Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân

Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 10: Chương 10



08

Trên đường đến đây, Hỉ Lai từng kể ta nghe về một mối hôn ước từ thuở bé của Tạ Hồng Hiên.

Đó là với tiểu thư Âu Dương Phối Sanh của phủ Trung Dũng Bá.

Năm ấy, phủ Trung Dũng Bá đang thịnh vượng, nhưng khi Tạ Hồng Hiên vừa tròn mười tám, Bá gia bất ngờ qua đời do bạo bệnh.

Theo phong tục, Âu Dương Phối Sanh phải giữ hiếu ba năm, vì thế lễ cưới bị hoãn lại.

Thế nhưng, phủ Trung Dũng Bá con cháu không vượng, dần dần suy yếu.

Chỉ một năm sau, Tạ gia đã có ý muốn từ hôn.

Nhưng Tạ Hồng Hiên kiên quyết phản đối.

Hắn nói:

"Ta và Âu Dương Phối Sanh là thanh mai trúc mã.

"Sao có thể vì gia thế suy tàn mà đoạn tuyệt hôn ước?

"Ta quyết không làm kẻ bội bạc vô tình!"

Hắn còn thề:

"Nếu Tạ gia ép ta từ hôn,

"ta sẽ lên núi xuống tóc, làm hòa thượng."

Để tỏ rõ quyết tâm,

hắn thậm chí đánh đuổi cả nha hoàn thông phòng mà gia đình đưa đến,

chỉ giữ lại tiểu tư hầu hạ bên người.

Câu chuyện về Tạ công tử si tình đến mức không để một con muỗi cái bay vào phòng

còn trở thành giai thoại nổi danh khắp kinh thành.

Thế mà, sau ba năm giữ hiếu, mẫu thân của Âu Dương Phối Sanh cũng qua đời.

Lần này, Tạ gia nhất định phải từ hôn.

Một là để giữ thể diện, hai là để tìm một mối hôn nhân xứng tầm hơn.

Cũng chính vì thế,

Tạ Hồng Hiên chủ động xin Hoàng thượng điều đến Nghiệp Thành.

Một mặt để chứng minh bản thân có thể tự lập sự nghiệp mà không dựa vào Tạ gia,

một mặt là để giữ trọn mối nhân duyên này.

*

Ba năm xa cách,

giờ xem ra, Âu Dương Phối Sanh đã có lựa chọn khác.

Người khoác gấm vóc lụa là, trang sức ngọc vàng.

Ta không rõ nàng ấy còn tình cảm với lang quân hay không,

chỉ biết rằng...

Số bạc ba mươi lượng này, e rằng còn không mua nổi một viên ngọc trên trâm cài của nàng.

Ba mươi lượng bạc, đối với nàng không đáng là gì,

nhưng khi rơi vào tay ta, lại nặng trĩu.

Không biết lang quân khi nghe chuyện này sẽ có tâm trạng thế nào.

Lời thề năm xưa còn đó, nhưng tấm chân tình giờ đã chẳng biết gửi về đâu.

Năm ấy, đôi kim đồng ngọc nữ được bao người ngưỡng mộ,

giờ đã mỗi người một ngả.

*

Vài ngày sau, lang quân cuối cùng cũng hạ sốt.

Ta ngủ gục bên giường, không biết hắn tỉnh dậy từ lúc nào.

Lúc mở mắt ra,

ta liền bắt gặp đôi mắt đào hoa sâu thẳm,

long lanh như gợn nước, lặng lẽ nhìn ta.

Ta giơ tay chạm lên trán hắn:

"Hình như không còn nóng nữa."

"Ừ, không sốt nữa rồi."

Giọng hắn khàn khàn, nhưng vẫn dễ nghe vô cùng.

Ta vừa định đứng dậy:

"Lang quân, để ta đi rót nước cho ngài uống."

Nhưng Tạ Hồng Hiên bất ngờ nắm lấy tay ta.

"Không cần vội, để lát nữa cũng được."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Lý Linh, tiền đồ của ta còn chưa rõ,

"không phải người cô có thể gửi gắm cả đời."

Lời nói nhẹ nhàng, nhưng...

tay lang quân vẫn nắm chặt lấy tay ta,

khiến ta có chút không thoải mái.

Hắn tiếp tục:

“Cô đối với ta rất tốt, nhưng ta..."

Ta khẽ dùng lực, rút tay về,

quỳ xuống trước mặt lang quân.

Ta chậm rãi hỏi:

"Lang quân có còn nhớ...

"lần đầu tiên ngài đến Nghiệp Thành không?"

Nghiệp Thành quanh năm lũ lụt, thế nhưng chẳng ai chịu trị thủy, chỉ biết mê tín vào quỷ thần.

Thầy phù thủy xuất thế, phán rằng:

"Hà Bá nổi giận nên mới gây ra lũ lụt.

"Muốn hóa giải, nhất định phải hiến tế thiếu nữ làm thê tử của Hà Bá, dập tắt cơn thịnh nộ của ngài."

Ba gia tộc lớn của Nghiệp Thành bắt tay với quan viên địa phương,

hàng năm tuyển chọn nữ tử từ mười lăm đến mười bảy tuổi,

cùng với hàng triệu lượng bạc,

ném xuống sông Chương Hà làm vật hiến tế.

Dù hiệu quả chẳng bao nhiêu,

nhưng tập tục này vẫn cứ tiếp diễn năm này qua năm khác.

Chỉ bởi vì—

thầy phù thủy, quan viên, hào môn đều có lợi.

Họ quyên góp bạc triệu,

nhưng số thực sự dùng cho nghi thức hiến tế chẳng quá hai ba trăm ngàn,

còn lại đều bị chia chác.

Dân chúng Nghiệp Thành lầm than khổ sở.

Nhà nào có con gái, trước mười lăm tuổi liền vội vã gả đi,

nếu chẳng may bị chọn trúng,

có kẻ đành cắn răng bỏ bạc chuộc con về.

Thầy phù thủy trục lợi từ đây đã không còn là chuyện hiếm lạ.

Nhưng trong cái thành này,

quan lại cường hào tay che trời,

dân nghèo ngoài việc cam chịu số phận,

còn có thể làm gì khác đây?

Ta vốn không phải Hà Bá tân nương của năm đó.

Chẳng qua chỉ vì bị tộc lão họ Trương để mắt,

muốn nạp ta làm thiếp.

Nhà ta trước kia cũng có của ăn của để,

nhưng mẹ mất sớm,

cha ta lại là một tú tài suốt ngày chỉ biết vùi đầu đọc sách,

chẳng có chút bản lĩnh lo chuyện làm ăn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ông còn luôn miệng nói:

"Quân tử coi trọng người khác, mà xem nhẹ bản thân.

"Trước lo cho người, sau mới lo cho mình."
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 11: Chương 11



Bất cứ họ hàng thân thích nào đến gõ cửa,

cha ta đều rộng rãi giúp đỡ.

Nhưng người đời đâu phải ai cũng như cha,

họ chỉ thấy có lợi thì chiếm, chẳng dại gì từ chối.

Cứ như thế, gia sản nhà ta dần dần tiêu tán.

May mà có vợ chồng Vương thúc chăm lo.

Ta được Vương thẩm dạy cho nhiều nghề,

đi làm công lặt vặt cũng đủ cơm no áo ấm,

chỉ là tuyệt đối không thể để cha giữ tiền.

*

Hôm đó,

ta đến phủ họ Trương giao khăn tay thêu,

không ngờ lại bị tộc lão nhà họ trông thấy.

Ông ta lập tức sai người dò hỏi thân thế của ta.

Tộc lão họ Trương tuổi còn lớn hơn cả cha ta vài tuổi,

thê thiếp trong phủ nhiều không đếm xuể.

Cha ta tức giận lôi đình,

thấy bà mối mang sính lễ đến,

ông liền đá văng ra cửa,

còn đứng trước cổng mắng xối xả:

"Lão không biết xấu hổ!"

Cha ta là tú tài,

tuy mắng người nhưng không văng tục,

thế nhưng lời lẽ cay độc hơn cả chửi thẳng.

Mắng đến khàn cả giọng mới chịu dừng.

Ta vốn muốn khuyên cha,

chỉ cần từ chối hôn sự là được,

hà tất phải phí lời như vậy?

Nhưng cha ta lại quay sang trách ta,

nói rằng con gái khuê các không nên ra ngoài làm lụng.

Ta cũng đâu có muốn.

Chẳng qua nếu ta không đi làm,

sợ rằng kho lương đã sớm trống không.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cha ta vẫn hùng hồn thao thao bất tuyệt,

lại nói gì mà "phong cốt nho gia không thể vấy bẩn".

Ông chính là người như thế—

cố chấp đến cực đoan.

Cũng chính vì vậy,

tân nương ban đầu đã chọn xong,

cuối cùng lại bị đổi thành ta.

Ta chỉ mới mười bốn tuổi,

còn chưa đến độ tuổi tuyển Hà Bá tân nương.

Bọn thầy phù thủy kéo đến trước cửa,

tiểu tư nhà họ Trương cười tít mắt, khinh miệt nói:

"Ui chao, Lý tú tài cao thâm quảng bác,

"tấm lòng chí thành chí kính, trời đất chứng giám,

"tất nhiên không thể từ chối làm việc tốt vì bách tính Nghiệp Thành.

"Thầy phù thủy được thần linh chỉ thị,

"năm nay nữ nhi nhà ngài chính là người thích hợp nhất để làm Hà Bá phu nhân!"

Cha ta quyết liệt kéo giữ, không chịu để họ mang ta đi.

Giằng co một lúc, ông va đầu vào tảng đá, tại chỗ lìa đời.

Vậy mà bọn chúng chỉ cười lạnh:

"Dám làm lỡ đại sự thành thân của Hà Bá, đáng tội chết!"

Ta bị khoác lên bộ giá y đỏ thẫm,

thoa son phấn đậm đến dày cộp,

bị trói chặt vào chiếc chiếu cói.

Ta nghĩ, cuối cùng cũng có thể gặp lại mẹ rồi.

Cha ta tuy cố chấp đến đáng giận,

nhưng lại cực kỳ nghe lời mẹ.

Lúc mẹ còn sống, cha có cãi vã gì cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng chỉ cần mẹ thật sự nổi giận,

cha lập tức cụp mắt làm chim cút, không dám ho he.

Mẹ ta giỏi giang biết bao...

Chính vì quá giỏi, quá mạnh mẽ,

nên mẹ đã bảo vệ cha quá tốt.

Đến khi mẹ đi rồi,

cha ta mới hoảng loạn nhận ra,

những đạo lý nhân nghĩa trong sách vở chẳng hề đơn giản như mấy dòng chữ.

Ta không trách ông.

Nhưng ta vẫn muốn kể khổ với mẹ.

Tiền bạc bị ông phung phí hết,

bàn tay nhỏ bé mà mẹ từng nuôi dưỡng nâng niu,

giờ đây bị ta lao động đến mức chai sần.

Ta muốn mẹ lại nắm tai ông mà mắng:

"Xem ông làm ra chuyện gì kìa!"

Nghĩ đến mẹ, nước mắt ta nhòe cả hai mắt.

Nhưng nào ngờ...

giữa lúc ta tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ chết,

lại có một người tựa như thần tiên giáng thế,

xuất hiện giữa trời đất,

cứu ta thoát khỏi cảnh khốn cùng.

*

Ta tin trên đời có thần linh,

nhưng không phải Hà Bá nơi Chương Hà,

mà là vị lang quân trước mặt ta—Tạ Hồng Hiên.

Người ấy cao lớn tựa tùng bách,

tinh thần thanh khiết như lan,

nụ cười ấm áp như trăng sáng rọi vào lòng.

Hắn nói:

“Tân nương này xấu quá, e rằng Hà Bá sẽ không vui.

"Chi bằng chọn người khác?"

Khi đó ta bị thoa phấn dày cộp,

lại khóc đến lem luốc,

đừng nói là đẹp,

có khi còn bị nhầm thành quỷ.

Hắn ra lệnh điều động quân lính trấn thủ địa phương,

thẳng thắn bộc lộ thân phận,

quan viên, cường hào đều không dám hó hé,

còn tưởng chỉ cần đổi một tân nương khác là xong chuyện.

Nhưng hắn đột nhiên đổi giọng, chậm rãi nói:

"Thầy phù thủy có thể giao tiếp với thần linh,

vậy phiền ngài xuống sông, hỏi xem Hà Bá thích kiểu nào?"

Dứt lời, lệnh cho người ném thầy phù thủy xuống nước.

Qua một khắc,

vẫn không thấy thầy phù thủy quay lại,

Hắn bèn quay sang tộc lão họ Trương, cười nhẹ:

"Sao lâu vậy rồi vẫn chưa thấy hắn trở về?

"Ngài xuống đó giục giúp ta đi."

Tộc lão họ Trương cũng bị tống xuống sông.

Liên tiếp vài lượt,

quan viên cường hào mặt mày tái mét, run rẩy dập đầu nhận tội.

Từ đó, truyền thuyết Hà Bá cưới vợ bị vạch trần,

không còn ai dám nhắc đến nữa.

Quan dân đồng lòng, cùng nhau trị thủy.

Từ đó, ta cũng hiểu ra một điều.

Nếu đã sống trong phú quý,

thì dung mạo kiều diễm chính là bông hoa trên gấm.

Nhưng nếu không có chỗ dựa,

thì nhan sắc lại là mầm họa tai ương.
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 12: Chương 12



Ta nghiền nhuyễn bùn vàng, trộn vào phấn son,

mỗi ngày đều tô lên mặt.

Nhờ có Vương thúc sắp xếp,

ta được vào phủ nha làm một tiểu nha hoàn quét tước.

Nhà đã không còn,

vậy thì hầu hạ ân nhân,

cũng coi như không còn gì tiếc nuối.

09

“Cô chính là tân nương Hà Bá năm đó?”

Tạ Hồng Hiên nhìn ta, không thể tin nổi.

Ta lại quỳ xuống, dập đầu một cái.

“Lang quân, xin hãy yên tâm. Từ đầu đến cuối, ta luôn một lòng một dạ với ngài.

"Nếu không có lang quân, ta e rằng đã sớm hóa thành một vong hồn dưới Chương Hà.

"Ta nào dám cầu mong được báo đáp?”

Ta ngồi thẳng lưng, nhìn hắn chằm chằm.

Tạ Hồng Hiên mím chặt môi,

dường như muốn nói gì đó, nhưng mấy lần mở miệng lại thôi.

Hắn vò nhẹ mép chăn, siết chặt rồi lại thả lỏng mấy lần.

Cuối cùng, giọng nói hơi nghèn nghẹn:

“Vậy nên, cô cũng chỉ là vì báo ân thôi sao?”

Ta đã nói chưa đủ rõ ràng sao?

Sao lang quân vẫn phải hỏi lại?

Ta lại gật đầu thật mạnh, xác nhận một lần nữa.

Hắn cười khẽ một tiếng,

có chút tự giễu.

“Vậy cũng tốt.”

Tạ Hồng Hiên vẫy tay với ta:

“Lại đây, ta có chuyện muốn nói với cô.”

Ta ngồi xuống bên giường hắn.

Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta.

“Lý Linh, ta sắp làm một chuyện.

"Ta không biết liệu nó có thành công không.

"Nếu thất bại, sẽ có rất nhiều người chết.

“Cô đã báo ân đủ rồi, coi như đã trả xong nợ.

"Ta không muốn liên lụy cô nữa.”

“Ta không sợ bị liên lụy.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn siết tay ta chặt hơn.

“Cho dù cô không sợ bị liên lụy, ta cũng không thể mang cô theo.”

“Đi đi, về lại Nghiệp Thành, tìm một nơi mà trốn.”

Hắn thật sự muốn rời đi.

Người ngoài chỉ biết hắn ngày ngày chìm đắm trong men say,

nhưng ta hiểu rõ,

nửa đêm, hắn vẫn bí mật rời nhà,

trong phòng, lúc nào cũng có tính toán.

Lang quân là người làm đại sự.

Ta không sợ bị liên lụy,

nhưng sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.

“Lang quân lo có kẻ sẽ dùng ta để uy h.i.ế.p ngài sao?”

Tạ Hồng Hiên khẽ nheo mắt, không phủ nhận.

“Lang quân đừng lo,

sẽ không có ngày đó đâu.

"Ta có cách của ta.”

“Vậy nếu đêm nay lang quân lặng lẽ rời kinh,

sáng hôm sau, có kẻ nào phát hiện ra không?”

“Sẽ biết ngay sáng hôm sau.”

Ta bàn tay ngược lại nắm chặt lấy tay hắn, như một lời hứa.

“Lang quân cứ đi đi. Ta sẽ chờ ngài quay về.”

Tạ Hồng Hiên nhíu mày, có chút căng thẳng.

“Rốt cuộc cô định làm gì? Đây không phải chuyện có thể đùa giỡn.”

*

Năm ngày sau.

Ta đứng trước cửa nhà, vừa gào khóc vừa than trời trách đất.

Tiểu Trúc thế nào cũng không dỗ nổi ta.

Tay ta còn nắm chặt một bức thư viết tay của Tạ Hồng Hiên.

“Đồ trời đánh thánh vật!

"Tên bạc bẽo này!

"Ta cùng hắn hoạn nạn có nhau,

"vậy mà hắn lại chê ta xấu xí, bỏ trốn mất dạng!”

“Ôi trời ơi! Ta không muốn sống nữa!”

“Không còn mặt mũi nào nữa rồi!”

Ta cứ khóc lóc gào thét như vậy, khiến Tôn thẩm vốn hay buôn chuyện—cũng giả vờ ra vẻ an ủi ta.

Ta liền nói thẳng luôn.

Rằng ta đã thầm mến lang quân từ lâu, không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến kinh thành.

Khi lang quân sa sút lận đận, ta hết lòng ở bên chăm sóc, không một chút lơi là.

Vậy mà chỉ vì ta lỡ nói một câu rằng tương lai muốn gả cho hắn,

Hắn lại sợ đến mức nửa đêm bỏ trốn mất dạng!

Ta còn đưa ra bức thư viết tay của Tạ Hồng Hiên.

Trong thư, hắn nói rất cảm kích sự giúp đỡ của ta,

nhưng trong lòng đã có ý trung nhân, không thể sánh đôi cùng ta.

Thậm chí, hắn còn làm văn vẻ:

"Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tâm luyến lạc hoa."

(Hoa rơi có tình theo dòng nước chảy, nhưng nước chảy lại vô tâm chẳng vấn vương hoa.)

Ta gào lên với Tôn thẩm:

“Thẩm nói xem!

Có phải là hắn chê ta xấu không?”

“Thẩm nói đi! Nói đi chứ!!”

Tôn thẩm bị ta hỏi đến mức nghẹn lời, ấp úng đáp:

“Có lẽ vậy... nhưng mà, trông ngươi cũng tạm ổn mà.

"Nếu không được, ta còn có đứa cháu trai—”

Ta khóc càng to hơn.

Có Tôn thẩmtruyền miệng,

chưa đầy hai canh giờ, cả con hẻm đều biết:

Tạ Hồng Hiên chê ta xấu xí, nên đã chạy trốn!

Ta còn dán một tờ thông báo tìm người ngay đầu hẻm,

hỏi xem có ai thấy Tạ Hồng Hiên hay không,

nếu có thì báo tin cho ta.

Đây chính là kế hoạch của ta.

Lang quân sợ có kẻ dùng ta để uy h.i.ế.p hắn,

thì ta chủ động cắt đứt quan hệ với hắn trước.

*

Thực ra, nếu có người muốn dùng ta để gây chuyện,

thì dù ta có trốn kỹ thế nào cũng không tránh khỏi bị lôi ra.

Thay vì vậy, ta cứ làm ầm lên như thế này.

Nếu cách này cũng không được,

ta có thể tự kết liễu bản thân—

tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không để mình trở thành nhược điểm của lang quân!

*

Sau khi thương tâm suốt hai ngày,

ta lại tiếp tục đi bán bánh bao.
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 13: Chương 13



Hôm đó, khi ta trở về, ta thấy Hỉ Lai đang lảng vảng trước cửa sân.

Ta hắng giọng:

“Hỉ Lai!”

Thấy ta về, Hỉ Lai giật mình, quay người bỏ chạy.

Ta đuổi theo được vài bước nhưng không kịp, tức giận quát lớn:

“Triệu Đại Trụ! Đứng lại cho ta!!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trước khi vào cung, Hỉ Lai tên thật là Triệu Đại Trụ.

Tiểu Trúc đã sớm kể với ta.

Hỉ Lai giẫm chân tức tối, quay đầu trừng ta:

“Không được gọi ta là Triệu Đại Trụ!”

Nhân lúc hắn dừng lại, ta lập tức tóm lấy hắn, kéo thẳng vào sân.

Ta khóa cổng lại, vứt đòn gánh xuống:

“Sao ngươi không chạy nữa đi? Sao không chạy tiếp đi?”

Hỉ Lai đổi ngay sắc mặt, làm ra vẻ vô cùng lấy lòng:

“Tỷ tỷ tốt của ta à~ Ta sợ tỷ còn giận ta mà.”

Hắn mặt dày ôm lấy cánh tay ta, lắc qua lắc lại.

Ta hất tay hắn ra:

“Bớt giả vờ đi.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Không, không có gì, chỉ là nhớ Nhị Trụ thôi mà.”

“Ngươi ít xạo đi!

"Nếu thật sự nhớ Tiểu Trúc, sao không tự đến thư viện tìm nó?

"Lại còn mò tới tận đây?”

Hắn lại kéo tay áo ta:

“Ta nghe nói Tạ tiểu lang quân bỏ chạy rồi, không phải ta lo tỷ buồn sao?”

“Vậy tại sao ngươi đến thăm ta, rồi lại bỏ chạy?”

Hỉ Lai gãi mũi, có chút ấm ức:

“Ta sợ tỷ vẫn còn giận ta mà.”

Ta cấu nhẹ vào má hắn:

“Giận gì nữa chứ.

"Tiểu Trúc đáng yêu hơn ngươi nhiều,

"ta thích nó còn không hết.

"Được rồi, ta đi nấu cơm đây.

"Chờ Tiểu Trúc tan học về, ba chúng ta cùng ăn một bữa rồi ngươi hãy về cung.”

Hỉ Lai cười tít mắt, lộ ra hai chiếc răng khểnh:

“Tên Triệu Trúc hay quá!

"Tỷ cũng đặt cho ta một cái tên đi!”

Ta lườm hắn:

“Ta thấy tên Triệu Đại Trụ vẫn hay hơn.”

10

Tiểu Trúc chẳng có tâm sự gì, chỉ cần có đồ ăn ngon và có ca ca ở bên là đã vui vẻ rồi.

Hai người họ cười tít mắt, giống hệt hai con búp bê lồng nhau, một lớn một nhỏ.

Vì Hỉ Lai buổi tối còn phải về cung, không thể uống rượu, ta chuẩn bị nước nấu với bạch đậu khấu cho hắn.

Ta gắp thức ăn cho Tiểu Trúc, rồi lại gắp thêm cho Hỉ Lai.

Hỉ Lai bỗng nghiêm mặt hỏi:

“Sau này tỷ định làm gì?”

“Hả?” Ta hơi ngạc nhiên nhìn hắn.

“Tạ tiểu lang quân đã bỏ đi rồi, tỷ định làm sao?”

Hắn lặp lại câu hỏi.

Ta cúi đầu, làm ra vẻ trầm tư một chút rồi hừ nhẹ:

“Hừ, lang quân không cần ta thì ta vẫn phải sống chứ!

"Trên đời này, thiếu ai đi nữa thì vẫn phải sống tốt thôi!

"Huống hồ, ta còn có Tiểu Trúc làm bạn mà, đúng không?”

Ta liếc sang Hỉ Lai, nửa cười nửa không:

“Thế này chẳng phải ngươi cũng không cần lo cho Tiểu Trúc nữa sao?”

Hỉ Lai cười gượng, gật đầu:

“Ừ… Đúng vậy.”

Những ngày gần đây, ngoài những khách quen cũ, cửa hàng bánh bao của ta còn có mấy gương mặt mới, người nào người nấy đều có ý dò hỏi tin tức của Tạ Hồng Hiên.

Mà ta thì chẳng ngại kể khổ cho bọn họ nghe.

Lá thư mà lang quân để lại, ta luôn mang theo bên mình.

Nếu có kẻ muốn xem, ta cũng không ngại cho bọn họ đọc.

Ta tưởng rằng Hỉ Lai sẽ không tới tìm ta nữa.

Nhưng hắn vẫn đến.

Trước đây, khi hắn muốn nhờ ta nuôi Tiểu Trúc, ta đã lo ngại động cơ của hắn không thuần khiết.

Chính trị chốn triều đình, ta không hiểu.

Nhưng ta biết, có những kẻ tiếp cận lang quân là có mục đích.

Nhưng… Tiểu Trúc thật sự là một đứa trẻ rất ngoan.

Ta nghiêng đầu, nhìn Hỉ Lai:

“Ngươi định đón Tiểu Trúc đi sao?”

Chưa đợi hắn trả lời, Tiểu Trúc đã giành trước:

“Không! Đệ muốn ở cùng tỷ tỷ!”

Hỉ Lai có chút lúng túng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục dáng vẻ tự nhiên, cười cười:

“Ta đón nó đi đâu được chứ?”

Rồi hắn xoa đầu Tiểu Trúc, cười bảo:

“Sau này phải chăm chỉ học tập, cố gắng thi đậu công danh.

"Đến lúc đó, ca ca cũng được thơm lây!”

Hắn vừa nói vừa cười hì hì, bộ dạng vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.

Ta nhìn Hỉ Lai, chợt hỏi:

“Bổng lộc của ngươi được bao nhiêu?”

Hỉ Lai lập tức cảnh giác:

“Để làm gì?”

“Ta muốn mở tiệm, thiếu vốn, muốn mượn chút.”

Nhờ sự hỗ trợ của Hỉ Lai, ta đã mở được một tiệm bánh bao.

Trên biển hiệu tự tay ta viết bốn chữ lớn:

"Bánh bao nhân thịt tươi.”

Tiểu Trúc đứng bên cạnh trầm trồ:

“Tỷ tỷ cũng biết viết chữ ạ? Đẹp quá!”

Sao ta lại không biết viết chữ chứ?

Khi mẹ còn sống, cha vẫn thường đặt ta lên đùi, cùng ta luyện chữ.

Lúc đó, dù mẹ gọi ba, bốn lần cũng không ai thèm nhúc nhích.

Phải hét đến lần thứ năm, hai cha con mới quyến luyến đứng dậy.

*

Quán bánh bao của ta làm ăn rất phát đạt, ta thuê thêm hai người làm.

Chưa đầy một năm, ta đã trả hết tiền cho Hỉ Lai, nhưng hắn lại không chịu nhận.

Thôi vậy.

Coi như để dành cho Tiểu Trúc ăn học sau này.

Việc buôn bán ngày càng thuận lợi, cuộc sống dần nhẹ nhàng hơn.

Ta đã ở trong viện của đại thúc chủ nhà tròn một năm, lại gia hạn thêm một năm nữa.

Lang quân đã rời đi hơn một năm trời, không có lấy một tin tức.

Nhưng ta vẫn cảm thấy, chắc chắn ta và hắn sẽ gặp lại.

*

Ta có chút nhớ hắn.
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 14: Chương 14



Tết đến gần, ta mua sắm rất nhiều đồ Tết.

Tiểu Trúc nhìn chiếc chân giò hầm lớn trên bàn, cười tít mắt đến mức không thấy nổi con ngươi.

Năm ngoái, lang quân rời đi,

ta lại bận rộn mưu sinh,

nên không có thời gian đón Tết tử tế.

Năm nay, nhất định phải vui vẻ mà ăn mừng!

*

Trường học cũng đã cho nghỉ đông.

Ta may cho Tiểu Trúc một bộ áo đỏ.

Dạo này nó đã béo lên một chút, da dẻ cũng trắng trẻo hơn.

Ta chấm một chút phấn hồng lên trán nó, trông chẳng khác gì một đứa bé trong tranh Tết.

Ta còn may thêm một bộ áo mới cho Hỉ Lai, đợi hắn xuất cung rồi đưa cho.

Cung đình chắc hẳn càng gần Tết càng bận rộn,

e rằng trước giao thừa Hỉ Lai không thể nhận được bộ quần áo này.

Ta nhìn chiếc áo may dở trong rổ, lặng người.

Chiếc áo này, là ta may cho Tạ Hồng Hiên.

*

Tiểu Trúc chạy vào, tựa vào người ta, khẽ hỏi:

“Tỷ tỷ đang nhớ lang quân à?”

Ta bĩu môi:

“Nhớ gì mà nhớ? Hắn còn chẳng thèm cần ta.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tiểu Trúc ôm lấy cánh tay ta, cười híp mắt:

“Lang quân sẽ quay về tìm tỷ thôi, ngài ấy không nỡ bỏ tỷ đâu.”

Ta búng trán nó một cái:

“Trẻ con thì biết cái gì?”

Tiểu Trúc vẫn cười tít mắt:

“Đệ chỉ cảm thấy, lang quân nhất định không nỡ bỏ tỷ tỷ.”

Ta ôm lấy Tiểu Trúc, cười bảo:

“Đi gói sủi cảo thôi!

"Tỷ sẽ gói vài cái có giấu đồng tiền, xem ai ăn được nhiều hơn!”

Tiểu Trúc tươi cười rạng rỡ:

“Tất nhiên là tỷ tỷ ăn được nhiều hơn rồi!

"Sang năm nhất định buôn may bán đắt, phát tài lớn!”

“Miệng ngọt thế cơ à?”

11

Ta và Tiểu Trúc ăn xong sủi cảo liền ngồi trong sân ngắm pháo hoa.

Cả ngày bận rộn buôn bán, ồn ào náo nhiệt, nên ta lại thích những khoảnh khắc yên tĩnh hơn.

Ngồi trong sân, nhìn pháo hoa rực rỡ phía xa, cũng có một thú vui riêng.

Tiểu Trúc suy cho cùng vẫn là trẻ con, ăn no rồi, lại chạy ra sân đắp người tuyết.

Cơn gió mang theo hương vị ngày Tết, vậy mà không hề thấy lạnh.

*

Lang quân đang làm gì nhỉ?

Thật sự như Tiểu Trúc nói sao?

"Đường đời tuy khác biệt, nhưng chí hướng vẫn cùng nhau."

Chờ lang quân trở về, thấy quán bánh bao của ta buôn bán phát đạt thế này, chắc hẳn hắn cũng sẽ mừng thay cho ta.

Ta vừa gọi Tiểu Trúc vào nhà hơ tay cho ấm, thì thấy Hỉ Lai loạng choạng chạy vào sân.

Hôm nay là đêm Giao thừa, sao hắn lại chạy ra ngoài thế này?

Ta vội đóng cửa viện, kéo Hỉ Lai vào trong.

Một năm qua, hắn đã cao lên không ít.

Ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Hỉ Lai thở hổn hển, đáp một câu:

“Biến loạn trong cung!”

Hắn hít sâu mấy hơi, rồi mới thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra trong mấy năm qua, sức khỏe Hoàng đế ngày càng suy yếu.

Theo lẽ thường, Hoàng vị nên dần dần truyền lại cho Thái tử.

Nhưng Hoàng đế cố tình không chịu buông quyền, lại thường xuyên triệu Tam hoàng tử vào Ngự Thư Phòng cùng bàn chính sự.

Năm nay, Hoàng đế gần như chỉ còn thoi thóp.

Theo lẽ thường, sau khi Hoàng đế băng hà, Thái tử sẽ lên ngôi.

Nhưng đêm nay, Tam hoàng tử đã bí mật phát động chính biến.

Tiếng pháo hoa ngoài trời lấn át tiếng c.h.é.m giếc trong cung.

Hỉ Lai nhân cơ hội hỗn loạn mà chạy thoát ra ngoài.

Nhân gian vẫn rộn rã đón Tết, chẳng mấy ai hay rằng sau một đêm trôi qua, thiên hạ đã đổi chủ.

Thực ra, đối với bách tính mà nói, giang sơn đổi chủ có quan trọng gì đâu?

Điều họ quan tâm chỉ là ngày mai còn có cơm ăn, áo mặc hay không.

Dù là Thái tử hay Tam hoàng tử lên ngôi, chỉ cần không phải hôn quân, thì thiên hạ cũng không để tâm.

Ta cũng không quan tâm.

Nhưng vẫn phải đề phòng chuyện bất trắc.

Ta lấy ra cẩm nang mà lang quân đã để lại cho ta.

Lúc rời đi, hắn đã dặn:

"Nếu thiên hạ có biến, hãy mở nó ra."

Ta mở cẩm nang, bên trong là một tờ giấy, ghi địa chỉ một trang trại ở vùng ngoại ô kinh thành.

Lang quân viết:

"Nếu cảm thấy có điều bất ổn, hãy trốn đến đó trước, làm nơi tạm lánh."

Ta thu dọn tất cả số bạc và lương khô, dẫn theo Hỉ Lai và Tiểu Trúc rời khỏi kinh thành trong đêm.

Trên bàn, ta để lại một lá thư cho đại thúc chủ nhà, nói rằng ta đã về Nghiệp Thành, qua một thời gian nữa sẽ quay lại.

Chúng ta đi suốt cả đêm.

Tiểu Trúc còn nhỏ, đi lâu có chút đuối sức.

Ta và Hỉ Lai thay nhau cõng nó, tiếp tục bước tới.

May mắn, đến sáng hôm sau, chúng ta gặp một chiếc xe bò.

Ta đưa cho lão phu xe năm văn tiền, nhờ ông ấy cho chúng ta đi nhờ một đoạn.

Tiểu Trúc tựa vào người ta bên trái, Hỉ Lai dựa bên phải,

đệm rơm trên xe cũng khá êm,

chẳng bao lâu, hai đứa nhỏ đều ngủ say.

Nhưng ta thì không dám chợp mắt.

Cuối cùng, chúng ta cũng đến được trang trại.

Một đại nương trông có vẻ phúc hậu bước ra hỏi:

“Cô nương là ai?”

Ta khẽ hít một hơi, sau đó trả lời:

“Đại nương, con tên là Lý Linh.”

"Đại nương, con tên là Lý Linh."
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 15: Chương 15



Đại nương lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

"Thì ra là Lý Linh cô nương! Đại nhân đã dặn dò trước rồi, mau theo ta vào nhà sưởi ấm đi!"

Không biết là do bếp lửa quá ấm, hay vì điều gì khác, mà ta cảm thấy trong lòng cũng dâng lên hơi ấm.

Trước khi rời đi, Tiểu Trúc đã cẩn thận mang theo chiếc áo mà ta đã may.

Ngoài bộ chuẩn bị cho Hỉ Lai, còn có bộ của lang quân mà ta chưa kịp khâu xong.

Ngũ hoàng tử đã khởi binh ở Sơn Tây.

Tam hoàng tử soán ngôi đoạt vị, đương nhiên phải tru diệt!

Trước lò sưởi, ta tiếp tục may nốt áo cho lang quân.

Hỉ Lai thay y phục mới, vui vẻ nhảy nhót trước mặt ta.

"Ngốc tử, vừa vặn quá luôn này!"

Hỉ Lai vốn dĩ như thế, khi có chuyện thì gọi ta là tỷ tỷ, không có chuyện gì thì gọi gì cũng được.

Nhưng ta đã quen rồi.

Ta liếc nhìn hắn một cái, bình thản nói:

"Hơi vừa quá đấy, ngươi vẫn còn cao thêm, năm sau chắc mặc không vừa nữa đâu."

Hỉ Lai chẳng buồn để tâm, vẫn giữ bộ dạng vô tư lự:

"Vậy thì sang năm tỷ lại may cho ta một bộ mới, năm nào cũng phải may!"

Ta khẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng ta biết, trong lòng hắn đang rất đau buồn, dù vẻ mặt chẳng hề lộ ra chút gì.

Hỉ Lai được nuôi dưỡng đầy đủ, da thịt trắng trẻo mũm mĩm, chưa bao giờ thiếu bạc, hẳn là công lao của Tống công công.

Nhưng dưới loạn thế cung đình, Tống công công sao có thể toàn thân mà lui?

Chắc hẳn, khi còn sống phải theo hầu Tiên hoàng, lúc c.h.ế.t đi cũng phải bồi táng cùng người.

Hỉ Lai mới mười lăm, vẫn còn là một đứa trẻ.

"Hỉ Lai?"

Ta nhẹ nhàng gọi hắn.

"Hửm?"

Hỉ Lai mặt đầy thắc mắc.

Ta khe khẽ nói:

"Để ta ôm ngươi một cái nhé?"

"Ai thèm tỷ ôm? Ta đâu phải Tiểu Trúc! Bây giờ ta còn cao hơn tỷ nửa cái đầu rồi đấy, ai cần tỷ ôm chứ?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giọng nói của hắn càng lúc càng run, chóp mũi cũng đỏ ửng, chân thì dịu dàng dịch về phía ta, nhưng lại không chịu vươn tay ra.

Ta chủ động dang rộng vòng tay.

Cuối cùng, Hỉ Lai cũng không kiềm được nữa.

Nước mắt to như hạt đậu, giống như những hạt châu trên chuỗi ngọc đứt dây, từng giọt từng giọt lăn xuống.

"Nghĩa phụ chếc rồi... chếc rồi..."

"Người bảo ta chạy đi... Người bảo ta chạy đi..."

Hỉ Lai nức nở, nghẹn ngào đến mức nói chẳng thành câu.

Nhưng dù sao cũng phải khóc một trận.

Giữ mãi trong lòng, sẽ sinh bệnh mất thôi.

Ta chỉ lặng lẽ, vỗ nhẹ lên lưng hắn.

12

Lò sưởi trên kháng cháy rực đỏ, người trong trang viện ai nấy đều đối xử với ta rất tốt.

Sống ở đây một thời gian, cảm thấy vô cùng tự tại.

Trên giường lò, Tiểu Trúc nằm giữa, ta và Hỉ Lai mỗi người một bên.

Vốn dĩ có phòng riêng để ngủ, nhưng ta lại liên tục gặp ác mộng.

Trong mộng, khói lửa chiến tranh ngút trời, lang quân chếc, Tiểu Trúc chếc, Hỉ Lai cũng toàn thân đẫm máu.

Ta không lúc nào ngủ yên, thế là Tiểu Trúc và Hỉ Lai đều ở lại bên cạnh.

Đêm nay, Tiểu Trúc đã ngủ say.

Hỉ Lai bất chợt hỏi ta:

"Đợi khi Tạ tiểu lang quân về kinh, tỷ định làm gì?"

Ba tháng nay chiến sự liên miên, quân của Ngũ hoàng tử thắng như chẻ tre, mà danh tiếng của Tạ Hồng Hiên cũng ngày càng lẫy lừng.

Lúc này ta mới biết, hắn đã tìm đến Ngũ hoàng tử.

Nhưng nghĩ lại thì, đây cũng là điều đương nhiên.

Ta trả lời Hỉ Lai:

"Quay về Nghiệp Thành thôi~"

Giọng ta có chút ngập ngừng, nhưng cũng có chút chắc chắn.

Hỉ Lai im lặng một lúc lâu:

"Tỷ không định đi theo Tạ tiểu lang quân nữa sao?"

"Nếu Ngũ hoàng tử thành công, lang quân sẽ là đại công thần, lại là tiểu cữu cữu của hoàng đế, ngày sau tất sẽ vinh hoa phú quý.

Như vậy, ta cũng không cần lo lắng hắn phơi thây nơi hoang dã.

Vậy còn bám theo làm gì nữa?"

Hỉ Lai có vẻ không hiểu:

"Tỷ trung thành đi theo hắn suốt chặng đường này, Tạ tiểu lang quân chắc chắn sẽ không bạc đãi tỷ đâu."

Ta nghĩ một chút, rồi nói:

"Ta đi theo lang quân không phải để cầu vinh hoa phú quý.

Con người suy cho cùng vẫn phải lá rụng về cội.

Ta muốn về nhà, về lại bên cha mẹ ta."

Sau đó, ta lại tiếp tục nói:

"Chỉ là khi ta trở về Nghiệp Thành, không thể tiếp tục chăm sóc Tiểu Trúc nữa.

Nhưng thằng bé cũng đã quen ở thư viện rồi.

Còn ngươi thì sao? Định quay lại hoàng cung sao?"

Hỉ Lai không trả lời câu hỏi của ta, mà chỉ lẩm bẩm:

"Trước đây ta nghĩ, nếu có thể trở thành Tổng quản Đại Nội, nhất định sẽ rất vinh quang.

Nhưng mấy tháng nay ta tĩnh tâm suy nghĩ, chợt cảm thấy, có lẽ cuộc sống bình lặng mới là thật."

Ta không nói gì, chỉ chờ Hỉ Lai tiếp tục.

"Lý Linh, ta muốn đi cùng tỷ.

Nhưng sau này, tỷ sẽ thành thân, sẽ lấy chồng, ta không thể đi theo tỷ mãi được."

"Thành thân sao?"

Ta khẽ lẩm bẩm, rồi nhẹ giọng:

"E rằng không đâu."
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 16: Chương 16



Trong đầu ta lại hiện lên khuôn mặt của Tạ Hồng Hiên.

Tuổi trẻ quả nhiên không nên gặp người quá mức kinh diễm.

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, sau này, Tạ Hồng Hiên sẽ trở thành trọng thần danh lưu thiên cổ.

Còn ta thì sao?

Một nha hoàn quét dọn trong phủ nha,

một người phụ nữ bán bánh bao nơi đầu phố.

Chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi.

Vừa nghe ta nói không lấy chồng, Hỉ Lai lập tức bật dậy:

"Tỷ thực sự không thành thân sao?"

"Ừm, không muốn gả."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hỉ Lai vội vàng:

"Vậy... vậy ta theo tỷ về Nghiệp Thành được không?

Ta và Tiểu Trúc cùng về Nghiệp Thành với tỷ, chúng ta cùng nhau sống, có được không?"

Đôi mắt tròn trịa của Hỉ Lai tràn đầy mong đợi.

Ta lập tức gật đầu:

"Được!"

Có người đi cùng, so với việc cô đơn một mình, vẫn tốt hơn nhiều.

13

Ta cũng rất thích Tiểu Trúc và Hỉ Lai.

Hai tháng sau, đại quân của Ngũ hoàng tử đại thắng, Tam hoàng tử đã bị bắt giữ.

Người trong trang viện truyền tin vui đến, ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Ta, Hỉ Lai và Tiểu Trúc ôm chầm lấy nhau, cuối cùng cũng không còn phải lo lắng sợ hãi nữa.

Ta nhìn Hỉ Lai:

"Chúng ta về kinh một chuyến, từ biệt đại thúc chủ nhà xong sẽ về Nghiệp Thành."

Nhưng Hỉ Lai không đồng ý, nói muốn về thẳng Nghiệp Thành.

Ta cảm thấy không ổn lắm, vì không chỉ là vấn đề từ biệt, mà ta còn muốn nhìn lang quân thêm một lần.

Ta có tư tâm, ta vẫn chưa nỡ buông bỏ, vẫn muốn gặp hắn thêm một lần nữa.

Hỉ Lai bực bội:

"Gặp hắn làm gì!

Tạ đại nhân chỉ lo việc nước, làm gì còn nhớ đến tỷ nữa?"

Lời này nghe có chút chua chát.

Nhưng ta cũng không cãi nổi hắn.

Thôi vậy, không gặp thì không gặp, cũng coi như cắt đứt tâm tư.

Về Nghiệp Thành thôi!

Ta nói với quản sự trong trang viện:

"Nay chiến sự đã yên, chúng ta cũng phải rời đi rồi."

Quản sự đã có tuổi, xoa xoa chòm râu dê, cười hiền hòa:

"Cô nương định về kinh thành sao?

Trang viện có thể phái người đưa các vị về."

"Bọn ta định về Nghiệp Thành, không phiền trang viện đâu.

Chỉ là ta vẫn chưa trả lại nhà thuê ở kinh thành, mong quản sự tìm người nhắn lại một tiếng giúp ta."

Nghe vậy, quản sự lại xoa râu, đi đi lại lại mấy lần:

"Nếu cô nương muốn về kinh, trang viện có thể sắp xếp xe ngựa.

Nhưng nếu định đi nơi khác, sợ rằng không được."

"Không được?"

Hỉ Lai sốt ruột:

"Sao lại không được?"

Ta kéo Hỉ Lai lại, ngăn hắn tranh cãi với quản sự.

Lúc này đã là tháng Bảy, trời nóng bức, nhưng Tiểu Trúc lại thèm ăn lẩu.

Hỉ Lai tức giận đến mức đi qua đi lại, nhưng Tiểu Trúc thì chẳng có tâm sự gì, chỉ nói muốn về kinh thành, vì tiên sinh của nó đã có tuổi, không biết sau trận biến loạn này, thân thể có còn khỏe mạnh hay không.

Hỉ Lai càng lúc càng bực bội, còn ta và Tiểu Trúc thì lặng lẽ nổi lửa nấu lẩu.

Nghe nói chúng ta muốn ăn lẩu, quản sự lập tức sai người đem tới rất nhiều thịt dê và rau củ tươi ngon.

Lang quân có lẽ còn chuyện muốn tìm ta, mới không cho ta rời đi.

Nếu đã vậy, đợi thêm mấy ngày cũng chẳng sao.

Nhưng ta lại không hiểu vì sao Hỉ Lai lại vội vã đến vậy.

*

Trăng sáng như gương, ta và Tiểu Trúc thong thả ăn lẩu.

Bỗng bên ngoài vọng đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Ta và Tiểu Trúc tò mò đứng bên hàng rào nhìn ra ngoài.

Ánh trăng mờ ảo, không thấy rõ mặt người, nhưng không biết vì sao, tim ta đập thình thịch, có một dự cảm khó nói thành lời.

Gần hơn…

Lại gần hơn nữa…

Gần hơn… lại gần hơn…

Người đó chính là lang quân của ta!

Lang quân cưỡi ngựa đứng trước mặt ta, phía sau còn có một toán binh lính.

Đã lâu không gặp, hắn trông khỏe khoắn hơn trước, không còn vẻ tiều tụy chán nản như khi rời đi, mà khí thế hiên ngang, giống hệt dáng vẻ ta từng thấy lần đầu tiên.

Lang quân ra hiệu cho người phía sau bắt Hỉ Lai.

Ta hoảng hốt định ngăn cản, Tiểu Trúc cũng lao ra chắn trước mặt ca ca.

Lang quân kéo ta lại, đồng thời ra lệnh cho người bế Tiểu Trúc ra xa.

"Đừng sợ, hoàng cung bây giờ rất loạn, đang thiếu một tổng quản.

Hắn theo Tống công công bao năm qua, không thể để lãng phí tài cán đã học được."

Giọng nói của lang quân vẫn trong trẻo và mạnh mẽ, nghe sao mà hay đến thế.

Thì ra hắn giữ chúng ta lại chỉ vì muốn đưa Hỉ Lai về cung.

Mặc dù đã nói rõ là trở về làm tổng quản, nhưng Hỉ Lai vẫn la hét phản đối, nhất quyết không chịu đi.

Thấy Hỉ Lai như vậy, ta có chút lo lắng:

"Lang quân, Hỉ Lai hắn…"

Lang quân cúi đầu nhìn ta, đôi mắt thâm sâu như chứa cả bầu trời sao:

"Mở miệng là Hỉ Lai, Hỉ Lai.

Sao nàng không hỏi ta có khỏe không?"

Ta khẽ hỏi:

"Vậy… lang quân có khỏe không?"

Lang quân lập tức nghiêm mặt:

"Không khỏe!
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 17: Chương 17



Ta đói đến sắp chếc rồi!"

Hả?

Dứt lời, hắn nắm lấy tay ta kéo đến bên bàn ăn:

"Món ăn không tệ."

"Lang quân đợi chút, ta đi lấy chén đũa mới cho ngài."

Lang quân ấn ta ngồi xuống:

"Đợi không nổi nữa, dùng chung với nàng là được rồi."

Hắn ăn rất nhanh, rõ ràng đói đến cực hạn.

Ăn xong, lang quân dắt ta về phòng, thắp nến, kể ta nghe mọi chuyện từ lúc chia xa.

Hắn kể về hành trình đến Sơn Tây, kể cách phò tá Ngũ hoàng tử, kể cuộc chiến giành lại hoàng cung…

Lang quân nói rất nhiều, con người hắn cũng cởi mở hơn xưa, khiến ta cảm thấy yên tâm.

Có những chuyện liên quan đến triều đình, ta không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn lặng lẽ lắng nghe.

Kể mãi, hắn khô cả cổ họng, rồi nhẹ giọng:

"Kim tịch phục hà tịch, cộng thử đăng chúc quang."

(Đêm nay là đêm nào, cùng nhau dưới ánh đèn này.)

Ánh nến chập chờn, phản chiếu gương mặt lang quân, mê hoặc lòng người.

Lúc này, Tiểu Trúc đứng ngoài cửa, tiến vào cũng không được, rút lui cũng không xong.

Đợi một lúc lâu, nó buồn ngủ không chịu nổi, đành chần chừ bước lên:

"Tỷ tỷ, đệ buồn ngủ."

Lang quân vừa dịu dàng với ta, nghe xong câu đó lập tức đổi mặt:

"Triệu Trúc, tiên sinh của ngươi không dạy rằng nam nữ bảy tuổi không ngồi chung một chỗ sao?"

Tiểu Trúc lí nhí:

"Dạ… dạy rồi."

"Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Chín tuổi…"

Tiểu Trúc mếu máo suýt khóc.

Lang quân trở về sau chiến loạn, khí thế sát phạt thêm mấy phần, trông rất đáng sợ.

Ta vội xen vào:

"Lang quân đừng trách nó.

Là ta thường xuyên gặp ác mộng, nên mới bảo nó ngủ cùng.

Hơn nữa, mấy quy củ đó chỉ áp dụng cho gia tộc thế gia, ta chỉ là một nữ tử quê mùa, không cần quá câu nệ."

Lang quân không để ý đến ta, chỉ quay sang ra lệnh cho người dưới dọn phòng riêng cho Tiểu Trúc.

Ta nói:

"Lang quân, ta cũng đi nghỉ, ngài cũng nghỉ sớm đi."

Nhưng hắn vẫn đứng yên, không hề có ý định rời đi.

"Không phải nàng gặp ác mộng sao?

Ta ở đây bồi nàng ngủ một đêm."

……

Lang quân, ngài có muốn nghe xem mình vừa nói gì không?

Nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, vậy xin hỏi lang quân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

À, hai mươi lăm rồi nhỉ.

Ta không dám chọc hắn, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ:

"Lang quân khải hoàn trở về, chắc chắn sẽ không còn gặp ác mộng nữa.

Lang quân cũng đã mệt rồi, nghỉ sớm đi."

Sắc mặt lang quân thoáng hiện vẻ thất vọng.

Ta tiễn hắn ra cửa, hắn đột nhiên đưa tay chạm lên má ta:

"Nàng trang điểm lem nhem hết rồi.

Sau này đừng bôi nữa, có ta đây, không ai dám bắt nạt nàng."

Ta cứng người, vội vàng đóng cửa lại, chạy đi tìm gương đồng.

Nhìn kỹ lại, chắc lúc ăn lẩu ra mồ hôi, làm phai đi một chút, cũng không quá lộ.

14

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ngày hôm sau, ta vẫn thoa phấn son.

Lang quân nhíu mày:

"Không phải đã bảo đừng thoa nữa sao?"

Ta cúi đầu, không đáp.

Lang quân nên là người của trời cao, còn ta… một kẻ như ta, làm sao có thể chạm vào?

Dẫu cho hắn đối xử với ta quá mức thân mật, ta cũng phải giữ đúng bổn phận.

Ta không ngừng tự nhắc nhở mình như vậy.

Lang quân chuẩn bị xe ngựa, đuổi Tiểu Trúc ra ngoài, còn mình thì vào trong.

Ta vén rèm lên, nhìn thấy Tiểu Trúc đang chơi vui vẻ với thị vệ, còn hô hào người ta phi ngựa nhanh hơn.

Thị vệ cũng cưng chiều mà chiều theo.

Haizz… Đứa trẻ này, bỏ ta lại một mình trong cảnh ngại ngùng thế này sao?

Lang quân trông có vẻ gầy, nhưng thực ra đã rắn rỏi hơn rất nhiều.

Trong khoang xe chật hẹp, ta ngồi mà không yên.

Lang quân nhìn ta:

"Sao cứ cúi đầu mãi thế?"

Lang quân à, ngài cứ nhìn chằm chằm ta như thế, ta sao có thể không cúi đầu cho được…

Ta cười gượng:

"Ta có sao?"

Rồi vội vén rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài, chăm chú ngắm hoa cỏ ven đường.

Lang quân cũng ghé sát lại, khoảng cách bất ngờ trở nên gần đến mức khiến ta luống cuống.

Hắn nhẹ giọng nói:

"Mấy thứ hoa cỏ này ngày nào cũng thấy, có gì hay mà nhìn?"

Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào da ta, khiến ta lặng thinh, không biết phải đáp thế nào.

Tim ta đập liên hồi, ta đành giả vờ ngủ.

Ta đã từng thấy Âu Dương Phối San, nàng ấy kiều diễm động lòng người, dáng vẻ như liễu yếu đào tơ, đâu phải một tỳ nữ quét dọn như ta có thể sánh ngang?

Lang quân chẳng qua chỉ nhớ ơn ta từng theo hắn bôn ba gian khổ, ta phải luôn tự nhắc nhở mình, giữ cho bản thân tỉnh táo.

Thấy ta ngủ rồi, lang quân cũng không nói gì thêm.

Đến kinh thành, ta chuẩn bị xuống xe.

Lang quân giữ ta lại:

"Vẫn chưa về đến nhà, sao nàng vội thế?"

Ta từ tốn rút tay ra:

"Còn một con phố nữa thôi là tới nơi, chắc chắn không thuận đường với lang quân, để ta tự đi."

"Bệ hạ đã ban thưởng phủ cũ của nhà họ Tạ cho ta rồi.
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 18: Chương 18



Từ nay về sau, chúng ta sẽ sống ở đó, không cần phải gò bó trong căn viện nhỏ ấy nữa."

Phải rồi, lang quân đã có thể trở về đại trạch của Tạ gia, sẽ không còn sống trong căn viện nhỏ đó nữa.

"Lang quân, lúc trước đi vội quá, có vài thứ ta chưa kịp thu dọn, để ta về lấy."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lang quân thản nhiên:

"Bảo hạ nhân đi lấy là được."

Nhưng chẳng phải ta cũng là hạ nhân sao?

"Lang quân, để ta tự đi thì hơn, có vài món đồ, ta sợ người khác không hiểu."

Tạ Hồng Hiên lặng im giây lát, rồi nói:

"Vậy ta đi cùng nàng."

Ta mỉm cười:

"Lang quân còn nhiều việc nước phải lo, chúng ta gặp lại sau cũng được."

Hắn suy nghĩ chốc lát, rồi gật đầu:

"Được thôi, ta đưa nàng đến đó trước."

*

Gần nửa năm trôi qua, tiểu viện cũng xuống cấp không ít.

Cái chân giò heo lớn mà ta mua trước Tết giờ chỉ còn lại bộ xương trắng, không khí xung quanh vương đầy mùi ẩm mốc, thối rữa.

Nhưng… đây chẳng phải chính là nơi ta nên ở hay sao?

Ta xắn tay áo lên, Tiểu Trúc cũng học theo nghiêm túc.

Hàng xóm trước kia đã thưa thớt, có người bị bắt đi lính, có người đã trốn chạy.

Tôn thẩm nói, chủ nhà cũng khóa cửa viện, nghe bảo đã chạy về phía Giang Nam.

Bà lại bảo, bây giờ thì tốt rồi, thiên hạ sắp thái bình, hàng xóm cũng dần dần quay về, lại có người trò chuyện cùng, không còn phải lo sợ cả ngày nữa.

Một trận binh đao, đã khiến nhiều người trở nên điềm tĩnh hơn hẳn.

Ta cũng khuyên nhủ bà vài câu, rồi ai làm việc nấy.

Ta đã may xong bộ y phục cho lang quân từ lâu.

Nhìn bộ áo trước mắt, ta ngẩn người ra một lúc.

Tiểu Trúc vẫn thích dựa vào người ta:

"Tỷ tỷ, sao không mang bộ y phục này tặng cho lang quân?"

Ta có chút bối rối:

"Lang quân cao lớn hơn rồi, sợ là bộ y phục này không vừa."

"Vậy tỷ sửa rộng ra một chút, rồi tặng cho lang quân."

Sửa rộng ra một chút, lang quân có chịu mặc không?

Lang quân phò tá ngũ hoàng tử đoạt được ngôi báu, hai mươi lăm tuổi đã trở thành tể tướng đương triều, một người dưới vạn người trên.

Áo gấm rực rỡ lụa là, làm sao có thể mặc y phục của ta may?

Không chỉ phải sửa kích cỡ, còn phải đổi cả chất vải.

Nhưng như vậy… thì đã không còn là bộ y phục ta làm nữa rồi.

Trời vừa sẩm tối, lang quân đã đến:

"Thu dọn xong chưa? Ta tới đón nàng về."

Lang quân đến lúc ta đang trải giường.

"Lang quân, ta không đi nữa đâu, ta ở đây quen rồi."

Tạ Hồng Hiên nhíu mày:

"Chẳng phải chỉ về đây thu dọn đồ đạc thôi sao?"

Hắn nhìn ta đăm đăm, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.

Nhưng dù có nhìn không đủ… cũng không thể nhìn nữa rồi.

Ta quay lưng đi, tiếp tục dọn dẹp chăn đệm:

"Ta không về đâu, lang quân cứ về đi."

Tạ Hồng Hiên xoay người ta lại:

"Sao tự nhiên lại không vui? Có gì thì về phủ rồi nói."

Ta ngẩng đầu, gượng cười:

"Bây giờ lang quân đã có mọi thứ, ta cũng yên tâm rồi. Ta nên trở về Nghiệp Thành thôi, chẳng hay chẳng biết đã gần hai năm ta chưa quay lại.

Chỉ là… muốn nhờ lang quân chăm sóc Tiểu Trúc một chút."

Nghe xong, cơn giận trong mắt lang quân bùng lên.

Tay hắn siết chặt vai ta hơn vài phần:

"Nàng muốn về Nghiệp Thành, vậy chờ ta lo xong mọi việc, ta đi cùng nàng.

Còn Tiểu Trúc, nó liên quan gì đến ta? Sao ta phải chăm sóc?"

Ta vặn vẹo người, nhưng không sao thoát ra được.

Ta cũng bực bội:

"Không chăm thì thôi! Ta sẽ tự nghĩ cách, lang quân buông ta ra trước đã."

Tạ Hồng Hiên chưa từng là người có tính khí tốt.

Bao nhiêu biến cố gia tộc, bao nhiêu năm chinh chiến, đã mài hắn thành một con người lạnh lùng, cứng rắn.

Hắn mím môi chặt chẽ, rồi đột nhiên dang tay ôm chặt lấy ta.

Ngực lang quân cứng rắn quá… nhưng bây giờ không phải lúc để cảm thán chuyện đó!

Ta vùng vẫy muốn đẩy ra, nhưng hắn vẫn giữ chặt không chịu buông.

Ta th* d*c, đập vào lưng hắn:

"Lang quân! Ngài thả ta ra!"

Tạ Hồng Hiên cũng nhận ra ta có điều bất ổn, bèn vội buông tay.

Ta ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên:

"Khụ khụ… lang quân, suýt chút nữa ngài bóp chếc ta rồi!"

Ta gục xuống mép giường, Tạ Hồng Hiên ngồi một bên, vỗ nhẹ lưng ta:

"Đỡ hơn chưa? Ta không cố ý."

Giọng hắn vốn đã dễ nghe, lúc này càng ôn nhu đến động lòng.

"Ta không sao, lang quân mau về đi."

15

Thấy thái độ của ta như vậy, giọng nói của Tạ Hồng Hiên đã nhuốm vài phần tức giận:

"Lý Linh! Ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?"

Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ quay sang hướng khác:

"Tạ đại nhân, có phải ta nói chưa rõ ràng ở đâu không?"

Ta lại tiếp tục:

"Ta đã nói từ lâu rồi mà.

Ta nghìn dặm đuổi theo, chẳng qua chỉ để báo đáp ơn cứu mạng trên dòng Chương Hà năm ấy.

Bây giờ, đại nhân đã có mọi thứ, ta tự nhiên cũng nên trở về quê hương."

Trong xã hội này, sĩ nông công thương, thương là thấp kém nhất.
 
Tiểu Nha Hoàn Vượt Ngàn Dặm Chôn Lang Quân
Chương 19: Chương 19



Nếu ta có thể gả cho Tạ Hồng Hiên, dĩ nhiên là một bước lên mây.

Nhưng… ta không thể ích kỷ như vậy.

Lang quân sau này sẽ lưu danh sử sách, còn ta…

Chỉ là một thương nhân tầm thường, sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa bỏ trong cuộc đời hắn.

Ngôn quan trong triều sẽ dâng sớ đàn hặc, người đời sẽ đàm tiếu hắn vì một nữ nhân mà làm mất thể diện.

Ta không muốn.

Không muốn lang quân phải chịu đựng những lời gièm pha đó.

Dư luận như dao, ta không muốn để nó cứa nát lang quân.

Tạ Hồng Hiên đứng bật dậy:

"Tốt, tốt, tốt!

Bây giờ đã gọi ta là đại nhân, nàng thật sự muốn vạch rõ ranh giới với ta."

Ta không lên tiếng.

Cũng không muốn nói gì thêm.

Ta… đã không còn lời nào để nói nữa.

Khoảnh khắc này, ta càng hiểu rõ lòng mình.

Ta yêu lang quân.

Thậm chí, ta yêu hắn hơn cả bản thân mình.

Chỉ cần lang quân sống tốt, ta còn vui mừng hơn cả khi bản thân được hạnh phúc.

Tạ Hồng Hiên im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói:

"Lý Linh, nàng lấy ta được không?"

Giọng hắn còn mang theo chút run rẩy.

"Không được.

Tạ đại nhân, xin hãy trở về đi.

Ta đối với đại nhân, xưa nay chưa từng có tình cảm nam nữ.

Nếu đại nhân thật sự muốn cảm tạ ta vì đã đồng hành cùng đại nhân suốt quãng thời gian vừa qua…

Vậy thì, cho ta thêm chút vàng bạc là được."

Ta nói một cách dứt khoát.

Tạ Hồng Hiên cười khổ một tiếng, rồi liên tục nói ba chữ "tốt lắm".

Sau đó, hắn quay đầu bỏ đi.

Ta biết hắn rất đau lòng.

Nhưng… ta thì có khác gì đâu?

Thế nhưng, thà đau một lần còn hơn đau cả đời.

Có khi nào, tình cảm của lang quân đối với ta chỉ là lòng biết ơn?

Rồi sau này, năm tháng bào mòn tất cả, ngay cả chút cảm kích ấy cũng phai nhạt…

Liệu có khi nào, cảm kích biến thành oán hận, biến thành căm ghét?

Ta không muốn.

Không muốn sau nhiều năm, hai ta nhìn nhau mà chán ghét.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không muốn lang quân ruồng bỏ ta.

Bởi vì…

Ta yêu hắn.

Chính vì yêu hắn, ta lại càng trở nên nhút nhát.

Từ trước đến nay, ta vẫn nghĩ mình là một người dứt khoát.

Nhưng khi gặp hắn, ta lại trở thành kẻ do dự, bi lụy.

Thôi thôi…

Đã quyết tâm rời xa lang quân rồi,

Sao còn phải sầu não làm gì?

Ta vùi mặt vào trong chăn, nghĩ rằng chỉ cần ngủ một giấc, mọi chuyện sẽ qua đi.

Nhưng…

Nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.

Ta với lang quân, làm sao có duyên phận đây?

*

Hôm sau, ta ôm đôi mắt sưng như hai quả đào, dẫn Tiểu Trúc đi thăm phu tử.

Ta sắp đi rồi.

Lang quân không quan tâm đến Tiểu Trúc, còn Hỉ Lai thì bị giữ lại trong cung, lực bất tòng tâm.

Ta không thể không lo liệu cho Tiểu Trúc trước khi rời đi.

Phu tử của Tiểu Trúc họ Mạc, tuổi gần sáu mươi.

Trải qua biến cố triều đình, may mắn không bị liên lụy.

Sau khi nghe ta trình bày rõ ngọn nguồn, ông đồng ý chăm sóc Tiểu Trúc.

Như vậy là tốt rồi.

Thế này… là tốt lắm rồi.

Tiểu Trúc bấu chặt lấy tay áo ta, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, rõ ràng không vui.

Ta nhéo má nó:

"Được rồi~ Tỷ tỷ sau này có thời gian sẽ về thăm đệ mà."

"Tỷ lừa đệ!"

"Tiểu Trúc, đệ là nam tử hán.

Dù tỷ tỷ ở đâu, tỷ cũng sẽ luôn nhớ đến đệ.

Sau này, đệ phải cố gắng học tập, thi đỗ công danh, làm một vị quan tốt vì nước vì dân.

Đến lúc đó, dù tỷ tỷ ở phương nào, cũng có thể nghe thấy tin tức về đệ."

Tiểu Trúc vẫn bĩu môi, nhưng vẫn không tình nguyện gật đầu.

Về đến nhà, ta thấy mấy tên gia đinh đang khiêng từng rương hòm lớn vào sân.

Ta chạy tới ngăn lại:

"Các ngươi là ai? Các ngươi đang làm gì vậy?"

Tên quản gia dẫn đầu khom người đáp:

"Cô nương, chúng tôi là quản gia của Tạ phủ.

Đây là những thứ đại nhân dặn chúng tôi mang tới."

Tạ Hồng Hiên sao?

Hắn dùng vàng bạc này để bù đắp cho ta sao?

Đúng rồi.

Hắn hoàn toàn có thể vứt bỏ ta.

Ta không để ý đến tên quản gia nữa.

Mọi thứ… đều như ta mong muốn.

Ta dùng nước lạnh vốc lên mặt, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Ta không thể tiếp tục day dứt như thế này được.

Ta cũng không biết tại sao mình lại trở nên thế này.

*

Thành đô trăm thứ ngổn ngang, vẫn phải đợi Tiểu Trúc ổn định, ta mới có thể rời đi.

Tôn thẩm đến trò chuyện với ta:

"Thật sự muốn đi sao?

Ở lại thêm chút nữa không được à?

Ta thấy Tạ đại nhân cũng là người có tình nghĩa đấy."

Ta xoa mũi:

"Bà trước đây còn chê hắn đấy, không sợ Tạ đại nhân nhớ lâu rồi quay về tính sổ bà sao?"

Bà Tôn cười xấu hổ, chỉ bảo rằng Tạ Hồng Hiên đại nhân là người độ lượng, không so đo với một bà lão như bà.

Chúng ta tán gẫu rất lâu.

Ta không ngờ rằng, đến lúc này, ta thậm chí còn lưu luyến cả Tôn thẩm.

Ta thật sự…

rất thích kinh thành này.

Nơi đây…

Có rất nhiều người ta yêu mến.
 
Back
Top Bottom