Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan

Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 30



Sự việc phát triển quá nhanh, quá hỗn loạn, ta nhất thời không nghĩ thông suốt, chỉ ngây ngốc để hắn ôm, không nói gì.

Một lúc sau, hắn từ từ buông ta ra, nhếch môi: “Ngươi… còn muốn gọi ta là… Lâm Lâm không?”

Xưa nay ta chậm chạp có rất nhiều chuyện ta đều nghĩ không thông, nhưng chỉ cần người đó là Lâm Lâm ta sẽ vĩnh viễn tin tưởng.

“Bây giờ nên làm gì?” Ta lùi về bên cạnh phu tử, bỏ qua sự hỗn loạn trong đầu và trong lòng, giải quyết chuyện trước mắt quan trọng hơn.

Phu tử nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở vách đá đối diện với Chúc Nguy, nói: “Chỗ đó, chỗ đó là nơi trận pháp yếu nhất, có thể đưa bọn họ ra ngoài.” Hắn chỉ vào đám tiểu yêu trên mặt đất.

“Hừ, ta còn tưởng các ngươi có bản lĩnh gì chứ? Cũng chỉ đến thế thôi!” Chúc Nguy cười khẩy.

Ta khó hiểu ngẩng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp bị kiếm đóng đinh trên vách đá kia, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Lâm Lâm khẽ cười một tiếng, đưa tay ra, trong lòng bàn tay từ từ hiện ra mấy… yêu đan! Hắn nhẹ nhàng dùng sức, yêu đan lập tức hóa thành tro bụi.

Sắc mặt Chúc Nguy lập tức thay đổi, gầm lên: “Tư Không Giản! Ngươi——”

Lời nàng ta còn chưa nói hết, Lâm Lâm đã bay lên phía trên, nắm lấy “Thị Kích”, cười yêu mị: “Thế nào? Dám đánh cược không?”

Ta không biết yêu đan bị Lâm Lâm bóp nát có ý nghĩa gì, chỉ là trong nháy mắt, Lâm Lâm đã rút thanh kiếm tên “Thị Kích” kia ra, nhất thời, ánh sáng chói mắt khiến ta gần như không mở mắt ra được, cùng với tiếng kêu thảm thiết chói tai của Chúc Nguy.

“Liễu Cố An!” Lâm Lâm đột nhiên gọi lớn tên phu tử.

Cùng lúc đó, tay áo phu tử lướt qua mắt ta, bay lên, hỗn chiến với Chúc Nguy, Lâm Lâm cầm kiếm bay xuống.

Đi đến chỗ phu tử chỉ lúc trước, dùng hết sức c.h.é.m xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, trận pháp bị phá vỡ, yêu khí hỗn loạn, vạt áo bay phần phật kêu “vù vù”.

Lâm Lâm cầm kiếm, đi đến trước mặt ta, giữa lông mày tràn đầy vẻ ung dung, mỉm cười nhìn ta thật lâu, nói: “Yêu lực của ngươi đã khôi phục, không cần phải bảo vệ nữa nhỉ?”

Ta sững sờ, theo bản năng gật đầu: “Đương nhiên không cần nữa, chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu, đánh bại nàng ta!” Ta xoay người chỉ vào bóng người màu đỏ đang giằng co với phu tử.

Hắn bật cười, trong mắt có cảm xúc mà ta không hiểu: “Tốt, tiếp theo những lời ta nói, ngươi nghe cho kỹ. Thứ có thể gi/3t Chúc Nguy là thanh kiếm trong tay ta, người có thể cầm thanh kiếm này, chỉ có mình ta. Trận pháp này, không chỉ trong hang động, bên ngoài cũng có, cho nên sau khi đưa đám tiểu yêu kia ra ngoài thì đi tìm trận nhãn, bùa chú trên đó ngươi không hiểu, nhưng Liễu Cố An thì có thể.” Hắn nói xong liền đưa cho ta một tấm bản đồ da dê.

“Vậy còn ngươi?” Ta nắm bản đồ kia hỏi hắn.

Hắn khẽ động thanh kiếm trong tay, cong môi: “Ta? Ta cản Chúc Nguy lại, nếu trận pháp không bị phá, chúng ta sẽ không có ai sống sót cả.”

Ta gật đầu, trong lòng có chút bất an, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Lâm Lâm, ngươi… không lừa ta chứ!”

“Ngươi tin tưởng ta sao?”

“Ta tin.”

Lâm Lâm cầm kiếm xoay người lại, giọng điệu như rất nhẹ nhõm: “Vậy ta đợi các ngươi quay về, cùng nhau tiêu diệt Chúc Nguy.”

Lâm Lâm bước lên thay thế phu tử, giằng co với Chúc Nguy, từng đợt nội lực tung ra khiến đá trong hang động rơi xuống lộp bộp.

Ta và phu tử từng người từng người một đưa đám tiểu yêu ra khỏi hang, bên ngoài hang động căn bản không phải là cảnh tượng của Vong Ưu trấn, nó giống như một khu rừng, có nghĩa là ngôi nhà chúng ta đến lần thứ hai đã là ảo cảnh.

Sau khi an bài cho Thiên La tỷ tỷ và đám tiểu yêu xong, ta kéo phu tử đi tìm trận nhãn, sau đó nhét tấm bản đồ da dê Lâm Lâm đưa cho vào tay phu tử.

Phu tử nhíu mày, cầm bản đồ da dê lên nhìn, dẫn ta đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, càng lúc càng hẻo lánh, nỗi bất an trong lòng ta ngày càng lớn, khu rừng gai góc này, ngay cả bay cũng khó bay, có một thân yêu lực cũng vô dụng.

“Chờ đã.” Phu tử đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Trận pháp này ta chưa từng gặp, con đường trên bản đồ này hình như càng đi càng xa.”

Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vừa nói xong, hoa văn trên tấm bản đồ da dê trong tay phu tử dần dần biến mất.

Tim ta dần dần chìm xuống, chỉ thấy phu tử nắm chặt tấm bản đồ, nhíu mày nói: “Nếu ta đoán không nhầm, bên ngoài trận pháp của Chúc Nguy, còn có trận pháp do Lâm Lâm bố trí. Thứ chúng ta đang tìm kiếm, hẳn là trận pháp do Lâm Lâm bố trí để bảo vệ chúng ta, còn trận pháp của Chúc Nguy, trận nhãn hẳn là ở trong hang động.”

Cho nên… “Hắn lừa ta.”

Lúc này ta mới phản ứng lại, lời thẳng thắn đột ngột của hắn lúc đó, căn bản không phải là muốn cùng chúng ta chiến đấu, mà là, muốn chúng ta rời đi.

Không dám nghĩ đến hậu quả, ta chỉ có thể xoay người liều mạng chạy về, mặt dường như bị cành cây quẹt vào đau rát.

Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng ở Thương Sơn hôm đó, ta không thể, ta không thể để Lâm Lâm biến mất lần nữa…

Qua đoạn đường đầy gai góc kia, ta dùng hết sức bay về phía trước, phu tử phía sau, cách ta một khoảng.

Đến cửa hang chúng ta đi ra lúc trước, ta không khống chế tốt ngã thẳng từ trên không trung xuống, phu tử vội vàng nhảy xuống đỡ ta dậy.

Hắn hơi nhíu mày, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay màu xanh, trên đó thêu một đoạn trúc bằng chỉ trắng.

Dừng một chút, hắn đưa khăn tay cho ta: “Trên mặt bị cành cây cào rách, chảy ma/u rồi.”

Cửa hang bị phong ấn, trong lòng ta vô cùng sốt ruột, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ kia, tùy tiện dùng tay lau mặt: “Không sao, chúng ta nghĩ cách phá cửa hang này trước đã.”

Phu tử cầm khăn tay, đi đến trước cửa hang bị phong ấn: “Lùi ra sau một chút.”

Ta bước lên phía trước một bước, nghiêng mặt nói với phu tử: “Chúng ta cùng nhau.”

Theo thời gian trôi qua từng chút một, cửa hang bị phong ấn kia không hề có dấu hiệu nứt ra, ngược lại bị phong ấn ở cửa hang kia bức lui từng bước.

Ngay khi dấu chân dưới chân dài thêm từng chút một, cửa hang liền nổ tung từ bên trong, một luồng yêu khí mãnh liệt đột nhiên lao ra.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 31



Phu tử phản ứng nhanh chóng kéo ta né tránh luồng yêu khí kia, sau đó chúng ta cùng chạy vào trong hang.

Cảnh tượng trong hang hoàn toàn khác với vẻ yên bình bên ngoài, đá bên trong không ngừng rơi xuống, yêu khí mãnh liệt gần như khiến lồng n.g.ự.c ta muốn nổ tung.

Ta chạy lên phía trước, nhìn thấy Lâm Lâm, bộ cẩm bào màu đen đã trở nên tối sầm, rách rưới khắp nơi, đuôi mắt, khóe môi, khắp nơi đều là ma/u, mồ hôi trên trán làm ướt tóc tai rối bù của hắn.

Ta chưa từng nhìn thấy Lâm Lâm như vậy, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, thanh “Thị Kích” trong tay hắn đ.â.m vào tim Chúc Nguy, tay kia nắm chặt chuôi kiếm, mặc kệ Chúc Nguy tấn công thế nào, cũng không hề nhúc nhích.

Từng đợt sóng khí khuếch tán khiến chúng ta không thể tiến lên được. Gân xanh trên trán Lâm Lâm càng thêm rõ ràng, một tiếng gầm rú phát ra từ cổ họng hắn, cuối cùng, dưới ánh mắt khó tin của Chúc Nguy, “Thị Kích” hoàn toàn xuyên qua cơ thể nàng ta, đóng đinh nàng ta lên vách đá.

51.

Chắc là biết chúng ta đã trở về, hắn quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực như muốn nhỏ ma/u, tức giận gầm lên: “Liễu Cố An!!!”

Giọng nói vừa dứt, hắn đột nhiên phun ra một ngụm ma/u lớn, ma/u tươi như một đóa hoa nở rộ.

Ta không chút do dự bay vọt qua, không ngờ hắn lại trực tiếp vung tay tạo ra một kết giới.

Xuyên qua kết giới trong suốt kia, ta nhìn thấy mắt Lâm Lâm long lanh nước, hắn ôm n.g.ự.c chậm rãi đi tới, đột nhiên loạng choạng một cái, quỳ một gối xuống đất.

Ta cũng ngồi xổm xuống đập vào kết giới, vừa khóc vừa cầu xin hắn: “Lâm Lâm, đừng, Lâm Lâm, ta cầu xin ngươi, Lâm Lâm…”

Tại sao, tại sao lại luôn như vậy, lúc ở Thương Sơn là như vậy, bây giờ ở đây vẫn là như thế.

Ma/u tươi không ngừng trào ra từ miệng hắn, hắn há miệng, giọng nói khàn đặc: “Tiểu, Tiểu Trà, ta, ta…”

Ta không ngừng lắc đầu, cái gì cũng không nghe lọt tai: “Đừng, đừng, ta không muốn nghe——”

Đột nhiên, kết giới kia bắt đầu rung động dữ dội, ta ngây ngốc nhìn, thì ra là phu tử cầm kiếm c.h.é.m kết giới từ trên xuống dưới.

Thanh kiếm trong tay phu tử, chính là thanh kiếm gãy của Lâm Lâm lúc trước, hắn múa kiếm phá vỡ kết giới, đứng ngược gió, vạt áo bay phần phật.

Thấy kết giới biến mất, ta lập tức chạy đến trước mặt Lâm Lâm, còn chưa kịp nói gì, phu tử đã đi tới đỡ Lâm Lâm dậy.

“Hừ, hắc hắc hắc…” Chúc Nguy bị “Thị Kích” đóng đinh trên vách đá thế mà vẫn chưa ch/3t, nàng ta cười lớn: “Trận pháp này vốn là bố trí dành riêng cho ngươi, hôm nay, các ngươi đừng hòng rời khỏi đây! Cùng ch/3t đi, cùng ch/3t đi… Ha ha ha…”

Giọng nói nàng ta vừa dứt, mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội, phu tử bình tĩnh ném thanh kiếm gãy trong tay về phía Chúc Nguy, đ.â.m thẳng vào cổ nàng ta, ma/u tươi phun trào.

Ta nhìn phu tử, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhìn ta thật sâu.

Trong đầu đột nhiên lóe lên gì đó, ta còn chưa kịp nắm bắt, đã thấy hắn vung tay đẩy chúng ta ra khỏi cửa hang, gần như trong nháy mắt, cửa hang bị phong ấn, phát ra một tiếng nổ lớn.

“Đừng——” Lâm Lâm kéo ta ôm chặt vào lòng.

Chấn động mạnh khiến linh hồn ta gần như thoát khỏi cơ thể, không biết qua bao lâu, xung quanh mới trở lại yên tĩnh, Lâm Lâm vẫn còn ghé vào người ta, đã sớm ngất đi, nhưng hai tay vẫn vững vàng bảo vệ ta.

Ta mở mắt ra, nằm trên mặt đất, mặc cho những ký ức kia không ngừng ùa vào đầu óc ta.

52.

Ta tên là Tiểu Trà, mẫu thân ta là yêu tinh lợi hại nhất Yêu Yêu trấn, phụ thân ta là thượng thần lợi hại nhất trên trời.

Nhưng mà dù là trên trời hay là nhân gian dường như đều không dung nạp được chúng ta.

Yêu quái ở nhân gian, muốn luyện ta thành Hóa Thần Đan, thần tiên trên trời, muốn bắt phụ thân ta về trừng phạt.

Phụ thân ta chưa từng bỏ rơi ta và mẫu thân, chỉ là lúc bảo vệ ta và mẫu thân, người vẫn bị một đám thượng thần trên trời liên thủ bắt đi.

Sau khi phụ thân bị bắt đi, ta theo mẫu thân ẩn náu ở Yêu Yêu trấn, mẫu thân gửi ta ở nhà một tỷ tỷ tên là “Thiên La”, một mình ngày đêm canh giữ kết giới của Yêu Yêu trấn.

Từ khi có ký ức ta đã được Thiên La tỷ tỷ dạy dỗ, không được sử dụng yêu lực của mình.

Dần dần lớn lên, ta càng lúc càng thích Thiên La tỷ tỷ xinh đẹp kia, sau đó, nàng ta dẫn ta cùng nhau đến trường học.

Ta quen biết phu tử tên là “Liễu Cố An”.

Tiếc là, ta vốn không phải là yêu quái thông minh, đáng sợ là ta vừa nghe thấy hắn cầm sách đọc, liền buồn ngủ.

Mỗi khi như vậy, hắn đều sẽ gọi ta dậy trình bày, ta làm sao biết, ta căn bản không có nghe, nhìn đôi mắt ôn nhu kia, ta liền cầu cứu Thiên La tỷ tỷ.

Nhưng Thiên La tỷ tỷ cũng chỉ mỉm cười nhỏ giọng nói: “Tiểu Trà, muội tự cầu phúc đi.”

Ta ủ rũ, nói với vẻ thản nhiên như sắp ch/3t: “Ta không biết!”

Tiếng cười trong trẻo truyền đến từ người đang cầm sách kia: “Tiểu Trà cô nương, chỉ có ngươi, mỗi lần nói không biết đều nói một cách hùng hồn như vậy.”

Sau đó, ta liền bắt đầu tìm đủ mọi cách để trốn tránh việc đến trường học, may mà Thiên La tỷ tỷ chiều theo ta, ta mới tránh được vô số lần mất mặt.

Những ngày không đến trường học, ta hoặc là dẫn đám tiểu yêu trốn học khác đi chơi, hoặc là đi thăm mẫu thân mà ta gặp mặt ít đến đáng thương.

Không phải là ta không đi, mà là ta đi rồi cũng không gặp được, chỉ có thể gặp bà tiên đào canh giữ ngoài cửa, mẫu thân ta vĩnh viễn đều ngồi trong phòng đóng chặt cửa.

Mỗi lần đi qua, ta đều ngồi ngoài cửa rất lâu, bà tiên đào luôn kiên nhẫn kể cho ta nghe những câu chuyện về mẫu thân và phụ thân ta.

Ví dụ như, mẫu thân ta nhiều lần cứu Yêu Yêu trấn thoát khỏi nguy hiểm, mẫu thân và phụ thân ta quen biết nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào, lại chia lìa như thế nào, hoặc là, phụ thân ta anh tuấn, ôn nhu, có trách nhiệm như thế nào.

Tiếc là, ta đã sớm không nhớ rõ gương mặt của phụ thân, ngay cả gương mặt mẫu thân, cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Nhưng có một chuyện, đã khắc sâu vào trong linh hồn, mẫu thân và phụ thân ta, bọn họ yêu thương ta.

Sau đó, phu tử luôn đến sân nhà ta đưa sách, nhưng hắn chưa từng nói một lời trách móc nào cả.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 32



Là một con yêu quái thành thật, ta chỉ muốn nói ta không muốn nhận những cuốn sách kia, cho nên ta bắt đầu trốn tránh phu tử.

Chiều hôm đó, nhìn thấy bóng người quen thuộc từ xa, ta nhanh chóng bò lên cây.

Nhưng hắn cứ đi loanh quanh dưới gốc cây, cuối cùng, ta vì chân tê cứng mà ngã xuống, hắn không những không đỡ ta, mà trong mắt còn nhuộm ý cười nồng đậm.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người hắn, ta đột nhiên nghĩ đến lời bà tiên đào nói, anh tuấn, ôn nhu…

“Tiểu Trà, thì ra ngươi ở đây.”

Từ đó về sau, ta trốn học cũng không vui vẻ nữa, luôn vô cớ nhớ đến giọng nói của hắn, dáng vẻ của hắn.

Sau đó, ta nhịn không được lén lút đến trường học nhìn trộm, kết quả là bị bắt tại trận.

Tuy sau đó đã yên ổn một thời gian, ngày nào cũng ngồi trong trường học, nhưng thời gian lâu, ta lại nhịn không được muốn trốn học, ta thật sự nghe không hiểu.

Phu tử chưa từng thay đổi, vẫn như trước đây đưa sách cho ta, ta sẽ ngượng ngùng nhận lấy, sau đó xoay người đưa đến chỗ Thiên La tỷ tỷ.

Một lần nọ, ta vừa đặt sách xuống, Thiên La tỷ tỷ liền nắm lấy ta, cười tủm tỉm: “Tiểu Trà, có phải ngươi thích phu tử hay không?”

53.

Ta thường xuyên suy nghĩ vấn đề này, theo lời Thiên La tỷ tỷ nói, nhìn thấy liền vui vẻ, vậy ta hẳn là thích phu tử.

Thời gian thật sự rất kỳ lạ, rất nhiều chuyện sẽ từ từ bắt đầu trong thời gian, sau đó từ từ quen thuộc.

Phu tử sẽ dẫn ta và Thiên La tỷ tỷ đi chơi ở chợ của con người, sẽ mua đèn hoa cho chúng ta, học theo con người thả đèn hoa ước nguyện, sẽ canh giữ chờ ta hóa thành hình người lúc ta hóa thành nguyên hình, còn sẽ đi thăm mẫu thân cùng ta…

Nhưng hắn chưa từng như Liên Diệp ca ca và Liên Hoa tỷ tỷ, nắm tay ta, ôm ta, hôn ta.

Ta hỏi Thiên La tỷ tỷ, như vậy là phu tử không thích ta sao?

Thiên La tỷ tỷ lúc đó chỉ chọc chọc vào đầu ta, cười nói: “Phu tử có thích ngươi hay không ta không biết, nhưng ta biết ở nhân gian có một câu, gọi là, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 33



Ta nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của Lâm Lâm, khóe mắt đột nhiên cay cay: “Lâm Lâm…”

Hôm đó, ta đang lau ngón tay cho Thiên La tỷ tỷ, cảm thấy ngón tay nàng ta khẽ động, sau đó lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Lâm Lâm nói, Thiên La tỷ tỷ bị thương nặng hơn, nhưng sẽ tỉnh lại, nếu ngón tay đã động đậy, vậy hẳn là nàng ta sắp tỉnh rồi.

Nửa đêm, đột nhiên tuyết rơi, đây là lần đầu tiên Yêu Yêu trấn có tuyết rơi, ta cảm thấy rất mới lạ, cuộn chăn chen chúc với Lâm Lâm trước cửa, nhìn bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng reo hò của tiểu yêu.

Lâm Lâm nắm tay ta, nghiêng mặt nói với ta: “Tiểu Trà có biết bạch đầu giai lão không?”

Ta ngây người, sau đó gật đầu, đây là lời của con người, nhưng yêu quái lại không thể bạc đầu.

Khóe mắt hắn dần dần nhuốm ý cười, dắt ta đi vào trong tuyết, từng bước từng bước, chỉ để lại hai hàng dấu chân in hằng trên đấy…

Ngoại truyện (Thiên La)

Ta tỉnh lại là vào lúc nửa đêm, nhìn qua cửa sổ gỗ, ta phát hiện bên ngoài thế mà lại đang có tuyết rơi, cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy hai bóng người nhỏ bé.

Ta như gặp một giấc mơ, tỉnh lại, tất cả đều thay đổi, nhưng ta biết, đó không phải là mơ.

Nỗi đau khổ ngày đêm không ngừng, khiến ta chỉ có thể tê liệt dùng thuật khóa mạch mà phu tử dạy để bảo vệ mạng sống của mình.

Ta chưa từng trách Tiểu Trà, dù có làm lại, ta vẫn sẽ lựa chọn giống vậy.

Sau khi bị bắt đi, ta không biết Yêu Yêu trấn đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ trên người Tiểu Trà đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hiện giờ, Tiểu Trà đã trở thành tiểu yêu tinh lợi hại nhất Yêu Yêu trấn, câu nàng thường nói chính là: “Sau này, ta sẽ bảo vệ mọi người.”

Ta được Tiểu Trà chăm sóc rất chu đáo, không cần làm bất cứ chuyện gì, rảnh rỗi liền không ngừng suy nghĩ lung tung, nhìn bóng lưng Tiểu Trà đang chăm sóc cây trúc xanh kia, ta chìm vào trầm tư.

Đến nay, có hai chuyện vẫn luôn vướng mắc trong lòng ta, không thể nào xua tan.

Thứ nhất, phu tử ôn nhu thanh tao ở Yêu Yêu trấn biến mất rồi, Tiểu Trà, thậm chí cả Yêu Yêu trấn đều không còn yêu quái nào nhắc đến hắn nữa, ta thỉnh thoảng sẽ hoài nghi có phải ký ức của mình đã sai hay không.

Mỗi khi ta chủ động nhắc đến “Liễu Cố An” hoặc “phu tử”, trong mắt Tiểu Trà đã không còn nhìn thấy chút vui vẻ ngây thơ nào nữa, chỉ có nỗi buồn nhàn nhạt, sau đó nghe nàng ta nhẹ giọng nói: “Phu tử sẽ sớm quay về thôi.”

Còn về chuyện phu tử đi đâu, Tiểu Trà chưa từng nói.

Ta có chút tiếc nuối, bây giờ xem ra, tình cảm giữa Tiểu Trà và phu tử, có lẽ chưa từng thật sự bắt đầu.

Thứ hai, lúc trước sau khi trải qua vô số ngày đêm đau khổ trong hang động, vào một ngày nọ, đột nhiên xuất hiện một nam tử anh tuấn vô cùng, hắn mặc một bộ cẩm bào nhìn xuống ta, khóe môi cong lên, nói: “Xem ra, Yêu Yêu trấn vẫn có tiểu yêu tinh thông minh.”

Ta kinh ngạc vì hắn biết Yêu Yêu trấn, khẽ động cổ tay gần như gãy lìa, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, cố nén đau đớn nói: “Ngươi, ngươi là… ai?”

Giọng nói vừa dứt, ta liền hít vào một hơi lạnh, buông tay ra, đau quá…

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên cổ tay ta, lập tức một luồng hơi ấm lan tỏa đến tứ chi bách hài.

“Ta tên là Lâm Lâm.” Hắn chỉ nói năm chữ này, không có lời thừa.

Ta theo bản năng cảm thấy hắn là người tốt, bèn thử thăm dò hỏi: “Ngươi… quen biết, Tiểu Trà?”

Không biết tại sao, mắt hắn đột nhiên nhuốm chút dịu dàng, mỉm cười nói: “Tiểu… Trà? Tiểu yêu tinh đẹp hơn ngươi một chút kia sao?”

Từ đó về sau, ta liền rơi vào hôn mê, mãi cho đến khi ta trở về Yêu Yêu trấn rồi tỉnh lại, cũng không còn nhìn thấy người kia nữa.

Chỉ là, thường xuyên nhìn thấy Tiểu Trà nhìn chằm chằm vào một miếng ngọc bội ngẩn người, sau đó ta đã xem qua miếng ngọc bội kia, ngoại trừ hai chữ “Tư Không” được khắc trên đó, không còn gì khác.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 34: Ngoại truyện Liễu Cố An



Ta thích Tiểu Trà, rất thích.

Ta thích nàng còn sớm hơn nàng thích ta hẳn một trăm năm, ngày Tiểu Trà bị Chúc Nguy bắt đi, ta đã lựa chọn từ bỏ.

Ta không còn tim nữa.

Năm đó Tiểu Trà lén lút xem vận mệnh ở chỗ bà tiên đào, ta không nói cho nàng ta biết, vận mệnh của ta, chính là nàng, còn chữ màu đỏ, là bởi vì ta không vượt qua được.

1.

Sống mấy trăm năm, ta chưa từng quên dáng vẻ của nàng khi lần đầu gặp mặt, đôi mắt long lanh tràn đầy sự tò mò, trên tóc chỉ cài một đóa hoa trà nhỏ. Mặc một bộ váy màu xanh nước, đeo túi sách đi theo sau Thiên La.

Ban đầu cứ tưởng là một tiểu yêu tinh nhút nhát, không ngờ, lại nghịch ngợm lạ thường. Trốn học, leo cây, đánh nhau, cái gì cũng không thiếu.

Mỗi lần nhìn thấy nàng buồn ngủ đến mức muốn gật gù nhưng lại không dám ngủ, cuối cùng vẫn là dáng vẻ mặc kệ số phận, ta liền cảm thấy buồn cười, luôn nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần, tiện thể gọi nàng dậy trình bày.

Nhưng nàng luôn nói ba chữ “ta không biết” một cách hùng hồn.

Ta bắt đầu để ý đến nàng từ lúc nào?

Có lẽ là lúc nàng ngã từ trên cây xuống, có lẽ là lúc nàng làm nũng với Thiên La, cũng có thể là lúc nàng thường xuyên đi lang thang đến chỗ bà tiên đào, ngây người, cụ thể là từ lúc nào, ta đã không còn nhớ rõ nữa.

Sau đó, ta mới biết, trong cơ thể nàng chảy dòng ma/u của thần, là con yêu quái duy nhất trên đời có thể được luyện thành Hóa Thần Đan, bởi vậy ta lại thêm phần thương xót nàng.

Ta biết những cuốn sách đưa cho nàng, nàng chưa từng đọc, nhưng mà điều này cũng không quan trọng, ta chỉ là muốn đi gặp nàng thôi.

Từ sau chuyện ngã từ trên cây xuống hôm đó, mỗi lần nhìn ta, ánh mắt nàng dường như thêm chút vui vẻ ngây thơ.

Ta đương nhiên là vui mừng, chỉ là cảm thấy nàng còn nhỏ, có vài chuyện đợi thêm một thời gian cũng không muộn.

Lúc đó, ta không biết, nàng chính là kiếp nạn của ta.

2.

Ta dần dần quen với việc mang sách đến gặp nàng, cùng nàng đi thăm mẫu thân nàng, dẫn nàng đi chơi ở chợ của con người, nhìn nàng quậy phá, nhìn nàng cười…

Nàng không biết chữ không sao, ta biết là được rồi, nàng không thể sử dụng yêu lực cũng không sao, ta có thể bảo vệ nàng.

Tuổi thọ của yêu quái rất dài, chúng ta còn rất nhiều thời gian.

Có mấy ngày, nàng chịu khó ngoan ngoãn ngồi trong trường học, tuy có chút mất tập trung, nhưng ta nghĩ, nếu chỉ là vì ta, cũng được.

Nhưng mà… chỉ có mấy ngày đó, sau đó, nàng lại tiếp tục trốn học, ta cũng chỉ có thể cười bỏ qua.

Cho đến một ngày, nàng phá vỡ kết giới của Yêu Yêu trấn, rất nhiều yêu quái xông vào.

Ta và Thiên La chạy tới, nhìn thấy dù nàng rất hoảng sợ, nhưng vẫn bảo vệ tiểu yêu khác phía sau.

Trải qua một trận hỗn chiến, cuối cùng cũng yên ổn lại.

Thiên La bị bắt đi, tiểu yêu có thiên phú cao nhất mà ta từng gặp, bị bắt đi rồi.

Bà tiên đào bị thương nặng, mẫu thân của Tiểu Trà… hy sinh.

Ta chưa từng nghĩ đến, thời gian của ta và nàng, lại ngắn ngủi như vậy.

Để bảo vệ Yêu Yêu trấn, ta chỉ có thể sử dụng cấm thuật, lấy tim làm dẫn nhanh chóng thiết lập lại kết giới.

Tiểu Trà rất đau khổ, rất tự trách, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng đau khổ chứ?

Ta không nỡ.

Cho nên, tất cả những chuyện này, để ta gánh vác là được rồi.

Ta phong ấn ký ức của Tiểu Trà, và yêu lực của nàng.

3.

Không có tim là cảm giác gì?

Chắc là… không có vui vẻ, không có thất vọng, không có rung động, cũng không có nơi để về… Ta nhìn thấy ngươi, không biết nên biểu đạt cảm xúc thế nào, là sự rung động mãnh liệt, hay là ôn nhu với mày mắt mang theo ý cười, ta không biết, ta chỉ có thể lặng lẽ đứng, nhìn ngươi.

Hôm đó Tiểu Trà nhặt được một đứa bé con người, đặt tên cho nó là: Lâm Lâm.

Nàng đưa Lâm Lâm đến trường học, mỗi ngày đều ở bên cạnh nó.

Tuy lý do nàng thể hiện ra là vì ta, nhưng kỳ thật không phải, dù là vậy ta cũng không thể đáp lại, một yêu quái không có tim, sao có thể gánh vác được tấm lòng của nàng.

Lâm Lâm rất thông minh, thậm chí có thể nói là thiên phú dị bẩm, hoàn toàn không thua kém Thiên La. Có nó ở bên cạnh Tiểu Trà cũng không cần ta nữa.

Ta thỉnh thoảng sẽ nghĩ, nếu tim ta còn, có phải sẽ vì điều mà đau lòng lắm không? Tiếc là, ta không còn nó nữa.

Mức độ quan tâm của Tiểu Trà đối với Lâm Lâm, nằm ngoài dự đoán của ta. Lúc trước, vì ta nàng có thể kiên trì ngồi trong trường học mấy ngày. Nhưng nàng lại có thể vì Lâm Lâm, mà vẫn luôn ngồi bên cạnh.

4.

Ngày kết giới Yêu Yêu trấn lại bị phá, tim ta cũng hoàn toàn biến mất, để cứu Yêu Yêu trấn, ta phải dùng thuật hóa đá phong ấn toàn bộ Yêu Yêu trấn, sau đó đi tìm Vạn Cốt Vẫn để cứu Yêu Yêu trấn.

Trên đường chạy trốn khỏi Yêu Yêu trấn, Lâm Lâm đột nhiên quay trở lại, lúc đó Tiểu Trà thế mà lại khóc đau lòng như vậy, thậm chí còn muốn đi tìm nó.

May mà, Lâm Lâm không sao, nó chỉ là giúp Tiểu Trà… lấy vòng tay.

Trước khi vào thị trấn của con người, chúng ta gặp phải một đám hồ yêu, sau khi vào thị trấn, lại gặp phải Mị Hồ.

Đêm hôm đó, sau khi giải quyết xong đám hồ yêu, Tiểu Trà hỏi ta và Lâm Lâm, đã rơi vào thế giới nội tâm như thế nào, ta không trả lời được, bởi vì ta không có tim, không có thứ gì trong lòng.

Còn Lâm Lâm, ta không rõ, chỉ là trước khi nó rơi vào tình trạng càng sâu, ta đã đánh thức nó.

Nhưng mà từ đó về sau, Lâm Lâm dường như đã nhận ra gì đó.

Sau đó, chúng ta lại gặp phải Mộng Giao, sau khi rơi xuống nước, ta không hề hôn mê bất tỉnh, chỉ là trong giấc mơ do Mộng Giao tạo ra, ta vẫn luôn không thể bước vào, cho nên trong mắt bọn họ ta vẫn đang hôn mê.

Cũng là ở đó ta mới biết trên người Lâm Lâm có yêu khí rất nặng.

Tiểu Trà hỏi ta, những gì nàng nhìn thấy trong mơ, có phải là thật hay không, ta nói là giả.

Nhưng kỳ thật từ khi chúng ta lên thuyền, tất cả những gì nàng và Lâm Lâm nhìn thấy trong mơ, dù là quá khứ hay là tương lai, đều là thật.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 35: Ngoại truyện Liễu Cố An



Ở Bách Điểu thành, Tiểu Trà bảo ta vẽ lông mày cho nàng, ta đương nhiên biết vẽ lông mày đại diện cho điều gì, chỉ là, ta không thể, ta không thể, không phải là không muốn.

Tiểu Trà nói nàng không buồn, chỉ có chút tiếc nuối, có lẽ, nàng vẫn chưa ý thức được, nàng không thích ta nhiều như vậy, rung động lúc đó cũng có thể chỉ là thói quen còn sót lại trước khi mất trí nhớ.

Tất cả những gì trải qua ở Bách Điểu thành, có lẽ là khởi đầu cho việc Tiểu Trà phá vỡ ký ức.

Ta không biết nàng nhớ lại vì điều gì, cũng không biết nàng khôi phục được bao nhiêu.

Khi Tiểu Trà hỏi ta yêu khí trên người Lâm Lâm là chuyện gì xảy ra, ta không muốn để nàng biết chuyện này, chỉ có thể thuận theo Lâm Lâm mà lấp l.i.ế.m cho qua.

Bách Cổ Điểu đợi Lâm Lâm rời đi mới ra tay, thứ hắn ta kiêng kỵ, chính là yêu khí bá đạo và nồng đậm trên người Lâm Lâm.

Sau đó, ta mới hiểu tại sao đó là yêu khí của Chúc Nguy.

Lúc lấy Vạn Cốt Vẫn ở Thương Sơn, Lâm Lâm vì bảo vệ ta và Tiểu Trà, đã lựa chọn hy sinh.

Lúc đó, ta biết, nếu ta còn tim, nhất định sẽ rất đau lòng.

Trên đường trở về, tuy Tiểu Trà vẫn luôn cố nén đau lòng, nhưng kỳ thật nàng chưa từng nhịn được, còn ta, lại không thể làm gì, chỉ có thể ở bên cạnh nàng.

6.

Gặp Lâm Lâm ở Vong Ưu trấn, nằm ngoài dự đoán của ta, Tiểu Trà càng không cần phải nói.

Cho nên, Tiểu Trà sẽ bắt đầu vô thức muốn đến gần nó, muốn nó thừa nhận mình chính là Lâm Lâm.

Ta biết, nó chính là Lâm Lâm, nó vẫn luôn là Lâm Lâm, nhưng ta không rõ nó đang lên kế hoạch gì.

Mãi cho đến đêm Vạn Yêu Hành, ta nhìn thấy tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn bị Chúc Nguy bắt đi lúc trước, nhìn thấy Lâm Lâm thà bị Tiểu Trà hiểu lầm cũng muốn đuổi chúng ta đi, nhìn thấy Tiểu Trà ngất xỉu, còn Lâm Lâm lại quỳ trước mặt ta không chút d.a.o động, cầu xin ta dẫn Tiểu Trà rời đi.

Ta mới hiểu, kết quả cuối cùng trong kế hoạch của nó, vẫn không thể thoát khỏi cái ch/3t.

Ta không muốn để nó một mình gánh vác, cũng không muốn Tiểu Trà mất đi nó lần nữa, cho nên ta giao quyền lựa chọn cho Tiểu Trà.

Chỉ là ngoài ý muốn, Tiểu Trà đã khôi phục yêu lực và một phần ký ức.

Trong hang động, ta gặp Chúc Nguy, con đại yêu suýt chút nữa đã hủy diệt Yêu Yêu trấn trăm năm trước. Cũng chính là lời nàng ta nói khiến ta biết, tất cả những chuyện này, đều là do nàng ta tính toán.

Tiếp theo, chính là lúc Chúc Nguy nói hang động mới là lò luyện đan thật sự, Lâm Lâm đột nhiên thừa nhận mình chính là Lâm Lâm, đồng thời nói cho ta và Tiểu Trà biết mục đích và kế hoạch mà nó che giấu, còn nói muốn cùng nhau đối mặt.

Sau khi an bài cho tiểu yêu bị thương xong, Tiểu Trà kéo ta đi tìm trận nhãn.

Càng đi càng hẻo lánh, ta mới ý thức được, Lâm Lâm từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi, nó vẫn muốn chúng ta rời đi, một mình hy sinh.

7.

Khi ta và Tiểu Trà chạy tới, cửa hang động đã bị phong ấn, yêu lực của ta và Tiểu Trà cộng lại, cũng không phá giải được, cuối cùng lại nổ tung từ bên trong.

Lao vào trong, Lâm Lâm đã đ.â.m “Thị Kích” vào tim Chúc Nguy, nhưng nó cũng bị thương rất nặng.

Dù vậy, nó vẫn kiên trì ngăn cản chúng ta, Tiểu Trà lại một lần nữa trải qua cảm giác lòng đau như cắt.

Cho nên, ta đã phá vỡ kết giới của nó.

Chúc Nguy nói, chúng ta đều sẽ ch/3t, đều sẽ ch/3t ở đây, ta nghe chỉ cảm thấy ồn ào, xoay người liền đ.â.m thanh kiếm gãy trong tay vào cổ nàng ta.

Lúc trận pháp sắp đạt đến đỉnh điểm, ta vung tay đưa Lâm Lâm và Tiểu Trà ra khỏi cửa hang.

Lúc đó, ta đột nhiên nghĩ đến lời cảm thán ở Bách Điểu thành lúc trước và lời Tiểu Trà nói.

“Nếu yêu quái ch/3t cũng có thể toàn thây thì tốt rồi.”

“Phu tử, đợi chúng ta lấy được Vạn Cốt Vẫn về Yêu Yêu trấn là sẽ an toàn rồi.”

Chắc là… ta không thể quay về nữa rồi…

Cả đời này, ta chỉ có một điều tiếc nuối, không thể nói với nàng một câu lúc nàng thích ta:

Ta thích nàng, rất thích.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 36: Ngoại truyện Tư Không Lâm Lâm



Ta là con người, trong người ta có ma/u của yêu quái. Ta sẽ ch/3t, Hóa Thần Đan có thể cứu ta.

Trong lòng ta, chuyện quan trọng không nhiều, mạng của ta, không tính là gì.

4.

Ký ức trước ba tuổi rất mơ hồ, chắc chỉ mơ hồ nhớ được có một đám người ở bên cạnh ta, đối xử rất tốt với ta, nhưng ta không biết… bọn họ là ai.

Ký ức sau ba tuổi, là bắt đầu từ Tiểu Trà.

Từ khi ta có ký ức, bên cạnh liền có một cô nương vừa ngốc nghếch vừa xinh đẹp, nàng ta không chỉ muốn ăn mặc đẹp, còn muốn thay đổi cách ăn mặc cho ta đủ kiểu.

Nàng ta sẽ nắm tay ta, sẽ đi học cùng ta, còn sẽ sai bảo ta làm việc, nhất là vẽ lông mày cho nàng ta.

Dần dần lớn lên, ta phát hiện, trấn ta đang sống… có chút kỳ lạ, mãi cho đến khi nàng ta biến thành một đóa hoa trà trước mặt ta, ta mới biết, thì ra nàng ta là một yêu quái, không chỉ có nàng ta, cả trấn chỉ có mình ta là con người.

Ta không hề sợ hãi, chỉ có chút bất ngờ, yêu quái đều ngốc nghếch như vậy sao? Ồ, ngoại trừ yêu quái dạy học kia.

Yêu quái kia dường như rất được hoan nghênh, nhưng biểu hiện của hắn lại có chút kỳ lạ, không vui không buồn, như không có cảm xúc, vĩnh viễn đều dịu dàng với yêu quái.

Tết Nguyên tiêu hôm đó, khi Tiểu Trà bưng bánh trôi không chịu đi, ta mới đột nhiên ý thức được, thì ra, mỗi ngày nàng đi học cùng ta, cũng là vì hắn.

5.

Nàng thích Liễu Cố An.

Biểu cảm e thẹn như vậy ta chưa từng nhìn thấy, ta chỉ cảm thấy một sự chua xót dâng lên từ đáy lòng. Rõ ràng nàng đã nói thích ta, sao có thể đồng thời thích hai người? Ta thật sự hỏi ra miệng, nhưng nàng ta lại nói, nàng ta là yêu quái, không phải con người.

Ta đột nhiên tỉnh táo, đúng vậy, nàng ta là yêu, Liễu Cố An cũng là yêu, ta mới là người…

Con người.

Ta vẫn luôn biết, sự yêu thích của nàng ta đối với ta, chỉ giống như thích đồ trang sức đẹp.

Tối hôm đó đi ngắm hoa đăng, nhìn bóng lưng nàng và Liễu Cố An rời đi, ta bắt đầu cảm thấy, người dư thừa vẫn luôn là ta.

Ta mua rất nhiều đèn hoa, ngồi trong ánh lửa lập lòe rất lâu, mới đợi được nàng vui vẻ xách một chiếc đèn trở về.

Nàng nói nàng đã có đèn hoa rồi, những thứ này, đều không cần nữa, nàng còn nói, con gái nhiều lắm nhất định sẽ có người thích ta.

Nhưng mà, nàng cũng không hỏi, cô nương mà ta thích… là ai.

Ngày hôm sau, nàng lấy một bọc đồ rất lớn ra, nói muốn dẫn ta đi về phía nam thăm tỷ tỷ của nàng.

Nhất định nàng không phát hiện, nàng xưa nay không giỏi nói dối, vẻ chột dạ kia, ta không thể đối mặt, chỉ có thể xoay người đi tưới hoa.

Phải thừa nhận, nàng thật sự chỉ muốn đuổi ta đi.

6.

Tai họa đến rất nhanh, Xích Xà Yêu xuất hiện.

Lúc kết giới của Yêu Yêu trấn bị phá vỡ, Liễu Cố An đã dùng thuật hóa đá phong ấn tạm thời Yêu Yêu trấn, lúc chạy ra ngoài, ta đột nhiên nhớ ra, chuỗi vòng tay mã não mà nàng thích còn ở trong sân trường học.

Khi cây cối xung quanh từng chút từng chút hóa đá, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến ta, trong lòng ta hơi kinh ngạc, thuật hóa đá này đối với con người không có tác dụng sao?

Sau đó, ta mới hiểu, không phải là không có tác dụng với con người, mà là không có tác dụng với Chúc Nguy.

Trước khi rời đi, ta vô tình nhìn thấy trận pháp đã bị phá hủy trong sân, đó là nơi xuất phát của kết giới Yêu Yêu trấn.

Ta vẫn luôn cảm thấy, kết giới của Yêu Yêu trấn không phải được thiết lập một cách bình thường.

Ta cầm vòng tay rời đi, nhìn thấy Tiểu Trà khóc đến mức nước mắt đầm đìa từ xa, ta có chút vui vẻ, nàng ta đau lòng như vậy, là vì ta.

Nhưng nàng ta lại nói, xem ta như con trai? Như em trai? Ta nhất thời thế mà lại không biết nên tức giận hay là nên cười…

Trên đường đi, chúng ta gặp phải hồ yêu, Liễu Cố An ra hiệu ta đừng manh động, ta biết ý của hắn, nhất định còn có hồ yêu khác ẩn náu gần đây.

Nhưng nàng ta lại chỉ vào Tiểu Trà, còn ăn nói ngông cuồng, vậy thì tại sao ta phải nhịn, cô nương mà ngay cả ta cũng không nỡ bắt nạt, nàng ta dựa vào đâu?

Bởi vậy, ta dùng kiếm đ.â.m vào cổ tay đang vươn ra của nàng ta, cắm xuống đất.

Quả nhiên, một đám hồ yêu xuất hiện.

Sau trận hỗn chiến cũng chỉ là có nguy mà không hiểm, trước khi trời tối, chúng ta tìm một nhà dân mượn chỗ ngủ.

Đêm hôm đó, Tiểu Trà lại hóa thành nguyên hình, ta ôm nàng vào lòng, nằm trên giường, nghĩ đến lời nàng nói với lão phụ nhân kia, ta vẫn còn tức giận hận không thể bứt một cánh hoa của nàng.

Ai muốn làm đệ đệ của nàng chứ?

4.

Gặp hồ yêu chỉ mới là khởi đầu, sau đó chúng ta lại gặp phải đủ loại yêu quái, tuy ta không biết bọn họ đến từ đâu, nhưng ta lại cảm thấy bọn họ đều có một mục đích chung.

Tối hôm đó bắt Mị Hồ, ta thật sự đã rơi vào nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng. Ta nhìn thấy, Tiểu Trà và Liễu Cố An vĩnh viễn ở bên nhau, còn ta biến mất rồi.

Có lẽ đây chính là sự thật, dù sao ta chỉ là con người sẽ có một ngày ta sẽ biến mất. Chỉ là không biết, ta thế mà lại sợ hãi chuyện này như vậy.

Liễu Cố An đánh thức ta, sắc mặt hắn bình tĩnh như thường, như không bị ảnh hưởng chút nào, khi Tiểu Trà hỏi, hắn nói chúng ta không bị mê hoặc.

Từ đó về sau, liền có một nghi ngờ luôn quẩn quanh trong lòng ta.

Ta từng nhìn thấy rất nhiều cấm thuật trong cấm thư ở thư phòng trường học, trong đó có một loại chính là làm sao nhanh chóng thiết lập kết giới.

Sau khi giải quyết xong Mị Hồ, biết được vị trí của Vạn Cốt Vẫn, chúng ta liền lên đường.

Trên con thuyền đó, Tiểu Trà cứ mơ mơ màng màng, ban đầu ta tưởng nàng chỉ là không quen đi thuyền, mãi cho đến khi ta cũng bắt đầu giống nàng.

Ta bắt đầu không ngừng nằm mơ, mơ thấy Tiểu Trà bị yêu quái khác bắt đi, mơ thấy Liễu Cố An ch/3t, còn mơ thấy… một đám thầy trừ tà bị gi/3t sạch…

Những đoạn ngắn hỗn độn không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của ta, chân thật như đã từng xảy ra.

Sau đó, chúng ta cùng rơi vào ảo cảnh, nhìn thấy yêu quái tên là Mộng Giao kia.

Không biết tại sao, trong ảo cảnh, ta cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh bá đạo và tà ác đang cuồn cuộn.

Ta thậm chí cảm thấy mình sẽ không khống chế được mà làm Tiểu Trà bị thương, cho nên kiên trì để nàng ta đến bên cạnh Liễu Cố An, giữ khoảng cách với nàng.

Sau khi gi/3t ch/3t Mộng Giao, sức mạnh trong cơ thể ta vẫn luôn không giảm bớt, ta cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh kia không thuộc về con người.

Lúc ngồi ở quán hoành thánh, Tiểu Trà hỏi Liễu Cố An, giấc mơ nàng ta gặp có phải là thật hay không.

Tay ta đang cầm thìa vô thức run lên, chỉ nghe thấy Liễu Cố An nhàn nhạt nói: “Giả.”

Tiểu Trà đương nhiên sẽ tin tưởng Liễu Cố An, cho nên nàng ta sẽ thẳng lưng, nói yêu tinh xinh đẹp trong mơ kém nàng một chút.

Tất cả những gì trải qua ở chỗ Mộng Giao quá hỗn loạn, đến mức rất lâu sau ta mới nhớ ra, thứ tên là Linh Mộng kia, không hề bay ra khỏi cơ thể ta.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 37: Ngoại truyện Tư Không Lâm Lâm



Từ khi bước chân vào Bách Điểu thành, ta và Liễu Cố An đều nhận ra sự khác thường, chỉ có Tiểu Trà ngốc nghếch tưởng rằng tất cả đều bình thường.

Nàng luôn lo lắng khi ta và Liễu Cố An ở cùng nhau, ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì.

Sự ăn ý giữa ta và Liễu Cố An, đã hình thành từ rất lâu trước đó.

Tối hôm đó trên đường, dưới ánh lửa với bóng người chen chúc, Liễu Cố An đưa bé gái kia về nhà, ta nhìn Tiểu Trà vừa l.i.ế.m tò he vừa hai mắt sáng lấp lánh.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ tà ác, ta kiềm chế rất lâu, mới nhẹ nhàng hôn nàng.

Ta biết trong cơ thể mình có yêu khí, ta không muốn bị khống chế, sau đó làm nàng bị thương dù chỉ một chút.

Sau đó, chúng ta bị xem như hung thủ gi/3t người, bị nhốt lại.

Nửa đêm, ta phát hiện sức mạnh trong cơ thể mình càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức ta gần như không thể khống chế được, bởi vậy ta đi ra ngoài.

Đồng thời cũng đi xem thử tất cả mọi người trong thành có còn sống hay không.

Ban đầu tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là ta cần thêm một chút thời gian để khống chế yêu khí trong cơ thể.

Cho nên, khi ta chạy về Tiểu Trà và Liễu Cố An đã bị bao vây.

Bách Cổ Điểu là một loại yêu quái rất tà ác, dùng tim người nuôi cổ, sau đó khống chế người không có tim.

Đối phó với loại yêu quái này, chỉ có thể lấy độc trị độc, Liễu Cố An nguyên tắc như vậy, dù có biết nhất định cũng chưa từng học cách làm như vậy.

Ta có thể, ta không chỉ học qua, trong cơ thể ta còn có yêu khí tà ác hơn cả Bách Cổ Điểu.

6.

Trên đường đi Thương Sơn, Tiểu Trà hỏi ta yêu khí trên người ta là chuyện gì xảy ra, ta không muốn để nàng biết, chỉ nói là lây từ nàng.

Nàng nghe xong liền nổi đóa, nhưng mà rất nhanh đã nảy sinh nghi ngờ, ta biết nàng đang nghĩ gì.

Trên người nàng, đã bắt đầu từ từ xuất hiện yêu khí.

Sau khi nàng cầm ngược bản đồ đi vào Thương Sơn, chúng ta liền nghỉ ngơi trong khu rừng đó.

Dưới ánh sao lấp lánh ở Thương Sơn, ta nói với nàng, kỳ thật ngay từ đầu ta đã biết lúc đó nàng muốn đuổi ta đi, không hề có người thân nào ở phương xa.

Nàng cuống cuồng muốn giải thích, ta cắt ngang lời nàng, sự thật… không cần phải giải thích.

Ta hỏi nàng, ta có chỗ nào kém hơn Liễu Cố An, nàng lại nghiêm túc nói: “Ngươi không kém hơn phu tử, ngươi và phu tử, đều tốt như nhau.”

Sao ta lại muốn giống hắn chứ?

Ta nói với Tiểu Trà, tuổi thọ của con người chắc là khoảng tám mươi năm.

Ta cầu xin nàng có thể không thích Liễu Cố An nữa hay không, nàng lại do dự.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, ta liền nghĩ thông suốt, thích thì cứ thích đi, dù sao, cuộc đời ngắn ngủi của ta, cũng không thể ở bên cạnh nàng được bao lâu, tại sao lại phải ích kỷ nhất định muốn nàng thích ta chứ?

Bởi vậy ta nói với nàng, có lẽ Liễu Cố An… thích nàng.

Lúc đó, ta cũng không ngờ, cuộc đời ta, chỉ có mười tám năm.

Khi lão yêu cây kia bắt cóc Tiểu Trà, ta đột nhiên hiểu ra vài chuyện, tất cả yêu quái gặp phải trên đường đi, có lẽ đều là nhằm vào nàng mà đến.

Khoảnh khắc yêu lực của Tiểu Trà bộc phát khiến ta có chút bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự liệu. Còn một chuyện nằm trong dự liệu của ta, chính là Liễu Cố An hắn… không có tim.

Lão yêu cây kia biết đọc tâm, cho nên sẽ vĩnh viễn phòng thủ trước, còn khi Liễu Cố An cầm kiếm lao lên, nó lại không biết, nó không biết Liễu Cố An, sẽ tấn công vào đâu…

Thì ra, kết giới của Yêu Yêu trấn thật sự là…

Thì ra, Liễu Cố An thật sự thích…

Ta nhốt hắn và Tiểu Trà trong kết giới, nếu phải hy sinh, một mình ta là đủ rồi.

Tiểu Trà vừa khóc vừa cầu xin ta đừng đi.

Không có lựa chọn, lựa chọn nào cũng là sai, nếu ta không đi, vậy người hy sinh sẽ là ai? Hoặc là tất cả chúng ta đều sẽ ch/3t ở đây? Nếu ta đi, nàng thật sự sẽ đau lòng, nhưng chỉ là tạm thời, rất lâu rất lâu sau, có lẽ nàng sẽ quên mất ta.

Ta đương nhiên là không nỡ, ta cũng rất muốn cầu xin nàng, có thể hay không, có thể hay không chỉ thích mình ta khi gặp lại ta…

Nhưng ta biết, làm gì có lần sau, yêu khí trên người ta nặng như vậy, kết quả tốt nhất cũng là hồn phi phách tán rồi.

Cho nên, thôi… cứ như vậy đi.

8.

Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy cả người như nổ tung, trong lúc mơ màng, ta nhìn thấy có người lao vào, mang theo ta cùng biến mất.

Tỉnh lại là ở trong một quán trọ tên là “Vong Ưu cư”, trong phòng có một người đang đứng, quay lưng về phía ta.

Ta không còn sức lực nói chuyện, chỉ có thể nghe hắn nói.

“Thần và yêu khác đường, người và yêu, cũng vậy, bây giờ chính là hậu quả khi quy tắc bị phá vỡ.”

Hắn chỉ nói một câu như vậy, liền rời đi.

Sau đó, bà chủ quán trọ xuất hiện, nàng ta nhìn ta với vẻ kinh ngạc, luôn miệng nói “giống, thật sự rất giống…”

Trong lúc ta nghi ngờ, nàng ta đưa cho ta một bức tranh và một cuốn sổ.

……

Cho nên, những giấc mơ kia đều là thật.

Ta trở về ngôi nhà của gia tộc Tư Không, gặp yêu quái kia trong hang động âm u ẩm ướt, nàng ta mặc một bộ y phục rực rỡ, bị một thanh kiếm đóng đinh trên vách đá, nằm dưới đất là tiểu yêu tinh có mùi hương quen thuộc, bọn họ là… yêu quái ở Yêu Yêu trấn.

Cảnh tượng này, ta đã từng mơ thấy.

Nàng ta tên là Chúc Nguy, nàng ta nói trong người ta có ma/u của nàng ta, sớm muộn gì cũng sẽ hồn phi phách tán, chỉ có Hóa Thần Đan mới có thể cứu ta, nàng ta còn nói, chỉ có Tiểu Trà mới có thể được luyện thành Hóa Thần Đan.

Thật nực cười.

Lúc xoay người rời đi, ta nhìn thấy tiểu yêu tinh gần như bị hút hết tinh huyết kia, liền bước chân đi qua, nàng ta túm lấy quần áo ta hỏi ta có quen Tiểu Trà hay không.

Lúc đó trong lòng ta thế mà lại có chút vui mừng, đây chính là yêu tinh Thiên La trong mơ của nàng sao? Thì ra, nàng thật sự có một tỷ tỷ sao?

Vậy ta có thể xem như, kỳ thật nàng không lừa ta, kỳ thật, nàng không phải muốn đuổi ta đi…
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 38: Ngoại truyện Tư Không Lâm Lâm



Thầy trừ tà của gia tộc Tư Không đã bị diệt môn từ mười mấy năm trước, những người nhìn thấy bây giờ, đều là do yêu quái giả mạo.

Hai mắt ta đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, cho nên khi Tiểu Trà gặp ta, trên mắt ta vẫn luôn bịt dải lụa trắng.

Nàng ta khăng khăng muốn ta thừa nhận mình chính là Tư Không Lâm Lâm, còn ta chỉ muốn nàng và Liễu Cố An rời khỏi đây.

Ta quỳ xuống cầu xin Liễu Cố An, cầu xin hắn dẫn nàng đi, cầu xin hắn dẫn nàng về Yêu Yêu trấn, Liễu Cố An đã đồng ý.

Nhưng hắn cũng nuốt lời.

Tiểu Trà vẫn xuất hiện ở hang động, vẫn nhìn thấy Chúc Nguy, nhưng may mà, yêu lực của nàng gần như đã khôi phục.

Thanh “Thị Kích” đ.â.m vào n.g.ự.c Chúc Nguy kia, chỉ có ta mới có thể rút ra, nhưng nếu ta rút ra, không thể đảm bảo có thể gi/3t ch/3t nàng ta. Nếu ta không rút ra, tuy nàng ta không thể động đậy, nhưng cũng sẽ không ch/3t.

Đây là một canh bạc.

Khi Chúc Nguy nói hang động mới là lò luyện đan, thật sự nằm ngoài dự liệu của ta, không suy nghĩ nhiều, ta thay đổi kế hoạch, ta nói hết mọi chuyện cho Tiểu Trà biết, còn nói chúng ta muốn cùng nhau giải quyết Chúc Nguy.

Liễu Cố An tìm được nơi trận pháp yếu nhất, Chúc Nguy nói chúng ta không thể trốn thoát.

Hừ, nàng ta tưởng rằng đám yêu quái nàng ta bố trí bên ngoài hang động, còn sống sao?

Ta bóp nát yêu đan của đám yêu quái kia trước mặt nàng ta.

10.

Nhìn thấy Liễu Cố An và Tiểu Trà đi ra ngoài, ta thở phào nhẹ nhõm, đi đi, đi càng xa càng tốt.

Chúc Nguy kêu gào mắng chửi: “Tư Không Giản, ngươi không sợ ch/3t sao? Ngươi thả nàng ta đi, ngươi cũng sẽ không sống nổi.”

Sao ta có thể sợ ch/3t chứ? Ta sợ là nàng gặp nguy hiểm, mạng của ta, tính là gì?

Thanh “Thị Kích” trong tay như có sinh mệnh, toàn thân đã tê dại, không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, ta dùng hết sức đ.â.m “Thị Kích” vào tim nàng ta, vì ba mươi sáu thầy trừ tà đã hy sinh của gia tộc Tư Không, vì tiểu yêu tinh bị bắt từ Yêu Yêu trấn.

Ngay khi ta mất hết sức lực sắp ngã xuống, Tiểu Trà đã trở về, phía sau nàng, còn có Liễu Cố An.

Tại sao, tại sao Liễu Cố An lại hết lần này đến lần khác đưa nàng đến.

Sau đó, hắn ra tay phá vỡ kết giới của ta, khoảnh khắc đ.â.m một kiếm vào cổ họng Chúc Nguy, ta đột nhiên hiểu ra, hắn không phải muốn dẫn Tiểu Trà đến, mà là, hắn muốn đến.

Khoảnh khắc hang động nổ tung, ta ôm Tiểu Trà vào lòng, cảm nhận rõ ràng ngũ tạng lục phủ trong cơ thể mình bị chấn nát.

Hắn hẳn là… cũng rất đau, tiếc là… cũng không cứu được ta.

Ta đứng dậy nhìn thấy Tiểu Trà ngây ngốc nhìn trời, nỗi buồn trong mắt nàng gần như vô tận.

Ngay cả tim ta, cũng đau đớn dữ dội, thì ra, hắn thật sự rất quan trọng…

Sau khi trở về Yêu Yêu trấn, ta cẩn thận làm tra yêu đan của Liễu Cố An, nhớ đến cấm thuật trong cuốn sách kia, yêu đan còn… là có thể tu luyện lại, cái giá phải trả chỉ là lấy mạng đổi mạng.

Thời gian của ta, vốn đã không còn nhiều, tuy ta giấu Tiểu Trà, nhưng kỳ thật ta biết, nàng đã biết.

Ta nói với nàng, ta tìm được cách cứu Liễu Cố An rồi, nàng đỏ mắt nghẹn ngào không nói nên lời, có lẽ, nàng đã đoán được.

Ta không biết Liễu Cố An đã từng trả giá lớn như thế nào vì Tiểu Trà, nhưng ta biết, ta nhất định không thể so sánh được.

Hôm đó, ta dẫn Tiểu Trà đến trước cây trúc xanh tràn đầy sức sống trong sân, nàng không nói gì, cứ ôm ta khóc.

Ta đang nghĩ, như vậy có phải nàng sẽ vĩnh viễn không quên ta hay không?

Nửa đêm, tuyết rơi, chúng ta ngồi trước cửa, nhìn khắp nơi đều là một màu trắng xóa.

Ta hỏi nàng có biết “bạch đầu giai lão” mà con người nói không, nàng ngây ngốc gật đầu.

Nắm tay nàng ta, bước đi trên tuyết, để lại hai hàng dấu chân…

Cứ thế tùy ý đi, cũng không biết đã đi đến đâu, nàng đột nhiên chỉ vào một chỗ, hai mắt sáng long lanh nói: “Lâm Lâm, lúc trước ta chính là nhặt được ngươi ở đó, lúc đó ngươi chỉ nhỏ như này…”

Ta nghe nàng nói chuyện, muốn đáp lại vài câu, nhưng cơ thể lại không khống chế được quỳ xuống đất, ta nghĩ, cuối cùng ta cũng phải rời đi rồi…

Nàng ôm lấy ta, không ngừng gọi tên ta, nước mắt đầm đìa, ta muốn lau mặt cho nàng, nhưng ngay cả sức lực giơ tay cũng không có, muốn nói chuyện, cũng không có sức phát ra tiếng, chỉ có thể mặc cho nàng quỳ trên mặt đất ôm ta vào lòng, khóc nức nở.

Ta không nỡ để nàng đau lòng, sao ta có thể nhẫn tâm để nàng đau lòng chứ? Ta chỉ là… chỉ là muốn nàng nhớ kỹ ta hơn một chút.

Ta không muốn rời xa nàng, ta không muốn rời đi…

Cơ thể đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, ta hơi cúi đầu nhìn, thì ra, đây chính là hồn phi phách tán sao?

Con người, bình thường có thể sống tám mươi năm.

Tiếc là ta… chỉ có mười tám năm…

Tiểu Trà… tạm biệt.

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom