Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quất Nhi - Tam Mục

Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 40: Ca ca, đi cùng với muội thôi!



“Thư Lan Âm, đừng quên dáng vẻ đáng thương mà ngươi đã từng quỳ trước mặt bổn cung, rất nhiều chuyện nếu bổn cung nói ra, cho dù là huynh trưởng của ngươi có ra sức đến đâu cũng không thể cứu nổi cái mạng này của ngươi!”

Lời nói của Phương Tần sắc bén, giọng rất cao.

“Trước kia Thư gia nhà ngươi cũng chỉ là gia đình bình thường ở Thục Châu, may mắn được Hoàng Thượng tin dùng, lấy tiền ra để nịnh bợ làm quan, thực sự coi mình là cái gì?”

Ta nghe thấy thì nhíu mày, phía sau ta có nhiều người theo sau như vậy, làm gì có chuyện Diệp Dịch Vy không phát hiện ra.

Nàng trào phúng Thư Gia là gia đình tầm thường, là đồ nhà quê vào thành, nhưng đồ nhà quê chân chính là bản thân ta.

Nàng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe Tần gia nhà chúng ta!

Thật đáng ghét, bị người khác chỉ vào mũi mắng một hồi còn không thể phản bác.

Nhà ta thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời.

Thật là tức giận!

Hạnh Nhi giữ chặt cổ tay ta, đưa ta ra bên ngoài.

Nàng thấp giọng thì thầm: “Nương nương đừng dính vào làm gì, Hoàng Thường còn đang ở Vĩnh Thọ Cung chờ ngài đó!”

Ta tức giận rời đi, chậu hoa đặt dưới đất cũng bị rung động, cáu kỉnh nói: “Nhà giàu có nhất đông đúc nhất Kỳ Huyện của chúng ta cũng không dạy ra nữ nhi điêu ngoa như vậy.”

Kỳ Huyện tuy nghèo, nhưng chúng ta có tố chất!

Hạnh Nhi bật người, vội vàng lôi ta đi.

Khi trở lại Vĩnh Thọ Cung cũng vừa lúc Lý Quân Khoát vào nhà.

Hắn thấy ta cầm một quả lê cắn nham nhở, gặm giống như là đang ăn người, hai con mắt nhìn hắn, nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải, thế nào cũng không phải.

Hắn cúi đầu nhìn bản thân, hình như không có gì sai, nên cầm lấy cổ tay mà đoạt đồ ăn.

“Ai lại chọc cho nàng tức giận rồi,” Hắn nói, “Chắc là không phải trẫm đâu.”

Ta đoạt quả lê trên tay hắn, dáng người hắn cao, vừa giơ cánh tay lên, ta có kiễng chân cũng không lấy lại được, ngược lại trông giống như một vai hề, giống như khỉ làm xiếc.

“Đồ vật ở kinh thành quý giá, ngay cả trái cây cũng không cho ta ăn nhiều.”

Ta không tranh nữa, ôm cánh tay buồn bực mà ngồi xuống.

Lý Quân Khoát duỗi tay ôm lấy ta, ôm ta vào trong ngực, đầu ngón tay cầm quả lê đưa vào bên miệng ta: “Cho dù đồ vật của kinh thành có quy giá đến đâu cũng không quý giá bằng Tiểu Quất Nhi của Kỳ Huyện, không nói được, không chạm vào được, ăn thiếu một miếng thôi cũng rớt nước mắt với trẫm.”

Nói linh tinh!

Ta vốn không hay khóc, trừ lúc mang thai hơi đa sầu đa cảm, hiện tại ta không dễ dàng rơi nước mắt đâu. Ta chỉ oán hận muốn cắn quả lê một chút, vừa nghiêng đầu lại cắn lên ngón tay của Lý Quân Khoát.”

Lưu lại một vòng dấu răng.

Lý Quân Khoát bị đâu “A” một tiếng, quả lê rơi xuống đất, hắn cầm lấy cằm ta, cắn lên môi ta một cái, giống như hắn bị đau mà vẫn thoải mái.

Trong giọng nói có ám muội sắc dục: “Ban ngày ban mặt dám nháo với trẫm, buổi tối không tha cho nàng!”

“...”

Không phải đâu, người kinh thành bọn họ sao cứ thích vô cớ mà chỉ trích người khác thế nhỉ.

Ở trong phòng đấu võ mồm lại náo loạn một trận, khi nghỉ trưa lỗ tai ta nóng kinh người.

Rúc trong lòng của Lý Quân Khoát, hắn đọc sách, ta đọc không vào, hậu quả của việc bị ép học hành là ngáp không ngừng nghỉ.

Hắn khôi phục sự ổn trọng, dịu dàng hỏi: “Có ai nói nàng, chọc nàng không thoải mái đúng không.”

Ta suy nghĩ hồi lâu, vừa định nói lại nuốt lại mấy lần, ngửa đầu nhìn Lý Quân Khoát: “Phương Tần vô lý như vậy, không có ai quản hay sao?”

105.

Có thể quản thúc được Diệp Dịch Vy cũng chỉ có Hoàng Hậu.

Nhưng mà không đợi Hoàng Thượng tìm Hoàng Hậu nói chuyện này thì Cảnh Nhân Cung đã truyền đến tin tức, Hoàng Hậu bệnh nặng, không uống được thuốc nữa.

Hoàng Thương và Thái Hậu đến thăm, trấn an nàng rất nhiều, cũng không có tác dụng gì.

Chúng ta ở bên ngoài lo lắng chờ tin tức.

Hoàng Thượng lệnh cho chúng ta hầu bệnh.

Ban đêm, Lý Quân Khoát trằn trọc, rất lâu không thể vào giấc ngủ, chúng ta cùng nhau ngồi trên giường.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Trong phòng tắt đèn, ngoài phòng cũng lặng yên không có tiếng động.

“Không biết sao lần này bệnh lại đến nhanh như thế.” Hắn thở dài, “Tiểu Quất Nhi ở bên cạnh Hoàng Hậu nhiều một chút, chỉ sợ là… nàng không khỏe lại được.”

“Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, thật sự là vất vả.”

“Khổ nàng rồi!”

106.

Ta đi đến thăm bệnh Hoàng Hậu.

Ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, thị vệ phía sau cũng không có huynh trưởng.

Ta tự nhiên cảm thấy xúc động, dừng chân, sai người gọi Tần Hòe đến đây!

Hắn là người vô tâm nhất trong nhà ta, là người không hề có định số, khi ta tiến cung cả nhà đều khóc, chỉ có hắn có thể quay đầu hỏi thức ăn trong cung có ngon không.

Hiện giờ lại gầy đi rất nhiều, tuy là ăn mặc cũng chăm chút thì cũng có thể nhìn thấy hình dáng tiều tụy, râu lún phún trên cằm càng thêm dấu vết của năm tháng, hắn im lặng đứng phía sau ta, không giống như một người, mà giống như một hồn ma, bị khóa vào thân thể của một người mà hành động.

“Nương nương.” Hắn hành lễ, “Hôm nay không phải ca trực của thần.”

“...”

Đôi mắt của hắn buông xuống, giống như muốn nhìn thủng cả mặt đất.

Ta giơ tay, nắm lấy tay áo hắn, giọng cầu xin: “Ca ca, đi cùng với muội thôi!”

Thật ra ta không hiểu rõ.

Ta không hiểu vì sao, là ý trời, trong đầu ta có một giọng nói, giống như muốn nói nếu Tần Hòe không đi hắn sẽ hối hận, hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Mặc dù, hắn đi thì cũng chỉ là đứng giữa mọi người, đứng từ xa, ở bên ngoài phòng mà thôi.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 41: Tần Kết, muội hiểu hết



107.

Trên đường đến Cảnh Nhân Cung, ta liếc mắt nhìn Tần Hòe nhiều lần.

Hắn hồn nhiên không phát hiện được.

Một đường dẫm lên dấu chân của ta ở phía trước, cho đến khi tới được ranh giới, hắn không đi vào sâu bên trong được nữa.

Hắn chắc là hoảng hốt lắm, vẫn còn muốn đi về phía trước, lại bị người ngăn lại.

Ta nói: “Tần Hòe, chỉ có thể đi đến đây thôi!”

Hắn giống như là nghe thấy tiếng sấm bên tai, bừng tỉnh một giấc mộng, thân ảnh lay động, dừng lại tại chỗ, trên mặt hiện lên một tia chua xót: “Được rồi, là do thần mạo phạm.”

Ta còn chưa tiến vào nội điện đã ngửi thấy mùi thuốc đắng tẩm đầy mặt mũi, thở thôi cũng thấy đắng.

Hôm nay tinh thần của Hoàng Hậu tốt hơn bình thường, có thể được người nâng ngồi dậy.

Thái y đi ngang qua bên cạnh ta, bước đi vội vàng giống như ở trên đường.

Ta đứng trước cửa, bước chân lại nặng ngàn cân.

Hoàng Hậu nhìn thấy ta, cười tủm tỉm vẫy tay: “Tiểu Quất Nhi, muội đến rồi, sao còn chưa vào?”

Nàng cho mọi người lui, trong phòng chỉ còn ta với nàng.

Ta ghé vào mép giường của Hoàng Hậu, đầu gối lên đùi của nàng.

Cách một tầng chăn đệm, ta cũng cảm giác cộm cộm đến đáng sợ, Hoàng Hậu nương nương quá gầy, trong thời gian chúng ta không để ý, đến giờ nàng lại gầy đến nỗi chỉ còn một bộ xương.

Nàng v**t v* trán của ta, hỏi ta Thần Phi thế nào, Tần Đáp ứng thế nào…

Cuối cùng nàng hỏi: “Hoàng Thượng thì sao? Gần đây Hoàng Thượng đối với muội thế nào?”

Ta nói: “Hoàng Thượng đối xử rất tốt với muội, ngài ấy vẫn luôn rất tốt.”

Hoàng Hậu gật đầu: “Muội tiến cung cũng được năm sáu năm rồi, đã thành đại cô nương rồi, hồi bổn cung được gả vào vương phủ cũng cùng tuổi với muội. Hoàng thượng tôn trọng bổn cung, nhưng ngài ấy đối xử với ta và với tất cả mọi người đều không giống với muội.”

Nàng suy nghĩ cách dùng từ, mới nói: “Giống như những cặp vợ chồng bình thường.”

Ta cắn môi, muốn nói là không phải, Hoàng Hậu và Hoàng Thượng mới là vợ chồng.

Nhưng…

Hoàng Hậu nói: “Ta và Hoàng Thượng là phu thê, lại giống với quân thần hơn.”

Nàng nói: “Tiểu Quất Nhi đừng sợ, bổn cung không trách muội. Kể từ khi ta còn bé vào cung, nhìn thấy tiên đế, Thái Hậu, cùng với tất cả các hoàng tử, ta đều đã rõ, đời này ta chỉ có thể cùng với một trong số bọn họ làm quân thần mà thôi.”

“Tiểu Quất Nhi, bổn cung chưa bao giờ có một phu quân.”

“Hoàng Thượng…” Nàng cười, “Hắn đã từng trải qua đấu đá quyền lực, lòng người khó dò, phu thê, huynh đệ, cho dù là phụ tử, mẫu tử cũng có thể đao kiếm lục đục với nhau.”

“Tất cả mọi người kính hắn, sợ hắn, h*m m**n hắn, tính kế hắn. Hoàng quyền thêm thân, bên dưới hoàng quyền đã không phải là một người độc lập nữa, bổn cung cùng với hắn làm phu thê nhiều năm, biết hắn cũng có cái khó.”

Trong mắt ta chứa đầy nước mắt, trong lúc này không biết nên thương ai, cũng không biết vì sao đến lúc này, Hoàng Hậu lại nói với ta đủ chuyện về đế vương.

Đây không phải là những điều ta nên nghe.

Cũng không phải là điều ta có thể hiểu.

Thế gian quý nhất, khó có được nhất là hồ đồ ngốc nghếch, hồ đồ sẽ có thể hạnh phúc mãi mãi.

Nàng cúi đầu, bên mái buông xuống một lọn tóc, ánh mắt nàng trong veo, sáng đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

Nàng mạnh mẽ nhìn thẳng vào ta, nàng nói: “Tần Kết, muội không phải trẻ con, muội phải nghe bổn cung nói đây!”

“Hoàng Đế yêu muội, là yêu tâm tính trẻ con của muội, yêu muội vì coi hắn là phu quân, yêu muội vì muội mở lòng không tính kế với hắn.”

“Muội lớn lên trong cung, phía sau không có ràng buộc gia tốc, chỉ có Hoàng Đế để dựa vào.”

“Nếu muội muốn thịnh sủng không suy, chỉ có thể coi hắn là phu quân, coi hắn là chỗ dựa. Tần gia có thể làm gia đình phú quý, nhưng không thể làm quyền thần, huynh trưởng của muội, phụ thân của muội cần phải ngủ đông, cho dù có bản lĩnh vô cùng lớn thì cũng đừng hiển lộ.”

“Ít nhất cũng không nên vào lúc này, không cần trong thời điểm hoàng tử còn nhỏ tuổi.”

Tay nàng nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u vai của ta, không biết sức lực từ đâu tới, nắm đến nỗi làm ta thật sự đau, ta lắc đầu không chịu, ta không muốn nghe, nước mắt đầy mặt, ta nói: “Nương nương, nương nương, tỉ hãy nghỉ ngơi lấy sức, cầu xin tỉ đừng nói nữa!”

Hoàng Hậu lại tiếp tục: “Tần Kết, muội hiểu hết!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Muội không phải là một đứa trẻ ngốc.” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, “Nếu bổn cung không còn, Phương Tần và Quốc Công Phủ đều sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí Hoàng Hậu, tuy Quốc Công phủ không có nam đinh, nhưng Diệp gia nhiều rắc rối khó gỡ, lại có quan hệ rất sâu với Thái Hậu, một nửa số người trong triều phụ thuộc vào vinh sủng của Diệp gia, Hoàng Thượng sẽ không vì mỹ nhân mà bỏ thiên hạ.”

“Muội sẽ rất mệt, rất đau khổ, nhưng cần phải kiên nhẫn, phải vui vẻ chờ đợi.”

“Chờ Hoàng Thượng dọn hết mê chướng phía trước, hắn sẽ làm như vậy vì muội, cũng là vì bản thân hắn.”

Ta gật đầu lia lịa, nghẹn ngào khóc, mà không dám lên tiếng.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 42: Hoàng Lương một giấc chiêm bao



Hoàng Hậu nói với ta những lời này, chính là nhiệt tình thẳng thắn, không phải là đứng ở lập trường của Hoàng Hậu, càng không thèm quan tâm tới Diệp gia.

Nàng thấy ta gật đầu, rốt cuộc cũng yên tâm, sức lực cả người cũng bị rút cạn, suy sụp ngã xuống giường, một cánh tay vẫn còn cố giữ, hơi thở trong miệng cũng nặng nề lên, đứt quãng, vô cùng gian nan.

Nàng giống như lại biến thành dáng vẻ của Hoàng Hậu đoan chính cẩn thận trước kia.

“Giờ nào rồi!”

“Đã sắp đến giờ Mão.”

“Không còn sớm nữa, không còn sớm!” Nàng lẩm bẩm, ánh mắt dừng trên mặt ta, tinh tế miêu tả hình dáng ngũ quan của ta, dường như muốn xuyên qua ta nhìn cái gì đó, “Huynh trưởng của muội… Hắn tới rồi sao?”

Ta chần chừ mấy lần: “Huynh ấy, huynh ấy ở ngoài cửa.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hoàng Hậu cười sầu thảm, tầm mắt dời đi từ trên người ta, ngưng đọng ở trên cửa sổ, gắt gao nhìn chằm chằm vào một tầng song sa mỏng manh kia.

Đôi mắt mơ hồ, một hàng nước mắt rơi xuống.

Nàng nhụt chí nhắm mắt lại, lo sợ không yên mà nói: “Thấy không, không gặp được.”

Nàng nói: “Thiên hạ rất nhiều thần phật, không có ai chỉ cho ta một con đường.”

“Nếu kiếp này chỉ có thể từ xa mà nhìn, vậy thì sao để trong lòng ta biết được có người như vậy.”

“Vì sao, vì sao cứ luôn tra tấn ta!”

Ta vội vã kêu lên: “Nương Nương!”

Không rảnh mà lau nước mắt, chỉ vội vàng duỗi tay muốn đỡ, nhưng Hoàng Hậu rơi xuống, giống như yến vũ từ tay ta rơi xuống gối.

Đôi mắt nàng không mở được nữa, mày đẹp nhăn lại, trong miệng lẩm bẩm, nghe không rõ ràng.

Ta để sát vào lắng nghe.

Nàng nói: “Câu chuyện kể trong tiểu thuyết lại cứ gắn chặt ta với bệ hạ.”

“Hoàng lương một giấc chiêm bao…”

108.

Khi ta tới Cảnh Nhân Cung là đi cùng với thái y.

Lúc đi, một đám thái y chen chúc đi qua bên người ta, chạy vào nội điện. Khi Thái Hậu tới đây, cũng bất chấp tôn dung, sự nôn nóng trên mặt cũng không phải giả.

Thật ra so với Phương Tần Diệp Dịch Vy, Hoàng Hậu ở chung với nàng còn lâu hơn.

Ta đi đến bên cạnh ca ca.

Ánh mắt của hắn dại ra, nhìn theo hướng thái y chạy tới.

“Ta nói: “Ca ca, đi thôi!”

Hắn đứng im.

Ta đẩy bả vai của hắn, cắn chặt môi, sau một lúc mới mở miệng: “Huynh không gặp được!”

Giấc mộng đã tỉnh, nam nhi tám thước bị ta đẩy đến lảo đảo.

Trong lòng n.g.ự.c rơi ra một góc khăn tay, hắn bừng tỉnh nhét vào ngực, giương mắt nhìn ta, trong mắt có vẻ vô thố giống như trẻ con.

Ta cười cười, nói: “Khăn muội thêu cho huynh, ca ca, giữ cho tốt.”

Hắn gật đầu, không kêu lên tiếng nào, rốt cuộc cũng tỉnh lại mà đi theo phía sau ta.

Thế nhân cũng có trường hợp hồi quang phản chiếu, trong nhà ta trước kia có một lão ma ma, từ hồi mẹ sinh ra đã ở bên nàng, khi sinh bệnh nặng được đưa về nhà, mẹ nói thời gian của bà ấy không còn nhiều, bảo chúng ta đi thăm.

Lúc đến thăm, lão ma ma rất có tinh thần, xuống đất làm một bàn đồ ăn chiêu đãi chúng ta, mẹ cùng bà ấy nói rất nhiều chuyện riêng, khi đi, ma ma tặng rất nhiều thứ, còn quỳ gối phía sau dập đầu với chúng ta.

Mẹ bảo bà ấy đừng tiễn nữa, cố kìm nước mắt.

Ma ma đầy mặt đều là yêu thương, nói: “Tiễn phu nhân và tiểu thư một đoạn đường, đa tạ chủ tử nhiều năm đối xử tốt như vậy.”

Đi về nửa đường, nhi tử của ma ma đuổi xe bò theo.

Nói ma ma sau khi về nằm lên giường đã đi rồi.

Mẹ nói: “Người bị bệnh nặng không đi, chỉ để lại một hơi cuối cùng chính là để gặp mặt người quan trọng lần cuối cùng. Gặp rồi, hơi ấy cũng hết.”

Cách ngàn cửa chính, vạn cửa sổ, biển người tấp nập.

Hơi thở của Hoàng Hậu nương nương

Tan rồi.

Trong không trung của Tử Cấm Thành vang vọng tiếng chuông tang.

Ta mang theo một người di chuyển về phía ngược lại.

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Nơi không thể nào có được tình yêu, vì sao có thể nuôi dưỡng ra thứ tình cảm lớn như vậy?

109.

Hoàng Hậu qua đời, Lý Quân Khoát tổ chức tang lễ long trọng nhất cho nàng, cũng coi như cảm ơn nàng vất vả lo liệu chuyện lục cung mấy năm nay.

Phương Tần khóc lóc thảm thiết một ngày, suýt nữa ngất, lại tự xinh túc trực bên cạnh linh cữu của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đồng ý.

Ta lại cảm thấy kinh ngạc.

Ngày thường, Diệp Dịch Vy cũng không thân thiết với Hoàng Hậu, vì sao lại thương tâm đến thế.

Thần Phi quỳ gối lên đêm hương bồ, nhắm mắt niệm Phật.

Sau khi nghe xong câu hỏi của ta, nàng nói: “Diệp gia muốn nàng phải thương tâm, nàng không thể không nghe!”

Ta ủ rũ cụp đuôi, “À.”

Ta cũng muốn túc trực bên linh cữu của Hoàng Hậu.

Nhưng Phương Tần ở đó, ta không muốn đến nữa.

Chỉ sợ nàng ở trước mặt Hoàng Hậu gây sự với ta.

Cũng sợ ta nhịn không được mà nổi nóng trước mặt bài vị của Hoàng Hậu nương nương.

Không hiểu được tại sao, cùng một mẹ đẻ ra mà lại có thể khác nhau nhiều như thế.

Thần Phi đoán được tâm tư của ta, nàng nói: “Chỉ cần thành tâm, không cần phải câu nệ là ở đâu.”

Bây giờ nàng dịu dàng hơn rất nhiều, trong khuôn mặt trầm tĩnh của nàng, ta giống như nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Hậu.

Ta học theo dáng vẻ của nàng, ngay ngắn quỳ gối trước mặt Bồ Tát.”

Cầu Bồ Tát phù hộ, cầu mong kiếp sau Hoàng Hậu nương nương không phải làm Hoàng Hậu nữa.

Phù hộ cho Hoàng Hậu nương nương, kiếp sau có thể tìm được tri kỷ chân chính, luôn luôn ở bên cạnh nàng.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 43: Thôi, ai gia đã hiểu rồi



110.

Thái Hậu sau khi gặp Hoàng Hậu cũng bị bệnh.

Nàng truyền ta đến hầu bệnh.

Thái Hậu nằm tựa trên giường, khuôn mặt vốn khôn khéo quắc thước giờ đã lộ ra nhiều nếp nhăn.

Thế nhưng lại hiền từ hơn rất nhiều so với trước kia.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Khi ai gia đi thăm Tình Nhi nàng đã bệnh tật quấn thân, ngươi là người cuối cùng gặp nàng, nàng nói với ngươi cái gì?”

Ta nhớ lại những lời nói ngày hôm đó, hình như câu nào câu nấy nói ra đều có thể bị trượng hình.

Lắp bắp há miệng, nhưng lại không nói nên lời, ánh mắt không dám nhìn thẳng.

“Hoàng hậu… Hoàng Hậu nương nương thương Hoàng Thượng, bảo thần thiếp… nghe lời Hoàng Thượng hơn.”

Ta chọn ra một câu, cũng là lời nói thật.

Thái Hậu rũ mắt, nhẹ thở dài.

“Hóa ra là nói ra rất nhiều điều không thể nói lại.”

“Thôi, ai gia đã hiểu rồi!”

111

Thái Hậu đã hiểu cái gì?

Đến khi ta ra cửa vẫn còn không hiểu chuyện ra sao.

Nhưng người ta đã từng là quán quân cung đấu lần trước, tận mắt nhìn Hoàng Hậu lớn lên.

Khẳng định là thanh minh hơn ta rất nhiều.

Nước bên trong quá sâu, ta không thể tham gia vào.

112.

Trong tang kỳ, trong cung cũng trở nên quạnh quẽ.

Mùa thu cũng đến rồi, tiếng vẩy nước quét nhà cũng vang lên tiếng động.

Tần Đáp ứng tới đây chơi cùng đại hoàng tử, ngồi trong phòng lại phát hiện không đủ người chơi bài cửu.

Nàng dạy đại hoàng tử bắt mạch, đại hoàng tử ngây ngô cười khanh khách.

Ta hỏi: “Muội bắt đầu học y rồi ư?”

Tần Đáp ứng gật đầu: “Trong cung không yên ổn, muội muốn học pháp sự, nhưng mà chẳng có ai dạy, chỉ có thể học y, tự mình điều dưỡng thân thể.”

Nàng khuyên ta cũng học.

Ta là đồ lười biếng, lại đầu gỗ, mở miệng từ chối.

Tần Đáp ứng không cưỡng cầu, chỉ nói là chỉ cần nàng biết thì chúng ta cũng biết.

Ngày thường nàng buồn không lên tiếng, nhưng tin tức lại linh thông.

Ghé vào bên tai ta nói thì thầm: “Muội có tin từ Thái Y Viện, chỉ sợ là Phương Tần khó có thai.”

Ta mở to mắt, ngón tay nàng đặt lên môi, chớp mắt với ta.

Thư Lan Âm thật tàn nhẫn.

Lưng ta cảm thấy lạnh lẽo.

Trước khi đi, Tần Đáp ứng bắt mạch cho ta, nàng nói Thái Y Viện có thể sẽ che giấu, nhưng nàng là thành thật đối với ta.

Hai đầu ngón tay của nàng chạm vào ngón tay ta, vừa lòng gật đầu.

“Tỉ tỉ, nguyệt sự tháng này của tỉ sắp tới rồi, mấy ngày tới đừng để bị lạnh.”

Ta tiễn nàng ra cửa.

Nàng đi hai bước rồi lại quay đầu nhìn ta, thành khẩn nói: “Tỉ tỉ, chúng ta cần phải sống thật lâu.”

Tần Đáp ứng cũng sợ sự vắng vẻ.

113.

Trong cung liên tiếp xảy ra chuyện.

Thần Phi tin Phật đóng cửa không ra ngoài, Hoàng Hậu băng, Phương Tần túc trực bên linh cữu.

Hậu cung lớn như vậy, phi tử có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Triều thần bất mãn, muốn Lý Quân Khoát mở rộng hậu cung. Lý Quân Khoát lại thoái thác đang trong tang kỳ của Hoàng Hậu, không có tâm tình.

Vì thế, triều thần lại cãi cọ ồn ào nói hậu cung không thể một ngày không có chủ, muốn lập tân hậu.

Sổ con thượng tấu như bông tuyết, đề cử Phương Tần.

Chỉ có Định Quốc Công phủ không có động tĩnh gì.

Lý Quân Khoát thấy bọn họ phiền phức, mới diễn ra vẻ cực kỳ bi thương, xử trí mấy nhàn quan, sau đó lười nhác bãi triều ba ngày liền.

Nước không thể một ngày không có vua, nhưng có thể ba ngày không có vua.

Hoàng Thượng phê tấu chương ở Dưỡng Tâm Điện, ta ôm Đoàn Tử ngồi bên cạnh dạy hắn gọi “Mẹ”, đoàn tử lấy tay đánh lên mặt ta.

Lý Quân Khoát phân thần nhắc nhở: “Là ngạch nương.”

Ta cầm lấy bàn tay bừa bãi của Đoàn Tử, nghiêng đầu: “Hai chữ khó học.”

Lý Quân Khoát cũng biết nghe lời hay: “Vậy thì nàng dạy nó nói cha đi!”

“...”

Trong mắt của Lý Quân Khoát có rất nhiều tấu chương, hắn phê đến nỗi lưng đổ mồ hôi, thái giám phải quạt gió cho hắn.

Đột nhiên hắn hỏi ta: “Tiểu Quất Nhi có muốn làm hoàng ngạch nương của Thanh Cừ không?”

Ta lắc đầu. “Thiếp đã là ngạch nương của nó rồi.”

Lý Quân Khoát nhìn ta chằm chằm, sau một lúc lâu thì cúi đầu, tiếp tục phê tấu chương.

Ta tiếp tục dạy Đoàn Tử từng tiếng.

“Bảo bảo, gọi mẹ, mẹ…”

114.

Ta không muốn làm hoàng ngạch nương của đại hoàng tử

Ta chỉ muốn làm mẹ của Đoàn Tử mà thôi. (23)

Lý Quân Khoát hỏi ta là muốn nghe ta từ chối.

Ta sẽ không đi đoán xem, nếu ta nói muốn, hắn có thể đồng ý hay không.

Ta không muốn làm đại hoàng tử hoàng ngạch nương.

115.

Được khoảng chừng nửa năm, hậu vị bỏ không như cũ.

Thần Phi được phong làm Quý Phi, quản lý công việc lục cung, Phương Tần được thăng làm Lương Phi, Thư Quý nhân thành Thư Tần, ngay cả Tần Đáp ứng cũng thành Thường tại.

Một năm này, tất cả mọi người đều tấn chức, tiền đồ của mỗi người đều ngang nhau.

Chỉ là chuyện lập tân hậu nghỉ mười ngày thì lại ầm ĩ mười ngày, tiếng gió không ngừng lan truyền.

Diệp Dịch Vy vẫn có tên trên bảng.

Tính tình của nàng thu liễm, đối xử với người khác đều chu đáo lên.

Vô cùng phù hợp với chữ “Lương.”

_____

(23) Hoàng ngạch nương là cách mà các hoàng tử gọi Hoàng Hậu, cho dù là con của các phi tần thì cũng phải gọi Hoàng Hậu là hoàng ngạch nương. Trong lời kể của Tiểu Quất Nhi thì Hoàng Thượng hỏi nàng như thế chính là mong nàng trả lời “không”, để giữ được hình ảnh ban đầu, không tranh không đoạt, tất cả đều dựa vào Hoàng Thượng (đây cũng chính là lời dặn dò, trăng trối của Hoàng Hậu trước khi qua đời). Tiểu Quất Nhi biết rõ nên quyết định từ chối, để Hoàng Thượng có thể giữ được tình cảm ban đầu, cũng để HT không bị khó xử, cũng có thể là giữ lại tình cảm của bản thân, cho bản thân một lối thoát.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 44: Hạnh Nhi, ta nhớ Hoàng Thượng



116.

Lời nói của Hoàng Hậu nương nương nói với ta trước khi lâm chung, một chữ ta cũng không dám quên.

Việc hành sự của Tần gia sau này, ta cũng nói với nhị ca chuyển lời cho cha rồi.

Nhưng ta nghi ngờ là hắn quên mất.

Trong một buổi triều bình thường, Tần gia bất thình lình bị Định Quốc Công tham tấu, nói cha ta tham ô.

117.

Ta họ Tần, Tần Đáp ứng cũng họ Tần.

Nhưng mà trong gia phả thì không hề có thân thích hay liên quan đến nhau.

Mà lần này bị tham tấu, hai nhà lại cùng nhau bị hạch tội.

Định Quốc Công làm việc thật quá hoàn hảo.

118.

Sau khi biết tin, ta cùng với Tần Thường tại nhìn nhau cười.

Ai cũng biết hai chúng ta đều xuất thân nghèo hèn.

Cứ nghĩ là sẽ không có việc gì, nhưng ai mà ngờ được, chuyện này giống như lửa rừng lan tràn, liên miên đốt lên rất nhiều chuyện chưa từng được phơi ra dưới ánh mặt trời.

Trong viện nhà ta bị đào ra một rương vàng, nhà của Tần Đáp ứng thì có hai rương.

Rất nhiều quan lớn liên tiếp bị tố giác ra các loại hành vi phạm tội nhận hối lộ, lại liên lụy quá nhiều đến khoa cử.

Lần này, ta và Tần Thường tại không cười nổi nữa.

Có trời đất chứng giám. Cha ta tham ô ư? Nếu mà ông ấy tham ô nhất định sẽ cho ta một ít!

119.

Tần Thường tại cùng với ta đi đến chỗ Hoàng Thượng kêu oan.

Chúng ta quỳ gối ở cửa Dưỡng Tâm Điện, người đến người đi. Chưa chờ được sự đồng ý cho vào của Lý Quân Khoát, lại nhận được tin cấm túc.

Khi Hạnh Nhi nâng ta rời đi, Thư Lan Âm lại đi bên cạnh ta.

Ta nghe được tiếng của nàng ở phía sau ta vang lên: “Phiền Chu Công Công truyền một tiếng, Thư Quý Nhân đưa điểm tâm cho bệ hạ.”

Cho đến khi nàng vào cửa, tiếng vang vẫn có thể nghe thấy.

Ta hỏi Hạnh Nhi: “Đầu gối của ta bị hỏng rồi sao, vì sao đi chậm như vậy?”

120.

Ta bị cấm túc ở Vĩnh Thọ cung, Tần Thường tại bị biếm thành Tần Đáp ứng.

Thư Quý nhân được thánh sủng, liên tiếp thị tẩm, được tấn phong làm Thư Tần.

Phong thủy thay phiên chuyển, tiếng vui đùa ầm ĩ trước cửa Vĩnh Thọ Cung chuyển sang tới nhà khác.

Nửa đêm ta bị bóng đè, khóc lóc tỉnh dậy. Hạnh nhi ôm lấy ta, xoa lưng ta.

Ta nắm lấy vạt áo của nàng, ta nói: “Hạnh Nhi, ta nhớ Hoàng Thượng.”

Hạnh nhi khổ sở theo, an ủi ta liên tục, nói: “Nương nương yên tâm, bên ngoài ồn ào lắm, ngài ở Vĩnh Thọ Cung mới được thanh tĩnh.”

Hai mắt ta đẫm lệ, nói với nàng ta gặp ác mộng, “Hạnh Nhi, ta mơ thấy Hoàng Thượng ghét bỏ ta, đưa đại hoàng tử cho Lương Phi chăm sóc, ta quỳ gối trước cửa cung của Lương Phi, nàng đuổi ta cút. Nàng nói, con của tội thần không xứng chăm sóc đại hoàng tử.”

121.

Ta nói dối Hạnh Nhi.

Kỹ thuật diễn cũng không tốt, nàng không biết là ta đã ở trên giường nghĩ cả đêm mới nghĩ đến mấy câu nói đó.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Ngày hôm sau, đại hoàng tử được ôm đến phòng của ta.

Ma ma nói là đại hoàng tử lâu không gặp ta, khóc rất nhiều.

Ta nhìn Đoàn Tử đang lưu luyến vòng tay ôm ấp của bà vú, nghĩ thầm, trong cung rất nhiều người trợn mắt nói dối.

122.

Cứ cách vài bữa, ta lại viết một bài thơ tình tương tư, ngây ngốc nhìn cành khô, nhìn tuyết rơi mà rơi lệ.

Thời gian giống như lùi lại năm mười bốn tuổi, cửa viện vắng vẻ, ở nách cửa có tiểu thái giám lặng lẽ đưa than đến cho ta.

Ta ôm Đoàn Tử, lẩm bẩm trước mặt Hạnh Nhi: “Bảo bảo, cha vẫn nhớ chúng ta.”

Hạnh Nhi đau lòng đến nỗi quay lưng lau nước mắt.

Nếu vẫn còn Ôn Cẩn, chắc là nàng sẽ kiên nhẫn dạy ta, “Chủ tử, lời nói không thể quá rõ ràng, phải nói là, năm nay gió to tuyết thật lớn, chớp mắt đã sáu năm rồi!”

123.

Tin tức ta nhận được lúc nào cũng chậm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ví dụ như Thư Tần được tấn làm Thục Phi, ta mới biết là nàng có thai.

Ví dụ như Tần gia rửa sạch oan khuất, ta mới biết Tần Đáp ứng dọn đến cung của Lương phi.

Ví dụ như khi ngẫu nhiên nhắc tới Lương Phi, Hạnh Nhi mới nhắc nhở ta hiện giờ đã là Lương Quý Phi rồi.

Thánh chỉ bỏ lệnh cấm túc đã sớm ban xuống, ta vẫn trốn ở trong phòng. Cũng không ai để ý đến người đã sớm mất đi thánh tâm.

Hạnh Nhi khuyên ta: “Trời lạnh, nương nương ở trong cung nghỉ ngơi một chút.”

Có tiểu cung nhân mới tới tò mò, nói nương nương ở nơi này là nhân vật nào mà độc chiếm một cung, lại sinh được trưởng tử, sao không thấy Hoàng Thượng hỏi đến.

Người cũ nói cho nàng: “Có việc ngươi không biết, nửa năm trước Hiền Phi nương nương chính là người trong đầu quả tim của Hoàng Thượng.”

Cung nữ cảm thấy lạ: “Vì sao lại thất sủng?”

“Nghe nói nhà nàng bị vu hãm tham ô, bị bệ hạ phạt cấm túc hai tháng, sau đó thất sủng.”

“Mới có hai tháng đã thành ra như vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì, gặp gỡ luôn có ba phần tình cảm, bên cạnh Hoàng Thượng không ít người hầu hạ, lâu lâu không gặp có thể không nhạt đi hay sao?”

Hạnh Nhi che lỗ tai ta, hùng hổ sai người đi phạt hai quỷ lưỡi dài kia.

Ta xua tay, ôm lò sưởi đi về phòng.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 45: Diễn kịch



124.

Câu đầu tiên mà Đoàn Tử học được là “Cha”

Hắn lặp đi lặp lại trên miệng, thấy ai cũng gọi “Cha.”

Vĩnh Thọ Cung tắt đèn sớm.

Ta để nguyên quần áo nằm xuống, chưa kịp ngủ thì đã nghe thấy cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra.

Gió lạnh tiễn vào, ta mở mắt ra định kêu lên.

“Tiểu Quất Nhi,” Giọng nói quen thuộc mà xa lạ dừng lại trong tai ta. Thoáng chốc hốc mắt của ta đã đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống ôm chăn rụt về phía sau.

Trong bóng đêm, Lý Quân Khoát nâng đầu gối, một chân quỳ lên sập, nhẹ bò vào trong tìm ta. Cánh tay dài vừa với ra đã ôm ta vào ngực.

Trên người hắn có cái lạnh phong sương, khiến cho ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Ta đ.ấ.m n.g.ự.c hắn, cắn chặt môi, nước mắt ướt nhẹp vạt áo trước của hắn.

“Tại ta, Tiểu Quất Nhi là trách ta lắm.” Lý Quân Khoát hôn lên môi ta, lời nói đứt quãng nỉ non lên tiếng, “Ta biết nàng nhớ ta, lại giận ta, bỏ mặc nàng ở Vĩnh Thọ Cung lâu như thế.”

“Nhưng mà Tiểu Quất Nhi, ta tình nguyện để nàng trách ta, cũng không muốn để nàng bị liên lụy vào mọi chuyện, chỉ mong nàng và con yên ổn, đừng bị dính vào những việc vặt quấn thân, tiền triều nhiễu loạn, hậu cung tính kế đều không cần liên quan đến nàng, đây là hạ hạ sách.”

Lải nhải không thôi, hắn giống như nói những lời âu yếm nửa năm nói cho ta nghe.

Từ giãy giụa biến thành thuận theo.

Nức nở lại vẫn nức nở.

Ta vùi đầu vào cổ hắn, cảm thấy hắn hôn lên phía sau tai ta.

“Dật lang, nhưng, nhưng vì sao đến giờ chàng mới đến” Ta khóc nức nở, vừa nói vừa nấc. Lý Quân Khoát tuy đau lòng lại bị chọc cười.

“Vì sao nàng biết ta không tới.” Hắn nói, “Mỗi đêm nàng đều ngủ sớm như vậy, ngủ say như vậy, lúc ta tới nàng cũng không biết.”

“Chỉ là, nếu không để nàng biết, Thanh Cừ lại tùy ý gọi thái giám nào đó là cha mất.

125.

Lý Quân Khoát như nguyện mà nghe Đoàn Tử gọi một tiếng “Cha”.

Cung nhân của Vĩnh Thọ Cung nhón chân mong chờ, cho rằng nương nương cuối cùng cũng phục sủng.

Nội điện chỉ có Hạnh Nhi bên trong hầu hạ.

Lý Quân Khoáng gắp đồ ăn cho ta: “Láo xược, Nếu trẫm không phải nể mặt của đại hoàng tử, làm sao có chuyện đến thăm ngươi!”

Ta dùng chiếc đũa chỉ chỉ bát canh trước mặt hắn, đẩy chén muốn uống.

“Thần thiếp, thần thiếp chỉ oán trách hai câu, Hoàng Thượng đã nổi giận lôi đình, nếu là Hoàng Thượng…”

Ta quên mất từ ngữ

Hạnh Nhi nhắc nhở: “Ghét bỏ.”

Ta cảm ơn, lại tiếp tục: “Nếu là Hoàng Thượng ghét bỏ thần thiếp như vậy, không cần phải thương hại thần thiếp, đến Vĩnh Thọ Cung làm gì!”

Lý Quân Khoát: “Được! Được lắm! Hiền Phi cấm túc lại không tu tâm, không hiểu tí quy củ nào cả!”

“...”

Ta ăn no uống no, giọng nói lại khàn khàn.

Lý Quân Khoát lau miệng cho ta, cuối cùng hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Khi đứng dậy thì tiện tay đập vỡ một chén trà.

Ta xoa bụng, nhìn theo hắn phất tay áo bỏ đi.

Quả nhiên, gần mực thì đen, Lý Quân Khoát diễn còn tốt hơn ta.

126.

Người của Vĩnh Thọ Cung vỡ mộng.

Thấy Hiền Phi không còn tác dụng gì nữa, mấy kẻ có lòng mượn hoa hiến phật, lấy chuyện ta và Hoàng Thượng cãi nhau đi tìm Lương Quý Phi lấy lòng, trèo lên cành cao.

Ta cũng không ngăn cản, hoan nghênh bọn họ đi ăn máng khác.

Trong cung ngoài cung đều truyền khắp, Hiền Phi thất sủng hoàn toàn.

Nhãn tuyến mà Diệp Dịch Vy cắm ở Vĩnh Thọ Cung cũng vì thế mà rời đi.

127.

Lý Quân Khoát đi Bảo Hoa Sơn cầu phúc, nói là để phù hộ sức khỏe của đứa con trong bụng Thục Phi.

Hiện giờ Thục Phi đang là sủng phi chạm tay có thể bỏng, Thư gia nước lên thuyền lên, có thể có dấu hiệu thay thế cho Vương gia trước kia.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Vĩnh Thọ Cung sạch sẽ, mạng lưới tình báo của ta cũng trở nên sạch sẽ.

Sau khi Lý Quân Khoát tới, Hạnh Nhi hoàn toàn xóa bỏ lệnh cấm, phụng chỉ nói hết những chuyện mới xảy ra trong cung.

Lương Quý Phi được quyền quản lý lục cung thay cho Thần Quý Phi, Thục Phi tranh chấp với Lương Quý Phi.

Ta còn thắc mắc vì sao không có chuyện của Tần Đáp Ứng, Hạnh Nhi lại tránh đi ánh mắt của ta.

128.

Khi ta gặp lại Tần đáp ứng là năm ngày sau.

Ngày hôm đó tuyết rơi mờ mịt, mà bầu trời lại trong, trên mặt đất hơi lầy lội một chút.

Khi Tần Đáp ứng tới đây, chân váy có dính chút bùn lầy.

Nàng gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn, đôi mắt trống trơn, to đến nỗi khiến cho người ta sợ hãi.

Khi nàng vào cung cũng bằng tuổi ta, nét trẻ con còn chưa hết, hiện giờ gầy đi, ngũ quan lại thanh lãnh xuất trần.

“Tỉ tỉ, lâu rồi không gặp, đừng trách muội không tới thăm tỉ.” Nàng cười, ngồi ở phía đối diện ta, “Khi tỉ tỉ bị cấm túc, muội bôn tẩu vì phụ thân, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.”

“Đến khi tỉ tỉ hết bị cấm, muội lại bị dời đến cung của Lương Quý Phi, hành động bất tiện, trì hoãn đến tận lúc này.”

Ta nói không có việc gì: “Vì sao muội lại gầy đến mức này, có phải là Diệp… Lương Quý Phi khắt khe với muội không, hay là Phủ Nội Vụ lại ăn bớt cái gì của muội?”

“Đã mời thái y chưa? Để ta gọi người chuẩn bị chút thức ăn cho muội, chúng ta cùng nhau ăn trưa.”

Ta lâu rồi không gặp người ngoài, vô cùng nhiệt tình.

Nàng giữ chặt lấy ta, ngăn lại: “Không cần phiền toái, tỉ tỉ quên là muội đã học y rồi sao.”

“Lần này bất ngờ tới chơi, chỉ là muốn nói chuyện một chút.”

Ta tròn mắt, dừng động tác lại, giơ tay bảo cung nhân ra ngoài.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 46: Tiểu Quất Nhi thì phải ngọt (Hoàn)



Tần Đáp ứng chờ trong phòng, tươi cười trên mặt mới rốt cuộc rút đi.

“Tỉ tỉ.”

“Ta đây”

“Thục Phi không có mang thai đâu!”

Nàng nói một câu như sấm sét, ta sợ tới mức muốn dán một tầng giấy niêm phong lên cửa sổ.

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, đến ngày mai có khi không còn nữa.” Nàng lộ ra nụ cười ác liệt, loại vẻ mặt này hiện tại xuất hiện trên khuôn mặt nàng, cảm thấy xa lạ quá.

Nàng nói lảng sang chuyện khác: “Lương Quý Phi không biết việc này, nàng chỉ biết bản thân mình khó có thai, tính tình càng ngày càng kém.”

“Lương Quý Phi từ thời niên thiếu đã yêu Hoàng Thượng, đã nhiều lần muốn thay thế tiên Hoàng Hậu gả vào vương phủ.”

“Nàng nói với muội đủ mọi chuyện từ thời bệ hạ còn niên thiếu, giống như đang sống trong ảo mộng do chính mình dựng nên, thêm lần trước bị mất con, nàng bị chấp niệm với việc phong hậu và sinh con vua mà điên loạn, muội cảm thấy không được tốt.”

“Sau khi tỉ bị thất sủng, nàng cho rằng với tình cảm của mình với hoàng thượng thì sẽ nhận được sủng ái, nhưng khi Thục Phi đoạt được phần sủng ái này, nàng hận Thục Phi đến ngứa răng.”

“Không có việc gì, nàng cũng từng hận ta rồi.” Ta nhún vai, “Lương Quý Phi tuy rằng hơi ngang ngược một chút, nhưng cũng không phải là hung ác, Thục Phi thông minh sẽ không chịu thiệt thòi gì.”

Ta nói như vậy, Tần Đáp ứng chỉ nhìn ta, giống như đang nghe chuyện đùa.

Nhưng nàng không nói thêm gì.

Chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Chỉ hy vọng là như thế.”

Một hồi lâu sau, Tần Đáp ứng không nói gì nữa, chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm trên bàn, nàng đứng dậy tạm biệt.

Lần này, ta còn tiễn nàng rời đi.

Nàng nắm tay ta ra ngoài, đến cửa cung mới buông ra.

Tần Đáp ứng hành lễ với ta: “Tỉ tỉ, muội nhờ người đưa vào cung một cây Quýt, nếu năm sau có quả, muội sẽ đến gặp tỉ.”

Hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, cây quýt có thể sống không?

Lại còn nói sang năm, có phải là muộn quá không?

Ta có rất nhiều câu hỏi không thể nói ra lời, chỉ có thể nhìn Tần Đáp Ứng rời đi, cho đến khi nàng biến mất trong mắt ta.

Ta nói: “Đừng chờ lâu như vậy đi, ta sẽ rất nhớ muội.”

129.

Một ngày trước khi Lý Quân Khoát hồi cung, Tần Đáp ứng chết.

Nghe đồn nàng nói gì đó chống đối Lương Quý Phi, bị đánh hai mươi trượng, m.á.u chảy đầm đìa bị nâng trở về, Lương Quý Phi lại không cho Thái Y đến chữa cho nàng.

Sau khi Lý Quân Khoát trở về, cùng Thục Phi tản bộ ở Ngự Hoa Viên, tìm thấy Tần Đáp ứng m.á.u thịt lẫn lộn trong bụi cỏ.

Nàng đã sớm không còn hơi thở nữa.

Thục Phi vì sợ hãi mà đẻ non.

Cung nhân đều nói, Tần Đáp ứng là do Lương Quý Phi hại chết.

Thái Hậu ra mặt đảm bảo cho Lương Quý Phi cũng vô dụng.

Toàn bộ trên dưới cung đều tận mắt nhìn thấy Lương Quý Phi trượng trách Tần Đáp ứng, đây chính là bằng chứng.

Mặt rồng giận dữ, Lý Quân Khoát lấy tội danh sát hại phi tần, mưu hại con vua biếm Diệp Dịch Vy vào lãnh cung.

Diệp gia, Triều đình yên tĩnh như c.h.ế.t lặng.

Thái Hậu lại bị bệnh nặng một trận, lại không nói thêm một lời cầu tình.

Ta nghe Hạnh Nhi truyền lời, Thái Hậu bị bệnh lẩm bẩm: “Đều sai rồi, sai thứ tự.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta nghe cũng hiểu.

Sai thứ tự, nếu đưa Diệp Dịch Vy vào vương phủ, cho dù c.h.ế.t thì phía sau vẫn còn Diệp Dịch Tình, Diệp gia không đến mức thua cả bàn cờ.

Nhưng ta cũng không cho là sai thứ tự.

Mà ngay từ đầu đã là sai.

Diệp Dịch Vy vẫn sẽ vì yêu mà cuồng, Hoàng Hậu nương nương vẫn sẽ vì âu sầu mà thành bệnh tật.

Chỉ cần các nàng còn ở trong Tử Cấm Thành.

130.

Vĩnh Thọ Cung lại khôi phục sự sung túc trước kia.

Đại hoàng tử biết đi, vịn vào cây quýt trong viện nghiêng ngả lảo đảo.

Thần Quý Phi được phong làm Hoàng Hậu, Thục Phi phong làm Thục Quý Phi.

Mà ta lại làm sủng phi, Lý Quân Khoát sẽ cười tủm tỉm bước vào cửa lớn Vĩnh Thọ Cung, gọi ta: “Tiểu Quất Nhi.”

Tất cả đều không có gì thay đổi.

131.

Lại thêm một năm tuyển tú.

Các phi tần mới tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu.

Ta cùng với Thục Quý Phi ngồi trên đầu.

Những người mới lúm đồng tiền như hoa, nhiều nhất cũng không quá mười bảy.

Bên ngoài Cảnh Nhân Cung cắm một chiếc gậy buộc lụa hồng, trong phòng lượn lờ đàn hương, cổ tay Hoàng Hậu quấn quanh một chuỗi Phật châu, đối mặt với mọi người đoan trang xa cách.

Không khác so với tiên Hoàng Hậu là bao, sinh mệnh của nàng cũng đang dần trôi đi.

Thục Quý Phi quản lý việc lục cung, cằm nhẹ hếch lên, nhìn mọi người.

Không có ai yêu cầu nàng phải dâng hai tay lên lấy lòng nữa, Thư gia cùng với Vương gia chiếm nửa bầu trời Tây Bắc, đối mặt với nàng chỉ còn những gương mặt tươi cười a dua.

Mà ta, vẫn là Hiền Phi.

Sủng quan lục cung, được Hoàng Thượng nâng trong lòng bàn tay, thường xuyên cùng Hoàng Thượng mười ngón tay đan vào nhau sóng vai mà đi.

132.

Tử Cấm Thành hết mùa hoa này đến mùa hoa khác nở rồi lại tàn.

Ta vẫn sẽ tìm người chơi bài cửu, chỉ là không phải người trước kia.

Ta mang thai đứa nhỏ thứ hai, đại hoàng tử từ bên ngoài viện chạy tới, đầy mặt vui sướng nói cho ta: “Ngạch nương, cây quýt có quả rồi, người nếm thử xem có ngọt không.”

“Lý Quân Khoát hiện giờ là cha rất nghiêm, bảo hắn phải ổn trọng một chút: “Ngạch nương của con hiện tại thích ăn chua, nói gì mà ngọt hay không.”

Ta muốn ăn, hắn bất đắc dĩ chiều chuộng bóc quả quýt cho ta.

Mới vào miệng ăn rất chua xót, còn chưa chính nên rất chua.

Ta nheo mắt lại, cố gắng nuốt xuống, cười nói: “Rất ngọt, ăn ngon!”

Lý Quân Khoát không nghi ngờ, tự mình nếm một miếng.

Không biết vì sao hắn ăn lại ngọt, hắn nói: “Tiểu Quất Nhi thì phải ngọt.”

133.

Hạnh Nhi nói, nhìn từ xa chúng ta giống như là một nhà ba người bình thường trên phố.

(Hết)
 
Back
Top Bottom