Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczObog87AIDqV_b-D6CPRP9NENwHj4pMXk75Zsww7ipNS17ROrbwUqAf67i5rlalSG8z2dQl6Kra6Bo2NsmzkEQ8x8NC5cHskouuYzxDw_wAn3mkj-4M63iybGhNV8d1oeWYXVMCg7B8P8kIDFgmV0qo=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Tác giả: Điềm Thang Đoàn
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tuệ Nương là một tiểu quả phụ ở thôn Hoa Ổ, thích nhất là ngồi trước cửa nhà cắn hạt dưa.

Nàng thích đi giày thêu đẹp, thích tô son đỏ chót.

Đôi mắt đào hoa lúc nào cũng như mang theo móc câu nhỏ.

Ruộng nước nhà nàng, chưa bao giờ phải tự mình đi cày.

*

Ngụy Thạch là thợ đá ở thôn Hoa Ổ, người như tên, cục mịch muốn chết.

Không thích nói chuyện, cũng không thích giao du với người khác.

Lại vì bị thọt chân, mãi vẫn chưa cưới được vợ.

Hai người vốn dĩ quăng tám sào cũng chẳng tới –

Bỗng nhiên có một ngày.

Có một kẻ không biết xấu hổ chạy đi nghe lén chuyện của Tuệ Nương.

Một giọng nói nũng nịu tựa là cự tuyệt lại như đưa đẩy truyền đến.

Người nọ trợn mắt há hốc mồm.

Quái lạ, hình như hắn ta đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa nào đó rồi.

[Đoạn kịch nhỏ]

Buổi trưa, Tuệ Nương đang ngồi ở đầu thôn cắn hạt dưa, chiếc áo bông đỏ thắm làm nổi bật làn da trắng như tuyết, người và chó đi ngang qua đều phải liếc nhìn thêm vài lần.

Chó thì thôi đi.

Người thì luôn bị Tuệ Nương mắng cho một trận.

Duy chỉ có một người Tuệ Nương sẽ không mắng, bởi vì hắn cũng không nhìn nàng.

Ngày thứ một trăm lẻ tám nàng liếc mắt đưa tình với nam nhân kia thất bại, Tuệ Nương không nhịn được chặn người lại.

"Một thân sức lực thô lỗ, không biết dùng vào việc khác hay sao?!".​
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 1: Chương 1



Căn viện của Chu gia ở ngay trong con ngõ nhỏ của thôn Hoa Ổ, là căn thứ hai từ cuối đếm lên, bởi vì quá khuất nên những nhà hàng xóm khác đều ở xa, nhưng lúc này nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, thò đầu nhìn: "Ôi chao, đây không phải là Thu Thu sao? Sao lại ngã ở đây?!"

Thu Thu?

Lúc này Tuệ Nương mới chú ý đến khuôn mặt nam nhân kia, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

Trùng hợp vậy ư?

Hôm qua bà mối còn nói với nàng về Lý Thu Thu này, hắn nửa đêm canh ba lại ngã ngay trước cửa nhà nàng?

Nhắc đến chuyện uống rượu tối qua, Tuệ Nương giờ vẫn còn nghẹn một bụng lửa, Hạ Hà lấy chồng còn chưa lâu, lúc đám cưới Tuệ Nương chỉ vội vàng đưa tiền mừng không uống rượu hỉ, hôm nay mới rảnh, Hạ Hà liền gọi nàng đến nhà chồng uống rượu.

Người Vương gia rất tốt, cũng rất nhiệt tình, duy chỉ có trên bàn ăn có một bà mối họ Triệu, cứ nắm tay Tuệ Nương nói mãi, nếu thật lòng muốn giới thiệu người cho nàng thì thôi đi, nhưng nói tới nói lui chỉ toàn nhắc đến Lý Thu Thu này.

Rõ ràng là nhận lợi lộc đến đây cố ý du thuyết.

Du thuyết thì du thuyết đi, mấy tháng nay người đến du thuyết Tuệ Nương cũng không ít, Tuệ Nương cười từ chối cũng không nhắc lại, nhưng ở bàn ăn Vương gia, cứ kéo nàng ra sức du thuyết là sao chứ?

Khổ nỗi Tuệ Nương lại không tiện rời đi, đành phải nghe bà ta ca ngợi gần nửa canh giờ.

Cuối cùng Tuệ Nương vẫn cười từ chối, sắc mặt bà mối Triệu quả nhiên không đúng.

"Tuệ Nương à, phận nữ nhân cuối cùng cũng phải lấy chồng, ngươi xem ngươi ngời này không ưng người kia cũng không chịu, rốt cuộc muốn tìm người như thế nào hả?"

Tuệ Nương đã rất mất kiên nhẫn, tùy tiện ậm ừ vài câu rồi muốn đi, nhưng trước khi đi bà mối Triệu nhất định ép nàng uống hai chén rượu, về đến nhà liền ngủ say như chết.

Nhìn lại Lý Thu Thu trước mắt, Tuệ Nương còn có gì không hiểu nữa.

Lập tức, một ngọn lửa vô hình bốc lên từ đỉnh đầu Tuệ Nương.

Những người hàng xóm hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của Tuệ Nương, vẫn cứ xôn xao bàn tán, có người gan dạ không sợ bị vạ lây tiến lên vỗ vỗ vào người nam nhân nằm trên đất: "Ê, Lý Thu Thu, Lý Thu Thu!"

Nam nhân nằm trên đất thật ra ngã cũng không nặng lắm, chỉ là uống quá nhiều rượu, trèo tường viện không được liền ngã xuống đất, nửa tỉnh nửa mê, lúc này bị người ta vỗ tỉnh thì ngơ ngác mở mắt.

"Làm... làm gì...?"

"Ngươi uống nhiều quá rồi! Ngủ ở đây!"

Lý Thu Thu ngơ ngác nhìn xung quanh, lập tức tỉnh táo, vội vàng đứng dậy.

Vừa đứng thẳng, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Tuệ Nương.

"Tuệ, Tuệ Nương?"

Lý Thu Thu ngây người nhìn, nói chuyện cũng lắp bắp.

Căn viện của Chu gia ở ngay trong con ngõ nhỏ của thôn Hoa Ổ, là căn thứ hai từ cuối đếm lên, bởi vì quá khuất nên những nhà hàng xóm khác đều ở xa, nhưng lúc này nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, thò đầu nhìn: "Ôi chao, đây không phải là Thu Thu sao? Sao lại ngã ở đây?!"

Thu Thu?

Lúc này Tuệ Nương mới chú ý đến khuôn mặt nam nhân kia, sắc mặt nàng lập tức trầm xuống.

Trùng hợp vậy ư?

Hôm qua bà mối còn nói với nàng về Lý Thu Thu này, hắn nửa đêm canh ba lại ngã ngay trước cửa nhà nàng?

Nhắc đến chuyện uống rượu tối qua, Tuệ Nương giờ vẫn còn nghẹn một bụng lửa, Hạ Hà lấy chồng còn chưa lâu, lúc đám cưới Tuệ Nương chỉ vội vàng đưa tiền mừng không uống rượu hỉ, hôm nay mới rảnh, Hạ Hà liền gọi nàng đến nhà chồng uống rượu.

Người Vương gia rất tốt, cũng rất nhiệt tình, duy chỉ có trên bàn ăn có một bà mối họ Triệu, cứ nắm tay Tuệ Nương nói mãi, nếu thật lòng muốn giới thiệu người cho nàng thì thôi đi, nhưng nói tới nói lui chỉ toàn nhắc đến Lý Thu Thu này.

Rõ ràng là nhận lợi lộc đến đây cố ý du thuyết.

Du thuyết thì du thuyết đi, mấy tháng nay người đến du thuyết Tuệ Nương cũng không ít, Tuệ Nương cười từ chối cũng không nhắc lại, nhưng ở bàn ăn Vương gia, cứ kéo nàng ra sức du thuyết là sao chứ?

Khổ nỗi Tuệ Nương lại không tiện rời đi, đành phải nghe bà ta ca ngợi gần nửa canh giờ.

Cuối cùng Tuệ Nương vẫn cười từ chối, sắc mặt bà mối Triệu quả nhiên không đúng.

"Tuệ Nương à, phận nữ nhân cuối cùng cũng phải lấy chồng, ngươi xem ngươi ngời này không ưng người kia cũng không chịu, rốt cuộc muốn tìm người như thế nào hả?"

Tuệ Nương đã rất mất kiên nhẫn, tùy tiện ậm ừ vài câu rồi muốn đi, nhưng trước khi đi bà mối Triệu nhất định ép nàng uống hai chén rượu, về đến nhà liền ngủ say như chết.

Nhìn lại Lý Thu Thu trước mắt, Tuệ Nương còn có gì không hiểu nữa.

Lập tức, một ngọn lửa vô hình bốc lên từ đỉnh đầu Tuệ Nương.

Những người hàng xóm hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của Tuệ Nương, vẫn cứ xôn xao bàn tán, có người gan dạ không sợ bị vạ lây tiến lên vỗ vỗ vào người nam nhân nằm trên đất: "Ê, Lý Thu Thu, Lý Thu Thu!"

Nam nhân nằm trên đất thật ra ngã cũng không nặng lắm, chỉ là uống quá nhiều rượu, trèo tường viện không được liền ngã xuống đất, nửa tỉnh nửa mê, lúc này bị người ta vỗ tỉnh thì ngơ ngác mở mắt.

"Làm... làm gì...?"

"Ngươi uống nhiều quá rồi! Ngủ ở đây!"

Lý Thu Thu ngơ ngác nhìn xung quanh, lập tức tỉnh táo, vội vàng đứng dậy.

Vừa đứng thẳng, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Tuệ Nương.

"Tuệ, Tuệ Nương?"

Lý Thu Thu ngây người nhìn, nói chuyện cũng lắp bắp.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 2: Chương 2



Ở thôn Hoa Ổ, Đỗ Tuệ Nương tuyệt đối có thể coi là mỹ nhân số một số hai, không giống với những cô nương mười lăm mười sáu tuổi còn non nớt, Tuệ Nương đã mười bảy mười tám rồi, có gương mặt xinh đẹp, có vóc dáng quyến rũ, da dẻ trắng trẻo, trong mắt như chứa hai hồ nước, nàng còn biết tô son vẽ mày... nhìn đẹp không sao tả xiết.

Lý Thu Thu sớm đã để ý đến Tuệ Nương, lúc này thấy người đứng ngay trước mặt mình, nói cũng không nên lời.

Mỗi bước mỗi xa

Tuệ Nương rất muốn mắng cho hắn ta một trận, nhưng bây giờ không được, xung quanh đều là hàng xóm, không có chuyện gì mà bị nàng mắng rồi cũng thành chuyện.

Người trong thôn, thích nhất là ngồi lê đôi mách.

Cho nên Tuệ Nương chỉ hừ thật mạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Lý Thu Thu muốn đuổi theo, nhưng hắn ta cúi đầu nhìn lại mình, cả người nồng nặc mùi rượu, thật sự quá bẩn thỉu...

Nghĩ đến tối qua, hắn ta âm thầm hối hận...

Hắn ta cũng không để ý đến những lời chào hỏi và tò mò của những người xung quanh, quay đầu chạy về nhà, còn Tuệ Nương cũng không đi ra bờ sông mà đổi hướng, trực tiếp đi đến nhà của bà mối Triệu.

Thôn Hoa Ổ không tính là quá lớn, Tuệ Nương lại đi rất nhanh, lúc đến nơi, bà mối Triệu vừa ăn xong bữa sáng, đang ngồi ở trong sân xỉa răng.

"Triệu Hồng Yến, Triệu Hồng Yến!"

Bà mối Triệu sững sờ một lát mới phản ứng kịp có người gọi mình, ở thôn Hoa Ổ, không ai dám gọi thẳng tên mụ của bà ta cả.

Bà ta đứng dậy đi đến cửa, vừa nhìn đã thấy Tuệ Nương khí thế hừng hực.

Trong lòng bà mối Triệu giật thót một cái, tự nhiên thấy hơi chột dạ.

Lý Thu Thu thành công rồi sao?

Vậy xem bộ dạng của Tuệ Nương, chẳng lẽ là đến khởi binh vấn tội?

Nhưng nếu thật sự thành công, đáng lẽ là Lý Thu Thu phải đến trước chứ.

Bà mối Triệu chưa kịp nghĩ thông suốt, cũng không muốn ra ngoài, nhưng đã không kịp rồi, Tuệ Nương đi thẳng đến cổng viện, xuyên qua khe cửa gọi bà ta: "Ta nhìn thấy bà rồi, đừng trốn."

Bà mối Triệu khẽ ho một tiếng: "Đến đây, đến đây, ai thế?"

Mở cửa nhìn ra, cười nói: "Ôi chao, sao lại là Tuệ Nương, mới sáng sớm ngươi đến chỗ ta làm gì vậy?"

Tuệ Nương hoàn toàn không thèm để ý đến bà ta, nhấc chân đi thẳng vào trong: "Ta đến làm gì trong lòng bà rõ mà."

Bà mối Triệu: "Lời này là lời gì thế?"

Tuệ Nương: "Sáng sớm ta ra khỏi cửa, cái tên Lý Thu Thu kia đang nằm ngoài sân nhà ta, xem ra là đêm qua leo tường viện không thành nên ngã xuống." Nàng lạnh lùng nhìn bà mối Triệu, bà mối Triệu quả nhiên răng có chút đau.

Cái tên Lý Thu Thu ngu xuẩn này, sao có thể ngu đến mức c.h.ế.t tiệt như vậy.

"Tuệ Nương à, cái tên Lý Thu Thu đó say rượu ngủ dưới chân tường nhà ngươi, ngươi tìm ta làm gì?" Bà mối Triệu lúc này liền giả vờ ngây ngô hoàn toàn.

Đỗ Tuệ Nương: "Bà đừng có mà giả ngu, ở đây không có người ngoài, rượu bà chuốc ta ở nhà Hạ Hà hôm qua, có vấn đề đúng không? Bà cứ một mực nói chuyện của Lý Thu Thu, e là đã sớm định sẵn chủ ý này rồi. Bà mối Triệu, giỏi thật đấy, nói chuyện đàng hoàng không được, bắt đầu chơi trò bẩn thỉu rồi đúng không? Bà không sợ ta đem cái chuyện xấu xa bà làm này phơi bày ra ngoài sao! Xem bà còn làm cái nghề mai mối này được nữa không!"

Mặt mày của bà mối Triệu giật giật liên tục, từ trước bà ta chỉ biết Tuệ Nương là một tiểu quả phụ, hoàn toàn không đoán được tính cách nàng, nhìn thì nhỏ nhắn xinh xắn dễ bắt nạt, không ngờ lại là một người chua ngoa!

"Lời này là lời gì đấy!" Bà mối Triệu cũng không sợ sệt, bà ta tin chắc Tuệ Nương không có bằng chứng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tỏ vẻ vô cùng uất ức.

"Tuệ Nương, hôm qua chúng ta đi Vương gia uống rượu, rượu đó đều là do Vương gia chuẩn bị! Liên quan gì đến ta, ta có ý muốn tác hợp ngươi và Lý Thu Thu, đó không phải là người ta đã để ý đến ngươi sao! Ngươi không đồng ý thì thôi đi, sao ta lại làm ra cái chuyện như vậy!"

Tuệ Nương hừ một tiếng, hiển nhiên không tin.

"Tửu lượng của ta không tệ đến thế đâu, có lẽ Hạ Hà chưa nói với bà, bà cũng không đi thôn Hạnh Hoa mà hỏi xem nhà Đỗ gia của ta trước đây làm gì, còn chuốc rượu ta ư? Sao lại trùng hợp thế, bà vừa nói xong Lý Thu Thu đã trèo tường nhà ta rồi hả? Hôm qua ta không đồng ý với bà, nhìn cái sắc mặt của bà lúc đó thay đổi kìa! Bà không thừa nhận cũng không sao, bà đang tin chắc ta không có chiêu đúng không, không sao cả, thôn Hoa Ổ của chúng ta cũng không lớn, ta nói đi nói lại vài lần, cái chức bà mối này của bà cũng đừng làm nữa, thủ đoạn của bà thành thục như vậy, trước đây chắc cũng dùng không ít nhỉ, nói không chừng còn có thể tìm ra vài người đồng minh nữa đấy."

Bà mối Triệu quả nhiên hoảng sợ: "Đỗ Tuệ Nương! Ngươi đừng có ở đây ngậm m.á.u phun người! Ngươi mau đi ngay cho ta! Có giỏi thì ngươi đi mà la ầm lên đi, la ầm lên Lý Thu Thu tối qua đã trèo tường nhà ngươi đấy, ngươi đi mà kêu đi, ngươi còn không cần thể diện thì ta sợ gì!"

Tuệ Nương cắn chặt răng, người này quả nhiên là đồ vô liêm sỉ.

Nhưng chuyện này quả thật là nàng chịu thiệt thòi, bà mối Triệu chơi trò bẩn thỉu với nàng, tin chắc nàng không dám làm lớn chuyện.

Tuệ Nương nhìn bà ta, đột nhiên khạc một tiếng: "Bà có biết tối qua Lý Thu Thu vì sao không thành công không? Ta nói thật cho bà biết, Chu Dương vẫn còn ở trong phòng ta canh giữ đấy, bà đừng có không tin, ta thờ bài vị của hắn. Có Chu Dương ở đây, Triệu Hồng Yến, bà cũng đừng sợ có người nửa đêm gõ cửa nhà bà đấy nhé!"

Tuệ Nương nói xong, quay đầu bỏ đi!

Sắc mặt Triệu Hồng Yến quả nhiên thay đổi thật lớn.

Bà ta không sợ Tuệ Nương dùng chiêu trò gì để đối phó bà ta, dù sao cũng là không có bằng chứng.

Nhưng bà ta sợ ma!

Tuệ Nương nói như vậy, trong lòng bà ta lập tức thấp thỏm không yên, nhưng cũng không dám đuổi theo, chỉ đành tức tối dậm chân.

Thật ra bà ta làm chuyện này cũng là nhất thời hồ đồ, Lý Thu Thu đưa tiền nhiều miệng lại ngọt, còn vừa đúng lúc ở Vương gia...

Bây giờ nghĩ lại, nếu Tuệ Nương thật sự làm lớn chuyện, lại còn đến cả Vương gia nữa, thì thật sự là mất nhiều hơn được...

Tuệ Nương ra khỏi cửa Triệu gia thì giận đùng đùng quay về, ai ngờ chưa đi được mấy bước, đã gặp Lý Thu Thu đối diện đi tới.

Cả hai đều sững sờ.

Lý Thu Thu trợn tròn mắt: "Tuệ, Tuệ Nương..."

Tuệ Nương giận quá hóa cười, đột nhiên quay đầu lại hét lớn về phía cửa sân nhà bà mối Triệu: "Triệu Hồng Yến, ta nói bà giúp người cũng phải tìm người thông minh một chút chứ! Còn nói không phải là chuyện mờ ám của hai ngươi, nhìn xem xem cái tên này đã tìm đến tận cửa rồi! Ta xem bà còn chối cãi cái gì nữa!"

Bà mối Triệu tự nhiên là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng hối hận không thôi.

Đần độn a đần độn.

Cái tên Lý Thu Thu này quả thực là cực kỳ ngu xuẩn!

Ban đầu sao lại bị mỡ heo che mắt mà đi giúp hắn ta cơ chứ!
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 3: Chương 3



Lý Thu Thu nghe một tiếng gọi này của Tuệ Nương, sắc mặt liền thay đổi.

Kẻ ngu ngốc đến mấy giờ phút này cũng đã hoàn hồn, hắn ta hoảng hốt, lập tức tiến lên một bước chặn đường Tuệ Nương: "Tuệ Nương, ta, ta..."

"Ta" cả nửa ngày cũng chẳng nói được lời nào ra hồn, Tuệ Nương thấy hắn ta phiền phức, lách người định đi tiếp, nào ngờ Lý Thu Thu này đúng là đồ bám dai như đỉa, cứ muốn xáp lại gần: "Tuệ Nương, đêm qua ta không có ý gì khác, thật sự không có, chẳng qua là ta quá thích nàng, muốn nói chuyện với nàng mà thôi..."

Mỗi bước mỗi xa

Tuệ Nương dừng bước: "Nói chuyện? Nhà ai nói chuyện nửa đêm nói, còn phải trèo tường nhà người ta? Lời này tự ngươi nghe xong có tin được không?"

Lý Thu Thu đỏ bừng mặt, dứt khoát không trả lời câu hỏi này.

"Tuệ Nương, nàng cứ đồng ý với đi, nhà ta tổng cộng có bảy tám mẫu ruộng nước lận, cả thôn Hoa Ổ chỉ có ruộng nước nhà ta là trồng tốt nhất. Mẫu thân ta nói, năm ta sinh ra được mùa lớn, sau đó thu hoạch nhà ta chưa bao giờ kém đi, thật đấy, nàng nhìn tên là biết rồi, nàng gả cho ta chắc chắn sẽ không để nàng phải sống khổ sở đâu."

Tuệ Nương trước đây không hề quen biết Lý Thu Thu này, cũng không biết hắn ta lại là một người vừa ngốc vừa buồn cười đến vậy, thực sự không nhịn được bật cười thành tiếng: "Theo lời ngươi nói, cả thôn chỉ cần được mùa đều là công lao của Lý Thu Thu ngươi ư, vậy thì trong thôn nên lập một miếu thờ cho ngươi, người có công đức lớn như ngươi còn cưới tức phụ làm gì, cứ dựa vào hương hỏa là có thể sống tốt rồi."

Lý Thu Thu đỏ bừng mặt, Tuệ Nương quay người bỏ đi.

"Ta, lời mẹ ta nói không sai..." Giọng của Lý Thu Thu lại truyền đến từ phía sau.

Tuệ Nương quay đầu lại.

"Mẫu thân ta nói, quả phụ thì không có kết cục tốt đẹp... Ngươi không coi trọng ta, chẳng qua là muốn trèo cao... Cái tên thư sinh mà ngươi thích trước khi xuất giá giờ đã là tú tài rồi, tuyệt đối không thể nào cưới một quả phụ đâu... Ngươi, ngươi cứ từ bỏ ý định đó đi!"

Lý Thu Thu rõ ràng là tức giận đến mức mất bình tĩnh, nhưng Tuệ Nương không hề tức giận vì lời nói của hắn ta, cũng không mở miệng mắng chửi.

Nàng chỉ lạnh mặt, rồi lãnh đạm liếc nhìn người này một cái, sau đó lại quay người đi, lần này, bất kể Lý Thu Thu ở phía sau nói gì, Tuệ Nương cũng không quay đầu lại.

Nàng một mạch về đến nhà, trên đường có mấy người nói chuyện với nàng, nàng cũng không thèm để ý.

Vừa bước vào cổng viện, mắt Tuệ Nương đã đỏ hoe.

Lời nói của Lý Thu Thu, cuối cùng vẫn làm tổn thương nàng. Cộng thêm chuyện đêm qua, Tuệ Nương chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Vị tú tài trong lời hắn ta nói, là chuyện cũ trước khi Tuệ Nương xuất giá. Nàng vốn không phải người thôn Hoa Ổ, mà là người thôn Hạnh Hoa cách đây năm mươi dặm.

Thôn Hạnh Hoa chỉ có một chàng thư sinh, họ Tống, trước khi cưới hỏi thì đúng là có vài lần qua lại với Tuệ Nương. Lúc đó Tuệ Nương còn nhỏ dại không hiểu chuyện, cũng cho rằng hai người có thể đến với nhau, bây giờ nghĩ lại, thật sự là buồn cười và ngây thơ.

Chuyện cũ đã qua tựa như vừng cũ thóc thối, vậy mà vẫn bị người ta lôi ra để làm tổn thương nàng, Tuệ Nương cảm thấy rất uất ức.

Nàng vào nhà, đóng chặt cửa lớn, không thèm để ý đến ai, nhưng không lâu sau, có người đến gõ cửa.

"Ai vậy! Kẻ phiền phức nào!"

Tuệ Nương một bụng tức tối, mở cửa sổ ra liền mắng một câu.

Sân nhỏ của Chu gia, phòng ngủ của nàng và cổng viện chỉ cách nhau chừng mười bước chân, người bên ngoài chắc chắn đã nghe thấy, động tác khựng lại.

"Tuệ, Tuệ tỷ tỷ, là ta."

Tuệ Nương ngây người một chút, lửa giận tiêu đi hai ba phần.

Người gõ cửa là Ngụy Nghiên Đài, ở lưng chừng núi thôn Hoa Ổ. Mười ba tuổi, trạc tuổi đệ đệ của Tuệ Nương.

Tuệ Nương chầm chậm đứng dậy, đi mở cửa cho Nghiên Đài.

Ngoài cửa, một bé trai rụt rè đứng đó, đôi mắt đen láy nhìn nàng: "Tuệ tỷ tỷ..."

"Sao vậy, có chuyện gì?"

Ngụy Nghiên Đài vô cớ bị Tuệ Nương mắng một câu cũng không giận, mím môi, chỉ vào bức tường viện của Tuệ Nương.

Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lại càng sa sầm.

Tên đáng g.i.ế.c Lý Thu Thu, vậy mà lại còn để lại "dấu vết" trên tường viện của nàng.

Trước đây Tuệ Nương vì đề phòng trộm, đã cắm một số mảnh gỗ sắc nhọn lên tường viện. Một mảnh vải rách của tên Lý Thu Thu kia vừa khéo bị mảnh gỗ đó cào xuống, đang "bay phất phơ trong gió".

Mặt mày Tuệ Nương tái mét, ngẩng mắt nhìn ra ngoài. Quả nhiên, những người hàng xóm sáng sớm còn nói đỡ cho nàng giờ đều tránh xa, lén lút xì xào bàn tán, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía bên này của Tuệ Nương.

Tuệ Nương không cần nghĩ cũng đoán được bọn họ đang nói gì, không ngoài việc bây giờ đã phát hiện ra, hóa ra Lý Thu Thu kia sở dĩ ngủ ở đây là vì nửa đêm muốn trèo tường viện của Tuệ Nương.

Chậc chậc chậc, thật sự không nhìn ra đấy.

Ngụy Nghiên Đài khẽ nói: "Tuệ tỷ tỷ... có cần ta giúp tỷ lấy nó xuống không... Ta vừa nãy ở trong sân đã nhìn thấy rồi..."

Địa hình thôn Hoa Ổ đặc thù, lưng tựa vào núi Quả Tử. Trước đây mọi người sống trong núi, nhưng theo thế đạo dần thái bình, phần lớn thôn dân đều chuyển xuống chân núi.

Chỉ có Ngụy gia là ngoại lệ.

Sở dĩ Ngụy Nghiên Đài có thể nhìn thấy tình hình trong viện của Tuệ Nương là vì Chu gia cũng kỳ quái, sống ở nơi sâu nhất trong thôn Hoa Ổ, sát cạnh núi Quả Tử, hai nhà một trên một dưới, đứng ở hậu viện ngẩng đầu lên, đôi khi cũng có thể nhìn thấy ống khói Ngụy gia. Nghiên Đài có thể nhìn thấy điều này, nàng không lấy làm lạ.

Tuệ Nương mím môi, quay đầu vào nhà lấy ra một cây sào trúc, đây là sào phơi quần áo của nàng, làm bằng một cây trúc cực kỳ đẹp.

"Tuệ tỷ tỷ, ta giúp tỷ nhé." Ngụy Nghiên Đài rất hiểu chuyện, Tuệ Nương liếc nhìn cậu một cái, gật đầu.

Nàng thật sự ghê tởm, không thể tự tay làm được.

Ngụy Nghiên Đài động tác nhanh nhẹn, loáng một cái đã chọc miếng vải rách đó xuống.

"Ta giúp tỷ vứt đi!"

Sự hiểu chuyện của Nghiên Đài khiến tâm tình của Tuệ Nương khá hơn mấy phần, nàng nói: "Cây sào phơi quần áo này cũng tặng đệ luôn, ta không cần nữa, đệ đợi một lát, ta đi lấy đậu phộng cho đệ."
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 4: Chương 4



Ngụy Nghiên Đài vừa định nói gì đó, Tuệ Nương đã quay người vào trong. Khi đi ra, trên tay đã xách một túi lớn hạt dưa và đậu phộng.

"Cầm lấy đi, hôm nay coi như đệ đã giúp ta một việc lớn."

Ngụy Nghiên Đài do dự một chút, rồi nhận lấy: "Đa tạ tỷ tỷ..."

Tuệ Nương nhìn đứa bé trai trước mặt, trong lòng bỗng động đậy, hỏi: "Ca ca của đệ đâu?"

Ca ca của Ngụy Nghiên Đài, là thợ đá duy nhất ở thôn Hoa Ổ, Ngụy Thạch Đầu.

Ngụy Thạch Đầu thực ra không phải tên là Thạch Đầu, mà chỉ có một chữ "Thạch", nhưng vì người quá ít nói, lại là một thợ đá, nên mọi người đều gọi như vậy. Lâu dần, đều quên mất tên thật của người ta.

Ngụy Nghiên Đài ngẩn ra: "Ca ca của ta lên núi rồi, có một nhà có người c.h.ế.t cần dựng bia đá."

Tuệ Nương rũ mắt, "Ồ" một tiếng.

Vì địa hình của hai nhà, mỗi khi Ngụy Thạch vận chuyển đá lên núi xuống núi đều đi qua cửa nhà Tuệ Nương, ầm ầm vang dội, chỉ cần nghe tiếng thì Tuệ Nương đã biết là hắn đã về, hoặc là hắn lại sắp đi.

Nhưng Tuệ Nương chưa từng nói với hắn một câu nào.

Lần đầu tiên nói chuyện, hai nhà còn suýt nữa kết thù.

Đó là tháng Bảy năm ngoái, buổi tối mưa như trút nước, lại còn sấm sét chớp giật, Tuệ Nương ở trong chăn run rẩy.

Rồi "ầm" một tiếng, hậu viện truyền đến một tiếng động lớn, Tuệ Nương lúc đó sợ mất hồn, tưởng rằng nhà mình bị sét đánh trúng.

Mãi đến một khắc sau, tiếng gõ cửa "đùng đùng đùng" vang lên, Tuệ Nương mới biết hóa ra là hòn đá của Ngụy gia từ trong sân lăn xuống, vừa vặn, nó đã đập xuyên qua bức tường hậu viện của nhà Tuệ Nương.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, nhà mình bị đá đập thủng, đổi lại là ai cũng không có sắc mặt tốt. Tuệ Nương lúc đó không nhịn được càu nhàu một hồi, những lời khó nghe cũng nói ra không ít.

Ai ngờ Ngụy Thạch dường như không bận tâm chút nào, lúc đó liền xin lỗi nàng, còn hứa chắc chắn sẽ giúp nàng sửa chữa bức tường viện. Ngày hôm sau, Ngụy Thạch liền mang theo một xâu thịt khô và dụng cụ đến tận nhà.

Bức tường của nhà Tuệ Nương hiện tại, quả thực là do Ngụy Thạch sửa chữa.

Thấy hắn biết cách đối nhân xử thế, chuyện đó cũng coi như bỏ qua. Nhưng bây giờ, lửa giận của Tuệ Nương lại bùng lên.

Bức tường hậu viện được tu bổ lại mới, cao hơn bên ngoài không ít, nếu Ngụy Thạch lúc đó giúp nàng sửa cả bức tường bên ngoài, vậy chẳng phải sẽ không có chuyện Lý Thu Thu này sao?!

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua, chính nàng cũng cảm thấy mình có chút vô lý.

"Được rồi, đệ về đi."

Ngụy Nghiên Đài nhìn cây sào trúc đẹp đẽ kia: "Tỷ tỷ, cái này tỷ thật sự không cần nữa hả?"

"Phải, không cần nữa, tặng đệ đấy."

Đồ vật đã tiếp xúc với Lý Thu Thu, nàng thấy ghê tởm.

Ngụy Nghiên Đài chậm rãi "ờ" một tiếng, rồi nhìn thấy Tuệ Nương đóng cửa lại.

Tay trái của cậu cầm sào phơi quần áo, tay phải xách một túi đồ rang khô rồi về nhà.

Nghề thợ đá không dễ làm, thậm chí có thể nói là rất vất vả. Sân Ngụy gia chất đầy những tảng đá lớn chồng chất, cùng với đủ loại dụng cụ: búa, đục sắt, đục lớn nhỏ, v.v...

Ngụy Nghiên Đài không động vào những thứ này, chỉ đặt cây sào trúc đẹp đẽ kia vào góc sân, rồi lại đặt đậu phộng hạt dưa vào đĩa. Đương nhiên, cậu không nhịn được lén ăn hai hạt, sau đó mới quay người vào nhà đọc sách.

Tuệ Nương ở nhà buồn bực ngủ một giấc.

Tỉnh dậy, sắc trời đã tối sầm.

Bánh rau dại bữa trưa cũng đã nguội tanh, nàng uể oải đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu một bát mì ăn tạm.

Lửa trong bếp phải nhóm nửa ngày, lưỡi lửa đỏ tươi nhảy múa trong lò, khiến Tuệ Nương muốn cắt bỏ lưỡi của những kẻ buôn chuyện kia!

Mỗi bước mỗi xa

Trước cửa quả phụ lắm thị phi, nàng xem như đã lĩnh giáo rồi.

Nhưng cũng đâu phải nàng muốn thủ tiết, trước kia... nàng cũng vui vẻ được phụ mẫu đưa đến thôn Hoa Ổ gả chồng.

Ai ngờ Chu Dương kia lại đoản mệnh đến thế.

Kết hôn mà không biết mặt trước, kỳ thật Tuệ Nương đã gần như không còn nhớ rõ dáng vẻ của Chu Dương nữa.

Đêm tân hôn, cả hai đều ngây ngô, Chu Dương tính tình thật thà, bị người trong thôn chuốc say mèm, ngay cả tay nàng cũng chưa chạm tới.

Sáng hôm sau lại bị người trong thôn gọi đi chợ phiên, trước khi đi còn nói với Tuệ Nương rằng sẽ lên phố mua cho nàng một chiếc lược gỗ mới về.

Lược gỗ thì mua được rồi, nhưng người thì lại không còn nữa.

Tuệ Nương ngồi trước bếp lửa thật lâu, cho đến khi nước trong nồi sôi sùng sục, nàng mới giật mình hoàn hồn, lau những giọt lệ trên má và bắt đầu nấu mì.

Nhưng hôm nay thật không biết chuyện gì xảy ra, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Tuệ Nương làm ngơ, không muốn để ý tới.

Nhưng tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, như thể chắc chắn nàng đang ở nhà, Tuệ Nương "đùng" một tiếng ném đũa xuống, quay người đi ra cổng viện.

"Lại làm gì nữa?!"

Cánh cửa vừa mở, ánh sáng trước mặt Tuệ Nương bị một thân ảnh như bức tường che khuất. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt đen kịt của Ngụy Thạch.

"Ngươi làm gì?"

Người ngoài cửa không ai khác, chính là Ngụy Thạch, vóc dáng hắn quá cao lớn, thân ảnh che mất nửa cánh cổng viện. Hắn đứng thẳng tắp ngay ngắn.

Ngụy Thạch chắc hẳn vừa làm xong việc trở về, trên người vẫn mặc bộ áo vải thô. Vì công việc thợ đá vất vả, quần áo bị mòn rách mấy chỗ, đã vá lại, còn vương vãi vôi vữa chưa kịp lau.

Cả người thật sự giống như một tảng đá, cứ thế đứng thẳng tắp trước cửa nhà Tuệ Nương.

"Cái này, cho nàng."

Hắn đột nhiên đưa tay ra, lấy một cây sào phơi quần áo đưa đến trước mặt Tuệ Nương.

"Phựt" một tiếng, lửa giận của Tuệ Nương càng bùng lên dữ dội.

"Không phải đã nói không cần rồi sao, ngươi lại mang đến làm gì! Ngươi không cần thì vứt đi! Ta không muốn nhìn thấy nó nữa!"

Vừa nói, Tuệ Nương vươn tay đón lấy, ném mạnh cây sào trúc ra ngoài cửa.

Nam nhân dường như ngẩn ra, một lát sau lại chậm rãi mở miệng: "Không phải... cái này, là ta mới làm."

Tuệ Nương sững sờ.

Ngụy Thạch quay người, chầm chậm đi nhặt cây sào phơi quần áo lên. Tuệ Nương nhìn bóng lưng hắn, chợt nhớ ra người thợ đá này không chỉ là một kẻ ít nói, hình như chân hắn còn có chút vấn đề.

Đi nhanh thì có vẻ không được linh hoạt cho lắm, lúc này rõ ràng có thể nhìn thấy.

Ngụy Thạch nhặt cây sào trúc trở về, đưa lại cho nàng, đồ vật của hắn bị ném đi cũng chẳng hề tức giận chút nào, cả người cứ như tảng đá vậy, không có cảm xúc gì: "Nghiên Đài đã nói với ta, cái đó, không mang tới. Cái này là cái ta làm từ lúc trước."

Nói xong, như thể sợ Tuệ Nương chê bai, hắn bổ sung thêm một câu.

"Mới, chưa kịp dùng."

Ánh mắt Tuệ Nương bỗng trở nên kỳ lạ, nàng lại lần nữa đánh giá nam nhân trước mặt.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 5: Chương 5



"Tại sao lại cho ta?" Tuệ Nương hỏi.

Nàng rõ ràng có chút không hiểu.

Ngụy Thạch dừng lại một chút, giải thích: "Nghiên Đài nói với ta, không thể nhận không đồ của nàng, cái này cho nàng. Coi như, coi như hai nhà chúng ta đổi đồ, huống hồ nàng còn cho Nghiên Đài đậu phộng."

Tuệ Nương cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên, cây sào phơi quần áo đó không giống với cây trước đây của nàng, vừa rồi nàng đầu óc quay cuồng nên không nhìn kỹ.

Biết mình đã hiểu lầm người ta, Tuệ Nương vươn tay nhận lấy.

"Được, ta nhận."

Ngụy Thạch gật đầu.

Hắn cũng không có ý định nán lại lâu, quay người định đi, Tuệ Nương cúi đầu nhìn cây sào trúc trong tay, chợt nói: "Ngươi đợi một chút."

Ngụy Thạch khựng bước, quay đầu lại.

Tuệ Nương rũ mắt, vẻ mặt có chút sa sút: "Gần đây ngươi có nhận nhiều việc không? Có thời gian giúp ta xây bức tường viện cao thêm không?"

Ngụy Thạch nhìn bức tường viện của nàng, hiểu ra.

Chuyện của Lý Thu Thu hắn đã nghe nói, cũng hiểu mục đích của Tuệ Nương muốn xây cao thêm tường viện, nhưng thực ra bức tường viện Chu gia không tính là thấp, kẻ nào thật sự có ý muốn trèo vào, e rằng cũng khó mà ngăn cản được.

Huống hồ hắn vừa mới nhận việc làm bia đá trên núi, thời gian cũng khá eo hẹp, nên Ngụy Thạch đang suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Tuệ Nương không biết hắn khi suy nghĩ vấn đề sẽ nghĩ rất nhiều, thấy hắn đứng sững như tảng đá ở nguyên ta ị chỗ còn tưởng hắn không muốn, lập tức xị mặt xuống.

Nhưng trước khi Tuệ Nương nổi giận, nàng đã ngửi thấy một mùi khét từ trong bếp.

"Ôi mì của ta!"

Nàng quay đầu chạy về phía phòng bếp.

Ngụy Thạch cũng ngửi thấy, khẽ ngửi ngửi, rồi quay người tiếp tục xem bức tường viện của Tuệ Nương.

Mỗi bước mỗi xa

Tuệ Nương ở trong bếp tâm trạng buồn bực đến cực điểm, chỉ cảm thấy hôm nay mình thật xui xẻo! Càng thêm tủi thân.

Mì đã cháy khét không ăn được nữa, nàng đổ tất cả vào thùng nước cặn.

Cuối cùng, bên ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng động.

Tuệ Nương bước ra, thấy Ngụy Thạch vẫn đứng ở cửa, nàng lạ lùng hỏi: "Sao ngươi còn chưa đi?"

Ngụy Thạch khó hiểu: "Không phải muốn xây cao thêm tường viện à?"

"Chẳng phải ngươi không muốn giúp ta sao?!"

Ngụy Thạch trầm mặc một lát: "Không phải. Vừa nãy ta chỉ đang nghĩ, có sắp xếp thời gian được không, còn nữa, thực ra tường viện nhà nàng cũng không thấp đâu, xây cao thêm nữa, ánh sáng sẽ không tốt."

Tuệ Nương chợt hiểu ra.

"Không sao! Cứ xây cao lên đi! Càng cao càng tốt, cao đến mức thằng lùn kia tuyệt đối không thể trèo vào hoặc trèo vào cũng ngã bán sống bán c.h.ế.t thì tốt nhất!"

Ngụy Thạch lại im lặng.

Thằng lùn?

Trong ấn tượng của hắn, Lý Thu Thu cũng không tính là quá thấp.

Ý nghĩ này thoáng qua, Ngụy Thạch cuối cùng vẫn gật đầu: "Được, nhưng phải đợi đến ngày mốt, ngày mai ta vẫn phải đi làm bia đá."

Tuệ Nương: "Được!"

Việc này coi như đã định.

"Vậy... có cần trả ngươi tiền đặt cọc không?" Tuệ Nương hỏi.

Ngụy Thạch lắc đầu: "Không cần."

"Được, cảm ơn."

Tuệ Nương vừa nói xong, bỗng ngửi thấy một mùi cơm thơm phức, không biết từ nhà ai bay ra.

Trưa nay nàng bị chọc tức nên không ăn cơm, giờ mì lại nấu khét.

Bỗng nhiên, bụng Tuệ Nương bỗng kêu "ọt ọt" một tiếng, lập tức, mặt nàng đỏ bừng.

Ngụy Thạch cũng ngây người một chút, lại nghĩ đến mùi khét mà mình vừa ngửi thấy... Do dự một lát, hắn bỗng nói: "Ta nấu nhiều, nàng, có muốn ăn không?"

"Cái gì?" Tuệ Nương phản ứng một lúc mới hiểu hắn hỏi gì.

Nàng có chút kinh ngạc, còn Ngụy Thạch dường như sau khi nói xong cũng có chút hối hận, quay người định đi, Tuệ Nương bỗng nói: "Ngươi bảo Nghiên Đài mang đến cho ta!"

Bước chân Ngụy Thạch dừng một chút, quay đầu lại.

Hai người nhìn nhau, nam nhân chất phác gật đầu: "Được."

Tuệ Nương thở phào nhẹ nhõm, cũng gật đầu với hắn, rồi quay người vào nhà.

Nàng đi thẳng đến phòng bếp, dọn dẹp cái nồi bị cháy.

Chưa được bao lâu, Nghiên Đài đã đến tận cửa.

"Tuệ tỷ tỷ, ca ca của ta bảo ta mang đến."

Tuệ Nương cúi đầu nhìn, hóa ra là một đĩa sủi cảo chiên, cùng một đĩa măng tây xào, thêm một bát cháo đậu đỏ nhìn đã thấy rất thơm ngọt.

"Đây là ca ca của đệ làm sao?" Tuệ Nương vô cùng ngạc nhiên.

"Đúng vậy."

Nghiên Đài cười nói: "Chắc tỷ đói lắm rồi, mau ăn đi."

Tuệ Nương thăm dò cầm đũa cắn một miếng sủi cảo chiên kia, nhân thịt heo cùng bắp... Nàng ngây người một lát, nàng nhớ mẫu thân nàng trước đây rất thích làm nhân sủi cảo như vậy...

"Ca ca của đệ cũng thật lợi hại." Tâm tình của Tuệ Nương có chút phức tạp.

Có tay nghề có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không ngờ tài nấu nướng lại còn giỏi như vậy.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng rất tò mò hỏi: "Nghiên Đài, sao ca ca của đệ không cưới một tẩu tử về cho đệ?"

Nghiên Đài ngẩn người, vẻ mặt cũng có chút buồn bã.

"Ca ca của ta nói, không ai muốn gả cho huynh ấy, huynh ấy bị thọt chân, họng còn từng bị thương."

Tuệ Nương nhớ ra rồi, Ngụy Thạch trước đây hình như còn trải qua một trận hỏa hoạn, cụ thể là chuyện gì nàng không biết, nhưng nghe nói là bị thương rất nặng, họng cũng bị khói độc làm hỏng, giờ nói chuyện thì đứt quãng, lại rất khàn.

Tuệ Nương nghĩ đến dáng vẻ hắn nói chuyện, quả đúng là như vậy.

Vậy nên hắn mới không thích nói chuyện ư?

Nhưng mà...

Tuệ Nương nói: "Những cái đó đều là bệnh vặt thôi, ca ca của đệ có tay nghề có thể kiếm tiền, chắc chắn có cô nương muốn gả cho hắn."

Nghiên Đài cười cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: "Mong là vậy."
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 6: Chương 6



Khi Tuệ Nương ăn cơm thì Nghiên Đài cũng không đi, cứ ngồi một bên đợi nàng. Tuệ Nương nghĩ cậu chắc là muốn dọn dẹp bát đũa, vì vậy âm thầm tăng tốc độ ăn.

Người xưa nói, ăn không nói ngủ không nói, nhưng Tuệ Nương chán ghét việc phải ăn cơm một mình, khi nàng ăn cơm rất thích lẩm bẩm.

"Chuyện cây sào trúc là đệ về nói cho ca ca của đệ sao?"

Nghiên Đài lắc đầu: "Ca ca ta tự mình phát hiện, rồi hỏi ta."

"Hắn cẩn thận vậy hả?"

Tuệ Nương biết căn viện của Ngụy gia khá lớn, vì thợ đá bình thường nhận nhiều việc lặt vặt, ví dụ như trong thôn có người muốn làm cái cối đá, có người c.h.ế.t thì mời hắn đục bia đá, rìu đá, cối giã gạo, v.v., Ngụy Thạch nhận tất cả các loại việc, cả ngày chỉ tiếp xúc với những tảng đá này. Tuệ Nương hoàn toàn không ngờ một cây sào trúc nhỏ bé lại có thể khiến hắn để ý.

Nghiên Đài gật đầu: "Vâng, ca ca ta rất cẩn thận, rất tỉ mỉ. Hai năm trước nhà ta từng bị trộm, ca ca ta ra ngoài dặn ta khi cần thiết đừng lộn xộn động vào một số thứ, khi về cũng sẽ đi kiểm tra."

Tuệ Nương tặc lưỡi.

Thật không thể nhìn ra.

Nam nhân khá cao lớn khỏe mạnh, đúng là một tấm lòng tỉ mỉ.

Nàng và Nghiên Đài vừa chuyện trò, một đĩa sủi cảo chiên không biết từ lúc nào đã ăn hết sạch.

"Đa tạ, cái này đệ cầm lấy đi."

Tuệ Nương ngay từ đầu đã không định ăn không đồ của người ta, nên từ trong túi vải lấy ra một xâu tiền đồng, hai mươi đồng tiền được xâu bằng sợi dây đỏ thành một chuỗi, vừa tiện lợi vừa đẹp mắt.

Nghiên Đài lắc đầu: "Ca ca ta dặn rồi, không thể nhận đồ của tỷ nữa, ta đi đây."

"Ê, đệ quay lại!" Tuệ Nương khó hiểu: "Vì sao vậy?"

Nghiên Đài nghĩ nghĩ rồi nói: "Tỷ đã cho ta đậu phộng hạt dưa rồi mà."

"Cái đó tính riêng từng khoản chứ, đó không phải là do đệ đã giúp ta sao, đệ xem đệ giúp ta ta cho đệ hạt dưa đậu phộng, nhà đệ không cần vì cây sào trúc ta tặng lại trả cho ta một cây mới, vậy là chúng ta hòa rồi chứ, bữa cơm này sao có thể ăn không được, mau cầm lấy đi."

Ngụy Nghiên Đài gãi đầu, hình như, hình như đạo lý này... đạo lý này ca ca của cậu vẫn chưa nói.

Tuệ Nương trực tiếp nhét vào túi áo trên của hắn: "Xong rồi! Về đi, đệ về nói với ca ca của đệ một câu, cứ nói tài nấu nướng của hắn rất khá!"

Nghiên Đài ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, vậy ta đi đây, Tuệ tỷ tỷ..."

Sau khi Nghiên Đài đi, Tuệ Nương tâm trạng tốt hơn nhiều, nàng đứng dậy dọn dẹp phòng bếp.

Từ khi Chu Dương mất, căn nhà này chỉ có một mình nàng ở. Đại ca của Chu Dương tên là Chu Võ, hai huynh đệ đã sớm tách hộ, không còn qua lại nhiều. Bên thôn Hạnh Hoa Tuệ Nương cũng không quay về nữa, cô nương đã gả như bát nước hắt đi, phòng của nàng e rằng đã sớm bị các huynh đệ chiếm rồi.

Cho nên Tuệ Nương chỉ có thể ở đây, đây chính là nhà của nàng.

May mắn là trước khi Chu Dương đi có để lại cho nàng một ít bạc, trước khi xuất giá mẫu thân của nàng cũng lén lút dúi cho nàng vài lượng của hồi môn, thêm vào đó bản thân Tuệ Nương cũng biết làm một số đồ thủ công, rảnh rỗi thì mang ra trấn bán, cuộc sống cũng coi như qua ngày.

Chỉ là ruộng nước trong nhà nàng không biết chăm chút, trước đây ở nhà cũng chưa từng xuống đồng. Nhìn thấy sắp đến cày bừa vụ xuân, nàng tính toán không được thì cho thuê vậy.

Ăn no sẽ khiến tâm tình người ta vui vẻ hơn, cũng có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ những chuyện này.

Tuy nhiên, Ngụy gia ở trên sườn núi thì lại khác.

Ngụy Thạch cau mày nhìn hai mươi đồng tiền đồng mà khó xử, Nghiên Đài đứng trước mặt hắn như thể làm sai chuyện.

"Ca ca, Tuệ tỷ tỷ chính là nói như vậy..."

Ngụy Thạch trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy hai mươi đồng tiền này, một câu cũng không nói.

Ngụy Nghiên Đài thở phào nhẹ nhõm.

"Ca ca, khi nào huynh đi sửa tường viện cho nhà của Tuệ tỷ tỷ vậy?"

"Ngày mốt."

"Vậy vật liệu đá phải đặt trước chứ?! Ngày mai đệ có thể giúp huynh vận chuyển."

Động tác của Ngụy Thạch khựng lại: "Không cần, đệ, ở nhà đọc sách đi."

Ngụy Nghiên Đài rõ ràng là thất vọng, chậm chạp đáp một tiếng.

"Ồ..."

"Đợi bận rộn xong đợt này, ta sẽ đi bái kiến phu tử."

Ngụy Nghiên Đài đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng căng thẳng: "Không phải trước Tết mới đi rồi sao?"

"Phải đi, định kỳ."

Ngụy Nghiên Đài là một trong số ít những đứa trẻ trong thôn được đi học, dù sao tiền học phí không phải ai cũng có thể chi trả được, nhưng Ngụy Thạch có thể nuôi nổi.

Nghiên Đài ậm ừ một tiếng, trước khi về phòng lại nhìn ca ca mình một cái.

Ngụy Thạch lại ở trong sân đục đẽo, dường như không biết mệt mỏi, thân hình cao lớn mang lại cho Nghiên Đài đủ cảm giác an toàn, cậu thầm hạ quyết tâm, về phòng chăm chỉ đọc sách.

Ngụy Thạch một khi đã làm việc, thì không biết ngày đêm, cũng chẳng biết ăn ngủ.

Trời đã tối hẳn, ánh trăng từ phía sau đám mây đen lộ ra.

Cuối cùng Ngụy Thạch cũng duỗi thẳng tấm lưng gầy gò, ngẩng đầu lau giọt mồ hôi trên trán. Hắn chợt nhìn thấy bát đĩa ở bên bồn nước, lúc này mới nhớ ra là Nghiên Đài mang từ chỗ Đỗ Tuệ Nương về.

Mỗi bước mỗi xa

Hắn suýt nữa quên mất.

Ngụy Thạch chuẩn bị kết thúc công việc hôm nay, hắn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, đứng trong ánh trăng im lặng rửa sạch bát đĩa, lại dọn dẹp gọn gàng những đồ linh tinh trong sân.

Khi nam nhân chăm chỉ đang cố gắng làm việc, Tuệ Nương đã mơ đến giấc thứ hai.

Nàng mơ thấy tường viện nhà mình đã rất cao, nhưng tên khốn Lý Thu Thu kia lại kiếm đâu ra một con la, muốn đứng trên lưng con la để trèo tường viện nhà nàng.

Tuệ Nương tức c.h.ế.t đi được, trực tiếp dùng sào trúc mà Ngụy Thạch tặng chọc thẳng vào hắn ta, cây sào trúc đó không biết vì sao lại có thêm một con d.a.o đá, rất sắc bén và dễ dùng.

Trong nháy mắt Lý Thu Thu đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Tuệ Nương mở mắt ra, lúc này mới phát hiện là một giấc mơ, còn chăn của mình thì đã bị nàng đạp tung ra, không biết có phải vì "đánh nhau" trong mơ hay không.

Nàng lẩm bẩm một câu xui xẻo, ngay cả trong mơ cũng không được yên ổn.

Nhìn canh giờ, giờ Thìn vừa qua.

Tuệ Nương vừa rửa mặt xong, chải đầu rửa mặt đâu vào đấy, ngoài cổng viện lại vang lên ba tiếng gõ cửa.

Tuệ Nương lần này đoán được là ai.

Quả nhiên, cửa vừa mở, nàng lại đối diện với thân hình cao lớn và đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

"Chẳng phải hôm nay ngươi phải lên núi sao, giờ lại đến sửa tường viện hả?"

Ngụy Thạch lắc đầu, chợt đưa lên một cái hộp đồ ăn.

"Cho, nàng."

Tuệ Nương kinh ngạc nhận lấy.

Người này, chẳng lẽ vì hôm qua nàng hào phóng cho hai mươi đồng tiền, mà muốn ngày nào cũng bán cơm cho nàng kiếm lời sao!

"Tối nay ta về tương đối muộn, Nghiên Đài, nhờ nàng trông nom giúp, đây là thù lao."

Tuệ Nương chợt hiểu ra: "Ồ được thôi, ngươi cứ để đệ ấy đến đi, ở nhà ta là được."

Ngụy Thạch gật đầu: "Đa tạ, vật liệu đá xây tường ta sẽ vận chuyển đến muộn hơn, chiều ngày mốt, chính thức khởi công."
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 7: Chương 7



Tuệ Nương đồng ý, đối với sự chuyên nghiệp của Ngụy Thạch, nàng không hề có chút nghi ngờ nào.

Người trong thôn đều nói, tay nghề của Ngụy Thạch Đầu không chê vào đâu được.

Bức tường viện phía sau nhà nàng nàng cũng rất hài lòng.

"Đây là gì?" Tuệ Nương chỉ nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn trong tay hắn mà hỏi.

Ngụy Thạch rũ mắt: "Bánh bao nhân rau dại."

"À... ta thích, rau dại mùa xuân là ngon nhất." Trước khi nàng xuất giá, cũng thường xuyên theo mẫu thân lên núi đào rau dại, sau này gả đến đây, thì chưa từng đi nữa.

"Vậy nàng, từ từ ăn, ta đi trước đây. Nghiên Đài lát nữa, sẽ tự mình đến."

Tuệ Nương hoàn hồn, vươn tay nhận lấy: "Được."

Khi nàng đưa tay ra, Ngụy Thạch không hiểu vì sao bỗng liếc nhìn cổ tay nàng.

Chắc là vừa ngủ dậy, Tuệ Nương chỉ mặc một chiếc áo đơn, trong tiết trời rét tháng ba này có vẻ hơi mỏng manh, để lộ cổ tay thon nhỏ, trắng nõn nà, mảnh mai như thể có thể bóp gãy được.

Ngụy Thạch lập tức rũ mắt, thu lại ánh nhìn.

Nam nhân cao lớn quay người đi, Tuệ Nương không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Hôm qua Nghiên Đài nói ca ca của đệ ấy bị hỏng giọng, nhưng Tuệ Nương nghe thì lại khá hay, trầm thấp, không hiểu sao lại cho người ta một cảm giác rất đáng tin cậy.

Một làn gió thổi qua, Tuệ Nương rụt cổ lại, rùng mình một cái, lập tức đóng cửa.

Bánh bao vẫn còn nóng, nhưng Tuệ Nương không ăn ngay, nàng đun nước nấu cháo kê ngọt thơm, kiểm soát lửa bếp, sau đó đi ra hậu viện rửa mặt.

Quả thật Tuệ Nương sống rất tinh tế, nàng dùng bột đánh răng trắng tinh, một hộp như vậy ở trấn đã phải một đồng tiền. Sau khi đánh răng kỹ càng và rửa mặt, Tuệ Nương còn bôi phấn, nàng sinh ra trắng trẻo, được nuôi dưỡng tự nhiên cũng mềm mại hơn. Sau khi bôi phấn mặt là kẻ lông mày, lá liễu cong cong, đôi mắt hạnh long lanh.

Tuệ Nương tự ngắm mình trong gương thêm một lát, cho đến khi Nghiên Đài gõ cửa.

"Đến đây!"

Tuệ Nương cười mở cửa, tiểu Nghiên Đài bên ngoài lễ phép gọi: "Tuệ tỷ tỷ, ta đến rồi!"

"Mau vào đi."

Tuệ Nương khá thích ở cùng trẻ con, quả thực không có những mưu toan đấu đá như người lớn. Lúc này còn rất sớm, hàng xóm cũng chưa ra ngoài. Đợi Nghiên Đài vào sân, Tuệ Nương lại đóng chặt cổng lớn.

Nghiên Đài vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm ngọt: "Tuệ tỷ tỷ, tỷ đang nấu cháo à?"

"Đúng vậy, đệ ăn chưa? Uống một bát nhé?"

Mỗi bước mỗi xa

"Không cần, không cần, ta ăn rồi! Bánh bao của ca ca ta làm!"

Tuệ Nương cười nói: "Ta biết, hắn cũng mang cho ta một đĩa, nhưng buổi sáng hai người chỉ ăn bánh bao thôi sao?"

Nghiên Đài ừ một tiếng: "Không kịp nấu cháo..."

Tuệ Nương: "Vậy thì cùng uống một chút ở đây đi, ta cũng ăn bánh bao nhà đệ mà, chúng ta không cần tính toán rạch ròi như vậy."

Gạo kê đã được ngâm từ tối hôm trước, nấu rất nhanh. Tuệ Nương thích cho thêm những miếng bí đỏ thái nhỏ vào, cả gian bếp ngập tràn mùi bí đỏ và gạo kê thơm lừng, rất ngọt ngào.

Nàng múc hai bát mang ra: "Đây, đệ có muốn đường không?"

Đường?

Ngụy Nghiên Đài mở to mắt, lắc đầu.

Sau đó, cậu liền thấy Tuệ tỷ tỷ còn cho thêm một thìa đường vào cháo gạo kê bí đỏ...

"Tuệ tỷ tỷ, tỷ thích ăn ngọt à?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ đệ không thích sao?"

Nghiên Đài nuốt nước bọt, thích chứ, ai mà không thích... nhưng cháo gạo kê bí đỏ đã đủ ngọt rồi, Tuệ tỷ tỷ còn cho thêm đường nữa sao...

Tuệ Nương nhìn ra sự ngạc nhiên của cậu, mỉm cười. Đường rất đắt, thật sự không có mấy người sống qua ngày như nàng lại dùng nhiều như vậy.

"Mau uống đi, ta nếm thử bánh bao của ca ca đệ, đệ cũng ăn một cái đi."

"Ta no rồi, tỷ tỷ mau ăn đi."

Bánh bao khá lớn, vỏ mỏng, vẫn còn nóng hổi, hẳn là mới hấp buổi sáng.

Nàng cắn một miếng đã nếm được nhân rau dại tươi ngon, hẳn là rau tể thái, trộn thêm một ít trứng gà non. Rau tê thái tươi non mềm mọng nước, là lứa non nhất, trứng gà cũng đã xào qua, tăng thêm một chút hương vị trứng. Vị mặn được kiểm soát rất tốt, ngay cả vỏ bánh bao cũng mềm mịn vừa phải.

Chỉ ăn một miếng, ý nghĩ hôm qua của Tuệ Nương lại hiện ra—

Tay nghề của Ngụy Thạch quả thực rất tốt.

Tốt đến độ quá mức rồi.

"Ca ca đệ có học ở đâu không?" Tuệ Nương không khỏi hỏi câu này.

Nghiên Đài dường như không chút ngạc nhiên khi nàng hỏi vậy, cười hì hì nói: "Không có, ca ca của ta từ nhỏ đã biết nấu ăn rồi."

Tuệ Nương khâm phục.

"Đúng rồi, chẳng phải đệ đang đi học sao? Sao ca ca đệ lại để đệ đến đây?"

Nghiên Đài giải thích: "Ta học ở trường trong trấn bình thường không về nhà, gần đây là nghỉ vụ xuân, mười ngày lận, ca ca của ta không yên tâm để ta ở nhà một mình."

Tuệ Nương đã hiểu.

"Thảo nào trước đây thỉnh thoảng mới thấy đệ, vậy ca ca đệ cũng khá cẩn thận. Nhà đệ nhiều đá như vậy, đệ lại nhỏ, lỡ giẫm phải thì không hay, ăn uống cũng không tiện, vậy đệ cứ ở đây đi! Đúng rồi, nhà ta không có bàn học, đệ học trong sân có được không?"

"Được ạ! Cái bàn đá đó là được rồi!"

"Ca ca đệ khi nào về?"

"Ta cũng không biết... chắc là tới tối..."

"Được, vậy thì ở đây ăn cơm, nhưng ta nấu ăn không ngon bằng ca ca của đệ, đệ đừng chê nhé."

Nghiên Đài lộ ra một nụ cười: "Không sao đâu tỷ tỷ, ta ăn gì cũng được."

Thật ngoan ngoãn, Tuệ Nương nghĩ.

Ăn xong bữa sáng, Nghiên Đài bắt đầu đọc sách trong sân, Tuệ Nương cũng lấy đồ của mình ra – một ít chỉ đỏ.

Chỉ thấy ngón tay nàng khéo léo luồn lách qua những sợi chỉ đó, chẳng mấy chốc, đã thắt được một nút kết.

Đây là tài năng của Tuệ Nương, từ nhỏ nàng đã theo tổ mẫu học, giờ biết không ít kiểu. Chỉ tơ, chỉ bông đều được, chẳng mấy chốc đã biến thành đủ loại nút kết dưới mười ngón tay linh hoạt của nàng: kết bướm, kết song ngư, kết vạn tự...

Nàng còn biết làm hoa lụa, nhưng thứ đó làm ra phiền phức hơn, còn cần dây đồng và chỉ nhung, chỉ khi nào Tuệ Nương có tâm trạng tốt thì mới làm.

Một nút kết có thể bán năm đến mười văn, một tháng cũng kiếm được gần năm trăm văn, đủ ăn uống rồi.

Hoa lụa thì đáng tiền, nếu gặp tiểu thư nào thích, một bông kiếm được hai đồn tiền cũng có.

Cho nên cuộc sống của Tuệ Nương cũng không quá chật vật.

Nàng thường tự giễu, cũng coi như một người có tay nghề.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 8: Chương 8



Một người đọc sách, một người bận rộn se chỉ, trong sân trở nên yên tĩnh.

Tuy nhiên, sự yên bình này không kéo dài được bao lâu, rất nhanh bị một giọng nói the thé phá vỡ.

"Đỗ Tuệ Nương, Đỗ Tuệ Nương!"

Tuệ Nương khựng lại một chút, Nghiên Đài cũng ngẩng đầu lên.

"Tuệ tỷ tỷ, có người gọi tỷ."

Tuệ Nương mím môi: "Ta biết là ai, đừng để ý đến bà ta."

"Ai vậy?"

"Mẫu thân của Lý Thu Thu."

Nghiên Đài mở to mắt.

Hoa Ổ thôn không lớn, đương nhiên Tuệ Nương đã gặp qua Hàn thị, mẫu thân của Lý Thu Thu, đó là một mụ phụ nhân đanh đá khó dây vào, coi con trai mình còn hơn cả mạng.

Đây cũng là lý do vì sao khi bà mối Triệu nói về Lý Thu Thu, nàng không hề có chút ý nghĩ nào, Hàn thị này tuyệt đối không phải người dễ ở chung.

Hàn thị chống nạnh, lớn tiếng la hét ngoài cửa: "Đỗ Tuệ Nương, ta biết ngươi ở trong đó, đừng giả chết! Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng bước chân vào cửa Lý gia của ta!"

Tuệ Nương không hề lay động.

Hàn thị vẫn tiếp tục la lớn: "Ta không biết ngươi đã rót thứ thuốc mê gì cho con trai ta, ngươi sớm dẹp cái ý nghĩ đó đi! Con trai ta nhất định phải cưới một cô nương trong sạch, một tiểu quả phụ còn muốn vào cửa Lý gia của ta, đúng là kẻ si nói mộng!"

Nghiên Đài lo lắng nhìn Tuệ Nương, Tuệ Nương đứng dậy, đặt giỏ xuống.

Ban đầu nàng định không để ý đến bà ta, nhưng cuối cùng, nàng vẫn không có được khí độ ấy.

Cửa mở, bên ngoài đã có rất nhiều hàng xóm đang xem náo nhiệt, chỉ trỏ vào cửa viện của Tuệ Nương.

Tuệ Nương tức giận không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng buộc mình giữ vững tâm trí, sau đó, không chút khách khí hỏi ngược lại Hàn thị: "Ta cứ tưởng là ai có giọng điệu lớn đến vậy, bà cho rằng con trai bà là cục vàng cục bạc gì mà ta nhất định phải chen chân vào nhà bà? Người quen biết bà còn biết bà là người trong thôn ta, người không biết còn tưởng bà là quan to hiển quý gì ấy, trong nhà có tước vị cần kế thừa sao?"

Xung quanh có người không nhịn được, bật cười thành tiếng. Hàn thị không ngờ Tuệ Nương lại trực tiếp mở cửa ra đối chất với mình, sắc mặt sa sầm: "Ta chỉ vì nể tình cùng một thôn, nói chuyện không tuyệt tình với ngươi... Đồ tiểu quả phụ sao chổi, miệng mồm ghê gớm thật!"

Sắc mặt Tuệ Nương trầm xuống: "Bà nói ai là sao chổi?! Bà nói ai!"

"Nói ai thì kẻ đó biết! Thân người Chu Dương khỏe mạnh bình thường, nếu không phải cưới ngươi, làm sao ngày hôm sau ra phố đã mất mạng?! Ngươi không phải sao chổi thì ai là!" Miệng lưỡi của Hàn thị như tẩm độc, từng câu từng chữ mắng vào xương sống của Tuệ Nương.

"Bà mới phải! Lão tiện nhân không biết xấu hổ! Quản tốt con trai bà đi, đừng làm ra cái chuyện trèo tường nhà người ta nửa đêm đáng xấu hổ đó! Đúng thật ta là quả phụ, cái danh hiệu này cũng không định bỏ, nhưng con trai bà còn chưa cưới tức phụ được đâu, nếu bà chọc tức ta, ta cũng không sợ náo đến quan phủ! Nghe nói bà còn muốn con trai bà đi thi cử, bà cứ xem ai sẽ chịu thiệt!"

Tuệ Nương chống nạnh, không chịu thua kém, nói xong nàng quay đầu nhìn, nhanh chóng cầm cái thùng nước cặn chưa kịp đổ muốn hắt vào người bà ta. Hàn thị kinh hãi lùi lại mấy bước: "Được, được lắm... Các người đều thấy cả rồi! Ả tiểu quả phụ Chu gia này trước đó đúng là đang giả bộ! Bản chất chính là một ả phụ nhân đanh đá!"

“Ta là phụ nhân đanh đá?! Bà chạy đến cửa nhà ta mà chửi rủa mà bà còn lý lẽ sao?! Lão bất tử, cút ngay!”

Những người hàng xóm xung quanh đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tuệ Nương có chút thay đổi.

Đương nhiên, Hàn thị cũng thành công bị Tuệ Nương mắng đi, chỉ là vừa đi vừa chửi rủa: “Tiểu quả phụ, chuyện này chưa xong đâu...! Ngươi đừng hòng quyến rũ con trai ta...”

Tuệ Nương cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét qua những người đứng trước cửa sân, "Rầm" một tiếng, đóng sập cửa.

Ngụy Nghiên Đài ở một bên đều sững sờ, cậu chưa từng thấy phụ nhân cãi nhau, càng không biết phụ nhân cãi nhau lại lợi hại đến vậy... Vừa nãy Tuệ tỷ tỷ xách cái thùng nước cặn lên, cậu đã sợ hãi, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại không làm được.

“Làm đệ sợ rồi sao?” Tuệ Nương kéo vạt áo, bình phục tâm trạng.

“Không có...” Hai mắt của Nghiên Đài sáng lấp lánh, không chút sợ hãi hay chê bai, mà nói: “Tuệ tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá.”

Tuệ Nương ngây người một lúc lâu, rồi mới cười nói.

“Lợi hại gì chứ.”

Nàng cũng cố ý tỏ ra hung dữ như hổ, không muốn người khác ức h.i.ế.p vô cớ, nên phải biểu hiện lợi hại hơn.

Nhưng thực ra, đầu ngón tay nàng cũng hơi mềm nhũn, trong lòng lại có chút uất ức vì lời nói của Hàn thị.

Mỗi bước mỗi xa

Buổi chiều, không còn ai đến làm phiền nữa.

Tuệ Nương một hơi thắt hơn hai mươi cái nút kết, Nghiên Đài cũng hoàn thành bài vở hôm nay.

Không biết là bụng ai phát ra tiếng "ọt ọt", Tuệ Nương chợt dừng lại.

“Ta đi nấu cơm.”

Nàng vì lời nói của Hàn thị mà tức giận đầy bụng, suýt nữa thì quên mất.

Trong nhà không có rau cải gì, Tuệ Nương đơn giản nấu một ít mì, mì sợi được ăn kèm với thịt sợi xào rau cải muối.

“Ăn đi, có thể không ngon lắm.” Tuệ Nương đặt bát mì trước mặt Nghiên Đài, Nghiên Đài ngoan ngoãn cười nói: “Trông rất thơm.”

Tuệ Nương cười cười: “Không thể so với món ca ca đệ làm được.”

Nàng một mình sống đến sau này rất lười biếng, ăn uống cũng rất qua loa, đôi khi ăn xong bữa sáng lại lười làm bữa chiều, thỉnh thoảng lại thấy đau bụng.

Hỏi lang trung mới biết là có liên quan đến thói quen ăn uống không tốt của nàng.

Tuệ Nương vẫn còn nhớ bánh bao rau dại của Ngụy Thạch sáng nay, nàng không quen mắc nợ người khác, nên đã gắp thêm nhiều thịt sợi cho Nghiên Đài.

“Ăn đi, ăn nhiều một chút.”

“Đủ rồi Tuệ tỷ tỷ, tỷ cũng ăn...”

Hai người chậm rãi ăn mì trong sân, trời dần tối, cửa ngoài lúc này lại vang lên ba tiếng gõ cửa.

Mắt Nghiên Đài sáng lên, Tuệ Nương cũng chầm chậm quay đầu lại.
 
Tiểu Quả Phụ Và Chàng Thợ Đá Cục Mịch
Chương 9: Chương 9



Người đến đương nhiên là Ngụy Thạch, mắt Nghiên Đài sáng lên liền chạy ra mở cửa, Tuệ Nương nhìn giờ, đúng giờ Dậu canh ba.

Người này mỗi ngày đều làm việc đến giờ này, cũng thật vất vả.

Nàng cũng đứng dậy từ từ đi tới, cửa mở, nam nhân cao lớn vẫn phong trần mệt mỏi, chân và người đều dính bụi.

“Ta đến đón Nghiên Đài.”

Tuệ Nương gật đầu: “Vất vả rồi.”

“Ca! Sao huynh về muộn vậy, không phải nói muốn vận đá cho Tuệ tỷ tỷ sao?”

“Sáng mai.” Ngụy Thạch giải thích: “Tạm thời có việc.”

Tuệ Nương “ồ” một tiếng: “Được, ta cũng không vội lắm, nhưng ngày mai cũng nên đến lượt ta rồi chứ?”

Nam nhân gật đầu: “Đúng vậy.”

Tuệ Nương: “Được, vậy thì ngày mai đến đi.”

Ngụy Thạch đến không đúng lúc, bọn họ đang ăn cơm, nghĩ đến đây, Tuệ Nương cũng không tiện không hỏi: “Ngươi ăn chưa? Ta nấu cơm hơi muộn, đang ăn cùng Nghiên Đài.”

Trong mắt Ngụy Thạch có chút ngạc nhiên, ánh mắt quét vào trong viện, hai mắt Nghiên Đài trong suốt sáng lấp lánh: “Tỷ tỷ làm mì thịt sợi, rất ngon.”

Tuệ Nương: “……”

Nàng có chút xấu hổ.

Ngụy Thạch do dự một chút, dường như đồng ý cũng không phải, không đồng ý cũng không xong, nghĩ mãi một lúc lâu, cứ như một vấn đề nan giải.

Tuệ Nương cũng chịu rồi, nàng đang định nói thôi bỏ đi.

Không ngờ Ngụy Thạch lại gật đầu: “Nếu tiện.”

Tuệ Nương ngây người một lúc mới hiểu ý hắn.

“Ồ, tiện, vậy ngươi vào đi, ta nấu một bát mì rất nhanh thôi.”

Ngụy Thạch dừng lại một chút, gật đầu nói được.

Nghiên Đài dường như rất vui, kéo ca ca mình đi vào sân.

Lúc này các nhà đều đã nghỉ ngơi, cửa lớn đóng chặt, nên không có ai chú ý.

Nước nóng thì vẫn còn, Tuệ Nương lại nấu một bát mì nữa, rất nhanh đã mang ra.

“Ăn đi.”

“Đa tạ.”

Ngụy Thạch ngồi rất ngay ngắn, nhận lấy bát, cúi đầu nhìn, thịt sợi và rau cải muối cũng đặc biệt nhiều, trên mặt còn rắc thêm chút hành lá xanh biếc.

Nam nhân ghi nhớ ân tình này, sau đó cầm đũa lên, lẳng lặng ăn.

Tuệ Nương bưng bát vào bếp, nàng ăn ít, ăn xong mấy miếng thì dọn dẹp bát đũa. Ngụy Thạch cũng ăn rất nhanh, người chậm nhất ngược lại là Nghiên Đài, đại khái hắn phải đợi một lúc, đợi Nghiên Đài ăn xong, hắn liền thu bát, mang đến cho Tuệ Nương.

Có lẽ Tuệ Nương không ngờ hắn lại vào, sững sờ một chút: “Ngươi cứ để đó là được rồi, ta sẽ dọn.”

Ngụy Thạch: “Tiện tay thôi.”

Tuệ Nương đưa tay ra đón, cũng thuận miệng nói: “Tay nghề bếp núc không tốt, chắc không ngon bằng ngươi làm đâu, may mà Nghiên Đài không kén ăn.”

Ngụy Thạch: “Ngon mà.”

Hắn nhìn hai cái bát không, hắn cũng không kén chọn.

Tuệ Nương cười cười, không để trong lòng: “Vậy ngày mai khoảng mấy giờ ngươi đến?”

“Tùy nàng.”

“Giờ Thìn ba khắc?”

Mỗi bước mỗi xa

Ngụy Thạch lại im lặng một chút, hắn vốn quen bắt đầu làm việc từ giờ Mão ba khắc.

“Được.”

Nên nghe theo khách hàng.

Tuệ Nương gật đầu, Ngụy Thạch cũng chuẩn bị rời đi.

Tuệ Nương khi rửa bát đã vén tay áo lên. Ngụy Thạch khi quay người, ánh mắt không biết vì sao lại vô thức liếc thấy cổ tay trắng nõn của nàng.

Ánh trăng từ cửa sổ phòng bếp chiếu vào, trắng đến mức hơi phản quang.

Ngụy Thạch chỉ nhìn một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

-

Người đi rồi, Tuệ Nương dọn dẹp xong cũng nghỉ ngơi.

Nàng nhìn cái chậu gỗ đựng quần áo bẩn, đã hai ngày không đi bãi sông rồi.

Tuệ Nương mím môi, thổi đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã là một ngày nắng đẹp.

Nàng quen dậy vào giờ Thìn, sửa soạn một lát, bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng "ầm ầm ầm".

Tuệ Nương lập tức ra mở cửa, quả nhiên là Ngụy Thạch, đúng giờ đúng giấc đã kéo xe bò chở đá đến.

“Ngươi cũng đúng giờ thật đấy!” Tuệ Nương cười nói.

Ngụy Thạch xuống xe, hôm nay nhờ phúc của nàng, buổi sáng hắn cũng rảnh rỗi một canh giờ, nhưng cuối cùng cũng không nhàn rỗi được, nên đã sớm đi kéo thêm một xe đá về.

“Cứ bắt đầu từ bức tường phía tây, những vật liệu đá này dùng hết ta sẽ đi kéo thêm.”

Bức tường viện nhà Tuệ Nương là tường gạch, thực ra việc xây cao thêm rất tốn tiền. Tuệ Nương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi còn chưa báo giá cho ta? Ngươi tính thử xem.”

Ngụy Thạch cẩn thận nhìn ba mặt tường, “Ước chừng sáu lượng bạc.”

Tuệ Nương hít vào một hơi khí lạnh.

“Ngụy Thạch, có thể tính rẻ hơn một chút được không?”

Ngụy Thạch im lặng, thực ra hắn đã tính chỉ là tính giá thành, còn thầm khấu trừ bữa cơm tối qua.

Nhưng, hắn vẫn gật đầu: “Được.”

Tuệ Nương quả nhiên vui vẻ: “Cảm ơn ngươi nhé! Sau này ngươi có cần ta giúp trông Nghiên Đài, cứ việc đến bất cứ lúc nào!”

Ngụy Thạch gật đầu.

Sau đó liền chuẩn bị làm việc.

Lúc này không phải buổi tối, trong ngõ nhỏ tự nhiên có một số hàng xóm phát hiện tình hình bên này, lập tức chạy ra hỏi: “Tuệ Nương à, ngươi định làm gì thế?”

Tuệ Nương cũng không định che giấu, trực tiếp nói: “Nâng cao tường viện.”

Đối phương rất ngạc nhiên: “Tường viện nhà cô đủ cao rồi mà, còn muốn nâng cao nữa sao?”

Tuệ Nương mím môi: “Đúng vậy, để tránh người ta nói ra nói vào, chuyện gì mà trèo tường trèo rào, ta phòng bị thêm một chút.”

Đối phương sững sờ, hiểu được ý trong lời nói này, cũng không hỏi thêm nữa, lẳng lặng bỏ đi.

May mà Ngụy Thạch cũng không phải người quá để ý ánh mắt của người khác. Tuệ Nương nói: “Ngươi cứ làm việc đi, ta phải ra bãi sông giặt quần áo đây.”

Ngụy Thạch gật đầu.

Quần áo bẩn tích trong hai ngày không ít, Tuệ Nương bưng chậu gỗ đi, trong chậu còn có xà phòng và chày giặt.
 
Back
Top Bottom