Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích

Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 20: Chương 20



"Bà càng ngày càng oán hận, bệnh tình cũng càng ngày càng nặng, bà hận từng nét trên gương mặt ta giống với phụ thân ta."

"Lúc lâm chung, trong miệng bà thường lẩm bẩm những lời điên rồ, bà nói bà hối hận rồi, bà muốn về nhà, bà không nên ở lại."

"Bà mơ màng nhìn ta, từng chữ từng câu nói với ta những lời hận thù, hận ta ra đời, hận phụ thân ta giả dối bạc tình, hận Trình Uyển Oánh âm hiểm xảo trá..."

"Hận đến cuối cùng, bà ôm ta khóc nức nở, nói, hận tới hận lui, chỉ là hận bản thân quá ngu ngốc, bà phải đi rồi, bảo ta đừng oán hận bà..."

"Ba ngày sau khi mẫu thân ta mất, phụ thân ta đã rước Trình Uyển Oánh vào cửa."

"Ta nhìn họ tình chàng ý thiếp, trong lòng đột nhiên cảm thấy hận thấu xương."

"Ta thừa kế số tiền tiêu xài không hết của mẫu thân ta, cũng thừa kế mối hận vô cùng vô tận của bà."

"Cớ sao, cớ sao bọn họ lại cười đắc ý đến thế, sống hạnh phúc đến thế? Thật muốn xé nát mặt bọn họ ra!"

"Trình Uyển Oánh không cho phép phụ thân ta nạp thiếp, nghe nói bà ta là thanh mai trúc mã của ông ta, từng vì ông ta mà sảy thai một đứa con, sau này khó có thể mang thai, cho nên phụ thân ta vô cùng áy náy với bà ta, vì vậy chuyện gì cũng chiều theo ý bà ta."

"Mạng của mẫu thân ta lại còn không bằng đứa con đã chết yểu trong bụng bà ta."

"Ta đau xót, hiểu rằng phụ thân ta thật sự không yêu mẫu thân ta, trong lòng ông, dường như chỉ có Trình Uyển Oánh."

"...Nhưng thật sự là như vậy sao?"

Thiếu gia che mắt, khe khẽ mở bàn tay ra, ta nhìn thấy đôi mắt hắn hé mở qua kẽ ngón tay. Hắn rơi lệ đầy mặt, nhưng giờ phút này lại đang cười một cách kỳ lạ.

"Phụ thân ta miệng thì dỗ dành Trình Uyển Oánh an tâm dưỡng thai, quay đầu lại không chút do dự mà ngủ với những nữ nhân khác."

"Thật nực cười, Trình Uyển Oánh ngốc nghếch này đến nay vẫn bị lừa gạt trong bóng tối."

"Phụ thân ta mượn danh nghĩa của ta mà nạp thiếp, bà ta không biết, Liễu Yên mang thai con của phụ thân ta, bà ta cũng không biết."

"Không phải họ muốn có con sao?"

"Mười bảy phòng tiểu thiếp thủ đoạn lão luyện tàn độc, từng người từng người đều không phải là đèn cạn dầu, từng người từng người, cứ chậm rãi mà sinh."

"Đợi đến ngày Trình Uyển Oánh sinh nở, ta sẽ vạch trần sự thật ghê tởm này cho thiên hạ biết, để tất cả mọi người đến xem trò cười của bọn họ!"

"Ta thành tâm thành ý chúc phụ thân ta con cháu đầy đàn, tốt nhất đều sinh ra những đứa con như ta, khiến ông ta vĩnh viễn không được an ổn..."

Trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ. Ta im lặng hồi lâu. Thiếu gia đỏ ngầu hai mắt, đau buồn nhìn ta:

"Tiểu Ngọc Nhi, nàng sợ rồi sao, có phải thấy ta điên rồi không?"

"Có phải... sẽ không yêu ta nữa không?"

Viên ngọc trong lòng ng.ực bỏng rát.

Ta không trả lời. Chỉ lặng lẽ ôm lấy thiếu niên đang run rẩy khóc nức nở trước mặt.

Nhìn hắn. Khẽ hỏi:

"Thiếu gia, ngài có muốn đi Giang Nam không?"

33

Ngày Bùi Lê lên đường về kinh, ta vẫn theo hắn lên xe ngựa. Thiếu gia nằm trên giường dưỡng thương, không đến tiễn.

Bốn con tuấn mã kéo chiếc xe ngựa hoa lệ như một căn nhà nhỏ, từ từ tiến về phía trước. Phía sau xe là mấy chục tên đầy tớ cúi đầu, rũ mắt. Xung quanh bọn họ lại có mười mấy tên hộ vệ đeo mặt nạ, mình mang đao kiếm.

Khách bộ hành, thương nhân đều dừng bước kinh ngạc:

"Vị công tử nhà nào ra ngoài mà lại phô trương như vậy!"

Bên cạnh có người đáp:

"Là thân thích của nhà giàu nhất Lân Châu, Bùi Lê, Bùi công tử."

"Ồ, thảo nào lại giàu có như vậy."

Lại có người tò mò:

"Vậy cô nương vừa rồi trong xe vén rèm, cắn kẹo hồ lô nhìn xung quanh là ai?"

"Ồ, là muội muội của Bùi công tử, hình như tên là cái gì Ngọc."

"Ừm... Quả không hổ là tiểu thư nhà giàu, dáng vẻ ăn kẹo hồ lô cũng thật ngây thơ đáng yêu..."

"... "

Trong xe ngựa thoang thoảng mùi hương tùng, lò nhỏ đang đun trà nóng. Trên bàn bày mấy đĩa bánh hồng nướng ấm và một bàn cờ thêu gấm. Bùi Lê cầm quân cờ bạch ngọc, hàng mi rũ xuống, tự mình đánh cờ.

Cổ hắn quấn khăn lông chồn trắng mềm mại, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần như ngọc. Quả là một công tử phong lưu.

Ta lại cắn một miếng kẹo hồ lô, nhai răng rắc. Bùi Lê đặt quân cờ xuống, mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn ta. Ta lập tức bịt miệng, nuốt một miếng, nhỏ giọng hỏi:

"Làm ồn đến ngài rồi sao?"

"Vậy ta ra ngoài ăn."

Nói rồi, ta toan nhảy xuống xe. Bùi Lê lại nắm lấy gáy ta, giọng nhàn nhạt:

"Ba canh giờ, muội chạy lên chạy xuống ra vào xe ngựa gần mười lần."

"Tiết Tiểu Ngọc, ở riêng với ta, khó chịu đến vậy sao?"

Ta lắc đầu, cúi đầu lẩm bẩm:

"Ta chỉ là không quen cứ yên lặng ngồi không không có việc gì làm."

Bùi Lê lặng lẽ nhìn ta: "Mới có ba canh giờ."

"Muội có biết, trước kia ta suốt ngày ở trong căn nhà rách nát đó, một mình cô độc ngồi không đợi muội về, đã đợi bao nhiêu canh giờ không?"

"Muội còn tăng ca cả ngày..."

Ta vùi đầu càng thấp hơn. Thở dài, ngồi trở lại như người mất hồn. Trong lòng tính toán đường xá xa gần, còn phải ngồi bao lâu nữa.

Chỉ hơi nghĩ một chút, liền tuyệt vọng đến mức kẹo hồ lô cũng không ăn nổi. Chán nản đan tay, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cái túi thơm thêu dở.

Ta ngẩn người ngẩng đầu. Bùi Lê rũ mắt, hắng giọng. Lúc mở miệng lại có chút gượng gạo:

"Cái túi thơm này... mấy hôm trước ta học thêu, chỉ là, không quen tay, thêu quá xấu, không muốn lấy ra cho muội xem."

Ôi.

Ta nhìn kỹ cái túi thơm này. Cá chép thêu thành con lươn, lá sen thêu thành bánh tròn, không chỉ là xấu. Mà thật sự là thảm không nỡ nhìn. Trong lòng ta nghĩ vậy, miệng lại không giữ được mà thốt ra.

Vành tai trắng lạnh của Bùi Lê trong nháy mắt đỏ ửng. Giận quá hóa cuồng, nắm chặt túi thơm toan ném ra ngoài cửa sổ:

"Ta vốn không giỏi việc này, ài, cũng thật là hồ đồ, sao lại nghĩ đến việc thêu mấy thứ linh tinh này để dỗ muội vui, cuối cùng lại còn bị chê cười ghét bỏ—"

Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, cướp lấy cái túi thơm:

"Không, không được vứt."

Rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi. Ta lấy kim chỉ, li.ếm sợi chỉ, một mũi đâm vào mông con lươn.

"Ngài cứ xem ta xỏ kim, từng bước đều rất chi tiết, xem cho kỹ, học cho giỏi."

Xem ra trước kia Bùi Lê căn bản không hề nghe ta dạy. Thêu thành cái dạng qua loa như vậy. Ta dùng chân mà thêu còn đẹp hơn hắn.

Lần này, Bùi Lê nghe rất chăm chú. Thậm chí còn lên tiếng suy luận, xin ta chỉ giáo. Cái dáng vẻ nghiêm túc đó khiến ta mơ hồ cho rằng chúng ta không phải đang thêu hoa mà là đang làm cái gì liên quan đến quốc sự đại học vấn. Khiến ta có chút ngượng ngùng.

Thời gian một nén nhang, cuối cùng cũng đã thêu xong túi thơm. Một nửa là bánh tròn xấu xí và con lươn của Bùi Lê, một nửa là cá chép vàng xinh đẹp cùng lá sen của ta.

Bùi Lê cảm thán: "Quả nhiên, mỗi người có một loại thiên phú."

"Tiết Tiểu Ngọc, nói về thêu thùa, dù ta có luyện tập chăm chỉ đến đâu cũng không bằng muội."

"Hì, chỉ là quen tay hay việc thôi, không có gì."

Ta cười khan một tiếng. Bùi Lê cất cái túi ghép vào tay áo, lại đột nhiên khựng lại. Sau đó, hắn cởi cái túi gấm tường vân kim tuyến bên hông, thay bằng cái túi xấu xí này.
 
Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 21: Chương 21



Bùi Lê khẽ cười: "Nhìn cũng đáng yêu."

Trong lòng ta trăm mối cảm xúc, mím môi, chỉ khẽ ừ một tiếng. Hai tay trống trơn, liền theo bản năng mà cầm quân cờ bạch ngọc bên cạnh chơi đùa. Ánh mắt Bùi Lê khẽ động:

"Muội dạy ta thêu hoa, ta dạy muội đánh cờ, thế nào?"

Nói xong, Bùi Lê liền tỉ mỉ giảng giải bên tai ta , môi mỏng không ngừng đóng mở. Ta nghĩ hắn hẳn là dạy cực kỳ nghiêm túc tỉ mỉ. Nhưng trong đầu ta lại trống rỗng.

Giọng nói trong trẻo của Bùi Lê từ tai trái chui vào, vòng một vòng, lại lượn ra ngoài. Vốn là cực kỳ êm tai nhưng không hiểu sao, trong lòng ta lại mơ hồ dâng lên vài phần sốt ruột. Có lẽ ta là đầu bếp, thật sự không học được cách đối diện với thứ cao nhã này.

Bùi Lê nhìn ra ta không chuyên tâm, quân cờ trong tay dừng giữa không trung. Im lặng hồi lâu mới hạ xuống, tiếp tục nói:

"...Cái cục diện này, gọi là tử cục."

"Quân trắng vốn có ưu thế, lại vì một lòng cố chấp, đi sai một bước dẫn đến bước nào cũng sai."

"Đợi khi bừng tỉnh, đã rơi vào thế bế tắc."

"Nhưng thế cờ không thể rút lại, chỉ đợi thua cả một ván cờ."

34

Bên ngoài ánh chiều tà le lói. Ta ngáp một cái, mơ màng buồn ngủ. Nhưng vẫn cho Nhị điện hạ đủ mặt mũi, chống mắt lên tò mò hỏi:

"Vậy phải làm sao để quân trắng phá được thế cục đây?"

Điện hạ chậm rãi mân mê quân cờ, hàng mi dài rũ xuống, buông xuống một mảng âm u.

"Tiết Tiểu Ngọc, có biết đánh cờ quan trọng nhất là gì không?"

"Quan trọng không phải là cục diện là sống hay chết."

"Mà là, muội phải luôn hiểu, tay muội không chỉ có thể cầm quân cờ."

"Còn có thể lật tung cả bàn cờ này."

"Bàn cờ lật rồi, tử cục này liền dễ dàng bị phá vỡ."

Ta bật cười thành tiếng:

"A, đây là ăn vạ trắng trợn mà!"

"Tuy ta không am hiểu về cờ, nhưng cũng biết lật bàn cờ là phạm quy."

Điện hạ lại cười nhạt:

"Nhưng quy củ là ai định ra đây?"

"Nếu phụ hoàng ta trong lúc đối diện mà lật bàn cờ, quan viên lên chỉ trích ông phạm quy ăn vạ, muội đoán xem, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?"

Ta trừng lớn mắt:

"Giết, giết quan viên dám nói năng l* m*ng?"

Điện hạ lắc đầu, lại cười:

"Tùy tiện giết người, chẳng phải sẽ thành bạo quân, làm mất lòng dân, sau này để lại tiếng xấu muôn đời sao?"

"Chỉ cần bảo người định lại quy tắc chơi cờ, cầm bút thêm vào một điều: Nếu gặp thế cờ bí, cả hai bên đều có thể lật bàn."

"Khi đó, không phải so tài cờ nữa, mà là xem ai phản ứng nhanh hơn, sức mạnh lật bàn lớn hơn thì đó là người thắng."

Ta tặc lưỡi tán thưởng:

"Vậy đánh cờ còn có ý nghĩa gì? Khác gì võ phu so tài sức lực."

Điện hạ khựng lại, từng quân cờ rơi vào trong ống.

Giọng nói vừa nhẹ lại thấp, nói: "Đúng vậy, như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa."

"Cho nên đánh cờ không được lật bàn, dù thế cờ bí cũng vẫn……"

"……không thể giải."

35

Trong mắt Bùi Lê hiện lên vẻ u ám khác thường. Ta cảm thấy hắn như lại mắc chứng suy tư quá độ. Thế là cười nói:

"Dù sao cũng chỉ là ván cờ thôi."

"Lần này thua, còn có lần sau mà."

Hắn nhếch môi, như cười một tiếng. Nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào. Khiến ta nghi ngờ có phải mình lại nói điều gì ngu ngốc.

Tuy nhiên, Bùi Lê không hề châm chọc ta. Sau khi đậy nắp ống cờ, hắn hờ hững ngước mắt lên, hỏi:

"Tạ Quan Hy thường ngày đều chơi gì với muội?"

Nghe thấy tên thiếu gia, ta ngừng ngáp. Đôi mắt lập tức sáng rực:

"Thiếu gia sao, thiếu gia chơi được nhiều thứ lắm!"

Ta vừa định hăng hái kể ra những thứ thiếu gia thường chơi. Nào là đá cầu, bắn ná, đua chó, chọi dế, đánh bài, đoán đèn, viết tuồng, hát khúc phong lưu, múa diễm lệ…… Ờ…… còn vẽ mèo con chó con vẽ……

Nghĩ tới đây, ta lộ vẻ khó xử, đột nhiên không biết nên bắt đầu từ đâu. Bùi Lê thấy ta như vậy, khẽ cười một tiếng, nói:

"Xem ra cũng chỉ là những thứ con cháu nhà giàu thích chơi, ta đại khái cũng biết một vài thứ."

Hắn uống một ngụm trà, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, như vô tình nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường.

"Tạ Quan Hy không đến tiễn muội."

"Không thấy buồn rầu sao?"

Bùi Lê nhìn ta một cái đầy thâm ý. Ta cúi đầu, theo bản năng đan ngón tay vào nhau:

"Buồn sao, cũng có chút buồn."

"Nhưng cũng không đến nỗi buồn khổ lắm."

Bùi Lê nhướng mày: "Ồ?"

"Không phải muội rất thích hắn sao?"

"Hơn nữa, không phải hắn còn muốn cưới muội làm vợ sao?"

"Sao lại nói dứt là dứt?"

Ta ngượng ngùng cười, ngước mắt lên, thành thật nói:

"Đúng vậy, duyên phận giữa ta và thiếu gia đã hết."

"Chỉ đành nói dứt là dứt."

Bùi Lê thấy ta thản nhiên như vậy, lại ngẩn người: "Cái gì?"

Ánh mắt hắn không nhịn được lại liếc ra ngoài cửa sổ, dừng lại trên đám thị vệ đeo mặt nạ mang đao. Nheo mắt cẩn thận quan sát, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Ta cười nhạo: "A, điện hạ, chẳng lẽ người cho rằng thiếu gia cải trang thành hộ vệ đeo mặt nạ đi theo chúng ta sao?"

Bùi Lê dừng lại, ta thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

"Hắn bị lão gia đánh xong, còn ngã từ trên cây xuống, hiện tại ngay cả nằm thẳng trên giường cũng không được, sao có thể theo hộ vệ mang đao luyện tập đội ngũ hành quân hùng dũng chứ?"

Bùi Lê hoàn toàn ngẩn người. Lát sau, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ta, ngơ ngác hỏi:

"Hắn không đi theo?"

"Thật sự dứt rồi."

"……Vì sao?"

Nguyên nhân sao, cũng đơn giản thôi. Vừa lúc nha hoàn bưng bữa tối đến. Ta ăn bánh ngọt, uống canh nóng, từ từ kể cho Bùi Lê nghe.
 
Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 22: Chương 22



36

Ngày đó, ta hỏi thiếu gia có bằng lòng bôn ba đến Giang Nam cùng ta không. Thiếu gia suy nghĩ một chút, sau đó khóc nói không được.

Kỳ thực ta hiểu. Dù hắn hận phụ thân, hận chủ mẫu, hận tất cả mọi thứ trong cái lồng giam bằng vàng ấy. Hắn cũng sẽ không đi cùng ta. Bởi vì đi theo ta, thiếu gia sẽ không còn được tiêu dao đua chó chọi dế, không còn ngày ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.

Thiếu gia tuy hận cái lồng vàng của mình, nhưng hắn cũng không nỡ rời đi. Hắn không chịu được trải qua cuộc sống bình thường của bách tính cùng ta. Quan trọng nhất, thiếu gia tuyệt đối muốn tranh gia sản. Hắn là đích tử, hơn nữa còn là đích trưởng tử.

Cùng ta đi Giang Nam mai danh ẩn tích hay ở lại Lân Châu tiếp tục làm kẻ giàu sang phú quý—— Thiếu gia tất nhiên lựa chọn vế sau. Cho nên, duyên phận giữa ta và hắn đến đây là hết.

Đơn giản chỉ có vậy thôi.

Nói xong, ta lau miệng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Bùi Lê. Hắn im lặng hồi lâu. Lúc này mới mở miệng, thở một hơi thật dài, nói:

"Thì ra Tạ Quan Hy này, cũng chỉ là một kẻ phàm tục."

"Thịnh Thanh Trạc Ta vậy mà cũng có ngày nhìn lầm người."

Ta nhếch môi, khẽ cười không nói, cúi đầu cũng có vẻ u sầu.

"Đúng vậy, tình yêu trên đời vô thường, Tiểu Ngọc dù thế nào cũng không thể nào hiểu được."

Bùi Lê nhìn chằm chằm ta thật lâu. Môi mỏng hết mở rồi khép lại, muốn nói lại thôi. Mãi đến khi trăng lên khỏi ngọn cây, hắn mới khẽ hỏi:

"Vậy sau này muội định làm gì?"

Ta bình tĩnh đáp: "Vẫn là đi Giang Nam."

Bùi Lê ngẩn người: "Đi một mình sao?"

Ta nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

"Chẳng lẽ ta không thể một mình đi Giang Nam sao?"

Ta đi một mình, e là sẽ càng thêm tự do tự tại. Đầu ngón tay trắng như ngọc của Bùi Lê nắm chặt áo lông chồn.

Hắn hỏi: "Muội không muốn hồi kinh cùng ta, làm công chúa cành vàng lá ngọc sao?"

Ta cười một tiếng, cong mắt:

"Công chúa sao, kiếp sau rồi tính."

"Kiếp này, Tiết Tiểu Ngọc chỉ muốn làm Tiết Tiểu Ngọc thôi."

Biết nấu cơm, biết thêu thùa, biết trồng trọt, biết vẽ tranh, còn là Tiết Tiểu Ngọc miệng lưỡi ngọt ngào được người ta yêu thích. Huống chi, người quyền quý ở kinh thành quá nhiều. Tiểu Ngọc nịnh bợ bọn họ nửa đời người, sớm đã chán ngấy rồi.

Tiết Tiểu Ngọc chỉ muốn làm một chưởng quỹ bình thường. Thật sự rất muốn.

Xe ngựa lúc này dừng ở trạm dịch Bình Châu. Bình Châu đi về phía đông là kinh thành, về phía tây là Giang Nam. Ta định ăn chực bữa cơm tối ngon lành này rồi đi.

Đang định đeo cái bọc nhỏ bằng vải hồng của mình lên, xuống xe đi về phía tây thì Bùi Lê ở phía sau lại đột nhiên gọi ta lại. Hắn nói, đi đường ban đêm nguy hiểm, sáng mai trời sáng rồi hãy đi Giang Nam.

Ta quay đầu lại cười với hắn, chống nạnh, là dáng vẻ từng cãi nhau với hắn:

"Bùi Lê, quỷ hẹp hòi, ngài có mười mấy hộ vệ, chia cho ta hai người hộ tống chẳng phải được rồi sao."

Hắn khẽ cười lắc đầu, cũng kiêu ngạo giương cằm lên, hừ một tiếng:

"To gan, ta là đường đường hoàng tử, tính mạng tôn quý liên quan đến vận mệnh quốc gia, hộ vệ tùy thân há lại là thứ mà một thôn phụ muốn là có được sao?"

Nói xong, hai ta không ai nhường ai mà nhìn nhau. Ngay giây tiếp theo, lại cùng đồng thanh bật cười thành tiếng. Bùi Lê cười đến run cả sống lưng, trong mắt rưng rưng.

Hắn cười đủ rồi thì cúi đầu, giơ tay lên ấn ấn khóe mắt. Rất lâu, rất lâu không ngẩng đầu lên.

Hắn nói:

"Ở cùng ta một đêm cuối cùng đi."

"Sáng mai, ta sẽ phái hai hộ vệ và ba nha hoàn đi cùng muội đến Giang Nam."

37

Đây là đêm cuối cùng ta và Bùi Lê cùng chung giường. Ta tự giác lấy một cái gối đặt ở giữa. Hắn lại gạt cái gối đi. Thế là lần đầu tiên, chúng ta vai kề vai nằm cạnh nhau.

Rõ ràng sắp phải chia xa, vậy mà hai người lại cứ như mới vừa quen biết. Cứ hỏi đối phương một đống chuyện linh tinh.

Bùi Lê hỏi ta: "Vì sao mẫu thân muội lại nói với muội lời xin lỗi?"

Ta đáp: "Vì bà bỏ đi theo cha dượng, bỏ lại ta một mình cho người cha nát rượu."

Hắn nói: "Đáng thương."

Ta lắc đầu: "Ta lại thấy may mắn."

Bùi Lê im lặng hồi lâu, ta nghịch tua rua bằng lụa bên cạnh, hỏi hắn:

"Vậy ngài lại làm sao mà từ hoàng tử lưu lạc thành tiểu quan?"

Hắn cười khẽ, từ tốn nói:

"Chuyện này, nói ra thì dài dòng—"

"Vậy nên ta nói ngắn gọn."

"Tóm lại, chính là những hoàng tử công chúa như chúng ta vì lợi ích mà tranh quyền đoạt thế."

"Ta bị một trong những huynh đệ tỷ muội tàn nhẫn đẩy xuống vực, gãy chân, bị nước cuốn đến một thôn quê, còn đè trúng một kẻ ngốc."

"Hắn rất tức giận, cứ bắt ta bồi thường, thế là cướp hết tiền tài y phục của ta, còn bán ta cho bọn buôn người."

"Bọn chúng liền cho rằng ta tên là Bùi Lê."

"Hàng hoá không thể bán gần, ta bị giấu trong bụng trâu, giấu dưới đống rơm, giấu trong đủ thứ bẩn thỉu, vất vả lắm mới đưa ta đến Lân Châu xa xôi."

"Sau đó mới vào kỹ viện ngày đầu tiên, mặt còn chưa rửa sạch đã gặp mẫu thân của muội"

"Mẫu thân muội vừa hát vừa múa muốn ta làm con rể bà."

"Rồi sau đó, bà chết, muội đến."

"Ta nghĩ, nhìn muội thì đơn thuần ngốc nghếch, chắc chắn là dễ sai khiến, thế là quyết tâm để muội mang ta đi."

"Muội quả như ta mong muốn, tiêu hết tiền tiết kiệm, cõng ta đi trong gió tuyết suốt một đêm."

"Hơn nữa ta phát hiện, quả nhiên muội rất dễ sai khiến, ta muốn gì cũng cho, còn chỉ dám nổi giận với ta có một chút."

"Chỉ cần ta trừng mắt thì muội lập tức ỉu xìu."

Bùi Lê nói đến đây, cười một tiếng, ánh mắt như đang hoài niệm.

"Cho nên, Tiết Tiểu Ngọc, muội thật sự rất ngốc nghếch."

"Trong luật pháp ta từng soạn, chủ nhân có thể đánh giết nô lệ."

"Rõ ràng muội có thể giết ta, lại cứ phải nhẫn nhịn chịu thiệt thòi dỗ dành ta."

"Thật sự là, rất ngốc, rất ngốc."
 
Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 23: Chương 23



38

Trời sắp sáng rồi. Ta phải đi thôi.

Ta đứng dậy, rửa mặt, thay quần áo. Sau đó thuần thục bế Bùi Lê lên xe lăn, giúp hắn lấy khăn lụa lau mặt. Bình thản đến lạ, cứ như hôm nay chỉ là một ngày bình thường ta đến nhà họ Tạ làm việc vậy. Mãi đến khi ta đeo lên lưng chiếc bọc nhỏ vải hồng của mình.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn phía sau. Tiếng vật nặng rơi xuống đất, chấn động đến tâm can. Ta vội quay đầu lại. Vừa vặn nhìn thấy Bùi Lê ngã bên cạnh xe lăn.

Hắn cúi rạp người xuống đất, bất động. Tóc đen rối tung che khuất khuôn mặt, một cánh tay nhỏ nhắn trắng bệch bị va chạm đến thâm tím. Giống như một con hạc lông vũ gãy cánh, chật vật vô lực chìm trong đầm lầy u tối.

Ta quỳ xuống, muốn bế hắn lên. Cổ lại bất ngờ bị siết chặt.

"Bùi Lê?"

Hắn nhắm mắt, nhưng không buông tay. Cánh tay càng lúc càng siết chặt. Tựa hồ như ta đã trở lại đêm tuyết gặp gỡ ban đầu, khi ấy Bùi Lê vùi đầu vào hõm cổ ta, hai tay ôm chặt lấy vai ta. Giống như một kẻ sắp chết đuối cố gắng hết sức bám lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Có lẽ là ta đã nhìn lầm. Dường như nghe thấy, Bùi Lê đang khóc. Giọng hắn khàn đặc, vừa khóc vừa hỏi ta:

"Tử cục, Tiết Tiểu Ngọc, vì sao ta đi đâu cũng là tử cục?"

Thân thể hoàng tử tàn tật, đã mất đi tư cách tranh quyền đoạt thế. Cho dù hồi kinh, hắn cũng chỉ là một quân cờ phế bỏ. Hắn sắp trở về nhà, nhưng cũng sẽ bị vứt bỏ hoàn toàn.

Bùi Lê nắm chặt vạt áo ta, ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ngấn lệ. Hắn nói:

“Tiết Tiểu Ngọc, muội dẫn ta đi cùng, được không?"

"Muội đến Giang Nam mở quán ăn của muội, món chủ đạo là món sủi cảo đinh hương tài tình nhất của muội."

"Muội làm bếp chạy bàn, ta tính tiền, chúng ta cứ thế ẩn danh làm một đôi thường dân——"

Ta khẽ bịt miệng hắn lại. Nước mắt u oán của hắn chảy dài trên tay ta. Ta bỗng nhiên hiểu ra, nước mắt của thần tượng băng lãnh chảy xuống, hóa ra cũng có thể nóng bỏng đến thế.

Ta im lặng hồi lâu. Chỉ khẽ hỏi:

"Cho nên đêm đó, người đều nghe thấy, chỉ là cố tình không thèm để ý đến ta, đúng không?"

Giọng hắn khàn đặc đến đáng sợ, nói:

"Không phải là không muốn."

"Mà là không dám."

Thì ra Nhị hoàng tử đương triều cũng giống một thôn phụ hoang dã như ta.. Đều là một kẻ nhát gan như chuột nhắt. Trước kia không dám đến Giang Nam cùng ta, hiện giờ lại càng không dám hồi kinh.

Dù sao đối với hắn mà nói, trái phải đều là tử cục. Ta nghĩ ngợi, cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn hắn. Giống như lúc mới gặp.

Ta khẽ hỏi hắn: "Ngươi tên là gì?"

Khi đó hắn đáp: "Bùi Lê."

——Hiện giờ thì sao?

"Thịnh Thanh Trạc."

"Ta tên, Thịnh Thanh Trạc."

Nhị điện hạ gằn từng chữ từng chữ, đọc ra tên của mình. Cái tên này thường xuyên xuất hiện trong sách vở. Bất kỳ ai nhắc đến Thịnh Thanh Trạc, trong đầu đều sẽ hiện ra một cụm từ:

“Con cưng của trời.”

Ta nghĩ, Thịnh Thanh Trạc nên lưu danh sử sách, không nên cùng ẩn vào bụi trần cùng Tiết Tiểu Ngọc.

Ta cứ thế bình thản mà nghĩ. Hơn nữa, Thịnh Thanh Trạc lại là quý nhân trong quý nhân, chắc chắn là khó hầu hạ chết đi được. Không thèm mang theo hắn đi đâu.

Ta ôm Nhị điện hạ về xe lăn. Lau nước mắt cho hắn, khẽ thở dài một tiếng:

"Thật có lỗi với điện hạ, muốn mang cũng chỉ có thể mang Bùi Lê đi thôi."

Thịnh Thanh Trạc quá cao quý, ta không mang nổi. Thân thể hắn không tự chủ được mà khẽ run rẩy. Nắm tay nắm chặt rồi lại buông ra. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Hắn khàn giọng mở miệng, chỉ nói:

"Được."

Thịnh Thanh Trạc cũng chỉ là một kẻ phàm tục. Cho dù hắn hận phụ hoàng, hận huynh đệ, hận mọi thứ trong lồng giam vàng son kia. Hắn cũng sẽ không đi cùng ta.

Bởi vì đi cùng ta, Thịnh Thanh Trạc sẽ không còn được cùng vương hầu tướng tá nâng ly chúc mừng, không còn được tranh luận với quần hùng, không được lưu danh sử sách.

Tuy Thịnh Thanh Trạc hận cái lồng giam vàng son của hắn, nhưng hắn cũng không nỡ lòng rời đi. Hắn không chịu nổi sống một cuộc sống bình thường, an ổn cùng ta.

Quan trọng nhất là——

"Nhị điện hạ, tiểu nữ tin rằng ngài có thủ đoạn và sức lực để lật đổ bàn cờ."

"Cũng có năng lực viết lại quy tắc."

"Tử cục thì sao, lật đổ bàn cờ chẳng phải dễ dàng giải quyết sao."

"Nhưng——"

"Nếu không muốn lật cũng không sao, cứ nghỉ ngơi, thêu thùa cho vui đi!"

"Chỉ là, ra ngoài đừng nói là ta dạy ngài đó!"

Bình minh ló dạng, ta mỉm cười vẫy tay từ biệt Nhị điện hạ.

Hắn cứ nhìn ta như thế. Khẽ vẫy tay, lắc lắc cái túi gấm xấu xí. Lại cất vào trong tay áo.

Rèm kiệu buông xuống, xe ngựa nhẹ nhàng chuyển bánh. Từ nay, hắn đi về phía đông, ta hướng về phía tây. Duyên phận giữa ta và Thịnh Thanh Trạc, cứ thế mà dứt.

Vết răng Bùi Lê cắn trên vành tai ta cũng đã lành từ lâu.

Vĩnh biệt.

Đơn giản chỉ có vậy thôi.

39

Ta dẫn theo hai hộ vệ, ba nha hoàn và mang theo ba trăm lượng vàng. Hừng hực khí thế hướng về phía Giang Nam.

Thiếu gia ngóng trông ở trạm dịch giữa đường. Mặt mày lem luốc,cứ như vừa chui ra từ hố lửa. Bên cạnh hắn còn có một tên nhỏ thó đen nhẻm như than. Vừa thấy ta đã khóc òa lên nhào tới.

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ!"

Làm cho hộ vệ giật mình, nhìn kỹ mới nhận ra tên đen nhẻm này là gã sai vặt của thiếu gia, tên là Văn Lễ.

Ta vội hỏi: "A, lại gây ra chuyện gì rồi?"

Văn Lễ khoa tay múa chân:

"Thiếu gia dùng một mồi lửa đốt viện của mình, còn ném vào trong đó không ít xương cốt, nói từ nay coi như ngài ấy chết sạch, không còn quan hệ gì với Tạ gia nữa!"

"Kết quả không cẩn thận làm cháy quần áo, thì, thì thành ra bộ dạng này!"
 
Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 24: Chương 24



Ta hoa mắt chóng mặt. Ôm trán nhìn thiếu gia, vẻ mặt hắn lại thản nhiên, còn có tâm tư cười với ta:

"Nương tử, lâu ngày không gặp."

Bàn tay dơ bẩn của hắn che chở một đóa hoa đào sạch sẽ, đi tới cài lên mái tóc ta. Thiếu gia đắc ý:

"Trước khi đốt viện, ta phát hiện trên cành hoa đào trong viện nở một đóa hoa."

"Mới phát hiện ra thì ra đã vào xuân rồi."

"Đây là đóa hoa đầu tiên nở rộ trong mùa xuân, cũng là đóa duy nhất, lúc đó ta liền nghĩ nhất định phải cài lên đầu nàng."

Thiếu gia cười hỏi ta: "Cảm giác thế nào khi cài mùa xuân lên đầu?"

Trong mắt ta tràn ra những giọt lệ nhưng vẫn ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chỉ một đóa hoa mà đã muốn dỗ ta vui vẻ? Tiết Tiểu Ngọc ta có vô dụng đến thế sao?"

"Hơn nữa hôm đó không phải chàng đã nói, không bỏ trốn cùng ta sao?"

"Sao bây giờ lại ở đây đợi ta?"

Thiếu gia để lộ vẻ mặt mờ mịt:

"Ai nói không đi cùng nàng?"

Hắn ấm ức nhìn ta chằm chằm:

"Lúc đó rõ ràng ta chỉ nói có hai chữ ——"

Ta nghẹn ngào, đỏ mắt gân cổ lên cãi:

"Đúng vậy, chàng nói, không được."

"Bộp."

Thiếu gia đột nhiên từ trong lòng móc ra một sấp ngân phiếu địa khế được bảo quản cẩn thận, hung hăng đập lên bàn khách đ**m. Oán hận nghiến răng:

"Ý của ta là, không thể qua loa mà bỏ trốn như vậy được ."

"Mẫu thân ta để lại cho ta nhiều tiền như vậy, ta không thể vận hành một chút, lén lút chuyển đến Giang Nam sao? Mông còn chưa lành, đã bò dậy lén lút đi tìm người làm việc."

"Đợi đến khi về nhà được rồi, nàng đã theo cái gì mà Nhị hoàng tử cao chạy xa bay rồi."

"Lúc đó ta đau lòng muốn nát thành tám trăm mảnh, Tiểu Ngọc nhi."

"Thật khó chịu, thật muốn xé ngân phiếu cho hả giận ——"

Ta vội vàng ngăn hắn lại, ôm đống tài sản dày cộp vào lòng. Nuốt nước miếng, nhắm mắt tiếp tục trách móc:

"Vậy sao lúc đó chàng không nói rõ ràng, hại ta suy nghĩ lung tung, đáng ghét!"

Thiếu gia lau khuôn mặt đầy bụi:

"Được, trách ta thì trách ta!"

"Nhưng mà Tiết Tiểu Ngọc, ta phát hiện bây giờ nnagf đều không dỗ dành ta nữa rồi..."

"Chẳng lẽ là không yêu nữa rồi..."

Ta nhìn thấy dáng vẻ uất ức của thiếu gia, khóe miệng liền không nhịn được tươi cười:

"Chàng không còn quan hệ gì với Tạ gia nữa sao?"

"Từ nay về sau, trên đời không còn Tạ công tử kim chi ngọc diệp, ngày ngày cần người dỗ dành nữa rồi."

Thiếu gia chỉ vào mình: "Vậy bây giờ ta là gì?"

Ta ôm đống ngân phiếu cùng khế đất dày cộp, trên đầu cài trâm hoa đào, cười hì hì ôm lấy hắn:

"Chàng là Quan Hy."

Ta nói: "Chàng là phu quân của ta, Quan Hy."

"Từ nay về sau, chỉ có một thân phận này thôi!"

Quan Hy cười nói:

"Được!"

Trời làm áo cưới, đất làm phượng liễn, hoa đào đầy trời khiêu vũ tấu nhạc.

Từ nay Tiết Tiểu Ngọc ta làm chủ. Trong nhà náo nhiệt hẳn lên. Phu quân Quan Hy phong tư trác tuyệt. Đệ đệ Văn Lễ lanh lợi đáng yêu. Còn có hai hộ vệ cùng ba nha hoàn.

Phu quân nhướng mày nghi hoặc: "Bọn họ là thân phận gì nữa?"

Ta cười hì hì:

"Bọn họ là của hôig môn nhà mẹ đẻ cho ta đấy."

Hơn nữa còn có ba trăm lượng vàng nữa. Nhưng trong nhà đã đủ ồn ào, thế là ta trả lại khế ước bán thân cho hộ vệ và nha hoàn:

"Các ngươi muốn đi đâu thì đi, nhà họ Tiết ta không thu nô lệ, chỉ cần tiểu nhị thôi."

Bọn họ nhìn nhau, quả quyết lựa chọn ở lại, đồng thanh gọi ta:

"Tiết chưởng quỹ, chúng ta chỉ muốn ở lại chỗ ngài."

Ừm... Vậy được rồi.

Vậy thì...

40

"Tiếu Ngọc Lâu chính thức khai trương!"

"Gọi món chạy bàn ——"

Trần Nhất, Trần Nhị vang dội đáp: "Đến đây!"

"Quét dọn rửa chén ——"

Xuân Lan, Xuân Đào, Xuân Mai đồng thanh kêu lên: "Có!"

"Môn đồng tấu nhạc kéo khách ——"

Văn Lễ lẩm bẩm thổi một khúc hoan ca: "Tới liền!"

Còn thiếu cái gì nhỉ? Đúng, thiếu một kế toán. Phu quân vội né tránh ánh mắt ta:

"Nương tử, không thể để ta quản tiền được ——"

Ta chống nạnh trừng hắn:

"Vậy chàng làm gì? Người duy nhất rảnh rỗi?"

Phu quân khẽ cười, ung dung vung quạt, mày liễu đưa tình:

"Ta đương nhiên là làm thư sinh kể chuyện."

"Phải biết rằng, trong tửu lầu thiếu nhất chính là người kể chuyện đó."

Được thôi, phu quân của mình thì mình chiều. Hắn muốn kể chuyện thì cứ kể chuyện đi.

Ta dán cáo thị tuyển kế toán ra ngoài. Khẽ ngâm nga một khúc nhạc nhỏ rồi quay lại phòng bếp. Tự khắc sẽ có người đến ứng tuyển. Hoặc là áo vải nghèo hèn, hoặc là phượng H**ng S* cơ, hoặc là cố nhân tri kỷ.

Không vội, không vội, cứ kiên nhẫn chờ đợi một chút.

Người có duyên. Tự khắc sẽ gặp lại.
 
Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 25: Ngoại truyện (1)



Ngoại truyện:

1

Mùa đông năm Khải Hòa thứ bốn mươi bảy, Hoàng đế bệnh nặng băng hà.

Tam công chúa Thịnh Vĩnh Ninh kế vị đăng cơ, là nữ tử đầu tiên xưng đế kể từ Đại Lễ kiến triều.

Nữ đế mười bốn tuổi, xử sự còn non nớt. Liền phong cho ca ca cùng cha khác mẹ là Thịnh Thanh Trạc làm Nhiếp Chính Vương. Hai người cùng nhau quản lý triều chính.

Những hoàng tử còn lại hoặc bị giam lỏng ở kinh thành, hoặc bị định tội chém đầu.

Từ đó, cuộc chiến tranh giành ngôi vị đẫm máu đã hoàn toàn kết thúc.

2

Thiên hạ thái bình, thịnh thế an bình.

Lại một năm nữa trôi qua.

Tiếu Ngọc Lâu càng ngày càng thịnh vượng, danh tiếng cực tốt, không ít người từ các nơi đến Giang Nam thưởng ngoạn ngắm đèn đều bị thu hút mà đến.

"Nghe nói Tiếu Ngọc Lâu nổi tiếng nhất là món sủi cảo đinh hương, vì sao trên thực đơn lại không có?"

"Ha ha, huynh đài vừa nhìn đã biết là lần đầu đến rồi, sủi cảo đinh hương là món tủ của chưởng quỹ Tiếu Ngọc Lâu Tiết, mỗi ngày chỉ bán năm mươi bát, mãi giờ Thân huynh mới đến, sủi cảo đã sớm bán hết rồi!"

"Haizz, thì ra là vậy."

Vị công tử mặc áo xanh thắt ngọc quan một mặt thất vọng đáng tiếc, thở dài với tiểu nhị bên cạnh:

"Món sủi cảo này còn khó mua hơn cả bánh hồng tô của Phùng Hương Các!"

...

Tay ta đang gảy bàn tính tính toán chợt khựng lại. Phùng Hương Các, bánh hồng tô?

"Công tử là từ Lân Châu đến sao?"

Ta ngẩng đầu. Công tử áo xanh kinh ngạc nhìn ta một cái:

"Đúng vậy, ơ, sao cô nương biết?"

Hắn tiến lại gần nhìn ta, trong mắt mang ý cười:

"Chẳng lẽ chúng ta từng gặp nhau ở đâu? Ai da, lại có duyên đến thế sao?"

Ta cười lắc đầu, nói vài câu phương ngữ của Lân Châu:

"Ta vốn là người Lân Châu, trước kia thường đến Phùng Hương Các mua bánh hồng tô, chỉ là... chưa từng gặp công tử."

Gã sai vặt bên cạnh hắn lặng lẽ thì thầm:

"Đó là đương nhiên, buổi sáng căn bản công tử không dậy nổi, đều sai người chạy đi đưa đến phủ..."

Khoé miệng công tử áo xanh giật giật, gõ vào đầu gã sai vặt một cái. Hắn hắng giọng, quay đầu lại cười với ta:

"Khiến cô nương chê cười, nghe nói rượu hoa đào của Tiếu Ngọc Lâu cũng là tuyệt phẩm, đã là người cùng quê, không biết cô nương có muốn nhấp môi vài ly cùng ta, cùng nhau kể chuyện Lân Châu không?"

Ta hào phóng gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Thế là thu hồi bàn tính, ngồi vào nhã gian trên lầu hai cùng vị công tử này. Nơi này tầm nhìn rộng mở, lầu một thu hết vào đáy mắt, là vị trí tốt nhất để vừa nghe kể chuyện vừa uống rượu.

"Ta tên là Tiêu Thành Mặc, không biết cô nương xưng hô thế nào?"

"Tiêu công tử cứ gọi ta là Tiểu Ngọc là được."

"Được, Tiểu Ngọc cô nương."

Tiêu Thành Mặc dừng một chút, lại thăm dò:

"Tửu lượng của Tiểu Ngọc cô nương thế nào?"

Ta cười nói: "Ngàn ly không say."

Hắn ngẩn ra, sau đó cười lớn: "Không hổ là muội tử Lân Châu của ta, quả nhiên có khí phách."

Tiêu Thành Mặc rất hứng thú, một vò rượu hoa đào đã tốn hai mươi lượng bạc, hắn hào phóng mở liền năm vò. Ta lập tức nở mày nở mặt, vỗ tay tán thưởng:

"Tiêu công tử mới gọi là có khí phách!"

Ha ha, vớ được con dê béo bở rồi!

Hắn được ta khen đến đắc ý:

"Hừ, cái này tính là gì, ta là công tử nhà giàu nhất Lân Châu, trăm lượng bạc lẻ tẻ còn chưa bằng một nửa con dế của ta."

Nụ cười của ta khựng lại, đặt ly rượu xuống, nghi hoặc:

"Nhà giàu nhất Lân Châu?"

"Ta nhớ không phải là nhà của Tạ lão gia Tạ Niên Bình sao?"

Vừa dứt lời, Tiêu Thành Mặc lập tức "hừ" một tiếng, mặt mày tỏ vẻ hài hước::

"Xem ra Tiểu Ngọc cô nương đã rời xa quê hương không ít năm rồi nhỉ?"

"...Ừm, đã bảy năm rồi."

"Vậy thì không biết cũng phải, nhà họ Tạ đã sớm suy sụp hai năm trước rồi!"

Ta ngẩn người. Tiêu Thành Mặc tiếp tục tặc lưỡi:

"Mấy năm nay, nhà họ đã xảy ra một rổ chuyện xấu."

"Rất nhiều nơi giàu có không muốn hợp tác với nhà họ Tạ nữa, chê mất mặt, phụ thân ta đương nhiên nắm bắt cơ hội thâu tóm những việc kinh doanh đó rồi."

Ta không muốn nghe Tiêu Thành Mặc kể về việc phụ thân hắn cao minh thế nào, chỉ vội vàng hỏi:

"Nhà họ Tạ đã xảy ra chuyện xấu gì?"

Tiêu Thành Mặc đã uống đến say khướt.

"Tiểu Ngọc cô nương muốn biết?"

Thấy ta gật đầu tò mò, hắn không nhịn được cong môi về phía ta, ra hiệu:

"Vậy cô nương lại gần một chút, ta chỉ nói cho một mình cô nương nghe..."

Vừa dứt lời, đột nhiên một cây quạt giấy tử đàn bay ngang, gõ lệch ngọc quan của Tiêu công tử. Ta kinh hô một tiếng, tầm mắt theo bản năng hướng về phía lầu một. Vị công tử tuấn tú vốn định đi kể chuyện kia đang thong thả bước tới.

Phong thái tao nhã, nửa cười nửa không:

"Hai vị nói chuyện riêng gì vậy, để ta là người kể chuyện cũng nghe một chút được không?"

3

Tiêu công tử bị đánh choáng váng, vốn muốn nổi giận một chút nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người đến, lập tức ngây người.

"Quan... Quan Hy huynh?"

Hắn lắp bắp, không thể tin được trợn to mắt:

"Ngươi... ngươi... ngươi không phải đã chết rồi sao?"

Phu quân chẳng thèm để ý đến hắn, ung dung ngồi xuống bên cạnh ta, cầm lấy chén rượu ta vừa uống. Hắn nhấp một ngụm nhỏ, ngay chỗ có vết son môi của ta. Sau đó mới nheo mắt, từ tốn nói:

"… Là đã chết rồi."

"Cẩu tiểu nhị, ngươi đã đi tảo mộ cho Quan Hy huynh chưa?"

"Hồi nhỏ hắn còn cứu mạng ngươi một lần đấy."

Lời vừa dứt, Tiêu Thành Mặc lập tức xác định. Kẻ nói chuyện trước mặt này quả thật là Tạ Quan Hy ăn chơi khét tiếng nhất ở Lân Châu năm xưa. Trong nháy mắt, Tiêu công tử đã rơm rớm nước mắt, nhào tới:

"Đại ca!"

"Mấy năm nay huynh đã đi đâu, khi huynh đệ biết tin huynh qua đời, ai nấy đều khóc lóc thảm thiết, đốt cho huynh cả núi tiền giấy vàng bạc, chỉ mong huynh ở dưới âm phủ cũng được làm một tên công tử vô lo vô nghĩ, không ngờ..."

Tiêu Thành Mặc hít hít mũi, nhìn phu quân ăn mặc thanh nhã tùy ý, không khỏi nghiến răng nói:

"Hóa ra huynh lại lưu lạc đến Giang Nam, sống cuộc sống thanh bần này."

"Đại ca, huynh đã chịu khổ rồi!"

Phu quân dùng quạt xếp tử đàn gõ vào ngọc quan của hắn, vẻ mặt chán ghét không nói nên lời:

"Đồ vô dụng, không mặc vàng đeo bạc thì là khổ sở sao?"

"Ngươi có biết trên người ta, bộ y phục thoạt nhìn bình thường này quý giá đến nhường nào không?"

"Toàn Giang Nam, không, là cả Đại Lễ này chỉ có một bộ."

Phu quân khoác vai ta, cười đắc ý:

"Là do nương tử của ta tự tay may, tràn đầy tình yêu, ngươi có không? Hửm?"

Tiêu Thành Mặc ngẩn người. Hắn nhìn ta, nhất thời mặt mày đỏ bừng:

"Ồ, thì ra, thì ra đây là đại tẩu."

"Thật thất lễ."

Ta xua tay, chỉ vội hóng chuyện:

"Ngươi vừa nói Tạ gia sa sút, đã xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ?"

Vừa rồi Tiêu Thành Mặc còn thoải mái nói chuyện, bây giờ lại do dự. Hắn liếc nhìn Tạ Quan Hy, há miệng lại thôi. Vẻ mặt phu quân bình thản:

"Ngươi cứ nói, dù sao ta và Tạ gia đã không còn quan hệ gì nữa."

Nói rồi, hắn cong khóe mắt, trong mắt thậm chí còn ẩn ẩn có vẻ mong chờ như người được xem trò vui.

Tiêu Thành Mặc bèn kể hết những chuyện đã xảy ra với Tạ gia trong những năm này.
 
Tiểu Ngọc Nhi - Cật Điểm Hảo Đích
Chương 26: Ngoại truyện (2) [Hết]



4

"Sau khi huynh chết, mọi người đều đoán xem mười bảy phòng tiểu thiếp của huynh sẽ đi về đâu, theo lẽ thường, là do chủ mẫu quyết định việc đi ở, xem là cho đi hay nuôi lại trong phủ."

"Cho nên Trình phu nhân lên tiếng, nói chỉ giữ lại một người có thai là phòng thứ mười ba ở trong phủ, còn lại đều cho chút tiền bạc rồi rời đi."

"Tạ lão gia lại đột nhiên cãi nhau với Trình phu nhân, nghe mẫu thân ta nói, hình như Tạ lão gia đoán là Trình phu nhân cố ý hãm hại huynh, cho nên trong lòng cảm thấy áy náy, muốn mười bảy phòng tiểu thiếp kia đều ở lại thủ tiết cho huynh."

"Người thì giữ lại, nhưng không có huynh vung tiền nuôi, mười bảy phòng di nương này bắt đầu thiếu ăn thiếu mặc, cho nên oán hận Trình phu nhân, thường xuyên khiến cho hậu viện gà bay chó sủa."

"Lúc đó, quý phụ Lân Châu trà dư tửu hậu đều cười nhạo Trình Uyển Oánh, nói may mà Tạ lão gia không nạp thiếp, nếu không với thủ đoạn của bà ta, căn bản không quản được hậu trạch."

"——Lúc này, chuyện hoang đường nhất đã đến."

"Sau một thời gian, mười bảy phòng tiểu thiếp kia đột nhiên lại có người mang thai."

"Nhưng huynh đã chết, vậy tự nhiên là tiểu thiếp này không chịu nổi cô đơn mà tư thông với người khác."

"Cho nên Trình phu nhân liền sai người đánh thật mạnh tiểu thiếp đó giữa đường, còn mượn cớ muốn đuổi người ra khỏi phủ."

"Tiểu thiếp kia chịu không nổi, lại bắt đầu khóc lóc giữa đường, gọi tên lão gia, mồm kêu lão gia nói một câu đi, nói cốt nhục trong bụng nàng là của lão gia mà."

"Oà ——"

"Lúc đó, đám người vây xem đều ngây người ra."

"Mọi người mới biết, hóa ra Tạ giả bộ đoan chính đứng đắn, thực chất lại là kẻ háo sắc, ngay cả tiểu thiếp của con trai đã chết cũng không tha, chậc chậc chậc, mặt mũi nhà họ Tạ đã mất sạch chỉ trong một đêm."

"Trình phu nhân bị tức đến sảy thai, thân thể cũng bị hủy hoại, không ra khỏi cửa được, bèn suốt ngày ốm yếu chỉ vào Tạ lão gia mà khóc mắng."

"Tạ lão gia vốn đã mang tiếng xấu, càng ngày càng phiền, dứt khoát bất chấp tất cả, lại nâng Thập tam phòng Liễu Yên dịu dàng, hiểu chuyện, không tranh không giành ở hậu viện lên làm bình thê."

"Chuyện cười cứ thế nối đuôi nhau xuất hiện."

"Toàn bộ người ở Lân Châu đều xem kịch, cảm thán nhà họ Tạ đã nát bét triệt để, ngay cả đứa trẻ ba tuổi đi ngang qua đại viện nhà họ Tạ cũng phải nhổ một bãi nước bọt, ghê tởm xúi quẩy."

"Sau này, làm ăn cũng không được, nhà họ Tạ thu không đủ chi, chỉ đành bán đi gia sản."

"Vốn dĩ lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng không ngờ Liễu Yên kia lại có thủ đoạn, dỗ dành Tạ lão gia đến mức quay cuồng, nói là để lão gia đem gia tài đầu tư vào sản nghiệp của ca ca nàng, chắc chắn có thể kiếm lời, thế là Tạ lão gia liền đem phần lớn gia tài đều đặt vào chỗ ca ca của Liễu Yên."

"... Rồi hai người liền ôm tiền bỏ trốn, đến nay vẫn chưa tìm được người."

"Cuối cùng, người nhà họ Tạ thấy tình thế không ổn đều bỏ chạy sạch sẽ, trong viện chỉ còn lại mấy lão nha hoàn, cuộc sống hoàn toàn dựa vào của hồi môn mà Trình Uyển Oánh mang đến để miễn cưỡng sống qua ngày."

"Có lẽ Trình phu nhân thật sự yêu Tạ lão gia cho dù bị phụ bạc đến mức đó, lại không hề nhắc đến chuyện ly hôn."

"Chỉ là, từ đó nhà họ Tạ rất ít khi mở cửa viện nữa."

"Cho đến gần đây ——"

"Nữ đế đăng cơ, luật pháp thiên hạ thay đổi chóng mặt."

"Vợ có quyền tố cáo chồng có hành vi không đứng đắn, do nha môn xét xử, nhẹ thì đánh năm mươi roi, nặng thì đánh một trăm roi."

"Lúc đó, vị nữ huyện quan mới nhậm chức đang lo không có ai dám làm người đầu tiên báo quan."

"Ai ngờ ngày hôm sau, Trình Uyển Oánh này liền kéo thân thể bệnh tật, lật lại chuyện cũ, tố cáo Tạ lão gialên nha môn."

"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, huyện quan lập tức phân phó quan binh áp giải Tạ lão gia diễu phố, đánh ông ấy đủ một trăm gậy ở chợ rau, Tạ lão gia chỉ còn một bộ xương già suýt chút nữa đã bị đánh gãy, người đứng gần còn nghe thấy ông ấy đang kêu cái gì, Lan Nhân cứu ta."

"Trình Uyển Oánh kia bệnh đến mức sắp không còn hình dáng, lại còn có sức đứng bên cạnh chợ rau cười lớn, nhìn bộ dạng giống như đã phát điên rồi."

"Sau đó thì..."

Tiêu Thành Mặc nói đến khô cả miệng, muốn uống một ngụm trà, những người vây quanh vội đưa cho hắn.

"Tiếp tục tiếp tục, sau đó thì sao?"

"Ờ... sau đó ta cũng không biết nữa, tóm lại không ai còn gặp hai người họ nữa."

Mọi người nhất thời xì xào. Trần Nhất Trần Nhị quay đầu tiếp tục chạy bàn, Xuân Lan Xuân Đào Xuân Mai bĩu môi quay về phòng bếp, Văn Lễ thở dài đi ra cửa lầu thổi một khúc bi hoan ly hợp. Chỉ có phu quân vẫn luôn im lặng không nói, bất động ngồi bên cạnh ta.

Ta nắm lấy tay hắn, lặng lẽ ở bên cạnh hắn. Rất âu, rất lâu sau, hắn tựa vào vai ta, rũ mắt, một giọt lệ rơi xuống.

Từ khi đến Giang Nam cùng ta, phu quân đã ít khi khóc. Thỉnh thoảng, khi ta bận đến mức không để ý đến hắn, hắn mới rơi vài giọt lệ. Nói gì mà đáng thương, "Nương tử, ta mười bảy tuổi đã đi theo nàng, nàng không thể phụ ta..."

Nhưng giọt lệ hôm nay lại khác. Ta biết, hắn đau lòng lắm.

Ta khẽ hỏi:

"Phu quân, đây không phải là kết cục chàng mong muốn sao?"

Tạ lão gia bạc tình, phụ bạc, cuối đời sống trong cảnh khốn cùng, hối hận không kịp, phần đời còn lại thê thảm. Ta cứ tưởng hắn sẽ vui mừng.

Phu quân lại nhỏ giọng: "...Muộn rồi."

Người thực sự hận Tạ Niên Bình đến cực điểm, sẽ vỗ tay reo hò trước kết cục thê thảm của hắn, nữ nhân ấy đã sớm uất hận mà chết.

Chỉ có thể nói rằng.

Nhân sinh như mộng, thế sự vô thường.

5

Thế nhưng đến tối, phu quân lại vui vẻ trở lại. Bởi vì bức "Mèo con chó nhỏ lưu lạc nơi chân trời góc bể" của hắn đã được bán với giá một ngàn năm trăm lượng ở Xuân Phong Lâu Giang Nam.

Phu quân kéo ta đi gặp vị khách mua hàng sành sỏi này. Nhưng lại được báo rằng vị khách ẩn danh này không thích gặp người, đã sớm rời đi. Tiêu Thành Mặc đi cùng chúng ta, ánh mắt sáng rực lên, nói:

"Chẳng lẽ đây chính là vị quý nhân đến Giang Nam vi hành mà phụ thân ta đã nói?"

"Cái gì?"

Ta và phu quân nhìn hắn, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Tiêu Thành Mặc lén lút lại gần, nhìn quanh, nhỏ giọng tiết lộ:

"Mấy ngày nay phụ thân đưa ta đến Giang Nam, là vì biết được ở kinh thành có quý nhân vi hành đến Giang Nam ngắm đèn thưởng ngoạn, vừa vặn ông có việc làm ăn ở Giang Nam, cho nên quyết định ở lại thêm vài ngày, xem có duyên phận gặp được vị quý nhân từ trên trời hạ phàm xuống không."

Quý nhân từ trên trời hạ phàm xuống sao?

Trong đầu ta hiện lên một bóng dáng lạnh lùng. Nhất thời lại có chút thất thần. Tay áo đột nhiên bị kéo, ta lập tức hoàn hồn. Phát hiện phu quân đang nhìn ta một cách oán giận:

"Tiết Tiểu Ngọc, nàng đang nghĩ đến ai?"

Ta chột dạ, hắng giọng, nhìn về phía đèn hoa trên sân khấu:

"A, đèn này đẹp quá, phu quân, phu quân mau lấy cho ta."

Chủ đề chuyển đổi gượng gạo, phu quân nhìn chằm chằm vào ta, hung hăng hôn ta một cái rồi mới tức giận đi tranh đèn cho ta:

"Tiết Tiểu Ngọc, chờ về nhà chúng ta lại tính sổ tử tế."

Ta chớp mắt, nhìn hắn kéo Tiêu Thành Mặc đi đoán câu đố tranh đèn. Người tranh đèn rất nhiều, bọn họ nhất thời không thể quay lại. Ta đợi một lát, liền chen ra khỏi đám đông, lặng lẽ rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Người trong hẻm đã đút tay vào áo chờ ta từ lâu. Thấy ta đến, vội vàng tiến lên, gật đầu khom lưng:

"Tiết chưởng quỹ, tranh đã giúp ngài cất vào Tiệm Trân Bảo rồi."

Ta gật đầu, đưa cho người này mười lượng bạc:

"Đa tạ."

Hắn cầm tiền, lập tức mặt mày hớn hở, cảm thán:

"Tiết chưởng quỹ, bức "Mèo con chó nhỏ lưu lạc nơi chân trời góc bể" lúc đó ở Xuân Phong Lâu chỉ bán được hai trăm lượng, ngài một hơi đã thêm đến một ngàn năm trăm lượng, thật là hào phóng!"

Ta mím môi, cong khóe mắt:

"Ngàn vàng mua nụ cười của phu quân.”

"Đáng giá mà."

6

Ta vừa ngâm nga tiểu khúc, lại chen vào đám đông. Mua một xâu hồ lô, nhìn hí khúc trên sân khấu, thong thả vừa ăn vừa đợi phu quân.

Có bé gái bán hoa vừa đi qua vừa hát đồng dao. Ta mua hết số hoa nàng ôm, lại mua cho nàng một xâu hồ lô đường rồi bảo:

"Tiểu nha đầu, hôm nay xem đèn mừng lễ, cứ nghỉ ngơi một lát, đi chơi một lát đi!"

Tiểu cô nương mở to đôi mắt tròn xoe, ôm tiền và hồ lô đường vui vẻ toe toét:

"Cảm ơn tỷ tỷ!"

Ta mỉm cười nhìn nàng chạy đi. Vốn định quay đầu xem phu quân đã đoán đến cửa ải nào rồi, nhưng tay áo lại bị người ta khẽ kéo. Là tiểu cô nương bán hoa kia lại chạy đến.

Nàng nhét vào tay ta một chiếc túi gấm thêu hoa. Nói là lễ tạ của người nhà. Nói xong liền chạy biến mất.

Ta gãi đầu, cúi đầu nhìn túi gấm trong lòng bàn tay. Hương thơm thoang thoảng của gỗ tùng, thêu đôi cá chép vờn ngọc. Lá sen thướt tha, cá chép linh động. Tay nghề thêu cũng coi như tạm được.

Ta hờ hững mở ra. Một quân cờ bạch ngọc đột nhiên xuất hiện trước mắt. Trong lòng ta khẽ chấn động.

Đột nhiên quay đầu. Trong khoảnh khắc pháo hoa bùng nở. Gió thổi ngàn ngọn đèn hoa. Người người hò reo cười nói, chen chúc xô đẩy. Không có ai nhìn về phía ta. Phía sau truyền đến tiếng gọi vui vẻ của phu quân:

"Nương tử, ta cướp được đèn hoa rồi!"

Ta bừng tỉnh. Cất chiếc túi gấm, không quay đầu lại, cười chạy về phía phu quân. Hắn bị ta nhào vào lòng, cười khanh khách:

"Vừa rồi nnagf đang nhìn gì mà nhập tâm vậy?"

"À, đang ngắm trăng."

Phu quân nhướng mày:

"Tối nay rõ ràng không trăng, sợ là nương tử đã xem đèn cầu phúc thành trăng rồi."

Ta cũng cười, không phản bác. Khẽ nói:

"Đúng vậy, trăng đã bị pháo hoa đầy trời dọa sợ không dám lộ diện rồi."

Phu quân cầm đèn hoa, nắm tay ta, thong thả đi về nhà.

"Vậy rốt cuộc nương tử muốn ngắm trăng hay ngắm pháo hoa?"

"Đều không ngắm."

Ta ôm lấy eo phu quân, cười tươi ngẩng đầu:

"Ta chỉ ngắm phu quân."

Hắn bị ta chọc cười, nhéo má ta.

Gió xuân nhẹ nhàng, hoa đào rụng lả tả. Cánh hoa lướt qua mái tóc, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên môi.

"Nương tử, nghe nói sau này nữ tử cũng có thể nạp thiếp, nàng có..."

"Không có."

Ta nắm chặt tay phu quân, nghiêm túc nói:

"Tiểu Ngọc chỉ cần Quan Hy."

"Ngàn vàng không đổi, sống chết không rời."

Phu quân cong khoé mắt:

"Hay!"

【KẾT THÚC】
 
Back
Top Bottom