Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quất Nhi - Tam Mục

Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 20: Tất cả đều chưa thay đổi, mà tất cả đều thay đổi rồi



Ôn Cẩn nức nở nói: “Thái Hậu không phải là muốn ép ngươi vào chỗ chết, nàng chỉ là hơi cứng nhắc một chút, ngươi không cần phòng bị nàng quá, ngươi cần phải đề phòng những nữ nhân muốn tranh sủng với ngươi, bởi vì ngươi tồn tại sẽ là trở ngại cho các nàng.”

“Càng đừng nói là sau khi ngươi bị cấm túc, mỗi người các nàng đều nhận được ơn mưa móc, hiện giờ ngươi đã hét lệnh cấm, sẽ bá chiếm phúc phần ấy của các nàng, ngươi sẽ trở thành cái đinh trong mắt.”

Ta hỏi: “Vì thế ngươi hãm hại Lưu Hầu tuyển ư?”

“Người trong cung chính là như thế, ngươi hại ta, ta hại ngươi.” Ôn Cẩn cười khổ, nhìn lên xà nhà lẩm bẩm, “Nếu trong cung chỉ có một mình Tiểu Quất Nhi thì tốt rồi.”

“Ngươi có sợ ta không?” Ôn Cẩn đột nhiên hỏi.

“Hơi sợ một chút.” Ta ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng cùng với bụi bẩn trên mặt, “Rốt cuộc có nhiều chuyện ta chỉ nghe kể chứ chưa từng trải qua bao giờ.”

Ta không có nghĩ tới việc hãm hại lẫn nhau sẽ giống như đã rơi vào giữa hồ, nước sẽ lan đến nhiều người như vậy.

“Ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng cho ngươi c.h.ế.t một cách thoải mái.” Ta rơi nước mắt lã chã, cái từ c.h.ế.t này khó có thể nói ra, “Sẽ sắp xếp để có người chăm sóc người nhà cho ngươi.”

“Cũng sẽ… tự mình chăm sóc bản thân thật tốt.”

Ôn Cẩn rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà cười, cuối cùng nàng dập đầu ta một cái.

Ta tiễn Ôn Cẩn đi, Chu Lộc Toàn lại ở bên cạnh nói ta quá lương thiện, đối với loại người ăn cây táo rào cây sung này, cần phải nhẫn tâm hơn một chút.

Ta chỉ thành thật gật đầu, trong ánh nắng chói chang chạy đến lãnh cung.

Lãnh cung ở ngay bên cạnh Lạc Anh Các, Lưu Hẩu Tuyển nói là bị biếm lãnh cung, không bằng nói là “quay trở lại.”

Lưu Hầu tuyển nổi điên mà kêu oan, Chu Lộc Toàn nâng ta đi, nói nơi này đen đủi.

Khi Lý Quân Khoát muốn chọn người tới hầu hạ ta, thái giám tổng quản Chu Lộc Tàn hạ mình tới chỗ ta hầu hạ.

“Ta muốn nói chuyện riêng với Lưu Hầu tuyển.”

“Vậy thì nương nương phải cẩn thận, sức lực kẻ điên rất lớn, không thể để tổn thương đến ngọc thể của nương nương, nếu nương nương bị va chạm một chút, nô tài sẽ bị đánh một trận đấy!”

“Ngươi yên tâm, ta đã học được của Thần Phi mấy chiêu rồi, có thể chống đỡ được đến lúc ngươi đến cứu ta.”

Ta vẫn còn có tâm tình vui đùa, người giống như bị chia thành hai nửa.

Ta đẩy cửa vào, bị không khí đầy bụi bặm bên trong làm cho ngạt thở, liền dùng khăn tay che miệng và mũi.

Khi Lưu Hầu tuyển nhìn thấy ta, mắt hiện lên ánh sáng căm hận, xông lên bấu móng tay dài lên cánh tay của ta, điên cuồng gào thét: “Vì sao ngươi lại muốn hãm hại ta, đồ khốn nạn! Vì sao ngươi lại muốn hại ta! Ta bị oan!”

“...” Ta đứng tại chỗ, có một loại cảm giác bi thương không quay đầu lại được, đương nhiên là đối với chính bản thân ta, vận mệnh đã định sẵn rất nhiều thứ đang sụp đổ, ta nói, “Ta chưa từng hại ngươi.”

Lưu Hầu tuyển trông giống với ta, từ trước nàng xinh đẹp, ta không cảm thấy có gì chấn động, đến lúc này nàng thất vọng thê thảm, ta lại cảm giác được nhìn thấy bản thân mình sau này.

“Nhưng ngươi đã từng hại ta.” Ta nhẹ nhàng mở miệng, “Ngươi từng phao tin đồn nói ta ức h.i.ế.p và sử dụng thuật vu cổ để hại ngươi, bôi xấu thanh danh của ta, ngươi cho rằng ta khó có thể xoay người, tự cho rằng mình sẽ thay thế vị trí của ta, bởi vì Thái Hậu đã từng đảm bảo với ngươi, nếu ta thất sủng ngươi sẽ được sủng ái, cho nên tuy ngươi không phải chủ mưu, nhưng trong chuyện hãm hại ta ngươi cũng là quạt gió thêm củi.”

“Ngươi biết tất cả mọi chuyện, lại không nói ra sự thật, bởi vì đó là Thái Hậu.”

Đúng không?

Nàng giống như tỉnh táo trong phút chốc, đứng tại chỗ giống như tượng đá, cuối cùng ôm lấy mặt kêu lên một cách đau khổ.

Từ phản ứng của nàng, ta cũng đã chứng thực được phỏng đoán của mình.

Nói thật, vẫn cảm thấy có chút khổ sở.

Khi ta xoay người rời đi, nàng thê lương chất vấn: “Vì sao lại không công bằng như thế, nếu ta tiến cung trước ngươi, người được sủng ái nhất định là ta!”

Ta khép cửa lại, che đi ánh mặt trời, mặc kệ cho nàng điên khùng trong hắc ám.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nàng quá muốn trở thành ta, cuối cùng lại quên bản thân mình là ai, kể từ lúc nàng được tuyển vào cung đã là sai lầm rồi.

Trong ánh hoàng hôn ta mới chậm rãi đi về tẩm cung, bên trong ít người đi rất nhiều, chắc là Lý Quân Khoát đã giúp ta đuổi bớt những cung nhân không rõ lai lịch.

Vì thế, một cung điện lớn như vậy có vẻ quạnh quẽ vô cùng.

Cho dù thắp rất nhiều đèn vẫn cảm thấy không đủ sáng.

Ta theo bản năng gọi một tiếng Ôn Cẩn, mới nhớ ra buổi trưa nàng đã bị ban rượu độc rồi.

Khi Lý Quân Khoát vào nhà không có ai thông truyền, ta đang khờ khạo ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, nắm một nhúm tóc để chải đầu.

Hắn từ phía sau ôm lấy bả vai của ta, gáy của ta dán lên n.g.ự.c hắn.

Ta bỗng nhiên khóc không thành tiếng, giống như vô cùng tủi thân.

“Tức n.g.ự.c quá!.”

Tất cả đều chưa thay đổi, mà tất cả đều đã thay đổi rồi.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 21: Ca ca tới bảo hộ muội



65.

Bão táp lần này trôi qua, Lý Quân Khoát đã sắp xếp một số thị vệ ở xung quanh ta, trong đó ta nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.

“Nhị ca?” Ta nói mà vô cùng m.ô.n.g lung, lôi kéo cả cung nữ Phấn Nhi mới được phái tới đây để đi xem, chỉ sợ nhận sai người thì còn có người làm chứng là ta không có hành động khác người.

“Quất… Nương nương vạn phúc.”

Thị vệ kia mắt sáng răng trắng, một đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng giống như đang cười, còn không phải là nhị ca xấu xa thường xuyên trèo tường ra ngoài đi tửu lầu chơi, chân to tay to cuối cùng bẻ gãy cái tượng đất nhỏ của ta sao?

Ta kích động đến nỗi suýt nửa thì nhảy lên, quên hết cả buồn khổ lúc trước.

Ta chầm chậm đi qua đó, đi cùng với hắn ra chỗ ít người nói chuyện phiếm.

Hóa ra là Hoàng Thượng vì thấy dạo này tâm trạng của ta không tốt, cộng thêm chuyện nô tài phản chủ, hắn đã không thèm bàn bạc với ta mà điều nhị ca vào cung, năm nay nhị ca thi võ, trúng võ cử nhân, làm cho ta nở mày nở mặt. Đã quá nhiều năm ta không được gặp người nhà, vừa mới nói chuyện đã không thể nào nhịn nổi, lại lôi kéo tay áo của ca ca, bảo hắn kể thêm chuyện trong nhà, nói nhiều một chút, đỡ một chút nhớ nhung.

Hắn chiều chuộng ta, nói rất nhiều, cuối cùng không cầm lòng được, v**t v* khuôn mặt của ta: “Lớn rồi, đừng sợ hãi, ca ca tới bảo hộ muội.”

Hốc mắt của ta đỏ lên.

Đêm hôm nay Lý Quân Khoát muốn nghỉ một mình ở Dưỡng Tâm Điện, ta mang nước canh đến cho hắn, không giữ quy củ chút nào, vừa buông đồ vật ra đã ôm hắn thật chặt.

“Dật lang, ta đã từng gọi chàng là phu quân bao giờ chưa?”

Hắn nghe thấy vậy thì ôm ta vào trong ngực, đứng dậy sải bước vào điện bên cạnh.

Ngày hôm sau, cả người ta vô cùng đau đớn, đã lâu rồi không làm mạnh mẽ như vậy, xin nghỉ với Hoàng Hậu, hôm nay ở Dưỡng Tâm Điện nằm nửa ngày, thấy Lý Quân Khoát có nhiều tấu chương phải phê chuẩn, bận rộn vô cùng, ta sợ phiền hắn nên đi ra ngoài.

Cảm giác rất kỳ quái, khi ra ngoài cứ có cảm giác có người đang nhìn ta, còn sau lưng ta thì thào gì đó.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Trên đường hồi cung, ta gặp Tần Đáp ứng, đi cùng nàng một đoạn, nàng nhìn thấy ta thì giật mình: “Không phải muội bị Hoàng Thượng phạt cấm túc sao?”

Ta to cả đầu.

???

Nàng giống như khó nói: “Là… là hôm nay trong cung đều truyền tai nhau, muội cùng với một thị vệ lén lút vụng trộm, lôi lôi kéo kéo, không trong sáng, sau khi bị Hoàng Thượng phát hiện, Hoàng Thượng giận dữ, phạt muội không được phép ra cửa, cho nên hôm nay muội mới không đi thỉnh an. Chúng ta đều biết muội không phải người như vậy, nhưng… bên ngoài truyền vô cùng rõ ràng, chúng ta cho dù có mấy cái miệng cũng không giải thích nổi.

Vừa ngủ dậy một giấc… ta tư thông với thị vệ?

Nếu không đoán sai, người duy nhất có thể tư thông với ta chính là nhị ca?

Ta vội vàng phủi sạch quan hệ, không tiếc túm nhị ca đến cửa cung của Hoàng Hậu, bên trong Thần Phi và Hoàng Hậu đang nói chuyện phiếm, sau khi ta thỉnh an thì hướng về phía mọi người giới thiệu, đây là ca ca ruột của ta, nhị ca vô dụng mà cũng không phải hoàn toàn vô dụng kia của ta.

Nhị ca cho dù bận rộn vẫn ung dung sửa sang lại quần áo, hành lễ với Hoàng Hậu và Thần Phi.

Thần Tần Hòe tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Thần Phi nương nương.

Ta hăng say lo việc giải thích, không hề chú ý tới ánh mắt của nhị ca và Hoàng Hậu chạm nhau, sau này vào rất nhiều đêm khuya, khi ta bừng tỉnh thì suy nghĩ, nếu ta không mang nhị ca tới đó, nếu ta thấy được ánh mắt của Hoàng Hậu, có phải là chuyện sẽ khác đi không?

Ta không biết, bởi vì không có nếu.

66.

Nếu nói trong cung này còn có cái gì có thể làm giảm niềm vui khi ca ca tiến cung, đó là Phương Quý nhân, à, không đúng là chuyện Phương Tần mang thai.

Mấy ngày trước, Thư Đáp ứng mời các tỉ muội đến ngắm hoa, trong bữa tiệc, Phương Quý nhân không khỏe, có trạng thái nôn mửa, sau khi Thái y chẩn bệnh thì nói đó là hỉ mạch.

Thái Hậu hưng phấn đến nỗi chạy một mạch đến cung của Phương Tần, cầm tay nàng ngó trái ngó phải, vô cùng từ ái mà nói nàng có phúc khí.

Trong lời nói, giống như là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe kẻ nào đó thị tẩm mỗi ngày cũng không có động tĩnh gì.

Ta hậm hực cười, thật ra rất xấu hổ.

Phải biết rằng tần suất Lý Quân Khoát đến cung của người khác vô cùng thấp, chỉ có hai ba lần thôi, vậy mà Diệp Dịch Vy cũng trúng, có thể đúng là phúc khí rồi.

Lý Quân Khoát nghe tin, xử lý xong việc rồi thì cũng tới an ủi Phương Tần, đêm nay cũng ngủ lại trong cung của nàng.

Chúng ta cùng nhau lui ra ngoài, ta nhìn dưới ánh nến có hình hai người, trong đầu không biết vì sao hiện ra hình ảnh ba người dựa vào nhau ôm ấp, đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

“Nếu không vui, đến chỗ bổn cung ngủ đi!” Thần Phi nhìn thấy ta cô đơn, liền hỏi ta.

Cũng được, nếu ngày thường, khi buồn bã ta sẽ đi tìm Lý Quân Khoát, sẽ tìm Hoàng Hậu, nhưng hiện giờ hai người kia… đều không tìm được. Thần Phi chủ động xin ra trận, làm hộ hoa sứ giả một lần.

“Bổn cung vẫn luôn muốn biết, cơ thể của tiểu cô nương các ngươi có phải đều rất mềm không.” Nàng cong môi cười, chắc là đang đùa với ta, “Từ nhỏ bổn cung đã tập võ, lần đầu tiên thị tẩm, Hoàng Thượng ghét ta xương cốt cứng quá.” Lúc sau nàng hình như mắng gì đó, ta nghe không rõ, dù sao cũng là mắng Lý Quân Khoát.

Ta cũng hùa theo: “Hắn thì biết cái gì!”

Thái Hậu cũng biết cái gì, mang thai hay không có thể dựa vào một mình ta hay sao?
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 22: Thần thiếp tức giận



67.

Phương Tần có thai, Lý Quân Khoát về tình về lý đều phải ở bên nàng nhiều hơn, có lẽ là bị niềm vui sắp làm cha khiến cho đầu óc mê muội, mặc dù ở trước mặt ta, hắn cũng thường thường treo bên miệng sự mong chờ đối với đại hoàng tử.

Mẫu bằng tử quý đúng là chính xác, Diệp Dịch Vy nhờ vào cái bụng quý giá của nàng, ra vào Ngự Thư Phòng không bị ngăn trở nữa, lại càng thường xuyên đi được nửa đường sẽ dừng, lấy cớ không khỏe để Hoàng Đế đi thăm nàng.

Nàng cùng với Lý Quân Khoát từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không biết ở đâu nghe nói ta gọi Lý Quân Khoát là “Dật ca ca”, nàng cũng gọi như vậy, mặc dù ở trước mặt cung nữ thái giám, thậm chí là Thái Hậu nàng cũng gọi như vậy, sửa đổi tính cách ngang ngược ngày xưa, ngay cả Hoàng Hậu cũng khen nàng cuối cùng cũng thể hiện ra dáng vẻ nữ nhi ngây thơ đáng yêu.

Trái tim của một người có thể chia sẻ làm mấy phần? Ta không rõ ràng lắm, chỉ biết bên này giảm bên kia sẽ tăng, Diệp Dịch Vy nước lên thuyền lên, Lý Quân Khoát nửa tháng không lật thẻ bài của ta, bên ngoài đồn đại ta thất sủng.

Nhị ca nghe được những lời này, thay đổi phương pháp dỗ dành ta, trong cung tiện đường đi lại, hắn mang cho ta vòng tay san hô mà tẩu tẩu tự làm, mang những đồ vật quý giá mà đại ca tìm được, mang theo điểm tâm ngon miệng xinh đẹp của mẹ, cồn có cả thư từ của phụ thân.

Không ngờ ta cũng không cảm thấy khổ sở lắm trong thời kỳ này, chỉ là rất nhớ nhà thôi.

“Nếu có thể về thăm nhà thì thật là tốt!” Ta buồn bã nói, “Không biết khi nào thì có thể gặp Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng không tới, chẳng lẽ nương nương không thể tự mình đi tìm sao?” Hắn chê cười ta lớn rồi tâm tư cũng ôn nhu do dự, “Trước kia nương nương sẽ không bận tâm mấy cái đó.”

Ta chỉ cười, không nói gì.

Trước kia ta không bận tâm, chỉ là trước đó vài ngày đứng bên ngoài, nghe được Phượng Tần bảo Hoàng Thường sờ sờ động tĩnh của tiểu Hoàng Tử, ta ôm tay áo vội vàng chạy đi giống như là chạy nạn.

Hoàng Thượng không tới tìm ta, thật ra cũng không tìm những người khác.

Ta không đi tìm hắn, lại giống như là đang chiến tranh lạnh.

“Từ trước kia không có dáng vẻ của con gái, chỉ có dáng vẻ ngốc nghếch hoang dã của con trai, bây giờ bị nuôi dưỡng tinh tế một chút, lá gan cũng nhỏ đi nhiều.” Nhị ca dựa vào cửa, ta đứng bên trong cánh cửa nghe hắn dong dài, “Cho dù tình cảm có sâu nặng cũng không thắng nổi sự ngăn cách của lời lẽ thận trọng, ngay cả trong nhà người bình thường…”

Hắn đột nhiên dừng lại, mới ý thức được đây không phải là một gia đình bình thường.

Ta vẩy khăn, ngượng ngùng nói: “Nếu hắn nghĩ rằng ta muốn về nhà là đang trách hắn, giận dỗi với hắn thì phải làm sao đây?”

“Mồm miệng ở đó có tác dụng gì, muội không biết giải thích à!” Nhị ca hận sắt không thành thép.

Ta mới cảm thấy băn khoăn của mình thật sự buồn cười, vì sao chuyện gì cũng chưa xảy ra, giữa ta và Lý Quân Khoát lại có một tầng ngăn cách thận trọng chứ?

Cuối cùng, ta còn bảo nhị ca thay ta đi dò hỏi, xem hôm nay Diệp Dịch Vy có đến tìm Lý Quân Khoát hay không.

Lấy tốc độ của nhị ca, chính là tốc độ Quan Vũ trảm Hoa Hùng, mà cuối cùng kết quả lại ngang với ông lão tám mươi, ta đã sớm san bằng bậu cửa, hắn mới khoan thai trở về.

Dáng vẻ thất thần một chút, thiếu chút nữa thì đụng phải cái cây trước cửa.

“Thế nào?”

“Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm Điện, Phương Tần vừa rời đi.”

Ta ồ một tiếng rồi gật đầu, hỏi hắn là vẫn luôn ở đó sao? Sao lại về muộn như thế.

Hắn có vẻ giật mình l.i.ế.m môi, lắp bắp nói: “Đúng, đúng, còn gặp Hoàng Hậu nương nương, nàng hỏi ta về muội.”

Ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì chuyện của Phương Tần, gần đây ta cũng ít đến chỗ Hoàng Hậu, cẩn thận nghĩ quá mức nhỏ mọn, thật sự không nên.

Nhưng lúc này ta còn có chuyện quan trọng hơn, không hỏi kỹ nữa, chỉ gật gật đầu, nhấc vạt áo lên, hùng hổ mà tiến đến Dưỡng Tâm điện, cung nữ phía sau cũng không đuổi kịp ta.

Nghĩ cũng là đi thật nhanh, sét đánh không kịp bưng tai, khi Phương Tần nghe thấy tin tức, ta đã vọt vào Dưỡng Tâm Điện, nhào vào n.g.ự.c của Lý Quân Khoát.

“Tiểu Quất Nhi không phải đang giận dỗi với trẫm sao.” Lý Quân Khoát nâng ta ngồi lên đùi hắn, than thở, “Rốt cuộc cũng chịu tới gặp trẫm rồi.”

“Thần thiếp tức giận, giận ngài, giận bản thân mình.” Ta thành thật nói.

Ta giận Lý Quân Khoát ư? Giận hắn đi tìm Diệp Dịch Vy? Thật quá sức ngang ngược, quá sức vô lý, nói cho cùng, ta đang tự giận bản thân, giận cái bụng của mình không có bản lĩnh, lọt vào bẫy rập trong lời nói của Thái Hậu.

“Vì cái gì thiếp còn không có thai chứ?” Ta nói thầm, ấm ức tự trách.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Việc này vội làm sao được, huống hồ Tiểu Quất Nhi cũng vẫn là một đứa trẻ.” Lý Quân Khoát cười cười, “Nếu là nàng có con của chúng ta, trẫm lại càng vui, mang cả thiên hạ đến cho nàng và đứa nhỏ.”

Nghe xong, ta lại cảm thấy xấu hổ vì sự nhỏ nhen của mình.

“Thần thiếp không tới là vì sợ gặp Phương Thần, còn ngài vì sao không tới tìm thiếp?” Ta lại ra vẻ càn quấy của trẻ con, hỏi cung hắn.

Lý Quân Khoát nâng cằm lên, ánh mắt dừng ở một xấp tấu chương thật dày, nghiêng đầu hỏi ta, “Nàng cảm thấy là vì sao?”

Ta chỉ sợ câu tiếp theo hắn lại hỏi vì sao ta không phê tấu chương cho hắn, Bồ Tát chứng giám, khi nhìn thấy mấy cái chữ đó ta tự nhiên cảm thấy đau đầu!

Hắn thấy ta nhăn mặt lại, nhẹ giọng cười, ôm ta nói: “Về sau có chuyện gì thì không cần phải nhịn trong lòng, ta là phu quân của nàng, sẽ vĩnh viễn đứng ở bên nàng.”

Ta vừa đắc ý lại vừa xấu hổ, vùi đầu vào cổ hắn, ghé vào bên tai Lý Quân Khoát, giọng lí nha lí nhí: “Vậy thì phu quân có muốn đi cùng với ta về nhà mẹ đẻ một chuyến không?”
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 23: Phu quân, thần thiếp hồi hộp



68.

“Hoàng Thượng cũng đi ư?”

Mấy người Thần Phi mở rộng tầm mắt, rất lâu không khép miệng lại, ngay cả Hoàng Hậu cũng không lấy lại được tư thái đoan trang.

“Thật đúng là chuyện vô cùng lớn, kể từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, ngay cả những gia tộc có danh có thế cũng chưa có nhà nào tiếp giá đâu.”

Ta khờ khạo cười trộm, có loại cảm giác cáo mượn oai hùm.

Mọi người còn đang khiếp sợ, chỉ có Lạc Thường tại đã từng tiếp giá Tiên đế là than thở: “Chỉ là tiền tiêu như nước chảy!”

Ta ngay lập tức đầy mặt khiếp sợ, giống như bị cảnh cáo!

Nhà ta nghèo rớt mồng tơi!

69.

Ngày Hoàng Thượng cùng ta xuất cung, ta nghe nói Phương Tần đã ở trong cung giận dữ vô cùng, giống như muốn trút ra tất cả sự nóng nảy đã thu liễm kể từ hồi trong cung, đập nát những đồ sức và ngọc thạch.

Nhưng ta đã sớm không quan tâm đến nàng, ta cùng với Lý Quân Khoát tay trong tay ngồi trong xe, nghe tiếng tiểu thái giám ở phía trước vừa chạy vừa vỗ tay ngày càng xa.

Một tay ta nắm lấy tay áo của Lý Quân Khoát, một tay ta nhấc bức rèm lên, trộm nhìn ra ngoài.

Rời xa bốn bức tường thâm cung, bầu trời bên ngoài cung cũng rộng lớn hơn.

“Thiếp rất hồi hộp.” Ta nuốt nước bọt, làm nũng, “Phu quân, thiếp rất hồi hộp.”

Đây vẫn là lần đầu tiên ta gọi Lý Quân Khoát là phu quân ngay giữa ban ngày, ta cảm thấy hắn nắm tay ta cũng chặt hơn, hắn cúi về phía ta, ghé mắt một góc khe hở bên cạnh ta, cùng nhìn ra bên ngoài, chúng ta giống như những cặp vợ chồng bình thường, đều đã quên đi cái gì là đoan trang, cái gì là uy nghi.

“Có gì mà hồi hộp, nương tử nói cho vi phu nghe đi!” Giọng nói của Lý Quân Khoát ở bên tai ta.

Có lẽ hắn cho rằng ta hồi hộp vì đã lâu ngày không được gặp cha mẹ, sau khi thân phận thay đổi lớn có thể sẽ sinh ra sự hồi hộp này, nhưng mà…

“Ta không biết dành dụm mấy năm nay có đủ để về thăm cha mẹ lần này hay không, cha ta rất sĩ diện, nhị ca nói hắn sợ tiếp giá quá qua loa thì mất mặt ta, còn nói cho dù phải vay tiền cũng phải làm thật long trọng.”

Ta không cần thầy dạy cũng hiểu mà than thở, nhưng cũng là nói thật.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lý Quân Khoát phì cười, nhỏ giọng mắng ta “Nhóc con”: “Làm sao có thể để nhạc phụ tiêu tiền được, càng không thể để Tiểu Quất Nhi phải tốn tiền, nếu không trẫm lại bị nàng lạnh nhạt bao lâu chứ? Đã sớm chuẩn bị tốt cho Tần ái khanh rồi, nàng đừng lo lắng, chỉ cần vui vẻ là được.”

Trước mắt ta sáng ngời, giống như vừa được ăn mứt hoa quả, chui vào lồng n.g.ự.c của Lý Quân Khoát, gặm gặm lên cằm hắn, giống như con mèo, hàm răng nhòn nhọn chạm vào đó nhưng không hề tạo dấu ấn.

Lý Quân Khoát nuốt nước bọt, đè đầu ta lại, giọng trầm trầm nói: “Bản lĩnh lớn rồi, còn biết náo loạn nữa.”

Kể từ lúc xuất cung, ta từ Khánh Tần thành Tần Kết, Lý Quân Khoát từ Hoàng Đế biến thành tướng công của ta.

Đây là của hồi môn tới muộn nhiều năm.

70.

Nhị ca phóng ngựa đi qua bên cạnh kiệu, nhắc chúng ta đã tới rồi.

Lúc này là chạng vạng, Tần phủ giăng đèn kết hoa, không chỉ có cha mẹ ta, đại ca đại tẩu đang đợi, mà còn có ít bà con xa thân thích ở kinh thành đã không liên hệ từ lâu cũng tụ tập lại đây, giống như chó sói ngửi thấy mùi thịt.

Một gia đình nhỏ bé lúc này giống như một con sâu trăm chân khổng lồ.

Ta sửa lại vạt áo cho Lý Quân Khoát, hắn chỉnh lại bộ diêu cho ta, chúng ta nhìn nhau cười, nắm tay nhau ra ngoài.

Chỉ còn cách mọi người một ngọn đèn dầu leo lét, ta cùng với mẹ nhìn nhau, cả hai bên đều đỏ mắt.

Lễ nghi tiếp giá rườm rà, Lý Quân Khoát chuyến này là vì muốn đi cùng với ta, tất nhiên không muốn lẫn lộn, sau khi xong xuôi mọi chuyện, hắn sai người “mời” những người không liên quan đi.

Chờ đến khi chỉ còn người một nhà, cha mẹ ta vẫn còn hơi câu nệ một chút.

Chỉ có cháu trai nhỏ của ta không sợ gì, khỏe mạnh kháu khỉnh mà chạy qua gọi Lý Quân Khoát là “Dượng”

Lý Quân Khoát cười đến nỗi nheo đôi mắt lại, sờ sờ đầu đứa nhỏ, sau đó khom người gọi cha mẹ ta: “Nhạc trượng, nhạc mẫu.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt của cha ta hiện lên sự bất ngờ, sợ hãi, cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm mà an tâm, người nhìn ta một cái thật sâu.

Giống như là đang rưng rưng, so với năm ấy ta tiến cung, cha mẹ đều già đi rất nhiều, tóc đã bạc một nửa, khóe mắt cũng toàn là những nếp nhăn u sầu.

Ta đi tới một nơi “không thấy mặt trời”, vốn tưởng là cả đời sẽ không gặp nhau nữa, không ngờ…

Những lời nói và việc làm của Lý Quân Khoát, không nghi ngờ đã khiến bọn họ yên tâm nhiều.

Ta cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc với họ, lúc này ta không còn muốn nghĩ đến các nữ nhân như hoa nở rộ trong cung nữa, ta chỉ muốn ở trong ngôi nhà nhỏ này, ở bên cạnh những người thân thiết này.

Ta rất khỏe mạnh, tuy không phải là hạnh phúc nhất, nhưng ta vui vì có một phu quân yêu thương ta.

Cha mẹ, đại ca, yên tâm đi!
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 24: Hình như là hỉ mạch



71.

Ta cùng với người nhà đã mấy năm không gặp nhau, kể lể việc nhà cho nhau nghe còn chưa hết chuyện, tiểu thái giám bên ngoài phòng đã giục ba lần.

Đợi đến khi trời tối đen, chúng ta mới lưu luyến mà tách ra.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, ta cùng với Lý Quân Khoát vừa mới bước ra cửa phòng, tiếng sấm vang lên ầm ĩ, tiếp theo là trời mưa tầm tã.

Thấy hai mắt cha mẹ lại hơi đỏ lên, không màng mưa lớn, khăng khăng muốn tiễn ta đi, ta ở bên cạnh cũng đau lòng, nước mắt cứ thế rơi lã chã, rơi lên mu bàn tay của Lý Quân Khoát.

Hắn cúi đầu nhìn ta: “Ở thêm một đêm cũng không sao, trẫm cũng lâu rồi chưa xuất cung, nhân tiện ở đây với nàng.”

Hai mắt ta lại tỏa sáng, quy củ gì cũng quên hết, ra vẻ con gái e thẹn lí nhí hỏi: “Được không?”

“Nếu là nương tử muốn, vi phu làm sao có thể không đồng ý.” Hắn cong mi, dùng lòng bàn tay mềm nhẹ mà lau đi nước mắt trên khuôn mặt ta, cười nói, “Ai bảo Tiểu Quất Nhi rơi nước mắt chứ!”

Cha mẹ không nghĩ là chúng ta sẽ ngủ lại, nhất thời hoảng sợ, cha ta giống như một đứa trẻ, vội vàng đến mức chạy loanh quanh, chỉ sợ chậm trễ đến Thánh Thượng.

Sợ bọn họ không tự nhiên, Lý Quân Khoát đuổi thái giám và cung nữ ra ngoài, giống như “con rể tới nhà”, thu liễm quân uy, vô cùng khiêm tốn.

Cuối cùng chúng ta ở lại “Khuê phòng” mà mẫu thân để riêng cho ta, thật giống như hồi ta còn là một đứa trẻ “mải chơi quên đường về”, muốn lưu lại chút hồi ức, cuối cùng lại thành toàn cho ta và Lý Quân Khoát.

Đồ vật của ta hồi ở huyện thành đều được bày trong phòng, Lý Quân Khoát ngắm nhìn rất chăm chú.

“Nhìn đã thấy từ nhỏ nàng đã không thích đọc sách rồi.” Hắn nhìn vài dòng chữ xiêu vẹo cùng với mấy bài thơ kém cỏi của ta, thỉnh thoảng lại xì một tiếng, rõ ràng là đang cười nhạo ta.

Nhiều đồ vật của ta như thế muốn cho hắn xem, hắn lại chỉ nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của ta để trêu ghẹo.

Ta thẹn quá hóa giận, bẻ đầu hắn nhìn về phía ta: “Không được xem nữa không đường xem nữa! Chàng không có việc gì khác để làm hay sao?”

Hắn ôm lấy eo ta, hơi thở thổi lên n.g.ự.c ta, ta cảm thấy cánh tay của hắn dùng thêm chút lực, chúng ta tiến đến gần nhau hơn.

Hắn trầm giọng hỏi: “Có thì có, chỉ sợ nàng xấu hổ.”

Trong ánh mắt giống như lửa muốn đốt cháy cả căn phòng, ta bị nóng đến đỏ mặt, ánh mắt hỗn loạn, nhẹ nhàng đẩy hắn, dỗi nói: “Nói gì thế, thật khó hiểu!”

Lý Quân Khoát cười, trực tiếp bế ta lên, khi ta vừa kêu lên một tiếng sợ hãi thì cảnh cáo: “Phòng của nhạc phụ nhạc mẫu ở ngay bên cạnh, không trống trải như ở trong cung…”

Một đêm xuân sắc, hắn giống như hưng phấn hơn bình thường, mà ta lại bị dọa đến nỗi sửng sốt hồi lâu, vài lần muốn kêu lên lại không dám, chỉ có thể nhịn mà cắn lên bả vai của Lý Quân Khoát.

Bởi vì quá sức hoang đường, ngày hôm sau cho dù cả người nhức mỏi, trời chưa sáng ta đã ăn mặc chỉnh tề, giả vờ nghiêm túc vô cùng, trong ánh mắt của Lý Quân Khoát và sự vui mừng của cha mẹ vì “con gái đã lớn”. Cuối cùng ta cũng thuận lợi hồi cung.

72.

Thể diện của Khánh Tần thật lớn, cậy sủng mà kiêu, sau khi thăm nhà thì lấy cớ thân mình không khỏe, cự tuyệt thị tẩm ba lần.

Nhiều lần sập cửa vào mặt hoàng đế, bắt hắn phải chịu phạt đứng ở cửa cung.

Thấy Thái Hậu cũng không ngồi yên được, nàng mới không tình nguyện mà để lại một khe cửa nhỏ.

Lý Quân Khoát chui qua khe cửa kia, giống như mèo trộm mỡ, cũng không giận, nhanh như chớp mà chui vào.

Khánh tần thật lớn thể diện, cậy sủng mà kiêu, thăm viếng hồi cung sau thế nhưng lấy thân mình không dễ chịu, cự tuyệt thị tẩm ba lần.

Sau khi vào, Lý Quân Khoát thường muốn ở chung với ta.

Hắn ôm ta: “Nếu trẫm không phải là Hoàng Đế, sớm gặp được nàng, ở thôn quê kết vòng hoa cho nàng, ở trên lớp học thì chép sách cho nàng, cuối cùng, chờ nàng cập kê thì tam môi lục sính cưới nàng trở về, như thế thì tốt biết bao nhiêu!”

Ta nghe thấy thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi cảm thấy xa xăm không với tới.

Vì thế ta cũng ôm hắn, an ủi nói: “Có thể gặp được đã rất tốt rồi!”

Chúng ta không thể tham lam, cần biết đủ mới có thể lâu dài.

73.

Có lẽ là ta nhờ có tâm trạng thoải mái.

Khi Phương Tần mang cái bụng to rêu rao khắp nơi, ta buồn nôn trước mặt mọi người.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Phương Tần cho là ta cố ý làm nàng mất mặt, phùng mang trợn mắt chỉ tay vào ta.

May mà Thần Phi đập vào móng vuốt của nàng, lạnh lùng nói: “Ai thèm đối nghịch với ngươi, loại người lòng dạ hẹp hòi, không nhìn thấy Tiểu Quất Nhi thật sự khó chịu hay sao?”

Hoàng Hậu vốn dĩ đang nhắm mắt giả bộ “đã chết”, vừa nghe nói ta khó chịu thì mở to mắt, cau mày tuyên thái y.

Lạc Thường tại là con gái của thái y, hiểu một chút y thuật, tự ý bắt mạch giúp ta trước, sửng sốt nửa ngày, sau đó lại kiểm tra lại một lần.

Lúc này, ta đã bớt khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của nàng, ta tự nhiên cảm thấy chỗ nào cũng đau.

“Muội bị bệnh nặng ư?” Vẻ mặt ta giống như đưa đám.

“Nói vớ vẩn!” Thần Phi mắng vào mặt ta.

“Không phải…” Lạc Thường tại dưới ánh mắt của tất cả mọi người nuốt nước bọt, “Tần thiếp y thuật không giỏi lắm, cái này… hình như là hỉ mạch!”
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 25: Đứa bé ngốc!



74.

Ta mang thai, được cả một đám người yến yến oanh oanh đưa về cung, cho đến khi Thái y quỳ xuống đất chúc mừng ta còn chưa phản ứng lại.

“Hoàng Thượng vạn phúc!”

Đám cung nữ thái giám ở cửa vui mừng thỉnh an, ta mới như vừa tỉnh mộng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng Hậu đứng lên.

Mọi người thỉnh an, chỉ có mình ta đứng đó.

Đương nhiên lúc này Lý Quân Khoát cũng không để ý mấy nghi thức xã giao đó, hắn vội đi về phía trước, nắm lấy tay ta, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ.

“Tiểu Quất Nhi!” Lý Quân Khoát đầy mặt vui sướng, hắn vừa hạ triều đã chạy vội tới, mũ mão cũng hơi hỗn độn một chút, giống như một đứa trẻ.

Các tỉ tỉ thức thời rời khỏi phòng.

Hốc mắt của ta đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.

Bổ nhào vào lòng n.g.ự.c của Lý Quân Khoát, ta vừa chỉ vào bụng, một bên nghẹn ngào nói: “Nơi này có một đứa nhỏ.”

“Chúng ta có con rồi!” Giọng nói của Lý Quân Khoát cũng run rẩy: “Con của chúng ta.”

Tuy nói không có con, chúng ta vẫn yêu nhau như cũ, nhưng khi đứa nhỏ này bắt đầu lớn lên trong cơ thể của ta, mọi thứ vẫn thay đổi.

Thật giống như chúng ta là hai người hoàn toàn không liên quan với nhau, được một đôi tay non nớt dắt lên, phía trước chúng ta là người yêu, lúc này chúng ta lại trở thành người nhà.

“Thật tốt, có con thật là tốt quá!”

Ban đêm, bàn tay nóng rực của Lý Quân Khoát vỗ lên bụng ta, giống như truyền công ở trong tiểu thuyết thần tiên, nói phải truyền cho hài tử một chút long khí trong thiên địa.

“Tiểu Quất Nhi!” Hắn lại gọi ta, nỉ non bên cổ, ẩm ướt, ngứa ngáy, khiến cho ta mặt đỏ tim đập, hắn lẩm bẩm gọi tên ta, khen ta, rất nhiều lần.

Da mặt của ta cho dù có dày, cũng không chịu nổi sự mãnh liệt này của hắn.

“Dật lang, chàng cũng không phải là lần đầu làm cha, có thể đừng…”

Có thể đừng ngốc nghếch như thế, ta lần đầu làm mẹ cũng không đến mức đó đâu!

Đương nhiên là ta chưa nói, chỉ trở mình, dùng tay che miệng của hắn, mổ lên mu bàn tay mình một cái.

Chụt một tiếng.

“Được rồi được rồi, Tiểu Đoàn Tử cùng với Tiểu Quất Nhi đều phải ngủ rồi, cha dỗ dành một chút được không?”

Ta làm nũng, nheo mắt cười nhìn hắn.

Rốt cuộc hắn cũng im miệng, nhẹ nhàng cẩn thận mà vỗ phía sau lưng ta, một lúc lâu sau không nhịn được hắn mới nói.

“Nếu là con trai, trẫm sẽ lập hắn làm Thái Tử, nếu là con gái, trẫm sẽ khiến nàng trở thành công chúa tôn quý nhất.”

Lời hứa này quá nặng, ta bị dọa đến kinh hãi.

Công chúa còn được, Thái Tử… liên quan đến nền tảng quốc gia đó!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lý Quân Khoát là người có bản lĩnh lớn, chỉ là ta… ta từ nhỏ đến lớn chưa có ai khen ta thông minh cả, chỉ sợ…

Ta bối rối hỏi: “Nếu mà con trai của chúng ta không thông minh giống như thiếp thì phải làm sao?”

“Vậy thì làm một vương gia nhàn tản, trẫm cũng sẽ trải một con đường bằng phẳng cho nó!”

Hắn cười khẽ, giống như cảm thấy trả lời như vậy thì không được tốt lắm, lại bổ sung: “Tiểu Quất Nhi là cô gái thông minh nhất mà trẫm từng gặp.”

Phải thế mới được chứ!

75.

Tính toán một chút, đứa bé này mang thai vào khoảng thời gian về thăm nhà, sau khi Lý Quân Khoát biết được thì phong thưởng rất lớn cho Tần gia.

Thái Hậu cũng triệu ta qua đó, sắc mặt vừa đỏ vừa đen, dáng vẻ vừa vui lại không ra vui.

Sau khi nhìn chằm chằm ta nửa ngày, đầu ngón tay v**t v* ở thành cốc, một lát sau mới khó xử mà mở miệng: “Dạo này có thoải mái không? Ngươi nhỏ tuổi, lại là lần đầu mang thai, thời gian đầu là khó khăn nhất, trong cung của ngươi lại không có cô cô nào ổn trọng, để ai gia bảo Hoàng Đế đưa đến chỗ ngươi một người hiểu chuyện.”

Đã mở miệng rồi, câu nói tiếp theo cũng không khó nói, càng nói càng nhanh, càng nói càng nhiều.

“Ngươi là có phúc, đứa bé này Hoàng Thượng coi trọng, ai gia cũng coi trọng, ngươi yên tâm.” Nàng nói, “Ngươi tiến cung từ nhỏ, ngày thường tham ăn thì không sao, đã có thai rồi thì ăn uống hàng ngày phải hết sức cẩn thận, phi tần trong cung của Hoàng Đế ít, phần lớn là dễ đối phó.”

Dũng đúng là phần lớn, chỉ có mỗi một người không dễ đối phó chính là Diệp Dịch Vy.

“Hoàng Hậu sẽ lo liệu cẩn thận, ngươi an tâm dưỡng thai là được.” Nàng xua xua tay, “Hoàng Đế muốn cho ngươi thăng phi, ai gia cũng đồng ý, chủ là hiện tại thì không tốt, chờ sang năm hạ sinh long duệ, lại thăng phi cho ngươi.”

Thật ra những lời này của Thái Hậu đã coi là chân thành.

Rốt cuộc trong cung có Diệp Dịch Vy, nàng sắp lâm bồn, lòng dạ lại hẹp hòi, nghe nói mấy ngày trước khi nghe tin ta mang thai thì tức giận đến mức bị đau bụng, lúc này cái gì nổi bật cũng bị ta cướp mất, tức giận đến xảy ra chuyện gì không còn long mạch nữa cũng khó nói chuyện với An Quốc Công

Thật ra ta không cảm thấy có gì ấm ức, dù sao có thăng phi hay không thì cũng không có gì thay đổi.

Nhưng thái độ của Thái Hậu đối với ta, không lạnh nhạt với ta, còn tốt hơn cả việc thăng phi.

Đôi mắt ta nhìn quanh, giống như là vừa mới ăn vụng mật, cười ngây ngô.

Nàng nhìn ta cái gì cũng không hiểu thì cười, thở dài, lại xua tay giống như thật đau đầu, tự nhủ lẩm bẩm: “Đứa bé ngốc, cả ngày không biết vui cái gì, cũng không biết Hoàng Đế thích ngươi chỗ nào, haizz”.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 26: Mấy thứ đó trẫm đều có



Ta nhận phong thưởng rồi lui ra ngoài.

Trên đường hồi cung, ta gặp Thư Lan Âm, cũng chính là Thư Đáp ứng đến tìm ta.

“Khánh Tần tỷ tỷ vạn an, muội đến để chúc mừng.”

Nàng thích cười, trên mặt vẻ thông minh lanh lợi, ta cùng nàng lại chưa có giao tiếp nhiều, cũng chưa từng có mâu thuẫn với nhau, nàng hiền lành, trong cung cũng có rất nhiều người chịu ơn của nàng, ngoài Thần Phi không biết vì sao ghét nàng, hình như mọi người đều ở chung rất tốt với nàng.

Nàng cả ngày quanh quẩn giữa đám nữ nhân, dáng vẻ tự đắc, cũng chưa từng để ý đến ân sủng.

“Thư muội muội,” Ta chào hỏi với nàng, cùng vào cung.

Tiểu thái giám phía sau nàng, mỗi người ôm trong tay một cái rương gỗ nhỏ, nối đuôi nhau đi vào.

“Muội muội không có bản lĩnh gì, may mà ca ca nhà muội thích vơ vét mấy đồ vật khắp mọi ngơi, ta nghĩ tỉ tỉ có đại hỉ, không mời cũng tự đến tham gia náo nhiệt, dính một chút không khí vui mừng.” Nàng sốt sắng nói, “Đây là tượng Quan Âm được một vị cao tăng ở Giang Nam tìm thấy, chỗ của hắn cầu nhân duyên cầu con nối dõi vô cùng linh nghiệm, còn có cái vòng tay này, cũng là huynh trưởng đào được hồi xuôi nam, chạm trổ rất tinh tế, khắc toàn thạch lựu, nhiều tử nhiều phúc, mang đến may mắn…

Nàng nói rất nhiều, đôi mắt ta cũng hoa cả lên.

Ta chưa từng thấy nhiều đồ vật như vậy, làm sao nàng có thể mang nhiều đồ vật như thế tiến cung nhỉ?

Một hồi lâu sau, nàng nhìn ta ngơ ngác thì đột nhiên ngừng câu chuyện, ngại ngùng hỏi: “Có phải muội ầm ĩ quá hay không?”

“Không phải đâu!” Ta vội lắc đầu: “Lòng tốt của muội ta xin nhận, chỉ là mấy thứ này ta cũng không dùng đến.”

Ta chỉ sợ là vô sự hiến ân cần, không phải là có thành kiến gì với Thư Đáp ứng, đã tiến cung mấy năm rồi ta cũng nên biết cảnh giác một chút.

Người khác tự nhiên nhiệt tình như vậy, nhất định là phải có gì đó cần đến cầu mình.

Ta nói thẳng: “Muội muội tới đây tìm ta, không phải là chỉ vì đưa mấy đồ vật này đấy chứ?”

76.

Thư Lan Âm biết tính tình của ta, dự đoán ta là người thẳng thắn có gì nói nấy, nhoẻn miệng cười nói: “Muội tới không phải vì cái gì, nói ra cũng xấu hổ, Thần Phi nương nương có chút hiềm nghi với muội, tuy muội không biết vì sao mà có, nhưng cũng không nên luôn luôn khó chịu với nhau như thế, cho nên…” Nàng thu mắt, giống như đang xấu hổ, “Tỉ tỉ từ trước tới nay đối xử hiền lành với mọi người, muội chỉ muốn cầu xin tỉ tỉ làm người giải hòa, trước mặt Thần Phi nương nương nói một chút lời hay về muội.”

Nàng nói: “Tỉ tỉ đang mang thai, tất nhiên là Thần Phi nương nương ở trước mặt tỉ sẽ có thể thu liễm một chút tính tình.”

Một việc dễ làm như vậy, thế mà….

Ta đẩy quà tặng trở về: “Thần Phi tỉ tỉ, tính cách ngay thẳng, ngươi nghĩ nàng khắc nghiệt thì hãy nói chuyện thành thật với tỉ ấy, nếu ta nói thì có thể sẽ không có hiệu quả lắm đâu!”

Rốt cuộc, năm đó ta đã từng bị nàng mắng, tự nhiên biết Thần Phi vô cùng lo lắng quan tâm, thật ra là miệng cứng tim mềm.

Hơn nữa, chỉ có vài lời nói, lại thu hậu lễ như vậy, có vẻ ta giống như kẻ tham tiền, cha ta từ nhỏ đã dạy vô công bất thụ lộc (19), khi người khác hối lộ nịnh nọt, hắn không cả chạm vào, cũng dẫn tới năm đó nhà ta vì thanh liêm mà rất nghèo túng.

Thư Lan Âm thấy ta không nhận cũng không cưỡng cầu, chỉ chọn vài món đồ thú vị đưa cho ta, nói hai câu cát tường rồi mới rời đi.

Chân trước nàng vừa mới đi, Lý Quân Khoát sau lưng đã tới, phong trần mệt mỏi, còn mang theo cả ngự y.

“Đồ vật đều kiểm tra kỹ.” Hắn hạ lệnh, lại nhìn kỹ từng đồ vật trên bàn.

“Ngài khẩn trương quá nha!” Ta cười ha ha.

Hắn ôm ta, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi ta, cuối cùng lại cẩn thận đặt tay lên trên bụng bằng phẳng của ta: “Con của chúng ta, không thể có bất kỳ sơ suất nào!”

Hắn nói: “Tiên đế rất nhiều phi tần, nhưng lại ít con nối dõi, chính là bởi vì trong hậu cung tranh đấu gay gắt, hại không ít tính mạng con vua, cái đầu nhỏ này của nàng không thể nghĩ được có bao nhiêu người coi nàng là cái đinh trong mắt đâu. Không thể không phòng bị người khác được, về sau đừng nhận linh tinh đồ vật của người khác.”

Hắn không nói ta cũng biết.

Dù sao thì hồi Lý Quân Khoát mới đăng cơ, hậu cung cũng là muôn hoa đua thắm khoe hồng, tuy hắn không hay tới hậu cung, nhưng hậu cung lại không bởi vì hắn vắng mặt mà vắng vẻ, mấy năm đó cũng có người sinh non, đẻ non, thậm chí là chuyện phi tần đột tử.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nổi tiếng nhất là… Thần Phi bị đầu độc dẫn tới thai c.h.ế.t trong bụng.

Sau đó, kẻ hại nàng bị biếm lãnh cung, Thần Phi một người mang roi xông vào, khi ra tới nơi thì đầy người đều là máu.

“Chàng yên tâm, thiếp lại không có ngốc.” Ta an ủi, trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại không tha người mà hỏi: “Vậy chàng có để ý đến Phương Tần như vậy không?”

“Nàng ta thông minh, cũng có người che chở rồi!” Lý Quân Khoát nói, “Nhưng Tiểu Quất Nhi quá ngốc, trẫm phải giám sát chặt chẽ một chút.

Lời này không lưu chút mặt mũi nào cho ta, ta cũng không biết nên giận hay nên cười.

Cuối cùng Thái y tới đây nói đồ vật đều tốt, không có vấn đề gì cả.

Nhưng Lý Quân Khoát vẫn ném đồ vật vào nhà kho.

Hắn nói: “Mấy thứ đó trẫm đều có!”

Nghe giống như là đang ăn dấm, ta cười hì hì sờ bụng, trong lòng nói với đứa nhỏ còn chưa thành hình, cha của con giống Hoàng Đế chỗ nào chứ, rất giống với một tên nhà giàu mới nổi, cũng không biết là hai mẹ con ta ai được nhờ ai nữa.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 27: Muội tin Lạc thường tại



77.

Gần đây, các cung nữ thường dùng một loại hỗn hợp hương liệu thêm cánh hoa để nhuộm móng tay.

Mùi hương thoang thoảng bám lên đầu móng tay nhỏ dài, giống như hoa tiên thành tinh.

Có vài phi tần cũng cảm thấy thú vị, cũng bắt đầu nghiên cứu. Lạc Thường tại am hiểu y thuật, cũng hiểu về hương liệu, nghiên cứu rất kỹ càng, nghe nói mùi hương của nàng có thể khiến cho bướm bay vào phòng.

Ta tò mò c.h.ế.t mất, chỉ tiếc là sau khi cái thai lớn một chút, ta bị nghén quá khủng khiếp.

Thức ăn mặn không ngửi được, đồ ăn ngọt ngấy có mùi hương hoa cũng không chịu được, cả ngày đều kêu đó, khiến cho Ngự Thiện Phòng cũng rối loạn, Hoàng Đế lại còn thúc giục, nói: “Người khác mang thai đều mập lên, vì sao đến lượt Khánh Tần lại gầy như thế, nhất định là tại Ngự Thiện Phòng không để ý, phải phạt.”

Tuy là Hoàng Đế nói hơi tàn nhẫn một chút, nhưng lại không thực sự trách phạt, nhưng khiến cho đám nô tài hoảng loạn, vô cùng sợ hãi.

Vì thế, người trong cung của ta đều đặc biệt nhất, đừng nói ngón tay có mùi thơm, ngay cả trên đầu cũng không dám cài hoa, nhìn qua thì sẽ cho rằng người trong cung của ta quá nghiêm ngặt.

Mỗi lần ăn cơm, một đám người khổ sở nhìn chằm chằm ta, giống như tú tài ở trường thi nhìn thấy đề bài là Kim Bình Mai, không biết phải nghĩ thế nào.

Mà ta cũng ăn cẩn thận, chỉ sợ mình bị nôn, mình không khó chịu mà đứa nhỏ có khả năng thừa nhận kém đã khóc rồi.

Ngay khi ta vừa giơ đũa do dự, người trong cung Lạc Thường tại tới, nói là Lạc tường tại sẽ tổ chức tiệc trà vào buổi chiều, khoe sơn móng tay “thất truyền đã lâu” mà nàng mới nghiên cứu ra được.

Ta nhăn mặt lại, đồ tốt, ta muốn đi xem, nhưng mà…

Ọe!

Một đám người phi lại vỗ vỗ sau lưng ta.

Chân tay luống cuống, vẻ mặt ta đau khổ từ chối: “Đi không được, bổn cung… Ọe!”

78,

Chiều hôm đó, ta nghĩ là mọi chuyện bình thường, nhưng một giấc mộng mới mơ được một nửa thì Thần Phi đã vọt vào trong phòng ta.

Lạc Thường tại bị bắt.

Tội danh là mưu hại con vua.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta khiếp sợ vô cùng, ngồi ở đó sửng sốt trong chốc lát mới có thể bình tĩnh lại, cầm tay Thần Phi hỏi chuyện: “Lạc tỉ tỉ đã làm gì?”

“Đầu độc.” Thần Phi sắc mặt không vui, có thể là nhớ tới những gì nàng đã từng trải qua, “Diệp Dịch Vy đã được mang đến cung của Thái Hậu.”

Thái Hậu để ý nhất là con vua, ta có thể nghĩ ra là Lạc Thường tại đã bị bắt giam tại chỗ, khó có thể giải oan.

Thần Phi tóm tắt tình hình lúc ấy cho ta.

Lạc Thường tại tổ chức tiệc trà, xuất phát từ lễ tiết nên thiệp mời đưa cho tất cả các phi tần trong cung, trong đó có cả Diệp Dịch Vy.

Vốn tưởng là nàng sẽ không tới, nhưng nàng vẫn mang theo bụng to mà tới.

Chỉ sau một chén trà nhỏ, Diệp Dịch Vy bỗng nhiên ôm bụng, kêu đau ầm ĩ. Hoàng Hậu nương nương hoảng loạn truyền thái y, Diệp Dịch Vy xuất huyết một chút,nhưng cũng may từ trước tới giờ cơ thể nàng mạnh khỏe, thai nhi cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà nàng một mực chắc chắn có người hại nàng, giữ lại tất cả những phi tần tham gia tiệc trà ở ngự hoa viên, không ai được đi đâu.

Thái Y Viện đi kiểm tra, tra ra trong trà của Lạc Thường tại có độc, tuy lượng chất động rất ít, nhưng lại vô cùng bất lợi với phụ nữ có thai, nếu cơ thể yếu đuối một chút thì có thể gây ra sẩy thai.

Lạc Thường tại chật vật bị cung nhân của Diệp Dịch Vy đẩy ngã trên mặt đất, nước mắt đầy mặt mà lắc đầu nói không có.

Nhưng sau khi nghe tin, Thái Hậu làm gì có chuyện nghe lời giải thích của nàng, thiếu chút nữa thì đánh c.h.ế.t nàng tại chỗ, may mà nhờ có Hoàng Hậu ra mặt điều đình, chỉ tạm giam Lạc Thường tại mà thôi.

“Lạc tỉ tỉ sẽ không hạ độc.” Ta mếu máo, không do dự chút nào mà đứng về phía Lạc Thường tại, cũng không phải vì ta có ý kiến gì với Diệp Dịch Vy, chỉ là Lạc Thường tại đã ở chung với ta nhiều năm, “Muội tin tỉ ấy.”

79.

“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, đồ ngốc.” Thần Phi thu mắt, buồn bã nhớ lại, “Con của bổn cung còn không phải là bị người thân cận nhất hạ độc mà không còn hay sao?” Nhưng nàng cũng không định tội cho Lạc Thường tại, chỉ cầm tay ta, mỉm cười nói, “May mà muội không đi!”

Trước kia ta ăn nhiều, thân thể cường tráng, dạo này nôn nghén nhiều quá, ngoài bụng ra thì chỗ nào cũng gầy, rốt cuộc cũng có thể đứng vào hàng mỹ nhân.

Ta mở to mắt, ngập nước nhìn về phía Thần Phi: “Muội phải làm thế nào mới có thể giúp được Lạc tỉ tỉ?”

“Không được giúp.” Thần phi trầm giọng nói: “Ta tới tìm muội chính vì việc này, muội biết sau khi tỉnh lại Diệp Dịch Vy đã nói cái gì đầu tiên không?”

Ta làm sao biết được.

Ta có phải thần tiên đâu.

“Nàng nói, nhất định là Tần Kết sai bảo sau lưng, nàng sợ ta sẽ sinh hoàng trưởng tử nên cố ý thiết kế âm mưu hại ta, nếu không vì sao nàng có thể không tới?”

“Vớ va vớ vẩn!” Ta bực mình mà mắng nàng.

“Muội có đầu óc này thì tốt rồi.” Thần Phi an ủi ta, “Hoàng Thượng đã đảm bảo cho muội, không kinh động đến muội, nhưng bởi vì muội là người duy nhất không chịu ảnh hưởng, vì thế không thích hợp để ra mặt để cầu tình cho Lạc Thường tại, đây là Hoàng Hậu đề nghị, mà… Lạc Thường tại cũng đề nghị.”

Ta lúng ta lúng túng, cũng không biết chính mình ồ lên một tiếng.

Trước khi Thần Phi đi, ta bỗng nhiên cầm lấy tay nàng, “Vậy thì… Lạc tỉ tỉ sẽ không có việc gì chứ?”

Thần Phi cười vô cùng miễn cưỡng: “Rất khó.”
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 28: Ta muốn gặp Hoàng Thượng



80.

Lý Quân Khoát sấm rền gió cuốn, điều tra một ngày hạ độc như thế nào.

Cung của Lạc Thường tại bị lục soát, một thị vệ bắt được một cung nữ bên người Lạc Thường tại, nàng từ cửa sau ôm một bao lớn Hàn Thạch Hoa, bị bắt ngay tại chỗ.

Cung nữ nói, khi đó Lạc Thường tại dùng để nhuộm móng tay.

Thái y lại đi xem xét móng tay của các cung nữ, phát hiện một số vật liệu lưu lại màu sắc ở trong thuốc nhuộm móng tay tương khắc với Hàn Thạch Hoa, nếu để cạnh nhau sẽ gây ra độc tính, phát ra mùi hương, sẽ ảnh hưởng đến thai phụ.

Lạc Thường tại chuẩn bị trà bánh trộn lẫn sữa dê, thứ này là một đồ ăn có tính chất xúc tác, ba thứ trộn lẫn với nhau dẫn tới Phương Tần bị đau bụng tại chỗ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Quá trình phá án vô cùng thuận lợi, thái y thẳng lưng đi ra khỏi cửa, giống như ngày mai có thể đi nhậm chức ở Đại Lý Tự.

“Thật kỳ lạ.”

Hạnh Nhi hầu hạ ta tắm gội, trong cung không có người khác.

“Quá phiền toái, còn không có hiệu quả.”

Bao nhiêu tính toán, vừa trà lại vừa sơn móng tay, Lạc Thường tại tốn nhiều công như vậy, cuối cùng lại bị bắt tại trận.

Còn không bằng trực tiếp đẩy Phương Tần một cái, sảng khoái biết bao.

Lại nói, Diệp Dịch Vy đau bụng rất kịp thời, chỉ vừa nhấp một ngụm trà, thái y xem xét thấy có độc đã nôn ra, không tạo ảnh hưởng gì đối với long thai cả.

Ta cả gan suy đoán, một đôi mắt tròn nhìn chằm chằm Hạnh Nhi

“Có khi nào là Phương Tần tự mình hạ độc không?”

“Nương nương, cũng không thể nói bậy.” Hạnh nhi bị dọa giật mình, vội đập tay vào nước, giống như là muốn xóa bỏ lời nói của ta lúc nãy, nàng thu mắt, thong thả ung dung mà nói: “Chuyện đã xảy ra, người tổn thất lớn nhất chính là Phương Tần, nàng có thể làm sao?”

Đúng rồi, đây là lý do mà Diệp Dịch Vy muốn kéo ta xuống nước.

Nàng là người bị hại, từ đó đã có thể tẩy sạch nghi ngờ, sống c.h.ế.t mặc bay, nước ngầm càng đục nàng càng đắc ý.

“Trong thời điểm rối loạn, nương nương cẩn phải bảo trọng thân mình, đừng để bị liên lụy là tốt nhất.” Hạnh Nhi nói, “Hôm qua An Quốc Công cả đêm tiến cung, chạy tới Dưỡng Tâm Điện làm ầm ĩ một trận, cầu xin Hoàng Thượng tra rõ, vở kịch này hắn không quan tâm là thật hay giả, đã trở nên ồn ào rồi, nếu không xử lý ai, bên trong bên ngoài đều sẽ không bỏ qua.”

Nàng là người do Lý Quân Khoát chọn tới, ta có thể tin.

Sau khi xảy ra chuyện, đã nhiều ngày Lý Quân Khoát chỉ đến một lúc tờ mờ sáng trước khi thượng triều, không chờ ta tỉnh lại đã vội vàng đi.

Nhưng Hạnh Nhi luôn luôn có liên hệ với Ngự Thư Phòng, ý của nàng cũng là ý của Lý Quân Khoát.

Ta uể oải mà ừ một tiếng, vừa nghĩ đến Lạc Thường tại, trong lòng khổ sở lại cảm thấy vô lý, nửa khuôn mặt nhấn chìm trong nước, muốn thả lỏng bản thân.

Nước ấm không qua lỗ tai, khi ta bừng tỉnh lại đã nhớ đến một chuyện trước kia.

Thư Đáp ứng hôm ấy rất thơm.

“ Ngày hôm qua tiểu muội của tần thiếp tiến cung, trên người mang theo một cái túi thơm, tần thiếp cũng xem một chút, mùi hương kia dính vào, cũng không khó ngửi lắm.”

Mùi hương này có chút xa lạ.

Hàn Thạch Hoa nở đầy bên ngoài cung, không phải là vật gì lạ lùng cả.

Đúng rồi!

Ta đột nhiên nhảy ra, vừa có một suy nghĩ lóe lên.

Trong cung không thường xuyên thấy Hàn Thạch Hoa, Lạc Thường tại nhờ có Thư Lan Âm nói mới biết đến sự tồn tại của nó.

Khi đó, Lạc Thường tại còn đang trầm mê trong việc chế ra sơn móng tay khác người, Hàn Thạch Hoa tự nhiên mà lọt vào mắt nàng, nàng mời mọi người phẩm trà chính là muốn giới thiệu sơn móng tay do mình làm từ Hàn Thạch Hoa.

Nếu nàng có ý định hại người sẽ không khoe ra bên ngoài.

Vì cái gì chứ… Rõ ràng là ta đứng ngoài cuộc, vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.

“Sau khi thái y tra ra sơn móng tay có vấn đề, Thái Hậu đã ra lệnh cấm cung nữ phi tần tùy ý nhuộm móng tay, may mà trong cung của chúng ta không có ai sử dụng đồ vật kia.” Hạnh nhi nói sang chuyện khác.

Đúng rồi!

Ta giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc (20) đã hiểu ra được chỗ bất hợp lý rồi.

Lần này hạ độc là nhằm vào hai người mang thai, trong cung chỉ có ta và Diệp Dịch Vy là đang mang thai, Diệp Dịch Vy tháng lớn, cái thai này đã rất vững vàng, chỉ còn lại ta, tháng nhỏ, dễ xảy ra chuyện nhất.

Độc kia đâu có nhằm vào Diệp Dịch Vy, rõ ràng là nhằm vào ta.

Chỉ là ta bị nôn nghén, tránh được ám tiễn, lại lười đi lại mà tránh được minh thương. (21)

Khi thấy chiêu này thành một nước cờ hỏng, cho nên các nàng nhắm vào Lạc Thường tại.

“Ta muốn gặp Hoàng Thượng!” Ta vội vàng đứng dậy, nếu Lạc Thường tại phải vì ta mà chịu tai họa bất ngờ này, ta không thể nào mặc kệ không tới.

______

(20) Mạch Nhâm và mạch Đốc là hai mạch chủ trên cơ thể người, ở đây có lẽ là tác giả dùng với ý là bé Quýt đã bất ngờ hiểu ra được điều gì đó.

(21) Minh thương và ám tiễn có nghĩa là đ.â.m thương chỗ sáng (tấn công trực diện dễ thấy) và b.ắ.n tên trong tối (đánh trộm sau lưng), trong câu thành ngữ: Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 29: Là muội đã liên luỵ đến tỉ rồi!



81.

Dưỡng Tâm Điện đèn đuốc sáng trưng.

Lý Quân Khoát đã mấy ngày chưa đến hậu cung, bận việc triều chính.

Tuy nói ta bị liên lụy vào vụ án hạ độc, nhưng những tiểu thái giám cũng không có ngăn ta lại, sau khi thông truyền một tiếng, Lý Quân Khoát đã đi ra ôm ta vào trong điện.

Hắn cười nhìn ta, đầu tiên là sờ sờ mặt, sau đó lại xoa xoa bụng.

“Vừa mới tắm gội à? Da thịt mềm mại quá!”

Hắn giống như không bị ảnh hưởng bởi vụ án đầu độc, vẫn ôn nhu săn sóc như ngày thường.

“Dật lang, thiếp tìm chàng là vị chuyện của Lạc Thường tại.” Ta vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, trong ánh mắt trầm tĩnh của hắn mà nói ra phỏng đoán của chính mình.

Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt ta càng nói càng tức giận, buồn cười nói: “Còn có thể nhìn đến tầng này, Tiểu Quất Nhi của trẫm thật là thông minh!”

“Ta sửng sốt: “Ngài cũng biết ư?”

“Biết!” Hắn từ từ nói, đuôi mắt lại liếc về phía ta, “Nhưng mà nàng cũng biết, tất cả những điều này đều là suy đoán.”

Thư Lan Âm không để lại một chút nhược điểm nào, Diệp Dịch Vy thân phận quý trọng, nàng cắn c.h.ế.t Lạc Thường tại, Hoàng Đế lại cố kỵ nàng có ảnh hưởng đến cả tiền triều, cũng phải cho nàng một lời giải đáp.

Trong lòng ta khẽ run, nghe ra ý của hắn.

Chân tướng căn bản không quan trọng.

“Lạc tỉ tỉ sẽ làm sao đây?” Ta nghẹn ngào hỏi, cảm thấy bản thân mình hại nàng.

“Biếm lãnh cung.” Lý Quân Khoát lau nước mắt cho ta, dịu dàng đến tàn nhẫn, “Đây đã là kết quả tốt nhất rồi, nàng ấy tinh thông y lý, lại giao hảo tốt với nàng, trẫm vốn định cho nàng ấy đến cung của nàng, có thể chăm sóc lẫn nhau, thật đáng tiếc.”

Sinh tử của phi tần thật giống quân cờ trong bàn cờ, đều không được tự chủ.

Cho dù là xe hay là mã, là tướng hay là vương, đều phải suy đoán ý nghĩ của kẻ chơi cờ.

Đáng tiếc, hai chữ đó là lời khen ngợi cao nhất đối với nàng.

Ta cho rằng ta hiểu rõ ràng đã là thắng.

Hiện tại ta đột nhiên hiểu được, nhìn rõ ràng lại là thua.

Ta nhìn chằm chằm Lý Quân Khoát, hai mắt mơ hồ: “Nếu lúc này là thiếp bị hại thì sao?”

Hắn lau nước mắt cho ta, dừng lại một chút rồi chớp mắt: “Trẫm sẽ không để nàng gặp nguy hiểm, cho dù như thế nào, thì nàng đều sẽ quay trở lại bên trẫm.”

Ta bỗng nhiên tỉnh táo.

Năm đó, khi hắn muốn quét sạch triều dã, đã vắng vẻ ta hơn một năm.

Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, liên lụy đến ta, hắn chỉ có thể đảm bảo ta không “thương thân” chứ không thể đảm bảo ta không “thương tâm.”

Đây là lý do mà đế vương phải khắc chế tình cảm.

Hắn hy vọng ta hiểu, nhưng cũng hy vọng ta từ đầu đến cuối vô tri không biết gì.

Thành thật với nhau như vậy, có thể coi là một loại thâm tình khác hay sao?

Thâm tình dính m.á.u tươi của người khác, ép cho ta không thể nào thở nổi.

82.

Hôm sau rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, tinh thần ta luôn luôn không yên.

Cuối cùng, ta vẫn không nghe lời khuyên bảo của người xung quanh, mang theo ca ca và Hạnh Nhi đi đến lãnh cung.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lãnh cung nhốt phi tần bị phế, nhiều năm chưa được quét dọn tu sửa, suy sụp tối tăm, giống như đã bước một chân vào âm phủ, ta từng nhiều lần đi ngang qua cửa, không nghĩ tới sáng nay cũng có thể tự mình nhấc chân bước vào.

Cửa đẩy ra kẽo kẹt kêu vang, ta dùng khăn che miệng mũi, miễn cưỡng che được mùi tanh hôi ẩm ước, nơi này có rất nhiều “kẻ điên”, Hạnh Nhi mở to đôi mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ một trận gió sẽ thổi đến làm ta bị thương.

“Tiểu Quất Nhi đó à?” Ở phía nam một khu vực trống trải, nơi có vài ánh mặt trời, Lạc Thường tại đang ngồi một mình ở dưới đất, nửa người là bụi bặm. Nàng nhìn thấy ta trước, kinh ngạc mà đứng lên, phủi phủi bụi, không dám tin tưởng, sợ hãi đi về phía ta hai bước: “Muội vì sao lại tới chỗ này, không để ý đến bản thân hay sao?”

Nàng vừa nói thì đôi mắt cũng đỏ theo, trên hai má gầy ốm chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng chật vật lau đi, miễn cưỡng nói: “Lại đây, để ta bắt mạch cho muội nào!”

Ta nuốt nước miếng, thấy nàng sa sút như vậy thì tim như bị đao cắt, có cảm giác như ta đã hại nàng, có lẽ cũng không sai, nếu như nàng không giao hảo với ta, với tính tình hiền lành không có gì nổi bật như nàng thì làm sao có thể bị người khác ghi hận tính kế.

Còn đang ngây người, Lạc Thường tại đã đi đến trước mặt ta, Hạnh Nhi nhắc nhở ta “Chủ tử.”

Ta chớp chớp mắt, nén xuống cảm xúc chua xót, mấy ngày không thấy giống như đã mấy đời, ta khàn giọng nói: “Lạc tỉ tỉ, muội…” lời xin lỗi ta không biết bắt đầu từ đâu, cũng cảm thấy không thể nói nên lời, chỉ có thể cứ đứng đó, giống trẻ con bập bẹ tập nói, lo lắng mà nói: “Muội, muội…”

“Không sao, ta biết, ta đều đã nghĩ kỹ rồi.” Nàng vẫn điềm tĩnh, giống như ăn một chút đau khổ đã mài hết nhuệ khí, vẻ mặt giống như đã nhận mệnh, nàng buông cánh tay ta ra: “Mạch tượng vững vàng, đứa nhỏ này chính là phúc tinh, may nhờ có hắn làm ầm ĩ mà có thể khiến cho muội tránh thoát những sự việc đó, nếu như…” Nàng thu tầm mắt, “Nếu ngày đó là muội té xỉu, cho dù ta c.h.ế.t một vạn lần cũng không tiếc.”

Ta vội vàng nói: “Tỉ tỉ, là muội đã liên lụy đến tỉ rồi.”
 
Back
Top Bottom