Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 410: Tin Lành


Nghiêm Lương từ thư phòng bước ra, liền chạm mặt Nghiêm Cừ.

Hắn gọi một tiếng “Đại ca”, đưa lên lễ trình dùng trong tang lễ của Nghiêm Thuật vào ngày kia.

Về việc liên quan đến Lục Anh, giữa Nghiêm Cừ và vị huynh trưởng này quả thực từng sinh ra mâu thuẫn. Lời ra tiếng vào trong phủ, hắn cũng đã nghe được ít nhiều. Nhưng sự việc ấy rốt cuộc đã khép lại theo bước chân rời đi của Lục Anh. Huống hồ, Nghiêm Cừ xưa nay chưa từng thật lòng với nàng, nên khoảng cách giữa huynh đệ cũng dần dần tiêu tan.

Nghiêm Lương nhận lấy danh sách, căn dặn:

“Gia gia đang gấp rút chờ tin tức từ Hồ Ngọc Thành, ngươi lập tức phái người đi tiếp ứng.”

“Hạn định của Hoàng thượng chỉ còn năm ngày, làm việc cho mau chóng.”

Vụ án trong Nội các tiến triển không mấy thuận lợi, nếu không thể khiến Hoàng đế hài lòng, thì Nghiêm gia tất sẽ phải hứng chịu một đợt đả kích mới.

Nghiêm Cừ hiểu rõ lợi hại, chỉ khẽ gật đầu rồi quay bước.

Nghiêm Lương đứng yên trong sân, ngẩng đầu nhìn trời cao, khí tức quanh thân như tỏa ra hàn ý lặng lẽ.



Trải qua một ngày một đêm lan truyền, việc Lục Giai tiến vào Nội các, trở thành tân các lão cuối cùng cũng được triều đình trong ngoài chấp nhận.

Gia tộc họ Lục vốn đã có căn cơ nơi triều chính. Tằng tổ phụ của Lục Gia từng là một đại nho lừng danh, trong triều còn không ít lão thần từng là học trò của ông. Trước kia, vì Lục Giai kết thân với Nghiêm gia mà bọn họ phẫn nộ tránh xa. Nay thấy ông “tỉnh ngộ hoàn lương”, liền rộng lượng mà dung thứ, sẵn sàng tiếp nhận và dành cho sự kính trọng.

Mấy năm nay, Lục Giai cũng âm thầm kết giao không ít thiện duyên, trước đây còn chưa lộ mặt, giờ đây đã danh chính ngôn thuận mà nương tựa vững vàng.

Ngay cả những gia đình như Trình Văn Huệ – tuy căn cơ chưa sâu, nhưng trung trực cương nghị – cũng không vì chưa vội thân cận mà thiếu kỳ vọng trong lời nói.

Suy cho cùng, việc Lục Giai vào Nội các đã phá vỡ thế độc quyền của Nghiêm gia bao năm qua. Chỉ cần là kẻ đối địch với Nghiêm gia, họ đều vui mừng khi thấy chuyện thành.

Tổng thể mà nói, tình hình ở kinh thành tạm thời xem như thuận lợi, cũng đủ để ngang sức ngang tài một phen. Tuy nhiên, nhóm hộ vệ được cử đi đón Thẩm Thái úy đã hai ngày vẫn bặt vô âm tín.

Hoàng đế cho Nghiêm gia thời hạn chỉ còn ba ngày. Mặc dù vụ án của mười ba người chắc chắn không thể điều tra thỏa đáng, nhưng muốn khiến Nghiêm gia sụp đổ vẫn còn cách một đoạn dài.

Nghiêm gia giờ đây chỉ muốn bảo toàn phú quý quyền thế, còn Lục Gia thì muốn bọn họ chết. Trận gió trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để thanh toán món nợ với họ.

Vụ án không được như ý, Hoàng đế cũng đã tỏ vẻ bất mãn. Nếu lần này vụt mất, lần sau muốn khơi dậy lại cảm xúc nơi thiên tử e rằng không dễ. Không thể cứ hết lần này đến lần khác dâng sớ tố cáo, bởi tố mãi rồi Hoàng đế cũng sẽ trở nên vô cảm.

Chỗ dựa lớn nhất của Nghiêm gia chính là Hoàng đế. Nếu không thể lôi kéo Hoàng đế nhập cuộc, thì không thể bàn đến chuyện thắng bại.

Lục Gia không muốn như thế.

Nàng tin rằng không một ai muốn như thế.

Bởi vậy, mấy ngày nay, mọi người gặp nhau cũng ít nói đi hẳn, tâm trí đều dồn cả về phía Thẩm Thái úy – người đang ở bên ngoài kinh thành.

Lúc Ngân Liễu đến bẩm báo tang lễ của Nghiêm Thuật buổi sáng hôm nay ra sao thê lương, Lục Gia nghe mà tâm trí chẳng ở đâu.

Đúng lúc ấy, Thẩm Truy đột nhiên lao vào:

“Lục tỷ tỷ! Tỷ xem, muội bắt được một con chim!”

Lời còn chưa dứt, chú chim đang vỗ cánh loạn xạ đã bị đưa sát lại trước mặt.

Lục Gia hơi ngẩng đầu khỏi đôi cánh chim, nhìn tên ngốc vui mừng kia, hỏi:

“Bài vở đã làm xong chưa? Văn chương đã viết ra chưa? Đã thi đậu tú tài chưa?”

Từ sau khi Lục Anh trở về, Thẩm Truy cũng đã rút khỏi Nghiêm gia. Bởi thực tế đã chẳng còn thu được tin tức gì, mà đám người kia thì ngày một nhếch nhác, râu ria lởm chởm, thật chẳng ra thể thống gì.

Nhưng khi nàng vừa hỏi xong, ánh mắt liền bị một ống nhỏ giấu sau lông chim thu hút.

Vùng Tây Bắc xưa nay không ai nuôi bồ câu đưa thư, Thái úy phủ tuy có nuôi, nhưng cũng không đặt trong phủ, hơn nữa chưa từng có cơ hội dùng đến, Thẩm Truy đương nhiên chẳng biết bồ câu đưa tin trông ra sao.

Nhưng Lục Gia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay!

Nàng bật dậy trong chớp mắt, chiếc ghế phía sau còn chưa kịp tránh đã bị nàng hất ngã lăn trên mặt đất.

Thẩm Truy bị động tác của nàng dọa giật cả mình, nhưng giây kế tiếp, con chim liền bị giật lấy, cùng với mảnh giấy nhỏ buộc theo mình nó!

“Quả thật là tin từ phụ thân gửi về, người đã phái người đi trước quay về kinh rồi!”

Lục Gia đọc xong lập tức đảo mắt tìm quanh: “Đại ca ngươi đâu? Mau đi mời chàng ấy đến đây!”

“Ta đã đến rồi!”

Thanh âm của Thẩm Khinh Chu vang lên đúng lúc ở ngưỡng cửa, cùng lúc đó, hắn bước nhanh vào, theo sau còn có hai hộ vệ râu ria lởm chởm!

“Người ta phái đi tiếp ứng đã gặp được người của phụ thân trên đường, bọn họ cùng nhau trở về rồi!”

Vừa dứt lời, hắn ngoái đầu lại, liền có hai kẻ phong trần mệt mỏi bước vào. Hai người này chính là những hộ vệ từng theo sát Thẩm Thái úy, hôm Thái úy khởi hành, Lục Gia còn đứng trong đoàn tiễn đưa mà trò chuyện với họ.

“Thuộc hạ bái kiến Thiếu phu nhân!”

Hai người hành lễ xong liền dõng dạc bẩm báo:

“Khởi bẩm Đại công tử, Thiếu phu nhân, Thái úy đại nhân lần này đã hoàn thành nhiệm vụ! Năm ngày trước, Thái úy đã cho bọn thuộc hạ đi trước hồi kinh, còn người thì lưu lại cùng những người khác, chờ đến khi người Nghiêm gia phái đến bị vấp ở Hàng Châu, lúc ấy mới khởi hành trở về phía Bắc!”

Lục Gia khó giấu niềm hân hoan trong lòng, thoáng liếc nhìn Thẩm Khinh Chu, rồi vội hỏi:

“Vậy phụ thân còn cần mấy ngày nữa mới có thể về đến kinh?”

“Chậm lắm thì cũng chỉ hai ba ngày là tới!”

“Không rõ Hồ Ngọc Thành đang nắm binh quyền trong tay, phụ thân đã dùng cách gì thuyết phục được hắn ta?”

Có Thẩm Bác đích thân ra mặt, xác suất thành công rất lớn, nhưng bởi chưa từng được nghe kể chi tiết, trong lòng nàng vẫn còn băn khoăn.

Hộ vệ liền thuật lại:

“Thái úy đại nhân đến nơi, không lập tức đi tìm Hồ Ngọc Thành mà ở lại dò xét tình hình hai ngày, sau đó mới vào doanh trướng.

“Quả đúng như Lục đại nhân dự đoán, Hồ Ngọc Thành một lòng trung thành với Nghiêm gia, mấy năm nay thường xuyên nhận hối lộ từ họ, đổi lấy không ít lợi ích.

“Chuyến đi Đông Nam hơn nửa năm nay, hắn thậm chí còn âm thầm nhận lễ vật của bọn Oa khấu. Thái úy đại nhân nắm được nhược điểm này, trước là giải thích rõ thế cuộc trong triều, sau đó mới đưa ra bằng chứng trong tay.

“Hồ Ngọc Thành thấy Thái úy thân chinh, tâm thần liền rối loạn, đối diện với chứng cứ, không còn sức kháng cự. Ngay đêm hôm ấy đã lập tức nghe lệnh xuất binh ra biển trấn áp giặc!”

Hai mắt Lục Gia sáng rực: “Ý ngươi là, người của Nghiêm gia đã đến nơi mà chẳng thu được gì?”

“Chính xác! Hồ Ngọc Thành dù có bị nắm thóp bởi Nghiêm gia, nhưng nếu ngang nhiên phản bội, tất sẽ dẫn đến phản ứng dữ dội, có thể bị lật tẩy những chuyện khác. Thái úy đại nhân bèn để hắn lấy cớ ‘xuất chinh’ để tránh mặt bọn chúng.

“Hơn nữa, đại nhân còn lấy được một ít chứng cứ từ tay Hồ Ngọc Thành, là bằng cớ chứng minh thời còn sống, Nghiêm Thuật từng cấu kết với thế lực trên biển. Nay tất cả đã được mang về, chuẩn bị dâng lên cho Đại công tử và Thiếu phu nhân.”

Lục Gia xem qua từng món, trong lòng không khỏi rung động mãnh liệt:

“Các ngươi trở về thật đúng lúc! Giờ là lúc nên đi gặp phụ thân rồi!”

Thẩm Khinh Chu khẽ gật đầu, thu hết giấy tờ vào tay áo:

“Chúng ta nhận được tin thì Nghiêm gia chắc chắn cũng sẽ sớm biết. Ngươi,”

Hắn quay sang phân phó Thẩm Truy:

“Ngươi lập tức dẫn người đến phục kích trước cửa Lục phủ, che chắn cho chúng ta vào phủ trong đêm nay.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 411: Châm Lửa


Lúc Lục Gia cùng Thẩm Khinh Chu đến nơi, Lục Giai đang cùng Dương Bá Nông trò chuyện trong thư phòng.

Những mưu sĩ còn lại trong phủ vừa mới rời đi, bàn trà bày biện ngổn ngang ly chén, có thể thấy buổi đàm thoại vừa rồi đã kéo dài không ít thời gian.

“Là Thái úy đại nhân đã có tin hồi báo rồi sao?”

Lục Giai vừa thấy bọn họ đến liền lập tức đoán được nguyên cớ.

Hai người cũng không vòng vo, lập tức trình lên hộ vệ mà Thẩm Thái úy phái về cùng với thư tín mang theo: “Phụ thân làm việc cẩn trọng, e Hồ Ngọc Thành nảy sinh dị động, nên một mặt đưa hắn xuất chinh ra khơi, một mặt vẫn lưu lại Đông Nam chờ người Nghiêm gia rút lui.”

Lục Giai nghe xong liền lướt nhanh qua nội dung thư, trầm giọng nói:

“Người Nghiêm gia phái đi có khi còn đến sớm hơn chúng ta. Một khi biết kết quả, bọn họ chỉ còn hai con đường: một là buông bỏ kháng cự, hai là liều chết giãy dụa.

“Dù chúng ta đã liên tiếp khiến họ thất thế, nhưng thế lực của Nghiêm gia vẫn còn không ít. Nếu họ thực sự sụp đổ, người bị kéo theo sẽ nhiều vô kể. Dù Nghiêm Tụng có buông xuôi, thuộc hạ của ông ta cũng chưa chắc chịu dừng tay.

“Huống hồ, Nghiêm gia vẫn còn biết bao nhiêu con cháu, không ai cam lòng để cả gia tộc chìm xuống không gượng dậy nổi.”

“Chúng ta cũng nghĩ như vậy,” Lục Gia tiếp lời, “cho nên mới gấp rút đến đây bàn bạc. Chỉ còn ba ngày là đến kỳ hạn kết án. Nếu lần này để họ vượt qua, cục diện sau đó e rằng khó lường.

“Hơn nữa, Hoàng thượng đã hạ chỉ điều phụ thân rời khỏi Binh bộ sau khi hồi kinh, trong lòng cảm thấy chẳng là điềm lành gì cả.

“Chúng ta không thể để họ ra tay trước được.”

“Đương nhiên không thể,” Dương Bá Nông nghe vậy liền từ bên cạnh lấy ra một xấp quyển tấu, “những đơn tố cáo này sớm đã chuẩn bị sẵn. Ngoài tội danh tham ô quân lương, khi Nghiêm Thuật còn sống, còn từng cho người phong thủy tìm đất có long mạch tại quê nhà để dựng nhà—đây là bằng chứng rõ ràng, nhà cũng đã xây xong rồi!

“Hắn là một thần tử, lại tự tiện lập trạch trên đất có vượng khí đế vương, không phải có tâm mưu phản thì là gì?

“Huống hồ giờ còn có thêm những bức thư do Thái úy đại nhân mang về từ ven biển!

“Chỉ cần những tội trạng này dâng lên, cũng đủ khiến Nghiêm gia khó lòng xoay sở!”

Thanh âm của Dương Bá Nông vang dội đanh thép, hiển nhiên đã chờ ngày này từ rất lâu.

Lục Gia cùng Thẩm Khinh Chu đưa mắt nhìn nhau, Lục Gia nói:

“Điều Hoàng thượng kiêng kỵ nhất là thần tử phạm thượng. Với những thư tín này, tố cáo Nghiêm gia thông đồng với giặc Oa cũng chẳng phải chuyện hoang đường.

“Chỉ cần một trong hai tội ấy bị lôi ra, đã đủ nghiêm trọng rồi.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Lục Giai: “Phụ thân thấy sao?”

Tội thì đã có, nhưng sức nặng có đủ hay chưa thì vẫn chưa chắc chắn.

Quả nhiên, Lục Giai trầm ngâm trong chốc lát rồi trở về sau thư án, ngồi xuống, cầm lên quyển đầu tiên trong xấp tấu, đáp: “Chưa đủ.”

Dương Bá Nông không khỏi ngạc nhiên: “Vẫn chưa đủ sao?”

Ánh mắt Lục Giai sâu lắng, cất giọng bình thản mà vững chắc:

“Hoàng thượng hiện nay đã bắt đầu chặt cánh của Nghiêm gia, chứng tỏ người có ý buông tay, không muốn tận diệt.

“Nghiêm Thuật đã chết, coi như là lời cảnh tỉnh cho Nghiêm gia. Hiện tại, ngoài Nghiêm Tụng, trong triều cũng không còn ai giữ chức vụ trọng yếu.

“Nói cách khác, chỉ cần Nghiêm Tụng ngã xuống, Nghiêm gia cũng không còn tạo thành thế lực. Đám đảng viên tụ họp quanh họ cũng sẽ tan rã như ong vỡ tổ, không còn uy h**p triều đình.

“Nhưng nếu xử tử y, sẽ dễ kích động Hồ Ngọc Thành làm loạn, khiến lòng quân dao động.

“Trong tình thế đó, dù có dâng hết mấy tội này lên, Nghiêm gia chỉ cần đưa vài kẻ ra chịu tội thay, Hoàng thượng rất có thể sẽ thuận nước đẩy thuyền mà xí xóa.

“Tóm lại, muốn hạ được Nghiêm gia, vẫn phải trông vào thái độ của Hoàng thượng. Nếu người chưa thực sự quyết tâm, thì dù có bao nhiêu tội chứng đưa lên, chúng ta cũng khó trông mong nhìn thấy cảnh bọn họ thân bại danh liệt.”

“Vậy giờ phải làm sao?” Dương Bá Nông hỏi, “Giờ chỉ còn kém một bước cuối cùng nữa thôi!”

“Sao phải gấp?” Lục Giai đáp, “Mới vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao? Tin tức Hồ Ngọc Thành từ chối tiếp ứng Nghiêm gia vừa tới, thì bọn họ chỉ có hai lựa chọn: hoặc chui vào vỏ rút lui, hoặc là điên cuồng phản kháng…”

Dương Bá Nông ngẩn người: “Nhưng chẳng phải đại nhân vừa mới nói, chúng ta không thể cứ ngồi chờ bọn họ ra tay sao? Chẳng lẽ lại phải đợi?”

Lục Gia và Thẩm Khinh Chu đồng loạt bật cười: “Ý của phụ thân, hẳn là muốn khiêu khích để bọn họ ra tay trước.”

Dương Bá Nông còn chưa kịp hiểu, bản thân là mưu sĩ theo hầu Lục Giai nhiều năm, vậy mà lại không bằng một đôi vợ chồng trẻ này hiểu được tâm tư của y?

Hắn nghi hoặc quay sang nhìn.

Thẩm Khinh Chu lúc này mới lấy ra một tấm bản đồ địa lý:

“Đây là nội dung bức thư bị chặn lại sau khi nhạc phụ đại nhân thuận lợi nhập các.

“Thoạt nhìn chỉ là một tấm địa đồ vùng Kinh Kỳ bình thường, nhưng vào thời điểm này lại xuất hiện trong tay tùy tùng thân cận của Nghiêm Lương, thì thật khó mà cho là trùng hợp.

“Chúng ta nghi ngờ rằng, lão tặc Nghiêm tuy đã tuổi cao sức yếu, không còn năng lực khuấy động phong ba, nhưng Nghiêm Lương thì chưa chắc.

“Đêm đó ở tư trạch của Nghiêm gia, ý định muốn xoay chuyển cục diện của hắn đã hiện rõ. Dù cuối cùng bị chúng ta phá vỡ, nhưng hẳn hắn không dễ dàng từ bỏ.”

Lục Giai gật đầu tán đồng:

“Nghiêm Lương quả là nhân vật xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Nghiêm gia. Hắn từ nhỏ được bồi dưỡng cẩn mật, chí khí cao xa. Gặp đại biến hôm nay, hắn tất nhiên sẽ không chịu gục ngã.

“Nếu trong Nghiêm gia có kẻ không cam lòng cúi đầu nhận mệnh, người đó nhất định là hắn. Hắn cũng có đủ năng lực để hành động.”

Lục Gia tiếp lời:

“Từ sáu tuổi, Nghiêm Lương đã theo lão tặc Nghiêm gặp khách, đến mười tuổi thì phụ giúp Nghiêm Tụng xử lý công vụ.

“Người mà Nghiêm Thuật từng quen biết trong triều, hắn đều biết. Rất nhiều chuyện đều do hắn trực tiếp ra mặt lo liệu, vì vậy hắn tiếp xúc với tầng lớp dưới còn nhiều hơn cả Nghiêm Thuật.

“Hắn có đường riêng của mình. Và chắc chắn sẽ biết cách vận dụng những đường đó.”

Dương Bá Nông gật đầu: “Nếu Nghiêm Lương có động tĩnh, vậy chúng ta chỉ cần theo dõi hắn, chờ thời cơ ra tay là được?”

Lục Giai lắc đầu, thần sắc trầm tĩnh:

“Nếu lão tặc Nghiêm cam tâm rút đầu làm rùa, thì vẫn còn giữ được mạng.

“Khi tin Hồ Ngọc Thành bị vấp ở tiền tuyến truyền về kinh, theo ta đoán, lão ta vẫn sẽ không dám hành động bừa bãi.

“Ở độ tuổi đó, lão đã không còn là thanh niên huyết khí, tất sẽ chọn nhẫn nhịn.

“Mà Nghiêm Lương vốn hiếu thuận, nếu Nghiêm Tụng khăng khăng giữ thế thủ, hắn dù bất mãn cũng chưa chắc dám trái ý.

“Nhưng nếu hắn đã âm thầm hành động, thì chứng tỏ hắn không phải không dám, mà là đang thiếu một cú hích khiến hắn bước tới.”

Nói tới đây, Lục Giai đẩy xấp quyển tấu trước mặt về phía trước:

“Những tội trạng này, tuy chưa đủ để Nghiêm gia chuộc hết nghiệp chướng, nhưng với một gia tộc đã nghiêng ngả như hiện giờ, cũng là đòn giáng nặng.

“Chúng ta có thể lấy đó làm mồi lửa.”

“Làm thế nào?” – ba người đồng thanh hỏi.

Lục Giai chậm rãi nói:

“Hồi âm từ Hồ Ngọc Thành nếu có, thì hôm nay mai là cùng. Nếu không đến thì thôi. Nhưng dù có hay không, việc đó cũng đủ khiến Nghiêm gia như ngồi trên đống lửa.

“Ngày mai, ngươi,” – Ông quay sang Dương Bá Nông – “hãy đem tất cả những tấu chương này chỉnh lý lại, viết thành bản tấu, đệ lên Đại Lý Tự.”

“Ta tin rằng, Đại Lý Tự tất nhiên sẽ có gió lọt tai tới Nghiêm gia.”

“Chúng ta phải châm thêm một mồi lửa, để khiến sự nôn nóng trong lòng họ bốc cháy thành hành động!”

Ba người còn lại nghe đến đây, đều không hẹn mà cùng nhìn nhau. Một ngọn lửa thầm lặng đã bắt đầu bén lên, từ chính giữa triều cục rối ren.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 412: Hà Tất Không Liều Mình Mở Đường Sống!


Xem danh sách chương

Trong linh đường, một cỗ quan tài đã trống rỗng, vô cớ khiến không gian thêm phần quạnh quẽ.

Khi Nghiêm Cừ chạy vội xông vào, đạo sĩ hai bên vẫn đang ngồi tụng kinh siêu độ như thường lệ, Nghiêm Lương thì ngồi sau bức phướn trắng viết bài văn tế cho Nghiêm phu nhân. Các thứ tử thứ nữ đều quỳ trên đất, theo thứ tự lớn nhỏ, lần lượt dâng hương.

“Đại ca!”

Nghiêm Cừ vòng qua mọi người, chạy thẳng đến phía sau kinh phướn. Trên mặt hắn lấm tấm mồ hôi giữa tiết cuối thu, hơi thở chưa yên: “Người chúng ta phái đi đã trở về, bọn họ… bọn họ thất bại rồi!”

Nghiêm Lương vẫn chăm chú nhìn trang giấy trước mặt, một tay viết chữ chân phương tuấn nhã, nét bút vững vàng không hề dừng lại dù chỉ một khắc.

“Đại ca!” Nghiêm Cừ giật lấy cây bút trong tay hắn, vội vàng nói: “Bọn họ từ Hàng Châu quay về, không gặp được Hồ Ngọc Thành! Hồ Ngọc Thành đã dẫn binh ra biển rồi! Hắn không thể giúp được chúng ta nữa!”

Nghiêm Lương ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt đệ đệ một thoáng, sau đó lại cầm bút lên tiếp tục viết: “Nếu ngươi chỉ còn lại một hy vọng duy nhất, thì cái hy vọng ấy luôn có phân nửa khả năng khiến ngươi thất vọng. Thất bại, chẳng phải cũng nằm trong dự liệu hay sao?”

Nghiêm Cừ sững sờ nhìn hắn, rồi quay đầu liếc nhìn khắp linh đường, giọng khàn khàn hỏi: “Huynh… huynh đã sớm đoán được rồi sao? Huynh đã sớm biết trước ư?”

Nghiêm Lương cụp mắt xuống, mãi đến khi viết xong câu cuối cùng, mới đặt bút xuống.

“Quan hệ giữa nhà họ Hồ và nhà họ Nghiêm, lẽ nào Lục Giai không rõ? Tổ phụ coi trọng Hồ Ngọc Thành đến mức nào, thì Lục Giai bọn họ càng có lý do để cắt đứt mối liên hệ ấy.”

“Khi chúng ta còn đang bận xoay sở với chuyện trước mắt, bọn họ có đủ thời gian, nhân lực và tinh lực để xuôi Nam ngăn cản.”

“Nhưng sao bọn họ làm được?” Nghiêm Cừ siết chặt nắm tay, tức giận: “Bọn họ làm sao có thể hiệu lệnh được Hồ Ngọc Thành? Hắn là đại tướng trấn thủ biên cương, nắm trong tay trọng binh cơ mà!”

“Lục Giai không làm được, nhưng chẳng phải còn có Thẩm Bác sao?” Nghiêm Lương nhìn hắn.

Nghiêm Cừ sững người: “Thẩm Bác? Hắn chẳng phải đang đi tuần tra Tây Bắc sao?”

Dứt lời, sắc mặt hắn bỗng biến đổi, thốt lên: “Ý huynh là… hắn lấy cớ xuất kinh đến Tây Bắc, nhưng thật ra lại đổi đường đi về hướng Đông Nam để hiệu lệnh Hồ Ngọc Thành?”

Nghiêm Lương nhìn vào những dải kinh phướn phấp phới trước mắt: “Khắp thiên hạ này, người có thể khiến Hồ Ngọc Thành nghe lệnh, ngoài Hoàng thượng, chỉ còn lại nhà họ Nghiêm và Thẩm Bác.

“Một khi Lục Giai bọn họ đã tính đến chuyện ngăn chặn, tất nhiên sẽ mang theo quyết tâm tất thắng mà tiến hành. Trong tình huống đó, nếu Thẩm Bác không đích thân đi, còn ai làm được?”

Nghiêm Cừ mặt trắng bệch, lùi lại nửa bước: “Bọn họ lại âm hiểm đến thế… bọn họ dám ra tay trước chúng ta?”

Nói đến đây, hắn chợt ngẩng đầu: “Đây là tội chết! Đây là khi quân! Thẩm Bác thân là trọng thần kinh quan, lại nắm giữ Binh bộ, hắn dám tự ý đổi lộ trình xuôi Nam, đây chẳng phải là tội trạng rõ rành rành sao?

“Chúng ta phải tố cáo hắn lên Hoàng thượng!”

“Muộn rồi.”

Nghiêm Lương đứng dậy: “Khi ngươi biết được tin tức này, hắn hẳn cũng đã rời khỏi Hàng Châu, quay lại lộ trình vốn có rồi.”

“Tây Bắc vốn là địa bàn của hắn, nơi đó ít nhất có một nửa là thuộc hạ của hắn, muốn che giấu hộ hắn, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

“Hơn nữa, chúng ta hiện tại cũng chẳng rảnh tay để đi moi móc nhược điểm của hắn.”

Hắn nhìn Nghiêm Cừ: “Hy vọng từ phía Hồ Ngọc Thành đã tan vỡ, giờ phút này chúng ta đã lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

“Án của Nội các chỉ còn hai ngày phải giao nộp, chắc chắn không thể hoàn tất mỹ mãn.”

“Đến lúc đó, Hoàng thượng tất sẽ trách phạt.”

“Tự tay xử lý mười ba vị quan viên, chúng ta đã mất đi mười ba cánh tay trợ lực, còn đánh mất lòng người của một bộ phận lớn.”

“Nay vụ án không thành, Hoàng thượng lại đưa ra phán quyết gì thêm, thì dù không bị xét nhà chém đầu, nhà họ Nghiêm cũng chẳng khác gì bị chặt tay đứt chân.”

“Ngươi nghĩ mà xem, một kẻ không tay không chân, ngay cả sống còn khó khăn, lúc này còn trông mong vào việc tố cáo kẻ khác khi không có chứng cứ, liệu có ích gì không?”

Nghiêm Cừ không thể nói nên lời.

Nghiêm Lương lướt qua Nghiêm Cừ, đi thẳng ra cửa.

Gia đinh từ phía đối diện đi tới, trên mặt cũng mang vẻ hoảng hốt: “Đại công tử, lão gia bên kia… cho mời.”

Gương mặt mang theo vẻ thất sắc như vậy, gần đây hắn đã nhìn quen, cũng chẳng còn gì lạ. Nghiêm Lương chỉ liếc một cái, rồi xoay người đi về phía thượng phòng.

Trong thượng phòng, mấy vị di nương cùng quản sự phụ trách chính sự được đưa lên thay thế đều đứng lặng lẽ trong phòng. Ai nấy đều trầm mặc, ngay cả những chiếc lồng treo dưới hành lang hai bên đông tây nuôi họa mi và vẹt cũng yên ắng hẳn đi.

Nghiêm Lương đi thẳng qua sân, dần dần nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ từ vài tiểu thứ nữ vọng ra, lẫn trong đó là tiếng quở trách nho nhỏ của di nương.

Trong phòng, Nghiêm Tụng cùng lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, đều không nói một lời. Lão phu nhân vốn là người mạnh mẽ trong nhà chồng suốt cả đời, nay lưng đã còng xuống, tựa như chỉ qua một đêm đã mục ruỗng, già nua rệu rã.

“Đại công tử tới rồi.”

Nghe tiếng bẩm báo, mọi người đều cuống quýt nhường đường.

Các di nương và thứ nữ đều lo sợ, quỳ xuống hành lễ.

Nghiêm Lương đi thẳng đến trước mặt Nghiêm Tụng, hành lễ cung kính.

Nghiêm Tụng đứng dậy, chỉ tay về phía thư phòng, hai ông cháu một trước một sau rời khỏi viện.

“Ngươi cũng đã biết rồi?” Nghiêm Tụng vịn bàn chậm rãi ngồi xuống.

Nghiêm Lương gật đầu: “Tam đệ vừa mới nói cho con hay.”

“Thế cục đã mất…” Nghiêm Tụng than một tiếng, từ ngăn kéo lấy ra vài tấm lộ dẫn cùng vài tờ văn thư nhập tịch: “Đây là giấy tờ đi về hướng Đông Nam, ta đã cho người làm sẵn tên giả cho ngươi, cùng vợ chồng vãn bối Vinh ca nhi và Thiện tỷ nhi. Sáng sớm mai, lấy danh nghĩa tuần tra điền trang, đưa bọn trẻ rời khỏi thành.

“Người hầu hạ các ngươi sẽ lần lượt tiếp ứng dọc đường, cuối cùng hội hợp ở một chỗ để cùng xuôi Nam.”

“Ở mấy thị trấn ven biển phía Giang Nam, chúng ta đều có điền trang và thương quán, trong ngân trang cũng có đủ tích trữ, đủ để các ngươi sống cuộc đời yên ổn.”

“Nếu có bất trắc, ở Hàng Châu còn mấy nhà buôn thường xuyên vượt biển, trước đây từng được nhà ta chiếu cố, chỉ cần ngươi tìm được bọn họ, họ sẽ đưa các ngươi xuống thuyền. Một khi ra hải ngoại, chẳng ai còn quản được nữa!”

“Gia gia!”

Nghiêm Lương ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe.

Nghiêm Tụng lại lấy ra một cái hộp nhỏ: “Tên họ thương nhân, nơi ở đều trong này, còn có cả gia phả họ Nghiêm. Sau này dù ngươi đi đến đâu, cũng nhất định phải tiếp nối hương hỏa nhà ta. Có như vậy, ta mới không thẹn với tổ tông.”

“Gia gia!” Nghiêm Lương quỳ sụp xuống: “Lúc này vẫn chưa đến đường cùng tuyệt lộ, sao người phải làm vậy?

“Con là con cháu nhà họ Nghiêm, sao có thể vào thời khắc nguy nan lại vứt bỏ tổ phụ tổ mẫu mà đi cầu sống nhục nhã?”

“Đợi đến khi đường cùng rồi thì đã muộn!” Ánh mắt Nghiêm Tụng ánh lên lệ quang, “Phụ thân ngươi mất đột ngột như vậy, ai có thể lường trước?

“Ngày kia là hạn cuối để ta giao án lên Hoàng thượng, trong cung đang chờ ta đấy!

“Một khi bị kết tội, nhà họ Thẩm và họ Lục nhất định nhân cơ hội dậu đổ bìm leo! Chẳng lẽ phải đợi đến lúc ấy mới hấp tấp hành động?”

“Ngươi vốn là người tỉnh táo, chưa từng cố chấp, càng không nên hồ đồ vào lúc này!”

“Gia gia lại muốn con trở thành kẻ bất hiếu bất đễ, bất nhân bất nghĩa hay sao!” Nghiêm Lương siết chặt cổ tay ông, ánh mắt bừng sáng như lửa: “Tôn nhi từ nhỏ kính ngưỡng gia gia, trong lòng luôn coi người là bậc đại trượng phu hàng đầu, sao đến lúc nhà họ Nghiêm bị dồn đến bước này, người lại lùi bước?”

“Con chưa từng nghe nói hai quân giao chiến, lại có thể giữ được thành trì bằng cách nhún nhường. So với việc hao tâm tổn trí lo liệu cho con cùng hai đứa nhỏ một con đường thoát thân, tôn nhi càng mong gia gia hãy nhân lúc còn chút sức lực, nghe theo lời con, quyết đoán mà xông ra một đường sống!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 413: Muốn Trầm Luân Ư? Cũng Được


Nghiêm Tụng nhìn hắn hồi lâu, rồi phất tay gạt cổ tay đang nắm chặt của cháu mình ra:

“Ngươi tưởng chuyện dễ dàng lắm sao?

“Trong các nha môn được Hoàng thượng trọng dụng nhất, thì ở Cẩm y vệ, chúng ta đã thất thế; về quân phòng, không ai thích hợp hơn Hồ Ngọc Thành – hắn cũng không còn giúp được nữa. Ty Lễ Giám thì đã rơi vào tay người khác. Nội các từng vững như tường đồng vách sắt, giờ cũng bị Lục Giai chen chân vào rồi.”

“Mấy nơi trọng yếu ấy, không còn chỗ nào là ta có thể nắm chắc hoàn toàn.”

“Hơn thế nữa, từ khi Lục Giai vào nội các, những kẻ từng do dự, lưỡng lự trên triều đình, nay phần lớn đều đã ngả về phía hắn.”

“Người còn đứng cạnh ta và ngươi lúc này, chẳng qua chỉ là đám người gắn bó với lợi ích nhà họ Nghiêm mà thôi.”

“Dựa vào chừng đó thế lực, ngươi nói xem, liệu còn có thể tranh đấu với Lục gia, Thẩm gia sao?

“Dù có mưu đoạt quyền như ngươi nói, kể cả thành công đi nữa, làm sao kiểm soát nổi cục diện?”

“Long thể Hoàng thượng đã không còn khỏe mạnh, cho dù chúng ta không ra tay, Lục Giai và Thẩm gia cũng đã sớm chuẩn bị cho thời khắc này. Một khi Hoàng thượng ngã xuống, Thái tử lên ngôi, thì còn có chỗ cho chúng ta chen chân nữa sao?”

Nghiêm Lương đứng phắt dậy: “Nếu Thái tử… không thể lên ngôi thì sao?”

Ánh mắt Nghiêm Tụng thoáng chấn động.

Nghiêm Lương giơ tay chỉ thẳng về phía hoàng cung: “Thanh đao của Hoàng thượng đã kề ngay cổ họng chúng ta rồi! Mà Thái tử đã sớm cấu kết với hai nhà Thẩm – Lục, sau này hắn ta lên ngôi, có tha cho gia gia và con không?

“Một kẻ như vậy, giữ lại để làm gì? Nếu đã làm, tất phải làm cho sạch!”

Nghiêm Tụng bật dậy, giận dữ quát: “Ngươi thật to gan! Dám nghĩ đến chuyện đó sao?!”

“Có gì mà không dám?” Nghiêm Lương thu tay về, ánh mắt rực cháy như lửa:

“Ngay cả cỏ rác cũng ham sống, tại sao Nghiêm Lương ta lại phải chờ chết?”

“Nhà họ Nghiêm chúng ta vì triều đình, vì xã tắc, vì Hoàng thượng, dốc lòng tận tụy, lẽ nào không từng lập công?”

“Bao nhiêu trung thần, bách tính bị oan chết, chẳng lẽ chỉ do một tay chúng ta gây ra?

“Cho dù nhà họ Nghiêm một tay che trời, hoàng cung không hay biết sao? Ngài ấy đã từng ngăn cản chưa? Đây chẳng phải chính là điều ngài ấy muốn sao?”

“Chúng ta chẳng qua là đao phủ của ngài ấy!”

“Là con chó ngài ấy nuôi!”

“Ngài ấy nuôi chúng ta lớn, để chúng ta thay ngài ấy giết người!”

“Trừng trị Dương Đình Phương là chủ ý của ngài ấy! Ngài ấy muốn giết! Gia gia, người làm gì? Người chẳng qua thuận theo ý ngài ấy, gánh tiếng xấu thay ngài ấy!”

“Thế mà thiên hạ chỉ biết đổ hết tội lên đầu người, hận không thể lăng trì toàn gia họ Nghiêm!”

“Giờ thì sao? Lợi đã vơ đủ, thì bắt đầu giết chó mổ lừa, nói giết là giết, nói trảm là trảm! Ngài ấy từng đếm xỉa đến chút tình nghĩa nào chưa?!”

Trong thư phòng, tiếng hắn vang dội, lẫm liệt như sấm động, khiến gió ngoài cửa cũng như ngưng lại.

Cổ họng Nghiêm Tụng giật giật, khó nhọc nói: “Nhưng phụ thân ngươi tham ô quân lương, điều đó không phải Hoàng thượng bày ra… Nhà họ Nghiêm ta dù có công, thì cũng có tội. Tay không bẻ nổi chân, thiên hạ này chung quy vẫn là của ngài ấy. Lẽ nào ngươi muốn lý luận với thiên tử?”

“Điều cốt yếu là — nay ngài ấy chỉ luận tội nhà họ Nghiêm, mà không đoái hoài đến công lao!” Nghiêm Lương bước lên một bước, ánh mắt kiên nghị:

“Gia gia đã dạy tôn nhi từ nhỏ rằng phải trung, phải hiếu, phải nhân, phải nghĩa – tôn nhi chưa từng quên!

“Nhưng nếu ngài ấy vô nhân, thì tôn nhi cũng không cần giữ nghĩa!

“Thiên hạ này, tôn nhi không cần! Nhưng nếu ngài ấy không xứng làm vua — vậy thì đổi người!

“Chẳng lẽ Đông cung là hoàng tử duy nhất?

“Ở Đức An, Hồ Bắc, chẳng phải còn có vị Ninh vương cùng tuổi với Thái tử sao? Năm đó chỉ cách ngôi trữ quân một bước ngắn ngủi! Chẳng lẽ trong lòng hắn không có mộng đế vương?!”

Nghiêm Tụng nhìn chằm chằm cháu mình, người thanh niên đang sục sôi máu nóng trước mặt, vô thức muốn giơ tay bịt miệng hắn lại.

Đúng lúc ấy, gia đinh ngoài cửa gõ mạnh:

“Lão gia! Đại Lý Tự bên kia vừa truyền tin đến!”

“Việc gì vậy?!”

Hai ông cháu cùng lúc xoay người.

Gia đinh ngoài cửa giọng run rẩy bẩm báo:

“Người đưa tin là người của Ngô đại nhân, nói rằng sáng nay các ngôn quan ngự sử lại dâng một tấu trạng tố cáo nhà họ Nghiêm!”

“Họ lật lại chuyện năm xưa lão gia chọn đất vượng khí tại tổ địa để xây phủ đệ, lại không biết từ đâu có được tin đồn, dám vu cho lão gia ngấm ngầm cấu kết với giặc Oa! Đại Lý Tự không dám tự chủ, vừa rồi đã đem toàn bộ tấu trạng cùng đống gọi là ‘chứng cứ’ đó trình thẳng lên cung!”

Trong phòng tức thì tĩnh lặng như tờ.

Nghiêm Tụng lảo đảo vài bước, ngồi phịch xuống ghế.

“Ngày ấy địa sư xem phong thủy chẳng phải đã được xử lý hết rồi sao? Sao vẫn để bọn họ nắm được nhược điểm? Còn cái chuyện cấu kết với giặc Oa kia… từ đâu mà ra?!”

Ông ta siết chặt nắm tay, trong đôi mắt ánh lên lệ quang lại mang theo mấy phần mờ mịt, hoảng loạn.

“Gia gia!” Nghiêm Lương nhìn ông ta, trầm giọng nói,

“Đây chính là hiện thực! Nếu ta cứ mãi lựa chọn nhẫn nhịn, thì những tấu trạng như thế này sẽ không bao giờ dừng lại!”

“Nhà họ Nghiêm ta nắm quyền quá lâu, những gì từng làm, tuyệt đối không thể nào hoàn toàn sạch sẽ không sơ hở.”

“Những kẽ hở ấy, sẽ bị bọn họ từng bước lôi ra, rồi như dao cùn róc thịt, từng nhát từng nhát mài đến khi chúng ta kiệt quệ!”

“Giờ khắc này, chúng ta không còn đường lui nữa rồi!”

“Cho dù Hoàng thượng lần này còn nể tình, cho chúng ta một con đường sống, thì sớm muộn gì, chúng ta cũng sẽ trở thành quân cờ bị bỏ!”

“Chẳng lẽ đến lúc này mà người vẫn còn do dự?”

Nghiêm Tụng ngẩng mắt, há miệng định nói, nhưng không thốt ra lời nào.

Nghiêm Lương bước tới một bước, đi vòng qua bên cạnh ông ta:

“Năm xưa, người của phủ Ninh vương vào kinh lĩnh thưởng tết, là do tôn nhi tiếp đãi. Tôn nhi có quen với chính sự phủ của họ, khi con xuôi Nam cũng từng gặp qua Ninh vương.”

“Bản đồ kinh kỳ chi tiết nhất, con đã đưa đến phủ Ninh vương. Chỉ cần chúng ta chuẩn bị xong, thì trong mười ngày, Ninh vương phủ sẽ lấy danh nghĩa ‘phụng chỉ vào kinh chịu tang’ mà sẵn sàng tiến quân!”

Nghiêm Tụng hỏi khẽ: “Ngươi… từ khi nào đã bắt đầu tính toán chuyện này? Lẽ nào sớm đã có lòng phò Ninh vương?”

“Không.” Hắn lắc đầu.

“Nhưng năm đó, rõ ràng Hoàng thượng đối với Ninh vương rộng lượng hơn, vậy mà Lý Tuyền cùng đám người đó vẫn cố chấp lấy trưởng luận thứ, chọn Dụ vương làm Thái tử. Ninh vương có lý do để oán hận bọn họ.”

“Sau khi phụ thân qua đời, tôn nhi chỉ cho người đến phủ Ninh vương hỏi thăm đôi câu mà thôi.”

Nghiêm Tụng nhìn đứa cháu trai do chính tay mình dạy dỗ nên từ nhỏ, bỗng thấy hắn có chút xa lạ.

Dù ông ta từng khi quân, từng lũng đoạn triều chính, nhưng cả đời theo bên cạnh Hoàng thượng, bao năm như đá ném vào lửa cũng đã sưởi ấm, chưa từng dám nghĩ đến chuyện phản nghịch. Ông ta từng cho rằng cho dù bọn thanh lưu có moi móc nhà họ Nghiêm đến tận chân tơ kẽ tóc, thì cũng không bao giờ kéo ông ta vào tội mưu nghịch. Nào ngờ cuối cùng, ý định ấy lại rơi xuống đời cháu mình.

“Lục Giai đã vào nội các, không chừng chẳng bao lâu sẽ thành Thủ phụ. Triều đình đã có thể chém một Dương Đình Phương, thì chẳng lẽ không chém được người thứ hai.”

Nghiêm Lương khẽ vuốt mặt tủ sách, giọng bình thản:

“Không lâu trước, Hoàng thượng đã ra chỉ, chờ Thẩm Bác hồi kinh liền điều hắn rời khỏi Binh bộ. Đó chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng.”

“Tôn nhi đã nói hết lợi hại, quyền thế, nhân mạch đều nằm trong tay gia gia, quyết định thế nào, hoàn toàn do người định đoạt.”

Hắn xoay người, khẽ cúi đầu nói:

“Nếu gia gia muốn trầm luân, tôn nhi nào dám trái ý?

“Tất nhiên tôn nhi cũng sẽ đưa cả hai đứa nhỏ cùng người đi đến cuối đường.”

“Cho dù ngày ấy máu nhà họ Nghiêm đổ tràn khắp chợ Tây, chỉ cần được ở bên cạnh gia gia, tôn nhi cũng không hối hận, không oán than.”

Yết hầu Nghiêm Tụng khẽ động, nghẹn ngào.

Ông ta đưa mắt nhìn qua cửa sổ, nơi có phủ đệ to lớn, huy hoàng – ngôi nhà do chính tay ông ta một đời gây dựng nên, từng bước phát dương quang đại.

Ông ta lại nhớ đến lời thề thốt với tổ tiên trước khi vào kinh ứng thí thuở nào, nhớ đến từng bước trên con đường làm quan, từ khi còn là thiếu niên tuổi hai mươi mấy. Râu bạc khẽ rung, ông run rẩy một hồi, rồi cuối cùng… chậm rãi ngồi trở lại ghế.
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 414: Lộ Dẫn


Tin tức người được phái đi bị chặn ở chỗ Hồ Ngọc Thành tuy chưa đến mức lan truyền khắp toàn phủ, nhưng sát khí nghiêm nghị từ thượng phòng truyền ra từ sáng sớm, vẫn theo gió thu lan dần, khiến ai nấy trong phủ đều không khỏi bồn chồn.

Mà khi mấy vị thứ tử gánh vác công việc trong nhà mang tin nhà họ Nghiêm lại bị dâng tấu trạng về, nỗi sợ hãi trong nội viện càng thêm bấn loạn.

Từng người bước chân vào phủ đệ này, chẳng qua cũng vì cầu an khang phú quý. Nếu như ngay cả phú quý cũng trở thành ảo ảnh, thì ai có thể ngồi yên được nữa?

Các quản sự phụ nhân tìm không ra Nghiêm Lương, đành đem mọi lời đổ hết lên đầu Nghiêm Cừ.

Mà Nghiêm Cừ, lại đâu phải người hiền lành gì?

Hắn vác kiếm dài xông vào hậu viện, một hơi đâm hai nha hoàn, khiến đám nữ quyến kinh hoàng la thất thanh không dứt, tiếng khóc càng vang lên thê lương không ngớt.

Người của Nghiêm Lương nhanh chóng tìm được hắn, kéo lê đến đại phòng.

Nghiêm Cừ cũng hiểu rõ phen phát cuồng này khó tránh khỏi hậu quả, vừa bước qua cửa đã lập tức quỳ xuống. Nào ngờ Nghiêm Lương chỉ sai người nhặt lấy thanh kiếm của hắn, lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, vừa lau kiếm vừa phân phó:

“Ngươi chọn ra từ đám hộ vệ hai toán người. Một toán ít nhất ba mươi người, một toán mười người.

“Sau khi trời tối, toán đông người xuất thành từ cổng Nam, toán ít người từ cổng Bắc.

“Sau đó ngươi mặc áo của ta, ngồi xe của ta, theo toán hộ vệ nhỏ từ cổng Bắc xuất phát.”

Nghiêm Cừ ngẩn ra: “Đại ca định làm gì vậy?”

“Đừng hỏi.” Nghiêm Lương cắm thanh kiếm đã lau sạch vào kệ án, lạnh giọng:

“Dọc đường bất luận gặp ai, ngươi chỉ việc đi thẳng về phía Nam.

“Nếu không đến bước đường cùng thì không được lộ diện.”

“Vậy… ta có trở về không?”

“Tất nhiên là trở về.” Ánh mắt Nghiêm Lương sắc lạnh như lưỡi dao ẩn dưới mặt nước:

“Sau khi lộ diện, lập tức quay lại. Nếu dọc đường có tình huống bất ngờ, hãy xem cái túi này.”

Một cái túi gấm được ném vào lòng hắn.

Nghiêm Cừ còn muốn hỏi tiếp, nhưng Nghiêm Lương đã xoay người rời đi.



Đêm đó, Thẩm Khinh Chu và Dương Bá Nông đã hoàn thành mọi việc mà Lục Giai căn dặn, quả nhiên triều đình lại nổi sóng lớn.

Toàn bộ triều thần đều chăm chú dõi theo cách nhà họ Nghiêm sẽ ứng phó thế nào, hoặc thấp thỏm chờ xem rốt cuộc gió triều Đông hay triều Tây sẽ thắng thế?

Lục Giai hôm nay đến nội các trễ hơn thường lệ.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, nha dịch đã chạy tới:

“Đại nhân! Sáng nay Hoàng thượng sai người truyền khẩu dụ, yêu cầu đại nhân trong vòng ba ngày phải hoàn tất việc kiểm kê toàn bộ tang vật ngân lượng liên quan đến án của Chu Thắng, theo đúng như ghi trong sổ sách, nộp vào quốc khố!”

“Ba ngày?”

Lục Giai lập tức dừng bước nơi thềm cửa. “Ai truyền chỉ?”

“Là Hoàng môn lang Lưu Nghị.”

Ánh mắt Lục Giai thoáng lóe sáng, quay đầu nhìn đống sổ sách chất như núi trên án thư của mình, hồi lâu mới khẽ nói: “Biết rồi.”

Tại phủ Thái úy, Lục Gia đã ngồi nghe cả buổi sáng về đủ loại tin đồn nơi đầu phố ngõ chợ.

Ngân Liễu liên tục vào bẩm báo rằng người trong tửu lâu, trà quán đều đang đặt cược sôi nổi, xem nhà nào sẽ thắng – nhà họ Lục hay nhà họ Nghiêm. Đám hộ vệ bị sai đi dò xét động tĩnh quan viên các nhà cũng hớn hở báo tin, những kẻ “gió chiều nào theo chiều ấy” đã bắt đầu có ý nghiêng mình về phía nào.

Chỉ có Lục Gia – người đã tận mắt chứng kiến nhà họ Nghiêm tuyệt địa phản công trong kiếp trước – là tuyệt không an tâm khi chưa tận mắt thấy đao rơi đầu máu đổ.

Thu Nương đến thăm nàng, Lục Gia tiện thể giữ bà lại:

“Không biết bên nhà họ Nghiêm sẽ làm gì, mẫu thân cứ ở lại thêm vài ngày hẵng về.”

Thu Nương hoảng hốt: “Ta còn cố tình nuôi mấy con gà thuốc để bồi bổ thân thể cho cô gia mà…”

“Gà cũng đưa đến đây luôn.”

Thu Nương nghẹn lời, dở khóc dở cười.

Lúc này, Phất Hiểu bước vào:

“Lục đại nhân sai Dương tiên sinh tới báo, hôm nay bị việc công quấn thân, e là không thể phân thân nổi. Việc đêm qua thương nghị, mong đại công tử và thiếu phu nhân để tâm sát sao.”

Lục Gia thu lại vẻ mặt, trầm giọng hỏi: “Dương tiên sinh đâu?”

Phất Hiểu cúi người đáp:

“Dương tiên sinh vội vàng trở về Lục phủ diện kiến Nhị lão gia cùng Tam lão gia, chỉ để lại lời nhắn rồi đi ngay. Ông nói Lục đại nhân vừa nhận khẩu dụ, trong vòng ba ngày phải hoàn tất việc kiểm kê toàn bộ số bạc tang vật trong vụ án của Chu Thắng. Việc này vốn dĩ cần nửa tháng, giờ phải dốc toàn lực mà làm.”

Sắc mặt Lục Gia càng thêm nghiêm trọng.

Nàng nghiêng đầu nhìn Thu Nương:

“Thấy chưa? Ngay cả phụ thân con cũng bị đám người nhà họ Nghiêm bám lấy đến không thoát thân nổi, mẫu thân còn muốn về nữa không?”

Thu Nương cứng họng, không nói thêm lời nào.

Lục Gia cũng không nói thêm gì, chỉ trầm mặc ngồi đó.

Với năng lực của Lục Giai, việc xử lý nội các xưa nay chưa từng là khó khăn. Lúc này bỗng nhiên Hoàng thượng hạ một đạo khẩu dụ khắc nghiệt vô lý như thế, khả năng duy nhất chính là — nhà họ Nghiêm lại giở trò, thổi gió bên tai vua, khiến Lục Giai bị ép sa vào bùn lầy công vụ.

Phục vụ Hoàng thượng bao năm, Nghiêm Tụng vẫn có vài chiêu này.

Mà giữ chân Lục Giai tất nhiên là để tiện cho mưu kế khác.

Còn Dương Bá Nông thậm chí không kịp vào phủ báo tin, đã vội trở về tìm Nhị thúc Lục Lăng và Tam thúc Lục Nguyễn — điều này cho thấy sự việc nghiêm trọng hơn lời nói rất nhiều.

Nhưng cũng từ đó có thể khẳng định: nhà họ Nghiêm… quả nhiên không cam tâm chịu chết.

Thu Nương cẩn trọng hỏi: “Con có muốn đi tìm cô gia không?”

Lục Gia lắc đầu:

“Không cần, chàng tự nhiên cũng biết tin rồi. Chuyện bên ngoài có chàng lo, con chỉ cần nghe theo là được.”

Nàng lại liếc nhìn bụng mình, thấy Thu Nương còn chưa hết áy náy, liền nói:

“Con sẽ sai người đi đón đàn gà về đây.”

Thu Nương thấy chẳng đến mức ấy, nhưng Lục Gia đã phái người đi rồi.

Chợt nghĩ đến điều gì, bà lại lườm nàng một cái:

“Mau mau sinh cho ta một đứa bé, ta khỏi phải suốt ngày bận tâm nuôi gà cho cô gia nữa.”

“…”

Nửa canh giờ sau, hộ vệ đưa gà trở về, còn mang theo cả Lương Mật — cháu trai của ngự sử Lương Quân, người từng bị liên lụy vì vụ án của Dương Đình Phương mà vào ngục, sau được Lục Gia cứu ra.

Sau khi Lương Quân được thả, từng ở tạm trong phủ họ Tạ ở hẻm Yến Tử vài tháng. Chờ thân thể khôi phục, dưới sự tiến cử của Trình Văn Huệ, ông ấy sẽ tới nhà học của Trình gia làm thầy giáo, Lương Mật thì sau khi đậu tú tài, vừa chuẩn bị cho kỳ thi Hương, vừa làm công ở hiệu văn phòng phẩm của Trình Diễn, học hành kiếm tiền hai không lỡ, tình cảnh đã khá hơn trước rất nhiều.

Ngay cả muội muội của Lương Mật, Thu Nương cũng đã làm mối cho, tháng sau sẽ gả vào nhà một tú tài con nhà viên ngoại họ Lâm.

Lục Gia thỉnh thoảng vẫn qua lại gặp họ.

Hộ vệ bẩm:

“Tiểu nhân tới hẻm Yến Tử thì tình cờ gặp Lương công tử đang gấp gáp tìm đại nương, tiểu nhân liền nói đại nương đang ở phủ Thái úy, Lương công tử bảo được gặp thiếu phu nhân thì càng tốt, nên cùng đến luôn.”

Lục Gia bảo dọn trà điểm tâm, nhưng Lương Mật lại vội vàng mở lời:

“Một chuyện rất quan trọng, không thể không lập tức bẩm báo với thiếu phu nhân.”

“Đồng tri đại nhân của phủ nha Thông Châu là cố nhân của gia phụ, rất hiểu rõ tình cảnh nhà ta.”

“Đêm qua ông ấy đột ngột đến tìm gia phụ, nói mấy ngày trước có người đến phủ nha làm lộ dẫn đi về phía Nam, một lần làm luôn mấy tờ.”

“Nhưng vị thế thúc này nhận ra một trong số đó là người hầu của nhà họ Nghiêm!”

“Nhà họ Nghiêm?” Lục Gia nheo mắt, thân hình cũng hơi thẳng dậy:

“Là muốn bỏ trốn?”

Lương Mật lấy ra từ trong ngực một tờ giấy:

“Đây là tên tuổi mà vị thế thúc kia mạo hiểm chép lại, tiểu nhân nghĩ thiếu phu nhân có lẽ sẽ cần dùng đến. Vốn định tìm Thu thẩm, nghe bà đang ở đây nên càng tốt!”

Lục Gia nhận lấy nhìn qua — tám người, sáu người lớn, hai trẻ con, một nam một nữ.

“Trưởng tôn của Nghiêm gia trưởng phòng cũng vừa hay có một trai một gái, tuổi tác tương đương… Xem ra là muốn để cả chi của Nghiêm Lương đào tẩu trước?

“Nhưng Nghiêm Lương không phải người sẽ làm chuyện đó. Đây chắc chắn là ý của lão tặc Nghiêm Tụng!”

“Bắt đầu lưu lại đường lui rồi? Lão tặc cũng tính đẹp quá!”

Nàng lập tức giao tờ giấy cho hộ vệ: “Giao ngay cho Đại công tử xử lý!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back