Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Ngư Bạc Hà – Tức Tức Đích Miêu

Tiểu Ngư Bạc Hà – Tức Tức Đích Miêu
Chương 70



Ánh đèn sân khấu bật sáng, Dư Qua đứng giữa sân, hướng về phía ánh sáng nhìn về phía đông đảo khán giả dưới kia.

Phía sau anh, đoạn video quảng cáo kết thúc dần hiện lên, tạo thành một bức ảnh tập thể ghép từ vô số tấm hình: có những nhân viên bận rộn nhưng bình dị, có huấn luyện viên, trưởng đội, tất cả tuyển thủ khu vực này, bình luận viên, MC, thậm chí cả phiên dịch viên.

“Sân khấu này vừa tàn khốc vừa tuyệt đẹp, các bạn có thể đứng trên sân khấu lớn nhất này không chỉ nhờ vào giấc mơ, mà còn bởi lòng dũng cảm và ý chí kiên cường trong những năm tháng cô đơn vô danh ấy.”

“Gửi tới tất cả những người đang theo đuổi giấc mơ, xin dành tặng các bạn lòng kính trọng cao quý nhất.”

Khán giả trong sân vận động rưng rưng nước mắt, đồng loạt đứng lên.

…..

…..

Qúa trình kết thúc, các tuyển thủ hai bên tiến về chỗ ngồi và chuẩn bị những bước cuối cùng trước trận đấu. Tất cả các kênh phát sóng trực tiếp đều chuyển tín hiệu về bàn bình luận —

“Quý vị khán giả, chào buổi tối, hiện tại chúng ta đang có mặt tại Sân vận động Busan, Hàn Quốc, nơi diễn ra Chung kết Giải vô địch Liên Minh Huyền Thoại thế giới 2022. Ngay tối nay, chúng ta sẽ chứng kiến trận chiến cuối cùng giữa OG và SCT. Tôi là bình luận viên Quân Hạo.”

“Xin chào mọi người, tôi là Tiểu Lê.”

Vài phút sau, ván đấu đầu tiên chuẩn bị bắt đầu, trò chơi đã vào giao diện cấm chọn.

SCT ngay lập tức cấm vị tướng Xạ Thủ – Xạ Thủ Kai’Sa, vị tướng mà Dư Qua có tỉ lệ thắng cao nhất mùa này. Huấn luyện viên nhíu mày nhẹ, ra lệnh cho Will cấm vị tướng được chọn nhiều nhất trong các trận xếp hạng gần đây của đội bạn.

Sau khi cấm xong, lượt chọn đầu tiên của SCT là Miss Fortune – Xạ Thủ mà Dư Qua thành thạo nhất. Bình luận viên Quân Hạo la lên: “Đến rồi, lại đến phần OG đường dưới bị tập trung khắc chế rồi.”

Một người khác nhắc nhở: “Mới bắt đầu mà, cậu đừng quá căng thẳng.”

Tiểu Lê nói: “Hai ngày qua, tuyển thủ OG và SCT đều chơi xếp hạng Hàn Quốc, Fish đã gặp Lee Sin. Tôi xem trực tiếp trận đó, trong khi cả hai bên đi rừng không can thiệp nhiều, Fish vẫn gây áp lực được hơn 100 sát thương lên đối thủ. Có thể nói vậy sẽ khiến khán giả cảm thấy không công bằng, nhưng cá nhân tôi nghĩ đường dưới hai đội có sự chênh lệch rõ rệt.”

Trận đại chiến sắp bắt đầu, các bình luận viên không ngừng phân tích về tướng và chiến thuật của hai đội, trong khi voice chat nội bộ OG hoàn toàn im lặng.

Dư Qua nói: “Chọn Kai’Sa.”

“Kai’Sa tốt, cơ động, sát thương cuối trận cao.” Huấn luyện viên gật đầu, “Tiểu C chọn Lulu.”

Vị trí Counter cuối cùng dành cho đường giữa, Roy khóa ngay Syndra – tướng có khả năng gây sát thương mạnh và bùng nổ.

Giai đoạn cấm chọn kết thúc, hệ thống bắt đầu đếm ngược.

Năm giây sau, tất cả xuất hiện ở quãng suối trong Summoner’s Rift. Roy xoay cổ một chút, nói: “Ván này để anh gánh nhé.”

“Nói là phải làm được nha, anh bạn.”

…..

…..

Trận đấu đã diễn ra được sáu phút, nhưng vẫn chưa có mạng hạ gục đầu tiên. Ba đường đều đang yên ắng, SCT đi rừng đã mai phục ở bụi cỏ đường dưới một lúc, nhưng không may bị mắt kiểm soát phát hiện, đành phải rút lui.

“Mắt cắm tốt quá, OG hôm nay chơi rất ổn định, trước khi ra trận mỗi người đều mang theo hai mắt kiểm soát,” Bình luận viên Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, “SCT chọn Nữ cảnh sát và Thresh ở giai đoạn đầu có sức ép tuyệt đối, chúng ta có thể thấy Fish và Tiểu C đối đầu rất thận trọng.”

Đột nhiên Tiểu Lê hét lên: “Fish cẩn thận!”

Hỗ trợ của SCT ném một chiếc móc vào Katarina đang cố gắng last-hit.

Đối phương bất ngờ tấn công, Dư Qua đã có chuẩn bị tinh thần, dùng chiêu E lùi lại, khéo léo tránh được chiêu móc của Thresh.

Chiêu thức đối phương trượt mục tiêu, Dư Qua quyết định từ bỏ lính, nhanh chóng nhấp hai lần xuống đất, trong một giây gửi tín hiệu “Tấn công.” Tiểu C đã luyện tập ăn ý với anh ấy từ trước, phản ứng nhanh chóng dùng chiêu W tăng tốc độ di chuyển cho Dư Qua.

Không ngờ đối thủ phản công nhanh như vậy, Nữ cảnh sát hơi sững lại, ngay lập tức bị Katarina và Lulu gây sát thương, mất gần một nửa máu. Thresh xông lên chịu đòn, giúp Nữ cảnh sát thoát thân trong gang tấc với lượng máu còn rất ít.

Roy chuyển sang góc nhìn của mình, mỉm cười nhếch mép: “Dám chơi Nữ cảnh sát trước mặt anh Hỷ ư? Có ngày chịu quả đắng thôi.”

Dù chưa có mạng hạ gục đầu tiên, nhưng chiến thắng nhỏ trong pha đối đầu đường dưới giúp OG tạo khí thế, cả đội bình luận viên LPL đều rất phấn khích, thậm chí bốn cô gái trên khán đài không hiểu game cũng hưng phấn theo.

Tại hiện trường, Từ Y Đồng còn dùng điện thoại theo dõi trực tiếp trên nền tảng phát sóng chính thức trong nước, xem mọi người bình luận phân tích diễn biến trận đấu bằng bình luận trực tiếp.

【Tớ có linh cảm, Fish sẽ hoàn thành giấc mơ ngay tối nay, phong độ quá tuyệt!】

【Tớ cá 30 triệu cho các cậu, đừng sợ, đừng để mất mạng, nhất định phải thắng!】

【Trận đầu tiên OG đã nắm chắc rồi! Không thắng tôi ăn cám!】

Dù bị thua một ít lính, giai đoạn mạnh mẽ của cặp đường dưới SCT vẫn chưa kết thúc. Leezi tức giận, thấy Dư Qua đứng vị trí ngày càng táo bạo, cười khẩy. Nhân lúc Katarina và Lulu đứng cách xa nhau, Thresh liền dùng Tốc biến tiếp cận nhanh và khóa chặt Dư Qua.

Quân Hạo hét lên: “Đây là Fish cố tình tạo sơ hở, đối thủ sắp mắc bẫy rồi!”

Leezi không thể nghe thấy khán giả hò reo. Ngay khi anh ta quyết định truy sát Support, Jz đã điều khiển Triệu Tín từ bụi cỏ lao ra với kỹ năng Audacious Charge (E), tấn công trực tiếp vào Nữ cảnh( tưởng Caitlyn).

Đường dưới SCT bị gank bất ngờ đánh úp tơi tả, vài giây sau, hệ thống bung thông báo hạ gục và First Blood————

[OG Fish đã hạ gục SCT Leezi]

Từ Y Đồng giơ tay lên, cùng nửa sân vận động hô vang cổ vũ. Thái Nhất Thi đau đớn bịt tai, nói: “Cậu hét nhỏ chút đi.”

Xem xong trận bán kết của OG, SCT đã đoán được lối chơi bảo toàn suốt trận của OG. Vì thế, sau khi mất mạng đầu tiên, SCT nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật, đi rừng bỏ qua gần nửa bản đồ, chạy xa vạn dặm xuống đường dưới để chuẩn bị “huấn luyện quân sự” cho Dư Qua.

Cặp đôi đường dưới vừa giành được lợi thế bỗng nhiên né giao tranh, Dư Qua không còn vội vàng dọn lính như trước. Kai’Sa và Lulu lùi hẳn vào trụ phòng thủ, tận dụng khoảng thời gian này, Jz lao sang đường giữa hỗ trợ Roy bắt mid của đối phương. Một pha đầu tiên diễn ra khi đối thủ vừa trở về từ căn cứ, hai người băng trụ hạ gục. Lần thứ hai, khi đối phương vừa lên lại đường, Jz lặp lại chiến thuật, tốc biến lên và hạ gục thêm một lần nữa.

Đến đây, đường giữa SCT chính thức sụp đổ — OG bắt đầu bùng nổ thật sự từ lúc này.

Đường dưới thu hút toàn bộ hỏa lực đối phương, Syndra của Roy ung dung trải qua giai đoạn farm. Ở giữa trận đấu, các chiêu thức quan trọng của SCT vẫn nhắm thẳng vào Kai’Sa. Dư Qua mở giáp vàng giữ mạng, Syndra liền lợi dụng cơ hội bắn phá dữ dội phía sau đội hình SCT.

Roy cười vui vẻ nói: “Đã nằm yên chưa các cậu?”

“Nằm yên rồi anh ơi, quá mạnh rồi anh ơi, lạ quá anh ơi.”

Kết thúc giáp vàng, Dư Qua lập tức dùng kỹ năng tách đội hình SCT, dùng chiêu cuối bay tới trước mặt mid và AD đối phương đang còn ít máu, đánh thường cộng nội tại một combo kết liễu, hai carry bên đối phương lập tức chết. Jz và Will hét lên một tiếng “nice!”

Trận đấu kết thúc sau 30 phút, OG có được chiến thắng mở màn đầy thuận lợi.

…..

…..

OG thắng trận đầu tiên, các bình luận viên trên ghế đều rất phấn khích và nói chuyện rôm rả. Khi OG thắng trận thứ hai, giọng của Quân Hạo đã khàn đi vì hét quá nhiều. Tiểu Lê thì không hiểu sao giọng cô hơi rung rung: “Đã đến điểm quyết định rồi, nếu OG thắng trận này…”

Chỉ còn cách một bước.

Chỉ cần một bước nữa thôi, OG sẽ có chức vô địch.

Còn với SCT, trận ba là trận sống còn. Bị OG quét sạch 2-0, những trận kế tiếp họ không còn đường sai lầm nào nữa, chỉ một sơ suất là phải về nhà.

Không khí tại sân ngày càng căng thẳng, tiếng nói chuyện trên khán đài cũng nhỏ lại rất nhiều. Một bên bị dồn đến bước đường cùng, một bên chỉ còn cách bục nhận giải cao nhất nửa bước chân. Trái tim của người hâm mộ mỗi bên đều thắt chặt.

Jasmine cảm thấy đau nhói liền hét với Từ Y Đồng: “Cậu muốn véo thì véo chân mình đi, sao lại véo tớ làm gì!”

Từ Y Đồng lòng bàn tay ra mồ hôi: “Tớ hồi hộp quá, tớ muốn đi vệ sinh.”

“Vậy cậu đi đi.”

“Tớ không dám đi.”

Trận thứ ba bắt đầu sau năm phút.

OG chọn đội hình LPL mạnh về đẩy thẳng mặt, còn SCT chọn lối chơi Poke (đánh xa).

Ngay từ đầu trận, SCT chơi rất thận trọng, bị bắt lẻ thì ngay lập tức dùng bộ đôi kỹ năng để thoát, không do dự một giây. Với SCT, đây là trận kiểm soát tài nguyên để lăn cầu tuyết. Jz thử tìm cơ hội vài lần, nhưng đối phương toàn dùng tướng tầm xa, dọn lính nhanh, chạy cũng nhanh, đến giữa trận thì số mạng vẫn giữ nguyên 0-0.

Sân đấu và cả khán phòng, thậm chí bình luận viên đều rơi vào trạng thái im lặng ngột ngạt.

Quân Hạo nói: “Đó là đặc điểm của đội Hàn Quốc, có lợi thế thì không bao giờ mạo hiểm giao tranh. Cảm giác OG đang bị mài mòn như dao cùn vậy.”

Tiểu Lê sốt ruột: “Phải giữ vững tinh thần.”

Trò chơi đến phút 32, đi rừng và hỗ trợ OG di chuyển ra đường giữa, SCT lần đầu tiên chọn giao tranh trực diện, người đi trên SCT đến trước, mạng đầu tiên rơi vào tay Kruna – người đi giữa OG.

Từ Y Đồng không hiểu rõ cách vận hành trận đấu, cũng khó mà hiểu hết các chỉ số trên màn hình do đạo diễn chuyển cảnh. Hai bên không giao tranh, cô không biết bên nào có lợi thế. Nhưng xung quanh cô, người Hàn Quốc ngày càng ồn ào, cảm xúc càng phấn khích, Từ Y Đồng đoán biết tình hình không ổn rồi.

Khi đội SCT ào lên tấn công căn cứ OG, chỉ còn mỗi Tiểu C một mình cố gắng chống đỡ, trong khi cả ba “C” của OG đều đã tử trận, thời gian hồi sinh nhanh nhất còn đến 20 giây.

Dư Qua hỏi: “Còn giữ được không?”

Tiểu C nhăn mặt đáp: “Không giữ được, hết rồi.” Ngay khi nói câu này, Tiểu C cũng bị tập trung hỏa lực bên đối phương, gục ngã ngay trước cửa căn cứ.

Dư Qua rất bình tĩnh gật đầu: “Thế thì trận sau.”

Nghe câu đó, Will không biết sao lại thấy có chút buồn cười. Miệng vừa nhếch lên, camera liền lia tới, Will vội vàng chỉnh lại biểu cảm. Nếu bị phát hiện vừa thua trận mà còn cười, lại bị chửi là nội gián.

Jz tiếc nuối nói: “Tiếc thật, trận này thắng thì có chức vô địch rồi.”

Roy thở dài, bỏ tay khỏi bàn phím: “Không sao, trận sau mình chơi tốt hơn.”

Quay về phòng nghỉ, Huy ca và mọi người đứng trước ti vi xem lại dữ liệu trận đấu vừa rồi, trợ lý huấn luyện viên bình tĩnh chỉ ra vấn đề của họ trong trận này: “Tôi chọn cho các cậu toàn tướng lao thẳng mặt, vốn dĩ đầu trận chúng ta có lợi thế, nhưng các cậu chơi quá thận trọng, bị SCT vận hành tốt về cuối trận, rồi lại nóng vội đánh nhanh.”

Nhìn thấy các cậu ấy đang chịu áp lực rất lớn khi thi đấu trận quyết định, A Văn muốn nói vài lời nhưng lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì. Đã đến bước này, chỉ còn thiếu một bước là vô địch thế giới, không có áp lực là chuyện không thể.

“Tôi vẫn còn nằm trong danh sách dự bị, hôm nay anh em thắng rồi, tôi cũng xem như là người có chức vô địch thế giới rồi.” A Văn nhìn về phía Dư Qua rồi vỗ vai anh ấy, “Lần trước cậu nói sẽ giúp tôi lấy chức vô địch, tôi đã cảm động suốt ba năm rồi. Hôm nay liệu cậu có thể dẫn tôi thực hiện lần cuối cùng của giấc mơ không? Tôi sẽ nhớ ơn của cậu cả đời.”

Dư Qua mỉm cười.

Thời gian nghỉ ngắn ngủi, cả đội nhanh chóng bàn bạc chiến thuật cho ván tiếp theo, ban huấn luyện cũng không làm nhiều động viên trước trận. Năm tuyển thủ được dẫn ra lối đi của người chơi, màn hình lớn lại chiếu lại những màn trash talk trước trận giữa hai đội.

Leezi ngồi trong phòng phỏng vấn, “Fish chẳng bao giờ may mắn như thế, ai cũng biết mà.” Nói xong, anh nhún vai, nét mặt trêu chọc: “Fish chưa từng đánh bại đối thủ trên sân khấu chung kết, tôi nghĩ hôm nay cũng không ngoại lệ.”

Tất cả thành viên OG đều dừng bước. Dù đã xem nhiều lần, biết đó chỉ là hiệu ứng chương trình, Jz vẫn không kìm được chửi thề một câu.

Trước khi lên sân khấu, Huy ca lại quay lại nói với Dư Qua: “Chúng ta đến được đây không phải chỉ dựa vào may mắn.”





Giai đoạn cấm chọn ván 4 bắt đầu nhanh chóng.

SCT chọn chiến thuật ‘cướp-pick’ thay vì cấm, thẳng tay gom luôn cặp đôi Xayah – Rakan.

Xayah – Rakan ở phiên bản này rất mạnh, từ đầu đến cuối trận đều có lợi thế. Bình luận viên LPL nhíu mày: “Hai bên đều rất tập trung, khóa hết những tướng chủ lực và hệ thống mạnh của đối phương.”

Tiểu Lê nhận xét: “SCT chơi rất hợp lý với đội hình ba chủ lực, lối chơi của họ là rất chắc chắn, từng đường đều ổn định, hiếm khi mạo hiểm đặt cược vào một đường.”

“OG lại cướp được Galio, Roy chơi hỗ trợ trung tâm à?” Quân Hạo ngập ngừng, “Chẳng lẽ OG…”

Khi các tướng OG lần lượt được chọn: trên là Shen, giữa là Galio, rừng là Vi, xạ thủ là Draven, hỗ trợ là Lulu… Đội hình hoàn chỉnh khiến cả khán phòng bất ngờ.

“Đây có thể là trận đấu quan trọng nhất đời mỗi thành viên OG.” Tiểu Lê xúc động nói, “Nhưng họ vẫn quyết tâm chọn đội hình này.”

Chiến thuật 4 bảo vệ 1.

Ở trận đấu thứ hai trước khi kết thúc, ván quyết định, OG lại tiếp tục dùng đội hình 4 bảo vệ 1.

Đó là chiến thuật khắc nghiệt nhất trong Liên Minh Huyền Thoại, đặt tất cả hy vọng và áp lực lên một nhân tố chủ lực duy nhất, đòi hỏi sự tin tưởng tuyệt đối, không do dự từ đồng đội.

Tất cả đều tin tưởng Dư Qua.

Trận đấu sắp bắt đầu, trước khi xuống sân, huấn luyện viên vỗ vai từng người: “Cứ chơi hết mình đi, thắng hay thua, hãy tận hưởng ván đấu này.” Máy quay truyền hình chuyển về chỗ ngồi của các tuyển thủ, từ trái sang phải, ống kính từ từ zoom ra.

Will ngả người trên ghế gaming, nhắm mắt nghỉ ngơi, Jz cầm cốc uống một ngụm nước, Roy khẽ vận động cổ tay. Đến lượt Dư Qua, máy quay cận cảnh anh—hai tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên bàn, không nói chuyện với ai bên cạnh, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình máy tính, chiếc mặt dây chuyền trên ngực được anh đặt sát vào môi.

Khán đài đầy người, chỉ có Từ Y Đồng biết thứ Dư Qua đang cầm là gì.

Cô chợt lặng người, rồi cảm thấy nghẹn ngào nơi sống mũi.

Từ Y Đồng vốn là người tin vào tâm linh, nên khi đứng trên cao nguyên ở độ cao 4500 mét, dưới những lá cờ cầu nguyện đủ màu sắc bay trong gió, cô đã thay Dư Qua cầu mong cuộc đời anh thuận lợi. Trên dây cờ là những kinh văn cầu phúc, cô lặng lẽ nhắm mắt niệm kinh trong tiếng tụng vang vọng.

Mong những cố gắng Dư Qua không uổng phí, mong anh may mắn thêm một chút.

Chỉ cần thêm một chút thôi.

Giao diện game bắt đầu chuyển sang màn tải trận, các thành viên OG trong voice chat nội bộ động viên nhau, Will đùa: “Fish, yên tâm đi, ván này anh sẽ nhận hết sát thương cho em, tiểu C không hiểu nhưng tôi hiểu rõ lắm.”

Jz cũng nói câu “chém gió”: “Vi của tôi nhất định sẽ làm cho rừng bên kia tan nát.”

Vì SCT hay né giao tranh đầu trận, OG đã chọn đội hình đánh giao tranh dù phải hy sinh lợi thế giai đoạn đầu.

SCT hiểu rõ điều này, không thể để OG kéo trận về cuối nên ngay từ giai đoạn đi đường đã chơi rất quyết liệt. Phút 18, số mạng hạ gục là 5-2 nghiêng về SCT. OG thua SCT gần 3000 vàng. Dù đã dự đoán, đây vẫn là bất lợi lớn.

Phút 27, SCT tập trung tấn công ở đường giữa.

Quân Hạo bình luận: “Giai đoạn mạnh của SCT sắp kết thúc rồi, OG nhất định phải giữ vững…” Chưa nói hết câu, giọng anh bất ngờ dâng cao: “Roy quay lại rồi, OG trong thế bị dẫn trước đã chọn phản công tại chỗ——”

Mọi người nín thở, giao tranh chỉ trong vòng chưa đầy một phút kết thúc, tốc độ bình luận cũng nhanh đến mức chóng mặt: “Chiêu cuối của Will trúng thẳng vào Fish, giúp anh chịu đựng đợt tập trung sát thương đầu tiên. Galio bay lên không trung, chiêu cuối rơi xuống ngay lúc Will đến chỗ giao tranh, Jz khóa mục tiêu đi rừng đối phương, Draven bên cạnh bắn phá cuồng loạn, OG đã hoàn thành pha 1 đổi 3. OG thắng giao tranh này!”

Cùng với thời gian trận đấu trôi qua, cả hai bên đều bước vào giai đoạn giữa trận, và trận đấu rơi vào thế bế tắc. OG vừa mới khó nhọc thắng được một pha giao tranh, thu hẹp một chút khoảng cách về kinh tế, nhưng tài nguyên bản đồ đầu trận lại bị rừng đối phương kiểm soát rất chặt khiến người ta khó chịu. Jun Hao lo lắng nói: “Sắp tới giao tranh tranh rồng linh hồn rồi.”

Dư Qua chạy đến khu vực sông, đánh dấu một vị trí: “Ở đây có mắt không?”

“Không, tôi vừa quét xong.”

Will nhìn qua đồ của Dư Qua, anh đã làm được vài món trang bị then chốt, phát triển cũng ổn: “Pha giao tranh rồng linh hồn này mình có chơi không?”

Roy nói: “Phải chơi, rồng lửa linh hồn đó, để đối phương lấy thì xong luôn.”

Hai bên liên tục giằng co ở khu vực rồng nhỏ, vị trí của SCT tốt hơn. Dư Cát bảo mọi người rút lui: “Tôi giờ chưa đủ sát thương, chiêu cuối cũng hết rồi, không đánh lại được. Để Jz thử xem có cướp được rồng không.”

Một phút sau, Quân Hạo thất vọng hét lên: “Xong rồi, Jz không cướp được, SCT đã lấy rồng linh hồn.”

Tình hình giờ rất bất lợi cho OG. Lại càng thêm tệ hại khi Dư Qua đang dọn đường giữa thì bị đối phương năm người bắt ba, trợ thủ SCT khống chế cứng anh, Draven lập tức bị dồn sát thương còn lại rất ít máu, ngay cả Roy và Galio cũng sắp hết máu, hai người bị Viego từ phía sau dùng một chiêu hạ gục luôn.

Draven phát triển tốt nhất đã gục xuống, những người còn lại hoàn toàn không có sức phản kháng. Hai bên đi rừng đều không có phép trừng phạt, SCT không ngần ngại đi ăn Rồng nguyên tố.

Đến lúc này, cán cân chiến thắng đã hoàn toàn nghiêng về SCT, OG chỉ còn biết nghĩ đến ván đấu tiếp theo. Jun Hao thở dài đầy tuyệt vọng: “Đội bị dẫn 0-2 mà thắng lại 3-2 thì rất khó giữ được tinh thần ổn định trong BO5, OG sau ván này chắc chắn phải họp lại.”

Tiểu Lê cũng lo lắng: “Nếu thua ván này thì ván quyết định thật sự rất khó chơi.”

Trên khán đài, Jasmine liếc qua điện thoại của Từ Y Đồng, phòng livestream đầy những bình luận như: “Chắc không có cửa, OG chết rồi,” “Ván sau sinh tử,” “Ôi không, OG sẽ bị ngược dòng 2-3 chứ?”… liên tục xuất hiện.

Từ Y Đồng không nói gì liền tắt điện thoại.

Thấy cô buồn bã như vậy, Jasmine lên tiếng an ủi: “Không sao đâu, còn một ván nữa mà, hay để tớ đi cùng cậu ra ngoài vệ sinh nhé?”

Từ Y Đồng lắc đầu.

Khi SCT hừng hực khí thế cùng lính tiến thẳng vào căn cứ chính của OG, rừng bên đối phương trên kênh chat đánh một câu: 【GG?】. Anh ta từng thi đấu ở khu vực LPL hai năm, biết chút tiếng Trung đơn giản nên lại gõ tiếp bằng pinyin: 【ren shu ma 0.0?】 (ý là “đầu hàng à?”).

Dư Qua lướt qua hai câu đó, trong lòng chẳng có chút cảm xúc nào. Đầu hàng? Anh ta còn chẳng biết chữ đó viết thế nào.

Ba đường chính bị phá, OG tiến thoái lưỡng nan, vẫn kiên cường chống đỡ được hai đợt tấn công.

Khi Dư Qua dọn xong đợt lính cuối cùng, giữ được trụ cửa hang răng cưa trong gang tấc, ngay cả bình luận viên Hàn Quốc cũng phải thán phục: “Đội OG này ý chí thép thật sự.”

Mở bảng thông số mạng hạ gục, Dư Qua tính toán sát thương kỹ năng của đối phương so với lượng máu của mình, bình tĩnh ra lệnh: “Viego không còn dịch chuyển, có thể đánh được. Tôi có đồng hồ cát, lát nữa ưu tiên hạ Amumu.”

Will nắm chặt chuột, gật đầu một tiếng.

Tinh thần tất cả đều căng lên tới đỉnh điểm.

Xử lý xong đợt lính, SCT lại chặn trước cửa bệ đáy, chuẩn bị đẩy vào nhà chính, Will liền lao vào mở giao tranh, làm choáng được AD và hỗ trợ bên đối phương.

Khoảng cách trang bị vẫn còn chênh lệch, nhưng thời cơ rất mong manh, họ chỉ còn cách liều mình đánh tới cùng. Tiểu C tung chiêu cuối cho Dư Qua, bật lên định vị đối phương mid. Draven lập tức bật chế độ điên cuồng tay đôi.

Tiểu Lê hét lên: “OG chưa buông tay, họ vẫn muốn đánh tiếp!”

“Lúc này Leezi bị dồn, Roy cũng dùng dịch chuyển theo kịp, vị trí Fish ổn không?”

“Ổn! Fish bây giờ đánh rất mạnh! Không ai ngăn nổi cậu ấy! Đó chính là sức hút của carry late game!!”

Sau pha giao tranh quyết liệt, OG quét sạch SCT. Roy phòng thủ nhà dọn lính, những người còn lại lao thẳng ra Rồng Ngàn Tuổi.

Không ngờ tình thế lại có thể đảo ngược như vậy, một nửa khán giả trên khán đài đã sôi sục lên. Cùng với tiếng thét thất thần của bình luận viên Hàn Quốc, bình luận viên LPL không kìm được sự phấn khích, đứng bật dậy khỏi ghế, cúi người lên bàn, chăm chú nhìn màn hình phát sóng: “Thắng rồi, OG đã thắng pha này, lấy được Rồng Ngàn Tuổi, OG còn hy vọng lật ngược tình thế!”

Lúc đó, Từ Y Đồng gần như quên cả thở.

Chung kết thế giới ở ngay trước mắt, chưa bao giờ gần đến thế.

Lấy được linh hồn Rồng Ngàn Tuổi, Tiểu C cảm thấy tay mình hơi run: “Chúng ta có thể đánh một pha nữa không?”

Dư Qua nói: “Họ sắp hồi sinh rồi, còn một pha giao tranh nữa, bảo vệ tôi.” Anh lặp lại hai lần, “bảo vệ tôi thì chúng ta sẽ thắng.”





Pha giao tranh sinh tử cuối cùng, tất cả kỹ năng khống chế của SCT đều dồn vào nguồn sát thương duy nhất của OG.

Dư Qua thở hổn hển: “Tôi còn 6 giây hồi bùa Kháng Hiệu Ứng.”

Vừa nói, Viego và Aatrox lao thẳng về phía Draven, ngay khoảnh khắc họ tiếp cận, Quân Hạo gào thét: “Fish cẩn thận, tuyệt đối đừng bị bắt!”

Khoảnh khắc hồi chiêu dịch chuyển cách đây một năm chỉ chênh ba giây giờ đã sẵn sàng. Dư Qua dùng kỹ năng đôi né tránh hoàn hảo, đồng thời, chiêu cuối của Shen và Galio cùng lúc rơi xuống, màn hình bùng nổ hiệu ứng rực rỡ. Pha giao tranh này Dư Qua đã bám trụ rất lâu, chức vô địch này anh cũng chờ đợi đã lâu.

“Chính là pha này, phải đánh một pha! OG sắp thắng rồi! Phá nhà, phá nhà, OG nhanh phá nhà đi! Chỉ trụ nhà chính, chỉ trụ nhà chính!!!”

“Xong rồi, OG lội ngược dòng thắng, cùng với lính ba đường sẽ phá nhà!”

Khi tinh thể của SCT chỉ còn tí máu, màn hình thu nhỏ lại, máy quay chuyển sang khu vực ngồi của OG. Will đã nhảy phóc khỏi ghế, ôm chầm lấy Roy bên cạnh. Dư Qua buông chuột, mỉm cười, giật tai nghe ra một cách hứng khởi.

“Tôi nghĩ tinh thần thể thao điện tử tuyệt nhất chính là không bao giờ bỏ cuộc.” Quân Hạo mắt đỏ hoe, giọng nói run run: “Bảy năm gian truân cuối cùng cũng đón nhận chương kết hoàn hảo trong đêm nay.”

“Đã tới rồi, chính khoảnh khắc này—”

Giữa không khí sôi sục của toàn khán phòng, nhạc nổi lên, bình luận viên khắp các khu vực gào to cùng một câu: “Chúc mừng OG giành chức vô địch Chung kết thế giới 2022!”
 
Tiểu Ngư Bạc Hà – Tức Tức Đích Miêu
Chương 71: Hoàn chính văn



Tiếng vỗ tay kéo dài đến mức dường như không bao giờ ngừng vang vọng khắp mọi ngóc ngách của sân vận động, hòa cùng hàng ngàn tiếng reo hò vang dội, toàn bộ đội trưởng và huấn luyện viên OG đều lao lên sân khấu ôm chầm lấy các tuyển thủ.

Mọi người đều đỏ hoe mắt, Dư Qua được mọi người vây quanh dẫn lên giữa sân khấu. Anh mỉm cười, ánh mắt cũng đẫm lệ nhưng cuối cùng không còn tiếc nuối gì nữa.

“Mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất.” Trên bàn bình luận, mọi người đã nghẹn ngào, “Sẽ có ngày, những khổ đau mà bạn từng chịu đựng sẽ trở thành huy chương vinh quang của bạn, chúc mừng Fish.”

Mưa vàng rơi xuống dày đặc phủ kín toàn sân, Dư Qua giơ cao chiếc cúp trên đầu —

Trong khoảnh khắc đó, mọi ống kính đều hướng về anh.

Anh từng là thiên tài trẻ tuổi gây chấn động ngay từ khi ra mắt, giữ vững phong độ trên sân đấu suốt nhiều năm, từ kẻ về nhì mãi không thôi, bị lời nguyền không có chức vô địch ám ảnh, rồi phải nghỉ thi đấu vì chấn thương tay, trong tiếng nghi ngờ và chế giễu anh trở lại, và ở giai đoạn cuối sự nghiệp được công nhận đã hoàn thành cú ăn ba…

Sân khấu chung kết thế giới cuối cùng đã có một ánh sáng dành riêng cho anh, rực rỡ và tỏa sáng vô cùng.





Không còn nghi ngờ gì nữa, giải MVP của chung kết thế giới năm nay chắc chắn thuộc về Dư Qua.

Trong lễ trao giải sau trận đấu, tổng giám đốc Riot trao tặng huy chương danh giá cho Dư Qua, nữ MC cuồng nhiệt hét lên: “OG Fish, đỉnh cao thế giới!”

— Đỉnh cao thế giới, tên anh sẽ được ghi danh.

Từ Y Đồng ngồi dưới sân khấu khóc đến nhòe mắt.

Cho đến khi lễ trao giải kết thúc, khán giả lần lượt ra về, Từ Y Đồng vẫn tựa đầu vào vai Jasmine mà rơi nước mắt. Có một cô gái trẻ tới nhắc họ phải dọn sân, lần đầu nói bằng tiếng Hàn, thấy họ không phản ứng, cô lại nhắc lần hai bằng tiếng Anh.

Từ Y Đồng mờ mịt nhìn vào túi lấy ra thẻ công tác mà Dư Qua đã đưa trước đó và đưa cho cô gái.

Cô gái nhìn thoáng qua rồi không nói gì nữa mà rời đi ngay.

Từ Y Đồng hoàn toàn không thể dừng lại, cô tháo lens ra, nghỉ một lát rồi lại tiếp tục khóc. Sau khi bị Jasmine đẩy ra, Từ Y Đồng lại ôm lấy Thái Nhất Thi, “Dư Qua thật sự rất khó khăn mới được như vậy, tốt quá, tốt quá, cuối cùng anh ấy cũng có được chức vô địch rồi.”

Thái Nhất Thi dịu dàng vuốt đầu cô: “Biết là chồng cậu vô địch, không biết còn tưởng con của cậu đỗ thủ khoa đại học đấy.”

Từ Y Đồng ngẩng đầu lên khỏi ngực Thái Nhất Thi, vừa muốn mắng cô vài câu thì nghe Jasmine và CC cùng hít một hơi.

Cô nức nở hỏi: “Sao vậy?”

“Hôm nay cậu dùng loại kẻ mắt gì vậy? Lần sau tránh xa nhé.” CC cười mãi mới lấy điện thoại bật camera trước và đưa trước mặt Từ Y Đồng để cô tự nhìn—

Từ Y Đồng cũng hít một hơi lạnh.

Mắt cô đầy hai quầng thâm, hai hàng nước mắt đục đục chảy dài trên má, nhìn thật thảm hại y như Jasmine sau một trận thất tình say rượu.

Từ Y Đồng lập tức tỉnh táo hơn nhiều, “Có giấy không?!”

“Lấy cho cô ấy một tờ.” Dư Qua vỗ nhẹ vai Dư Nặc, nói với Trần Du Chinh đứng bên cạnh.

Trần Du Chinh cố ý trêu cô: “Thích ăn cá thì thả anh trai em ra đi, bên cạnh còn cả đám người muốn tới chụp ảnh chung nữa.”

Nhiều người đứng xung quanh nhìn, Dư Nặc lùi lại hai bước mà không tiếp tục ôm Dư Qua nữa. Cô cúi đầu lấy mu bàn tay lau mặt, che giấu vẻ thất thần.

Trần Du Chinh vừa lấy giấy lau nước mắt cho cô vừa chua chát nói: “Em cũng thiên vị quá rồi, năm ngoái anh vô địch mà có thấy em khóc thảm thế này đâu?”

Dư Nặc phản ứng theo bản năng: “Sao mà so được.”

“……”

Trần Du Chinh cười phá lên vì tức, quay sang nói lời chúc mừng với Dư Qua: “Được rồi, anh rể vô địch quả thật cảm động hơn anh nhiều.”

Dư Qua mặt vẫn bình tĩnh, anh cảm ơn nhẹ nhàng.

Đối với anh, khoảnh khắc khó quên nhất của tối nay đã trôi qua. Vì vậy, khi nhận lời chúc mừng từ mọi người, Dư Qua đã bình tĩnh trở lại, trạng thái hiện tại không khác gì ngày thường.

Chỉ trong vài câu chuyện lại có người tới xin chụp ảnh cùng. Bao gồm cả Dư Qua, Roy và Will, mọi người ở khu vực nghỉ hậu trường đều không có lúc nào rảnh rỗi, thậm chí không có thời gian uống một ngụm nước, liên tục chụp ảnh lưu niệm với các bình luận viên và MC từ các khu vực thi đấu khác nhau.

Dư Nặc nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Chị dâu đâu rồi?”

“Gọi điện nhưng không bắt máy.” Dư Qua biết vị trí của Từ Y Đồng, “Anh đi tìm cô ấy một chút.”





Từ Y Đồng vẫn đang dùng khăn giấy lau lớp trang điểm lem nhem trên điện thoại, hỏi: “Có khăn ướt không?” Jasmine đáp: “Thôi đừng làm nữa, người ta đã đến rồi.”

Cô ngẩng mắt lên.

Dư Qua đang nhìn cô và bước lên từ khán đài.

Từ Y Đồng hơi lơ đãng, khi nhận ra liền dùng hai tay che mặt lại.

Jasmine và Thái Nhất Thi đều đứng lên, chào Dư Qua rồi rất khéo léo hỏi: “Chúng em có thể vào phía sau tham quan một chút được không?”

“Được.”

Từ Y Đồng vẫn che mắt, không nhìn thấy ai mà chỉ nghe thấy tiếng họ bước xuống cầu thang. Không khí xung quanh yên tĩnh một lúc, rồi giọng Dư Qua vang lên hỏi: “Sao vậy?”

Từ Y Đồng khẽ hé ngón trỏ và ngón giữa ra, để lại một khe nhỏ nhìn anh, cô nói: “Vì anh mà lớp trang điểm của em bị khóc nhòe hết rồi.”

Dư Qua hơi ngẩn người rồi mỉm cười nhẹ.

Anh căng thẳng suốt cả đêm, nhưng khi nhìn thấy khoảnh khắc này của Từ Y Đồng thì cuối cùng đã hoàn toàn thả lỏng.

Mười phút sau, Từ Y Đồng cuối cùng cũng rửa sạch lớp trang điểm lem nhem trong phòng vệ sinh, mắt cô vẫn còn hơi sưng, cô lại vẩy vài lần nước lạnh lên. Khi đẩy cửa bước ra, Dư Qua đang tựa vào hành lang đợi sẵn.

Nghe tiếng cửa mở, anh quay đầu và đưa tay ra với Từ Y Đồng.

Ngón tay anh lạnh ngắt, cô mím môi nắm chặt tay anh rồi chân thành nói: “Tiểu Ngư, em thật sự rất vui cho anh, chức vô địch này anh thật sự xứng đáng vô cùng.”

Nói đến đó mắt cô lại cay cay, Từ Y Đồng chớp chớp mắt.

Tối nay, gần như tất cả những người gặp anh đều khóc, nhưng Dư Qua chỉ đưa tay lau nước mắt cho Từ Y Đồng.

…..

…..

Theo yêu cầu của Từ Y Đồng, Dư Qua lại dẫn cô trở về sân khấu chính trong nhà thi đấu, đi một vòng từ trái sang phải. Khi đi qua dãy máy tính nơi anh vừa thi đấu, Từ Y Đồng như một du khách, cầm điện thoại chụp hình khắp nơi. Dư Qua kiên nhẫn đồng hành, giúp cô chụp rất nhiều ảnh.

Đến cuối đoạn, Dư Qua cũng lấy điện thoại ra.

Nhưng trong album ảnh của anh chỉ toàn hình Từ Y Đồng.

Lúc đó, từ xa có người gọi lớn: “Fish, nhanh đến chụp ảnh tập thể đi!”

Từ Y Đồng vội thu điện thoại lại, nói: “Anh đi trước đi.”

Nhìn thấy cô đứng yên không động đậy, Dư Qua hỏi: “Sao em không đi cùng anh?”

“Em cũng đi à?” Từ Y Đồng hơi do dự: “Em đâu phải nhân viên của các anh.”

Dư Qua nắm lấy tay cô, anh nhỏ giọng nói: “Chỉ cần là người nhà của anh là được rồi.”

Chiếc cúp cao ngang nửa người được đặt ở vị trí đầu tiên, Từ Y Đồng và Dư Qua đứng ở giữa đám đông, bên cạnh là A Văn, Roy, Dư Nặc… còn rất nhiều khuôn mặt lạ khác. Ở phía trước, người chụp hình cầm máy ảnh giơ cao, hô chuẩn bị, tiếng cười đùa của mọi người im bặt.

Dư Qua cúi đầu, anh tháo huy chương của mình ra và đeo lên cổ Từ Y Đồng.

Máy ảnh chớp một cái, khoảnh khắc họ cùng chia sẻ vinh quang được lưu giữ lại.

*

Việc trở về nước là chuyện của hai ngày sau, nhưng khi vừa xuống máy bay, Từ Y Đồng mới biết có biết bao nhiêu fan đến đón. Cảnh tượng lúc ấy thật sự náo nhiệt đến mức không khác gì bùng nổ.

Từ Y Đồng nhìn thấy họ bị bao vây chặt, bước đi vô cùng khó khăn nên đành phải về nhà trước. Cô mở vali lấy ra vài bộ quần áo, nghĩ rằng chờ Dư Qua về chắc anh sẽ giúp cô sắp xếp lại nên thôi cô không làm nữa.

Dù có bác giúp việc đến dọn dẹp định kỳ, nhưng vì nhà một thời gian không ai ở nên Từ Y Đồng vẫn cảm thấy trong nhà hơi có mùi. Cô liền mở tung các cửa sổ để thông gió.

Đứng bên cửa sổ, cô đưa tay ra ngoài rồi mỉm cười.

Thượng Hải lại mưa rồi.

Khi đi ngang qua phòng khách, vali vẫn còn mở, Từ Y Đồng lấy ra một xấp ảnh từ ngăn giữa.

Tất cả đều là ảnh chụp ở Hàn Quốc.

Cô nhanh chóng nhìn qua, chọn ra những tấm có nhiều kỷ niệm nhất rồi treo chúng lên bảng vải nỉ.

Làm xong, cô lại ngước đầu ngắm nghía một lúc, vẫn cảm thấy chưa vừa ý. Từ Y Đồng nhìn trái nhìn phải rồi lấy xuống tấm ảnh chụp cô và Dư Qua ở sân vận động Busan và quyết định đặt nó vào chính giữa. Khi cô đang sắp xếp lại bảng thì một tấm ảnh treo ở góc dưới bên trái bị lỏng, rơi xuống sàn.

Cô liếc nhìn.

Đó là tấm ảnh cô chụp Dư Qua lúc anh đang đọc sách trong cửa hàng vào Giáng sinh năm ngoái.

Lần trước cô cho Dư Qua xem tấm ảnh đó trên xe, nhưng sau đó quên không lấy.

Hay là sau này Dư Qua đã treo nó lên nhỉ?

Từ Y Đồng vừa nghi hoặc vừa cúi người nhặt lên thì bỗng dưng đứng yên bất động.

Ở mặt sau tấm ảnh có vài dòng chữ, là nét chữ của Dư Qua. Anh ghi lại những câu rời rạc liên quan đến cô mà anh nhớ được trong cuốn sách đó. Từ Y Đồng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Đến khi một cơn gió mát thổi qua kéo rèm lên, mang theo mùi ẩm ướt của mưa vào phòng cô mới tỉnh lại.

— Tiếng chuông cửa vang lên.

…..

…..

Dư Qua vừa về đã bị Từ Y Đồng ôm chặt.

Đặt hành lý xuống bên cạnh, anh hỏi cô sao thế nhưng cô chỉ lắc đầu mà không nói gì.

“Sao anh về muộn vậy?” Cô trách nhẹ.

Dư Qua vỗ nhẹ lên lưng cô, “Hôm nay người hơi đông.” Thật ra anh có thể về sớm hơn năm phút, nhưng khi đang ở cửa hàng trái cây thì bị ông chủ trẻ níu lại, nghe ông ta hô to “OG thật tuyệt!” rồi lại mất thêm chút thời gian để chụp ảnh và xin chữ ký.

Ôm nhau lâu ở cửa ra vào, Từ Y Đồng đã nạp lại đủ năng lượng, Dư Qua đành đi tắm trước.

Ra khỏi phòng tắm, trong phòng khách đang mở chương trình tài liệu về thế giới động vật, Từ Y Đồng ngồi xếp bằng trên sofa và ăn mấy miếng trái cây anh vừa mua trên đường về.

Tóc còn nhỏ giọt nước, Dư Qua ngồi xuống cạnh cô.

Từ Y Đồng liếc nhìn anh: “Sao anh không sấy tóc cho khô?”

Anh chỉ vì muốn ra bên ngoài ngồi với cô mà lười tốn thời gian đó. Nhưng Dư Qua không muốn tỏ ra quá phụ thuộc cô nên chỉ vội giải thích: “Đã lau bằng khăn rồi.” Rồi đổi chuyện: “Em đói không, anh dẫn em đi ăn ngoài nhé?”

“Hôm nay mệt lắm, để lát nữa gọi đồ ăn về nhé.” Từ Y Đồng chợt nhớ ra, “Mấy anh còn tiệc mừng chiến thắng nữa không?”

Dư Qua: “Không có.” Bữa bên Hàn đã đủ no rồi. Bây giờ anh chỉ muốn tránh xa đám đông, chỉ riêng hai người họ bên nhau vài ngày. Ngày hay đêm, chỉ cần có nhau thì thế nào cũng được.

Họ dạo này đều khá mệt, ghế sofa rất mềm, Từ Y Đồng lấy chiếc chăn quấn cả hai lại, bảo anh ngủ một lúc. Dư Qua ngoan ngoãn nhắm mắt, không lâu sau lại mở ra. Từ Y Đồng đang xem TV thấy hai con hươu cao cổ đánh nhau, anh nhìn vào d** tai phía sau cô. Dư Qua nhẹ nhàng quay Từ Y Đồng lại để hai người đối mặt với nhau.

Đầu mũi họ chạm nhẹ vài cái, Dư Qua hơi ngẩng cằm lên chủ động hôn lên môi cô. Lời nói thừa thãi lúc này chẳng cần, Từ Y Đồng cũng không nói gì được.

Dư Qua vốn là người ít nói cả trên giường lẫn xuống giường, nhưng tối nay là ngoại lệ.

Từ Y Đồng không phải câu nào cũng có thể đáp lại, nhưng khi nghe Dư Qua nói ngày kia sẽ dẫn cô đi xem nhà, cô bỗng tỉnh táo hẳn: “Anh định mua nhà à?”

“Ừ.”

“Làm nhà cưới à?”

“Xem em có thích hay không đã.”

“Để em chọn?” Từ Y Đồng cười khẽ, cố tình làm anh hơi sợ: “Em tiêu tiền chẳng nhẹ nhàng gì đâu, rất biết cách xài tiền đó nhé.”

Dư Qua đại khái kể cho cô nghe một con số, là số tài sản lưu động mà anh có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Trong mức giá đó, cô có thể thoải mái lựa chọn.

Từ Y Đồng bất chợt thốt lên một tiếng “à” ngắn, ngay lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Sau này Trần Du Chinh cũng có thể kiếm được từng này tiền không?” Nếu không thì cô chắc chắn sẽ bị Từ Minh Nghĩa mắng chết.

Dư Qua ngừng một chút rồi bàn với cô: “Giờ tạm thời đừng nhắc đến cậu ấy nhé?”

…..

…..

Đêm đó họ trò chuyện không dứt, ngoài trời mưa rồi lại tạnh, cho đến khi rạng đông ló dạng, Dư Qua bế Từ Y Đồng vào thư phòng ngắm bình minh.

Tiếng còi xe văng vẳng bên ngoài, cùng âm thanh xào xạc của lá cây… Thành phố lộng lẫy này sắp trở lại với sự ồn ã, chân trời nửa tối nửa sáng, giữa sắc xanh đọng lại trong mây và ánh vàng non mới hiện có một đường phân giới rõ rệt. Vầng trăng khuyết nhạt dần, bóng tối sắp qua đi.

Hôm nay có vẻ Thượng Hải sẽ có thời tiết đẹp, cả hai đều muốn đợi mặt trời lên.

Dư Qua ngồi trên ghế, Từ Y Đồng thả lỏng người trong lòng anh.

Anh với tay lấy cuốn sách ảnh mỏng.

Mở ra từ năm 2015.

2016… 2017, 2018… Khi lật đến trang 2021, Dư Qua cầm bút, thêm hai chữ ‘duy nhất’ trước dòng chữ ‘Tiểu Ngư bạc hà’.

Cả hai đều im lặng, Từ Y Đồng lặng lẽ nhìn anh từ từ điền vào những khoảng trống cô để lại.

Ở năm 2022, anh viết thêm chữ ‘Vô địch’ bên cạnh chữ ‘Kết thúc’, và ở cuối trang, bên dưới lời chúc của cô, Dư Qua viết: [Không phụ kỳ vọng của em]

Lật lại những trang trước, anh viết thêm một dòng bên dưới chức vô địch: “Fish tuyên bố giải nghệ.”

Từ thứ ba hơi xa lạ, Từ Y Đồng chưa kịp hiểu ngay liền hỏi anh: “Cái này nghĩa là gì?”

Dư Qua đặt bút xuống rồi thì thầm bên tai cô: “Là anh muốn cưới em.”

Một cơn choáng váng ập đến, trái tim đột nhiên đập nhanh đến lạ thường, Từ Y Đồng ừ một tiếng bằng giọng mũi.

Vẫn còn chỗ trống phía dưới, Dư Qua nắm lấy tay cô, từng nét từng nét viết ra: “Em có muốn lấy anh không?”

Ánh bình minh vàng rực rỡ chiếu xuống người họ, mặt trời vừa vặn nhô lên. Từ Y Đồng ngồi trong lòng Dư Qua, cô cầm lấy cây bút từ tay anh. Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, khóe môi cô nở nụ cười rồi chậm rãi viết ra câu trả lời:

[Đáp ứng kỳ vọng của anh.]

Đêm tối hoàn toàn qua đi, ánh nắng rọi vào phòng khách.

Một làn gió nhẹ thoáng lướt qua khiến bức ảnh trên tấm bảng nỉ lay động.

Phía sau nó, những dòng chữ mờ ảo dần hiện lên:

“Em vô tình bước vào cuộc sống mà anh không hề tự hào. Kể từ ngày đó, cuộc đời của anh bắt đầu thay đổi.

Anh ghét khoảng cách, bóng tối, nỗi đau và những cơn mưa.

Hãy kể cho anh nghe về ngày thường của em đi.

Để dù hôm nay trời có ướt đẫm, thì anh vẫn có ánh sáng ấm áp.”

-HOÀN CHÍNH VĂN-
 
Back
Top Bottom