Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,413
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNaby0SAAHX_cQbwiN3jC39zNR0P7P_VLS8tc1NJpPD05pzc3hOcuL4Q5kbJYiIaYI6wl-x6P8-Wn_ayPta_l6x4wnOq-PLVp3ragkkUTq6Yi_iakBQ5M2ClbTPKLkmcrXqI8K03IfqTeUEBRvEleQa=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Tác giả: Cố Tịch Từ
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Điền Văn, Khác, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 故夕辞

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hệ Thống, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Xuyên Sách, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Gả Thay, Sảng Văn

Team dịch: Hina

Giới thiệu

Cựu chiến binh thô kệch ☺ Nữ bác sĩ xinh đẹp

Vừa mở mắt, Mạnh Tịch đã xuyên không thành thiên kim thật cùng tên với mình trong một câu chuyện thời đại.

Trong nguyên tác, thiên kim thật vì ghen tị với thiên kim giả có nhan sắc, học vấn, bạn trai ưu tú và tình thương của cha mẹ.

Cô ta bèn bắt chước thiên kim giả đi thi đại học, còn quyến rũ bạn trai của thiên kim giả, làm đủ trò để thu hút sự chú ý của cha mẹ.

Cuối cùng thiên kim thật thi trượt đại học, danh tiết bị hủy hoại.

Không lâu sau khi bị cha mẹ ruột ép gả cho một sĩ quan thương tật xuất ngũ, cô ta đã chết vì ung thư dạ dày.

... Khi đọc truyện Mạnh Tịch nghĩ thiên kim thật đáng chết.

Cho đến khi cô thức khuya đột tử và xuyên không thành Mạnh Tịch trong truyện, mới phát hiện ra——

Truyện chỉ nhắc đến việc nhân vật chính ghen tị với thiên kim giả sau khi nhận ra thân phận.

Nhưng không đề cập đến sự lạnh nhạt của cha mẹ, sự căm ghét của anh trai, và thái độ châm chọc của thiên kim khi nhân vật chính đoàn tụ gia đình.

Nhân vật chính từng bước bị nữ phụ độc ác hãm hại.

Sau khi biết sự thật, Mạnh Tịch tức điên.

Là con gái tên Mạnh Tịch không thể sống uất ức như vậy.

Mang theo hệ thống y tế xuyên không, cô quyết định cho Mạnh Tịch một cuộc đời rực rỡ.

Nhân vật chính đã đăng ký thi đại học phải không? Được, vậy sẽ thi đỗ đại học.

Nhân vật chính muốn trở nên xinh đẹp? Được, vậy sẽ dưỡng trắng làm đẹp.

Nhân vật chính bị cha mẹ ruột lạnh nhạt? Vậy sau khi thành công sẽ từ bỏ họ.

Tiểu thư giả muốn hãm hại Mạnh Tịch? Mạnh Tịch sẽ đưa cô ta vào tù.

Còn về gã cựu chiến binh thô kệch tàn tật mà cha mẹ nhân vật chính tùy tiện chọn——

Mạnh Tịch thấy anh ta đối xử với nhân vật chính không tệ, lại bị thương vì bảo vệ đất nước,

Nên đại phát từ bi chữa lành chân cho anh ta, rồi ly hôn để anh ta được tự do.

Ngày đề cập chuyện ly hôn, cô bị gã thô kệch ép vào tường hôn.

"Ly hôn? Mơ đi".​
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 1: Một giấc tỉnh dậy, xuyên thành thiên kim thật những năm 70



"Con nhà quê từ núi xuống, tôi có nuôi nấng gì đâu mà có tình cảm? Vẫn là Dao Dao của tôi thông minh xinh đẹp biết phép tắc." Người phụ nữ trung niên đầy miệng khinh thường.

"Con nhà quê đó còn muốn bắt chước Dao Dao thi đại học, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, gà rừng làm sao biến thành phượng hoàng được, thật ghê tởm." Chàng trai trẻ mặt đầy chán ghét.

"Mẹ, anh, đều là lỗi của con, con đã chiếm thân phận của Tịch Tịch, chị ấy về chắc chắn sẽ hận con, thà con về quê cho xong." Cô gái yếu ớt khóc sướt mướt.

"Nói gì vậy, Dao Dao, con mãi mãi là con gái ruột của cha mẹ, còn Mạnh Tịch, nếu ngoan thì ở lại, không ngoan thì cút về quê đi." Người đàn ông trung niên tức giận.

········

Trong giấc mơ.

Các loại ký ức hỗn loạn, như một bộ phim chiếu lại trong đầu Mạnh Tịch.

Những lời nói vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, như những lưỡi d.a.o sắc bén từng nhát từng nhát cắt xé trái tim cô.

Cô đau đớn quá.

Đau đến toát mồ hôi.

Đau đến sống không bằng chết.

Đau đến nước mắt như mưa.

Cuối cùng, Mạnh Tịch bị đau tỉnh giấc.

Cô có chút mơ hồ mở mắt ra.

Màu trắng chói mắt đập vào mắt nhắc nhở Mạnh Tịch, lúc này cô đang nằm trong bệnh viện.

Chuyện gì vậy? Sao cô lại ở bệnh viện?

Trong ký ức, tối qua cô đâu có trực ở bệnh viện, cô thức khuya ở nhà đọc tiểu thuyết mà?

"Em tỉnh rồi à, còn khó chịu không, có cần anh gọi bác sĩ không?" Khi Mạnh Tịch còn đang hoang mang, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.

Cô trước tiên giật mình một cái, sau đó nghi ngờ quay đầu lại.

Vừa quay đầu qua, Mạnh Tịch không kìm được mở to mắt hơn.

Trời ơi!

Hina

Đẹp... đẹp trai quá!

Người đàn ông lông mày như kiếm, ánh mắt sâu thẳm sắc bén, đường nét gương mặt như được tạc từ dao, mái tóc cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ, toàn thân tỏa ra khí chất nam tính mạnh mẽ.

Vừa nhìn rõ dung mạo người đàn ông, trong đầu Mạnh Tịch lập tức hiện lên năm chữ: Hán tử Cố Bắc Cương.

Hán tử là đánh giá của Mạnh Tịch về người đàn ông, còn Cố Bắc Cương là cái tên tự nhiên nhảy ra từ trong đầu cô.

Cái tên vô thức nhảy ra từ trong đầu này khiến Mạnh Tịch sững sờ tại chỗ.

Bởi vì cái tên này cô nhớ, đây là tên của chồng nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết cô đọc tối qua.

Cô không kìm được nuốt nước bọt.

Cơn đau như bị d.a.o cắt trong giấc mơ vẫn còn rất rõ ràng.

Sau đó cô kinh hãi phát hiện, những hình ảnh trong mơ đã như ký ức khắc sâu vào trong đầu cô.

Giấc mơ không còn giống như mơ nữa, dường như đã trở thành ký ức thật của cô.

"Đây là đâu?" Đầu ngón tay Mạnh Tịch run rẩy hỏi một câu như vậy.

Cô không hỏi bất kỳ ai.

Cô chỉ là không hiểu rõ tình hình hiện tại, nên mơ hồ hỏi một câu như vậy thôi.

Nhưng Cố Bắc Cương lại tưởng Mạnh Tịch đang hỏi mình, anh bình tĩnh đáp:

"Bệnh viện, tối qua em đau dạ dày, anh đưa em đến đây."

Mơ~ Cố Bắc Cương~ Đau dạ dày~

Mạnh Tịch mơ hồ liên kết những thứ này lại với nhau.

Sau khi ngồi trên giường nhìn căn phòng bệnh cũ kỹ thấp lè tè ngẩn người ba phút, Mạnh Tịch ngồi dậy khỏi giường.

Xuống giường, đi giày vải vào, Mạnh Tịch trực tiếp chạy ra khỏi phòng bệnh.

Thấy Mạnh Tịch đột nhiên im lặng chạy đi, Cố Bắc Cương vội gọi: "Bác sĩ bảo em ở trong phòng bệnh chờ khám, em chạy đi đâu vậy?"

Mạnh Tịch không để ý đến Cố Bắc Cương.

Cô trực tiếp chạy một mạch từ phòng bệnh ra đến đường phố.

Sau khi chạy ra đường phố, cuối cùng Mạnh Tịch cũng hoàn toàn ngây người.

Tại sao thành phố đèn hoa rực rỡ quen thuộc của cô không còn nữa?

Con đường cô nhìn thấy cũ kỹ, lát đầy gạch xanh hoặc xi măng loang lổ.

Hai bên đường là những ngôi nhà gạch ngói thấp bé, tường bong tróc để lộ ra gạch đỏ loang lổ.

Phong cách kiến trúc hai bên đường mộc mạc đồng nhất.

Cửa gỗ dán những chữ Phúc và câu đối đã phai màu.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 2: Đáng tiếc một lòng chân thành nuôi chó



Thỉnh thoảng có vài tòa nhà xi măng mang chút hơi hướng hiện đại điểm xuyết.

Xe đạp là phương tiện giao thông chủ yếu trên đường phố.

Đôi khi có một chiếc xe buýt cũ kỹ chạy qua, thân xe sơn đầy những tranh tuyên truyền đỏ xanh, đuôi xe kéo theo làn khói đen dài.

Dọc đường, Mạnh Tịch còn gặp nhiều người ăn mặc giản dị.

Nam giới phần lớn mặc áo Trung Sơn hoặc áo vải lao động màu xanh hoặc xám.

Nữ giới thì thích áo vải hoa nhỏ hoặc váy đơn giản thanh lịch, cài vài bông hoa thủ công trong tóc.

Bọn trẻ mặc quần áo vá víu, tay cầm chuồn chuồn tre hoặc vòng sắt, đuổi nhau nô đùa trong ngõ hẻm.

Trên tường dọc đường, chi chít khẩu hiệu.

Nền đỏ chữ trắng đặc biệt nổi bật.

"Vì nhân dân phục vụ", "Nắm vững cách mạng, thúc đẩy sản xuất", "Tự lực cánh sinh, cần cù phấn đấu".

Những khẩu hiệu xa xôi ấy, rơi vào mắt Mạnh Tịch, như một cơn ác mộng không thể tỉnh.

Cô nhận ra mình đã xuyên không vào tiểu thuyết rồi.

Chỉ vì thức khuya đọc một cuốn tiểu thuyết thôi.

Một giấc tỉnh dậy, cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết thời đại mình thức khuya đọc.

Xuyên không thì thôi.

Cô lại còn xuyên thành thiên kim thật độc ác cùng tên cùng họ với mình trong truyện.

Nghĩ đến số tiền mình vất vả kiếm được chưa tiêu, căn nhà trang trí công phu chưa ở.

Đã bi thảm xuyên đến cái thời đại đói khát rét mướt này.

Mạnh Tịch đúng là muốn g.i.ế.c người.

"Mẹ kiếp!"

"Mạnh Tịch, em lại phát điên gì đấy?"

Cố Bắc Cương đi theo sau Mạnh Tịch ra ngoài, đau đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.

Nửa năm trước, anh không nên cưới người phụ nữ này về nhà vì để mẹ an tâm.

Nửa năm nay anh chưa có ngày nào yên ổn.

Chân anh bị thương trong quân ngũ, để lại tàn tật.

Chính vì tàn tật, sau khi từ quân ngũ về anh vẫn độc thân, không cưới được vợ.

Cho đến nửa năm trước, mẹ mới nói với anh đã tìm được một cô dâu.

Bảo anh cưới về để nối dõi tông đường nhà họ Cố.

Anh vốn không muốn.

Một là vì anh không muốn liên lụy đến cô gái.

Hai là vì anh không đồng tình với quan niệm kết hôn vì nối dõi tông đường.

Nhưng không chịu nổi mẹ ngày ngày khóc lóc, nói có lỗi với tổ tiên nhà họ Cố.

Vì hiếu đạo, Cố Bắc Cương đành miễn cưỡng đồng ý kết hôn.

Tuy thành hôn là miễn cưỡng.

Nhưng đã chọn kết hôn, Cố Bắc Cương định sẽ đối xử tốt với cô gái.

Ngày Mạnh Tịch vào cửa, Cố Bắc Cương đã chia đôi số tiền tích góp nhiều năm của mình.

Một phần đưa cho mẹ anh dưỡng lão, phần còn lại đều giao cho Mạnh Tịch.

Giao xong tiền tiết kiệm, Cố Bắc Cương lại thành thật khai báo số tiền trợ cấp thương binh mỗi tháng mình nhận được.

Anh còn hứa sau này mỗi tháng sẽ giao tiền trợ cấp cho Mạnh Tịch quản lý.

Người xung quanh đều nói Cố Bắc Cương ngốc, không biết để đường lui cho mình.

Nhưng Cố Bắc Cương cảm thấy, mình một kẻ tàn phế, cưới được cô gái lành lặn, thì phải dốc hết sức bù đắp cho cô.

Cô gái lấy anh đã là thiệt thòi, nếu anh không chân thành với người ta thì thật là vô lương tâm.

Đáng tiếc một lòng chân thành nuôi chó.

Anh tận tình tận nghĩa đối với Mạnh Tịch.

Nhưng Mạnh Tịch không coi anh là người.

Hina

Đêm tân hôn, lúc hoa chúc lương duyên, cô lại gọi anh là thằng què.

Còn đuổi anh xuống đất ngủ.

Mùa đông Yên Kinh lạnh biết bao!

Anh ngủ dưới đất, cái lạnh thấu xương khiến vết thương ở chân phát tác, đau đến không ngủ được.

Trong lòng Cố Bắc Cương vừa nhục nhã, vừa tức giận.

Nhưng để mẹ khỏi lo lắng, anh âm thầm giấu những khổ cực này.

Mẹ thân thể không tốt, chịu không nổi kích động.

Cố Bắc Cương nghĩ lòng người đều do thịt mà ra.

Mạnh Tịch đã lấy anh rồi.

Chỉ cần anh đối xử với Mạnh Tịch tốt hơn nữa, sớm muộn Mạnh Tịch sẽ bị lòng chân thành của anh đánh động.

Nhưng sự thật chứng minh, trái tim Mạnh Tịch vốn là tảng đá không thể sưởi ấm.

Kết hôn nửa năm, cô đã làm quá nhiều chuyện khiến anh lạnh lòng.

Cô chưa từng cho anh sắc mặt tốt.

Cả ngày đối với anh không châm chọc, thì mỉa mai lạnh lùng.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 3: Mạnh Tịch, em lại phát điên gì đấy



Giống như anh là kẻ tồi tệ nhất thế gian, là người hại cô thảm nhất.

Anh đã từng nghĩ đến ly hôn.

Nhưng nhìn thấy mẹ nằm trên giường thoi thóp, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.

Hina

Ý nghĩ ly hôn lại bị anh vứt đi.

Bởi vì anh hiểu rõ, một khi mẹ biết anh ly hôn, e rằng không bao lâu sẽ rời xa anh mất.

Vì thân thể của mẹ, Cố Bắc Cương đối với Mạnh Tịch chỉ có thể nhẫn nại lần nữa.

May mà Mạnh Tịch đủ tham tiền.

Tuy cô không tốt với Cố Bắc Cương, nhưng vì tiền của Cố Bắc Cương, cô sẵn lòng cùng Cố Bắc Cương diễn kịch trước mặt mẹ anh.

Nên dù vợ chồng quan hệ không tốt, nhưng mẹ Cố Bắc Cương không hề hay biết.

Cố Bắc Cương thường nghĩ, anh khổ một chút thì khổ một chút, không sao cả.

Những năm trước anh đều ở trong quân ngũ, không thể ở bên cạnh mẹ tận hiếu.

Giờ bác sĩ nói bà không còn nhiều thời gian, anh ít nhất phải để bà ra đi thanh thản.

Còn về Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương chỉ có thể tạm thời nhắm một mắt mở một mắt.

Tuy anh và Mạnh Tịch sống dưới cùng một mái nhà, nhưng mỗi ngày anh đều cố gắng phớt lờ sự tồn tại của cô.

Chỉ cần lúc cô không làm loạn, anh đều coi như nhà không có người này.

Đêm qua sau khi nằm ngủ, Mạnh Tịch bắt đầu r*n r* trên giường.

Cố Bắc Cương nằm trên đệm dưới đất nghe tiếng r*n r* của Mạnh Tịch rõ mồn một.

Tiếng rên đau đớn nghẹn ngào đó, khiến Cố Bắc Cương lập tức đoán ra Mạnh Tịch đang phát bệnh.

Ban đầu anh định không quản.

Đau c.h.ế.t thì liên quan gì đến anh?

Nhưng sau đó thấy Mạnh Tịch bò dậy, định xuống giường lại ngã nhào xuống đất, Cố Bắc Cương lại không nhịn được mà mềm lòng.

Sự chính trực trong lòng không cho phép Cố Bắc Cương phớt lờ sự sống c.h.ế.t của người khác.

Nên chỉ do dự một lát, anh đã đứng dậy mặc quần áo, đi mượn xe bò trong thôn, đưa Mạnh Tịch đến bệnh viện huyện.

Khi đến bệnh viện đã là nửa đêm, bác sĩ trực kê cho Mạnh Tịch thuốc giảm đau truyền tĩnh mạch.

Truyền dịch chưa lâu, Mạnh Tịch đã ngủ thiếp đi trên giường bệnh.

Sau khi Mạnh Tịch ngủ, Cố Bắc Cương đi đóng tiền đặt cọc nhập viện, làm thủ tục nhập viện.

Tuy Cố Bắc Cương đã giao trợ cấp quân đội và tiền tiết kiệm cho Mạnh Tịch.

Nhưng anh còn một số thu nhập khác.

Những thu nhập đó không tiện nói với người khác, nên ngày cưới Cố Bắc Cương cũng không nói với Mạnh Tịch về phần thu nhập đó.

Anh định đợi khi quen thuộc với Mạnh Tịch rồi, sẽ từ từ khai báo.

Kết quả Mạnh Tịch không cho anh cơ hội khai báo.

Mạnh Tịch vẫn tưởng Cố Bắc Cương có tiền xài, là anh đang tiêu số tiền dưỡng lão đã giao cho mẹ.

Hiểu lầm cũng tốt, Cố Bắc Cương tự nhiên sẽ không giải thích.

Chỉ sợ Mạnh Tịch biết được sự thật, lại lấy thân thể của mẹ anh để uy h**p, đòi anh thêm tiền.

Đóng tiền đặt cọc, làm xong thủ tục nhập viện, Cố Bắc Cương lại nhờ người đi báo tin cho cha mẹ vợ trong thành phố, nghĩ rằng họ sẽ đến thăm Mạnh Tịch.

Anh nghĩ, đợi họ đến thì anh sẽ đi.

Kết quả anh đợi từ tối đến sáng, đợi đến khi Mạnh Tịch tỉnh lại, vẫn không thấy bóng dáng của cha mẹ vợ đâu.

Mạnh Tịch tỉnh lại còn thần kinh thần kinh.

Không biết trong đầu cô nghĩ cái gì, lại không nói một lời, điên điên khùng khùng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cố Bắc Cương vốn không muốn đi theo.

Nhưng bác sĩ trực đêm qua đã tìm đến phòng bệnh, nhắc nhở Cố Bắc Cương nhất định phải để vợ anh làm kiểm tra.

Nói cơn đau của Mạnh Tịch đêm qua không bình thường.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Bắc Cương vẫn đi theo ra ngoài.

Mạnh Tịch là người xấu là chuyện của cô, anh không thể vì cô xấu, mà lương tâm xấu theo.

Dù sao anh cũng phải ra ngoài nhắc nhở cô một câu.

Còn cô có muốn về kiểm tra hay không, đó là việc của cô.

Ra ngoài một đoạn đường, tuy anh sớm đã nhìn thấy Mạnh Tịch, nhưng vì chân què đi chậm, anh vẫn luôn đuổi không kịp cô.

Cho đến khi cô dừng lại, anh mới vội vàng tiến lên gọi cô.

"Mạnh Tịch."

"Em lại phát điên gì đấy?"
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 4: Thật là một người phụ nữ ngốc



Nghe có người gọi, Mạnh Tịch quay đầu lại.

Cô thấy người đàn ông đi khập khiễng tiến về phía mình.

Mắt cô đỏ hoe.

Nước mắt như vỡ đê tuôn rơi.

Đáng lẽ không nên thức khuya đọc tiểu thuyết.

Cũng không biết sau khi xuyên không vào truyện, bản thân ở thế giới thực có c.h.ế.t không.

Cha mất sớm, Mạnh Tịch do một mình mẹ nuôi lớn.

Tuổi trẻ mất chồng, trung niên mất con.

Mạnh Tịch không dám nghĩ nếu bản thân ở thế giới thực c.h.ế.t đi, mẹ cô sẽ ra sao.

Thân thể này đã mệt mỏi vì đau đớn suốt đêm.

Thêm cú sốc xuyên không, tinh thần và thể xác Mạnh Tịch không chịu nổi, nước mắt vừa rơi, người đã mềm nhũn ngã xuống.

Cô không ngã xuống đất, mà rơi vào một vòng tay ấm áp vững chãi.

Nhìn người phụ nữ trong lòng, mắt Cố Bắc Cương không giấu được sự căm ghét.

Cố Bắc Cương cũng ghét chính mình.

Ghét bản thân vì lòng chính nghĩa quá mạnh, không thể bỏ mặc Mạnh Tịch ngoài đường.

Anh khập khiễng, chậm rãi bế ngang Mạnh Tịch về phòng bệnh.

Đặt cô lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ đang định đi khám cho bệnh nhân khác.

Nên vội vàng qua xem một chút, kiểm tra thấy Mạnh Tịch không nguy hiểm đến tính mạng, rồi nhanh chóng kê thuốc tiêm rồi bỏ đi.

Phòng bệnh có ba giường, hai giường còn lại đều trống, chỉ còn Cố Bắc Cương và Mạnh Tịch.

Mệt cả đêm, lại chạy cả sáng, Cố Bắc Cương thấy chân mình đau không chịu nổi.

Anh đi đến giường trống bên cạnh định nằm nghỉ.

Vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Mạnh Tịch mặt tái nhợt trên giường gọi: "Mẹ!"

Vừa gọi, nước mắt vừa tuôn rơi không ngừng.

Hina

Người phụ nữ này cũng biết khóc sao? Anh tưởng cô không có trái tim chứ!

Chỉ là trong mơ cô lại gọi mẹ.

Thật là một người phụ nữ ngốc.

Chẳng lẽ cô không thấy, cả cái nhà đó chẳng ai để cô vào mắt sao?

Trong mắt họ chỉ có Mộng Dao là con nuôi thôi.

Cũng chỉ có người phụ nữ này không phân biệt được phải trái, coi họ như báu vật.

Tối qua anh nhờ người mang tin báo cho cha mẹ vợ biết Mạnh Tịch bị bệnh.

Trời sáng đến đ.í.t rồi mà chẳng thấy ai đến hỏi han.

Vậy mà người phụ nữ trên giường bệnh vẫn cứ gọi mẹ liên tục.

Cô coi người ta là mẹ, nhưng người ta chưa chắc đã coi cô là con gái.

Cố Bắc Cương khẽ thở dài, lười quan tâm đến Mạnh Tịch nữa, cởi giày đắp chăn nằm xuống.

Trong giấc mơ, linh hồn Mạnh Tịch trôi dạt về hiện đại.

Dừng lại trên không trung một phòng bệnh.

Trong khoảng không, cô thấy thân thể gốc của mình cắm đầy ống, xung quanh chất đầy máy móc.

"Con ơi, van xin con, đừng bỏ mẹ!"

Mẹ Mạnh Tịch ngồi bên cạnh, nắm tay cô vừa khóc vừa cầu xin không ngừng.

Thấy mẹ khóc thành người của nước mắt, Mạnh Tịch rất muốn lao đến ôm mẹ an ủi.

Nhưng Mạnh Tịch lơ lửng trên không không thể xuống được, cô bị giam cầm trên không trung, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ đau đớn tột cùng.

Thân thể mình ngay trước mắt, nhưng Mạnh Tịch không thể quay về.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào.

Nam bác sĩ đó là đồng nghiệp của Mạnh Tịch.

Vào cửa, đồng nghiệp đứng bên Mạnh Tịch nhìn một lúc.

Rồi mới nhìn mẹ Mạnh Tịch với vẻ rất nặng nề, đau buồn mà nghiêm túc nói: "Dì à, Mạnh Tịch đã được xác nhận c.h.ế.t não, kéo dài thêm cũng vô nghĩa."

"Cô ấy hôn mê quá lâu, cấp cứu quá muộn, toàn bộ nội tạng suy kiệt, dù tiếp tục điều trị cũng không thể tỉnh lại, sống cũng chỉ là người thực vật."

"Cứ thế này, dì bị liên lụy, Mạnh Tịch cũng khổ, cháu khuyên dì nên sớm từ bỏ điều trị."

"Không được." Mẹ Mạnh Tịch đứng dậy, lắc đầu điên cuồng, bà kích động nắm tay đồng nghiệp Mạnh Tịch: "Không thể từ bỏ điều trị."

"Tịch Tịch là chuyên gia thần kinh chỉnh hình trẻ tuổi nhất cả nước, nó rất xuất sắc, các cháu đừng từ bỏ nó!"

"Dì không sợ bị liên lụy, có mẹ nào chê con gái là gánh nặng đâu?"

"Không có nó dì sống để làm gì, dì sẽ không ký từ bỏ đâu, tuyệt đối không."

Nói xong, mẹ Mạnh Tịch quay lại bên cạnh con gái, kiên định đứng canh như một chiến sĩ.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 5: Chết rồi có thể quay về thế giới thực không



Thấy mẹ như vậy, Mạnh Tịch trong không trung cũng đau đớn khóc: "Mẹ, mẹ ơi!"

Cô gọi từng tiếng.

Nhưng mẹ không nghe thấy tiếng gọi của cô.

"Mẹ!" Khi Mạnh Tịch lại một lần nữa cố phá vỡ rào cản, quay về thân thể mình, cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Tỉnh dậy thấy căn phòng bệnh cũ kỹ bong tróc, thấy cửa sổ kính ngả vàng, còn có người đàn ông nằm trên giường bệnh bên cạnh, Mạnh Tịch càng suy sụp.

Cô không biết tình trạng ở thế giới thực, có phải như trong mơ cô thấy không.

Thấy Mạnh Tịch tỉnh, Cố Bắc Cương ngáp một cái rồi ngồi dậy.

Xuống giường đi giày vào, đến bên giường Mạnh Tịch, Cố Bắc Cương mới nói: "Anh nhờ người báo tin cho cha mẹ em rồi, ban ngày họ bận việc, ít nhất tối sẽ đến thăm."

Mạnh Tịch không lên tiếng, chỉ thẫn thờ nhìn trần nhà.

Cô biết, cha mẹ trong miệng Cố Bắc Cương là cha mẹ của nguyên chủ, không liên quan gì đến cô.

"Bác sĩ nói em tỉnh rồi thì đưa em đi kiểm tra, đi nhé?"

Thấy Mạnh Tịch không nói gì, Cố Bắc Cương lại chủ động đề nghị đưa cô đi kiểm tra.

Nghe lời Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch không động đậy.

Cốt truyện trong sách, Mạnh Tịch còn nhớ.

Kết cục cuối cùng của nguyên chủ là mắc ung thư dạ dày, rời khỏi thế giới này trong đau đớn bệnh tật.

Đã như vậy, cô còn kiểm tra gì, điều trị gì nữa?

Chờ c.h.ế.t là được.

Chết rồi có thể về thế giới thực phải không?

Đúng rồi! Chết rồi chắc là được.

Nghĩ đến đây, Mạnh Tịch đột nhiên quay đầu nhìn cửa sổ phòng bệnh.

Đây là tầng bốn.

Cô nghĩ mình nên nhảy thẳng từ cửa sổ xuống.

Dùng cách trực tiếp nhất để chết.

Như vậy cô có thể nhanh chóng về thế giới thực, về bên cạnh mẹ.

Có ý nghĩ này, Mạnh Tịch lập tức hành động, cô ngồi dậy định xuống giường.

Nhưng vừa ngồi dậy, cô lại ngã phịch xuống.

Tiếp đó, trong đầu Mạnh Tịch xuất hiện một giọng nói máy móc: "Cảnh báo, cảnh báo, hệ thống phát hiện ký chủ có ý thức nguy hiểm."

Hệ thống?

Là một người hâm mộ tiểu thuyết mạng kỳ cựu, Mạnh Tịch không hề xa lạ với hai từ này.

Phải chăng đây là cheat code khi xuyên không vào truyện?

Cô thử dùng ý thức trong đầu để đối thoại với hệ thống: [Vừa rồi tôi không nghe nhầm chứ? Hệ thống phát hiện tôi có ý thức nguy hiểm?]

[Đúng vậy, ký chủ, cô không nghe nhầm đâu, hệ thống vừa phát hiện cô có dấu hiệu tự tử.]

Giọng nói nghe có vẻ đáng yêu nhưng cố tỏ ra nghiêm túc ấy quả nhiên lại xuất hiện.

Sau đó, Mạnh Tịch nhìn thấy một bảng điện tử trong tiềm thức của mình.

Phía trước bảng điện tử đứng một sinh vật tròn vo đáng yêu, đang mỉm cười với Mạnh Tịch.

Trực giác mách bảo Mạnh Tịch rằng chính sinh vật bé nhỏ này đang nói chuyện với mình.

Cô không kìm được nhìn sinh vật bé nhỏ hỏi: [Vừa rồi là cậu nói chuyện với tôi phải không?]

[Đúng vậy, ký chủ, tôi là quản gia hệ thống của cô, Nãi Đoàn.]

[Vừa rồi là cậu ngăn tôi tự tử phải không?]

Hina

[Ừm.]

[Tại sao, tôi không thể c.h.ế.t sao?]

[Nếu ký chủ nhất định muốn tự sát, hệ thống không thể can thiệp.]

[Vậy tốt, tôi đi c.h.ế.t đây.]

Mạnh Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Nói xong cô lại định bò dậy để nhảy lầu.

Kết quả vừa ngồi dậy, lại ngã đầu xuống giường.

Thấy Mạnh Tịch ngồi dậy rồi lại ngã xuống, Cố Bắc Cương tưởng cô không thể dậy được vì lý do sức khỏe.

Dù anh không muốn quan tâm đến người phụ nữ này lắm, nhưng sau khi thở dài, anh vẫn bế Mạnh Tịch lên.

Đôi khi Cố Bắc Cương cảm thấy rất kỳ lạ.

Anh nghĩ mình không phải là người mềm lòng đến mức không có nguyên tắc.

Lẽ ra với những việc quá đáng mà Mạnh Tịch đã làm, anh nên chủ động tách biệt với cô.

Nhưng anh hoàn toàn không làm được.

Như thể số phận đã định sẵn, anh phải dính líu với người phụ nữ này.

Nhiều chuyện dường như không nằm trong kiểm soát của Cố Bắc Cương.

Giống như anh phải là người cống hiến không oán không hối vậy.

Như lúc này, anh thực sự muốn bỏ mặc Mạnh Tịch ở bệnh viện.

Nhưng cơ thể anh, lại bế Mạnh Tịch đi về phía phòng khám một cách máy móc.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 6: Hoàn thành nhiệm vụ để trở về thế giới thực



Cố Bắc Cương từng đi tham quan nhà máy luyện thép, anh đã thấy những cỗ máy làm động tác lặp đi lặp lại trên dây chuyền.

Đôi khi, anh cảm thấy mình cũng giống như một cỗ máy được lập trình sẵn.

Mạnh Tịch cũng cảm nhận được mình đang được Cố Bắc Cương bế ngang người.

Cố Bắc Cương trong truyện chính trực và tốt bụng, Mạnh Tịch rất yên tâm về nhân phẩm của người đàn ông này.

Nên sau khi được bế lên cô cũng không phản kháng.

Cô cũng không quan tâm Cố Bắc Cương định bế mình đi đâu, lúc này cô muốn làm rõ tình trạng của mình hơn.

Vì vậy cô nhắm mắt lại, tiếp tục thảo luận với Nãi Đoàn về chuyện của mình.

[Ừm? Nãi Đoàn, cậu không phải nói hệ thống sẽ không can thiệp việc tôi tự tử sao?]

[Hu hu hu, đúng là không can thiệp, nhưng tại sao ký chủ lại muốn tự tử, sống không phải rất tuyệt sao?]

Nãi Đoàn tội nghiệp nhìn Mạnh Tịch.

Nghĩ thầm ký chủ đừng có c.h.ế.t mà.

Ký chủ c.h.ế.t đồng nghĩa với nhiệm vụ hệ thống thất bại.

Nhiệm vụ thất bại, không chỉ ký chủ sẽ hồn phi phách tán, hệ thống cũng sẽ bị hệ thống chính xóa bỏ.

Hina

Trên đời sẽ không còn Nãi Đoàn đáng yêu như nó nữa~~

Đây là lần đầu tiên nó thực hiện nhiệm vụ, còn chưa được nhìn kỹ thế giới kỳ lạ này nữa!

Hu hu, ký chủ, đừng chết. ::>_<::

[Không tuyệt chút nào.] Mạnh Tịch nghe Nãi Đoàn nói, kiên quyết đáp: [Tôi muốn về tìm mẹ tôi.]

[Nhưng nếu ký chủ tự sát, linh hồn của cô sẽ mãi mãi bị giam cầm trong thế giới truyện.]

[Ý là tôi không thể về được nữa?] Mạnh Tịch lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.

Nãi Đoàn lắc đầu, từ tốn nói với cô:

[Ký chủ có thể trở về thế giới thực, nhưng cô không thể tự sát, cô cần hoàn thành nhiệm vụ hệ thống phân công mới có thể trở về thế giới cũ.]

[Nhiệm vụ, nhiệm vụ gì?] Mạnh Tịch hỏi.

[Ký chủ đến thế giới truyện là vì sau khi Mạnh Tịch trong truyện chết, oán khí quá lớn, thế giới này rất có thể sẽ sụp đổ vì oán khí của Mạnh Tịch.]

[Việc ký chủ cần làm là viết lại cuộc đời của Mạnh Tịch, cho cô ấy một kết thúc hoàn hảo.]

[Hiện tại chỉ số oán khí của Mạnh Tịch là 100, ký chủ thông qua việc làm nhiệm vụ, biến chỉ số oán khí của Mạnh Tịch thành 0, cô sẽ có thể trở về thế giới cũ.]

[Tại sao lại là tôi?] Mạnh Tịch hoàn toàn không muốn: [Tôi là con cái trong nhà, tôi phải chăm sóc mẹ tôi, đâu có thời gian đến đây làm nhiệm vụ vớ vẩn gì?]

Sinh vật bé nhỏ nheo mắt nhìn Mạnh Tịch.

Rồi nó đột nhiên xoay người, thao tác một hồi trên bảng điện tử phía sau.

Sau đó, trên bảng điện tử xuất hiện một đống ảnh chụp màn hình.

Nhìn thấy những ảnh chụp đó, Mạnh Tịch há hốc mồm, không nói nên lời.

Những ảnh chụp đó———

Là những bình luận mà Mạnh Tịch đã viết khi đọc truyện, chửi Mạnh Tịch trong truyện.

[Đẳng cấp gì mà dám trùng tên với tôi?]

[Con nữ phụ này mặt dày thật.]

[Tám đời chưa thấy đàn ông hay sao, cứ đòi dính vào Lương Quân?]

········

[Bài tốt đánh thành bại.]

[Không cần ganh đua, làm chị em tốt với Mạnh Dao không được sao?]

[Phí hoài Cố Bắc Cương, đàn ông tốt thế.]

[Cố Bắc Cương thà nuôi con ch.ó còn hơn, nuôi chó còn biết vẫy đuôi.]

[Đáng đời, bị ung thư dạ dày đi!]

[Cuối cùng cũng chết, nghĩ đến việc nó trùng tên với tôi là thấy khó chịu.]

·······

[Theo thống kê, ký chủ đã bình luận ác ý về Mạnh Tịch 999 lần.]

[Những bình luận ác ý của cô cũng là một trong những nguyên nhân khiến oán khí của nữ phụ lớn như vậy, nên cô mới được hệ thống chọn.]

[Được rồi~~~~]

Mạnh Tịch không nói nên lời.

Trời ơi!

Cô thực sự không ngờ hậu quả của việc nói xấu nhân vật giấy trong truyện lại nghiêm trọng đến thế.

[Vậy, xin hỏi, tôi phải làm thế nào để giảm chỉ số oán khí của cô ấy?]

Sinh vật bé nhỏ chớp chớp mắt, đáp: [Chỉ cần ký chủ thay đổi hướng đi của cốt truyện, cho nguyên chủ một cuộc sống viên mãn, chỉ số oán khí tự nhiên sẽ giảm xuống.]
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 7: Siêu âm thì có ích gì?



[Chỉ vậy thôi sao? Không có nhiệm vụ cụ thể nào sao?]

[Có, trong nguyên tác Mạnh Tịch khi qua đời đã viết một danh sách điều ước trong di chúc, hoàn thành những điều ước của cô ấy chính là nhiệm vụ của cô.]

[Cô ấy không cam tâm, chính là vì những điều ước đó không có cái nào được hoàn thành.]

Nói xong, một danh sách điều ước dài ngoằng xuất hiện trên màn hình điện tử.

Mạnh Tịch nhìn danh sách điều ước dài dằng dặc trước mắt, cảm thấy đau đầu.

[Nhiều thế này... Tôi phải làm đến năm nào tháng nào?]

Sinh vật bé nhỏ dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nói: [Cũng không phải tất cả nhiệm vụ đều phải hoàn thành, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều sẽ giảm chỉ số oán khí của nguyên chủ, chỉ cần chỉ số oán khí của nguyên chủ giảm về 0 là được.]

[Hơn nữa một năm trong truyện bằng một ngày ngoài thực tế, ký chủ không cần lo lắng về vấn đề thời gian trở về thế giới thực.]

[Vậy sao? Vậy còn đỡ.] Mạnh Tịch không kìm được thở phào.

[Đúng vậy, ngoài ra, ký chủ có thể thử bắt đầu từ những nhiệm vụ đơn giản.]

[Ví dụ, nguyên chủ hy vọng được ăn thịt kho tàu mẹ nấu.]

Được ăn một bát thịt kho tàu mẹ nấu? Nghe có vẻ không khó.

Dù Mạnh Tịch hoàn toàn không muốn làm nhiệm vụ vớ vẩn gì, nhưng để có thể trở về thế giới cũ gặp mẹ, cô cũng đành phải cố gắng.

Hiện giờ cô không thể làm chủ được bản thân, chỉ có thể đi từng bước xem sao.

[Được rồi, vậy tôi bắt đầu từ nhiệm vụ nhỏ, thử xem sao.]

[Được, vậy chúc ký chủ cố gắng! Chúc ký chủ sớm hoàn thành điều ước, trở về thế giới thực, tạm biệt nha.]

Nãi Đoàn nói xong, thân hình tròn vo lóe lên một cái, rồi biến mất khỏi đầu Mạnh Tịch.

Trong đầu cô chỉ còn lại một bảng điện tử trống không.

Đi rồi sao? Hệ thống không phải là cheat code sao? Phân công nhiệm vụ xong là tạm biệt luôn?

Mạnh Tịch hơi ngớ người.

"Này, Nãi Đoàn?"

Thấy sinh vật bé nhỏ biến mất, Mạnh Tịch theo phản xạ gọi to.

Giọng cô vừa dứt, phía trên đầu liền vang lên giọng lạnh lùng của một người đàn ông: "Đang làm siêu âm cho cô, gọi lung tung gì thế?"

Siêu âm?

Mạnh Tịch nhíu mày.

Hina

Cô bị bệnh dạ dày, phải nội soi mới kiểm tra được.

Siêu âm thì có ích gì?

Mở mắt ra, Mạnh Tịch thấy bác sĩ đang đổ gel siêu âm lên bụng mình.

Cô không ngăn bác sĩ lại.

Tuy siêu âm không giúp được gì cho việc đau dạ dày, nhưng mượn cơ hội siêu âm để kiểm tra sức khỏe các bộ phận khác trong cơ thể cũng tốt.

Mạnh Tịch nhớ, trong danh sách ước nguyện của nguyên chủ, một trong những điều đó là có được một cơ thể khỏe mạnh, sống một cuộc đời khỏe mạnh.

Vậy nên, Mạnh Tịch phải bắt đầu từ bây giờ, hiểu rõ và bảo vệ tốt cơ thể này.

Siêu âm nhanh chóng hoàn thành.

Sau khi nhận kết quả kiểm tra, Mạnh Tịch tự xem qua, không có vấn đề gì.

Sau khi nhận được kết quả kiểm tra, Cố Bắc Cương lại đi cùng Mạnh Tịch đến phòng bác sĩ.

Sau khi xem qua kết quả kiểm tra, bác sĩ nói với Mạnh Tịch: "Siêu âm không phát hiện vấn đề gì, chủ yếu là cô bị đau dạ dày, tôi đề nghị cô nên đến bệnh viện Hiệp Hòa để nội soi dạ dày, bệnh viện chúng tôi hiện không có thiết bị kiểm tra này."

Bệnh viện Hiệp Hòa?

Cái tên bệnh viện này Mạnh Tịch khá quen.

Ở thế giới thực, cô đang làm việc tại bệnh viện này.

Đáng tiếc cùng một cái tên, nhưng không phải cùng một thế giới.

Thời đại nguyên chủ sống là những năm 70, sống ở thành phố Yên Kinh.

Yên Kinh chính là thủ đô của đất nước trong cuốn sách này.

Có lẽ tác giả đã đổi tên thủ đô khi viết sách để tránh phiền phức.

Ngoài việc thay đổi địa danh, những thiết lập khác trong sách gần như giống chín mươi chín phần trăm với thế giới thực những năm 70-80.

Có thể coi là một không gian song song của những năm 70.

"Được rồi! Vậy tôi sẽ đến bệnh viện Hiệp Hòa khám." Mạnh Tịch gật đầu với bác sĩ rồi lấy lại phiếu siêu âm của mình.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 8: Em chưa bao giờ thấy xấu hổ vì anh~



Mạnh Tịch chắc chắn phải đi nội soi.

Nguyên chủ đau dạ dày mà không đi khám bệnh viện, sau này khi nhập viện kiểm tra thì đã là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Mạnh Tịch muốn giúp nguyên chủ hoàn thành ước nguyện, trước tiên phải đảm bảo không c.h.ế.t sớm.

Kiểm tra rõ tình trạng sức khỏe hiện tại của nguyên chủ, điều trị đúng hướng là điều Mạnh Tịch cần làm nhất lúc này.

Ra khỏi phòng bác sĩ, Mạnh Tịch đi theo Cố Bắc Cương về phòng bệnh.

Sau khi vào phòng bệnh thu dọn đồ đạc xong, Mạnh Tịch nhìn Cố Bắc Cương nói: "Em định đi thẳng đến bệnh viện Hiệp Hòa để nội soi~"

"Em cần anh đi cùng không?" Cố Bắc Cương lạnh nhạt hỏi.

Nghe vậy, Mạnh Tịch gật đầu: "Cần ạ."

Cô không quen thời đại này, tuy có ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn sợ bị lạc đường.

Ở thời hiện đại cô đã là người mù đường nghiêm trọng, ra ngoài phải dựa hoàn toàn vào định vị.

Thời đại này ngay cả định vị cũng không có, Mạnh Tịch nghĩ bên cạnh vẫn nên có một người quen.

"Không thấy xấu hổ khi đi cùng anh nữa sao?" Cố Bắc Cương cười lạnh một tiếng, anh đã định ra khỏi cửa là về nhà, nghĩ chắc chắn Mạnh Tịch sẽ nói không cần mình đi cùng.

Không ngờ Mạnh Tịch lại nói cần anh.

Nghe giọng điệu mỉa mai của Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch ngượng ngùng mím môi.

Cô biết mối quan hệ giữa nguyên chủ và Cố Bắc Cương không tốt.

Nói chính xác hơn, là nguyên chủ đối xử không tốt với Cố Bắc Cương.

Trong sách, nguyên chủ lớn lên ở nông thôn.

Mãi đến khi mười sáu tuổi, cô ấy mới được cha mẹ ruột tìm về.

Trước khi được tìm về, nguyên chủ thậm chí không có tên, cha mẹ nuôi ở thôn gọi cô ấy là Cẩu Đản, nói tên xấu dễ nuôi.

Sau khi được cha mẹ ruột tìm về, họ mới đặt cho nguyên chủ cái tên Mạnh Tịch.

Cho đến khi được tìm về, nguyên chủ mới biết ngay sau khi mình vừa chào đời, đã bị mẹ nuôi đổi con gái ruột của bà ta với mình.

Hina

Lý do cha mẹ nuôi đổi con gái ruột với nguyên chủ là vì gia đình họ trọng nam khinh nữ nghiêm trọng.

Mẹ nuôi để cho con gái ruột của mình có cuộc sống tốt hơn nên đã đổi con gái ruột vào nhà giàu có.

Còn nguyên chủ - thiên kim con nhà giàu có thật sự, lại bị bà ta đem về nông thôn sống khổ cực.

Trong sách, thiên kim giả là nhân vật chính.

Tư tưởng chính mà cuốn sách muốn truyền tải là con cái tự mình nuôi dưỡng còn thân thiết hơn con cái có quan hệ huyết thống.

Mặc dù thiên kim giả trong sách không phải con đẻ của cha mẹ, nhưng cô ta xinh đẹp, dịu dàng, đa tài đa nghệ, lại có vận may của cá chép, có thể nói là được mọi người yêu thương hết mực.

Còn nhìn nguyên chủ, dù trong người chảy dòng m.á.u nhà giàu, nhưng lớn lên ở nông thôn, không có kiến thức, chữ nghĩa không biết bao nhiêu, lời nói thô lỗ, cử chỉ thô thiển, tâm địa độc ác.

Thiên kim giả càng được yêu thích bao nhiêu thì thiên kim thật càng bị ghét bỏ bấy nhiêu.

Vì vậy thiên kim thật Mạnh Tịch đã ghen ghét thiên kim giả Mạnh Dao.

Từ khi vào thành phố, nguyên chủ vì ghen tị mà luôn chống đối Mạnh Dao.

Cô ấy đã tát Mạnh Dao, lén mặc váy của Mạnh Dao, giấu bài thi của Mạnh Dao, bắt chước Mạnh Dao thi đại học, còn muốn quyến rũ bạn trai của Mạnh Dao là Lương Quân.

Kết quả là cô ấy thi đại học đứng cuối huyện, việc cố gắng quyến rũ Lương Quân bị phát hiện, khiến danh tiếng tan tành.

Sau khi danh tiếng hỏng, cha mẹ nuôi lo lắng Mạnh Tịch không lấy được chồng, nên vội vàng gả cô ấy cho Cố Bắc Cương - người cũng không tìm được vợ.

Nhà Cố Bắc Cương ở vùng nông thôn ngoại ô Yên Kinh, giống như một thôn quê trong thành phố.

Sau khi bị cha mẹ ép gả cho Cố Bắc Cương, vì khinh thường anh là người nông thôn, lại là người què, trong nhà còn có một người mẹ ốm yếu, nên nguyên chủ chưa bao giờ cho anh một ánh mắt tốt đẹp.

Cố Bắc Cương trong sách là một người đàn ông rất tốt, anh có gương mặt đẹp trai, một trái tim chính trực nhân hậu, còn là một sĩ quan cấp cao đã xuất ngũ từ quân đội.
 
Tiểu Thư Độc! Tiểu Thư Bá Đạo! Được Chồng Thô Kệch Cưng Chiều Tận Trời
Chương 9: Em lại định giở trò gì?



Khi đọc sách, Mạnh Tịch rất có cảm tình với Cố Bắc Cương.

Thậm chí khi nguyên chủ bắt nạt Cố Bắc Cương, cô còn bình luận rằng [Anh lính tội nghiệp quá, cho tôi vào cưng chiều anh ấy đi].

Giờ đây xuyên vào sách thật, Mạnh Tịch lại xuyên thành người đối xử tệ nhất với Cố Bắc Cương.

Trong lòng cô thật sự ngượng ngùng không thôi.

Tuy ngượng ngùng nhưng cô vẫn phải cắn răng cải thiện mối quan hệ với Cố Bắc Cương.

Danh sách ước nguyện của nguyên chủ rất dài, cô không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành.

Để hoàn thành nhiệm vụ sớm, cô phải cố gắng kết giao với những người xung quanh nguyên chủ càng nhiều càng tốt.

Ở bất kỳ thời đại nào, mối quan hệ đều rất quan trọng.

Cô phải tận dụng tốt mối quan hệ xung quanh, từng bước đứng vững.

Vì thế, đối mặt với ánh mắt mỉa mai của Cố Bắc Cương, Mạnh Tịch đáng thương ngẩng đầu lên, bắt đầu cứu vãn mối quan hệ với anh: "Thật ra em chưa bao giờ thấy xấu hổ vì anh~, em đối xử không tốt với anh, chỉ vì trong lòng không cam tâm, không cam tâm vì bị cha mẹ tùy tiện gả đi."

"Em căm hận họ, vì căm hận họ nên đã ảnh hưởng đến anh, nhưng thực ra sự căm hận này không liên quan gì đến anh."

"Em lại định giở trò gì?"

Cố Bắc Cương nhìn Mạnh Tịch một cách bình thản.

Những lời của Mạnh Tịch chẳng gợn sóng gì trong lòng anh.

Vì với những lời Mạnh Tịch nói, anh không tin một dấu chấm câu nào.

Kết quả này nằm trong dự đoán của Mạnh Tịch.

Băng dày ba thước không phải do một ngày lạnh.

Với những gì nguyên chủ đã làm với Cố Bắc Cương, việc anh còn đứng đây đưa cô đi khám bệnh đã là nhân nghĩa đến cùng.

Muốn được Cố Bắc Cương tha thứ, có lẽ còn phải tốn nhiều công sức.

Hina

"Em..."Mạnh Tịch còn muốn giải thích.

Nhưng cô chưa nói xong thì cửa phòng bệnh bị người ta 'rầm' một tiếng đá mở từ bên ngoài.

Lời của Mạnh Tịch bị cắt ngang.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái tết tóc đuôi sam đang giận dữ bước vào từ bên ngoài.

Cô gái tóc đuôi sam có vẻ ngoài cực kỳ thuần khiết.

Cô ta có đôi mắt trong sáng ngây thơ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, chiếc mũi thanh tú với đôi môi anh đào nhỏ xinh, và vòng eo thon nhỏ đến nỗi có thể ôm gọn trong tay.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, trong đầu Mạnh Tịch hiện lên bốn chữ, nữ chính Mạnh Dao.

Quả nhiên là nữ chính.

Khá xinh đẹp.

Đúng như tác giả miêu tả, chỉ cần cô ta đứng đó, người ta đã cảm thấy đó là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời.

Tuy nhiên.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Mạnh Tịch không còn thấy Mạnh Dao đẹp đẽ nữa.

Bởi vì Mạnh Dao vừa xông vào phòng bệnh đã tát Mạnh Tịch một cái thật mạnh.

Sau khi tát xong, cô ta còn làm bộ đau lòng xót xa để trách móc Mạnh Tịch: "Chị gái, chị thật quá đáng, em chiếm vị trí của chị, đó là lỗi của em, em xin lỗi chị."

"Chị oán hận em, ghét em, đều không sao cả, em đáng phải chịu."

"Nhưng sao chị có thể ghét mẹ chứ, dù thế nào đi nữa, mẹ cũng là người sinh ra chị, sao chị có thể nói ghét mẹ?"

"Mẹ đi làm bận rộn như vậy, trưa tan làm còn chưa kịp ăn cơm đã vội đến thăm chị, vừa đến cửa phòng bệnh đã nghe chị nói ghét mẹ, tại sao lại làm tổn thương lòng mẹ như vậy."

Vừa mắng vừa khóc, Mạnh Dao òa lên.

Tiếp đó, một phụ nữ xinh đẹp đang khóc sướt mướt từ ngoài phòng bệnh bước vào.

Người phụ nữ xinh đẹp tay xách mấy quả táo và lê đã hơi thối, ôm một bó hoa đã héo úa.

Bà ta cầm khăn tay, lau nước mắt trên mặt, vừa khóc vừa nói: "Dao Dao, đừng trách Tịch Tịch, có lẽ là do mẹ làm chưa đủ tốt, nên mới khiến con ghét mẹ như vậy."

Người phụ nữ xinh đẹp này chính là Tần Phượng, mẹ ruột của nguyên chủ.

Thấy Tần Phượng khóc đau lòng, Mạnh Dao dường như không chịu nổi, vội vàng chạy đến trước mặt Tần Phượng, ôm chầm lấy bà ta.

"Mẹ, đừng khóc đừng khóc, mẹ khóc làm tim con đau như vỡ ra, mẹ còn có Dao Dao mà, Dao Dao mãi mãi yêu mẹ nhất."
 
Back
Top Bottom