Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ

Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 200: Nhân phẩm của Dương thúc, nàng không tin sao?


Nghiêm phu nhân tiễn Tưởng thị đến cổng trong, nhìn theo kiệu của bà ta rời khỏi phủ mới quay trở về.

Khi bà ta về đến phòng, Nghiêm Thuật đã ngồi đó đợi sẵn.

“Thế nào rồi?” Hắn hỏi.

Nghiêm phu nhân ngồi xuống đối diện hắn: “Nàng ta có tính toán riêng.”

Nói rồi, bà ta thuật lại toàn bộ kế hoạch của Tưởng thị.

Nghiêm Thuật lắng nghe, sắc mặt không rõ cảm xúc.

“Lục Anh là con gái ruột của Minh Nghi, đương nhiên được xem là người nhà, so với Lục Gia thì thích hợp làm nội ứng hơn.

Việc tứ hôn cũng có thể tiến hành, nhưng chuyện này không thể qua mặt được Lan Sơ.”

“Chúng ta có thể lừa được Thẩm gia, nhưng Lan Sơ thì sao?

Ông ta không phải người dễ qua mặt.”

“Chuyện này từ đầu đến cuối còn chưa thương lượng với ông ta, nếu đột nhiên có thánh chỉ ban hôn, e rằng sẽ để lại hậu hoạn.”

Bây giờ, dù địa vị của Lục Giai chưa bằng Nghiêm Tụng, nhưng ông ta còn trẻ, tiền đồ rộng mở, khả năng vào nội các cũng không xa.

Nghiêm gia dù hiện tại vững như bàn thạch, nhưng cũng phải tính đến tình thế sau khi rút lui.

Dù không cần nịnh bợ Lục Giai, thì cũng chẳng cần phải công khai đối đầu với ông ta.

Lục Gia chẳng qua là một cô nương mất mẹ từ lâu, lại lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sao có thể so sánh với Lục Anh—người lớn lên bên cạnh Lục Giai?

Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng ta vẫn là con gái ruột của ông ta, không đến lượt kẻ khác tự ý sắp đặt hôn nhân của nàng ngay trước mắt ông ta.

“Vậy thì cứ nói thẳng với ông ta.” Nghiêm phu nhân nói, “Ông ta xem như là nửa chàng rể của Nghiêm gia.

Nếu Thẩm gia thực sự đe dọa đến Nghiêm gia, thì Lục gia cũng không thể tránh khỏi liên lụy.”

“Nói cách khác, việc Lục Anh gả vào Thẩm gia không chỉ đơn thuần là chuyện phu thê, mà còn là vì tiền đồ của cả hai nhà Lục, Nghiêm.”

“Nếu ông ta thật lòng muốn thân cận Nghiêm gia, thì không có lý do gì để phản đối.”

“Ngược lại, nếu ông ta có dị nghị, vậy thì lòng trung thành của ông ta với chúng ta đến đâu đây?”

Câu nói cuối cùng của bà ta mang theo hàm ý sâu xa.

Nghiêm Thuật ngồi im hồi lâu, rồi cũng gật đầu.

Dương Bá Nông lấy cớ đến Trình phủ để kể về tình hình của Lục Gia sau khi hồi phủ, tiện thể thăm dò về Trình Nghị.

Sau khi trở về, ông ta đặt bát tự của Trình Nghị và mấy bài văn của hắn lên trước mặt Lục Giai.

Lục Giai im lặng đọc một hồi lâu, cuối cùng thở dài.

“Thôi đi.”

“Tại sao?”

“Đến nước này còn bàn chuyện hôn sự, thì trước kia ta cắt đứt quan hệ với cha hắn làm gì?”

Dương Bá Nông câm nín.

Một lát sau, ông ta mới nói:

“Vậy thì không còn cách nào khác.

Ngoài Trình gia ra, không còn ai thích hợp hơn.”

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, giọng của Lục Vinh truyền vào từ bên ngoài:

“Thưa lão gia, Nghiêm đại nhân đến chơi.”

Hai người trong phòng nhìn nhau, Dương Bá Nông nói:

“Người cần đến cuối cùng cũng đến rồi.”

Ánh mắt Lục Giai trầm xuống.

Một lát sau, ông ta đứng dậy, vén rèm bước ra ngoài.

Nghiêm Thuật đi một mình, vừa vào cửa đã cười ha hả, giơ cao một vò rượu và mấy gói giấy trong tay:

“Biết huynh ở nhà, ta mang đến vò ‘Thanh Nguyệt Bạch’ của Túy Tiên Lâu, cùng với món ngỗng ướp muối trứ danh của họ, đặc biệt đến đây để ăn chực!”

Lục Giai cười cười, mời hắn vào noãn các:

“Vừa mới từ nha môn trở về, đang định uống hai chén cho ấm người, huynh lại đến đúng lúc!”

Dương Bá Nông xoay người đi sai bảo người chuẩn bị rượu thịt, trong khi hai người trong phòng đã ngồi xuống, có gia nhân bày sẵn chén đũa lên bàn.

Lục Gia vui vẻ xách cần câu từ trong vườn trở về, giữa đường gặp Dương Bá Nông đang vội vã bước qua.

Nàng vòng qua viện, nhảy ra từ sau cây mai, chặn ông ta lại:

“Dương thúc!”

Dương Bá Nông giật nảy mình, vỗ ngực:

“Tổ tông của ta ơi!

Làm gì mà chẳng phát ra chút tiếng động nào thế?”

Lục Gia cười hì hì: “Cá ta nhờ người mang qua cho thúc hôm trước, ăn ngon không?”

“Ngon!”

Dương Bá Nông mang theo vẻ cưng chiều lẫn bất đắc dĩ:

“Đại tiểu thư đích thân câu cá, có khác gì cá trong ao Dao Trì?

Dĩ nhiên là ngon rồi.”

Lục Gia cười tít mắt, sau đó tò mò nhìn về phía sau ông ta:

“Ai đến vậy?

Sao phụ thân còn dẫn khách vào nội viện?”

Dương Bá Nông nghe vậy, liếc nhìn nàng một cái:

“Nghiêm đại nhân.”

Sắc mặt Lục Gia lập tức trầm xuống:

“Hắn đến làm gì?”

“Không biết.”

Dương Bá Nông nói xong, đột nhiên liếc nàng một cái:

“Hay là… tiểu thư đi nghe thử xem?”

Lục Gia lập tức động lòng!

Dù sao Thẩm Khinh Chu vẫn đang chờ nàng thực hiện nhiệm vụ—nàng còn phải tìm cách lôi kéo lão cha gian thần của mình nữa!

Bây giờ lại có cơ hội tốt như vậy, tiểu gian thần nhà Nghiêm gia mò đến Lục phủ gặp đại gian thần, bất kể là chuyện công hay tư, nàng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội quan sát trực tiếp này!

Nàng chớp chớp mắt: “Ta có thể đi thật sao?

Dương thúc đừng hại ta đấy, nếu phụ thân biết được, không chừng sẽ trừng phạt ta nặng nề!”

Dương Bá Nông vỗ ngực đầy nghĩa khí: “Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, ta biết, tiểu thư biết.

Chẳng lẽ người không tin nhân phẩm của Dương thúc sao?”

Sau đó, ông ta lén chỉ về một gian phòng bên cạnh noãn các:

“Từ căn phòng đó đi vào, dưới bức tường phía tây có một cánh cửa, cánh cửa đó thông đến phòng khách nơi đại nhân đang tiếp khách.

Giờ phút này bên đó không có một ai.”

Lục Gia vui sướng ra mặt, lập tức nhét cần câu vào tay ông ta:

“Đây là Dương thúc chỉ đường cho ta, sau này nếu phụ thân biết, thúc nhất định phải che chở cho ta đó!”

Dứt lời, nàng cũng không cho ông ta cơ hội phản bác, nhấc váy chạy thẳng vào căn phòng kia.

Dương Bá Nông ôm cần câu, nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ nhướng mày cười một cái, sau đó ung dung đi về hướng ngoại viện.

Người khác có thể xem nhẹ nha đầu này, nhưng ông ta và Lục Giai thì không.

Nghiêm gia rõ ràng đã có tính toán với Lục Gia, nhà họ Lục dù không thể hoàn toàn từ chối, nhưng chẳng lẽ nha đầu này lại không có cách nào đối phó?

Cứ chờ xem, Thượng thư phủ sắp có trò hay để xem rồi!

Ông ta tuyệt đối không tin mình nhìn lầm người.

Lục Gia lẻn vào phòng nhỏ, đi thẳng đến bức tường phía tây.

Toàn bộ tấm bình phong đều đang đóng chặt, nhưng lớp giấy dán trên đó lại mỏng và trong suốt, khiến nàng có thể thấy được bảy tám phần cảnh tượng bên trong.

Có điều, Lục Giai và Nghiêm Thuật đều đang ngồi chếch về phía bên kia, rất khó phát hiện ra nàng.

Lúc này, rượu và thức ăn đã được dọn lên, trông có vẻ hai người cũng đã hàn huyên qua vài vòng, giờ mới bắt đầu bàn đến chuyện triều đình gần đây.

“Hôm qua, Liễu Chính của Hộ Bộ đến bẩm báo với phụ thân, có nhắc đến đại công tử nhà họ Thẩm hiện đang nhậm chức trong Hộ Bộ.”

Nghiêm Thuật mở lời.

Hắn lại nhắc đến Thẩm Khinh Chu!

Lục Gia lập tức tập trung tinh thần hơn nữa.

Lục Giai nhìn hắn: “Sao?”

“Hắn nói vị đại công tử này tuy ít lời, ngày thường cũng không hay quản chuyện trong nha môn, trông có vẻ không hứng thú với quan trường, nhưng lại vô cùng anh tuấn tài hoa, hơn nữa dường như không yếu ớt như lời đồn.”

Nói vớ nói vẩn!

Nhẹ nhàng tài giỏi là lẽ tất nhiên rồi!

Lục Gia bực bội cắn môi, trừng mắt lườm thẳng vào lưng Nghiêm Thuật, tiếp tục lắng nghe.

Lục Giai nhấp một ngụm rượu, hờ hững nói:

“Tiểu tử nhà họ Thẩm, chúng ta cũng không phải chưa từng gặp, cần gì phải để Liễu Chính khen ngợi?”

“Nhưng dù có đẹp trai thế nào, tài hoa ra sao, chung quy vẫn là kẻ bệnh tật quanh năm, cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

Nghe đến đây, Lục Gia không nhịn được nữa, lại trừng mắt lườm cha mình thêm một cái!
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 201: Hóa ra bà ta muốn mượn dao giết người!


Lục Gia sớm biết hai người này tụ họp lại thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Hóa ra hôm nay bày rượu ngon, thức ăn ngon chỉ để ngồi đây bới móc sau lưng Thẩm Khinh Chu sao?

Thẩm Khinh Chu mà là “bệnh tật ốm yếu” sao?!

Hắn đã khỏe lên rất nhiều rồi!

Hơn nữa, người khác không biết nhưng nàng biết rất rõ hắn có võ công cao cường đến mức nào!

Hắn có thể bế nàng lên đấu với cả trăm người, thậm chí còn đưa nàng thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng!

Thật là nông cạn!

“Hắn dù yếu đuối, nhưng Thẩm Thái úy lại đặt kỳ vọng rất lớn vào vị trưởng tử này.

Hắn có yếu đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn được kế thừa tước vị thế tử của phủ Anh Quốc công.”

Nghiêm Thuật rót rượu cho cả hai, tiếp tục nói:

“Huynh có thể không tin Liễu Chính, có thể không tin ta, nhưng không thể không tin Thẩm Thái úy.”

“Nếu vị công tử này thực sự không có chút bản lĩnh nào, thì tại sao Thẩm Thái úy lại để hắn kế thừa tước vị, trong khi ông ta còn có một người con trai thứ khỏe mạnh cường tráng đã đi theo bên mình từ nhỏ?”

Lục Giai gật đầu:

“Nói có lý.

Nếu hắn thực sự có tiềm năng, vậy thì phải đề phòng từ sớm.”

“Nên tìm cách loại bỏ hắn.

Đề nghị hắn xuất gia, đến trước mặt Phật tổ tu hành mấy năm.

Hoặc đơn giản hơn, đưa hắn vào cung bầu bạn với Hoàng thượng, theo Ngài tu đạo.”

“Làm như vậy, Thẩm gia có thể thể hiện lòng trung thành, lại có thể cầu thần linh phù hộ.

Quan trọng nhất là, hắn sẽ bị cách ly khỏi triều chính.”

“Dù có tài giỏi đến đâu, nhưng không có thực quyền trong tay, thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.”

Mấu chốt là, một khi bị đưa vào cung hoặc chùa, hắn còn lấy vợ thế nào được nữa?!

Nghiêm Thuật nâng chén, nhìn Lục Giai một lúc lâu.

Bên này, Lục Gia nghe đến ngây người!



“Lan Sơ.”

Ngay lúc Lục Gia còn đang tràn đầy nghi hoặc, Nghiêm Thuật—người vẫn giữ chén rượu chưa uống—bỗng lên tiếng:

“Ta nói thẳng nhé, ta định nhờ người làm mối, sắp xếp hôn sự giữa Thẩm công tử và Lục Gia.”

“Tại sao phải làm vậy, chắc huynh cũng rõ.

Bây giờ tình hình đã đến mức này, chúng ta liên tiếp để lộ sơ hở, nhưng mối nguy hại lớn nhất—Thẩm gia—vẫn chưa để lộ bất cứ nhược điểm nào.”

“Chúng ta chưa biết liệu những sơ hở này có liên quan đến Thẩm gia hay không.

Nhưng nếu có, thì chờ đợi chúng ta sẽ là cảnh vạn kiếp bất phục.”

“Chúng ta cần phải có một cách để thăm dò nội tình của Thẩm gia, mà phương thức chính đáng nhất, danh chính ngôn thuận nhất, chỉ có thể là thông gia.”

Nghe đến đây, Lục Gia đã thẳng người ngồi dậy, mở to mắt nhìn sang bên đó.

Lục Giai gắp một miếng thức ăn, nhai xong mới thản nhiên nói:

“Lục Gia không được.

Huynh cũng biết, nó không thể gánh vác nhiệm vụ này.

Nếu nhất định phải đi, thì tuyệt đối không thể là nó.”

Nghiêm Thuật nhìn chằm chằm vào ông ta:

“Vậy huynh đồng ý để Lục Anh đi sao?”

Lục Giai ngẩng đầu, đối diện với hắn trong chốc lát, sau đó đặt đũa xuống:

“Lục Anh đã là nửa con dâu của Nghiêm gia rồi.

Ngay cả chuyện đó huynh cũng không màng sao?”

Nghiêm Thuật nghiêm túc nói:

“Minh Nghi nói rất đúng, phải lấy đại cục làm trọng.

Chúng ta đều không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân.”

Vừa nghe đến cái tên “Tưởng thị”, ánh mắt Lục Giai chợt lóe lên tia sắc bén.

Còn Lục Gia, từ đầu đến chân đều lạnh buốt.

Tốt lắm!

Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ!

Nghiêm Thuật tên gian tặc này hôm nay đến đây chính là để thuyết phục Lục Giai, biến nàng thành quân cờ, gả vào Thẩm gia làm gián điệp!

Nàng thật sự không biết nên nói bọn chúng mơ tưởng hão huyền, hay là nên mắng một câu “đáng tội chết” mới phải!

Thì ra, dù Thẩm gia vẫn luôn ẩn nhẫn, không kết bè kết phái, giữ mình trong sạch, nhưng vẫn không thoát khỏi sự dè chừng của Nghiêm gia.

Cho dù Thẩm gia cẩn thận đến mức không công khai qua lại với nhóm thanh liêm trong triều, Nghiêm gia vẫn muốn nhổ tận gốc nhà họ Thẩm!

Lão già Nghiêm kia nếu đã có dã tâm như vậy, sao không dứt khoát hất Hoàng thượng xuống mà tự mình làm Hoàng đế luôn đi?!

Không trách được Thẩm Khinh Chu lại cố chấp muốn nàng lôi kéo Lục Giai—nếu không làm vậy thì không ổn rồi!

Thì ra cha nàng đã bị lão già đó dẫn dắt đến mức này rồi!

Lục Gia híp mắt, lại liếc nhìn hai kẻ đang bàn luận bên kia, rồi xoay người lặng lẽ rời khỏi phòng nhỏ.



Dương Bá Nông đứng bên ngoài đi tới đi lui hai vòng, rồi thấy nàng từ xa đi ra.

Ông ta bước lên đón: “Nghe thấy hết rồi chứ?”

Lục Gia nhìn ông ta thật sâu, chậm rãi nói:

“Dương thúc cố ý đúng không?”

Dương Bá Nông chắp tay lại, ho nhẹ một tiếng:

“Đại tiểu thư thông minh sáng suốt, lại có chủ kiến, ta cảm thấy chuyện này không nên giấu người.”

Lục Gia hừ một tiếng, liếc mắt nhìn ông ta:

“Tạ ơn!”

Nàng không giận Dương Bá Nông.

Nếu không nhờ ông ta, kế hoạch nham hiểm của Nghiêm gia sẽ chẳng bao giờ lọt vào tai nàng.

Kiếp trước, trước khi bị Tưởng thị hãm hại, bọn họ cũng chưa từng để lộ bất kỳ dấu hiệu nào.

Phải, là Tưởng thị.

Vừa rồi, Nghiêm Thuật đã nhắc đến bà ta một cách rõ ràng.

Kế hoạch độc ác này, quả nhiên lại có dính dáng đến bà ta!

Vậy thì chuyện này không chỉ đơn giản là muốn nàng làm nội gián trong Thẩm gia, cũng không chỉ là muốn nàng bán mạng vì Nghiêm gia.

Mà bọn chúng đang muốn đẩy nàng vào chỗ chết!

Nghiêm Thuật đã nói rất rõ—nếu Lục Giai không đồng ý để nàng đi, thì Lục Anh sẽ đi.

Khoan nói đến việc bọn họ định thực hiện kế hoạch này như thế nào, giả sử thành công, vậy thì nếu người đi là nàng, nàng phải đối mặt với Thẩm Khinh Chu—người thật lòng đối tốt với mình—ra sao?

Dù nàng có thể nói hết mọi chuyện với hắn, nhưng Thẩm Thái úy có thể hiểu được không?

Có thể tin nàng không?

Ông ta là một đại tướng quân từng đích thân cầm quân bình định Tây Bắc, nếu đến lúc đó, ông ta không giết nàng ngay lập tức bằng một nhát kiếm, thì cũng sẽ giam lỏng nàng trong phủ suốt đời, đến chết không được tự do!

Mà nếu người đi là Lục Anh?

Lục Anh đã được đính hôn với Nghiêm gia, vậy lấy lý do gì để thuyết phục Thẩm gia chấp nhận một cô con dâu như thế?

Muốn kế hoạch này thành công, nhất định phải có một kẻ bị hy sinh.

Mà người bị hy sinh, mười phần chắc chín vẫn là nàng!

Bởi vì trong mắt bọn họ, chỉ có nàng là “không đáng giá”!

Tưởng thị!

Sau khi thất bại trong việc giết nàng ở Quách Lộ, giờ lại muốn mượn dao giết người sao?!

Nàng ngồi yên lặng dưới cửa sổ một lúc, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng trong, mở tủ lấy ra cái bọc mà Thẩm Khinh Chu đã mang về hôm đó.

Bên trong bọc có hai bức tranh chữ, bút lực mạnh mẽ, dù chỉ là tùy hứng vẽ vài nét, nhưng vẫn lộ rõ tài năng không tầm thường.

Đây chính là thứ mà Hà Khê và bọn họ đã vất vả tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể mang về hai bức này.

Bọn họ từng thấy qua không ít tác phẩm nổi tiếng, đương nhiên có thể nhận ra giá trị của những bức này.

Vì vậy, đêm đó sau khi chia tay Thẩm Khinh Chu, nàng vừa mở bọc ra là lập tức nhận ra—đây chính là bút tích của Nghiêm Tụng!

Chính là lão ta!

Nàng tuyệt đối không nhận nhầm!

Tuy nhiên, nàng vẫn sợ mình nhìn nhầm.

Vì Thẩm Khinh Chu từng nói, trước nay Nghiêm Tụng luôn tự xưng là người chung thủy với chính thê, chưa từng có tai tiếng nào liên quan đến chuyện nam nữ.

Vậy thì làm sao có thể dây dưa với vợ của học trò mình?

Vì thế, sau đó nàng đã cố tình đến thư phòng của Lục Giai, mượn về vài bức thư pháp mà Nghiêm Tụng từng tặng, lấy cớ là muốn học hỏi nghiên cứu, rồi cẩn thận so sánh từng nét chữ.

Người khác có thể khó lòng xin được một bức thư pháp do đích thân Nghiêm các lão viết, nhưng với Lục gia thì lại dễ như trở bàn tay!

Sau khi đối chiếu từng nét một, sự thật đã bày ra trước mắt.

Những bức tranh chữ trong phòng của Ngụy thị, đúng là của Nghiêm Tụng!

Kẻ thông dâm với Ngụy thị, chính là lão gian thần Nghiêm Tụng!

Chỉ có Nghiêm Tụng mới có thể tặng cho Ngụy thị nhiều thứ quý giá đến vậy.

Chỉ có lão ta, một kẻ tự xưng là thanh cao phong nhã, mới có thể tặng cho nhân tình của mình đầy cả phòng tranh chữ và đồ cổ!

Ban đầu, Lục Gia chỉ coi chuyện này là một trò cười.

Dù gì hai kẻ đó cũng đã lớn tuổi, nàng chỉ thấy bọn họ không biết xấu hổ, chứ chưa thực sự nghĩ đến việc ra tay.

Nhưng bây giờ, Tưởng thị lại giở trò mới—vậy nàng còn có thể để bà ta toại nguyện sao?!

Nàng cẩn thận cất hai bức tranh chữ vào, đóng cửa tủ lại, rồi gọi Phất Hiểu vào:

“Ngươi đi gọi Trường Phúc vào đây, ta có chuyện muốn dặn dò.”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 202: Không nghe lời, đừng mong sống qua canh ba


Hôm nay Hà Khê không có việc gì làm, nghĩ đến đã lâu chưa ghé qua ngõ Yến Tử, nên buổi chiều liền xách theo một ít đồ nhắm rượu, định đến tụ họp với huynh đệ đang canh gác ở đó, tiện thể xem tình hình của Lục Gia thế nào.

Dù sao mấy ngày nay, đại công tử nhà bọn họ cũng bận đến quay cuồng, chẳng có thời gian quan tâm đến nàng.

Vừa bày xong chén đũa, Trường Phúc đã chạy vào, vừa nhìn thấy mọi người, nhất là khi thấy Hà Khê, lập tức phấn khởi nói:

“Đại tiểu thư bảo ta đến truyền lời, chờ ăn xong thì theo ta đi một chuyến!”

Hà Khê lập tức đặt chén xuống: “Đại tiểu thư có gì sai bảo?”

Trường Phúc vẫy tay ra hiệu cho bọn họ lại gần, chờ mọi người ghé sát tai, mới hạ giọng nói mấy câu.

Nghe xong, đám người lập tức ngồi thẳng lưng, liếc nhìn sắc trời, rồi ngay sau đó, lau miệng một cái, nhanh chóng xuất phát.

Từ khi bị triệu hồi về kinh từ Ký Châu, Quách Lộ liền bị Tưởng thị sắp xếp đến ngõ Yến Tử giám sát nhà họ Tạ.

Nhưng một tiểu viện ba gian nhỏ bé như nhà họ Tạ lại có đến năm, sáu hộ vệ thân thủ cao cường.

Đừng nói đến chuyện lẻn vào, chỉ cần đến gần trong phạm vi ba trượng là đã bị phát hiện.

Ban đầu, Quách Lộ còn nghĩ do người của mình quá vô dụng, nhưng tự mình thử hai lần, kết quả vẫn y như cũ.

Thời gian thấm thoắt một tháng trôi qua, hắn vẫn chưa thu thập được tin tức gì, đừng nói đến chuyện điều tra mười mấy năm Lục Gia sống ở nhà họ Tạ, ngay cả một chút manh mối cũng không hỏi ra được.

May mà hắn từng đến Sa Loan, nếu không thu thập được tin tức ở đây, thì vẫn còn nơi khác để tra.

Vì vậy, sau khi bị Tưởng thị trách mắng một trận, hắn lập tức sai người đi Sa Loan, thề rằng nếu không điều tra rõ ràng chỗ dựa của Lục Gia thì quyết không bỏ qua.

Đúng lúc hoàng hôn, người được cử đi Sa Loan vừa trở về.

Không biết có tra được gì không?

Quách Lộ sốt ruột vô cùng.

Hồi nhỏ, hắn suýt chút nữa không sống nổi, may nhờ có dì bà con xa của hắn—Ngụy thị—thương tình, đưa hắn về Tưởng gia.

Nhưng khi đó, Tưởng gia đã do Tưởng thị—vốn đã gả vào Lục phủ—làm chủ.

Bà ta luôn trách mẫu thân mình gây thêm phiền phức, không hề có ý định giữ lại đứa cháu họ này.

Ngụy thị không còn cách nào khác, đành dạy hắn phải nhất nhất nghe theo lời Tưởng thị, chỉ có như vậy, sau này mới có chỗ dựa, mới có tiền đồ.

Vậy nên suốt bao năm qua, hắn chưa từng dám trái lệnh Tưởng thị dù chỉ một lần.

May mà hắn cũng không uổng công trung thành, Tưởng thị luôn rất hài lòng về hắn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, nhiệm vụ lần này hắn đều thất bại.

Lục Gia, một nữ tử tay trói gà không chặt, giết nàng diệt khẩu chỉ là chuyện trong lòng bàn tay, vậy mà hắn lại để nàng trốn thoát!

Khó khăn lắm mới được Tưởng thị trọng dụng trở lại, phái hắn đi Ký Châu làm việc, nhưng kết quả nhiệm vụ vẫn thất bại, còn để Lục Gia lộ diện trước!

Liên tiếp mắc sai lầm hai lần, chính hắn cũng biết rõ, nếu nhiệm vụ theo dõi nhà họ Tạ lần này mà tiếp tục thất bại, thì chắc chắn hắn sẽ bị Tưởng thị xử lý!

Hắn không gánh nổi hậu quả đó.

Đỗ ma ma chính là ví dụ điển hình!

Những chuyện hắn làm cho Tưởng thị còn nhiều hơn, hắn quá rõ bà ta thủ đoạn ra sao.

Tưởng thị chắc chắn sẽ không để hắn toàn mạng rời đi!

Nghĩ vậy, Quách Lộ bước nhanh hơn.

Chỉ cần băng qua con hẻm phía trước, là đến nơi rồi.

Hắn chỉ chăm chú đi về phía trước, mà không hề để ý đến hai bên đường đã yên ắng khác thường.

Khi đi đến giữa con hẻm, đột nhiên, từ hai bên tường nhảy xuống mấy người, lập tức chặn đầu chặn đuôi hắn!

“Các ngươi—”

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, thì hai nhóm người từ trước sau đã đồng loạt vung đao lao đến!

Quách Lộ tức giận quát lớn, rút kiếm nghênh chiến!

Hắn dẫn theo bốn tên thuộc hạ, đều là những kẻ biết võ công, nếu chỉ là trận chiến bình thường, thì không thể nào bị áp đảo ngay giữa kinh thành.

Nhưng chỉ vừa giao đấu được vài chiêu, hắn đã cảm thấy tình thế không ổn!

Bọn chúng ra tay quá mạnh, thân thủ nhanh nhẹn đến mức hiếm thấy!

Hắn chưa bao giờ gặp phải cao thủ nào thế này!

Hắn là người của Tưởng gia, có Lục phủ chống lưng, hắc bạch lưỡng đạo ở kinh thành đều phải nể mặt hắn, cho dù có cao thủ, cũng không thể nào dám đối phó với hắn!

Nhưng những kẻ trước mặt này lại không chừa cho hắn một chút đường sống!

“Các người rốt cuộc là ai?!”

Hắn gầm lên, đồng thời đưa tay lấy còi báo động bên hông, định thổi lên để cầu viện.

Nhưng ngay lúc đó, trên tường lại nhảy xuống hai người nữa, một tấm lưới lớn được ném xuống, lập tức trùm chặt lấy bọn hắn!

Trong ngôi miếu đổ nát, Lục Gia ngồi bên đống than hồng, đưa tay sưởi ấm.

Ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên cùng với giọng báo tin của Ngân Liễu: “Bọn chúng đến rồi.”

Những tên bịt mặt do Hà Khê dẫn đầu kéo lê vài người vào trong, như thể đang vứt từng bó củi khô xuống đất.

Lục Gia lập tức đeo lên chiếc mặt nạ bạc mà nàng đã nghịch suốt nãy giờ, hạ thấp giọng nói:

“Tháo giẻ trong miệng chúng ra!”

Một khắc trước, nàng mới phát hiện ra chiếc mặt nạ của Thẩm Khinh Chu không đơn giản chỉ để che mặt—bên trong còn có một bộ phận cơ quan đặc biệt, có thể biến đổi âm sắc của người đeo, khiến giọng nói hoàn toàn khác hẳn.

Đây cũng là lý do suốt bao nhiêu năm, nàng không thể liên tưởng hắn với kẻ đeo mặt nạ kiếp trước.

Không phí lời nữa.

Hà Khê và những người khác lập tức kéo giẻ bịt miệng bọn chúng xuống, sau đó theo hiệu lệnh của Lục Gia, trước tiên lôi hết đám tùy tùng của Quách Lộ ra ngoài, chỉ giữ lại mỗi hắn.

Dải vải che mắt hắn cũng bị gỡ xuống.

Đột nhiên có thể nhìn thấy xung quanh, Quách Lộ lập tức ngẩng đầu.

Vừa trông thấy những pho tượng thần sứt mẻ cũ kỹ xung quanh, hắn đã run lên một cái.

Rồi khi nhìn thấy kẻ đang ngồi sau ánh lửa bập bùng—một người đeo chiếc mặt nạ trắng bệch dữ tợn, khoác trên mình chiếc áo choàng đen như mực—hắn lại rét run thêm lần nữa.

Lục Gia lạnh lùng hỏi: “Ngươi biết ta là ai không?”

Quách Lộ cắn răng: “Mặc kệ ngươi là ai, dám động đến gia, gia nhất định khiến ngươi không sống qua ba ngày!”

Lục Gia bật cười ha hả:

“Ta hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi không trả lời được, thì đừng mong sống quá canh ba!”

Dứt lời, nàng trầm giọng:

“Câu thứ nhất, dì bà con của ngươi—Ngụy thị—bắt đầu thông đồng với lão gian thần Nghiêm gia từ khi nào?”

Sắc mặt Quách Lộ tràn đầy phẫn hận, nhưng ngay khi nghe câu hỏi này, hắn bỗng sững sờ:

“Ngươi nói cái gì?”

“Giả ngốc với ta sao?”

Lục Gia xoay xoay con dao găm trong tay:

“Chặt một cánh tay của hắn trước!”

Hà Khê cùng những người khác lập tức ra tay, chỉ trong chớp mắt đã túm lấy cánh tay phải của Quách Lộ, nâng lên.

Quách Lộ sợ đến mức hét toáng lên như heo bị chọc tiết:

“Ta không biết chuyện này!

Dì ta sao có thể—sao có thể—”

Nói đến đây, đột nhiên hắn ngắc ngứ, không nói tiếp được nữa.

Ngụy thị là mẹ ruột của Tưởng thị, chồng bà ta là học trò của Nghiêm Tụng, mà Nghiêm Tụng lại là nghĩa phụ của Tưởng thị.

Nếu nói đến “lão gian thần Nghiêm gia”, thì chắc chắn là Nghiêm Tụng!

Nhưng làm sao có thể?!

Nói cách khác, làm sao có thể có chuyện Ngụy thị tư thông với sư phụ của chồng mình?!

Theo lẽ thường, điều này là không thể xảy ra.

Nhưng hắn đã sống trong Tưởng gia từ nhỏ, chuyện này có tồn tại hay không, sao hắn lại hoàn toàn không hay biết?

Quả thực, trong phòng của Ngụy thị, hắn từng nhìn thấy một số thứ không nên xuất hiện ở đó.

Hơn nữa, suốt những năm qua, hắn cũng đã nghe bà ta nhiều lần nhắc đến Nghiêm Tụng…

Chẳng qua là hắn không dám nghĩ đến mà thôi!

Vì chưa bao giờ có ai đề cập đến chuyện này, nên hắn buộc phải vờ như không thấy.

Nhưng hóa ra, ngoài hắn ra, vẫn có người biết chuyện này!

Lục Gia chậm rãi giơ dao lên, mạnh mẽ cắm xuống khe hở giữa những viên gạch trên nền đất.

Nàng lạnh giọng: “Bây giờ thì sao?

Muốn trả lời ta, hay muốn mất cánh tay?”

Quách Lộ lảo đảo ngã xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu:

“Ta nói!

Ta nói!…”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 203: Nàng có quỷ kế!


Quách Lộ nhanh chóng cân nhắc trong đầu, rồi nói:

“Chuyện như vậy có thể xảy ra sao?

Ta không biết!

Ngươi nghe tin này từ đâu?”

Lục Gia chẳng buồn nhiều lời với hắn: “Ra tay đi.”

Hà Khê không phải người thích lằng nhằng, giơ tay thẳng thừng bẻ trật khớp khuỷu tay của Quách Lộ.

Sau đó, hắn rất có kinh nghiệm mà bịt chặt miệng hắn lại.

Vậy nên, ngay cả khi Quách Lộ muốn hét lên như heo bị chọc tiết, cũng không có cơ hội.

Chờ đến khi Hà Khê đặt tay lên vai còn lại của hắn, hắn lập tức mở miệng trước:

“Ta không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào!

Chỉ biết khi ta đến Tưởng gia, ta đã từng nhìn thấy bút tích của Nghiêm các lão trong phòng của dì ta!”

Lục Gia cười lạnh: “Ngươi đến Tưởng gia năm bao nhiêu tuổi?”

Nếu Quách Lộ đã sớm nhận ra điều bất thường, vậy chắc chắn không chỉ mình hắn biết chuyện này.

“Ta tám tuổi!” Quách Lộ đau đến mồ hôi túa ra như tắm, “Năm ta tám tuổi, ta đã được đưa đến Tưởng gia!”

“Hiện tại ngươi bao nhiêu?”

“Tháng trước vừa tròn hai mươi hai!”

Tốt, thế này thì rõ ràng rồi.

Lục Gia nhìn ánh than đỏ rực chiếu lên chiếc mặt nạ bạc lạnh lùng trên mặt mình.

Quách Lộ hai mươi hai tuổi, tám tuổi đến Tưởng gia, nghĩa là Ngụy thị và lão tặc Nghiêm Tụng đã tư thông ít nhất mười bốn năm!

Mười bốn năm trước, cũng chính là lúc Tưởng thị gả cho Lục Giai.

Mà thực tế, chuyện này chỉ có thể bắt đầu từ trước đó nữa.

Nói cách khác, trong vô số học trò của Nghiêm Tụng, chỉ có mỗi góa phụ của một kẻ hèn mọn như Ngụy thị được ông ta ra mặt giúp đỡ, lại còn nhận Tưởng thị làm nghĩa nữ—hẳn là có mối liên hệ tất yếu với mối quan hệ mờ ám này.

Nghiêm Tụng có thể duy trì quan hệ bất chính với Ngụy thị suốt từng ấy năm, chắc chắn không đơn thuần là vụng trộm, mà căn bản là đã nuôi bà ta thành ngoại thất!

Những bức tranh chữ, đồ cổ quý giá mà Nghiêm Tụng tặng cho Ngụy thị chỉ là phần bề nổi.

Còn những thứ không bày ra ngoài ánh sáng thì còn bao nhiêu nữa?

Kiếp trước, nàng đã sống trong Nghiêm gia suốt năm năm, nhưng chưa từng nghe bất cứ tin đồn nào về chuyện này.

Chứng tỏ, ngay cả người nhà Nghiêm gia cũng chưa chắc đã biết.

Tất nhiên, với khối tài sản khổng lồ mà Nghiêm gia vơ vét được, dù có biết cũng chẳng để tâm đến mấy thứ rác rưởi này.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ—nhờ vào mối quan hệ ô uế giữa mẹ ruột và nghĩa phụ, một nữ nhân ngoại tộc như Tưởng thị đã nhận được lợi ích to lớn thế nào?

Không chỉ dùng điều này để gả thẳng vào thế gia họ Lục, khiến thân phận bà ta một bước lên mây, mà bây giờ còn dám tỏ thái độ với Nghiêm gia, không chịu để bọn họ sắp đặt hôn sự của Lục Anh!

Nghiêm gia giúp mẫu thân bà ta kiếm lợi, đến lúc cần sai bảo, bà ta lại tỏ ra cao cao tại thượng, Nghiêm gia có thể nuốt trôi cục tức này sao?

Lục Gia trầm mặc nhìn chằm chằm Quách Lộ:

“Ngụy thị hiện tại địa vị đã khác xưa, vì sao bà ta vẫn ở lại Tưởng gia, mà không dọn ra ngoài lập phủ riêng?”

Từ thái độ của Lý thị lần trước mà nàng gặp, có thể thấy người Tưởng gia cũng không mấy tôn trọng Ngụy thị.

Nếu đã tư thông với Nghiêm Tụng, chẳng lẽ bà ta không sợ người trong Tưởng gia phát hiện sao?

Nếu muốn giữ bí mật, bà ta hoàn toàn có thể tách ra sống riêng, vừa an toàn, vừa kín đáo.

“Chưa chắc bà ta không muốn đi, nhưng cô mẫu ta không cho phép, bà ta còn có thể làm gì?” Quách Lộ cắn răng nói, giọng điệu tràn đầy uất hận.

“Tại sao không cho phép?”

“Góa phụ cửa trước thị phi không dứt.”

Quách Lộ liếc thấy Hà Khê lại gần, lập tức chủ động nói tiếp:

“Bà ta ở lại Tưởng gia cũ, thì không ai dám bàn luận gì về bà ta.

Danh tiếng của bà ta cũng có lợi cho danh tiếng của cô mẫu ta!”

Lời này nghe cũng có lý.

Nhưng so với nguy cơ bị người trong Tưởng gia phát hiện chuyện vụng trộm, thì lý do này vẫn có chút gượng ép.

Tưởng thị thực sự quan tâm danh tiếng đến thế sao?

Bà ta đã là chính thất của Lục gia, ai còn dám gièm pha mẹ ruột bà ta?

Dù có người đàm tiếu, thì với thủ đoạn của Tưởng thị, chẳng lẽ bà ta không dẹp yên được?

Lục Gia đứng dậy, kéo theo vạt áo dài, đi vòng qua chậu than, tiến đến gần Quách Lộ.

“Năm xưa, trước khi chồng bà ta qua đời, Ngụy thị đã từng gặp riêng Nghiêm Tụng chưa?”

“Chuyện này ta làm sao biết được?”

Hà Khê không nói lời thừa, lập tức bẻ trật nốt tay còn lại của hắn, đồng thời bịt chặt miệng hắn một lần nữa.

Quách Lộ suýt ngất đi!

Chờ đến khi hắn lấy lại chút hơi sức, lập tức vội vàng nói:

“Khi chồng bà ta mất, ta còn chưa ra đời!

Chuyện này ta sao biết được?!

Ta chỉ biết một điều—là khi dì ta đưa cô mẫu ta đến cầu viện Nghiêm gia, cô mẫu ta khi đó mới chỉ năm, sáu tuổi!”

Năm, sáu tuổi!

Theo như Lục Gia biết, sau khi mẫu tử Ngụy thị tìm đến Nghiêm gia, bọn họ còn ở lại đó ít nhất một năm!

Cũng chính trong khoảng thời gian đó, Tưởng thị đã không ngừng cúi thấp bản thân trước mặt lão phu nhân Nghiêm gia, cuối cùng mới giành được sự chấp nhận của bà ta, chính thức trở thành nghĩa nữ của Nghiêm gia!

Mọi chuyện nghe qua đều hợp tình hợp lý, không chút sơ hở.

Nhưng nếu bọn họ đã gặp nhau từ thời điểm đó, thậm chí còn được giữ lại trong phủ, thì chẳng phải khi ấy, Ngụy thị và lão tặc Nghiêm Tụng đã có cơ hội bắt đầu tư tình rồi sao?

Hoặc có khi, còn sớm hơn thế?

Khi cha của Tưởng thị còn sống?

Thậm chí, trước cả khi Tưởng thị ra đời?!

Đôi mắt Lục Gia bất giác híp lại.

Mối quan hệ ô uế này đã kéo dài quá lâu rồi, có phải không?

Nghiêm Tụng đối xử với mẹ con họ cũng quá mức tốt đẹp!

Ngược lại mà nói, lão ta nhận Tưởng thị làm nghĩa nữ, nhiều năm qua vẫn một mực không rời bỏ Ngụy thị—nếu không có nguyên nhân đặc biệt, làm sao có thể hợp lý được?

“Bên ngoài có người đuổi theo!”

Một hộ vệ gác ngoài cửa bước vào báo tin.

Lục Gia liếc nhìn cửa ra vào, sau đó sắc bén quét mắt sang Quách Lộ.

Nàng lập tức ra hiệu cho Hà Khê—nối lại khớp tay bị trật của hắn, sau đó nhét giẻ vào miệng hắn lần nữa!

Rồi nàng lấy từ trong ngực ra hai tờ giấy, nhét bút vào tay hắn, đồng thời đặt lưỡi dao lạnh buốt lên cổ hắn:

“Ký tên đi.

Viết cho đàng hoàng vào!”

Quách Lộ muốn hét lên nhưng không thể, đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Lục Gia nhìn hắn viết xong, sau đó ấn ngón tay hắn lên trên, để lại dấu vân tay.

Rồi nàng vung tay ra lệnh cho thuộc hạ kéo hắn ra ngoài.

Hà Khê nhìn theo bọn chúng rời đi, sau đó quay lại hỏi:

“Thả hắn về như vậy ổn chứ?”

“Giữ hắn lại mới là không ổn.”

Lục Gia nhét mảnh giấy đã khô mực vào trong ngực áo, bình thản nói:

“Nếu hắn mất tích, Tưởng thị nhất định sẽ đào ba thước đất để tìm.

Như vậy, chuyện tối nay coi như uổng công vô ích.”

Tưởng thị đã thất bại một lần, để mất Đỗ ma ma, bà ta sẽ không chấp nhận mất thêm Quách Lộ.

Dù hắn có chết, bà ta cũng sẽ tìm cho bằng được xác hắn về.

Giữ hắn lại bên mình chẳng khác nào tự trói chặt với Tưởng thị.

Mà những người đang đuổi đến bên ngoài, nếu không phải do Quách Lộ lúc nãy gọi viện binh, thì chắc chắn là người Tưởng thị cử theo dõi hắn.

Hà Khê gật đầu đồng tình.

Lục Gia cất bước đi về phía cửa sau:

“Chúng ta đi làm bước tiếp theo!”

Hà Khê theo sát:

“Bước tiếp theo là gì?”

“Còn một đáp án chưa có phải không?”
 
Tiểu Phú Tắc An - Thanh Đồng Tuệ
Chương 204: Các Người Mệnh Trung Vô Tử Vô Nữ


Thẩm Khinh Chu bận rộn cả ngày, đến tối không thấy Hà Khê đâu, hỏi ra mới biết bên Lục Gia có chuyện đột xuất.

Hắn vội vàng xử lý xong công việc trong tay, phần còn lại giao cho Tống Ân, rồi lập tức lên đường đến hẻm Yến Tử.

Vừa ra khỏi miếu đổ nát, Lục Gia liền chạm mặt Thẩm Khinh Chu ngay trước tiền viện của Tạ gia.

Lục Gia đưa chiếc mặt nạ và trường bào cho hắn, nói ngay: “Ta nhớ huynh có quen đạo sĩ của Bạch Vân Quán ở phía nam thành?”

Thẩm Khinh Chu có cả bụng nghi vấn, nhưng nghe vậy đành nuốt xuống, gật đầu đáp: “Năm xưa mẫu thân ta qua đời, chính đạo trưởng Trần Tế của Bạch Vân Quán dẫn chúng đồ đệ đến làm pháp sự siêu độ.”

Lục Gia hỏi: “Lão đạo đó làm pháp sự thì giá bao nhiêu?”

“Không rẻ đâu, Bạch Vân Quán danh tiếng lẫy lừng, Trần Tế lại là sư đệ của chưởng môn, tinh thông thuật phong thủy và tướng số, nên giá cả thường cao gấp đôi người khác.”

Lục Gia suy nghĩ một chút, rồi rút ra một xấp ngân phiếu, nói ngay: “Vậy thì huynh mau mang số tiền này đến cho hắn, nhờ hắn xem một quẻ giúp ta!”

Thẩm Khinh Chu nhìn qua số tiền, không khỏi giật mình…

Ngụy thị dạo này sống rất thong dong tự tại.

Trên không cần hầu hạ cha mẹ chồng, giữa không phải săn sóc phu quân, dưới lại chẳng có con cháu để lo lắng.

Bà ta mỗi ngày mùng một, ngày rằm đều vào chùa dâng hương, cách vài hôm lại lên phố dạo chơi, mua ít son phấn, rồi tìm kiếm đủ loại thuốc bổ, dưỡng nhan bảo dưỡng thân thể.

Chăm lo cho bản thân chính là trọng trách lớn nhất trong nửa đời còn lại của bà ta.

Những ngày trước, tuyết lớn phong thành, Ngụy thị bị giam chân trong phủ đã chán ngấy.

Gần đây, Quách Lộ liên tục bị Tưởng Minh Nghi quở trách, suýt chút nữa còn bị đuổi về Ký Châu.

Ngụy thị không dám xung đột với con gái, tính toán ngày tháng, đoán rằng “người kia” chắc cũng sắp đến rồi.

Nhân dịp ra ngoài giải khuây, bà ta định mua ít rượu ngon, chờ gặp mặt sẽ đề cập thử, xem có thể giúp Quách Lộ tìm một chức vị lâu dài, để hắn có đường tiến thân hay không.

Dĩ nhiên, Ngụy thị biết việc này không dễ dàng.

Dàn xếp cho một kẻ như Quách Lộ, nếu phải nhờ đến “người kia”, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.

Không nói đâu xa, chỉ riêng đôi phu thê Nghiêm Thuật kia đã khôn ngoan như hồ ly, e rằng bọn họ sẽ nhận ra điểm bất thường.

Một khi bị nhìn thấu, hậu quả sẽ rất phiền phức.

Chưa chắc họ sẽ động đến bà ta, nhưng chắc chắn sẽ tìm đến Minh Nghi gây chuyện.

Cái đứa con gái chết tiệt ấy, những năm qua tính khí ngày càng lạnh lùng cứng rắn.

Bình thường nói chuyện với mẹ ruột mà cứ như đang dạy dỗ con gái vậy!

Còn chẳng bằng một đứa hạ nhân!

Nếu bà ta gây thêm phiền phức cho Minh Nghi, chẳng phải lại tự chuốc khổ vào thân sao?

Ngụy thị thật sự không muốn chọc vào nó.

Nói cho cùng, cũng vì bà ta có chỗ chột dạ.

Nếu nhờ “người kia” giúp mà dễ dàng như thế, thì bà ta đâu phải đợi đến bây giờ?

Nhưng giờ thì không thể chần chừ nữa.

Quách Lộ là người bà ta giữ bên cạnh để dưỡng già.

Cả nhà mẹ đẻ bà ta chỉ còn sót lại một đứa cháu họ này, nếu không tìm cách nâng đỡ, e là cũng chẳng giữ nổi hắn.

Chẳng lẽ bà ta phải dựa vào mấy con sói già bên đại phòng, nhị phòng nhà họ Tưởng?

Chúng mà không nuốt chửng bà ta thì cũng đã là may mắn lắm rồi.

Chỉ là bà ta không thể rời khỏi Tưởng gia, nên bọn họ mới có cơ hội chực chờ rình rập mà thôi.

“Ối, thật xin lỗi!”

Ngụy thị vừa bước ra từ Túy Nguyệt Lâu, mang theo hai phần món ăn trứ danh, thì một tiểu gia đinh vội vã chạy tới đâm sầm vào người bà ta, rồi liên tục cúi đầu xin lỗi.

Bà tử đi theo bà ta lập tức quát lên: “Thứ đồ không có mắt!

Sao lại đâm thẳng vào người thế hả?”

Tiểu gia đinh vội vàng hành lễ: “Phu nhân thứ tội!

Chẳng là hôm nay đạo trưởng Trần của Bạch Vân Quán lập quầy xem tướng ngay phía trước.

Trần đạo trưởng tinh thông phong thủy, tướng số, ngày thường muốn gặp mặt đã là khó.

Hôm nay không những lập quầy làm việc thiện, mà còn không thu tiền xem tướng!

Nhà tiểu nhân có người bệnh, muốn xin một quẻ cát hung, nên vội vàng chạy qua, thất lễ rồi ạ!”

Bà tử còn định mắng thêm vài câu, nhưng Ngụy thị lại lên tiếng:“Ngươi vừa nói đến đạo trưởng Trần Tế của Bạch Vân Quán?”

“Chính là ngài ấy!”

Tiểu gia đinh đáp, “Sư huynh của Trần đạo trưởng, chưởng môn Lâm đạo trưởng, còn thường xuyên cùng Hoàng thượng đàm luận đạo pháp.

Ngày thường, Trần đạo trưởng chỉ xem tướng cho hoàng thân quý tộc, linh nghiệm vô cùng!

“Phu nhân không muốn xin một quẻ sao?

Nhìn khí sắc của phu nhân, e rằng mày trán có u sầu.

Nếu được thần tiên chỉ điểm, biết trước tai họa mà phòng tránh thì tốt hơn.”

Ngụy thị nghe vậy, bất giác nhìn về hướng tiểu gia đinh chỉ.

Chỉ cách chừng mười mấy bước, nơi đó đã có một đám đông vây quanh.

Danh tiếng của đạo sĩ Bạch Vân Quán, bà ta nào có không biết?Bản lĩnh xem tướng của Trần đạo trưởng, thực sự vang danh khắp kinh thành.

Dù có xem quẻ hay không thì cũng đáng để qua đó xem náo nhiệt một chút.

Nghĩ vậy, Ngụy thị liền bước đến.

Giữa đám đông có một chiếc bàn, sau bàn là một vị trung niên đạo trưởng, râu dài bạc trắng, một tay vuốt râu, một tay chỉ huy tiểu đạo sĩ bên cạnh nhận danh thiếp từ khách xin quẻ.

“Chư vị đừng chen lấn, sư phụ ta hôm nay chỉ lập một quầy duy nhất, không thể xem cho quá nhiều người.

Ai lọt vào mắt sư phụ, người ấy mới được xem tướng.”

Tiểu đạo sĩ cố gắng duy trì trật tự.

Nhưng dòng người vẫn không ngừng xô đẩy, chen chúc.

Ngụy thị không muốn tranh giành, định xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một tờ giấy bị đám đông xô đẩy rơi ngay trước chân bà ta.

Trần đạo trưởng chợt đưa tay chỉ về phía bà ta: “Ngươi, lại đây.”

Ngụy thị nhìn quanh, thấy không ai nhận tờ giấy này, bèn tiến lên vài bước, chắp tay nói: “Đạo trưởng, xin xem giúp ta một quẻ.”

Trần Tế cẩn thận quan sát bà ta một hồi, chậm rãi nói:“Ngươi mí mắt rũ xuống, tử nữ cung (cung con cái) bị phá, trong ba ngày ắt có tai ương.”

Lời vừa dứt, không chỉ Ngụy thị, mà ngay cả đám đông xung quanh cũng lập tức im bặt.

Ngụy thị giật mình, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi đạo trưởng, ý ngài là sao?”

Trần Tế chỉ vào bút mực trên bàn: “Viết sinh thần bát tự của ngươi ra.”

Ngụy thị lập tức cầm bút viết xuống.

Trần Tế nhìn thoáng qua, rồi nói:“Tháng này ngươi phạm Thái Tuế, xung khắc với con cái tuổi Tỵ.

Nhưng ngươi mệnh trung vô tử, không rõ trưởng nữ hay thứ nữ của ngươi cầm tinh con rắn?”

Ngụy thị tuy biết danh tiếng Trần đạo trưởng, nhưng chưa từng tiếp xúc qua.

Vậy mà ông ta vừa mở miệng đã nói ngay bà ta không có con trai!

Bà ta không khỏi ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi:“Đạo trưởng đã biết ta chỉ có con gái, vậy sao không tính thử xem rốt cuộc là đứa nào phạm xung?”

“Muốn tính chuyện này, chỉ dựa vào bát tự của ngươi thì không đủ.”

Trần Tế vuốt râu, lại chỉ vào khoảng trống bên cạnh: “Viết thêm sinh thần bát tự của phu quân ngươi vào đây.”

Ngụy thị ngẫm nghĩ một chút, cắn môi, rồi viết xuống một dãy số.

Trần Tế chỉ liếc một cái, lập tức nói:“Nếu là bát tự này, thì tử nữ cung hoàn toàn trống rỗng.

Không chỉ mệnh trung vô tử, mà ngay cả nữ nhi cũng không có.”

Ngụy thị lập tức tái mặt.

Bà tử bên cạnh vội vàng nói: “Đạo trưởng, ngài xem lại cho kỹ, kẻo có sai sót.

Đây rõ ràng là bát tự của lão gia chúng tôi, mà rõ ràng họ đã sinh hạ một vị tiểu thư!

Sao lại nói mệnh trung vô tử vô nữ?”

Trần Tế nhìn Ngụy thị đầy hàm ý, chậm rãi nói:“Những chuyện nhỏ nhặt thế này, lão đạo ta chưa từng tính sai.

Thay vì để ta xem lại, chi bằng nữ thí chủ tự mình kiểm tra xem có viết nhầm sinh thần bát tự hay không?”

Một luồng khí lạnh xộc lên trán Ngụy thị, lòng bàn tay dần dần đổ mồ hôi.

Bà ta liếc sang bà tử bên cạnh, bình tĩnh nói: “Ngươi ra xe lấy áo choàng của ta.”

Bà tử vội vàng rời đi.

Ngụy thị lại nhìn Trần Tế thêm một lần, lần này cẩn thận cầm một tờ giấy mới, viết xuống một dãy số… hoàn toàn khác.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back