Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quất Nhi - Tam Mục

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMCAcmxLGX-TNsixh_DqFs4BLHYXYjcyvhyyMeUpY_Ygry9cWVR9PbS-xq47XQXhwWe_HBD0oAfSmhGbpfrUegr6_hd9SwZ4siFrmTXSC2y3iRuadm4O8S9ptaB5YMT6JgJ7bTvU-XF4wKHulp7d5wC=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Tác giả: Tam Mục
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Điền Văn, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tam Mục - 三牧

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Sủng, Cung Đấu, Điền Văn, Ngọt

Team dịch: Candy Sweet

Giới thiệu:

Năm ta tiến cung, ta mới mười bốn tuổi.

Đó là lần đầu tiên Hoàng đế tuyển tú, một lòng một dạ chỉ để tâm đến chính vụ, tuyển tú cũng giống như đi ngang qua sân khấu.

Thật ra trước khi tú nữ diện thánh, danh sách tiến cung đã nghĩ xong rồi.

Chỉ là người hơi ít, Thái Hậu lại bảo Hoàng Đế chọn thêm mấy người.

Hoàng Đế tiện tay chỉ một cái, chỉ về phía ta.

Hắn nói: “Chọn nàng đi, đôi mắt to.”

Tất cả đều rất qua loa, ngay cả người cha tri huyện của ta cũng chưa được chuẩn bị sẵn sàng.

Ông ấy hỏi ta làm thế nào có thể trổ hết tài năng giữa đám giai nhân xinh đẹp ấy?

Ta nói là bởi vì mặt trời quá chói mắt

Rõ ràng là ta bị mặt trời chiếu đến nỗi híp cả mắt lại, trong suốt buổi không ngẩng đầu chút nào, hoàng đế sao có thể dối lòng mà nói mắt ta to được nhỉ?

____

(1) Tiểu Quất Nhi: Tên gọi ở nhà của nữ chính, ở phần sau có giải thích vì sao, có nghĩa là quả quýt nhỏ, vì là tên riêng nên mình không dịch ra mà giữ nguyên cách gọi nhé!

Lời người dịch: Đây là một truyện từ Zhihu, tác giả chia phần tùy hứng ngắn dài nên mình sẽ chia theo độ dài, tên chương cũng là mình tự đặt (Lấy nội dung chủ đạo của mỗi phần để đặt)

Recommend truyện này nhé cả nhà! Nhẹ nhàng mà thấm thía!​
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 1: Tiến cung



1.

Năm ta tiến cung, ta mới mười bốn tuổi.

Đó là lần đầu tiên Hoàng Đế tuyển tú, một lòng một dạ chỉ để tâm đến chính vụ, tuyển tú cũng giống như đi ngang qua sân khấu.

Thật ra trước khi tú nữ diện thánh, danh sách tiến cung đã nghĩ xong rồi.

Chỉ là người hơi ít, Thái Hậu lại bảo Hoàng Đế chọn thêm mấy người.

Hoàng Đế tiện tay chỉ một cái, chỉ về phía ta.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hắn nói: “Chọn nàng đi, đôi mắt to.”

Tất cả đều rất qua loa, ngay cả người cha tri huyện của ta cũng chưa được chuẩn bị sẵn sàng.

Ông ấy hỏi ta làm thế nào có thể trổ hết tài năng giữa đám giai nhân xinh đẹp ấy?

Ta nói là bởi vì mặt trời quá chói mắt

Rõ ràng là ta bị mặt trời chiếu đến nỗi híp cả mắt lại, trong suốt buổi không ngẩng đầu chút nào, Hoàng Đế sao có thể dối lòng mà nói mắt ta to được nhỉ?

2.

Ít người cũng có ưu điểm, một mình chiếm một cung, không cần phải chen chúc với ai.

Nơi ta ở được gọi là tiểu lãnh cung.

Cách nơi ở của hoàng đế và các cung phi các đều xa, phòng ở không lớn, nhưng mùa đông ấm mùa hè mát, ai đến cũng nói là tốt.

Chỉ là người tới không có nhiều lắm, bởi vì các nàng còn bận tranh sủng, mà ta vào cung nửa năm vẫn chưa được triệu kiến, không xứng tham dự vào việc này.

3.

Hoàng Đế tuyển phi có phải là tìm đối tượng đâu, rõ ràng là tìm đồng nghiệp.

Tất cả con gái của thừa tướng, thượng thư, tướng quân đều tiến cung, cả triều văn võ đều là người thân, vương triều này là một xí nghiệp gia tộc.

Cha ta chỉ là một tri huyện nhỏ ở một xó xỉnh, xách giày cho hoàng đế cũng không xứng, vì thế, ta không xứng ngủ với hắn.

4.

Nửa năm sau là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi.

Ta viết lên giấy một chữ “Lạnh”

Cô cô Ôn Cẩn trêu ghẹo ta có phải cảm thấy cô đơn hay không?

Ta để bút lên bàn, mực nước ngấm ướt trang giấy, lạnh lại càng lạnh.

Ta thở phì phì mà nói: “Không đốt than, lạnh thật đó!”

Ôn Cẩn hơi khó xử một chút, lát sau mới mở miệng: “Tháng này Phủ Nội Vụ chỉ có cho chút than như vậy.”

Có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Phủ Nội Vụ đã bị người nào đó bao trọn, công công bình thường vốn công bằng cũng phải làm theo lợi ích thôi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn.

5.

Thật may, trước khi hết sạch than, Hoàng Đế lật thẻ bài của ta.

Khi đó ta đã sắp mười lăm, tính ra cũng sắp thành người lớn rồi.

6.

Hoàng Đế Lý Quân Khoát, con thứ ba của tiên hoàng, hai mươi ba tuổi thì kế thừa đại thống, ở cái tuổi mà thiếu niên nhà khác còn đang trêu chó đánh mèo thì hắn đã trở thành Thái Tử ca ca, đã xử lý chính vụ, nhốt nhị ca ca hữu dũng vô mưu vào nhà lao, những em trai em gái ai ai cũng đều ngoan như cún (2)

Ai nhìn mà không khen tuổi trẻ tài cao!

Cho nên nói nam nhi tốt chí tại thiên hạ, còn nữ nhân thì sao?

Lý Quân Khoát cười, mẫu thân của hắn trước kia chính là quán quân cung đấu, động thái nhỏ từ các cung đều không qua được đôi mắt của nàng.

“Hoàng Thượng, còn có vị Tần đáp ứng mà con chưa gặp đâu.”

Thái Hậu uống một ngụm trà, nhắc nhở.

Lại nhận xét một chút.

“Bị an trí ở một nơi như vậy, lại còn không được ân sủng, cũng là một người đáng thương.”

7.

Cô cô giữ lại quyển sách nhỏ ta không còn xem nữa, giữ lại để nhóm bếp, khói sặc sụa.

Chờ đến khi Ôn Cẩn lấy bình nước nóng vào phòng thì hỏi ta đốt từ khi nào, ta trả lời đúng sự thật.

“Ầm”, nước đổ đầy ra đất.

Ôn Cẩn cuống quýt sững sờ ở tại chỗ nói: “Xong rồi xong rồi.”

Ta chỉ cảm thấy nàng kinh ngạc quá đỗi

8.

Ngày tuyết rơi mà ta bị lật thẻ bài, cho dù bọc kín mít cũng không thắng nổi gió lạnh bên ngoài, ta run rẩy bị nâng lên long sàng, may mà chỗ của Hoàng Đế ấm áp, còn thơm ngào ngạt.

Đôi mắt của ta chuyển động, đang chuyên tâm ngắm nhìn trên đỉnh màn, một khuôn mặt chậm rãi xuất hiện trước mặt ta.

Hoàng Đế cúi người nhìn ta, thần sắc lạnh nhạt, giống như là đang định giá một đồ dùng bằng ngọc.

Ta cũng nhìn hắn.

Nửa năm trước là nhìn từ xa, thật ra không rõ lắm, lúc này nhìn thật kỹ thì đúng là rất đẹp, có khí thế hơn mấy huynh đệ dưa vẹo táo nứt của ta nhiều.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bốn, không phải, sắp mười lăm rồi.”

“Mới mười bốn sao.” Hoàng Đế không có hứng thú, “Nhỏ như vậy sao?”

“...” Không phải là chính hắn chọn ta tiến cung sao?

9.

Ta ở trong chăn không duỗi được chân, chỉ có thể cố gắng nghiêng cổ, muốn đến gần hắn, chỉ sợ hắn đuổi ta về: “Không nhỏ không nhỏ.”

Hoàng Đế không chớp mắt mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thâm sâu vô cùng, thật ra không phải là cái vẻ thâm tình chớp mắt vạn năm, lại nhiều thêm vài phần hứng thú.

Sau đó hắn nói với ta, những phi tần bình thường lần đầu thị tẩm hoặc là sợ hãi ngượng ngùng hoặc là chủ động đáng yêu, không có ai giống ta, trong ánh mắt không có một tia d*c v*ng nào, chỉ có dáng vẻ trẻ con mà thôi.

Có lẽ trong nháy mắt kia hắn lại quên, ta thật sự mới mười bốn tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ con.

“Ngươi còn rất nóng vội,” Hắn hỏi ta, “Có biết sẽ làm gì không?”

“Ngủ ư?” Ta thử thăm dò trả lời.

Hoàng Đế cười, một khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, so với bình nước nóng kia còn nóng hơn.

“Vậy ngủ bên cạnh trẫm đi!” Nói rồi hắn giúp ta lấy một bộ quần áo rồi ném lên đầu ta. “Tự mình chui ra, mặc vào!"

10.

Hai người chúng ta nằm trò chuyện vài câu, hắn hỏi nhà ta ở đâu, trong nhà có ai, khi còn nhỏ sống thế nào.

Ta đều trả lời hắn đúng sự thật, còn chê mấy ca ca xấu tính của ta, ngày thường thích bắt sâu trêu ta, câu cá cũng không nhường ta.

Hoàng đế gối lên cánh tay hỏi: “Hay là để trẫm giúp nàng phạt bọn họ?”

Tuy ngữ khí của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại sợ quân vô hí ngôn, vội nói: “Đừng phạt, bọn họ cũng làm rất nhiều chuyện tốt!”

“Nói ta nghe một chút!”

“...” Cái này là làm khó ta rồi! Ta chầm chậm chui vào ổ chăn, thở dài.

Thật đúng là tội nghiệp mà!

_____

(2) Trong nguyên tác là ngoan như chim cút, nhưng mình dịch thành ngoan như cún, cho hợp với tiếng Việt ạ.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 2: Tiểu Quất Nhi



11.

Cả nhà chúng ta đều là người miệng cứng tim mềm (3)

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Cha ta bảo thủ, mẹ ta hẹp hòi, huynh trưởng của ta không học vấn không nghề nghiệp.

Đều coi việc sống vui vẻ là trên hết.

Cho nên từ trước đến nay chỉ tích cóp được có chút tiền, trước khi tiến cung cha và mọi người đều có vẻ mặt đau khổ, đi đi lại lại trước cửa phòng của ta, cuối cùng lại ngóng nhìn ánh nến trong phòng chập chờn mà nhẹ giọng kêu con gái.

Mẹ ta lấy hết tiền tiết kiệm trong hòm ra, đặt mua cho ta một chút trang sức, còn có một cái vòng tay là chiếc vòng mà gia đình đã cho khi mẹ gả chồng, đã truyền qua nhiều thế hệ, cũng coi như là một kỷ vật, mẹ nói lần này ta cũng coi như gả chồng.

Hai ca ca kia của ta thật sự là không nên thân, trước khi ta rời nhà mới từ ngõ pháo hoa (4) lưu luyến trở về, một người đầy mùi rượu , một người đôi mắt đỏ bừng, liếc mắt ta một cái đầy hoang mang: “Con nhóc xấu xí, mới bằng ấy tuổi đã ra cửa rồi.”

Vào cung làm phi, bay lên cành cao làm phượng hoàng là chuyện tốt, mà đám người trong nhà chúng ta đều có vẻ mặt đưa đám, đều cảm thấy là ta đi chịu chết.

Tuy bọn họ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ta biết bọn họ yêu ta.

Chỉ tiếc là, ta không có cách nào nói cho Hoàng Đế, nói ra thì không phải là người trong nhà không thích vị con rể này hay sao?

“Chuyện tốt thì trong một chốc không nghĩ ra, nhưng họ đều là người tốt.”

Ta nói vậy với Hoàng Đế.

Hoàng Đế sửng sốt một chút, nhìn thẳng vào ta, quả thật, cũng chỉ có ta ở tuổi này mới có thể thẳng thắn mà nói bọn họ đều là người tốt.

Trên đời này không bao giờ có chuyện không phải xấu thì là tốt (5)

“Vậy cũng không tệ.” Hắn cười nói.

Tay của Hoàng Đế từng chút từng chút một mà luồn theo tóc dài của ta, thoải mái giống như là đang vuốt mèo, thoải mái đến nỗi ta không muốn nói gì mà chỉ muốn ngủ.

Phải biết rằng ngày thường ta ngủ từ rất sớm, hôm nay chỉ vì nói chuyện cùng Hoàng Đế mà cố gắng tỉnh táo.

Đôi mắt của ta chậm rãi khép lại, hưởng thụ ổ chăn cùng lò than, còn có sự thoải mái mà nhiệt độ của cơ thể Hoàng Đế mang lại.

Trước khi ý thức mơ hồ, ta nhớ tới một chuyện, nắm chặt vạt áo của Hoàng Đế, trầm trầm hỏi: “Hoàng Thượng, ngày mai ta còn có thể tới không?”

Hoàng Đế cũng nằm xuống theo, tay ôm lấy đầu, trong mơ màng ta cảm thấy có một ánh mắt trên mặt ta băn khoăn, Hoàng Đế dịu dàng hỏi: “Ngươi muốn cùng trẫm?”

Rõ ràng là nhu tình mật ý, ta nghe lại không thấy chút ấm áp nào.

Nhưng ta mệt quá, không có cách nào nghĩ ra lời nói dối, chỉ có thể nói đứt quãng: “Chỉ là… nơi này của ngài ấm áp… Mùa đông lạnh quá!”

Sau đó ta nhận ra gì đó nên trốn vào hắc ám, mơ hồ cảm thấy có người ôm lấy ta, hỏi: “Nàng tên là gì?”

12.

Đồ khốn, chúng ta đã nằm trên cùng một cái giường, ngay cả tên của ta hắn cũng không biết.

Chung quy là trao sai người rồi.

Ngay cả đến thanh lâu đi ngủ cũng phải biết cô nương đó tên là gì chứ.

Ta tức giận đến nỗi chút nữa tỉnh giấc.

13.

Hôm sau, khi ta tỉnh lại thì Hoàng Đế đã thức dậy, nói hôm nay ta không cần đến thỉnh an Hoàng Hậu, bảo ta ngủ thoải mái.

Mà ta cũng ngủ dậy muộn, không có ai gọi ta, quả nhiên không để ý thời gian.

Một tiểu thái giám mang cho ta một mâm quýt, nói là Hoàng Thượng thưởng cho ta.

Ta nhớ lại ngày hôm qua cũng thuận miệng nhắc tới, người trong nhà gọi ta là Tiểu Quất Nhi, các ca ca thì không như vậy, chế mấy tên hài hước, gọi ta lúc thì là Tiểu Câu, khi thì là Tiểu Mã.

Đã nói đến mức này rồi, hôm qua hắn còn hỏi tên ta là gì, đúng là có chút ngu dốt.

Ta tên là Tần Kết, ngày ta sinh ra, mẹ ta mơ thấy một chùm hoa Cát Cánh, chỉ là Tần Kết, lấy âm của hoa Cát Cánh nghe không hay, nên lấy âm Quất. (6)

Hoa cát cánh cao quý trang nhã, mặc dù bình thường nhưng lại khác thường, tư thế thanh cao, có hình dáng cao quý, dễ nuôi, có thể chịu nóng có thể chịu lạnh.

Mẹ nói, Tiểu Quất Nhi, tuy nhà ta không phải là nhà giàu có, nhưng con cũng nên có một mệnh số không tầm thường, con chính là hoa nở mà sinh.

Đáng tiếc là ta không cao quý cũng không trang nhã, mà giống một người lưu manh sa cơ thất thế, cho nên mẹ mới sửa lại khẩu âm, người nói ta bôi nhọ đóa hoa kia.

______

(3) Trong nguyên tác là miệng d.a.o găm tâm đậu hũ, mình chuyển ngữ thành miệng cứng tim mềm, còn có thành ngữ trong tiếng Việt tương đương là khẩu xà tâm phật, nhưng vì không thích thành ngữ này nên mình không có dùng ;))

(4) Ý là nơi trăng hoa

(5) Nguyên bản là “phi hắc tức bạch” - nghĩa là không phải đen thì là trắng, ý của câu này có nghĩa là cuộc đời nó phức tạp hơn chỉ có đen và trắng nhiều, chỉ có trẻ con mới nghĩ một cách ngây thơ như vậy.

(6) Tên của nữ chính là Tần Kết 秦桔, , xuất phát từ giấc mơ của mẹ là hoa Cát Cánh 桔梗花, nhưng âm đó khi đọc ra nghe không hay, nên lấy tên ở nhà là Quất 橘 cho dễ đọc. Từ Kết 桔 có hai cách đọc, khi đọc là [jié] thì là hoa cát cánh, khi đọc là [jú] nghĩa là quất, mọi người có thể hiểu như vậy.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 3: Trong lòng ta có nàng



14.

Sau khi thị tẩm ta đúng làđược thưởng không ít đồ vật, phủ nội vụ suốt đem đem than đến cung của ta.

Ta được đặc biệt cho phép không cần phải tới thỉnh an Hoàng Hậu, người khác nghị luận ta sắp được sủng rồi, còn chưa kịp tới nịnh bợ ta, ngày hôm sau Hoàng Đế lại lật thẻ bài của Lệ Tần, một tháng sau cũng không tới tìm ta.

Có lẽ từng sọt than kia chính là để ám chỉ với ta, không cần tới, trong phòng của ngươi cũng ấm áp rồi.

Ta trông đợi ngóng nhìn ngoài cửa, ngày đầu tiên chờ, ngày hôm sau chờ, ngày thứ ba ta không chờ nữa.

Cũng đúng, mỹ nhân trong cung nhiều như vậy, mà Hoàng Đế lại chỉ có một.

Đối với ta hắn là đặc biệt nhất, nhưng đối với hắn, ta chỉ là một đóa hoa dại bình thường trên tường đỏ mà thôi.

Mất công ta sau khi trở về cung phải khổ tâm tìm lại ký ức, tìm ra rất nhiều sự việc thú vị thời thơ ấu, nếu mà hắn lại đến tìm ta, ta sẽ kể lại cho hắn nghe.

Thật sự đáng tiếc.

15.

Hoàng cung rất lớn, chỉ có Ngự Hoa Viên ta cũng có thể đi mất nửa ngày, mùa đông không có hoa gì nở, mọi người thích đi rừng mai.

Ta cũng đi, những nương nương khác ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Nói thật, người này một câu người kia một câu, nói toàn lời sắc bén, bóng gió mịt mù (7), dù sao cũng không có mấy lời nói hay.

Đúng thế, trong cung này có thể có mấy người là tỉ muội thật sự? Dù sao ta cũng chẳng quen ai cả.

Ta đi, các nàng trêu ta chơi, coi ta như một đứa trẻ, vui vẻ thì cho ta một miếng điểm tâm, mỗi miếng điểm tâm đều phải có một địa vị rất ghê gớm, nói ngắn gọn chính là, loại con gái trong gia đình bình dân như ta, trong cung không thể có được sủng ái, nhất định chưa thấy những cái đó.

Đồ vật ta đều ăn.

Hại ta ư?

Cũng không cần thiết, cùng lắm chỉ là khinh thường ta thôi.

Không có lời gì để nói với các nàng, ngồi nửa ngày ăn no, mặt cũng cười giả lả.

Nếu có một ngày mẹ nhìn thấy ta ngoan ngoãn an tĩnh như thế, nhất định sẽ cảm ơn trời phật.

16

Nháy mắt đã đến năm mới, đại yến của hoàng cung, ta nhìn thấy Hoàng Đế từ xa.

Cao cao tại thượng, cái tay nâng chén kia đã từng chạm vào trán của ta.

Ta bỗng nhiên sinh ra một cảm xúc khác, vào cung rồi thì ta chính là phi tần của Hoàng Đế, Hoàng Đế chính là phu quân của ta.

Cha là phu quân của mẹ, bọn họ yêu nhau.

Hoàng Đế là phu quân của ta, chúng ta không thân thiết.

17.

Nghe tiếng mõ buổi sáng, Ôn Cẩn nói: “Tiểu chủ nhân năm mới an khang, lại thêm một tuổi rồi!”

Ta mười lăm tuổi rồi, đúng là không nên ngây ngô nữa.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Thứ tình cảm vừa chợt dâng lên không dấu vết kia, cũng nên buông xuống rồi.

18.

“Ngủ đi, năm thứ hai đã đến rồi!”

Ta dụi dụi mắt, duỗi người, lửa than ở cửa đốt đỏ rực, mấy người trong cung của ta đều ngồi một chỗ đốt lửa ngắm trăng.

Đêm giao thừa, tuyết không rơi.

Phía trước truyền đến mấy tiếng bước chân, ta mờ mịt ngẩng đầu, chợt thấy Hoàng Đế mang theo rất ít thái giám, giẫm lên ánh trăng mà đến.

Mặt đầy ý cười, ngũ quan sắc bén lại được ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng, tăng thêm vài phần ấm áp.

“Tiểu Quất Nhi, năm mới vui vẻ!”

Hắn từ trong cung Hoàng Hậu tới, cùng ta đón năm mới.

Trong nháy mắt kia, trái tim ta đập thình thịch, giống như sắp nổ tung n.g.ự.c rồi, trong không khí yên tĩnh thì nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng.

Có lẽ mười lăm tuổi vẫn còn quá nhỏ, chưa thành người lớn được.

Cảm giác đẹp đẽ mơ màng quấn quýt trong óc ta, cố chấp cho rằng Hoàng Đế là phu quân của ta.

Cung nhân từng người tản đi, chỉ còn lại ta cùng Hoàng Đế ở đó sưởi ấm.

“Có ấm áp không?” Hắn hỏi.

“Ấm, trong phòng của ta cũng ấm.” Ta nói, “Rất nhiều than, dùng vẫn chưa hết.”

Hắn xoa xoa đầu ta, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Dùng không hết được, chỉ cần không lạnh là được rồi!”

Ta trầm tư một lát, ngồi bên cạnh hoàng đế, muốn hỏi hắn không tìm ta thị tẩm, lại cảm thấy lời này không hay, cho nên hỏi: “Vì sao Hoàng Thượng hôm nay không ở chỗ Hoàng Hậu?”

“Vốn là ở chỗ Hoàng Hậu, lại nhớ đến nàng, nên là tới đây thôi.”

Nam nhân này… Haizz.

Ta dựa vào hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng ta không nhớ ngài.”

“Trẫm nghe thấy đó!”

19.

Chúng ta cùng nhau đón mặt trời mọc của năm mới, đúng ra là hắn một đêm không ngủ, buổi sáng sớm ta lại bị lay dậy, chỉ vì nghe một câu vàng ngọc của Hoàng Đế: “Năm mới lớn lên bình an!”

Lời chúc phúc thật nặng, có cần làm hỏng giấc mộng buổi sáng của người ta không.

Nói xong hắn đứng dậy muốn đi, ta mạnh mẽ muốn giữ lại hắn, nhưng mà đầu lại dính vào đầu gối, mơ mơ hồ hồ.

Chỉ ngập ngừng hỏi: “Có phải tháng sau ta mới có thể gặp lại ngài không?”

Trong lúc đó, khoảng cách của chúng ta rất gần, gần như bình đẳng, không có khoảng cách quân thần.

Cơ thể Hoàng Đế cứng đờ, vốn đã đứng lên lại lần nữa ngồi ở mép giường, bàn tay to lại nhẹ nhàng chạm lên trán của ta: “Đừng nóng lòng, trẫm, trong lòng ta có nàng.”

____

(7) Nguyên bản là trong mây trong sương, nghĩa mù mịt được bao phủ trong mây trong sương, mình dịch thành nói bóng nói gió cho phù hợp TV ạ.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 4: Nàng lớn chỗ nào thế?



20.

Trong lòng hắn có ta.

Một câu nói giống như là nằm mơ, ta lăn qua lộn lại, trong lòng cân nhắc, dùng cùng một cách đó, viết đi viết lại trên trang giấy.

Mặt trời mùa đông chói mắt, ta cầm tờ giấy giống như cầm bảo bối, ngồi ở trên ghế đá đánh giá.

Rốt cuộc Hoàng Đế có thật sự nói những lời này không?

21.

Đám người trong cung của ta, không có người nào là có chí lớn, dạy hư ta tuổi nhỏ, cùng nhau nhàn tản sống qua ngày.

Tuy ta không được sủng, ở bên ngoài ta cũng được thưởng ít nhất, nhưng có vài lão thái giám và cung nữ ngầm tặng đồ cho ta, không phải cái gì quý giá lắm, lại là không ít đồ ăn uống.

Như vậy xem ra, cung của chúng ta sống cũng khá ổn, giống như là mọt gạo.

22.

Trong cung phong vân biến đổi, hỗn loạn vô cùng, bắt đầu từ năm mới, bắt đầu là Lệ Tần được sủng ái đang ở trên đường thăng phi, bị đuổi vào lãnh cung.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nguyên nhân là bởi vì nàng dẫm hỏng trái cây.

Hoàng Đế cần kiệm, thật là đáng sợ.

Ta vội cầm lấy quả táo đã gặm một nửa trên bàn, gặm nốt nửa kia.

Ôn Cẩn nhìn ta sợ hãi, nhìn quanh không có ai, mới lặng lẽ nói là gia đình của Lệ nương nương không ổn rồi, có một công tử gây hỗn loạn, ngày ngày chơi bời, rêu rao đắc ý khoe khoang mấy chuyện phá hoại này cứ như là khoe khoang chuyện quang tông diệu tổ.

Tự mình khoe khoang cho sướng miệng, cả một gia tộc lớn như vậy, khi xây dựng thì lặng yên không một tiếng động, cuối cùng lại rầm rộ ngã ngựa.

Trong cung ngoài cung ai ai cũng cảm thấy bất an. Cũng may là các ca ca của ta không đến mức làm hại đến cha, cha ta cũng thản nhiên mà nghèo túng.

23.

Mọi người tự dọn tuyết trước cửa nhà mình, không quan tâm đến mái nhà người khác có sương.

Năm mới, mọi người trong chung ít đi lại thăm thú nhau, số lần Hoàng Đế đến hậu cung cũng vậy.

Trên triều, vội vàng đánh tiếng chuông tân niên, bắt đầu ồn ào quét sạch triều dã.

24.

Khi cây đào ở bên ngoài cửa phòng nảy mầm, thời tiết dần dần sáng sủa tươi đẹp hơn, chỉ cần ra cửa lười nhác vươn vai cũng ấm áp.

Cảnh xuân hiện ra, vạn vật sống lại.

Hoàng Hậu mời các phi tần dạo chơi hoa viên thưởng hoa, ta cũng xấu hổ không dám tham gia vào đó, lại bị hoàng hậu sắp đặt ngồi bên cạnh nàng.

Kể từ sau lần đầu thị tẩm chưa đến thỉnh an nàng. Đêm giao thừa, Hoàng Đế còn từ bên nàng đến chỗ ta, gặp lại Hoàng Hậu, trong lòng ta cảm thấy bất an, rất giống như là nợ nàng cái gì đó.

Nàng đoan trang thanh nhã, đối xử dịu dàng với mọi người, tư thế giơ tay nhấc chân đều có đáng vẻ của quý nữ xuất thân từ nhà cao cửa rộng, là chính thê của Hoàng Đế, là quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ, là mẫu đơn trong muôn hoa khoe sắc (8).

Ta giống như một con chuột nhỏ trộm đồ ăn, bị nàng nhìn thấy, hiểu được bản thân mình vì sao mà chột dạ.

Bởi vì ta là thiếp.

Cha ta không cưới vợ lẽ, mẹ ta là người mà ông ấy yêu nhất, lão trọc phú bên cạnh nhà ta khua chiêng gõ trống nghênh đón cô dâu mới tiến vào cửa, khi mẹ nghe thấy tiếng kèn xô-na thì rất coi thường.

Là sự khinh miệt của chính thê đối với nhà kế bên.

Bỗng nhiên, trong lòng ta sinh ra cảm giác áy náy, đối với mẹ, cũng đối với Hoàng Hậu.

Không biết là Hoàng Hậu có coi ta như hoa dại cỏ dại, cát cánh cũng là một loài hoa mọc ở ven đường.

Nàng ở ngay gần Hoàng Đế, có lẽ cũng biết nhiều thứ, náo loạn trong cung cũng là có thứ tự, tuy có náo loạn nhưng không phải quá lớn.

Trong số các phi tần, nhà mẹ đẻ có rất nhiều người đều có chuyện lớn chuyện nhỏ, hoặc là thăng hoặc là hạ, mà hoàng hậu vẫn tự nhiên tự tại, còn có thể nhân dịp này nói chuyện đầu xuân, tỉ muội tụ họp với nhau, vô cùng có khí độ.

25.

Không có hoa cũng phải ngắm.

Trà cũng chỉ có mỗi mùi vị đó, cũng phải phẩm trà.

Nghĩ một đằng nói một nẻo, mỗi người đều phải cố gắng trưng một bộ mặt tươi cười, năm mới một chùy đánh ngã vở diễn của năm cũ, các nàng nhảy múa lâu như vậy mới phát hiện mỗi người đều là một vai hề đang nhảy nhót.

Chanh chua cũng ôn hòa.

Khắc nghiệt cũng không soi mói.

Kẻ thích khoe thì ủ rũ cụp đuôi ngồi ở góc.

Chỉ có Hoàng Hậu là đoan trang thong dong, chứa ý cười xem xét tường tận mọi người, ai ai cũng được nhắc đến, giống như đang quan tâm mọi người, cũng giống như an bài hậu sự cho các nàng.

“Mấy hôm nay Hoàng Thượng bận rộn, có thể sẽ vắng vẻ các vị muội muội, cứ kiên nhẫn chờ đợi, ân sủng nên có thì sẽ có.”

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Đương nhiên ta từ đầu tới cuối đều không có cảm giác tồn tại, cũng rất thong dong, nghĩ thầm ân sủng nên có thì sẽ có, vậy không nên có thì sao?

26.

Hoàng Hậu thưởng cho ta một cái vòng ngọc, nói, đầu xuân làm vài bộ quần áo đẹp.

Ôn Cẩn nói, đợi lâu như vậy, ta sắp có phúc báo rồi.

Mọi người đều hiểu rõ chỉ giả bộ hồ đồ, chỉ có ta là thật sự hồ đồ mà lại giả vờ hiểu rõ, nói cái gì cũng trầm ổn mà gật đầu tiếp thu.

27.

Cây đào nở hoa.

Hoàng Đế triệu ta đến Ngự Thư Phòng.

Ta hái được đóa hoa đào giấu ở cổ tay áo, vào nhà thoải mái hào phóng đặt lên trên mực của hắn, trong màu đen lại có một chút màu hồng phấn, thật xinh đẹp.

Hắn dừng bút cười nhìn ta, ta cũng nhìn hắn, nhìn nhau không nói gì, tự nhiên tình cảm cũng động đậy.

Cuối cùng hắn lại vẫy tay bảo ta tới bên cạnh hắn, nhéo nhéo má ta.

“Béo lên không ít!”

Mấy tháng không gặp ta không tức giận, một câu béo này thực sự làm ta ăn không tiêu!

Ta quay mặt đi, trả lời: “Lớn lên đó!”

“Không thấy cao lên.” Hoàng Đế trêu ta: “Nàng lớn chỗ nào thế?”

“...”

Đúng là nhiều thịt hơn, nhưng cũng cao lên chứ!

Ta tức quá! Vì sao hắn lại không nhìn thấy?

_______

(8) Nguyên tác: chính là mẫu đơn trong các loài hoa, mà mẫu đơn chính là loài hoa cao quý nhất trong các loài hoa (quan niệm của người TQ)
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 5: Cậy sủng mà kiêu



28

“Đêm nay trẫm sẽ đến chỗ nàng.”

Hoàng Đế phê tấu chương xong thì nói với ta.

Ta mài mực cho hắn, chân đau tay cũng mỏi, Hoàng Đế thẳng lưng ngồi phê duyệt tấu chương cũng vẫn giữ nguyên một động tác đó, mày nhíu chặt, không hiểu được hắn có mệt hay không.

Hắn vỗ vỗ chân bảo ta ngồi lên: “Để trẫm ước lượng xem nàng nặng thêm bao nhiêu.”

Không phải là ta làm bộ làm tịch đâu, là thật sự không ngồi xuống được, sợ thật sự nặng quá, chẳng bằng giữ lại niệm tưởng m.ô.n.g lung…

“Sợ đè gãy chân ngài, không ngồi đâu.”

“Đây là thánh lệnh.”

Ta dậm chân một cái, bẹp, dùng sức ngồi lên đùi hắn, âm mưu một đổi một, làm thương tổn thiên kim long thể của hắn.

“Uhm, một mùi hương hoa đào, trẫm ngửi cũng thấy say.” Hoàng Đế đỡ lấy eo của ta, thật sự dùng sức ngồi xuống, hắn cũng không nhúc nhích chút nào, giống như lưu manh mà hít sâu một hơi ở cổ của ta.

Chưa nói một câu nói đứng đắn nào, lại không biết học được ở đâu mấy lời khiếm nhã.

“Thần thiếp không uống rượu, làm sao có thể khiến cho Hoàng Thượng ngửi mà say.” Ta càng không để cho hắn được như ý, “Không phải là Hoàng Thượng muốn uống rượu rồi lấy thần thiếp ra để ngụy trang đó chứ!”

“Shhzz!”

Hoàng Đế ở phía sau kêu lên một tiếng, lòng ta đột nhiên cảm thấy chấn động, cảm thấy bản thân mình thật lớn mật, bản tính này cũng không nên thể hiện ra đối với nam nhân mới gặp được vài lần, cũng không thể đối với Hoàng Đế.

Trong lúc khẩn trương, ta nghe thấy Hoàng Đế trầm giọng nói.

“Dật.” Hoàng Đế, à không, Lý Quân Khoát nói: “Nếu không có ai, ngươi có thể gọi trẫm là Dật lang.”

Lý Quân Khoát, tự là Dật.

Ta không nghe lời hắn, há mồm gọi: “Dật ca ca.”

Thật ra ta cũng hơi xấu hổ một chút.

29.

“Dật ca ca cũng được, Tiểu Quất Nhi lớn nhanh một chút đi!”

Chúng ta cách nhau bảy tuổi, sau khi hắn tạm dừng một lát, vỗ vỗ sau lưng ta, nhiều thêm vài phần yêu thương, thế nhưng lại giống huynh trưởng hơn cả huynh trưởng của ta.

Nhưng hắn là phu quân của ta.

Lúc này, ta lại oán tuổi mình còn quá nhỏ.

30.

Rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng muốn thời gian trôi chậm lại một chút, trong thiên địa một tấc vuông này trôi qua.

Dật ca ca không phải lúc nào cũng ở bên cạnh ta, bởi vì trong cung không chỉ có một mình ta.

Mỗi lần hắn tới tìm ta, ta hoặc là ở trong phòng đọc sách, một canh giờ không lật nổi một trang sách, chỉ dùng để g.i.ế.c thời gian, không học thêm được gì.

Hoặc là ta đang học thắt dây đeo cùng với Ôn Cẩn, nàng vào cung lâu rồi cái gì cũng biết, so với một đứa trẻ thô kệch như ta, chân tay vụng về làm hỏng không ít đồ vật.

Chưa từng có một ngày nào đúng là một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi tinh thần phấn chấn, mà giống một con báo được nuôi dưỡng làm sủng vật, xinh đẹp có thừa nhưng cá tính không đủ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Khi Hoàng Đế không tới chỗ ta, người trong cung vừa nhiều vừa hỗn tạp, các nương nương khác ghét bỏ ta gia đình bình dân, không thích ta, ta thì nóng nảy lại dễ nói sai lời, vì thế trốn tránh không ra ngoài.

Hiện tại trong cung thanh tịnh, Hoàng Đế thường tới chỗ ta, ta suốt ngày chờ hắn, lại càng lười ra ngoài.

“Tiểu Quất Nhi rảnh rỗi không có việc gì, có thể đi tìm Hoàng Hậu xem xét việc nhà.”

Lý Quân Khoát sai người đưa tới hoa cúc vừa mới nở, đem hết chậu này tới chậu khác đến tiểu viện, chồng chồng chất chất, đủ mọi sắc màu, hóa ra trời đã có sương rồi. Không lâu nữa ta cũng mười sáu tuổi.

“Thần thiếp không muốn đi!”

Cậy sủng mà kiêu, hiện giờ ta cũng có chút tự tin và kiêu ngạo.

Cung nữ mới tới ở bên cạnh thấy ta nói chuyện như vậy, giật mình liếc nhìn ta một cái, sau đó lại cuống quýt lui ra ngoài.

Khi nàng đi ra ngoài lại va vào cánh cửa, phát ra tiếng động nhỏ.

Lý Quân Khoát liếc mắt về phía nàng một cái, chưa cần nói gì, chỉ là sau đó ta không còn nhìn thấy tiểu cung nữ này nữa.

Có lẽ nàng phạm vào chuyện gì đó, Lý Quân Khoát không thích bên cạnh ta có người lạ.

31.

Ta vẫn đi đến cung của Hoàng Hậu.

Buổi sáng sớm đi thỉnh an, Lý Quân Khoát tới đây dặn dò Hoàng Hậu, chú ý đến ta nhiều hơn một chút.

Hắn nói chuyện với Hoàng Hậu, lại nhìn chằm chằm ta, trong ánh mắt có chứa ánh sáng.

Ta hơi giận một chút, không thể biểu hiện ra ngoài.

Động tác nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Hậu, nàng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đoan trang khiêm tốn lễ độ mà nói, được.

Những phi tần khác đánh giá ba người chúng ta, Hoàng Thượng Hoàng Hậu họ không dám nhìn chằm chằm, bọn họ nhìn ta, nhìn đến nỗi ta nở hoa.

Vậy ta có thể từ chối không?

32.

Những ngày sau này, cứ hai ngày ta lại đến chỗ Hoàng Hậu.

Khi Ôn Cẩn bóp chân cho ta, xem xét cảm xúc, vui mừng lại mỉa mai mà nói, tiểu chủ rắn chắc không ít.

Màn đêm buông xuống ta thị tẩm, để Hoàng Đế xoa.

“Sờ vui lắm sao? Có thoải mái không?” Ta vội vàng hỏi.

Lý Quân Khoát ôm ta ngủ, nhéo chút thịt trên bụng ta mới mọc ra, nói mềm nói thích.

Ta đoán là không phải hắn dỗ ta đâu, là chính hắn thích thế.

Lý Quân Khoát không chối từ, đúng là xoa nhẹ ta một lượt, cuối cùng phân biệt rõ: “Đủ nạc đủ mỡ, heo nhỏ thượng hạng!”

Đến lúc này ta đã hiểu.

Hắn chê ta sống quá thoải mái, mập lên rồi.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 6: Chỉ cần nàng muốn là được



33.

Hoàng Hậu không thích nói chuyện, bên người lại có rất nhiều người.

Các nàng đều thân thiện, thường hay ríu rít nói chuyện phiếm, Hoàng Hậu cũng không trách các nàng.

Ta đi, cũng có rất nhiều cung nữ nói chuyện với ta.

Hoàng Hậu thấy ta nhàn rỗi, ngày nào cũng nghĩ ra cái gì đó để dạy ta.

Cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông.

Nàng là tiểu thư của gia đình thế gia.

Mà ta bảo người mang dế vào, xúi giục Hoàng Hậu chơi với ta.

Có lẽ là vì ở chung lâu rồi, ta có thể cảm giác thấy, nàng chỉ lạnh lùng trên mặt thôi, nên cũng không sợ nàng.

“Hoàng Hậu nương nương!” Ta gọi nàng, ta chọn dế thua, để Hoàng Hậu chọn con thắng.

Nàng không tham gia, chỉ ngồi đọc sách, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn ta một cái, động tác cũng không thay đổi: “Vậy đổi tướng quân của bản cung với ngươi!” (9)

Hình như đây cũng là một cách giải quyết.

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong dư quang, ta nhìn thấy Hoàng Hậu hơi nhếch khóe môi.

34.

Ta vào cung ba năm, chưa từng gặp người nhà, chỉ tình cờ nhận được chút tin tức.

Đại ca cưới vợ rồi, hiện giờ cháu trai cũng bình yên ở trong bụng của tẩu tẩu, mẹ ta nói đại tẩu tuy là con gái trong gia đình giàu có, lại là một người đanh đá.

Nhị ca mang đại ca đi ra ngoài chơi bời, đại tẩu dám mang theo cái bụng to đuổi đánh đại ca, chạy vòng quanh một vòng cây hồng trước cửa.

Người khác nhìn mà sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, gọi nàng là bà cô.

Thư của mẹ nói: “Đại phu nói, chỉ vài ngày nữa, chờ đến khi tuyết rơi, đứa nhỏ cũng sẽ được sinh ra. Sinh vào mùa đông cũng tốt, không sợ lạnh, không giống như con sinh vào ngày nóng bức, tính tình nóng như lửa, không khiến cho người ta bớt lo, rồi lại vô cùng dính người.”

Nàng lấy hết khả năng nhớ ra một chút chuyện vặt vãnh thú vị, nhưng hồi ức thường khiến cho người ta ngơ ngẩn một chút, đến cuối cùng mới viết một câu ở trong góc.

“Trong nhà mọi người đều khỏe, chỉ là hay nhớ con, sợ con chịu ấm ức.”

Trên hai chữ ấm ức có vết nước mắt.

Khiến cho ta cảm thấy buồn hơn một chút, ngày hôm đó lười nhác ở trong phòng, nói trong người không thoải mái.

35.

Ta lặng lẽ khóc, cố gắng không để ai nhìn thấy.

Nhưng trong hoàng cung này, mỗi phân mỗi thước đều là của Hoàng Đế, ngày hôm đó hạ triều, Hoàng Đế đã tới hỏi ta làm sao.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nhớ nhà.”

Ta không nói dối hắn, cũng lường trước hắn có thể đoán được, trong cung gác cổng nghiêm ngặt, trước mắt ta cũng được sủng, đưa ra đưa vào một chút đồ vật cũng khó khăn. Đương nhiên cũng là vì ta lười không đi lại tạo mối quan hệ.

“Cũng tại vì cách hơi xa một chút.” Lý Quân Khoát nghĩ ngợi nói, “Hiện giờ nhị ca của nàng đã trúng cử, nếu nàng nhớ, trẫm sẽ đề bạt cho phụ thân của nàng một chức vụ nào đó ở kinh thành, được không?”

Đây là một ân đức lớn vô cùng.

Hoàng Đế ghét nhất là ngoại thích tham gia chính sự, thời trẻ những phi tần hậu duệ nhà quý tộc được đưa vào cung, đều được sủng ái vô cùng, lại xuống đốc đến nỗi lặng yên không tiếng động, việc tranh sủng trong cung cũng có, nhưng không có ai mượn ân sủng để mưu lợi cho gia tộc.

Hai năm trước mũi tên quét sạch những mong đợi đó, không biết b.ắ.n về phía ai, phần lớn là theo bản năng mà trốn xa một chút.

Ta không dám nghĩ, nhưng trong lòng cũng có một chút chờ mong.

Quan huyện ở một địa phương nhỏ, nhảy đến dưới chân thiên tử, là vinh quang bậc nào, ca ca có uống say cũng không dám nghĩ.

“Có được không?” Ta hỏi, vội vàng nhìn vào mắt Hoàng Đế, giống như tiếng muỗi kêu.

Lý Quân Khoát cười cười, ôm eo ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chỉ cần nàng muốn là được!”

36.

Chắc là được rồi.

Dù sao cũng không bao lâu đã truyền đến tin tức cha ta được thăng quan, trong cung từ trên xuống dưới đều đến chỗ ta chúc mừng.

Đây là một ám chỉ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.

Hiện giờ địa vị của ta không bình thường, không ai có thể coi khinh con gái của một quan huyện nữa.

37.

Phụ thân thăng quan, cả nhà rầm rộ, vội vã đi vào dưới chân thiên tử, trước đó lại nhờ người, dùng tích cóp cả đời để mua một phủ đệ nho nhỏ ở ngoại ô kinh thành.

Ta vốn muốn trợ cấp một chút, dù sao ở trong cung cũng không dùng đến tiền, nhưng mẹ không nhận, người nói cha đã rất giận.

Cha là người thích sĩ diện, lại cảm thấy ta thua thiệt, ngoài miệng quật cường, nói ta khi giàu sang phải nghĩ đến lúc nghèo hèn, cũng nên giữ lại để lo cho bản thân, rốt cuộc là trong cung, không thể dựa vào sủng ái trong một chốc một lát của Hoàng Đế mà không lo lắng cho tương lai.

Ta không hiểu, không hiểu một chốc một lát là ý gì.

Vì thế, ngày hôm đó ta đi Dưỡng Tâm Điện tìm Lý Quân Khoát, đang đi trên hành lang thì nghe thấy hai cung nữ tán gẫu với nhau.

“Nghe nói hôm nay thái phó đề nghị Hoàng Thượng tuyển tú quy mô lớn, nói Hoàng Thượng của chúng ta đăng cơ đã hơn bốn năm rồi, hiện giờ dưới gối không có con trai con gái…

Ta dừng lại tại chỗ, giống như một chậu nước đổ ập xuống, lạnh đến lòng bàn chân.

Hóa ra, sủng ái thật đúng là có thời gian hạn chế.

_________

(9) Tướng quân là chỉ con dế chọi
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 7: Trẫm là Hoàng Đế, mà ta là phu quân của nàng



38.

Hai năm đầu ta không thị tẩm, trong cung nhiều phi tần, hắn đổi luân phiên, nửa tháng cũng đến ta.

Sau đó người thì chết, người thì điên, người thì bị biếm lãnh cung,... những nữ tử đó tên họ là gì, cũng chỉ trôi qua như mây khói, như pháo trúc đầu năm nổ vang, xán lạn mà ngắn ngủi.

Lưu lại, đáng giá để ghi nhớ, ngoài Hoàng Hậu ra, cũng chỉ là những tỉ muội ngoan ngoãn không có gì xuất sắc.

Tần Đáp ứng, con gái của Thái Thường Tự Thiếu Khanh, ở khuê phòng nổi tiếng vì kính cẩn nghe lời, diện mạo thanh tú, giọng nói nhỏ nhẹ, tư thái yếu đuối, ngoài trừ sớm tối thưa hầu, vĩnh viễn không biết nàng trốn ở đâu. Nàng giống như không có gì đặc biệt hay xuất sắc, lại giống như cái gì cũng biết, lần trước vào ngày hội nguyên tiêu, đánh đàn thổi tiêu viết chữ vẽ tranh nàng đều tham dự, chỉ là không đứng đầu.

Lạc Thường tại, con gái của Viện Sử Thái Y Viện, giỏi nấu ăn, nàng xin Hoàng Đế cho nàng một phòng bếp nhỏ, mỗi ngày nàng làm một chút đồ ăn trên có Hoàng Đế Thái Hậu, dưới có cung nữ thái giám đều được chia, làm người hòa ái, không kiêu ngạo chút nào. Ở trên nàng có một tỉ tỉ, gả cho tam đệ của Hoàng Thượng làm trắc phi, sau một năm sinh thế tử được nâng làm chính phi, phu thê cầm sắt hòa minh, kinh thành hiếm có. Từ nhỏ đến lớn nàng đều bị tỉ tỉ chèn ép, nên thường hay tính toán chi ly. Có một chuyện thú vị, có lần Hoàng Thượng đi đến chỗ nàng, nói chuyện phiếm đến cách làm mấy loại đậu phụ, không ngờ hai người cãi cọ với nhau, Thường tại một đường chạy theo Hoàng Đế, hỏi tào phớ mặn hay tào phớ ngọt của nàng ngon hơn.

Thần Phi, con gái của Thống Lĩnh Cánh Tả Tiên Phong doanh, từ khi Hoàng Đế làm Thái Tử đã vào phủ, con nhà võ tướng, là trưởng nữ trong nhà, lớn lên được thiên kiều bách sủng, lại là phi duy nhất trong cung, thân cao mắt xếch, luôn luôn nhìn nghiêng người khác. Hơn nữa nàng là người có võ, hiên ngang khí phách, thích chơi trường thương, chỉ là trong cung không được phép dùng mấy vũ khí sắc bén, nàng chỉ cần một cây trường côn cũng múa đến tự tại, vì người khắc nghiệt lại nghiêm túc, không dễ dàng tức giận, nhưng khi nàng nổi giận thì cho dù là ai (ngoại trừ Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Thái Hậu) thì đều không thoát khỏi một gậy của nàng.

Hiện tại trong cung, cộng với ta nữa thì chỉ có năm phi tần, so với ba năm trước đây rầm rộ đông đúc, đúng là hơi hịu quạnh một chút.

Thêm nữa, hiện giờ Hoàng Đế bận việc chính vụ, mỗi lần tiến đến hậu cung, tám chín phần mười cũng là tới tìm ta… Mà bụng của ta…

Lý Quân Khoát là Hoàng Đế, mà ta thường hay quên.

39.

Tuy là về lý, ta có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng về tình, ta vẫn hơi khó chịu một chút.

Vì thế, có vài ngày ta không để ý đến hắn.

Hắn cũng phát hiện ra, Lý Quân Khoát tai thính mắt tinh, đã đoán ra nguyên do trong đó.

Lúc sau, bên ngoài Dưỡng Tâm Điện truyền đến tiếng khóc lóc cầu xin.

Ngày hôm đó, Thái Hậu gọi ta đến cung của nàng.

40.

“Nghe nói Khánh Quý nhân gần đây thân mình không dễ chịu?”

Gương mặt hiền từ của Thái Hậu, vì bảo dưỡng rất tốt, nhìn rất trẻ, chỉ là khóe mắt có vài nếp nhăn, giống như Quan Âm.

Nàng cười hỏi ta, bên cạnh nàng còn có Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu mỗi ngày đều đến chỗ Thái Hậu, thật ra cũng không phải vì ta, lúc này trộm nhìn ta, uống trà không nói lời nào.

Ta cảm thấy có áp lực rất lớn.

“Vâng… là hơi không thoải mái một chút.” Khi ta nói dối thì thường hay nói lắp, Hoàng Hậu vừa nghe đã cười.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Rốt cuộc Thái Hậu cũng không làm khó ta, nàng là người dịu dàng ôn hòa nhất, khi Tiên đế còn sống nàng là Hiền phi.

“Hoàng Đế trẻ tuổi, không khỏi dễ xúc động, trong lòng ngươi có chút khó chịu, hắn không làm khó ngươi lại làm khó người phía dưới, trên dưới trong cung vì một chút khó chịu của các ngươi lại khiến cho lòng người sợ hãi, Khánh Quý nhân, chính ngươi tự suy nghĩ một chút, hiện giờ cũng không còn là trẻ con nữa.”

Ngược lại, ta đã trở thành đố phụ (10) nổi tiếng xa gần.

41.

Hôm nay ta thị tẩm, là tự ta tìm Lý Quân Khoát nói muốn thị tẩm.

Màn đêm buông xuống, hắn bước dưới trăng mà đến, kéo lấy tay ta, giữa ngón tay đều có mồ hôi.

“Ngài làm ồn cái gì thế?” Ta hỏi, vành mắt nóng lên, có chút bực bội.

“Không ầm ĩ một chút, làm sao nàng biết suy nghĩ của trẫm.”

Tóc ta rối tung, tay của hắn từ đầu ta dịch xuống eo, ôm lấy không bỏ.

“Tiểu Quất Nhi, trẫm là Hoàng Đế, nhưng ta là phu quân của nàng.”

Từng câu từng chữ, còn nặng hơn cả ngàn vàng.

42.

Chuyện tuyển tú đã định.

Ta được thăng làm tần, không có nguyên do gì, là do Thái Hậu nâng, nói ta hiền huệ hiểu chuyện.

Ta bĩu môi, bóc quả quýt hỏi chuyện cha mẹ vào kinh.

Cũng tốt, còn có chút việc để phân sự chú ý của ta.

________

10. Đố phụ: người vợ hay ghen, người đàn bà hay ghen (trong thời phong kiến tam thê tứ thiếp, thì đây là một tính xấu bị xã hội áp đặt lên phụ nữ)
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 8: Không có quy củ gì cả



43.

Cha mẹ vừa mới vào kinh, tin tức đã bay đến tai ta rồi. Cùng lúc đó, trong cung lại khua chiêng gõ mõ mà thu xếp chuyện tuyển tú, cung nữ thái giám liên tục qua lại không ngừng.

Như là đang ăn Tết.

Ngược lại là mấy phi tần chúng ta vui buồn lẫn lộn, không có việc gì tụ họp với nhau đánh bài.

Các nàng đánh, ta nhìn.

Ở nhà, ta cùng huynh trưởng và phụ thân đã từng chơi, cũng coi như là từ nhỏ đã chơi, nghe Tần Thường tại nói có đồ chơi mới cùng nhau chia sẻ, còn tưởng là cái gì, kết quả…

Ta cũng muốn chơi.

Ta nóng lòng muốn thử, lại bị Thần Phi đẩy một cánh tay, ngồi bên cạnh ghế mềm.

“Con nít con nôi, chơi cái này làm gì.”

Khi nói chuyện âm cuối của nàng cao lên, giống như chuẩn bị vả ta một cái, ta lập tức ngập ngừng sợ hãi trốn đến bên cạnh Hoàng Hậu tìm một chỗ dựa.

“Khánh muội muội cũng đã mười bảy rồi, nhỏ chỗ nào.” Lạc Đáp ứng nghĩ sao nói vậy, không sợ Thần Phi., “Ngài đó, tự mình muốn đánh, không ai dám đoạt vị trí của ngài.”

Đuôi mắt của Thần Phi nheo lên, trừng mắt với Lạc Đáp ứng, nếu là trong tay nàng có một cây gậy thì đã sớm đánh lên người của Lạc Đáp ứng rồi, nhưng rốt cuộc đã ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, cho dù tính tình có khí phách cương trực đến đâu thì cũng bị mài mòn mà trở nên khôn khéo một chút, vì vậy nàng chỉ có thể sử dụng móng tay thon dài chọc lên thái dương của Lạc Đáp ứng.

“Bổn cung muốn chơi ư? Bổn cung muốn chơi chẳng lẽ lại không gom đủ một bàn người sao, làm sao phải tranh giành với bé Quýt?”

Lạc Đáp ứng cười xin tha, nhõng nhẽo: “Tỉ tỉ tốt, là tại muội lanh mồm lanh miệng nói bừa, ngài còn lạ gì nữa, cũng tại vì muội coi nó như là bảo bối, cùng với Tần tỉ tỉ nghiên cứu nửa ngày rồi!”

Nàng lại vừa đổ nước, vừa dọn điểm tâm, giả làm vai hề khom lưng cúi đầu, mới có thể khiến cho Thần Phi cười trở lại.

Mà ta cùng với Tần Thường tại ngồi ở cạnh nhau, nhìn các nàng ầm ĩ, hai người chúng ta đều ít nói, nàng tính tình điềm tĩnh, nên chúng ta cũng thân thiết một chút.

Trận bài này còn chưa đánh, bởi vì Hoàng Hậu còn bận với việc tuyển tú, còn ở sảnh ngoài xử lý.

Buổi trưa, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran, phòng trong cung nữ nhẹ nhàng quạt băng, mùi hương hoa quả trong không khí, tiếng cười đáng yêu của con gái, tiếng bàn ghế va chạm…

Tất cả đều thoải mái an tĩnh, khiến cho ta hồi tưởng đến một buổi trưa trong thư phòng ở huyện thành nhỏ rất lâu trước kia.

Ta nói với mẹ, nếu được làm bạn với rất nhiều tỉ muội, mỗi ngày vô cùng náo nhiệt đùa giỡn với nhau thì thật tốt.

Một lời đã thành sự thật, hiện giờ cuộc sống này, tốt đến mức khiến cho ta cảm thấy không chân thật, đẹp đến nỗi giống như thủy tinh dễ vỡ. Nghĩ vậy, trong khoảnh khắc đó hốc mắt ta cũng nóng lên.

44.

“Muội muội, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Một chút khác thường của ta không trốn nổi đôi mắt của Tần Thường tại, nàng tiến đến bên tai ta, nhỏ giọng quan tâm.

“Nếu là muội muốn đánh, ta…”

Đúng lúc này, nàng nhìn theo tầm mắt ta ra ngoài cửa sổ, là thái giám do Lễ Bộ phái tới hấp tấp đi lại, nàng tức khắc trầm mặc, rõ là đã hiểu sai ý.

Tần Thường tại giống người từng trải, vẻ già dặn mà vỗ vỗ lưng ta: “Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chi còn là Hoàng Đế, ta thấy cả Hoàng Thượng và Thái Hậu đều coi trọng muội, muội cũng không cần quá buồn lòng.”

Nghĩ lại, thanh danh người đàn bà ghen tuông của ta trong cung đã truyền đi vô cùng vang dội.

Không uổng Lý Quân Khoát đã nói câu nói kia: “Tiểu Quất Nhi người nhỏ bé nuôi dưỡng ra trái tim cũng nhỏ.”

Ta cũng không giải thích, giải thích không rõ cảm xúc tự nhiên xuất hiện, đành đ.â.m lao theo lao, cười xua xua tay: “Mắt mở lâu quá, gió thổi mạnh nên đau.”

45.

“Bổn cung đã biết rồi, ngươi đi bảo người nói cho mẫu thân, để ý nha đầu kia, không được…”

Thật lâu sau, Hoàng Hậu mới đi vào, còn ở bên cạnh cung nữ dặn dò gì đó, thần sắc nghiêm khắc, còn có chút bất đắc dĩ.

Hoàng Hậu thấy ta ngồi ở bên cạnh, trong mắt lại trông mong, vẫy tay bảo ta ngồi vào vị trí của nàng, bản thân ngồi bên cạnh xem ta đánh.

“Bổn cung chưa từng chơi, nhìn các ngươi chơi là được.”

Nàng thản nhiên nói, nhẹ nhàng nói với ta: “Chơi đi, thua thì tính vào bổn cung.”

!!!

Hai mắt ta tỏa ra ánh sáng, vậy thì ta phải chơi thật lớn mới được!

46.

Cả một buổi chiều lãng phí vào việc đánh bài.

Khi Hoàng Đế tới, ta còn đang tham tiền đếm số lá vàng, ba tỉ tỉ ở dưới đều thua đến nỗi tái mặt, mà Hoàng Hậu đã sớm ngủ được mấy giấc ở trên giường nệm.

Ban đêm nàng thường không ngủ được, vết thâm quầng nơi đáy mắt không che lấp được, dày đến mức đáng sợ, nhưng vừa đến buổi sáng nét mặt đã tỏa sáng, gọn gàng ngăn nắp mà xử lý sự việc trong hậu cung, giống như không cần nghỉ ngơi.

Hiện giờ ngủ mấy khắc này, giống như là tranh thủ thời gian.

Lý Quân Khoát phất qua gáy của ta, thấy ta ngồi chỗ của Hoàng Hậu vừa mắng còn mang theo chút nuông chiều: “Không có quy củ gì cả!”

Hắn tới cũng không phải là tìm ta, mà là có việc trao đổi với Hoàng Hậu, hắn bảo ta ở bên ngoài chờ, buổi tối sẽ cùng ăn tối với ta.

Ta chờ, cứ cảm thấy n.g.ự.c mình đập thình thịch.

Chờ đến khi hắn cùng Hoàng Hậu cùng nhau ra, Hoàng Hậu mang theo một tia áy náy mà liếc nhìn ta một cái.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta chợt cảm thấy hoảng sợ.
 
Tiểu Quất Nhi - Tam Mục
Chương 9: Long khí dưỡng người



47.

Ôn Cẩn báo cho ta hai tin tức.

Tú nữ các nhà một ngày trước đã ở Trữ Tú Các, năm nay tú nữ được quan tâm nhiều nhất là muội muội ruột của Hoàng Hậu, An Khánh Quận chúa, Diệp Dịch Vi

Diệp gia ba đời đều làm Thừa tướng, thừa kế tước vị Định Quốc Công, Tổ phụ nghênh thú trưởng tỉ của Tiên Đế, phu thê hòa thuận nhưng con nối dõi hiếm hoi, một mạch đơn truyền, công chúa vô cùng sủng ái, mỗi lần tiến cung đều mang theo, Tiên Đế cùng với Định Quốc Công cùng nhau lớn lên, tình cảm như huynh đệ, lại thêm Tiên Đế tuổi nhỏ yếu đuối, thường xuyên uống thuốc và châm cứu, mời được một vu y trong dân gian trị liệu, nói cần phải có m.á.u của thân nhân làm thuốc dẫn, Định Quốc Công tự nguyện làm thuốc dẫn cho Tiên Đế mười năm, Tiên Đế vô cùng cảm động, Diệp gia lại càng nhận được vinh sủng không ngừng, có thể nói là đại gia tộc số một hiện tại.

Nhưng dưới gối Định Quốc Công không có con trai, cho dù có con trai cũng không sống quá hai tuổi, nghe đồn là bởi vì Định Quốc Công làm thuốc dẫn, làm hỏng thân thể, dùng mệnh của toàn bộ Diệp gia để tục mệnh cho Tiên Đế, Tiên Đế cảm động lại cảm thấy hổ thẹn, hai vị đích nữ của Diệp gia lúc sinh ra được phá cách phong làm Quận Chúa, thường được làm bạn bên cạnh vua, được sủng ái vô cùng, phong cảnh vô hạn, cho dù là công chúa của Tiên Đế cũng không so được.

Hoàng Hậu Diệp Dịch Tình kể từ khi sinh ra đã được chỉ định với Thái Tử đương triều, cho dù ai là Thái tử thì nàng cũng đều là Hoàng Hậu, vì thế từ nhỏ đã được dạy dỗ dựa theo lễ nghi của Hoàng Hậu.

Mà An Khánh Quận chúa Diệp Dịch Vi lại được nuông chiều từ nhỏ, coi hoàng cung như hậu viện nhà mình, qua lại tự nhiên, là quý nữ số một số hai của kinh thành.

Hiện giờ, hai nữ nhi của Diệp gia đều vào hậu viện của Thiên tử.

Ôn Cẩn nói, khi Diệp Dịch Vi tiến cung đã rất ồn ào, mang theo bốn tì nữ, chưa tiến vào Trữ Tú Các mà trực tiếp vào trong cung của Thái Hậu, buổi chiều lại phá cách vào Ngự thư phòng.

Hoàng Hậu cũng không quản giáo.

Sau khi ta nghe xong, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc chưa từng thấy, hóa ra còn có thể tiến cung như vậy.

Nhưng càng làm cho ta kinh ngạc là, vì sao Lý Quân Khoát có thể để nàng tùy tiện vào Ngự Thư Phòng?

Khi hắn ở Ngự Thư Phòng phê chuẩn tấu chương rất không thích bị người khác quấy rầy, mặc dù là ta cũng là phải chờ hắn triệu kiến mới có thể tới, ngày thường sẽ không tự tiện tiến đến.

Có lẽ là trên mặt ta trong nháy mắt hiện lên vẻ mất mát, Ôn Cẩn cúi người vỗ vỗ phía sau lưng ta, an ủi nói: “Có thể là tình nghĩa từ nhỏ tới lớn.”

Ta miễn cưỡng cười cười.

May mà tin thứ hai là một tin tức tốt.

Cha mẹ và huynh trưởng vào kinh, nhị ca tham gia võ cử, sức trâu cuối cùng cũng có nơi phát tiết.

Mà buổi sáng sau khi nhận được tin tức, Lý Quân Khoát không chỉ ban thưởng trong nhà, lại còn sắp xếp chức quan cho đại ca.

Một người đắc đạo gà chó lên trời.

Hiện giờ ta chính là người nổi bật nhất trong số những người cũ trong cung, người mới… cảnh xuân vô hạn.

48.

Cháo nhiều tăng ít.

Hậu cung lớn như vậy, chỗ nào cũng là phi tần, không có Hoàng Đế tiến đến thâm cung, không có vòng bảo hộ quanh thân, cho dù ngọc đẹp mãn phòng cũng có vẻ quạnh quẽ.

Nếu Lý Quân Khoát không tới tìm ta, ta sẽ đi dạo khắp nơi trong cung, đi tới các cung kết thân.

Trước kia không dám, hiện tại được sủng mà to gan, hơn nữa cha mẹ đều đến bên người rồi, càng cảm thấy viên mãn, đi đâu cũng có thể thẳng lưng.

Người ta cũng nói, sủng phi không bình thường, hãy nhìn Khánh Quý Nhân đi đường tạo gió (11), nếu không vì sao lại nói long khí dưỡng người chứ.

Sau khi ta nghe xong thì mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng đến mức hoảng hồn.

Sau này ta lại nói với Lý Quân Khoát, nằm trong lòng n.g.ự.c hắn, treo ở trên cổ hắn, nói xong thì không nhẹ không nặng mà cắn một miếng trên n.g.ự.c hắn, lưu lại dấu răng màu phấn hồng, dấu của hai chiếc răng nanh nhòn nhọn rõ ràng hơn nhiều.

Lý Quân Khoát nhìn thì kim quý, nhưng mà thật ra da dày thịt béo, không kêu lên tiếng nào, còn nhéo cằm ta, dùng ngón cái nghịch răng nanh của ta, giống như đang dỗ dành con cún con, giống như đang muốn mài răng nanh của ta cho phẳng lại.

Ta bị bắt ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức.

“Làm gì thế!” Ta nói chuyện mơ hồ không rõ.

Hắn cẩn thận nhìn ta, cười nói: “Nhìn xem long khí dưỡng người đến mức nào, dưỡng đến mức nhanh mồm dẻo miệng.”

Luôn luôn trêu ghẹo ta, coi ta như một đứa ngốc.

“Thái Hậu nói, hôm qua nàng đi thỉnh an l* m*ng hấp tấp đi đường, đụng vào cả Thần Phi, nếu không phải Thần Phi đỡ lấy thì chắc nàng đã đ.â.m vào khung cửa rồi hả?” Lý Quân Khoát rốt cuộc không nghịch cái răng kia nữa, ngược lại ấn ta vào trong n.g.ự.c hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, vô cùng mạnh mẽ, “Đây không phải là đi đường tạo gió hay sao? Những cung nữ đó nói sai rồi à?”

Ta thở hổn hển mà không biết nói gì.

“Cẩn thận một chút, nếu ngã thật thì phải làm sao.” Lý Quân Khoát thật sự không có trách cứ, chỉ là hơi buồn bã một chút: “Hai ngày nữa là tuyển tú, trong cung tất nhiên sẽ có thêm người mới, đụng phải Thần Phi còn có người đỡ nàng, nếu đụng phải người khác không đỡ được nàng thì phải làm sao? Nếu bọn họ không đỡ nàng, lại còn muốn đẩy nàng thì lại phải làm thế nào nữa?”

“Vì sao lại muốn đẩy thiếp?”

“Bởi vì long khí dưỡng nàng, thì không thể nào chạm đất để dưỡng bọn họ.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nghe được lời này, ta l.i.ế.m l**m môi, cố hết sức ngửa đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của hắn, cảm nhận được cánh tay của Lý Quân Khoát ôm ta càng chặt, vì thế mất đi dịu dàng má ấp môi kề.

Hắn giống như rất sợ sẽ mất đi ta.

“Trẫm muốn nhìn thấy nàng lớn lên khỏe mạnh.”

____

(11) Nguyên tác “tẩu lộ đái phong” dịch ra chính xác là đi đường tạo gió, nghĩa là bước đi mạnh mẽ khỏe khoắn, nhưng trong trường hợp này mình dịch từng từ như vậy vì nó không hẳn là nghĩa kia, mà nó mang nghĩa hài hước khi ở dưới Hoàng Đế cũng nhắc đến để trêu bé Quýt
 
Back
Top Bottom