- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,833
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Tiểu Sư Muội Rõ Ràng Rất Mạnh, Nhưng Lại Quá Tấu Hề [Edited]
79_Luyện đan nhớ chọn ta, siêu cấp dễ thương Diệp Kiều.
79_Luyện đan nhớ chọn ta, siêu cấp dễ thương Diệp Kiều.
Chúc Ưu cạn lời nhìn đám người làm ăn không đàng hoàng kia."
Rồi đánh hay không?"
Nàng rút kiếm, mặt mày lạnh lùng, "Nhị sư huynh, đừng nghe hắn nói khích."
Nàng chẳng có hảo cảm gì với Trường Minh tông kia.
Trận thứ hai cả tông bọn họ thành bét bảng còn không phải nhờ phước Diệp Kiều làm quả đánh lén khiến toàn bộ tông họ đi bán muối à.Kẻ thù gặp mặt, không nói đỏ mắt, thì cũng không thể như cái tên miệng nghiệp Minh Huyền kia ăn nói lung tung được.Mộc Trọng Hi cùng Minh Huyền kề vai sát cánh, ý đồ cùng Sở Hành Chi bàn về nhân sinh đạo lý: "Mới ngày đầu tiên, sao mở miệng đã đòi đánh đánh giết giết rồi, chúng ta có thể đàm phán mà."
Chúc Ưu đang ở Kim Đan sơ kỳ, Sở Hành Chi thì Kim Đan trung kỳ.
Nếu thật sự cùng mấy người bọn họ một chọi một, kết quả mèo nào cắn mỉu nào còn chưa dám nói chắc được.Hơn nữa thêm cái tình trạng đột ngột thay đổi ở bí cảnh, ai biết giây tiếp theo sẽ gặp được ai, giờ đánh lên chỉ có mười hại không một lợi.Nhưng Sở Hành Chi đã bị chọc giận, sao có thể cùng bọn họ bình yên ngồi xuống đàm phán.Kiếm khí phóng ra lạnh thấu xương, chỉ trong chớp mắt liền phóng về phía Minh Huyền cùng khí thế như thể muốn nghiền nát tất cả thứ chắn đường.
Kiếm ý quá mạnh mẽ, lá bùa Kim Cương giấu trong lồng ngực Minh Huyền lập tức vỡ vụn thành hai nửa.Hắn cũng bị dư chấn tác động phải lùi về sau vài bước, sắc mặt trầm xuống.Sở Hành Chi cười lạnh: "Cũng chỉ đến thế."
"Một tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ đi đánh Kim Đan sơ kỳ, còn không biết xấu hổ khoe khoang."
Mộc Trọng Hi không cam lòng yếu thế, cổ tay cầm kiếm vừa lật liền cùng Sở Hành Chi đấu kiếm khí.Hai luồng kiếm khí ngút trời va chạm khiến đất cát xung quanh bay mù mit."
Sở Hành Chi."
Minh Huyền nhíu mày, lạnh lẽo cất tiếng: "Là ngươi ép chúng ta."
"Tứ sư đệ, ta đếm đến ba."
Hắn ngó qua Mộc Trọng Hi rồi không ngừng co giật cơ mắt."
Một."
Chúc Ưu theo bản năng nắm chặt kiếm, dây thần kinh căng thẳng, theo bản năng lập tức cho rằng hai tên kia chuẩn bị ra tung chiêu hiểm."
Ba."
Giây tiếp theo Minh Huyền lập tức lật mặt, dán hẳn mấy lá bùa Gia Tốc ở trên người, tay lôi kéo Mộc Trọng Hi chạy thẳng.Từ từ?
Không phải đếm tới ba hả?"
Hai" đâu?Hai kẻ bị chơi một vố liếc nhau trong vô thức, gân xanh trên trán nảy như điên.
Kể cả Chúc Ưu từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chưa có lần nào muốn xách kiếm đuổi giết một người như lúc này.Minh Huyền đương nhiên học chiêu này từ người mà ai cũng biết là ai rồi.
Công thức đơn giản hiệu quả rõ ràng, trước cứ mặc kệ đối phương hiểu hay không, cứ mở miệng ra vẻ thần bí hù bọn họ hai câu, giây tiếp theo quay đầu chạy.Nhưng trùng hợp thế nào mà con đường chạy trốn của họ lại trùng với đường chạy của đám Diệp Kiều, vì thế giữa đường hai bên chạm mặt nhau."
Tiểu sư muội."
Mộc Trọng Hi nhìn đến bóng dáng quen thuộc liền sáng mắt gọi: "Đại sư huynh."
Nhìn thấy hai đồng chí quen thuộc, vốn đã ở sẵn tư thế chạy trốn, giờ Mộc Trọng Hi lập tức có dũng khí quay đầu đánh lộn với hai tên kia."
Xông lên."
Triều Tịch kiếm rời vỏ, hắn đã chuẩn bị tốt để bốn người bọn họ cùng nhau quần ẩu Vấn Kiếm tông.Nào biết Diệp Kiều mới liếc được mặt hắn liền lập tức nắm cần cổ kéo hắn chạy về hướng ngược lại.?Minh Huyền cũng khó hiểu: "Làm gì?"
Hắn đang muốn đi cho hai tên ra vẻ làm màu Vấn Kiếm tông kia một trận ra trò cơ mà.Diệp Kiều không thèm quay đầu lại, đáp: "Phía sau chúng ta có con Nguyên Anh kỳ yêu thú."
Minh Huyền theo bản năng nói: "A.
Thật trùng hợp, phía sau chúng ta có con tên Sở Hành Chi, còn có tiểu sư muội của hắn đấy."
Diệp Kiều cũng cảm thán: "Xôm thế."
"......"
Vừa lúc không biết xử lý con yêu thú Nguyên Anh kỳ kia thế nào, đây không phải mỡ để miệng mèo rồi sao?Nàng đột nhiên dừng lại bước chân, bùa chú tung bay hình thành một gông xiềng vây khốn yêu thú.
Nhưng tác dụng chưa tới vài giây, chỉ trong nháy mắt bùa chú đã hóa thành bột phấn.Yêu thú giang cánh rồi rít gào chói tai, uy áp Nguyên Anh kỳ của nó vừa phóng ra, lập tức người có tu vi yếu nhất ở đây là Diệp Kiều thiếu chút nữa chân mềm tới độ quỳ sụp xuống trước mặt nó.Hơn nữa tiếng kêu của con yêu thú này có thể công kích tinh thần, Diệp Kiều thần thức nhất không ngừng đau đớn, có bịt chặt lỗ tai cũng không hiệu quả.Minh Huyền bày trận Cách âm ngăn trở phần lớn sóng công kích, "Chúng ta hợp tác trước đi."
Sở Hành Chi cảnh giác con yêu thú đang trong tư thế sẵn sàng nhào lên tấn công trước mặt.
Hắn nắm chặt kiếm trong tay, không chút nghĩ ngợi cả giận quát: "Cút.
Ai muốn hợp tác với các ngươi, yêu thú tự đưa tới thì tự gánh đi."
Người có mặt đều nhìn rõ, người con yêu thú này đổi theo chính là Diệp Kiều cùng Chu Hành Vân.Sở Hành Chi không muốn chui vô cái vũng bùn này, huống chi còn là một vũng bùn có một con quái vật Nguyên Anh kỳ khổng lồ."
Chúng ta đi."
Hắn kéo tiểu sư muội chuẩn bị rời khỏi chốn thị phi này.Kết quả chân trước mới cách được đám Trường Minh tông này xa một chút, chân sau liền đứng yên không nhúc nhích.
Cúi đầu nhìn mới ngỡ ngàng phát hiển không biết khi nào hắn đã bị dán một lá Giam cầm bùa trên người, khiến hai người bọn họ bị vây đứng tại chỗ.Minh Huyền véo lá bùa trong tay, mỉm cười rất thân thiện, "Đi đâu thế?
Vừa rồi không phải còn hào hứng đóng giả chó đuổi theo chúng ta một cách mãnh liệt sao?"
Sở Hành Chi: "......"
"Cái miệng của Minh Huyền như thế này mà hắn cũng dám ra cửa hả, thật sự không sợ bị trùm bao bố đánh à?"
"Thật sự á, ai chứ người Trường Minh tông ra cửa bị người ta trùm bao tải đánh thì ta chắc chắn không bất ngờ nổi đâu."
Quá khẩu nghiệp.Vốn còn tưởng Chu Hành Vân là người duy nhất thần kinh còn bình thường, ai ngờ con mẹ nó người bình thường nào một kiếm chém hói đầu Nguyên Anh kỳ yêu thú người ta vậy hả?Diệp Kiều đề ra giải pháp rất nhanh: "Nếu ngươi không giúp chúng ta, chúng ta liền chạy theo các ngươi."
Tới đây, giỏi thì đồng quy vu tận luôn.Diệp Kiều không ngại tái hiện lại cảnh tượng ở bí cảnh đầu tiên đâu.Sở Hành Chi đen mặt, hiển nhiên giờ hắn mới nhớ ra ở trận đầu đại sư huynh của hắn đã bị đuổi tới chạy vắt giò lên cổ như thế nào.
Hắn gắt gao liếc Diệp Kiều một lát, dùng hết mười phần mười thực lực để ngăn chặn sát ý trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu đã hợp tác, sau khi giải quyết xong thì xương yêu thú với nội đan phải cho chúng ta."
Từ đầu đến chân Nguyên Anh kỳ yêu thú đều là bảo vật.
Xương cốt cùng nội đan đều là thứ tốt.Minh Huyền khóe môi nhếch lên theo một độ cong rất thiếu đạo đức, "Không không không, ngươi có nhận thức rõ hoàn cảnh của mình không đấy?
Giờ chúng ta đâu có cần đàm phán với ngươi."
"Chúng ta, bốn người.
Mà các ngươi chỉ có hai đứa, hơn nữa hiện tại chúng ta không vui thì có thể bám đuôi các ngươi chạy nha."
Minh Huyền bình tĩnh chùi bàn tay dính bụi đất do bày trận lên áo Mộc Trọng Hi, "Ngươi có thân phận gì, còn chúng ta địa vị gì?"
Mộc Trọng Hi nổ rồi: "Con mẹ nó ngươi nói thì nói cho đàng hoàng, bôi một đám bùn đất lên người ta là có ý gì?"
Yêu thú bên kia cũng đang lặng lẽ quan sát tình huống chiến trường.
Yêu thú tới Nguyên Anh kỳ đều có chỉ số thông minh, đánh không lại nó tuyệt đối sẽ không lấy cứng đối cứng, sáu cá nhân, năm cái đều ở Kim Đan kỳ.Nó do dự một lát, biết mềm nắn rắn buông, vì thế quyết đoán lao về phía Diệp Kiều.Diệp Kiều sớm đã có chuẩn bị, không cần Minh Huyền yểm hộ, yêu thú vừa động, mấy lá bùa nổ cầm sẵn trong tay nàng lập tức được ném qua, tiếng nổ rầm vang xuất hiện liên tiếp.Nhưng không thể tạo cho yêu thú bất kỳ thương tổn nào.Sau khi Diệp Kiều ý thức được đòn công kích của mình chẳng khác gì gãi ngứa cho con yêu thú Nguyên Anh kỳ kia.
Nàng rất tự mình biết ta, lập tức lấy ra bùa sương mù, trong nháy mắt lượng lớn sương mù lan tỏa khắp chiến trường."
Ra tay đi."
Loại bùa chú này cực kỳ thích hợp để cản trở tầm nhìn đối thủ, Sở Hành Chi giờ không có biện pháp thoát khỏi cạm bẫy của đám người xảo trá này, chỉ có thể cắn răng hợp tác.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Kiều một cái, kiếm ra khỏi vỏ.Kiếm ý của thiếu niên vừa xuất hiện liền khiến Diệp Kiều hiểu được, thế nào là một kiếm phá vạn pháp.So với loại kiếm pháp lấy tốc độ làm chủ của Trường Minh tông, kiếm ý của Vấn Kiếm tông càng thiêng hướng lạnh lẽo bức người.
Khi kiếm khí của Sở Hành Chi va chạm với lớp da thịt cứng rắn của yêu thú liền xảy ra rung chấn, thậm chí xung quanh còn xuất hiện một cơn chấn động nhẹ.Nếu nói bùa chú của Diệp Kiều không khác gì cào ngứa, thì một kiếm này của Sở Hành Chi thật sự khiến cho nó bị thương.Ngay lập tức yêu thú nổi điên lên, bắt đầu đấu đá lung tung nhào tới chỗ bọn họ.
Mấy đôi mắt chi chít của nó hằn tơ đỏ, dù những người khác cố tìm điểm mù để tấn công nó thì nó cũng có thể nhanh chóng phản ứng lại.
Muốn giải quyết con yêu thú này, cần có một người hấp dẫn phần lớn sự chú ý của nó."
Ta đi làm mồi nhử."
"Các ngươi công kích từ mặt bên."
Diệp Kiều ra quyết định rất nhanh.
Nàng có bùa gia tốc, còn có bùa sương mù để đánh yểm trợ, quan trọng nhất chính là, linh khí của nàng tuy rằng không nhiều bằng các sư huynh, nhưng nàng có dược để gặm.Sở Hành Chi vô thức xem thường nàng: "Chỉ bằng ngươi?"
Cũng không phải hắn xem thường Diệp Kiều, nhưng nói làm mồi nhử dụ yêu thú Nguyên Anh kỳ, một đứa mới Trúc Cơ như nàng thật sự có lá gan đó sao.Sau khi đẩy giá trị thù hận của yêu thú dành cho bản thân lên cao nhất có thể, nếu lỡ nửa đường linh khí hao hết, chính mình thì lại bị yêu thú Nguyên Anh kỳ theo dõi, thì kể cả Chu Hành Vân cũng không dám nói chắc chắn có thể cứu nàng.Chu Hành Vân cũng nói: "Ta có thể đi."
Hắn sớm đã không hài lòng với đám mắt mọc từa lưa của con yêu thú kia rồi.Diệp Kiều cho hắn một cái like yên tâm: "Không sao đâu."
Nàng bắt đầu dồn kiếm khí, thức thứ nhất của Thanh phong quyết vững vàng chém ra.
Sợ lực công kích không đủ gây thương tổn, Diệp Kiều nhân cơ hội ném luôn mấy cái bom qua.Một viên bom có sức nổ không thua gì một Kim Đan kỳ linh khí.
Liên tục gần chục viên rớt xuống đầu, từng đó thương tổn hoàn toàn đủ chọc điên con yêu thú này rồi.Thế là yêu thú bắt đầu gắt gao theo sát Diệp Kiều muốn làm thịt nàng.Diệp Kiều nhảy tới nhảy lui tránh công kích của nó, lâu lâu còn quay đầu lại cho nó ăn một kiếm.
Một đòn công kích không kịp tránh, bùa kim cương trong ngực nàng vỡ nát, mùi tanh tràn lên cổ họng nàng.Dưới sự áp chế của chênh lệch cảnh giới, nàng đã cố hết sức.Đặc biệt là trong tình huống Diệp Kiều liên tục phải di chuyển trước mặt nó, hấp dẫn lực chú ý của nó, quả thật rất nguy hiểm.Chỉ cần một chút sơ sẩy, có lẽ nàng sẽ không thấy được ánh dương của ngày mai.Người xem bên ngoài vừa theo dõi chăm chú, vừa nín thở."
Diệp Kiều mới Trúc Cơ trung kỳ, linh khí làm sao đủ?"
"Quá lỗ mãng."
"Đáng lẽ nên để Chu Hành Vân đi.
Diệp Kiều thật đúng là gan hùm!"
Muốn thể hiện tới điên rồi sao.Triệu trưởng lão cũng nhịn không được nhíu mày, nhưng trong ấn tượng của hắn, nhãi ranh Diệp Kiều kia chắc chắn không phải loại sẽ chủ động đi tìm chết.
Nếu nàng không nắm chắc sẽ thành công, thì nàng đã sớm ba mươi sáu kế chạy là thượng sách rồi.Và rất nhanh bọn họ liền biết được rốt cuộc vì sao Diệp Kiều lại chắc chắn bản thân có thể làm mồi nhử như vậy.Lúc linh khí sắp cạn, Diệp Kiều lập tức lôi Hồi Linh Đan ra, một hơi đổ cả lọ vào miệng, sắc mặt tái nhợt mới có lại chút hồng hào.Linh khí trong cơ thể vốn đang cạn kiệt lập tức tăng lên tràn vào đan điền.Hành vi khoe của này khiến các trưởng lão của Vấn Kiếm tông phải nhìn bằng con mắt khác, không biết là hâm mộ hay ghen ghét mà lầm bầm, "......
Trường Minh tông các ngươi hóa ra đó giờ giấu của à?"
Thế mà dám chơi trò cắn thuốc để đánh tiêu hao.Triệu trưởng lão mờ mịt vài giây.Tông môn nào đi bí cảnh cũng sẽ cấp một phần đan dược cho chúng đệ tử.Nhưng, bọn họ thật sự cho Diệp Kiều nhiều đan dược như vậy ư?Diệp Kiều không ngu gì mà đi đánh chính diện với con yêu thú kia, nàng chỉ làm mồi nhử hấp dẫn lực chú ý và sự công kích của nó thôi.Linh khí hao hết?
Không sao, cắn thuốc hồi máu.Hơn nữa Diệp Kiều di chuyển quá nhanh, đánh kiểu gì cũng không trúng nàng, mấy lần yêu thú bị nàng chọc tới mức suýt nữa bốc khói nổ tung.Diệp Kiều một bên trốn, một bên lôi đồ ra trình chiếu với đá Lưu Ảnh, không ngừng quảng cáo tới các vị khách tiềm năng bên ngoài, thâm tình kêu gọi: "Đan dược Trường Minh tông, một ngày một viên cấp tăng liên miên, trị nội thương, không chứa đường, hoan nghênh các vị tới giao dịch."
"Luyện đan nhớ chọn ta, siêu cấp dễ thương Diệp Kiều."
Khán giả: "......"
-Lời tác giả:Tân niên vui sướng lạp lạp lạp