Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
650,682
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczPyiq7avrCiwr9NG_YBxiFkLt5LlzjHmJX5LEvXrfHRXwtYCrYwLVxHdGnBwKNDvUyKMom5EKKxF7W3QwqDh8hX0fyEEA1yslOjCD3IkIEzUUaQvCBowJIEmuKeZensDLbC_Hh6e-2H20jlFA39STp1=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Tác giả: Thanh Đồng Tuệ
Thể loại: Ngôn Tình
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lục Gia vì muốn thoát khỏi nhà chồng mà khổ tâm bày mưu suốt năm năm.

Nhưng khi nàng rốt cuộc cũng bước được ra khỏi cửa, lại không ngờ trong ngôi miếu đổ nát nơi mình ẩn thân, lại có một nam nhân tay cầm trường kiếm, y phục sặc sỡ hệt như một con công.

Cái gì?

Con công này tới để diệt cả nhà chồng nàng ư?

Sao không đến sớm hơn, cũng chẳng đến muộn hơn, lại cứ xuất hiện ngay lúc này chứ!



Thẩm Khinh Chu vốn tưởng rằng Lục Gia chỉ là một kẻ ham sống sợ chết, chẳng qua là cái gánh nặng vướng chân mà thôi. Kết quả, nàng lại là một nữ nhân điên cuồng đến mức dù có bị loạn kiếm xuyên ngực, vẫn liều mình lao tới, hung hăng đâm dao vào tim kẻ thù.

Nàng không cần mạng nữa sao?

Dĩ nhiên là cần!

Sống lại một đời, Lục Gia có ba mục tiêu:
Thứ nhất, phát tài làm giàu.
Thứ hai, báo thù rửa hận.
Thứ ba, sống đến trăm tuổi, hưởng thụ cuộc đời mỹ mãn.

Còn chuyện khác ư… Ủa? Nam nhân ven đường kia tuy mặt mày khó ở, nhưng lại có tướng mạo anh tuấn phi phàm, võ nghệ cũng không tầm thường.

Nhặt về! Nhặt về ngay!

Kiếp trước làm mệnh phụ nhà quyền quý đã đủ khổ sở, đời này nàng cứ bắt một tiểu tử ngoan ngoãn về làm con rể nhà mình đi thôi!​
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 1: Mở đầu


Năm Gia Vĩnh thứ bốn mươi mốt, giữa mùa đông rét buốt.

Tiếng chuông tang từ Tây viện phủ Nghiêm xuyên qua từng lớp tường cao trong đêm khuya, lướt qua gió tuyết dày đặc, vang vọng khắp các ngõ phố xung quanh.

Nửa tháng trước, Nghiêm Tụng—người nắm giữ quyền lực chốn triều đình suốt mấy chục năm—bị Ngự sử dâng sớ đàn hặc, buộc tội bức hại trung lương, tham ô hối lộ cùng nhiều tội trạng khác.

Sau nửa tháng sóng ngầm dậy sóng, hôm qua, Nghiêm Tụng bất ngờ dâng một bản tấu vạn ngôn vào cung, bái kiến Thánh thượng, sau đó đâm đầu vào cột rồng bên ngoài điện mà tự vẫn.

Bệ hạ vốn thân thể yếu ớt từ thuở nhỏ, Nghiêm Tụng lại theo hầu hơn bốn mươi năm, dù tuổi đã gần tám mươi vẫn chưa từng từ quan.

Cái chết của hắn khiến Hoàng đế lập tức chuyển giận thành bi thương, trong đêm hạ chỉ miễn xá mọi tội danh, truy phong thụy hiệu, đồng thời phong tước Quốc công.

Lại lệnh cho con trai độc nhất của hắn—Nghiêm Thuật, kẻ đang giữ chức Thiếu khanh Thượng Bảo Tự—tấn phong làm Vũ Dương hầu, giảm ba năm phục tang thành một năm, sau khi mãn hạn sẽ nhập triều nghị chính.

Nghiêm Thuật từ nhỏ ra vào thâm cung, tâm thuật còn sâu xa hơn cả phụ thân.

Cái chết của Nghiêm Tụng chẳng những bảo toàn được gia tộc Nghiêm thị, mà còn nâng đỡ đứa con mang dã tâm hổ sói lên tiếp quản vinh hoa quyền thế.

Nửa đêm, phủ Nghiêm vẫn đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều tập trung tại linh đường ở Tây viện lo liệu tang sự.

Nhưng ngay lúc ấy, từ góc Đông Bắc bỗng vang lên một tiếng “ầm”, tiếp theo đó là một cột lửa cao mấy trượng bùng lên!

Giữa màn tuyết đêm, ngọn lửa sáng rực đến mức rọi đỏ nửa bầu trời!

Phủ đệ vốn yên ổn lập tức rơi vào hỗn loạn, tiếng kêu thất thanh và la hét từ nơi phát hỏa phía Đông truyền tới linh đường.

Cùng lúc đó, mấy bóng đen lợi dụng cơ hội lao vào hậu viện, rồi nhanh chóng tản ra dọc theo hành lang dưới mái hiên.

Lửa cháy xuyên qua gió tuyết, bên trong một căn nhà dân cách đó một con phố, Thẩm Khinh Chu nhấc mấy bọc vải đẫm máu ném vào góc miếu hoang, sau đó ngồi xuống bậc cửa, nhặt vài cành củi khô, châm lên đống than trước mặt:

“Tránh được người vô tội rồi chứ?”

“Tránh rồi.” Hà Khu kéo mặt nạ xuống, đáp.

“Đêm qua huynh đệ đã đi dò đường, viện đó lâu nay không có người ở, lửa cháy cũng không lan đến nơi khác.”

Ánh than hồng lập lòe trong đêm tối, Thẩm Khinh Chu vén vạt áo choàng lông đen, rút tấm lụa lau sạch vết máu dính trên đầu ngón tay:

“Trong hai khắc, không chỉ phải lấy được thủ cấp Nghiêm Thuật, tám đứa con trai còn lại của hắn, các ngươi cũng phải tận lực!”

“Rõ!”

Hà Khu xoay người, như cánh ưng lao ra khỏi miếu hoang.

Tuyết phủ ngập trời, vạn vật bỗng chốc tĩnh lặng.

Chẳng bao lâu sau, ngoài tiếng gió tuyết, còn có tiếng bước chân khẽ khàng xen lẫn hơi thở dồn dập.

Thẩm Khinh Chu sưởi ấm đôi tay, nhấc chiếc mặt nạ bên cạnh lên che mặt, bình tĩnh phủ lớp tro lạnh lên than hồng.

Ngay tại cửa, một bóng người bị bậc cửa cản lại, “bịch” một tiếng, ngã sấp xuống đất.

Hơi thở gấp gáp của nữ nhân vang lên giữa tiếng gió, nghe có chút mơ hồ.

Gió lạnh cuốn vào mang theo một mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi.

Thẩm Khinh Chu khẽ nhíu mày, bật hỏa chiết soi sáng.

Ánh lửa bùng lên như mũi tên, rọi thẳng vào nữ nhân đang ngồi tựa vào bức tường tàn tạ phía trước.

Nàng trông chỉ tầm hai mươi tuổi, lúc này vì ánh sáng đột ngột mà giật nảy người, cả thân thể co rút lại như một con mèo hoảng sợ, lưng chặt dán vào tường.

Thẩm Khinh Chu quan sát nàng trong chốc lát, ánh mắt lướt qua mái tóc đen rối tung rồi dừng trên bộ y phục trắng nàng đang mặc.

Bão tuyết lớn như vậy, nàng lại chỉ khoác một lớp áo mỏng.

Mà trên vai lẫn ngực áo, có không ít vết máu tươi đỏ rực.

Thẩm Khinh Chu chậm rãi đưa mắt trở lại gương mặt nàng:

“Người của phủ Nghiêm?”

Phủ Nghiêm rộng lớn, chiếm đến mấy con phố, xung quanh cũng không có thế gia vọng tộc nào khác.

Một đêm lạnh giá thế này, thân mang trọng thương mà có thể từ phủ Nghiêm trốn đến đây, cũng xem như không tầm thường.

Nhìn búi tóc cao cùng vòng ngọc phượng trên tay nàng, rất có thể là chính thê của một vị công tử nào đó trong phủ.

Nữ nhân gắng sức chống người lên, tay phải cảnh giác đặt lên thắt lưng:

“Ngươi là ai?”

Thẩm Khinh Chu chẳng buồn đáp.

Bởi vì, bên ngoài gió tuyết, từ xa xa đã có ánh đuốc lập lòe.

Lắng tai kỹ, còn nghe thấy tiếng bước chân cùng quát tháo mơ hồ.

Hắn lập tức chộp lấy thanh kiếm bên bậc cửa, soạt một tiếng chỉ thẳng về phía nữ nhân:

“Ngươi dẫn người đến?”

Đám truy binh bất ngờ khiến hắn sinh lòng nghi hoặc.

Dù nữ quyến nhà họ Nghiêm không nằm trong danh sách cần ám sát, nhưng nếu nàng xuất hiện với mục đích khác, hắn cũng không ngại phá lệ.

Nữ nhân cắn răng nhìn vệt máu trên kiếm hắn, đột nhiên vén tay áo lên:

“Dựa vào những vết thương này, ngươi nghĩ sao?”

Dưới ánh lửa, cánh tay mảnh dẻ của nàng đầy những vết máu nhầy nhụa, còn lộ ra vài vết thương sưng đỏ rỉ máu.

Nhưng đây vẫn chưa phải chỗ chảy máu nghiêm trọng nhất—hoàn toàn không giống dáng vẻ đang giăng bẫy.

Không phải vì truy đuổi nàng, vậy chẳng lẽ Hà Khu bọn họ đã gặp chuyện?

“Ngươi… ngươi chính là kẻ vừa phóng hỏa?”

Ngay lúc Thẩm Khinh Chu đang nghi hoặc, nữ nhân bỗng nhiên nghẹn giọng hỏi.

Hắn không rảnh để ý đến nàng.

Sắc mặt nữ nhân lại càng tái nhợt:

“Lúc các ngươi phóng hỏa, ta còn ở trong viện đó!”

Thẩm Khinh Chu lúc này mới nhíu mày quay lại.

“Ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng để trốn đi, tránh được tai mắt, nấp trong viện chờ thời cơ.

Ta còn tưởng nha hoàn của ta phóng hỏa, nên mới thừa cơ hỗn loạn mà chạy thoát.

Hóa ra là ngươi!

Nếu không phải do nha hoàn ta làm, bọn họ sẽ nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, sau đó nhất định sẽ truy lùng thủ phạm!”

“Người dẫn truy binh tới chính là các ngươi!

Bọn chúng đến là để truy bắt ngươi!” Giọng nữ nhân càng lúc càng kích động, thân thể cũng không kìm được mà run lên.

“Ngươi nói… ngươi ở trong viện lúc nó bốc cháy?”

“Nếu không thì ta làm sao đoán được ngươi là kẻ chủ mưu!” Nữ nhân nghiến chặt răng, ánh mắt lạnh băng.

“Vốn dĩ ta có thể chờ đến hừng đông, đợi cửa thành mở rồi thuận lợi rời đi, kết quả lại bị các ngươi phá hỏng kế hoạch!”

Nàng nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng phẫn hận đến cực điểm.

Nhưng trong kế hoạch của Thẩm Khinh Chu, tuyệt đối không có chuyện nữ quyến nhà họ Nghiêm bỗng dưng xuất hiện.

Hà Khu và các huynh đệ đã đích thân điều tra suốt đêm, chắc chắn không có người trong viện mới ra tay.

Kết quả vẫn xảy ra sơ sót, hơn nữa còn ngay vào thời khắc quan trọng nhất!

Để hoàn thành việc này, hắn đã dốc toàn bộ mười tám thị vệ bên người, đưa tất cả vào phủ Nghiêm.

Nói cách khác, truy binh đã đến, mà lúc này hắn lại không còn viện binh nào cả!

Ánh lửa sau cơn gió tuyết càng lúc càng lớn, bốn phía quanh miếu hoang đã bị bao vây.

Trận thế này tuyệt không phải chỉ có người của phủ Nghiêm, e rằng chúng đã điều động quan binh đến tiếp ứng.

Thẩm Khinh Chu siết chặt trường kiếm, cất bước rời đi.

Đột nhiên, nữ nhân túm lấy tay áo hắn:

“Dẫn ta theo!”

Thẩm Khinh Chu liếc nhìn nàng, đáy mắt lạnh lùng đầy vẻ cự tuyệt.

Một nữ nhân đã có chồng, giữa đêm tuyết bỏ trốn, còn mang theo bọc hành lý, tuyệt đối không phải chuyện bình thường.

Hắn không có lý do gì để rước thêm phiền phức vào lúc này.

“Ta không ngại để ngươi dùng ta làm con tin!” Ánh mắt nữ nhân khóa chặt lấy hắn, hai tay càng nắm chặt hơn.

Nàng đã mất quá nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu, nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên khát vọng sống mãnh liệt.

Nhà họ Nghiêm quyền thế hiển hách, có người còn bảo ngay cả chó canh cửa của họ cũng có địa vị hơn cả quan lại nhỏ.

Một thiếu phu nhân chính thất được rước vào cửa, hẳn cũng xuất thân cao quý, môn đăng hộ đối.

Huống hồ, dựa vào thế lực của phủ Nghiêm, người ngoài không ai muốn rời bỏ cuộc sống giàu sang đó.

Vậy mà nàng lại lựa chọn rời đi, hơn nữa còn trong bộ dạng chật vật như thế này.

“Cẩn thận!”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng quát tháo cùng ánh lửa đã lan đến bên ngoài bức tường miếu hoang.

Hào quang rọi vào đáy mắt Thẩm Khinh Chu.

Hắn nghiến răng:

“Đao kiếm vô tình, đây là chính ngươi đề nghị!”

Nữ nhân nuốt xuống một ngụm nước bọt:

“Yên tâm, có chết cũng không trách ngươi!”

Thẩm Khinh Chu lạnh lùng liếc mắt, lập tức mang nàng lướt lên nóc nhà.

Khung cảnh trước mắt khiến lòng hắn lạnh lẽo.

Quả nhiên, bốn phía miếu hoang đều đã bị vây chặt bởi đám hộ vệ cầm đuốc của phủ Nghiêm, từng ngõ ngách đều có bóng người lướt qua, trong đó còn có cả hàng loạt cung thủ.

Thẩm Khinh Chu quen thuộc địa hình kinh thành như lòng bàn tay.

Hắn lập tức xoay người, ngược hướng mà đi, lướt về phía hậu viện phủ Nghiêm.

Bởi vì toàn bộ hộ vệ của Nghiêm gia đã được điều động ra ngoài, dựa theo kinh nghiệm trước đây, lùi về sau có thể sẽ tìm được kẽ hở để đột phá vòng vây.

“Đứng lại!”

Truy binh nhanh chóng phát hiện ra bọn họ, lập tức ra hiệu cho những kẻ xung quanh vây kín lại.

Gió tuyết quất vào mặt, lạnh buốt đến thấu xương.

Nhưng với kẻ đang liều mạng để sống, chút giá rét ấy chẳng đáng bận tâm.

Vừa hạ chân xuống đầu phố, hai đội nhân mã đã chia ra trước sau chặn kín lối đi.

Thẩm Khinh Chu đẩy nữ nhân lên trước mặt:

“Tránh đường!”

Lưỡi đao kề sát ngực nàng, chỉ cần thoát khỏi con hẻm này, phía trước chính là con phố phủ vương hầu san sát.

Đó không phải địa bàn mà nhà họ Nghiêm có thể tự ý ra tay.

Chỉ cần trì hoãn thêm chút thời gian, hắn nhất định có thể thoát thân.

Quả nhiên, đối phương chững lại, thế tấn công cũng giảm đi đáng kể.

Trong đám người còn có vài kẻ tinh mắt, nhanh chóng kêu lên:

“Hình như đó là Tam thiếu phu nhân!”“Không sai, chính là Tam thiếu phu nhân!”“Hắn bắt cóc Tam thiếu phu nhân!”

Tam thiếu phu nhân?

Thẩm Khinh Chu nghe vậy, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt thoáng vẻ hứng thú khi nhìn nữ nhân trước mặt.

Sau đó, hắn liền tung mình xông lên, đao kiếm mở đường mà lao đi.

Dù gì “con tin” cũng rất hữu dụng, hắn càng không có lý do gì để nhân nhượng.

Đám người đối diện đâu thể địch lại hắn, huống hồ hắn còn đang khống chế một nhân vật quan trọng.

Đội hình truy đuổi cả trước lẫn sau đều bị phá vỡ.

“Không được lùi!

Giết bọn chúng cho ta!”

Ngay khi chỉ còn cách con phố vương phủ vài bước chân, một tiếng quát lạnh bỗng vang lên từ phía trước.

Dưới gốc cây ngô đồng trước cổng Đông phủ Nghiêm, có hai phụ nhân ngoài bốn mươi đang đứng giữa hàng loạt hộ vệ.

Người cầm đầu trang sức đầy đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nữ nhân trong tay Thẩm Khinh Chu, đáy mắt tràn đầy hàn ý.

“Tưởng thị?”

Thẩm Khinh Chu nheo mắt.

Hắn vậy mà lại nhận ra người này.

Trong lúc hắn còn đang đánh giá tình hình, nữ nhân bị hắn khống chế đột nhiên run lên, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

“Ngươi sợ bà ta?” Hắn hỏi.

“Không!” Nữ nhân lập tức bật thốt.

Ánh lửa phản chiếu vào mắt nàng, hàn quang chợt lóe, đáy mắt toát ra một tia điên cuồng.

“Kẻ mạnh thắng kẻ yếu thua.

Đêm nay, người nên sợ, là bà ta!”

Lục Gia siết chặt nắm tay, gằn từng chữ:

“Giết qua đó!”

Thẩm Khinh Chu thuận thế kéo nàng theo, lao thẳng về phía trước.

Người phụ nhân dưới gốc cây kia chính là Tưởng thị, phu nhân của Lục Giai—Lễ bộ Thượng thư, đồng thời cũng là nghĩa nữ của Nghiêm Tụng.

Dựa vào thân phận này, bà ta gần như đã trở thành một trong những quý phụ tôn quý bậc nhất triều đình, chỉ xếp sau chính thê của Nghiêm Thuật.

Thẩm Khinh Chu không rõ quan hệ giữa Tưởng thị và nữ nhân trong tay mình, nhưng hắn biết rõ, so với vị “Tam thiếu phu nhân” của phủ Nghiêm, Tưởng thị có bối cảnh lớn hơn rất nhiều.

Nếu muốn phá vây, tấn công về phía bà ta chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Hắn vốn tưởng nữ nhân kia cũng nghĩ như vậy, nên dốc lòng tìm góc độ thích hợp để ra tay.

Nào ngờ, đúng lúc hắn chuẩn bị công kích, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ thắt lưng—

Lục Gia đã rút dao từ bao giờ!

Ánh mắt nàng lướt nhanh qua đám hộ vệ dưới gốc cây, rồi bất ngờ đẩy mạnh hắn ra, lao thẳng về phía Tưởng thị!

“Tiện phụ!

Đền mạng đi!”

Tiếng thét ngập tràn hận ý vang vọng giữa đêm đen, tựa như xé rách cả bầu trời.

Mọi người đều bị hành động bất ngờ của nàng làm chấn động.

Đám hộ vệ tay không tấc sắt bên cạnh Tưởng thị lập tức tan tác như chim sợ ná.

Ngay cả những tên cầm đao kiếm cũng chững lại, trong thoáng chốc không biết nên chặn ai trước.

Nhờ vào khoảnh khắc hỗn loạn ấy, nữ nhân cầm dao đã đâm thẳng tới trước mặt Tưởng thị!

Thẩm Khinh Chu bàng hoàng, nhưng không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể xoay người đối diện với hơn chục thanh đại đao đang bổ tới.

Hắn vừa vung kiếm giết ra, vừa cố gắng áp sát nàng.

Hắn muốn gọi nàng quay lại, nhưng chợt nhận ra bản thân thậm chí còn không biết tên nàng!

Mà ngay khoảnh khắc hắn liều mạng vung kiếm, nữ nhân đã dùng chính thân thể mình, bất chấp lao vào vòng vây dày đặc của đao kiếm, hung hăng đâm lưỡi dao sắc nhọn vào ngực Tưởng thị!

“Có thể kéo ngươi chết chung, ta cũng không uổng mạng này!”

Từng lời nghiến răng của nàng như tiếng quỷ hồn đòi mạng bên tai Tưởng thị!

Tưởng thị run rẩy, giơ tay chỉ thẳng vào nàng, giọng khàn đặc:

“Lục Gia!

Lục Gia!…”

Lục Gia rút dao ra, không chút do dự lại đâm tiếp vào ngực, vào bụng bà ta!

Máu tươi văng tung tóe, bắn lên khuôn mặt nàng.

Cùng lúc ấy, bốn năm thanh kiếm cũng từ hai bên đâm xuyên lưng nàng!

Tuyết trắng dày đặc bị máu tươi nhuộm đỏ.

Trên đỉnh tường, tứ chi Thẩm Khinh Chu cứng đờ.

“Ta không muốn chết!”

“Mang ta theo!”

Những lời van xin muốn sống vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà chỉ chớp mắt, nàng đã cam tâm để kiếm đâm xuyên ngực, quyết chết cùng kẻ thù!

Gió lạnh thấu xương quét qua, hắn nhảy xuống tường, nhanh chóng bước về phía nàng.

Lục Gia khẽ giãy giụa, vươn tay muốn với lấy bọc hành lý dính máu ở cách đó không xa.

Môi nàng mấp máy, dường như muốn nói điều gì, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể thốt nổi một chữ…

“Bắt hắn lại!”

Tiếng quát giận dữ của truy binh lại vang lên.

Thẩm Khinh Chu cúi xuống, nhặt lấy bọc hành lý, nhìn thật sâu vào nữ nhân đang dần bị tuyết phủ kín.

Sau đó, hắn xoay người vung kiếm, mạnh mẽ giết về phía cửa ngõ…
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 2: Bổn cô nương là La Sát quỷ


Tháng Giêng năm Gia Vĩnh thứ ba mươi lăm, kinh thành dậy sóng bởi ba sự kiện trọng đại.

Thứ nhất, Nghiêm Tụng—Thủ phụ Nội các kiêm Thái phó Thái tử—được Hoàng đế ban chỉ, giao Lễ bộ tổ chức đại lễ mừng thọ cổ hy (bảy mươi tuổi).

Tiệc mừng thọ kéo dài suốt ba ngày, từ Hoàng đế, Hoàng thân quốc thích, quan to quý tộc, đến các quan viên trong triều ngoài dã, kẻ đến chúc mừng nối liền không dứt.

Uy vọng của phủ Nghiêm lại càng thêm hiển hách.

Thứ hai, Thẩm Bác—Thị lang Binh bộ kiêm Thiếu bảo Thái tử, vị tướng nhiều năm chinh chiến nơi biên cương, từng nhiều lần xoay chuyển càn khôn, đánh lui địch mạnh—rốt cuộc cũng bình định biên cương Nam Bắc, dẫn quân khải hoàn trở về.

Ngay khi chiến báo truyền về kinh thành, Hoàng đế lập tức hạ chỉ phong Thẩm Bác làm Thái úy Thái tử, thăng lên Thượng thư Binh bộ, ban tước Anh Quốc công, đồng thời phái khoái mã tám trăm dặm truyền chỉ đến biên quan.

Thế nhưng, ngay sau đó, chuyện thứ ba liền xảy ra.

Trước khi Thẩm Bác về đến kinh thành, trưởng tử của ông—người vâng mệnh xuất thành nghênh đón phụ thân—bất ngờ gặp phải mưa lớn bên bờ kênh vận chuyển ở Thông Châu.

Ngựa trượt chân, hắn rơi thẳng xuống dòng nước xiết.

Nếu không phải trong lúc nguy nan kịp thời bám được vào tảng đá ven bờ, chỉ e Thẩm Bác vừa về tới đã phải chịu cảnh mất con.

Dẫu đã được cứu lên, nhưng công tử nhà họ Thẩm vẫn bị va đập vào đầu, hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Bác chỉ có một người con trai duy nhất với cố thê, bao năm chinh chiến bên ngoài, ông chưa từng tục huyền hay nạp thiếp.

Lần này khải hoàn mà về, biết bao người trông mong ông nhập triều chấp chính, nào ngờ chưa về đến nhà đã suýt tuyệt hậu!

Chuyện này chẳng phải là muốn bẻ gãy ý chí của công thần sao?

Chẳng phải khiến người ta nghi ngờ Hoàng đế đang nhắm vào Thẩm gia sao?

Hoàng đế nổi trận lôi đình, lập tức bãi chức hàng loạt quan viên ở Thông Châu và phía bắc kênh vận chuyển.

Sau đó, Nghiêm Tụng dẫn đầu Nội các, lấy lý do tăng cường vận chuyển đường thủy Nam Bắc, đề xuất xây dựng đê điều, khai thông kênh rạch, đồng thời đề xuất một loạt chính sách cải cách, bao gồm mở rộng vận chuyển lương thực, điều chỉnh giá gạo trên toàn quốc.

Việc cải cách đường thủy ảnh hưởng đến vô số thương gia và dân chúng.

Một hạt bụi từ thiên đình rơi xuống nhân gian, cũng có thể trở thành tảng đá đè nát sinh linh.



Khi cơn gió khô hanh từ phương Bắc tràn xuống phương Nam vào tháng Hai, huyện Sa Loan ở bờ Tây Tương Giang lại chìm trong cái rét ẩm ướt của mưa phùn.

Trời còn chưa sáng rõ, Tạ Nghị đã sắc xong bát thuốc, cẩn thận bưng qua hành lang ướt sũng vì mưa xuân, đi về phía hậu viện.

Con chó Đại Hoàng bị mưa xối ướt sũng, cứ đứng trước cửa sủa inh ỏi.

Tạ Nghị thấy ồn ào, quát nó im lặng rồi tiếp tục đi đến gian Tây sương.

Trời mưa vốn đã âm u, cửa sổ lại đóng chặt, khiến căn phòng càng tối đen.

Tạ Nghị đặt thuốc lên đầu giường, đẩy hé cửa sổ, sau đó quay lại, cúi xuống quan sát người nằm trên giường.

Thấy nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hắn không nhịn được thở dài, giơ tay đẩy nhẹ:

“Này, tỉnh dậy mau!

Ba ngày rồi, không ăn không uống, dù là sắt đá cũng không chịu nổi đâu!

Bình thường tỷ chỉ chịu thiệt một chút là đã không chịu nổi, lần này bị Lý Nhị hại thành thế này, tỷ không tức giận à?

Còn có tâm tư ngủ?”

Nhưng người trên giường vẫn nhắm mắt, không chút phản ứng.

Tạ Nghị nhìn nàng, giọng dần nghẹn lại:

“Dù tỷ hay túm lỗ tai ta, lúc nào cũng mắng ta, nhưng ta vẫn không nỡ để tỷ chết!

Ta biết tỷ đã nhắm đến số tiền riêng của ta từ lâu rồi.

Tỷ yên tâm, chỉ cần tỷ tỉnh lại, ta sẽ đưa hết tiền dành dụm cho tỷ!

Nếu không đủ, ta sẽ ra bến tàu khuân vác kiếm tiền cho tỷ tiêu!”

“Ta cầu xin tỷ, đừng chết!

Mau tỉnh lại đi, chúng ta cùng nhau đi dạy dỗ đám khốn nạn kia!”

Tạ Nghị khóc đến nửa chừng, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt!

“Ai muốn chết?

Bổn cô nương mới không muốn chết!”

Tạ Nghị sững sờ, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Lục Gia trên giường đang nghiến răng nghiến lợi, phun ra từng chữ:

“Chỉ cần ta còn một hơi thở, dù có liều mạng thêm lần nữa, ta cũng phải khiến con tiện nhân Tưởng thị chịu đủ vạn lần đau đớn!”

Tạ Nghị há hốc mồm:

“Tỷ?…”

Còn chưa kịp nói hết câu, Lục Gia đã siết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống giường.

“Bịch!”

Âm thanh này làm hắn giật nảy mình, nước mắt còn đọng trên mặt cũng suýt rớt xuống.

“Tỷ bị trúng tà rồi à?!”

Tạ Nghị bật người dậy, lùi ra sau một bước.

Còn Lục Gia, lửa giận trong lòng đã bốc lên ngùn ngụt!

Khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng thị, mối thù tích tụ suốt mười mấy năm trong lòng Lục Gia lập tức bùng lên như núi lửa phun trào!

Năm nàng năm tuổi, bị bỏ rơi giữa đồng hoang—là do Tưởng thị làm!Bị lừa vào kinh để thay Lục Anh gả thay—cũng là do Tưởng thị!Một khi đã bước vào cửa hào môn sâu như biển, bị Tưởng thị giật dây để cả nhà họ Nghiêm ức h**p, lại còn kích động Nghiêm Cừ đánh nàng đến sống dở chết dở—càng là do Tưởng thị gây ra!Mẫu thân và đệ đệ chết oan, phía sau cũng có bóng dáng của ả!

Nàng làm sao có thể không báo thù?

Dù có bị vạn kiếm xuyên tim, nàng cũng tuyệt đối không để ả sống sót!

“Rốt cuộc tỷ tỉnh rồi hay chưa tỉnh vậy?”

Tạ Nghị mở to mắt, nhìn Lục Gia nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng điều quái lạ là nàng vẫn nhắm nghiền mắt, không hề tỉnh lại.

Tạ Nghị vội vàng đưa tay, thử lay lay cánh tay nàng:

“Ôi trời ơi, tỷ bị quỷ nhập thân rồi sao?

Mau tỉnh lại đi!

Nếu tỷ còn không mở mắt, ta phải đi tìm cha của Lý Thường mượn kiếm đào gỗ đào rồi đó!”

“Hôm nay mà không giết được ngươi, ta không mang họ Lục!”

Lục Gia cảm nhận được lực kéo trên cánh tay, chỉ nghĩ rằng Tưởng thị vẫn đang giãy giụa hấp hối, nên không nói hai lời, vung tay tát thẳng một cái!

Nhờ sức mạnh ấy, nàng bất ngờ ngồi bật dậy!

Lục Gia nhìn quanh căn phòng, dưới ánh sáng mờ nhạt buổi ban mai, bóng dáng đồ vật dần hiện rõ.

Trước giường, một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đứng đó.

Quần áo trên người chắp vá chồng chất, khuôn mặt bị ánh sáng phía sau lưng che phủ, nhưng đôi mắt lại to tròn, trong trẻo như ánh sóng Tương Giang dưới trời nắng.

Nếu không phải vì lúc này mắt hắn trợn to quá mức, thì khuôn mặt ấy thực sự có thể gọi là thanh tú.

Nàng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại:

“Nghị ca nhi?!”

Tạ Nghị càng hoảng loạn:

“Tỷ điên rồi à?

Ngay cả ta cũng không nhận ra?

Tỷ rốt cuộc làm sao vậy?”

Lục Gia vội vàng bật dậy xuống giường, vừa đặt chân xuống đất, cơn gió lạnh lùa qua khiến cả người nàng run bắn lên!

Sau đó, nàng nhanh chóng bước ra cửa, đảo mắt quan sát xung quanh viện, sắc mặt thay đổi liên tục!

Tạ Nghị hoảng hốt, vội vàng nhặt giày đuổi theo:

“Tỷ tỷ, không, là tổ cô của ta ơi!

Mau mang giày vào đi, tỷ vừa mới tỉnh, lỡ mà lại xảy ra chuyện gì, nương ta không đánh chết ta mới là lạ!”

Lục Gia cúi đầu nhìn hắn, đưa tay xoa nhẹ lên đầu thiếu niên.

Nhưng bàn tay còn chưa thu về, động tác đã thay đổi thành vô cùng quen thuộc—nắm lấy lỗ tai hắn!

“Đúng là đệ!

Đệ thực sự còn sống!”

Tạ Nghị đang giúp nàng đi giày, nghe vậy thì suýt nữa té nhào!

“Gia đây thức trắng ba ngày ba đêm trông chừng tỷ, tỷ vừa tỉnh đã nhéo tai ta thì thôi đi, còn không cho ta sống nữa hả?

Tỷ là đồ phụ bạc!”

Lục Gia bật cười khanh khách!

Nàng quay lại phòng trong tiếng oán trách liên hồi của hắn.

Nhìn thấy bát thuốc bên giường, nàng không hề do dự, cầm lên uống cạn một hơi!

Tạ Nghị chết lặng!

Hắn run rẩy đưa khăn cho nàng lau miệng, hai hàm răng va vào nhau lập cập:

“Tỷ… tỷ làm sao lại vui vẻ như vậy?

Tỷ rốt cuộc là cái quỷ gì?”

Lục Gia vỗ vỗ vai hắn, giọng dõng dạc:

“La Sát quỷ!

Bổn cô nương từ địa ngục trèo đao sơn, lăn qua chảo dầu mà trở về đây, chính là để gây đại họa!”

Nàng cười híp mắt:

“Nhưng đệ hầu hạ ta có công, nên không nằm trong danh sách.”

Tạ Nghị: “…”

Chợt nhớ ra điều gì, Lục Gia nghiêm mặt hỏi:

“Nương đâu?”

Thiếu niên run lên, hoàn hồn đáp:

“Sang nhà họ Trương rồi.”

Nhắc đến đây, hắn bỗng nhảy dựng lên:

“Nhà họ Trương muốn bán tỷ cho nhà họ Lý!

Còn dụ dỗ tên cầm thú Lý Nhị tới xem mặt tỷ, nhân cơ hội lật úp thuyền, hại tỷ rơi xuống nước!”

“Vài ngày nay, nương bận chăm sóc tỷ, không kịp qua đó lý luận.

Sáng nay thấy tỷ chưa tỉnh, người nhịn không nổi nữa, vừa hừng đông đã sang nhà họ Trương!

Lúc này chỉ sợ đánh nhau rồi cũng nên!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 3: Nói Rõ Lai Lịch Của Nàng!


Trương gia ở đây chính là chỉ cậu ruột của Lục Gia—Trương Kỳ và đại tẩu Hà thị, là con trai trưởng của ngoại tổ phụ nàng – Trương Hồng, với người kế mẫu.

Tạ gia vốn có tổ tiên ở phủ Tầm Châu, phát tài nhờ buôn bán rồi chuyển đến kinh thành.

Nhưng sau này đắc tội với người ta, việc làm ăn đổ bể, gia sản tiêu tán.

Sau khi đưa lão gia nhà họ Tạ lên núi an dưỡng, Trương thị và trượng phu Tạ Chương nhận lời mời của phụ thân Trương Hồng, chuyển đến Sa Loan thuộc phủ Tầm Châu, rồi cứ thế mà an cư lập nghiệp suốt mười năm qua.

Vì sao nói bọn họ muốn “bán” Lục Gia?

Bởi vì từ đầu đến cuối, chuyện Trương gia muốn định thân cho nàng, bọn họ chưa từng bàn bạc với mẫu thân nàng, Trương thị!

Mà cái tên Lý Nhị kia là thứ gì chứ?Gã cặn bã đó dựa vào mấy cửa hàng của nhà mình mà ăn chơi trác táng, ngày ngày chìm trong tửu sắc, đá gà chọi chó, không phải quấy rối nữ tử của gánh hát này thì cũng chặn đường nữ nhi tiệm thêu nọ.

Ba ngày trước, Lục Gia chèo thuyền nhỏ ra bến Sa Loan bán kim chỉ, thì bị người cậu tốt của nàng đưa Lý Nhị đến xem mặt.

Họ Lý kia lại giở thói vô lại, vì muốn nhìn nàng cho rõ mà hất lật cả thuyền!

Trời xuân rét lạnh, Lục Gia sặc mấy ngụm nước rồi hôn mê, suýt mất mạng, đến giờ vẫn chưa khỏi bệnh.

Lúc này Trương gia mới lộ rõ bộ mặt xấu xa của mình.

Đời trước, Trương thị cũng đến tận cửa chất vấn như vậy, nhưng vợ chồng Trương Kỳ nhất quyết không thừa nhận.

Sau đó, bọn họ còn giả vờ ra vẻ vì muốn tốt cho nàng, nói rằng thấy Trương thị nuôi con kham khổ nên làm cậu mợ không đành lòng, mới tìm cho nàng một mối hôn nhân không lo đói no!

Trương thị giận đến mức ngay tại chỗ túm lấy tóc Hà thị mà đánh.

Nhưng Trương gia đâu chỉ có một mình bà ta, còn có đám gia nhân giúp sức, khiến Trương thị cũng bị thương ở chân, phải dưỡng thương hơn nửa tháng mới lành.

Sở dĩ nói là “nghe nói”, bởi vì đời trước lúc này Lục Gia vẫn còn hôn mê.

Khi đó, nàng đã ngủ li bì suốt bốn ngày, mãi đến ngày mai lúc chạng vạng mới tỉnh lại.

Nhưng đời này nàng lại tỉnh dậy sớm hơn!

Đương nhiên không thể để mẫu thân bị bắt nạt nữa!

Nàng nhìn sắc trời dần sáng, lập tức gọi Tạ Nghị: “Đi thôi, chúng ta đón nương về!”

Vừa bước một bước, trước mắt nàng tối sầm, “bịch” một tiếng, ngồi phịch xuống ghế.

Tạ Nghị vội vàng đỡ nàng ngồi vững: “Tỷ đừng làm loạn nữa, mấy ngày nay chưa ăn gì, đi thì làm được cái gì?

Ta đi là được rồi!”

Hắn cũng đang muốn đi báo tin Lục Gia đã tỉnh lại cho Trương thị.

Dứt lời, hắn pha một chén trà đặt bên giường nàng, lục lọi trên bàn lấy ra mấy miếng bánh vụn nhét vào tay nàng, sau đó vội vàng rời đi.

Ra khỏi cửa chính, vòng qua nhà bên cạnh, hắn thấy cổng lớn của Trương gia chỉ khép hờ, liền không chút do dự mà đi thẳng vào.

Trương gia vốn là nhà tổ, do cụ cố của Trương Hồng xây dựng, có đến năm dãy nhà trước sau.

Đám hạ nhân phần lớn đều nịnh nọt chủ nhà, nhưng bọn họ chung quy cũng chỉ là dân nghèo đi ở, nên không phải ai cũng thấy thuận mắt những chuyện Trương gia làm.

Có một bà lão quét dọn lặng lẽ chỉ về chính viện, Tạ Nghị hiểu ý, lập tức lao thẳng tới.

Chưa đến nơi, hắn đã nghe tiếng chửi bới phẫn nộ của Hà thị:

“…

Trương gia nuôi mẹ con ngươi bao nhiêu năm, vậy mà ngươi còn dám đến đây quấy phá?

Đồ sao chổi khắc phu khắc tử!

Tạ gia bị ngươi hại cho suy tàn, giờ còn muốn hại cả Trương gia nữa sao?

Người đâu!

Đè mụ ta xuống, đánh cho ta!”

Tạ Nghị tức đến bốc hỏa, tiện tay vớ lấy then cửa bên cạnh, chẳng buồn lý lẽ mà xông vào:

“Dám động thủ?

Gia liều mạng với các ngươi!”

Trong sân, tóc Hà thị rối tung, mấy cây trâm vàng kẻ rơi xuống đất, kẻ còn mắc lủng lẳng bên tóc mai, trên má trái rõ ràng có một dấu bàn tay đỏ ửng, trông hết sức chật vật.

Lúc này, mụ ta vừa quát tháo vừa nắm chặt tay Trương thị, lại vừa chỉ huy bọn bà tử đánh vào chân bà.

Mu bàn tay Trương thị đã có hai vết máu, may mà Tạ Nghị ra tay nhanh, nắm chặt cổ tay phải của Hà thị, “chát” một tiếng, Trương thị không bị thương thêm, nhưng Hà thị lại đau đến gào toáng lên, ôm lấy cổ tay mà xoay vòng tại chỗ!

Tạ Nghị nhanh chóng đỡ Trương thị ra một bên.

Trương thị sốt ruột hỏi: “Sao con lại đến đây?

A Gia đâu?”

Tạ Nghị còn chưa kịp đáp, Hà thị đã túm lấy hắn mà mắng chửi:

“Thằng nhãi thối tha kia, ngươi dám đánh ta?

Ta là cữu mẫu ngươi đấy!

Ngươi muốn tạo phản chắc?”

Tạ Nghị cười lạnh:

“Lúc ngoại tổ phụ vừa mới hạ táng, chính miệng bà nói từ nay hai nhà không còn liên quan gì nữa!

Giờ thì nhớ mình là cữu mẫu ta rồi sao?

Nhưng khi ông vừa nhắm mắt, bà đã vội đóng chặt cửa với chúng ta rồi nhỉ?

“Còn nữa, ngấm ngầm cấu kết với thằng khốn nhà họ Lý hại tỷ tỷ ta, chuyện này cũng do các ngươi làm ra sao?

“Bà là cữu mẫu ta?

Bà là lang sói thì có!”

Hà thị mắng không lại hắn!

Mụ tức tối quay sang Trương thị, tiếp tục làm ầm lên:

“Nhà ai có con gái quá mười lăm mà còn chưa định thân?

Nó không có cha, ta là cữu mẫu, ta thay nó lo lắng chẳng phải lẽ đương nhiên sao?

“Nhà họ Lý kia là đại phú hộ, có đến bốn, năm cửa hàng dầu, nó gả qua đó thì chính là thiếu phu nhân, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, chẳng phải sung sướng hơn ở nhà mẹ đẻ sao?

“Đến lúc đó, hai mẹ con các ngươi còn có thể thỉnh thoảng đến ăn nhờ uống nhờ, chẳng phải cũng được hưởng phúc hay sao?

“Ta đây là có lòng tốt, vậy mà các ngươi lại không biết điều!”

Trương thị tức giận đến mức chửi thẳng:

“Thứ mặt dày vô sỉ!

Việc tốt thế này sao bà không để con gái mình đi?”

Hà thị thét lên:

“Con gái ta là tiểu thư đàng hoàng của Trương gia, con bé Lục Gia kia sao có thể so sánh với nó?”

Trương thị cười lạnh:

“Cây tre xấu thì không thể mọc măng tốt!

Bà là thứ mặt dày vô sỉ, dạy dỗ thế nào được con gái tử tế?

Đúng là nực cười đến rụng răng!”

Mặt Hà thị tái mét, gào lên một tiếng rồi lao tới:

“Nói thẳng ra đi, ta hỏi ngươi, con bé Lục Gia kia thật sự là con ruột của ngươi và Tạ Chương?”

Trương thị phun thẳng một ngụm nước bọt vào mặt mụ:

“Nói bậy nói bạ!

Nếu nó không phải con ta, chẳng lẽ là con ngươi?

Ta nói cho ngươi biết, nếu con gái ta có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt cả nhà các ngươi đền mạng!”

Hà thị nghiến răng:

“Trương Thu Nương, ngươi đừng có coi ta là kẻ ngu!

“Nha đầu đó chẳng giống ai trong hai người các ngươi cả!

Trước khi cha gọi hai người về Sa Loan, các ngươi chưa từng nhắc đến chuyện có một đứa con gái!

“Vậy mà sau khi về đây, bên cạnh các ngươi lại đột nhiên có thêm một đứa trẻ năm tuổi!

“Năm đó các ngươi sống ở kinh thành, cách chúng ta cả ngàn dặm, đúng là chỉ liên lạc qua thư từ.

Nhưng đứa con đầu lòng quan trọng như thế, các ngươi lại chưa từng báo tin, dựa vào đâu mà nói nó là con ruột các ngươi?”

Tạ Nghị nghe đến đây, tròn mắt nhìn mẫu thân.

Trương thị giật giật khóe môi:

“Ngươi đừng hòng đánh trống lảng với ta!

Đừng tưởng có thể dùng mấy lời vô căn cứ này để lừa ta!

“Ngươi và Lý Nhị cấu kết hại con gái ta hôn mê bất tỉnh, hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích, ta sẽ lên huyện nha đánh trống kêu oan!”

Dứt lời, bà liền quay người bỏ đi.

Hà thị ba bước thành hai, lao tới túm lấy bà, rồi bất ngờ rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, mở ra trước mặt mọi người:

“Ai mới là kẻ đánh trống lảng?

Ngươi mở to mắt mà xem cho rõ!

“Đây là ta mới dọn dẹp di vật của lão gia thì tìm thấy!

“Trên giấy ghi rõ ràng, số bạc ba trăm lượng dùng để làm thủ tục nhập tịch cho Lục Gia tại huyện nha Sa Loan.

“Ta hỏi ngươi, nhập tịch mà tốn đến ba trăm lượng bạc, nguyên nhân là gì?

Nếu nó thật sự là con ruột các ngươi, tại sao phải đợi đến khi về Sa Loan mới làm tịch?

“Nếu nó thật sự là con hai người, vì sao không nhập tịch cho nó ngay từ lúc còn ở kinh thành?

Không có tịch, các ngươi làm sao mang nó ra khỏi kinh thành?”

“Đây là bút tích của lão gia, còn có dấu tay của ông ấy!

Ba trăm lượng bạc này cũng là Trương gia chi trả!

Ngươi chối cãi nổi sao?”

Trương thị nhìn chằm chằm vào nét chữ trên giấy, không biết vì tức giận hay vì lý do gì khác, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Hồi trẻ, Trương Hồng từng nuôi dạy bà như tiểu thư khuê các, mời tộc trưởng đặt tên chữ là Thu Nương, lại mời tiên sinh về dạy đọc sách viết chữ.

Cho nên, nét chữ trên giấy, bà không chỉ nhận ra mà còn biết chắc chắn đây chính là bút tích của cha mình khi lập chứng từ tại huyện nha!



“A nương, đây là chuyện gì vậy?” Tạ Nghị ngơ ngác hỏi.

Hà thị nhìn hắn cười khẩy:

“Tiểu tử!

Cha mẹ ngươi coi con nhặt về như bảo bối, còn con trai ruột lại xem như cỏ rác, vậy mà ngươi còn u mê, coi con bé không rõ lai lịch đó như Phật mà hầu hạ!”

Tạ Nghị trừng mắt:

“Ta không nói chuyện với bà!”

Trương Thu Nương lao lên bịt miệng mụ ta:

“Nói hươu nói vượn!

Lục Gia nhà ta không phải con nhặt về!”

Hà thị đẩy mạnh bà ra:

“Vậy thì nói rõ lai lịch nó ra đi!

“Ngay cả thiếu gia nhà giàu như Lý Nhị mà cũng không vừa mắt, ta thật muốn xem xem, nó có xuất thân thế nào mà cao quý đến vậy?!”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 4: Muốn Xem Kịch Hay!


Trương Thu Nương lảo đảo mấy bước, may có Tạ Nghị đỡ lấy mới đứng vững.

Hai mắt bà rực lửa, một tràng mắng chửi đã trào lên cuống họng, nhưng đến lúc mở miệng thì lại nghẹn lại sau kẽ răng.

“Xuất thân của con bé ra sao, chẳng liên quan gì đến ngươi!

Nó có phải do ta sinh hay không, các người cũng đừng hòng nhúng tay vào!”

Nói xong, bà hất tay áo, xoay người đi thẳng.

“Thế nào mà không liên quan?

Nó ăn của Trương gia chúng ta mà lớn lên đấy!”

Hà thị đuổi theo, chặn trước mặt bà:

“Một đứa con gái không rõ lai lịch, ăn của nhà ta, mặc của nhà ta, nhà ta bị các ngươi lừa gạt bao nhiêu năm nay, chịu thiệt đủ rồi!

“Từ khi nó năm tuổi, Trương gia đã nuôi nó đến mười hai, mười ba tuổi!

Chúng ta coi nó như tiểu thư khuê các, ăn mặc gấm vóc lụa là, mỗi tháng có tiền tiêu vặt, hệt như con gái ruột trong nhà!

“Không nói nhiều, mỗi năm tiêu tốn mấy trăm lượng bạc, tám năm cộng lại cũng phải vài ngàn lượng!

“Một kẻ ngoại lai như nó dựa vào đâu mà tiêu tiền nhà chúng ta?

Trương gia nuôi gia đình Tạ gia các người còn chưa đủ, giờ lại phải nuôi cả thứ không rõ lai lịch?”

Trương Thu Nương quay đầu, phì một tiếng:

“Dù có nuôi ai đi chăng nữa thì cũng là cha ta mời ta về, tiền do ông ấy quản, liên quan gì đến các người?”

“Thế còn ba trăm lượng này?” Hà thị đập mạnh vào tờ giấy trong tay, giọng lanh lảnh, “Đây là tiền làm thủ tục nhập tịch cho Lục Gia, chứ không phải tiền tiêu vặt đâu!

“Ngươi đừng có lấp l**m!

Nếu không trả, ta cũng sẽ lên huyện nha kiện một trận!

Trên huyện tất nhiên còn lưu trữ văn thư năm đó, đến lúc đó xem ai là người nói dối!

“Chỉ cần nó không phải cháu gái của Trương gia, thì số tiền này là nhà ta bỏ ra giúp nó, phải trả lại cho chúng ta!”

Trương Thu Nương tức đến run người:

“Nằm mơ đi!

Dù có thế nào, con bé cũng là con gái của Trương Thu Nương ta!

Nếu các ngươi dám động vào nó, ta liều mạng với các ngươi!”

“Bà nói là được chắc?” Hà thị cười lạnh, từng bước ép sát,

“Ba ngày nữa mà không trả đủ ba trăm lượng, thì để căn nhà này thế chấp!

“Còn không, thì ngoan ngoãn gả nó cho nhà họ Lý đi!”

Mụ nói trôi chảy không chút do dự, không biết đã tính toán bao nhiêu lần trong đầu.

Trương Thu Nương còn định xông lên cãi lý, nhưng Tạ Nghị thấy đám bà tử bên cạnh Hà thị lăm le xông vào, vội nửa kéo nửa đẩy bà rời khỏi Trương gia.

Ra đến cửa rồi, bà vẫn tức đến mức vừa đi vừa ngoái lại mắng chửi không ngừng.

Chỉ đến khi đã bước vào cửa nhà mình, Tạ Nghị mới thả tay, vừa thở vừa lau mồ hôi, hỏi:

“Nương!

Bà ta nói thật sao?

Tỷ… thật sự—”

“Bớt nói bậy đi!” Trương Thu Nương trừng mắt,

“Lời chó sủa mà ngươi cũng tin?

Nếu dám nói bậy trước mặt tỷ tỷ ngươi, ta đánh chết ngươi!”

Lục Gia uống nước, ăn hết bánh, lại nằm nghỉ một lát, sức lực dần dần hồi phục.

Nàng không ngờ sau khi liều mạng kéo Tưởng thị cùng chết, linh hồn nàng lại quay về cơ thể của chính mình năm mười lăm tuổi!

Hai tháng trước khi quyết định bỏ trốn, nàng nhận được tin dữ rằng Trương Thu Nương và Tạ Nghị đã chết trong cảnh khốn cùng ở Tầm Châu.

Rõ ràng trước đó nàng đã gửi thư, nói rằng chậm nhất trước tiết Thanh Minh nàng nhất định sẽ thoát khỏi nhà họ Nghiêm, trở về đoàn tụ cùng bọn họ.

Vậy mà cuối cùng vẫn không kịp.

Năm nàng năm tuổi, nàng bị bỏ rơi.

Nếu không có đôi vợ chồng này, nàng đã chết từ lâu trong rừng hoang.

Cũng chính trong mười năm sống tại Tạ gia, nàng mới có được quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời, dù nghèo khổ nhưng tràn đầy ấm áp.

Là đứa con gái được Tạ gia cưu mang, sau khi biết tin dữ, nàng sao có thể tiếp tục sống an phận trong kinh thành?

Vốn dĩ, với tư cách là tôn tức chính thê (cháu dâu chính thất) của họ Nghiêm, nàng không thể vắng mặt trong tang lễ.

Nhưng đây cũng chính là cơ hội tốt nhất để nàng bỏ trốn!

Vì vậy, nàng cố ý chọc giận tên cầm thú Nghiêm Cừ, khiến hắn tức giận ra lệnh giam lỏng nàng trong hậu viện.

Dù bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, nhưng chỉ cần đạt được mục đích, nàng không quan tâm!

Bỏ trốn khỏi nhà họ Nghiêm, không chỉ vì cái chết của mẹ và em trai.

Tất cả những tủi nhục, bất công mà nàng phải chịu trong kiếp trước, nhà họ Nghiêm là lũ đồ tể, nhưng Tưởng thị mới là kẻ chủ mưu!

Từ ngày bị gả vào nhà họ Nghiêm, nàng đã luôn tìm cách rời đi.

Nàng cần tích lũy đủ sức mạnh, sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi quay lại kinh thành, tính toán từng món nợ với Tưởng thị!

Nỗi đau khi bị kiếm đâm xuyên ngực vẫn còn như mới, thế nhưng từ cảnh ngõ cụt tuyệt vọng trở về thời điểm này, chỉ như một lần nhắm mắt mở mắt mà thôi.

Sớm biết như vậy, trước khi chết, nàng đã không cần phải tiếc nuối cái bọc hành lý đó nữa.

— Phải rồi, tên thích khách đeo mặt nạ kia, không biết có trốn thoát thành công không?

Nàng đã sống trong kinh thành sáu năm, nhưng hiếm khi ra khỏi cửa.

Mặt nạ của người nọ được chế tác từ bạc ròng sáng lóa, mái tóc hơi rối nhưng đen như mực.

Trên người hắn vận áo khoác lông chồn thượng hạng, bên trong là trường bào gấm đen thêu mây.

Giày trên chân gần như mới tinh, thêu chỉ bạc tinh xảo, còn đôi bàn tay thì thon dài, hồng hào, trên ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn ngọc.

Lục Gia không khỏi cảm thán: “Thời buổi này, ngay cả thích khách cũng phải ăn mặc xa hoa thế sao?”

Khoác áo hồ cừu đáng giá mấy trăm lượng bạc đi giết người, chẳng lẽ để tiện chém đầu nhanh hơn?

“A nương!”

Ngoài sân, giọng hô to của Tạ Nghị cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.

Nàng nhìn ra cửa sổ, thấy hắn đang hối hả chạy về phía hậu viện.

Lục Gia vội bước ra cửa: “A nương về rồi sao?”

Tạ Nghị nhìn nàng một cái, lại quay sang nhìn nội viện, dậm chân mấy cái rồi chạy đến:

“Còn không phải sao?

Ta đoán đúng mà, a nương và Hà thị lại đánh nhau rồi!

“May mà tỷ bảo ta đi kịp thời, chậm chút nữa là gậy đã quật vào chân a nương rồi!”

Lục Gia nghe nói Trương Thu Nương không bị thương, lúc này mới yên tâm.

Kiếp trước, vì bị Trương gia đánh gãy chân, Trương Thu Nương mới lâm vào cảnh khốn khó, làm cho cuộc sống của ba mẹ con càng thêm gian nan.

Nàng lau tay, định vào hậu viện xem mẫu thân.

Tạ Nghị vội kéo tay nàng:

“Tỷ đừng đi!

A nương tức lắm!

Hà thị không biết lục đâu ra một tờ giấy, nói… nói là chúng ta thiếu họ ba trăm lượng bạc, bắt chúng ta phải trả!

“Nếu không có tiền thì phải thế chấp nhà cửa, mà không thế chấp thì… tỷ phải gả cho Lý Nhị!

“Không phải bọn họ chỉ nói chơi đâu, a nương tức đến nỗi mất luôn khí thế rồi.”

Hắn sợ bị ăn đòn, nên không dám kể hết mọi chuyện.

Lục Gia híp mắt: “Giấy nợ?”

Tạ Nghị mím môi, nặng nề gật đầu.

Ánh mắt Lục Gia tối sầm: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Tạ Nghị không nhịn nổi nữa, dậm chân kể lại hết những gì đã nghe.

Sau khi nghe xong, Lục Gia cười lạnh:

Trương gia muốn làm gì nàng, nàng đã hiểu rõ rồi.

Hóa ra bọn họ đã đoán được nàng không phải con ruột của Tạ gia?

Vậy nên, có được nhược điểm này trong tay, bọn họ bắt đầu trắng trợn tống tiền, thậm chí còn muốn bán nàng cho Lý Nhị để gây sức ép?

Nực cười!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại… Nếu chỉ vì phát hiện ra bí mật thân thế mà ép nàng trả bạc hoặc gả đi, thì đúng là chuyện bé xé ra to rồi.

Mặc dù Trương gia không phải đại phú hào gì, nhưng kinh doanh cũng không tệ, chắc chắn có nhiều việc cần bận tâm.

Vậy tại sao bọn họ lại dành thời gian bày ra chuyện này?

Chẳng lẽ chỉ vì muốn gây khó dễ cho nàng?

Nàng đứng suy nghĩ một lát, rồi quay sang Tạ Nghị:

“Ta nhớ Lưu thẩm, mẹ của Lý Thường, đang làm việc trong Trương gia đúng không?

Ngươi nhờ bà ấy kiếm cho một bộ quần áo của gia nhân Trương gia.”

Tạ Nghị đứng thẳng người: “Tỷ định làm gì?”

“Xem kịch.” Nàng nhếch môi nhìn hắn, “Lấy được quần áo, ngươi lập tức đi báo tin cho Lý Nhị, nói ta đã tỉnh.”

Sau đó, nàng thì thầm dặn dò mấy câu.

Sau khi nghe xong, Tạ Nghị trố mắt nhìn nàng, ánh mắt như thể vừa thấy một con quỷ La Sát.

Mãi đến khi nàng trừng mắt quát một tiếng, hắn mới xoay người chạy đi.

Lục Gia phủi tay áo, nhìn về hướng đông, nơi Trương gia tọa lạc, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Rồi nàng bình tĩnh trở lại phòng bếp.

Nàng lấy một chiếc khay tre, múc một bát khoai môn vừa hấp chín, rắc thêm một lớp đường mỏng bên trên.

Sau đó, nàng chuẩn bị thêm một đĩa nhỏ dưa cải cay ướp dầu, rồi bưng cả khay về hậu viện.

Kịch hay, chuẩn bị mở màn rồi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back