Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 60: Phải sống, đợi anh về



Mạnh Tịch nghĩ, nếu Cố Bắc Cương vẫn không tin, cô sẽ phải để lộ việc mình có hệ thống trước mặt anh.

Cô đã cố gắng hết sức để giấu sự tồn tại của hệ thống.

Không ngờ lần này Cố Bắc Cương dừng lại, anh nhìn Mạnh Tịch nói: "Em nói đi! Thuốc đó trông như thế nào?"

"Hả?" Mạnh Tịch hơi ngẩn người, cô không ngờ Cố Bắc Cương lại đồng ý nhanh như vậy.

Cố Bắc Cương: "Muốn anh đi thì nói nhanh lên!"

"À, được." Mạnh Tịch hồi tưởng một chút, rồi nói: "Thuốc đó gọi là tử hoa địa đinh, lá của nó chủ yếu mọc quanh gốc, xếp đều đặn như tòa hoa sen. Lá phía dưới nhỏ nhỏ, hơi tam giác; lá phía trên dài dài hình bầu dục.

Lúc em đến thấy nó còn đang nở hoa, hoa nhỏ, màu tím, phần giữa hoa nhạt màu hơn, còn có những vân tím.

Cành hoa mảnh mai, dài bằng lá. Ở giữa cành hoa còn có hai lá bắc nhỏ mảnh."

"Em nói, là cây thạch thảo dại phải không?" Cố Bắc Cương nghe mô tả của Mạnh Tịch xong, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

"Đúng rồi." Giọng Mạnh Tịch càng lúc càng run rẩy, cô cố gắng đáp lời Cố Bắc Cương.

Nghe câu trả lời này, trong lòng Cố Bắc Cương có chút nắm chắc.

Anh biết thạch thảo dại quả thật có thể giải được nọc của một số loại rắn độc, nhận biết một số dược thảo cần thiết cũng là kỹ năng sinh tồn cơ bản.

Tuy bác sĩ quân y nói loại cỏ này không có tác dụng với rắn ngũ bộ, nhưng Mạnh Tịch biết về loại dược thảo này, ít nhất chứng tỏ cô cũng hiểu biết đôi chút.

Có lẽ… cô thực sự có thể tự giải độc? Thử xem, dù sao không tin cô, cứ mang cô ra khỏi đây thế này, cô cũng không sống nổi.

Chi bằng thử xem.

"Anh đi tìm thử xem, em cố chịu đựng." Cố Bắc Cương đứng dậy, đi về phía cửa hang, đến cửa hang anh đột nhiên quay đầu lại nhìn Mạnh Tịch với vẻ mặt nghiêm trọng: "Phải sống, đợi anh về, cho em uống thuốc giảm nhẹ xong, anh sẽ đưa em đi tìm bác sĩ, nhất định phải cố gắng đừng ngủ."

"Được, em sẽ không ngủ đâu, anh mau đi đi." Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương gật đầu.

Dù biết mình sẽ không chết, nhưng thấy Cố Bắc Cương hút độc cho mình, giờ còn lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cô vô cùng biết ơn.

Người đàn ông này tuy độc miệng, nhưng chính trực cũng là chính trực thật, miêu tả về anh trong sách là chính xác.

Dặn dò Mạnh Tịch vài câu xong, Cố Bắc Cương không dừng lại nữa, nhanh chóng rời khỏi hang.

Xác định Cố Bắc Cương đã đi, Mạnh Tịch mới vội vàng đổi huyết thanh kháng nọc rắn ngũ bộ từ hệ thống ra.

Cô nhanh chóng pha thuốc, rồi dùng ống tiêm chích vào tĩnh mạch cánh tay.

Tiêm xong huyết thanh, trong lòng Mạnh Tịch yên tâm hơn nhiều.

Chỉ là cô đã tiêm huyết thanh cho mình, còn Cố Bắc Cương thì chưa biết xử lý thế nào.

Mạnh Tịch quả thật có thấy tử hoa địa đinh ở gần đây, nhưng vị trí cụ thể cô không nhớ nữa.

Bảo Cố Bắc Cương đi tìm thuốc, chỉ là để đuổi anh đi thôi.

Máu anh hút vào không gây c.h.ế.t người, ra ngoài tìm được thuốc rồi về tiêm huyết thanh cũng được.

Chỉ là Mạnh Tịch không biết, phải dùng cách nào để tiêm huyết thanh vào cơ thể anh.

Cụ thể phải làm sao, đến lúc đó tùy cơ ứng biến, Mạnh Tịch tiêm xong cho mình, lập tức đổi thêm một liều thuốc nữa, tạm giấu trong túi áo.

Làm xong những việc này, Mạnh Tịch mới hỏi Nãi Đoàn: [Nãi Đoàn, tôi bị rắn độc cắn, sao hệ thống không có cảnh báo nguy hiểm?]

[Ký chủ, khi nào cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống mới cảnh báo, nguy hiểm thông thường thì không có đâu.]

[Nguy hiểm thông thường? Tôi bị rắn độc cắn, cái này c.h.ế.t người được đấy nhé?]

[Không c.h.ế.t được đâu, ký chủ, cửa hàng hệ thống có thuốc, chữa được, không c.h.ế.t đâu.]

Hina

Mạnh Tịch: "..."

Được được được, cô không nói gì được.

Cô thoát khỏi hệ thống, không thèm để ý đến Nãi Đoàn nữa.

Nãi Đoàn vẻ mặt vô tội tắt bảng điều khiển hệ thống.

Sau khi thoát khỏi hệ thống, Mạnh Tịch ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi, đống lửa chưa tắt, bên trong còn tia lửa, cô thêm vài thanh củi vào thì nó cháy lên.

Trong không khí tỏa ra mùi thịt rắn cháy khét, phát ra tiếng "xèo xèo" cháy khét.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 61: Anh ra ngoài đợi em



Mạnh Tịch cứ thế vừa sưởi ấm vừa đợi.

Một lúc sau, Cố Bắc Cương mang theo ít dược thảo trở về hang.

"Mạnh Tịch, anh tìm được thuốc rồi!" Anh cầm thảo dược chạy vào hang, thấy Mạnh Tịch vẫn còn mở mắt, anh thở phào nhẹ nhõm: "Phải làm sao, em nói anh nghe."

Mạnh Tịch chỉ vào dược thảo trong tay Cố Bắc Cương: "Nhai nát nó ra, đắp lên vết thương trước."

Cố Bắc Cương không nói hai lời, trực tiếp cho thảo dược vào miệng nhai.

Sau khi nhai thuốc thành bã, anh đắp thuốc lên vết thương của Mạnh Tịch.

"Rồi sao nữa?" Cố Bắc Cương hỏi.

Mạnh Tịch cắn răng, nhìn Cố Bắc Cương nói: "Đưa liềm cho em, rạch vài vết thương để phóng huyết!"

"Liềm à?" Cố Bắc Cương ngoái đầu nhìn con liềm dưới đất, anh suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong túi áo ra một con d.a.o găm quân dụng đưa cho Mạnh Tịch: "Em dùng cái này đi!"

Dao găm quân đội?

Nhìn thấy chữ khắc trên con dao, Mạnh Tịch khá ngạc nhiên, cô không ngờ Cố Bắc Cương lại chịu đưa cho cô dùng vật dụng mình có được từ quân ngũ.

Sau khi cầm d.a.o găm, Mạnh Tịch nhìn vào tay mình, rồi đánh liều định cứa vào ngón tay.

[Ký chủ, đừng làm thế.]

Nãi Đoàn đột ngột kêu lên.

[Không làm không được! Nếu chỉ uống thuốc để giải độc, Cố Bắc Cương sẽ nghi ngờ mất, tôi không muốn để lộ chuyện có hệ thống trước mặt anh ta đâu.]

[Cứa trực tiếp sẽ rất đau đấy.]

[Đúng là sẽ đau thật, Nãi Đoàn à, tôi không dám ra tay nữa rồi. Hối hận quá, sao lại nghĩ ra cái cách thả m.á.u ngốc nghếch này chứ.]

Cố Bắc Cương thấy Mạnh Tịch cứ do dự mãi, bỗng lên tiếng: "Sợ đau à? Để anh giúp em nhé."

"Không phải vậy, em chỉ nghĩ ra là không cần dùng d.a.o để rạch đâu, anh cứ ra khu rừng bên cạnh tìm vài cái gai, miễn là dài và cứng là được, chỉ cần chích nhẹ một cái thôi." Mạnh Tịch nhanh trí nghĩ ra cách này.

Chích một lỗ nhỏ còn dễ chấp nhận hơn là dùng d.a.o cứa.

Hơn nữa, dùng gai chích cũng tiện cho Mạnh Tịch tìm cách cho Cố Bắc Cương uống thuốc.

Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch vài lần, cuối cùng vẫn làm theo lời cô, đi tìm về vài cái gai cứng.

Anh đưa gai qua ngọn lửa một lúc để khử trùng, rồi mới đưa cho Mạnh Tịch.

Lần này Mạnh Tịch không còn lý do để trốn tránh nữa, cô cầm lấy gai, cẩn thận chích vào đầu ngón tay mình.

Cô cắn chặt môi, cơn đau lập tức ập đến, nhưng không khó chịu như cô tưởng tượng.

Một giọt m.á.u tươi chảy ra từ ngón giữa, Mạnh Tịch không để ý đến nó, cô dứt khoát lấy hết can đảm, thả m.á.u tất cả mười ngón tay.

Hina

Mười đầu ngón tay của con người đều có huyệt vị, chúng được gọi chung là thập tuyên huyệt.

Thập tuyên huyệt tuy không thuộc mười bốn kinh lạc, nhưng có mối liên hệ mật thiết với kinh mạch, là một trong những huyệt vị thường dùng trong lâm sàng, có tác dụng tỉnh thần khai khiếu, thanh nhiệt giải co giật.

Ngoài ra, đôi khi khi cơ thể xuất hiện triệu chứng ngộ độc, cũng có thể thông qua việc chích thập tuyên huyệt để thả m.á.u giải độc.

Vì vậy Mạnh Tịch không phải chích bừa, đây cũng được coi là một phương pháp kết hợp Đông Tây y, sử dụng tử hoa địa đinh và chích huyệt thả máu, kết hợp với kháng huyết thanh Tây y để điều trị.

Cách này có thể giảm thiểu tối đa tác động của nọc rắn đối với cơ thể.

Sau khi chích xong mười ngón tay, Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương nói: "Anh ra ngoài đợi em, những chỗ khác cần chích ở trên người, anh ở đây không tiện, đợi em chích xong gọi anh vào sau."

Lúc này quần áo của Cố Bắc Cương đã ướt sũng, bên ngoài mưa vẫn rả rích.

Nhưng nghe lời Mạnh Tịch, anh vẫn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Mạnh Tịch không chích thêm chỗ nào trên người nữa, cô chỉ muốn đuổi Cố Bắc Cương ra ngoài một lúc thôi.

Sau khoảng bốn năm phút, Mạnh Tịch lại gọi Cố Bắc Cương vào.

Cố Bắc Cương vào thấy sắc mặt Mạnh Tịch bình thường, quả thật không có vẻ gì nguy hiểm đến tính mạng, mới ngồi xuống bên đống lửa sưởi ấm.

Mạnh Tịch thấy Cố Bắc Cương ngồi xuống, đứng dậy bước đến trước mặt anh, nói: "Đưa tay ra đây!"

"Làm gì?" Cố Bắc Cương hỏi.

"Thả m.á.u chứ còn làm gì nữa! Cố Bắc Cương, đừng có giả vờ không biết."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 62: Có hàng, thân hình này đúng là có hàng!



"Thôi không cần." Cố Bắc Cương lắc đầu với Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch biết trước tên ngoan cố này có thể sẽ từ chối điều trị, cô nói: "Anh tưởng chỉ hút vài giọt m.á.u là không sao à? Đúng là lượng độc đó không đủ để gây c.h.ế.t người, nhưng anh có biết hậu quả của nó không? Nếu không điều trị, đầu tiên miệng anh sẽ loét, sau đó niêm mạc đường tiêu hóa sẽ bị tổn thương, về sau anh rất có khả năng mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng.

Vốn dĩ chân anh đã không tốt, giờ lại thêm nhiều vấn đề như vậy, anh nghĩ anh còn có khả năng chăm sóc mẹ anh không? Bà lo lắng cho anh nhất, anh lại để bản thân ốm đau suốt đời, tuổi già của bà còn phải lo lắng cho anh, cả đời này bà còn có ngày nào yên ổn không?

Nhanh lên, vừa rồi thuốc là anh nhai, nước thuốc anh đã uống rồi, giờ chỉ cần thả m.á.u nữa thôi."

"Em tốt bụng đến vậy sao?" Cố Bắc Cương ngẩng mặt nhìn Mạnh Tịch, hỏi ngược lại.

Lại nữa rồi.

Động một tí là nghi ngờ ý đồ của người khác.

Làm Mạnh Tịch thực sự mệt mỏi.

Nếu không phải vì Cố Bắc Cương bị trúng độc vì cô, cô thật chẳng buồn quan tâm đến anh, Mạnh Tịch bất đắc dĩ nói: "Em đúng là không tốt bụng đến thế, nhưng anh bị trúng độc thật sự là vì em, anh cứ coi như em tâm trạng tốt, tiện thể muốn giúp anh.

Hơn nữa, bây giờ trong núi vẫn đang mưa, chúng ta đã vào sâu trong núi, em còn cần anh dẫn em ra ngoài, giờ chúng ta cũng coi như cùng một thuyền, anh ngã xuống cũng chẳng có lợi gì cho em."

Hina

"Anh thấy..." Cố Bắc Cương định nói anh thấy mình không sao.

Nhưng anh chưa nói hết câu, Mạnh Tịch đã ngồi xuống, kéo tay anh qua: "Em muốn em thấy, không cần anh thấy."

Sau khi kéo tay qua, Mạnh Tịch trực tiếp chích thủng một ngón tay của Cố Bắc Cương.

Cố Bắc Cương nhíu mày, nhưng thấy Mạnh Tịch đã chích rồi, anh cũng không nói gì nữa.

Thấy Cố Bắc Cương im lặng, Mạnh Tịch nghĩ thầm, quả nhiên cứ mạnh tay một chút là được.

Rất nhanh, Mạnh Tịch đã chích xong mười ngón tay của Cố Bắc Cương.

Tiếp theo mới là phần chính.

"Cởi áo ra." Mạnh Tịch đột nhiên thốt ra một câu

Cố Bắc Cương tưởng mình nghe nhầm, anh nghi ngờ nhìn Mạnh Tịch: "Em nói gì?"

"Cởi áo trên ra, có một huyệt vị ở lưng, còn cần chích thêm một mũi." Mạnh Tịch bổ sung.

"Lưng ư?" Cố Bắc Cương nghi ngờ nhìn Mạnh Tịch: "Chỗ khác cần chích là ở lưng sao?"

"Đúng vậy." Mạnh Tịch khẳng định gật đầu.

Cố Bắc Cương lập tức chỉ ra điểm đáng ngờ: "Nếu là ở lưng, vừa rồi sao em tự chích được?"

"Em chích không phải ở lưng, mà là ở đùi." Mạnh Tịch nghĩ thầm người đàn ông này thật là tỉ mỉ, may mà cô đã chuẩn bị sẵn: "Nếu anh không ngại c** q**n trước mặt em, em cũng không ngại chích ở đùi, dù sao em là bác sĩ, bệnh nhân trước mặt em không phân biệt nam nữ."

"Anh không cởi cái nào hết." Cố Bắc Cương nói.

Mạnh Tịch lắc đầu: "Không được, đã bắt đầu thả m.á.u rồi, phải để khí huyết lưu thông mới có tác dụng, chỉ còn một huyệt vị nữa thôi, nhất định phải chích, không thể nửa vời được.

Anh không muốn cởi áo thì c** q**n đi, huyệt vị ở đùi dễ chích hơn."

Vừa nói, Mạnh Tịch còn liếc nhìn về phía đùi Cố Bắc Cương, cô còn nói thêm một câu: "Sợ gì chứ, có phải chưa từng thấy đâu."

Vừa nãy quần rơi xuống, chẳng phải đã thấy rồi sao?

"Anh cởi áo." Cố Bắc Cương đột nhiên nói nhanh, mặt anh đỏ bừng, có vẻ như nhớ lại chuyện quần rơi xuống lúc sáng nên hơi xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Để cho chuyện này nhanh chóng qua đi, Cố Bắc Cương trực tiếp bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Áo sơ mi của Cố Bắc Cương hoàn toàn bị mưa làm ướt, qua lớp vải ướt, Mạnh Tịch đã cảm nhận được thân hình Cố Bắc Cương rất có hàng.

Chờ anh cởi áo sơ mi ra, để lộ tám múi cơ bụng sáng bóng trước ngực, Mạnh Tịch lập tức mở to mắt.

Hừ! Tên đàn ông chó này tuy hơi đáng ghét, nhưng thân hình vẫn khá có hàng đấy.

Mặc đồ thon thả, cởi ra đầy đặn.

Tên đàn ông khó ưa này quả thật có ngoại hình không tệ, đúng như trong sách miêu tả.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 63: Đàn ông trần truồng có sao đâu



"Khụ khụ khụ!" Cố Bắc Cương cởi xong quần áo, thấy Mạnh Tịch vẫn chưa ra tay, không nhịn được ho khan vài tiếng: "Anh sẵn sàng rồi."

"Ồ, được được được." Mạnh Tịch lau nước miếng ở khóe mắt, vội vàng đứng sau lưng Cố Bắc Cương.

Cô lấy ống huyết thanh từ trong túi áo ra.

Hina

Đúng vậy, việc bảo Cố Bắc Cương cởi áo để tiêm huyết thanh vào kinh mạch sau lưng mới là mục đích thật sự khi Mạnh Tịch bịa ra chuyện huyệt đạo trên cơ thể.

Để tránh gây nghi ngờ trong quá trình tiêm, Mạnh Tịch đã chuẩn bị trước cho Cố Bắc Cương: "Khi kim châm vào huyệt đạo, anh sẽ cảm thấy lạnh buốt, như có chất lỏng chảy vào, sau vài giây sẽ đau. Đây đều là phản ứng bình thường, đừng ngạc nhiên, tuyệt đối không được cử động, nếu không kim gãy trong huyệt đạo sẽ rất phiền phức."

"Được." Cố Bắc Cương không mấy để tâm đến lời Mạnh Tịch, thực ra anh không tin châm cứu có thể thần kỳ đến thế, nhưng anh đã thấy Mạnh Tịch bị rắn cắn mà vẫn bình thường, nên đành phải tin.

Mạnh Tịch: "Chuẩn bị xong rồi, em bắt đầu nhé!"

Cố Bắc Cương: "Bắt đầu đi!"

Mạnh Tịch hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đ.â.m kim vào huyệt đạo của Cố Bắc Cương. Cô cẩn thận ấn ống tiêm, huyết thanh từ từ chảy vào.

Cố Bắc Cương chỉ cảm thấy một luồng lạnh thấm qua vết kim, sau đó là cơn đau nhói.

Anh nghiến răng chịu đựng cơn đau, trong lòng lại tò mò về kỹ thuật châm cứu của Mạnh Tịch.

Chẳng lẽ y thuật của cô giỏi vậy thật? Chỉ châm một huyệt đạo mà thật sự có những cảm giác như cô nói.

Theo huyết thanh được tiêm vào, Cố Bắc Cương cảm thấy cơ thể dần dần nhẹ nhõm, anh không biết đây có phải là ảo giác không.

"Xong rồi." Mạnh Tịch rút kim ra, nhanh chóng bỏ ống tiêm vào túi áo, đồng thời dùng ngón tay ấn lên vết kim.

Thực ra trong bao bì ống tiêm có kèm bông gòn, nhưng lúc này Mạnh Tịch không dám dùng, sợ Cố Bắc Cương nghi ngờ, đành phải dùng cách thô sơ này để cầm máu.

"Không cần ấn nữa." Cố Bắc Cương ra hiệu cho Mạnh Tịch buông tay: "Không phải cần để m.á.u chảy ra sao?"

"Không được, chỗ châm có mạch máu, nếu buông tay m.á.u sẽ phun ra, em đã để chảy một ít rồi." Mạnh Tịch thầm nghĩ, nếu để chảy nhiều thì thuốc cũng chảy ra hết, còn làm được gì nữa.

Để tránh m.á.u chảy ra, Mạnh Tịch ấn nhẹ một lúc.

Sau khi chắc chắn m.á.u không chảy ra nữa, cô mới buông tay, đi sang bên kia ngồi sưởi ấm.

Lúc này Cố Bắc Cương mới có vẻ không thoải mái cầm áo lên, định mặc vào.

"Đàn ông tr*n tr**ng có sao đâu." Mạnh Tịch cúi đầu nói: "Anh cứ phơi áo đi, dù sao mưa càng lúc càng to chúng ta cũng không đi được, em cúi đầu không nhìn anh đâu."

Mặc quần áo ướt vào người quả thật không thoải mái, Cố Bắc Cương suy nghĩ một lúc, lấy một cành cây, vắt áo lên trên.

Mạnh Tịch có chút ghen tị, thầm nghĩ làm đàn ông thật tốt, cô không thể cởi áo ra phơi như vậy được, chỉ có thể ngồi gần lửa hơn một chút.

"Em chắc chắn bây giờ không xuống núi sẽ không c.h.ế.t chứ?" Cố Bắc Cương vẫn còn lo lắng.

Tuy anh không thích Mạnh Tịch, nhưng dù sao đây cũng là một mạng người, hơn nữa chuyện hôm nay là do anh sơ suất, không kiểm tra hang động kỹ, mới khiến Mạnh Tịch bị rắn cắn.

Mạnh Tịch sưởi ấm bên đống lửa, gật đầu: "Yên tâm, không c.h.ế.t đâu, nếu c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi, anh biết độc của rắn ngũ bộ mà, nếu em không giải được độc, giờ này chắc đã bất tỉnh rồi."

Nghe vậy, Cố Bắc Cương không nói gì nữa.

Anh suy nghĩ một lúc, đi lấy bánh từ đáy giỏ đeo lưng ra.

Nhờ có dược liệu che phủ, vải bọc kín, những chiếc bánh bên dưới không bị ướt.

Chỉ là đã lạnh ngắt.

Vừa hay có lửa, Cố Bắc Cương dùng que xiên bánh, đặt lên trên lửa nướng.

Chẳng mấy chốc, mùi bánh nướng thơm phức tỏa khắp hang động.

Sau khi bánh nóng, Cố Bắc Cương lấy hai cái đưa cho Mạnh Tịch: "Ăn đi!"

"Cảm ơn!" Mạnh Tịch vừa cảm ơn vừa nhận lấy.

Giờ đây Cố Bắc Cương đã quen với những lời cảm ơn của Mạnh Tịch, cô nói nhiều lần đến mức anh cũng không thấy có gì lạ nữa.

Hai người chia nhau ăn hết bánh, nhưng mưa bên ngoài vẫn tiếp tục rơi.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 64: Thân hình đẹp thì có ích gì



Cố Bắc Cương nhìn cơn mưa bên ngoài nói: "Mưa này một lúc nữa chưa tạnh đâu, dù có tạnh thì đi về nửa đường chúng ta cũng có thể bị ướt.

Vùng núi này toàn đất vàng, mưa xuống đường trơn trượt, cố đi về có thể té ngã trên đường.

Nhỡ nửa đường mưa to trở lại, chúng ta cũng không tìm được chỗ trú, có lẽ đêm nay phải ngủ lại đây."

"Ngủ lại đây?" Mạnh Tịch nhìn hang động tối om, nhíu mày lo lắng: "Nếu nửa đêm có rắn bò vào thì sao?"

"Anh ra ngoài nhặt ít củi quanh đây, đốt lửa to lên, có lửa rắn sẽ không dám vào đâu." Cố Bắc Cương nói.

Nhặt củi? Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương đã đứng dậy, hỏi: "Bên ngoài vẫn đang mưa, anh định ra ngoài bây giờ sao?"

"Không đi bây giờ thì trời sẽ tối mất." Cố Bắc Cương không sợ mưa: "Dù sao anh cũng đang tr*n tr**ng, không sao đâu, nhặt củi về vừa lúc áo cũng khô."

Sương mù bên ngoài quả thật đang xuống.

Đã đến nước này, Mạnh Tịch cũng không thể từ chối: "Vậy anh cẩn thận nhé."

"Được." Cố Bắc Cương gật đầu, sau khi trả lời xong anh còn ngạc nhiên, anh không ngờ có ngày mình lại có thể nói chuyện bình thản với Mạnh Tịch nhiều như vậy.

Nhận ra điều này, sắc mặt Cố Bắc Cương bỗng trở nên lạnh lùng, xoay người nhanh chóng bước ra khỏi hang động, anh không muốn bị những lời ngon ngọt của Mạnh Tịch mê hoặc.

Trước đây Mạnh Tịch cũng từng nói sẽ thay đổi, nhưng kết quả thì sao?... Hừ.

Mạnh Tịch nhìn qua cửa hang, thấy dáng người khỏe khoắn nhanh nhẹn của Cố Bắc Cương lao vào màn mưa.

Bóng lưng anh rất đẹp, tuy nửa th*n d*** không thuận tiện di chuyển, nhưng phần thân trên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Eo anh thon gọn, toát lên vẻ đẹp của sức mạnh cường tráng.

Mạnh Tịch không khỏi cảm thán, hóa ra cơ thể một người có thể hấp dẫn đến thế.

Trước đây, cô không thích đàn ông cơ bắp, luôn cảm thấy một thân toàn cơ bắp trông thô kệch, không đẹp.

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy cơ thể của Cố Bắc Cương, mới nhận ra làn da khỏe mạnh và vóc dáng có thể quyến rũ đến vậy.

Cách phân bố cơ bắp đó, giống như hình ảnh giải phẫu cơ trong sách y khoa mà cô từng thấy, hoàn hảo đến từng chi tiết.

Từng khối cơ đều rõ nét, tràn đầy sức mạnh.

Cố Bắc Cương còn lắc lắc nước trên tóc, thân hình tr*n tr** đung đưa trong màn mưa, trông thật mạnh mẽ và hoang dã không thể tả.

Chậc chậc chậc, Mạnh Tịch không nhịn được trợn trắng mắt, không biết anh không mặc áo lắc lư cái gì.

Bề ngoài nghiêm túc, thực chất là tên đàn ông giả vờ đạo mạo.

Chốn hoang dã thế này, làm gì mà diêu dương phong tao vậy chứ.

Thân hình đẹp thì có ích gì.

Hina

Một khuôn mặt lạnh như băng nhìn phát bực.

Cố Bắc Cương không đi xa, chỉ nhặt vài cành cây gần căn nhà rồi quay lại hang động.

Anh nhặt những cành khô dưới lớp lá trong rừng, không bị ướt nhiều, nên vừa ném vào lửa đã bắt lửa rất nhanh, cháy rất mạnh.

Sau khi lửa cháy to, Cố Bắc Cương bế quần áo lên sưởi, tiện thể che đi sáu múi cơ bụng của mình.

Trong hang động yên ắng.

Mạnh Tịch nhìn trời dần tối, mới chợt nhớ ra hỏi Cố Bắc Cương: "Chúng ta không về, mẹ sẽ lo lắng mất, sức khỏe của bà không chịu nổi lo lắng đâu!"

"Không sao đâu." Cố Bắc Cương vừa mặc lại quần áo đã sấy khô vừa đáp lời Mạnh Tịch: "Trước đây anh đi săn trên núi, gặp bão tố cũng thường ở lại hang động không về, đã nhiều lần rồi, bà ấy biết, sẽ không quá lo."

Thực ra trong lòng Cố Bắc Cương cũng không yên tâm, nhưng tình hình đã như vậy rồi, lo lắng cũng vô ích.

Hôm nay anh lên núi, nhiều người đã thấy, chắc khi biết anh không về, mấy người bạn thân trong thôn sẽ ghé thăm mẹ anh.

Trả lời xong câu hỏi của Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương không nhịn được nhếch mày cười bất đắc dĩ, anh cũng không hiểu sao mình lại trả lời câu hỏi của cô.

Làm như Mạnh Tịch thật sự quan tâm đến mẹ anh vậy?

Dù Cố Bắc Cương không nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng Mạnh Tịch vẫn đoán được qua nụ cười của anh, chắc chắn người đàn ông này lại đang nghĩ xấu về cô.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 65: Hoàn thành nhiệm vụ ẩn



Đúng là nói chuyện không hợp thì nửa câu đã nhiều, Mạnh Tịch nhận ra dù mình làm gì cũng không được Cố Bắc Cương công nhận.

Thôi thì cô cũng không phí lời nữa, gục đầu xuống đầu gối ngủ gật.

Không có việc gì làm, Cố Bắc Cương cũng nhanh chóng buồn ngủ.

Trước đây khi thực hiện nhiệm vụ trong quân đội, anh phải ẩn nấp ở những nơi môi trường khắc nghiệt.

Những nơi còn tệ hơn đây, Cố Bắc Cương vẫn ngủ được.

Nên lúc này trong hang động anh cũng không thấy khó chịu gì, dựa vào tảng đá lớn phía sau rồi nằm xuống.

Chẳng bao lâu sau, Cố Bắc Cương đã chìm vào giấc ngủ.

Trên tảng đá vang lên tiếng thở đều đặn của Cố Bắc Cương.

So với Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch khổ sở hơn nhiều.

Hina

Ban đầu cô còn gục đầu xuống chân ngủ gật một lúc.

Nhưng tư thế này chỉ ngủ được mười hai mươi phút thôi, ngủ lâu chắc chắn sẽ đau lưng mỏi cổ.

Sau khi thay đổi vài tư thế vẫn không ngủ được, Mạnh Tịch đành ngáp ngắn ngáp dài ngồi thẫn thờ.

Cô không dám nằm ngủ như Cố Bắc Cương.

Dù sao cô vừa vào hang động đã gặp rắn—

Có thể ngồi đây sưởi ấm đã là can đảm lắm rồi, bắt cô nằm xuống đất ngủ, thà c.h.ế.t còn hơn.

Thôi vậy, ngồi một đêm, coi như trực đêm ở bệnh viện vậy.

Vừa ngáp, Mạnh Tịch vừa vào hệ thống, cô hỏi Nãi Đoàn: [Nãi Đoàn, tôi chán quá, có trò gì giải trí để g.i.ế.c thời gian không?]

[Ký chủ, chúng ta có thể chơi trò chơi nè, nối chữ, thơ phú hoặc đố chữ đều được nhé~]

Chơi trò chơi? Nối chữ, thơ phú, cái nào cũng chán.

Thà ngồi không còn hơn.

[Không chơi! Cứ thức vậy! Chán chết.]

[Haiz, nhớ điện thoại 5G quá.]

Mạnh Tịch đành chịu đựng, thỉnh thoảng lại bỏ thêm củi vào lửa.

Nếu buồn ngủ quá thì cô chợp mắt một lát.

Không biết mười mấy tiếng dài đằng đẵng trôi qua thế nào, cuối cùng cũng đến sáng.

Chờ ánh sáng bình minh chiếu qua cửa hang vào trong, Cố Bắc Cương vừa ngáp vừa tỉnh dậy.

Lúc thức giấc, Cố Bắc Cương cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.

Từ khi bị thương, đã một năm rồi anh chưa ngủ ngon giấc nào.

Mỗi đêm đều bị cơn đau chân hành hạ không ngủ được.

Không ngờ đêm qua lại ngủ ngon trong hang động tối tăm ẩm ướt này, thật kỳ lạ, trong môi trường tệ như vậy mà chân lại không đau.

Trong lúc Cố Bắc Cương đang cảm thán, trong đầu Mạnh Tịch vang lên giọng điện tử ngọt ngào của Nãi Đoàn.

[Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ ẩn giúp Cố Bắc Cương giảm đau chân một lần đã hoàn thành, phần thưởng nhiệm vụ đã có hiệu lực, xin hỏi có muốn đổi ngay bây giờ không.]

Nghe thấy giọng nói này, Mạnh Tịch đang ngủ gật mệt mỏi bỗng sáng mắt lên.

Không uổng công hôm qua cô tốn nhiều tâm sức, khi tiêm huyết thanh cho Cố Bắc Cương, cô đã nhanh tay thêm thuốc giảm đau đặc hiệu cho xương gãy vào.

Vết thương của Cố Bắc Cương là vết thương cũ, đau âm ỉ, loại đau này nếu không thường xuyên dùng thuốc giảm đau thì rất dễ hết.

Không ngờ mèo mù vớ cá rán, Mạnh Tịch chưa kịp dùng thuốc ở nhà, đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn như vậy.

Mục đích cô vội vàng hoàn thành nhiệm vụ là vì tò mò phần thưởng nhiệm vụ ẩn là gì.

Tiếc là bây giờ Mạnh Tịch không thể đổi thưởng, vì cô không biết hệ thống sẽ cho ra thứ gì, sợ vật phẩm quá to bị Cố Bắc Cương phát hiện.

Vì an toàn, Mạnh Tịch đành phải kìm nén sự tò mò của mình.

Cô nói với Nãi Đoàn: [Chưa nhận đâu, đợi xung quanh không có ai rồi hãy nói, được không?]

[Được, ký chủ, phần thưởng không có giới hạn thời gian nhận.]

[Ừm ừm!]

Trời sáng rồi, mưa cũng tạnh, Cố Bắc Cương đứng dậy nhìn đống lửa đã tàn, củi anh nhặt về đã cháy hết.

Vậy là người phụ nữ này thức cả đêm để thêm củi sao?

Chân anh, có phải vì được sưởi ấm cả đêm nên mới không đau không?

"Anh ra ngoài xem thời tiết thế nào." Cố Bắc Cương đứng dậy, quyết định ra ngoài xem mưa còn rơi không, anh báo với Mạnh Tịch hướng đi của mình.

Mạnh Tịch nghe Cố Bắc Cương nói, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, lần đầu tiên cô cảm thấy giọng anh không còn mang theo cái lạnh thấu xương nữa.

Có lẽ vì đêm qua chân không đau, nên sát khí trong người anh cũng giảm bớt nhiều.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 66: Một cơn mưa nhỏ sao có thể làm khó được anh



Mạnh Tịch cười tít mắt gật đầu với Cố Bắc Cương: "Anh đi đi, cẩn thận nhé!"

Lúc cười, mắt cô cong cong thành khe hẹp, Cố Bắc Cương chưa từng thấy Mạnh Tịch cười như vậy, một thoáng anh thấy hình như cô cũng không đáng ghét như trước.

Lúc này tâm trạng Mạnh Tịch cũng tốt, vô tình hoàn thành nhiệm vụ ẩn, trong lòng cô tất nhiên là vui vẻ lắm.

Tâm trạng vui vẻ hiện rõ trên gương mặt.

Cố Bắc Cương nhanh chóng quay lại hang động, nhìn Mạnh Tịch nói: "Có vẻ mưa sẽ không rơi nữa, nhưng đường núi lúc này lầy lội, chắc chắn rất khó đi, hay đợi một hai tiếng nữa rồi xuống núi?"

"Không đợi nữa, bây giờ xuống núi luôn." Lúc này Mạnh Tịch chỉ muốn về đổi phần thưởng, cô tò mò không thể kiềm chế được, một người bình thường đột nhiên có được chút năng lực đặc biệt thì sao mà kìm nén được cái h*m m**n khám phá đó.

Hơn nữa: "Chúng ta không về cả đêm, mẹ chắc chắn sẽ lo lắng, về sớm xem sao!"

"Vậy thì đi." Cố Bắc Cương vừa nói vừa nhìn chằm chằm Mạnh Tịch, anh thấy cách cư xử của Mạnh Tịch khác trước quá nhiều.

Từ khí chất đến cách nói năng.

Nếu không phải khuôn mặt đáng ghét này quá quen thuộc, Cố Bắc Cương thậm chí còn nghĩ Mạnh Tịch là một người hoàn toàn khác.

Có lẽ những gì cô nói là thật, cô đã nhận ra lỗi lầm của mình, quyết định sống tốt hơn, nên mới tự xem xét lại bản thân từ trong ra ngoài, và tạo ra sự thay đổi lớn như vậy.

Nhưng với cái đầu óc ngu ngốc đó của cô, liệu có thật sự hiểu được vấn đề không?

Không phải Cố Bắc Cương coi thường Mạnh Tịch, thực sự là anh đã từng thấy chữ cô viết, cứ mười chữ thì tám chữ sai.

Cô thậm chí còn viết sai tên mình, Mạnh Tịch, có khi còn viết thành Mạnh Tĩnh.

Thế mà còn đòi thi đại học... nên Cố Bắc Cương không tin cô biết y thuật, rõ ràng là đến năm mười lăm tuổi vào thành phố mới học chữ.

Mà học còn tệ nữa.

Chữ còn chẳng biết mấy, thì sao có thể biết y thuật?

Nhưng hôm qua Mạnh Tịch đã giải được nọc rắn ngũ bộ.

Loại độc mà ngay cả bác sĩ quân y cũng bó tay, dù có kịp đưa đến bệnh viện cũng hầu như không thể cứu được, vậy mà Mạnh Tịch lại giải độc một cách dễ dàng.

Điều này khiến Cố Bắc Cương phải xem xét lại về y thuật của Mạnh Tịch.

Có lẽ y thuật của cô không tồi, cô biết huyệt vị, thảo dược, chỉ là những thứ này được các lang y già truyền miệng, nên cô mới không biết chữ?

Khó hiểu quá, Cố Bắc Cương thấy Mạnh Tịch thay đổi đến mức anh không hiểu nổi.

Hai người đều mang tâm sự, chậm rãi bước xuống núi trong bùn lầy.

Không ai nói gì.

Xuống núi rồi, đường đi dễ dàng hơn nhiều.

Hina

Lúc về đến nhà, Trần Mai đã nấu sẵn nước gừng, đun sẵn nước nóng đợi hai người.

Đêm nay Trần Mai tất nhiên là lo lắng, nhưng so với lo lắng, bà tin tưởng bản lĩnh của Cố Bắc Cương hơn, con trai bà là một người anh hùng có khí phách, từng chiến đấu với tội phạm trên chiến trường.

Một cơn mưa nhỏ sao có thể làm khó được anh?

Lo lắng thì lo lắng, nhưng trong lòng Trần Mai vẫn tin tưởng, Cố Bắc Cương sẽ đưa Mạnh Tịch về an toàn, nên bà đã đun nước nóng, nấu nước gừng, ngóng chờ ở nhà.

Đợi đến khi hai người về nhà, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vừa về đến nhà, đã bị Trần Mai gọi vào bếp, bà bảo mỗi người uống một bát nước gừng.

Uống xong nước gừng, Trần Mai lại nói với Mạnh Tịch: "Bị mưa ướt, lại dẫm bùn về, người vừa lạnh vừa bẩn, hay là con tắm rửa thay quần áo trước đã, rồi chúng ta ăn cơm."

"Vâng, con đi tắm trước!" Mạnh Tịch chủ động nói.

Cô vừa định đi lấy thùng nước thì bị Trần Mai đẩy đi: "Con về tìm quần áo đi, nước để Bắc Cương mang qua cho."

Cố Bắc Cương sờ sờ mũi, nghĩ bụng mình cũng bị mưa ướt mà, từ khi cưới vợ, mẹ anh gần như quên mất đứa con trai này rồi.

Dù trong lòng đang than thở, nhưng Cố Bắc Cương bên ngoài không dám không nghe lời Trần Mai, anh cũng nói với Mạnh Tịch: "Em qua trước đi."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 67: Cha con đâu có ngốc như thế!



"Vậy được!" Thấy Trần Mai và Cố Bắc Cương đều nói vậy, biết chắc là không cần phải xách nước, cô lập tức về tìm quần áo, cũng đỡ phải mệt.

Về đến phòng, Mạnh Tịch lục tủ quần áo một lúc, tìm ra được ít quần áo để thay.

Chẳng mấy chốc, Cố Bắc Cương đã mang nước đến đổ vào thùng tắm, còn thử nhiệt độ nước hộ cô mới đi ra.

Sau khi Cố Bắc Cương đi ra, Mạnh Tịch không vội tắm ngay, mà mở hệ thống trước, cô nói với Nãi Đoàn: [Nãi Đoàn, đổi phần thưởng y tế của nhiệm vụ ẩn!]

[Vâng, thưa ký chủ, bắt đầu đổi.]

[Đổi thành công, nhiệm vụ lần này ký chủ nhận được 1000 điểm, một bộ kim bạc, giờ phát thưởng cho ký chủ.]

Giọng Nãi Đoàn vừa dứt, điểm cửa hàng của Mạnh Tịch tăng thêm 1000 điểm, trong tay cô xuất hiện một bộ kim bạc được gói trong vải.

Kim bạc? Phần thưởng hệ thống cho, lại là dụng cụ y tế sao?

Tuy hiện giờ Mạnh Tịch cầm kim bạc này không dùng được, nhưng cô vẫn rất hài lòng với phần thưởng này.

Chỉ dùng có một viên thuốc giảm đau mà được một bộ kim bạc, nhìn thế nào cũng thấy có lời.

Mạnh Tịch nhẹ nhàng mở gói vải ra, thấy bên trong xếp ngay ngắn chín cây kim bạc.

Mỗi cây kim đều lấp lánh ánh bạc nhẹ, đầu kim sắc bén vô cùng, như có thể xuyên thủng mọi chướng ngại.

Thân kim mảnh mai và trơn láng, chất liệu tinh khiết, không có một chút tì vết.

Quan sát kỹ, còn có thể thấy trên kim khắc những đường vân tinh tế, giống như một loại phù văn bí ẩn nào đó.

Mạnh Tịch không nhận ra những ký hiệu đó, nhưng Mạnh Tịch nhận được mấy chữ trên gói vải bọc kim: Cửu Dương Thần Châm.

Với phẩm chất của bộ kim này, nếu Mạnh Tịch đem ra ngoài, nói là do sư phụ truyền lại, chắc chắn không ai nghi ngờ.

Tốt tốt tốt, cũng coi như có được một bằng chứng đáng tin cho thân phận bác sĩ giả của Mạnh Tịch.

Đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ mà đã được phần thưởng như vậy, Mạnh Tịch có chút mong đợi những nhiệm vụ ẩn khó hơn.

Mạnh Tịch cẩn thận cất kim bạc đi, bắt đầu c** q**n áo tắm rửa.

Sau khi cởi hết quần áo, cô bước vào thùng tắm, tắm rửa kỹ trong nước nóng.

Ngâm trong nước ấm thật thoải mái, Mạnh Tịch muốn ngâm thêm một lúc, thư giãn một chút.

Nhưng nghĩ đến Cố Bắc Cương cũng còn đang đợi tắm, cô đành phải tắm xong rồi vội vàng mặc quần áo vào.

Sau khi mặc quần áo xong, Mạnh Tịch mở cửa, cô vừa định quay người bê thùng tắm thì Cố Bắc Cương đột nhiên không báo trước đã đi vào sau lưng cô.

Rồi Cố Bắc Cương không nói không rằng, bê luôn thùng nước tắm của Mạnh Tịch ra ngoài.

Thấy thứ riêng tư như vậy bị bê ra ngoài, Mạnh Tịch không nhịn được dùng ngón chân cào đất đến ba mẫu.

Hina

Thấy Cố Bắc Cương đổ nước tắm, Mạnh Tịch còn chưa kịp nói cảm ơn đã chạy thẳng vào bếp.

Thấy Mạnh Tịch chạy trốn, mặt mày Cố Bắc Cương cũng như táo bón, anh chắc chắn là không muốn làm việc này.

Nhưng mẹ anh chỉ vào mũi anh nói: "Có mắt không vậy, đi đổ nước giúp vợ con đi, cha con ngày xưa đâu có ngốc như thế!"

Mạnh Tịch bước vào bếp, không lâu sau, Cố Bắc Cương cũng đi vào theo.

Anh vào lấy nước để về phòng tắm.

Sau khi Cố Bắc Cương tắm xong, cả nhà mới quây quần bên bàn ăn bắt đầu dùng bữa.

Bữa sáng là cháo loãng và bánh bao trắng vừa ra lò do Trần Mai cẩn thận nấu.

Trong thời buổi thiếu thốn vật chất này, một bữa sáng như vậy đã được xem là khá phong phú, nhưng đối với Mạnh Tịch lại có phần khó chấp nhận.

Những món ăn này nhạt nhẽo, chẳng có chút hương vị gì, khiến cô thực sự khó nuốt.

Chỉ ăn chưa được nửa cái bánh bao, Mạnh Tịch đành bất lực đặt xuống.

"Mạnh Tịch à, con phải ăn nhiều một chút, vốn dĩ dạ dày con đã không tốt, nếu không chịu ăn uống đàng hoàng thì sao được? Bánh bao này mẹ hấp rất mềm, con ăn thêm vài cái cũng không sao đâu." Trần Mai thấy Mạnh Tịch chỉ ăn nửa cái bánh bao đã đặt đũa xuống, vội vàng khuyên cô ăn thêm.

Ăn được nửa cái bánh bao đã là giới hạn của Mạnh Tịch, cô thực sự không thể ăn thêm được nữa, đành phải nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Trần Mai.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 68: Sao hôm nay lại không giấu nữa?



"Mẹ ơi, con ăn một bát cháo rồi, no rồi ạ."

"Ôi trời, bát cháo này nấu toàn nước không, nhạt nhẽo thế này thì no làm sao được? Trước kia con ăn nhiều hơn bây giờ nhiều." Trần Mai nhìn Mạnh Tịch với vẻ không đồng tình, rồi lại lấy thêm hai cái bánh bao bỏ vào bát cô.

Nghe câu này, Mạnh Tịch không khỏi đỏ mặt.

Cô hiểu rõ, Trần Mai nói vậy hoàn toàn là vì nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng không phải là người ăn nhiều.

Nhưng mỗi lần rõ ràng nguyên chủ ăn không hết, vẫn cứ ôm bánh bao trong nồi về phòng cất.

Trần Mai tưởng nguyên chủ đã ăn hết số bánh bao mang đi đó.

Thực tế là, nguyên chủ cất bánh bao lại, mỗi tuần gói mang về nhà mẹ đẻ một lần.

Có khi bánh bao để cứng ngắc, mang về nhà mẹ đẻ còn bị chê bai, nói nguyên chủ toàn mang đồ bỏ đi về nhà.

Dù vậy, nguyên chủ vẫn không ngừng mang đồ về nhà mẹ đẻ.

Nguyên chủ đang dùng cách vơ vét nhà chồng để lấy lòng nhà mẹ đẻ.

Nhưng trong sách miêu tả nguyên chủ thế nào, sách nói nguyên chủ không biết ơn, trong sinh nhật Tần Phượng chỉ xách vài cái bánh bao cứng ngắc đến.

Lại không hề nhắc đến, lần đó nguyên chủ mang bánh bao đến chỉ là một trong nhiều lần cô ấy mang bánh bao về mà thôi.

Còn về quà sinh nhật, nguyên chủ đã mua riêng, sách càng không nhắc nửa lời.

Nguyên chủ ngày ngày tích trữ bánh bao, khiến Trần Mai có ảo giác rằng nguyên chủ ăn rất nhiều.

Chuyện này nguyên chủ làm mà không hề đỏ mặt hay thấy áy náy, giờ Mạnh Tịch đến gánh cái nồi này, chỉ thấy vô cùng ngượng ngùng.

"Con no thật rồi, mẹ ạ."

Nói xong, cô lại đặt những cái bánh bao Trần Mai bỏ vào bát trở lại giỏ.

Cố Bắc Cương đứng bên lạnh lùng quan sát, chuyện Mạnh Tịch giấu bánh bao, Trần Mai không biết, nhưng anh lại rất rõ.

Sao hôm nay lại không giấu nữa?

Chẳng lẽ cô đột nhiên khôn ra thật, nhận ra những người đó hoàn toàn không đáng để bấu víu?

Thấy Mạnh Tịch kiên quyết không ăn, Trần Mai cũng đành bó tay, chỉ có thể nói: "Vậy trưa mẹ nấu cơm sớm, Mạnh Tịch, trưa con muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được ạ." Mạnh Tịch dù không quen, cũng không kén chọn, cô phải dần dần thích nghi, mẹ Trần Mai nấu gì cô sẽ ăn nấy.

Đợi cô học được cách nhóm lửa, nắm được độ lửa, rồi tự tay làm, mới tự do quyết định muốn ăn gì.

Ăn sáng xong, Mạnh Tịch dọn dẹp bát đũa, bắt đầu đi sắp xếp số thuốc nam mình đã hái được.

Chuyến này hơi đáng tiếc, tuy đã vào sâu trong núi, nhưng lại gặp mưa to, Mạnh Tịch không hái được dược liệu quý hiếm nào.

Trong gùi chỉ có những dược liệu thông thường, cô cũng không biết ông Cố có coi được không.

Nhưng đã hái được dược liệu về, Mạnh Tịch vẫn quyết định đến hỏi thử.

Hina

Nhà hiện giờ không có ai, Cố Bắc Cương xuống đồng, Trần Mai cũng đi theo.

Việc nặng Trần Mai làm không được, nhưng những việc đơn giản bà vẫn có thể phụ giúp, cũng coi như làm bạn với Cố Bắc Cương.

Cố Bắc Cương trồng lạc trong ruộng nhà, giờ đang là cuối hè, là mùa thu hoạch lạc, anh phải ra đồng đào lạc lên.

Vừa mới mưa xong, giờ mặt trời mọc, đất ruộng mềm xốp, là lúc tốt nhất để đào.

Trần Mai thì đi theo, đứng bên cạnh phủi đất bám trên lạc.

Lạc thu hoạch được có thể đem ép dầu, dầu có thể bán hoặc tự dùng.

Khi hai mẹ con đi, Trần Mai đã nói với Mạnh Tịch bọn họ đi đâu, Mạnh Tịch vốn định đi theo.

Cô nghĩ muốn có được sự tin tưởng của Cố Bắc Cương, vẫn phải thể hiện chút thành ý, chẳng hạn như chủ động chia sẻ việc đồng áng trong nhà.

Nhưng nghĩ lại, có được sự tin tưởng của Cố Bắc Cương không phải là việc có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Cô thay bàn chải đánh răng, mua băng vệ sinh mới là điều cấp bách.

Nên cuối cùng cô không ra đồng, rửa xong bát đũa, thấy Trần Mai và Cố Bắc Cương đã đi, Mạnh Tịch lập tức lấy bao gai đựng dược liệu, để vào gùi rồi cũng ra khỏi nhà.

Theo ký ức của nguyên chủ, Mạnh Tịch đi mất hơn mười phút mới đến nhà Cố Nhân Tâm.

Vừa mới mưa xong, trong núi đâu đâu cũng là nước mưa.

Mạnh Tịch đoán Cố Nhân Tâm chắc chắn ở nhà.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 69: Không phải muốn mua gì là mua được



Quả thật ông ấy có ở nhà, lúc Mạnh Tịch đến, nhà Cố Nhân Tâm còn có bệnh nhân đang khám.

Bệnh nhân là một đứa bé năm sáu tuổi, nó đang sốt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đang nằm trong lòng bà nội khóc thút thít.

Thấy Mạnh Tịch đến, Cố Nhân Tâm nhìn cô với vẻ thắc mắc, nghĩ thầm chẳng phải cô tự nói mình biết y thuật sao, vậy đến đây làm gì?

Mạnh Tịch thấy Cố Nhân Tâm nhìn mình, tự nhiên mỉm cười với ông ấy.

Cô không làm phiền Cố Nhân Tâm, mà đứng sang một bên chờ đợi.

Thấy Mạnh Tịch yên lặng đứng một bên chờ, Cố Nhân Tâm bèn chuyên tâm khám cho đứa trẻ, ông ấy hỏi tình trạng của đứa bé, lại bắt mạch cho nó rồi mới nói: "Cháu bị cảm lạnh, chủ yếu là gió lạnh vào người, khiến cơ thể suy yếu, ở nhà phải chú ý giữ ấm, không được ăn đồ lạnh.

Tôi sẽ kê thuốc trị cảm lạnh, chỉ là cháu sốt cao, cần hạ sốt gấp, bên tôi hết thuốc hạ sốt rồi, mùa này nhiều người bị cảm phong.

Các người còn phải đến bệnh viện huyện một chuyến, mua thuốc hạ sốt nhanh cho cháu."

Nói xong, Cố Nhân Tâm liền đứng dậy, đi bốc thuốc cho đứa bé.

Thuốc hạ sốt nhanh? Mạnh Tịch nghe câu này, theo bản năng vào xem cửa hàng hệ thống trong không gian.

Cô muốn xem cửa hàng có cập nhật thuốc hạ sốt cho trẻ em không.

Kết quả vừa mở cửa hàng hệ thống, cô lập tức thấy ở phần trên cùng của thương thành: Dung dịch hỗn dịch ibuprofen cho trẻ em.

Đây là???

Chẳng lẽ cô muốn mua thuốc gì, hệ thống sẽ cập nhật thuốc đó cho cô sao?

Nghĩ đến đây, Mạnh Tịch vội thoát khỏi hệ thống, cô nghĩ thầm trong lòng, tôi muốn đổi thuốc trị tiêu chảy.

Sau đó vào lại hệ thống xem, nhưng phát hiện phần trên cùng của cửa hàng vẫn hiển thị: Dung dịch hỗn dịch ibuprofen cho trẻ em.

Xem ra, việc cập nhật cửa hàng có liên quan đến bệnh nhân cụ thể mà cô gặp.

Không phải cô muốn mua gì là có thể mua được.

Tiếc là cô không có cách nào đổi thuốc trong đó ra ngoài, trực tiếp đổi thành tiền, đành phải tiếc nuối thoát khỏi cửa hàng hệ thống.

Rất nhanh Cố Nhân Tâm đã bốc thuốc xong cho cậu bé.

Bà nội cầm gói thuốc bắc, miễn cưỡng nói với Cố Nhân Tâm: "Lang y Cố, chúng tôi không muốn uống thuốc tây, cái đó vừa đắt vừa hại người, chúng tôi đợi một lát, đợi ông có thuốc rồi quay lại mua được không?"

"Cháu không thể đợi được, bà nhìn khuôn mặt nhỏ sốt kia kìa." Cố Nhân Tâm vừa nói vừa lắc đầu: "Thuốc tây cũng không đến nỗi tệ như vậy.

Bà xem tôi cũng kê thuốc cảm lạnh này cho bà rồi, bà chỉ cần mua thêm thuốc hạ sốt cho cháu không tốn bao nhiêu tiền đâu.

Hơn nữa các người đừng có thành kiến với tây y, đông y tây y đều có thể chữa bệnh, có khi kết hợp cả hai, còn phát huy tác dụng lớn."

"Haiz! Thôi được, lang y Cố đã nói vậy, tôi tin ông vậy." Cuối cùng bà nội đành thở dài ôm cháu ra ngoài.

Mạnh Tịch vốn đang thất thần, câu nói đó của Cố Nhân Tâm lại kéo suy nghĩ của cô trở về.

Cô không ngờ, ở nông thôn những năm bảy mươi, lại có thể gặp được một vị lương y già công nhận việc kết hợp đông tây y trong điều trị.

Khái niệm kết hợp đông tây y tuy đã được đề cập từ những năm năm mươi, và các trường đại học cũng từng mở chuyên ngành liên quan.

Nhưng thực tế, con đường kết hợp đông tây y đi rất khó khăn.

Bởi vì đông y và tây y có sự khác biệt rất lớn về lý luận, chẩn đoán và phương pháp điều trị.

Hina

Đông y được xem là y học truyền thống, nhấn mạnh cân bằng âm dương, điều hòa khí huyết và điều trị cá thể hóa;

Tây y thì được xem là y học khoa học hiện đại, chú trọng thực chứng, giải phẫu và cơ chế sinh lý, nhấn mạnh điều trị chuẩn hóa.

Sự khác biệt về nhận thức này khiến việc kết hợp đông tây y gặp nhiều khó khăn.

Thời kỳ đầu ở Hoa Hạ, quan hệ đông tây y căng thẳng, đặc biệt là ở nông thôn, còn đến mức nước lửa không dung nhau.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc Cố Nhân Tâm chủ động tuyên truyền khái niệm kết hợp đông tây y trong điều trị cho thôn dân, khiến Mạnh Tịch thực sự kính phục.
 
Back
Top Bottom