Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan

Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 10



Phu tử cầm hai lá trúc, niệm chú ngữ, sau đó lá trúc biến mất trên trán A Mộc và nữ nhân kia.

Lâm Lâm thay bùa chú cho lão phụ nhân.

A Mộc và nữ nhân kia không có cách nào cứu chữa, phu tử chỉ có thể để hai lá trúc nhập vào, ở bên cạnh lão phụ nhân.

Trời còn chưa sáng, chúng ta thu dọn sân một lượt, liền rời đi, Lâm Lâm nói hắn đã xóa đi đoạn ký ức này của lão phụ nhân.

Đỉnh Thương Sơn, phu tử nói là ở phía nam, cùng một hướng với nhà Lâm Lâm.

Khi trời dần tối, chúng ta đến bến đò, đoạn đường tiếp theo cần phải qua sông, còn chưa lên thuyền phía sau đã xuất hiện một đám người gọi lớn.

“Lâm Lâm công tử…”

“Lâm Lâm công tử…”

“Lâm Lâm công tử…”

Ta quay đầu nhìn lại, thế mà lại là đám cô nương vây quanh phu tử ban ngày, trên mặt Lâm Lâm hiện lên vẻ hốt hoảng, vội vàng lên thuyền, phu tử mỉm cười cũng lên theo, ta đang ngây người, đã bị Lâm Lâm kéo lên thuyền.

Gần như ngay khi thuyền bắt đầu di chuyển, ta liền cảm thấy trời đất quay cuồng, không tự chủ được ngã vào lòng Lâm Lâm.

“Tiểu Trà!”

“Tiểu Trà!”

Ta chậm rãi mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Lâm và phu tử, mỉm cười nói: “Ta không sao, chỉ là đầu óc choáng váng, còn muốn… nôn…”

Ngay khi nói xong, ta đã ghé vào người Lâm Lâm nôn ra.

Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lâm Lâm cứng đờ.

16.

Trước mắt là một màu trắng xóa, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, ta gọi lớn Lâm Lâm và phu tử, nhưng không có ai đáp lại ta.

“Lâm Lâm… phu tử…”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng gầm rú của dã thú, ta trừng mắt nhìn, thế mà lại là đủ loại yêu thú, gần như theo bản năng, ta xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi Lâm Lâm và phu tử.

Không biết chạy bao lâu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong lòng vừa hoảng sợ vừa lo lắng, trời đã tối rồi, nhưng ta không dám dừng lại, bởi vì mắt của đám yêu thú kia có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối.

Ngay khi một con yêu thú sắp bắt được ta, mặt đất chấn động dữ dội, ta ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Trà… Tiểu Trà…”

Là giọng nói của Lâm Lâm, ta mở mắt, nhìn thấy Lâm Lâm, lập tức nhào vào lòng hắn khóc nức nở.

Hắn vỗ về lưng ta hỏi ta làm sao vậy, ta nói ta gặp ác mộng, hắn liền không hỏi nữa, chỉ nói đều là giả, bảo ta đừng nghĩ nữa.

Ta gật đầu, tâm trạng dần dần ổn định lại, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường trong khoang thuyền, bên trong rất đơn giản, bức tranh treo trên tường ngược lại rất đẹp, nhìn kỹ, lại là tranh vẽ người cá, giao nhân sao?

Đầu lại bắt đầu choáng váng, ta vội vàng nằm xuống, nhíu mày hỏi Lâm Lâm: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể xuống thuyền? Ở lại thêm nữa, ta cảm thấy tam hồn lục phách của mình đều sắp rời khỏi thân thể rồi…”

Lâm Lâm nói còn phải ba ngày nữa, trong lòng ta tràn đầy oán giận, một lúc sau, ta vội vàng bảo Lâm Lâm lấy gương cho ta. Lấy gương ra soi, quả nhiên, gương mặt ta nhìn hốc hác hơn rất nhiều, mất đi sức sống như trước kia.

“Haiz…” Ta buông gương xuống, thở dài.

Lâm Lâm nói phu tử đang ở bên ngoài ngồi thiền, ta lại thở dài một tiếng, cũng không biết phu tử có quan tâm ta hay không.

Tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn phần lớn đều hấp thu tinh hoa đất trời vào nửa đêm, đến nửa đêm về sáng mới bắt đầu ngủ, chỉ có ta và Lâm Lâm là khác, Lâm Lâm không cần tu luyện, còn ta, thì không thể tu luyện, cũng không biết là ai, thế mà lại phong ấn yêu thuật của ta.

Ta nằm trên giường, ngọn nến trong khoang thuyền lay lắt, ta nhìn chằm chằm vào gương mặt như ngọc của Lâm Lâm, hỏi ra vấn đề luôn vướng mắc trong lòng: “Lâm Lâm, thành thật khai báo, ngươi và phu tử có phải đang giấu ta chuyện gì không?”

Từ khi rời khỏi Yêu Yêu trấn, ta luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ có một mối quan hệ kỳ lạ, ta không chen vào được.

Lâm Lâm đột nhiên cười một tiếng, đôi đồng tử đen láy sáng ngời: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Ta nghe hắn nói vậy, lập tức gật đầu thật mạnh, sau đó, đầu óc càng thêm choáng váng.

“Liễu Cố An nói với ta, hắn từng nhìn thấy bộ dạng ngươi bị hói một mảng nhỏ.” Giọng nói của Lâm Lâm rất nhẹ, rất chân thật.

Tay ta đang xoa đầu khựng lại, hoảng hốt túm lấy cánh tay hắn hỏi: “Thật sự nhìn thấy rồi sao?”

Lâm Lâm nhắm mắt gật đầu.

Xong đời… xong đời rồi, phu tử nhìn thấy bộ dạng xấu xí của ta rồi, hình tượng xinh đẹp của ta thế mà lại sụp đổ từ lâu rồi…

Ta tức giận đá Lâm Lâm một cái: “Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi làm rụng cánh hoa của ta, ta sao lại bị hói một mảng chứ?”

Nụ cười của Lâm Lâm càng sâu, ta bò dậy đè hắn xuống giường muốn giật tóc hắn, hắn nắm lấy hai cổ tay ta, vừa cẩn thận bảo vệ ta không cho ta ngã xuống.

Thuyền gỗ nhẹ nhàng lắc lư trên mặt nước, Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào mắt ta, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ ta, đột nhiên thời gian như ngừng lại.

Ta đè trên người hắn, nhìn hắn, tóc mai trượt xuống từ vai, rơi xuống bên má Lâm Lâm.

“Tiểu Trà…”

“Lâm Lâm…”

Ta và Lâm Lâm đồng thời lên tiếng, giọng nói của hắn có chút trầm thấp, thấy ta gọi hắn, bèn để ta nói trước.

Thuyền vẫn đang nhẹ nhàng lắc lư, ta cúi đầu mím môi nhìn hắn, trong lòng trào dâng một cảm xúc kỳ lạ.

“Lâm Lâm… ta, ta lại muốn nôn rồi…” Lời còn chưa dứt, ta lại nôn lên người Lâm Lâm.

Gần như ngay khi ta nôn xong ngất đi, ta cảm thấy lực đạo Lâm Lâm nắm cổ tay ta siết chặt, nhanh chóng kéo ta sang một bên.

Trong cơn mê man, ta nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lâm Lâm.

“Lần sau còn nôn lên người ta nữa thì ta sẽ nhổ sạch cánh hoa của ngươi…”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 11



Mấy ngày ở trên thuyền, ta cứ mơ mơ màng màng, khó chịu vô cùng, đáng ghét hơn là còn luôn gặp những giấc mơ hỗn độn, không phải là Lâm Lâm bắt hết tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn, thì là phu tử hy sinh để cứu Yêu Yêu trấn, rồi lại là ta bị một đám yêu thú đuổi theo.

Đáng sợ là, Lâm Lâm thế mà cũng bắt đầu gặp ác mộng, tuy hắn ra sức kiềm chế, nhưng ta đã nhìn thấy giọt mồ hôi trên trán hắn và sự sợ hãi trong mắt hắn khi vừa mở mắt ra mấy lần rồi.

Mỗi khi như vậy, ta đều sẽ nhớ tới lúc Lâm Lâm còn nhỏ cũng thường xuyên như vậy, lúc này, trên người ta sẽ xuất hiện một loại trách nhiệm kỳ lạ, cố gắng chăm sóc hắn.

Nhưng mỗi lần ta hỏi hắn có phải gặp ác mộng hay không, hắn đều im lặng, còn xoay người ôm ta vào lòng, bảo ta nghỉ ngơi cho khỏe.

Ban đầu ta cứ tưởng là do chúng ta chưa từng đi thuyền nên mới như vậy, còn phu tử…

Phu tử rất lợi hại, cho nên phu tử sẽ không gặp ác mộng.

Nhưng mãi cho đến khi phu tử bước vào khoang thuyền nói: “Thuyền đã đi lòng vòng ở đây ba ngày rồi.”

Ta mới giật mình, thì ra chúng ta bị nhốt rồi.

“Ta tìm mấy ngày rồi, cũng không tìm thấy tung tích của yêu quái, nhưng yêu khí lại ngày càng mạnh.” Phu tử nhìn Lâm Lâm đang dựa vào một bên, nhàn nhạt nói.

Ta nghe vậy liền vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài, ánh vào mắt là một màn hơi nước mịt mù, hơn nữa hơi nước này ngày càng dày đặc, có xu hướng tràn vào khoang thuyền.

Đầu óc có chút choáng váng, ta vội vàng buông rèm cửa xuống dựa vào giường, ôm đầu.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Lâm đã ngồi dậy, đang cầm bút vẽ bùa chú, phu tử thì đứng một bên dùng bùa chú Lâm Lâm vẽ bố trí trận pháp, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng ta không khỏi dâng lên một nỗi chua xót, lại đến nữa rồi lại đến nữa rồi, cảm giác này lại đến nữa rồi.

Giữa hai người bọn họ luôn luôn khiến ta có cảm giác chen vào không được, thật sự khiến yêu phát điên.

Haiz.

Phu tử nói chúng ta bị nhốt, nhưng chỉ ngửi thấy yêu khí mà không nhìn thấy bóng dáng yêu quái, mặt nước phẳng lặng như vậy, rốt cuộc là yêu quái gì?

Suy nghĩ một lúc, ta hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi giường, muốn đi giúp đỡ, ai ngờ mới đi được vài bước, đầu óc liền choáng váng, quay cuồng muốn vịn vào vách khoang thuyền, không ngờ lại dùng sức quá mạnh, đ.â.m thẳng vào bức tranh đang treo, kéo cả bức tranh ngã xuống góc thuyền.

Sau đó… thuyền lật.

Thuyền! Lật! Rồi!?

Trước khi nước tràn vào tầm mắt, ta nhìn thấy ánh mắt lo lắng căng thẳng của Lâm Lâm và phu tử lập tức biến thành kinh hãi và khó tin.

Nếu không phải đang chìm trong nước không thể mở miệng, ta thật sự có thể khóc ngay tại chỗ, ta chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, sao có thể làm lật thuyền chứ! Phu tử~.

Nước rất lạnh, ta cảm thấy nhiệt độ tay chân đang giảm dần, nhưng thoát khỏi chiếc thuyền đó, đầu óc ta ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bèn phồng má tìm kiếm bóng dáng của Lâm Lâm và phu tử trong nước, dưới mặt nước lấp lánh, ánh sáng lờ mờ, ta nhìn thấy phu tử và Lâm Lâm đang bơi về phía ta, một người mặc cẩm bào màu đen, một người mặc áo bào màu trắng…

Ta theo bản năng muốn gọi, vừa mở miệng đã bị sặc một ngụm nước, trong lúc hoảng loạn Lâm Lâm đã bơi đến, ôm ta nổi lên mặt nước, phu tử theo sát phía sau.

Ta ho khan một lúc, mở mắt ra phát hiện hơi nước trên mặt sông đã tan đi, nhìn kỹ, bến đò ở ngay trước mặt, thì ra đã đến từ lâu rồi sao?

“Là ảo cảnh.” Phu tử nhìn chằm chằm mặt nước nói.

Ảo cảnh? Ta bám vào cánh tay Lâm Lâm để không bị chìm xuống, nhìn xung quanh, không tự chủ được nhíu mày, ngay cả phu tử cũng không phát hiện ra mình đang ở trong ảo cảnh, chẳng lẽ là một đại yêu?

“Chúng ta lên bờ trước đã.” Lâm Lâm đỡ ta nói.

Trong lúc đó, Lâm Lâm lại một lần nữa lặn xuống nước vớt bọc lớn của ta lên đưa cho phu tử, khi sắp bơi đến bến đò, phu tử xách bọc lớn của ta bay lên, Lâm Lâm cũng vậy, xách ta bay lên bờ.

Chỉ là…

Phía sau đột nhiên xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, hút tất cả chúng ta vào trong, ta còn chưa kịp kêu lên, trên mặt “bốp” một tiếng đã bị một thứ gì đó che lại.

18.

Trong sân bà tiên đào có một cây đào rất to rất cao, trên cây treo rất nhiều thẻ tre nhỏ, trên đó viết vận mệnh của mỗi tiểu yêu ở Yêu Yêu trấn, nhưng bà tiên đào không cho phép bất kỳ tiểu yêu nào nhìn trộm, bà ấy cũng chưa từng xem qua.

Theo lời bà tiên đào, vận mệnh của mình phải tự mình vượt qua, không có cách phá giải, càng không thể biết trước, bởi vì cuối cùng vẫn sẽ trải qua vận mệnh theo một cách khác, căn bản không thể trốn tránh, biết trước, ngược lại sẽ đi thêm nhiều đường sai.

Vượt qua được là may mắn, vượt qua không được là số phận.

Nhưng ta có một chuyện không hiểu, nếu đã không ai được xem, tại sao lại làm ra những thứ này?

Tối hôm đó, ta thừa dịp bà tiên đào đến thư viện của phu tử, lén lút chạy đến dưới gốc cây đào kia, muốn xem thử trên những thẻ tre kia rốt cuộc viết gì.

Quá trình rất thuận lợi, ta không chỉ tìm được thẻ tre của mình, còn tìm được thẻ tre của phu tử.

Chỉ là ta quên mất một chuyện, ta không biết chữ.

Ta vốn định lấy thẻ tre đi, đưa cho phu tử xem thử, nhưng mà ta còn chưa lấy thẻ tre xuống, cây đào đã phát ra ánh sáng lấp lánh, hơn nữa càng lúc càng sáng, như muốn chiếu sáng toàn bộ Yêu Yêu trấn.

Ta hoảng loạn nhất thời không biết làm sao, bèn liều mạng kéo thẻ tre xuống, ai ngờ căn bản không kéo xuống được.

Bên ngoài sân đã có động tĩnh, ta không còn cách nào, chỉ có thể cẩn thận phân biệt nét bút trên thẻ tre, đợi sau đó viết cho phu tử xem.

May mà trước khi bà tiên đào quay về, đã thành công rời khỏi sân.

Ta vừa đi về vừa không ngừng nhớ lại nét bút của những chữ đó trong đầu.

Có lẽ là đường đi có chút xa, cũng có lẽ là động tĩnh hơi lớn, khi ta đi đến thư viện của phu tử, những gì ta nhớ được, cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Ta lật rất nhiều sách, mới tìm được chữ đó, phu tử nhìn chỗ ta chỉ, sau đó nhìn ta mỉm cười đọc một tiếng: “Kiếp.”

Thì ra chữ đó đọc là kiếp.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 12



Ta cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra thêm một chút: “Phu tử, ta thấy trên thẻ tre của chúng ta đều có chữ này, chỉ là, trên thẻ tre của ngài có một chữ, trên thẻ tre của ta có hai chữ, hơn nữa, chữ của ngài màu đỏ, chữ của ta màu đen, ngài có thể đoán được kiếp nạn của chúng ta là gì không?” Ta mong đợi nhìn phu tử, trong lòng ta, phu tử là người thông minh nhất, hắn nhất định có thể đoán được.

Nhưng phu tử chỉ sắp xếp lại những cuốn sách bị ta lật lộn xộn, ôn nhu nhìn ta, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Tiểu Trà cô nương, chữ trên đời này nhiều lắm, ta đoán không được, sau này… đừng đi nhìn trộm nữa.”

Ta thật sự có chút thất vọng, nhưng cũng không tiện quấn lấy phu tử, một lúc sau, ta mới ghé vào án thư đáng thương nhìn hắn: “Phu tử~ Ngài, ngài đừng mách lẻo.”

Ngón tay phu tử đang dọn sách khựng lại, khẽ nói gì đó, ta không nghe rõ, đang định hỏi thì thấy hắn quay đầu nhìn ta, mày mắt nhuộm ý cười, nhẹ giọng nói: “Được.”

Lúc đó ta nhìn gương mặt tuấn tú nho nhã của phu tử, nhất thời không phân biệt được là yên tâm, hay là rung động, tiếng “được” kia, thế mà lại khiến ta có cảm giác như đã nghe ngàn vạn lần.

Từ đó về sau, tuy ta vẫn tò mò không thôi đối với thẻ tre viết vận mệnh kia, nhưng ta nhặt được Lâm Lâm, bởi vậy, sự chú ý của ta chuyển sang Lâm Lâm, dần dần cũng quên mất chuyện vận mệnh.

Mãi cho đến bây giờ, tầm mắt bị thứ gì đó che khuất, thân thể không ngừng rơi xuống, ta mới nhớ đến chuyện này, chẳng lẽ, đây chính là kiếp nạn của ta?

Lâm Lâm tỉnh lại trước, hắn vừa động, ta cũng tỉnh, đưa tay gạt thứ gì đó trên mặt ra, nhìn một cái, thế mà lại là bức tranh giao nhân kia.

Nhìn xung quanh, dường như là một cung điện, những cột đá trắng ngọc bích kéo dài đến vô tận.

Phu tử không tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn tú, chỉ là bộ áo trắng dính chút bụi đất, ta vỗ vỗ cho hắn, quay đầu nhìn Lâm Lâm đang chống kiếm đứng dậy, có chút lo lắng: “Lâm Lâm, sao phu tử lại hôn mê bất tỉnh vậy?”

Đột nhiên một tiếng gió rít bên tai, xen lẫn vài âm thanh kỳ lạ, ta nhìn thấy Lâm Lâm nhíu mày cúi đầu.

“Ở yên đây đừng đi đâu cả, ta đi xem phía trước một chút.” Nói xong hắn đột nhiên dừng lại, đưa tay muốn lấy gì đó từ trong lòng, nhưng khi rút tay ra lại trống không, ta chớp chớp mắt, linh quang lóe lên.

“Lâm Lâm, ta có rất nhiều.” Ta lấy từ trong lòng ra một nắm bùa chú màu vàng cam đưa đến trước mặt hắn, nói với hắn.

Hắn không nhận bùa chú của ta, ngược lại hơi lùi về sau nửa bước, nghiêng nghiêng đầu, trong mắt dường như có chút nghi ngờ, sau đó nắm tay thành quyền giấu ra sau lưng, nhanh chóng xoay người lại.

Ta nhất thời có chút khó hiểu, đứng dậy từ dưới đất, đi đến sau lưng hắn, vừa định hỏi hắn làm sao vậy, đã nghe hắn nói: “Cầm bùa chú ở bên cạnh Liễu Cố An đừng chạy lung tung, ta sẽ quay lại ngay.”

Nói xong hắn liền rời đi, ta ngồi xổm bên cạnh phu tử, tay nắm một nắm bùa chú, nghĩ tới nghĩ lui, đứng dậy chỉnh lại quần áo cho phu tử, sau đó dán một vòng bùa chú xung quanh hắn.

Hài lòng nhìn thành quả của mình, ta vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, bèn kỳ lạ xoay người lại.

Ánh vào mắt là một nam tử mặc áo xanh, nho nhã thanh tú, đang nhìn ta với vẻ mặt vô cảm.

Ta bị dọa sợ lùi về sau nửa bước, sau đó đột nhiên nhớ ra, đưa tay chỉ hắn, lại chỉ vào trục tranh bị ném sang một bên: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi chẳng phải là…”

“Giao nhân.” Hắn mấp máy môi.

Giao nhân?

Hắn ta nhìn không khác gì con người bình thường, không hề lộ đuôi cá, mà là đứng bằng hai chân, chỉ là đôi mắt không chút gợn sóng, nhìn ta thế mà lại không giống như đang nhìn sinh vật sống.

Ta hỏi hắn có phải là hắn ta đưa chúng ta đến đây hay không, hắn ta không lên tiếng, nhàn nhạt liếc phu tử đang nằm trên đất, ta lập tức cảnh giác, chắn trước mặt phu tử, hỏi hắn ta: “Ngươi đưa chúng ta đến đây làm gì? Còn nữa… phu tử hôn mê bất tỉnh có phải là do ngươi gây ra không?”

Giao nhân kia từng bước từng bước tiến lại gần ta, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn phu tử, ngay khi ta định lên tiếng, đã bị hắn ta bất ngờ đẩy ngã xuống đất.

Khuỷu tay hơi đau, quay đầu lại nhìn thấy hắn ta giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay thế mà lại tụ tập một quả cầu ánh sáng màu xanh, nhìn thấy quả cầu ánh sáng đang từ từ di chuyển đến phía trên người phu tử, trong lúc nguy cấp ta trực tiếp cầm trục tranh bên cạnh ném về phía đó.

Chỉ là không ngờ, trục tranh căn bản không chạm được vào quả cầu ánh sáng, trực tiếp bị ném sang một bên, còn giao nhân kia cũng không chút phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào phu tử.

Bùa chú của Lâm Lâm thế mà lại vô dụng?!

Khi quả cầu ánh sáng sắp đi vào n.g.ự.c phu tử, những lá bùa chú kia đột nhiên đều phát ra ánh sáng màu vàng, ngay khi hai luồng ánh sáng xanh vàng đang giằng co, thời gian như ngừng lại một khoảnh khắc.

Chính là khoảnh khắc này, quả cầu ánh sáng kia thế mà lại nhanh chóng đi vào… cơ thể ta!

Không chỉ mình ta, ngay cả giao nhân vẫn luôn vô cảm kia, trên mặt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.

Hắn ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, trên mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh như nước, nhìn vào mắt ta, dùng ngữ khí khẳng định: “Ngươi là yêu.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 13



Hắn ta không biết ta là yêu, ta cũng không thấy kỳ lạ, hiện tại ta chỉ muốn biết, rốt cuộc quả cầu ánh sáng kia là cái gì.

“Vừa rồi thứ đó là gì?” Ta hỏi hắn ta.

Lần này, hắn ta ngược lại tốt bụng trả lời: “Linh Mộng.”

Linh Mộng? Đây lại là cái gì? Thấy hắn ta không muốn giải thích, ta tức giận nhìn hắn ta: “Đều là yêu quái, hà tất phải tự gi/3t lẫn nhau?”

Hắn ta như nghe được chuyện cười, thế mà lại khẽ cười một tiếng: “Tự gi/3t lẫn nhau? Ta và ngươi sao?”

Ta không hiểu hắn ta có ý gì, suy nghĩ một chút, chẳng lẽ hắn ta cũng muốn yêu đan của yêu tinh thực vật?

Đột nhiên hắn ta lại bổ sung một câu: “Ta không cần yêu đan của ngươi.”

Này thì không nói thông rồi, nếu đã không cần yêu đan của ta, chứng tỏ là không muốn hại mạng ta, cho nên… “Vậy ngươi muốn làm gì?”

Hắn ta không nói gì, một lúc lâu sau, hắn ta mới nhíu mày nhìn ta: “Ngươi…”

“Ta làm sao?” Ta tiếp lời hắn ta.

Đúng lúc này, Lâm Lâm cầm kiếm xuất hiện, hắn híp mắt, nhìn giao nhân kia.

Ta vừa nhìn thấy Lâm Lâm, trong mắt lập tức bùng cháy ngọn lửa, có thêm dũng khí, nhanh chóng chạy về phía Lâm Lâm, đứng bên cạnh hắn.

Lâm Lâm cầm kiếm đứng thẳng, giọng nói có chút trầm thấp: “Giao nhân.”

“Đúng vậy, Lâm Lâm, hắn ta chính là giao nhân, nè, giao nhân trên trục tranh kia.” Ta gật đầu phụ họa bên cạnh, đang định nói cho hắn ta biết chuyện vừa xảy ra thì cơ thể đột nhiên trở nên nóng ran, ta vội vàng lùi về sau mấy bước.

Lâm Lâm quay đầu lại còn chưa kịp lên tiếng, ta đã nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu xanh kia bay ra từ n.g.ự.c ta, khoảnh khắc đó, ta cũng không biết tại sao, chỉ theo bản năng kêu lên một tiếng: “Đừng…”

Liền nhìn thấy quả cầu ánh sáng kia lao thẳng vào trong cơ thể Lâm Lâm.

Ta ngây ngốc nhìn gương mặt của hắn, nhào vào người hắn, run rẩy hỏi hắn: “Lâm Lâm, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào đau không? Lâm Lâm…”

Hắn nhíu mày, sau đó giơ tay v**t v* gáy ta: “Đừng sợ, ta không sao!”

Sao ta có thể không sợ chứ, trong lòng ta rất sợ hãi, nỗi sợ hãi này đến một cách vô cớ, nhưng lại rất mãnh liệt.

Giao nhân vẫn luôn im lặng kia khẽ cười thành tiếng, ta quay đầu nhìn hắn ta, thấy hắn ta nhìn phu tử, lại nhìn ta và Lâm Lâm, nhếch môi cười nói: “Thú vị…”

Nói xong hắn ta liền xoay người đi mấy bước, dần dần biến mất, ngay lúc hắn ta biến mất, một giọng nói truyền vào tai.

“Nửa nén nhang nữa ta sẽ quay lại, các ngươi… không ra ngoài được đâu.”

Giọng nói vừa dứt, Lâm Lâm liền chống kiếm quỳ một gối xuống đất, khóe miệng tràn ra một ngụm ma/u tươi.

Ta kinh hô một tiếng, nhào đến trước mặt hắn: “Lâm Lâm, ngươi làm sao vậy?”

Hắn dùng ngón tay cái lau vết ma/u trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn ta: “Ngươi có sao không?”

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, luôn cảm thấy đồng tử của Lâm Lâm sâu thẳm hơn rất nhiều, ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, Lâm Lâm, ngươi…”

“Không sao, ngươi ngồi bên cạnh Liễu Cố An đi.” Hơi thở của hắn có chút nặng nề.

Lời hắn nói khiến ta có chút bất lực, lắc đầu từ chối: “Ta không muốn.”

“Tiểu Trà, ngoan, đến bên cạnh Liễu Cố An đi.” Hắn lại lên tiếng.

Đối mặt với Lâm Lâm lúc này, ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Lâm Lâm, ngươi đừng như vậy, ta sợ.”

Khóe môi hắn cong lên, nắm cổ tay ta, kéo tay ta đang nắm ống tay áo hắn ra, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Lâm Lâm cứng rắn đẩy ta đến bên cạnh phu tử, xoay người lùi ra xa một chút, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt chữa thương.

Ta nhìn thấy trán Lâm Lâm rịn mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, bên môi còn dính vết ma/u chưa lau sạch.

Từ khi nhặt được Lâm Lâm, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lâm Lâm bị thương.

Ta co chân ngồi bên cạnh phu tử, không tự chủ được có chút choáng váng, trong lúc mơ màng, ta như trở về Yêu Yêu trấn, nhìn thấy bà tiên đào, Phù Dung tỷ tỷ, Tú Cầu muội muội…

Còn có phu tử.

Yêu Yêu trấn một mảnh yên bình, tiểu yêu tinh đi kiếm ăn, đi học, tất cả đều như trước kia, nhưng hình như lại có chỗ nào đó khác.

Trong sân ta đột nhiên xuất hiện thêm một tiểu hoa yêu mà ta chưa từng gặp, tên là Thiên La, nàng ta lớn lên rất xinh đẹp, còn nhất định phải để ta gọi nàng ta là tỷ tỷ, đối với những thứ xinh đẹp, ta xưa nay đều không có sức chống cự.

Thiên La sẽ dẫn ta đi chợ của con người, sẽ mua cho ta y phục đẹp, son phấn, trâm cài tóc, ta rất thích Thiên La tỷ tỷ.

Phu tử cũng thường xuyên đến sân nhà ta, hắn luôn mặc một bộ áo xanh, làm tôn lên gương mặt như ngọc, khi cười lên mắt rất đẹp, rất ôn nhu.

Mỗi lần đến, phu tử đều mang cho ta một ít sách, ta chưa bao giờ đọc. Hắn vừa đi, ta liền đem hết sách đến chỗ Thiên La.

Lần thứ ba nhận lấy chồng sách của ta, Thiên La hỏi ta có phải thích phu tử hay không.

Ta suy nghĩ thật kỹ, hỏi Thiên La thích là gì.

Thiên La khựng lại, nói nàng ta giải thích không rõ, chắc là nhìn thấy hắn liền vui vẻ.

Ừm… nói như vậy, ta hẳn là thích phu tử.

Lúc phu tử không đến, ta liền chăm chút cho cây trà trong sân, hoặc là tự mình vẽ lông mày, tiếc là ta luôn luôn vẽ không đẹp, phần lớn thời gian, Thiên La đều sẽ đến giúp ta.

Khi trời quang mây tạnh, ta nằm trên bãi cỏ nhìn trời, luôn cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó, thỉnh thoảng còn ra ngoài đường tìm kiếm, gặp tiểu yêu quen biết, bọn họ còn giúp ta cùng tìm, chỉ là khi bọn họ hỏi ta đánh mất thứ gì, ta lại không nói nên lời.

Mấy lần sau, bọn họ cũng thấy bình thường.

Trên đường tìm đồ, đi ngang qua sân bà tiên đào, ta định vào thăm bà ấy, không ngờ lại bị hai tiểu yêu đào ngăn lại, nói bà tiên đào vẫn đang ngủ say, không thể quấy rầy.

Ta có chút nghi ngờ, bà tiên đào bị thương nặng như vậy sao?

Tiểu yêu đào nói bà tiên đào bị Xích Xà đánh bị thương.

Nếu đã không thể vào, ta xoay người liền rời đi, đi về phía trường học của phu tử, lúc đi qua, phu tử đang lau chùi đủ loại vũ khí.

Ta lượn lờ bên cạnh hắn, chỗ này nhìn nhìn, chỗ kia xem xem, đột nhiên, ta nhìn thấy một thanh kiếm, chỉ vào nó nói với phu tử: “Phu tử, thanh kiếm này đẹp thật đấy.”

Phu tử nói nếu ta thích thì có thể lấy đi, ta lắc đầu, cũng không muốn những thứ lạnh lẽo này, thuận miệng đáp: “Sẽ có người muốn.”

Ngày tháng trôi qua bình lặng, mỗi ngày ta làm nhiều nhất chính là ngồi trong sân ngây ngốc nhìn cửa, đợi mãi đợi mãi, phu tử liền xuất hiện.

Hẳn là phu tử.

Phu tử đến sẽ chỉ bảo Thiên La, còn khen Thiên La thiên phú rất cao.

Mỗi lần nghe những lời này, một cảm giác tự hào liền dâng lên trong lòng, đúng vậy, Thiên La rất thông minh, học gì cũng nhanh, giống như…
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 14



Ta hình như đã quên mất một người.

Ta muốn nói là, Thiên La rất thông minh, giống như người đó thông minh. Nhưng ta không nhớ nổi người đó là ai.

Thiên La nhanh chóng phát hiện ta có gì đó không ổn, kéo ta lại hỏi làm sao vậy, ta nói ta quên mất một người, thế nào cũng không nhớ nổi.

Không ngờ nàng ta nghe xong liền cười, còn hỏi từ khi nào Yêu Yêu trấn lại xuất hiện con người?

Đúng vậy, Yêu Yêu trấn đều là yêu quái, chưa từng xuất hiện con người.

Ta nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn nàng ta.

Nhưng Thiên La đột nhiên vỗ đầu, giật mình đại ngộ: "Ngươi là quen con người ở bên ngoài Yêu Yêu trấn sao?"

Trước khi rời khỏi Yêu Yêu trấn, Thiên La gọi phu tử đến, bảo hắn cùng đi ra ngoài, cùng ta đi tìm người đã quên kia.

Chợ của con người rất náo nhiệt, cũng không biết là đang có lễ hội gì, trong sông thả đầy đèn hoa, phu tử mua hai chiếc, đưa cho ta và Thiên La.

Sau đó Thiên La nói muốn đi mua một thứ, sẽ quay lại ngay, bảo phu tử dẫn ta đi dạo xung quanh.

Ta có chút hồn bay phách lạc, luôn theo bản năng nhìn về phía sau, hứng thú cũng không cao. Phu tử thấy ta như vậy, liền kéo ta đi về phía đám đông cách đó không xa.

Chen chúc đến phía trước, mới phát hiện thì ra là có người đang kể chuyện, nghe một lúc, ta kéo ống tay áo phu tử, nói với hắn: “Phu tử, ta cảm thấy người này kể chuyện không hay chút nào.”

Phu tử khẽ nhướng mày: “Ồ? Không hay vậy chúng ta không nghe nữa, Tiểu Trà muốn đi đâu?”

Trong lòng thật sự có chút buồn bực, ta lắc đầu, cũng không biết muốn đi đâu.

Chen lấn trong đám đông, ta dường như ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, lập tức kéo phu tử đi tìm nguồn gốc của mùi hương.

Nửa đường còn gặp Thiên La đã mua xong đồ quay về, liền kéo nàng ta cùng đi tìm.

Cuối cùng, chúng ta dừng lại trước một gian hàng.

Mùi thơm nức mũi, ta nhìn những thứ tròn vo vàng óng kia, trong lòng có chút nóng ran, dùng bạc đổi lấy mấy viên.

Cầm đồ đi đến trước mặt phu tử và Thiên La: “Phu tử, Thiên La, thứ này ngon lắm, hai người mau nếm thử đi.”

Thiên La cầm một viên cắn một miếng, nói: “Quả thật rất ngon, đây là thứ gì?”

Ta mỉm cười buột miệng nói: “Lâm Lâm nói cái này gọi là hạt dẻ.”

Tay phu tử đang định cầm hạt dẻ khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta: “Lâm Lâm? … Là ai?”

Lâm Lâm?

Ta nhớ ra rồi, người ta quên mất là Lâm Lâm.

Ta có chút kích động nói: “Phu tử, Thiên La, ta nhớ ra rồi, là Lâm Lâm, là Lâm Lâm, phu tử, ngài không nhớ Lâm Lâm sao? Lâm Lâm mà ta nhặt về ấy!”

Thần sắc trong mắt phu tử không chút thay đổi, khi nghe đến cái tên Lâm Lâm cũng như là không quen biết: “Ta chưa từng nghe nói đến Lâm Lâm, cũng không quen biết, còn nữa…”

“Còn nữa ngươi chưa từng nhặt con người nào về cả, Tiểu Trà, có phải ngươi đang nằm mơ không?” Thiên La tiếp lời phu tử, đưa ngón tay chọc chọc vào đầu ta.

Ta lo lắng nhìn xung quanh: “Không phải, ta thật sự đã nhặt được Lâm Lâm, Lâm Lâm đâu? Lâm Lâm đâu?”

Gạt phu tử và Thiên La ra, ta nắm chặt hạt dẻ, xoay người chạy vào đám đông, ta phải tìm được Lâm Lâm, tìm được Lâm Lâm.

Nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy, chỗ nào cũng không có Lâm Lâm, ngay lúc này, giọng nói của phu tử như vọng lại từ thời không xa xôi, ta đột nhiên đứng im, chìm vào bóng tối.

Tỉnh lại, nhìn thấy là gương mặt phu tử, ngơ ngác một lúc, ta túm lấy cánh tay phu tử, hỏi: “Phu tử, Lâm Lâm đâu?”

Phu tử chỉ vào Lâm Lâm vẫn đang ngồi một bên, nói: “Lâm Lâm ở kia mà, có phải gặp ác mộng không?”

Ta nhìn thấy Lâm Lâm, thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu, có chút tủi thân: “Ta mơ thấy ngài quên mất Lâm Lâm. Ta cũng suýt chút nữa thì quên mất.”

Một tiếng cười khẽ truyền vào tai: “Sao ta có thể quên mất Lâm Lâm chứ? Đều là mơ, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Ta gãi đầu, lúc này mới nhớ ra, phu tử thế mà lại tỉnh rồi, nhất thời vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

23.

Nhìn phu tử xé những lá bùa chú ta dán quanh hắn xuống xếp ngay ngắn thành một chồng, ta cẩn thận hỏi: “Phu tử… ngài có chỗ nào khó chịu không?”

Hắn vẫn thong thả dọn dẹp bùa chú, giọng nói nhẹ nhàng: “Không có, ta không hôn mê, chỉ là bị nhốt thôi, ý thức vẫn tỉnh táo.”

Không hôn mê? Ta bò lại gần hơn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Bị nhốt?”

Phu tử đặt chồng bùa chú đã dọn dẹp xong vào lòng bàn tay đưa đến trước mặt ta, đợi ta nhận lấy, hắn đứng dậy, nhìn về phía Lâm Lâm: “Tiểu Trà, Mộng Giao, không phải là trốn trong tranh, mà là bị nhốt trong tranh.”

Mộng Giao bị nhốt trong tranh? Giao nhân kia tên là Mộng Giao sao? Ta chống tay bò dậy: “Vậy chúng ta… đang ở đâu?”

Phu tử xoay người cúi đầu nói: “Trong giấc mơ do Mộng Giao tạo ra.”

Ta có chút không hiểu, chúng ta đang ở trong mơ? Nhưng rõ ràng ta vừa mới tỉnh dậy từ trong mơ, sao lại vẫn còn ở trong mơ?

“Mộng Giao tạo giấc mơ, là để thoát khỏi trục tranh, hắn ta nhốt chúng ta trong mơ, mục đích chính là hút tinh khí của chúng ta, để tăng cường yêu lực của bản thân.”

Lời phu tử nói, ta đương nhiên là tin, nhưng Lâm Lâm không phải yêu quái, tại sao quả cầu ánh sáng kia lại đi vào cơ thể Lâm Lâm?

“Rõ ràng chúng ta mới là yêu quái…” Ta há miệng, lại không biết nói tiếp thế nào.

Ta đi đến trước mặt Lâm Lâm ngồi xổm xuống, muốn đưa tay chạm vào hắn, nhưng lại không dám.

“Tiểu Trà…”

Nghe thấy giọng nói của phu tử, ta quay đầu lại, nhìn thấy lông mày phu tử hơi nhíu lại, sau đó nghe hắn tiếp tục nói: “Trên người Lâm Lâm… xuất hiện yêu khí.”

Giọng nói vừa dứt, tim ta khựng lại, nhìn phu tử với vẻ khó tin: “Ta, ta đã nuôi Lâm Lâm… thành yêu?”

“Trong giấc mơ của Mộng Giao, yêu khí sẽ bị phóng đại, ngay cả yêu lực bị phong ấn của ngươi, thời gian lâu, phong ấn cũng sẽ bị phá vỡ, cho nên, yêu khí trên người Lâm Lâm… không liên quan đến ngươi.”

Ta nghe xong lời phu tử, quay đầu tìm kiếm trục tranh, lại phát hiện trục tranh kia không biết từ lúc nào đã biến mất.

“Ngươi đang tìm cái này sao?” Giao nhân cầm trục tranh trong tay, đột nhiên xuất hiện từ một nơi nào đó.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 15



Ta và phu tử đồng thời nhìn về phía hắn ta, hắn ta nhìn Lâm Lâm, nghiêng mặt cười khẽ: “Ba người các ngươi, thật thú vị… Thôi được, nếu Linh Mộng không thể hoàn thành, vậy ta sẽ tự mình ra tay.”

Nói xong, hắn ta cầm trục tranh nhanh chóng đánh úp về phía ta và phu tử, phu tử phản ứng nhanh chóng kéo ta ra sau lưng, gần như cùng lúc đó, kiếm của Lâm Lâm chắn trước mặt chúng ta, va chạm tạo ra một luồng ánh sáng chói mắt.

Tóc mai bay bay, ta nhìn thấy Lâm Lâm đứng dậy, chậm rãi đi tới, đưa tay cầm lấy kiếm, đ.â.m về phía giao nhân kia.

Giao nhân kia bất đắc dĩ lùi về sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào Lâm Lâm, khẽ lẩm bẩm gì đó.

Ta nhìn thấy hai mắt Lâm Lâm hơi đỏ lên, ánh mắt hung ác vô cùng, ngón tay cầm kiếm hơi trắng bệch.

“Yêu khí trên người Lâm Lâm đang tăng lên.” Phu tử kéo ta lùi về sau mấy bước, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Lâm.

Giao nhân kia rõ ràng bị chọc giận, theo ngón tay hắn ta khẽ động, Linh Mộng lập tức lao ra từ cơ thể Lâm Lâm, Lâm Lâm và phu tử cũng đồng thời đánh úp về phía giao nhân kia.

Trong lúc hỗn loạn, ta nhìn thấy kiếm của Lâm Lâm đ.â.m vào bả vai giao nhân kia, nhưng hắn ta lại giật kiếm ra, vết thương cũng nhanh chóng lành lại.

Còn chưa kịp kinh ngạc, Lâm Lâm và phu tử đã lại đánh nhau với giao nhân kia, trong lúc vạt áo bay bay, kiếm của Lâm Lâm bị giao nhân kia dùng trục tranh hất văng ra.

“Tiểu Trà!” Trong tiếng kinh hô của Lâm Lâm, ta nhìn thấy thanh kiếm kia bay về phía ta, cuối cùng chỉ sượt qua má ta, kéo theo một tia ma/u, đ.â.m vào cột đá trắng ngọc bích phía sau ta.

24.

Yêu lực của ta luôn bị phong ấn, trước đây lúc gặp nguy hiểm, Lâm Lâm luôn chắn trước mặt ta, phu tử cũng vậy, bọn họ thật sự mạnh hơn ta, nhưng lần này, ta cũng muốn bảo vệ bọn họ.

Ma/u trên mặt từ từ chảy xuống, hơi ngứa ngứa, ta nhìn thấy Lâm Lâm và phu tử bị giao nhân kia khống chế, liền lấy từ trong lòng ra một lá bùa chú dán lên kiếm của Lâm Lâm, sau đó dùng sức rút ra.

Giao nhân kia đang hút tinh khí của phu tử và Lâm Lâm, phản chiếu trong mắt ta, chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, giơ kiếm đ.â.m về phía hắn ta.

Hắn ta dường như nhìn thấy, thuận tay ném trục tranh về phía ta.

Trục tranh tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, mở ra trước mặt ta, nhưng kiếm của Lâm Lâm cũng tỏa ra ánh sáng màu trắng, khoảnh khắc đó, như là kiếm mang theo ta, trực tiếp xuyên qua trục tranh, đ.â.m vào mi tâm giao nhân kia.

Hắn ta từ từ buông Lâm Lâm và phu tử ra, nhìn ta với vẻ khó tin, giữa mi tâm dần dần xuất hiện vết nứt.

Trước khi hắn ta nổ tung, Lâm Lâm dùng sức ôm ta vào lòng, theo một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên, giao nhân kia biến mất, chỉ để lại một viên yêu đan.

Tất cả đều khôi phục lại sự yên bình, chúng ta cũng đều chìm vào bóng tối.

Lại tỉnh lại, xung quanh là một khu rừng, phu tử chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa, đầu ta gối lên cánh tay Lâm Lâm.

Ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng, Lâm Lâm cũng chống tay ngồi dậy, nắm cằm ta, nhìn nửa bên mặt ta, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi.”

Hai mắt ta trợn to, mặt ta!!

Ta cuống cuồng bò đến chỗ bọc lớn lấy gương ra, nhìn một cái, suýt chút nữa thì ngất xỉu, con yêu xấu… đầy bụi đất và ma/u me này là ai!!!

Xoay mặt lại, ta rưng rưng nước mắt hỏi phu tử: “Phu tử… chẳng phải ngài nói đó là mơ sao? Sao bây giờ ta lại thành ra như thế này?”

Ngược lại nhìn hai người bọn họ, chỉ có quần áo dính chút bụi đất, ngay cả tóc tai cũng không hề rối loạn.

Lông mày phu tử vốn hơi nhíu lại, sau khi nghe ta nói liền giãn ra, khẽ ho một tiếng: “Ừm… ta quên nói cho ngươi biết, trong giấc mơ do Mộng Giao tạo ra, tất cả những gì trải qua, đều là thật.”

Trên đường đi, ta có chút buồn bực, sao mỗi lần người thảm hại nhất đều là ta?

Ánh nắng xuyên qua rừng cây chiếu xuống mặt đất, ta nắm váy đi giữa hai người, thật sự ủy khuất, tuy Lâm Lâm đã lau mặt cho ta, bôi thuốc rồi, nhưng ta mặc một bộ đồ bẩn thỉu như vậy, đi theo bên cạnh hai người, giống như một người ăn xin.

Đi nửa ngày, mới nhìn thấy một thị trấn, ta nhìn ba chữ treo trên cổng thành, hỏi Lâm Lâm đọc thế nào, Lâm Lâm nói đó là “Bách Điểu thành”.

Vào thành, chúng ta ngồi xuống một quán trà bên đường, dưới ánh mắt kỳ lạ của ông chủ, ta ngồi phịch xuống ghế, bưng chén trà trên bàn lên ừng ực uống một hơi.

Phu tử chỉ nhấp một ngụm, trước mặt Lâm Lâm để một bát hoành thánh, hắn dùng thìa từ từ múc một miếng.

Ta sờ sờ mái tóc rối bù, xoay người nhìn xung quanh, phát hiện người trong thành này thật kỳ lạ, sao ai ai cũng xách theo một cái lồng chim, trách không được gọi là Bách Điểu thành.

Ta chống cằm nhìn Lâm Lâm ăn hoành thánh, thấy sắc mặt hắn bình thường, liền yên tâm, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nghiêng đầu nhìn phu tử.

“Phu tử, ngài nói trong giấc mơ của Mộng Giao, tất cả những gì trải qua đều là thật, vậy giấc mơ ta gặp có phải cũng là thật không?”

Chiếc thìa của Lâm Lâm gõ vào bát sứ trắng, phát ra tiếng “ting”, phu tử thản nhiên đáp: “Giả.”

Haiz, thật thật giả giả, giả giả thật thật, ta thật sự có chút rối loạn, phu tử nói gì thì là vậy đi!

Ta thở dài một tiếng, nói với bọn họ với vẻ tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc, trong mơ ta gặp một yêu tinh còn xinh đẹp hơn hai người nữa! Nàng ta tên là Thiên La, rất thông…”

“Xinh đẹp hơn cả Tiểu Trà sao?” Phu tử đột nhiên lên tiếng.

Câu hỏi chí mạng! Ta nên trả lời thế nào đây?

Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, liếc mắt thấy ánh mắt Lâm Lâm lướt qua người ta, ta nói với giọng hơi thiếu tự tin: “So với ta… kém ta một chút, ừm, kém một chút.”

Dù sao cũng là giả, hai người bọn họ cũng sẽ không thật sự nhìn thấy, nghĩ đến đây, ta lại thẳng lưng.
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 16



Trước khi trời tối, chúng ta tìm một quán trọ, nói muốn ba gian phòng, nhưng ông chủ nói chỉ còn hai gian.

Thật lòng mà nói, ta không muốn để Lâm Lâm và phu tử ở chung một phòng, hai người bọn họ vốn đã có chuyện giấu ta rồi, mấy ngày gần đây, cảm giác bị che giấu này của ta càng thêm mãnh liệt.

Suy nghĩ một lúc, ta quyết định… đổi quán trọ khác.

Nhưng mà hôm nay quán trọ trong thành đều chật kín, cuối cùng lại quay về quán trọ ban đầu, nhưng chỉ còn lại một gian phòng.

Một gian phòng tốt quá, chúng ta có thể ở cùng nhau rồi, hai người bọn họ cũng đừng hòng lén lút nói chuyện bí mật sau lưng ta, ta vội vàng lấy bạc từ trong bọc lớn ra đưa cho ông chủ.

Vào phòng, ta bắt đầu phân chia chỗ, ta ngủ trên giường, phu tử ngủ trên giường tre, Lâm Lâm ngủ…

Ta nhìn một vòng, thử thăm dò hỏi: “… Dưới đất?”

Đương nhiên, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Lâm, ta từ bỏ ý định để hắn ngủ dưới đất.

Vấn đề có chút phức tạp, hay là ta đi tắm rửa thay quần áo trước đã.

Lâm Lâm và phu tử canh giữ ở ngoài cửa, ta tắm xong đi ra, tóc tai vẫn còn ướt sũng, lớp trang điểm cũng rửa sạch, kéo cửa ra, phát hiện chỉ có phu tử đứng ở ngoài cửa.

Hắn nói vừa rồi bên ngoài xuất hiện một trận tiếng thét kỳ lạ, Lâm Lâm đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, ta xách vạt váy chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, một mảng sáng rực, bóng người chen chúc, thật náo nhiệt.

Ta kéo phu tử lại xem, hỏi hắn có thể xuống dưới xem thử không, phu tử nói có thể.

Hưng phấn tột độ, ta đã bước một chân ra khỏi cửa, lại bị phu tử gọi lại: “Qua đây, tóc ngươi còn ướt.”

Hả? Hành động nhanh hơn suy nghĩ, ta đã đi đến trước mặt phu tử, cảm thấy đỉnh đầu ấm áp, nhìn lại, tóc đã khô rồi.

Trong lòng ta khẽ động, lục tìm trong bọc lớn lấy bút vẽ lông mày nhét vào tay phu tử, có chút ngại ngùng cười nói: “Phu tử, ngài… vẽ lông mày cho ta được không?”

Xung quanh dường như đột nhiên yên tĩnh lại, pháo hoa cũng không còn nổ nữa, ta nhìn thấy tay phu tử đang nắm bút vẽ lông mày siết chặt, cúi đầu nhìn mi tâm ta, không biết qua bao lâu, hắn mỉm cười nói: “Tiểu Trà, đợi Lâm Lâm quay về đi.”

Nói xong liền đặt bút vẽ lông mày lên bàn, xoay người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, giọng điệu không chút thay đổi.

Ta chớp chớp mắt, ghé vào bàn cầm lấy bút vẽ lông mày, có chút lo lắng, rõ ràng ta còn chưa bày tỏ tâm ý? Sao lại như đã bị từ chối vậy?

26.

Phu tử vừa ra ngoài không lâu, Lâm Lâm liền đẩy cửa đi vào, hắn đi đến trước bàn đưa tay ra: “Đưa bút vẽ lông mày cho ta.”

Ta chống cằm nhìn hắn một cái, đưa bút vẽ lông mày cho hắn, sau đó cằm liền bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

Lâm Lâm vẽ rất nhanh, cũng rất đẹp. Ta phồng má đi ra ngoài cửa, cổ tay đột nhiên bị Lâm Lâm nắm lấy.

“Tiểu Trà.” Ta quay đầu lại nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, đợi hắn nói tiếp.

Nhưng hắn chỉ nắm cổ tay ta, im lặng nhìn ta chằm chằm, mãi cho đến khi bên ngoài lại vang lên tiếng pháo hoa nổ, ta mới nhìn thấy môi hắn khẽ động, tiếc là, lẫn trong tiếng nổ, ta không nghe rõ hắn nói gì.

Đợi một lúc, tiếng pháo hoa mới dừng lại, ta hỏi Lâm Lâm vừa rồi nói gì? Hắn chỉ khẽ cười một tiếng: “Không có gì.”

Ta đương nhiên là không tin, hắn nhất định đã nói gì đó, nhưng mà, khi ta đi đến chợ náo nhiệt kia, ta đã quên mất chuyện này.

Bách Điểu thành về đêm thế mà lại náo nhiệt hơn cả ban ngày, không thay đổi chính là, trong tay mỗi người vẫn cầm một cái lồng chim.

Bên tai ngoài tiếng người nói chuyện, còn có tiếng chim hót líu lo, lúc này ta mới cảm thấy có chút kỳ lạ, ban ngày, hình như không hề nghe thấy tiếng chim hót.

Lâm Lâm và phu tử đi theo phía sau ta, trong lòng ta tính toán tối nay có nên dạo chơi cả đêm luôn hay không, dù sao quay về quán trọ cũng phân chia chỗ không xong.

Đi chưa được nửa canh giờ, trong lòng ta đã nhét đầy đồ, lúc đi ra từ cửa hàng son phấn, phu tử bị một bé gái đụng trúng.

Hỏi kỹ mới biết, thì ra là bé gái bị lạc mất người nhà, may mà bé gái còn nhớ đường về nhà, phu tử bảo ta và Lâm Lâm đợi ở đây, hắn đưa bé gái về.

Ta ngồi xổm trước cửa hàng, ôm một đống son phấn, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, quay đầu nhìn thấy một đám người đang vây quanh thứ gì đó, định kéo Lâm Lâm đi xem thử.

Tiếng chim hót vẫn chưa dứt, ta ngẩng đầu nhìn thấy đồng tử của Lâm Lâm có chút kỳ lạ, chỉ một thoáng, liền trở lại bình thường, ta ngẩng mặt muốn nhìn kỹ, Lâm Lâm lại nghiêng mặt kéo ta đi về phía đám đông kia.

Gạt những người chắn đường ra, hắn trực tiếp kéo ta đến vị trí đầu tiên.

Thì ra là đang nặn tò he.

Ta nhìn một vòng, tuy nói là tò he, nhưng phần lớn đều nặn hình chim nhỏ, Lâm Lâm nói hắn không muốn, ta bèn để ông chủ nặn một đóa hoa trà.

Cầm que tre đi về chỗ cũ, ta vừa l.i.ế.m tò he vừa cùng Lâm Lâm chờ phu tử.

Tiếng chim hót chưa dứt, pháo hoa lại nổ tung, ánh lửa đủ màu sắc chiếu lên người Lâm Lâm, ta giơ tò he lên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta tự ăn của ta.”

Ánh lửa đỏ rực lóe lên trong mắt Lâm Lâm, cùng với tiếng nổ vang dội, Lâm Lâm cúi đầu nhìn ta.

Ừm… Cảm giác Lâm Lâm lại không ổn rồi, ta cắn tò he, vừa nghĩ lát nữa nhất định phải để phu tử xem xem rốt cuộc Lâm Lâm làm sao vậy.

“Khụ, cái đó, Lâm Lâm, ngươi…”

“Ngọt không?”

Hả? Lâm Lâm đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời ta, ta nhất thời không phản ứng kịp, khi ta ý thức được ý của Lâm Lâm, tình hình đã thay đổi long trời lở đất.

Trong miệng ta còn ngậm một miếng tò he vừa cắn xuống, Lâm Lâm cứ thế mà hôn lên môi ta, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, ta đã hoàn thành một chuỗi tâm lý từ tim đập lỡ một nhịp đến tim đập dữ dội như muốn nhảy ra ngoài, sau đó đến tim đập chậm lại, đồng thời tiếng tim đập lại vang lên rõ ràng bên tai.

Pháo hoa nổ tung trong đầu ta gần như lấn át cả tiếng pháo hoa vừa rồi, nhất thời thế mà lại không thể suy nghĩ bất kỳ vấn đề gì, ta nhìn thấy Lâm Lâm nhắm mắt, cảm thấy Lâm Lâm đang l.i.ế.m khóe môi ta.

Mãi cho đến khi hắn muốn lấy miếng tò he trong miệng ta ra, suy nghĩ của ta như mới vòng vo một vòng lớn trở lại, đưa tay đẩy hắn ra.

Lâm Lâm không tức giận, chỉ nhìn ta cười như không cười, đôi mắt long lanh.

Ta nghĩ mặt ta nhất định đang đỏ bừng, ngây người một lúc, giơ tò he lên, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn và chuỗi vòng tay mã não kia.

Ngơ ngác hỏi một câu: “Ngọt không?”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 17



“Tiểu Trà, Tiểu Trà…”

Ta ghé vào bàn gỗ nắm chén trà, hồi lâu sau mới phản ứng lại phu tử đang gọi ta, quay mặt lại ngây ngốc đáp: “Hả?”

Phu tử chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua…”

“Tối tối tối tối tối hôm… qua, ta…”

“Bé gái tối hôm qua ch/3t rồi.” Phu tử nhàn nhạt cắt ngang sự kích động của ta.

Ồ~ Thì ra không phải muốn nói đến chuyện kia, ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó khựng lại, bé gái kia ch/3t rồi?

Nghe phu tử kể lại, là sau khi hắn đưa bé gái về nhà, vừa rời đi không lâu, liền ngửi thấy một mùi ma/u tanh nồng nặc, khi hắn quay lại xem thì cả nhà bé gái đều đã ch/3t.

Tử trạng thảm khốc, tim đều bị móc sạch.

Nói xong phu tử dừng một chút, hỏi ta vừa rồi định nói gì, trong lòng ta căng thẳng, khẽ che mặt nghiêng người sang, không ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Lâm, hoàn toàn khác với tối hôm qua.

Để giảm bớt sự lúng túng, ta vỗ một cái lên bàn, thao thao bất tuyệt phân tích về cái ch/3t thảm khốc của cả nhà bé gái, trong lúc ta nói, Lâm Lâm và phu tử đều im lặng lắng nghe.

Ta thấy bọn họ vừa nghe vừa nhíu mày, còn tưởng rằng mình đã nói trúng trọng điểm, không ngờ sau khi nói xong, Lâm Lâm khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn phu tử, thì cầm chén trà lên nói một câu:

“Tiểu Trà, đừng có phân tích lung tung.”

Ta nở một nụ cười lịch sự ngồi xuống, tỏ vẻ đồng ý, trong lòng đã dậy sóng.

Vậy vừa rồi tại sao bọn họ lại nghe chăm chú như vậy?

Lâm Lâm cầm kiếm đi đến bên bàn ngồi xuống, lúc mở miệng nói chuyện, ánh mắt lướt qua khóe mắt ta, ta vô cớ nuốt nước bọt, bị nước bọt của mình sặc, ho khan mấy tiếng, cắt ngang lời hắn.

Giành nói trước khi bọn họ hỏi han, ta chủ động nói không sao, đợi Lâm Lâm tiếp tục mở miệng phân tích, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, tối hôm qua ta nói muốn hỏi phu tử chuyện gì nhỉ?

… Đúng rồi, tối hôm qua ta về bằng cách nào?

Khi ta tỉnh táo lại từ trạng thái ngây người, nhìn thấy chính là hai gương mặt im lặng không nói gì của phu tử và Lâm Lâm, phu tử uống trà, Lâm Lâm lau kiếm.

Bầu không khí nhất thời rất yên tĩnh, ta vừa rồi… một chữ cũng không nghe lọt tai, má dường như có chút nóng lên, ta sờ sờ mặt, đứng dậy: “Khụ, cái đó… ta đi tô son một chút.”

Cầm gương, ta nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương, thật sự không hiểu, hôn con người một cái, có di chứng nghiêm trọng như vậy sao?

Không chỉ phản ứng chậm chạp, thỉnh thoảng lại ngây người, ngay cả mặt cũng sẽ đột nhiên đỏ bừng.

Khi ta đang mang khuôn mặt đỏ bừng đi ra ngoài, phu tử nhìn ta một cái thế mà lại bị sặc nước, Lâm Lâm ngược lại bình tĩnh hỏi ta: “Son… còn đủ không?”

Ta nhìn thấy đôi mắt kia liền tức giận, nếu không phải tại hắn, ta sao lại thành ra như thế này, nghiêng mặt đi: “Hết rồi!”

Đến nhà bé gái kia, Lâm Lâm cẩn thận Lâm tra chỗ tim bị móc sạch của bọn họ, phát hiện ngoài vết ma/u loang lổ ở chỗ tim, những chỗ khác đều nguyên vẹn.

Hơn nữa, một nguyên nhân rất lớn khiến chúng ta đến đây là, phu tử nói nơi này ngoài mùi ma/u tanh nồng nặc, còn có yêu khí.

Một đàn chim bay qua bầu trời, ta bắt lấy một chiếc lông vũ rơi xuống, màu xanh lục, rất đẹp, không bao lâu, một đàn chim lớn đều bay về một hướng, nếu nghe kỹ, sẽ phát hiện, không có một tiếng chim hót nào.

Ta có chút kinh ngạc hỏi: “Quả nhiên là Bách Điểu thành, không chỉ chim nhiều, còn huấn luyện tốt như vậy.”

Lâm Lâm ôm kiếm ngẩng đầu nhìn, lấy ra một lá bùa chú, hai ngón tay chụm lại, vừa niệm chú vừa vẽ gì đó, sau đó, lá bùa chú kia liền biến thành một con chim nhỏ, bay theo sau đàn chim kia.

Chúng ta chôn cất cả nhà bé gái theo cách của con người, lúc về quán trọ, phu tử đột nhiên nói: “Nếu yêu quái ch/3t cũng có thể toàn thây thì tốt rồi.”

Ừm… yêu quái ch/3t, phần lớn đều hồn phi phách tán, trừ phi yêu đan có thể được tu luyện lại, nhưng còn phải mượn yêu lực của người khác mới được, cái giá phải trả chính là lấy mạng đổi mạng.

Nhưng mà… “Phu tử, đợi chúng ta lấy được Vạn Cốt Vẫn về Yêu Yêu trấn là sẽ an toàn rồi.”

Nghe ta nói xong, phu tử chỉ cong môi, không nói nữa, Lâm Lâm thì từ lúc ra khỏi nhà bé gái đã không nói gì.

Về đến quán trọ không lâu, lá bùa chú biến thành chim nhỏ của Lâm Lâm cũng bay về. Lâm Lâm cầm bùa chú quan sát một lúc, nói không có gì bất thường.

Quan phủ đã bắt đầu điều tra chuyện này rồi, nếu chúng ta nhúng tay vào, nhất định sẽ không tiện, nếu chúng ta không nhúng tay vào, nhất định sẽ còn có người bị hại.

Ngay lúc chúng ta đang tiến thoái lưỡng nan thì người của quan phủ đã tìm đến cửa, cùng đến còn có… bé gái đã ch/3t kia.

Tim ta thắt lại, nghe thấy bé gái kia chỉ vào chúng ta nói: “Chính là bọn họ, là bọn họ gi/3t cha ta, gi/3t mẹ ta…”

Nhất thời, ta thế mà lại không biết phản bác thế nào, Lâm Lâm và phu tử không giải thích, ngoan ngoãn bị dẫn đi, chỉ là khi một tên thị vệ muốn túm lấy cánh tay ta, Lâm Lâm lạnh lùng nhìn qua, tên thị vệ kia liền rụt tay lại.

Chúng ta không bị đưa đến nhà lao của con người, mà là bị đưa đi gặp thành chủ của Bách Điểu thành.

Thành chủ kia chắc là một lão nhân khoảng bảy tám mươi tuổi, nhìn thấy bọn ta, hắn ngược lại hiền lành nói: "Hai vị công tử và vị cô nương này, đắc tội rồi, đợi quan phủ điều tra rõ ràng, tự nhiên sẽ cho ba vị một lời giải thích."

Ta đang định lên tiếng, Lâm Lâm lập tức nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, ta nghe thấy phu tử chậm rãi nói một tiếng “được”.

Đợi chúng ta được đưa đến chỗ ở, ta mới nói ra hết những nghi ngờ trong lòng, tại sao không nhốt chúng ta vào nhà lao? Tại sao chỉ tin lời nói một phía của bé gái kia? Còn nữa… bé gái kia rõ ràng đã ch/3t…

Lâm Lâm đặt kiếm lên bàn, nhìn phu tử: “Rất nhanh sẽ biết thôi.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 18



Ta nhìn ánh mắt giao nhau của hai người bọn họ, chuông cảnh báo trong đầu vang lên ầm ĩ, bây giờ là tình huống gì? Sao ta lại cảm thấy mình có chút dư thừa?

Trong nháy mắt, những chuyện linh tinh kia liền bị ném ra sau đầu, ta bê ghế chen vào giữa phu tử và Lâm Lâm, nghiêm túc nói: “Phu tử, chúng ta còn cách đỉnh Thương Sơn bao xa?”

Phu tử nhắm mắt, nói: “Nếu xuất phát từ Bách Điểu thành, ba ngày đường là có thể đến.”

Ban đêm, phu tử khoanh chân ngồi xuống đất, chìm vào giấc ngủ, tu luyện tinh khí.

Ta nửa ngồi xổm trước mặt phu tử, nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm, phu tử là yêu quái, nếu hôn yêu quái một cái, cũng sẽ có di chứng nghiêm trọng như vậy sao?

Nhắm mắt lại, ngay khi đôi môi chu ra của ta chỉ còn cách gương mặt tuấn tú của phu tử một ngón tay, ta đã bị người ta bế lên.

Còn chưa mở mắt, hai mắt đã bị bàn tay che lại, đôi môi… cũng bị ngậm lấy.

29.

Là mùi của Lâm Lâm.

Nụ hôn của con người sẽ khiến tim ta đập nhanh, đầu óc choáng váng, thân thể còn bất giác mềm nhũn, ngay cả hô hấp, cũng trở nên gấp gáp.

Ta run rẩy muốn đẩy Lâm Lâm ra, nhưng hắn ôm rất chặt, ta giãy không ra, mãi cho đến khi ta hoàn toàn mất hết sức lực ngã vào lòng hắn, hắn mới buông ra.

Ta ghé vào n.g.ự.c hắn, thở hổn hển, bên tai vang lên tiếng tim đập của Lâm Lâm.

Nói thật, đầu óc ta rối như tơ vò, căn bản không phân biệt được vừa xảy ra chuyện gì, phản ứng còn chậm đến lạ.

Giọng nói của Lâm Lâm có chút khàn khàn, nói bên tai ta: “Ngươi có biết lúc đó ta nói gì không?”

Ta trừng mắt, vành tai dính hơi thở của hắn, hơi ngứa, không nhớ nổi hắn nói lúc nào.

“Tiểu Trà tỷ tỷ, đừng thích Liễu Cố An nữa được không?” Giọng nói của hắn rất nhẹ, nghe như cổ họng còn hơi khàn khàn.

Tim ta khẽ thắt lại, dường như có một sợi dây căng đứt, trong lồng n.g.ự.c mâu thuẫn vừa trống rỗng, vừa tràn đầy.

Rất lâu sau, ta mới tìm lại được giọng nói của mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi đồng tử đen láy sáng ngời của hắn: “Lâm, Lâm Lâm… thích ta?”

Hắn tiến lại gần hơn: “Tiểu Trà tỷ tỷ, ngươi nên biết từ lâu rồi.”

Khi lớp màn che mỏng manh kia được vén lên, ta thật sự biết rồi, nhưng ta lại không biết là bắt đầu từ khi nào.

Nhất thời, ta chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, căn bản không nói nên lời, ngây ngốc nhìn đôi mắt mang theo ý cười của hắn, mãi cho đến khi ánh sáng đỏ nhạt trong mắt hắn ngày càng rõ ràng, ta kinh ngạc đang định hỏi thì hắn khẽ chớp mắt, lại biến mất.

……

Khi ta tỉnh táo lại từ trạng thái ngây người, ta đã ngồi xổm bên cạnh phu tử.

Ta nhìn phu tử vẫn đang nhắm mắt, nhất thời không nhớ nổi vừa rồi muốn làm gì, quay đầu lại liền phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của Lâm Lâm.

Theo bản năng đứng dậy muốn đi tìm, phía sau lại vang lên giọng nói trong trẻo của phu tử.

“Tiểu Trà, Lâm Lâm sẽ quay lại ngay.”

Bước chân khựng lại, tim như lỡ một nhịp, ta quay đầu lại thấy phu tử khoanh chân ngồi dưới đất, đang hơi ngẩng đầu ôn nhu nhìn ta.

Ta cứng nhắc “ồ” một tiếng, trở về chỗ cũ tiếp tục ngồi xổm.

Lâm Lâm đi đâu vậy? Phu tử tỉnh lại từ lúc nào? Ta ngẩn người bao lâu rồi?

Mấp máy môi, ta không hỏi gì cả, hai mắt cũng vô thức nhìn chằm chằm vào cửa gỗ.

Ta là yêu quái, Lâm Lâm là con người, chúng ta… cũng có thể ở bên nhau sao?

Lâm Lâm có nhà riêng của hắn, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải chia tay.

Không đúng không đúng, ta lớn hơn Lâm Lâm mấy trăm tuổi, sao có thể ở bên nhau?

… Rõ ràng ta thích phu tử, sao bây giờ… trong đầu toàn là Lâm Lâm?

Bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng mưa tí tách, phu tử lên tiếng gọi ta: “Tiểu Trà.”

Ta nghiêng mặt chờ đợi lời tiếp theo của phu tử.

“Đối với con người, vẽ lông mày cho nữ nhân, là chuyện chỉ phu quân mới có thể làm…”

Trước đây ta không biết chuyện này, bây giờ nghe được, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng phu tử lại tiếp tục cong môi nhẹ giọng nói một câu:

“Ta không thể.”

Nhớ lại tâm trạng sau khi phu tử từ chối vẽ lông mày cho ta hôm đó, lúc này mới hiểu ra tại sao lại có tâm trạng đó, chỉ là bây giờ lại không cảm thấy buồn, chỉ có một loại… tiếc nuối nhàn nhạt.

Như thể ta và phu tử giống như lời người kể chuyện của con người nói, có duyên mà không phận.

Ta hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt bình thản như nước của phu tử: “Phu tử, trước đây ta thích ngài, nhưng bây giờ… ta cũng không buồn, phu tử không cần phải vì chuyện này mà phiền lòng, phu tử… mãi mãi là phu tử.”

Nghe ta nói xong, phu tử xoay người ngồi ngay ngắn, nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Như vậy… rất tốt.”

30.

Mái hiên vẫn còn nhỏ nước, xuyên qua cánh cửa, tiếng nước tí tách truyền vào trong phòng. Nhìn qua khe cửa sổ, lờ mờ có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài.

Trời sáng rồi, Lâm Lâm không quay về.

Ta xoa xoa chân tê cứng, nhìn phu tử, thấy hắn chậm rãi mở mắt, giữa lông mày hiếm khi hơi nhíu lại, một lúc sau, mới nói một câu: “Lâm Lâm, không quay về.”

Phu tử đứng dậy, vạt áo màu xanh lục khẽ lay động.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra.

Người đi vào là vị thành chủ kia, ngoài cửa là một đám quan binh.

Kết quả đợi một đêm, xác nhận chúng ta là hung thủ gi/3t người.

Trên mặt đất vẫn còn đọng nước, phản chiếu những bóng người nối tiếp nhau, phu tử đứng bên cạnh ta, giọng điệu bình tĩnh: “Có chứng cứ gì?”

“Tối hôm qua vào giờ tý, một nhà ba người ở phía tây thành, bị m.ó.c t.i.m mà ch/3t, có người ở đó, nhìn thấy… đồng bọn của các ngươi.”

Lâm Lâm! Gần như ngay khi hắn nói xong, hơi thở của ta đột nhiên ngừng lại.

“Bọn họ chính là yêu quái chuyên ăn tim người.”
 
Tiểu Trà - Bình Sinh Hoan
Chương 19



Giọng nói đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ của ta trở về, trong nháy mắt, bé gái kia và một nam tử mặc đạo bào đã đi đến trước mặt.

Phu tử nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, kéo ta hơi lùi về phía sau hắn, xuyên qua hai người trước mặt, nhìn thành chủ kia: "Thành chủ, mong ngài suy nghĩ cho kỹ."

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có vị đạo sĩ kia đột nhiên nhắm mắt khẽ niệm gì đó, trong tay cầm một lá bùa chú.

Một lúc sau, ngoài lá bùa chú bị hắn ta nắm đến mức nhăn nhúm, không có bất kỳ thay đổi gì, ta thả lỏng một chút.

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn, thần sắc của bé gái kia rất kỳ lạ, giống như là… người không có ý thức.

Nhưng mà… rõ ràng nàng ta đã ch/3t rồi.

Ta không muốn ở lại đây nữa, Lâm Lâm… ta rất lo lắng cho Lâm Lâm.

Khẽ động ngón tay, ta kéo kéo ống tay áo phu tử, ngẩng đầu nhìn hắn, mãi cho đến lúc này, ta mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của phu tử, và vết ma/u đỏ tươi trên khóe môi.

Tất cả những gì ta cho là bình thường, là bởi vì phu tử đang bảo vệ ta?

Đầu óc đột nhiên đau nhói, trước mắt hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, theo phu tử phun ra một ngụm ma/u, ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, dường như ở đây, ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí nào đó.

Một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên b.ắ.n ra từ lá bùa chú kia, ta vừa giơ tay lên, hai mắt đã bị một bàn tay hơi lạnh che lại.

Sau đó, eo ta bị ôm lấy, bay lên.

Chân vừa chạm đất, ta liền đẩy phu tử ra, vừa xoay người lại, đã nôn ra một ngụm ma/u.

Dùng ngón tay lau ma/u trên môi, ta có chút choáng váng, chẳng lẽ vừa rồi ta bị nội thương?

Phu tử nắm cổ tay ta, nhìn ta với ánh mắt có chút phức tạp.

Ta giật mình, vội vàng nói: “Phu tử, ta ta, ta cảm thấy mình vẫn ổn, cơ thể tràn đầy sức mạnh, ngài… đừng có biểu cảm như vậy…”

Buông tay xuống, phu tử đưa cho ta một viên thuốc: “Không sao, ăn cái này đi!”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cầm viên thuốc lên nuốt xuống.

Nhìn xung quanh, khắp nơi đều đổ nát, không biết là sân hoang phế bao lâu rồi.

“Phu tử… ngài không sao chứ?” Ta nhớ rõ vừa rồi hắn cũng phun ma/u.

“Ta không sao, đạo hạnh của người nọ còn chưa đủ.”

Dù vậy, ta vẫn có chút lo lắng, nhìn chằm chằm vào mặt phu tử, muốn xác nhận xem hắn có thật sự không sao không.

“Lâm Lâm… hẳn không bị bọn họ bắt.”

Ta sững sờ, phản ứng lại, ta biết Lâm Lâm không bị bắt, chỉ là không hiểu rốt cuộc hai người bọn họ có kế hoạch gì, có nguy hiểm hay không.

“Haiz, lúc trước ta nên chăm chỉ học chữ theo phu tử thì tốt rồi, như vậy sẽ biết rốt cuộc kiếp nạn của chúng ta là gì, haiz!” Ta thở dài tiếc nuối.

Một lúc lâu sau, phu tử chắp tay sau lưng bước lên phía trước nửa bước, giọng nói trầm trầm: “Biết rồi chắc cũng vô dụng, Tiểu Trà, kiếp nạn không thể trốn tránh được.”

Có lẽ, từ khi bước chân vào thành này, chúng ta đã rơi vào một cái bẫy.

Trên bầu trời sân nhỏ tụ tập ngày càng nhiều chim chóc, nhưng lại không có một tiếng chim hót nào.

Phu tử nói những người nên đến hẳn là đã đến rồi, bảo ta đừng sợ.

Ta đâu có yếu ớt như vậy, từ khi có ký ức, chắc chỉ có một chuyện có thể khiến ta sợ hãi sụp đổ, chính là người thân và bạn bè đều rời bỏ ta.

May mà, đến nay ta vẫn chưa gặp phải, tiểu yêu tinh ở Yêu Yêu trấn vẫn còn, phu tử cũng ở đây, Lâm Lâm…

Đột nhiên, chim chóc trên không trung đều lao xuống, đen kịt một mảng, phu tử đứng trước mặt ta cầm một lá bùa chú, xung quanh lập tức xuất hiện một vòng sáng màu trắng.

Vạt áo ta và phu tử bay phần phật, cánh cửa đổ nát bị đá văng ra, một đám người đi vào, ai nấy đều cầm chủy thủ.

Đuôi tóc phu tử quét qua má ta, đầu ngón tay hơi nóng lên, ta cúi đầu nhìn bàn tay phải đang khẽ run rẩy.

Chim chóc đã vây quanh, trong đồng tử ta chỉ còn phản chiếu bóng lưng của phu tử.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu vàng phá không bay đến, đẩy lùi đám chim chóc ra xung quanh, ta theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y phải, ngẩng đầu nhìn.

Xuyên qua đuôi tóc bay bay của phu tử, ta nhìn thấy Lâm Lâm một tay cầm kiếm, mặc một bộ cẩm bào màu đen, cầm bùa chú từ trên trời giáng xuống, đôi đồng tử đen kịt sâu thẳm.

“Bảo vệ nàng cho tốt.” Ngay khi phu tử thu tay lại, giọng nói trong trẻo của Lâm Lâm đồng thời truyền vào tai ta.

Lâm Lâm cầm kiếm xoay người lại, mũi kiếm chỉ xuống đất, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng tuấn tú thẳng tắp của hắn.

Phu tử ôm ta lùi về sau nửa bước.

Còn chưa nhìn rõ Lâm Lâm đã làm gì, chỉ thấy đám chim chóc bị đánh bật ra trước đó lại bay lên lần nữa, lao về phía đối phương.

Lâm Lâm nhanh chóng múa kiếm như phá thiên quân, trực tiếp nhắm vào thành chủ đang được bảo vệ ở trung tâm. Hàng vạn con chim chóc theo sau Lâm Lâm ào ạt lao tới.

Ta hơi kinh ngạc nhìn phu tử, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: “Ta từng nói những điều nên học, không nên học, Lâm Lâm đều đã học hết rồi.”

Thì ra… thế mà lại là thật!

“Lâm Lâm thiên phú dị bẩm, xem ra, không phải là con nhà bình thường.” Giọng nói của phu tử lại vang lên.

Ta nghẹn lời, nhìn thiếu niên phong thái hơn người kia, lần đầu tiên tò mò về thân thế của hắn, rốt cuộc là gia đình như thế nào mới sinh ra được con người vừa đẹp trai vừa thông minh như Lâm Lâm?

Chỉ trong nháy mắt, kiếm của Lâm Lâm đã xuyên qua một đám đạo sĩ và quan binh, kề vào cổ thành chủ kia.

"Thành chủ của Bách Điểu thành? Hừ." Lâm Lâm nghiêng đầu, hai ngón tay giơ lên một lá bùa chú, hắn khẽ thổi, lá bùa chú kia liền bốc cháy trong tay hắn. Cùng bốc cháy với lá bùa chú là đám chim chóc phía sau Lâm Lâm và những tên quan binh mặt mày vô cảm kia.

Gương mặt thành chủ kia đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn gầm lên một tiếng giận dữ, cùng đám đạo sĩ kia biến thành những con chim khổng lồ, lông vũ màu đen xanh, đồng tử màu đen lam.
 
Back
Top Bottom