Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18

Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 10: Chương 10



Hình như chơi hơi lớn rồi.

Tống Hiên bị tôi đánh cho nhập viện.

Sau khi Lâm Tâm biết được vội vàng chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, cô ta ngồi ở bên giường của Tống Hiên, khóc như hoa lê đẫm mưa, tôi nhìn mà xót.

"Anh nhất định không thể có việc. Nếu như anh xảy ra chuyện gì, em phải làm sao bây giờ? Hu hu hu..."

Tống Hiên nhìn mà vô cùng đau lòng.

"Tâm Tâm, đừng khóc! Anh không sao, thật đấy."

Tôi đứng ở cách đó không xa, nhớ lại hết những chuyện đau buồn trong đời này một lượt, mới nhịn cười nổi.

Mặt Tống Hiên sưng phù như đầu heo, mồm sưng như hai cái lạp xưởng, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy một đường, còn phải nhịn đau an ủi Lâm Tâm, nhìn muốn bao nhiêu khôi hài thì có bấy nhiêu khôi hài.

Tuy nói đánh người không đánh mặt nhưng gương mặt đó của anh ta thực sự quá gợi đòn.

Lâm Tâm lôi kéo, lúc này mới nhớ đến việc hỏi chính sự: "Tại sao Lâm Nhiễm lại đánh anh?"

Tống Hiên chột dạ liếc tôi, lời đến khóe miệng lại nhịn xuống.

Lâm Tâm quay về phía tôi nói: "Cô có thể đi mua giúp tôi chai nước không?"

Đây là muốn đuổi tôi đi à?

Ai hiếm lạ nghe bọn họ không đứng đắn với nhau.

Lúc đi tôi hung hăng trừng Tống Hiên, cái mồm của thằng nhóc nhà anh tốt nhất chớ nói lung tung.

Khoảng nửa tiếng sau, tôi nghĩ cũng nên nói xong rồi.

Kết quả!!

Ai có thể nói cho tôi biết không? Vừa đi tới cửa đã thấy Tống Hiên đang muốn hôn Lâm Tâm.

Lúc đó chỉ nghĩ đến vả mặt, thất sách, thất sách!

Nghĩ đến diện mạo như heo của Tống Hiên, vậy mà Lâm Tâm cũng hạ miệng được.

Ỏ ~
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 11: Chương 11



Trời dần tối.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi ngồi trên ghế băng bị người ta lay tỉnh.

Người đó nói: "Cậu chủ bảo tôi đón cô về nhà."

Chắc là tôi ngủ đến đơ rồi, căn bản không nghĩ nhiều, cùng người lên xe.

Mãi đến khi cửa xe khóa rồi, tôi mới nhận ra chỗ không ổn.

Ngồi cạnh tài xế là một người đàn ông, nếu như là tài xế nhà họ Lâm thì tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Tôi lập tức mắng: "Mau thả tôi xuống."

Nhưng tài xế trước mặt như không nghe được, đạp chân ga lái đi.

Lúc này, người đàn ông ngồi kế bên tài xế quay lại, vẻ mặt hèn mọn cười nói.

"Cô chủ Lâm đừng sợ! Chúng tôi sẽ không lấy mạng cô, chỉ muốn dạy dỗ cô thôi."

Trong nháy mắt tôi hiểu ra.

Xem ra dù tôi thay đổi có phần ngoài kịch bản nhưng hướng đi của nội dung truyện vẫn theo trong sách.

Thậm chí còn xảy ra trước.

Trong truyện, hai người này là do hai ông anh trai ngu đần của tôi phái tới, mục đích là để bọn họ dạy dỗ tôi.

Có trách thì trách tôi động vào đàn ông của Lâm Tâm. Cô ta chỉ cần bịa ra là có thể khiến tất cả nam chính phát rồ, thậm chí giết người.

Hiện tại, tôi chỉ có thể tự cứu rồi.

Bọn họ chạy xe đến một chỗ hẻo lánh thì dừng lại.

Hai người đều là vẻ mặt đói khát.

"Cô chủ Lâm, chúng tôi đảm bảo sẽ làm cô rất sung sướng."

"Đúng, chúng tôi sẽ yêu thương cô ~ "

"Từ từ." Tôi giơ tay lên ngăn lại, đặt câu hỏi từ linh hồn với bọn họ: "Các anh đoán xem vì sao tôi không sợ chút nào?"

Hai người trước mặt liếc nhau, chậm lại chỉ giây lát.

Một người trong đó cười nói: "Tôi đoán cô không chỉ không sợ, trái lại rất chờ mong, đúng không cô chủ Lâm?"

Không nhịn được nữa! Chết đi!

Ngay khi tôi chuẩn bị thi thố tài năng, phía sau đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng mạnh.

Một chiếc xe ba bánh cũ cứ như vậy lái tới, ổn thỏa dừng ở trước mặt chúng tôi.

Tiếp theo, Bùi Trang từ trên xe bước xuống.

Anh ấy vẫy tay với tôi: "Hi, thật khéo."

Tôi cười xấu hổ: "Thật khéo nha."

"Mấy người đang chơi đùa gì thế? Tôi có thể gia nhập không?" Bùi Trang hỏi.

Trong lòng tôi giật thót, hai người thì tôi còn có tí phần thắng. Ba người đúng là khó đối phó.

Hai người kia vừa nghe thì càng hưng phấn hơn.

"Có thể thì có thể. Phàm là chuyện gì cũng phải chú ý thứ tự đến trước và sau. Cậu sang bên kia chờ đi."

Tôi nhắm mắt.

Chết đi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.

Đúng lúc bọn họ muốn chạm vào tôi, Bùi Trang ở bên cạnh rút ra một cây côn sắt rắn chắc không biết từ chỗ nào, đánh hai người kia túi bụi.

Trên con đường đen nhánh, một loạt tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.

Tôi không quên bổ đao: "Kêu đi, kêu to lên tí. Dù sao nơi này cũng không có ai."

"Cô chủ Lâm tha mạng. Chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc."

"Là anh trai cô bảo chúng tôi tới, đừng đánh..."

Đợi khi Bùi Trang đánh mệt rồi, hai người kia cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Hai tay Bùi Trang chống nạnh thở d ốc: "Nếu không đổi sang cô đánh?"

Bùi Trang mà không đến, tôi cũng có biện pháp đối phó với bọn họ.

Tôi không phải là Lâm Nhiễm tay trói gà không chặt ban đầu. Tôi đã từng học tán thủ, phòng thân cơ bản không thành vấn đề.

Không thì vì sao Tống Hiên sẽ nằm ở trong bệnh viện chứ.

Nhưng không thể không công nhận cảm giác có người ra mặt giúp đỡ cũng không tệ lắm.

Tôi ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động và chìa khóa xe từ trong túi hai người họ, ném mạnh xuống chân núi.

"Núi hoang rừng sâu, hai người tự lo thân mình đi nhé."

Sau đó ngồi lên xe ba bánh của Bùi Trang.

Buổi tối gió hơi lạnh, Bùi Trang cởi áo khoác của mình khoác lên trên người tôi.

"Xe tôi không so được với xe con, không có điều hòa, còn không thể che gió che mưa, cô chịu khó một tí."

Anh cười ôn hòa, trái tim nhỏ của tôi đập thình thịch như mất phanh.

Trên áo khoác còn lưu nhiệt độ cơ thể của anh, tôi khép vạt áo, lắc đầu nói:

"Tôi cảm thấy rất tốt, thật đấy."

Sao tôi lại thấy hơi e thẹn nhỉ?
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 12: Chương 12



Bùi Trang đưa tôi về nhà trong miệng của anh.

Thật ra là vùng ngoại thành, cách khu vực thành thị không quá xa.

"Thế nào? Anh muốn dẫn tôi xem heo mẹ già nhà anh à?"

"Heo mẹ già là giả thôi. Nhà của tôi chỉ có một mình tôi, làm sao có thời gian chăm sóc."

"Vậy sao anh đến? Còn đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó như vậy?"

Đây là chỗ mà tôi nghĩ mãi không hiểu, lẽ nào anh ấy cũng giống như tôi?

"Đúng, tôi giống cô. Đều không phải là người của thế giới này."

Bùi Trang không giấu giếm, dứt khoát thẳng thắn thân phận của mình.

"Cô có biết chú của cô bị liệt rồi không?"

"Hai anh trai của cô vì thế mà chạy về. Tôi nghe Lâm Tâm gọi điện thoại cho bọn họ, mới biết được cô gặp nạn."

Bùi Trang nói anh ấy căn bản không biết hướng đi của nội dung truyện, chỉ trời xui đất khiến đến nơi này, lại thành quản gia nhà họ Lâm, sau đó phát hiện ra tôi.

Về phần chú tôi mà anh nói, đoán chừng là kiệt tác của bác sĩ Đỗ.

Đây thật sự là điều tôi không ngờ đến.

Tôi vốn tưởng rằng ông chú kia có thể chơi lại bác sĩ Đỗ, kết quả không ngờ đưa cả bản thân anh ta vào.

Một bác sĩ lúc nào cũng mang theo thuốc có thể làm người ta liệt. Quá kinh khủng!

Trong sách, Lâm Tâm thường thường tìm ông chú tôi khóc lóc kể lể, nói mình bị áp bức làm sao, rơi vào đường cùng mới phải ở cùng một chỗ với hai ông anh trai của tôi.

Ông chú vốn mơ ước tài sản nhà họ Lâm mới có tâm tư không đứng đắn, dứt khoát làm tới luôn.

Lúc chúng tôi bị bác sĩ Đỗ hãm hại, ông chú nhanh chóng nắm công ty trong tay cùng Lâm Tâm.

Sau đó vì đạt được thời gian làm bạn từng tháng với Lâm Tâm, ông chú chủ động dâng ra tất cả cổ phần công ty của mình.

Cuối cùng Lâm Tâm có tiền, còn có đàn ông thương, cuộc sống suôn sẻ không gì sánh được.

Nhưng lúc này, dường như tất cả đã thay đổi.

Không còn sự hỗ trợ của ông chú tôi, Lâm Tâm muốn động vào công ty sợ là không đơn giản như vậy.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 13: Chương 13



Trời vừa sáng, tôi và Bùi Trang trở về.

Lâm Tâm đang ngồi ngay ngắn ở trong vườn hoa vẽ tranh, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn yên tĩnh lại tốt đẹp.

Thấy tôi và Bùi Trang đang đi vào, nét cười trên mặt cô ta cứng lại.

"Hai người đi đâu?"

Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt kia, hận không thể xé nát nó.

Nói chuyện cũng khó tránh khỏi chống đối: "Tôi đi đâu, cô còn không biết à?"

Lâm Tâm chớp chớp đôi mắt to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ tủi thân: "Sao tôi biết được."

Tôi đột nhiên phát hiện chỉ cần bên cạnh có đàn ông, cô ta lập tức chỉ biết biến thành bông hoa trắng nhỏ yếu ớt.

Một khi chỉ còn hai người chúng tôi, cô ta lập tức dám tát tôi ngay.

"Cô đã nói gì với các anh tôi?"

Ngón tay Lâm Tâm vò góc áo, điềm đạm đáng yêu.

"Là anh Tống Hiên nói cô dây dưa với anh ấy. Anh ấy không theo nên cô gọi người đến đánh anh ấy. Tôi chỉ nói việc này với hai anh trai thôi, bọn họ đã nói sẽ nghĩ biện pháp thỏa mãn cô. Tôi không biết gì hết."

Tống Hiên đúng là cái đồ mồm thối.

Tôi tự nói với mình phải tỉnh táo, đừng hy vọng người trong truyện máu chó có tam quan và logic.

Tôi ra hiệu cho Bùi Trang đi xuống. Anh ấy ở đây, sẽ ảnh hưởng Lâm Tâm phát huy.

Quả nhiên, Bùi Trang vừa đi, cô ta lập tức phẫn hận lườm tôi.

"Là cô bảo bác sĩ Đỗ đi xem bệnh cho chú?"

Bây giờ cũng chẳng cần phải giấu giếm gì, tôi dứt khoát thừa nhận.

"Phải đó? Làm sao vậy? Tôi nghe nói trong nhà bác sĩ Đỗ có khó khăn, vừa hay chú bị bệnh đau nửa đầu nên tôi muốn giúp một tay."

"Thế nào? Lẽ nào chú bị liệt có liên quan đến bác sĩ Đỗ à? Không thể nào?"

Tôi làm ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

Quả nhiên, con người đều sợ việc xảy ra bất ngờ.

Biểu cảm trên mặt Lâm Tâm cực kỳ đặc sắc.

Cô ta chắc chắn sẽ không thừa nhận việc này, bác sĩ Đỗ chính là một quân bài của cô ta.

Có lẽ nhận thấy lỡ miệng, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại giải thích: "Việc này chắc chắn không liên quan đến bác sĩ Đỗ, y thuật của anh ấy tốt như vậy."

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

"Vậy vừa rồi cô có ý gì?"

Lâm Tâm lại khôi phục dáng vẻ vô hại với cả người lẫn vật: "Tôi chỉ sợ các anh trai hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì? Cô nói rõ ra tí xem nào?"

Sao mỗi lần Lâm Tâm đều nói kiểu ba phải thế nào cũng được vậy.

Không tiếp được còn muốn đón đỡ.

"Không phải, đầu tôi đột nhiên..."

Mắt thấy Lâm Tâm sắp ngã, tôi lui lại hai bước, rất sợ cô ta va vào tôi.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, hai ông anh trai của tôi trở về.

Anh cả ôm lấy Lâm Tâm, sau đó liếc qua tôi, mang theo vài phần tàn khốc.

"Em đã làm gì cô ấy?"

Không phải đâu! Anh cả à, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi làm gì cô ta.

Cuồng che chở cho vợ cũng không thể cắn người bậy được.

Nếu vậy thì chớ trách tôi nói bậy.

"Tôi đang nói chuyện với cô ta mà. Đúng rồi, cô ta nói khó chịu."

Anh hai ho nhẹ một tiếng: "Thân thể Tâm Tâm không tốt, em nhường cô ấy một chút."

Thật là hết chỗ nói rồi.

"Hình như em rất không phục?"

Tôi khinh bỉ rõ ràng như vậy à?

Bỏ đi! Xem bọn họ không nhảy nhót được bao lâu, tôi nhịn.

"Không, các anh nói rất đúng đó."
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 14: Chương 14



Gần đây Lâm Tâm mượn cớ học tập mỗi ngày đều theo hai anh trai đến công ty.

Chỉ có tôi biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Nhưng tôi lười quan tâm. Bọn họ đi cả, tôi mừng rỡ nhàn hạ.

Không có việc gì thì xử lý hoa cỏ trong vườn với Bùi Trang.

Tôi không nghĩ tới trước kia anh ấy còn từng thi được chứng nhận người làm vườn.

Anh ấy kiên nhẫn giảng giải trồng hoa, trồng cỏ và bảo dưỡng cho tôi.

Tôi chăm chú lắng nghe như học sinh.

Bùi Trang hỏi tôi thích hoa gì.

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc là Tulip."

"Tại sao lại chắc là?"

"Bởi vì trước đây tôi căn bản không có thời gian nghĩ về sở thích của mình. Tất cả mọi thứ đều được người lớn sắp xếp xong xuôi. Đi các lớp học thêm không dứt, học đến căn bản không muốn học thêm sở thích đặc biệt của mình nữa, cứ mãi vậy, rất nhiều lúc tôi thầm muốn thả trôi bản thân."

"Nhưng sau khi đi tới nơi này, tôi mới phát hiện, thế giới gốc mới là tốt nhất."

Giữa điên và thi đua, tôi chọn thi đua.

"Tôi trồng cho em."

"Cái gì?"

"Trong đủ loại Tulip trong vườn này."

"Được."

Tôi nở nụ cười.

Ngày đó gió rất nhẹ, trời rất xanh, Bùi Trang rất ấm áp.

Ở chỗ này, chúng tôi có vẻ không ăn khớp với mọi thứ.

Nếu như không thể quay về, chúng tôi nhất định phải giải quyết hết được đám điên bên người này.

Ngày đó, cũng đến rất nhanh.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 15: Chương 15



Lúc cơm tối.

Giống ngày thường, ba người bọn họ ngồi ở đối diện tôi.

Anh cả gắp cho Lâm Tâm một miếng thịt viên, Lâm Tâm khẽ nhếch cái miệng nhỏ, sau đó hờn dỗi oán giận nói ăn không hết.

Anh hai cười xấu xa...

Một bữa cơm đang yên đang lành, bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình.

Không sao cả, tôi sẽ phát điên.

Ăn không hết đúng không? Tôi một hơi hai ba miếng đã giải quyết hết đ ĩa thịt viên tươi ngon kia.

Lâm Tâm thấy vậy thì sửng sốt.

"Ăn nhiều dầu mỡ không khỏe mạnh, dễ tiêu chảy."

"Tôi không sợ."

Dạ dày của tôi mới không mảnh mai thế.

Nhưng có lẽ miệng của Lâm Tâm là miệng quạ đen.

Nửa đêm tôi thật sự tiêu chảy rồi.

Nếu không phải Bùi Trang giám sát bảo mẫu làm đồ ăn, tôi thậm chí đã hoài nghi là cô ta đầu độc.

Lần đầu tiên bác sĩ Đỗ bị gọi đến xem bệnh cho tôi, Bùi Trang đứng kè kè bên cạnh coi chừng.

Tôi biết anh ấy đang suy nghĩ gì.

Mà Lâm Tâm và hai ông anh trai của tôi cũng lấy lý do quan tâm tôi mà đến đây.

Bác sĩ Đỗ làm bộ ghi đơn thuốc cho tôi. Tiếp đó anh ta lấy ra một ống thuốc từ rương thuốc bên người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tôi.

"Cô chủ Lâm, tôi tiêm cho cô một mũi. Đêm nay ngủ ngon giấc."

Tôi và Bùi Trang liếc nhau.

Mũi tiêm này đi vào, sợ là tôi không dậy nổi ấy chứ?

Tôi đang tựa ở đầu giường vội vàng vọt dậy.

"Khẩn cấp, để tôi đi toilet trước đã."

Tôi chạy vào trong WC, tim đập loạn.

Hiện tại tình huống hơi vướng tay vướng chân, hai đứa ngốc kia chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi.

Mà tôi lại không có cách nào dùng miệng chứng minh thuốc của bác sĩ Đỗ có vấn đề.

Lúc nữa nhỡ đâu bọn họ cứng rắn xông vào thì phải làm sao bây giờ?

Tôi không muốn nằm ở trên giường cả đời.

Nhà này không thể nào ở nữa rồi.

Trốn ư.

Ái chà chà.

Tôi giật cửa sổ ra, còn may là lầu hai, không quá cao.

Tôi cẩn thận bò xuống đồng thời hi vọng Bùi Trang có thể cảm ứng tâm linh với tôi.

Lại không ngờ anh ấy thật sự đứng ở phía dưới chờ tôi.

Anh ấy khích lệ: "Nhảy xuống đi, tôi đón em."

Tôi do dự một chút, dưới tình huống bảo đảm mình sẽ không bị thương, dứt khoát nhào vào ngực anh ấy.

Ừm, ấm áp rắn chắc, còn rất thơm tho.

Không kịp đỏ mặt.

Bởi vì sợ đánh động bọn họ, chúng tôi chỉ có thể chọn âm thầm chạy.

Cũng may là chưa xé mặt, hiện nay Lâm Tâm còn không có lý do đuổi theo chúng tôi.

Đoạn đường này coi như chạy thuận lợi.

Có lẽ sự tồn tại của tôi với Lâm Tâm căn bản không có uy h**p.

Một tiểu thư thật vừa về nhà, chỉ là một thân phận sáo rỗng, không đáng để cô ta gây chiến.

Chúng tôi tìm một trấn nhỏ ở lại, lẳng lặng đợi chờ tin tức.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 16: Chương 16



Quả nhiên không bao lâu, tôi đã nhìn thấy hai ông anh trai của tôi biến thành người thực vật do trúng độc ô-xít-các-bon trên bản tin thời sự.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Tâm đã lấy được thứ mình muốn từ trong tay bọn họ.

Vốn giống như đúc cốt truyện, chỉ là người liệt biến thành chú của tôi.

Tính toán thời gian, cũng chỉ còn lại một chương cuối cùng trong truyện. Chương đó có thể so với trường Tu La cỡ lớn.

Để ăn mừng thành công, Lâm Tâm tổ chức một buổi tiệc xa hoa cực hạn ở biệt thự.

Còn tập trung đủ tất cả nam chính trong truyện, rất “sung sướng” trước mặt tôi và hai ông anh trai.

Cơ hội tốt như vậy sao tôi có thể bỏ chứ.

Tôi nói với Bùi Trang: "Chúng ta trở về đi."

Tôi đang đợi chính là ngày hôm nay.

Khi xác định bữa tiệc diễn ra bình thường, tôi bấm điện thoại báo cảnh sát.

"A lô, chú cảnh sát ạ? Cháu muốn tố cáo có người tụ tập dâm loạn."

Lúc chúng tôi dẫn theo cảnh sát đến, cảnh tượng kia quả thật không dám nhìn.

Mặc cho đội trưởng đã gặp sóng to gió lớn thì cũng phải kinh hãi khựng lại.

Ông ấy ra lệnh một tiếng: "Đưa hết đi."

Tôi bị yêu cầu phối hợp điều tra, cũng đi theo.

Thấy thời cơ đã chín muồi, tôi lập tức khai ra chuyện Lâm Tâm và bác sĩ Đỗ hãm hại chú cháu nhà họ Lâm cũng yêu cầu bọn họ điều tra rõ đến cùng.

Việc này không qua nổi tra xét, mấy ngày ngắn ngủi, cảnh sát đã nắm giữ toàn bộ chứng cứ.

Bác sĩ Đỗ sử dụng thuốc cấm vi phạm lệnh cấm hại người phi pháp, thậm chí còn lén bán ra ngoài không ít.

Chuyện nhà họ Lâm, Lâm Tâm thành chủ mưu, bọn họ coi như hoàn toàn chơi xong rồi.

Về phần công ty, tôi lấy thân phận tiểu thư thật nhanh chóng thay thế vị trí vốn là của Lâm Tâm, quả thực không khỏi rất thuận lợi.
 
Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)



Mắt thấy sắp phải đi học.

Tôi thật sự cạn lời.

Ai có thể ngờ xuyên vào trong sách còn phải đến trường đấy.

Bùi Trang cười: "Có thể thi đua cũng là phúc."

Vậy mà tôi lại không có sức cãi lại.

Về sau, chúng tôi mua một căn biệt thự khác.

Biệt thự trước kia, bây giờ là hai ông trai của tôi và bảo mẫu ở đó.

Gần đây, Bùi Trang đang chuẩn bị trồng Tulip. Anh ấy nói muốn đến sang năm cho tôi thấy biển hoa Tulip.

Tôi nói: "Được, em chờ. Không chỉ năm sau, hàng năm em đều muốn xem."

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, chúng tôi sẽ rời đi, sẽ gặp lại nhau ở thế giới kia.

Không ai có thể nói chính xác.

Cuộc sống luôn tiếp diễn, ngàn vạn thứ khác đang chờ trong tương lại.

"Cho nên... Bùi Trang à, chúng ta yêu nhau chứ?"

- Hết truyện -
 
Back
Top Bottom