Tâm Linh Tiểu Yến

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
363727980-256-k927338.jpg

Tiểu Yến
Tác giả: Ritzine
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi và em gái Lộc Mai Yến sống trong một ngôi làng hẻo lánh, tách biệt hoàn toàn với nơi thành phố náo nhiệt.

Đó là cách nói tránh, còn nói thẳng ra, là một ngôi làng suy nghĩ thối nát, coi đàn bà còn không bằng con chó.

Mai Yến bị người trong thôn tôi coi thường, uất ức đến nhảy sông tự tử.

Được thôi, nếu đã vậy thì Tiểu Yến à, để chị giúp em trả thù.

Nếu có kiếp sau, ta lại làm chị em, có được không?​
 
Tiểu Yến
1


Tôi và Lộc Mai Yến là hai chị em.Mai Yến sinh ra đã lanh lợi thông minh, xinh đẹp động lòng người, nhưng lại bị câm.Quan hệ của tôi và em ấy rất tốt.Tôi rất thương em ấy, chúng tôi cứ thế dựa vào nhau mà sống, trong ngôi làng có suy nghĩ thối nát đáng khinh này.

Họ coi con gái, phụ nữ như thứ giẻ rách, chỉ đáng phục tùng và hầu hạ đàn ông.Nhà tôi còn có một anh cả.

Anh ta từ bé đã hoạt bát khỏe mạnh, nhưng bị mọi người gieo vào đầu quan niệm :"Tất cả những con đàn bà không nghe lời đều đáng đánh!"

Thế là mỗi ngày, anh ta đều đánh chúng tôi nếu không chịu nghe lời của anh ta.

Anh ta dùng thắt lưng, dây điện,...để đánh đập chúng tôi.

Tôi và Mai Yến mỗi đêm đều ôm nhau ngủ trong nước mắt, cùng đắp chung chiếc chăn rách nát, cáu bẩn.Rồi tôi thì thầm với em ấy:"Tiểu Yến à, bố mẹ không cho chị đi học.

Sau này em cố học, rồi ra thành phố lớn học đại học.

Thoát khỏi ngọn núi này rồi, em về đón chị đi với nhé...!"

Mai Yến gật gật đầu, giàn giụa nước mắt, cánh tay đầy vết thương bầm tím ôm chặt lấy tôi, thút thít dụi đầu vào lòng tôi.
 
Tiểu Yến
2


Con gái làng chúng tôi làm việc không ngơi tay.

Buổi sáng thì dậy từ 3h sáng ra sông bắt cua, bắt tôm để ra chợ kiếm vài xu lẻ.

Sau đó lại về cắt cỏ lợn, được ăn một cái màn thầu bé bằng nửa bàn tay.

Tối lại phải ra đồng bắt thêm ếch, nhái để bán vào sáng hôm sau.

Đêm khuya thanh vắng, quần áo chỉ có một manh, lạnh rét vô cùng.Tiểu Yến vì cơ thể còn yếu đã bị bắt ra đồng bắt ếch, lại còn ăn duy nhất một nắm cơm khô.Đêm hôm ấy, sau khi từ đồng về, Tiểu Yến bị cảm lạnh, hắt hơi liên tục, mặt đỏ bừng bừng.Tôi nhường hết chăn cho em ấy, lấy thêm giẻ nhét vào những khe hở trên cửa sổ, nhưng dường như vô dụng, vì không có thuốc.4h sáng hôm sau, tôi dặn Tiểu Yến ở yên trong phòng, không cần đi bắt cua.

Em ấy ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng tôi chưa kịp ra khỏi cửa thì mẹ đã mở cửa xông vào, tát Tiểu Yến một cái thật mạnh:"Cái thứ con gái lười biếng nhà m.ày!

Đã 4h rồi đấy!

M.ày còn định ngủ đến bao giờ hả con r.anh?!Rồi sau này sẽ chẳng có thằng đàn ông nào thèm lấy đứa con gái lười nhác như m.ày đâu"Bà ta lôi đầu em ấy dậy, định kéo ra ngoài cửa thì bị tôi chặn lại:"Mẹ...!

Tiểu Yến đêm qua bị ốm, mẹ để em ấy ở nhà dưỡng sức một chút không được sao?!"

Mẹ tôi bị tôi nói cho tức đỏ cả mặt, ném Tiểu Yến xuống đất, rồi hầm hầm đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bẩm:"Hai con ti.ện nhân chúng m.ày...Ta.o đúng là xui xẻo mới đẻ ra chúng m.ày....Sao không chịu cưới thằng đàn ông giàu có nào rồi mau cú.t đi..."

Tôi dìu Tiểu Yến lên dường, lấy tay lau nước mắt trên mặt em ấy, rồi đắp chăn cho em ấy.Tiểu Yến à, ước vọng cả cuộc đời rẻ mạt của chị là được ra khỏi cái làng này.Em cũng thế có phải không?
 
Tiểu Yến
3


Chẳng mấy chốc, thời gian dần trôi, Tiểu Yến lớn dần, cũng ngày càng xinh đẹp hơn.Đàn ông trong làng nhìn em ấy chảy nước dãi bằng một đôi mắt tà d.â.m, bẩ.n thỉu.Chúng đều là lũ đàn ông xấu xí thô kệch, không có học thức, suy nghĩ cổ hủ, hơn nữa còn đã có gia đình, vợ con đầy nhà.Thế mà mỗi lần Tiểu Yến đi ngang qua, bọn chúng đều liếc nhìn cái cổ thon dài trắng nõn của em ấy, bàn tán về vòng ba của em ấy, thậm chí còn cố tình chạm vào cơ thể của em ấy.

Tên Trương mặt rỗ ở cạnh nhà chúng tôi, ngày ngày đều cố ý theo dõi Tiểu Yến, nói với em ấy những điều d.â.m dục đáng khinh bỉ:"Lộc Mai Yến à, em xem ngự.c em đầy đặn như vậy, eo thon như vậy, dáng vẻ còn yểu điệu thục nữ, năm nay em cũng 18 tuổi rồi, có phải thèm đàn ông rồi không hả?"

Tiểu Yến sợ hãi hất tay hắn ra, trốn vào trong nhà với tôi, bật khóc nức nở, hẳn em ấy rất sợ.Đúng là xúi quẩy.Đàn ông các người là thèm phụ nữ trẻ đến điên rồi hay sao?
 
Tiểu Yến
4


Hôm nay khi đang làm đồng, thì Tiểu Yến mặt tươi như hoa hớn hở chạy đến chỗ tôi, tay cầm một tờ giấy.Em ấy giơ ra trước mắt tôi, vui mừng ú ớ."

GIẤY BÁO TRÚNG TUYỂN ĐẠI HỌC""CHÚC MỪNG LỘC MAI YẾN ĐÃ XUẤT SẮC NHẬN ĐƯỢC HỌC BỔNG TOÀN PHẦN"Mơ hồ nhìn thấy trong mắt em ấy một giọt sương long lanh.Tôi ôm chặt lấy em ấy, cũng cảm thấy sống mũi cay cay.Tốt quá, sau này Tiểu Yến sẽ được học đại học, được lên thành phố lớn, được tiếp xúc với nhiều cơ hội mới, được nâng tầm giá trị bản thân.

Rồi em ấy sẽ lập nghiệp trên thành phố, rồi giàu có, rồi trở về đón tôi, chúng tôi sẽ cùng bỏ trốn, sẽ sống thật hạnh phúc.Tiểu Yến từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, lại còn ham học hỏi, chắc chắn lên thành phố sẽ thành tài.

Tiểu Yến từ trước đến nay vẫn luôn là ánh sáng của đời tôi, là động lực để tôi tiếp tục sống cái cuộc đời thê thảm này.Chỉ cần được ở bên em ấy, khổ mấy tôi cũng chịu.
 
Tiểu Yến
5


Nhưng tiệc vui chóng tàn.Trong một lần tôi đang cắt cỏ đợi Tiểu Yến về nhà, thì tôi thấy bóng dáng em ấy từ xa.Cùng một người đàn ông.Tiểu Yến sắc mặt tái nhợt, đầu óc bù xù, đi bên cạnh là tên Trương mặt rỗ ở nhà bên, quần áo hắn ta xộc xệch.

Hình như họ vừa từ đồng về.Gã Trương vừa đi vừa nói với mọi người trong thôn:"Khi tôi đi ngang qua đồng thì thấy Lộc Mai Yến, em gái của Lộc Ngân Hoà đang đẩy đưa với mấy tên đàn ông.

Cô ta chính là sợ bị tôi nói ra, nên cho tôi sờ mó người"Tiểu Yến không thể nói, chỉ có thể ú ớ, tay chân khua loạn xạ, nước mắt giàn giụa thành hàng.

Rõ ràng em ấy bị oan.Thế là từ đó, dân làng gọi Tiểu Yến là "đồ gái đ.i.ếm" , "đồ bỏ đi", "đồ l.ăng l.oàn".

Mỗi lần Tiểu Yến đi qua, lũ đàn ông trong làng đều tỏ vẻ kinh tởm, nhổ một bãi nước bọt trước mặt em ấy.

Mẹ tôi nhục nhã không biết giấu mặt đi đâu, anh trai thì vui vẻ ngồi cắn hạt dưa, xem kịch hay.Nhưng chỉ có tôi là người duy nhất đứng ra bảo vệ em ấy.Tiểu Yến là bị oan, do không thể nói nên bị buộc tội sao?Người trong làng tôi còn có thể n.g.u si đến mức này sao?
 
Tiểu Yến
6


Sự việc trở nên ngày càng tệ hơn khi mọi người trong làng bắt đầu xa lánh Tiểu Yến nhiều hơn."

Mọi người ơi, hôm nay tôi tìm thấy một số tiền lớn dưới đáy vại dưa chua của nhà Lộc Mai Yến.

Chắc chắn đó là tiền đi bá.n d.â.m của cô ta đó"Tên Trương mặt rỗ vừa ăn ngô vừa nói.

Những vụn ngô dính lên mép anh ta, trông thật kinh tởm.Mọi người nghe xong thì cười phá lên, bắt đầu thì thầm bàn tán về Tiểu Yến."

Này, hôm qua tôi thấy cô ta đi ra khỏi nhà vào đêm giữa lúc đêm hôm, cô nói xem có phải Lộc Mai Yến lại đi mây mưa với mấy thằng đàn ông không hả?"

"Có thể lắm chứ!

Khéo cô ta làm nghề này lâu rồi, mới có thể có được số tiền đó chứ...!"

"...."

Các người đều bị đ.iên hết rồi sao?Có lẽ chỉ riêng tôi mới biết, đó là số tiền học bổng của Tiểu Yến, và em ấy phải lén lút đi học vào giữa đêm vì bố mẹ tôi không cho em ấy đi học.Tiểu Yến không thể nói, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, đôi mắt thanh tú giờ đây thường sưng phồng lên vì khóc quá nhiều.

Tôi càng cố bảo vệ em gái, bọn họ càng cho rằng chúng tôi có tật giật mình.Tiểu Yến, em làm ơn hãy chịu thêm 1 tháng nữa.Chỉ 1 tháng nữa thôi, là em được đi học đại học rồi...
 
Tiểu Yến
7


Nhưng Tiểu Yến không chiến thắng được những lời lẽ gay gắt kia.Cọng rơm cuối cùng đè chết em ấy là cái tát của mẹ tôi.Bà ấy bị người trong làng nói đến mức tức điên lên, không cần biết đúng sai lao vào kéo tóc của Tiểu Yến, vừa tát, vừa đạp, vừa ném vào người em ấy những lời lẽ thậm tệ nhất, những lời lẽ mà không thể do một người mẹ có thể nói ra được.Tôi không thể ngăn bà ấy lại, cha và anh trai lạnh mặt đứng bên cạnh, còn nhếch mép xem kịch hay.Hàng xóm cũng kéo nhau sang xem, nhưng tuyệt nhiên không một ai ngăn mẹ tôi lại, chỉ cười nói, tôi còn mơ hồ nghe thấy tiếng "Đáng đời"Sau khi đánh thoả thích, bà ta đá vào bụng Tiểu Yến một cái, rồi hầm hầm ra ngoài.Tiểu Yến làm gì sai?Là con gái nên sai sao?Vì quá giỏi giang và xinh đẹp nên sai sao?Vì bị câm nên sai sao?Không có câu trả lời.
 
Tiểu Yến
8


Ban đêm, khi đang ngủ, thì tôi nghe tiếng loạt soạt bên cạnh.Tiểu Yến ngồi dậy, xoa xoa gương mặt bầm tím biến dạng của mình.Tôi mơ hồ nhìn thấy đôi môi nhỏ bé của em nhếch lên.Một phút sau, em ấy nhẹ nhàng rời khỏi giường, tôi nghi hoặc đi theo em ấy thì thấy Tiểu Yến ra khỏi nhà, đi thẳng đến chỗ bờ sông thôn tôi.Tôi thấy gã Trương đang đứng sẵn ở đó, vẻ mặt đê t.iện xét nét Tiểu Yến từ trên xuống dưới.Tiểu Yến nhét vào tay gã Trương một tờ giấy, gã ta đọc xong thì tỏ vẻ khinh bỉ:"Sao lại vu oan cho cô sao?"

"Đâu phải lỗi tại tôi, có trách thì trách đàn ông nhà cô đều là lũ vô dụng!"

Nói xong gã cười phá lên.

Đôi mắt sưng vù của Tiểu Yến khẽ giật giật, em ấy gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hiểu ý, rồi đi đến bờ sông.Rồi tôi bối rối khi thấy Tiểu Yến buộc đá đầy lưng, chân và tay.

Đợi đến lúc nhận ra có điều gì không ổn thì em ấy đã nhảy xuống sông."

Sau này em hãy đón chị lên thành phố nhé""Chị tin em""Học đại học rồi, lập nghiệp rồi, thì em có thể đón chị đi cùng rồi!"

Từng câu nói vụt qua ký ức của tôi như một cuốn phim quay chậm.Em ấy thất hứa rồi.Tiểu Yến à, sau này không còn em thì chị sẽ sống như thế nào?
 
Back
Top Bottom