Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 40: Tôi sẽ chứng minh cho các người thấy ngay bây giờ!



Vốn dĩ Cố Bắc Cương tàn tật, khó tìm vợ, Trần Mai cũng sẵn lòng chấp nhận phương án thứ hai, để Bắc Cương cưới Lục Vân Vân góa phụ này.

Ai ngờ hôn sự chưa thành, nửa đường xuất hiện một Mạnh Tịch.

So với góa phụ, Mạnh Tịch là cô gái chưa từng lấy chồng, tất nhiên được Trần Mai ưu ái hơn.

Mất đi chàng rể như ý đang trong tầm tay, Vương Thiết Hoa suýt tức chết.

Sau khi nguyên chủ vào cửa, vừa lười vừa xấu tính, Vương Thiết Hoa không ít lần lén xem trò vui, nhưng trong khi xem trò vui, bà ta còn âm thầm nhiều lần muốn hại nguyên chủ và Cố Bắc Cương ly hôn.

Muốn tìm cơ hội cho Lục Vân Vân lấy Cố Bắc Cương.

Người đàn ông mà Lục Vân Vân lấy là cháu ruột bên nhà ngoại của Bạch Quế Vân, năm đó chính Bạch Quế Vân làm mai mối cho Lục Vân Vân và cháu trai nhà mình, để hai người kết duyên.

Từ khi cháu trai qua đời, Bạch Quế Vân không ít lần bị người nhà trách móc, nói bà ta giới thiệu một người phụ nữ xui xẻo cho cháu trai, không chỉ khắc c.h.ế.t cháu trai, còn sinh ra một đứa con gái tốn tiền.

Chính vì nhiều năm bị người nhà trách tội, Bạch Quế Vân mới từ tận đáy lòng, muốn để Vân Vân tái giá một lần nữa, tránh cho cô ta và đứa con gái tốn tiền kia liên lụy nhà họ Bạch.

Mạnh Tịch đã đọc sách, nên hiểu rõ những uẩn khúc trong đó.

Đây cũng là lý do Mạnh Tịch đề xuất đánh cược với Vương Thiết Hoa, bởi vì Mạnh Tịch biết, Vương Thiết Hoa nhất định sẽ đứng ra đánh cược với cô vì hạnh phúc của Lục Vân Vân.

Trước đây khi đọc sách, trong sách cũng từng có chuyện tương tự, Vương Thiết Hoa đã từng đánh cược với nguyên chủ.

Cho dù Vương Thiết Hoa không mắc bẫy không đánh cược, Mạnh Tịch cũng không mất gì.

Trong sách nguyên chủ vẫn luôn không biết, tại sao Vương Thiết Hoa và Bạch Quế Vân lại nhắm vào cô ngay từ khi cô vào thôn, nhưng điểm này Mạnh Tịch lại biết rõ.

Hơn nữa Mạnh Tịch còn nói ra sự thật trước mặt cả thôn đang hóng chuyện.

Sau khi mục đích bị vạch trần, Vương Thiết Hoa rõ ràng đã hoảng, bà ta lớn tiếng kêu: "Nói bậy bạ, không có chuyện đó, tôi chỉ thấy cô độc ác, đơn thuần lo lắng cho sức khỏe của Trần Mai, cô đừng có vu khống, chuyện này không liên quan gì đến con gái tôi."

"Đơn thuần, vậy bà quả thật là quá đơn thuần rồi!" Mạnh Tịch cười khẩy một tiếng.

Vương Thiết Hoa lúc này đứng ra, không phải vì sức khỏe của Trần Mai.

Bà ta chỉ muốn có được cơ hội cứu mạng Trần Mai, rồi nhân cơ hội lập công, để Cố Bắc Cương cưới Lục Vân Vân vì ân cứu mạng.

Một nước cờ hay như vậy, mà còn dám nói mình đơn thuần.

Mạnh Tịch chọn nói ra sự thật, là vì cô muốn thay đổi đánh giá của mình trong thôn.

Trước đây những tin đồn không hay về nguyên chủ, đều từ Vương Thiết Hoa và Bạch Quế Vân truyền ra, giờ Mạnh Tịch đã nói ra ý đồ xấu xa của họ, người trong thôn tự nhiên sẽ cân nhắc lại những tin đồn trước đây về Mạnh Tịch.

"Thôi được, cũng đừng nói nhảm nữa, bà Vương, những điều kiện bà nói tôi đã viết lên rồi, giờ phiền bà mau ký tên đóng dấu." Nói rõ ràng rồi, Mạnh Tịch cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với Vương Thiết Hoa.

Cô chỉ muốn thúc giục Vương Thiết Hoa mau đóng dấu, rồi xử lý xong chuyện này.

Vương Thiết Hoa cứ cảm thấy mình như bị nướng trên núi lửa, nhưng cung đã giương không thể quay đầu mũi tên, dưới ánh mắt của bao nhiêu người trong thôn, và sự thúc giục của Bạch Quế Vân, cuối cùng Vương Thiết Hoa vẫn đã điểm một dấu tay.

Hina

Hợp đồng chính thức có hiệu lực từ đây, Mạnh Tịch như cất giữ báu vật, cất hợp đồng vào lòng.

Rồi cô lấy một cái ghế nhỏ, ngồi trực tiếp trước dược liệu, nói: "Được rồi, tôi sẽ chứng minh cho các người thấy ngay bây giờ!"

Mạnh Tịch lấy một cái ghế ngồi xuống.

Ôm lấy những dược liệu rồi bắt đầu ăn.

Mỗi một cây thuốc cô đều lấy lên, lấy phần rễ và lá nếm thử một cách thích hợp.

Vị thuốc đắng chát, Mạnh Tịch cứ mỗi lần ăn một miếng lại nhăn mặt.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 41: Tôi tham ăn cái ông cố nội bà



Thấy Mạnh Tịch cứ ăn mãi, Vương Thiết Hoa sốt ruột hỏi: "Ơ kìa, Mạnh Tịch, cô đang làm gì thế, không phải nói muốn chứng minh thuốc không độc sao, sao con bé tham ăn này lại lấy ăn rồi?"

"Tôi tham ăn cái ông cố nội bà..." Mạnh Tịch bực bội trừng mắt nhìn Vương Thiết Hoa một cái: "Nếu những dược liệu này có độc, tôi dám ăn sao? Tôi ăn thử từng loại một, rồi tôi không bị độc chết, thế không phải đã chứng minh thuốc không độc rồi sao?"

Vương Thiết Hoa không chịu: "Cô ăn xong cũng vô dụng, không độc không có nghĩa là không hại c.h.ế.t Trần Mai, nếu cô đổi thuốc của bà ấy, bà ấy không uống được thuốc có tác dụng với bệnh tình, chẳng phải bà ấy vẫn c.h.ế.t sao?"

"Vậy bà nói đi, bà muốn thế nào?" Mạnh Tịch không ăn nữa, ném dược liệu trong tay xuống ngẩng đầu hỏi.

Vương Thiết Hoa ngẩng cổ: "Tôi không quan tâm cô làm thế nào, dù sao nếu cô không chứng minh được thuốc này không phải để hại Trần Mai, thì cô phải cút khỏi thôn Cố gia chúng tôi!"

"Bà chỉ muốn tôi cút đi, nhưng tôi không chiều ý bà đâu." Mạnh Tịch liếc Vương Thiết Hoa một cái, rồi mới nhìn sang Cố Bắc Cương: "Cảnh sát bắt người còn cần chứng cứ, anh không có chứng cứ thì đừng có trừng mắt nhìn em, không phải trong thôn có một lang y sao, anh đi mời lang y đến, để ông ấy kiểm tra những dược liệu này, chẳng phải sẽ biết em có nói dối không sao?"

"Mạnh Tịch, mẹ cô đã nói với tôi, cô vào thành phố mới bắt đầu học chữ, nếu ông lang y thật sự dạy cô y thuật, sao cô có thể không biết một chữ nào?

Không biết một chữ nào, vậy cô học y kiểu gì? Nghe nói trước khi vào thành phố cô còn chưa có tên, cô toàn là nói dối." Cố Bắc Cương với ánh mắt hung dữ chặn lời Mạnh Tịch.

Hina

Anh bỗng tiến lên, nắm lấy cằm Mạnh Tịch, sắc mặt lạnh lùng cảnh cáo cô: "Nghĩ đến cô còn nhỏ tuổi, chuyện hôm nay tôi không tính toán với cô nữa, cô cũng đừng có lằng nhằng, đi thu dọn đồ đạc, cút khỏi nhà tôi!"

Nói xong, Cố Bắc Cương còn xô Mạnh Tịch một cái.

Không kịp đề phòng, Mạnh Tịch mất thăng bằng ngã xuống đất.

Mông cô đập xuống đất đau nhói.

"Ôi trời, Mạnh Tịch..." Trần Mai vội vàng chạy lên phía trước, muốn đỡ Mạnh Tịch dậy: "Bắc Cương, con làm gì vậy, chuyện còn chưa rõ ràng, sao con có thể dùng vũ lực với Mạnh Tịch."

"Cô ta muốn hại mẹ, con không đánh c.h.ế.t cô ta đã là tốt rồi." Cố Bắc Cương kéo Trần Mai lại, tiếp tục khuyên: "Mẹ, người phụ nữ độc ác này toàn nói dối, nhà họ Cố chúng ta không dung được cô ta, mẹ cũng đừng nói giúp cô ta nữa!"

"Nhưng mà..." Trần Mai do dự nhìn Mạnh Tịch, bà cảm thấy thiện ý mà Mạnh Tịch thể hiện với bà hôm qua, không giống là giả.

Mạnh Tịch xoa xoa m.ô.n.g đau đứng dậy từ mặt đất, trong lòng cô thật sự ấm ức.

Đang yên đang lành xuyên vào một cuốn sách tệ như vậy cũng đã đành, giờ còn bị người ta oan uổng như thế.

Cố Bắc Cương này suy nghĩ thật là tỉ mỉ, chưa gì đã nghĩ ra chuyện nguyên chủ vào thành phố mới bắt đầu biết chữ.

Cái nồi đen to đùng về tội mưu sát này, Mạnh Tịch không thể gánh.

Hơn nữa Mạnh Tịch bây giờ cũng không thể rời khỏi nhà họ Cố.

Đây là cuối những năm 70, một nơi mà không có giấy giới thiệu thậm chí không thể đi xa.

Rời khỏi nhà họ Cố, Mạnh Tịch ở thời đại xa lạ này mù tịt, nhà ngoại cũng không chứa được cô, cô thực sự không có nơi nào để đi.

Nếu không phải bị tình thế ép buộc, cô cũng không muốn nương nhờ người khác, chịu những uất ức này.

Lúc này cô biết không thể trông cậy vào Cố Bắc Cương nữa, chỉ có thể đặt hy vọng vào Trần Mai: "Mẹ, lang y trong thôn cách nhà chúng ta cũng không xa, để lang y đến xem một chút, nếu lang y nói thuốc này không phải thuốc đau dạ dày, thì đuổi con đi cũng chưa muộn."

Dù sao, những thuốc này không có vấn đề gì, đây là niềm tin trong lòng Mạnh Tịch.

Chỉ cần mời lang y đến xem qua, sẽ chứng minh được sự trong sạch của cô.

"Bắc Cương, nghe lời mẹ, con đi mời lang y đến xem, dù sao cũng không xa, chúng ta không thể vô cớ oan uổng Mạnh Tịch." Trần Mai thấy đôi mắt Mạnh Tịch rất trong trẻo, bà không tin Mạnh Tịch sẽ làm chuyện hại mạng bà.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 42: Đúng, Mạnh Tịch phải đi tù!



Cố Bắc Cương nhỏ giọng nói với Trần Mai:

"Mẹ, mời lang y đến, chứng minh thuốc có vấn đề, thì sẽ có cả người chứng vật chứng, lúc đó Mạnh Tịch khó thoát tội tù.

Hina

Con để cô ta đi bây giờ, là nghĩ đến chuyện lớn chưa thành, cô ta còn nhỏ tuổi, nên muốn cho cô ta một con đường sống.

Lang y đến rồi, cô ta..."

"Lang y Cố!" Cố Bắc Cương chưa nói xong đã bị tiếng nói từ đám đông cắt ngang.

Lang y? Mạnh Tịch cũng tai thính nghe được tiếng này, cô lập tức quay đầu, rồi thấy từ đám đông bước ra một ông lão tóc trắng râu trắng, còn mặc một bộ đồ trắng.

Theo ký ức của nguyên chủ, ông lão một thân trắng này, chính là lang y Cố Nhân Tâm của thôn Cố gia.

Nhớ ra thân phận của ông lão, Mạnh Tịch lập tức đi tới, nói với Cố Nhân Tâm: "Lang y Cố, may là ông đến rồi, phiền ông đến giúp cháu xem, giúp cháu chứng minh thuốc cháu hái chính là thuốc đau dạ dày, họ sắp oan c.h.ế.t cháu rồi!"

"Lang y Cố, ông mau đến xem đi, con độc phụ này muốn hại c.h.ế.t Trần Mai, tôi thấy trong thuốc nó hái có mã tiền tử." Bạch Quế Vân bỗng cũng đi đến trước mặt Cố Nhân Tâm, nói xong bà ta còn lục lọi giỏ của Mạnh Tịch: "Cái thứ đó có độc mạnh lắm, những năm đói kém chúng tôi từng gặm vỏ cây, thuốc thì tôi không biết, nhưng cái thứ độc c.h.ế.t người này tôi nhớ rõ mồn một."

Vừa dứt lời, Bạch Quế Vân đã cầm mấy quả mã tiền tử trong giỏ trong tay.

Lang y Cố này chính là do Bạch Quế Vân nhờ người đi gọi đến.

Bởi vì Bạch Quế Vân phát hiện mấy quả này trong giỏ, sau khi nhận ra, bà ta lập tức lẻn ra khỏi sân, bảo con trai đi mời Cố Nhân Tâm đến.

Trong đám đông không chỉ có mình Bạch Quế Vân từng gặm vỏ cây những năm đói kém, trong số người vây xem lại có mấy người nhận ra mã tiền tử, lần lượt lên tiếng phụ họa lời Bạch Quế Vân.

"Đúng rồi! Đây chính là mã tiền tử!"

"Không sai, tôi cũng biết, hồi nhỏ bà nội tôi từng nói, dù đói đến mấy, cũng không được ăn quả dại này..."

Trong tiếng bàn tán, Cố Nhân Tâm cầm lấy cây thuốc đó, ông ấy chỉ nhìn qua, rồi gật đầu với mọi người trong sân: "Đây đúng là một loại quả có độc mạnh, nó chính là mã tiền tử, không sai!"

Lời của Cố Nhân Tâm khiến cái sân nhỏ hẹp nhà họ Cố lập tức nổ tung.

"Trời ơi! Mạnh Tịch, không phải muốn g.i.ế.c người thật đấy chứ?"

"Cô ta độc ác quá, Trần Mai tốt với cô ta như vậy, Cố Bắc Cương cũng tốt với cô ta, sao cô ta có thể độc ác như thế!"

"Đuổi Mạnh Tịch đi."

"Không, đưa Mạnh Tịch đến công an!"

"Đúng, Mạnh Tịch phải đi tù!"

"Người phụ nữ độc ác này, bây giờ còn gì để nói nữa!" Cố Bắc Cương tức giận chỉ vào mũi Mạnh Tịch.

Anh vốn tưởng Mạnh Tịch chỉ lấy vài vị thuốc vô dụng, định đổi thuốc của mẹ anh, nên mới quyết định tha cho cô.

Không ngờ người phụ nữ này độc ác đến mức này, lại hái luôn thuốc độc về.

Là định hại mạng mẹ anh sao?

Mạnh Tịch nghe tiếng phỉ nhổ dậy lên khắp sân, không khỏi nhướng mày, tất nhiên cô nhớ trong giỏ có hạt mã tiền.

Hạt mã tiền chứa strychnine và brucine, đúng là có độc tính mạnh, nếu dùng liều lớng sẽ dễ gây co giật và co thắt hô hấp, dẫn đến tử vong do ngạt thở.

Nó có độc là không sai.

Nhưng Mạnh Tịch hái nó, không phải vì độc tính của nó.

Cô thuần túy là khi thấy hạt mã tiền, vô thức nhớ đến liều nhỏ có thể trị thương tổn do té ngã, sưng đau do gãy xương, có tác dụng thông kinh lạc giảm đau.

Lúc đó Mạnh Tịch thấy nó, liền nhớ đến chuyện Cố Bắc Cương ban đêm không ngủ được vì chân sưng đau.

Bản năng của người làm thuốc khiến Mạnh Tịch tiện tay hái vài hạt bỏ vào giỏ.

Không ngờ để Bạch Quế Vân lợi dụng sơ hở.

Bây giờ dù cô có nói đó là để chữa bệnh cho Cố Bắc Cương, thì chắc chắn anh cũng không tin.

Với mối quan hệ giữa Cố Bắc Cương và nguyên chủ, có lẽ anh thà tin Mạnh Tịch muốn hạ độc g.i.ế.c mình, cũng không tin Mạnh Tịch sẽ tìm thuốc chữa thương cho mình.

Nhưng may là trong giỏ không chỉ có hạt mã tiền, Mạnh Tịch hoàn toàn không lo lắng.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 43: Cô ấy không nói dối



Không quan tâm Cố Bắc Cương có tin hay không, Mạnh Tịch vẫn quyết định biện minh cho mình: "Liều nhỏ hạt mã tiền có thể trị thương tổn do té ngã, sưng đau do gãy xương, có tác dụng thông kinh lạc giảm đau, em hái về là vì thấy ban đêm anh đau đến không ngủ được..."

Mạnh Tịch chưa nói xong đã bị Cố Bắc Cương ngắt lời: "Cô thật là nói dối không biết xấu hổ, Mạnh Tịch, cô tốt bụng vậy sao? Chữa bệnh cho tôi, cô chắc chứ?"

Cố Bắc Cương cảm thấy mình đã nhẫn nhịn hết nổi, không muốn nhẫn nữa, định túm cổ áo Mạnh Tịch ném ra ngoài.

"Thật là phương thuốc tuyệt diệu, vừa có thể giảm đau dạ dày, vừa trung hòa tính thuốc, vừa chữa bệnh vừa bổ dạ dày, thực sự là tài giỏi." Cố Nhân Tâm đặt hạt mã tiền xuống, rồi ngồi xuống xem xét các vị thuốc khác của Mạnh Tịch.

Ông ấy càng xem càng kinh ngạc, lúc Cố Bắc Cương tiến lên định ném Mạnh Tịch ra ngoài, Cố Nhân Tâm bỗng đứng dậy với giọng đầy tán thưởng.

Mọi người trong sân nghe vậy đều nhìn về phía Cố Nhân Tâm.

Trần Mai lập tức lên tiếng hỏi Cố Nhân Tâm: "Lang y Cố, ý ông vừa rồi là nói, thuốc trong giỏ của Mạnh Tịch thật sự chỉ là thuốc trị bệnh dạ dày thôi sao?"

"Chính xác, không chỉ là thuốc dạ dày, mà còn là một phương thuốc hay được phối hợp rất khéo léo..." Cố Nhân Tâm nói thật.

Ông ấy hành nghề y nhiều năm, kê toa hay nhất cũng chỉ cao hơn phương này một chút.

Lời khen này Mạnh Tịch không hề bất ngờ, bởi phương thuốc này không phải do cô phát minh, phải biết đây là phương thuốc mới do các giáo sư Đại học Y học Cổ truyền kết hợp từ vô số bí phương gia truyền sau khi Tân Hoa Hạ thành lập.

Thấy Cố Nhân Tâm đánh giá cao thuốc của Mạnh Tịch như vậy, đám đông lập tức lại xôn xao bàn tán.

"Không ngờ Mạnh Tịch này thật sự biết y thuật, đúng là không thể đánh giá người qua vẻ ngoài."

"Không chỉ biết, có vẻ y thuật còn khá giỏi, lang y Cố còn khen phương thuốc của cô ấy hay."

Hina

"Vậy chuyện cô ấy bái sư cũng là thật rồi, cô ấy không nói dối?"

Sau khi y thuật của Mạnh Tịch được khẳng định, dư luận lập tức lại nghiêng về phía Mạnh Tịch.

Đây không phải là kết quả Bạch Quế Vân mong muốn, bà ta lập tức đứng ra, nói với Cố Bắc Cương: "Bắc Cương, cậu không thể mơ hồ, dù thuốc dạ dày của cô ta là thật, nhưng hạt mã tiền cũng là thật, ai biết được cô ta định hại mẹ cậu thế nào!"

"Đúng vậy! Bắc Cương, chúng ta ở gần nên hiểu rõ, Mạnh Tịch này không phải người phụ nữ đảm đang, đừng để tai họa này ở lại trong nhà." Vương Thiết Hoa cũng lên tiếng phụ họa.

Hai bà già một xướng một họa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi Mạnh Tịch đi.

Cố Bắc Cương cũng không tin Mạnh Tịch, sau khi suy nghĩ một lúc, mới lạnh lùng nhìn Mạnh Tịch nói: "Mạnh Tịch, cô đi đi, từ nay nhà họ Cố không còn liên quan gì đến cô! Dù thế nào..."

"Khoan đã." Cố Nhân Tâm ngắt lời Cố Bắc Cương, ông ấy bỗng tiến lên, nhìn Mạnh Tịch hỏi: "Mạnh Tịch, tôi có thể hỏi, cam thảo trong giỏ của cháu dùng để làm gì?"

Nghe lời Cố Nhân Tâm, Mạnh Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.

Vị lão lang y này được miêu tả là một cao nhân ẩn thế trong sách.

Nghe nói trước đây ông ấy là danh y ở kinh thành, sau khi y học cổ truyền bị cấm, để vì tránh họa ông ấy mới về thôn Cố gia quê cũ sinh sống.

Thôn dân không biết sự tích của Cố Nhân Tâm ở kinh thành, nhưng Cố Bắc Cương biết đôi chút, nên Cố Bắc Cương mới không ép Trần Mai đi bệnh viện khám lại.

Vì Cố Bắc Cương tin tưởng vào y thuật của Cố Nhân Tâm.

Mạnh Tịch đang đợi Cố Nhân Tâm hỏi về tác dụng của cam thảo, đã từng là danh y thì không có lý do gì không biết tác dụng của cam thảo ở đây.

Đợi hồi lâu, Mạnh Tịch suýt thất vọng, cô suýt chủ động nói ra mình đã hái cam thảo.

May là cuối cùng Cố Nhân Tâm đã chủ động hỏi chuyện này trước khi cô mở miệng.

Vì thế Mạnh Tịch lập tức đáp: "Lang y Cố, cháu hái cam thảo này là định dùng nó để chế biến hạt mã tiền, hạt mã tiền có độc mạnh, dù dùng làm thuốc cũng cần qua phương pháp đặc biệt để chế biến."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 44: Xin sửa lại, là lấy chứ không phải ăn trộm!



"Cổ phương có phương pháp dùng cam thảo, thông qua ngâm nước cam thảo, hấp chín, có thể giảm độc tính của hạt mã tiền, để nó có thể dùng trị thương tổn do té ngã, sưng đau do gãy xương."

"Cháu nói không sai, cam thảo quả thật có thể giảm độc tính của hạt mã tiền, phương pháp cổ này không nhiều người biết..." Cố Nhân Tâm vừa nói vừa gật đầu tán thành, ông ấy nói tiếp: "Khi cháu hái thuốc, chắc chắn không nghĩ sẽ có nhiều người đến tra hỏi mình, nếu cháu muốn hại người, hoàn toàn có thể chỉ hái hạt mã tiền, không cần phải hái thêm cam thảo về.

Hơn nữa hạt mã tiền nhỏ như vậy, nếu cháu muốn dùng nó hại người, hoàn toàn không cần bỏ nó vào giỏ, bỏ vào túi áo, ai cũng không phát hiện được.

Do đó có thể thấy, mục đích ban đầu cháu hái thuốc này là để chữa bệnh chứ không phải hại người!

Tôi làm việc, nhìn việc không nhìn người, từ góc độ cá nhân, tôi tin hôm nay cháu không có vấn đề gì."

Cố Nhân Tâm nổi tiếng là người chính trực ở trong thôn, uy tín lại cao, tuy ông ấy nói là đứng từ góc độ cá nhân đánh giá Mạnh Tịch không có ý định hại người, nhưng khi ông ấy nói ra, vẫn có nhiều người tin vào phán đoán của ông ấy.

Nhờ đó cuối cùng Mạnh Tịch cũng rũ sạch tội danh mưu hại người.

"Lang y Cố, ông đúng là đại quan thanh thiên, cảm ơn ông đã chứng minh trong sạch cho cháu!" Mạnh Tịch vội vàng cúi chào Cố Nhân Tâm, bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó cô trừng mắt nhìn Cố Bắc Cương.

Chạm phải ánh mắt của Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương có chút mất tự nhiên nuốt nước bọt.

Anh cũng không muốn vu oan cho người khác.

Nhưng bảo anh xin lỗi Mạnh Tịch, người phụ nữ xấu xa này, anh lại không làm được.

Cũng tại cô làm nhiều chuyện xấu quá, khiến người ta hoàn toàn không dám tin cô.

Còn nữa, rốt cuộc người phụ nữ này học y thuật từ khi nào? Sao trước đây không hề phát hiện ra dấu hiệu gì.

Cố Bắc Cương còn đang bối rối, Mạnh Tịch đã không nhìn anh nữa.

Sau khi được chứng minh trong sạch, Mạnh Tịch quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Thiết Hoa và Bạch Quế Vân

Cô nhanh chóng rút từ trong n.g.ự.c ra tờ hợp đồng có chữ ký của Vương Thiết Hoa, cười không ra cười nói: "Mọi người, Mạnh Tịch không tiếp đãi mọi người nữa, bây giờ tôi phải đến nhà thím Vương, thu hoạch rau của tôi."

Vương Thiết Hoa nghe vậy vội vàng ngăn Mạnh Tịch lại: "Mày định làm gì? Ý mày là sao?"

Mạnh Tịch: "Đen trắng rõ ràng, đã nói nếu bà oan uổng tôi, sẽ phải đền vườn rau làm phí tổn tinh thần, bà không định nuốt lời chứ!"

Vương Thiết Hoa: "Mày đừng hòng hái rau nhà tao!"

Mạnh Tịch: "Hê hê hê, tôi nhất định phải hái, tôi phải hái không thể không hái."

Vừa nói, Mạnh Tịch đổ hết thuốc trong giỏ xuống đất, vác giỏ đi ra ngoài sân, đến cửa còn cầm thêm một cái liềm, nói: "Đi cắt rau đây!"

Hina

"Ôi trời ơi, đồ c.h.ế.t tiệt, quá đáng quá, vừa lười vừa tham, đồ Mạnh Tịch đáng chết, định ăn trộm rau nhà tao!"

Thấy Mạnh Tịch định đi cắt rau nhà mình thật, Vương Thiết Hoa không giữ nổi hình tượng ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa kêu.

Nghe lời Vương Thiết Hoa, Mạnh Tịch đã bước một chân ra cửa quay đầu lại cười híp mắt: "Xin sửa lại, là lấy chứ không phải ăn trộm!"

"Còn nữa, cảm ơn thím Bạch đã giúp gọi lang y Cố đến, chứng minh trong sạch cho tôi!"

Mạnh Tịch mặc kệ Vương Thiết Hoa khóc lóc kêu gào phía sau, cô sợ bị cản trở khi đi cắt rau nên vừa ra khỏi cửa đã nhanh chóng đi thẳng đến vườn rau nhà bà Vương.

Ban ngày bà Vương ở nhà trông cháu, chồng và con trai làm thợ xây ở thị trấn, con dâu đi bán rau, trong nhà chỉ còn một mình bà Vương.

Vì vậy lúc này Mạnh Tịch muốn đi cắt rau xanh, ngoài bà Vương ra chẳng có ai ngăn cản cô cả.

Đến vườn rau trước cửa nhà bà Vương, Mạnh Tịch rút liềm ra bắt đầu cắt lia lịa.

Đến khi bà Vương khóc lóc chạy đến, trong vườn đã chất một đống nhỏ rau xanh, một phần tư số rau đã vinh dự trở thành vong hồn dưới lưỡi liềm của Mạnh Tịch.

"Trời ơi, mày dám thật cắt à!" Bà Vương vừa khóc vừa ngăn Mạnh Tịch đang định tiếp tục cắt rau.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 45: Có bản lĩnh thì qua đây xé đi



"Mấy rau này con dâu tao định bán lấy tiền, mày phá hết rồi, tao biết ăn nói sao với con dâu đây, trời ơi đất hỡi!"

Mạnh Tịch: "Thì ra bà Vương cũng biết làm chuyện thế này khó ăn nói với người nhà nhỉ? Vậy khi bà tạt nước bẩn lên người tôi, vu khống tôi định đầu độc mẹ chồng, bà có nghĩ là sẽ khiến tôi không sống nổi không? Dao cắt vào người mình mới thấy đau phải không? Hôm nay cái giao kèo này là bà tự ký, rau này tôi nhất định phải cắt, bà đừng hòng ngăn tôi, có giấy trắng mực đen bà đừng mơ quịt nợ."

Bà Vương: "Đồ chó, để xem tao có xé nát mặt mày không!"

Mạnh Tịch: "Có bản lĩnh thì qua đây xé đi, xé không nát tôi gọi bà là tổ tông, đồ mụ già c.h.ế.t tiệt."

Bà Vương mặt mũi dữ tợn lao về phía Mạnh Tịch.

Mạnh Tịch đã đề phòng sẵn nên dễ dàng né tránh, khiến bà Vương ngã sấp xuống đất, ăn một miệng đầy bùn.

"Giết người rồi!" Vương Thiết Hoa nằm dưới đất, kêu gào như heo bị chọc tiết.

Bạch Quế Vân thấy vậy, mặt tối sầm lại nói với Mạnh Tịch: "Mạnh Tịch, dù sao bà Vương cũng là bậc trưởng bối, cô đừng quá đáng quá!"

"Trưởng bối? Mấy mụ già ti tiện các người cũng đáng sao?" Mạnh Tịch liếc xéo Bạch Quế Vân một cái, còn buồn nôn.

Hina

Nghe Mạnh Tịch mắng mình ti tiện, Bạch Quế Vân lập tức nổi giận: "Tao có chửi mày ti tiện đâu, sao mày dám chửi tao là mụ già ti tiện, miệng toàn lời tục tĩu, không có chút giáo dục nào cả."

Mạnh Tịch cười khẩy một tiếng: "Hừ, bà Bạch, bà không hiểu rồi, nói ra lời tục tĩu thì miệng mới sạch sẽ, nuốt lời tục tĩu vào thì lòng mới thành dơ bẩn!

Vả lại luật nào quy định, phải đợi bà chửi tôi trước tôi mới được chửi bà, tôi chủ động chửi bà là mụ già ti tiện không được sao?"

"Mày... mày mày mày..." Bạch Quế Vân ấp úng nửa ngày, không nói được câu nào nữa.

Lúc này Mạnh Tịch thực sự cảm thấy sảng khoái.

Vô duyên vô cớ xuyên vào sách, lại bị ép làm nhiệm vụ phá hoại, còn bị người ta ác ý vu oan, những điều này đủ để khiến tinh thần Mạnh Tịch sụp đổ đến phát điên.

Đằng nào bây giờ cô chả diễn vai mụ đàn bà chanh chua, thì cứ phát điên phát cuồng một lần, ở thực tại cô đã phải cúi đầu khom lưng, cười nịnh với cấp trên bệnh nhân quá đủ rồi.

Tại sao xuyên vào sách còn phải lịch sự với mấy nhân vật giấy này?

Muốn đối phó với những kẻ điên trong sách, phải điên hơn cả họ.

Điên, điên tốt, điên một chút thật tốt!

Phát điên khiến Mạnh Tịch vui vẻ.

Nói lý lẽ vô dụng, chi bằng phát điên.

"Này, mụ già, không nói được gì nữa phải không, không nói được gì nữa thì tôi cắt rau tiếp đây!" Mạnh Tịch bực bội liếc Bạch Quế Vân một cái, rồi quay người định vung liềm c.h.é.m tiếp rau xanh.

Ngay khi Mạnh Tịch định vung liềm, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô.

Cô quay đầu lại, thấy Cố Bắc Cương đang nghiêm mặt nhìn mình.

Cố Bắc Cương mím môi rồi mới nói: "Mạnh Tịch, chuyện hôm nay đúng là em bị oan ức, náo loạn cũng náo rồi, tức cũng đã giận rồi, chửi cũng đã chửi rồi, thì dừng lại ở đây đi?"

"Lúc họ vu oan cho em, em giải thích cho mình anh sao không tin em, sao không nói dừng lại ở đây? Anh bảo dừng là dừng, em đâu biết anh có mặt mũi lớn vậy?" Mạnh Tịch vừa nói vừa bực bội giật tay khỏi Cố Bắc Cương.

Tên đàn ông chó này sức mạnh khá lớn, nắm một cái đã làm tay cô in vết đỏ.

Mạnh Tịch đúng là muốn lấy lòng Cố Bắc Cương, muốn có quan hệ tốt với anh không sai, nhưng điều này không có nghĩa là Mạnh Tịch sẵn sàng luôn luôn hạ mình nói chuyện với anh.

Ai cũng có tính khí, Mạnh Tịch tự hỏi từ khi xuyên đến đây cô chưa làm chuyện gì quá đáng, Cố Bắc Cương ngay cả tính cách của nguyên chủ, cũng có thể nhẫn nhịn đến khi nguyên chủ c.h.ế.t mà không ly hôn.

Tại sao cô chẳng làm gì cả, lại phải bị anh suốt ngày cảnh cáo đủ kiểu, ánh mắt sát khí, thậm chí còn động tay đẩy đuổi?

Lúc này Mạnh Tịch đã ném hết ý nghĩ muốn có quan hệ tốt với Cố Bắc Cương lên tận chín tầng mây, cô hoàn toàn không muốn cho anh chút sắc mặt tốt nào.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 46: Tại sao không được đi



Cái gì mà mẹ đơn thân, anh tan vỡ, Mạnh Tịch gần như quên mất, khi đọc sách mình đã từng thương cảm cho anh chàng quân nhân xuất ngũ Cố Bắc Cương này như thế nào.

Bây giờ cô chỉ muốn cắt rau để trút giận, nếu Cố Bắc Cương còn dám cản, cô nhất định sẽ mở miệng chửi thề với anh.

Sau khi giật tay khỏi Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch không do dự định cắt rau tiếp.

"Con dâu..." Trần Mai thăm dò muốn khuyên Mạnh Tịch.

"Cút~~~" Chưa đợi Trần Mai nói xong, Mạnh Tịch đã quay lưng gầm lên một tiếng với Trần Mai, gầm xong Mạnh Tịch lập tức hối hận, cô cười gượng quay đầu lại: "Mẹ, xin lỗi, con..."

Phát điên quá đà, vô tình tấn công không phân biệt đối tượng mất rồi, hu hu.

Người khác Mạnh Tịch đều muốn chửi bới thậm tệ, nhưng mẹ chồng này, cô vẫn muốn có quan hệ tốt.

Từ khi Mạnh Tịch bị nghi ngờ, Trần Mai đã nhiều lần đứng ra giúp Mạnh Tịch nói chuyện, bà đối xử với Mạnh Tịch thực sự tốt, Mạnh Tịch không muốn làm mặt với Trần Mai.

Trần Mai bị tiếng gầm của Mạnh Tịch dọa giật mình.

May là bà không trách Mạnh Tịch, bà biết Mạnh Tịch đang nóng giận, mới nói năng không suy nghĩ, bà tiến lên nắm tay Mạnh Tịch nói: "Mạnh Tịch, chuyện hôm nay là lỗi của mẹ và Bắc Cương, chúng ta là một gia đình, đáng lẽ phải tin tưởng con vô điều kiện, không nên nghe lời xúi giục của người khác mà nghi ngờ con.

Mẹ xin lỗi con, Mạnh Tịch, xin lỗi con!"

Mạnh Tịch: "Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, ngay từ đầu mẹ đã giúp con nói chuyện, khi không nói được gì con đều thấy sự lo lắng và sốt ruột của mẹ, mẹ còn thân thiết với con hơn cả mẹ ruột.

Cảm ơn mẹ đã coi con là người một nhà, con cũng coi mẹ như người một nhà."

"Tốt tốt tốt, con có thể nghĩ vậy, mẹ rất vui, chúng ta đừng chấp những người thích nói xấu nữa, về nhà với mẹ, mẹ nấu cơm cho con ăn." Trần Mai vừa nói vừa kéo Mạnh Tịch đi.

Mạnh Tịch biết, ý trong lời nói của Trần Mai là không muốn Mạnh Tịch tiếp tục gây rối trước cửa nhà bà Vương.

Lúc này trời đã gần tối, chồng và con trai bà Vương chắc cũng sắp về rồi.

Hina

Tiếp tục gây rối, cũng không có lợi đối với Mạnh Tịch.

Người khác khuyên Mạnh Tịch, có thể Mạnh Tịch không muốn nghe, nhưng đã là Trần Mai khuyên, cô sẽ nể mặt Trần Mai, để vụ náo loạn này kết thúc.

Đống rau dưới đất, Mạnh Tịch cho hết vào giỏ của mình.

Cô vác rau về nhà với Trần Mai, Trần Mai nhìn Mạnh Tịch vác rau đi, vẫn có chút do dự: "Con dâu, rau này hay là..."

Mạnh Tịch: "Mẹ, con nể mặt mẹ mới dừng lại thôi, chút rau này cũng chỉ chiếm một phần tư thôi, đây là bà Vương phải đền cho con, nếu mẹ không cho con lấy, thì con sẽ cắt nốt số rau còn lại!"

"Thôi thôi thôi, con đừng cắt nữa, mấy rau này con cứ vác về đi." Trần Mai không dám khuyên Mạnh Tịch nữa.

Khuyên thêm nữa, đợi người nhà bà Vương về hết, không biết chuyện sẽ náo loạn đến mức nào.

Chồng bà Vương thích thể diện, chút rau này chắc cũng chỉ mắng bà Vương vài câu, không đến nỗi gây sự.

Nghĩ vậy, Trần Mai không nói gì thêm nữa, bà Vương Thiết Hoa này bình thường miệng lưỡi độc địa, cho bà ta một bài học cũng tốt.

"Con dâu, chúng ta về nhà, không để ý đến họ nữa!"

"Không được đi." Vương Thiết Hoa thấy Mạnh Tịch vác rau đi định ngăn lại.

Mạnh Tịch nửa cười nửa không quay đầu lại: "Tại sao không được đi, bà Vương muốn tôi cắt nốt số rau còn lại à?"

Nghe vậy, Vương Thiết Hoa lập tức không dám lên tiếng nữa.

Nếu cắt hết số rau này thật, con trai con dâu và chồng bà ta, chắc chắn sẽ không để bà ta yên.

Bà ta không dám trêu chọc Mạnh Tịch nữa, chỉ có thể nhìn Mạnh Tịch vác một giỏ rau về nhà.

"Cô Thiết Hoa, cô cũng đừng buồn quá, may là chỉ cắt một mảnh nhỏ thôi!" Bạch Quế Vân tiến lên muốn an ủi Vương Thiết Hoa vài câu.

Kết quả Vương Thiết Hoa hoàn hồn, miệng như vòi phun phun thẳng vào Bạch Quế Vân: "Đều tại chị, lang y làm gì chứ! Cố Bắc Cương vốn không tin con ch.ó kia, chị không mời lang y, con ch.ó đó đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi."
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 47: Cô đâu phải người cứu thế



"Chị là đồ hại người, nhìn thấy chị là bực!"

Vương Thiết Hoa nói xong thì về sân nhà mình, còn "Ầm" một tiếng đóng cửa lớn.

Bạch Quế Vân bị một cú tát vào mặt, cũng hét vào cửa lớn của Vương Thiết Hoa: "Xì! Chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt, nếu không phải con gái góa chồng khắc phu của cô khó gả, tôi cần gì phải lo chuyện này?"

......

Những chuyện sau đó, Mạnh Tịch không biết nữa.

Cô theo Trần Mai về nhà.

Về đến nhà lập tức đun nước sôi, cho hết rau xanh vào thùng nước chần chín, rồi lấy một hòn đá rửa sạch, đè lên trên rau.

Đây là cách làm dưa chua đơn giản nhất ở vùng Xuyên Ngụy.

Người miền Bắc chưa từng thấy cách làm dưa chua như vậy, Trần Mai nhìn mà không hiểu, hỏi Mạnh Tịch: "Con dâu, con định làm gì vậy?"

Hina

Mạnh Tịch: "Làm dưa chua ạ!"

Trần Mai: "Chỉ chần qua như vậy, rồi lấy đá đè lên, là thành dưa chua sao?"

Mạnh Tịch: "Phải để bốn năm ngày mới thành dưa chua, đây là cách làm của người miền Nam, người miền Bắc có thể chưa từng thấy, đợi rau chua rồi mẹ sẽ biết, làm kiểu này ngon lắm.

Hơn nữa làm vậy dễ bảo quản, rau xanh xử lý như vậy, rồi dùng chum vại cất trong hầm, bảo quản tốt đến mùa đông vẫn có thể ăn.

Đây là mẹ dạy con..."

Nói đến mẹ, Mạnh Tịch đột nhiên dừng lại, mẹ mà cô nói đến, là mẹ của cô ở thế giới thực.

Nghĩ đến bản thân trong thực tại đang nằm trong bệnh viện, mẹ ở bên cạnh chăm sóc, Mạnh Tịch trong lòng không dễ chịu chút nào.

Trần Mai thấy sắc mặt Mạnh Tịch đột nhiên trở nên buồn bã, tưởng Mạnh Tịch là nhớ đến Tần Phượng nên khó chịu, bà không khỏi an ủi: "Con à, mọi chuyện đều có duyên phận cả, đôi khi mẹ con cũng phải có duyên phận, không có duyên phận, dù là mẹ con cũng không thể cưỡng cầu. Phải nghĩ thoáng một chút."

"Con biết rồi, mẹ." Mạnh Tịch biết Trần Mai hiểu lầm, cô không thể giải thích, cũng chỉ đành để Trần Mai hiểu lầm.

"Được rồi, hôm nay con cũng mệt cả ngày rồi, mau về phòng thay quần áo nghỉ ngơi đi, cơm xong mẹ gọi con." Trần Mai nói.

Mạnh Tịch cũng mệt mỏi thật, cô gật đầu: "Cảm ơn mẹ, vậy con về phòng trước."

Nói xong, Mạnh Tịch liền đứng dậy.

Về đến phòng, Mạnh Tịch vừa c** q**n áo vừa than thở với Nãi Đoàn.

[Hôm nay tôi không nên tốt bụng bậy bạ, hái cái gì mã tiền tử cho Cố Bắc Cương chứ, may mà gặp được cam thảo cùng hái về, không thì chắc tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!]

[Vậy lần sau ký chủ đừng quản chuyện bao đồng nữa!]

[Không quản nữa, chắc chắn là không quản nữa, sau này tôi chỉ làm nhiệm vụ thôi, sẽ không còn ý nghĩ cứu bất kỳ ai nữa.]

Cố Bắc Cương đau chân?

Đau thì cứ đau.

Liên quan gì đến cô.

Cô đâu phải là người cứu thế.

...~.. À, không đúng, hình như cô chính là người cứu thế?

[Nãi Đoàn, mục đích cuối cùng của tôi khi làm nhiệm vụ, là cứu thế giới này, không để nó sụp đổ phải không?]

[Đúng vậy, ký chủ.]

[Chết tiệt, tôi trở thành người cứu thế thật sao? Thôi kệ... sau này tôi chỉ là một cỗ máy làm nhiệm vụ lạnh lùng vô tình.]

[Ký chủ uy vũ.]

[Bớt nịnh đi.]

Sau khi tắm và thay quần áo, Mạnh Tịch nằm trên giường một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiếp theo là giọng lạnh lùng của Cố Bắc Cương: "Mạnh Tịch, ăn cơm."

Cố Bắc Cương bị Trần Mai thúc giục đến gọi Mạnh Tịch ăn cơm, trong lòng anh cảm thấy rất khó xử.

Tuy anh nghĩ Mạnh Tịch rất đáng ghét, nhưng hôm nay anh đã oan uổng cho cô, còn đẩy cô ngã xuống đất, đây thực sự không phải là cách cư xử của một người đàn ông.

"Ừ!" Giọng Mạnh Tịch nhẹ nhàng vang lên, khiến Cố Bắc Cương không đoán được cảm xúc.

Suy nghĩ một lúc, Cố Bắc Cương cuối cùng cũng nói ra được những lời nghẹn trong cổ họng cả ngày, khẽ nói: "Ừm, hôm nay, xin lỗi."

Ồ? Người đàn ông này còn biết xin lỗi cơ đấy, Mạnh Tịch nghe vậy liền nhướn mày.

Nói ra câu xin lỗi đó, Cố Bắc Cương suýt nghiến nát cả răng, thực ra anh không biết mình có gì phải xin lỗi.

So với những gì Mạnh Tịch đã làm với anh, lỗi lầm nhỏ này của anh chẳng đáng là gì.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 48: Mẹ ơi mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con!



Nhưng anh lại cảm thấy phải nói câu xin lỗi này, vì anh nên là người biết phân biệt phải trái như vậy.

Nhưng... anh đâu có muốn trở thành người như thế?

Có những chuyện phát triển, Cố Bắc Cương cảm thấy mình không thể kiểm soát hoàn toàn.

"Không sao." Sau một hồi lâu, Cố Bắc Cương mới nghe thấy Mạnh Tịch nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Mạnh Tịch còn biết nói gì nữa? Cố Bắc Cương đâu biết cô là người xuyên không đến, cô giận anh thì có ích gì?

Sau khi ngáp một cái, Mạnh Tịch mới mang giày chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Cô vừa xuống giường đã nghe thấy tiếng bước chân Cố Bắc Cương rời đi.

Mạnh Tịch nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận lau tay và mặt, đảm bảo mình sạch sẽ gọn gàng rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Cô đi về phía nhà bếp.

Chưa đến bếp, mùi thịt thơm nồng đã thoang thoảng bay đến, lan tỏa khắp sân.

Mạnh Tịch bị mùi thơm quyến rũ, không kìm được mà bước nhanh hơn, đi vào bếp.

Vừa vào bếp, ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi một nồi thịt kho tàu thơm phức đặt trên bàn.

Hina

Nồi thịt kho có màu đỏ bóng, tỏa ra mùi thơm khiến người ta phải ch** n**c miếng.

Thịt kho tàu? Mạnh Tịch không kìm được nhìn về phía Trần Mai.

Trần Mai thấy Mạnh Tịch vào, cười tươi nói: "Mau ngồi xuống, không phải con nhắc hoài là muốn ăn thịt kho tàu sao, mẹ làm cho con đây, mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

"Dạ! Được ạ, cảm ơn mẹ." Mạnh Tịch nhất thời không biết nói gì.

Cô đã từng than thở trước mặt Trần Mai rằng có lẽ cả đời này sẽ không được ăn thịt kho tàu của mẹ nữa, có lẽ Trần Mai nhớ câu nói đó, nên hôm nay đặc biệt đi mua thịt về làm cho cô.

Không phải dịp lễ tết gì, thời buổi này ở nông thôn bình thường chẳng ai ăn thịt.

Nhưng Trần Mai lại vì một câu nói của Mạnh Tịch mà tự tay làm thịt kho tàu cho cô ăn.

Dù món thịt kho này không thể giúp Mạnh Tịch hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng cô vẫn rất xúc động.

Sau khi bưng cơm cầm đũa ngồi xuống, Mạnh Tịch gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Miếng thịt kho mềm mại đầy nước, tan chảy trong miệng, hương vị đậm đà lan tỏa trong khoang miệng, khiến Mạnh Tịch cảm thấy cả lồng n.g.ự.c đều ngọt ngào.

Nguyên chủ à, món thịt kho này, coi như tôi đã ăn thay cô rồi.

[Ding dong!]

[Nhiệm vụ hoàn thành, giảm 1 điểm oán khí.]

Theo tiếng của Nãi Đoàn, Mạnh Tịch nhìn thấy trên danh sách nhiệm vụ, dòng "ăn một bữa thịt kho tàu mẹ làm riêng cho mình" đã xuất hiện thêm dấu "√".

[Hả?]

[Nãi Đoàn, chuyện gì thế này?]

Mạnh Tịch vô cùng ngạc nhiên.

[Ký chủ, nhiệm vụ thật sự đã hoàn thành.]

[Có lẽ, trong điều ước này, mẹ không nhất thiết phải là mẹ ruột, Trần Mai coi ký chủ như con dâu, bữa cơm này cũng là bà ấy làm riêng cho cô, phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ.]

[Còn có thể như vậy sao? Tuyệt quá!]

Nghe phân tích của Nãi Đoàn, Mạnh Tịch vui đến phát điên.

Nhiều điều ước của nguyên chủ đều liên quan đến gia đình, như mong muốn đậu đại học, và trở thành niềm tự hào của cả nhà...

Thi đại học đối với Mạnh Tịch chỉ là chuyện nhỏ, nhưng muốn trở thành niềm tự hào của cả nhà, cô cảm thấy hoàn toàn không thể.

Bởi vì gia đình đó chưa bao giờ coi nguyên chủ là người nhà...

Nhưng bây giờ, thịt kho của mẹ không cần phải là do mẹ ruột làm, có phải điều này có nghĩa là trở thành niềm tự hào của gia đình, cũng không nhất thiết phải là gia đình đó?

Mạnh Tịch vốn nghĩ nhiệm vụ này không thể làm được, không ngờ có bước ngoặt bất ngờ, nồi thịt kho của Trần Mai đã cho cô thấy hy vọng hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa ăn cô vừa cảm động đến rưng rưng nước mắt, nhìn Trần Mai nói: "Mẹ ơi mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con!"

Nghe Mạnh Tịch cứ gọi mẹ liên tục, Trần Mai vui đến nở hoa trên mặt.

Cố Bắc Cương không biết Mạnh Tịch đang có ý đồ gì, nhưng đã lâu rồi anh không thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, nghĩ dù Mạnh Tịch có đang diễn đi nữa, miễn là cô cứ diễn tiếp như thế cũng tốt.

Cả nhà quây quần bên bữa cơm, căn bếp đơn sơ hiếm khi toát lên chút tình cảm ấm áp.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 49: Coi như anh may mắn



Sau bữa ăn, Mạnh Tịch vẫn chủ động dọn dẹp bát đũa, rửa nồi rửa bát.

Dọn dẹp bếp xong, cô lập tức mang dược liệu vào bếp, kéo một cái ghế ra bắt đầu xử lý số dược liệu mình hái về.

Những dược liệu này, có loại cần sấy khô, có loại cần nghiền thành bột, đều phải xử lý từng cái một.

Tuy dược liệu đã hái về, nhưng Mạnh Tịch muốn uống được thuốc thì ít nhất cũng phải nửa tháng nữa.

Dược liệu không nhiều, Mạnh Tịch xử lý nửa tiếng là đã xong hết.

Cô để những dược liệu cần phơi dưới mái hiên, đợi ngày mai mặt trời lên sẽ mang ra phơi nắng.

Cất dược liệu xong, Mạnh Tịch lại vào bếp.

Trong giỏ tre trong bếp còn có quả mã tiền và cam thảo, nghĩ đến hành động ban ngày của Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch muốn ném thẳng hai thứ này ra ngoài tường.

Bây giờ cô không còn muốn để lòng trắc ẩn tràn lan, lo lắng cho vết thương chân của Cố Bắc Cương nữa.

Vả lại dù cô có làm thuốc xong, chắc Cố Bắc Cương cũng không dùng, ngược lại còn nghi ngờ cô có ý đồ khác.

"Thôi, vứt đi!" Nghĩ một lúc, Mạnh Tịch nhét mã tiền và cam thảo vào lò.

Lúc này, trong đầu Mạnh Tịch bỗng vang lên giọng nhắc nhở đáng yêu của Nãi Đoàn.

[Nhiệm vụ ẩn đã được phát, xin ký chủ chú ý kiểm tra!]

[Cái gì vậy?]

Mạnh Tịch chắc chắn mình không nghe nhầm, cô lập tức tiến vào hệ thống, phát hiện trên bảng điều khiển quả nhiên có thêm một chấm đỏ nhấp nháy.

Cô nhấn vào chấm đỏ, giao diện hệ thống lập tức bật ra một khung nhiệm vụ.

[Nội dung nhiệm vụ: Giúp Cố Bắc Cương giảm triệu chứng đau chân một lần!]

Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.

"..."

Mạnh Tịch không nói nên lời.

[Nãi Đoàn, xin hỏi đây là cái gì vậy?]

[Ký chủ, đây là nhiệm vụ ẩn của hệ thống, sẽ được kích hoạt trong những tình huống đặc biệt.]

[Sao trước đây không nghe cậu nói?]

[Xin lỗi, ký chủ, tôi cũng giống như ký chủ, vừa mới biết.]

[Phần thưởng ngẫu nhiên này, sẽ là cái gì?]

[Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sẽ biết.]

[Còn cần cậu nói sao? Cậu thật là... không biết gì cả.]

[Xin lỗi, ký chủ.] Hình dáng mập mạp của Nãi Đoàn hiện ra trên không trung, có vẻ ngượng ngùng gãi gãi cái đầu béo của mình.

Mạnh Tịch nhìn Nãi Đoàn ngốc nghếch và khung nhiệm vụ mới xuất hiện trước mắt, bất đắc dĩ thở dài.

Cô vốn định vứt thuốc đi, nhưng không ngờ lại kích hoạt nhiệm vụ ẩn nào đó.

Nhiệm vụ của hệ thống lại là phải giúp Cố Bắc Cương giảm đau chân, với mối quan hệ hiện tại của hai người, làm sao Cố Bắc Cương có thể dùng thuốc của Mạnh Tịch?

Chỉ nghĩ thôi Mạnh Tịch đã thấy đau đầu.

Chuyện này thật khó xử, nhưng vì phần thưởng ngẫu nhiên bí ẩn kia, Mạnh Tịch vẫn quyết định thử.

Chỉ khi chức năng trợ giúp đủ mạnh mới có thể giúp Mạnh Tịch hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn.

Cô tự nhiên không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để khám phá chức năng hệ thống.

"Cố Bắc Cương, coi như anh may mắn!"

Hina

Mạnh Tịch tìm cái kẹp lửa, lôi mã tiền và cam thảo vừa nhét vào lò ra.

Các bước chế biến mã tiền rất đơn giản.

Đầu tiên lấy một lượng cam thảo vừa đủ, thêm nước đun sôi, chiết xuất thành phần có hiệu quả của cam thảo, sẽ được dịch chiết cam thảo.

Sau đó cho mã tiền vào dịch cam thảo, đảm bảo ngâm hoàn toàn.

Thời gian ngâm thường là hai mươi tư tiếng, trong thời gian đó có thể khuấy đều để đảm bảo ngâm đều.

Sau khi ngâm xong, vớt mã tiền ra, rửa sạch ba lần bằng nước để loại bỏ dịch cam thảo dư thừa và tạp chất.

Cuối cùng bóc vỏ ngoài mã tiền, sấy khô là có thể dùng làm thuốc.

Hiện giờ việc Mạnh Tịch có thể làm là chiết xuất dịch cam thảo, rồi ngâm mã tiền vào.

Cô đổ nước vào nồi trước, rồi ngồi trước bếp lò, bắt đầu nhóm lửa.

Trước khi xuyên không, Mạnh Tịch chưa từng sống ở nông thôn, việc đốt lửa trong bếp lò này, cô chưa từng làm bao giờ.

Ban đầu cô nghĩ việc này không khó.

Diêm quẹt nhẹ nhàng một cái đã bùng cháy, ngọn lửa nhảy múa đáng yêu.

Kết quả cô bỏ củi vào, bỏ lá cây khô vào, cầm diêm quẹt đốt hồi lâu, lửa vẫn không cháy lên được.

Mỗi lần lửa chỉ đốt cháy hết lá cây, rồi tắt ngấm dưới ánh mắt hy vọng của Mạnh Tịch.
 
Back
Top Bottom