Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch

Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 80: Chương 80



Ngày thứ ba Tuệ Nương về nhà, sáng sớm Trần thị đã đi mua ít thịt và rau tươi. Tuệ Nương vừa mới dậy, đã nghe thấy tiếng Vương thị từ trong sân vọng vào.

“Phụ thân, hôm nay có người đến không?”

Tiếng Đỗ lão đầu cũng rất nhỏ: “Chắc là có, trước đó không phải đã nói rõ rồi sao.”

“Chúng ta hà tất phải đợi nhà đó... Con nói sớm nên liên hệ người khác đến, nếu không lâu ngày, tiểu muội...”

Hai người nói chuyện cố ý hạ giọng, Tuệ Nương nghe không rõ lắm. Nàng cau mày, đang định đến gần nghe cho kỹ, ngoài cửa đột nhiên có tiếng hàng xóm: “Ối, bận rộn đấy nhỉ.”

Vương thị và Đỗ lão đầu lập tức im bặt.

“Đúng vậy, mới về à?”

“Chuyện đồng áng vừa xong đấy, đây không phải sắp tới vụ cày xuân rồi sao.”

Người Đỗ gia và hàng xóm trò chuyện vài câu, Tuệ Nương bước ra ngoài.

Đợi người đó đi rồi, Tuệ Nương trực tiếp mở miệng hỏi.

“Phụ thân, hôm nay không mở tiệc, sao người không mời người ta đến ngồi chơi?”

Đỗ lão đầu sửng sốt, Vương thị vội vàng nói: “Tiểu muội... muội quên người này rồi hả, người đó không hợp với nhà chúng ta, trước đây còn nói xấu muội nữa đấy!”

Tuệ Nương đương nhiên nhớ, nàng chỉ hỏi thôi. Nàng nhìn Vương thị và Đỗ lão đầu mấy lần, đột nhiên cười: “Nói đúng lắm, vậy chiều nay ai đến? Ai có quan hệ tốt với nhà chúng ta?”

Đỗ lão đầu ấp úng nói: “Lão Chu gia, Lưu thúc của con, với cả Nhị thúc công bọn họ thôi.”

Lão Chu gia...

Mỗi bước mỗi xa

Vẻ mặt Tuệ Nương đột nhiên lạnh hẳn.

Một lát sau, nàng cười cười: “Phụ thân, đó là mấy huynh đệ người tự tụ họp thôi, con sẽ không xen vào, con ở trong nhà cho rồi.”

Vương thị sốt ruột: “Tiểu muội, sao muội lại không lên bàn ăn?”

“Ôi, lời này đại tẩu nói hay thật, trước đây ta cũng đâu có quan trọng như vậy.”

Vương thị cười gượng: “Cái, cái này không giống mà, phụ thân là đón đại thọ.”

“Là mừng thọ, ta nay đã là nữ nhi đã xuất giá, cũng coi như người ngoài. À đúng rồi, phụ thân, tiện thể con nói cho người biết, thợ đá Ngụy mà lần trước người đã gặp, vài ngày nữa sẽ đến dạm hỏi, con đã ưng chàng ấy rồi.”

Tất cả mọi người của Đỗ gia đều sững sờ.

“Gì, gì hả...?” Trần thị lảo đảo một bước, “Sao con không nói sớm?”

Tuệ Nương kỳ lạ: “Lần trước người không nhìn ra sao? Con tưởng rất rõ ràng rồi mà, chàng ấy hứa với con là vài ngày nữa sẽ đến.”

Vương thị: “Thợ đá? Hắn khá có tiền đúng không...”

Tuệ Nương liếc xéo nàng ta: “Tẩu muốn hỏi gì?”

Vương thị lập tức im miệng, không dám tiếp lời. Trần thị do dự nói: “Tuệ Nương à... Con thích hắn hả?”

“Thích chứ.”

“Vậy, vậy nếu hắn thành thân với con, có thể cho nhà mình mượn ít tiền không?”

Trần thị vừa nói xong, Đỗ lão đầu lập tức trừng mắt nhìn bà, nhưng Trần thị rõ ràng rất sốt ruột: “Thật ra đại ca đại tẩu của con bây giờ cũng phải bốc thuốc uống thuốc, cả năm tốn không ít tiền đâu... Con xem...”

Sắc mặt Đỗ Hữu Điền thay đổi: “Mẫu thân! Sao người lại nói với muội ấy!”

Trần thị: “Đó không phải là tiểu muội con sao, có gì mà không thể biết...”

Đỗ Hữu Điền không giữ được thể diện, tức giận quay người bỏ đi. Vương thị thì càng quá đáng hơn, cố sức nháy mắt ra hiệu cho bà mẫu còn có công công, thấy Trần thị không để ý đến mình, cũng tức giận bỏ đi.

Mặt Đỗ lão đầu nặng trịch, nhìn Trần thị chằm chằm.

Tuệ Nương: “Ngụy Thạch cũng không có nhiều tiền, đều là tiền kiếm được từ lao động vất vả. Con là phụ nhân tái giá, theo lý mà nói thì không có sính lễ đâu, mẫu thân cũng biết mà, là Ngụy Thạch muốn kiên quyết đưa.”

Trần thị rõ ràng có chút thất vọng: “Thế, thế à...”

Đỗ lão đầu hừ một tiếng, Tuệ Nương cau mày: “Phụ thân người giận gì chứ?!”

Đỗ lão đầu không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Trần thị.

Trần thị đang vặn vẹo tay, rõ ràng là cực kỳ bồn chồn không yên.

-

Thôn Hoa Ổ vào hai ngày nay, gà chó không yên.

Hàn thị ở nhà đã tìm c.h.ế.t mấy lần, chạy đến trước mặt quan sai cũng gây rối hai ba lần.

“Thanh thiên đại lão gia à, cầu xin các vị hãy làm chủ cho ta! Con ta c.h.ế.t oan ức quá! Chính là tên Ngụy Thạch đó! Các người mau đi bắt người đi!”

Hàn thị khóc lóc vật vã c.h.ế.t đi sống lại, khiến những quan sai này cũng rất đau đầu.

Mà bọn họ còn phát hiện ra một chuyện, đó là Ngụy Thạch cũng biến mất.

“Chắc chắn là hắn bỏ trốn rồi! Quan sai đại gia! Chắc chắn là hắn đã g.i.ế.c người nên chột dạ mà bỏ trốn!”

Mấy tên nha dịch hai ngày nay cũng sốt ruột không chịu nổi: “Được rồi! Đừng tru tréo nữa! Bọn ta sẽ về bẩm báo huyện thái gia, là gì thì là đó, nếu đã bỏ trốn tự nhiên sẽ có quan phủ ra thông cáo truy nã!”

Nói xong, mấy tên nha dịch kia cũng vội vàng tránh khỏi Hàn thị.

Hàn thị khóc đến không thở nổi, chuyện này rất nhanh đã lan truyền ra mấy thôn lân cận.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 81: Chương 81



Ngọn núi lớn phía sau miếu Sơn Thần được gọi là núi Phúc. Tương truyền nơi đây từng xuất hiện điềm lành, nhưng thôn Hoa Ổ chỉ tựa lưng vào ngọn núi nhỏ ngoài cùng của dãy núi Phúc. Hầu hết thôn dân không dám đi sâu vào núi Phúc, không biết nơi đây có điềm lành hay không, nhưng nguy hiểm thì chắc chắn là có.

Sâu trong núi lớn, hiểm nguy rình rập, ngay cả ánh mặt trời cũng khó lọt vào.

Và không ai biết rằng, địa đạo phía sau miếu Sơn Thần của thôn Hoa Ổ, trong mấy năm qua đã được Ngụy Thạch đào thêm một lối đi khác.

Dẫn thẳng vào sâu trong núi Phúc.

Ngay lúc này, một cánh cửa đá không mấy nổi bật trong lòng núi đột nhiên mở ra, Ngụy Thạch ôm bụng chạy ra ngoài.

Toàn thân hắn có chút tả tơi, trên mình đầy máu.

Trên bụng còn có một vết thương do d.a.o gây ra.

Mặt mày Ngụy Thạch có chút mệt mỏi, nhưng nhiều hơn là vẻ âm trầm. Hắn loạng choạng chạy đến bên một con suối, cúi người dội nước suối trong vắt lên vết thương của mình.

Máu chảy khá nhiều, sắc mặt Ngụy Thạch cũng có chút tái nhợt.

Chỉ là lúc này hắn còn chưa kịp lo lắng những chuyện đó, mà việc đầu tiên là sờ vào trong lòng.

Lấy ra tấm giấy da dê kia.

Mặc dù đồ vật cũng dính chút máu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn.

Sau khi rửa sạch vết thương, Ngụy Thạch liền loạng choạng xuống núi.

Chỉ là địa thế sâu trong núi Phúc hiểm trở, mà thể lực của hắn cũng suy kiệt nghiêm trọng, Ngụy Thạch đi rất chậm, hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ...

Đồng thời, một đội nhân mã cũng xuất hiện sâu trong núi Phúc.

Nam nhân dẫn đầu có khuôn mặt trắng bệch, giọng nói the thé, từ xa đã nhìn thấy một bóng người ở phía bên kia: “Kia có một người!”

Mấy tên thị vệ mang d.a.o lập tức cảnh giác, rút thanh trường đao bên hông ra!

“Đi xem! Là ai!”

Ngụy Thạch cũng chú ý đến bên này, hắn nheo mắt, chú ý đến những thanh trường đao và trang phục của nhóm thị vệ đó.

Hắn lên tiếng trước:

“Có phải là người của phủ Vinh Vương...?”

Nam nhân mặt trắng kia sửng sốt: “Khoan đã!”

Hắn ta rõ ràng là một thái giám, véo giọng chạy lên phía trước: “Ngươi là ai, tại sao lại nhận ra chúng ta!”

Giọng Ngụy Thạch có chút yếu ớt, nhưng lý trí vẫn còn minh mẫn: “Một tháng trước, chính là ta đã tìm mọi cách liên hệ Vinh Vương, long mạch núi Phúc...”

Hắn đưa tay vào trong lòng, lấy ra tấm giấy da dê kia...

“Ta không cố ý thất hẹn... mà là bị kẻ tiểu nhân hãm hại... xin Vương gia... minh xét...”

Vị công công mặt trắng thét lên: “Ngươi chính là thợ đá kia!”

“Là ta...”

“Gia ta đã nói rồi mà! Tại sao sau đó lại bặt vô âm tín! Vương gia vẫn luôn đợi ngươi! Đợi mãi không có tin tức, nên mới cho gia ta dẫn người đến xem! Lời ngươi nói trước đó, có thật không?!”

Mỗi bước mỗi xa

Ngụy Thạch: “Thiên chân vạn xác... Đây là địa đồ do gia phụ để lại, nhưng bây giờ thể lực ta không đủ, không thể dẫn các ngươi vào trong...”

Vị công công mặt trắng kia lập tức sai người lấy địa đồ đến, cẩn thận xem xét một lượt, rồi gật đầu: “Không sai, người đâu, cho hắn dùng thuốc trị thương!”

“Tạ Vương gia...”

Vị công công kia cười cười: “Nếu chuyện này là thật, ta đảm bảo ngươi sẽ được vinh hoa phú quý. Nhưng nếu ngươi lừa gia ta, lừa Vương gia, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.”

Ngụy Thạch gật đầu: “Yên tâm. Ta hiểu.”

……

Khoảng chừng chạng vạng.

Tiểu viện Đỗ gia đã bày ra một bàn tiệc rượu, còn Tuệ Nương đang ở trong nhà thu dọn hành lý.

Nàng đột nhiên cảm thấy, nàng vẫn nên trở về thôn Hoa Ổ thì hơn.

Đợi mãi, nghĩ mãi, Tuệ Nương vẫn cảm thấy không đúng.

Ban ngày nghe nói người Chu gia đến, nàng liền không uống một giọt nước nào, không ăn một miếng thức ăn nào cả.

Tuy nhiên, Tuệ Nương vẫn chưa nghĩ ra, làm sao để đi?

Tìm cớ gì đây?

Tiếng Đỗ lão đầu từ bên ngoài vọng vào: “Tuệ Nương à! Ra ăn cơm đi.”

Tuệ Nương cắn răng: “Con không ăn, các người cứ ăn đi.”

Đỗ lão đầu sa sầm mặt: “Con nha đầu ia! Mau ra đây!”

“Tại sao con phải ra! Không phải chỉ mời mấy người thôi sao! Lại không phải làm lớn, con không quen, con không đi.”

Đỗ lão đầu nghẹn lời.

Người Chu gia và mấy nam nhân khác đã ngồi xuống, những người khác thì thôi, người Chu gia kia tên là Chu Thiết Ngưu, lúc này mắt đang phát tia sáng xanh nhìn chòng chọc phòng Tuệ Nương.

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, càng ngày càng không có quy củ, mau ra đây!” Đỗ lão đầu nói xong liền đi kéo cửa, ai ngờ, Tuệ Nương đã khóa cửa từ bên trong.

Cho đến khi Đỗ lão đầu liều mạng kéo cửa, Tuệ Nương cuối cùng cũng xác định được gia đình này đang có ý đồ gì.

Nàng tức đến run rẩy.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, phụ mẫu ruột thịt của mình lại đối xử với nàng như vậy, nên hoàn toàn không phòng bị.

Đặc biệt là...

“Mẫu thân!”

Tuệ Nương ở trong phòng lớn tiếng kêu, tay Trần thị trong phòng bếp run lên.

Bà quay mặt đi lau nước mắt, Vương thị ở bên cạnh khuyên nhủ.

“Mẫu thân... chúng ta cũng đâu có làm gì đâu, Tuệ Nương gả cho Chu gia không tốt sao? Đều là người cùng thôn, thôn Hoa Ổ có gì tốt chứ, gả về Chu gia coi như được hưởng phúc rồi... Hơn nữa, con và Hữu Điền cũng có tiền để khám bệnh rồi đó... Người không muốn bế tôn tử sao?”

Trần thị ấp úng: “Nhưng Tuệ Nương có người trong lòng rồi mà... Người đó không được sao?”

“Cái gì mà không được, một thợ đá nghèo kiết xác, con nghi ngờ người đó lừa gạt tiểu muội chúng ta! Cái gì mà dạm hỏi chứ, về đây ba ngày rồi, người có thấy hắn đến đâu?! Tiểu muội ngốc nghếch, người cũng ngốc nghếch theo sao? Nếu thật sự muốn cưới, sao ngày đó khi đưa về lại không nói chứ? Chắc chắn là không có tiền!”

Trần thị bị tức phụ nói cho không biết đường nào mà lần, lau nước mắt không nói gì nữa.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 82: Chương 82



Vương thị nháy mắt với Đỗ Hữu Điền, Đỗ Hữu Điền liền đi vào nhà.

“Tiểu muội à, ra ăn cơm thôi, muội làm sao mà cứ rụt rè vậy, đều là người trong thôn cả...”

Mỗi bước mỗi xa

Tuệ Nương rất muốn chửi bới ầm lên, nhưng trong tình huống này, chọc giận bọn họ thì bản thân nàng sẽ chẳng có lợi lộc gì.

Tuệ Nương kêu mẫu thân Trần thị nhưng bà không đáp lại, ngay lập tức, trái tim Tuệ Nương đã c.h.ế.t lặng.

Nàng bắt đầu tự tìm lối thoát cho mình.

Cửa sổ thì có thể trèo qua, nhưng còn phải vượt qua khoảnh sân nữa. Tuệ Nương lục tung rương hòm để tìm kéo, tìm bất kỳ vật sắc nhọn nào...

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ xông vào bếp, hôm nay nếu ai ngăn cản nàng chạy ra khỏi cái nhà này, nàng sẽ bất chấp làm mình bị thương hay làm người khác bị thương!

Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục, Đỗ lão đầu dường như đã mất kiên nhẫn.

Tuy nhiên, vẫn có người hiểu chuyện, Nhị thúc công nói: “Ngươi làm gì vậy, Tuệ Nương không muốn đến thì thôi, cũng thật sự không tiện, ngươi đây là làm gì vậy?”

Nhị thúc công là người lớn tuổi trong thôn, những người khác đều sửng sốt.

Chu Thiết Ngưu sốt ruột: “Nhị thúc công, chúng con cũng đâu có ý gì đâu...”

Nhị thúc công liếc nhìn hắn ta, lòng sáng như gương: “Được rồi! Ban ngày ban mặt, ăn cơm trước đã!”

Đỗ lão đầu cảm thấy mất mặt, hung hăng liếc nhìn cánh cửa phòng Tuệ Nương.

Vương thị giậm chân.

Nhưng cũng không vội, cửa đã khóa, có bấy nhiêu cặp mắt, nàng còn có thể chạy đi đâu được chứ.

...

“Tuệ Nương à?”

Đột nhiên, ngoài cửa Đỗ gia truyền đến một tiếng gọi.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Hóa ra là Chu Võ.

Vương thị và Đỗ Hữu Điền sững sờ, lập tức tiến lên: “Ngươi đến làm gì?”

Chu Võ cười cười: “Tuệ Nương à, đại ca đến đón muội về đây!”

Tuệ Nương cũng mơ hồ, nghe vậy khựng lại.

“Ngươi muốn làm gì?!”

Chu Võ nói: “Chuyện ở trong thôn, ta và tẩu tử muội muốn mời muội về nói rõ mọi chuyện. Còn nữa, sắp đến Tết Thanh Minh rồi, vừa hay đến mộ nhị đệ ta nói rõ mọi chuyện, muội cứ ở mẫu gia mãi thế này cũng không phải là cách hay, có vài chuyện vẫn nên nói rõ thì hơn, muội nói xem.”

Đầu óc Tuệ Nương quay nhanh, Chu Võ đến đón nàng, là để nói rõ chuyện nhà cửa và ruộng đất với nàng ư?

Quả thật, chuyện của nàng và Ngụy Thạch đã bị vạch trần, người sốt ruột nhất chính là Chu gia. Nàng chạy về mẫu gia ở mấy ngày, chắc Chu Võ đã đợi không nổi rồi...

Có thể tin hắn ta không?

Vương thị sốt ruột: “Ngươi nói bậy cái gì thế! Tuệ Nương không thể ở nhà được nữa, ngươi mau đi đi! Chỗ này không hoan nghênh ngươi!”

Vương thị vừa nói, vừa khó hiểu nháy mắt ra hiệu cho Chu Võ.

Người này?

Muốn làm gì?

Chu Võ phớt lờ ánh mắt của nàng ta, tiếp tục lớn tiếng nói: “Tuệ Nương à, chuyện của muội và Ngụy Thạch coi như đã bị vạch trần rồi, thôn Hoa Ổ ai cũng biết. Muội không thể cứ tiếp tục chiếm giữ nhà cửa và đất đai của Chu gia ta chứ? Mau ra đây đi theo ta, chúng ta nói rõ mọi chuyện, rồi cùng đi viếng mộ nhị đệ, chuyện của hai nhà chúng ta coi như xong, sau này muội muốn tái giá hay làm gì ta cũng không quản.”

Tiếng Chu Võ rất lớn, cũng coi như đã vạch trần chuyện của Tuệ Nương và Ngụy Thạch trước mặt mọi người.

Tuệ Nương còn chưa nói gì, Chu Thiết Ngưu đã không chịu nổi.

Trực tiếp nhảy dựng lên: “Cái gì?! Tuệ Nương lại đi với nam nhân khác?! Lão Đỗ gia này, sao ông không nói!”

Đỗ lão đầu sốt ruột: “Ta, ta không biết mà...”

“Má nó ngươi thả cái rắm! Có phải ngươi đang lừa lão tử không! Tiền các người đều đã nhận rồi, hai mươi lượng đấy! Phải gả Tuệ Nương cho ta làm tức phụ! Tối nay ta phải ngủ với nàng ta! ngươi rõ ràng đã hứa rồi!”

“!!!”

Nhị thúc công sa sầm mặt: “Cái gì?!”

Những người trong nhà đều vỡ lẽ.

Tuệ Nương cũng sắp phát điên: “Phụ thân! Con là nữ nhi của người mà! Người vậy mà...!”

Đỗ lão đầu sắc mặt tái mét: “Lão Chu, ngươi đừng giận, bọn ta thật sự không biết mà, chuyện này ta chắc chắn sẽ...”

“Má nó bớt nói những lời vô nghĩa đi! Hoặc là đưa người cho lão tử, hoặc là trả tiền! Hôm nay ta phải dẫn Tuệ Nương đi! Ồ đúng rồi, ngươi còn không nói nàng ta đã tằng tịu với người khác bên ngoài, hai mươi lượng ngươi phải trả lại ta một nửa!”

Chu Thiết Ngưu nói xong, bất chấp người khác, trực tiếp xông vào phá cửa!

Ông ta là kẻ nóng tính, không chịu nổi một chút nào! Hơn nữa, ông ta tai to mặt lớn, sức lực cũng mạnh hơn.

Cánh cửa phòng Tuệ Nương lập tức bị ông ta đ.â.m sầm mở ra.

“Ngươi đừng lại đây! Ngươi mà lại đây ta c.h.ế.t trước mặt ngươi!” Tuệ Nương dùng một chiếc trâm sắc nhọn chỉ vào cổ mình, khóc nói.

Nàng gào lên: “Cái lũ người Đỗ gia các người giỏi thật! Ban đầu vì tiền sính lễ cao mà gả ta đến thôn Hoa Ổ, ai ngờ vừa đến đó ta đã thủ tiết rồi! Bây giờ còn muốn hút m.á.u ta! Ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hết các người...! Các người đều đáng xuống địa ngục hết đi!”
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 83: Chương 83



Trần thị nghe câu nói kia, mặt lập tức trắng bệnh!

“Tuệ Nương à! Con đừng xúc động!” Nhị thúc công vẫn coi như còn lương thiện, lập tức khuyên nhủ, nhưng Tuệ Nương lúc này không nghe lọt bất cứ lời nào, nàng nhìn Chu Thiết Ngưu chòng chọc, như thể nếu ông ta dám xông tới, nàng thật sự không định sống nữa.

Trần thị lao tới, kéo Chu Thiết Ngưu lại: “Ngươi đi đi, ngươi đi đi!”

Nhị thúc công: “Thiết Ngưu, ngươi ra đây cho ta! Gây ra án mạng rồi xem ngươi thu xếp thế nào!”

Còn Chu Võ vẫn ở gần đó, ung dung tự tại.

“Ôi, đệ muội à, muội xem mẫu gia của muội cũng chẳng ra gì đâu, hôm nay ta đến cũng coi như cứu muội rồi nhỉ? Thế nào, ở lại đây hay đi với ta?”

Chu Võ tự tin, còn Đỗ Hữu Điền đột nhiên xông lên nắm lấy cổ áo hắn ta: “Ngươi lừa ta...? Không phải ngươi bảo chúng ta đêm đó đón Tuệ Nương về, sắp xếp cho muội ấy xuất giá, ngươi đây là... ý gì vậy!”

Chu Võ cười, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy được: “Ta, đã nói lời đó sao?”

Đỗ Hữu Điền trợn mắt như muốn nứt ra.

Tuệ Nương dí cây trâm vào cổ mình, từng bước đi ra ngoài.

“Chu Võ! Ta đồng ý với ngươi! Nhà và đất của Chu Dương ta đều không cần nữa! Đều cho ngươi!”

Chu Võ cười lớn: “Tốt lắm! Đợi mãi câu này của muội! Đi thôi!”

Tuệ Nương hai hàng lệ nhòe mắt, từng bước lùi lại.

Trần thị gắt gao kéo Chu Thiết Ngưu, Đỗ lão đầu vì sợ những người xung quanh đang xem trò cười nên cũng không dám tiến lên.

“Từ nay về sau, ta và các người không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa!”

Tuệ Nương vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Chu Võ cười cười với bọn họ, rồi quay người bỏ đi. Đỗ Hữu Điền muốn xông lên đánh người, bị Nhị thúc công chặn lại!

Mỗi bước mỗi xa

“Vẫn chưa thấy đủ xấu hổ sao?! Muốn làm cho tất cả mọi người đều biết hay sao!”

Lúc này trời còn chưa tối, quả thật đã có hàng xóm nhìn sang.

Vương thị căm giận nghiến răng.

Đây là chuyện gì thế này!

....

Tuệ Nương chạy trốn, cứ cắm đầu chạy về phía trước.

Nhưng rất nhanh, đã bị Chu Võ đuổi kịp.

“Đệ muội à, muội chạy gì vậy.”

Tuệ Nương không để ý đến hắn ta, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

“Ta đã chuẩn bị xe ngựa rồi, muội ngồi xe đi, ta sẽ nói chuyện với muội trên xe.”

Tuệ Nương dừng bước, nheo mắt, trong mắt đầy cảnh giác.

Chu Võ cười: “Đệ muội à, tuy rằng chúng ta có thể có vài hiểu lầm, nhưng công bằng mà nói, ta cũng chỉ muốn nhà và đất của nhị đệ thôi, đối với muội ta không có ác ý gì khác đâu, muội xem những người ở mẫu gia của muội kìa... Hôm nay nói gì nói thì ta cũng coi như cứu muội rồi nhỉ?”

Tuệ Nương rũ mắt, vẫn không để ý đến hắn ta.

“Ta muốn về thôn, ta muốn tìm Ngụy Thạch rồi nói chuyện này, ta đã hứa với ngươi rồi, sẽ không thay đổi ý định...”

Giọng Tuệ Nương khàn đặc.

Nụ cười của Chu Võ càng sâu hơn: “Đương nhiên, đương nhiên, tốt lắm, tốt... Đi thôi.”

Tuệ Nương nhìn quanh: “Ta sẽ đi xe bò ở đầu thôn, ta không ngồi xe của ngươi, ngươi đi đi.”

Chu Võ sửng sốt một chút, dường như không ngờ nàng lại cảnh giác với mình như vậy, nụ cười cũng nhạt đi vài phần.

Tuy nhiên...

Thôn Hạnh Hoa dân cư thưa thớt.

Chu Võ cong môi, cười: “Được, tùy muội vậy.”

...

Màn đêm buông xuống.

Tuệ Nương rời thôn Hạnh Hoa là lúc hoàng hôn, không lâu sau, trời đã tối.

Nàng ngồi trên xe cứ khóc mãi, ông lão đánh xe cũng khá tốt, cứ khuyên nhủ, nhưng Tuệ Nương không nói một lời.

Mà không xa đó, xe của Chu Võ theo sau, bên cạnh tay hắn ta đặt một bình rượu, hắn ta cứ nhìn chằm chằm chiếc xe bò phía trước, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.

Chỉ là, hắn ta không ngờ tới.

Giờ khắc này, cũng có người s* s**ng lẻn vào nhà hắn ta.

Chu Võ đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Tề Nhị Lang.

Cũng đánh giá quá cao sự sắp đặt của chính mình.

Miêu thị dẫn nhi tử chuẩn bị ngủ, Chu Thành Bảo dụi mắt hỏi: “Mẫu thân, phụ thân đâu rồi?”

Miêu thị liếc nhìn ra ngoài, càu nhàu: “Ai biết.”

Chu Võ trong hai ngày nay thần thần bí bí, nàng ta hỏi gì Chu Võ cũng không nói.

Nhưng có một điều chắc chắn, Miêu thị gả cho hắn ta bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy hắn ta vui vẻ như vậy.

Mà niềm vui này, dường như không chỉ liên quan đến tiền bạc.

Miêu thị dỗ nhi tử ngủ xong, suy nghĩ cũng bay xa. Thật ra, sở dĩ nàng ta ghét Đỗ Tuệ Nương đến vậy, là vì nàng ta cảm thấy, Chu Võ dường như cũng dành cho nàng thêm vài phần quan tâm.

Chu Dương tốt biết bao, trong hai huynh đệ, Chu Võ là một kẻ quê mùa thô lỗ, Chu Dương trắng trẻo sạch sẽ, tướng mạo tuấn tú, tính cách tốt, từ nhỏ đến lớn phụ mẫu đều thiên vị đứa nhỏ hơn, Chu Võ không biết đã âm thầm chịu thiệt thòi biết bao nhiêu.

Nàng ta là tức phụ do đôi lão phu thê chọn cho Chu Võ, nhưng Tuệ Nương lại là do Chu Dương tự mình chọn.

Nàng ta nhớ rõ, sau khi nhị đệ nhìn thấy Tuệ Nương, hồn vía đã bay đi đâu mất, cho dù Đỗ gia đòi sính lễ cao, phụ mẫu cũng vẫn sẵn lòng tác thành cho tiểu nhi tử...

Ngày về nhà chồng, mọi người đều nhìn thấy Tuệ Nương.

Trong bộ áo đỏ rực, cổ và tay lộ ra ngoài vừa trắng vừa mềm mại, biết bao nhiêu người đều phải dựng mắt.

Đêm tân hôn ngày ấy, Chu Võ đã biểu hiện khác thường, không ngừng chuốc rượu nhị đệ. Chu Dương bị chuốc đến say mèm, bản thân hắn ta cũng chẳng khá hơn là bao.

Đêm đó, đêm động phòng của nhị đệ, Chu Võ cũng biến thành một người khác, lợi dụng cơ hội này để giày vò nàng ta...

Miêu thị nào có nghĩ nhiều, còn nũng nịu mắng hắn ta là đồ c.h.ế.t bằm...

Uống say rồi giở trò xấu với nàng ta.

Nhưng sau này nhị đệ mất đi, Miêu thị cảm thấy tâm tính thiện lương của nam nhâm mình hình như cũng không còn đúng đắn nữa...
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 84: Chương 84



Những chuyện này, Miêu thị chưa bao giờ dám nói, không dám hỏi.

Nếu hỏi ra, e rằng cuộc sống phu thên này sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Nếu Đỗ Tuệ Nương và Ngụy Thạch thành đôi thì cũng tốt! Bớt đi một kẻ gây họa! Nhưng còn Ngụy Thạch thì sao, thật sự g.i.ế.c người ư?!

Miêu thị thở dài thườn thượt, dỗ nhi tử nhắm mắt lại.

Đáng tiếc là.

Việc Ngụy Thạch có g.i.ế.c người hay không, Miêu thị không còn cơ hội để biết nữa.

Trên cửa sổ Chu gia, ánh trăng phản chiếu một bóng đen.

Người này ra tay nhanh, chuẩn và hiểm, trong đêm tối, không một ai kịp rên lên một tiếng.

.........

Ông lão đánh xe đã có tuổi, đi rất chậm. Thấy đã gần giờ Hợi, Chu Võ không định chờ tiếp.

Hắn ta tăng tốc, phóng thẳng lên phía trước chặn đường.

Xe của Chu Võ là xe la, ông lão là xe bò, dĩ nhiên tốc độ của hắn ta nhanh hơn.

Xe của Tuệ Nương phanh gấp, nàng khó hiểu ngẩng đầu.

“Ối, ngươi!”

Ông lão kia vừa định lên tiếng, liền bị đối phương đá xuống.

“Lão già kia, đây là tiền thuốc men của ngươi, còn có cả xe bò của ngươi nữa, cút đi, đừng phá hỏng chuyện tốt của gia!”

Tuệ Nương mở to mắt.

“Ngươi làm gì vậy!”

Chu Võ cũng không giả vờ nữa, chui vào trong xe.

Trời vẫn còn tối, lại là rừng cây, Chu Võ không vội vàng.

“Tuệ Nương à, muội phí công làm gì, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn đi theo ta sao.”

“Ngươi muốn làm gì!” Tuệ Nương lớn tiếng quát.

Chu Võ: “Đừng hét, ta nói cho muội một tin tức trước, Lý Thu Thu, c.h.ế.t rồi.”

Tuệ Nương giật mình.

“Không ngờ tới đúng không, vậy ta nói cho muội tin tức thứ hai. Quan phủ cho rằng, người là do Ngụy Thạch giết, bây giờ đang treo thông cáo truy nã hắn ở huyện thành đấy.”

Tuệ Nương mở to mắt: “Không thể nào! Ngươi nói bậy!”

Chu Võ cười phá lên: “Tại sao lại không thể, Ngụy Thạch hứa mấy ngày sẽ đến? Hắn đâu? Không thấy nữa rồi đúng không?”

Sắc mặt Tuệ Nương trắng bệch: “Không thể nào, điều này không thể nào...”

Nàng vừa nói vừa định xuống xe chạy ra ngoài, nhưng bị Chu Võ đẩy mạnh!

Lưng Tuệ Nương đập vào thành xe, đau điếng.

Nàng trợn tròn mắt, cũng coi như đã nhìn rõ rồi, Đỗ gia là sài lang, Chu Võ là lão hổ.

“Ngươi muốn làm gì!”

Chu Võ cười: “Đã đến nước này, ta cũng không giả vờ với muội nữa, nói hết cho muội cũng không sao. Lý Thu Thu, không phải Ngụy Thạch giết, là Tề Nhị Lang. Nhưng mà, chậc chậc chậc, đêm đó ta đâu có nhìn rõ, tối om om mà, bây giờ quan phủ đã xác định là Ngụy Thạch g.i.ế.c người, làm sao đây?”

“Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!!!” Tuệ Nương sụp đổ, “Ngụy Thạch sẽ không g.i.ế.c người đâu!”

Nàng ra sức đẩy Chu Võ, Chu Võ cũng nổi giận, trực tiếp chặn cửa xe: “Ngụy Thạch sẽ không! Nhưng Tề gia đã nhận định là hắn! Nói thật với muội, đêm đó ta ở đó, cho nên bây giờ có thể làm chứng cho Ngụy Thạch, chỉ có ta thôi!”

Tuệ Nương kinh hoàng nhìn hắn ta, nàng chưa bao giờ nghĩ đến tâm tư của Chu Võ...

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì...?”

Giọng Tuệ Nương hơi run.

Chu Võ cười cười: “Tuệ Nương à, chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng một chút, nói chuyện cho tử tế. Ngụy Thạch có phải là kẻ g.i.ế.c người hay không, tất cả đều tùy vào lựa chọn của muội. Hôm nay ta giúp muội là thật lòng, muội xem những người trong gia đình muội kìa, muốn muội ngủ với con heo mập đó, còn muốn gả muội cho người ta. Ta thì không nghĩ vậy... Chỉ cần muội đồng ý với ta, ta lập tức ra mặt tố cáo Tề Nhị Lang, Ngụy Thạch sẽ trong sạch, hai người thành thân, nhà cửa thuộc về ta...”

Nước mắt Tuệ Nương lăn dài.

“Chu Võ... ngươi thật lợi hại... Bàn tính này của ngươi, thật là đủ tinh vi.”

Mỗi bước mỗi xa

Chu Võ hì hì cười, “Hổ thẹn hổ thẹn.”

Hắn ta rũ mắt xuống, hắn ta còn chưa nói xong đâu.

Hai mươi lượng của Tề Nhị Lang, hì hì.

Kể cả Đỗ gia cũng ngu xuẩn, Tiểu Tuệ Nương đáng thương, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới, Đỗ Hữu Điền và Vương thị sao lại tốt bụng đến vậy để đón nàng về chứ...

Trời xanh cũng đang giúp hắn ta, lần trước để hắn ta ở thôn Hoa Ổ gặp được người Đỗ gia...

“Thế nào Tuệ Nương, nàng có muốn hợp tác với ta không?” Chu Võ nheo mắt.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì chứ... Nhà cửa và đất đai không phải ta đã cho ngươi hết rồi sao...” Tuệ Nương không hiểu.

Chu Võ nuốt nước bọt.

“Ta muốn muội!”

Hắn ta đột nhiên gầm lên một tiếng!

Chu Võ như cả người vỡ nát, gầm lên: “Tại sao chứ! Ta cứ mãi không hiểu! Ta với nhị đệ, rốt cuộc ta kém ở điểm nào?! Ta là lão đại, ta nuôi dưỡng phụ mẫu! Lẽ ra ta phải được phần lớn chứ! Nhưng phụ mẫu cứ thiên vị hắn! Chia nhà thì cho hắn phần tốt hơn! Cưới vợ cũng cho hắn ta người tốt hơn! Ta không hiểu!”

Hắn ta thở hổn hển, mắt đỏ ngầu.

“Lần đầu tiên ta thấy muội đã thích muội rồi! Nếu như ta chưa lấy vợ, ta nhất định cũng sẽ nguyện ý bỏ ra hai mươi lượng tiền sính lễ! Chu Dương hắn thân thể yếu đuối, hắn không xứng! Hắn thậm chí còn chưa động phòng với muội phải không?!”

Tuệ Nương kinh ngạc sững sờ, sắc mặt trắng bệch...

“Hừ, nếu hắn là người có tài học, giống như Tề Nhị Lang, ta cũng cam tâm! Đằng này hắn ta có bản lĩnh gì đâu, chỉ dựa vào sự thiên vị của phụ mẫu, ở trong nhà ngói gạch xanh, cưới được tiểu tức phụ trẻ đẹp nhất thôn, ha ha ha... Đáng tiếc, ngay cả trời xanh cũng không nhìn nổi nữa... Ngày hôm sau đã c.h.ế.t rồi... Ha ha ha ha ha...”

Môi Tuệ Nương run rẩy: “Ngươi điên rồi... Chu Võ ngươi điên rồi... Ngươi tránh ra!”
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 85: Chương 85



Đoàng!

Tuệ Nương lại bị quật mạnh vào trong xe ngựa, nàng đau đến nhe răng, Chu Võ hét lớn: “Đỗ Tuệ Nương! Nàng thức thời một chút! Ta không muốn làm tổn thương nàng! Nàng nghĩ nàng bây giờ có lối thoát nào tốt hơn sao, nàng thà cứ ngủ với ta một đêm đi, ai mà biết được?! Ta chỉ là không cam tâm, ta muốn nói cho Chu Dương biết, ta muốn chứng minh nữ nhân hắn không ngủ được, ta có thể ngủ! Ta muốn cho phụ mẫu biết bọn họ đã sai rồi!”

“Đồ điên... đồ điên...”

Tuệ Nương nghiến răng nói: “Trừ phi ta chết...”

Chu Võ đột nhiên cười: “Nàng không sợ chết, vậy còn Ngụy Thạch thì sao?”

Tuệ Nương run lên.

“Ta đã nói rồi, sự trong sạch của Ngụy Thạch chỉ có ta mới có thể chứng minh. Tuệ Nương à, đừng nghĩ quẩn như vậy chứ... Chẳng phải là nàng thích hắn sao? Không muốn sống tốt với hắn nữa à?”

Chu Võ vừa nói, vừa cười dữ tợn tiến về phía Tuệ Nương.

Tuệ Nương lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, đột nhiên, nàng mạnh mẽ lao vào bên cạnh, "đoàng" một tiếng!

Toàn bộ người nàng lăn xuống khỏi xe bò!

Chu Võ sững sờ!

Thanh chắn của xe bò này đã lỏng từ lâu, Tuệ Nương vừa nãy đã nhìn kỹ rồi, cánh tay nàng đau rát, nàng cũng không màng đến những thứ khác, lập tức chạy thục mạng vào rừng. Chu Võ chửi rủa một tiếng, đuổi theo.

Tuệ Nương trốn vào một bụi cây rậm rạp, tim nàng đập thình thịch.

Nàng nhìn quanh, đột nhiên phát hiện một tảng đá lớn.

Nàng chợt nhớ lại trước đây nàng từng hỏi Ngụy Thạch, làm sao để di chuyển một tảng đá lớn như vậy.

Ngụy Thạch đã nói với nàng...

Tuệ Nương cắn răng, di chuyển đến gần.

“Đỗ Tuệ Nương! Tuệ Nương nàng ra đây!”

Hai má Chu Võ méo mó, điên cuồng tìm người.

Trong đêm tối, xung quanh không một bóng người.

Chu Võ tức hổn hển! Hắn ta đã tính toán lâu như vậy, tuyệt đối không thể để chuyện này thất bại trong gang tấc!

Chu Võ điên cuồng tìm người.

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng "ầm ầm ầm", một tảng đá lớn từ sườn dốc bất ngờ lăn xuống, thẳng tắp lao về phía hắn ta. Chu Võ mở to mắt, tránh né, đáng tiếc, hắn ta bị vật gì đó vấp ngã.

“Mụ nội nó!”

Chu Võ cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là ông lão kia.

Ông lão đánh xe vừa nãy bị hắn ta đá một cước, chắc là không ổn rồi, đi không xa thì ngất lịm ở đây, trong bụi cỏ, Chu Võ không chú ý.

Khoảnh khắc Chu Võ ngã xuống, tảng đá đó vừa vặn đè trúng chân Chu Võ.

Chu Võ kêu thảm thiết một tiếng.

Tim Tuệ Nương đập loạn xạ, nàng vẫn luôn trốn ở gần đó, sau khi tảng đá đè trúng Chu Võ, nàng cũng vội vàng muốn ra ngoài, cho đến khi xác định Chu Võ không thể động đậy được nữa...

Tuệ Nương mới từ từ nhích vài bước.

Nhưng chân nàng cũng nhũn ra rồi...

Cách đó không xa, lại có một chiếc xe la khác chạy tới, Tuệ Nương sợ hãi co mình lại, theo bản năng tự giấu mình trước.

Người trên xe la kia có lẽ đã nghe thấy tiếng Chu Võ, liền dừng lại.

Tuệ Nương không dám manh động.

Cho đến khi, người trên xe la bước xuống.

“Hạ, Hạ Hà?”

Tuệ Nương mở to mắt.

Người trên xe la không phải ai khác, chính là Hạ Hà, nhưng lúc này nàng ta cũng không còn vẻ ngoài như trước, mà toàn thân đầy máu.

“Tuệ Nương?!”

Hạ Hà cũng nhìn thấy Tuệ Nương, lập tức chạy tới. Chu Võ ở bên kia la lớn: “Đỗ Tuệ Nương! Ngươi lại đây cứu ta! Bằng không ta và ngươi sẽ không xong đâu! Ngụy Thạch cũng tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Hạ Hà liếc nhìn hắn ta: “Tuệ Nương, chuyện này là sao?!”

Mỗi bước mỗi xa

Tuệ Nương đột nhiên nhìn về phía con d.a.o trong tay nàng ta: “Lát nữa ta sẽ nói với ngươi.”

Nàng lập tức giật lấy con d.a.o trong tay Hạ Hà, nàng không kịp hỏi tại sao, nhưng bây giờ trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Chu Võ, không thể sống.

Tuệ Nương từng bước đi về phía Chu Võ.

Chu Võ mở to mắt.

“Người Chu gia, Đỗ Tuệ Nương ta không nợ ngươi.”

Nói xong, một nhát dao, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Chu Võ.

Hạ Hà mở to mắt...

Chu Võ hét lớn: “Ngươi dám g.i.ế.c ta? Đỗ Tuệ Nương ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế! Ta muốn báo quan bắt ngươi!”

Tay Tuệ Nương run rẩy, sức lực cũng nhỏ, nhát d.a.o này không đ.â.m trúng chỗ hiểm của hắn ta. Chu Võ điên cuồng giãy giụa, tảng đá kia cũng suýt nữa lật tung.

Hạ Hà đột nhiên xông tới, giật lấy con d.a.o trong tay Tuệ Nương, mạnh mẽ! Dứt khoát!

Một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Chu Võ!

Máu phun ra...!

Chu Võ lập tức tắt thở.

Tuệ Nương và Hạ Hà nhìn nhau.

Hạ Hà lau mặt, cười: “Tuệ Nương, chuyện trước đây, cảm ơn tỷ đã giúp ta. Ta... đã g.i.ế.c Vương Vĩnh Thành, đằng nào cũng phải vào tù rồi, giúp tỷ thêm một lần này, coi như... đã trả hết ân tình của tỷ trước đây.”

Tuệ Nương nghẹn ngào: “Ngươi... ngươi...”

Nàng rất muốn hỏi tại sao, nhưng nghĩ đến động cơ nàng muốn g.i.ế.c Chu Võ.

Nàng cũng không nói nên lời.

Có thể vì sao chứ?

Nếu có lối thoát, ai lại muốn đi đến bước đường đó?

Trong đêm tối, hai người ôm đầu khóc nức nở.

……

Không lâu sau, một chiếc xe la đột nhiên lao nhanh tới.

Trên xe có một bóng người cao lớn.

“Tuệ, Tuệ Nương?”

Tuệ Nương và Hạ Hà đồng thời nhìn sang.

Rồi nàng nhìn thấy Ngụy Thạch cũng đang tả tơi không kém, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn xót xa nhìn về phía này.

Tuệ Nương lập tức không kìm được nữa, nước mắt trào ra.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 86: Chương 86



Ngụy Thạch dẫn Tuệ Nương và Hạ Hà rời đi.

Khi Hạ Hà chạy ra khỏi thôn Hoa Ổ, nàng ta đánh xe la của Vương gia. Con người khi ở trong tuyệt cảnh thường có một sự hung hãn, nhưng khi sự hung hãn đó qua đi, nỗi sợ hãi lại như thủy triều dâng lên cuồn cuộn.

Tuệ Nương cũng chẳng khá hơn là bao. Hai người ngồi trên xe la, Ngụy Thạch phi xe nhanh như bay.

Mỗi bước mỗi xa

“Ngụy Thạch… chàng định đưa ta đi đâu… rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Vết thương trên người Ngụy Thạch đã được xử lý đơn giản, nhưng cả người hắn cũng không được khỏe lắm. Tuy nhiên, hắn không biểu lộ ra, chỉ nói: “Đi huyện thành.”

“Huyện, huyện thành?”

Ngụy Thạch ừ một tiếng: “Lát nữa đến nơi ta sẽ giải thích với nàng.”

Tuệ Nương: “Vậy, vậy vừa nãy Chu Võ…?”

Thi thể của Chu Võ đã bị Ngụy Thạch kéo vào rừng chôn cất, nhưng rất sơ sài, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện.

Lúc này, Hạ Hà bỗng nhiên bật khóc: “Ngụy đại ca, huynh đưa ta đến nha môn đi, ta, lương tâm ta không được yên…”

Nàng ta bụm mặt, cánh tay lộ ra ngoài xanh tím từng mảng, còn có không ít vết thương trầy da.

Có thể thấy Vương Vĩnh Thành đáng c.h.ế.t đã hành hạ nàng ta như thế nào.

Ngụy Thạch: “Không sao, cứ bố trí ổn thỏa đã, chuyện sau này hẵng nói…”

Bố trí ổn thỏa ư?

Tuệ Nương tâm loạn như ma, bọn họ còn có thể bố trí ổn thỏa được sao?

Từ thôn Hạnh Hoa đi về phía bắc một trăm dặm là huyện Khánh, Tuệ Nương lớn chừng này còn chưa từng đi huyện thành bao giờ, đây là nơi phồn hoa hơn cả trấn Bạch Vân.

Xe la đi mấy canh giờ, cuối cùng cũng đến cổng thành huyện Khánh.

“Đến rồi.”

Tuệ Nương và Hạ Hà cùng xuống xe. Chạy xe suốt đêm, lúc này trời đã sáng, Tuệ Nương mới để ý thấy sắc mặt Ngụy Thạch xanh mét, trên người còn có vết thương.

“Chàng làm sao vậy!”

Ngụy Thạch tiều tụy cười với nàng: “Không sao. Tuệ Nương, hai nàng tạm thời ở lại quán trọ này, ta có việc cần đi giải quyết.”

“Chàng giải quyết việc gì? Chàng còn bị thương mà! Sao lại phải ở quán trọ?! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy!”

Thấy Tuệ Nương lo lắng không thôi, Ngụy Thạch thở dài, “Vậy ta đưa hai nàng vào rồi từ từ nói.”

Ngụy Thạch đến quán trọ mở hai gian phòng, bảo Hạ Hà và Tuệ Nương đều vào trước.

Về chuyện của Hạ Hà, hắn nói trước: “Ngươi cứ ở đây, đừng ra ngoài, Vương gia tạm thời cũng không tìm được đến đây, những chuyện còn lại ta sẽ nghĩ cách. Ngoài ra ngươi nhớ kỹ, Chu Võ không phải do ngươi giết.”

Hạ Hà mất hồn mất vía, tự nhiên Ngụy Thạch nói gì nàng ta cũng nghe theo, nàng ta mơ hồ gật đầu, Tuệ Nương cũng nói: “Ngươi cứ về nghỉ ngơi, ăn chút gì đó đi đã!”

“Được… cảm ơn hai người…”

Đợi Hạ Hà đi rồi, Ngụy Thạch mới quay đầu nhìn Tuệ Nương.

“Tuệ Nương, chuyện tiếp theo ta nói với nàng… nàng tạm thời đừng nói cho người khác.”

Tuệ Nương vội vàng gật đầu.

…………

“Cái gì?! Xây, xây lăng?!”

Tuệ Nương vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn nhớ lời dặn của hắn nên hạ thấp giọng.

Ngụy Thạch gật đầu: “Ta đã có ý định này từ lâu rồi, vẫn luôn tìm cách liên lạc với Vinh Vương.”

Tuệ Nương suy xét một chút, hiểu ra.

Vinh Vương là trời của châu phủ bọn họ, Vương gia muốn xây lăng, đương nhiên phải chọn nơi long mạch tốt nhất.

Chỉ là không ngờ, Ngụy Thạch lại…

“Vậy nên, chàng sau này sẽ vào núi… để xây lăng?”

“Ừ.” Ngụy Thạch nhìn nàng, khẽ hỏi: “Nàng có bằng lòng đi cùng ta không? Vinh Vương sẽ sắp xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ có một ngôi nhà trong núi, đây là số mệnh của những người thợ đá đời đời xây lăng… không phải lo lắng chuyện ăn uống, sống những ngày tháng thanh nhàn…”

Tuệ Nương cúi đầu, nhất thời không đáp lời hắn.

Trong mắt Ngụy Thạch lóe lên một tia lo lắng.

“Tuệ Nương?”

Tuệ Nương đột nhiên chớp mắt hai cái liên tục, nước mắt lăn dài –

“Sao chàng bây giờ mới đến tìm ta! Sao chàng… sao chàng bây giờ mới nói cho ta biết…!”

Những cảm xúc bị Tuệ Nương kìm nén bấy lâu bỗng nhiên vỡ òa ngay lúc này, nàng khóc nức nở nhào về phía Ngụy Thạch, không kìm được đưa tay đ.ấ.m hắn. hầu kết Ngụy Thạch khẽ động, ôm nàng vào lòng.

“Là lỗi của ta… Tuệ Nương, đừng khóc nữa…”

Tuệ Nương nức nở, hỏi về chuyện ở thôn Hoa Ổ, tiện thể cũng kể chuyện nhà mình.

Hai người trò chuyện, lúc này mới xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại…

Ánh mắt Ngụy Thạch trở nên lạnh lẽo, nói: “Chu Võ, c.h.ế.t chưa hết tội.”

Tuệ Nương cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Vậy còn Tề gia… làm sao…”

Ngụy Thạch xoa đầu nàng: “Yên tâm, chạy không thoát được đâu, lát nữa ta sẽ về thôn Hoa Ổ xử lý.”

“Vết thương của chàng…?”

Tuệ Nương nghĩ đến sự tàn nhẫn của Tề Nhị Lang và Lý Thu Thu, tức đến run người. Nếu không phải Ngụy Thạch đã sớm bắt đầu mưu tính từ mấy năm trước, có lẽ bọn họ đã thực sự bị phong tỏa bên trong rồi!

“Ta không sao, ta đã đến y quán băng bó rồi. Lát nữa nàng ở đây ăn chút gì rồi ngủ một giấc, đây là tiền, nàng cứ tự tiêu. Chậm nhất là ngày mai ta sẽ quay lại.”

Ngụy Thạch vừa nói vừa đưa cho Tuệ Nương một túi tiền.

Tuệ Nương không từ chối, bởi vì nàng ra khỏi Đỗ gia tay trắng, quả thật không có cách nào sống ở huyện thành được…

“Nàng cứ ngoan ngoãn đợi ta ở đây, tận lực đừng ra ngoài. Có việc gì cứ gọi tiểu nhị và trả tiền.”

Ngụy Thạch dặn dò Tuệ Nương xong, liền lập tức rời đi không một khắc ngừng lại.

Thôn Hoa Ổ và thôn Hạnh Hoa bên kia, quả thật còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 87: Chương 87



Tuệ Nương đã đợi được một ngày.

Gặp được hắn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào rồi?!”

Ngụy Thạch đã bận rộn cả ngày, một giọt nước cũng chưa vào bụng, môi hắn đã nứt nẻ.

Tuệ Nương vội vàng rót cho hắn một chén trà, gấp gáp hỏi.

Ngụy Thạch kể lại tất cả mọi chuyện ở thôn Hoa Ổ và thôn Hạnh Hoa cho Tuệ Nương nghe.

Tuệ Nương và Hạ Hà nghe xong, đều im lặng.

Tuệ Nương: “Tề Nhị bị bắt rồi sao? Hắn chắc chắn sẽ bị c.h.é.m đầu chứ?”

Ngụy Thạch gật đầu: “Hắn mang trên mình không chỉ một mạng người, nhẹ thì c.h.é.m đầu, nặng thì lăng trì, cụ thể thế nào còn phải xem quan phủ phán quyết.”

“Nhà… nhà của ta thì sao?”

Ngụy Thạch nói: “Không c.h.ế.t được, nhưng vào cái nơi đó thì hoặc là chết, hoặc là tàn phế, dù sao cũng không dễ chịu gì đâu.”

Tuệ Nương nghe xong, im lặng một lúc lâu, trong lòng nàng không có quá nhiều gợn sóng.

Trước đây, nàng đối với Đỗ gia, điều duy nhất không nỡ dứt bỏ chính là Trần thị.

Nhưng lần trở về này, cũng coi như đã cắt đứt được sự ràng buộc cuối cùng đó.

Ngụy Thạch vươn tay v**t v* mặt nàng: “Tất cả đã kết thúc.”

Hạ Hà đứng bên cạnh, bỗng nhiên có chút sợ hãi hỏi: “Ngụy, Ngụy đại ca, Vương gia…”

Ngụy Thạch nhìn nàng ta: “Ta suýt nữa quên mất, Vương gia… Hai ngày tới có lẽ cần ngươi ra mặt, nhưng phủ Vương gia đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Hôm đó có phải Vương Vĩnh Thành ra tay trước hay không?”

Hạ Hà kích động nói: “Hắn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta! Hắn… hắn không chỉ một lần ra tay với ta, ban đầu chỉ là đ.ấ.m đá, đêm đó hắn say rượu, túm tóc ta đập vào đá! Sau đó lại túm ta nhấn vào chum nước…! Đợi ta hết hơi lại lôi lên tiếp tục đánh ta…”

Hạ Hà vừa nói vừa đột nhiên lại bật khóc nức nở, Tuệ Nương đau lòng vô cùng, ôm lấy nàng ta.

“Vương Vĩnh Thành thật sự không phải thứ tốt đẹp gì! Chết là đáng đời!”

Nàng cũng tức đến run người.

Ngụy Thạch: “Vậy thì không sao đâu, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật, huyện thái gia chắc chắn sẽ xử lý công bằng.”

“Thật, thật sao? Ngụy đại ca, ta làm vậy không gọi là g.i.ế.c người sao?”

“Ngươi suýt nữa bị mất cả mạng? Tự bảo vệ mình thì có gì sai?”

Hạ Hà bật khóc nức nở: “Thật sao…? Cảm ơn huynh Ngụy đại ca! Cảm ơn huynh! Cả Tuệ tỷ nữa! Cảm ơn… Lúc đó ta sợ hãi cực độ, cả thôn Hoa Ổ ta không quen biết ai… nên mới đến thôn Hạnh Hoa tìm tỷ…”

Tuệ Nương vỗ vỗ lưng nàng ta: “Đừng khóc, ta biết mà, ta hiểu…”

Nếu không phải có Hạ Hà, nàng cũng sẽ không thoát khỏi tay Chu Võ.

Mỗi bước mỗi xa

Suy cho cùng, tất cả đều là nhân quả.

……

Ngày hôm sau, huyện nha mở án.

Tề Nhị Lang bị phán lăng trì.

Hạ Hà thuộc dạng tự vệ, được tuyên bố vô tội và thả tự do.

Tin tức truyền đến, trái tim treo lơ lửng mấy ngày của Tuệ Nương cuối cùng cũng rơi xuống.

Ngụy Thạch và Tuệ Nương đứng ở cổng huyện nha đón người, Hạ Hà khóc lóc đi ra.

“Tỷ, tiếp theo phải làm sao? Hai người còn quay về không?”

Tuệ Nương và Ngụy Thạch nhìn nhau, Tuệ Nương nói: “Không về thôn Hoa Ổ nữa rồi, ta định cùng Ngụy Thạch vào núi. Vinh Vương gia muốn xây lăng ở sâu trong núi Phúc, Hạ Hà, ngươi cũng đi cùng đi?”

“Ta, ta có thể sao?”

Ngụy Thạch gật đầu: “Đây không phải là việc nhỏ, sẽ có rất nhiều người đi. Cần nam nhân cũng cần phụ nhân, cũng cần… rất nhiều năm.”

Hạ Hà ngơ ngác gật đầu: “Nghĩa là, chúng ta sau này sẽ sống trong núi sao?”

“Đúng vậy.”

“Ta đi! Chỉ cần hai người có thể đưa ta đi! Ta đi đâu cũng được!”

Ngụy Thạch gật đầu: “Được.”

......

Mười ngày sau, một đội nhân mã đã đến sâu trong Núi Phúc.

Bọn họ bắt đầu cắm rễ ở đây, xây dựng gia đình.

Thôn làng này được Vinh Vương đặt tên là “Thôn Hữu Phúc”, có ba mươi hộ thôn dân, đều là những người phụng mệnh làm việc cho phủ Vinh Vương.

Người dân thôn Hữu Phúc thường ngày không cần xuống núi, nhưng vật tư sinh hoạt đều do người của phủ Vinh Vương lo liệu.

Ngụy Thạch lái xe, đưa Tuệ Nương đi suốt một ngày đường rồi cũng đến nơi.

Địa phương mới mẻ, con người mới mẻ.

Tuệ Nương và Hạ Hà xuống xe.

“Đây, đây là nhà của chúng ta sau này sao?”

Tuệ Nương đứng trước một căn nhà, có chút kích động.

Ngụy Thạch cười gật đầu.

Hắn cột chặt con la, đi vào trong sân.

“Nếu là Hạ Hà, sẽ ở ngay bên cạnh. Sau này nàng ấy muốn gả chồng hay làm gì khác… cứ từ từ chọn trong thôn, không gả cũng không sao, dù sao cũng cần phụ nhân lo việc nhà…”

Hạ Hà gật đầu, nhìn căn tiểu viện của mình cũng vô cùng kích động.

Nhà của Tuệ Nương lớn hơn một chút, nhưng nhà cửa vẫn chưa hoàn thiện, phải tự mình sửa chữa.

Nàng còn một câu hỏi cuối cùng: “Ngụy Thạch, Nghiên Đài thì sao?”

Ngụy Thạch cười cười: “Đều đã sắp xếp rồi, đệ ấy đang học ở học đường của phủ Vinh Vương, chỉ là… không thể thường xuyên về được nữa.”

Tuệ Nương có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ kỹ lại, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nghiên Đài còn nhỏ, cậu nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Chỉ cần mọi người bình an, có đoàn tụ được hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Từ hôm nay trở đi, đây chính là nhà của bọn họ, tất cả mọi chuyện ở thôn Hoa Ổ đều không còn liên quan gì đến nàng nữa.

......

Dưới sự nỗ lực của một nhóm nam nhân, thôn Hữu Phúc nhanh chóng trở nên ra hình ra dáng.

Mấy chục hộ gia đình nhanh chóng quen thuộc, hòa hợp với nhau.

Nơi đây phong tục dân dã chất phác, tiểu viện của Tuệ Nương cũng nhanh chóng được xây dựng hoàn chỉnh.

Ba căn nhà rộng rãi, một gian đại sảnh, một gian phòng ngủ, còn có một gian dành riêng cho Nghiên Đài. Trong sân, Ngụy Thạch đã khai phá một vườn rau, lại dẫn nước từ lưng chừng núi về xây dựng một cái bể mà Tuệ Nương quen thuộc…

Căn bếp lớn có thêm lò và nồi sắt, bên ngoài còn đặc biệt xây thêm một chuồng la và chuồng bò…

Tức là nhỏ bé, nhưng đầy đủ tiện nghi.

Tuệ Nương nhìn thế nào cũng thấy hài lòng, cười nói: “Hôm nay chúng ta cúng tế ông Táo, chính thức mở bếp đi!”

Ngụy Thạch nhìn nàng: “Nàng quên một chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

Ngụy Thạch đột nhiên như làm ảo thuật, lấy ra một tấm vải đỏ.

Là một chiếc khăn che mặt tân nương tử màu đỏ.

“Hơi sơ sài, phỏng chừng sẽ để nàng chịu thiệt thòi.”

Tuệ Nương sững sờ, khóe mắt tức khắc ngấn lệ.

Nàng ra sức lắc đầu, bàn tay lớn của Ngụy Thạch vuốt nhẹ nước mắt cho nàng.

“Khóc gì vậy?”

“Không, không có…”

Ngụy Thạch: “Ta đã hỏi rồi, ngày kia là ngày lành, lát nữa ta sẽ đi từng nhà phát thiệp mời. Nàng có bằng lòng gả cho ta không…?”

Tuệ Nương đang khóc bỗng nhiên bật cười, đưa tay nhận lấy chiếc khăn che mặt kia.

Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng cũng nhìn Ngụy Thạch: “Ừ, được, Ngụy Thạch, ta đồng ý gả cho chàng.”
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 88: Ngoại truyện (1)



Tháng Tư, núi Phúc vào xuân, cỏ cây xanh um tươi tốt, chim oanh bay lượn hót líu lo, một màu xanh tươi biếc.

Sau nửa tháng tu sửa, thôn Hữu Phúc đã có hình có dạng.

Mỗi nhà mỗi hộ đều đã an cư.

Việc vui đầu tiên sau khi an cư ở đây, chính là đôi tân nhân đầu tiên trong thôn sắp thành thân!

Ngụy Thạch đi từng nhà phát thiệp mời, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy trong hai mươi năm qua.

“Thợ đá Ngụy! Chúc mừng nhé!”

Thôn dân ở đây đều biết long mạch trong núi sâu là do Ngụy Thạch phát hiện ra, vừa kính phục vừa hàm chứa một chút cảm kích.

Lúc này người ta sắp có chuyện vui, người trong thôn đương nhiên đều thành tâm chúc mừng.

“Ngày mai nhất định sẽ đến! Yên tâm yên tâm!”

“Thợ đá Ngụy! Hôm nay có cần giúp gì không?”

“Không cần.” Ngụy Thạch cười cười: “Đã chuẩn bị gần xong rồi, ngày mai đúng giờ đến ăn cỗ nhé.”

“Đồng ý đồng ý.”

Ngụy Thạch chạy quanh từng nhà trong thôn một lượt, lúc này mới trở về tiểu viện của mình.

Hạ Hà đang cùng Tuệ Nương chuẩn bị tiệc cưới ngày mai, còn có Lưu đại nương, Đan Nương ở nhà bên cạnh và mấy phụ nhân khác.

Đan Nương lớn hơn Tuệ Nương năm sáu tuổi, đã sinh một đứa con trai. Thấy Ngụy Thạch đi vào, liền lập tức trêu chọc: “Tân lang quan tối nay không thể ở đây được, ngày mai hẵng đến đi!”

Tuệ Nương nghe vậy, hai má ửng hồng.

Mặc dù nàng và Ngụy Thạch đã sớm…

Nhưng dù sao cũng sắp thành hôn, Ngụy Thạch không tiện ở lại đây, nên từ tối hôm qua, hắn đã ở chỗ thợ rèn Trịnh, tức là nam nhân của Đan Nương.

Ngụy Thạch ngượng nghịu sờ mũi: “Ta chỉ đến nói một tiếng, thiệp mời đã phát xong rồi.”

Khi hắn nói lời này, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào Tuệ Nương. Đan Nương cười trực tiếp chắn trước mặt hắn: “Được rồi, vất vả cho thợ đá Ngụy! Hôm nay ngươi cứ về đi, ở đây không cần lo lắng nữa! Tối nay bọn ta sẽ ở lại với Tuệ Nương, đảm bảo tân nương tử của ngươi ngày mai sẽ xinh đẹp rạng rỡ!”

Khuôn mặt rám nắng của Ngụy Thạch cũng ửng lên một chút đỏ, hắn gật đầu: “Vất vả cho tẩu tử.”

Nói xong, Ngụy Thạch ba bước lại quay đầu một lần rồi đi.

Đan Nương không nhịn được, bật cười khanh khách: “Muội tử, muội tìm đâu ra được một nam nhân cục mịch như vậy thế?”

Tuệ Nương tay vẫn còn đang nhào bột, đỏ mặt cười cười: “Nói thật, ta cũng không biết nữa.”

Những nữ nhân trong bếp đều bật cười.

......

Tiệc cưới chuẩn bị gần xong, Đan Nương và Hạ Hà giục Tuệ Nương nhanh chóng đi tắm rửa.

“Ối chao, cái bể nước lớn nhà ngươi này, đẹp làm sao! Thợ đá Ngụy thật là tài giỏi, dùng nước tiện lợi hơn hẳn!”

Đây là sự thật, Tuệ Nương vẫn luôn rất hài lòng về điểm này.

Nàng dịu dàng cười nói: “Đan tỷ, Hà Hoa, hai người cũng nghỉ ngơi đi, mệt cả ngày rồi.”

“Gấp gì, ta đã hứa với thợ đá Ngụy là sẽ để muội xinh đẹp mà xuất giá.”

Đan Nương như làm ảo thuật lấy ra một hộp phấn thơm, nước hoa: “Lão kia nhà ta trước khi vào núi có nói với ta, chúng ta một năm nửa năm cũng không ra ngoài được một lần, làm ta sốt ruột ghê, liền mua một đống đồ. Đồ nữ nhân của chúng ta cần dùng ta đều có cả! Đâu thể giống mấy nam nhân hôi hám kia được~”

Tuệ Nương rất ngạc nhiên: “Cái này ta quả thật không nghĩ tới…”

“Muội tử, muội xem muội xinh đẹp làm sao, ngày mai là tân nương tử rồi, trang điểm một chút cũng không quá đáng, tỷ giúp muội!”

Tuệ Nương tuy đã từng xuất giá một lần, nhưng rõ ràng vẫn còn như một đại cô nương ngây ngô. Nàng đỏ mặt để Đan Nương và Hạ Hà giúp mình sửa soạn một phen, một tân nương vừa tắm xong với đôi má ửng hồng ngồi trước gương.

“Chậc chậc chậc, thợ đá Ngụy thật là có phúc khí!” Đan Nương vừa giúp nàng chải đầu vừa không quên dặn dò: “Ngày mai còn phải dậy sớm, hôm nay ngủ sớm một chút đi nhé?”

“Ừm được, cảm ơn Đan tỷ và Hà Hoa.”

Đan Nương và Hạ Hà đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, Tuệ Nương lại căng thẳng đến mức có chút không ngủ được.

Mỗi bước mỗi xa

Nàng…

Thật sự sắp thành thân với Ngụy Thạch rồi, luôn cảm thấy tất cả những chuyện này như một giấc mơ vậy.

Thôn Hữu Phúc rất tốt, tuy nàng mới đến đây mấy ngày, nhưng mọi thứ đều khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Trải nghiệm của nàng và Ngụy Thạch rất đặc biệt, giờ đây ở nơi biệt lập này, lại khiến nàng sinh ra cảm giác an toàn vô cùng mãnh liệt…

Nhìn những trang sức, son môi và áo cưới đỏ thắm trước mặt, Tuệ Nương mím môi cười, thổi tắt ngọn đèn.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 89: Ngoại truyện (2)



Sáng sớm hôm sau.

Thôn Hữu Phúc nhỏ bé bỗng chốc trở nên náo nhiệt!

Đan Nương ra tay, trang điểm cho Tuệ Nương đến mức nàng không còn giống nàng nữa. Hạ Hà cũng kinh ngạc tột độ: “Tuệ Nương tỷ, tỷ thật sự rất đẹp!”

Tuệ Nương bình thường cũng sẽ trang điểm, nhưng chưa từng trang điểm đậm như vậy, tự nhiên có chút không quen: “Đẹp không…?”

“Đẹp chứ!” Đan Nương và Hạ Hà đồng thanh nói.

“Đảm bảo lát nữa thợ đá Ngụy nhìn thấy sẽ không rời mắt được đâu.”

Vành tai Tuệ Nương hồng hồng, Đan Nương cười che khăn cô dâu cho nàng.

Bên ngoài, Ngụy Thạch đã đến rồi.

Ở cái thôn hẻo lánh này, cũng chẳng có tục rước dâu gì cả, nhưng dù sao cũng là tân lang quan, vẫn phải bị đám nam nhân bên ngoài cố ý làm khó một chút.

Sáng sớm, Tiểu Nghiên Đài cũng đã về rồi, cậu tinh thần phơi phới, trước n.g.ự.c cài một bông hoa đỏ lớn đứng trước mặt ca ca, còn có tư thế như muốn giúp Ngụy Thạch chống đỡ.

Người trong thôn cười vang. “Vội vàng rước tân nương tử như vậy không được đâu! Thợ đá Ngụy, nghe nói ngươi khỏe lắm, hay là đến vật tay một trận đi!”

“Lát nữa không uống hết vò rượu này thì không được vào đâu!”

Các nam nhân bên ngoài hò reo, Ngụy Thạch cũng cười ha ha, phối hợp với mọi người.

Hạ Hà cười nói: “Ta ra xem sao!”

Đan Nương kéo nàng ta lại: “Muội đừng hóng hớt nữa, muội giấu một chiếc giày của Tuệ Nương đi!”

“Sao lại thế ạ?” Hạ Hà và Tuệ Nương mở to mắt.

“Ôi chao… Ta nói hai muội sao mà chẳng hiểu gì cả, lát nữa đám nam nhân đó chặn xong, cửa ải cuối cùng chính là bắt tân lang quan tìm giày có biết không?! Sau đó còn phải bắt tân lang quan tự mình đi giày cho tân nương tử! Hai muội cứ như hai tiểu cô nương vậy…”

Hạ Hà và Tuệ Nương chợt vỡ lẽ…

“Khỏe thật!”

Trong sân, người của thôn Hữu Phúc lúc này hầu như đều đã đến cả, tất cả đều hò reo trong sân. Ngụy Thạch nhẹ nhàng vật tay liên tục bốn năm nam nhân, đại thắng! Có người sức yếu còn ôm tay nhăn nhó: “Đau quá…”

“Uống rượu đi! Uống rượu!”

Tiếp theo lại là chuốc rượu, Ngụy Thạch vẫn mặt không đổi tim không đập, ba chén lớn rượu vào bụng mà mặt vẫn không đỏ.

“Hay lắm! Hay lắm! Thợ đá Ngụy hôm nay vì rước tân nương tử cũng đủ liều rồi!”

Ngụy Thạch vượt qua ba cửa ải, cuối cùng cũng đến bước cuối cùng.

Đan Nương cười tủm tỉm đi ra: “Thợ đá Ngụy, đừng vội nào! Tân nương tử của chúng ta còn làm rơi một món đồ, phiền ngươi tìm giúp xem?”

Ngụy Thạch nhìn vào trong phòng: “Là cái gì?”

“Giày thêu~ một chiếc giày thêu, thợ đá Ngụy, mời ngươi đi tìm?”

Ngụy Thạch quét mắt nhìn một vòng quanh sân: “Không có gợi ý gì sao?”

Đan Nương cười: “Chỉ có mỗi chỗ này thôi, trong nhà ngoài sân đều có thể có, ngươi tự mình tìm!”

Nghiên Đài lúc này cũng sốt ruột, lập tức giúp ca ca tìm kiếm.

Ngụy Thạch không lập tức chạy đi tìm khắp nơi, mà đứng trong sân cẩn thận quan sát. Căn nhà này do chính tay hắn xây dựng, không ai hiểu rõ nơi nào thích hợp để giấu đồ hơn hắn.

Quả nhiên, Ngụy Thạch nhắm đúng một chỗ.

Trực tiếp đến phía sau cái bể nước mới xây.

Hạ Hà sững sờ, Đan Nương cũng vậy.

“Tìm thấy rồi.”

Phía sau bể nước có mấy chậu hoa, chiếc giày thêu được giấu ở đó.

Đan Nương cạn lời: “Sao ngươi biết vậy? Đoán một cái trúng phóc?!”

Hạ Hà cũng nói: “Chỗ đó đủ kín đáo rồi mà! Ngụy Thạch ca không phải là huynh đã nhìn thấy ta giấu đó chứ?!”

Ngụy Thạch cười mà không nói, chỉ có Tuệ Nương dưới khăn che mặt mím môi cười. Nàng trước đây rất thích giấu đồ sau cái bể nước mà…

“Có thể vào được chưa?” Ngụy Thạch đi đến cửa, cười hỏi.

Đan Nương còn muốn nói gì đó, Ngụy Thạch lập tức lại nhét cho nàng ta và Hạ Hà một phong bao lì xì lớn màu đỏ, Đan Nương bật cười khanh khách: “Được rồi được rồi, vào đi!”

Mỗi bước mỗi xa

“Vào động phòng thôi!”

Tuệ Nương ngồi trong tân phòng, bỗng nhiên thẳng lưng, trở nên căng thẳng.

Ngụy Thạch bước vào, càng đến gần Tuệ Nương, bước chân hắn cũng chậm lại, đi đến bên giường, cũng khẩn trương lăn lộn cổ họng.

“Đừng ngây ra đó nữa! Hất khăn che mặt đi nào!” Mọi người ồn ào cười, Ngụy Thạch gãi đầu, cười tiến lên. Tuệ Nương căng thẳng xoắn tay, giây tiếp theo, trước mắt nàng sáng bừng, nàng vô thức ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đen láy của Ngụy Thạch.

Ngụy Thạch nhìn nàng thật sâu, Tuệ Nương sau khi hoàn hồn lại đột nhiên cúi đầu xuống.

Mọi người đều đang hò reo, Đan Nương cười đẩy Ngụy Thạch một cái: “Được rồi được rồi, uống rượu hợp cẩn đi!”

Rượu hợp cẩn do Tiểu Nghiên Đài mang vào, Tiểu Nghiên Đài rất thành kính, nâng rượu lên sợ đổ, cẩn thận từng li từng tí đưa đến, cười nói: “Ca ca, tẩu tẩu, bách niên hảo hợp!”

“Ngoan.” Ngụy Thạch thuận tay đưa một phong bao lì xì lớn màu đỏ, Nghiên Đài nhe răng cười.
 
Back
Top Bottom