Siêu Nhiên Tiểu hành tinh trắng đen

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
337117836-256-k33928.jpg

Tiểu Hành Tinh Trắng Đen
Tác giả: minhngoisnotreal
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một vũ trụ kì lạ cùng với một cậu bé ngây thơ Tags: fantasymental-illnesspsychologicalpsychological-horror​
 
Tiểu Hành Tinh Trắng Đen
Tiểu hành tinh trắng đen #1


Chào các cậu, các cậu cũng không cần biết tên tớ đâu, lằng nhằng dính líu mất thời gian lắm.

Chuyện là, lúc tớ mở mắt ra thì tớ đã xuất hiện trên cái hành tinh cằn cỗi này rồi.

Nhìn đối diện hành tinh mình đang ở, đó là một hành tinh bảy sắc cầu vồng choáng ngợp.

Mỗi hành tinh xung quanh đây theo như tớ thấy bao lâu nay thì đều có một người trị vì.

Hành tinh của họ thật màu mỡ, giàu sức sống; tớ thì chả biết làm gì cho cái hành tinh này cả, ở đây trồng cái gì cũng héo hết trơn.

Hành tinh này không có gì làm hết trơn, trống vắng, cô đơn lắm nhưng cho đến một ngày tớ thấy cô gái từ hành tinh mà tớ bảo từ đầu ý, cô ấy hay vẫy tay chào tớ lắm, nhìn thích thật.

Hành tinh của chúng tớ cứ mãi xoay vòng, tương lai của tớ và người con gái ấy.

Khi vòng quay ngừng lại, chúng tớ sẽ khởi động nó lại lần nữa.

Cứ mãi xoay vòng, cả tớ và người con gái ấy.

Cùng nhau đeo lên chiếc mặt nạ của kẻ bị hại rồi lại rảo bước diễu hành mà đi.

Tớ cảm thấy hành tinh của tớ và cô gái ấy đang kéo lại gần nhau hơn, chắc vậy, tớ không biết nữa.

Nhưng tớ vẫn lo sợ một ngày nó quá gần khiến tất cả mọi thứ tan tành như bong bóng xà phòng và hai người lại quên đi hết tất thảy.

Rõ ràng thì, màu trắng đen không hợp đống màu rực rỡ kia.

Mà này, hình như tớ từng gặp cô gái đó rồi, dẫu rằng cuộc gặp ấy bị bỏ lại nơi giấc mơ của tớ.

Tớ, cùng với dòng thời gian chảy trôi, tưởng như mình đang sống với một tình yêu bất biến.

Ặc, chẳng biết nữa, thứ còn sót lại trên cái hành tinh này là một khúc tình ca chẳng đổi thay.
 
Tiểu Hành Tinh Trắng Đen
Tiểu hành tinh trắng đen #2


Ồ, chào các cậu, lại là tớ đây.

Tớ không biết sẽ ai đọc về cái hành tinh này nữa, mặc dù tớ cũng muốn có người đọc hay lắng nghe chứ, mong vậy.

Hôm nay cô ấy thế nào, có hạnh phúc, có chút buồn nào, vườn cây nơi cô có ra quả chưa?

Tớ không biết, haha.

Trời lại mưa nè, ở hành tinh của tớ thời tiết hà khắc lắm, nhưng tớ quen với điều đó rồi.

Bình thường ở đây lạnh thấu tận xương, tận tủy.

Cái hành tinh của tớ xáo trộn như chính trong tâm can tớ vậy, như cảm giác một xô nước đầy.

Tớ cũng chả hiểu bây giờ tớ phải làm gì, chợt muốn khóc hay gì sao?

Không!

Tớ không cần, khóc lóc trên hành tinh này đủ rồi, thật yếu đuối và thật là tẻ nhạt.

Tớ khóc thì ai quan tâm chứ, chỉ mình tớ biết tớ khóc thôi, thật yếu đuối và ủy mị.

Và giờ, tớ hôn lên những ngày đã cũ.

Tiếp những ngày sau, cứ như vậy thôi.

Những giọt buồn không tên rơi lã chã, càng lúc càng nặng.

Tớ cảm thấy trong tớ chẳng có chút gì cả, một tí cảm xúc cũng không.

"Ước gì mình chết đi cho rồi, ngày sầu lo trôi qua.

Người tốt thì nên chết sớm, thì lại tốt hơn.

Đập đầu xuống đất đi, đập đầu xuống đất đi, đập đi..."

À đấy, thi thoảng tớ và cậu – người đang lắng nghe câu chuyện này, sẽ nghe thấy tiếng gió như này.

Kệ đi, chả tốt lành gì đâu.

Bật lên chiếc ô, nhìn sang hành tinh kia vậy.

Hừm, không ai biết hoa kia một ngày có hết thơm không nhỉ.

Chẳng biết ngày mai ra sao, chẳng biết ngày mai các cậu còn nghe câu chuyện về tiểu hành tinh này không, tớ sẽ cố giữ tỉnh táo để nói về câu chuyện nơi hành tinh tớ trị vì cho các cậu.

Chắc có lẽ tớ vội vã nên đánh rơi những yêu thương.

Thôi thì, cùng tớ hòa vào làn gió tình yêu đau thương, làn gió hoài niệm đang vẫy gọi tớ nè, ở một nơi nào đó...

Thực sự thì, tớ muốn biết tại sao tớ lại xuất hiện trên hành tinh này, tớ chỉ còn vài cảm giác, mẩu kí ức không rõ hình hài, vụn vặt rải rác trong đầu.

Nhưng mà ý, đến cả chú ếch còn được hôn công chúa và tớ không phải là một loài lưỡng cư!

Ai ơi lại mà nghe, chuyện tình gió cuốn mây trôi?

Ai ơi lại mà nghe, mưa hát?

Ai ơi lại mà nghe, tiếng rì rào của đất trời?

Ồ, tạnh mưa rồi nè.
 
Tiểu Hành Tinh Trắng Đen
Tiểu hành tinh trắng đen #3


Tớ sẽ mãi ngân nga khúc ca này cho đến khi mất đi ý thức hoặc biến mất vào cõi Hư vô.

Nhiều lúc, tớ muốn xa rời cõi Tạm nhưng có vẻ như tớ còn nhiều điều chưa làm quá.

Tớ lảm nhảm với các cậu về hành tinh của tớ, tớ không biết đến bao giờ hành tinh này hết sức sống hẳn.

Là một người trị vì thì tớ vẫn phải có trách nhiệm với hành tinh này chứ nhỉ.

Hắn lại đến rồi, gã một lần nữa lại hạ cánh nơi hành tinh tớ.

Tớ gọi gã là kẻ lãng khách.

Hắn thường đến các hành tinh và mời chào mọi người mua những thứ hắn bán."

Này cậu, tớ có vài viên, viên tím và viên xanh.

Chọn 1 viên và hành tinh cậu sẽ lại nở hoa một lần nữa, hành tinh của cậu sẽ không còn hai màu cơ bản này nữa."

Gã nói đúng, tớ thấy ở mấy hành tinh gần đây, người nào uống 1 viên của gã thì hành tinh của họ trở thành một đống màu rực rỡ, hơi chói mắt, tớ thấy vậy.

Tuy nhiên, không có cái gì là miễn phí cả, chỉ có miếng pho mát trên bẫy chuột thôi, những kẻ uống 1 viên của gã thì hậu quả để lại sẽ khiến hành tinh của mình dần mất hết sức sống và hóa thành tro bụi."

Thôi cậu, tớ vẫn thích hai màu trắng đen này lắm.

Cậu thấy đấy, mục đích của cậu là gì khi mời mọc tớ vậy?

Liệu cậu còn vương vấn hành tinh của cậu không?

Tại sao cậu luôn muốn phá hủy hành tinh của người khác vậy?

Tớ dù chẳng còn gì để mất nhưng tớ còn lưu luyến tiểu hành tinh của tớ lắm, đằng nào tớ cũng trị vì nơi này mà, đó là thành tựu của tớ mỗi ngày rồi.

Nghe tớ, trở về hành tinh của cậu đi."

"Xin lỗi cậu, nhưng quá muộn đối với tớ rồi."

Và thế là, gã lại đi.

Các cậu thấy đấy, ai cũng có một sứ mệnh từ khi sinh ra.

Như gã vừa nãy, thì gã có sứ mệnh là đi phá hủy hành tinh của người khác.

Còn tớ, tớ ở đây bầu bạn với các cậu.

Tớ vẫn hay lo lắng suy tư rằng là nếu mất tớ thì các cậu sẽ thấy thế nào?

Liệu tớ có để lại những vết thương thật sâu, để lại những ký ức về không?

Xin lỗi vì đã để lại quá nhiều câu hỏi cho các cậu.

Màn đêm lại đến ôm cõi lòng tớ rồi.

Thật quá là mệt mỏi nhưng thanh thản chỉ dành cho người đã khuất thôi...
 
Tiểu Hành Tinh Trắng Đen
Tiểu hành tinh trắng đen #4


Một ngày đẹp trời phải không các cậu, lại là tớ đây, người đến từ tiểu hành tinh trắng đen.

Tớ vẫn nằm trên mặt đất lặng ngắm hành tinh đầy sức sống với màu cầu vồng của cô gái hàng xóm.

Hừm, có phi thuyền lạ đến hành tinh của tớ nè, không biết họ sẽ làm gì ở đây nhỉ?"

Chào cậu, chúng tớ là những người thu hoạch, chúng tớ rất cần lấy vài khoáng chất của hành tinh cậu, đổi lại, chúng tớ sẽ cho cậu một vật phẩm để cậu tiến đến ước mơ của mình, cậu thấy thế nào?"

"Được đấy nhỉ, hành tinh tớ cằn cỗi lắm, chẳng có gì nhưng để thực hiện ước mơ của tớ thì đổi cái gì cũng được.

Các cậu cứ thu hoạch đi, tớ không phiền đâu."

Hai cậu bạn mới quen của tớ bắt đầu lấy một đường ống dài cắm sâu xuống mặt đất ở hành tinh của tớ.

Chiếc ống đó bắt đầu rút một lượng dung dịch màu đỏ thắm.

Tớ thấy hơi mệt trong người nhưng cũng chả sao.

Khi họ hút xong, họ tặng tớ một viên gạch.

Tớ biết phải làm gì với viên gạch đó rồi, bắt đầu tạo thành bậc thang để tiến tới hành tinh của cô gái hàng xóm thôi.

Nhưng một viên gạch thì chưa đủ, tớ lại phải chờ mấy anh bạn đến thu hoạch tiếp thôi.

Ngày qua ngày, các anh bạn ý đều đến thu hoạch và đưa tớ từng viên gạch một, mặc dù quá trình thu hoạch đó khiến tớ quá mệt nhưng tớ vẫn hi vọng những viên gạch đó càng ngày càng nhiều để tớ gần hơn với cô ấy.

Tớ xếp và xếp, từng viên một, tớ gần đến cô ấy lắm rồi, cho đến khi..."

Chúng tớ rất xin lỗi nhưng hành tinh cậu cạn kiệt nguồn tài nguyên này rồi, chúng tớ không thể giúp gì thêm được nữa, chúc cậu thành công trong việc chinh phục giấc mơ của mình nhé!"

Tớ gần đến lắm rồi, tớ đành leo lên những bậc thang đó và gọi cô ấy."

Này cậu gì ơi, tớ muốn tiến tới hành tinh cậu lắm nhưng có vẻ như tớ đã hết mất gạch rồi.

Làm thế nào để tiến tới cậu nữa đây?"

"Cậu nhảy qua đi, cũng gần mà."

"Nhưng tớ sợ rơi vào khoảng không này lắm."

"Cậu muốn tới được với tớ thì phải cố gắng thôi.

Tớ có chiếc đèn pin này nè, tớ sẽ rọi vào khoảng trống đen thui đó để cậu có thể đỡ sợ và nhảy được."

Cô ấy làm đúng như lời nói, cô ấy rọi đèn vào khoảng không và tớ cảm thấy tự tin hơn phần nào.

Tớ bắt đầu nhảy.

Tuy vậy, khi tớ nhảy được nửa đường rồi thì cô ấy vang lên một tiếng cười rất sảng khoái, tắt đèn pin đi rồi kèm một câu:"Xin lỗi baby!"

Tớ khựng lại và rơi xuống khoảng không tối đen đó.

Đây là cảm giác gì vừa lạ vừa quen thuộc.

Trí nhớ của tớ không thể gợi lại điều gì đã xảy ra vào 2 năm trước nhưng cảm giác này là tớ đã trải qua rồi.

Cảm giác đầy hi vọng rồi bị dập tắt một cách phũ phàng.

Giờ tớ mông lung quá, chả biết phải thế nào đây, dù biết yêu cô ấy là đau đớn nhưng hoa hồng nào chả mang theo gai.

Liệu mọi sự cố gắng của tớ đều là thất bại sao?

Thôi thì đành cất tình si vào túi này, tớ liền trôi vào trong khoảng không đen tối và yên ắng...
 
Back
Top Bottom