Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 430: Thanh Toán


Hắn quỳ rạp trên đất, ngước nhìn ngọn lửa bốc cao tận trời, miệng há to muốn gào khóc, nhưng nước mắt lại không rơi nổi!

“Tam công tử?!”

Thanh âm vang lên bên tai.

Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy người đó chính là nha hoàn Ngọc Hương — kẻ trước từng hầu hạ Lục Anh, sau lưng lại bị hắn dụ dỗ phản bội chủ cũ!

Hắn lập tức bật dậy: “Ngươi đi đâu? Ngươi cũng muốn chạy trốn ư?!”

Ngọc Hương lùi lại một bước: “Hạ đại nhân nói Lục các lão cùng Thẩm Thái úy đã cầu xin Hoàng thượng khai ân, cho phép bọn nô tài chúng ta — đám nha hoàn tiểu lại — không bị giết. Kể cả những người quản gia, quản sự, nếu xác nhận tội trạng không nặng thì sau này cũng có thể miễn tội.”

Nghiêm Cừ lập tức túm chặt cổ tay nàng: “Vậy ngươi mang ta đi cùng! Hóa trang ta thành tiểu lại, ra khỏi đây rồi, gia sẽ nạp ngươi làm thiếp! Cả đời để ngươi hưởng phú quý, ăn ngon mặc đẹp…”

Lời còn chưa dứt, một bạt tai vang dội đã giáng lên mặt hắn.

“Phì!” Ngọc Hương nhổ toẹt một ngụm: “Ngươi còn biết xấu hổ không? Tự mình đã tới đường cùng, ai thèm làm thiếp của ngươi? Tốt nhất đến trước Diêm Vương mà cầu thân đi!”

Lại phì thêm một cái, nàng ôm chặt bọc đồ trong lòng, quay đầu bỏ chạy.

Lục Gia đánh xe tiến vào trong hẻm nhỏ, nơi đặt phủ đệ họ Nghiêm đã bị quân của Tần lão tướng quân bao vây chặt chẽ không kẽ hở.

Đi sâu thêm một tầng, là tầng thứ hai do vệ quân Hoàng thành trấn thủ.

Tầng thứ ba là Cẩm y vệ do Hạ Bình suất lĩnh.

Trấn giữ nơi cửa phủ là Tần Khiêm. Hắn tiến lên chào hỏi, Lục Gia liền giao cho hắn một quyển danh sách hoa danh, cùng mấy cuốn sổ sách.

“Nơi đây là danh sách đầy đủ tất cả các con cháu đích thứ của Nghiêm gia, kể cả đứa con thứ mới sinh ba tháng cũng có tên. Có thể xem như gia phả của bọn họ. Cứ theo danh sách này mà bắt người, quyết không sai lệch.”

Tần Khiêm đáp: “Đến thật đúng lúc!”

Lục Gia lại giao thêm mấy cuốn sổ sách: “Vốn định đưa cho phụ thân ta cùng Thái úy đại nhân, nhưng mãi chưa gặp được bọn họ, ngay cả Khinh Chu cũng bận rộn đến mức không thấy bóng dáng. Ta sợ làm trễ nãi việc lớn, đành đích thân đưa tới đây.”

“Những sổ sách này không có trong sổ sách công khai của Nghiêm gia, đều do các quản gia thay mặt đứng tên mua vào. Liên quan đến ruộng tốt ở nhiều huyện phía Nam lẫn phía Bắc, không thể để sót cái nào.”

“Làm phiền Tần tướng quân kiểm tra kỹ lưỡng, một tên cũng không được bỏ qua.”

Tần Khiêm gật đầu, gọi người đệ đệ đang đứng không xa: “Lập tức đem sổ sách này giao đến Nội các! Không được sơ sót!”

Sau đó, hắn cầm lấy danh sách hoa danh, bước nhanh vào cửa lớn Nghiêm phủ.

Lục Gia vén rèm xe, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi linh đường vẫn còn phấp phới phướn trắng, phía sau lại bốc lên ngọn lửa cao tới mấy trượng. Nàng lắng nghe tiếng ai oán không ngừng vang vọng từ trong tường viện, hồi tưởng lại tiền kiếp dường như đã xa lắm, mà thực ra vẫn còn in dấu trong lòng — môi nàng khẽ mím lại từng chút một.

Danh sách và sổ sách này đều do Lục Anh cuối cùng mang ra được. Kỳ thực, Lục Gia hoàn toàn có thể sai hộ vệ mang tới, nhưng nàng đã mong chờ ngày này suốt hai đời, làm sao nỡ không tận mắt chứng kiến một lần?

Nghiêm gia hại người mấy chục năm, ngày hôm nay, đã đến lúc báo ứng.

Bỗng nghe có tiếng trẻ con khóc phía trước, nàng vén rèm nhìn qua.

Hộ vệ bẩm báo: “Là mấy tên hạ nhân cùng hai đứa trẻ của Nghiêm gia chạy trốn từ hậu hoa viên qua ngõ hẹp, vừa bị bắt lại!”

Vào lúc thế này mà còn được mang theo chạy trốn, chỉ có thể là hai đứa con của Nghiêm Lương.

Lục Gia nói: “Ta nhìn một chút.”

Người Nghiêm gia, nàng không có kẻ nào là không nhận ra. Nghiêm Lương lại xảo quyệt, ai biết lúc này còn giở trò gì nữa?

Người bị áp giải xuống xe, quả nhiên không sai — chính là Vinh ca nhi sáu tuổi và Thiện tỷ nhi bốn tuổi, theo sau là một lão bộc và hai vú nuôi.

Hai đứa trẻ gào khóc, miệng không ngớt mắng chửi, bảo những kẻ bao vây Nghiêm phủ là bọn ác nhân. Chúng mắng người không phân trung nịnh, nói rằng gia gia của chúng là trung lương.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng được sinh ra trong gia tộc như vậy, dẫu đang bị bắt giữ, vẫn nói năng đanh thép, lộ ra vài phần khí chất của con cháu thế gia.

Nhưng những lời ấy, từ miệng hai đứa con cháu họ Nghiêm thốt ra, chung quy vẫn thấy nực cười.

Lục Gia hơi vén rèm xe, nhìn sang. Vinh ca nhi mím môi đầy căm hận, còn Thiện muội nhi chỉ biết òa khóc. Thân hình nhỏ bé của nàng ta, chắc cũng không khác Lục Gia năm xưa bị bỏ rơi là bao.

Năm Thẩm Khinh Chu vì mẫu thân bệnh nặng mà phải quỳ trong tuyết trước phủ họ Nghiêm, thân thể yếu ớt khi ấy của hắn mới chỉ tám tuổi.

Lúc Thẩm Truy tính mạng treo lơ lửng, hắn vẫn còn đang nằm trong bụng Nhị phu nhân họ Dương.

Nỗi khổ của một người, lẽ nào là điều đáng phải gánh chịu từ khi sinh ra?

Lục Gia đưa ánh mắt nhìn về biển lửa phía sau linh đường, rồi buông rèm xe xuống.

“Giao cho Hạ đại nhân đi.”

Người bên dưới vâng lời, dẫn toàn bộ bị bắt áp giải rời đi.

Lục Gia cũng bảo phu xe quay đầu, rời khỏi hẻm.

Ngoài rèm xe bị gió cuốn tung, tro đen lả tả rơi xuống — hẳn là từ đám cháy bay tới.



Ngọn lửa nơi lầu góc vẫn cháy đến tận đêm.

Mấy trăm vệ quân vây chặt bốn phía, không kẽ hở, mãi đến khi lửa tắt hẳn mới rút quân.

Cuối giờ Hợi, toàn bộ người có tên trong sổ sách của Nghiêm phủ, dù còn sống hay đã chết, đều đã bị bắt về.

Lục Gia cuối cùng chỉ tiện miệng hỏi một câu: “Nghiêm Cừ đâu?”

Khi biết vệ quân đã kéo hắn từ đáy giếng cạn lên, cả chân cũng gãy một bên, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

“Cái đồ hèn này.”

Quả nhiên, trong xương tủy người nhà họ Nghiêm đều là kẻ vị kỷ.

Đời trước, Nghiêm Thuật đẩy Nghiêm Tụng ra trước ngự tiền để bị đánh chết, lấy mạng phụ thân ruột của mình bảo toàn toàn phủ.

Đến đời này, Nghiêm Lương lại đẩy Nghiêm Tụng ra ngự tiền, đưa chính tỏi phụ đã nuôi hắn khôn lớn ra làm kẻ hi sinh, thực hiện giấc mộng phú quý vinh hoa.

Còn Nghiêm Cừ thì vừa hèn vừa ích kỷ — huynh trưởng nạp mạng, tổ mẫu uống độc, mà hắn vẫn còn dám chui vào giếng để mưu cầu thoát thân.



Sau khi vệ quân rút đi, chỉ mười ngày sau, toàn bộ người nhà họ Nghiêm đã được thẩm tra rõ thân phận, bị giải đến pháp trường.

Nghiêm Cừ bị chém đầu.

Còn Nghiêm Tụng bị ngũ mã phanh thây, dù hai tay hắn từng bị chặt cụt, nhưng cũng chỉ là phần cẳng tay, không ảnh hưởng gì đến việc thi hành hình phạt.

Máu chảy thành sông, thảm khốc không kể xiết. Người đến xem đông như trẩy hội, đều là những nạn nhân từng chịu khổ vì Nghiêm gia kéo nhau về, vòng trong vòng ngoài vây kín cả pháp trường. Chỉ có mắng chửi, không hề thấy chút xót thương.

Khi xe ngựa chuẩn bị rời đi, Thẩm Khinh Chu — người giám sát hành hình — được Quách Dực dâng một chén rượu: “Phu nhân nơi suối vàng có thể yên lòng rồi.”

Thẩm Khinh Chu không nói lời nào.

Hắn chỉ tự mình rót thêm một chén, nghiêng tay tưới rượu về phía ngoại thành — nơi chôn cất Thẩm phu nhân.

Người ngoài không rõ ngọn ngành, chỉ thầm nghĩ Thẩm công tử lòng dạ Bồ Tát — bọn tặc tử nhà họ Nghiêm tội ác tày trời, từng giẫm đạp nhà họ Thẩm đến nát vụn, vậy mà hắn còn rót rượu tiễn đưa, quả thực quá độ lượng.

Lại thêm mười ngày nữa, nhóm môn sinh của Nghiêm gia tham gia mưu phản do Bàng Chất đứng đầu cũng bắt đầu bị xử tội. Nam đinh đủ tuổi bị chém đầu, còn nữ quyến và trẻ nhỏ thì bị đày đi xa.

Về sau lại đến lượt các quan viên từ nhiều năm nay vì cấu kết với Nghiêm gia mà tham ô, lạm quyền, tuy không trực tiếp tham gia tạo phản nhưng tội trạng cũng chẳng nhẹ.

Hai tháng trời, việc xét xử diễn ra dồn dập không ngừng.

Trong hai tháng đó, người đổ về kinh thành đông chưa từng thấy.

Tất cả đều hướng về nhà họ Nghiêm. Những oan khuất từng phải chịu đựng năm xưa rốt cuộc cũng có dịp được bộc lộ. Những người mang nỗi uất hận ùn ùn kéo đến Tam Pháp Ty, tố cáo đám hạ cấp làm tay chân cho Nghiêm gia.

Rất nhiều gương mặt quen thuộc — bất kể vô tội hay không — như Lương gia, Cận gia, Liễu gia, Tô gia… đều lần lượt bị dính vào.

Tam Pháp Ty buộc phải lập tức điều động thêm nhân lực, dựng lều trại ngoài nha môn để tiếp dân.

Một cuộc thanh toán kéo dài hàng chục năm, đến đây mới chính thức bắt đầu.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 431: An Định


Tại Bạch Vân Quán, đạo sĩ phân phát cháo miễn phí cho dân thường tới cáo trạng. Ngày ấy, đạo trưởng Lâm Trì từng bị liên lụy vô cớ cũng bị bắt giam. May mắn thay, qua thẩm tra cho thấy ông không tham dự mưu phản, song vì từng cung cấp đan dược nên vẫn khiến Hoàng thượng oán hận, bị xử phạt ba năm lao ngục.

Trong ngục, Lâm Trì giao lại Bạch Vân Quán cho sư đệ Trần Tế, bởi chỉ có Trần Tế — người đã âm thầm cùng Thẩm Khinh Chu mưu tính diệt trừ Nghiêm gia — mới có thể bảo toàn đạo hữu trong quán.

Những người xếp hàng chờ nộp đơn cáo trạng, khi căm phẫn đến cực điểm, liền vớ lấy lá rau thối và bùn nhão, trút giận mà ném về phía Nghiêm phủ.

Từng là nơi người ra kẻ vào tấp nập, Nghiêm phủ nay chỉ còn là vườn hoang. Ngọn lửa Nghiêm Lương phóng thiêu rụi hai tòa lầu, dân quanh đó đồn rằng nơi ấy bắt đầu có quỷ quấy, bởi khi quan phủ tới chỉ bắt người sống, xử xong tội thì chẳng ai nhớ đến, hoặc không muốn chạm vào quan tài phu nhân họ Nghiêm vẫn còn đặt trong linh đường.

Về sau, phủ được niêm phong. Không ít người nghe lời hạ nhân họ Nghiêm đào thoát kể lại cảnh xa hoa cực độ bên trong, liền len lén trèo tường vào thám thính, nhưng chẳng tìm thấy gì. Cuối cùng bị mùi tử thi hôi thối từ linh đường xộc ra khiến ai nấy lùi vội.

Họ bảo, quan tài vẫn còn đó, nhưng không biết ai đã mở nắp, cuỗm sạch đồ tùy táng. Bên trong linh đường chỉ còn chuột bọ hoành hành, giòi bọ, ruồi nhặng bay kín.

Từ đó về sau, không còn ai dám bước vào.

Sau đó là việc phục oan cho nhà họ Dương — vốn năm xưa bị xử oan đến tận diệt môn.

Khi Nghiêm gia còn đắc thế, dù triều đình có không ít văn thần nghĩa sĩ biết rõ Dương gia bị hãm hại, nhưng trong dân gian thì sự thật vẫn bị bưng bít triệt để.

Trừ số ít từng nếm trải đau thương sâu sắc, đại đa số dân chúng vẫn dễ bị dẫn dắt theo dư luận. Khi đám Nghiêm đảng nắm giữ ngôn luận, cả thiên hạ đều cho rằng Dương Đình Phương là đại gian thần tội không thể dung tha.

Thế nhưng Dương Đình Phương là một trung thần thẳng thắn, tuy không hoàn mỹ, nhưng vầng sáng trong ông từng bị che lấp không thể bị xem nhẹ.

Ông quang minh, trung chính, ngẩng đầu đối được với trời, cúi đầu đối được với dân.

Ngày quyết định thỉnh cầu xét lại vụ án Dương gia, quan viên do Thẩm Bác, Lục Giai cầm đầu đã đứng đầy Điện Càn Thanh.

Bên ngoài cung, hàng ngàn học sĩ cũng quỳ gối thỉnh nguyện.

Án được xét lại rất nhanh, chỉ nửa tháng đã có kết quả:

Dương gia được rửa sạch oan khuất.

Thẩm Bác nhiều lần định khuyên Thẩm Truy, người suốt ngày kéo Tạ Nghị đi cười hả hê trước kết cục của Nghiêm gia, nhưng rồi đều ngậm lời không nói.

Cuối cùng, ông chỉ dẫn hắn đến trước mộ Dương công, đúng dịp chiếu thư tẩy oan ban xuống, lại truy phong Dương Đình Phương tước hiệu Ân Nghị công.

Ở đó, ông rót vài chén rượu, cũng để Thẩm Truy gọi một tiếng “gia gia”.

Thẩm Truy, giống như lần đầu được dắt đến từ đường gọi Thẩm phu nhân là mẫu thân, ngoan ngoãn gọi một tiếng “gia gia”, sau đó cũng chẳng hỏi gì thêm.

Không tim không phổi chưa chắc là xấu. Khi lâm chung, Dương phu nhân từng nguyện cầu con trai này sống bình an suốt đời, nên có lẽ để hắn hồn nhiên mãi như vậy cũng là một điều may mắn.

Chỉ có điều, Lục Gia lại không nghĩ thế. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, nàng đều im lặng, không nói lời nào.

Nhưng không sao.

Ngày dài tháng rộng.

Thời gian có lẽ sẽ giúp họ tìm ra lựa chọn tốt nhất.

Sau khi án nhà họ Dương được tuyên minh, liên tiếp nhiều vụ án oan khuất khác cũng được đưa ra xét lại.

Nhiều người từng bị coi là gian thần, ác quan trong mắt dân chúng, bắt đầu được thanh minh.

Lâu dần, có người bắt đầu hoài nghi: phải chăng Nghiêm gia cũng từng bị xử oan?

Nhưng trước khi dư luận ấy kịp thành hình, khắp các tửu quán, trà lâu từ nam chí bắc, vô số người kể chuyện đã bắt đầu giảng lại những tội ác tày trời không sao kể xiết của Nghiêm gia…

Khắp phố phường ngõ hẻm, đâu đâu cũng truyền tay nhau những thoại bản mới — từng vụ từng việc tội ác của Nghiêm gia đều được chép lại chi tiết, không sót một dòng.

Không biết từ khi nào, những người dân lương thiện từng bị áp bức, thương nhân bị c**ng b*c cống nạp, nho sĩ bị ép phải từ quan… đều dũng cảm đứng ra thuật lại trải nghiệm của bản thân, dùng chính hành động thực tế để chứng minh cho thiên hạ thấy: Nghiêm gia thực sự từng ra tay tàn độc như thế nào.

Dù từng có công lao, nhưng những tội lỗi mà họ phạm phải — đều là sự thật.

Những nghi vấn nhen nhóm vừa mới xuất hiện, đã bị bóp nghẹt ngay từ trong trứng nước. Những kẻ từng được Nghiêm đảng ban ân, hoặc mưu tính bám theo lối cũ để tiếp tục trục lợi, mộng tưởng cũng bị nghiền nát.



Hai tháng sau, năm hết Tết đến.

Cùng với đợt thanh trừng cuối cùng kết thúc, bầu không khí trong kinh thành — từ trong cung cho tới ngoài phố — cũng dần chuyển sang rộn ràng, ấm áp đón chào năm mới.

Sau hai tháng thanh tra không ngơi nghỉ, triều đình cũng trống ra vô số chức vị, vừa hay dịp cuối năm, quan viên từ khắp Nam Bắc hồi kinh bẩm báo, thì một loạt nhân sự mới cũng sắp được bổ nhiệm.

Lương Quân, tuy thân thể tổn thương, không còn thích hợp trở lại vị trí cũ, nhưng vẫn được triều đình ban cho một chức vị nhàn rỗi, xem như an ủi.

Quách Dực, sau khi từ Tầm Châu trở về, được Thẩm Khinh Chu bố trí vào một nha môn thanh nhàn tránh tai mắt, nay cuối cùng đã có thể công khai xuất hiện. Hắn được điều tới Đô sát viện, tiếp quản chức Phó đô ngự sử từ tay Trình Văn Huệ.

Còn Trình Văn Huệ, bị phái tới Nguyên Châu ở Giang Tây làm tri phủ.

Nguyên Châu là quê tổ của Nghiêm Tụng, xưa nay là căn cứ địa của Nghiêm gia, thêm nữa nhà mẹ đẻ của lão phu nhân họ Dương cũng ở đó. Hai nhà Nghiêm – Dương chằng chịt kết cấu, chi phối mọi mặt, quan lại tại đây phần lớn đều là tâm phúc cốt cán của Nghiêm gia.

Nếu không như vậy, đời trước Nghiêm Thuật đã không thể xây biệt phủ xa hoa nơi tổ địa và mời cả “địa tiên” về trấn trạch mà không bị phát giác.

Nay tuy Nghiêm – Dương đã sụp đổ, nhưng thế lực dư âm vẫn còn rải rác, gốc rễ chằng chịt, muốn một mình Trình Văn Huệ tới đây mà chấn chỉnh lại, nói dễ hơn làm.

Ngày nhận được điều lệnh, ngay cả mấy con chó giữ cửa nhà họ Trình cũng chẳng dám sủa.

Sau đó, ông ta biết người gây ra chuyện này là muội phu mình — Lục Giai, lập tức sáng sớm hôm sau đã tới trước Lục phủ chửi um trời.

Phải rồi, giờ đây Lục Giai đã là Thủ phụ Nội các.

Dương Bá Nông thấy vậy liền nhăn mặt lắc đầu: trước kia chửi thì thôi cũng được, giờ đã làm đến Thủ phụ mà còn bị chửi trước cửa như vậy, thật sự không hợp phép tắc gì cả.

Song chưa kịp mở miệng khuyên giải, nước miếng ông Trình đã phun đầy mặt khiến ông đành cụt hứng quay về.

Vào nhà thấy đương sự vẫn ngồi xếp bằng đọc sách, dáng vẻ thong dong, tâm trạng không thể tốt hơn, ông liền lười để tâm nữa.

Mà điều lệnh này, ngoài Trình Văn Huệ ra, chẳng ai để ý.

Trình phu nhân thậm chí còn vui mừng — lão gia nhà mình tính khí hắc ám, ở nhà chỉ cần thấy chuyện gì không thuận mắt liền mắng chửi, mà nay con dâu cả đã xuất giá, là đứa thật thà, vì nhà mẹ đẻ không bằng nhà chồng nên ngày thường đã có phần dè dặt.

Mỗi khi bị lão gia trách mắng vài câu, con bé cứ như chim sợ cành cong, chỉ cần nghe ông gầm lên một tiếng là cả người cứng đờ như diều đứt dây.

Hai đứa trẻ mới cưới còn đang ân ái ngọt ngào, nhìn qua thì chắc chẳng mấy chốc nữa sẽ có tin vui, mà nếu chỉ vì bị phụ thân quát một câu rồi sảy thai thì biết chặt ông ở đâu cho vừa?

Vì thế, ba ngày trước, Trình phu nhân đã tự tay thu xếp hành lý cho chồng.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 432: Gian Phi


Trình Văn Huệ giọng đầy oán trách:

“Nàng thật sự chẳng có chút không nỡ nào với ta sao?”

“Không có! Lão gia ở nhà, ta còn phải lo cơm nước cho chàng mỗi ngày, phiền chết được! Cho ta được thanh tịnh chút không được à?”

Câu này khiến Trình Văn Huệ tức đến mức, ngay trước khi lên đường, lại chạy tới cổng nhà họ Lục mắng thêm một buổi sáng nữa.

Thế rồi mang theo một thân gân cốt cứng như thép, ông đến Nguyên Châu nhận chức — quả đúng là lửa đụng lửa, khói bốc mù trời.

Ban đầu mỗi tháng ông đều gửi thư về, ít thì bảy tám trang, nhiều thì mười mấy. Mấy trang đầu là bàn chính sự, vài trang giữa thì mắng Lục Giai, mấy trang cuối mới tới chuyện gia đình lặt vặt.

Về sau, Trình phu nhân lười hồi âm, ông dứt khoát bỏ luôn công viết thư, dồn toàn bộ sức lực vào đấu với đám cát cứ địa phương.

Ông dùng độc trị độc, xử lý mấy tên đầu sỏ, tình hình trị an cải thiện rõ rệt. Sau đó lại trừ khử vài toán đạo tặc, xây sửa thêm mấy đoạn thủy đạo, khống chế được nạn lũ, lúa gạo trúng mùa. Dân họ Nghiêm, họ Dương đều lần lượt khuất phục trước quan phủ.

Về sau, mãn nhiệm ba năm, được điều về kinh, Trình Văn Huệ vinh thăng làm Tả Thị Lang Bộ Lại.

Tất nhiên, những việc này đều là chuyện về sau.



Ngay sau khi Trình Văn Huệ lên đường đến Nguyên Châu, đêm Giao thừa, Hoàng đế đột nhiên hôn mê.

Lục Gia thấy phụ thân mình dù sao cũng góa bụa cô đơn, bèn xúi ông vào cung trông nom Hoàng thượng một đêm.

Sáng hôm sau Hoàng đế tỉnh lại.

Ban cho Lục Giai vài món cổ ngoạn.

Rồi thuận theo ý ông, ban một đạo thánh chỉ.

Nhưng thánh chỉ không phải cho ông, mà là ban cho Đông Cung.

Trong đó viết: từ nay cho phép Thái tử giám quốc, hiệp lý triều chính.

Vài ngày sau, Hoàng đế lại bệnh nặng.

Lần này không cần Lục Gia nhắc, Lục Giai đã tự mình lon ton vào cung dâng thuốc hầu hạ.

Ngay hôm sau, Hoàng thượng lại ban thánh chỉ, chuẩn cho lập Đông Cung Chiêm Sự Phủ.

Điều Thẩm Ngự, nguyên là Viên ngoại lang Bộ Hộ, đến đảm nhiệm chức Chiêm sự.

Lục Giai hí hửng chạy đến Thái úy phủ tuyên chỉ, khiến Lục Gia cảm thấy ông trông càng lúc càng giống một “gian phi” đắc sủng.

Kể từ khi cùng nhau giải quyết khủng hoảng triều đình, Thẩm Thái úy và Lục Giai bắt đầu quang minh chính đại qua lại.

Còn Hoàng đế, liệu ông có để tâm?

Ông có để tâm hay không, giờ không ai còn để tâm nữa.

Kể từ sau lần bị ép cung bởi Nghiêm gia, bị vả mặt đến không còn tôn nghiêm, Hoàng đế phát điên một thời gian.

Sau khi được Thái y hết lòng cứu chữa thì cũng tỉnh táo trở lại, nhưng đã yếu đến mức chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Vì lễ nghi, mọi người vẫn giữ thể diện, tấu chương vẫn trình lên trước, mọi chuyện vẫn hỏi qua một câu. Nếu ông đồng ý thì thôi, nếu không, sẽ khuyên, khuyên đến khi ông chịu gật đầu.

Cũng có chuyện vui.

Mùa xuân, Thái tử phi hạ sinh hoàng tôn.

Tuy nhiên, vì nhiều năm bị bóng tối chốn cung đình đè nặng, hao tâm tổn trí, nên cả Thái tử và Thái tử phi đều suy nhược. Tiểu hoàng tôn sinh ra cũng yếu ớt.

May thay không bệnh nặng gì, Thái y dốc sức điều trị, Lục Gia còn nhờ Thu Nương góp vài phương thuốc dân gian dưỡng trẻ, hiệu quả không tồi. Đến lúc đầy trăm ngày, tiếng khóc của tiểu hoàng tôn đã vang dội rõ ràng.

Dù vậy, Thái tử phi thân thể yếu đuối, lại có người mập mờ đề xuất: nên nạp trắc phi cho Thái tử.

Lúc này, không ai tán thành, nhưng cũng chẳng ai phản đối công khai.

Hậu cung hòa thuận là chuyện lớn, truyền thừa hoàng tự cũng là chuyện lớn. Từ đời Hoàng đế đến nay, con cháu hoàng thất ngày càng ít, Thái tử bản thân cũng không cường tráng gì, nếu có thể nhiều thêm vài vị hoàng tử để chọn lựa, đối với quốc vận cũng là chuyện tốt.

Ngai vàng vững chắc, thiên hạ cũng bớt phần loạn lạc.

Phải rồi — sau khi Nghiêm gia thất thế, Ninh Vương vừa mới bước chân ra khỏi vương phủ để đón lệnh từ Nghiêm Lương, đã bị lập tức bắt về giam lỏng.

Thực ra suốt bao năm qua, Ninh Vương vẫn được coi là người an phận thủ thường, dù trong lòng bất mãn cũng chưa từng vượt giới, lầm đường.

Tiếc rằng lại gặp phải Nghiêm Lương.

Từ sau khi bị giam lỏng, Ninh Vương phủ cũng không thể tiếp tục trông đợi gì nữa.

Vì quốc vận cần tiếp nối lâu dài, hoàng tộc nhất định phải tiếp tục khai chi tán diệp.

Vậy nên, Thái tử quyết định tiếp tục chuyên tâm vào chính sự.

Sau khi Chiêm Sự phủ được thành lập, việc đầu tiên mà Thái tử tiếp quản là công vụ của Bộ Công. Theo đề nghị của Thẩm Khinh Chu, hắn chọn trị lý thủy vận làm ưu tiên hàng đầu.

Một trong những điểm mấu chốt để quản lý thủy vận chính là các bến cảng từ Bắc đến Nam.

Thẩm Khinh Chu và Quách Dực từng khi âm thầm điều tra tại Tầm Châu, không chỉ thu thập được chứng cứ phạm tội của Chu Thắng và đồng bọn, mà còn lấy được nhiều tư liệu lịch sử về vận chuyển đường thủy — tất cả trở thành cơ sở quý giá cho việc đề xuất cải cách.

Về phần Lục Gia, do từ nhỏ đã lớn lên ở bến tàu, nàng càng trở thành thượng khách của Đông Cung.

Trong đình nghỉ rợp hoa tử đằng, nàng thường bế tiểu hoàng tôn, vừa dỗ ngủ vừa kể chuyện về những người mưu sinh nơi bến nước — thuyền phu, gánh thuê, buôn gạo, kéo lưới, đủ nghề đủ dạng.

Thái tử và Thái tử phi đều chăm chú lắng nghe, có khi Thái phi cũng đến góp mặt, còn tò mò chỉ định nàng kể mấy chuyện nhất định. Mỗi lúc ấy, ánh mắt Thẩm Khinh Chu dõi theo nàng luôn ánh lên vẻ lấp lánh khó giấu.

Về sau, Thái tử cảm thấy chỉ có mấy người họ nghe thì uổng quá, nên liền triệu cả đám sĩ tử mới nhậm chức như Quách Dực, Trình Nghị tới cùng nghe.

Trình Nghị, mùa xuân này đã đỗ Tiến sĩ, hiện đang thực tập ở Bộ Hộ. Lương Mật, trước đây vì biến cố gia đình mà chậm trễ, thì mùa thu năm ngoái thi đỗ Cử nhân, giờ nhà cửa đã ổn định, đang tập trung toàn lực chuẩn bị cho kỳ Hội thí kế tiếp.

Tạ Nghị cũng không tệ, thi đỗ Tú tài từ sớm, hiện cũng đang chuẩn bị thi Hương. Văn tài tuy không xuất sắc, nhưng theo Lục Giai đánh giá, có khả năng đỗ Cử nhân, và Tạ Nghị cũng thấy vậy là đã mãn nguyện.

Lý Thường thì hoàn toàn không hứng thú với đường quan lộ, một lòng chuyên chú vào chuyện kinh thương. Chỉ ba năm sau khi vào kinh, hiệu buôn của nhà họ Tạ đã tăng doanh thu gấp đôi dưới tay hắn.

Lý đạo sĩ thì sớm đã không còn làm đạo sĩ, giờ cùng Lý thẩm chuyển sang nuôi gà. Bởi Thu Nương từng nói “gà tẩm đương quy” có tác dụng tốt, chẳng những con rể ăn vào người khỏe hơn, mà cả phò mã của Tam công chúa ăn xong cũng hết lời khen ngợi. Vậy là hai vợ chồng thuê cả mảnh núi ngoài thành chuyên nuôi gà đương quy, rồi gà hoài sơn, gà nhân sâm…

Quay lại chuyện Đông Cung, người đến nghe kể chuyện ngày càng đông, Lục Gia cũng sợ mình kể mãi không xuể, bèn giới thiệu Lưu Hỉ Ngọc — người thậm chí còn hiểu rõ bến tàu hơn cả nàng.

Nhà họ Tạ, nhà họ Lý, lần lượt đều được mời đến Đông Cung làm khách.

Chính sự liên tiếp được ban hành, Thái tử cũng biết trọng hiền đãi sĩ, dần dần trở nên không còn là một cái danh vô hồn. Giờ đây, chỉ cần Thái tử vô tình ho khan một tiếng, mọi người bên dưới đã rúng động nhìn theo.

Gian đình tử đằng trong Đông Cung, cứ thế từ xuân hoa rực rỡ đến giữa mùa đông vẫn chưa tàn úa, Hoàng đế xem ra không hài lòng, còn Lục Giai thì cố tình chạy đến xin ban tên cho đình, khiến ông càng không vui hơn.

Kết quả, Lục Giai lại vào Càn Thanh cung hầu thuốc cả nửa đêm, đến lúc rạng sáng mới rời cung, mang theo một bức tự thư do Hoàng đế thân viết.



Năm ấy, rằm tháng Chạp, đón mừng sinh nhật bốn mươi của Lục Giai.

Lục phủ giờ không còn lão gia lão thái nữa.

Lúc lên làm Thủ phụ cũng không tổ chức tiệc tùng.

Lục Gia bàn bạc với Dương Bá Nông, quyết định tổ chức mừng thọ cho ông một phen. Lục Giai không phản đối.

Ông nói: “Làm quan đến một mức nào đó, cũng nên tiếp cận dân tình. Nếu cứ tự giam mình quá cao, không để người dưới có lấy một chút cơ hội tiếp cận, thì khó mà làm việc hiệu quả.”

Bởi không phải ai cũng vì lý tưởng phụng sự quốc gia. Không cần ép mọi người phải thanh liêm lỗi lạc. Đa số người ta chỉ vì gia đình, vì vợ con, hy vọng có cơ hội thử thăm dò lòng cấp trên để biết đường mà yên tâm. Quan lại tự nhấc mình quá cao, là một điều không tốt.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 433: Thọ Yến


Lục Gia cảm thấy rằng, trừ khi Thủ phụ đại nhân có ý định tái giá, bằng không thì trong tương lai gần nhà mẹ cũng khó có cơ hội mở tiệc lớn, thế nên nhân dịp mừng thọ bốn mươi lần này, thật thích hợp để tụ họp đầy đủ.

Đề xuất vừa đưa ra, lập tức một lời hô, trăm tiếng hưởng, ai nấy đều hồ hởi nhiệt tình, tranh nhau góp sức.

Hôm ấy, tiệc mở đến trăm bàn. Hà Khê tinh mắt phát hiện, trước dãy bàn ghi chép lễ bạc dài như rồng cuốn, có mấy gương mặt quen thuộc trà trộn giữa đám người — xem ra Hoàng đế dù bệnh nặng thập tử nhất sinh, cái tính không đổi vẫn chưa chịu dứt.

May thay, sổ ghi lễ bạc và sổ hồi lễ đều được niêm yết công khai trên tường, chẳng ai có thể giở trò mờ ám.

Tuyết rơi suốt từ sớm đến chiều, trong sân mai nở rộ, áo xiêm lấp lánh, bóng người rộn ràng.

Yến tiệc chính chỉ tổ chức vào buổi trưa, đến chạng vạng, khách khứa lần lượt cáo lui, chỉ còn người nhà thân thiết lưu lại.

Lục phủ bày riêng mấy bàn tiệc nhỏ tại thủy tạ giữa hồ, xung quanh đốt sẵn hương lò sưởi, mọi người ngồi quây quần, hoặc thưởng tuyết, hoặc nhấm rượu, hoặc nấu trà, hoặc gảy đàn — thảnh thơi tự tại.

Thu Nương cùng mẫu tử nhà họ Tạ tất nhiên là thượng khách, nhà họ Lý và Lưu Hỉ Ngọc cũng có mặt, Lục Gia ngồi cùng bàn với họ.

Lý thúc và Lý thâmr nói mãi không hết chuyện về nuôi gà, còn bảo sau này sẽ quay lại Tầm Châu tiếp tục phát triển nghề này.

Lục Gia hỏi:

“Gà nuôi tốt như vậy, sao lại định quay về Tầm Châu?”

Lý thâmr vẫn gọi nàng là “Gia Gia”, gương mặt rạng rỡ hơn cả lúc nói đến chuyện chăn gà:

“Gia Gia chưa biết đấy, Tầm Châu giờ thay đổi rồi!

Người thân bên đó nhắn tin mấy lượt, nói từ sau khi Nghiêm gia sụp đổ, mấy nơi từng cậy thế dựa vào họ cũng suy sụp theo, phong khí thay đổi hẳn.

Về sau Thái tử giám quốc, đại chỉnh đốn đường thủy, ban nhiều điều lệ mới, các bến cảng vốn bị thương bá chiếm cứ nhiều năm đều bị dẹp yên.

Phạm pháp thì bị bắt!

Người còn nhớ nhà Tô Chí Hạnh không? Họ cấu kết sâu với Nghiêm đảng, Tô Chí Hạnh vốn đã ngồi tù, nay lại thêm tội mới, bị đày đi xa.

Người nhà họ Tô bị tịch thu tài sản, người thì bị xử tội, kẻ thì bệnh chết, không chỉ thế lực mất sạch, mà đến hiệu buôn cũng chẳng còn.

Một khi nhà họ Tô gục, các thương bá khác hoặc bị bắt, hoặc chủ động thú nhận, giờ bến tàu toàn là những thương nhân làm ăn đàng hoàng.

À đúng rồi!

Chỗ bọn ta giờ không còn dân đói, không dám nói nơi khác, nhưng nhà nào siêng năng chăm chỉ là không thiếu ăn đâu!

Đám dân chạy loạn giờ cũng dần dần quay lại, bến tàu chúng ta nay lại sầm uất như xưa!”

Lục Gia nghe mà lòng cuồn cuộn, Thẩm Khinh Chu chủ quản Chiêm Sự phủ, tận tâm giúp Thái tử, những cải cách đó nàng sớm biết, nhưng được tận tai nghe người thân quen từ thuở ấu thơ kể rằng Tầm Châu thực sự chuyển mình, làm sao không kích động?

“Ta với Lưu chưởng quầy định đầu xuân là quay về.”

Thu Nương cười tít mắt.

“Trời ấm lên, chắc tầm tháng Hai, tháng Ba là đi.”

Lục Gia nói:

“Lưu chưởng quầy về thì hợp lý, Nghị ca nhi ở kinh thành, người về làm gì?”

“Nhà ta ở bến tàu còn mấy hiệu buôn đấy chứ! Con gái à, ta còn trẻ lắm! Không thể chỉ ngồi hưởng phúc đâu!”

“Con cháu có phúc phần của con cháu, nó có tiền đồ riêng, ta cũng phải sống nửa đời còn lại cho rực rỡ một chút chứ!”

“Phải đó, phải đó!”

Lưu Hỉ Ngọc nâng chén:

“Hiếm khi gặp được thời thế tốt như vậy, ta cũng phải kiếm cho đầy chén đầy bát một phen!”

Mọi người đều cười vui rôm rả, hòa chung tiếng tuyết rơi, bầu không khí vừa ấm cúng lại chan hòa.

Lục Gia ngồi nhìn mọi người, khóe mắt bất giác hơi ươn ướt.

Hai kiếp cộng lại, thời gian Lục Gia sống ở Tầm Châu cũng chẳng kém gì ở kinh thành. Những bậc cha anh, cô bác từng dựa vào đôi tay mình làm lụng sinh sống nơi bến tàu ấy, từ lâu đã trở thành một phần vướng bận trong lòng nàng. Nay họ có thể an cư lạc nghiệp ngay trên quê hương, cũng xem như đã giúp nàng hoàn thành tâm nguyện từ bao lâu nay.

Mà Tầm Châu chỉ là một bức tranh nhỏ trong hàng trăm bến cảng khắp thiên hạ. Nếu nơi ấy thay đổi được, chắc hẳn nơi khác cũng đã dần đổi thay.

Rời khỏi bàn tiệc đang sôi nổi, nàng đích thân đứng dậy, mang điểm tâm tới chỗ hai đường muội, vị hôn thê của Tống Ân và thê tử của Trình Nghị đang ngồi đánh cờ dưới khung cửa sổ tây của thủy tạ.

Lúc trở lại đi ngang trường lang, ánh nhìn nàng vô tình quét qua một khung cảnh khiến bước chân chậm lại.

Tuyết trắng phủ ngập mặt đất, mặt hồ đã đóng một lớp băng dày, bên trên lại còn được phủ một tầng tuyết tròn trịa mềm mịn. Gia đinh đã đục một lối uốn khúc xuyên qua mặt băng, trông như một khe suối nhỏ giữa núi tuyết. Phía bên kia hồ, sau khối đá lớn, hai cây mai đỏ giữa tuyết bay hiện lên đối lập mà hài hòa, đẹp đến mức thanh nhã tuyệt trần.

Nàng dựa vào khung cửa sổ, bất giác thất thần, mãi cho đến khi một chiếc hỏa lô được nhét vào tay.

Lục Anh cũng ôm một chiếc hỏa lô, ngồi xuống cạnh nàng.

Nàng cười nói:

“Hai cây mai kia, nhớ năm ấy ta còn dùng dù gẩy cho muội một nhành xuống.”

Không phấn son điểm tô, xiêm y cũng giản dị, hoàn toàn khác xưa. Đôi mắt từng luôn cảnh giác đề phòng khi ở Nghiêm phủ, giờ đây lại sáng trong như sao, cùng Lục Gia dõi về phía hồ xa xa.

Lục Gia mỉm cười:

“Hai cây đó, tổ mẫu từng nói là lúc mẫu thân còn chưa gả vào nhà, đã cùng phụ thân trồng xuống. Chớp mắt đã hơn mười năm… Không, hẳn đã gần hai mươi năm. Chúng cũng đã lớn lên cường tráng như vậy.”

Lục Anh thoáng kinh ngạc:

“Vậy à? Chả trách tỷ nhìn đến xuất thần như thế, còn ta xưa nay chưa từng nghe kể.”

Lại nói:

“Cũng đúng thôi, ta mới ba tuổi thì tổ mẫu đã qua đời. Dù có nói cho ta nghe, cũng chẳng thể nhớ nổi.”

Nàng khẽ cười:

“Nhưng ta từng thấy chân dung phu nhân.”

Lần này đến lượt Lục Gia ngạc nhiên:

“Ở đâu?”

Lục Anh chậm rãi kể:

“Trong thư phòng của phụ thân. Lúc còn nhỏ vô tình mở thấy, nằm lẫn giữa một đống tranh cuộn. Thật ra không chỉ có mỗi phu nhân, còn có mấy nữ tử khác, toàn là phụ thân vẽ theo sách. Chắc cũng chỉ là để che mắt người khác.

“Nhưng bức chân dung của phu nhân… sau khi gặp tỷ, ta chợt nhớ lại, hẳn chính là người ấy.

“Giờ tỷ, càng lúc càng giống bà ấy.”

Lục Gia đưa tay sờ gương mặt mình, khẽ thở dài:

“Điều khiến ta đau lòng nhất trong đời, chính là chưa từng có cơ hội đích thân tạ ơn mẫu thân.”

Lục Anh an ủi nhẹ nhàng:

“Không cần tiếc nuối. Nhân quả luân hồi, đạo lý không diệt. Đời này tỷ tích đại thiện, kiếp sau thiên đạo ắt sẽ báo đáp.”

Lục Gia sửng sốt:

“Lời này là của đạo gia, sao muội lại nói ra như thật vậy?”

Lục Anh khẽ mỉm cười:

“Thật có việc muốn nói với tỷ. Ta đã theo nữ đạo sĩ Huyền Dương ở Trúc Âm Quán ngoài cửa Nam tu đạo mấy tháng, hiện cũng đã có chút lĩnh ngộ. Sau năm mới, ta muốn chính thức bái nhập môn hạ của sư phụ, sống ở quán luôn.”

Lục Gia kinh ngạc, đưa mắt đánh giá xiêm y thanh tịnh trên người nàng:

“Trúc Âm Quán là Toàn Chân đạo, muội nói với phụ thân chưa?”

Toàn Chân đạo không cho phép kết hôn, mà nàng rõ ràng hoàn toàn có thể tái giá, chọn nhà môn đăng hộ đối để bắt đầu cuộc sống mới.

Lục Anh điềm nhiên:

“Chưa. Nhưng ta đã quyết, ông ấy cũng sẽ đồng ý thôi.

Ta từng là người nhà họ Nghiêm, những ai có thể chấp nhận quá khứ đó thì đều đã chịu tội rồi.

Dù tìm được người đồng ý lấy ta, cái bóng kia vẫn không xóa được.

“Nhưng mà, những điều đó đều không quan trọng nữa. Điều quan trọng là — lần này, ta làm theo đúng ý lòng mình.”

“Sư phụ đã ban đạo hiệu cho ta — gọi là ‘Chỉ Tâm’.

Biết tỷ thích uống trà miền Nam, ta đã mang vài giống trà quý từ phương Nam về trồng trong quán.

Từ nay đó sẽ là nơi ta sống nốt đời.

“Tỷ đến, ta sẽ pha trà mời tỷ uống.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 434: Phúc Khí


Lục Gia trầm mặc hồi lâu rồi mới cất tiếng:

“Ta chưa từng nghĩ muội lại lựa chọn như vậy.”

Lục Anh xoay người, khuỷu tay tựa lên bệ cửa sổ, ngẩng đầu nhìn xà nhà chạm trổ hoa lệ, thong thả nói:

“Ta cũng vạn lần không ngờ.

“Thuở niên thiếu, ta từng có chí hướng — dẫu thân ở nội trạch, cũng phải bước vào nơi cao nhất của nội trạch, làm người xuất sắc nhất trong đó.

“Gả vào Nghiêm gia, quả là bất đắc dĩ, nhưng cũng có phần là do ta biết rõ, nếu bỏ lỡ cơ hội đó, e rằng đời này sẽ không còn khả năng thực hiện tâm nguyện ấy nữa. Khi ấy nếu lại trải qua một lần hủy hôn, ta tuyệt đối không còn cơ hội gả vào một gia đình vừa ý, nơi ta có thể phát huy sở trường.

“Lúc đó Nghiêm gia như lửa cháy dầu sôi, ta đâu có tin sẽ chờ đến ngày đại thế sụp đổ, nhưng kết cục lại là một thân tội nghiệt.

“Có lẽ tất cả những điều đó với các người đều là quá khứ, nhưng với ta thì không.

Từ khi trở về từ Nghiêm gia, ta cứ nghĩ mình có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Ta nỗ lực quên đi quãng thời gian ở Nghiêm gia, nhưng cùng lúc lại phải đối diện với mẫu thân ta — người từng chết dưới tay chính ta.

“Trong căn nhà này, đâu đâu cũng mang dấu tích của bà.

Từ khi ta sinh ra, hai mẫu tử sớm chiều bầu bạn, gần như không rời nhau.

“Khắp mọi góc cạnh, hễ ta đặt chân đến nơi nào, nơi đó đều từng có bóng dáng bà.

“Ta không thể xua tan bóng hình bà được.

“Dù ta không bị lôi lên pháp trường cùng Nghiêm gia, nhưng dấu tích của mẫu thân trong nơi này quá đỗi sâu đậm, mỗi một vết đều hóa thành lưỡi dao, từng nhát từng nhát đâm vào lòng ta.

“Có lẽ ta từng hận bà vì đã khiến ta mang nhục, nhưng cho dù bà có bao tội lỗi, cũng không đáng chết trong tay ta.”

Lục Gia thoáng ngập ngừng, nhưng không nói thêm lời khuyên giải.

Lục Anh cũng thả lỏng tâm tình:

“ Tỷ có thể tán thành, thật sự khiến ta vui mừng.

“Chuyện này ta chưa nói với ai, nhưng không hiểu vì sao, lại rất muốn để tỷ biết, cũng rất hy vọng có được sự đồng thuận từ tỷ.”

Lục Gia khẽ thở dài:

“Ta còn có thể trói được muội nữa sao?”

Lục Anh mỉm cười:

“Chính tỷ đã cứu rỗi ta khỏi Nghiêm gia.

“Cũng là tỷ khiến ta nhận ra, những điều mẫu thân dạy từ nhỏ, cùng những quy củ ta học được ở Nghiêm gia, vốn chẳng phải chính đạo.

“Có chừng đó là đủ rồi.

“Ta đã không còn xứng với ánh sáng rực rỡ nữa.

“Nếu đời người có thể làm lại, ta chỉ mong kiếp sau có thể làm tỷ muội ruột thịt với tỷ, cùng một mẫu thân, cùng một phụ thân.

“Như vậy, tỷ sẽ chẳng phải chịu khổ từ thuở bé, vẫn là cô con gái cưng trong mắt phụ mẫu.

“Còn ta cũng không cần trải qua những cơn đau tận xương tận tủy này mới hiểu ra lẽ đạo lý—”

Lục Gia ngắt lời nàng:

“Tỷ tỷ muội muội gì cơ?”

Lục Anh ngẩng đầu:

“ Tỷ nói xem?”

Không đợi Lục Gia trả lời, nàng đã dời mắt đi:

“Đã biết mưu đồ của Nghiêm gia từ lâu, phụ thân sao lại để mẫu thân sinh hạ hài tử cho ông được?”

Lục Gia lại lắc đầu như trống bỏi:

“ Muội nghĩ nhiều rồi, điều đó không thể đâu.

Phụ thân vì đạt được mục đích, chuyện gì cũng có thể làm ra.”

Nàng chẳng hề tin Lục Giai có lòng thuần khiết như vậy.

Chuyện từng khiến nàng canh cánh trong lòng, sau này cũng như cánh lông vũ nhẹ nhàng lướt đi.

Tên “gian thần” ấy, nay lại càng thêm “gian”.

So với Nghiêm gia, điểm tốt là ông không tham — hoặc chí ít là không tham đến vậy. Tháng trước, một huyện lệnh từ Quảng Tây – đệ tử đắc ý của ông – mang đến hai sọt khoai môn, ông đã nhận cả hai.

Lục Gia muốn mang vài củ về phủ nếm thử, ông còn không cho.

Ngoài ra, thi thoảng có người gửi tặng mấy món như đá quý, bút mực, ông cũng nhận.

Song lạ thay, những người tặng đá mực ấy cuối cùng đều trở thành danh thần một phương, được bách tính khen ngợi không ngớt, khiến Lục Gia muốn mắng cũng không biết nên mắng sao.

Mà ông cũng chẳng tùy tiện trách phạt người khác.

Ngoài việc đại cữu huynh gặp ông là mắng, thì trong triều cũng dần có vài người không vừa mắt với ông. Nhưng ông chẳng mảy may để tâm, có thù liền báo ngay tại chỗ, tuyệt không giở trò ám toán sau lưng.

Chuyện giữa ông và Tưởng thị, đã sớm bị bao trùm bởi biết bao biến cố về sau, chẳng còn ai có thể bới móc ra mà để tâm nữa.

Thật sự nếu nghĩ lại mà thấy phẫn nộ, thì Lục Gia lại chạy về nhà mẹ đẻ, nói bóng nói gió châm chọc mấy câu, giận quá thì cũng mắng cho một trận.

Lục Gia sớm đã không xem Lục Giai là bậc quân tử quang minh lỗi lạc.

Chân chính là quân tử, phải kể đến nhạc phụ của nàng — Thẩm Thái úy.

“Không sao cả.” Lục Anh giang hai tay, cười nhẹ nói: “Dù đúng như ta nghĩ, ông cũng không để tâm tới ta, thì cớ gì ta phải bận lòng?”

Lục Gia gật đầu.



Ở đông sương của thuỷ tạ có đặt một chiếc trường kỷ trải gấm, Lục Giai ngại đám tiểu bối cùng bàn ồn ào khó trò chuyện, bèn xách bình rượu ngồi đối diện với Thẩm Bác bên án lò, vừa nhâm nhi vừa ngắm tuyết rơi.

Phất Hiểu nhận lệnh của Lục Gia, bưng mấy món nóng hổi lên, tiện thể chuyển lời dặn:

“Thiếu phu nhân dặn dò Thái úy đại nhân uống rượu chừng mực, tránh động đến vết thương cũ.”

“Biết rồi.” Thẩm Bác hòa nhã khoát tay.

Lục Giai liền hỏi:

“Gia Gia có dặn gì ta không?”

Phất Hiểu mỉm cười:

“Nô tỳ sẽ đi hỏi thử.”

Lục Giai tức đến nghẹn lời.

“Con gái ta lại thành con gái ngài rồi.”

Thẩm Thái úy cười sảng khoái, vuốt râu tỏ vẻ hài lòng.

Lúc này Thẩm Khinh Chu bước tới:

“Phụ thân.”

Thẩm Bác vừa định đáp lời, Lục Giai đã lên tiếng trước:

“Chuyện gì vậy?”

“Qua năm mới, tiểu tế muốn tuyển thêm hai người vào Ty Giám việc, thiếp danh đã đặt ở thư phòng, mong phụ thân xem giúp một lượt.”

“Chuyện nhỏ như thế!”

“Ngày mai tiểu tế cần dùng rồi.”

“Được được được.”

Thẩm Khinh Chu vừa lòng rời đi.

Thẩm Bác mặt mày không vui:

“Đến con trai ta cũng thành con trai ngài luôn rồi.”

Ông đường đường là tiến sĩ, lại giữ chức Thái úy đương triều, chuyện cỏn con thế kia chẳng lẽ lại không lo liệu nổi? Ấy vậy mà Khinh Chu cũng chẳng thèm nhờ vả ông.

Lục Giai vui vẻ rót rượu cho ông:

“Chúng ta đều không thiệt!”

Thẩm Bác gật đầu đồng tình.

Hai người nâng chén tương kính một lượt.

Thẩm Bác hơi cau mày, lộ vẻ nghi hoặc:

“Hôm nay là ngày sinh của ngài, vậy mà cung đình đến giờ chưa có động tĩnh gì, Thái tử không đến thì thôi, đến Hoàng thượng cũng chẳng hạ một đạo thánh chỉ, thật là kỳ quái.”

Lục Giai không lấy làm quan trọng:

“Càng yên tĩnh càng tốt.”

Ông lại nhắc tới quốc sự:

“Chiến sự ven biển phía Đông Nam tiến triển khá thuận lợi, nghe nói chừng một hai năm nữa là có thể bình định hoàn toàn.”

Thẩm Bác gật đầu:

“Hôm qua ta vừa nhận được quân báo của Hồ Ngọc Thành, hắn đã âm thầm thâm nhập nội bộ bọn hải khấu, còn thỏa thuận được với thê thiếp của thủ lĩnh chúng. Nếu cứ thuận lợi như vậy, e là chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.”

“Dựa theo bản tính của Hồ Ngọc Thành, hẳn là hắn sẽ có yêu cầu gì đó.”

“Không sai. Hắn từng phạm lỗi, bằng chứng đang nằm trong tay ta, hơn nữa còn có cả thư tay hắn qua lại bí mật với phụ tử nhà họ Nghiêm. Do gửi cùng quân báo, trong đó kèm theo một phong thư riêng, hắn uyển chuyển đề nghị ta giúp hắn miễn tội.”

“Nói là xin miễn tội, thực chất cũng là nửa uy h**p. Nếu ta không đồng ý, e rằng chiến sự này vẫn còn bị kéo dài.”

Lục Giai thở dài như than:

“Đánh giặc tốn bạc, tuy nói Nghiêm gia sụp đổ đã bổ sung phần nào cho quốc khố, nhưng bao năm nay triều đình tích bệnh thành chứng, không chỉ hao tổn tâm lực, mà nơi cần dùng ngân lượng cũng nhiều vô kể.

“Không thể để hắn dây dưa nữa. Dứt khoát hồi thư, bảo nếu hắn có thể bình định vùng Đông Nam trong vòng một năm, thì không những được xóa bỏ mọi tội cũ, còn sẽ luận công ban thưởng, xin phong tước vị cho hắn.

“ Ngài xưa nay nổi danh hiền đức, lời nói có trọng lượng, hắn nhất định sẽ tâm phục khẩu phục.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back