầu của Hứa Chỉ, mới là lối thoát. Chính là liều mạng hấp thụ hạt nhân, thăng một bậc.

Du Nghê bữa no bữa đói, chưa từng được tận hưởng việc hấp thụ hạt nhân. Cô điên cuồng "quét" sạch. Chìm vào trạng thái ngây dại. Chủ yếu cũng không có ai nói cho cô biết, hấp thụ quá nhiều hạt nhân, trong cơ thể sẽ có một cảm giác năng lượng c*ng tr**ng. Giờ phút này cô không muốn đánh người, mà muốn đánh chính mình, đấm cho mình gầy đi một chút.

Hứa Viễn thì còn đỡ, sau khi đi theo Hứa Chỉ, đã tuần tự hấp thụ hạt nhân. Từng chút một tăng lượng hấp thụ, vẫn có thể chịu được. Hoàn toàn không phát hiện, Du Nghê bên cạnh, cơ thể đã sưng phù lên, vẫn còn đang chuyên tâm hấp thụ.

Anh em nhà họ Hứa, không có vợ là đáng đời...

Lúc Phó Noãn Ý ôm chậu máu thơm nức mũi vị anh đào trộn sốt mù tạt mật ong, đang nghiền ngẫm làm thế nào để dùng bữa một cách tao nhã, Hứa Chỉ đã tìm được cho Tiểu Lưu một bầy vợ. Anh muốn tìm cho Tiểu Lưu "trưởng công chúa" · xe nhà, cũng đã đến tay.

Võ Cao Hàn không biết đã lừa bao nhiêu đội, chiếm được bao nhiêu vật tư. Nói một cách đơn giản, chỉ riêng số lượng xe, sự phong phú của vật tư, đã có thể sánh ngang với Hứa Đức Hùng.

Thu hết xe vào không gian, Hứa Chỉ, người không thể chờ đợi được nữa muốn xem biểu cảm của Tiểu Lưu, đã tìm một chiếc xe còn chút xăng, có thể chạy được. Anh loạng choạng lái đến trước nhà ma.

Cả công viên giải trí chìm vào địa ngục trần gian. Những cái xác dị năng giả bị vứt ra ngoài lúc trước, bây giờ đã là những con thây ma dị năng cao lớn, với ngoại hình đáng sợ, đang đuổi theo những dị năng giả trong công viên.

Công viên giải trí đã hồi phục lại sự náo nhiệt ngày xưa. Khắp nơi đều có người chạy trốn, gào thét. Chắc là cái ổ sung sướng này, đã làm tiêu tan hết ý chí chiến đấu của họ. Dị năng không mạnh không nói, lại còn chỉ biết trốn. Có thể trốn đi đâu được chứ?

Lê Khí đã vứt xong hết xác, xách Tiểu Lưu đến cổng, chặn cổng lại. Cả công viên giải trí, ngoài nơi nhà ma này ra, không có một nơi nào yên tĩnh.

Người phụ nữ ngồi ở ghế sau, tay run rẩy đan vào nhau, qua lớp sương mù đen ngoài xe, nhìn qua nhìn lại ngoài cửa sổ, sợ đến răng cũng va vào nhau.

Hứa Chỉ không nghe thấy tiếng lòng đen tối nào, cũng không để tâm đến tiếng răng va vào nhau này. Phụ nữ, ngoài Tiểu Noãn nhà anh ra, đều là phiền phức. Ồ, chị Lê Tử không tính. Cũng không phải, nó dữ dằn như vậy, cũng không cần tính vào hàng ngũ phụ nữ. Dù sao trong mắt Hứa Chỉ, trên đời này chỉ có một người phụ nữ: Phó Noãn Ý.

Dị năng giả canh gác ở lối ra vào của nhà ma cũng đã trốn rồi. So với nơi nhà ma này, cổng lớn đối với họ mà nói, mới là lối thoát duy nhất. Người có chân dài đều đã chạy, người không có chân dài, thận cũng không tốt, đều đang bị thây ma dị năng ngoạm trong miệng.

Hứa Chỉ không vội không vàng dừng xe. Dĩ nhiên, vội cũng vô dụng, dù sao xe cũng đã đâm vào rồi. Trực tiếp đâm vào cái mặt quỷ ngoài nhà ma, may mà công trình kiến trúc không cứng lắm, đã giảm xóc một chút.

Cảm giác va chạm cũng khiến người phụ nữ hoàn hồn lại, cô dùng ánh mắt khó nói nên lời liếc nhìn Hứa Chỉ.

Hứa Chỉ từ không gian lấy ra một chiếc đèn pin cực sáng vặn mở, mặt không biểu cảm quay đầu, "Dẫn đường, cứu người."

Hai mắt người phụ nữ sáng lên, trong sự cảm động lại mang theo vẻ không thể tin được, cô đỏ hoe hốc mắt liên tục gật đầu, loạng choạng chạy vào trong, "Chúng ta được cứu rồi!"

Cô kích động hét lên một tiếng, lúc này mới hoàn hồn lại, đáng thương quay đầu nhìn Hứa Chỉ, "Họ đều ở trong lồng, còn có xích sắt, cái này..."

Ý tứ chính là: *Anh trông cũng không lợi hại, có phải nên gọi chị gái chơi lửa lợi hại kia đến không?*

Dị năng hệ Bóng Tối của Hứa Chỉ đối với những vật phẩm kim loại, quả thực không có tác dụng gì nhiều. Có thể kiềm chế dị năng của con người và thây ma, nhưng lại không thể ăn mòn được lồng sắt và xích sắt.

Nhưng không khí đã đến đây rồi? Anh đang đợi dùng hình tượng cao lớn vĩ đại để cứu người, để có thể mở Mãn Hán toàn tịch cho Tiểu Noãn nhà anh. Có thể bị chút thất bại này đánh gục sao? Chắc chắn là không thể.

Hứa Chỉ thong thả lấy ra một con dao găm sắc bén, vẫn là câu nói đó, "Dẫn đường."

*Dù sao anh chém không nổi, thì phát dao găm, tự mình chém! Sao nào? Cứu người còn phải phục vụ trọn gói à? Tự mình không bỏ ra chút sức lực được sao?*

Hứa Chỉ với lý lẽ hùng hồn, đi theo vào trong nhà ma.

Bên trong quả thực có không ít lồng sắt. Những nơi vốn dùng để đặt các đạo cụ dọa người, không phải chứa lồng sắt, thì là gắn xích sắt. Cứ cách một đoạn, lại có vài người phụ nữ. Một lồng sắt không quá hai người phụ nữ, bên trong lồng còn đặt giường đơn và thùng gỗ. Giống hệt như một nhà tù.

Mùi bên trong rất khó ngửi. Mùi người, mùi phân người, mùi khai nước tiểu, mùi hoa sữa, mùi mồ hôi.

Hôi đến mức Hứa Chỉ phải chịu cú đả kích lớn thứ hai. Lần đả kích lớn đầu tiên vẫn là đến từ Tiểu Noãn nhà anh, đã ném anh vào đống rác của chợ nông sản.

Hứa Chỉ từ không gian lấy ra một chiếc mặt nạ phòng độc, thong thả đeo lên cho mình. Ánh mắt anh điềm nhiên lướt qua những người đàn ông và phụ nữ hoặc là tê dại, hoặc là kích động, anh phát dao găm và cưa sắt cho từng người.

Từ lối vào nhà ma đi đến lối ra, anh đếm. Bên trong có ba mươi chín người, trong đó ba mươi phụ nữ, chín đàn ông. Cộng thêm người lúc đầu giúp người khác chém xích sắt.

Ừm. Rất tốt.

Anh lại có thể dọn lên cho Tiểu Noãn nhà anh bốn mươi món ăn nữa rồi.

Dĩ nhiên, trong đó còn cần Phó Noãn Ý tự mình phân biệt, lỡ như có mùi hôi, không đáng để làm món ăn. Vậy thì chỉ có thể làm hạt nhân thôi.

Hứa Chỉ đứng ở lối ra của nhà ma, tháo mặt nạ phòng độc xuống, cố gắng hít thở.

Một con thây ma bình thường đang đi khắp nơi tìm kiếm miếng ăn tiếp theo, loạng choạng lao thẳng về phía anh. So với thây ma dị năng, nó trông khá nhỏ bé.

Hứa Chỉ một chân đá văng nó đi.

Đợi nó kiên trì không mệt mỏi bò dậy, lại lao tới, anh một tay nắm lấy cổ tay nó, truyền dị năng vào. Hệ Bóng Tối bậc ba so với trước đây, việc khống chế thây ma, quá đơn giản rồi.

Con thây ma ngây ngốc đứng tại chỗ.

Hứa Chỉ nhét dao găm vào tay nó, hất đầu một cái, "Đi, cùng tao vào trong chém lồng."

Con thây ma cầm dao găm, vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, còn giống như Phó Noãn Ý, nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ.

"Còn phải để tao gào lên nữa à?" Hứa Chỉ nhíu mày gầm lên một tiếng.

Nghĩ lại, anh tiến lên đặt tay lên cổ tay nó, truyền dị năng, mở miệng, "Cùng tao vào trong chém lồng."

Con thây ma động rồi, chân nó nhấc lên, bước vào trong.

Hứa Chỉ lắc đầu thở dài, xem ra dùng dị năng để khống chế thây ma bình thường, chỉ là lãng phí dị năng.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 125: Tiểu zombie của "hình nhân bằng đường"



Hứa Chỉ một chút cũng không ra dáng người.

Phó Noãn Ý không ở bên cạnh, anh ngay cả giả vờ cũng không thèm. Cũng không hề cân nhắc đến môi trường của ngôi nhà ma, hay tâm hồn mỏng manh của đám người bên trong. Anh đã dẫn một con thây ma vào trong để chém lồng sắt.

Ngoài những tiếng kêu cứu, khóc lóc nối tiếp nhau, còn có những tiếng la hét điên cuồng: *Ngươi đừng qua đây!*

Hứa Chỉ liên tục tự nhủ, đây đều là "món ăn" của Tiểu Noãn. Vì cô, nhịn một chút.

Lê Khí đã tiêu diệt sạch sẽ đám dị năng giả có ý định trốn ra khỏi cổng lớn, và đám thây ma đang liều mạng tìm thức ăn.

Cả công viên giải trí, phụ nữ cực ít, chỉ lác đác vài người, đa số là đàn ông.

Tiểu Lưu lẩm bẩm, đáng thương ngồi xổm trước núi xác ở cổng, moi hạt nhân.

Lúc Hứa Chỉ dẫn theo đoàn xe đến hội quân, Lê Khí nhướng mày, ra một dấu hiệu tay, ý bảo đã giải quyết xong.

Trong công viên giải trí vẫn còn vài con thây ma dị năng, đang đi theo sau đoàn xe của Hứa Chỉ.

Chẳng đợi Hứa Chỉ ra hiệu, Lê Khí đã chân dài bước một bước, vượt qua các phương tiện, hai tay vung về phía trước. Chỉ một chiêu, đã trực tiếp đốt cháy rụi đám thây ma dị năng ngang ngược.

Những cái đầu cháy đen rơi xuống như mưa, đồng loạt rơi xuống đất.

Những người đang hoảng loạn trong xe, nhìn thấy một sự tồn tại tràn đầy cảm giác an toàn như vậy, lần lượt định thần lại. Giờ phút này mới lộ ra vẻ mặt vui sướng vì được cứu.

Hứa Chỉ dù có mang một khuôn mặt đẹp trai nhất thế gian này, vẫn mang khí chất của một nhân vật phản diện, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi. Vẫn phải đợi Lê Khí ra tay, mới biết có được hay không.

Lê Khí liếc nhìn xung quanh, cách đó không xa vẫn còn thây ma đang đi về phía này, nó vẫy tay ra sau, "Tiểu Lưu, moi hạt nhân."

Gọi một cách vô cùng thuận miệng. Hoàn toàn không xem nó là người.

Ồ, đúng rồi, nó không phải là người, có thể tùy tiện sai bảo.

Tiểu Lưu, một con thây ma không cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể, trong lòng lại có cảm giác như chân đã ngồi tê dại. Nghe thấy tiếng gọi, nó ngoan ngoãn đứng dậy, với dáng vẻ lon ta lon ton lại mang theo chút ngang ngược, lao như bay về phía Lê Khí.

Những người sống sót đang ngồi trên xe, lại càng có cảm giác, cường giả lợi hại, ngay cả tay chân cũng khác biệt.

Hứa Chỉ một mình ngồi ở ghế sau của chiếc xe đầu tiên, không hề để tâm đến suy nghĩ của đám người này. Chỉ cần không có tiếng lòng đen tối, thì đó đều là món ăn trên bàn.

Anh tính toán thời gian, bây giờ anh chỉ có hơi đói, còn chưa đến trưa. Tiểu Noãn nhà anh chắc là vẫn chưa đói lắm. Chỗ máu để lại, chắc là đủ để đợi anh về cho ăn.

Phó Noãn Ý đang được anh nhớ đến, đã tìm được cách ăn uống tao nhã.

Cô thật sự không chịu nổi sự quyến rũ, trước tiên dùng tay khuấy khuấy máu. Phát hiện dùng tay là có thể hấp thụ được.

Quả anh đào thơm ngọt kia, quấn lấy sốt mù tạt mật ong, cảm giác rất mới lạ. Cảm giác no bụng cũng không tồi.

Hứa Viễn ở bên ngoài kinh ngạc la lên: "Trời đất, sao cô lại sưng lên vậy!"

Phó Noãn Ý đã hấp thụ sạch sẽ hộp máu, không còn lại một chút cặn máu nào. Cô lại một lần nữa khẳng định mình chắc là một con ma cà rồng. Chỉ là cách hút máu có hơi khác biệt một chút.

Đúng vậy, cô đâu phải là loại gào thét, thấy người là lao lên gặm não như thây ma. Người ta đẹp lắm đó!

Phó Noãn Ý nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Hứa Viễn, cô đặt hộp cơm xuống, loạng choạng đi ra cửa.

Đứng bên cửa, cô nhìn thấy Du Nghê đang ôm mặt, như thể say rượu, lắc lư trước mặt Hứa Viễn. Biên độ lắc lư của hai người bạn thân mới quen này cũng khá tương tự.

Hứa Viễn sợ đến ngây người, say rượu, dị ứng cồn, cậu ta đã thấy rồi, cũng gần giống như Du Nghê thế này. Nhưng say hạt nhân, đúng là lần đầu tiên được chứng kiến.

Cậu ta không biết nên làm gì, ngơ ngác nhìn chằm chằm Du Nghê.

Việc đầu tiên cậu ta làm là, giơ ngón tay lên, làm một con số, rồi gian xảo hỏi, "Đây là mấy?"

Đừng nói là Du Nghê. Ngay cả Phó Noãn Ý đang đứng bên cạnh hóng chuyện cũng phải lắc đầu.

Chỉ nhìn Hứa Viễn như vậy thôi, anh trai cậu ta có thể tốt đẹp đến đâu được chứ.

Ừm, Hứa Chỉ, tuổi lớn, lại yếu đến mức không cản nổi gió, yếu đuối dễ bị bắt nạt, lại còn ấu trĩ.

Hứa Viễn, người không biết mình đang toàn diện gài bẫy anh trai, vừa sốt ruột lại vừa muốn cười, tay cậu ta không ngừng vung vẩy trước mặt Du Nghê, "Còn biết tôi là ai không?"

Du Nghê c*ng tr**ng muốn chết. Thật sự rất căng. Cơ thể có từng luồng năng lượng xộc đi khắp nơi, muốn phá tan làn da. Cô không biết nên khống chế thế nào, cảm thấy mình như một quả bóng bay đang được bơm hơi. Nhưng hạt nhân quý giá biết bao. Cô không thể lãng phí, rất cố gắng muốn khống chế. Cả người trông có hơi mờ mịt.

Hứa Viễn đặc biệt muốn ăn đòn mà tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô, khiến cô chỉ hận không thể cào cậu ta một cái.

Phó Noãn Ý nhìn bộ dạng kia của Du Nghê, nhớ ra mình là hệ Ánh Sáng trị liệu. Cũng không biết có tác dụng không. Cô loạng choạng tiến lên, nắm lấy cổ tay Du Nghê, truyền dị năng hệ Ánh Sáng vào.

Dị năng hệ Mộc đang nhộn nhạo bất an, dưới sự an ủi của dị năng hệ Ánh Sáng của cô, đã bình tĩnh trở lại. Du Nghê toàn thân sưng phù, từng chút một xẹp xuống.

Hứa Viễn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không nhịn được mà cười, "Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy có người say hạt nhân đó!"

Du Nghê tức muốn chết, nghiến răng nghiến lợi. Nhiều hơn là sự cảm kích nhìn về phía Phó Noãn Ý, "May mà có em ở đây, Tiểu Noãn."

Phó Noãn Ý vừa mới lấp đầy chút bụng, một lượt truyền đi như vậy, lại có hơi đói.

Nhưng lúc nãy cô đã nhìn thấy Hứa Viễn và Du Nghê vì để cho cô máu, mỗi người đã dứt khoát tự rạch cho mình một nhát. Dù cô có thể chữa trị, trong lòng cũng có chút áy náy. Cũng không nỡ đề cập: *Đừng cảm kích, lấy máu ra đây.*

Tình bạn giữa bạn bè nên là có qua có lại, nhưng không nên là sự trao đổi lợi ích như thế này.

Phó Noãn Ý đè nén cảm giác nóng rát do đói trong cơ thể, cô cười với Du Nghê, đôi mắt cong lên rất nhẹ. Vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn.

Du Nghê đã được chữa lành từ trong ra ngoài, cô vội vàng nhẹ nhàng đẩy cô bé ra, "Đừng để em mệt, cũng là do chị không tốt, không biết cách hấp thụ hạt nhân lắm."

Hứa Viễn một chút cũng không cảm nhận được mình đáng ăn đòn đến mức nào, còn ghé lại gần trước mặt Du Nghê, "Không sao, say vài lần là quen thôi."

Du Nghê tức giận lườm cậu ta một cái, nghĩ lại, hạt nhân của mình cũng là nhờ ơn cậu ta, cô chu môi quay đầu đi.

Hứa Viễn vẫn chưa có cảm giác nguy cơ, đổi một bên, ghé qua, còn định trêu chọc vài câu.

Phó Noãn Ý đứng trước mặt Du Nghê, trong mắt mang theo chút không thích nhìn cậu ta chằm chằm.

Hứa Chỉ ngồi trên chiếc xe nhà mới của Tiểu Lưu, dẫn theo một đoàn xe, hiên ngang tiến vào. Trực tiếp đến khu vực phía sau của khu an toàn.

Cậu ta vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Du Nghê trốn sau lưng Phó Noãn Ý, Hứa Viễn thò đầu ngó nghiêng, có ý định vòng qua Phó Noãn Ý để nói chuyện với Du Nghê.

Nghe thấy động tĩnh của đoàn xe, Du Nghê và Hứa Viễn đồng thời quay đầu nhìn qua.

Trên mặt hai người đều là vẻ mặt sắp toi đời rồi.

Du Nghê là nhớ ra tình hình hiện tại của Phó Noãn Ý.

Hứa Viễn lúc này mới nhớ ra, mình và chị dâu đứng khá gần.

Lúc hai người một thây ma kéo dãn khoảng cách, Phó Noãn Ý nghiêng đầu nhìn về phía chiếc xe nhà nổi bật kia.

Oa, đẹp quá.

Ừm, nổi bật quá.

Hứa Chỉ, người không biết mình đã bị em trai gài bẫy không còn một mảnh, xe vừa dừng lại, đã vội vã xuống xe, lao thẳng về phía Phó Noãn Ý, "Tiểu Noãn!"

Ánh nắng mùa thu rải xuống, lốm đốm, chiếu lên khuôn mặt của soái ca số một cuốn sách này. Hiệu quả có thể sánh ngang với filter làm đẹp của Be Be.

Hứa Chỉ đón lấy ánh nắng, mang theo ý cười, bước chân bay nhanh chạy tới.

Khuôn mặt tinh xảo như một hình nhân bằng đường này.

Thân thuộc đến vậy. Rất thân thuộc.

Những hình ảnh đứt quãng, từ trong đầu Phó Noãn Ý lướt qua.

[Hình nhân bằng đường này trông ngon thật.]

[Tiểu zombie, cắn nữa là bất lịch sự đấy nhé.]

[Tránh xa tôi ra! Tiểu zombie.]
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 126: Xong rồi, Tiểu Noãn nhà tôi bị Mãn Hán toàn tịch làm cho no đến ngây người



Phó Noãn Ý như thể đang ở góc nhìn của một người ngoài cuộc.

Cô xem một cách 3D lập thể, những đoạn tương tác giữa người đàn ông tuấn mỹ đang thân mật gọi tên cô lúc này, và một tiểu zombie có làn da xanh tím.

Hình ảnh không nhiều, chỉ có vài đoạn ngắn ngủi, lại còn lướt qua, như thể không nỡ cho ai xem.

Chỉ với chút hình ảnh đó, cảm giác của Phó Noãn Ý là, người đàn ông này không thích tiểu zombie kia cho lắm, nhưng lại bất đắc dĩ phải mang theo nó.

Lúc "dùng bữa tao nhã", Phó Noãn Ý đã từng nhìn đôi tay trắng nõn thon nhỏ của mình. Dĩ nhiên cô sẽ không cho rằng tiểu zombie kia là mình. Dù sao cô cũng là thuộc tộc ma cà rồng. Xinh đẹp, hoa lệ và cao nhã.

Đừng hỏi tại sao cô lại có nhận thức này.

Hỏi chính là, do xem phim quá nhiều.

Vậy nên, người này chắc không phải là bạn trai của cô.

Vậy thì, chàng trai tuấn mỹ, ưa nhìn, thật sự như một hình nhân bằng đường này là ai?

Người bạn trai tuổi tác lớn, dễ bị bắt nạt, lại yếu đuối, còn ấu trĩ của cô đâu rồi?

Phó Noãn Ý nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn Hứa Chỉ hai cái. Vừa không có tiếng lòng gọi tên, cũng không có ý cười tràn ngập trong mắt.

Cứ thế liếc một cái, rồi ánh mắt bắt đầu nhìn những chiếc xe khác.

Nếu đã là "món ăn" mang về cho Phó Noãn Ý, Hứa Chỉ dĩ nhiên sẽ không cứ thế mà bưng lên đĩa. Anh đã dặn dò Lê Khí lên chiếc xe thứ hai, dẫn những người phía sau đến chỗ của đám dị năng giả đã được cứu tối qua.

Toan tính của anh vô cùng tinh vi. Đám người kia được cứu rất biết ơn, lại còn biết Phó Noãn Ý mỗi ngày đều cần máu tươi. Đám người được cứu lần này cùng họ giao tiếp một chút.

Người cũ dẫn người mới.

Thế này không phải là món ăn sẽ được dọn lên không ngớt sao.

Hứa Chỉ không thể chờ đợi được nữa muốn chia sẻ tin tốt này với vợ nhà mình, nhưng lại phát hiện vợ nhà anh không những không nhìn anh, mà còn không có biểu hiện vui vẻ gì.

Phải biết, với sở thích của Phó Noãn Ý đối với thức ăn, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ mà gọi "Su Su". Dù không phải lên tiếng, cũng sẽ có tiếng lòng.

Mà giờ phút này, Phó Noãn Ý yên tĩnh đứng tại chỗ. Vẫn nghiêng đầu như mọi khi, đáng yêu vô cùng, nhưng ánh mắt lại không ở trên người anh, mà là di chuyển theo đoàn xe kia.

Lẽ nào là đã ngửi thấy mùi thơm của "món ăn"?

Hứa Chỉ lập tức tự an ủi mình, anh dừng lại bước chân vội vã, nở một nụ cười rạng rỡ, thong thả đi về phía Phó Noãn Ý.

Phó Noãn Ý đang tò mò.

Ủa?

Bạn trai của cô đâu rồi?

Đều không xuống xe, đi đâu cả rồi?

Làm giá lớn như vậy, phải dẫn theo đoàn xe này hiên ngang đi một vòng quanh sân rồi mới dừng lại sao?

"Trời đất! Anh, anh kiếm đâu ra một chiếc xe nhà vậy? Anh Tiểu Lưu chắc phải vui chết mất?"

Tiếng kinh hô của Hứa Viễn khiến Phó Noãn Ý quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Chỉ đang bị cậu ta nhìn chằm chằm.

A?

Chàng trai trông không lớn tuổi lắm, vô cùng tinh xảo ưa nhìn này, là bạn trai của cô à?

Ừm?

Ừm ừm ừm?

Hứa Chỉ quay đầu liếc nhìn Tiểu Lưu đang ngồi trên xe, nụ cười càng rạng rỡ hơn, "Ừm, nó đúng là vui chết rồi."

Vui đến mức suýt nữa thì chết tại chỗ. Vừa kéo vợ cũ vừa khóc thương vợ cũ, vừa nhìn Lê Khí vừa khóc lóc mình đặc biệt chung tình, không nỡ bỏ bà xã hiện tại. Cuối cùng vẫn bị bàn tay giơ lên của Hứa Chỉ, đưa vào phủ trưởng công chúa. Hiện tại đang làm phò mã của trưởng công chúa, như ở trong mơ, vẫn chưa tỉnh lại.

Tiểu Lưu trước đây chắc là chưa từng đụng vào xe nhà, từ không tình nguyện, đến phát hiện xe nhà siêu rộng rãi, chức năng lại nhiều hơn. Nó hưng trí bừng bừng vẫn còn đang ở trong xe nghiên cứu "vợ mới".

Hứa Chỉ không có ý định nói nhiều, anh vài bước đi đến trước mặt Phó Noãn Ý, cúi người dắt tay cô, "Tiểu Noãn, đói rồi à?"

Đói chứ!

Siêu đói.

Phó Noãn Ý trong lòng đang gào đói.

Hứa Chỉ một câu cũng không nghe thấy.

Anh vẫn chưa biết, Tiểu Noãn nhà anh đã học được cách che chắn đơn phương. Dị năng hệ Bóng Tối mà anh tự hào nhất, có thể tùy lúc giao tiếp với vợ nhà mình, ở trước mặt dị năng hệ Ánh Sáng đã thức tỉnh, đã hoàn toàn vô dụng.

Phó Noãn Ý ngây ngốc cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị anh nắm. Cảm giác ấm áp mềm mại, khiến bàn tay lạnh lẽo của cô, như được ngâm vào trong nước ấm, rất thoải mái.

Nhưng mà... có chút, cảm giác kỳ quái.

Không nói rõ được, không ghét, nhưng hình như lại không quen lắm.

Hứa Chỉ không nghe được câu trả lời của cô, cũng không nghe được tiếng lòng, càng không nhìn thấy mắt cô. Anh phát hiện cô đang ngây ngốc nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay họ đang nắm.

Có hơi kỳ lạ.

Hứa Chỉ hơi cúi người, ghé lại gần trước mặt cô, "Tiểu Noãn?"

Sao lại cảm thấy, có chỗ nào đó không đúng?

Anh vừa ghé lại gần như vậy, giữa hai cánh mũi của Phó Noãn Ý có một mùi thơm vô cùng nồng nàn. Là mùi của sô cô la đen dính sốt nam việt quất.

Thơm quá.

Siêu thơm!

Phó Noãn Ý không nhịn được mà ngửi rồi lại ngửi, ánh mắt vẫn luôn ở trên bàn tay họ đang nắm.

Đói quá.

Rất muốn gặm một miếng.

Anh đẹp như vậy, có phải là siêu ngon không?

Hứa Chỉ cảm nhận được thật sự không ổn, một khi nhắc đến đói hay không, Phó Noãn Ý nhất định sẽ có phản ứng.

Anh ngước mắt nhìn về phía Du Nghê và Hứa Viễn đang không ngừng nhìn chiếc xe nhà, "Hôm nay có chuyện gì kỳ lạ không?"

Cơ thể Du Nghê lập tức căng cứng, cô nhìn Phó Noãn Ý, cố gắng biểu hiện tự nhiên, lắc lắc đầu, ra hiệu không có.

Hứa Viễn ôm bụng cười, "Du Nghê say hạt nhân có tính không? Ha ha ha ha ha."

Du Nghê lúc này biểu cảm không được tự nhiên cho lắm. Hứa Chỉ chỉ liếc một cái, chỉ cho rằng bộ dạng cứng đờ của cô ta là do bị Hứa Viễn trêu chọc nên không vui, không thèm để ý.

Anh nhìn về phía Hứa Viễn, rất nghiêm túc hỏi, "Chị dâu của cậu, hôm nay có chuyện gì kỳ lạ không?"

Phó Noãn Ý lặng lẽ liếc nhìn Du Nghê. Một người một thây ma trao đổi ánh mắt. Phó Noãn Ý nở một nụ cười đáng yêu cảm kích với cô ta.

Khóe môi Du Nghê nhếch lên, sợ bị Hứa Chỉ phát hiện manh mối, vội vàng cúi đầu.

"Chị dâu thì có chuyện gì được chứ? Vẫn luôn rất bình thường mà, không phải ngày nào chị ấy cũng như vậy sao."

Hứa Viễn không hiểu tại sao lại trả lời xong, liếc nhìn Phó Noãn Ý hai cái, "Vẫn giống như trước đây mà."

Hứa Chỉ trong lòng sốt ruột, anh cúi người ghé vào tai Phó Noãn Ý, lại hỏi một lần nữa, "Tiểu Noãn, đói rồi à?"

Phó Noãn Ý cuối cùng cũng ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh. Hai người khoảng cách cực gần. Khuôn mặt đẹp trai không chút tì vết này, đẹp đến có hơi không thật.

Phó Noãn Ý nhìn khuôn mặt anh, không chớp mắt.

Oa, không chỉ đẹp, mà còn trông rất ngon.

Có thể biến anh thành ma cà rồng luôn không nhỉ?

Anh đẹp như vậy, biến thành ma cà rồng nhất định sẽ siêu cấp vô địch đẹp trai.

Hứa Chỉ đáng thương, dị năng hệ Bóng Tối kia đã bị hệ Ánh Sáng của Phó Noãn Ý, khắc chế chết cứng.

Dòng suy nghĩ bay bổng này, xen lẫn cả lời khen ngợi dung mạo của anh. Chỉ cần bị anh nghe thấy, nhất định có thể bay lên trời.

Lại còn khẳng định gật đầu: *Em muốn xem anh biến thành ma cà rồng, anh bây giờ liền bắt một người, hút cho em xem!*

Trong đôi mắt chuyên chú kia, chỉ có ánh mắt lấp lánh, không nhìn ra được sự khao khát đối với thức ăn như bình thường.

Hứa Chỉ đặc biệt sốt ruột, dắt cô đi về phía phòng. Nhìn thấy trên bàn toàn là những ống máu đã hết, anh quay đầu nhìn Phó Noãn Ý, "Máu đều đã uống hết rồi đúng không? Đủ không?"

Phó Noãn Ý nghiêng đầu, ngoan ngoãn gật đầu, "Uống hết rồi."

Hứa Chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cẩn thận đánh giá cô, luôn cảm thấy không giống như bình thường lắm. Lại không thể nói ra được cụ thể khác ở đâu.

Nếu phải truy cứu kỹ, chính là, hình như có hơi ngây ngô hơn một chút. Trước đây còn có thể phản ứng rất nhanh mà đáp lại, hôm nay phản ứng đặc biệt chậm.

Hứa Chỉ nhìn đầy bàn ống máu rỗng, rồi lại nhìn Phó Noãn Ý.

Bất giác toát mồ hôi lạnh.

Lẽ nào là anh đã cho quá nhiều máu, Tiểu Noãn nhà anh ăn Mãn Hán toàn tịch bị no đến ngây người rồi?!

Phó Noãn Ý vẫn đang lặng lẽ quan sát anh, trông có vẻ như rất dễ bị bắt nạt. Rất đẹp, lại rất dễ bị người ta lừa đi mất.
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 127: Cô đã đánh giá thấp anh, lại còn làm anh tức đến phát khóc



Hứa Chỉ rất sốt ruột, chưa bao giờ sốt ruột đến thế.

Còn sốt ruột hơn cả lần trước bị người ta bắt đi, nhìn thấy Phó Noãn Ý đuổi theo, chỉ hận không thể để cô rời đi.

Anh quay người, buông tay đang dắt cô ra, hai tay đặt lên vai cô, khẽ hỏi, "Tiểu Noãn, em đói rồi à?"

Phó Noãn Ý có hơi đói, đặc biệt là khi trước mặt là "hình nhân bằng đường" ưa nhìn này, tràn ngập mùi hương của món ăn mà cô yêu thích nhất.

Sô cô la đen phủ sốt nam việt quất.

Quá quyến rũ.

Đôi mắt to của cô, lúc nào cũng tràn ngập đủ loại cảm xúc. Giờ đây lại lặng lẽ nhìn anh, nghiền ngẫm xem có nên trả lời thành thật không.

Cô không quen anh.

Đôi mắt sáng lấp lánh kia, lần đầu tiên khiến Hứa Chỉ không nhìn ra được cảm xúc.

Hứa Chỉ hoảng lên.

Trong đầu có một khoảnh khắc trống rỗng.

Như thể người trước mắt này không phải là Tiểu Noãn của anh.

Không có tiếng lòng, không có sự vui mừng hớn hở gọi món trong mắt ngay từ giây phút đầu tiên.

Không ổn rồi.

Không đúng!

Hứa Chỉ đứng thẳng người dậy, dắt cô, bước chân vội vã đi ra ngoài.

Ngoài nhà, Tiểu Lưu đang ngồi trên xe khoe khoang "vợ mới" với Hứa Viễn đang đứng bên ngoài.

Tiếng khen ngợi của Hứa Viễn rất lớn, "Trời đất, chiếc xe này đỉnh thật. Sau này chúng ta ngủ cũng tiện rồi."

"Nói chuyện kiểu gì đấy. Đây là vợ của tao!"

Hứa Chỉ vội vã đi đến trước mặt Hứa Viễn, một tay túm lấy cậu ta, kéo sang một bên.

"Anh?"

Hứa Viễn loạng choạng đứng vững, mặt mày khó hiểu.

"Nói, sau khi anh đi, đã xảy ra chuyện gì! Từ đầu đến cuối, nói chi tiết cho anh!"

Hứa Viễn sững người, "Hả?"

Hứa Chỉ sốt ruột đến mức chỉ hận không thể tát cho em trai nhà mình một cái, để nó tỉnh táo lại, "Anh bảo cậu nói!"

Hứa Viễn thấy sắc mặt Hứa Chỉ không ổn, cậu ta vội vàng đứng ngay ngắn, nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, bắt đầu kể từ lúc họ rời đi.

Cậu ta kể rất chi tiết, không bỏ sót một bước nào. Ngay cả đoạn đối thoại xin ăn cũng đã kể.

Hứa Chỉ đè nén sự kiên nhẫn cẩn thận lắng nghe, mãi cho đến khi nghe thấy Du Nghê rõ ràng biết dị năng của họ, mà vẫn còn hỏi. Sắc mặt anh khẽ thay đổi.

Lại nghe thấy Du Nghê hỏi chuyện trong đội. Mãi cho đến khi Hứa Viễn nói đến sau khi họ cho máu xong, Phó Noãn Ý đã ngay lập tức chữa trị cho họ. Uống xong máu, còn chủ động chữa trị cho Du Nghê bị "say hạt nhân".

Bàn tay Hứa Chỉ đang dắt Phó Noãn Ý run lên, anh suýt nữa thì không đứng vững, ngã ngửa ra sau.

Sau vài lần hít thở sâu, anh nhìn người em trai không nên thân của mình, hận đến nghiến răng.

"Lát nữa anh sẽ tính sổ với hai người!"

Phó Noãn Ý đang ngoan ngoãn để anh dắt đi, có chút kinh ngạc.

*A, anh ấy phát hiện ra điều gì rồi sao?*

Phó Noãn Ý nghiêng đầu suy tư.

Ừm... hình như không có điểm nào đáng ngờ?

Hứa Chỉ không ngừng thở hổn hển, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Phó Noãn Ý, anh dắt cô đi thẳng vào phòng.

Hứa Viễn đứng tại chỗ, không hiểu tại sao mà gãi đầu, cậu ta quay đầu hỏi Tiểu Lưu, "Anh trai em sao vậy?"

Tiểu Lưu, một vùng trũng trí tuệ, vừa mới có được "vợ mới" yêu quý, đâu có thể hiểu được cảm xúc của Hứa Chỉ.

"Thấy vợ tôi quá đẹp, nên ghen tị à?"

"Phỉ! Chị dâu tôi đẹp hơn vợ anh nhiều!"

Hứa Chỉ cố gắng hết sức kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, dẫn Phó Noãn Ý xông vào phòng.

Anh quay lưng về phía cô dừng bước, hít thở sâu vài lần, lúc này mới từ từ buông tay đang dắt cô ra. Anh cúi đầu, run run tay, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Nhìn cánh cửa đang đóng chặt, tay anh run rẩy siết chặt tay nắm cửa, rồi lại buông ra.

Lúc này anh mới quay người lại, nhìn về phía Phó Noãn Ý, "Tiểu Noãn."

Chỉ hai chữ, mang theo sự run rẩy và một nỗi sợ hãi vô danh.

Tiểu Noãn của anh, có phải đã tỉnh lại rồi không?!

Phó Noãn Ý không hiểu anh bị làm sao, có chút tò mò, nhiều hơn là nghi hoặc. Cô ngơ ngác nghiêng đầu nhìn anh.

Hứa Chỉ cúi người xuống, một tay đặt lên vai cô, một tay đỡ cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, đối diện với cô, "Nói cho anh biết, em đã nhớ ra điều gì?"

Phó Noãn Ý kinh ngạc. Sự kinh ngạc không thể che giấu lộ ra từ đôi mắt vốn quen biểu lộ cảm xúc kia.

Tim Hứa Chỉ rơi thẳng xuống, rơi đến mức trước mắt anh tối sầm lại.

Chú nai con trong lòng anh đang run rẩy, run đến mức kêu lên ai oán. Một nỗi đau khó nói, một cơn đau xé lòng, từng chút một lan ra.

Hứa Chỉ không nghe thấy bất kỳ tiếng lòng nào của Phó Noãn Ý, cũng không đợi được câu trả lời của cô.

Sống mũi cay xè. Hốc mắt từng chút một ươn ướt.

Môi Hứa Chỉ mấp máy, muốn nói gì đó, lại không phát ra được âm thanh. Như thể đã bị bóng tối nuốt chửng.

Tiểu Noãn của anh!

Tiểu Noãn của anh nếu tỉnh lại, nếu nhớ ra, có phải sẽ không cần anh nữa không?

Nước mắt đã nén rồi lại nén, vẫn không thể nhịn được.

Hứa Chỉ không muốn Phó Noãn Ý nhìn thấy anh khóc, anh đột ngột buông tay, rồi lại dang ra, ôm chặt cô vào lòng.

Chỉ với độ cứng rắn của cơ thể này của Phó Noãn Ý, Hứa Chỉ trước tiên đã ho khan vài tiếng, lúc này mới lấy lại được hơi.

Phó Noãn Ý có một cảm giác rất mới lạ. Nhìn thấy anh sốt ruột, kinh hoảng, sợ hãi, trong lòng cô có hơi buồn buồn. Không biết buồn ở đâu, chỉ cảm thấy... anh trông thật dễ bị bắt nạt, đáng lo ghê.

Hứa Chỉ ôm Phó Noãn Ý vào lòng, nước mắt rơi xuống, rơi lên người Be Be trên đỉnh đầu Phó Noãn Ý, kinh động đến mức nó bay lên.

"Tiểu Noãn! Tiểu Noãn! Có phải em, đã nhớ ra điều gì không? Có phải, đã quên mất điều gì không?"

A!

Cơ thể Phó Noãn Ý kinh ngạc đến cứng đờ. Hai tay cô buông thõng bên người, ngây ngốc trợn to mắt.

*Sao lại nhìn ra được nhỉ?*

Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu, liên miên không dứt, từng giọt, từng giọt, rơi lên người Phó Noãn Ý. Rơi đến mức trái tim kia của cô như thể đã bị ngâm cho mềm ra.

Cô đã làm anh khóc.

Phó Noãn Ý còn không biết nên phản ứng thế nào, trong lòng vừa tê vừa dại, lại mềm mại toát ra một chút chua xót. Nhưng cô không khóc được, chỉ cảm thấy trong lòng kỳ quái.

Trong tiếng khóc nén lại của anh, mang theo vẻ tuyệt vọng. Có hơi đau lòng.

Phó Noãn Ý khẽ động đậy đầu.

Hứa Chỉ sợ đến mức ôm chặt cô hơn, "Tiểu Noãn, đừng rời xa anh! Xin em, anh chỉ còn lại một mình em thôi."

Tim Phó Noãn Ý ngày càng chua xót tê dại, cô vô thức giơ hai tay lên, ôm lấy Hứa Chỉ. Cô chủ động và từ từ ôm chặt lấy anh, như thể đang an ủi.

Hứa Chỉ bị lực ôm khổng lồ này ôm đến suýt nữa thì hộc máu. Anh rên hừ một tiếng, tiếng khóc bị cắt ngang. Tia tuyệt vọng vừa mới lan ra cũng bị cơn đau đánh tan.

Dù sao, đây quả thực vẫn là Tiểu Noãn nhà anh.

Phó Noãn Ý, người không có một chút ý niệm nào về sức mạnh của mình, vẫn đang không ngừng siết chặt vòng tay, cố gắng để hai cánh tay ghì chặt vào nhau.

Hứa Chỉ sắp đứt hơi rồi, anh ho dữ dội vài tiếng, "Tiểu, Tiểu, Tiểu Noãn, buông tay trước đã."

*A, thật là yếu đuối.*

Phó Noãn Ý đối với Hứa Chỉ đã có một ấn tượng sâu sắc hơn.

Cô nghe lời buông tay, nghiêng đầu nhìn anh.

Hứa Chỉ nước mắt lưng tròng, có hơi chật vật, anh xoa xoa cái eo và lưng đang đau ê ẩm, cố gắng nén lại cơn đau nhe răng trợn mắt, nặn ra một nụ cười không được đẹp cho lắm.

Phó Noãn Ý lùi lại một bước, đầu nghiêng sang phía bên kia, "Anh còn có tiểu zombie!"

Hứa Chỉ tưởng cô đang nói chính mình, anh kích động tiến lên, liên tục gật đầu, "Đúng, anh chỉ có một mình em!"

"Anh đã nuôi một tiểu zombie! Em không phải là thây ma! Em là ma cà rồng!"

Hứa Chỉ sững người đứng tại chỗ, có hơi không hoàn hồn lại được.

Khoan đã, để anh dùng cái đầu hỗn loạn này sắp xếp lại một chút.

Đây là cái gì với cái gì vậy?

Phó Noãn Ý bất giác có chút không vui, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Hứa Chỉ. Trong lòng có chút vui thầm. Bạn trai này, trước đây cô chắc là rất thích.

Vừa thơm lại vừa đẹp. Ai mà có thể từ chối được chứ. Ừm, là gu của cô, không sai đâu.

Nhưng những hình ảnh kia, lại nói cho cô biết, cô không phải là người duy nhất.

Không vui.

Dù cô không nhớ, cũng sẽ cố gắng nhớ lại anh, đối xử tốt với anh.

Nhưng cô không phải là người duy nhất!

Anh! Còn nuôi một! Tiểu zombie!
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 128: Chuyện cô ấy ghen với chính mình, lại còn khiến anh phải chịu trận



Hứa Chỉ, một người đàn ông được thây ma cứu rỗi, không quan tâm đến chủng tộc, dứt khoát đơn phương yêu một con thây ma.

Anh còn hiểu Phó Noãn Ý hơn cả chính bản thân cô.

Từ khoảnh khắc anh rung động, trong lòng anh đã biết rất rõ, có lẽ sẽ không bao giờ nhận được hồi đáp. Anh chỉ có thể cho đi, một lòng một dạ mà yêu. Chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh là được.

Sau khi gặp được Tiểu Lưu và Lê Khí, Hứa Chỉ lại càng sợ hãi hơn. Anh đã rõ hơn một điểm.

Phó Noãn Ý không giống những con thây ma dị năng khác còn giữ được nhân tính. Cô từ đầu đến cuối đều xem anh là thức ăn, chứ không phải là một đối tượng bình đẳng.

Hứa Chỉ chưa từng để tâm.

Anh từ rung động, yêu thích đến không thể rời xa, tất cả mọi thứ đều đã suy nghĩ kỹ càng. Bao gồm cả việc, đã từng tưởng tượng, có một ngày Phó Noãn Ý đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hoặc hoàn toàn hồi phục, rồi hoàn toàn quên mất anh.

Bất kỳ một hành động nào của Phó Noãn Ý, đều có thể gây ra sự cảnh giác của anh. Huống hồ là một sự thay đổi lớn như vậy.

Hứa Chỉ cuối cùng cũng từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn mà tìm ra được điểm mấu chốt.

Anh vẫn rất mơ hồ.

"Ai là ma cà rồng?"

Phó Noãn Ý mặt không đỏ, tim không đập. Ồ, dĩ nhiên. Cô bất kể là thây ma, hay là ma cà rồng, mặt cũng sẽ không đỏ, tim cũng sẽ không đập.

Phó Noãn Ý nghiêng đầu, đưa tay chỉ ngược vào mình, còn khẳng định gật đầu, "Em!"

Cô, người đã có thể làm ra một chút biểu cảm, so với bình thường lại có thêm một phần linh động. Như thể một con búp bê đáng yêu đột nhiên sống lại, có được linh hồn, trông lại càng đáng yêu hơn.

Hứa Chỉ trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, muốn cười, lại cảm thấy như đang ở trong mơ. Anh dùng đôi mắt hoa đào đã đỏ hoe vì sốt ruột, nhìn cô chăm chú, một lúc lâu sau mới chớp chớp mắt.

Anh dịu dàng hỏi, "Tại sao, em lại là ma cà rồng?"

Giọng điệu này như một phụ huynh kiên nhẫn đang dỗ con, vô cùng dịu dàng, lại bất giác toát ra một chút tự hào.

Phó Noãn Ý lại nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc. Cô mím môi, kiên nhẫn trả lời, "Em đẹp hơn thây ma! Em còn biết hút máu, em là ma cà rồng."

Tổng kết xong, cô lại khẳng định gật đầu. Còn tự hào lặp lại, "Ừm, em là ma cà rồng." Lại còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, lộ ra nụ cười tự hào của một ma cà rồng.

Hứa Chỉ cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Phó Noãn Ý chắc là đã hồi phục, nhưng có thể chưa hồi phục hoàn toàn. Giống như Lê Khí thăng cấp lên bậc bốn, ngoại hình không thay đổi, nhưng lại thông minh hơn trước đây, biểu cảm cũng có thể phong phú hơn một chút.

Vậy nên Phó Noãn Ý trong lúc anh không có ở đây đã tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là dựa vào ngoại hình của bản thân để phán đoán.

Nghĩ đến Hứa Viễn và Du Nghê ở lại canh giữ, Hứa Chỉ trong lòng đã có tính toán, chỉ với chỉ số thông minh và mức độ vô tư của hai người này, cũng không đáng tin cậy cho lắm.

Phó Noãn Ý có thể tỉnh lại, đối thoại rõ ràng như vậy với anh. Hứa Chỉ vui mừng khôn xiết, có một niềm vui sướng lướt qua lại nơi đầu tim. Anh tiến lên một bước, muốn dắt tay cô, hoặc ôm lấy cô, để biểu đạt sự vui sướng của mình.

Nhưng lại không dám động. Sợ cô không thích.

Anh hoàn toàn không đi suy nghĩ, câu trả lời chính xác mà Phó Noãn Ý muốn nhận được.

Hứa Chỉ không nhịn được sự sốt ruột muốn gần gũi cô, vẫn tiến lên hai bước. Còn chưa kịp đưa tay ra.

Phó Noãn Ý đã lùi về sau, hơi chu môi, nghiêng đầu, liếc nhìn anh. Trong mắt có chút tức giận. Như một con cá nóc nhỏ đáng yêu, phồng người lên, để biểu đạt sự phẫn nộ.

Hứa Chỉ bất giác dừng lại, "Tiểu Noãn?"

"Anh đã nuôi một tiểu zombie!"

Phó Noãn Ý không hài lòng vì anh tránh nặng tìm nhẹ. Nếu là bạn trai của cô, nhất định phải cho cô đủ cảm giác an toàn.

Cô đổi bên nghiêng đầu.

Nếu là cô, yếu đuối như anh, ôm một cái đã suýt nữa thì đứt hơi. Nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.

Dĩ nhiên, tuyệt đối không phải vì anh ngửi thấy có vẻ rất ngon. Ừm... làm bạn trai của cô, mỗi ngày chỉ uống một chút máu thôi, chắc là, sẽ không chết đâu nhỉ?

Nhưng cô sẽ càng chăm sóc anh hơn, bảo vệ tốt cho anh!

Không giống như anh, còn lặng lẽ nuôi một tiểu zombie.

Hứa Chỉ lại sắp bị oan ức đến phát khóc, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy!

"Tiểu Noãn, anh không biết em đã nhớ ra điều gì, nhưng tiểu zombie chính là em đó!"

Mắt Phó Noãn Ý khẽ chớp, tỏ vẻ nghi hoặc.

Cẩn thận nghĩ lại về tiểu zombie trong hình ảnh. Đã không thể nhớ rõ nữa rồi. Nhưng xấu là chắc chắn. Vậy tuyệt đối không thể nào là cô.

"Không phải em, em xinh đẹp, tiểu zombie kia xấu lắm!"

Được rồi, Hứa Chỉ hiểu rồi. Tiểu Noãn nhà anh vẫn là một tiểu zombie yêu cái đẹp. Một khi đã xinh đẹp, ngay cả chủng tộc cũng không nhận.

Hứa Chỉ có hơi hoàn hồn lại rồi, đây không phải là, cô, đang ghen à?

Anh không dám tin. Sững người tại chỗ, ngây ngốc nhìn Phó Noãn Ý.

Hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương, lại còn đơn phương trong thời gian dài, giống như một ông bố già, chăm sóc bạn gái nhà mình. Hứa Chỉ thật sự một chút kinh nghiệm giao tiếp hai chiều cũng không có.

Cảm nhận được Phó Noãn Ý có thể đang ghen.

Niềm vui sướng tột cùng kia đã át đi tất cả mọi cảm xúc. Thậm chí quên mất giờ phút này đang đối mặt với chuyện gì.

Hai mắt anh bừng lên ánh sáng vô cùng rực rỡ, kinh hỷ nhìn chằm chằm Phó Noãn Ý. Định thẳng thắn hỏi, em đang ghen à?

Nhưng lại cảm thấy, như vậy có phải không đúng lắm không? Hay là, tìm người hỏi thử?! Làm thế nào để xử lý, chuyện bạn gái ghen?

Phó Noãn Ý nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của anh, đột nhiên bùng lên ánh sáng vui mừng, sáng như vậy, đẹp như vậy.

Uất ức quá đi. Buồn bực muốn chết.

Nhắc đến tiểu zombie kia, anh còn vui như vậy!

Là ma cà rồng không xứng đáng được yêu sao?

Phó Noãn Ý vẫn tức giận, chu môi, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, hỏi ra nghi vấn, "Anh rất yêu tiểu zombie kia à?"

Hứa Chỉ dở khóc dở cười, không thể nhịn được nữa, anh tiến lên thăm dò dắt tay cô, cố gắng giải thích, "Tiểu Noãn, em bây giờ trở nên xinh đẹp, là vì Be Be.

Em xem, con bướm trên bàn kia, là Be Be mà chúng ta nuôi, nó là động vật biến dị, nó có thể khiến em trở nên xinh đẹp.

Em chính là tiểu zombie mà anh rất yêu."

Nói đến đây, anh sững người, má đỏ bừng, vành tai nóng lên, không tự tại quay đầu đi, nhìn sang phía bên cạnh. Có hơi không thở nổi.

Trước đây Phó Noãn Ý không đáp lại, anh nói gì, trong đáy mắt cô đều là ánh sáng vui mừng. Đó là biểu hiện khi đối mặt với thức ăn, món ăn mà cô yêu thích nhất.

Nhưng bây giờ không phải, cô có thần trí, sẽ suy nghĩ.

Xong rồi, cô sẽ trả lời thế nào?

Có phải sẽ hất tay anh ra không, có phải sẽ rời đi không?

Hứa Chỉ lại sốt ruột quay đầu lại, phát hiện Phó Noãn Ý đang ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đáy mắt lộ ra một tia đau buồn.

Như thể sắp khóc.

Sắp khóc đến nơi rồi.

Cô thật sự đã khóc.

Không có nước mắt, "oa" một tiếng há to miệng, ngửa mặt lên, "Em không có xấu như vậy."

*Hóa ra em chỉ để tâm đến chuyện đẹp xấu của mình, một chút cũng không nghe thấy anh tỏ tình đúng không?*

Hứa Chỉ sững người tại chỗ, không biết nên dỗ thế nào, vụng về mở miệng.

"Tiểu, Tiểu Noãn. Tiểu Noãn rất xinh đẹp, không xấu không xấu. Siêu cấp xinh đẹp, trong lòng anh Tiểu Noãn là xinh đẹp nhất."

Phó Noãn Ý từ từ ngậm miệng lại, tủi thân nhìn anh, cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang bị anh nắm. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh, "Tiểu Nghê không lừa em đúng không? Em thật sự là một con thây ma? Lại còn là một con thây ma hút máu, em không phải là ma cà rồng à?"

Hứa Chỉ bất lực cười, thấy cô vẫn còn tủi thân, cuối cùng không nhịn được, kéo cô một cái. Định kéo cô vào lòng, ôm lấy.

Rất tốt.

Không kéo nổi...

Anh vội vàng tiến lên ôm lấy cô, để che giấu sự xấu hổ, "Ừm, em là tiểu zombie, tiểu zombie duy nhất của anh, của anh, tiểu zombie.

Nếu em cảm thấy muốn làm ma cà rồng hơn, vậy thì em chính là ma cà rồng của anh, ma cà rồng duy nhất trên thế gian này."

Phó Noãn Ý đã được dỗ dành, được mùi hương sô cô la đen bọc sốt nam việt quất nồng nàn bao bọc, tâm trạng bay bổng. Cô ở trong lòng anh khẽ cọ một cái, không chắc chắn hỏi, "Anh, thật sự là bạn trai của em à?"

*Trên đời này làm gì có chàng trai nào vừa đẹp lại vừa dịu dàng như vậy.*

*Như đang mơ.*
 
Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé
Chương 129: Xin chào, tôi là Hứa Chỉ, là, bạn trai của em.



Phó Noãn Ý tuy không nhớ được một chút gì về quá khứ, nhưng cô luôn có những phản ứng vô thức. Có lẽ là bản năng và nhận thức đã được khắc sâu trong xương cốt.

Ví dụ như Hứa Chỉ, một chàng trai đẹp đến mức không giống như thật. Sao lại có thể thích cô, quan tâm cô, lại còn dỗ dành cô như vậy. Cảm giác rất không chân thật. Giống như đột nhiên tỉnh lại ở đây, mọi thứ đều rất xa lạ.

Cô không phải là hỏi thăm dò, mà là hỏi một cách rất nghi hoặc. Chính là rất tò mò.

*Một người bạn trai tốt như vậy từ đâu rơi xuống thế?*

*Sao lại để cô nhặt được nhỉ?*

*Trước đây cô xấu như vậy, mà vẫn không rời không bỏ.*

*Thắc mắc ghê.*

Nhưng trong tai Hứa Chỉ nghe được, lại như một sự thăm dò, đâm vào tim anh một nhát. Dù sao tên này, cũng là đơn phương tuyên bố: *Từ nay về sau em là bạn gái của anh.*

Đối phương còn chưa hề đáp lại.

Ồ, lúc anh tuyên bố, Phó Noãn Ý có đáp lại. Cô vô cùng vui mừng dùng tiếng lòng trả lời: 【Em cũng thích Su Su nhất. Su Su ngon lắm】

Hứa Chỉ lại bắt đầu sợ hãi.

Từ khoảnh khắc anh rung động, đã trở thành người đại diện cho sự được mất bất an. Luôn sợ cuối cùng mọi thứ sẽ trở về con số không.

Hứa Chỉ cân nhắc lời nói, trông có vẻ vô cùng trầm mặc.

Phó Noãn Ý khó chịu rồi.

Đúng, cô lại khó chịu rồi.

*Quả nhiên, xấu như vậy sao có thể có được tình yêu chứ?*

Phó Noãn Ý giãy ra khỏi vòng tay của Hứa Chỉ, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Hiệu quả cực tốt.

Hứa Chỉ bất ngờ không kịp phòng bị suýt nữa thì bị đẩy bay ra ngoài. Anh loạng choạng lùi lại liên tiếp vài bước, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững.

Lúc này Phó Noãn Ý mới nhớ ra, sức mạnh của mình phi thường. Cô có hơi bất an đứng tại chỗ, hai tay vặn vào nhau, cúi đầu, ngoan ngoãn xin lỗi, "Xin lỗi."

Chiếc chuông không tiếng động lắc lư một cái.

Lời xin lỗi vừa mềm mại ngọt ngào lại vừa hoảng hốt, khiến Hứa Chỉ cũng hoảng theo.

Anh vội vàng giải thích, "Là anh, là anh yếu quá. Em không bị thương chứ?"

Phó Noãn Ý ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, không mở miệng. Trong mắt tràn đầy sự nghi hoặc: *Anh đã yếu như vậy rồi, còn có thể làm em bị thương à?*

Yết hầu Hứa Chỉ trượt lên xuống hai lần, cũng không tìm cách chữa cháy nữa, ngây ngô cười, "Không sao không sao. Tiểu Noãn, anh, anh..."

Anh "anh" một lúc lâu.

Anh nhắm mắt lại, liều mình, nói ra sự thật, "Anh không biết đã rung động với em từ lúc nào. Đúng, lúc đó em vẫn còn là một tiểu zombie, nhưng anh chính là thích em.

Em, em không hiểu quá nhiều chuyện, anh muốn làm bạn trai của em, nhân lúc em không hiểu chuyện lắm, tự xem mình là bạn trai của em."

Nói đến đây.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hoảng loạn và lời giải thích giả vờ bình tĩnh của anh.

Hứa Chỉ từ từ mở mắt, nhìn về phía Phó Noãn Ý, chỉ sợ sẽ nhìn thấy một chút bất mãn và ghét bỏ.

Cô đứng tại chỗ, nghiêng đầu, trong đáy mắt kia tràn đầy sự nghi hoặc. Thậm chí còn lộ ra: *Oa, gu của anh mặn thật đó.* một sự kinh ngạc như vậy.

Hứa Chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, lại muốn cười.

Đến cái lúc mấu chốt này, vẫn còn để tâm đến chuyện đẹp xấu sao?

Không hổ danh là Tiểu Noãn của anh. Bất kể là lúc nào, cũng đáng yêu như vậy.

Đóa hoa trong mảnh ruộng lòng của Hứa Chỉ đang đung đưa trong gió, chú nai con vui vẻ chạy trong bụi hoa. Niềm vui sướng đó khiến anh lộ ra nụ cười vừa e thẹn lại vừa hạnh phúc, "Em, không phản đối, đúng không?"

Phó Noãn Ý có hơi kiêu kỳ nghiêng đầu, rồi lại đổi một bên, nghiêng đầu nhìn anh, "Em phải nghĩ đã."

*Người bạn trai từ trên trời rơi xuống này tốt quá.*

*Trong lòng có hơi không thật...*

*Phải xem xét đã!*

*Nhưng mà, anh ấy đẹp như vậy, lại yếu như vậy. Cô sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt!*

Hứa Chỉ không nghe thấy lời từ chối, anh thở ra một hơi dài, thăm dò tiến lên vài bước, "Tiểu Noãn, em, đã nhớ ra những gì?"

*Có nhớ ra những, khụ khụ, hình ảnh đó không?*

*Nếu đã nhớ ra hết rồi. Họ cũng xem như đã từng rất thân mật, không làm bạn trai bạn gái, cũng không thích hợp đúng không?*

Hứa Chỉ chưa từng theo đuổi con gái, cũng không hiểu con gái. Càng chưa từng yêu đương, tất cả đều chỉ dựa vào một lòng dũng cảm. Sự nhiệt tình sau cơn rung động đó.

Phó Noãn Ý rất thành thật gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Không biết nữa, em chỉ thấy anh đã hung dữ với một tiểu zombie."

Nói đến đây, cô còn hơi thò đầu ra, lại khẽ chu môi, nhìn anh chằm chằm, nhấn mạnh từng chữ, "Anh, hung, dữ, với, nó, đó."

Bộ dạng đáng yêu này, khiến Hứa Chỉ trong lòng ngứa ngáy muốn ôm cô, hôn cô, làm rất nhiều hành động thân mật giữa các cặp đôi. Là loại không thể chờ đợi được nữa.

Anh có hơi phản ứng lại rồi.

Phó Noãn Ý nhớ ra không nhiều, chắc chỉ nhớ ra lúc họ mới quen nhau. Lúc đó, anh xem cô như một con thây ma, không phải đồng loại, khó tránh khỏi thái độ không được tốt lắm. Vậy là cô vẫn chưa nhớ ra nhiều hơn. Vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.

Phó Noãn Ý đã hiểu ra, mình không có răng nanh của ma cà rồng, cũng không biết biến thành dơi. Chỉ là một tiểu zombie, Du Nghê không lừa cô, cô quả thực là một con thây ma. Có lẽ là một con thây ma khác biệt.

Vừa nghĩ đến những lời Hứa Chỉ nói với tiểu zombie trong hình ảnh, giọng điệu không được thân thiện cho lắm. Có thể lúc đầu họ gặp nhau không được tốt đẹp. Sau này gặp phải chuyện gì, Hứa Chỉ mới bắt đầu đối xử tốt với cô.

Nhưng, điều này cũng không cản trở cô, nho nhỏ biểu đạt một chút bất mãn.

"Anh đã hung dữ với em!"

"Anh sai rồi."

Hứa Chỉ ngay lập tức nhận sai, anh từng bước một đến gần cô, ghé lại gần, cúi người nhìn cô, "Vậy em hung dữ lại đi?"

Phó Noãn Ý nghiêng đầu, mắt đảo tròn, mang theo chút lém lỉnh, "Không thèm."

Cô là tiểu zombie không gào thét, không hung dữ, xinh đẹp nhất.

"Vậy, anh vẫn là bạn trai của em, đúng không?"

Trong lòng Phó Noãn Ý có một cảm giác tê dại.

Khuôn mặt không chút tì vết kia, ở ngay trước mặt, đôi mắt hoa đào đa tình tràn đầy sự mong đợi. Giọng nói hay ở bên tai lượn lờ, mùi hương nồng nàn xộc vào chóp mũi.

Đẹp đẽ đến vô thực.

Nhưng, thích quá đi!

Trong mắt Phó Noãn Ý mang theo chút e thẹn, cô hơi quay đầu đi. Chiếc chuông không tiếng động lắc lư một cái. Cô khẽ ho một tiếng, mang theo chút không tự tại, và như thể có ý định tuyên bố một chuyện lớn lao nghiêm túc.

"Ừm..."

Hứa Chỉ sợ vô cùng, chỉ sợ sẽ nghe thấy những lời như, *chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chúng ta làm lại từ đầu*.

Anh không thể kìm được sự kích động. Đợi đến ngày này, đã đợi lâu như vậy, phải lấy được danh phận trước rồi nói chuyện khác.

Anh đưa bàn tay thon dài trắng nõn, đến trước mặt cô, nghiêm túc nói, "Xin chào, tôi tên là Hứa Chỉ. Tôi, là bạn trai của em."

Chẳng đợi Phó Noãn Ý phản ứng lại. Anh cúi người về phía trước, tay nhanh chóng nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết lấy, "Tôi, là bạn trai của Phó Noãn Ý."

Phó Noãn Ý cảm nhận được sự ấm áp mềm mại trong lòng bàn tay anh và mồ hôi do căng thẳng mang lại. Trong đáy mắt tràn ngập những ngôi sao cười. Giống hệt như lần đầu tiên ăn được sốt nam việt quất, vui vẻ biết bao.

"Em đã đồng ý chưa?" Phó Noãn Ý quay đầu, trong đáy mắt vẫn còn mang theo ý cười.

Hứa Chỉ ngây ngô cười, xoa xoa tay cô, "Em đồng ý rồi."

"Hừm." Phó Noãn Ý mềm mại hừ một tiếng không chút sát thương.

Hứa Chỉ không nhịn được mà ôm cô vào lòng, do dự một lát, vẫn nghiến răng, nắm lấy cánh tay cô, đặt ra sau eo mình, cũng không quan tâm có hộc máu hay không nữa.

"Tiểu Noãn, anh đã đợi ngày này rất lâu rồi."

Phó Noãn Ý ở trong lòng anh, không dám dùng sức ôm chặt anh, chỉ ôm hờ. Có chút ngại ngùng, cách lồng ngực anh một khoảng, "A, lỡ như em không nhớ ra thì sao?"

Hứa Chỉ bật cười khe khẽ, lồng ngực khẽ run, "Vậy thì anh sẽ đợi, đợi đến khi em nhớ ra, cho anh danh phận, thừa nhận anh."

Ý cười trong đáy mắt Phó Noãn Ý càng đậm, ánh sao lấp lánh, "Hừ, đồ gian xảo."

Hứa Chỉ siết chặt vòng tay ôm cô, "Lời anh nói đều là sự thật."

Trong lòng Phó Noãn Ý nổi lên rất nhiều bong bóng hạnh phúc nhỏ, cô không tự chủ được mà ôm chặt lấy anh.

*A, một người bạn trai vừa đẹp lại vừa đáng yêu như vậy.*

*Ai mà có thể không yêu chứ!*

Hứa Chỉ rên hừ một tiếng, cố gắng hít thở, "Tiểu, Tiểu Noãn."
 
Back
Top Bottom