- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,309
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh, Nhưng Lại Quá Tấu Hề [Edited]
89_Địch lùi ta tiến.
89_Địch lùi ta tiến.
Diệp Kiều dẫn đầu thực hành, dùng kinh nghiệm của bản thân nói cho đàn đan tu này biết thiên tài chân chính hoàn toàn có thể dùng nồi luyện đan.
Nàng phất tay tiếp đón này đàn đan tu: "Các ngươi ai muốn thử?"
Liễu Uẩn: "Ta trước."
Nếu Diệp Kiều chưa nổ lò, thì hắn tin rằng với bấy nhiêu năm luyện nhiều đan dược như vậy của mình chắc chắn cũng sẽ không ra cái gì vấn đề.Mấy tên đan tu còn lại thấy vậy liền càng thêm tin tưởng, Diệp Kiều lễ phép lui xuống, nhường sân khấu lại cho những người này thể hiện.Nàng đã luyện qua một lần tự nhiên không cần biểu diễn lại lần hai.
Nhưng điều Diệp Kiều không nghĩ tới chính là, khoảng thời gian tiếp theo nàng sẽ rơi thẳng vào hố bom.Tiết Ngọc nổ xong tới Tư Diệu Ngôn nổ, Liễu Uẩn nổ Miểu Miểu nổ, Miểu Miểu nổ xong Liễu Uẩn lại nổ.Một đám đan tu, hết ngươi nổ xong rồi liền đến phiên ta nổ.Thậm chí có mấy cái nồi chịu không nổi vỡ tan tành.Nếu như lúc đầu Diệp Kiều cực kỳ tin tưởng, đến lúc sau khuôn mặt của nàng không khác gì hình ảnh người ông ngồi trên tàu điện ngầm xem di động."......"
"Các ngươi điên rồi à?"
Diệp Kiều nhào tới: "Đừng chạm vào nồi của ta nữa!"
"Lại cho chúng ta một cơ hội nữa thôi Diệp Kiều."
Liễu Uẩn nhanh chóng lên tiếng thuyết phục nàng: "Ta đã nắm được linh cảm rồi, tin tưởng ta đi, ta sẽ không nổ nữa đâu."
Rốt cuộc sau một hồi nổ tung nồi của đám đan tu, cuối cùng bọn họ cũng miễn cưỡng cày được ít kinh nghiệm.
Lần thành công đầu tiên có mấy người thiếu chút nữa ôm nhau khóc lóc vì vui sướng, nước mắt nước mũi tèm nhem.Tư Diệu Ngôn tự đáy lòng nói: "Ta luyện đan dược cực phẩm cũng chưa từng cẩn thận như vậy."
Không phải bọn họ chê nồi, nhưng thật sự là xác suất thành công quá thấp.Rốt cuộc Diệp Kiều đã nổ nồi bao nhiêu lần mới có thể luyện đến thuần thục như vậy?
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Diệp Kiều đều mang theo vài phần khâm phục.Diệp Kiều không hiểu bọn họ đang tự ảo tưởng cái gì.
Nhóm đan tu này hiệu suất làm việc không thấp, rất nhanh rất nhiều đan dược được luyện hóa thành công.
Sau khi phân phát cho mỗi người một lọ, nàng không quên nhắc nhở Bích Thủy tông: "Ra bí cảnh nhớ đem linh thực trả lại cho chúng ta."
Tư Diệu Ngôn khóe miệng giật giật: "Biết rồi."
Sau khi nỗi lo thiếu đan dược đã được giải quyết, đoàn người bắt đầu thương lượng kế sách tiếp theo.
Diệp Kiều thuận lợi trở thành người dẫn đội, nàng lấy bản đồ ra, "Được rồi được rồi, thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta đi tìm bọn họ chơi."
"Tiết Ngọc, Mộc Trọng Hi, Tư Diệu Ngôn."
Nàng một hơi chọn ra ba người: "Các ngươi cùng nhau tìm yêu thú."
"Những người còn lại đi theo ta."
Liễu Uẩn lần này không có tranh cãi, chắc hẳn ít nhiều gì cũng bị chuyện dùng nồi luyện đan làm tổn thương tinh thần rồi, hắn rầu rĩ nói: "Buổi tối không nghỉ ngơi, đi làm gì vậy?"
Tu sĩ cũng cần đi ngủ, mọi người đã ba ngày không ngủ, luyện đan xong thật sự rất mệt mỏi."
Dẫn các ngươi đi lật ngược tình thế."
Diệp Kiều cầm một quả bom hàng tồn đã lâu trong túi giới tử ra quơ quơ trước mặt bọn họ, "Nào các vị, không biết các ngươi từng nghe qua đánh du kích và đánh bom cảm tử chưa?"
"?"
Đó là cái gì?Diệp Kiều cảm thấy giờ chưa phải lúc đi giải thích, nàng bận rộn lục túi giới tử của Tiết Ngọc.
Nàng nhớ rõ hồi trước lúc tam sư huynh luyện đan thường xuyên cố ý thử nghiệm vài thứ làm cả đám lúc nào cũng bị ngộ độc đan dược, "Tam sư huynh, ngươi có linh thực độc dược nào không?"
"Có."
Tiết Ngọc thấy Diệp Kiều tìm kiếm hồi lâu, dứt khoát một hơi đổ toàn bộ linh thực ra ngoài: "Có chút có độc sẵn, có chút không có, nhưng rất nhiều linh thực tương khắc với nhau, các ngươi cần độc gì có thể tự mình điều phối."
Tiết Ngọc mới mở miệng đã biết ngay là chuyên gia đầu độc.Liễu Uẩn nhịn không được chậc lưỡi, "Hai người các ngươi thật sự là đan tu lương y như từ mẫu à?"
"Đừng bôi nhọ ta."
Diệp Kiều lời lẽ nghiêm túc tuyên bố: "Ta là kiếm tu."
"......
Được thôi."
Liễu Uẩn không phản bác, ngươi là tam tu ngươi muốn gì chả được, muốn tu cái gì thì kệ ngươi.Trong lúc hắn nói chuyện, sư muội sư tỷ của hắn đã xúm lại bắt đầu điều chế độc dược.
Thời khắc hài hòa nhất giữa hai tông cũng chỉ đến thế mà thôi.Có thể làm thân truyền hai tông nghe lời răm rắp như vậy cũng là một loại bản lĩnh.Nếu đổi là người khác chỉ sợ lúc này đã oánh lộn túi bụi rồi.Đơn giản là khi một đám thân truyền ở cùng nhau kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mấy câu đại loại kiểu 'ngươi đang dạy chúng ta cách làm việc à?' hay 'ngươi cũng xứng chỉ huy chúng ta sao'.Sau khi nhóm đan tu điều chế độc dược xong xuôi, Diệp Kiều cũng đổ không ít pháp khí mượn từ bên Ma tộc ra, "Chọn cái nào biết dùng, dùng xong nhớ trả ta."
Bích Thủy tông ừ răm rắp.Hiện tại Diệp Kiều chính là đại ca của cả đội.
Hiển nhiên, đại ca nói chuyện, bọn họ không dám phản bác, cũng không dám hỏi, sợ đại ca mất hứng.Miểu Miểu nói: "Ta biết dùng chút cung tiễn."
Đan tu không có năng lực tự bảo vệ, chính vì vậy Bích Thủy tông bồi dưỡng bọn họ dùng ít vũ khí để phòng thân.
Tư Diệu Ngôn biết thổi sáo, Miểu Miểu cũng biết dùng cung tiễn, nói thật thì ít ra tự phòng vệ cũng không tồi."
Ngươi cầm cung tiễn, đem độc bôi lên mũi tên, lúc sau nhìn thấy ai bắn người đó."
Diệp Kiều gọi chiêu này là trí óc kết hợp bạo lực vũ trang.Miểu Miểu nghe tới sửng sốt, cầm cung tiễn, "Được!
Chúng ta sẽ nỗ lực hết sức."
"Vậy tiếp theo làm gì?"
Liễu Uẩn thật sự không nghĩ tới còn có cả chiêu này.
Hắn nghe chỉ huy tới nghiện, nhịn không được thúc giục ra tiếng."
Tình huống hiện tại chính là chúng ta ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng."
Diệp Kiều đùa nghịch con bướm trong tay, giải thích: "Trước đó ta thả cái pháp khí trên người bọn họ."
Nói cách khác, hành tung hiện tại của đám người Diệp Thanh Hàn hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
Lúc này không mai phục đánh lén thì còn chờ cái gì?Bọn họ chơi dơ, Diệp Kiều cũng có thể chơi.Hỏi coi tim ai đen hơn, xem mèo nào cắn được mỉu nào.Lông mày của trưởng lão ba tông kia thấy vậy mà co giật không ngừng: "Diệp Kiều này, mang nhiều người như vậy là muốn làm gì?"
"Ai biết được."
Đối với tên đệ tử Diệp Kiều kia, bọn họ đã từ bỏ việc suy đoán từ lâu rồi.
Giờ không ai đoán nổi nàng tính làm gì trong đầu nữa.......Trăng treo đầu cành liễu, bóng đêm tối mịt mù.
Bên trong bí cảnh không ngừng truyền tới tiếng sột soạt, hai tên thân truyền ngồi xổm ở một cành cây bị che khuất đang canh chừng.
Hơi nóng làm mồ hôi chảy ướt cả tóc, Diệp Kiều có pháp khí nghe lén nên dễ như trở bàn tay là có thể biết được đám Diệp Thanh Hàn đang dựng trại đóng quân ở đâu.Tu sĩ cũng không thoát khỏi cảnh phải đi ngủ, đặc biệt sau khi tiêu hao nhiều linh lực.
Đánh xong một trận là tên nào cũng quằn quại cả về thể xác và tinh thần.Lúc này thấy con bướm không phát ra thanh âm nào nữa, Diệp Kiều liền tiếp tục bình tĩnh chờ đợi.
Rất nhanh liền nghe thấy tiếng ngáy của ai đó truyền tới, nàng liền dùng mắt ra hiệu cho mấy người đằng sau.Hai mũi tên nhắm ngay chỗ ngủ của ba tông ngủ phóng tới, thế như chẻ tre bay đi ra ngoài."
Chạy, chạy nhanh lên!"
Miểu Miểu mới vừa bắn xong mũi tên, Diệp Kiều liền xách nàng chạy trốn.Mũi tên xuyên qua kết giới đâm thẳng xuống dưới chân Tống Hàn Thanh, sau khi bừng tỉnh hắn lập tức đá Sở Hành Chi tỉnh: "Có người tới."
Nhưng mà sau khi Sở Hành Chi đi ra ngoài tra xét khu vực xung quanh xong xuôi, người đã sớm chạy không còn bóng dáng."......"
"Vừa rồi có người lại đây."
Chỉ một động tĩnh nho nhỏ cũng đủ làm cả ba tông tỉnh giấc, Diệp Thanh Hàn mỏi mệt xoa xoa thái dương, "Hẳn là mấy người Trường Minh tông kia bày trò."
"Buổi tối nay phái một người ra canh gác đi."
Tinh thần bọn họ đều có chút uể oải, ba ngày trước không ai dám nghỉ ngơi, chỉ có xách đồ đi diệt yêu thú.
Hơn nữa vì đan dược thiếu thốn, tên nào cũng lâm vào trạng thái tinh thần kém cỏi.Buổi tối hôm nay vốn định nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ sẽ có người nửa đêm mò lại đây."
Sở Hành Chi đi đi."
Diệp Thanh Hàn còn tính có chút tình nghĩa đồng môn, "Nửa đêm tới sáng đổi ca với ta."
Vì thế kế tiếp, Sở Hành Chi nếm trải đau khổ trong hơn một tiếng đồng hồ.
Trời đã nóng không nói, nửa đêm một chút gió thổi cỏ lay hắn đều phải chạy đi xem xét, kết quả chẳng thấy cái gì.Diệp Kiều mang theo một đám đan tu ở khu vực phụ cận khua chiêng gõ trống, chỉ chờ Sở Hành Chi tới gần liền lập tức tháo chạy.Chạy......?"
Bệnh thần kinh."
Tô Trạc nhịn hết nổi.Bọn họ ngủ cũng không xong, không ngủ cũng không ổn.Còn thường xuyên bị động tĩnh lúc kinh lúc rống dọa tỉnh giấc.Tóm lại là Diệp Kiều làm người không có đạo đức, nửa đêm nửa hôm đi tra tấn tinh thần người khác!!!Sở Hành Chi kéo lê thân xác mệt mỏi trở về báo cáo, "Bọn họ rốt cuộc muốn chơi trò gì?
Cũng không phải tới vì lệnh bài thân phận, cũng không cướp túi giới tử, cứ tính lúc ẩn lúc hiện hù chết chúng ta à?"
Khí tu vốn có thần thức nhạy cảm, Tần Hoài cũng bị tra tấn không ít.
Mặt mũi hắn lạnh lùng lên tiếng, "Đừng động bọn họ, chúng ta ngủ, dù sao bọn họ bây giờ cũng không dám cùng chúng ta chính diện đối kháng."
Diệp Kiều tới lui bốn năm lần xong, bọn họ đều đồng ý cho rằng nàng đang chơi trò quấy rối bọn họ, vì thế buông lỏng cảnh giác không ít.Đây chính là kết quả mà Diệp Kiều mong muốn, nàng âm thầm nhả ra ba chữ: "Chúng ta đi."
Minh Huyền thấy thế hưng phấn nhào lên.Hắn hứng thú với đống bom của Diệp Kiều đã lâu, nhưng xui xẻo là chưa bao giờ được trải nghiệm.Thừa dịp những người này ngủ, cả đám người lại lần nữa lặng yên đại bản doanh của ba tông.Tống Hàn Thanh đã nhận ra có hơi thở xa lạ đột nhập, nhưng dựa theo kinh nghiệm bị quấy rầy rất nhiều lần trước đó, nên hắn đơn thuần cho rằng Diệp Kiều lần này cũng chỉ là thuần túy tới quấy nhiễu bọn họ.Không nghĩ tới giây tiếp theo, mấy viên vật nhỏ bị bắn vào trong lều.Trong nháy mắt tiếng nổ vang trời xuất hiện!"
Con mẹ nó!!!."
Có thân truyền phản ứng không kịp trực tiếp bị nổ đen thui, quỳ rạp trên mặt đất.Sở Hành Chi bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên: "Má!!"
Bị một chiêu đánh lén của Diệp Kiều khiến ba tông không kịp phòng ngừa, cả đám tỉnh táo hoàn toàn không dám ngủ, toàn bộ tụ lại thức trắng đêm mở họp."
Ngươi có thể đuổi kịp đám người kia không?"
Diệp Thanh Hàn hỏi."
Các ngươi đâu phải không biết."
Sở Hành Chi nghiến răng: "Đám người Trường Minh tông kia chạy nhanh như thỏ ấy."
Cái khác không nói, công pháp của đám người đó thật sự rất ăn gian, vừa đánh được vừa chạy trốn được."
Vấn đề là làm sao bọn họ có thể chống đỡ được tới tận ngày thứ tư?
Tinh thần còn tốt như vậy, không thể nào."
Chúc Ưu nhíu mày: "Chẳng lẽ có cá lọt lưới?"
Có tên đan tu nào bị bọn họ xem nhẹ ư?Tần Hoài lập tức nghĩ tới một cái tên: "Tiết Ngọc!"
"Hắn còn sống."
Bởi vì Tiết Ngọc vẫn luôn lang thang một mình, khiến cho bọn họ thật đúng là quên khuấy mất tên đan tu này.Diệp Kiều nghe nghe lén động tĩnh bên kia, thấy ba tông kia đêm nay phải thức trắng, "Chúng ta đi thôi."
Bọn họ cũng không ham chiến, chơi xong rồi thì chạy.Đánh du kích chú trọng địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, tình huống không đúng liền lập tức bỏ chạy.Diệp Thanh Hàn mấy người cả đêm ngủ cũng không dám ngủ.
Tên nào cũng cảnh giác từng ngọn cỏ gió lay xung quanh, sau đó mới ngỡ ngàng đám người Diệp Kiều hành bọn họ cả một đêm thế nhưng không tới!!!"
A a a a.
Ta phải đi xử lý Diệp Kiều." hỉ mới một buổi tối mà Sở Hành Chi đã sắp phát điên vì bị hành hạ.Vì sao thế gian phải xuất hiện một tên chơi dơ như Diệp Kiều chứ hả!!Người xem bên ngoài chỉ biết táp lưỡi."
Cười xỉu, đây chẳng phải đấu du kích sao?
Quá ưng."
"Ba tông này lấy gì đấu lại độ bẩn chơi của Diệp Kiều chứ."
"Cha ngươi mãi mãi vẫn là cha ngươi."
"Mẹ ngươi thì... dù sao cũng vẫn là mẹ ngươi."*6000 thêm càng xong rồi, mệt mỏi quá oa oa oa cảm ơn lễ vật ~~