Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Thông tin truyện




 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Thông tin truyện




 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Thông tin truyện




 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Chương 37



Lục Thính An cuối cùng vẫn không gọi thêm món nào khác. Cậu vốn không quen lãng phí, hơn nữa mấy món Phó Dịch Vinh gọi trông cũng khá hấp dẫn, chẳng có gì để chê.

Chẳng bao lâu sau khi đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, món rau trộn đầu tiên được mang lên. Lúc này, Hồ Trấn và Lý Sùng Dương cũng vừa kịp đến.

Vừa vào đến phòng, Lý Sùng Dương đã bắt đầu gào ầm lên đòi nước uống:

“Khát c.h.ế.t mất!"

"Các anh tối nay rốt cuộc đi xử vụ án gì vậy?”

Vệ Hành rót nước cho anh ta, đưa qua, rồi nói:

“Nhìn các anh mặt mũi hốc hác, chắc cũng không phải vụ gì nhẹ nhàng.”

Lý Sùng Dương uống cạn ly nước rồi mới thở ra một hơi, vẻ mặt khó tả:

“Lúc đầu thì tưởng cấp bách thật đấy.”

Ánh mắt anh ta liếc qua Cố Ứng Châu đang ngồi đối diện, nói đầy u sầu:

“Các cậu không đi cùng Thái Dư Lâm nên không biết, suốt dọc đường anh ta cứ lải nhải không ngớt. Lúc thì nói mẹ bị bắt cóc, lúc thì nghi ngờ có người thù oán với bố anh ta nên mới ra tay với mẹ, lại còn hỏi bọn tôi liệu có phải bố anh ta bị đe dọa không…”

Du Thất Nhân cười nhạt:

“Không phải bố anh ta không có kẻ thù sao?”

Lý Sùng Dương nhún vai:

“Biết đâu có mấy người ngấm ngầm ganh tị với gia đình người ta hòa thuận quá nên nảy sinh thù hằn?”

Vệ Hành nghe xong ngơ ngác:

“Từ từ từ… nói rõ ràng chút được không? Nghe không hiểu gì hết.”

Lý Sùng Dương thấy đồ ăn chưa lên nhiều, bèn tóm tắt lại toàn bộ sự việc. Nghe xong, dù Vệ Hành không quá sốc, nhưng vẻ mặt vẫn rõ ràng đầy hoang mang.

“Chẳng lẽ đây là cái chứng gì nhỉ… tự luyến nhân cách?”

Lục Thính An gắp một đũa đồ ăn, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng sửa lại:

“Tự luyến nhân cách thì chưa hẳn. Tự luyến thường cần người khác tán thưởng, công nhận, còn cho rằng mình hoàn hảo. Nhưng hiện tại, anh ta chưa có những biểu hiện đó. Ngược lại, có vẻ thuộc dạng rối loạn phụ thuộc. Trong mắt anh ta, bố chính là người toàn năng, tuyệt đối phục tùng, lệ thuộc vào năng lực và quyền uy của Thái Á Dân. Cho nên trong cuộc sống, anh ta mô phỏng bố mình, thậm chí cả cách đối xử với mẹ mình cũng giống hệt.”

“Con cái là cái bóng của người làm cha. Thái Dư Lâm đúng là phiên bản copy của Thái Á Dân.”

Cậu dừng một chút, rồi nói thêm:

“Anh ta còn có dấu hiệu của chứng hoang tưởng bị hại nhẹ. Tính cách dễ tổn thương, nhạy cảm, đa nghi, lòng tự trọng cao nhưng lại hay tưởng tượng người khác có âm mưu hại gia đình mình. Những người như vậy nội tâm rất yếu đuối, nên mới hay nói chuyện miên man với người khác để tự xoa dịu lo âu. Đây là hành vi khá phổ biến.”

Mọi người trong tổ trọng án lần đầu tiên nghe được một phân tích tâm lý rành mạch đến thế, ai nấy đều vừa tò mò vừa kinh ngạc. Hóa ra nội tâm con người có thể được m.ổ x.ẻ thành từng thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy. Trước đây bọn họ không hiểu nổi những hành vi quái lạ của Thái Dư Lâm, nhưng qua lời Lục Thính An, tất cả bỗng như có logic rõ ràng.

Du Thất Nhân ngồi bên trái Lục Thính An, chỉ cần quay đầu là thấy được góc nghiêng điềm tĩnh tự tin của cậu. Cậu không phải kiểu người cố tỏ ra hiểu biết, cũng không giấu giếm kiến thức của mình vì sợ người khác nghĩ gì. Cậu chỉ đơn giản muốn truyền đạt những gì đúng đắn.

Cô nhìn cậu, ánh mắt đầy sáng rỡ. Không phải vì tình cảm nam nữ gì cả, mà là sự tự hào. Người thông minh, hiểu biết, ăn nói có lý như vậy lại chính là người cùng tổ với cô. Lưng cô cũng vì thế mà vô thức ngồi thẳng hơn.

Dù bao năm qua vẫn chưa từng bị “bẻ cong”, nhưng lúc này thực sự có hơi rung động.

Vệ Hành cũng nhìn Lục Thính An chăm chú, vẻ mặt như phát hiện kho báu:

“Tâm lý học lợi hại vậy sao? Nếu có cảnh sát tinh thông môn này, chắc phá án phải nhanh hơn nhiều?”

Lục Thính An gật đầu, giọng vẫn điềm đạm:

“Một nhà nghiên cứu tâm lý học tội phạm có thể dựa vào thủ pháp gây án, thời gian, địa điểm, kết hợp lý luận tâm lý học để suy đoán đặc điểm của tội phạm như tính cách, nghề nghiệp, tình trạng sống, thậm chí phong cách gây án. Nhiều vụ g.i.ế.c người liên hoàn đã được phá nhờ dự đoán chính xác thời gian và mục tiêu tiếp theo của hung thủ.”

“Từ nghiên cứu tâm lý học tội phạn có thể giúp thu hẹp đối tượng tình nghi, từ đó hỗ trợ cảnh sát bố trí lực lượng hiệu quả hơn.”

Nghe đến đây, Vệ Hành sáng mắt lên. Dù chẳng hiểu tâm lý học bao nhiêu, nhưng nghe cũng thấy thần kỳ. Anh tưởng tượng ra cảnh cảnh sát chỉ cần vài câu phân tích đã tóm gọn được hung thủ.

Tằng Vĩnh Tường ngồi bên cạnh cũng thấy mới mẻ, nhưng khi thấy Vệ Hành hứng thú quá mức thì lại hơi khinh khỉnh. Trong lòng nghĩ, dù lý thuyết có hay, rốt cuộc cũng chỉ là nói suông. Nếu tâm lý học giỏi thế, cảnh sát còn cần hình sự làm gì? Tuyển mấy ông chuyên tâm lý về là đủ rồi.

Anh hừ lạnh:

“Chỉ giỏi ba hoa không có ích gì. Có bản lĩnh thì đi phá án thật đi, xem giỏi cỡ nào.”

Vệ Hành cười, cố tình khiêu khích:

“Perla vừa nói đấy thôi? Hôm nay nhờ Lục Thính An nhìn ra bộ mặt thật của cả nhà kia nên mới phá án nhanh vậy mà.”

Anh ngừng một chút, ánh mắt lóe sáng:

“Nếu anh Tằng nghi ngờ thế, chi bằng để Lục Thính An chứng minh cho chúng ta xem phân thích tâm lý tội phạm thực sự hữu dụng thế nào?”

Du Thất Nhân liếc xéo anh, bênh bạn:

“Vệ Hành, anh đúng là không để miếng cơm nào yên. Thật ra là anh muốn biết chứ gì.”

Vệ Hành cười cợt, không giấu diếm nữa, bắt đầu kể về vụ án liên hoàn ba tháng trước, một trong những vụ nghiêm trọng nhất anh từng tiếp nhận trong những năm gần đây.

Người báo án là một tay đam mê leo núi. Hôm đó, khi băng qua một khu rừng rậm hoang vu, anh ta trông thấy trên một mô đất nhô cao có một mái lều bạc màu. Ban đầu còn tưởng là người có cùng sở thích dựng lều cắm trại, đang định tiến lại gần, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia nghi ngờ. Thế là anh nhặt một hòn đá, ném về phía cái lều.

Hòn đá vừa chạm vào lều, chỉ nghe “oành” một tiếng, một đám ruồi đen đặc liền bay vù lên, khiến cả bầu trời như tối sầm lại.

Đến lúc này người báo án mới nhận ra, đó nào phải mái lều bạc màu gì, là cả đám ruồi phủ kín làm lều đổi màu! Mà dưới lớp lều đó… là một vũng m.á.u đỏ thẫm đã khô cứng.

Anh ta sợ đến vãi cả nước tiểu, chạy thục mạng ra khỏi rừng, chuyện đầu tiên làm chính là báo cảnh sát.

Vệ Hành lập tức dẫn theo tổ 3 tới hiện trường. Sau khi kiểm tra, bọn họ phát hiện dưới mái lều không phải chỉ có một thi thể, mà là nhiều bộ hài cốt với mức độ phân huỷ khác nhau. Một trong số đó đã bắt đầu lộ ra xương trắng, tính ra thời gian tử vong ít nhất đã hơn một năm rưỡi. Trong khoảng thời gian ấy, hung thủ lần lượt ra tay sát hại thêm ba người, rồi vứt xác về cùng một chỗ.

Mới nhất là một t.h.i t.h.ể chỉ vừa mới c.h.ế.t chưa đầy một tháng.

“Chỗ đó cao hơn mực nước biển chừng hai ba trăm mét, mưa nhiều, sương mù dày đặc, lá rụng mục nát tầng tầng lớp lớp. Dấu vết gần như bị xóa sạch. Trên t.h.i t.h.ể có vô số vết thương chí mạng lẫn vết đ.â.m xuyên, tay chân và mặt còn có dấu hiệu bị cắn xé. Vấn đề là khu rừng đó hoàn toàn không có dã thú hung dữ như vậy.” Vệ Hành nhớ lại.

Tuy hiện tại nghi phạm đã bị khoanh vùng và bắt giữ, nhưng thời điểm lúc đó, Vệ Hành gần như bị dồn đến đường cùng.

Đầu tiên, mặt các t.h.i t.h.ể trước đã bị phá huỷ nặng, thời gian tử vong quá lâu khiến cảnh sát không thể xác định danh tính người bị hại trong thời gian ngắn. Thứ hai là hoàn toàn không có dấu chân hay các mối quan hệ xã hội để lần ra tung tích. Cả tổ phá án lúc ấy chẳng khác gì bị bịt mắt mò đường.

Vệ Hành khi đó phải cắm mặt ở văn phòng tổ trọng án làm việc ngày đêm, chỉ mong tìm được chút manh mối.

Lục Thính An gom các chi tiết vụn vặt lại với nhau, hỏi:

“Nghe giọng anh, có vẻ vụ này vẫn còn nhiều điểm nghi vấn. Vậy rốt cuộc mấy người đã bắt được nghi phạm kiểu gì?”

Vệ Hành gãi đầu hơi xấu hổ:

“Thật ra đúng là có phần ăn may. Nửa tháng trước tôi mất ngủ, lang thang một mình đến ngọn núi đó, không ngờ bắt gặp một bóng người lén lút đang chuẩn bị vứt xác. Tôi tóm gọn tại chỗ.”

“Vấn đề là tên đó nhất quyết không nhận mấy vụ g.i.ế.c người trước là do mình gây ra. Hắn nói là tự vệ quá mức, do biết trong rừng có chỗ giấu xác nên mới nảy ra ý định đổ tội lên tên sát nhân hàng loạt.”

Ngộ sát?

Tội danh này nghe nhẹ hơn nhiều so với g.i.ế.c người hàng loạt. Nếu cảnh sát không thể tìm được bằng chứng chứng minh hắn là hung thủ thực sự, khả năng cao hắn sẽ thoát án tử. Dưới góc độ pháp luật, suy đoán và nghi ngờ không thể thay thế được chứng cứ.

Lục Thính An cũng hiểu rất rõ mục đích thật sự của Vệ Hành.

“Thật ra anh muốn tôi suy đoán về ngoại hình và tính cách của nghi phạm, để so sánh xem có khớp với người mà các anh đang giam giữ không đúng không?”

Vệ Hành không giấu giếm gì, gật đầu cái rụp:

“Không giấu gì cậu, nửa tháng nay bọn tôi bị hắn quay như chong chóng. Hắn cứ khăng khăng chỉ g.i.ế.c một người, mà trong thời gian ngắn thì cũng không có cách nào bẻ được lời khai của hắn. Thật sự mấy ngày nay tôi cũng bắt đầu d.a.o động rồi.”

Anh hy vọng Lục Thính An có thể đưa ra một nhận định chính xác. Nếu không, anh cũng không biết nên đặt cược niềm tin vào đâu nữa.

Lục Thính An suy nghĩ một chút, rồi hỏi:

“Các nạn nhân là nam hay nữ?”

Vệ Hành đáp:

“Trong 5 t.h.i t.h.ể tính đến nửa tháng trước, có 4 nữ và 1 nam.”

Lục Thính An gật đầu, phân tích:

“Nam nạn nhân thể trạng nhỏ, chắc không cao quá 1m70. Hung thủ khả năng cao là người già hoặc còn rất trẻ.”

“Hơn hai năm trời, nhiều lần vứt xác cùng một chỗ, thời gian tử vong khác nhau, gần như có thể loại trừ khả năng là nhóm người gây án. Chỉ người hành động đơn lẻ mới linh động được về thời gian như thế. Phương thức giấu xác cũng chỉ có một kiểu cố định… Tại sao lại cứ phải là khu rừng đó?”

Cậu cau mày:

“Có ba khả năng. Một là sau lần đầu g.i.ế.c người mà không bị phát hiện, hắn cảm thấy nơi này rất an toàn. Hai là vứt xác nhiều lần vẫn an toàn khiến hắn nghĩ nơi đó ‘bất khả xâm phạm’. Ba là hắn có tình cảm sâu sắc với khu rừng, khả năng lớn nhất là hắn làm nghề bảo vệ rừng, hoặc công việc liên quan đến môi trường.”

“Nơi hẻo lánh thế này, người đàn ông còn có thể tạm chấp nhận, chứ phụ nữ thường cảnh giác cao. Nếu đây là nơi xảy ra nhiều vụ án, chứng tỏ hung thủ có hình ảnh đáng tin hoặc công việc khiến người ta cảm thấy yên tâm. Các nạn nhân có thể đã vô thức đánh giá hắn là người yếu thế hơn mình, không đủ nguy hiểm để đề phòng.”

“Người các anh đang tạm giữ… chẳng lẽ là nhân viên bảo vệ rừng?”

Lục Thính An gần như khẳng định:

“Người làm công việc đó phần lớn nuôi chó, dấu vết cắn xé có thể là do chó cắn.”

“Hơn nữa, có nhiều vết thương không trí mạng. Có thể do tuổi cao sức yếu, cũng có thể là người hiểu rõ cấu trúc cơ thể người, biết cách khiến nạn nhân tê liệt mà không cần ra đòn chí mạng.”

Cậu nghiêng về khả năng thứ hai.

Nghe xong phân tích của Lục Thính An, Vệ Hành trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào cậu như vừa thấy thần thánh.

Lục Thính An thấy thế hơi ngượng, hỏi nhỏ:

“Tôi đoán sai à?”

Nếu sai thì đúng là xấu hổ thật. Dù sao phân tích tội phạm qua hồ sơ cũng không thể hoàn toàn chính xác, đôi khi đối tượng nghi phạm thay đổi tính cách, sẽ dẫn đến sai lệch.

Cậu vừa đưa bát cháo lên, chuẩn bị húp một ngụm để vơi bớt cảm giác ngượng ngùng, thì nghe “rầm” một tiếng. Vệ Hành đập mạnh đũa xuống bàn.

Anh nhìn Lục Thính An đầy phấn khích:

“Chính là hắn! Những gì cậu mô tả gần như khớp hoàn toàn với nghi phạm bọn tôi đang giữ!”

Tựa như được tiêm một mũi thuốc an thần, Vệ Hành lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Giờ đây anh có thể toàn lực điều tra sâu hơn, tìm kiếm sơ hở từ người bảo vệ rừng đó.

Dù hắn có nói dối trăm câu, ngàn câu, chỉ cần một lời mâu thuẫn hắn sẽ toi đời. Trong tổ 3 còn bao nhiêu người chờ vạch trần hắn.

Thấy Vệ Hành ngây người, Lục Thính An cuối cùng cũng yên tâm.

May mà lần đầu phân tích toàn diện một vụ án như thế này không bị “toang”. Bằng không chắc cậu chỉ muốn độn thổ.

Cậu húp một ngụm cháo sệt đặc, rồi thở dài trong lòng.

May thật, hương vị cháo này vẫn giống như cũ.
 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Chương 38



Rất nhanh sau đó, các món ăn lần lượt được mang lên. Vệ Hành cực kỳ ân cần, múc một bát mì gạch cua, nở nụ cười tươi rói đưa qua cho Lục Thính An.

“Còn một vấn đề nữa, mấy dấu vết bị cắn kia nếu đúng là do chó gây ra, vậy con ch.ó đó đâu? Thi thể mới nhất vết thương chí mạng nằm ở tim, là một d.a.o mất mạng, có hơi khác với thủ pháp g.i.ế.c người trước đó. Đây cũng là một trong những lý do khiến bọn tôi không thể định tội được nghi phạm.”

Mì gạch cua thơm lừng, thịt cua tươi ngọt, từng mảng gạch cua óng vàng mềm mượt bám đều lên từng sợi mì trắng, kết hợp với phần mì dẻo dai đúng điệu, quả thực có thể đưa vị giác con người lên đến cực hạn.

Theo lời đầu bếp của nhà hàng Bạch Tân, muốn làm ra một bát mì cua chuẩn vị, ít nhất phải dùng đến mười con cua lớn, kết hợp với kinh nghiệm nhiều năm cùng bí quyết chế biến gạch cua gia truyền, mới có thể tạo nên một tô mì đúng điệu.

Lục Thính An nếm thử một ngụm, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một đũa mì cũng đủ khiến mùi thơm ngập tràn môi răng, quyện mãi không tan.

Chưa đến ba lần gắp, cả đĩa mì đã sạch trơn.

Ăn xong, Lục Thính An lau miệng rồi mới trả lời:

“Con chó đó nếu có thể phối hợp cùng nghi phạm gây án, lại còn phối hợp ăn ý đến thế, thì chắc chắn đã được huấn luyện, hơn nữa hai bên đã sống chung một thời gian dài.”

Vệ Hành xoa cằm, trầm ngâm: “Nói cách khác, con ch.ó đó có khả năng đã rất già rồi?”

Lục Thính An gật đầu:

“Bốn nạn nhân trước trên người đều có dấu vết bị cắn cùng các vết thương không chí mạng. Đây là một loại hành vi tra tấn, cho thấy nghi phạm tìm được kh*** c*m từ những việc như vậy. Nhưng nạn nhân cuối cùng thì khác, chỉ một nhát d.a.o trí mạng, giống như là hành vi bộc phát cảm xúc. Chứng tỏ ở giai đoạn đó, tâm trạng của hắn đã d.a.o động dữ dội, không thể kiểm soát nên mới mạo hiểm g.i.ế.c người.”

Vệ Hành cố gắng suy nghĩ theo, nửa phút sau rốt cuộc đuổi kịp logic của cậu:

“Chẳng lẽ sự thay đổi đột ngột đó là do… con ch.ó đã chết?!”

Lục Thính An gật đầu:

“Khả năng hắn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó cũng không phải không có. Một người thông minh như hắn, đã biết dùng miệng lưỡi để không ngừng giảm nhẹ tội danh cho bản thân, thì hoàn toàn có khả năng ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t người bạn đồng hành nhiều năm, bởi vì loại người như hắn… việc gì cũng làm ra được.”

Tuy nhiên, cũng không thể khẳng định hoàn toàn. Nhưng có một điều chắc chắn: con ch.ó đó đã chết, và tâm lý của nghi phạm vì vậy mà càng thêm vặn vẹo.

Vệ Hành nhớ lại căn nhà gỗ cho nhân viên nằm sâu trong rừng, biểu cảm trên mặt trở nên rối rắm:

“Chúng tôi từng lục soát nhà nghi phạm, không tìm được dấu vết nào chứng tỏ từng nuôi chó. Hơn nữa trước khi chúng tôi đến, hắn đã tẩy sạch mọi dấu vết. Diện tích khu rừng hắn quản lý lớn như thế, tụi tôi biết đi đâu tìm xác một con chó?”

Dù có lật tung cả ngọn núi, cũng chưa chắc tìm thấy.

Lục Thính An lại không quá bận tâm:

“Hắn sẽ không chôn bừa con ch.ó đó đâu. Trong mắt hắn, t.h.i t.h.ể con người có thể xử lý tùy tiện, nhưng con ch.ó là bạn đồng hành, là người thân nhiều năm của hắn. Để thể hiện nỗi nhớ, hắn nhất định sẽ chọn nơi chôn cất thật kỹ lưỡng.”

Vệ Hành nhíu mày:

“Vậy thì sẽ là chôn ở đâu chứ?”

Không giúp được gì ngoài thương cảm mà nhún vai, Lục Thính An đưa cho anh ánh mắt khích lệ:

“Cái này thì phải nhờ các anh tự điều tra. Tâm lý con người thường bị ảnh hưởng bởi các sự kiện quan trọng, đi hỏi thêm vài câu đi sếp Vệ à.”

Lục Thính An không phải thần thánh, không thể chỉ cần búng tay là biết chó bị chôn ở chỗ nào.

Không moi được manh mối then chốt để phá án, nhưng Vệ Hành lại chẳng hề thất vọng. Ngược lại, anh cảm thấy bữa cơm tối nay thực sự là “đáng đồng tiền bát gạo”. Chờ đợi lâu như vậy, thì ra là ông trời đang dành cho anh một món quà lớn.

Đột nhiên, anh bật dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tôi phải đi một chuyến tới hiện trường phi tang xác. Sếp Cố, các anh cứ thong thả ăn nhé, tôi xin cáo từ!”

Nói xong liền đẩy ghế, chuẩn bị rời đi.

Người ngồi bên cạnh anh trố mắt há hốc mồm.

“Lão đại…”

Thành viên tổ 3 nhìn chằm chằm mấy món ăn còn nóng hổi trên bàn, nuốt nước bọt ừng ực, “Mới ăn có chút xíu, vẫn chưa no mà…”

Cậu ta mới chỉ ăn vài miếng ngỗng nướng, vội vàng nuốt nửa tô mì gạch cua, bây giờ mới bắt đầu thấy đói, ngay cả món cháo trắng đắt đỏ kia cũng chưa kịp nếm thử.

Vệ Hành thấy vẻ mặt không tiền đồ của cấp dưới, hận không thể rèn sắt thành thép, tặng cho một cú cốc đầu:

“Ngốc mà còn không chịu nhận! Nhà bếp chắc chắn đang nấu thêm vài món nữa, lát nữa sẽ đưa cho nhân viên phục vụ. Chúng ta đi trước gói lại chẳng phải xong sao?”

Thành viên tổ 3: “……”

Anh đây là đang dùng thân phận sĩ quan cảnh sát để nói mấy lời như… cướp đồ?

Cậu ta gượng cười một tiếng, khô khốc nói:

“Chuyện này… không hay lắm đâu.”

Vệ Hành lập tức lớn tiếng hơn:

“Có gì mà không hay? Tối nay toàn bộ chi phí đều do Cố thiếu bao, cậu sợ anh ta tốn tiền à?”

Chút đồ ăn lèo tèo này, còn chưa bằng Cố Ứng Châu tùy tiện mua một bộ đồ khi đi dạo trung tâm thương mại.

Nếu cứ suy nghĩ tiết kiệm giùm người có tiền, thì tiêu rồi, phần lớn sẽ bị tiền bạc nô dịch!

Cho nên Vệ Hành phải tận lực… bóc lột người có tiền!

Vệ Hành ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, nghênh ngang rời khỏi ghế lô. Vừa bước qua cửa, đột nhiên quay đầu.

“Thính An ~” anh gọi rất thân mật, nụ cười rộng tới mức gương mặt sắp nhăn nhúm thành một đống.

Lục Thính An ngẩng đầu, từ tốn đáp lại bằng một dấu chấm hỏi.

Vệ Hành bước tới gần, hạ giọng nói nhỏ:

“An à, cậu cứ ở tổ hậu cần thế này thực sự là tài năng bị chôn giấu. Chỉ cần cậu gật đầu, tôi lập tức lên xin lãnh đạo để cậu vào tổ 3 tụi tôi, thấy sao?”

Lục Thính An tỏ vẻ có hứng thú:

“Cho tôi chức vụ gì?”

Vệ Hành cười hớn hở:

“Cậu muốn gì cũng được! Chức vụ gì cũng có thể thương lượng. Sau này ở tổ 3, lời cậu nói có giá trị y như lời tôi. Nếu lãnh đạo không chịu thăng chức tăng lương cho cậu, tôi sẵn sàng chia một nửa tiền thưởng của mình cho cậu!”

Câu nói vừa dứt, cả phòng cảnh sát sững sờ.

Phát rồ à? Một nửa tiền thưởng?!

Vị trí tổ trưởng Tổ Trọng Án như anh, lương bổng và thưởng tất nhiên không thấp. Dựa vào thành tích hiện tại của tổ 3, tiền thưởng mỗi tháng của Vệ Hành chắc chắn vượt qua mười ngàn. Chia một nửa cho Lục Thính An, chỉ riêng khoản đó đã vượt cả mức lương hiện tại của cậu ta!

Kỳ lạ nhất chính là mấy lời đó lại phát ra từ miệng Vệ Hành.

Đừng nhìn vẻ ngoài Vệ Hành như kẻ cẩu thả, thực ra trong toàn cục cảnh sát, không ai keo kiệt hơn anh ta. Cơm có thể ăn ké thì ăn, tiền có thể không tiêu thì nhất định không tiêu.

Một người tính toán như vậy mà lại nói chia tiền thưởng cho người khác một nửa?

Làm sao mà không khiến người ta phải ngạc nhiên đến há hốc miệng chứ!

Du Thất Nhân ngồi bên cạnh Lục Thính An, cảnh giác nhìn chằm chằm Vệ Hành như đang đề phòng anh làm gì bất ngờ.

Sau đó, cô liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Cố Ứng Châu, lặng lẽ nhắc nhở:

Sếp Cố, anh không định nói gì à? Mau lên tiếng đi, sếp Cố!

Không biết là do đã nhận ra tín hiệu, hay chỉ là phản ứng thật sự từ cảm xúc, Cố Ứng Châu lạnh mặt quét ánh nhìn không vui về phía Vệ Hành.

“Ăn cơm của tôi còn mơ tưởng kéo người bên tôi đi? Cút.”

Bị mắng thẳng mặt mà Vệ Hành vẫn không tức giận, ngược lại còn cố cãi chày cãi cối:

“Không phải anh không cần cậu ấy sao? Tổ Hậu cần có thêm cậu ấy thì thừa người, thiếu cậu ấy thì vừa đẹp. Bên tổ 3 bọn tôi sẵn sàng trả lương cao, chẳng phải tốt hơn à?”

Cố Ứng Châu sắc mặt trầm xuống:

“Chỉ cần cậu ấy còn là người của tổ hậu cần một ngày, thì do bên Tổ Trọng Án số 1 quản lý.”

Vệ Hành hừ lạnh một tiếng:

“Cố Ứng Châu, anh đúng là bá đạo. Lúc ban đầu thành lập tổ hậu cần, rõ ràng là để ba tổ chúng ta cùng được hỗ trợ. Sao giờ tự nhiên lại thành đồ riêng của anh, không bán không nhường? Tôi không thèm thương lượng với anh nữa, hỏi thẳng người trong cuộc cho rồi.”

Nói rồi anh quay sang, dùng vai huých nhẹ Lục Thính An:

“Nè Thính An, cậu thấy sao? Về tổ 3 chúng tôi, cậu sẽ là người dưới một người, trên vạn người đấy.”

Lục Thính An hơi động tâm:

“Dưới một người là ai?”

Vệ Hành trả lời ngay:

“Tất nhiên là phó đôn đốc, lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi.”

Chúng tôi?

Cách anh ta tự nhiên kéo Lục Thính An về phe mình, như thể đã là người một nhà, khiến không ít cảnh sát tổ khác ngầm cảm thấy khó chịu.

Nếu Lục Thính An có thể nghe được những gì họ đang nghĩ trong lòng, chắc chắn sẽ thẳng thắn chỉ ra, cảm giác khó chịu đó chính là do tâm lý “chiếm hữu” gây nên.

Dù Lục Thính An chưa chính thức gia nhập tổ Trọng Án số Một, nhưng do thời gian gần đây cậu luôn cùng tổ Một xử lý vụ án, kết quả các vụ đều tính vào thành tích của tổ Một. Bởi vậy, trong tiềm thức, cảnh sát tổ Một đều đã coi cậu là “người nhà”. Dù ngoài miệng không nói, nhưng cảm giác mất mát kia thì không thể giấu được.

Ba tổ hợp lại, cả đám cảnh sát hơn mười người đều nhìn chằm chằm vào Lục Thính An, chờ xem cậu sẽ chọn thế nào.

Lục Thính An mỉm cười, điềm đạm gật đầu:

“Cũng được, cậu đi trao đổi đi. Nếu lãnh đạo trực tiếp đồng ý thì tôi chuyển tổ.”

Khóe miệng Vệ Hành lập tức cong lên thành nụ cười lớn như sắp rách miệng. Nếu không phải còn đang ở trước mặt tổ Một và tổ 2 nhiều người như vậy, anh suýt đã tổ chức luôn buổi “tiệc chào đón” ngay tại chỗ cho Lục Thính An.

Anh vỗ tay một cái:

“Được! Phó đôn đốc gần đây đang họp ở tổng bộ, đợi ông ấy về tôi sẽ đi nói chuyện.”

Lục Thính An gật đầu:

“Chờ tin tốt từ anh.”

Cảnh sát tổ Một nghiến răng ken két:

“……”

Vệ Hành cùng đám người tổ 3 tung tăng rời đi, để lại tổ 2 và tổ Một mặt nhìn mặt, trong lòng ai cũng cảm thấy chẳng thoải mái chút nào.

Đặc biệt là Cố Ứng Châu. Anh không nói một lời, nhưng trong đầu đã bắt đầu tính toán làm sao đẩy nhanh việc “kéo người” bằng cách thúc giục Kha Ngạn Đống.

Đồng thời, anh thực sự không hiểu nổi Lục Thính An rốt cuộc coi trọng cái gì ở tổ 3? Không lẽ chỉ vì mấy vạn tiền thưởng mỗi tháng?
 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Chương 39



Sau khi Vệ Hành rời đi, Du Thất Nhân lập tức túm lấy thời cơ, nhanh chóng mách nhỏ với Lục Thính An.

Cô là người trong tổ Trọng Án số Một, ngoài Cố Ứng Châu ra thì tin tưởng Lục Thính An nhất. Hơn nữa, vì có quan hệ thân thích với Kha Ngạn Đống, cô biết rõ ban lãnh đạo của sở cảnh sát vẫn đang cân nhắc đề xuất lập hẳn một phòng riêng cho Lục Thính An.

Giờ mà cậu rời khỏi tổ hậu cần, chẳng phải công sức Kha Ngạn Đống suy nghĩ, xoay sở cả nửa ngày đều đổ sông đổ biển hay sao?

Hơn nữa, mỗi ngày đi làm, cô vẫn còn muốn ngắm mặt đẹp trai của Lục Thính An thêm mấy lần, cậu mà chuyển lên tầng ba, cô biết làm sao bây giờ?

Cô là con gái đàng hoàng, chẳng lẽ vì nhìn trai đẹp mà mỗi ngày cứ lên lên xuống xuống giữa các tầng? Đến lúc đó đồn đãi kiểu gì trong sở cũng lan truyền rùm beng cho xem.

Thừa dịp Vệ Hành đã rời đi, Du Thất Nhân khẩn trương nói nhỏ với Lục Thính An:

“Cậu đừng để anh ta vẽ bánh vẽ mà tin thật đấy. Cả cái sở cảnh sát này, từ trên xuống dưới, người kiệt nhất chính là sếp Vệ đó! Lúc trước hứa tăng lương cho kỹ thuật viên tổ 3, mà cả năm rồi còn chưa thấy bóng dáng đâu. Bây giờ còn bảo chia cho cậu một nửa tiền thưởng? Đừng đùa, đó là tiền riêng của vợ anh ta!”

Lục Thính An hiếm khi có hứng hóng chuyện, liền tò mò hỏi:

“Sếp Vệ chưa có vợ mà?”

Du Thất Nhân nghĩ nghĩ, rồi đáp:

“Có bạn gái yêu nhau nhiều năm rồi, nhưng dạo gần đây hình như cãi nhau đòi chia tay. Cô gái đó chê sếp Vệ bận quá, chẳng có thời gian ở bên cô ấy, Tết không về, sinh nhật cũng quên, người không tới mà quà cũng không có. Cậu nghĩ xem, người ta yêu anh ấy vì cái gì? Vì tính keo kiệt của ảnh hả?”

Lục Thính An gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện.

Cậu rất đồng cảm với bạn gái của Sếp Vệ, bởi vì mẹ cậu trước kia cũng như vậy.

Người nhà của cảnh sát thường phải hy sinh rất nhiều, nhất là chuyện tình cảm và sinh hoạt. Từ góc nhìn của mẹ cậu mà nói, trong nhà toàn việc nặng nhọc đều đến tay bà, sống cô độc, ban đêm không ai trò chuyện, chưa kể có khi nửa đêm đang ngủ cũng giật mình vì chồng đi công tác về bất ngờ.

Bà từng không ít lần nổi nóng đòi ly hôn, còn hỏi Lục Thính An có ủng hộ không. Mỗi lần như thế, cậu đều thành thật khuyên: nếu đã không chịu nổi nữa thì nên chia tay, vì cuộc sống là của chính mình, đừng vì con mà phải nhẫn nhịn.

Dù cuối cùng mẹ cậu vẫn giữ lại cuộc hôn nhân đó, nhưng Lục Thính An nghĩ, nếu bạn gái của sếp Vệ thật sự không muốn cố gắng thêm nữa, thì cô ấy cũng là một cô gái rất kiên cường rồi.

Du Thất Nhân bắt đầu đếm đốt tay, nhỏ giọng kể xấu:

“Tổ 3 hay phải tăng ca đêm, sếp Vệ đã thế còn keo kiệt, mua đồ ăn khuya cũng chỉ có mì gói, xúc xích cũng tiếc không cho thêm một cây. Chứ như bên tổ Một bọn mình á, cậu mà muốn ăn bào ngư vi cá, sếp Cố có thể gọi được cho cậu ngay cả nửa đêm.”

Cô nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt chân thành như muốn nói: Ai giàu ai nghèo, chẳng lẽ cậu còn chưa nhìn ra?

Lục Thính An cười nhạt, vẻ thờ ơ:

“Cô nghĩ tôi thiếu mấy thứ như bào ngư vi cá à?”

Du Thất Nhân bị câu hỏi này chặn họng luôn.

Nói ra cũng đúng thật. Tuy nhà cậu không bằng Cố gia giàu sụ, nhưng Lục gia cũng là hào môn có tiếng, đâu đến mức thiếu tiền. Hơn nữa, Lục Trầm Hộ xem cậu như bảo bối, muốn gì có nấy, đến cả đồ ăn khuya tổ Một có, cậu cũng chẳng buồn để mắt tới.

Du Thất Nhân bất lực thở dài:

“Vậy cậu coi trọng cái gì ở tổ 3 chứ…”

Lục Thính An nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Nói thật thì cũng chẳng phải vì đam mê công việc, cậu cũng không phải kiểu nghiện tăng ca. Nhưng cậu có chút tò mò, không biết ngoài Cố Ứng Châu ra, liệu những tổ trưởng khác của Trọng Án Tổ có giúp cậu bớt đi những giấc mơ đè nặng kia không.

Vệ Hành tự đưa cơ hội đến cửa, cậu dĩ nhiên phải thử một lần.

Còn về Tằng Diệc Tường… Cậu chẳng có cảm tình gì đặc biệt, coi như đồng nghiệp bình thường, xã giao đúng mực là đủ.

Mà quan trọng nhất là: tôn trọng và tín nhiệm.

Cậu với tổ 3 hoàn toàn không thân thiết, lần đầu nói chuyện còn là lúc Lục Trầm Hộ đưa đồ ăn khuya đến. Vệ Hành không phải vì được ăn ngon mà tỏ ra thân thiện, mà vì anh ta thật lòng thấy cậu có năng lực, nên mới muốn kéo về tổ mình.

Ai mà không thích nghe lời hay? Lục Thính An cũng là người trần mắt thịt, dĩ nhiên cậu thích cảm giác được người khác công nhận.

Du Thất Nhân còn đang mong chờ một câu trả lời, nhưng Lục Thính An lại không đáp gì.

Vấn đề này cũng giống như chuyện “bạn trai nên đối xử thế nào với bạn gái”, không có đáp án cố định, càng không cần ai dạy.

Tổ Một thực lực mạnh, bầu không khí lại tốt, đúng là một tập thể tuyệt vời. Nhưng chính vì vậy, họ dễ sinh tâm lý bài xích người ngoài, khó chấp nhận người mới.

Lục Thính An cũng rất tò mò: không biết đến bao giờ họ mới chịu chủ động hạ thấp cái tôi, để đón nhận một người mới.

Buổi tiệc mừng phá án vẫn tiếp tục diễn ra vui vẻ. Tổ Một và tổ 2 uống vài ly vang đỏ, người bắt đầu nóng lên, không khí cũng dần náo nhiệt.

Tằng Diệc Tường bình thường ngoài mắng người ra thì chẳng khác gì khúc gỗ, nay có tí men vào liền nói chuyện nhiều hẳn, còn chủ động mời rượu Lục Thính An:

“Mấy hôm trước tôi có chỗ sai, Lục thiếu gia, cậu đừng để bụng.”

Lục Thính An nhướng mày, cố tình hỏi lại:

“Sếp Tằng nói là chuyện gì?”

Tằng Diệc Tường: “……”

Đây là lần đầu tiên anh ta gặp kiểu người như Lục Thính An. Anh đã hạ mình xin lỗi, thuận nước đẩy thuyền cũng được, vậy mà cậu lại cố ý hỏi lại? Nếu nói chi tiết ra, lại giống như anh chuyên làm mấy chuyện nhỏ nhặt; mà không nói thì lại thành xin lỗi nửa vời, chẳng ra sao.

Tằng Diệc Tường cảm thấy Lục Thính An đúng là cáo già. Một câu nhẹ hều, vừa tỏ vẻ rộng lượng, vừa khiến người khác bị gài vào thế phải tự gõ đầu mình.

Đã đến nước này rồi, anh cũng mặt dày nói tiếp:

“Chuyện hôm đó cậu đến báo án, tôi lại đuổi cậu về. Tổ 2 chúng tôi lúc đó chưa từng gặp loại tình huống đó, không dám tuỳ tiện lãng phí cảnh lực…”

“Khoan đã.” Lục Thính An đang rót nước trái cây bỗng ngưng tay, thản nhiên nói:

“Anh Tằng nói vậy nghe như tôi sai ấy nhỉ?”

Tằng Diệc Tường cắn răng chịu đựng:

“Là hiểu lầm! Ý tôi là nếu có lần sau, tôi nhất định lập tức điều người đến hiện trường, hoàn toàn tin tưởng cậu!”

Cố Ứng Châu chen vào, giọng nhàn nhạt:

“Chuyện như vậy tốt nhất là đừng có lần sau.”

Tằng Diệc Tường làm như không nghe thấy, đưa ly rượu tới trước mặt Lục Thính An:

“Thôi thì… một ly xí xoá, huề cả làng ha?”

Lục Thính An cười nhạt, hào sảng cụng ly, một hơi cạn sạch ly nước trái cây.

Tằng Diệc Tường mặt đã đỏ bừng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Anh lại rót thêm cho mình một ly, rồi cầm bình rượu, nghiêng miệng chai về phía ly trước mặt Lục Thính An…

Tay Tằng Diệc Tường còn chưa kịp nghiêng bình rượu, một ngón tay thon dài đã nhanh chóng đưa ra, khẽ dùng lực nâng ngược bình rượu lên.

Giọng nói lười nhác mà thản nhiên của Cố Ứng Châu vang lên từ bên cạnh:

“Anh làm sao dám rót rượu cho cậu ấy?”

Từ đầu buổi tiệc đến giờ, Lục Thính An vẫn chỉ uống nước trái cây. Trong Tổ Trọng Án cũng không có cái gọi là “văn hóa ép rượu”, nên không ai ép cậu phải uống.

Du Thất Nhân vô tình nghe được câu này, liền tò mò nghiêng người lại gần:

“Cậu là trai đẹp dị ứng cồn hả?”

Lục Thính An suýt nữa thì phun nước ra, may mà còn kịp nhịn xuống.

“Không đến mức dị ứng,” cậu đáp, “Chỉ là không hợp. Trước đây thì t.h.u.ố.c lá với rượu tôi chơi cả.”

“Giờ thì sao?”

“Giờ lớn rồi, sống biết giữ mình hơn.”

Hút thuốc uống rượu ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ. Nguyên chủ cơ thể vốn đã yếu, cũng là do không dứt được mấy thói quen đó.

Lục Thính An vốn dĩ không thích rượu chè, đời trước cho dù có tham dự tiệc tùng, cũng chỉ nhấp vài ly cho có, tuyệt không để mình mất kiểm soát.

Du Thất Nhân: “…”

Mấy câu này nếu là ông già bảy tám chục tuổi nói ra thì nghe còn xuôi. Nhưng Lục Thính An còn nhỏ hơn cô hai tuổi, cậu mà gọi là “già rồi” thì cô phải gọi bản thân là gì?

Du Thất Nhân không muốn đôi co nữa, lúc này Tằng Diệc Tường liền nhân cơ hội đến gần, đẩy nhẹ cô sang bên cạnh, nhỏ giọng nói:

“Perla, dịch qua chút đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Lục thiếu.”

Uống rượu vào, Tằng Diệc Tường như biến thành người khác. Du Thất Nhân khinh thường cái kiểu cứ giả vờ thân thiết của anh ta, liền miễn cưỡng nhích người sang bên.

Tằng Diệc Tường lập tức ngồi xuống vào chỗ cô vừa rời đi, trông rất tự nhiên.

Lục Thính An vẫn thản nhiên vừa ăn vừa hỏi, nghiêng đầu nhìn qua:

“Sếp Tằng còn chuyện gì sao?”

Tằng Diệc Tường không trả lời ngay, mà lặng lẽ tự rót thêm một ly rượu.

Một ly trôi xuống bụng, dũng khí cũng theo đó mà lên:

“Tôi có một vụ án, muốn nhờ cậu cố vấn chút… xem có thể chỉ cho tôi một con đường sáng hay không.”

Lục Thính An hơi nhướn mày, giơ tay làm động tác “xin mời”, trong lòng thì âm thầm buồn cười vì cái từ “con đường sáng”, nghe mà cứ như mình là pháp sư chỉ đường mê tín vậy.

Tằng Diệc Tường không để ý vẻ mặt cậu, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về vụ cướp ngân hàng hơn mười ngày trước.

Cồn rượu làm anh nói năng có chút lộn xộn, đầu lưỡi hơi líu, lời mở đầu chẳng ăn nhập gì với phần sau. Nhưng Lục Thính An vẫn nghe được đại khái:

Nửa tháng trước, một ngân hàng ở khu Nam Đông bị cướp. Hai tên cướp có chuẩn bị kỹ càng, mang theo hai khẩu s.ú.n.g và cả thuốc nổ tự chế. Sau khi xông vào khống chế con tin, một tên đi thẳng tới phòng giữ tiền và mở được cửa két bằng mật mã, cuỗm đi vàng thỏi và tiền mặt.

Vụ cướp không gây thương vong, nhưng ngân hàng thiệt hại đến hàng triệu. Dân Cảng Thành kéo nhau đến ngân hàng gây rối, đòi rút lại số tiền đã gửi.

Tổ 2 ban đầu nghi ngờ giám đốc ngân hàng có dính líu, vì nếu không có người trong giúp sức, bọn cướp không thể dễ dàng mở được két như vậy.

Nhưng sau khi điều tra, họ thấy không đơn giản. Vị giám đốc đó là người đứng tuổi, gia đình êm ấm, có vợ, có con trai và con gái. Ông ta không mê cờ bạc, không đầu tư linh tinh, tiền bạc cũng không có dấu hiệu bất thường. Nếu ông ta thật sự vì tiền mà làm vậy thì chẳng khác nào tự buộc chứng cứ lên người mình, quá ngu ngốc.

Cùng lúc đó, Tổ 2 cũng đã điều tra các hội sở giải trí và sòng bạc quanh vùng, nhưng không thấy ai có biểu hiện tiêu xài hoang phí. Hai tên cướp cứ như bốc hơi khỏi Cảng Thành.

Hiện tại, điều Tằng Diệc Tường lo nhất là bọn chúng đang ẩn mình đâu đó, nằm im một năm nửa năm. Đến lúc đó vụ án chìm vào quên lãng, ngân hàng tuyên bố phá sản, thì kế hoạch của bọn chúng coi như thành công.

Nhìn gương mặt đột nhiên trở nên u ám của Tằng Diệc Tường, Lục Thính An hỏi:

“Đã điều tra hết các nhà xưởng gần vùng ngoại ô chưa? Như xưởng sản xuất đồ nội thất, hoặc là các tiệm kim hoàn, hỏi từng nhà một?”

Chương Hạ ngồi gần đó cũng hóng được, lập tức nhìn sang hỏi:

“Tại sao phải điều tra tiệm kim hoàn? Chẳng lẽ bọn cướp định đúc vàng thành đồ trang sức luôn?”

Lục Thính An lắc đầu:

“Tôi không có ý đó. Chỉ là nếu muốn chế tạo b.o.m thì cần người có kỹ thuật, và cần một nơi không bị nghi ngờ. Nhà xưởng ngoại ô rất thích hợp, có ồn ào cũng không ai để ý.”

“Có lý!” Tằng Diệc Tường lập tức nói. “Nghe mấy con tin kể lại, thứ bọn cướp lấy là phần kim loại bọc ngoài thuốc nổ. Như vậy có thể loại trừ kiểu ‘tay mơ may mắn’, nhất định phải là người có hiểu biết hóa học, làm việc cẩn thận mới có thể chế ra thứ đó.”

“Nếu đã vậy thì chúng ta nên đích thân đi kiểm tra hết vùng ngoại ô một chuyến.” Anh dừng lại, sau đó nói nhanh hơn: “Còn mấy sòng bạc, tụ điểm giải trí đó… có cần tiếp tục cho người theo dõi không?”

Lục Thính An khẽ bật cười, giọng không rõ ý:

“Ai cũng nghĩ bọn cướp sau khi thành công sẽ đi tiêu tiền ở mấy chỗ đó. Nhưng bọn chúng đâu phải ngu mà tự chui đầu vào rọ?”

Bọn chúng dám giữa ban ngày cướp ngân hàng, gan lớn, nhưng không phải loại bất cẩn. Bọn đó chắc chắn sẽ không xuất hiện ở mấy nơi như sòng bạc hay hội sở giải trí.

“Nhưng anh Tằng cũng không cần lo bọn chúng cứ trốn mãi trong nhà. Vụ cướp cho thấy bọn chúng rất thèm khát tiền. Mà người như vậy… trong nhà mà ôm một đống tiền mặt, làm sao chịu nổi mà không tiêu xài?”

“Chúng sẽ tiêu. Hơn nữa là kiểu tiêu mà trong lòng nghĩ mình đã lên một tầng lớp khác nên cũng muốn xài tiền giống như giới nhà giàu.”

Ánh mắt Tằng Diệc Tường vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở khu ghế lô phía đối diện.

Nơi đó là một nhóm nam nữ trẻ tuổi, tay cầm ly, miệng cười nói rôm rả. Dáng vẻ họ đầy tự tin, trên bàn đầy ắp các món ăn sang trọng, đủ mọi kiểu dáng, trưng bày như sắp chụp ảnh quảng cáo.

Tằng Diệc Tường khẽ mím môi, ngập ngừng hỏi:

“Ý cậu là… ở đây?”

Lục Thính An liếc anh một cái, ánh mắt như đang nhìn đứa trẻ vừa biết điều:

“Không sai. Càng là nơi nhiều người giàu, anh càng phải để ý đến những kẻ ‘không hợp hoàn cảnh’. Người không thuộc về nơi đó, thì bất kỳ chi tiết nào trên người họ cũng dễ gây nghi ngờ.”

Tằng Diệc Tường cảm động như sắp rơi nước mắt, buông ly rượu, muốn túm lấy tay Lục Thính An:

“Tôi hiểu rồi! Đại sư ơi!”

Lục Thính An nghiêng người tránh, không cho anh chạm vào.

“Đi tìm giám đốc ngân hàng ngay đi. Ông ta đã từng thấy mặt bọn bắt cóc, e là dữ nhiều lành ít.”

Vụ cướp này không phải là “không có thương vong” chỉ là nạn nhân còn chưa được tìm thấy mà thôi.

Giọng nói của cậu vừa dứt, cả hai tổ cảnh sát đều rơi vào im lặng.

Tin xấu này không ai muốn thừa nhận, nhưng khi đã bị nói toạc ra, cảm giác như có tảng đá đè lên tim từng người.

Giết một người, với bọn cướp mà nói chẳng đáng là gì. Nhưng người c.h.ế.t đó là một người cha, mà đứa con lớn nhất của ông ta… mới chỉ năm tuổi.

Trong khu ghế lô bỗng trở nên yên lặng, tiếng hát từ đại sảnh tầng dưới truyền lên tai mọi người rất rõ ràng.

Bài đang được hát là 《Nước Mắt Hoa Lê》 lời ca sâu sắc, giai điệu du dương. Đây là bản hit giúp một nữ ca sĩ thành danh cách đây 5 năm, từng làm mưa làm gió khắp Cảng Thành.

Phó Dịch Vinh mang vẻ mặt u sầu, khẽ hát theo vài câu, rồi thở dài thật sâu.

“Đúng là… đời người, vô thường thật đấy. Còn nhớ người đầu tiên hát bài này không? Tống Nghi Chi, năm đó bị thiêu c.h.ế.t trong vụ cháy trước mắt bao người… cũng sắp tròn 5 năm rồi.”

Sau khi Tống Nghi Chi qua đời, đến nay fan của cô vẫn luôn thương nhớ. Mỗi năm đều tổ chức giỗ lớn, bài hát của cô cũng trở thành ca khúc quốc dân của Cảng Thành.

Nhưng… thì có ích gì? Người c.h.ế.t không thể sống lại. Mọi người chỉ bắt đầu “yêu thương” cô… sau khi cô đã không còn trên cõi đời này.
 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Thông tin truyện




 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Thông tin truyện




 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Chương 41



“Nghe nói lại đến một vụ nữa hả?”

Một cảnh sát khác vừa bưng miếng bánh kem vừa đi tới, chìa ra trước mặt Lục Thính An mời cậu ăn thử.

Lục Thính An phất tay từ chối, “Không ăn đâu, ngán lắm rồi.”

Cảnh sát kia đáp một tiếng, chẳng khách sáo gì mà tự xúc một thìa đút vào miệng, vừa ăn vừa lim dim mắt tận hưởng như đang nếm sơn hào hải vị.

Gần đây Lục Thính An cứ lang thang trong sở cảnh sát như nhà mình, tuy tính tình hơi lạnh lùng, không hay chủ động bắt chuyện nhưng lại rất công bằng với mọi người, không phân biệt chức cao chức thấp, vì thế ai cũng dần dần xóa bỏ định kiến với cậu.

Lại thêm Lục Trầm Hộ trước sau phái người đến tận nơi hai lần. Lần đầu mang đến quà sáng đầy ắp tình nghĩa, lần sau lại gửi mấy hộp bánh ngọt Phúc Đỉnh danh tiếng để mọi người uống trà chiều. Cả sở cảnh sát đều được thơm lây.

Của cho là của nợ, mà nợ ăn uống thì ai cũng tự hiểu. Giờ chỉ cần trong sở có ai sinh nhật, hay phòng ban nào có lãnh đạo mời trà, nhất định sẽ có người gọi Lục Thính An tới góp vui.

Cậu cũng không tách biệt, trái lại rất biết hòa mình, chỉ cần không bận quá thì đều ghé qua góp phần náo nhiệt.

Nghiêng đầu nhìn lên lầu, cậu hỏi người cảnh sát đang ăn bánh kem: “Vừa rồi hai người đi lên lầu, anh thấy rõ là ai không?”

Cảnh sát kia vừa nhai bánh, vừa mơ hồ nói: “Cô kia trùm kín như vậy, chắc mẹ ruột cũng chưa chắc nhận ra nổi. Người đi cùng thì khác, từng lên cả bản tin thời sự, dân Cảng Thành không ít người nhận mặt là luật sư Chiêm Tinh Quang.”

Lục Thính An ra vẻ muốn đi lên, vừa đi vừa hỏi thêm: “Anh ta nổi tiếng lắm sao?”

Nói cách khác, có thể mời được nhân vật như thế đến sở cảnh sát, người phụ nữ kia chắc chắn không tầm thường.

“Danh tiếng?” Cảnh sát nọ hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường thấy rõ: “Chỉ là một tên luật sư vô lương tâm, dựa vào chút tài mọn mà muốn làm gì thì làm! Án hắn nhận, mười vụ thì bảy vụ là giúp mấy kẻ ác trắng án. Lắm tiền, truyền thông đưa tin, hắn lại càng như diều gặp gió. Tôi đến giờ còn tức. Hai năm trước, hắn bào chữa cho một tên vừa cưỡng h.i.ế.p vừa g.i.ế.c người, cuối cùng chỉ lãnh ba năm tù! Mà còn giả bệnh hiểm nghèo, sống ung dung ngoài vòng pháp luật đấy!”

Lục Thính An nghe vậy cũng không lấy gì làm lạ.

Chuyện kiểu này cậu thấy nhiều rồi. Bất kể thời đại nào, ngành nghề nào cũng có những kẻ vì tiền mà bán đứng lương tâm. Những người như thế không những chẳng thấy mình sai, trái lại còn tự hào vì nổi tiếng, được xã hội chú ý.

Lục Thính An nhấc chân bước lên lầu: “Tôi lên trên xem một chút.”

Cảnh sát kia đáp lời, rồi thò người lại gần, hạ giọng nói như sắp bật mí tin động trời: “Xong việc rồi thì quay lại chỗ tôi ngồi chơi nhé. Tôi muốn nghe cậu nói xem, vụ gì mà phải tìm tới tên Chiêm Tinh Quang đó, cái loại người thối nát như hắn, chắc chắn lại có trò mèo.”

Lục Thính An thấy bộ dạng hóng chuyện của anh ta thì chỉ bật cười, tiện tay giơ một dấu OK rồi xoay người đi lên lầu.

Trong văn phòng, người phụ nữ vẫn khẽ cúi mặt, không hề có ý định để lộ gương mặt thật của mình.

Cố Ứng Châu mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng lia về phía Chiêm Tinh Quang. Tuy không trút giận lên người phụ nữ kia, nhưng ngữ khí cũng chẳng dễ nghe:

“Chiêm tiên sinh, không phải anh đã nói rõ với thân chủ quy tắc của sở cảnh sát rồi sao?”

Ở Cảng Thành, cái tên Cố Ứng Châu không ai không biết. Không chỉ vì bản thân anh năng lực vượt trội, mà quan trọng hơn, sau lưng anh là Cố gia, một thế lực mà chẳng ai dám đụng vào.

Chiêm Tinh Quang dù ngoài xã hội ra vẻ ghê gớm đến đâu, đứng trước mặt người như Cố Ứng Châu cũng chỉ có thể thu liễm, ngoan ngoãn cúi đầu.

Anh ta nghiêng người nói nhỏ bên tai người phụ nữ:

“Cô Tống, làm ơn tháo kính râm và khẩu trang xuống. Sếp muốn lập án thì trước hết cần xác nhận thân phận người báo án.”

Nói xong, lại quay sang Cố Ứng Châu, giọng điệu mang theo chút cầu xin:

“Thân phận của cô Tống có phần nhạy cảm. Không biết sếp có thể giữ kín chuyện này được không?”

Cố Ứng Châu nhếch môi, nở một nụ cười chẳng có chút nhiệt độ nào:

“Đây là sở cảnh sát, không phải sạp rau ngoài chợ. Có chuyện cũng muốn mặc cả à?”

Chiêm Tinh Quang nghẹn họng, sắc mặt trở nên ngượng ngập.

Người phụ nữ kia hiểu rõ, ở nơi này không thể “đỏng đảnh”, cuối cùng cũng không cố chấp nữa. Do dự một chút, cô ta tháo kính râm và khẩu trang xuống.

Cùng lúc đó, Lục Thính An gõ cửa bước vào đúng ngay khoảnh khắc người phụ nữ lộ mặt thật.

Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương đồng thời cau mày, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của cô ta, càng nhìn càng thấy quen, càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ.

“Cô… nhìn giống…”

Người phụ nữ nở nụ cười, đôi mày lá liễu cong lên, càng khiến khuôn mặt càng thêm giống một người khác.

“Rất giống, đúng không?” Cô mở lời, giọng điệu lại rất bình tĩnh, chẳng có vẻ gì là ngượng ngùng.

“Tôi tên là Tống Mỹ Hàm, là chị gái của Tống Nghi Chi. Từ nhỏ đến lớn, ai nhìn thấy hai chị em tôi cũng đều nói như thể được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu.”

Phó Dịch Vinh há hốc miệng:

“Chưa từng nghe nói Tống Nghi Chi có chị gái.”

Cố Ứng Châu chẳng buồn nghe bọn họ tán gẫu, lập tức lấy giấy và bút đẩy qua:

“Điền thông tin cá nhân, nói rõ vụ án đi.”

Tống Mỹ Hàm nhận lấy bút, bàn tay khẽ run:

“Em gái tôi… mất tích rồi.”

“Em gái cô…” Phó Dịch Vinh trợn tròn mắt, ngẩn ngơ hỏi lại:

“Ý cô là Tống Nghi Chi?”

Lý Sùng Dương thì gần như nổi giận:

“Tro cốt của cô ấy bị trộm à? Có phải fan cuồng nào đó lại làm chuyện điên rồ?”

Sắc mặt Tống Mỹ Hàm trắng bệch, như thể bị một cái tát vào lòng:

“Không phải tro cốt. Là… người! Cô ấy vẫn còn sống! Cô ấy mất tích rồi!”

Giọng cô vừa dứt, cả văn phòng im phăng phắc. Không khí như ngưng đọng.

Cuối cùng vẫn là Lý Sùng Dương phá vỡ sự im lặng. Anh bật dậy, ánh mắt hoang mang như vừa nghe thấy chuyện hoang đường nhất thế giới.

“Cô ấy không phải… đã c.h.ế.t từ năm năm trước rồi sao?!”
 
Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án
Chương 42



Tổ trọng án đã quen với việc Lục Thính An đột ngột xuất hiện. Hồ Trấn thậm chí rất có mắt nhìn, chủ động nhường ghế mình ra, còn vẫy tay gọi:

“Ngồi chỗ tôi đi, chỗ này có gió ấm thổi vào chân, thoải mái lắm.”

Lục Thính An cũng chẳng khách sáo, tiện tay khép cửa rồi bước tới ngồi xuống.

Cố Ứng Châu thuận tay dọn dẹp mớ tài liệu bừa bộn trên bàn Hồ Trấn, nhưng ánh mắt thì từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào Tống Mỹ Hàm, không hề liếc sang Lục Thính An lấy một cái.

Anh lạnh lùng quan sát từng biểu cảm, từng cử động nhỏ của cô.

Lục Thính An từng nói: Người càng muốn che giấu nội tâm, thì những biểu cảm nhỏ, động tác nhỏ lại càng dễ vô thức mà lộ ra.

“Không lầm thì năm năm trước, có người c.h.ế.t trong phòng của Tống Nghi Chi,” Cố Ứng Châu lạnh giọng nói. “Gia đình cô cũng đã đến nhận xác, xác nhận đó chính là Tống Nghi Chi.”

Ánh mắt Tống Mỹ Hàm chệch đi, sau một hồi cúi đầu lặng thinh, cuối cùng khẽ khàng mở miệng:

“Chúng tôi… đã nói dối. Em gái tôi… vẫn còn sống.”

Cố Ứng Châu ánh mắt đột ngột sắc bén:

“Vậy năm đó, người phụ nữ c.h.ế.t cháy trong phòng ngủ nhà cô là ai?”

Tống Mỹ Hàm hoảng hốt trước tiếng quát lớn đột ngột của anh, bàn tay đặt trên bàn run lẩy bẩy:

“Tôi… tôi không biết…”

Không biết?

Tổ trọng án nghe xong chỉ thấy nực cười. Vụ hỏa hoạn năm ấy từng khiến cả Cảng Thành chấn động.

Hôm đó là ngày Tống Nghi Chi phát hành bài hát mới, paparazzi và hàng tá fan cuồng đã chầu chực dưới tòa tiểu dương lầu nơi cô ở. Vài giờ sau vẫn không thấy cô xuất hiện, thì tầng trên cùng bỗng nhiên bốc cháy dữ dội.

Ngọn lửa lan cực nhanh, không ai kịp cứu.

Khu nhà bị ngọn lửa nhuộm đỏ rực, pha lê, mái ngói tan chảy như địa ngục trần gian. Trong đám cháy, mọi người tận mắt thấy một người phụ nữ có dáng người, trang phục y như Tống Nghi Chi đang múa trong biển lửa.

Càng rùng rợn hơn, đúng lúc đó, bài hát mới của cô《Cùng Phượng Hành》 đang được phát hành chính thức tại Cảng Thành. Bản nhạc vang lên từ chiếc máy ghi âm trong phòng ngủ bị cháy. Giọng hát thánh thót, bay xa, hòa với tiếng lửa cháy, khiến toàn bộ hiện trường như biến thành một nghi lễ kỳ quái.

Paparazzi khi ấy vẫn chưa tắt camera, vô tình ghi lại toàn bộ cảnh tượng thê lương quỷ dị ấy.

Tin tức lập tức chiếm trang nhất mọi mặt báo, hình ảnh đầy ma mị. Nhờ đoạn clip đó, tay phóng viên tầm thường hôm nào trong một đêm trở thành trưởng ban biên tập của tòa soạn. Sau đó, anh ta còn bán video cho đài truyền hình, kiếm được một khoản kếch xù.

Cái c.h.ế.t ly kỳ của Tống Nghi Chi lập tức gây chấn động. Có người nói cô là thiên tài âm nhạc, ông trời ganh tài nên sớm đòi mạng. Có người lại mê tín cho rằng bài hát 《Cùng Phượng Hành》 là khúc nhạc “triệu tử”, ca từ nhắc nhiều đến “lửa”, “phượng hoàng”, “niết bàn”, như một điềm báo cô sẽ c.h.ế.t trong lửa như phượng hoàng hóa tro, nhưng không hồi sinh.

Ngày hôm sau, gia đình Tống Nghi Chi đến nhận xác. Xác nữ được thiêu rụi, nhưng ở mắt cá chân vẫn còn lại một chiếc đinh thép đúng vị trí Tống Nghi Chi từng bị gãy chân hai năm trước.

Gia đình khẳng định đó là cô. Vậy là vụ việc kết thúc chóng vánh, kết luận: tai nạn hỏa hoạn, không có dấu hiệu phạm tội.

Công ty quản lý cũng nhanh chóng tổ chức lễ truy điệu. Ngày ấy hàng ngàn fan kéo đến, tiếng khóc vang khắp cửa công ty. Cho đến giờ, album của Tống Nghi Chi vẫn là sản phẩm bán chạy nhất của công ty, di ảnh của cô chiếm vị trí trang trọng nhất.

Thế nhưng năm năm sau, lại có người chạy tới sở cảnh sát, nói rằng người từng được xác nhận là đã chết… vẫn còn sống, và đang mất tích.

Vậy năm năm qua cảm xúc, nước mắt, tiền bạc của hàng vạn fan thì là cái gì?

Quan trọng nhất nếu gia đình Tống Nghi Chi luôn biết cô còn sống, vì sao chưa từng đứng ra nói ra sự thật?

Cố Ứng Châu gõ tay lên bàn theo tiết tấu, mỗi cú gõ như đánh thẳng vào tim Tống Mỹ Hàm.

Cô căng thẳng siết chặt tay, dù Chiêm Tinh Quang ngồi cạnh không ngừng trấn an, nhưng rõ ràng cô đang sắp sụp đổ.

“Chúng tôi không cố ý,” Tống Mỹ Hàm ôm mặt, bật khóc nức nở.

“Năm đó Nghi Chi rất nổi, có người ghen ghét, có fan cuồng thần kinh không ổn định. Đám cháy đó… rất có thể không phải tai nạn. Là có người muốn g.i.ế.c cô ấy!”

“Nhưng không ai ngờ lúc đó trong nhà Nghi Chi lại có người khác. Chúng tôi sợ, sợ nếu để cô ấy lộ mặt, sẽ lại bị hãm hại. Vậy nên mới tương kế tựu kế, để người kia đóng giả cô ấy.”

Cố Ứng Châu nghiến răng:

“Người kia là ai?!”

Tống Mỹ Hàm nước mắt rơi xuyên qua kẽ tay:

“Tôi không biết… thật sự không biết. Hôm đó cả nhà tôi đều bị sốc. Mẹ tôi ngất lịm sau khi thấy cái đinh thép. Chúng tôi tin là Nghi Chi đã chết… cho đến khi cô ấy trở về.”

“Lúc ấy, anh cũng là người có gia đình… Nếu anh thấy người thân mình may mắn thoát chết, anh có nỡ để họ lại đối mặt với hiểm nguy lần nữa không?”

Cố Ứng Châu đập bàn, giọng như búa nện:

“Vậy người đã c.h.ế.t thì sao?! Cô ta… xứng đáng phải thay thế Tống Nghi Chi c.h.ế.t cháy à?!”

Tống Mỹ Hàm run rẩy không thôi. Chiêm Tinh Quang khẽ chau mày, đặt tay trái lên lưng ghế của cô, rồi nghiêm túc quay sang phía Cố Ứng Châu:

“Tống tiểu thư đến báo án, không phải bị cáo. Anh dùng giọng điệu như vậy để chất vấn, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Cố Ứng Châu bật cười khẽ, nói:

“Anh là luật sư, vậy chi bằng để anh nói cho tôi biết. Cô ta vô ơn, giấu giếm sự thật về nạn nhân thì phạm tội gì?”

Chiêm Tinh Quang không vì mấy lời của anh mà bị dọa.

Anh ta bình thản trả lời:

“Thực ra, người ủy thác tôi cũng không biết sự thật về người đã chết. Nếu người c.h.ế.t chính là kẻ phóng hỏa, vậy người ủy thác tôi và cô Tống Nghi Chi phải tìm ai để đòi bồi thường thiệt hại căn nhà đã bị cháy? Sếp, vì an toàn người thân mà lựa chọn nhẫn nhịn, là điều có thể thông cảm. Việc tôi muốn làm hiện tại là nhanh chóng tìm được cô Tống Nghi Chi. Nếu lại xảy ra chuyện với cô ấy, thì không biết nhật báo Cảng Thành sẽ viết bao nhiêu bài bôi nhọ cảnh sát.”

Cố Ứng Châu mặt không đổi sắc, “Anh đang uy h.i.ế.p tôi đấy à?”

Chiêm Tinh Quang vẫn điềm đạm, không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ, chỉ khẽ lắc đầu: “Không dám.”

Lúc này, Tống Mỹ Hàm cuối cùng cũng ngừng khóc.

Cô đỏ mắt đứng dậy khỏi ghế, cúi người thật sâu trước Cố Ứng Châu:

“Sếp Cố, ngài là cảnh sát giỏi nhất của toàn Cảng Thành, xin ngài nhất định phải tìm được em gái tôi. Tôi và cha mẹ thực sự không thể chịu nổi thêm một lần mất mát nữa.”

“Làm ơn.”

Thân cô gần như gập lại thành một góc 90 độ, phải nhờ Chiêm Tinh Quang đỡ dậy mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Nét mặt cô vẫn đẫm nước mắt.

Từ miệng Tống Mỹ Hàm cũng không moi được thông tin hữu ích nào. Chiêm Tinh Quang thì chỉ lo bảo vệ thân chủ của mình. Văn phòng Tổ Trọng Án lúc này bao trùm một bầu không khí nặng nề.

Cuối cùng vẫn là Lục Thính An đứng ra chủ trì, để hai người kia rời đi trước.

Về phần việc tìm Tống Nghi Chi, cảnh sát không phải thần thánh, cũng không có thiên lý nhãn, làm gì có chuyện nói tìm là tìm ra ngay được? Muốn tìm người, trước hết phải xác định cô ấy thật sự còn sống, sau đó phải tra rõ hành tung, cuộc sống và các mối quan hệ xã hội mới có thể manh mối mà lần theo.

Ngay khi Tống Mỹ Hàm và Chiêm Tinh Quang rời khỏi, Phó Dịch Vinh người ngồi gần cửa nhất lập tức đứng lên, khóa cửa, kéo rèm xuống.

Vô tình cúi đầu khi trở lại, anh thấy trên nền đất gần bàn làm việc có mấy vệt nước loang ánh sáng lấp lánh. Cúi sát người nhìn kỹ, hóa ra là một vệt nước mắt lớn.

Nghĩ đến gương mặt đỏ hoe vì khóc kia của Tống Mỹ Hàm, anh chậc lưỡi hai tiếng:

“Hai chị em nhà họ Tống tình cảm thật sâu đậm. Mọi người có nhìn thấy nước mắt của Tống Mỹ Hàm không? Nếu còn ở lại thêm một lúc nữa, Long Vương miếu cũng sắp bị cô ta khóc ngập luôn rồi.”

Lý Sùng Dương rùng mình một cái, vẻ mặt chịu không nổi:

“Tôi chịu không nổi nhất là phụ nữ khóc.”

Ban đầu anh còn nghi ngờ Tống Mỹ Hàm không phải người tốt, nhưng vừa thấy cô ta khóc, ngay cả lời nặng cũng không dám nói nữa, chỉ có thể im lặng nuốt hết nghi ngờ vào bụng.

Người bình tĩnh nhất cả văn phòng, chắc chỉ có Cố Ứng Châu. Hoàn toàn không nhận ra là người ta bị chính anh dọa đến bật khóc.

Anh quay đầu hỏi Lục Thính An, lần này giọng điệu cũng không còn gay gắt như trước:

“Cậu thấy thế nào về người báo án Tống Mỹ Hàm?”

Lục Thính An lười biếng gác cằm lên mặt bàn, không ngẩng đầu lên:

“Anh chẳng phải đã có phán đoán của riêng mình rồi sao, còn hỏi tôi làm gì?”

Cố Ứng Châu thản nhiên đáp:

“Muốn nghe thử ý kiến của cậu.”

“Ý kiến của tôi không quan trọng.”

Lục Thính An không mặn không nhạt đáp lại. Hai tay mềm nhũn vắt lên mép bàn, cả người giống như không có xương.

Cố Ứng Châu im lặng vài giây, sau đó bật cười khẽ:

“Cậu đang không vui.”

Lục Thính An quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu:

“Tôi không vui chỗ nào?”

Không đúng, cho dù có không vui, anh ta cũng chẳng phải kiểu người vì thế mà cười. Chẳng lẽ là đang hả hê khi người khác gặp chuyện?

Cố Ứng Châu chậm rãi giải thích:

“Vệ Hành vẫn chưa cho cậu một câu trả lời rõ ràng, nên cậu thất vọng?”

Lục Thính An: “…”

“Thật ra chuyện này cũng không thể trách Vệ Hành. Một tổ trưởng như anh ta không ảnh hưởng nổi quyết định của phó đôn đốc.”

Cố Ứng Châu giọng chậm rãi mà đầy ẩn ý:

“Phó đôn đốc dạo này bản thân còn luống cuống như gà mắc tóc, lấy đâu ra thời gian để quan tâm đến nhân sự của Tổ Trọng Án? Ông ta tâm trạng đang xấu, Vệ Hành lại cứ muốn ra mặt vì cậu, kết quả là càng khiến ông ta mất cảm tình.”

“…”

Nói cách khác, Vệ Hành còn đang gây rối à?

Lục Thính An im lặng, khóe miệng co giật.

Thật ra cậu cũng không quá thiết tha chuyện vào Tổ 3.

Trước đó cậu chỉ thử thực nghiệm một chút trong Tổ 3, Vệ Hành cũng không ngăn cản việc cậu làm. Mà phó đôn đốc thì luôn không phê chuẩn đề xuất của Vệ Hành. Dần dần, sự hứng thú của cậu với Tổ Trọng Án cũng phai nhạt.

Mười mấy ngày qua, Lục Thính An đã quen với việc mình trở thành “vai chính tử vong trong mộng”.

Cậu cảm thấy chuyện này cũng chẳng phải điều gì xấu, ít nhất cậu vẫn sống tốt, còn hơn là mỗi ngày mơ thấy hiện trường tội phạm, ngoài đời lại không ngừng có người gặp nạn.

Chỉ là, bị Cố Ứng Châu nói ra chuyện này trước mặt bao người, thì vẫn thấy hơi khó chịu.

Lục Thính An dứt khoát đứng dậy định đi.

Vừa bước khỏi bàn làm việc, sau lưng đã vang lên tiếng Cố Ứng Châu thong thả:

“Đi nhanh vậy à? Tôi còn chưa nói hết đâu.”

Lục Thính An khẽ cười, “Chẳng có câu nào lọt tai tôi cả, chi bằng đừng nói nữa.”

Cố Ứng Châu cũng không tức giận, chỉ đứng dậy đi theo.

Anh đi tới trước mặt Lục Thính An, tựa người lên mép bàn làm việc, ánh mắt cụp xuống nhìn vẻ mặt mất kiên nhẫn của cậu, giọng nói nghiêm túc hơn vài phần:

“Hay là cậu nghe thử điều kiện mà đôn đốc Kha đưa ra?”

Lục Thính An gãi tai, khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ tập trung lắng nghe:

“Nói đi.”

Cố Ứng Châu quay người, từ trong ngăn kéo lục ra một bản hợp đồng đưa cho cậu.

“Văn phòng Tổ Một sát bên có một phòng tài liệu. Trước kia là phòng họp của sở cảnh sát. Tổ Một sau khi tách khỏi tổ Trọng Án cũ thì biến nơi đó thành kho riêng. Giờ ý của đôn đốc Kha là, thu dọn lại chỗ đó, lập nên một tổ tư vấn tâm lý tội phạm mới.”

Cố Ứng Châu dừng một chút, ánh mắt dừng lại trên mặt Lục Thính An.

Cùng lúc đó, Lục Thính An cũng nhìn thấy mấy chữ to trên bản hợp đồng:

Tổ Phác Họa Tâm Lý Tội Phạm

Cậu hơi sửng sốt, ngón tay cầm hợp đồng vô thức siết chặt.

Nếu nhớ không nhầm, trước đây cậu chỉ yêu cầu một chức vụ cố vấn tâm lý tội phạm mà thôi.

Còn bây giờ, đôn đốc Kha lại trực tiếp cho cậu một tổ mới?

Ý là cậu sẽ lên chức, trở thành tổ trưởng?

Dù chỉ là một “tư lệnh tay trắng”, nhưng trong lòng Lục Thính An vẫn có chút vui mừng không rõ nguyên do.

Cố Ứng Châu không bỏ qua biểu cảm thoáng qua ấy, thuận tay lật sang trang sau của hợp đồng, tiếp tục nói:

“Nếu cậu đồng ý thành lập tổ này, thì đôn đốc Kha sẽ là lãnh đạo trực tiếp của cậu. Ông ấy sẽ cho cậu toàn bộ quyền hạn của một tổ trưởng, ví dụ như tuyển người mới, huấn luyện, và có thể cùng Tổ Trọng Án ra hiện trường phá án.”

Nói cách khác, sở cảnh sát thực sự muốn học tập mô hình phân tích tâm lý tội phạm của nước ngoài, và chân thành hy vọng các chuyên gia tâm lý tội phạm có thể trở thành lực lượng chủ chốt trong phá án.

Chức vụ phác họa tâm lý tội phạm, sẽ có địa vị ngang hàng với tổ Trọng Án, thậm chí có quyền lực cao hơn.
 
Back
Top Bottom