Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 50: Sao em không thể yên phận một chút?



Cô không nản chí, thua rồi lại đánh, đánh rồi lại thua.

Cuối cùng nửa hộp diêm đã hết, củi trong bếp lò cháy không ra cháy, khói dày đặc tràn ngập cả bếp.

Mạnh Tịch bị khói hun ho không ngớt, mắt cũng cay đến ch** n**c mắt.

Cô vừa ho vừa quạt, cố làm cho khói tan bớt.

"Khụ khụ khụ, cái bếp c.h.ế.t tiệt này, khó quá!" Mạnh Tịch than phiền.

Cố Bắc Cương vừa cho lợn ăn xong, vừa vào sân đã thấy khói cuồn cuộn từ bếp, làm anh hoảng hốt.

Anh khập khiễng chạy vào bếp, kéo Mạnh Tịch đang bị khói hun đến ch** n**c mắt ra khỏi bếp.

Hina

Giây phút này, Cố Bắc Cương cũng bị hun không nhẹ.

Ra khỏi bếp, Cố Bắc Cương liền nổi giận: "Mạnh Tịch, em định đốt nhà à?"

"Sao em không thể yên phận một chút?"

"Khụ khụ khụ!!!" Mạnh Tịch chưa kịp thở đều đã bị Cố Bắc Cương chất vấn dồn dập.

Cô cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy, thật sự cũng hơi ngượng ngùng, thấy gương mặt Cố Bắc Cương đen như than, Mạnh Tịch nhỏ giọng e dè nói: "Xin... xin lỗi, em chỉ định đốt lửa thôi mà~~~"

"Không phải đã ăn cơm rồi sao, còn đốt lửa làm gì nữa?" Cố Bắc Cương bực bội nhìn Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch: "Em muốn sắc thuốc, ban ngày em có hái một ít thuốc về, có vài vị cần đun nước để xử lý."

Cố Bắc Cương không muốn để ý đến Mạnh Tịch, nhưng để tránh cô đốt cháy nhà bếp, đành phải nói với cô: "Đợi chút, chờ khói tan hết, anh vào đốt lửa cho."

"Vậy phiền anh." Việc này không có Cố Bắc Cương giúp, một mình Mạnh Tịch thật sự không làm được.

Hai ngày nay Mạnh Tịch cứ liên tục cảm ơn, bỗng nhiên trở nên lễ phép như vậy, Cố Bắc Cương cảm thấy rất kỳ lạ.

Còn một điểm nữa Cố Bắc Cương cũng thấy rất kỳ.

Tuy từ khi Mạnh Tịch đến nhà họ Cố chưa từng nấu nướng, nhưng trước mười lăm tuổi không phải cô sống ở quê sao?

Một người phụ nữ từ quê ra, sao lại không biết đốt lửa.

Cố Bắc Cương chỉ dám nghĩ trong lòng.

Anh không dám hỏi ra.

Bởi vì Mạnh Tịch rất để ý chuyện người khác nhắc đến việc mình lớn lên ở quê.

Nhắc đến chuyện này là cô sẽ nổi giận.

Nhà cửa hiếm khi được mấy ngày yên ổn, Cố Bắc Cương không muốn chạm vào dây thần kinh không nên chạm, lại chọc giận Mạnh Tịch.

Hai người đứng ngoài bếp một lúc, im lặng đối diện nhau.

Cuối cùng khói cũng tan bớt, thấy trong bếp không còn ngạt thở nữa, Cố Bắc Cương mới bước vào.

Anh đi đến bên bếp lò định đốt lửa, mắt vô tình liếc thấy cái bát đặt trên bếp.

Trong bát là hạt mã tiền bị lục ra từ giỏ đeo lưng chiều nay.

Thấy hạt mã tiền, Cố Bắc Cương theo phản xạ nhìn vào nồi, trong nồi có nước, ngâm cam thảo.

Rõ ràng, Mạnh Tịch đốt lửa là định sắc cam thảo.

Cố Bắc Cương nhớ, sáng nay Mạnh Tịch có nói, cam thảo này có thể dùng để chế biến hạt mã tiền, giải độc tính của mã tiền, mã tiền được chế biến như vậy có thể trị đau nhức do té ngã gãy xương.

Cách nói này cũng đã được lang y xác nhận.

Anh là người duy nhất trong nhà từng bị gãy xương.

Chẳng lẽ, cô làm thuốc này là cho anh?

Sao có thể? Đêm tân hôn cô còn nhìn anh với vẻ ghê tởm, gọi anh là thằng què.

Làm sao có thể đặc biệt bào chế thuốc cho anh được.

Nhưng nếu không phải cho anh, vậy thuốc này cô làm để làm gì?

Mặc kệ cô làm gì! Miễn là không hại người là được.

Cố Bắc Cương lắc đầu, không để mình nghĩ nhiều nữa, cúi xuống chăm chú đốt lửa.

Có Cố Bắc Cương ra tay, lửa trong bếp nhanh chóng bùng cháy sáng rực, Mạnh Tịch thấy vậy mới đi vào.

Cô đứng trước bếp lò, cố ý nói: "Nước cam thảo này sắc xong, đổ vào bát, ngâm hạt mã tiền đủ hai mươi tư tiếng, ngày mai có thể bóc vỏ nghiền bột.

Bột này ngâm trong một ít rượu trắng uống, sau này đêm đến ngủ, sẽ không còn trăn trở khó ngủ nữa."

Cố Bắc Cương vốn định đi ra, nghe Mạnh Tịch nói vậy không nhịn được dừng lại hỏi: "Thuốc này, rốt cuộc em định làm cho ai?"

"Đương nhiên là làm cho anh, còn có thể cho ai nữa?" Mạnh Tịch giả vờ ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Cương: "Trong nhà này ngoài anh từng bị gãy chân, còn ai cần dùng thuốc này nữa?"
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 51: Không làm thì không chết



"Mạnh Tịch, rốt cuộc em muốn làm gì?" Cố Bắc Cương nhíu mày nhìn Mạnh Tịch.

Anh thật sự không hiểu trong đầu Mạnh Tịch âm mưu gì.

Nghe Cố Bắc Cương hỏi câu này, vẻ mặt Mạnh Tịch trở nên nghiêm túc, cô cúi đầu nhìn thẳng vào Cố Bắc Cương đang ngồi trước bếp lò.

Để Cố Bắc Cương có thể tin những lời cô sắp nói càng nhiều càng tốt, cô cố gắng làm cho đôi mắt mình trông chân thành hơn: "Cố Bắc Cương, em muốn sống hòa thuận với anh, qua những ngày yên bình!"

"Sống hòa thuận?" Cố Bắc Cương châm biếm nhắc lại bốn chữ này.

Mạnh Tịch giả vờ không phát hiện giọng điệu châm biếm của Cố Bắc Cương, cô gật đầu, nói với anh: "Đúng vậy. Qua lần bệnh này, em cũng đã nhìn rõ nhiều chuyện, người nhà em không tốt, họ không đáng để em tận tâm tận lực. Còn anh và mẹ anh, hai người đều là người tốt, đều là những người từng chân thành đối với em, nghĩ kỹ lại, hai người tốt hơn những người thân gọi là gia đình của em gấp ngàn vạn lần."

"Trước đây là em không hiểu chuyện, làm tổn thương hai người, em không dám mong anh tha thứ, chỉ là cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chúng ta vẫn phải tiến về phía trước. Dù không thể làm vợ chồng, chúng ta vẫn có thể làm bạn, em hy vọng sau này có thể sống tốt với anh, em phụ trách giúp anh chăm sóc mẹ, anh cho em một chỗ ở. Chúng ta sau này sống hòa thuận, khi nào anh có người trong lòng, hoặc là khi sức khỏe mẹ tốt lên không cần em diễn kịch nữa, chúng ta sẽ chia tay."

"Cố Bắc Cương, được không!"

Giọng điệu Mạnh Tịch chân thành, cô cảm thấy mình sắp bị chính mình làm cảm động, thậm chí muốn trao giải nữ phụ xuất sắc nhất cho bản thân.

Kết quả Cố Bắc Cương chỉ đáp lại cô ba chữ: "Nói xong chưa?"

Điều này khiến Mạnh Tịch hơi thất vọng: "Không được sao?"

"Em nghĩ anh sẽ tin em sao?" Cố Bắc Cương hỏi ngược lại.

Cố Bắc Cương đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạnh Tịch.

"Em tưởng anh sẽ lại tin những lời hoa mỹ của em sao? Nửa năm nay em đã làm những chuyện gì, em quên hết rồi sao?"

[Không quên, không thể quên chút nào, nhưng đó là do nguyên chủ làm, không phải tôi.] Lời này Mạnh Tịch chỉ có thể than thở với Nãi Đoàn trong đầu.

Hina

[Ký chủ, ôm ôm.]

"Em biết trước đây em làm quá đáng, nhưng em thật sự đã hối hận rồi, ngày tháng sẽ chứng minh lòng người, em sẽ dùng hành động để chứng minh cho anh thấy." Mạnh Tịch cắn môi nói.

"Đúng vậy! Ngày tháng sẽ chứng minh lòng người, Mạnh Tịch, anh đã thấy rõ, em có một trái tim như thế nào!" Cố Bắc Cương mắt nhìn chằm chằm Mạnh Tịch: "Miễn là em không gây chuyện, anh sẽ không làm khó em, nhưng làm bạn thì thôi đi, Cố Bắc Cương anh kết bạn cũng có tiêu chuẩn, không phải thứ gì cũng có thể lọt vào mắt anh.

Em cứ yên phận, tự nhiên sẽ có chỗ che mưa trú gió, không làm thì không chết."

Nói xong, Cố Bắc Cương đứng thẳng người dậy, anh không nhìn Mạnh Tịch nữa, khập khiễng đi về phía cửa.

Đến cửa, lúc sắp đi ra, anh mới nói: "Thuốc này, em không cần phí công làm nữa, anh sẽ không dùng thuốc của em đâu, tiết kiệm sức lực đi!"

Nói xong, Cố Bắc Cương mới hoàn toàn biến mất khỏi nhà bếp.

Nhìn theo hướng Cố Bắc Cương rời đi, Mạnh Tịch không nhịn được trợn mắt lên trời.

Trong đầu cô, giọng điệu châm biếm bắt chước Cố Bắc Cương nói: [Cố Bắc Cương anh kết bạn cũng có tiêu chuẩn, không phải thứ gì cũng có thể lọt vào mắt anh đâu.]

[Anh ta làm gì mà kiêu ngạo vậy?]

[Nếu không phải vì dỗ anh ta uống thuốc để làm nhiệm vụ, tôi còn lâu mới thèm để ý đến anh ta.]

Lúc đọc truyện, Mạnh Tịch cứ tưởng Cố Bắc Cương là người đáng thương nhất cần bảo vệ cần yêu thương nhất.

Bây giờ cô mới biết, người đàn ông này thật sự rất khó đối phó!



[Ký chủ, thật sự không được thì từ bỏ nhiệm vụ ẩn này đi?]

[Không, tôi sẽ không từ bỏ đâu, thuốc này ngày mai tôi nhất định phải làm ra, đến lúc đó dù phải ép, tôi cũng sẽ ép anh ta uống vào!]

[(⊙o⊙)…, ừm, ký chủ, cô nghiêm túc đấy à?]

[Cậu nghĩ tôi nghiêm túc sao?]

[(⊙o⊙)…]

Mạnh Tịch từ trước đến nay không phải là người dễ dàng bị khó khăn đánh bại.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 52: Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi!



Than thở là than thở, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tinh thần làm việc của cô.

Cô ngồi xuống trước bếp lò thêm củi tiếp tục sắc cam thảo, dù thế nào, cứ làm thuốc ra đã rồi tính.

Dũng cảm lên Tịch Tịch, đừng sợ khó khăn.

Nước trong nồi nhanh chóng nóng lên, phát ra tiếng sôi sùng sục.

Không lâu sau, mùi thơm của cam thảo tỏa ra trong không khí.

Đun sôi với lửa to, đun cạn, cho đến khi nước trong nồi giảm bớt và đặc lại, vớt cam thảo ra, đổ nước đặc vào bát, ngâm hạt mã tiền vào trong đó.

Như vậy là đã hoàn thành việc chế biến hạt mã tiền.

Làm xong, Mạnh Tịch dọn dẹp bếp sạch sẽ, rồi đặt bát ngâm hạt mã tiền lên bệ cửa sổ, sau đó mới tắt đèn đóng cửa về phòng.

Hina

Cố Bắc Cương không có trong phòng.

Không phải đối diện với khuôn mặt lạnh như tiền đó khi vào phòng, Mạnh Tịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô rót nước, uống thuốc cần uống trước khi ngủ.

Uống thuốc xong, cô bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Nhìn cốc súc miệng trống không, Mạnh Tịch bĩu môi bất lực, cô không muốn dùng bàn chải đánh răng của nguyên chủ, nhưng không đánh răng thì không quen.

Nguyên chủ đã tiêu sạch tiền trợ cấp thương tật của Cố Bắc Cương.

Còn nửa tháng nữa mới nhận được trợ cấp tiếp.

Mạnh Tịch không có đồng nào, ngay cả tiền mua bàn chải đánh răng cũng không có.

Nghĩ đến việc không có tiền mua bàn chải đánh răng, Mạnh Tịch lại nghĩ đến việc không có tiền mua giấy vệ sinh, không có tiền mua băng vệ sinh, không có tiền mua đồ lót...

Những thứ khác còn có thể chịu đựng được, nhưng băng vệ sinh không mua thì khi đến tháng biết làm sao?

Theo ký ức, nguyên chủ đã có kinh nguyệt, chỉ là do phát triển cơ thể không tốt nên kinh nguyệt không đều, có khi hai tháng một lần, có khi ba tháng mới có một lần.

Chuyện kinh nguyệt, Mạnh Tịch tạm thời chưa tính đến.

Giữ mạng là quan trọng nhất, hiện giờ cô phải tập trung chữa bệnh dạ dày trước.

Thuốc điều trị rối loạn kinh nguyệt và thuốc chữa bệnh dạ dày có chỗ xung đột, Mạnh Tịch chỉ có thể gác nó sang một bên.

Nguyên chủ khi đến tháng chưa bao giờ dùng băng vệ sinh, thường may túi vải, rồi bỏ tro bếp vào trong túi để dùng thay băng vệ sinh.

Chuyện này nguyên chủ có thể chấp nhận được, nhưng Mạnh Tịch thì không thể chấp nhận chút nào.

Là một phụ nữ hiện đại, lại là một bác sĩ, cô không thể nhét những thứ kỳ quặc vào vùng kín để thay thế băng vệ sinh.

Mua băng vệ sinh cần tiền, bàn chải đánh răng cũng cần tiền.

Không có tiền thì một ngày cũng không sống nổi.

"Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi! Có cách nào kiếm được tiền không nhỉ?" Mạnh Tịch vừa ngâm chân vừa lẩm bẩm.

Bây giờ kiếm tiền không dễ chút nào.

Đây mới là năm đầu tiên của cải cách mở cửa, chính sách giao ruộng về hộ mới được ban hành đầu năm, tự do của người dân cũng chỉ là trồng trọt qua ngày.

Đối với Mạnh Tịch, cô có thể nhìn thấy cơ hội trong tương lai, với cô cách kiếm tiền nhanh nhất là buôn bán.

Nhưng lúc này, hộ kinh doanh cá nhân vẫn chưa xuất hiện, không thể tùy tiện buôn bán, bị bắt thì sẽ bị quy tội đầu cơ trục lợi.

Mạnh Tịch không dám vi phạm quy tắc của xã hội này.

Vì vậy muốn kiếm tiền, buôn bán là không được, phải xuất phát từ thế mạnh của bản thân.

Rửa chân xong đổ nước, Mạnh Tịch vẫn chưa thấy Cố Bắc Cương về, cô để cửa cho anh, trở về giường đất đặt chăn của Cố Bắc Cương xuống đất rồi mới leo lên giường.

Nằm xuống, Mạnh Tịch dùng góc chăn đắp bụng, rồi tiếp tục nghĩ về chuyện kiếm tiền.

Thế mạnh lớn nhất của cô không gì khác là tay nghề chữa bệnh cứu người tuyệt vời.

Nhưng với tuổi tác hiện tại và tiếng tăm của cô trong thôn, việc chữa bệnh cứu người rõ ràng là không thể.

Dù hôm nay cô đã chứng minh trước mặt nhiều người là thuốc mình hái không có vấn đề gì, những người đó cũng chỉ cho rằng cô may mắn.

Đa số người có lẽ thà tin lợn biết leo cây còn hơn tin Mạnh Tịch có thể chữa bệnh cho người.

Cách chữa bệnh cứu người tạm thời không khả thi, Mạnh Tịch chỉ có thể chuyển hướng sang dược liệu.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 53: Bán dược liệu đổi lấy tiền



Đông y vừa mới phục hồi, ngành này thiếu nhất chính là dược liệu.

Trước đây Mạnh Tịch từng ở cơ sở dược liệu, nhận biết được mọi loại dược liệu, cô có thể lên núi hái thuốc rồi bán cho những người cần.

Lang y Cố Nhân Tâm đến hôm nay, nghe nói y thuật không tệ, người đến nhà ông ấy khám bệnh nối đuôi nhau không dứt.

Nhưng ông ấy thường không có nhà, vì phải thường xuyên đi hái thuốc, có khi đi hai ba ngày, có khi người bệnh cấp cứu đến nhà tìm cũng không gặp được ông ấy.

Dù thường xuyên đi hái thuốc, dược liệu của Cố Nhân Tâm vẫn thường không đủ, một mình ông ấy một tay đôi việc, vừa phải khám bệnh vừa phải hái thuốc, dù có bận đến c.h.ế.t cũng chẳng hái được bao nhiêu dược liệu.

Trần Mai uống thuốc của Cố Nhân Tâm đã gần một năm, nhưng dù là bệnh nhân lâu năm như Trần Mai cũng thường xuyên gặp tình trạng không mua được thuốc.

Sau khi suy nghĩ về tình trạng của Cố Nhân Tâm, Mạnh Tịch đã có tính toán, cô sẽ bán rẻ dược liệu hái được cho Cố Nhân Tâm.

Hina

Cố Nhân Tâm này, có lòng nhân ái và y thuật giỏi, ông ấy lại thiếu dược liệu trầm trọng, Mạnh Tịch hái thuốc vừa hay có thể để ông ấy có thời gian giúp đỡ thêm nhiều bệnh nhân, cô tin ông ấy sẽ không từ chối.

Bán dược liệu đổi lấy tiền, sẽ có thể đi mua bàn chải đánh răng.

Mọi việc đã có hướng giải quyết, tâm trạng Mạnh Tịch rất tốt, cô vui vẻ nhắm mắt lại, rồi ý thức đi vào hệ thống.

[Chào buổi tối, ký chủ.] Nãi Đoàn kịp thời lên mạng làm nũng.

[Chào buổi tối, Đoàn ngốc.] Mạnh Tịch dịu dàng đáp lại.

Chào hỏi xong, Mạnh Tịch không quan tâm Nãi Đoàn có ấm ức hay không, không để ý đến nó nữa, bắt đầu xem xét điểm tích lũy của mình.

Điểm tích lũy trong cửa hàng hệ thống tăng thêm 1000 điểm, từ 1700 thành 2700.

Có vẻ như quy luật của điểm tích lũy là giảm 1 điểm oán khí sẽ nhận được 1000 điểm tích lũy.

Tình hình điểm tích lũy Mạnh Tịch đã đoán được đại khái, cô vào hệ thống chủ yếu là muốn xem thuốc trong cửa hàng có cập nhật gì không.

Quy tắc nói, cửa hàng sẽ ngẫu nhiên cập nhật các loại thuốc dựa theo nhu cầu của Mạnh Tịch.

Vì hệ thống đã đưa ra nhiệm vụ ẩn là giảm đau chân cho Cố Bắc Cương, nên Mạnh Tịch đoán, cửa hàng chắc chắn sẽ đưa ra một số loại thuốc giảm đau tương ứng.

Sau khi vào cửa hàng, Mạnh Tịch mở danh mục vật phẩm.

Sau đó, cô quả nhiên thấy danh mục vật phẩm đã cập nhật nhiều loại thuốc Tây có thể giảm đau do gãy xương.

Viên giải phóng kéo dài Diclofenac Natri: 100 điểm.

Viên nang giải phóng kéo dài Ibuprofen: 300 điểm.

Viên nang Celecoxib: 200 điểm.



Viên nang giảm đau phức hợp: 200 điểm.

Viên nang ứ huyết tê: 100 điểm.

Viên giải phóng kéo dài Tramadol Hydrochloride: 100 điểm

Viên Morphine Hydrochloride: 5000 điểm.

5000 điểm??? Mạnh Tịch nghĩ mình có thể đã nhìn nhầm, lại nhìn thêm lần nữa.

Kết quả phát hiện cô không nhìn nhầm, đúng là 5000 điểm.

Có vẻ như hệ thống không muốn cô tùy tiện cho bệnh nhân dùng viên Morphine Hydrochloride.

Viên Morphine Hydrochloride là thuốc giảm đau mạnh, thuộc nhóm thuốc opioid.

Nó có thể giảm đau bằng cách kết hợp với thụ thể trong não, nhưng có nguy cơ gây nghiện và tác dụng phụ khá lớn.

[Có cần đắt như vậy không, tôi đâu phải thầy lang dởm, trong trường hợp không cần thiết, tôi chắc chắn sẽ không cho bệnh nhân dùng cái này đâu!]

Mạnh Tịch bĩu môi, lớn tiếng than phiền với Nãi Đoàn về hệ thống.

Nãi Đoàn không lên tiếng, bị gọi là Đoàn ngốc khiến nó lúc này không muốn nói chuyện.

Mạnh Tịch thấy Nãi Đoàn còn biết giận, vội vàng dỗ dành nó: [Tôi đùa với cậu thôi, Nãi Đoàn không ngốc, Nãi Đoàn đáng yêu nhất.]

[Hu hu, ký chủ.]

[Ngoan.]

Thực ra Mạnh Tịch đúng là thấy Nãi Đoàn không thông minh, hỏi gì cũng không biết gì, là quản gia hệ thống mà nhiều việc Nãi Đoàn còn mơ hồ hơn cả cô.

Nhưng Nãi Đoàn quá đáng yêu, Mạnh Tịch không muốn thấy nó nhăn mặt.

Thấy Nãi Đoàn không giận nữa, cô mới chuyển sự chú ý trở lại những loại thuốc đó.

Mạnh Tịch than phiền là than phiền vậy thôi, trong lòng vẫn rất hài lòng với những loại thuốc cửa hàng cập nhật.

Có những loại thuốc Tây này có thể tùy ý lựa chọn, kết hợp với hạt mã tiền, Mạnh Tịch đã có niềm tin vào việc giảm đau chân cho Cố Bắc Cương.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 54: Sao chuyện lại có thể bị bóp méo thành như vậy chứ?



Cô đóng giao diện thuốc, thoát khỏi hệ thống, bắt đầu đi ngủ.

Có lẽ vì ban ngày hái thuốc, trèo đèo lội suối quá mệt, hôm nay Mạnh Tịch ngủ đặc biệt say.

Say đến mức cô không biết Cố Bắc Cương về lúc nào.

Nếu không phải sáng dậy thấy chăn vốn ở dưới đất đã được gấp gọn đặt trên giường, Mạnh Tịch thậm chí còn nghi ngờ Cố Bắc Cương chưa từng về.

Ngáp một cái, Mạnh Tịch bò dậy.

Bên ngoài trời vừa mới sáng.

Có vẻ không phải Mạnh Tịch dậy muộn, mà là Cố Bắc Cương dậy quá sớm.

Cũng không biết anh dậy sớm thế để làm gì.

Rửa mặt súc miệng xong, Mạnh Tịch vừa ngáp vừa đi về phía bếp.

Trần Mai đang nướng bánh, thấy Mạnh Tịch mắt nhắm mắt mở xuất hiện trong bếp, bà vội hỏi: "Mạnh Tịch, sao con lại dậy sớm thế, có phải đói bụng không, cơm còn chưa xong đâu!"

"Không còn sớm nữa, sau này ngày nào con cũng sẽ dậy sớm nấu bữa sáng cùng mẹ." Mạnh Tịch vừa nói vừa đi đến bên bếp, phụ Trần Mai nhào bột thành hình tròn rồi đặt lên thớt ép thành bánh.

Sau khi ép bánh xong, đặt khoai tây sợi và hành lá lên trên, gấp thành hình vuông, thế là xong một chiếc bánh nhân.

Trần Mai vốn định ngăn Mạnh Tịch lại, nhưng nhìn thấy cách làm thành thạo của cô, bà không nói gì nữa, chỉ cười tươi nhìn Mạnh Tịch nói: "Được, hai mẹ con mình cùng làm, không cần ngày nào cũng dậy sớm đâu, khi nào không ngủ được thì dậy phụ một tay."

"Con biết rồi, mẹ." Mạnh Tịch đáp vậy, nhưng sau này cô vẫn sẽ dậy sớm mỗi ngày, cô vốn sống có kỷ luật, chưa bao giờ có thói quen nằm ì trên giường.

Trong lúc nói chuyện, một chiếc bánh nhân khác từ tay Mạnh Tịch được đưa cho Trần Mai.

Chiếc bánh được làm rất đẹp mắt và ngon lành, Trần Mai không khỏi khen ngợi: "Mạnh Tịch, không ngờ con cũng biết làm bánh, làm giỏi quá!"

"Ôi, con chỉ làm đại thôi." Mạnh Tịch khiêm tốn cười.

Chiếc bánh này là Mạnh Tịch làm theo ký ức của nguyên chủ.

Tay nghề điêu luyện là vì trước khi lấy chồng nguyên chủ thường xuyên làm bánh này ở nhà.

Tần Phượng rất thích ăn loại bánh này, nhưng bà ta không muốn mua ở ngoài vì sợ người ta làm không sạch sẽ.

Nguyên chủ vì muốn lấy lòng Tần Phượng nên đã cố ý học làm bánh này.

Bánh này chỉ cho rau thì không ngon, nếu có thể cho thêm thịt vào nhân thì ăn sẽ rất thơm.

Ngoài thịt ra, các nguyên liệu khác cũng không rẻ, nguyên chủ nghèo, không có tiền mua nguyên liệu, mỗi lần làm bánh đều phải xin tiền Tần Phượng.

Tần Phượng thích ăn món này nên cũng sẵn lòng chi tiền.

Chỉ là một chuyện đôi bên tự nguyện như vậy, trong sách lại miêu tả thành nguyên chủ tham lam, chỉ làm vài cái bánh cho mẹ ruột mà lúc nào cũng đòi tiền.

Còn nói chỉ có Tần Phượng chiều chuộng, lần nào Mạnh Tịch xin tiền, Tần Phượng cũng cho.

Sao chuyện lại có thể bị bóp méo thành như vậy chứ... Nghĩ đến những chuyện này, Mạnh Tịch không kìm cười lạnh một tiếng.

"Sao thế, Mạnh Tịch?" Tiếng cười lạnh đột ngột của Mạnh Tịch làm Trần Mai giật mình, bà lập tức tự trách, không biết mình lại làm điều gì khiến con dâu không vui?

Biết Trần Mai hiểu lầm, Mạnh Tịch vội giải thích: "Không có gì đâu mẹ, con chỉ nhớ đến vài chuyện ở nhà mẹ đẻ, thấy lòng lạnh lẽo nên mới cười chua xót thôi.

Mau lật bánh trong chảo đi mẹ, sắp cháy rồi!"

"Ừ, được được được, mẹ suýt quên mất." Trần Mai nghe Mạnh Tịch nói tiếng cười của cô không liên quan đến mình, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Có những lời, Mạnh Tịch nói với Cố Bắc Cương, anh sẽ không tin, không nghe.

Hina

Nhưng nói với Trần Mai thì vẫn có tác dụng.

Trần Mai là người duy nhất trong nhà này có thể kiềm chế được Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch chợt nghĩ, thay vì cứ cố gắng chinh phục Cố Bắc Cương, chi bằng chinh phục Trần Mai trước, để bà hoàn toàn đứng về phía mình.

Đến lúc đó, có Trần Mai chống lưng, còn lo gì Cố Bắc Cương không nghe theo?

Nghĩ đến đây, Mạnh Tịch quyết định thành tâm xin lỗi Trần Mai, rồi nói rõ ý định muốn sống tốt của mình với bà một lần nữa.

Sau khi hắng giọng, Mạnh Tịch nhìn Trần Mai nói.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 55: Có chuyện gì buồn cứ nói với mẹ, mẹ sẽ bênh con



"Mẹ, mẹ đừng cẩn thận từng li từng tí như vậy, cứ như sợ chọc giận con ấy! Con trước đây không hiểu chuyện, là do còn nhỏ tuổi, thiếu từng trải, làm việc không suy nghĩ.

Từ mấy hôm trước nằm viện, sau khi thấy bộ mặt thật của mẹ đẻ con, con mới hiểu ra, mẹ và anh Bắc Cương mới là người thật lòng tốt với con.

Nên con đã quyết định, sau này sẽ sống tốt với mẹ và anh ấy, cả nhà vui vẻ hạnh phúc, không bao giờ làm chuyện ngu ngốc khiến mẹ giận nữa!"

"Mẹ, chuyện trước đây là con có lỗi."

Trần Mai vừa lau nước mắt vừa đáp lời Mạnh Tịch: "Con bé ngốc, đều là người một nhà, có gì phải nói lỗi với không lỗi, từ khi con lấy Bắc Cương, mẹ đã xem con như con gái ruột, làm sao mẹ có thể trách con gái mình được.

Ai cũng có lúc trẻ người non dạ, hơn nữa con gái tốt như con, lấy Bắc Cương thật sự là... thiệt thòi cho con rồi.

Con có giận dỗi đôi chút cũng là chuyện bình thường."

"Mẹ, con biết mẹ và anh Bắc Cương đều là người tốt, sau này con nhất định sẽ sống tốt với mẹ và anh ấy." Mạnh Tịch nắm tay Trần Mai nói.

Trần Mai mỉm cười mãn nguyện: "Bà già này thế nào cũng được! Chỉ cần hai đứa con hòa thuận với nhau, mẹ đã yên tâm rồi.

Hina

Sau này có chuyện gì ấm ức cứ nói với mẹ, mẹ sẽ bênh con."

"Mẹ, mẹ tốt quá!" Mạnh Tịch thật lòng nói.

Tuy việc Mạnh Tịch thân thiết với Trần Mai có ý đồ riêng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự kính trọng chân thành của cô dành cho bà.

Lời xin lỗi của cô cũng là từ tận đáy lòng, dù nguyên chủ có khổ tâm thế nào, cô ấy cũng thực sự có lỗi với bà cụ này.

Khi đã nói thẳng những điều này, mối quan hệ giữa Mạnh Tịch và Trần Mai lại thêm gần gũi.

Hai người một người gói bánh, một người phụ trách nướng, chẳng mấy chốc nửa chậu bột ngũ cốc và một bát nhân đã được làm thành bánh hết.

Bày bánh lên bàn ăn, Mạnh Tịch mở lời hỏi Trần Mai: "Mẹ, anh Bắc Cương đi đâu rồi, sao sáng sớm đã không thấy người?"

Trần Mai: "Nó đi mua thuốc bắc cho mẹ, nghe nói lang y Cố hôm qua cũng hái được ít dược liệu, sáng sớm Bắc Cương đã đến nhà ông ấy, sợ đi muộn sẽ không mua được."

Mạnh Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mẹ, những thuốc đó con cũng biết, hay sau này lúc đi hái thuốc con sẽ để ý một chút, tiện thể hái luôn thuốc cho mẹ nhé."

"Chuyện của mẹ anh, em đừng có xen vào." Mạnh Tịch chưa kịp nghe câu trả lời của Trần Mai, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Bắc Cương.

Cô không biết Cố Bắc Cương về từ khi nào.

Về cũng đúng lúc thật, cô vừa nói muốn phụ hái thuốc cho Trần Mai, anh đã về đúng lúc đó?

Bóng dáng cao lớn bước vào nhà, cô theo bản năng ngước mắt nhìn anh, rồi lập tức chạm phải ánh mắt lạnh giá như hồ băng của người đàn ông.

Mạnh Tịch biết, Cố Bắc Cương chắc chắn không tin cô, việc cô nói muốn hái thuốc cho Trần Mai cũng chỉ là nói cho có chuyện thôi.

Chuyện chữa bệnh cho người ta cần phải tính toán kỹ lưỡng, Mạnh Tịch không muốn chọc giận Cố Bắc Cương, lập tức rụt rè sửa lời: "Em chỉ nói vậy thôi, không định hái thật đâu."

"Bắc Cương, sao con nói chuyện với Mạnh Tịch như vậy?" Trần Mai không vui trừng mắt nhìn Cố Bắc Cương, rồi cười nói với Mạnh Tịch: "Mạnh Tịch à, Bắc Cương nó chỉ tính nóng vội, nói năng không suy nghĩ đâu, con đừng chấp nhé."

Cố Bắc Cương không tin tưởng Mạnh Tịch, nhưng có những lời không thể nói trước mặt Trần Mai, chỉ đành nói với mẹ: "Mẹ, Mạnh Tịch có phải thầy thuốc đâu, khám bệnh đâu phải chuyện nhỏ, cô ấy chỉ biết được chút ít thôi, mẹ đừng tin cô ấy mà uống bừa thuốc.

Chuyện thuốc men con đã bàn với lang y Cố rồi, ông ấy hứa ba ngày nữa sẽ hái được thuốc mẹ cần, chuyện này con đã tính toán rồi."

"Mạnh Tịch à, mẹ tin thuốc con hái cũng tốt như nhau thôi, hôm qua lang y Cố cũng khen đơn thuốc của con hay lắm.

Chỉ là núi non nguy hiểm, đường núi khó đi, hái thuốc vượt đèo lội suối không dễ dàng gì, chuyện này con đừng bận tâm nữa." Trần Mai thấy sắc mặt Cố Bắc Cương không vui, sợ con trai lại hung dữ dọa con dâu, nên chủ động từ chối việc hái thuốc.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 56: Dám nói cô trông an toàn?



Bà cũng thật sự không muốn Mạnh Tịch hái thuốc cho mình.

Trên núi gai góc um tùm, khắp nơi toàn côn trùng, thậm chí còn có rắn độc thú dữ, một cô gái lên núi hái thuốc nguy hiểm quá.

Mạnh Tịch nghe hai mẹ con nói chuyện, cũng gật đầu: "Con hiểu rồi, con cũng chỉ nói vậy thôi, thuốc chữa bệnh dạ dày của con còn chưa hái đủ, cũng không rảnh hái thuốc khác, chuyện này cứ coi như con chưa nói gì."

Đã là Cố Bắc Cương không muốn, Mạnh Tịch tất nhiên cũng không cố ép.

Trần Mai nghe Mạnh Tịch còn muốn đi hái thuốc, lại nói: "Con còn định lên núi hái thuốc à, mua thẳng của lang y Cố không được sao? Trên núi nguy hiểm lắm."

Mạnh Tịch đáp: "Phải tự hái ạ, hôm qua mẹ cũng nghe lang y Cố nói rồi, đơn thuốc của con rất hay, đơn thuốc này là do thầy để lại cho con.

Bệnh dạ dày của con rất nặng, phải kiếm ít thuốc bắc về điều trị, thuốc của lang y Cố khó mua được, con tự nhận biết được thuốc, cũng chỉ là lên núi vài lần thôi."

"Vậy à!" Trần Mai suy nghĩ một lúc, rồi nhìn sang Cố Bắc Cương: "Vậy con đi cùng Mạnh Tịch lên núi đi, một cô gái lên núi một mình nguy hiểm lắm.

Chưa nói đến côn trùng rắn độc trên núi, một cô gái nhỏ, nhỡ gặp phải tên đàn ông nào có ý đồ xấu trong núi, hậu quả không thể tưởng tượng được."

"Mẹ, con tự đi được mà." Mạnh Tịch không muốn Cố Bắc Cương mang bộ mặt lạnh như tiền đi theo, khó chịu c.h.ế.t đi được!

Đúng lúc Cố Bắc Cương cũng không muốn đi theo Mạnh Tịch, anh nói: "Con còn việc phải làm ở ruộng, không có thời gian đi với cô ấy đâu, núi này chỉ cần không đi sâu vào trong, xung quanh không có gì nguy hiểm cả.

Còn về mấy gã đàn ông có ý đồ xấu..."

Cố Bắc Cương dừng lại một chút, nhìn Mạnh Tịch rồi mới nói tiếp: "Trông cô ấy khá an toàn."

Hả? Mạnh Tịch nghe câu này, không nhịn được liếc xéo Cố Bắc Cương.

Trong sách không phải nói người đàn ông này rất ngay thẳng sao, sao miệng lại độc thế? Nói cô trông an toàn?

"Anh mới an toàn ấy!" Nhịn được thì còn gì không nhịn được, câu này Mạnh Tịch không thể không đáp trả, khuôn mặt của nguyên chủ gần như giống hệt cô ở thế giới thực.

Quá đáng quá, sao có thể công kích ngoại hình của cô chứ!

Nguyên chủ chỉ hơi đen hơi gầy thôi, đợi cô dưỡng trắng thành công, bổ sung đủ dinh dưỡng, chắc chắn sẽ là mỹ nữ đẹp nhất Ngũ Đài Sơn.

Dám nói cô trông an toàn?

Nghe Mạnh Tịch phản bác, Cố Bắc Cương lại liếc nhìn cô một cái, anh không nói gì, nhưng ánh mắt 'anh nói có sai đâu' đã nói lên tất cả.

Mạnh Tịch suýt tức chết.

"Con này, sao ngày nào miệng cũng như chó không nhả được ngà voi vậy?" Trần Mai còn ngẩn người hai phút mới hiểu ý Cố Bắc Cương nói an toàn là gì, bà cũng thấy lời con trai nói khó nghe quá.

Có cô gái nào chịu được người ta nói mình xấu đâu.

Để Cố Bắc Cương nói tiếp thế này, vợ chồng trẻ lại sắp cãi nhau mất, Trần Mai đành vội chuyển chủ đề, bà vội nói với Mạnh Tịch,

"Thôi, dù sao mẹ cũng không có việc gì, ăn xong mẹ đi hái thuốc với con."

"Không được." Cố Bắc Cương lập tức phản đối đề xuất của Trần Mai,

"Sức khỏe của mẹ thế này, ở nhà nấu cơm còn được, còn đòi lên núi, nhỡ có chuyện gì thì sao?"

"Mẹ, con tự đi được mà, hôm qua không phải con cũng tự đi đó sao, còn hái được nhiều thuốc về nữa." Mạnh Tịch cũng không dám rủ Trần Mai đi cùng.

Hina

Thật sự có chuyện gì, không chỉ nhiệm vụ không làm được, không chừng Cố Bắc Cương thật sự bóp c.h.ế.t cô mất.

Trần Mai vẫn không yên tâm: "Mẹ chỉ đi cùng con thôi, không sao đâu, trước kia Bắc Cương không ở nhà, một mình mẹ làm ruộng kiếm điểm công, còn phải lên núi đốn củi, việc gì cũng làm được.

Con cứ để mẹ đi theo, làm bạn với con cũng tốt!"

"Thôi được rồi, mẹ đừng gây rối nữa!" Cố Bắc Cương tuy không muốn, nhưng anh biết mình không thể cãi lại Trần Mai, đành miễn cưỡng nói: "Ăn xong, con đi với Mạnh Tịch."

"Không phải con không muốn đi sao?" Trần Mai tuy nói vậy, nhưng cũng không giấu được nụ cười trên khóe miệng giấu, bà đâu phải muốn đi gây rối thật.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 57: Mụ già không có giáo dục



Bà chỉ biết, chỉ cần bà nói muốn đi, con trai chắc chắn sẽ không ngồi yên được.

"Được rồi được rồi, mẹ làm bánh rồi, các con mau ăn đi." Trần Mai bưng bánh lên bàn, vừa bưng vừa nói: "Bánh này là Mạnh Tịch làm cùng mẹ đấy, tay nghề của nó giỏi lắm. Các con ăn trước đi, mẹ nấu thêm ít canh, ăn bánh không thôi khô quá."

"Mẹ, đừng phiền phức nữa, mỗi người rót một bát nước, ăn tạm vậy là được rồi, con ăn xong phải đi ngay, canh cũng không kịp uống đâu!" Mạnh Tịch nói.

Nghe Mạnh Tịch nói vội đi, Trần Mai đành từ bỏ việc nấu canh, mỗi người rót một bát nước, cho ít hành vào nước rắc chút muối, ăn bánh với nước.

Trần Mai còn gói bốn cái bánh cho Cố Bắc Cương mang lên núi, nói là để hai người đói bụng trên núi thì ăn.

Ăn xong, Mạnh Tịch mang theo giỏ tre, Cố Bắc Cương cầm liềm, hai người liền ra khỏi nhà.

Hai người đi trước sau, khi đi qua cửa nhà Vương Thiết Hoa, Vương Thiết Hoa đang cho gà ăn ở cửa.

Thấy Mạnh Tịch, sắc mặt Vương Thiết Hoa tái xanh, chỉ nói với chuồng gà: "Phì phì phì, sáng sớm đã gặp điềm gở."

"Ôi, sao con ch.ó này sáng sớm đã cắn bậy thế." Mạnh Tịch cũng không phải người dễ bị bắt nạt, người ta lén chửi cô, cô cũng lén chửi lại thôi.

Vương Thiết Hoa nhìn bóng lưng Mạnh Tịch căm tức nói: "Con nhỏ không có giáo dục."

Mạnh Tịch không quay đầu lại tiếp tục đáp trả: "Mụ già không có giáo dục."

...

Lời vừa dứt, Mạnh Tịch đã đi xa, Vương Thiết Hoa chỉ có thể nhìn bóng lưng cô nghiến nát một hàm răng già.

Đi đến chân núi, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương đều không nói gì.

Lên núi rồi, Mạnh Tịch cũng chưa vội bắt đầu hái thuốc.

Hôm nay cô quyết định đi sâu vào trong núi một chút, có Cố Bắc Cương đi theo cũng tốt, cô phải mạnh dạn hơn một chút.

Càng là nơi ít người lui tới, càng dễ tìm được dược liệu quý.

Đã muốn lấy dược liệu đổi tiền, tất nhiên Mạnh Tịch phải cố gắng tìm thứ tốt.

Lý do cô chưa đi bàn bạc với Cố Nhân Tâm mà trực tiếp lên núi hái thuốc, cũng là vì muốn tìm chút thứ tốt để cho Cố Nhân Tâm thấy bản lĩnh của cô, đồng ý hợp tác với cô.

Mạnh Tịch cẩn thận dò đường phía trước, càng đi vào trong, đường núi càng dốc.

Cố Bắc Cương cũng không nói gì, anh luôn đi sau cô không xa, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh xung quanh.

Hai người không ưa nhau, cứ thế đi trước đi sau trong rừng núi.

Mạnh Tịch chuyên tâm tìm kiếm dược liệu, còn Cố Bắc Cương thì thỉnh thoảng chặt ít củi khô, chất sang một bên, định lúc về mang theo.

Không khí trong rừng núi trong lành và ẩm ướt, ánh nắng xuyên qua tán lá dày đặc, tạo nên những mảng sáng tối loang lổ, trong rừng vô cùng yên tĩnh.

Tiếc là sự yên tĩnh này không kéo dài được lâu.

Đúng lúc Mạnh Tịch vui vẻ nhổ một cây mã đề, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, trong rừng gió thổi ào ào, trông như sắp có mưa to.

Mạnh Tịch ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng không khỏi bực mình với thời tiết tệ này, sáng ra đi rõ ràng thấy trời quang mây tạnh, sao nói mưa là mưa?

Cô còn chưa tìm được nhiều thuốc!

Cố Bắc Cương cũng phát hiện thời tiết thay đổi, anh vốn đang chặt củi ở không xa, lúc này đột nhiên đi đến trước mặt Mạnh Tịch, mở miệng nói với cô: "Sắp mưa rồi, chúng ta phải tìm hang động trú mưa đã."

Miệng vàng khó mở này của anh, nửa ngày chưa nói với Mạnh Tịch một chữ, Mạnh Tịch nghĩ, cuối cùng anh cũng chịu mở miệng vàng này.

"Được, em không biết hang động ở đâu, anh dẫn đường nhé?" Mạnh Tịch đáp.

Cố Bắc Cương đã nói đi hang động trú mưa, Mạnh Tịch nghĩ chắc anh biết hang động ở đâu.

Hai người lên núi, chỉ đi bộ đã mất hai tiếng.

Bây giờ trời đen kịt, mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, về nhà cũng không thực tế.

"Ừm!" Cố Bắc Cương được Mạnh Tịch đáp lời xong, quay người đi luôn.

Kết quả hai người còn chưa đi đến hang động, mưa đã bắt đầu rơi lác đác.

Sau đó mưa nhanh chóng trở nên dữ dội, những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào lá cây và mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp.

Hina

Dù có cây cối che chắn, Mạnh Tịch và Cố Bắc Cương vẫn bị ướt sũng.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 58: Cố Bắc Cương, anh điên rồi sao?



Dưới sự dẫn đường của Cố Bắc Cương, họ đến trước một hang động, hang động khá lớn, bên trong tối om, Mạnh Tịch cẩn thận đi theo Cố Bắc Cương vào trong.

Vào trong rồi, Mạnh Tịch ngồi lên một tảng đá, toàn thân ướt sũng làm cô lúc này nhìn vô cùng chật vật.

Cố Bắc Cương tìm được ít gỗ khô trong hang động, anh thử dùng củi khô khoan gỗ lấy lửa, để xua tan hơi lạnh trên người.

Quá trình khoan gỗ lấy lửa không thuận lợi, tuy anh đã học cách này khi luyện tập sinh tồn trong quân đội, nhưng thực tế ít khi dùng đến.

May mà, anh đủ kiên nhẫn.

Sau khi cọ xát que gỗ gần mười phút, một tia lửa bắt đầu lóe lên từ lỗ được khoan trên que gỗ, rồi dần dần bùng cháy.

Cuối cùng đã nhóm được lửa, Mạnh Tịch đứng dậy, muốn đến gần đống lửa sưởi ấm.

Tuy bây giờ thời tiết nóng bức, quần áo ướt cũng không lạnh, nhưng ướt sũng dính vào người vẫn rất khó chịu.

Ai ngờ, cô vừa đứng dậy bước chân ra, chưa kịp đến gần đống lửa, đã cảm thấy chân mình dẫm phải một thứ gì đó mềm mềm.

Cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cái đầu rắn đen thui đột ngột ngẩng lên.

Hina

Con rắn há miệng, lộ ra nanh độc nhọn hoắt, miệng còn liên tục thè lưỡi, phát ra tiếng xì xì.

Đôi mắt nó lấp lánh ánh sáng hung dữ, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân cô.

Thứ này là loài Mạnh Tịch sợ nhất, không gì sánh được, cô hoảng sợ vô cùng, muốn quay người chạy trốn, nhưng đã không kịp nữa.

Con rắn nhanh như chớp, há miệng cắn vào mắt cá chân cô.

"Á!" Mạnh Tịch sợ hãi hét lên một tiếng, suýt ngã xuống đất.

May mà Cố Bắc Cương đang ở bên cạnh, theo phản xạ đã đỡ cô một cái, cô mới có thể đứng vững được.

Tim Mạnh Tịch như nhảy lên tận cổ họng, cô cảm nhận rõ ràng cơn đau khi nọc độc của rắn đ.â.m vào da.

Điều đáng sợ nhất là con rắn vẫn còn cắn chặt lấy cô, không hề có ý định nhả ra.

Cố Bắc Cương đang nhíu mày định hỏi Mạnh Tịch đang kêu gào gì, chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy con rắn.

Anh không hỏi thêm câu nào vô ích nữa, vội vàng ngồi xuống, rồi một tay bóp ngay vào cổ rắn.

Con rắn giãy giụa vài cái trong tay anh, rồi bị anh giật mạnh ra.

Sau đó, Cố Bắc Cương nhanh chóng cầm lấy liềm, chỉ vài nhát đã chặt rắn thành bốn năm đoạn, rồi ném vào đống lửa.

Nhìn xác con rắn, Mạnh Tịch nhận ra đó là rắn ngũ bộ có nọc độc cực mạnh.

Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Bởi vì tỷ lệ tử vong do rắn ngũ bộ rất cao.

Ngoài tỷ lệ tử vong, rắn ngũ bộ còn có tỷ lệ gây tàn phế cao.

Độc tố trong nọc độc của nó sẽ khiến vết thương sưng tấy và hoại tử, cuối cùng gây hoại tử cơ ở vị trí vết thương, trường hợp nghiêm trọng có thể phải cắt cụt chi.

Vì thế, tỷ lệ gây tàn phế của rắn ngũ bộ đứng đầu trong các loài rắn độc ở Trung Quốc.

Mạnh Tịch ngẩn người một lúc, rồi nghĩ đến hệ thống của mình, lúc này chắc cửa hàng hệ thống sẽ cập nhật huyết thanh kháng nọc rắn chứ?

Cô vội vàng cúi đầu kiểm tra hệ thống của mình, muốn đổi thuốc giải độc rắn từ hệ thống.

Tuy nhiên, cô chưa kịp mở mục thuốc men, đã cảm thấy cổ chân mình bị ai đó mạnh mẽ nâng lên.

Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Bắc Cương đưa tay kéo ống quần của cô lên, đang cúi đầu nhìn vết thương.

Sau đó anh chẳng nói gì cả, thậm chí không liếc nhìn Mạnh Tịch lấy một cái, đã không chút do dự cúi đầu xuống, ngậm lấy vết rắn cắn.

Hành động của Cố Bắc Cương làm Mạnh Tịch giật mình, cô hốt hoảng kêu lên: "Cố Bắc Cương, anh định làm gì vậy? Anh điên rồi sao? Con rắn này có nọc độc mạnh lắm, có thể c.h.ế.t người đấy!"

Cố Bắc Cương không để ý đến Mạnh Tịch, anh hút một hơi rồi vội vàng nhổ ra.

Anh định hút thêm lần nữa, Mạnh Tịch theo bản năng định né tránh.

"Không muốn c.h.ế.t thì đừng động đậy!" Cố Bắc Cương gầm lên, tay anh giữ c.h.ặ.t c.h.â.n Mạnh Tịch, tiếp tục hút mạnh vết thương.

Vừa hút vết thương, Cố Bắc Cương vừa tháo dây lưng quần của mình ra, buộc chặt vào gần vết thương của Mạnh Tịch.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 59: Gió thổi qua quần, trứng lạnh run!



Mạnh Tịch ngây người nhìn Cố Bắc Cương, một lúc lâu không biết nói gì.

Người đàn ông này quả thật chính trực, dù ghét Mạnh Tịch, nhưng khi cô đau bụng anh vẫn đưa đi bệnh viện, khi cô bị rắn cắn, anh vẫn hút nọc độc ra.

Chân bị giữ chặt không thể cựa quậy, Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương với ánh mắt phức tạp hỏi: "Anh có biết đây là loại rắn gì không?"

Cố Bắc Cương nhổ thêm một ngụm m.á.u nữa, liếc nhìn Mạnh Tịch một cái, không trả lời, cúi xuống hút tiếp.

Anh đương nhiên biết đó là con rắn gì, chính vì biết nên mới phải nhanh chóng hút nọc độc ra.

Miệng anh không có vết thương, vừa hút vừa nhổ nhanh, dù có hấp thụ một ít qua khoang miệng cũng không c.h.ế.t được.

Nhưng Mạnh Tịch thì có vết thương, nếu không xử lý nhanh, hôm nay cô sẽ không thể rời khỏi ngọn núi này.

Thấy Cố Bắc Cương kiên quyết hút độc, Mạnh Tịch đành tạm để mặc anh, ý thức cô vội vàng truy cập vào cửa hàng hệ thống.

Trong cửa hàng hệ thống, Mạnh Tịch thấy có huyết thanh kháng nọc rắn năm bước cùng với ống tiêm đi kèm.

Đồ thì có, nhưng Mạnh Tịch không biết lấy ra dùng bằng cách nào.

Không chỉ cô cần dùng, Cố Bắc Cương hút nọc độc cũng phải tiêm.

Tuy anh nhổ rất nhanh, lượng nọc độc hút vào chưa đủ gây c.h.ế.t người, nhưng độc tính của nọc này rất mạnh, dù không c.h.ế.t cũng có thể bị tàn phế, thậm chí để lại di chứng nghiêm trọng.

Chờ Cố Bắc Cương ngẩng đầu lên lần nữa, môi anh đã chuyển sang màu xanh tím.

Không thể để anh hút tiếp nữa!

Mạnh Tịch quyết định nhanh chóng, vội vàng nói với Cố Bắc Cương: "Cố Bắc Cương, thường thì gần nơi có rắn độc sẽ có thuốc giải, em biết loại thảo dược nào có thể giải độc rắn năm bước, để em nói đặc điểm cho anh, anh mau ra ngoài tìm.

Thuốc đó không khó tìm đâu, lúc đến em có thấy, anh nghe em chỉ mà đi tìm."

"Lúc này còn nói khoác, em muốn c.h.ế.t thật à?" Môi Cố Bắc Cương đã tê cứng, anh quyết định ra miệng hang hứng chút nước mưa súc miệng rồi tiếp tục, nhân lúc đứng dậy đáp lời Mạnh Tịch.

Có lẽ Cố Bắc Cương đã quên việc mình tháo dây lưng buộc chân cho Mạnh Tịch, vừa đứng lên, quần anh bất ngờ tụt xuống khỏi eo.

Gió thổi qua quần, trứng lạnh run…

Hai chân vạm vỡ khỏe mạnh cứ thế phơi bày trong không khí ẩm ướt.

Điều đáng sợ nhất là không khí đột nhiên im lặng…

Trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới đều đứng yên.

Chỉ còn lại tiếng thở của Cố Bắc Cương và Mạnh Tịch.

Cố Bắc Cương trợn tròn mắt, mặt đầy kinh ngạc nhìn eo mình trống trơn, nhất thời không biết phải làm sao.

Trong tích tắc, mặt Cố Bắc Cương đỏ bừng.

Anh ngẩn người một giây, rồi vội vàng ngồi xuống, kéo quần lên.

Ngượng quá, ngượng c.h.ế.t đi được.

Mạnh Tịch vừa muốn cười vừa không dám cười, nói lắp bắp không thành lời: "Em… Ha ha ha… Em nói thật đấy, thuốc thực sự có tác dụng, ha ha ha ha."

Muốn nhịn cười, nhưng không nhịn được, hoàn toàn không nhịn nổi.

Hina

Cố Bắc Cương ngượng quá, nếu không phải Mạnh Tịch còn đang chờ anh cứu, lúc này anh đã tìm một cái hố chui xuống rồi.

Nhưng trong tình huống hiện tại, anh chỉ có thể vừa giữ quần vừa giả vờ bình tĩnh đi uống nước.

Uống nước xong, súc miệng vài lần, Cố Bắc Cương lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, anh lấy từ trong người ra một con d.a.o găm, cắt một lỗ mới cho quần, cài cúc vào.

Chỉnh trang quần áo xong, Cố Bắc Cương mới đi về phía Mạnh Tịch, vừa đi vừa lạnh giọng nói: "Anh từng huấn luyện sinh tồn trong rừng, trong khóa học có nói, rắn ngũ bộ có nọc độc mạnh, một khi bị trúng độc trong rừng sâu, cơ bản đều c.h.ế.t chắc.

Bác sĩ quân y đều nói c.h.ế.t chắc, không thuốc nào chữa được, em biết không?"

Nói xong, Cố Bắc Cương lại cúi người xuống, tiếp tục hút.

Mạnh Tịch cảm thấy toàn thân bắt đầu tê dại, cô muốn cười Cố Bắc Cương nhưng cũng không còn sức cười nữa, nghe lời Cố Bắc Cương cô run lên, khuyên tiếp: "Em không dám đem mạng mình ra đùa với anh đâu, m.á.u lưu thông rất nhanh, anh cứ hút thế này, dù hút bao lâu, em vẫn sẽ c.h.ế.t ở đây thôi.

Chỉ dùng thảo dược thì chắc chắn không giải được độc, nhưng em biết một số huyệt đạo, có thể thông qua huyệt đạo để phóng thích m.á.u giúp thải độc, xin anh hãy tin em."
 
Back
Top Bottom