Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường

Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 10: Đút thuốc bằng miệng



Triệu Nhu muốn phản kháng nhưng sức lực lại không bằng hắn nên đành phải xoay đầu đi chỗ khác, “ Chàng đừng lãng phí thời gian nữa, ta không muốn nhìn thấy chàng, chàng mau đi đi.”

Chu Cẩn Ngôn như là không nghe thấy lời nàng nói, hắn chỉ lo cầm cái thìa lên, để sát vào miệng mình thổi thổi, sau đó đưa lên môi của Triệu Nhu.

Triệu Nhu ngậm chặt miệng không chịu buông ra, cho dù Chu Cẩn Ngôn có cố thử vài lần thì nàng vẫn không chịu uống thuốc.

Nhìn khuôn mặt gầy ốm của Triệu Nhu không còn phong thái như trước nữa, Chu Cẩn Ngôn liền nóng nảy, đặt thìa xuống, tức giận nói: “Rốt cuộc người muốn như thế nào? Vì sao người lại không muốn uống thuốc? Không uống thuốc, thân thể của người sẽ bị bệnh kéo xuống.”

Tiếp tục quay đầu không nhìn Chu Cẩn Ngôn, Triệu Nhu nghe vậy thì cười nói: “Thân thể của ta như thế nào thì có liên quan gì tới chàng? Chàng dựa vào cái gì mà quản ta?”

“Chỉ bằng ta là phò mã của người, là phu quân của người. Như vậy ta còn không thể quản người hay sao?” Chu Cẩn Ngôn đúng tình hợp lý trả lời nói.

“ Được a, đương nhiên là có thể quản.” Triệu Nhu đột nhiên quay đầu lại, khóe môi nàng nhếch lên, lộ ra vẻ trào phúng, “Nhưng những gì ta yêu cầu chàng có thể làm được không? Nếu chàng không làm được thì chàng không tính là phò mã của bổn cung, chàng cũng không được quản ta nữa.”

Triệu Nhu thiếu chút nữa đã bị lời nói của Chu Cẩn Ngôn làm cho bật cười, nam nhân này hơn mười ngày trước còn chẳng quan tâm tới nàng, trước đó lại càng muốn vội vã muốn hòa li, hiện tại thì tốt rồi, nàng bị bệnh thì hắn liền vội vàng chạy tới cửa để lấy quan hệ, lấy thân phận phò mã mà yêu cầu nàng uống thuốc.

Nghĩ đến chắc là sợ phụ hoàng trách cứ nên hắn mới như vậy đi.

“ Người muốn ta làm gì?”

Chu Cẩn Ngôn đoan chính ngồi ở bên mép giường nhìn Triệu Nhu, phảng phất như không có việc gì có thể làm cho hắn khó xử, biểu tình vẫn bình tĩnh như nước.

Triệu Nhu cười ôm mặt, thân thể mềm mại, lưng dựa vào gối, ôn nhu nói:“Bổn cung không muốn dùng thìa để uống thuốc, nếu như chàng là phò mã của ta vậy thì hãy dùng miệng chàng để đút thuốc cho ta.”

“Cái gì?” sắc mặt Chu Cẩn Ngôn biến đổi, nhẹ giọng khiển trách: “ Người đang nói bậy bạ cái gì vậy, này còn ra thể thống gì nữa?”

Triệu Nhu r*n r* ở trong lòng, cho rằng quả nhiên là như thế, cãi lại nói: “A, nếu đã là phu thê thì làm chuyện này có làm sao? Nếu chàng không muốn thì hãy mau đi đi, đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch nữa, nếu chàng sợ bị phụ hoàng trách cứ thì đến lúc đó ta sẽ cầu tình cho chàng, nói bệnh của ta không liên quan gì đến chàng, chàng không cần phải lo lắng.”

Dứt lời, nàng liền vươn tay áp vào n.g.ự.c Chu Cẩn Ngôn, muốn đẩy hắn đi.

Chu Cẩn Ngôn bị đẩy lùi về phía sau nửa bước, hắn cúi đầu nhìn xuống tay Triệu Nhu, lại nhìn vẻ mặt quyết tuyệt lạnh nhạt của nàng, yết hầu đột nhiên khô khốc lên.

Trong lòng vắng vẻ như là bị khoét rỗng, rất khó chịu.

“Được, ta sẽ làm.”

Đầu óc nàng còn chưa kịp đuổi theo thì Chu Cẩn Ngôn đã xúc động mở miệng ra.

“ Cái gì?”

Triệu Nhu hoài nghi là mình đang nghe lầm, sửng sốt một chút.

Nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Chu Cẩn Ngôn cầm chén thuốc vừa uống đổ vào trong miệng hắn, sau đó một tay hắn chống giường, một tay chặn nàng lại, hôn lên môi nàng rồi cạy hàm răng nàng ra, chuyển hết thuốc vào trong miệng của nàng.

Triệu Nhu khiếp sợ cực kỳ, đầu óc trống rỗng thành một mảnh, nàng chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể, bị buộc phải nuốt xuống một phần của chén thuốc.

Làm sao hắn lại thật sự hôn xuống? Hơn nữa còn tiến đầu lưỡi vào?

Chờ sau khi nuốt xuống vài ngụm, Triệu Nhu mới phản ứng lại, muốn đẩy Chu Cẩn Ngôn ra.

Nhưng sức của nàng lại quá nhỏ, Chu Cẩn Ngôn căn bản không cảm nhận được gì nên Triệu Nhu đành phải từ bỏ, ngược lại dùng đầu lưỡi đưa đẩy, cố gắng muốn đẩy đầu lưỡi của hắn ra.

Nhưng Chu Cẩn Ngôn lại không hiểu, hắn còn tưởng là Triệu Nhu đang chống cự uống thuốc nên mới đẩy đầu lưỡi đối kháng với nàng, ý đồ đẩy Triệu Nhu trở về để nàng có thể nuốt càng nhiều thuốc hơn.

Đầu lưỡi mềm mại của hai người cứ như vậy đánh bậy đánh bạ dây dưa bên nhau, dịch miệng và nước thuốc trộn lẫn vào nhau khuấy loạn trong miệng, phát ra tiếng tấm tắc rất nhỏ.

“Ô ô……”

Cảm giác đau đớn kéo dài giữa hai đầu lưỡi khiến cho Triệu Nhu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, nàng bị hôn đến thân mình dần dần mềm nhũn ra, tim đập càng lúc càng nhanh, gương mặt tái nhợt thậm chí còn hơi hơi ửng hồng.

Vào lúc này, nàng đã tạm thời quên mất tất cả sự không thoải mái, say mê đến trầm mê mà đi vào nụ hôn này, thậm chí nàng còn chủ động dùng đầu lưỡi để câu dẫn Chu Cẩn Ngôn, khiêu khích hắn tấn công chính mình.

Chu Cẩn Ngôn vốn là muốn thả Triệu Nhu ra sau khi đút thuốc xong, dù sao thì thuốc này cũng có vị rất chua, ngậm trong miệng sẽ thập phần khó chịu.

Nhưng ngay khi đầu lưỡi hắn và Triệu Nhu triền miên cùng nhau thì ý tưởng kia liền bị vứt ở sau đầu.

Trong miệng Triệu Nhu hắn nếm được một tia thơm ngọt, không chỉ làm giảm bớt vị cay của thuốc mà còn đem cái này che đi.

Điều này làm cho Chu Cẩn Ngôn dần dần cảm thấy có chút muốn ngừng mà không ngừng được, rõ ràng là chén thuốc đã hết nhưng hắn lại không muốn buông Triệu Nhu ra, vẫn quyến luyến vị thơm ngọt này như cũ, liều c.h.ế.t giao triền với đầu lưỡi của Triệu Nhu, điên cuồng hấp thu hết thảy mọi thứ bên trong nàng……
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 11: Sư tăng tuấn mỹ



Hai người hôn nhau một lúc lâu, cho đến khi gần như khó thở rồi mới tách ra.

Triệu Nhu sờ sờ môi, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, nàng tức muốn hộc m.á.u nói: "Chu Cẩn Ngôn, ngươi điên rồi phải không? Ta kêu ngươi dùng miệng đút thuốc cho ta, ngươi thật đúng là đút cho ta, còn đem đầu lưỡi tiến vào, ngươi......"

Nàng tức đến mức n.g.ự.c không ngừng phập phồng, trên mặt hiện lên một tầng rặng mây đỏ.

Tuy Triệu Nhu thường biểu hiện tác phong lớn mật, ph*ng đ*ng không thể kiềm chế được, thậm chí còn không để bụng đến chuyện ranh giới giữa nam và nữ, nhưng trên thực tế ở phương diện nam nữ thì nàng thực sự lại giống như một tờ giấy trắng không hề có một chút kinh nghiệm nào.

Đột nhiên bị Chu Cẩn Ngôn hôn như vậy nên tự nhiên tâm nàng liền có chút không được bình tĩnh.

"Là nàng yêu cầu ta làm."

Chu Cẩn Ngôn ngồi ngay ngắn trở lại bên mép giường, mắt đen liếc nhìn môi Triệu Nhu một cái, phát hiện đôi môi vốn nên trắng bệch kia đã bị hắn l.i.ế.m m*t trở nên có chút sưng to, lộ ra nhan sắc phấn nộn làm hầu kết của hắn không khỏi lăn lộn một chút.

Thế nhưng hắn lại phá lệ hiện ra ý nghĩ muốn hôn nàng ở trong đầu.

Đây là có chuyện gì?

Chu Cẩn Ngôn tự cảm thấy mình không phải là một người háo sắc, nhưng phòng tuyến trong lòng hôm nay của hắn lại đang từng bước rơi xuống, hắn nhìn Triệu Nhu càng lâu thì phòng tuyến liền hỏng càng nhanh.

Không kiềm chế được bản năng của mình, Chu Cẩn Ngôn đành phải khụ một tiếng, lại cầm lấy chén thuốc một lần nữa với ý đồ phân tán lực chú ý, nói với Triệu Nhu: "Ừm...... Ta đã đút thuốc bằng miệng cho nàng, vậy thì bây giờ ta có thể quản nàng được rồi, nàng mau uống thuốc đi."

Triệu Nhu không hiểu tại sao Chu Cẩn Ngôn lại hôn nàng, rõ ràng hắn căn bản là không thích nàng, vậy thì tại sao hắn lại đáp ứng loại yêu cầu vô lý này của nàng.

Chẳng lẽ là nhìn nàng đáng thương hay sao? Hay là nói kỳ thật Chu Cẩn Ngôn vẫn còn có cảm giác với nàng đi?

Tưởng tượng đến khả năng này, Triệu Nhu liền ở trong lòng tự cười nhạo ảo tưởng của chính mình.

Triệu Nhu a Triệu Nhu, ngươi còn muốn mê luyến hắn bao lâu nữa đây, hắn chính là một cái đầu gỗ c.h.ế.t ý chí sắt đá nên làm sao hắn có thể có cảm giác với ngươi a, hắn chính là sau khi ngươi bày tỏ mà vẫn còn thờ ơ với ngươi, dù nói một câu cũng không có dũng khí, thậm chí hắn còn không thèm quan tâm đến mớ hỗn trướng của ngươi trong hơn mười ngày nay a.

Ngươi còn không tự biết đến cỡ nào, còn ảo tưởng rằng hắn sẽ yêu ngươi hay sao?

Ngươi chính là một nàng công chúa cao quý, ngươi muốn loại nam nhân nào mà chẳng có, hà tất gì cứ phải treo mình trên cái loại cây này làm gì?

Một tia cười khổ hiện lên, Triệu Nhu uống vài ngụm thuốc mà Chu Cẩn Ngôn đút cho nàng, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, ta uống xong rồi, bây giờ chàng đã cao hứng rồi chứ, ta muốn nghỉ ngơi, chàng đi đi."

Nói xong, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái liền nằm trở lại ở trên giường, kéo chăn bông lên bao quanh chính mình lại, chỉ lộ ra một cái ót cho Chu Cẩn Ngôn.

"Được, nếu nàng muốn nghỉ ngơi thì cứ nói, ta sẽ rời đi trước. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nhìn Triệu Nhu không hiểu sao lại phát cáu với hắn, Chu Cẩn Ngôn cũng không cảm thấy tức giận, chỉ nhếch lên ý cười trên khóe miệng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lát nữa lại đến xem nàng sau.

Khi ra khỏi phòng, Chu Cẩn Ngôn còn quay lại nhìn bóng dáng của Triệu Nhu một cái......

Sau khi Chu Cẩn Ngôn hồi phủ xong, hắn còn giải quyết một số việc rồi buổi chiều mới đặt chân đến phủ công chúa một lần nữa.

Cố Diệp Phi

Trong tay hắn là một hộp đồ ăn, là lúc trước khi hắn rời khỏi phủ công chúa đã dò hỏi tỳ nữ xem Triệu Nhu thích ăn gì rồi cố ý đến một cửa hàng nổi danh của kinh thành để mua.

Vốn dĩ là hắn muốn phái hạ nhân đi, nhưng tại một khắc cuối cùng thì hắn lại đột nhiên đổi ý, đổi thành tự mình đi mua.

Nàng nhìn thấy cái này thì hẳn là sẽ cao hứng một chút đi?

Chu Cẩn Ngôn liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay, hắn nở một nụ cười, bước chân nhẹ nhàng hướng đến nội viện phủ công chúa phủ mà đi.

Nhưng khi hắn vừa mới bước vào trong nội viện, vừa đi tới chỗ ngã rẽ ở góc hành lang, còn chưa đi vào cửa phòng nghỉ ngơi của Triệu Nhu thì đã nghe thấy cuộc đối thoại của Triệu Nhu và một người nam nhân xa lạ.

Hai người dường như đang nói về điều gì đó, chọc cho Triệu Nhu cười khẽ một trận.

Chu Cẩn Ngôn vừa nghe thấy, bước chân liền ngừng lại.

Nam nhân bên trong kia là ai?

Chu Cẩn Ngôn tò mò trong lòng, hắn thuận thế tới gần một cửa sổ ở trong phòng, dựa vào vách tường bên giường muốn nhìn lén một cái.

Nhìn từ góc độ này liền thấy một sa tăng mặc áo cà sa mặt nghiêng đối diện với hắn, đang nói chuyện với Triệu Nhu ở trên giường.

Chỉ thấy trên mặt hắn ta treo nụ cười, tuy chỉ lộ mỗi sườn mặt nhưng lại có thể nhìn ra hắn mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ đến mức khiến cho người ta phải ghen tị.

Thậm chí hắn ta còn tuấn mỹ đến mức dù đầu không còn tóc, đầu trọc thì cũng không thể nào che giấu được thần thái long chương như rồng phượng của hắn. ( Tui nhớ Lương Sâm )

Vị tăng nhân này là ai? Làm sao hắn ta lại ở chỗ này?

Chu Cẩn Ngôn nhìn cách hòa thượng đó tiếp xúc với Triệu Nhu cùng với nụ cười ở trên mặt của bọn họ, tựa hồ như là bọn họ đã rất quen thuộc với nhau. Xem đến khi đồng tử của hắn không khỏi co rút lại, tâm của hắn giống như bị một bàn tay to lớn bắt chặt lấy, xoa thành một đoàn, mười phần khó chịu......

Vì sao hắn lại như vậy?
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 12: Dục vọng chiếm hữu thấp hèn



Trong một cảnh tượng như vậy, Chu Cẩn Ngôn không muốn nhìn lại, cũng không muốn đi vào hỏi xem vị tăng nhân kia là ai, vì vậy hắn liền nắm lấy hộp đồ ăn trong tay mình và quay đầu đi về theo con đường cũ.

Triệu Nhu là công chúa nên cho dù đối phương có là hòa thượng thì cũng có thể hoàn tục, nếu như nàng thật sự có thể tìm được đối tượng mới thì hắn nên chúc phúc cho nàng mới phải.

Từ đó hắn cũng có thể có được tự do, một lần nữa tiến lên trên con đường làm quan của mình, như vậy không phải là rất tốt hay sao?

Chu Cẩn Ngôn tự an ủi mình trong lúc suy nghĩ, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thể nào cười nổi.

Thân ảnh nghèo túng đến cực điểm.

Triệu Nhu không biết Chu Cẩn Ngôn đã tới, cũng không biết Chu Cẩn Ngôn đã nhìn thấy nàng và Tuệ Đức hòa thượng ở cùng nhau.

Sau khi tiễn Tuệ Đức hòa thượng đi, nàng còn bởi vì Chu Cẩn Ngôn đã nói sẽ đến xem nàng nhưng lại không tới mà nghĩ thầm, nam nhân này quả nhiên là như nàng nghĩ, vẫn lãnh đạm vô tình như vậy.

Triệu Nhu cười cười, quyết định loại bỏ Chu Cẩn Ngôn khỏi tâm trí của mình và ngừng nghĩ về hắn.

Nhưng rồi tới buổi tối, khi nàng tắm xong và nằm lên trên giường ngủ thì trong mơ lại mơ thấy Chu Cẩn Ngôn.

Ở trong mơ, Chu Cẩn Ngôn và nàng là một đôi phu thê dân gian, tình cảm của hai người keo sơn gắn bó giống như một đôi thần tiên quyến lữ, tiện sát người khác, nhưng lại bởi vì chính nàng lấy người mà bọn họ mơ ước nên đã bị thổ phỉ bắt đi, dẫn tới việc Chu Cẩn Ngôn vì cứu nàng mà trúng mấy mũi tên rồi c.h.ế.t thảm ở trước mắt nàng.

“Không……”

Tuy rằng đây là mộng nhưng Triệu Nhu vẫn bị vây hãm ở trong đó, ở trong mộng nàng khóc rống thất thanh khi nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn c.h.ế.t thảm, nhịn không được xoay người lại trong hiện thực, thống khổ r*n r*.

Tay càng giống như là đang cố gắng nắm lấy một thứ gì đó, không ngừng nắm loạn.

Mãi cho đến một khi một bàn tay to rộng lớn nắm lấy bàn tay nàng thì mới làm cho nàng bình tĩnh lại.

“Triệu Nhu, nàng làm sao vậy?”

Chủ nhân của lòng bàn tay này đúng là Chu Cẩn Ngôn. Từ buổi chiều sau khi hồi phủ trở về, hắn đã suy nghĩ thật lâu, nhưng dù thế nào cũng không thể bỏ xuống được Triệu Nhu, cho nên ban đêm hắn đành phải trở lại phủ công chúa, lén lút muốn nhìn nàng một cái.

“Ô ô…… Cẩn Ngôn…… Đừng rời khỏi ta.”

Trong lúc ngủ mơ, Triệu Nhu sờ được tay của Chu Cẩn Ngôn thì liền gắt gao nắm chặt không buông ra, nàng trầm mê trong cơn ác mộng không thể tự kiềm chế được, sợ hãi tới mức nghiêng người về phía Chu Cẩn Ngôn.

Chu Cẩn Ngôn nghe thấy nàng gọi mình, lại thấy trán nàng đổ mồ hôi, vẻ mặt thống khổ, trong lòng cũng mềm xuống, vì vậy liền tiến lên an ủi nàng: “ Nàng đừng sợ, có ta ở chỗ này.”

Trong lúc nói chuyện, hắn còn dùng ngón tay lau tầng mồ hôi mỏng ở trên trán của Triệu Nhu, khuôn mặt vốn nên lãnh đạm lại càng dịu dàng nhu tình nhìn Triệu Nhu, dung túng để nàng ôm mình ngủ.

Chu Cẩn Ngôn nghĩ, dường như trong lòng hắn đã không cẩn thận mà bị nữ nhân này chiếm giữ mất rồi.

Nhưng dường như hắn đã phát hiện ra những điều này quá muộn, bên người nàng tựa hồ như đã có một người khác, vậy thì hắn còn có cơ hội hay sao?

Chu Cẩn Ngôn thở dài trong lòng, nhìn mặt Triệu Nhu, lại nhớ tới cảnh tượng buổi chiều khi nghe thấy nàng cười nói cùng với nam nhân khác, nội tâm liền nổi lên lòng đố kỵ không thôi, sinh ra một tia ý nghĩ tội lỗi.

Ngay khi ý tưởng này nảy mầm thì hắn liền không thể quay lại, tựa như cơn điên đã chiếm lấy nội tâm hắn.

Buổi tối hôm nay, hắn muốn ở bên cạnh nàng, muốn ôm nàng, kéo nàng vào trong lòng của mình.

Dù chỉ là đêm này, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Ánh mắt Chu Cẩn Ngôn tối sầm lại, cảm thấy hành vi này của mình thật sự là ti tiện. Nhưng sau khi tưởng tượng như vậy hắn thì vẫn cố tỉnh táo lại, trộm bò lên trên giường của nàng, dựa vào bên người nàng, nhẹ nhàng vòng tay qua người nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Hắn vốn là muốn cứ như vậy mà ôm Triệu Nhu đi vào giấc ngủ, nhưng lại không ngờ Triệu Nhu đang bị hắn ôm lấy, không biết là bởi vì sợ hãi hay như thế nào mà lại vùi vào trong n.g.ự.c hắn làm nũng, còn phát ra tiếng thút thít như mèo kêu.

Cảm nhận được thân thể nóng bỏng của nàng đang dựa vào người mình, thân thể Chu Cẩn Ngôn cứng đờ ra, bụng dưới nóng lên, côn th*t nháy mắt sung huyết dựng thẳng, thế nhưng vừa lúc đụng phải chân của Triệu Nhu ở trong lòng.

“A……”

Chu Cẩn Ngôn xấu hổ cực kỳ, muốn tiến lên né tránh nhưng Triệu Nhu lại vươn tay ôm lấy eo của hắn, trong miệng nỉ non nói: “Đừng đi……”

Nói xong đầu nhỏ còn dây dưa cọ vào cổ Chu Cẩn Ngôn, mùi hương từ trên người nàng tiến vào trong mũi của hắn, núm v.ú còn dán vào trong quần áo rộng thùng thình, áp vào n.g.ự.c của hắn.

Lúc này, Chu Cẩn Ngôn đã không nhịn nổi nữa, rốt cuộc hiện tại tâm trạng hắn đã thay đổi nên tự nhiên sức chống cự đối với sự dụ hoặc của Triệu Nhu cũng đã hạ thấp xuống.

Có một thì có hai, từ khi hắn bắt đầu trộm bò lên trên giường ôm Triệu Nhu thì phòng tuyến bên trong nội tâm của hắn đã sớm bị phá vỡ hoàn toàn.

Vào buổi chiều sau khi nhìn thấy vị tăng nhân kia, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ tâm tư của mình, hắn phát hiện ra hắn thực sự rất quan tâm đến Triệu Nhu.

Sự đố kỵ và tính chiếm hữu càng làm cho hắn sinh ra những ý nghĩ tội lỗi và ti tiện, hắn muốn chiếm hữu Triệu Nhu, đem nàng vây ở bên người mình……
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 13: (H++) Thủy triều



Chu Cẩn Ngôn hít một hơi, với lương tâm phạm tội áy náy, hắn thật cẩn thận mà nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Triệu Nhu.

Đầu lưỡi thô ráp cạy khớp hàm của Triệu Nhu ra, câu lộng đầu lưỡi nàng, nhẹ nhàng m*t vào trong miệng nàng.

Cảm giác khác lạ nơi khoang miệng làm cho Triệu Nhu bừng tỉnh sau nụ hôn, nàng vừa mở mắt ra thì liền thấy khuôn mặt Chu Cẩn Ngôn ở ngay trước mắt, nàng sợ tới mức đẩy hắn ra, "Chu Cẩn Ngôn?!"

Vừa rồi nàng vẫn còn đắm chìm trong mộng, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn đã c.h.ế.t ở trong mộng, nàng kinh ngạc đến mức đầu nhũn ra, không chú ý đến việc Chu Cẩn Ngôn đã hôn nàng.

Chu Cẩn Ngôn đang trầm mê đến mức đột nhiên bị đẩy ra thì sửng sốt một chút, một câu cũng không nói liền xoay người lăn qua chỗ của Triệu Nhu, hôn cắn lên cần cổ trắng nõn của nàng, lưu lại từng dấu vết ửng đỏ ái muội ở trên người của nàng.

"Ô...... Chu Cẩn Ngôn...... Chàng đang làm gì?"

Triệu Nhu bị hành động của Chu Cẩn Ngôn làm cho phát ngốc, cảm giác tê ngứa ở cổ khiến cho thân thể nàng phát run.

Nàng không ngờ hắn lại xuất hiện ở trên giường của nàng, còn đè nàng ra tùy ý hôn môi nàng, nàng dưới sự khẩn trương liền muốn đẩy hắn ra.

Nhưng Chu Cẩn Ngôn thật sự là quá nặng, nàng căn bản không thể đẩy ra được, Triệu Nhu chỉ có thể bị hắn hôn đến khi lỗ tai đỏ lên, thoải mái đến toàn thân mềm mại.

Mơ hồ, nàng còn có thể nghe thấy lời nói nỉ non nhỏ nhẹ của nam nhân nói với nàng: "Đừng rời khỏi ta...... Triệu Nhu......Ta sai rồi......"

Cả người Triệu Nhu sững sờ, những lời nói hèn mọn này là từ người nam nhân ý chí sắt đá kia hay sao?

Có chuyện gì với người nam nhân này vậy?

Không phải là ngay từ đầu hắn không muốn làm phu thê với nàng hay sao? Tại sao bây giờ lại không hiểu được mà đổi ý rồi, lại còn khi dễ nàng như vậy?

Triệu Nhu cảm thấy nam nhân này thật là quá khốn nạn, nàng né tránh nụ hôn g*m c*n của hắn, dùng nắm tay đ.ấ.m vào trước n.g.ự.c của nam nhân, tức muốn hộc m.á.u nói: "Chu Cẩn Ngôn, chàng buông ta ra, chàng đồ hỗn trướng này, hôm nay chàng uống lộn thuốc hay sao vậy?"

Nàng giãy giụa, nghĩ muốn chạy nhưng miệng lại bị Chu Cẩn Ngôn lấp kín một lần nữa, hôn đến mức khiến nàng không thể nói ra được lời nào.

Chu Cẩn Ngôn hôn, cố định Triệu Nhu lại. Hắn luồn bàn tay to vào trong vạt áo của Triệu Nhu, móc ra bộ n.g.ự.c sữa no đủ rồi nhẹ nhàng xoa bóp, làm cho Triệu Nhu lúc đầu đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó đã bị kh*** c*m sung sướng đánh úp lại chinh phục.

Ưm...... Thật thoải mái...... Đây là cảm giác bị nam nhân âu yếm hay sao?

Triệu Nhu thoải mái đến mức đầu óc cũng trở nên trống rỗng, sức vùng vẫy cũng dần dần suy yếu.

Thân thể d*c v*ng cứ như vậy mà bị Chu Cẩn Ngôn vén lên, vô tình không cẩn thận đã làm n** t* m*t g*** h** ch*n bị ướt thành một mảnh, khiến khát vọng của Triệu Nhu càng bị k*ch th*ch lớn hơn nữa.

"Ừm...... Chàng chậm một chút......"

Thật vất vả mới đợi được lúc Chu Cẩn Ngôn buông miệng nàng ra, ánh mắt Triệu Nhu đã có chút mê ly, hoàn toàn đã quên mất việc phải phản kháng, tùy ý để cho Chu Cẩn Ngôn lột quần áo của nàng, l*t s*ch hoàn toàn, lộ ra thân mình hoàn mỹ kiều nộn không tì vết.

Chu Cẩn Ngôn xem đến mức trợn mắt há mồm, yết hầu khô khốc, ánh mắt nhiễm một tầng đỏ tươi.

Dụ hoặc như thế làm cho hắn thật sự không thể kiềm chế được, gấp không chờ nổi mà cúi người xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy núm v.ú đang đứng thẳng ở trước n.g.ự.c Triệu Nhu, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m láp, đem núm v.ú đỏ tươi trên đầu v* hút càng ngày càng mạnh.

Triệu Nhu bị ăn đến nỗi eo cũng run lên, ngón tay bấu chặt lấy thành giường, nàng chỉ có thể cắn ngón tay ngâm khẽ xin tha, "Ưm a...... Đừng...... Đừng m*t ở đó...... Ô ô......"

Nàng cảm giác sức lực của thân thể như là bị hút hết từ đầu n*m v*, khiến cho nàng mềm mại vô lực rồi lại kiều diễm không thôi.

kh*** c*m tê dại khó nhịn khiến cho hai chân thon dài của nàng không khỏi căng chặt lại, mười đầu ngón chân quấn quít ở bên nhau.

Hoa môi trong lòng chân càng là một mảnh ướt át ngượng ngùng cuồn cuộn mật đêm, thủy triều trào ra làm ướt cả mảng giường.

Làm cho khung cảnh tràn đầy hơi thở xạ hương, hương vị d*m m* tràn đầy mười phần......
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 14: (H++) Tên khốn lòng lang dạ sói



"Không được...... Không được......"

Thân thể của Triệu Nhu đã hoàn toàn đ*ng t*nh, từng đợt tê dại kịch liệt đánh sâu vào trong tâm trí của nàng, khiến cho nàng không thể suy nghĩ, chỉ có thể nỉ non nói những lời cầu xin khoan dung.

Chu Cẩn Ngôn buông miệng nàng ra, ôn nhu nhìn nữ nhân bị hắn làm cho đ*ng t*nh ở trước mắt, cảm giác thành tựu mười phần.

d*c v*ng nóng lòng không chờ nổi khiến cho côn th*t của hắn sưng lên.

Nhịn đến phát đau.

Đối mặt với Triệu Nhu, trước đây hắn là người luôn biết tự kiềm chế, chưa bao giờ coi trọng chuyện khác ngoài sự thịnh vượng của gia tộc, đây là lần đầu tiên hắn không biết khắc chế như thế này.

Hắn muốn hung hăng thao nàng, muốn làm cho nàng uyển chuyển r*n r* ở dưới thân của hắn.

Ý nghĩ xúc động chiếm cứ trong đầu khiến cho Chu Cẩn Ngôn lập tức c** q**n áo ở trên người của mình ra, lộ ra dáng người mạnh mẽ hữu lực, sau đó hắn tách hai chân của Triệu Nhu ra đặt lên vai mình.

côn th*t thô dài dán vào bên mép hoa môi đẫy đà mà chậm rãi cọ xát, dính d*m thủy ướt át được bọc trong lượng nước lớn.

Cơ thể Triệu Nhu bị côn th*t cọ đến mức co rút lại, lúc trước khi nàng hạ dược hôn mê Chu Cẩn Ngôn, cảm giác thoải mái khi ghé vào trên người của hắn, cọ xát vào g*** h** ch*n hắn lại đánh úp lại lần nữa khiến cho hơi thở của nàng càng trở nên nặng nề, nhịn không được mà r*n r* nói: "Chu Cẩn Ngôn...... Đừng mà...... ưm a...... Ta thật sự rất khó chịu a."

Nàng rưng rưng bộ dáng xin tha, giống như một con thú nhỏ bị thương, nhu nhược đáng thương khiến cho Chu Cẩn Ngôn mềm lòng.

Không thể ngờ được cái người không sợ trời sợ đất dám hạ dược với hắn, ý đồ chủ động làm chuyện tốt với hắn Triệu Nhu thế nhưng lại sẽ có biểu hiện như thế này.

"Đừng sợ, ta sẽ từ từ tiến vào."

Chu Cẩn Ngôn nhịn không được cúi người xuống, hôn m*t lên gương mặt Triệu Nhu, trấn an nàng.

Trong khi nói, vòng eo rắn chắc của hắn đã chậm rãi hạ xuống, côn th*t cứng nóng đẩy những lớp thịt mềm bên trong h** h***t ra, bào thổi mạnh mẽ tầng tầng nộn thịt, c*m v** sâu hơn.

Thật lớn...... phình to quá......

Triệu Nhu bị c*m v** một cách sung sướng và đau đớn khiến cho thân thể không thể không cong lên, cánh tay ngó sen gắt gao ôm chặt lấy Chu Cẩn Ngôn, phát ra tiếng r*n r* nhỏ vụn, "Chu Cẩn Ngôn...... Ưm a...... Chàng chậm chút...... Quá sâu...... Ưm a...... sâu quá......"

Miệng nàng khẽ nhếch, kiều khí thở gấp, thân mình trắng nõn bị cắm đến run rẩy không thôi, toàn thân trên dưới đều nổi lên một tầng hồng nhạt đỏ ửng.

Chu Cẩn Ngôn cảm nhận được sự sợ hãi và run rẩy của ý trung nhân trong lòng mình, nhưng vào giờ phút này, muốn hắn dừng lại cũng không được.

h** h***t của Triệu Nhu quá mức khít chặt, lúc hắn cắm xuống thì lớp thịt non mềm kia liền quấn lên từ bốn phương tám hướng làm cho hắn mất hết lý trí, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, một lòng chỉ muốn cắm côn th*t vào thật đầy.

"Triệu Nhu, thực xin lỗi."

Từ chóp mũi Chu Cẩn Ngôn chảy ra một giọt mồ hôi nóng. Hắn cúi người xuống lấp kín miệng Triệu Nhu, thừa dịp lúc Triệu Nhu đang phân tâm thì đột nhiên đ.â.m xuống, đem toàn bộ côn th*t c*m v**, ngay lập tức xuyên qua lớp màng mỏng đó.

"A a...... A a......"

Triệu Nhu lập tức liền có cảm giác h* th*n đau nhức một trận, thân thể tựa hồ như bị xỏ xuyên qua, đau đến mức khiến cho thân thể nàng cứng đờ, gắt gao ôm chặt lấy Chu Cẩn Ngôn, cái miệng nhỏ hung hăng cắn lên bả vai hắn.

Chu Cẩn Ngôn bị cắn đến tê rần, nghiến răng kêu lên một tiếng.

Nhưng hắn không vì đau sinh giận mà đẩy Triệu Nhu ra, ngược lại lại ôm lấy Triệu Nhu, bắt đầu ôn nhu chậm rãi đưa đẩy, khiến cho d*m thủy bên trong được phân bố dần dần nhiều lên, bắt đầu phát ra những âm thanh chậc chậc.

côn th*t tràn đầy trong h** h***t, sưng phồng đến khó chịu.

Triệu Nhu ăn đau, khóe mắt chảy ra nước mắt, nàng dùng hai tay đánh Chu Cẩn Ngôn, khóc rống nói: "Chu Cẩn Ngôn đồ khốn khiếp này...... Xú vương bát đản...... Rõ ràng là lúc trước chàng không thèm để ý tới ta, hiện tại lại quay đầu khi dễ ta...... Ô ô......"

Hành vi của Chu Cẩn Ngôn làm cho Triệu Nhu thập phần tức giận, nàng cảm thấy hắn căn bản chính là một tên tiểu nhân thay đổi thất thường.

Đầu tiên là lời lẽ nghiêm túc nói sẽ không yêu nàng, yêu cầu nàng hòa li, giẫm đạp lên sự chân thành của nàng, nhưng bây giờ hắn lại đổi ý, đè nàng ở dưới thân, cùng nàng đôn luân*, miệng còn nói đầy lời thực xin lỗi.

Chẳng lẽ Triệu Nhu nàng chính là người mà Chu Cẩn Ngôn hắn có thể gọi đến thì đến, bảo đi thì đi hay sao, có thể tùy tiện đối đãi với nàng như một món đồ vật hay sao?

Nghe thấy tiếng kêu của Triệu Nhu, tâm của Chu Cẩn Ngôn cũng rối thành một đoàn, hắn cảm thấy hành vi thất thường của mình thật sự là lòng lang dạ sói, trong lòng lại hối hận không thôi.

"Triệu Nhu...... Thực xin lỗi...... nàng hãy tha thứ cho ta...... sau này nàng muốn ta làm cái gì thì ta đều sẽ đáp ứng nàng."

Chu Cẩn Ngôn không biết phải cầu xin sự tha thứ của Triệu Nhu như thế nào nên chỉ có thể một bên cầu xin, một bên nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng.

Triệu Nhu đau khổ trong lòng, không muốn đáp lại, nàng xoay người đi mặc cho nam nhân hôn lên mặt nàng cũng không muốn liếc nhìn hắn một cái.

Kỳ thật, vốn dĩ nàng chỉ muốn cho Chu Cẩn Ngôn cút ngay và rời khỏi thân thể nàng.

Nhưng d*c v*ng bản năng của thân thể đã khiến cho nàng bị trầm luân, phủ quyết ý niệm của nàng, khiến nàng chần chờ, không nói được câu nào làm cho Chu Cẩn Ngôn cút ngay.

Có lẽ là bởi vì nàng trời sinh nhiều nước, h** h***t lại bị côn th*t thao làm cho d*m thủy chảy ra càng ngày càng nhiều, càng thêm mượt mà, hơn nữa trừ lần đầu tiên Chu Cẩn Ngôn ngang ngược c*m v** thì những lần tiếp theo đều là động tác ôn nhu và chậm rãi đưa đẩy.

Làm cho Triệu Nhu dần dần cảm nhận được một chút vui sướng từ nỗi đau, nếm trải được vị ngọt của việc g*** h**n giữa nam và nữ. Sướng đến mức khiến cho nàng không khỏi nheo mắt lại, đỏ mặt, thậm chí khi Chu Cẩn Ngôn đỉnh đến hoa tâm của nàng, nàng cũng nhịn không được mà thầm r*n r* một một đoạn ngắn, " Ưm a...... Đừng...... ư......"

Thanh âm tuy nhỏ nhưng Chu Cẩn Ngôn vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn không khỏi hưng phấn lên, ấn vào địa phương mà Triệu Nhu vừa phát ra tiếng r*n r* yêu kiều khi hắn đ.â.m côn th*t vào, lại một lần nữa nhẹ nhàng đ.â.m l*n đ*nh, lặp lại đưa đẩy......

Tác giả: Hỏa táng tràng còn chưa bắt đầu đâu...... Có hạt nào không?

P/s: Truy thê hoả táng tràng
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 15: (H++) Bị rót đến cả người run rẩy



"Chu Cẩn Ngôn, chàng chậm lại một chút...... ưm...a... sâu quá rồi......"

Va chạm liên tiếp đánh vào điểm mẫn cảm làm cho Triệu Nhu bị đ.â.m đến nỗi đau nhức tê dại, nàng nhịn không được vươn bàn tay ngọc ra đẩy n.g.ự.c Chu Cẩn Ngôn.

Nhưng mà bàn tay vô lực dán ở trên người Chu Cẩn Ngôn cũng không có tác dụng quá lớn.

Chu Cẩn Ngôn vẫn như cái tôi (?) của ngày xưa. Hắn nặng nề thở gấp, đè nặng lên eo Triệu Nhu mà đong đưa qua lại, giọng khàn khàn nói: "Triệu Nhu...... Nàng thích như vậy sao? Hả?"

Giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai của Triệu Nhu khiến cho tâm nàng d.a.o động, hoảng loạn không thôi.

Không chịu nổi kh*** c*m sung sướng trướng lên trong bụng, Triệu Nhu quay đầu lại, cau mày, cắn môi mỏng, hạ mắt xuống nói: "Thích...... Ta thích như vậy...... Nhưng chàng dùng lực nhẹ chút...... dùng lực lớn quá ta sẽ đau."

Kỳ thật Triệu Nhu cũng không muốn cho Chu Cẩn Ngôn sắc mặt tốt, nhưng nàng lại không thể chống lại phản ứng của thân thể nên chỉ có thể tạm thời cúi đầu, thần phục trước kh*** c*m t.ì.n.h d.ụ.c vô hạn này.

Chu Cẩn Ngôn nghe Triệu Nhu nói như vậy thì trong lòng nở hoa không thôi.

Hắn như là một tiểu hài tử được khen thưởng, ánh mắt hưng phấn cuồng nhiệt, một bên vừa nhẹ nhàng vừa lắc lư đưa đẩy, một bên lại cúi đầu khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của Triệu Nhu, ôn nhu nói: "Được, ta đều nghe nàng, ta sẽ dùng lực nhỏ lại, sẽ không làm nàng đau, làm nàng có thể thoải mái hơn......"

Chu Cẩn Ngôn thành kính phủ lên người Triệu Nhu, một chút lại một chút đẩy Triệu Nhu lên xuống với động tác thật cẩn thận, ánh mắt chậm rãi nhu tình, như là đang nâng niu một món bảo vật.

Triệu Nhu bị hắn nhìn đến mức trái tim co quắp lại, ánh mắt vội vàng né tránh, không dám đối mặt với hắn, nàng rất sợ nếu như không cẩn thận thì nàng sẽ mềm lòng, sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn.

Vắng vẻ ta một tháng, hiện tại lại bò lên trên giường của ta nên ta phải tha thứ, nào có chuyện đơn giản như vậy.

Triệu Nhu thầm tính toán ở trong lòng, muốn nghĩ cách làm cho Chu Cẩn Ngôn cũng phải nếm một chút khổ sở.

Nhưng ngay khi trong đầu nàng vừa mới xuất hiện một vài ý nghĩ, còn chưa kịp hình thành thì đã lập tức bị Chu Cẩn Ngôn đ.â.m vào làm đánh bay tất cả, kh*** c*m tê dại giống như nguồn điện lưu lưu chuyển khắp tứ chi, ma sát làm cho Triệu Nhu mềm mại, nhịn không được không ngừng r*n r* đứt quãng, "A a...... sâu quá...... chàng nhẹ chút...... ta sắp hỏng rồi."

Suy nghĩ bị chặt đứt, Triệu Nhu không khắc chế được chính mình, hồ ngôn loạn ngữ nói.

Trong lúc đưa đẩy qua lại, h** h***t bị côn th*t cắm đến một mảnh hỗn độn, d*m thủy cũng không biết đã chảy ra bao nhiêu, nhung mao đen nhánh ướt nhẹp dính nhớp vào hai bên g* m* đầy đặn, hình ảnh kiều diễm d*m m*.

Chu Cẩn Ngôn cắm đến có chút hưng phấn mà kiềm chế không được, ánh mắt tối sầm lại, hắn nhìn đôi mắt hạnh cùng đôi má đào của nàng, hỏi Triệu Nhu kiều diễm đáng yêu: "Điện hạ, ta có thể nhanh hơn được không? Ta chịu không nổi nữa rồi."

côn th*t hắn bị cắm đến sưng tấy và to ra, khó chịu vô cùng. Thịt non trong h** h***t lại tinh xảo mềm mại làm cho hắn có chút không thể thỏa mãn với tình trạng hiện tại, hắn càng muốn đẩy vào sâu hơn, nhanh hơn.

Chỉ là lúc này, hắn trăm triệu lần không thể nào tùy tiện mà tiến lên.

Hắn đã đồng ý với nàng, không để nàng phải chịu khổ sở.

"Được, chàng nhanh lên chút...... Ha......" Hai mắt Triệu Nhu mê ly, bị đ.â.m đến nỗi đầu óc choáng váng, hai v.ú đập loạn. Nàng không nghĩ được nhiều liền ngây ngốc gật đầu.

"Ta cũng không chịu nổi...... Ưm...... ưm a...... A a a......"

Tiếng r*n r* nho nhỏ đột nhiên lớn hơn, Triệu Nhu vừa mới hồ đồ đồng ý thì đã bị Chu Cẩn Ngôn đùa nghịch cả người giống như một con ếch tuyết nhỏ bị ngao ngọc nâng lên, hai chân mở rộng ra, hắn đứng lên, từ trên cao đ.â.m xuống thật mạnh, thẳng đến hoa tâm.

"Ưm a...... Cắm sâu quá... sâu quá... to quá...... nóng quá a...... Ưm a......"

Triệu Nhu chưa bao giờ nếm qua tư vị bị thâm nhập sâu như vậy, nàng còn tưởng rằng độ sâu của tư thế ban đầu đã là cực hạn rồi, lại không nghĩ rằng côn th*t còn có thể đ.â.m vào sâu hơn nữa, nhiều lần còn cắm đến cửa t* c*ng làm cho nàng dục tiên dục tử, trán ngửa về sau.

Trên đầu gối không nhịn được run rẩy.

"Không được...... Không được......" Nàng bị đ.â.m đến mức hồn phi phách tán, hoa kính đẹp đẽ co rút chặt chẽ, nàng mê mang vươn tay ra, vừa khóc vừa cầu xin, "Ôm ta...... Chu Cẩn Ngôn...... Ôm ta......"

Chu Cẩn Ngôn ôm nàng theo lời nàng nói, lưu luyến h*n l*n th*n th* kiều nộn ướt át dán đầy mồ hôi của nàng, cùng nàng triền miên tương hôn.

Gắt gao siết chặt hai người họ giống như là một con dã thú đang truy tìm d*c v*ng, không còn lý trí. Họ dây dưa với nhau và ở bên nhau, họ chỉ quan tâm đến thiên hạ ở trên chiếc giường này, tùy ý làm bậy, tìm kiếm sung sướng, chồng chất những làn sóng kh*** c*m, thẳng đến giới hạn cuối cùng mới bùng nổ......

"Cẩn Ngôn...... Cẩn Ngôn...... A a......"

Triệu Nhu không chịu nổi cảm giác cao trào sắp đến này, nàng sợ hãi tới mức ôm lấy Chu Cẩn Ngôn và gọi tên của hắn.

Trong tiếng gọi, người nam nhân không thể nào chịu nổi sự quấn quít liều mạng dây dưa của hoa kính nên liền gầm nhẹ một tiếng, chống lại hoa tâm đ.â.m vào thật sâu mấy cái rồi cuối cùng mới b.ắ.n ra, rót đến cả người Triệu Nhu cũng run lên, không ngăn được mà thở hổn hển.

Cuối cùng, cả người nàng cũng kiệt sức mà thiếp đi.
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 16: Thành tâm thành ý



“ Nàng uống thuốc đi.”

Chu Cẩn Ngôn ngồi trên giường, bưng chén thuốc lên, nhìn Triệu Nhu cũng đang ngồi ở trên giường.

Triệu Nhu không cự tuyệt, nàng liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái liền ngoan ngoãn mở miệng, để Chu Cẩn Ngôn đút thuốc cho nàng.

Sau đêm điên cuồng hôm qua, vừa sáng ra Triệu Nhu đã tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong, bởi vì chưa bao giờ trải qua một cuộc tra tấn mệt mỏi như vậy nên nàng liền leo lên giường và ngủ bù lần nữa.

Chờ khi nàng ngủ đến gần sau giờ ngọ thì Chu Cẩn Ngôn mới đi tới, nhẹ giọng đánh thức và cho nàng dùng bữa.

Triệu Nhu vốn là rất xấu hổ, cứ hồ đồ như vậy mà thành việc, làm cho nàng không biết phải đối mặt với Chu Cẩn Ngôn như thế nào.

Rõ ràng là đêm qua chính nàng là người bị khi dễ, nhưng nàng lại không thể nhất thời tàn nhẫn không đứng dậy, nên cuối cùng chỉ có thể bày ra một bộ mặt tiểu xú để cho Chu Cẩn Ngôn biết là mình vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn.

Nhìn thấy Triệu Nhu như vậy, tự nhiên Chu Cẩn Ngôn cũng biết là mình đuối lý nên chỉ có thể sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười nhìn Triệu Nhu, ý đồ muốn lấy lòng nàng để cho nàng bớt giận.

Triệu Nhu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nhìn Chu Cẩn Ngôn cười cười với mình, nàng xoay người đặt cái bát xuống, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chàng muốn làm cái gì, vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Không phải chàng không thích ta hay sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý rồi?”

Ánh mắt của nàng tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy Chu Cẩn Ngôn thật là hay thay đổi, trước kia đối xử với nàng lãnh đạm mà bây giờ lại lấy lòng nàng như vậy, hành sự hoàn toàn theo ý của mình, hắn thật là quá ích kỷ.

Chu Cẩn Ngôn nghe Triệu Nhu hỏi như vậy, hắn rũ mắt xuống trầm mặc một hồi, một lát sau mới ngẩng đầu lên, gượng tươi cười nói: “Thực xin lỗi, vấn đề là do ta, ta biết ta nói như vậy quả thực rất ích kỷ, nhưng ở thời điểm nàng nháo ta, quấn lấy ta, trong lòng ta liền bất tri bất giác có hình bóng của nàng, chỉ là ta chậm chạp…… Suy xét quá nhiều thứ…… nên mới không nhận ra, thậm chí là không dám thừa nhận……”

Triệu Nhu trừng lớn hai mắt, không dám tin cười khẽ nói: “ Chàng bớt gạt ta đi, lúc trước chàng lãnh đạm với ta như vậy, làm sao trong lòng chàng chỉ có thể có ta, huống chi, tình cảm sao có thể đột ngột như vậy mà từ không thành có?”

Chu Cẩn Ngôn cười nhẹ nói: “Nếu nói đến việc từ không thành có? Không phải là lúc trước ở trên sân thi đấu mã cầu, nàng cũng là như vậy hay sao? Chuyện tình cảm chính là như vậy, vốn dĩ chính là không thể nói đạo lý.”

Triệu Nhu cứng lại, nghĩ tới chính mình mới giống như là cái người không thể nói đạo lý kia, nàng tức khắc liền á khẩu không trả lời được.

Tình yêu của nàng dành cho hắn giống như là một liều thuốc độc, không thể hiểu được mà nghiện và cũng không thể dễ dàng mà từ bỏ.

Nhưng sau khi suy nghĩ theo hướng này, Triệu Nhu lại không định sẽ tiếp thu cách nói của Chu Cẩn Ngôn dễ dàng như vậy.

Nàng ôm chân lên, liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái, quay đầu tránh đi ánh mắt của hắn, thanh âm vững vàng hỏi: “Vậy con đường làm quan của chàng phải làm sao bây giờ? Nếu như chàng lựa chọn làm phò mã của ta, vậy thì chàng sẽ không thể xuất sĩ làm quan, chàng muốn từ bỏ như vậy hay sao?”

Chu Cẩn Ngôn sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói, “Điện hạ, nếu ta nói ta từ bỏ thì nàng có tin hay không?”

Triệu Nhu trầm mặc, thầm nghĩ đương nhiên là nàng không tin, một cái mục tiêu mà mình chăm chỉ hơn mười mấy năm thì làm sao có thể nói buông là buông được?

“ Ta thấy là nàng cũng không tin, cho nên ta cũng không muốn vì thế mà lừa gạt nàng.” Chu Cẩn Ngôn nhìn ra suy nghĩ của Triệu Nhu, hắn nhoẻn miệng cười, “Ăn ngay nói thật, ta cũng không có ý định từ bỏ con đường làm quan của mình……”

“Vậy thì làm sao chàng có thể mang trên mình thân phận của phò mã, phò mã không thể làm quan.” Triệu Nhu quay đầu lại, cắt ngang lời của Chu Cẩn Ngôn, hỏi.

“Đương nhiên là ta biết điều này.” Chu Cẩn Ngôn bước tới, trộm nắm lấy tay của Triệu Nhu, thành tâm thành ý nói: “Nhưng nếu như thích một người thì nhất định phải thành thật nói cho người đó biết suy nghĩ của mình, ta biết điều này rất khó để thực hiện nhưng ta không muốn buông nàng ra, cũng không nghĩ sẽ từ bỏ con đường làm quan của mình, ta chính là tự tin như vậy, tự tin rằng ta có thể làm được cả hai cái.”

Triệu Nhu bị ánh mắt chân thành tha thiết của Chu Cẩn Ngôn làm cho tâm ý hoảng loạn, nàng rút tay ra, nghiêng đầu qua một bên, cả giận nói: “Tự đại, nào có người như chàng, thứ gì cũng muốn có, không có lấy hay bỏ.”

Ngữ khí như là không tin, nhưng thực ra Triệu Nhu đã nhìn ra được tấm chân tình của Chu Cẩn Ngôn rồi.

Hắn thực thành thật, nguyện ý nói cho nàng biết những ý tưởng chân chính ở trong lòng của hắn.

Nếu như hắn nói bởi vì thích nàng mà lựa chọn từ bỏ con đường làm quan đã tâm tâm niệm niệm lúc trước thì ngược lại là Triệu Nhu sẽ cảm thấy Chu Cẩn Ngôn căn bản không phải là thật sự chân thành với nàng mà là cố ý lừa gạt nàng.

“Được, cứ cho rằng những gì chàng nói đều là sự thật đi.” Trầm mặc trong chốc lát, Triệu Nhu mới quay lại nhìn Chu Cẩn Ngôn rồi quật cường nói: “Nhưng hiện tại bổn cung không có ý định tha thứ cho chàng đơn giản như vậy. Chàng cho rằng chàng nói dăm ba câu là có thể lừa gạt bổn cung, làm cho bổn cung lựa chọn hòa giải với chàng một cách tùy tiện như lúc ban đầu hay sao? Ta nói cho chàng biết, không có khả năng đâu! Hừ!”

Triệu Nhu khoác lên mình khí chất của công chúa, nàng nhớ tới sự lãnh đạm vô tình của Chu Cẩn Ngôn lúc trước thì liền tức giận đến căm giận bất bình.

Nhưng Chu Cẩn Ngôn không khó chịu chút nào khi đối mặt với một Triệu Nhu như thế.

Hắn nhấp miệng cười khẽ, ghé sát vào người của Triệu Nhu, cái mũi gần như chạm vào mũi Triệu Nhu, đôi mắt đen sâu như biển nhìn thẳng vào mắt Triệu Nhu, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên là ta biết điều này, về sau ta sẽ nỗ lực để nàng tha thứ cho ta, vô luận nàng nói cái gì thì ta đều sẽ nghe theo nàng, như vậy có được không?”

Chu Cẩn Ngôn nói xong, nhướng mày cười, bộ dáng tự tin phối hợp với dung mạo tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng làm loá mắt vô cùng, khiến cho Triệu Nhu xem đến tự cúi đầu khịt mũi một cái, tự trách chính mình lại là một cái nhan khống, “Đáng giận, tại sao bề ngoài của hắn lại sinh tốt đến như vậy, làm nàng nhìn thấy thì sẽ rất khó mà tức giận……”

Nàng âm thầm cúi đầu che lấp khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, Triệu Nhu chờ sau khi tâm tình bình phục lại một ít thì mới lấy hết can đảm, khoác lên mình tư thế của công chúa, kiên cường nói: “ Được, nếu phò mã đã nói như vậy thì hãy cho bổn cung nhìn thấy thành ý của phò mã đi.”

Nàng đã quyết định, nàng muốn Chu Cẩn Ngôn cũng phải nếm thử cảm giác thích một người nhưng lại bị người đó lạnh nhạt rốt cuộc là như thế nào, để xem về sau hắn còn dám lạnh nhạt như vậy với nàng nữa hay không……
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 17: Kiềm chế dục vọng



Bệnh tình của Triệu Nhu đã dần dần được chuyển biến tốt đẹp dưới sự chăm sóc và chiếu cố của Chu Cẩn Ngôn trong vài ngày.

Bệnh này của nàng chiếm đa số vốn dĩ chính là tâm bệnh, tất cả đều là do tình cảm không cam lòng và tâm tình phiền muộn mà sinh ra, nhưng hiện giờ Chu Cẩn Ngôn đã bộc lộ tâm ý đối với nàng, lại ngày đêm làm bạn chiếu cố ở bên người của nàng, nên bệnh tình tự nhiên cũng bắt đầu được chuyển biến tốt đẹp.

Hôm nay, vào một buổi chiều mát mẻ sau giờ ngọ, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn cùng đi vào đình hóng gió nghỉ ngơi dưới bóng râm, ngắm cảnh sắc trong sân viện để giải sầu.

Triệu Nhu ngồi thoải mái trên chiếc đệm mềm mà tỳ nữ đã đặt sẵn ở trên ghế, sau khi một tỳ nữ khác mang trái cây và thức ăn lên, bố trí tốt mọi thứ xung quanh rồi lui ra ngoài thì nàng mới đá văng đôi giày ra, lộ ra đôi bàn chân trắng nhỏ sạch sẽ, nàng nằm xuống, bĩu môi ra lệnh cho Chu Cẩn Ngôn: “ Chàng lại đây đút trái cây cho ta.”

Nàng muốn Chu Cẩn Ngôn phải tùy hầu ở bên cạnh nàng mấy ngày này, muốn hắn hầu hạ nàng.

Dù sao thì nàng nói cái gì hắn cũng nghe nên đương nhiên là nàng phải nắm bắt lấy cơ hội hiếm có này.

Chu Cẩn Ngôn nghe xong liền nghiêng người lại gần, ngồi bên cạnh Triệu Nhu, tiện tay cầm lấy một quả quýt, tách vỏ ra, bẻ ra một múi nhỏ rồi đưa tới bên miệng nàng.

Vẻ mặt của hắn bất đắc dĩ, ánh mắt lại che giấu sự sủng nịch, “ Nàng tới ăn quýt đi.”

Triệu Nhu há miệng ăn xong một miếng quýt, chờ sau khi nuốt xuống, nàng lại lập tức nói với Chu Cẩn Ngôn là muốn ăn thêm một miếng nữa.

“Ta còn muốn.”

“ Được.”

Hai người ở đình hóng gió, một bên ăn một bên cho ăn, tình cảm nhìn thập phần hòa hợp, bọn tỳ nữ ở nơi xa nhìn lại đều che miệng cười khẽ.

Công chúa và phò mã có tình cảm tốt nên tự nhiên là bọn họ đều vui mừng khi nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là có một số người đã hầu hạ Triệu Nhu từ trong cung ra ngoài, có quan hệ chủ tớ tình thâm với Triệu Nhu nên đương nhiên là bọn họ càng muốn nhìn thấy cảnh này hơn.

Một quả quýt cứ như vậy mà dần dần bị ăn hết, Triệu Nhu nhìn Chu Cẩn Ngôn không oán không hận, bộ dáng toàn tâm toàn ý hầu hạ nàng, nhưng kỳ thật trong lòng nàng lại có chút buồn tẻ nhạt nhẽo.

Thật ra là nàng muốn trêu đùa hắn, muốn nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của hắn như thế nào khi là một quân tử cổ hủ hầu hạ nàng.

Nhưng thần sắc của Chu Cẩn Ngôn vẫn bình thường như thế, không những không lộ ra một chút rối rắm nào mà ngược lại lại rất tự nhiên mà nghe theo các loại mệnh lệnh điêu ngoa của nàng.

Triệu Nhu cảm thấy như vậy căn bản vẫn chưa làm cho Chu Cẩn Ngôn nếm được mùi vị đau khổ, nàng vốn định muốn lạnh nhạt hắn, làm cho hắn nếm thử tư vị mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh sẽ chua xót như thế nào, nhưng đáng tiếc chính là nàng vẫn luôn không tìm thấy cơ hội hay cớ gì để thực hiện điều đó.

Rốt cuộc, chỉ cần nàng thuần túy không để ý tới hắn thì hắn cũng sẽ luôn đứng tại chỗ giống như một khúc gỗ, vô cùng có kiên nhẫn, không có một chút hoảng hốt nào, sau một lúc lâu, ngược lại là Triệu Nhu lại bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, một chút thú vị cũng không có.

Ai, chẳng lẽ không có bất cứ điều gì có thể khiến cho người nam nhân này hoảng loạn hay sao?

Triệu Nhu chống cằm, lặng lẽ nhìn về phía người không có chuyện gì liền hồi phục lại thần sắc lãnh đạm, đang ngồi nghiêm chỉnh lấy sách ra đọc kia ra Chu Cẩn Ngôn, nàng thở dài trong lòng, trộm hoài nghi hỏi, “Hắn thật sự để ý đến nàng sao? Tại sao có đôi khi thoạt nhìn lại không giống như vậy?”

Trong lòng Triệu Nhu hoài nghi Chu Cẩn Ngôn, nhưng nàng lại không biết được rằng, bộ dáng đứng đắn vào giờ phút này của hắn tất cả đều là đang giả bộ.

Chu Cẩn Ngôn cũng không phải thực sự muốn đọc sách mà là để phân tán lực chú ý và gắt gao kìm nén d*c v*ng sắp bùng nổ của mình, hắn ngồi nghiêm chỉnh cũng là vì muốn che dấu tiểu huynh đệ đã có chút ngo ngoe rục rịch kia của hắn, là vì hắn sợ sẽ bị Triệu Nhu phát hiện ra mà thôi.

Chu Cẩn Ngôn cũng không biết mình bị làm sao nữa, từ sau lần khai trai trước, sau khi hắn nếm được tư vị hoan hảo của nam nữ thì hắn càng thêm không thể khắc chế được d*c v*ng thường xuyên nổi lên của chính mình.

Chỉ cần mỗi lần dựa vào gần Triệu Nhu một chút, trông thấy khuôn mặt thiên kiều bá mị kia, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên thân thể của nàng, nếu như không chút cẩn thận thì hắn sẽ bị nghĩ sai, tất cả hình ảnh hiện lên trong đầu đều là những hình ảnh xấu xa.

Hắn muốn hôn lên môi Triệu Nhu, muốn nếm thử tư vị ngọt lành của nàng, đồng thời hắn còn muốn mạnh mẽ nhét côn th*t vào trong hoa kính ẩm ướt của nàng và hưởng thụ cảm giác mất hồn đến muốn mạng kia.

Từ từ, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì vậy?

Nghĩ đến thiếu chút nữa đã hoảng thần thất thố, cuối cùng Chu Cẩn Ngôn cũng khẩn cấp hồi phục lại tinh thần ở một khắc cuối cùng.

Hắn trộm nhìn thoáng qua Triệu Nhu, phát hiện nàng không nhận ra bất cứ điều gì bất thường từ hắn thì hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, Triệu Nhu còn chưa tha thứ cho hắn thì làm sao trong đầu hắn có thể chứa đầy những suy nghĩ như thế này được? Tính cách nhẫn nại mà hắn lấy làm tự hào đã biến đi đâu mất rồi?

Chu Cẩn Ngôn lắc đầu trong lòng, bắt đầu lên án những suy nghĩ hoang dâm của mình, cố gắng hết sức để thoát khỏi sự khống chế của d*c v*ng.

Cứ như vậy, hai người đều có những suy nghĩ riêng ở trong lòng, một người thì muốn thử lòng thành của Chu Cẩn Ngôn, còn một người thì muốn thoát khỏi ý nghĩ xấu xa của chính mình, hai người nghĩ một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.

Mãi cho đến khi có một tỳ nữ từ trước sân viện bước vào thì mới đánh vỡ sự bình yên này……
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 18: Phò mã đố kỵ



Tỳ nữ dọc theo con đường nhỏ đi tới sân viện, sau khi đến nơi, nàng liền cúi đầu nói: “Điện hạ, phò mã, Tuệ Đức hòa thượng tới chơi, nói là muốn tới chẩn bệnh cho điện hạ, xem bệnh tình của điện hạ có chuyển biến tốt hay không để kê một đơn thuốc mới cho điện hạ.”

“Ồ.” Triệu Nhu đứng lên, gật đầu nói với tỳ nữ ở dưới đình hóng gió: “Là Tuệ Đức tới a, vậy để cho hắn vào đi.”

Tỳ nữ gật đầu, nói vâng rồi mới lui xuống.

“Chờ một chút.” Bỗng nhiên, Chu Cẩn Ngôn đứng lên, “Điện hạ muốn gặp khách lạ nhưng bộ dáng hiện tại lại không ổn, ngươi cho người đi lấy áo khoác ngoài lại đây cho nàng.”

Mấy ngày qua hắn đã biết Tuệ Đức là ai, sau khi biết hắn ta là đại phu trị liệu cho Triệu Nhu, cũng biết chính là tên hòa thượng ngày đó hắn nhìn thấy thì hắn liền sinh ra địch ý đối với hắn, khắp nơi đề phòng hắn và Triệu Nhu có cơ hội ở cùng nhau.

Rốt cuộc, ngoại trừ ngày ấy nhìn thấy Tuệ Đức ra thì mấy ngày nay Tuệ Đức cũng đã có tới đây vài lần trong những ngày xen kẽ, mỗi lần hắn ta tới thì Triệu Nhu đều cười nói với hắn ta, thái độ vô cùng tốt, Chu Cẩn Ngôn xem đến vô vị nhưng lại không có biện pháp nào.

Triệu Nhu không ngờ Chu Cẩn Ngôn sẽ có phản ứng lớn như vậy, nàng sửng sốt một chút, nhớ lại mấy ngày nay khi Tuệ Đức tới chơi thì Chu Cẩn Ngôn đều có biểu tình rất kỳ quái khiến cho nàng tức khắc nghĩ đến một khả năng nào đó.

Chẳng lẽ là hắn ghen?

Triệu Nhu lén nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Ngôn thì phát hiện sắc mặt của hắn đã thay đổi rất xấu, tâm tư vừa chuyển, nàng liền có một số ý tưởng……

Trên đường đi đến đình hóng gió, Tuệ Đức bị tỳ nữ dẫn tới đây, vừa nhìn thấy Triệu Nhu, hắn liền lập tức hành lễ, “Điện hạ.”

Hắn mặc một thân áo choàng màu xanh lá, dáng người thon dài, làn da lại trắng nõn, bộ dáng tuấn mỹ, diện mạo tuấn tú đến mức khiến cho Chu Cẩn Ngôn cũng có chút đố kỵ.

Yêu tăng, hòa thượng người ta nên tuân thủ luật giới, ăn chay niệm phật, không gần nữ sắc, còn hắn ta thì mỗi ngày đều chạy đến trong phủ nhà người ta, cách vài bữa lại chạy đến nhìn nữ quyến nhà người ta.

Một khi một người trở nên ghen tuông thì suy nghĩ của hắn sẽ trở nên sai lệch. Chu Cẩn Ngôn biết vị Tuệ Đức này là một đại tăng nổi danh trong kinh thành, vừa tinh thông Phật pháp đồng thời lại còn giỏi y thuật nên danh vọng trong kinh thành rất cao, ngay cả bệnh tình của Triệu Nhu được bình phục nhanh như vậy thì nhất định cũng phải cảm tạ hắn. Nhưng từ đáy lòng hắn chính là không thích sự xuất hiện của hắn ta, bởi vì nhận thức của hắn nói cho hắn biết rằng ánh mắt của Tuệ Đức dành cho Triệu Nhu không giống như đối với những người khác.

Hừ! Đã là hòa thượng mà còn si tâm vọng tưởng.

Chu Cẩn Ngôn sinh ra địch ý nồng đậm đối với Tuệ Đức. Chờ khi hắn nhìn thấy Triệu Nhu mắt cười tiến lên đón hắn ta thì lửa giận trong ánh mắt lại càng mạnh mẽ hơn.

“Tuệ Đức pháp sư tới a, ngươi mau lên đây ngồi đi, đừng đứng ở đó nữa.”

Triệu Nhu đã mặc áo khoác vào và đi xuống đình hóng gió để đón Tuệ Đức lên, nàng biểu hiện thân thiết dựa rất gần Tuệ Đức, hồn nhiên không kiêng kỵ với sự hiện diện của Chu Cẩn Ngôn ở một bên.

Tuệ Đức hơi tránh né sự thân mật của Triệu Nhu, hắn có chút kinh ngạc trước sự gần gũi của Triệu Nhu, nhưng hắn cũng không tỏ ra bộ dáng quá chán ghét mà ngược lại lại có chút thụ sủng nhược kinh, “Điện hạ không cần trực tiếp nghênh đón, bần tăng có thể tự mình đi lên.”

Hắn đi tới, nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn thì liền đan hai lòng bàn tay vào nhau và nói: “Phò mã.”

Chu Cẩn Ngôn có địch ý đối với Tuệ Đức nên chỉ ừ một tiếng, làm quyền đáp lại xong liền giả vờ uống trà, không thèm để ý đến một lời của Tuệ Đức.

Lại không ngờ đột nhiên Triệu Nhu bước tới, nói với hắn: “Phò mã, thỉnh chàng đứng dậy nhường chỗ cho Tuệ Đức pháp sư ngồi, bổn cung còn phải để Tuệ Đức pháp sư chẩn bệnh, vị trí này thuận tiện hơn, tương đối gần ta hơn.”

“Cái gì?” Chu Cẩn Ngôn vừa nghe Triệu Nhu nói thì hoàn toàn không tin vào những gì mình nghe được, rõ ràng bên cạnh nàng còn chỗ thì tại sao lại yêu cầu hắn nhường chỗ?

Chu Cẩn Ngôn đặt tách trà xuống, trong lòng tức giận, lồng n.g.ự.c có chút phập phồng, khó hiểu nói: “Không phải bên cạnh nàng còn chỗ hay sao? Để Tuệ Đức pháp sư ngồi ở đó đi.”

Tuệ Đức nhìn thấy sắc mặt Chu Cẩn Ngôn không tốt, cũng không biết vì sao Triệu Nhu lại phải làm như vậy nên hắn liền vội vàng hoà giải nói: “Điện hạ! Không cần làm phiền phò mã nhường chỗ, bần tăng chỉ là tới chẩn bệnh cho công chúa điện hạ, cách cái bàn này cũng có thể khám, nghe, hỏi, và thực hiện bốn xét nghiệm chẩn đoán được, nên sự thuận tiện của khoảng cách này là không cần thiết.”

Triệu Nhu nghe vậy thì gật đầu cười nói: “Tuệ Đức pháp sư cũng nói như vậy, vậy thì là do ta hồ đồ rồi. Bất quá vì phương tiện thì ta nên ngồi gần ngươi hơn, đi, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”

Ngón tay nàng chỉ vào vị trí đối diện Chu Cẩn Ngôn, sau khi nói xong, Triệu Nhu còn trộm xem sắc mặt của Chu Cẩn Ngôn.

Thoạt nhìn thì có vẻ không vui……
 
Tiểu Công Chúa Triệu Nhu - Hoa Hải Đường
Chương 19: Phò mã tức giận



Chu Cẩn Ngôn nhìn thấy biểu tình của Triệu Nhu thì liền tức giận. Hắn cảm thấy Triệu Nhu đã đi quá xa rồi, rõ ràng là do nàng vô cớ gây sự trước, chẳng lẽ hắn không chịu nhường chỗ là lỗi của hắn hay sao?

Nhìn thấy thái độ của Triệu Nhu khi đối với Tuệ Đức và bản thân, Chu Cẩn Ngôn cảm thấy cực kỳ ủy khuất, rõ ràng hắn mới là phò mã của nàng, vậy mà tại sao Triệu Nhu lại gần gũi với một người ngoài như thế, thân mật với một hòa thượng, làm hắn dường như trở thành một kẻ thứ ba dư thừa.

Này rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Chu Cẩn Ngôn căm giận bất bình đến nỗi sắc mặt cũng đen lại, hắn liếc mắt nhìn chỗ mà Triệu Nhu và Tuệ Đức muốn ngồi xuống, phát hiện nơi đó không có đệm mềm, hắn liền hừ một tiếng rồi đứng lên, “Từ từ, hai người qua bên này ngồi đi, vị trí ở chỗ kia không tốt, ta vừa mới nhớ ra là ta còn có việc nên ta phải đi trước. Tuệ Đức pháp sư, bệnh của điện hạ phải làm phiền ngài rồi, chờ sau khi xong khám ta sẽ cho người dùng xe ngựa đưa ngài trở về.”

Chu Cẩn Ngôn tức giận, hắn cảm thấy rằng nếu như hắn còn tiếp tục ở lại đây thì mình sẽ bị làm cho tức đến mức thất thố, vì vậy hắn cần phải tìm một lý do để rời đi và bình tĩnh lại một chút.

Trước khi đi, hắn còn không quên niệm một câu cuối cùng với Tuệ Đức, hắn muốn hắn ta phải nhớ kỹ thân phận và mục đích của hắn ta khi đến nơi này, không cần làm những việc dư thừa khác, xem bệnh xong thì hãy mau cút đi.

“Đa tạ phò mã, bần tăng có thể tự đi về và không cần dùng đến xe ngựa.” Tuệ Đức chắp tay trước ngực, biểu đạt lòng biết ơn.

Sắc mặt Chu Cẩn Ngôn tối sầm lại, miễn cưỡng cười khẽ nói: “Như vậy làm sao được, làm sao có thể để pháp sư đi bộ trở về được, lễ tiết nên có thì vẫn phải có, nàng nói đúng không, nương tử.”

Chu Cẩn Ngôn nhìn về phía Triệu Nhu, hắn không gọi nàng là điện hạ mà gọi nàng là nương tử theo xưng hô của một cặp phu thê dân gian.

Triệu Nhu thấy Chu Cẩn Ngôn tràn đầy ghen tuông thì trong lòng nở hoa, nàng thầm nói, “Hừ, không ngờ chàng lại là một cái thùng giấm lớn, bây giờ chàng đã biết cảm giác bị lạnh nhạt không dễ chịu chút nào rồi chứ, chàng xứng đáng lắm.”

Đại thù đã được báo, Triệu Nhu trêu cợt thành công thở ra một hơi, bình tĩnh lại sắc mặt thiếu chút nữa đã lộ ra của mình, nàng bắt đầu làm bộ làm tịch nói: “Phò mã nói đúng, Tuệ Đức pháp sư cứ chờ đã, để ta phái người đưa ngài trở về.”

Nói xong, cũng không đợi Tuệ Đức cự tuyệt, Triệu Nhu liền kéo hắn đến chỗ mà Chu Cẩn Ngôn đã nhường ra.

Nàng…… thật sự dắt tay tên hòa thượng kia?

Chu Cẩn Ngôn thấy Triệu Nhu thật sự tiến đến dắt tay Tuệ Đức thì không thể tin được, sắc mặt tức khắc trở nên đen như đáy nồi, trên nắm tay nổi lên gân xanh, nắm chặt lại.

Đương nhiên là Triệu Nhu cố ý làm cho hắn xem, nàng vừa ngồi xuống thì liền phát hiện sắc mặt của Chu Cẩn Ngôn có chút không đúng, khóe miệng nàng giật giật, biết mình đã thành công sau khi thêm mắm thêm muối, nàng cười nói: “Ân, không phải phò mã còn có việc bận sao? Sao chàng còn đứng ở chỗ này?”

Ngữ khí nghe như là vô tình, nhưng càng vô tình thì Chu Cẩn Ngôn sẽ càng có thành kiến..

Đây là nàng đang đuổi hắn sao?

Chu Cẩn Ngôn không ngờ Triệu Nhu lại có thể nói như vậy. Chẳng lẽ trọng lượng của hắn ở trong lòng nàng cũng không hơn được một tên hòa thượng hay sao?

Tại sao khi nàng vừa nhìn thấy Tuệ Đức đến thì liền trở nên cao hứng?

Chu Cẩn Ngôn bị cơn ghen lấn át, khi một người bị bực bội thì họ sẽ phóng đại sự đau khổ của mình lên và đặt vị trí của mình vào người đau khổ nhất, cho rằng những suy đoán của mình đều là đúng, tâm tình sẽ càng trở nên táo bạo và không thể bình tĩnh để giải quyết những việc mà mình đang gặp phải.

“Được, ta đi liền đây.”

Chu Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn thoáng qua Triệu Nhu, phất ống tay áo, nhấc chân rời đi.

Tuệ Đức nhìn theo Chu Cẩn Ngôn rời đi, trong lòng lo lắng nói với Triệu Nhu: “Điện hạ, tuy rằng bần tăng không nên quản cái này, nhưng giữa điện hạ và phò mã có vấn đề, hẳn là hai người nên giao tiếp nhiều hơn, cãi nhau cũng không có chỗ tốt.”

Triệu Nhu nhìn bóng dáng đã biến mất của Chu Cẩn Ngôn, nghe thấy lời khuyên của Tuệ Đức thì cũng không để ý, quay đầu lại mỉm cười nói: “Không có việc gì, pháp sư lo lắng nhiều rồi, sự việc không phải như ngài nghĩ đâu, đa tạ pháp sư đã quan tâm.”

Nàng bất quá chỉ là mượn cơ hội để vắng vẻ Chu Cẩn Ngôn một chút mà thôi, để hắn nếm thử cảm giác đau khổ, xong việc thì nàng sẽ đi giải thích với hắn.

Đây chỉ là nàng cố ý gây sự với hắn thôi, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu……
 
Back
Top Bottom