Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOdUJNRfsqbeZjnNPkc0XRM9iIACzYOuQ_5RRz5lTZTYMowQb3BBuqVu2cqorFXWoouvSP64DMsIBOpJTP4SXCBHZjNLPxGmkHokcT2I_qCGyvCqD_eDudb2Su3sWAmhVYLB_iKQtdGvAfx7xjpFWpz=w215-h322-s-no-gm

Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

(Văn án)



Tiểu thư phải lòng một thư sinh nghèo.



Lại bắt ta làm trợ thủ.



Ta thay nàng giúp thư sinh cày ruộng.



Xuân thì cấy mạ, đông đến đào ngó sen.



“Tiểu thư, ta đào được rồi! Ngó này dài thật! Lại khó nhổ ghê!”



Thư sinh đứng bên cạnh, đôi tai đỏ bừng.



“Tiểu Hà cô nương, đó... là chân của tại hạ…”​
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 1: Chương 1



01

Ta tên Tiểu Hà.

Không có họ.

Là nha hoàn thân cận của đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Khả Ngôn.

Nói về làm nô tài, ta chính là kẻ xuất sắc nhất.

Tiểu thư thích gì, tiểu thư ghét gì, ta đều rõ như lòng bàn tay.

Gần đây, tiểu thư để ý đến một thư sinh nghèo bán tranh ở đầu chợ phố Đông.

Ta khuyên nàng:

“Người ta nói thư sinh thường giữ khí tiết cao, hắn lại ra chợ bán đồ, thật là không biết liêm sỉ.”

Tiểu thư bảo ta chẳng hiểu gì.

“Hắn chắc chắn là có nỗi khổ riêng, nếu không sao lại đem bút mực của mình ra bán?”

Ta nhìn bức tranh sơn thủy đậm mực.

Lại nhìn đôi tai ửng hồng của tiểu thư.

Suy nghĩ hồi lâu, ta bỏ tay đang xoa bóp vai nàng xuống.

“Tiểu thư cứ ngồi đây, để ta đi hỏi cho rõ ràng.”

Tiểu thư gọi giật ta lại.

“Tiểu Hà, không được hấp tấp, tránh làm... người ta hoảng sợ.”

Ta gật đầu.

Chuyện nhỏ thế này, giao cho lão nô, người cứ yên tâm.

Phải nói, thư sinh này quả thực tuấn tú.

Khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen sáng.

Cánh môi đỏ thắm như vừa thoa son.

Trông như thần tiên bước ra từ trong tranh vẽ.

Chỉ là, áo của thần tiên không có mảnh vá.

Nên hắn đành lưu lại trần gian làm thư sinh nghèo.

Ta đứng trước sạp tranh chữ, hai tay chống hông hỏi hắn:

“Thư sinh, ngươi tên là gì?”

Hắn ngước lên, trong mắt thấp thoáng vẻ kỳ vọng.

“Thảo dân họ Trì, đơn danh một chữ Quan.”

“Quan trong đạo quan sao?”

Hắn gật đầu.

“Cô nương thông minh.”

Ta cười nhạt trong lòng.

Thư sinh này còn biết nịnh hơn cả ta.

Ta ngoái đầu nhìn lên lầu hai trà quán.

Tiểu thư đang chăm chú nhìn ta đầy trông đợi.

Quay lại, thư sinh cũng nhìn ta với vẻ mong mỏi.

“Cô nương, có phải muốn mua tranh không? Hai mươi văn một bức.”

Ta cầm lên một bức, núi sông vẽ trong đó giống y hệt vùng núi hẻo lánh ta từng sống.

Chẳng có gì đáng xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta lắc đầu, đặt tranh xuống.

Nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú của thư sinh, ta cười như một kẻ buôn người.

“Thư sinh, ngươi đã thành thân chưa?”

Hắn ngẩn người.

Vẻ mặt đầy kinh ngạc, đến nói cũng lắp bắp.

“Chưa, chưa từng.”

Ta gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Thế thì tốt rồi.

“Hôm nay không mua tranh, mua ngươi.”

02

Thư sinh bị ta làm cho hoảng sợ.

Khuôn mặt thanh tú, thoắt chốc tái nhợt.

Đợi đến khi ngẫm ra lời ta nói, lớp da mặt mỏng manh ấy lại đỏ bừng lên.

"Tiểu Hà cô nương... chuyện này, e rằng không ổn lắm."

Ta nhìn dáng vẻ thư sinh yếu đuối, e thẹn kia.

Âm thầm lắc đầu.

Thẩm mỹ của nhà giàu thật chẳng giống chúng ta.

Nếu nói chọn phu quân, vẫn nên chọn người vạm vỡ, mạnh mẽ, có thể gánh vác mọi việc.

Còn thư sinh này thì làm được gì?

Lại còn phải nuôi hắn đọc sách thi khoa cử.

Ấy vậy mà tiểu thư lại thích.

Nửa tháng trời, ngày nào cũng đến Tuyết Hương Lâu, gọi một bình trà, ngồi đó cả một hai canh giờ.

Mưa gió cũng không ngăn được.

Hôm nay không thấy ta về lâu, tiểu thư đã không ngồi yên nổi.

Lấy cớ đi tìm ta, ánh mắt cứ nhìn về phía thư sinh không rời.

"Tiểu Hà, có phải ngươi đã mạo phạm công tử đây?

"Thật là đáng trách."

Ta còn chưa kịp giải thích.

Thư sinh đã vội giơ tay xua.

"Không, không có!

"Tiểu Hà cô nương... không hề mạo phạm tại hạ."

Ta nhìn tiểu thư, định nghĩ cách báo cho nàng tin tốt lành rằng thư sinh này chưa thành thân.

Nhưng tiểu thư cứ ngượng ngùng e thẹn nhìn chằm chằm vào thư sinh, nào có để tâm đến ta.

Còn thư sinh lại chăm chú nhìn ta, cẩn thận lên tiếng:

"Tiểu Hà cô nương và bức tranh này có duyên, tại hạ xin tặng cô nương, coi như... kết giao bằng hữu."

Ta hoàn hồn, nhìn bức tranh hắn đưa tới.

Lập tức nhíu mày:

"Ta không cần, ta không có tiền, ngươi đừng lừa ta."

Tiểu thư lén véo vào cánh tay mềm của ta.

"Công tử có ý tốt, sao lại từ chối?

"Làm sao chúng ta có thể nhận không tranh chữ của công tử? Hay là, công tử theo ta đến trà lâu ngồi một chút, dùng ít trà bánh?"

Chỉ thấy thư sinh ngẩng đầu, liếc qua trà quán đối diện con phố.

Lại nở nụ cười áy náy, chắp tay đáp:

"Đa tạ tiểu thư có nhã ý, nhưng còn chưa đến giờ dọn hàng, xin thứ lỗi tại hạ không thể rời đi."

Gương mặt tiểu thư lộ vẻ thất vọng.

"Vậy thì tất cả tranh chữ này, ta mua hết, công tử có bằng lòng——"

"Tiểu thư, tác phẩm vụng về của tại hạ, chỉ mong gặp được người có duyên, mong tiểu thư thông cảm."

Thư sinh nghèo nhưng vẫn cố giữ sĩ diện.
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 2: Chương 2



Cái sạp này, chúng ta ngồi trên lầu hai nhìn cả buổi, hắn chẳng bán được món nào.

Hiện giờ tiểu thư định bao cả sạp.

Lại còn mời hắn uống trà giá hai mươi lượng một bình.

Ấy thế mà hắn dám từ chối mặt mũi tiểu thư.

Thật đáng ghét.

"Ngươi đúng là không biết điều!

"Tiểu thư nhà ta để mắt đến ngươi, đó là phúc phần của ngươi!"

Ta định nói thêm thì bị tiểu thư quát ngăn lại.

"Tiểu Hà, im miệng, công tử đây phẩm tính cao nhã, ngươi thì hiểu gì?

"Còn không cảm ơn công tử tặng tranh, theo ta về đi."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta nhìn thư sinh kia, bị ta mắng nhưng cũng chẳng giận dữ.

Ngược lại còn cười nhìn ta, ánh mắt đầy ý cười, khiến ta nổi da gà.

Ta đưa tay nhận lấy cuộn tranh, vội vàng nói:

"Đa tạ công tử, có duyên gặp lại."

"Tiểu Hà cô nương, hẹn gặp lại."

03

Tiểu thư đem tranh của thư sinh treo trong khuê phòng.

Ngày ngày ngắm nghía.

Rốt cuộc như bị ma ám.

"Tiểu Hà, huynh ấy sống khổ cực như thế, chúng ta hãy giúp huynh đi."

Ta buông tay khỏi mấy hạt hạnh nhân, thở dài một tiếng.

Thư sinh ấy cứng đầu như đá, chẳng chịu nhận lòng tốt.

Mời uống trà còn không thèm, giúp kiểu gì đây?

"Tiểu thư, hắn ta không cảm kích, người cũng đừng phí công vô ích.

"Chi bằng đổi sang một người biết điều hơn."

Tình yêu thật sự làm người ta trưởng thành.

Tiểu thư vốn kiêu kỳ tùy hứng, muốn gì được nấy, giờ lại trở nên thấu hiểu lòng người.

"Huynh ấy nhất định không muốn bị người ta dị nghị.

"Nhưng ta thấy huynh ấy trò chuyện với ngươi thì rất tự nhiên.

"Thế này, ta đưa ngươi tiền, ngươi đi thay ta tặng cho huynh ấy."

Ta nâng trong tay năm mươi lượng bạc vụn như tuyết, lại một lần nữa xuất hiện trước sạp tranh của Trì Quan.

Vẫn là mấy bức tranh chữ ấy.

Vẫn là bộ quần áo cũ nát đó.

Thư sinh vẫn vui mừng khôn xiết.

"Tiểu Hà cô nương! Cô lại đến rồi!"

Ta nhớ lời dặn dò của tiểu thư trước khi ra khỏi cửa, gắng gượng nở nụ cười, nói với thư sinh:

"Trì công tử, trời lạnh thế này, ta mời huynh ăn một bát hoành thánh nhé."

Đúng như tiểu thư đoán, hắn không từ chối.

"Vậy đa tạ Tiểu Hà cô nương."

Trì Quan ngồi đối diện ta.

Đôi tai trắng trẻo của hắn bị gió bấc thổi đỏ bừng lên.

Hương thơm của bát hoành thánh k*ch th*ch con sâu thèm ăn trong bụng ta.

Ta ăn liền mấy miếng, rồi thăm dò hỏi:

"Trì công tử, nhà huynh ở đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Trong nhà có mấy người? Có ruộng đất không?"

Trì Quan ăn uống thanh nhã, nhẹ nhàng.

Hắn nuốt thức ăn trong miệng, từ tốn đáp:

"Cha mẹ tại hạ qua đời trong một trận hỏa hoạn lúc tại hạ còn nhỏ.

"Trong nhà giờ chỉ còn mình Trì Quan, ở ngoại ô phía đông có hai mẫu ruộng và một căn nhà tranh."

Cũng là một kẻ mệnh khổ.

Giống như ta, không cha không mẹ.

Ta lúc nhỏ là một đứa ăn mày, giành thức ăn với chó hoang, thua không chạy kịp.

Lăn từ bờ sông xuống, đập đầu vào đá.

Được lão La đầu đang câu cá bên sông cứu lên.

Tỉnh lại, ta đã ở nhà ông ấy.

Ông ấy là một quan phu già.

Nói rằng chữa thương cho ta tốn không ít bạc.

Bảo ta hầu hạ để trả nợ.

Nói xong, lại múc cho ta một bát canh cá.

Canh cá ấy uống hết năm này qua năm khác, lão La đầu đi câu cá thì bị c.h.ế.t đuối.

Ta tự bán mình vào nhà họ Lâm làm nha hoàn.

Lo xong hậu sự cho lão La đầu.

Đời người ấy mà, mưu cầu gì đâu.

Lúc có ăn thì ăn nhiều một chút.

Ngày khổ rồi cũng sẽ qua.

Ta vớt quả trứng trong bát, thả vào bát của hắn.

"Ăn nhiều chút, huynh cũng chẳng dễ dàng gì."

Đôi mắt hắn sáng lên.

Gò má thoáng ửng hồng.

"Đa tạ Tiểu Hà cô nương."

Trì Quan: Nàng cho ta trứng, chắc chắn nàng rất yêu ta.

04

Ăn xong bát hoành thánh, ta quăng bọc bạc lên bàn.

Bên trong, bạc kêu loảng xoảng.

"Trì công tử, ta nói thẳng nhé.

"Tiểu thư nhà ta để ý huynh rồi. Nàng ấy người đẹp, lòng thiện, muốn rước huynh làm phò mã ở rể.

"Nếu huynh muốn đỗ đạt công danh, nàng có thể giúp.

"Huynh cũng chẳng cần chịu cảnh mưa gió dãi dầu, sống những ngày cơ cực nữa."

Nụ cười ôn hòa trên mặt Trì Quan dần trở nên cứng đờ, như thể bị xúc phạm.

"Tiểu Hà cô nương, cô vì tiểu thư nhà cô mà đến sao?"

"Đương nhiên rồi."

Hắn siết chặt nắm tay, rút ra ba đồng tiền, trả tiền hoành thánh.

Ta định ngăn lại.

Chuyến này tiểu thư đã đưa ta bạc, đâu cần hắn trả.

Nhưng Trì Quan trông rất thất vọng.

Hắn lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với ta, giọng nói cũng chẳng còn thân thiết như trước:

"Tiểu Hà cô nương, ý của tiểu thư nhà cô, tại hạ không thể nhận lời.

"Dù có phải ăn cháo cầm hơi, uống nước lã qua ngày, tại hạ cũng không muốn sống nhờ nhà người khác."

Nói xong, hắn khẽ chắp tay, quay người bỏ đi.
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 3: Chương 3



Tiểu thư đã đoán trước hắn sẽ không đồng ý, dặn ta rằng nếu Trì Quan từ chối, thì cứ nói số bạc này là ta cho hắn vay.

Ta gọi giật lại:

"Trì Quan! Huynh đợi đã!"

Hắn khựng bước, nhưng không quay đầu.

Ta đuổi theo, nhét bạc vào n.g.ự.c hắn:

"Số tiền này ta dành dụm được, đợi ngày huynh thi đỗ trạng nguyên rồi trả cũng không muộn."

Trì Quan thoáng động lòng, nhưng vẫn chắp tay sau lưng, nhất quyết không nhận.

Ta cố sức nhét bạc vào tay hắn.

Đang giằng co, Trì Quan bất ngờ nắm chặt cổ tay ta:

"Tiểu Hà cô nương!"

Tiếng quát khẽ ấy làm ta giật mình thon thót.

Ngẩng lên nhìn thấy vành mắt hắn đỏ hoe, ta hoàn toàn bối rối.

"Trì công tử... huynh làm sao thế?"

"Cô thật sự muốn giúp ta sao?"

Ta chớp chớp mắt, không hiểu ý hắn.

"Phải... phải rồi."

"Vậy cô về nói với tiểu thư nhà cô, bạc này ta không nhận.

"Phụ thân để lại cho ta một mẫu ba sào ruộng, nếu Tiểu Hà cô nương rảnh rỗi, thì đến giúp ta làm ruộng nhé."

Ta không thắng nổi hắn.

Về nhà, ta kể đầu đuôi sự việc cho tiểu thư nghe.

Nàng mừng rỡ vỗ tay:

"Tuyệt quá! Đây chẳng phải cơ hội để tiếp xúc gần gũi sao?

"Lại còn gián tiếp giúp huynh ấy giảm bớt gánh nặng nữa!"

Ta ngồi bên không nói gì.

Khó khăn lắm mới làm được nha hoàn thân cận, không phải làm việc nặng nhọc.

Giờ lại phải ra đồng làm ruộng.

Đang bực bội, tiểu thư lại lên tiếng:

"Tiểu Hà, số bạc này thưởng cho ngươi! Ngày mai chúng ta cùng ra đồng nhé!"

"Vâng ạ!"

Ai dám bảo tiểu thư không tốt chứ?

Tiểu thư thật sự rất tuyệt vời!

05

Nhà của Trì Quan nằm ở vùng ngoại ô phía Đông.

Chưa sáng rõ, ta đã vội tới nhà hắn để xuống ruộng cấy mạ.

Khi Trì Quan thức dậy, nhìn thấy nửa mảnh ruộng đã được cấy xanh um những khóm mạ non, hắn sững người.

Sau một lúc lắp bắp, hắn hỏi:

"Tiểu Hà, tiểu thư nhà cô đâu?"

Ta thoáng liếc nhìn, rồi đáp lời:

"Tiểu thư mãi giờ Thìn mới dậy. Ta tới trước làm việc.

"Thôi đừng đứng ngẩn ra đó nữa, xuống đây làm cùng đi."

Trì Quan vén tà áo dài, xắn cao ống quần, xuống ruộng cùng ta cấy mạ.

Chỉ sau một khắc, ta ngẩng lên nhìn, không nhịn được bật cười:

"Mấy bức tranh thư pháp của huynh chắc toàn là giả phải không?"

Hắn ngạc nhiên:

"Sao cô nương lại nói thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chắc là nhờ đồng môn của huynh viết hộ đúng không?"

Hắn càng ngơ ngác hơn:

"Sao lại nghĩ vậy?"

"Nhìn xem huynh cấy mạ nghiêng ngả, xiêu vẹo thế kia. Như vậy mà viết được chữ đẹp?"

Hắn khẽ đứng thẳng người, khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cười:

"Tiểu Hà, cô làm việc thật chăm chỉ.

"Hay để ta dạy cô đọc sách, viết chữ nhé? Chắc chắn cô sẽ viết rất đẹp."

Ta xua tay:

"Thôi miễn đi. Nếu huynh không làm được, thì vào nấu cơm đi. Ta đói rồi."

Bên chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế tre đơn sơ, Trì Quan căng thẳng hỏi:

"Ta nấu cơm, hợp khẩu vị của cô không?"

"Bình thường thôi."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Sự thất vọng thoáng hiện trên khuôn mặt hắn.

Nhưng ta nói thật lòng, so với những món sơn hào hải vị của tiểu thư, thì đánh giá "bình thường" đã là lời khen cao nhất của ta rồi.

Ta vừa ăn cơm vừa góp ý:

"Huynh phải luyện tay nghề thêm đấy.

"Sau này lỡ không đỗ đạt, làm phò mã ở rể thì ít nhất cũng phải nấu được mấy món ngon để giữ chân tiểu thư chứ."

Hắn gật đầu lia lịa, hoàn toàn không có vẻ gì là khinh chuyện bếp núc.

Trong lòng ta thầm cảm thán, có lẽ hắn thực sự thích tiểu thư, sẵn sàng vì nàng mà nấu nướng, hầu hạ.

Ngẫm lại, Trì Quan cũng là người không tệ.

Dẫu món ăn hắn nấu chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng nó nóng hổi, thơm lừng.

Hơn hẳn chỗ cơm thừa canh cặn mà tiểu thư thường ban cho ta.

*

Suốt gần một năm, vì tiểu thư, ta đã cấy mạ mùa xuân, làm cỏ mùa hạ, gặt hái mùa thu, chẳng khác nào con trâu cày cho nhà Trì Quan.

Tiểu thư thỉnh thoảng cũng cùng ta tới đó, nhưng nàng chịu không nổi nắng.

Ngồi dưới tán liễu được một lát, nàng lại về phủ.

Trái lại, Trì Quan mỗi lần đều cùng ta làm việc.

Có lần tiểu thư đứng nhìn, ta lo nàng xót hắn, bèn tốt bụng khuyên:

"Trì công tử, huynh về ôn sách đi.

"Để ta làm cũng được.

"Gương mặt này của huynh đẹp như vậy, đen đi thì mất hết vẻ."

Gương mặt đỏ bừng vì nắng của Trì Quan thoáng hiện nụ cười nhẹ.

Ta khuyên thế nào, hắn cũng không chịu đi.

Hôm sau, hắn đội thêm một chiếc nón rơm trên đầu.

*

Đến mùa đông, hồ trước nhà Trì Quan có thể đào củ sen được rồi.

Tiểu thư chọn ngày trời trong nắng ấm, khoác áo choàng lớn, cùng ta tới nhà hắn.

Nàng ngồi trên xe ngựa, cầm lò sưởi, cất giọng lanh lảnh:

"Tiểu Hà! Ta muốn củ sen to nhất! Đem về nấu canh!"

Ta xắn cao quần, dõng dạc đáp:

"Dạ được!"

Hồ nước mùa đông, bùn lầy đã rút nước cạn bớt, lạnh ngắt, mềm oặt.

Chỉ cần ngón chân chạm đến bùn, ta đã rùng mình ớn lạnh.

"Tiểu Hà cô nương!"
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 4: Chương 4



Quay đầu lại, ta thấy Trì Quan vội vã chạy tới.

Chẳng phải hôm nay hắn ra chợ mở hàng sao?

Sao lại quay về rồi?

Tiểu thư cũng nhảy khỏi xe ngựa, chạy theo sau hắn.

"Trì công tử!"

Trì Quan chẳng ngoái đầu, chạy một mạch tới bên ta.

Đưa tay ra, hắn nói:

"Tiểu Hà! Không được xuống đó! Lạnh quá, cô sẽ nhiễm lạnh mất!"

Ta nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình.

Rõ ràng là cùng làm việc, vậy mà bàn tay hắn vẫn trắng trẻo, thon dài, các khớp xương nổi rõ, đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh, trông thật đẹp.

Chẳng trách tiểu thư lại thích hắn.

Ta cười khì, đặt chân xuống bùn.

"Không sao đâu, ta không sợ lạnh."

Không ngờ, Trì Quan cũng theo ta xuống hồ.

Ta vội quay đầu nhìn tiểu thư.

Nàng chịu không nổi gió bấc, đã chui vào xe ngựa trốn mất.

"Huynh mà bị lạnh, tiểu thư chắc chắn sẽ trách ta."

Hắn nhìn ta, dịu dàng cười:

"Sẽ không đâu. Ta tự nguyện mà."

Hai chúng ta cúi lưng trong bùn lầy, mò mẫm tìm củ sen.

Gió lạnh từng cơn thổi tới, ta chỉ muốn nhanh chóng tìm được củ to nhất, mập mạp nhất.

Thò tay vào bùn một lát, ta sờ thấy một khúc nhẵn bóng, thẳng mượt.

Hứng khởi, ta lớn tiếng reo:

"Tiểu thư, nô tỳ đào được rồi!

"Củ này dài lắm! Kéo mãi không ra!"

Trì Quan bên cạnh, tai đỏ bừng.

"Tiểu Hà cô nương, đó là chân của ta…"

Tiểu thư ló đầu ra từ xe ngựa, cười nghiêng ngả.

*

Sau khi lên bờ, Trì Quan đưa cho ta một vật trơn nhẵn.

Ta nhận lấy, ngắm nghía:

"Đây là gì?"

"Thuốc bôi tay. Tiểu Hà, tay cô bị tê cóng rồi."

Trước mặt ta, hắn khẽ vận lực, khiến vật ấy tách làm đôi.

Bên trong lộ ra phần thuốc trắng mịn như ngọc.

Hương thơm nhè nhẹ, không nồng nàn đắt đỏ như phấn son của tiểu thư.

Là loại mà ta cắn răng cũng mua được.

Ta lau tay, lấy một mẩu thuốc bằng móng tay, xoa đều khắp tay.

Tay ta mỗi mùa đông đều bị cước.

Những cục đỏ rộp, cứng ngắc, đêm chui vào chăn thì vừa đau vừa ngứa, chỉ muốn cào rách da cho bõ tức.

Thuốc mỡ của Trì Quan, bôi lên mát rượi, thực sự rất hiệu quả.

"Bao nhiêu tiền? Ta trả huynh."

Trì Quan lắc đầu, đôi má trắng mịn thoáng ửng đỏ:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Tặng cô."

Ta không hiểu.

Hắn nhìn sang chỗ khác, lấp lửng nói:

"Tiểu thư nhà cô…"

Hóa ra, là vì tiểu thư. Hắn muốn dò hỏi chuyện về nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta kể một loạt những sở thích của tiểu thư.

Đến cuối, hắn lại chăm chú nhìn ta, vẻ mặt nghiêm nghị, thậm chí có phần nghiêm trọng.

"Thế còn cô?

"Tiểu Hà, cô thích gì?"

06

Câu nói của Trì Quan khiến ta sững người.

*

Hồi bé, ta thường ăn xin, thứ thích nhất là những chiếc bánh nướng ngọt ngào mà người hảo tâm tiện tay ném cho.

Giòn tan, thơm lừng vị mè, hương vị ấy đến giờ vẫn còn lưu luyến.

Sau này, ta lại thích canh cá của lão La Đầu.

Một miếng đậu hũ trắng nõn, nấu trên lửa nhỏ, canh ngả màu trắng ngà.

Hớp một ngụm, như làm thần tiên cũng chẳng đổi.

Người đời hay nói, chẳng ai có thể may mắn cả đời.

Nhưng ta lại thấy, câu này không đúng.

Lão La Đầu mất rồi, ta vào nhà họ Lâm làm nha hoàn.

Ăn có ăn, mặc có mặc.

Bây giờ còn thành nha hoàn thân cận của tiểu thư.

Công việc so với trước đây nhàn nhã hơn nhiều.

Nhưng kể từ khi tiểu thư thích tên thư sinh ấy, ta lại bắt đầu khổ cực.

Suy nghĩ một hồi, ta đáp lời:

"Ta ư, ta thích tiền."

Tiền thật tốt, muốn gì cũng có thể mua được.

Nghe xong câu trả lời của ta, Trì Quan im lặng.

Ta nhét lọ thuốc vào n.g.ự.c áo, rút ra hai đồng xu, dúi vào tay hắn:

"Đây, không đủ lần sau ta bù! Tiểu thư đang đợi, ta phải về đây!"

Nói rồi, ôm củ sen đào được, ta chạy thẳng đến xe ngựa.

Trì Quan đứng lặng phía sau, hồi lâu không nhúc nhích.

*

Trên xe, tiểu thư ôm lò sưởi, hỏi ta:

"Trì công tử nói gì với ngươi thế?"

"À, thư sinh ấy hỏi thăm sở thích của tiểu thư!"

Tiểu thư vén rèm, nhìn sang phía Trì Quan.

"Trông thất thần thế kia, có phải ngươi nói sai gì không?"

Làm sao có thể?

Ta làm sao nhớ sai sở thích của tiểu thư được?

"Tiểu thư, ta không hề nói sai! Không tin thì ta gọi thư sinh ấy đến đối chất!"

Tiểu thư hạ rèm, liếc ta một cái:

"Nhìn ngươi nóng nảy chưa, ta chỉ hỏi thôi mà.

"Chắc là do ngươi sờ phải chân của Trì công tử, làm huynh ấy khó chịu rồi!"

Ta sợ tiểu thư giận, vội vàng giải thích:

"Đó là ngoài ý muốn! Ai mà biết đó là chân của hắn ta chứ! Trơn mịn như vậy, ta tưởng là củ sen lớn!

"Tiểu thư, ta thật không cố ý mạo phạm đâu, lòng ta luôn trung thành với người—"

Ta càng nói càng vội, còn tiểu thư lại che miệng cười, ánh mắt cong cong.

Thấy nàng không giận thật, ta cũng bật cười ngu ngơ theo:

"Ha ha, là Tiểu Hà ngốc nghếch thôi mà!

"May mà hôm nay đào được nhiều sen, về ta sẽ nấu canh với một nửa, phần còn lại làm sen ngào đường. Củ tươi thì ta trộn chua ngọt, ngon lắm!"

Tiểu thư liếc nhẹ, trách yêu:

"Ngươi chỉ biết ăn!"
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 5: Chương 5



Thân thể tiểu thư yếu ớt, hôm ấy đi đào sen về liền bị cảm lạnh.

Lão gia vốn bận rộn, nghe tin nàng trốn ra ngoài hứng gió, liền mắng ta một trận nên thân.

Ta cúi đầu, không cãi một lời, chuyện tiểu thư tìm thư sinh, ta kín miệng như bưng.

Nhưng không biết kẻ lắm mồm nào lại mách lẻo với lão gia.

Tối hôm ấy, lão gia nổi trận lôi đình, tuyên bố sẽ gả tiểu thư đi để nàng không còn cơ hội gây rắc rối.

Tiểu thư hoảng loạn, khóc cả ngày, cơm nước chẳng màng.

Cuối cùng, vẫn là ta dỗ dành nàng uống một chút canh sườn hầm sen.

*

Đêm khuya, tiểu thư nằm trên giường, chẳng chút buồn ngủ.

Ta thì mắt díp lại, cố sức chống tinh thần ngồi bên.

"Tiểu Hà, ta quyết định rồi."

Lời nói bất chợt của tiểu thư khiến ta giật mình tỉnh hẳn.

Nàng ngồi dậy, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt đẹp như ánh lửa bập bùng.

"Ta muốn gả cho người mình thích. Mai ngươi đem toàn bộ trang sức của ta đi cầm cố, rồi đưa tiền cho thư sinh ấy, bảo huynh ấy mang lễ vật đến cầu hôn."

Ta ngây ra, buồn ngủ bay biến.

"Tiểu thư, người không thể vì trái ý lão gia mà làm chuyện hồ đồ được."

Thư sinh ấy nghèo rớt mồng tơi, dù có phong thái xuất chúng, dung mạo thượng hạng, nhưng xuất thân thế này chắc chắn không giấu được.

Tiểu thư từ nhỏ không có mẹ, lão gia nuông chiều, chuyện gì cũng nhường nhịn nàng.

Nhưng bậc làm cha mẹ, ai nỡ gả ngọc ngà của mình đến nơi thấp kém?

Ta còn định khuyên thêm vài lời, tiểu thư đã quyết tâm.

Hôm sau, ta đành ngậm ngùi đem nữ trang của nàng đi cầm cố.

Một hộp trâm vàng, ngọc phỉ thúy, đổi được hai mươi lượng vàng.

*

Khi ta đến nhà thư sinh, hắn nở nụ cười hân hoan ra đón:

"Tiểu Hà cô nương!"

Hắn ngó ra sau lưng ta, rồi cười nói:

"Cô đi một mình sao? Mau vào ngồi!"

Trong lòng ta nghĩ đến tiểu thư, chẳng buồn khách sáo, liền đặt số vàng lên bàn.

"Trì Quan, tiểu thư nhà ta vì huynh mà ăn không ngon, ngủ không yên, còn bị lão gia trách phạt.

"Lão gia tức giận, muốn tìm mối hôn sự khác cho nàng!

"Nếu huynh có lòng, hãy lấy số vàng này mà sắm sửa, nhanh chóng đến nhà cầu hôn đi."

Nụ cười trên mặt thư sinh lập tức tắt ngấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn chẳng buồn nhìn số vàng, chỉ cúi mắt, chăm chú nhìn ta, ánh mắt cháy bỏng.

"Tiểu Hà, ta không hề có ý với tiểu thư nhà cô.

"Ngay từ đầu đến cuối, người ta một lòng ngưỡng mộ, chỉ có cô mà thôi."

07

Trì Quan chắc chắn là đã phát điên rồi.

Tiểu thư đối với hắn tốt như vậy, vậy mà hắn lại nói ra những lời lẽ hồ đồ này.

Ta tức giận đến choáng váng, ôm lấy số vàng, mắng xối xả:

"Trì Quan, ngươi đúng là không biết điều! Tiểu thư nhà ta ngày ngày nhớ mong ngươi, ngươi đối xử như vậy, có xứng đáng với tấm lòng của nàng không?"

Vị thư sinh vốn ngày thường lời nói dịu dàng, hôm nay lại bộc lộ vẻ mạnh mẽ khác thường.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Khi thấy ta giận dỗi quay người bỏ đi, hắn bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay ta, gấp gáp nói:

"Tiểu Hà, cô muốn ta trân trọng lòng nàng ấy, vậy còn ta thì sao?"

Lời lẽ của hắn khiến ta nhíu mày, cố vùng vẫy:

"Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Mau buông tay!"

Những lúc làm việc, ta thường chế giễu rằng hắn không bằng nữ nhi.

Nhưng bây giờ, lực đạo trên cổ tay ta khiến ta hiểu ra, dù hắn có nho nhã đến đâu, vẫn là một nam nhân thực thụ.

Trì Quan không buông tay, ánh mắt khóa chặt vào ta, từng chữ rõ ràng:

"Tiểu Hà, ta mến mộ cô, Trì Quan này mến mộ Tiểu Hà.

"Nếu cô muốn từ chối... dám nhìn thẳng vào mắt ta mà nói không?"

Giọng hắnnghẹn lại, tựa như có chút run rẩy.

Tim ta loạn nhịp, trong lòng đầy bất an, lại có phần chột dạ, không dám ngẩng đầu lên.

"Trì Quan, cả đời này ta là người của tiểu thư. Ngươi nói bậy lần nữa, ta đánh ngươi đấy!"

Lực đạo trên cổ tay đột nhiên buông lỏng.

Ta nhân cơ hội đẩy hắn ra, không ngoảnh lại mà chạy thẳng.

*

Trên đường trở về, đầu ta rối như tơ vò, không biết phải ăn nói sao với tiểu thư.

Về đến nhà, tiểu thư sốt sắng hỏi ta tình hình thế nào.

Ta bịa ra một lý do, cười nói:

"Ai dà, thư sinh ấy cứng đầu lắm, nói gì cũng không chịu nhận tiền của tiểu thư. Này, tiền đây, ta lại phải mang về."

Nói xong, trên mặt tiểu thư thoáng hiện vẻ thất vọng.

"Ngươi có nói cho huynh ấy biết chuyện phụ thân đang ép ta kết hôn không?"

"Đã nói rồi." Ta ngập ngừng, lại khuyên, "Tiểu thư, đừng nhớ nhung người như vậy nữa. Ta thấy hắn thực sự không biết điều. Người vì hắn mà buồn khổ làm gì? Ngoài cái mặt mũi kia, hắn có gì đáng để lưu luyến?

"Người đời có câu, há cảo phải ăn khi còn nóng, nam nhân thì nên tìm người khỏe mạnh.

"Để lão gia tìm cho người một vị công tử môn đăng hộ đối, vừa tài mạo song toàn, không phải tốt hơn sao?"
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 6: Chương 6



Ta nói một hồi dài, nhưng tiểu thư vẫn trầm tư nặng nề.

"Gả cho công tử thế gia thì sao chứ? Chẳng phải sẽ giống như mẫu thân ta ngày xưa, nhìn phụ thân nạp thiếp, phải nuốt cay đắng vào trong mà uất ức cả đời sao?

"Tiểu Hà, ta không muốn nghe lời phụ thân. Từ nhỏ đến lớn, ông ấy chẳng mấy khi bên cạnh ta, lấy gì mà quản chuyện hôn nhân của ta?

"Trì công tử tuy nghèo, nhưng đối nhân xử thế ôn hòa, nhã nhặn, chẳng giống những công tử đa tình. Ngươi theo ta tìm hiểu huynh ấy bấy lâu, chắc cũng rõ con người huynh ấy rồi chứ?"

Lời của tiểu thư bỗng chuyển hướng, nhắm thẳng vào ta.

Tim ta chợt run rẩy, bên tai như vang vọng những lời hồ đồ của Trì Quan.

Nếu để tiểu thư biết chuyện, dù ta có nhảy xuống ông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất.

Ta cúi gằm đầu, liên tục gật đầu phụ họa.

"Ánh mắt của tiểu thư đương nhiên không thể sai. Chỉ là tên thư sinh ấy quá cứng nhắc, ta khuyên bảo mãi mà hắn vẫn không chịu nhận số vàng này—"

Tiểu thư nhìn thoáng qua số vàng trên bàn, đầy vẻ u sầu:

"Vậy đợi thêm một thời gian nữa xem sao."

*

Đêm xuống, ta nằm trên giường, trằn trọc không tài nào chợp mắt.

Nhắm mắt lại, trước mắt ta là gương mặt thanh tú xuất thần của Trì Quan.

Hết lần này đến lần khác, hắn thì thầm bên tai ta:

"Tiểu Hà cô nương, còn cô thì sao? Cô thích gì?"

"Tiểu Hà cô nương, ta mến mộ cô, còn cô thì sao?"

"Trì Quan mến mộ Tiểu Hà."

Ta kéo chăn trùm kín đầu, âm thầm mắng:

"Thư sinh đáng ghét!"

Hắn làm tim ta rối bời, mãi chẳng thể yên giấc.

08

Tiểu thư bị phong hàn dây dưa mãi, hơn nửa tháng vẫn chưa khỏi.

Lão gia dù sao cũng thương con gái, chuyện hôn nhân tạm thời gác lại.

Ở trong phủ cả nửa tháng, người sốt ruột nhất lại là Trì Quan.

Lão gác cổng Lão Từ đến tìm ta, nói có một thư sinh đứng ngoài cửa cầu kiến.

Vừa nghe, ta liền biết ngay là Trì Quan.

Hắn dám tìm đến tận nơi, nếu để lão gia biết được, chẳng phải sẽ đánh gãy chân hắn sao?

Ta bảo Lão Từ dẫn hắn đến cửa sau.

Thư sinh này, mấy ngày không gặp, đã tiều tụy đi nhiều.

Vừa nhìn thấy ta, ánh mắt hắn đầy vẻ quan tâm.

"Tiểu Hà cô nương, đã lâu không gặp, cô và tiểu thư nhà cô vẫn ổn chứ?"

Thì ra là muốn thăm dò tin tức của tiểu thư.

"Tiểu thư nhà ta gần đây bị nhiễm phong hàn—"

Trì Quan lẩm bẩm:

"Thảo nào, cô trông cũng gầy đi, chắc là vất vả chăm sóc tiểu thư nhà mình."

Ta cau mày chặt hơn, Trì Quan lại nói tiếp:

"Tiểu Hà, ta muốn gặp tiểu thư nhà cô một lần, có chuyện quan trọng muốn nói với nàng ấy."

*

Chẳng lẽ hắn đã nghĩ thông suốt?

Vậy thì đúng rồi!

"Huynh chờ đó, ta đi bẩm báo tiểu thư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi ta quay đi, thư sinh vẫn không quên dặn dò từ phía sau.

"Đi chậm thôi, không cần vội."

Hừm.

Không biết là ai gấp đến mức tìm đến tận cửa.

Ta vội vàng chạy về phòng tiểu thư, cúi xuống thì thầm vào tai nàng:

"Tiểu thư, thư sinh ấy mấy ngày không gặp được người, đã tìm đến tận cửa rồi!"

Đôi mắt tiểu thư ánh lên vẻ vui mừng.

"Thật sao? Huynh ấy đâu rồi? Ta muốn gặp huynh ấy ngay!

"Tiểu Hà! Mau lấy áo hồ cừu mới phụ thân mua cho ta!"

Những ngày bị bệnh, tiểu thư buồn bã không vui.

Giờ nghe nói thư sinh đến, nàng lập tức trở nên hoạt bát hẳn.

Ta chạy trước chạy sau lo liệu.

Bên này chuẩn bị cho tiểu thư lên xe, bên kia lại chạy đến cửa sau, báo cho thư sinh hẹn gặp tại trà lâu.

Lần này, hắn không từ chối.

Hắn nhìn ta thật sâu, nghiêm túc nói:

"Tiểu Hà cô nương, cô cũng nhất định phải đến."

Thật là lắm lời vô ích, làm sao ta yên tâm để tiểu thư một mình ra ngoài được?

"Đương nhiên ta sẽ đến!"

Nghe được câu này, hắn gật đầu.

"Ừ, ta đợi cô."

*

Tại Tuyết Hương Lâu, Trì Quan và tiểu thư trò chuyện trong phòng riêng.

Ta đứng bên ngoài canh giữ.

Khoảng một nén nhang trôi qua, bên trong đột nhiên vang lên tiếng vỡ của chén trà.

Ta hoảng hốt, định đẩy cửa bước vào.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tiểu thư đã mở cửa trước, sắc mặt khó coi, đôi mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn ta.

Ta sợ đến mức cuống quýt xắn tay áo.

"Tiểu thư, có phải thư sinh đó đã ức h.i.ế.p người không? Để ta vào đánh c.h.ế.t hắn!"

Ta nói rồi định xông vào.

Không ngờ tiểu thư lại đẩy ta một cái.

"Về đi, đừng để ta mất mặt ở đây!"

Nói xong, nàng quay người đi thẳng xuống lầu.

Ta lòng đầy bất an, định chạy theo.

Trì Quan bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Tiểu Hà cô nương, ta—"

"Thư sinh thối! Ngươi dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, ngươi chờ đó cho ta!"

Thấy tiểu thư đã chạy xa, ta không kịp nhiều lời với hắn, vội đuổi theo nàng.

Trên đường, tiểu thư khóc thút thít.

Dù ta dỗ thế nào, nàng cũng không chịu nói chuyện.

Đúng là tai họa, ta nghĩ, phải tìm cơ hội đến hỏi rõ Trì Quan.

Ai ngờ tiểu thư đã đoán được suy nghĩ của ta.

Nàng khóc đến mức như hoa lê dầm mưa, nức nở hỏi ta:

"Tiểu Hà, có phải ngươi và Trì công tử... ý hợp tâm đầu rồi không?"
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 7: Chương 7



09

Tiểu thư thấy ta trố mắt ngạc nhiên thì hừ nhẹ, quay đầu đi chỗ khác.

"Lần nào gặp mặt, ánh mắt của hắn cũng nhìn ngươi, nói chuyện với ta thì giữ lễ giữ độ, nhưng khi nói với ngươi thì ánh lên nét cười.

"Lần trước đào ngó sen, ngươi còn chạm vào chân hắn!"

"Không có chuyện đó đâu, tiểu thư!"

"Hừ, vừa rồi Trì công tử còn nói muốn chuộc thân cho ngươi, rồi cưới ngươi làm vợ!"

Ta hoàn toàn sững sờ. Thư sinh này thật hoang đường!

Sao lại dám nói những lời như vậy với tiểu thư?

Ta còn chưa tính sổ chuyện hắn mạo phạm lần trước, hắn đã gây ra chuyện rồi!

Ta cuống quýt muốn quỳ xuống trước tiểu thư:

"Tiểu thư! Tiểu Hà không hề có ý định xuất giá! Xin đừng tin vào những lời nhảm nhí của thư sinh đó!"

Nhưng tiểu thư chỉ quay lưng lại, giọng lạnh nhạt:

"Thôi được rồi, đừng nói mấy lời vô ích nữa. Ngươi ra ngoài đi, ta không muốn thấy mặt ngươi."

Từ ngày hôm đó, tiểu thư bắt đầu xa cách với ta, không còn cho ta hầu cận bên mình nữa.

Ta bị đẩy ra ngoài viện, làm mấy việc vặt như quét dọn.

Trong lòng ta buồn bã vô cùng.

Ngày Lão La đầu mất, trời đổ mưa như trút nước.

Ta sốt cao, quỳ bên vệ đường cầu xin người qua đường mua lại mình.

Nhưng dòng người vội vã, không ai dừng chân.

Khi ta sắp mất ý thức, có người đỡ lấy ta, muốn dẫn ta đi y quán.

Nhưng ta không chịu, níu lấy tay áo người ấy, miệng lẩm bẩm:

"Cho ta hai lượng bạc, mua ta đi, chỉ hai lượng thôi."

Hai lượng bạc, là số tiền đủ để mua một cỗ quan tài.

Người ấy để lại chiếc ô dầu cũ, bảo ta chờ, hắn sẽ đi gom tiền.

Ta co mình dưới chiếc ô rách, chờ mãi, chờ đến khi kiệt sức mà ngất đi.

Trong mơ hồ, ta nghe thấy giọng ai đó:

"Thật tội nghiệp, cho cô ấy hai lượng bạc đi."

Mở mắt ra, qua màn mưa, ta thấy trên cỗ xe ngựa là một người con gái thanh tú như ngọc, sắc hồng như đào.

Ta gục xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.

Chôn cất Lão La đầu xong, ta mang theo chiếc ô rách, đúng hẹn đến Lâm phủ.

*

Năm thứ hai vào Lâm phủ, ta mới biết, ngày giỗ mẫu thân tiểu thư trùng với ngày mất của Lão La đầu.

Hôm ấy, xe ngựa của tiểu thư từ chùa trên núi trở về, vừa khéo đi ngang qua.

Đối với nàng, đó chỉ là một việc thuận tay.

Nhưng đối với ta, lại là sự cứu rỗi trong cơn hoạn nạn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta làm việc chăm chỉ, nhanh nhẹn, mỗi lần tiểu thư xuất hiện, ta luôn có thể "tình cờ" đi ngang qua.

Tiểu thư hiếu động, bọn hạ nhân sợ nàng xảy ra chuyện, canh chừng khắp nơi như canh phạm nhân.

Ta len lén dẫn nàng ra vườn hoa bắt cá, leo lên cây cổ tùng lấy tổ chim non.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mùa đông còn giúp nàng nặn những người tuyết thật to.

Nụ cười trên khuôn mặt nàng ngày một nhiều hơn.

Nàng thích nhất là con rùa ta bắt được ở bờ hào thành.

Nàng nói, rùa nghìn năm, mai rùa vạn năm, có thể bầu bạn với nàng đến cuối đời.

Lúc ấy, ta đã nói gì nhỉ?

À, ta giơ con rùa lên trời mà thề.

"Ta cũng sẽ bầu bạn với tiểu thư đến cuối đời."

Đúng vậy, ta trung thành tận tụy với tiểu thư.

Tấm chân tình của Trì Quan thì tính là gì?

*

Ngày Đông chí, ta nhận được một phong thư.

Là Trì Quan gửi đến.

Ta không biết chữ, chỉ nhìn hình đóa sen vẽ trên thư mà lòng dậy lên cảm xúc phức tạp.

Vừa hay, lão gia chọn ngày này để định hôn sự cho tiểu thư, gả nàng làm thiếp cho một phú thương.

Mấy năm nay, việc kinh doanh của lão gia thua lỗ, gia sản gần như đã cạn kiệt.

Nghe nói phú thương kia còn trẻ, nhưng tính tình ph*ng đ*ng, tiếng xấu lan xa.

Tiểu thư khóc trong phòng rất lâu.

Ta đau lòng, đứng ngoài cửa canh chừng.

Nửa đêm, ta hâm bát canh gà nóng từ nhà bếp nhỏ mang vào.

"Tiểu thư, uống chút canh nóng để ấm người."

Nàng lau nước mắt, quay mặt đi.

"Ai cho ngươi vào đây."

Ta quỳ xuống trước mặt nàng.

"Đây là thư thư sinh gửi cho ta. Ta không đọc, cũng không định trả lời. Tiểu thư, để ta đi theo người đi, người một mình xa giá, ta không yên tâm."

Tiểu thư nhận lấy thư, nhìn ta một lúc lâu.

"Ngươi thật sự không đọc?"

Ta cười gượng hai tiếng:

"Hầy, ta đâu có biết chữ, thư sinh viết thư cho ta, đúng là đàn gảy tai trâu."

Tiểu thư chậm rãi mở thư, dựa vào ánh nến mà đọc rất kỹ.

Ta lặng lẽ chờ bên cạnh, không nói một lời.

Đọc xong, nàng gấp thư lại, trả lại cho ta.

"Tiểu Hà, ngươi có muốn biết Trì công tử viết gì trong thư không?"

Ta liên tục lắc đầu:

"Tiểu Hà đưa thư cho tiểu thư, là muốn thể hiện lòng trung thành. Ta xin thề với trời—"

Nàng đột nhiên ngắt lời ta:

"Thôi, đừng có động một tí là thề. Nếu sau này thay lòng, lời thề ứng nghiệm thì làm sao?"
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 8: Chương 8



Nàng khẽ nhếch môi, cười nhạt.

"Trì công tử thật hiểu ngươi. Hắn biết chắc ngươi sẽ đưa thư cho ta xem, nên phần lớn bức thư là gửi cho ta.

"Tiểu Hà, ngươi theo ta đã gần sáu năm, ta không sống được những ngày tự do, thì hãy để ngươi sống thay ta.

"Ngươi rời khỏi Lâm phủ, cứ đến căn nhà ở Đông Giao của Trì công tử mà ở, hắn đã chuyển cả địa khế cho ngươi rồi."

Ta sững sờ hồi lâu, mới cất tiếng hỏi:

"Gì cơ? Vậy hắn thì sao?"

Tiểu thư nói mấy câu cuối thư là gửi riêng ta.

Nàng nhìn ta, khẽ đọc:

"Tiểu Hà, ta phải đi xa, chờ khi kiếm đủ thật nhiều tiền, ta sẽ quay về tìm nàng.

"Nếu ta chưa kịp trở về, nàng đã gặp được người tốt, thì căn nhà và mảnh ruộng ấy, cứ xem như sính lễ của nàng.

"Chỉ xin giữ lại hồ sen ấy, vì ta."

Tiểu thư đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ta.

"Đừng khóc, năm ấy Trì công tử thấy ngươi quỳ dưới mưa, miệng lẩm bẩm hai lượng bạc, hắn vội đi cứu ngươi, nhưng khi quay lại, ngươi đã được ta mang đi.

"Hắn mãi canh cánh trong lòng chuyện này. Cho đến hôm đó gặp chúng ta trên phố, mới biết ngươi ở đâu.

"Nói ra thì, hắn là một kẻ đọc sách, mà lại chịu đi buôn bán. Ai không hiểu chuyện hơn ai đây?"

*

Ta rối bời trong lòng, không cách nào suy nghĩ rõ ràng.

Càng không ngờ chiếc ô năm ấy lại là thư sinh đưa cho ta.

Thư sinh này, đúng là đồ ngốc!

Ta chỉ nói một câu thích tiền.

Hắn liền từ bỏ thi cử, chuyển sang kinh doanh?

Tiểu thư lại nói:

"Ta đã chọn nha hoàn bầu bạn khác, ngươi ngày mai cứ lấy khế ước, rời khỏi Lâm phủ đi.

"Đừng nghĩ nhiều, ngày sau có duyên, tất sẽ gặp lại."

10

Rời khỏi Lâm phủ, ta chuyển đến sống ở căn nhà tranh ở Đông Giao.

Tiểu thư khuyên ta hãy suy nghĩ kỹ, rằng có thật sự có tình cảm với thư sinh hay không.

Ta nghĩ mãi không thông, đành vùi đầu vào công việc.

Ba năm thoáng chốc trôi qua.

Hai mẫu ruộng, ta cày bừa thành đất tốt, màu mỡ.

Hồ sen ấy, ta chăm chút kỹ lưỡng, nuôi cá, nuôi tôm.

Còn nuôi thêm hơn hai mươi con gà, mỗi ngày gom trứng đem ra chợ bán.

*

Ta chọn đúng chỗ thư sinh từng bày bán tranh chữ để làm nơi bày hàng.

Ta chăm chỉ, chịu khó, kiếm được bao nhiêu tiền đều tích góp lại.

Chờ thư sinh trở về, ta sẽ trả lại tất cả cho hắn.

Điều ta nhớ nhất vẫn là tiểu thư.

Nhưng nàng giờ ở tận Giang Nam, ta chẳng thể với tới.

Chỉ mong tích cóp đủ tiền, sẽ đến thăm nàng một chuyến.

*

Ngày ấy, ta mang một rổ hoa sen ra chợ bán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những nụ hoa trắng hồng e ấp, trông mà thích mắt.

Nhưng trời chẳng chiều lòng người, vừa bày hàng chưa lâu, cơn mưa tầm tã đã ập đến.

Đang vội vàng thu dọn, bất chợt một chiếc ô nghiêng xuống che trên đầu ta.

"Tiểu Hà cô nương, lên lầu hai trà quán trú mưa với ta chứ?"

Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng mà như ẩn chứa ý cười.

Toàn thân ta cứng đờ, không dám nhúc nhích.

"Ba năm không gặp, Tiểu Hà cô nương, không nhận ra tại hạ sao?"

Ta không nghe nhầm.

Là giọng thư sinh.

Mũi ta cay xè, suýt rơi nước mắt.

Làm sao mà không nhận ra chứ?

Giọng nói này mỗi đêm đều vang lên trong giấc mơ của ta, nói những lời khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Nào là chỉ yêu mình ta, nào là sẽ kiếm thật nhiều tiền về cưới ta.

Có giống một thư sinh đâu cơ chứ?!

Ta hít sâu một hơi, quay người lại.

*

Ba năm không gặp, thư sinh đã khác xưa.

Hắn càng thêm tuấn tú, vẻ văn nhã lại có thêm phần phóng khoáng.

Mái tóc đen dài buộc gọn, cài một chiếc trâm gỗ khắc hình hoa sen.

Ngay cả ống tay áo cũng thêu hình hoa sen.

Ta nhớ tiểu thư từng nói: "Quân tử yêu hoa sen."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Có lẽ Trì Quan cũng rất thích hoa sen.

*

Trì Quan khẽ thở dài.

"Tiểu Hà, ta về rồi, cớ sao nàng lại khóc?

"Ta gặp được nàng, lòng thật vui sướng vô cùng."

*

Trên lầu hai trà quán, vẫn là chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tiểu nhị bưng thêm một chén trà, rót đầy cho ta.

Hơi trà bốc lên nghi ngút, mùi trà quyện với hương hoa sen.

Ta ngồi trên ghế trúc, cúi đầu uống trà.

Rõ ràng trong lòng đã diễn tập vô số lần, rằng phải trách hắn sao đi không từ giã, chỉ để lại một bức thư thì tính làm gì?

Lại còn phải hỏi, không bà con thân thích, cớ gì lại để lại nhà và đất cho ta?

Nhưng tất cả những lời ấy, khi gặp mặt lại nghẹn ứ nơi cổ họng.

Vẫn là Trì Quan mở lời trước:

"Tiểu Hà, nàng vẫn ổn chứ?"

Lời nói vẫn nhẹ nhàng, khiêm tốn.

Nhưng cảm giác lại khác trước.

Hẳn là vì bây giờ, từng cử chỉ của hắn càng thêm ung dung, tự tại.

Lúc nãy tiểu nhị đối với hắn kính cẩn, ta đều thấy rõ.
 
Tiểu Hà Cô Nương- Khuyết Danh
Chương 9: Chương 9



Có lẽ ba năm qua, hắn đã phát tài.

Ta khe khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn:

"Trì công tử, ngài về từ bao giờ?

"Ngôi nhà của ngài, ta vẫn luôn trông giữ cẩn thận, còn cả hai mẫu ruộng của ngài—"

Trì Quan bỗng bật cười khẽ.

"Tiểu Hà, tất cả những thứ ấy đều là của nàng."

Ta nghiêm giọng phản bác:

"Sao có thể tính là của ta? Ta không công không trạng, không nhận nổi."

Hắn nhấc chén trà, chuyển chủ đề.

"Tiểu Hà, ở Giang Nam ta đã gặp Lâm Khả Ngôn."

Ta lập tức tròn mắt:

"Gì cơ? Ngài gặp tiểu thư rồi?

"Nàng thế nào? Có khỏe không?"

Trì Quan nhấp một ngụm trà, ngẩng lên nhìn ta.

"Ta xa nàng ba năm, vậy mà không thấy nàng hỏi ta có khỏe không."

11

Ta ngượng ngùng ngồi lại vào ghế, ánh mắt lảng đi chỗ khác.

"Ngài còn nhắc đến chuyện đó làm gì?

"Thôi nói chuyện chính đi, tiểu thư sao rồi?"

Trì Quan kể, năm ngoái hắn đi ngang qua Giang Nam, thấy một thiếu nữ trẻ thả diều bên hồ, bên cạnh có một bé gái bi bô tập nói, dáng vẻ giống hệt tiểu thư Lâm Khả Ngôn.

Ta đưa tay che miệng, suýt bật khóc.

"Tiểu thư có con rồi?"

Trì Quan gật đầu, đưa cho ta một chiếc khăn tay, giọng ôn hòa:

"Nàng ấy sống rất tốt, bảo nàng không cần lo lắng."

Ta khẽ cảm ơn, lòng ngập tràn cảm xúc.

Trì Quan nói thêm:

"Ta đã hẹn với nàng ấy, tháng Ba sang năm, sẽ gặp lại ở Giang Nam."

Tháng Ba?

Vậy cũng còn hơn nửa năm nữa.

Cũng tốt, ta còn có thể tích góp thêm chút tiền.

Lúc đó sẽ làm một chiếc khóa vàng cho tiểu tiểu thư, thêm đôi vòng tay vàng nữa.

Đi Giang Nam phải đi thuyền.

Nếu Trì Quan đồng ý cho ta đi cùng, thì thật không gì bằng.

*

Ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Trì Quan.

"Trì công tử, khi nào ngài đi Giang Nam, có thể cho ta đi cùng được không?

"Tiền vé thuyền, ta tự trả!"

Khóe môi Trì Quan cong lên, giọng vẫn dịu dàng:

"Tất nhiên là được."

"Cảm ơn Trì công tử! Ta mời ngài ăn cơm nhé! Ngài muốn ăn gì?"

Trì Quan vốn không kén chọn.

Hắn chỉ tay về phía quán bánh canh hoành thánh.

"Ăn một bát hoành thánh thôi."

*

Trời nóng bức, lại gặp mưa to.

Quán hoành thánh chẳng có mấy khách.

Chúng ta ngồi ở góc trong, ngắm những giọt mưa rơi từ mái hiên.

Trì Quan gọi một bát hoành thánh, nhưng không động đũa, chỉ mỉm cười nhìn ta.

Ta bị ánh mắt của hắn làm cho không thoải mái.

"Ngài ăn trước đi, món bún gà xé của ta còn phải đợi lâu lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Không sao, ta chờ nàng cùng ăn."

*

Bỏ đi bộ quần áo vá chằng vá đụp ngày xưa, giờ đây Trì Quan trông thanh cao, quý phái.

Ta len lén nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.

Phải nói rằng, tiểu thư đúng là có mắt nhìn.

Một nam nhân nhã nhặn như vậy, chỉ cần ở nhà ngắm thôi cũng đủ thấy vui trong lòng.

*

Chủ quán nhanh chóng mang món bún ra.

Ta mời Trì Quan dùng bữa.

"Mau ăn đi."

Hăn ăn uống vẫn nho nhã như trước, nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Không tự chủ được, ta cũng ăn chậm lại.

Đột nhiên, trong bát của ta có thêm một quả trứng ốp.

Ta ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn Trì Quan.

"Ngài cho ta làm gì? Ăn đi chứ."

Hắn mỉm cười, không nói gì.

Chờ nuốt hết miếng hoành thánh trong miệng, mới dịu dàng nói:

"Tiểu Hà cô nương gầy đi rồi, ăn nhiều một chút."

Ta sực nhớ lại, năm đó, cũng chính ở quán hoành thánh này.

Ta chia cho Trì Quan một quả trứng ốp, cũng nói với hắn câu y hệt.

Hắn rốt cuộc có ý gì?

*

Ta cúi đầu, giả vờ chuyên tâm ăn bún, trong lòng thì rối bời.

May mà bát bún lớn đủ che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của ta.

Ăn xong bữa, trời tạnh mưa, Trì Quan nói muốn đưa ta về.

Ta khoát tay từ chối.

Hắn lộ vẻ tiếc nuối.

"Đã lâu không về nhà, ta muốn ghé qua xem thế nào."

Ta: "..."

Nói cũng đúng.

Đó là nhà của hắn.

Ta có lý do gì để từ chối?

*

Trì Quan mời ta lên xe ngựa, đường nhỏ sau mưa đầy bùn đất.

Ta cũng không khách khí, vén váy định trèo lên.

Không ngờ, hắn bất ngờ vươn người, một tay nắm lấy tay ta.

*

Hắn khẽ dùng lực, liền kéo ta lên xe.

Ta ho nhẹ một tiếng, ôm chặt rổ hoa, ngồi vào góc.

"Cảm ơn nhé."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trì Quan khẽ gật đầu, không nói gì.

*

Xe ngựa xóc nảy, lòng ta cũng bồi hồi theo.

Trì công tử này, từ khi nào mà mạnh mẽ như vậy?

Vừa rồi kéo ta một cái, rõ ràng không giống trước đây chút nào.

Còn nữa, xe ngựa này xông mùi hương gì mà lại dễ chịu đến thế?

Đang miên man suy nghĩ, xe bỗng xóc mạnh một cái.

Cơ thể ta nghiêng sang, ngã thẳng vào lòng Trì Quan.

Hắn khẽ hừ một tiếng, bàn tay vững vàng đỡ lấy ta, giọng nói trầm thấp vang bên tai:

"Cẩn thận chứ."
 
Back
Top Bottom