Ồ, chào các cậu, lại là tớ đây.
Tớ không biết sẽ ai đọc về cái hành tinh này nữa, mặc dù tớ cũng muốn có người đọc hay lắng nghe chứ, mong vậy.
Hôm nay cô ấy thế nào, có hạnh phúc, có chút buồn nào, vườn cây nơi cô có ra quả chưa?
Tớ không biết, haha.
Trời lại mưa nè, ở hành tinh của tớ thời tiết hà khắc lắm, nhưng tớ quen với điều đó rồi.
Bình thường ở đây lạnh thấu tận xương, tận tủy.
Cái hành tinh của tớ xáo trộn như chính trong tâm can tớ vậy, như cảm giác một xô nước đầy.
Tớ cũng chả hiểu bây giờ tớ phải làm gì, chợt muốn khóc hay gì sao?
Không!
Tớ không cần, khóc lóc trên hành tinh này đủ rồi, thật yếu đuối và thật là tẻ nhạt.
Tớ khóc thì ai quan tâm chứ, chỉ mình tớ biết tớ khóc thôi, thật yếu đuối và ủy mị.
Và giờ, tớ hôn lên những ngày đã cũ.
Tiếp những ngày sau, cứ như vậy thôi.
Những giọt buồn không tên rơi lã chã, càng lúc càng nặng.
Tớ cảm thấy trong tớ chẳng có chút gì cả, một tí cảm xúc cũng không.
"Ước gì mình chết đi cho rồi, ngày sầu lo trôi qua.
Người tốt thì nên chết sớm, thì lại tốt hơn.
Đập đầu xuống đất đi, đập đầu xuống đất đi, đập đi..."
À đấy, thi thoảng tớ và cậu – người đang lắng nghe câu chuyện này, sẽ nghe thấy tiếng gió như này.
Kệ đi, chả tốt lành gì đâu.
Bật lên chiếc ô, nhìn sang hành tinh kia vậy.
Hừm, không ai biết hoa kia một ngày có hết thơm không nhỉ.
Chẳng biết ngày mai ra sao, chẳng biết ngày mai các cậu còn nghe câu chuyện về tiểu hành tinh này không, tớ sẽ cố giữ tỉnh táo để nói về câu chuyện nơi hành tinh tớ trị vì cho các cậu.
Chắc có lẽ tớ vội vã nên đánh rơi những yêu thương.
Thôi thì, cùng tớ hòa vào làn gió tình yêu đau thương, làn gió hoài niệm đang vẫy gọi tớ nè, ở một nơi nào đó...
Thực sự thì, tớ muốn biết tại sao tớ lại xuất hiện trên hành tinh này, tớ chỉ còn vài cảm giác, mẩu kí ức không rõ hình hài, vụn vặt rải rác trong đầu.
Nhưng mà ý, đến cả chú ếch còn được hôn công chúa và tớ không phải là một loài lưỡng cư!
Ai ơi lại mà nghe, chuyện tình gió cuốn mây trôi?
Ai ơi lại mà nghe, mưa hát?
Ai ơi lại mà nghe, tiếng rì rào của đất trời?
Ồ, tạnh mưa rồi nè.