Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 200: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (2)


Một chiếc xe chầm chậm lái tới dừng lại trước mặt hai người.

Từ ghế phụ có người bước xuống.

Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác nhìn người mới đến, “Trợ lý Phương, sao anh lại tới đây?”

Trợ lý Phương mỉm cười: “Nhờ được tổng giám đốc Văn coi trọng, hiện giờ tôi là phó tổng của công ty đầu tư Dạ Quang rồi.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Văn Nghiên, “Dạ Quang?”

Văn Nghiên nói: “Chữ Dạ trong Vãn Huỳnh.”

“Dùng tên em thì phải trả tiền bản quyền đấy nhé!”

Văn Nghiên nhìn đôi mắt long lanh mơ màng của Tống Vãn Huỳnh, bật cười: “Đều là của em cả.”

Tống Vãn Huỳnh thỏa mãn, vòng tay ôm lấy eo anh, “Anh cũng là của em.”



Ngày hôm sau, nhờ vào chiến dịch truyền thông mạnh mẽ từ các bên, thương hiệu trang sức Trung Tuấn mà Minh Vi làm đại diện đã một lần nữa thu hút sự chú ý. Nhưng một thương hiệu đã yên ắng nhiều năm thì không đủ gây chấn động thật sự. Điều khiến cư dân mạng phát sốt chính là cú đá tại buổi họp báo của Văn Việt cùng với câu nói ấy: “Trước mặt tôi mà còn dám giở trò tay chân với vợ tôi, chán sống rồi sao?”

Vợ?!

Minh Vi kết hôn rồi?!

Và người kết hôn với cô lại chính là Văn Việt – người thừa kế của tập đoàn Văn thị!

Là một mỹ nhân nổi tiếng nhờ nhan sắc, Minh Vi sở hữu lượng lớn fan yêu thích ngoại hình. Cô thường xuyên xuất hiện trong các video ghép đôi với những ngôi sao nam đẹp trai nhất làng giải trí. Nhiều fan từng bàn tán rằng chẳng ai có thể xứng với Minh Vi ngoại trừ vài “thần nhan” đỉnh cấp.

Thế nhưng chỉ cần nhìn đoạn video chụp lén được tung ra – từ góc quay đó, Văn Việt với vóc dáng và khuôn mặt hoàn hảo đứng cạnh Minh Vi, đúng là trời sinh một cặp.

Ngay sau đó, Minh Vi và Văn Việt cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn tag nhau trên Weibo.

Minh Vi: “Kỷ niệm ba năm vui vẻ nhé @Văn”

Văn: “Cùng vui @MinhVi”

Chỉ hai dòng Weibo công khai chuyện hôn nhân đã khiến cư dân mạng bùng nổ.

“Trời ơi tôi vừa thấy gì thế này? Vợ? Minh Vi kết hôn rồi? Còn ba năm rồi nữa chứ!”

“Ẩn hôn rõ mười mươi rồi còn gì! Trước từng có tin đồn Minh Vi kết hôn, lúc đó tôi còn không tin, ai ngờ là thật!”

“Anh này đẹp trai quá trời luôn! Có người tìm ra thân phận là Văn Việt của tập đoàn Văn thị, bị tai nạn xe ba năm trước và phải nằm liệt giường… Vậy là Minh Vi kết hôn với anh ấy ngay khi anh ấy bị liệt sao?”

“Cưới một người tàn tật, nếu không phải tình yêu thì là gì?”

“Mấy hôm trước còn có tin Minh Vi ra vào khách sạn với một người đàn ông lạ, fan của tiểu hoa nào đó còn tung tin là kim chủ, giờ mặt sưng chưa kìa.”

“Bảo sao Minh Vi chẳng thèm ngó ngàng tới giới tư bản, có bệ đỡ thế này ai còn cần chứ.”

“Có người tối nay mất ngủ rồi đây, ngày nào cũng bịa chuyện hại người, giờ thì đá trúng sắt rồi nhé.”

“Minh Vi là vợ tôi! Tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu á á á!”

“Chị ơi chị lấy chồng rồi em biết sống sao đây huhuhu!”

“Thôi rồi, vợ tôi có chồng mất rồi…”

Tống Vãn Huỳnh lướt phần bình luận của Weibo hot search, không kìm được mà cảm thán: chuyện tình yêu thần tiên này, lại để cô gặp trúng rồi.

Cô đưa hai dòng Weibo của Minh Vi và Văn Việt cho Văn Nghiên xem, “Văn Nghiên, anh nói xem, anh cả bắt đầu thích chị Minh Vi từ bao giờ?”

Phòng khách trong căn hộ tối om, trên bức tường treo tivi đang chiếu bộ phim tình cảm cổ điển từ thế kỷ trước.

Văn Nghiên ngồi thoải mái, lười biếng nhìn màn hình, “Chuyện đó em nên hỏi anh cả thì hơn, anh không cho em đáp án được.”

“Em cho anh đáp án luôn nhé, anh cả yêu chị dâu từ cái nhìn đầu tiên.”

“Sao em biết?”

Tống Vãn Huỳnh cười bí ẩn, “Em biết chứ.”

Cô ngồi khoanh chân trên sofa tựa vào người Văn Nghiên, hít hà mùi hương dịu mát từ sữa tắm do chính tay cô chọn cho anh sau khi tắm xong, “Vậy anh nói cho em biết đi, anh yêu em từ bao giờ?”

Nghe vậy, Văn Nghiên quay sang nhìn cô, im lặng không nói.

Tống Vãn Huỳnh đoán: “Từ cái đêm ở khách sạn du thuyền?”

“Trước đó nữa.”

“Vậy là hôm em chạy theo xe anh?”

“Còn sớm hơn.”

“Lúc em mang cơm cho anh?” Tống Vãn Huỳnh cười đắc ý, “Thì ra anh đã thích em từ lâu rồi hả?”

Văn Nghiên không phản bác, chỉ trầm ngâm nhớ lại, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra câu trả lời – anh yêu cô từ lúc nào?

Có thể là đêm hôm ấy ở khách sạn du thuyền, khi thấy cô buồn ngủ rũ rượi sau tảng đá. Cũng có thể là hôm tức giận lái xe rời khỏi nhà họ Văn, qua gương chiếu hậu thấy Tống Vãn Huỳnh chạy theo. Hoặc là sớm hơn, khi cô mang canh đến cho anh và đứng lên bênh vực anh. Hoặc còn sớm hơn nữa, khi cô nói: “Xin lỗi nhé, tôi ghét nhất là bị người khác uy h**p.”

Anh không nói rõ được.

Nhìn lại, những khoảnh khắc nhỏ nhặt trong cuộc sống dần dần đã hóa thành biểu hiện của tình yêu.

Nhưng bất kể là lúc nào, anh vẫn luôn không cưỡng lại được nụ cười và sự chân thành của Tống Vãn Huỳnh – mãi mãi bị cô cuốn hút.

“Woa, anh xem! Anh cả và chị dâu công khai tình cảm rồi, bây giờ đang đứng đầu hot search luôn đó! Tình yêu của nam nữ chính đúng là hoành tráng, ai ai cũng biết.”

“Nam nữ chính?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Chỉ có trong tiểu thuyết mới có tình yêu kịch tính thế này. Anh cả và chị dâu chính là nam nữ chính của truyện.”

“Thế còn chúng ta?”

“Chúng ta chỉ là vai phụ tô điểm cho họ thôi, hơn nữa còn là phản diện, chẳng qua giờ đã rửa tay gác kiếm rồi. Giờ mình là thành viên nhóm nhân vật chính, từ nay về sau vận khí hanh thông, khổ tận cam lai!”

Văn Nghiên nhướng mày, “Vai phụ? Còn là phản diện nữa?”

“Tất nhiên rồi, cả thế giới xoay quanh anh cả và chị dâu chứ không phải chúng ta.”

Văn Nghiên nhìn Tống Vãn Huỳnh – cô gái khiến trái tim anh rung động không thôi – không kìm được mà ôm lấy cô, hít vào mùi hương dịu nhẹ sau gáy cô, “Nhưng em là nữ chính của anh.”

Tống Vãn Huỳnh sững sờ, ngơ ngác quay đầu nhìn anh.

“Whatever comes... I’ll love you, just as I do now... until I die.”

Lời thoại tình cảm lay động lòng người vang vọng khắp phòng qua hệ thống âm thanh.

Cô từ trước tới nay luôn tự nhận mình là vai phụ, lúc nào cũng nghĩ cách để trở thành một phần của nhóm chính. Nhưng khoảnh khắc này, như có luồng sáng xuyên qua tâm trí, cô bỗng ngộ ra – bừng tỉnh.

Đúng rồi, chúng ta cũng là nam nữ chính.

Dù trong tiểu thuyết là vai phụ thì trong cuộc đời tỏa sáng của chính mình, ta luôn là nhân vật chính.

“Anh nói lại lần nữa đi.”

“Em là nữ chính của anh.”

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt cười nhìn Văn Nghiên, nhẹ giọng nói: “Vậy anh chính là nam chính của em. Em yêu anh lắm đó, nam chính à.”

“Anh cũng yêu em.”

Giống như nam chính mãi mãi yêu nữ chính, anh sẽ mãi mãi yêu em.

— HOÀN TOÀN VĂN —
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 201: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (1)


Tối trước đêm giao thừa, Văn Việt mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh lại quay về ngày hôm đó.

Không giống như những đêm giao thừa vui vẻ của mọi năm, rõ ràng là ngày đoàn viên sum họp nhưng cả nhà họ Văn lại tràn ngập không khí nặng nề và áp lực. Bên trong bên ngoài không ai dám nói lớn tiếng, người nhà họ Văn ngồi lặng lẽ trong phòng khách, không giấu được vẻ thất vọng và đau lòng.

Dì Trần cẩn thận cầm điện thoại bước tới.

Văn phu nhân hỏi: “Vẫn không nghe máy à?”

Dì Trần lắc đầu.

Văn phu nhân nhìn sang phía Văn Việt: “Văn Việt, con gọi cho em một cuộc đi. Hôm nay là giao thừa, thế nào cũng phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên chứ!”

Văn Việt gật đầu, đang định đứng dậy gọi điện thì ông cụ Văn lại giận dữ quát: “Không được gọi! Nó cấu kết với người ngoài làm ra cái chuyện khốn nạn đó, còn mặt mũi mà về nhà ăn cơm à? Lần này nếu không phải Văn Việt phát hiện kịp thời thì nhà họ Văn chúng ta sớm đã bị nó bán đứng rồi!”

“Ba à, Văn Nghiên nó…” Văn phu nhân cố gắng nói giúp Văn Nghiên nhưng bị ông cụ Văn cắt ngang đầy mất kiên nhẫn.

“Đủ rồi! Con đừng nói nữa! Nó không muốn về nhà ăn cơm thì đừng chờ nữa!” Ông cụ Văn chống gậy đứng dậy, “Ăn cơm!”

Văn phu nhân lo lắng nhìn Văn Việt, ra hiệu bảo anh nói giúp vài lời.

Văn Việt gật đầu, đỡ ông cụ Văn đi về phía phòng ăn: “Ông ơi, Văn Nghiên chắc chỉ là nhất thời hồ đồ. Thật ra nếu không phải sau cùng nó dừng tay đúng lúc, con cũng chẳng phát hiện được dấu hiệu gì.”

Ông cụ Văn ngồi vào vị trí chính mà không nói gì.

Văn Việt ngồi bên cạnh cười nói: “Con biết ông giận, giờ con gọi điện bảo nó về. Nếu ông vẫn còn giận, chờ nó về rồi thì cứ dạy dỗ, sau này còn dài, từ từ dạy cũng được.”

Hiểu rõ ý ông cụ Văn không phản bác coi như ngầm đồng ý. Anh đứng dậy đi gọi điện.

Cuộc gọi mà trước đó dì Trần không kết nối được, lần này lại có người bắt máy.

“Văn Nghiên…”

“Alô? Xin hỏi anh là người nhà của chủ thuê bao phải không? Là thế này, chủ thuê bao vừa gặp tai nạn giao thông ở khu vực An Khang Lộ, hiện đã được đưa đến bệnh viện số Chín gần đó…”

Văn Việt theo phản xạ nhìn về phía ông cụ và mẹ mình đang chưa hiểu chuyện, tay siết chặt điện thoại nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”

Cúp máy, Văn phu nhân vội hỏi: “Sao vậy con?”

Văn Việt thoáng sững người rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Là bệnh viện gọi, nói Văn Nghiên gặp tai nạn…”

“Tai nạn? Sao lại tai nạn được! Có nặng không?”

Ông cụ Văn cũng kinh ngạc đứng dậy: “Sao lại thế? Tai nạn ở đâu? Nó có sao không?”

“Ở khu An Khang, chắc là không quá nghiêm trọng đâu ạ. Ông, mẹ, con đi trước, Minh Vi, chăm sóc ông và mẹ nhé.”

Minh Vi gật đầu.

Văn Việt khoác áo vội vã rời nhà.

Trên đường đến bệnh viện, anh gọi hỏi tình hình nhưng nhận được câu trả lời là vẫn đang cấp cứu.

Nửa tiếng sau, xe đến cổng bệnh viện.

Văn Việt vội vã chạy đến phòng cấp cứu nhưng chỉ được thông báo: đến để nhìn mặt lần cuối.

Trong phòng cấp cứu, anh nhìn thấy Văn Nghiên toàn thân đẫm máu nằm trên giường bệnh không còn sinh khí, sinh mệnh yếu ớt chỉ được máy móc giữ lại.

“Văn Nghiên…”

Văn Nghiên đeo mặt nạ dưỡng khí, mệt mỏi nhìn về phía Văn Việt.

Lúc này anh không thể nói được gì nữa, vừa hé miệng máu đã không ngừng trào ra. Âm thanh tít tít gay gắt vang lên từ máy theo dõi rồi dần lặng xuống, Văn Nghiên ngừng thở.

Văn Việt đứng lặng bên giường, toàn thân lạnh toát, thậm chí còn chưa kịp nói với Văn Nghiên một lời đã phải trơ mắt nhìn em trai mình – người thân thiết nhất – lìa đời trước mắt.

Một con người sống sờ sờ, người anh yêu quý nhất cứ thế rời khỏi nhân gian.

Lại một mùa xuân nữa đến.

Văn Việt đặt một bó hoa cúc nhỏ trước bia mộ của Văn Nghiên, đứng lặng một hồi rồi rút từ túi áo ra một điếu thuốc, châm lửa, giữa làn khói lượn lờ chậm rãi nói:

“Ông bị bệnh rồi, từ đêm giao thừa đó, bác sĩ ba lần thông báo nguy kịch. Mấy hôm trước bác sĩ gọi nói chuyện, bảo rằng ông có thể không qua nổi mùa xuân này… Mẹ cũng bệnh, suốt ngày nhắc đến em, tiều tụy đi nhiều, tóc bạc cũng nhiều hơn…”

Anh im lặng một lúc lâu, đến khi điếu thuốc cháy hết đến đầu lọc mới khẽ nói:

“Nếu sớm biết…”

Biết gì chứ?

Văn Việt cũng không biết.

Anh chỉ thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy giữa đêm rồi tự hỏi chính mình: Tập đoàn Văn thị thật sự quan trọng đến thế sao? Nếu biết đó là lần gặp cuối cùng, anh còn nỡ thẳng tay trách mắng em mình không?

Nếu tất cả có thể quay lại… nếu có thể làm lại từ đầu…

“Văn Việt, dậy mau!”

Văn Việt bừng tỉnh khỏi cơn mơ ngơ ngác nhìn Minh Vi trước mặt.

Minh Vi mỉm cười: “Sao thế? Mơ thấy gì à?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 202: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (2)


Văn Việt hồi tưởng lại nội dung trong giấc mơ, chỉ cảm thấy kinh hãi, xoa xoa ấn đường mệt mỏi rồi lắc đầu.

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta thu dọn một chút rồi về nhà thôi.”

“Vâng.”

Giao thừa năm nay hiếm hoi không được xếp vào kỳ nghỉ lễ theo quy định. Thành phố vốn thường vắng vẻ từ sớm vào những năm trước, đến năm giờ chiều hôm nay vẫn còn không ít người lao động vừa kết thúc công việc cả năm đang di chuyển trên đường.

Tập đoàn Văn thị đã thông báo nghỉ toàn công ty từ ba ngày trước Giao thừa, nhà họ Văn cũng bắt đầu chuẩn bị cho Giao thừa từ cả tuần trước.

“Văn Việt về rồi à?” Dì Trần đứng ở cửa nhìn Văn Việt bước xuống xe, cười nói: “Mau vào đi, lão gia và phu nhân đã đợi cậu lâu lắm rồi.”

Văn Việt bước vào nhà, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Văn Nghiên đến chưa ạ?”

“Chưa đâu, vừa rồi phu nhân có gọi điện rồi, Văn Nghiên và Vãn Huỳnh đang bị kẹt xe, chắc phải muộn một chút mới đến.”

Nghe vậy, bước chân Văn Việt khựng lại.

“Kẹt ở đâu vậy?”

“Kẹt ở đường An Khang đấy, cậu cũng biết rồi mà, hôm nay là Giao thừa nhưng lại không phải ngày nghỉ lễ, đường xá tắc kinh khủng.”

Văn Việt đứng im lặng tại chỗ rất lâu không nói gì.

Giao thừa năm nay dường như náo nhiệt hơn mọi năm, sân nhà được trang hoàng rực rỡ, biệt thự cũng như được khoác lên lớp áo mới.

Trong phòng khách, Minh Vi đang trò chuyện với Văn phu nhân, kể những chuyện thú vị trong đoàn phim. Văn Việt chơi cờ với Văn lão tiên sinh nhưng rõ ràng không tập trung, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên tay khiến ông cụ muốn không để ý cũng khó.

“Sao vậy? Cả buổi tối cứ nhìn đồng hồ mãi.”

Văn Việt đè nén sự sốt ruột trong lòng nói: “Sắp tám giờ rồi mà Văn Nghiên với Vãn Huỳnh vẫn chưa tới.”

“Cũng đúng, năm giờ nó đã gọi cho mẹ nói là xuất phát rồi mà giờ này vẫn chưa đến.” Văn phu nhân lẩm bẩm rồi quay sang dì Trần nói: “Không hiểu sao hôm nay tôi cứ thấy bất an cả ngày, dì Trần, dì gọi điện cho Văn Nghiên và Vãn Huỳnh xem sao, gần tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.”

Dì Trần đã ly hôn từ lâu, con cái theo bố, bao năm nay làm việc cho nhà họ Văn và từ lâu đã được xem như người một nhà. Mỗi dịp lễ Tết đều cùng ăn mừng với Văn gia.

“Vâng, tôi gọi ngay đây.”

Gọi mãi một lúc lâu không ai bắt máy.

“Không ai nghe? Gọi lại.”

Dì Trần đành gọi lại lần nữa, lần này chuông reo khá lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Vãn Huỳnh, là dì đây. Phu nhân nhờ hỏi hai đứa đến đâu rồi, sao vẫn chưa về? Gì cơ? Tai nạn à?”

Nghe thấy hai chữ “tai nạn”, mọi người có mặt đều hốt hoảng. Văn Việt vội vàng bước nhanh đến giật lấy điện thoại từ tay dì Trần, giọng nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”

Trong điện thoại, giọng của Tống Vãn Huỳnh vang lên: “Anh cả? Là do đoạn đường An Khang kẹt xe quá, tài xế lúc rẽ thì bị một xe khác đâm vào. May mà tài xế đi chậm và phản ứng nhanh, chỉ bị móp đầu xe, em với Văn Nghiên không sao cả.”

Nghe xong lời Tống Vãn Huỳnh, Văn Việt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đến đón hai đứa.”

“Không cần đâu, bên này tắc lắm, anh tới cũng bị kẹt thôi. Em với Văn Nghiên đã gọi xe khác, sắp tới rồi.”

“Trên đường nhớ cẩn thận.”

“Vâng, em biết rồi, anh cả lát nữa gặp!”

Nói xong, điện thoại ngắt.

Trong khoảnh khắc ấy, cả người Văn Việt lạnh toát, như thể trở lại thời điểm năm xưa. Anh mơ hồ nhìn những gương mặt lo lắng trước mắt.

“Văn Việt? Văn Việt! Sao vậy, nói gì đi chứ! Con làm mẹ lo chết mất!”

Văn Việt sực tỉnh, giải thích: “Không sao, chỉ là va vào đầu xe thôi, họ sắp về tới rồi.”

Nghe vậy, Văn phu nhân và Văn lão tiên sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó chẳng ai còn tâm trí chơi cờ hay trò chuyện nữa. Văn phu nhân đứng ở cửa dõi mắt nhìn ra phía cổng sắt, còn Văn Việt thì ngồi trên sofa không nói một lời. Minh Vi nhận ra tâm trạng Văn Việt không tốt liền hỏi: “Anh sao vậy?”

Văn Việt lắc đầu: “Không sao.”

Thấy anh không muốn nói thêm, Minh Vi cũng không hỏi tiếp.

Không ai biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ngoài cổng cũng có tiếng động.

“Về rồi, về rồi!” Dì Trần nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên liền vội vàng chạy ra đón: “Ôi trời, cuối cùng cũng về rồi, cả nhà lo cho hai đứa lắm, không sao chứ?”

Vừa nói vừa nhìn từ đầu tới chân.

“Không sao đâu dì Trần, con và Văn Nghiên không bị gì cả.”

“Vậy thì mau vào đi, cả nhà đang chờ hai đứa ăn cơm tất niên đấy.”

“Chúc mừng năm mới, dì Trần.”

“Chúc mừng năm mới.”

Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên sóng vai bước vào biệt thự, vừa tới cửa Văn phu nhân đã sốt ruột nhìn họ từ đầu tới chân. Tống Vãn Huỳnh đành nhún nhảy hai cái trước mặt bà: “Không sao đâu ạ, mẹ xem, thật sự không sao.”

“Dọa chết chúng ta rồi, ngày này lại xảy ra chuyện như vậy. May mà không sao, mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Văn lão tiên sinh và những người khác nhìn thấy hai người bình an vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm.

Văn Việt hỏi: “Trên đường xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cũng như em nói qua điện thoại ấy, lúc rẽ thì có một xe không để ý lao tới, tốc độ rất nhanh, chắc là vội về nhà. May mà tài xế phản ứng kịp, chỉ đâm trúng đầu xe. Nếu không thì chắc xe bị lật luôn rồi. May mà tay lái vững, em và Văn Nghiên gặp may.”

Văn Việt quan sát Văn Nghiên đứng bên cạnh Tống Vãn Huỳnh: “Không sao chứ?”

Tuy sự cố không nghiêm trọng nhưng sự quan tâm đột ngột này khiến Văn Nghiên không khỏi nhướn mày: “Không sao.”

Văn phu nhân ôm ngực, vẫn còn bàng hoàng: “Không sao là tốt rồi, sau này lái xe phải cẩn thận, thà chậm còn hơn. Chuyện gì xảy ra thì…thôi, thôi, không nói nữa, mau chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Bữa cơm tất niên đêm Giao thừa được bày lên bàn, mọi người ngồi vào chỗ. Văn phu nhân rót cho Văn lão tiên sinh một ly rượu vang nhỏ, căn dặn: “Ba, tối nay chỉ được uống một ngụm thôi, không được uống thêm đâu đấy.”

“Được rồi, một ngụm là một ngụm.” Ông cụ cười nâng ly rượu, “Lại một năm mới nữa, chúc mọi người bình an, vạn sự như ý.”

“Bình an vô sự, vạn sự như ý.”

Mọi người cùng cười nâng ly.

Bữa cơm tất niên đêm giao thừa có lẽ là bữa ăn vừa chậm rãi vừa thư thái nhất trong năm. Tống Vãn Huỳnh ăn không nhiều, nghe Văn phu nhân nói đã chuẩn bị pháo hoa trong sân, tuy rất muốn ra ngoài chơi pháo hoa nhưng mọi người trên bàn ăn vẫn chưa buông đũa.

Nhìn ra vẻ nôn nóng không giấu được của cô, Văn lão tiên sinh bật cười: “Ăn xong rồi thì đi chơi đi.”

Tống Vãn Huỳnh lại quay sang nhìn Văn phu nhân.

Văn phu nhân cười: “Đi đi.”

“Cảm ơn ông nội, cảm ơn mẹ. Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ ạ.”

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy đi ra sân sau. Phía bên kia hồ ở sân sau, bệ pháo hoa đã được chuẩn bị xong. Tống Vãn Huỳnh thấy những cây pháo hoa cầm tay đặt sẵn trên bàn liền lấy một cây châm lửa chơi, còn Văn Nghiên thì không mấy hứng thú, chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn.

“Con bé này, sao vẫn như trẻ con vậy.” Văn phu nhân không biết từ lúc nào đã ăn xong, đứng trên bãi cỏ sau vườn nhìn Tống Vãn Huỳnh đang chơi pháo hoa, trên mặt nở nụ cười đầy cưng chiều.

“Nếu thích thì bảo người làm châm luôn chỗ pháo hoa bên kia đi.” Văn lão tiên sinh được Văn Việt đỡ ngồi xuống lầu nghỉ trong sân sau.

“Vâng, con đi ngay.”

Tống Vãn Huỳnh nghe tin sẽ đốt pháo hoa cũng bỏ luôn cây pháo hoa cầm tay, trở lại lầu nghỉ đứng bên cạnh Văn Nghiên thì thầm điều gì đó. Trên mặt Văn Nghiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa cúi đầu nói chuyện cùng cô.

Một chùm pháo hoa phóng lên bầu trời đêm đen kịt nở rộ giữa không trung thành muôn sắc rực rỡ rồi dần hóa thành những dải thác sao rơi xuống. Trong tiếng pháo hoa nổ vang vọng khắp trời, cả bầu trời như được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi.

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ấy.

Văn Việt nhìn bóng lưng Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh khẽ mỉm cười — đêm nay, có lẽ anh có thể ngủ một giấc thật yên bình.
 
Back
Top Bottom