Đam Mỹ Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra

Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 20: Quay về rừng (HOÀN CHÍNH VĂN)


Đàm Phong từng bị Tiết Ngân Phù lừa đến giam lỏng tại Lục Nhâm Linh cung, hắn thông qua vài lời nghe lén của thuộc hạ nơi đó mà biết được không ít bí mật của Ma giáo, trong đó cũng bao gồm cả cách sử dụng độc dược thật sự và phương pháp giải độc của hoa sen vô tướng.

Nhưng hắn vô cùng có ác cảm với Tiết Lan Hạc, vốn dĩ là nghĩ kệ xác tên đó tự sinh tự diệt rồi lại mang Đàm Liễu đi là xong.

Chỉ là khi nghe được Tiểu Liễu nói "Em hối hận" với Tiết Lan Hạc, khi Lê Triều hỏi hắn có từng hối hận với mọi quyết định của mình hay không, bỗng hắn dao động.

Hôm ấy Đàm Phong đứng trước giường của Tiểu Liễu thật lâu, mãi cho đến khi đối phương chìm vào giấc ngủ mới thôi. Hắn nhìn Tiểu Liễu, rồi lại dần hiểu được bản thân hắn đã chẳng còn tư cách để thay cậu ra quyết định.

...

Tiết Lan Hạc cảm thấy mình ngủ lâu thật lâu.

Hắn bị hôn đến tỉnh, hơi thở trên cơ thể người nọ quen thuộc như vậy, thế nên hắn ôm lấy người ta.

"Tiểu Đàn." Hắn khẽ vuốt lọn tóc mai bên tai của người nọ, nhìn sắc mặt người trong lòng từ bất ngờ vì vui sướng rồi sau đó lại đẫm nước mắt, giọt nước rớt xuống hõm vai hắn.

"Lan Hạc... Lan Hạc..."

"Tiểu Đàn, Chiên Nhi đâu rồi?"

"Chàng đừng lo, nó khỏe lắm, để em ôm nó đến cho chàng nhìn –"

Tiểu Đàn vừa muốn rời đi thì lại bị người kia kéo trở lại vào lòng ngực.

"Đừng làm con thức giấc... Em gọi ta là Lan Hạc, ta biết đây là mộng, ta chỉ muốn ôm em một cái thôi."

Tiết Lan Hạc khẽ khàng v**t v* mái tóc của Tiểu Đàn, người trong lòng hắn lại nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của hắn mà rơi lệ.

Tiểu Đàn cẩn thận cuộn ống tay áo của hắn lên một chút, kiểm tra vết thương kia.

"... Lúc tiếp được Chiên Chiên chàng có đau không?"

"Sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này."

Tiết Lan Hạc bật cười, rồi kế đến lại đột nhiên thoáng im lặng.

"Đau chứ, khi ấy vết thương kiếm của ta còn chưa lành, lại sợ Chiên Nhi bị rơi xuống nên nhất thời không bảo hộ thương. Mà lòng ta cũng thương tiếc con chúng ta vừa sinh ra đã không được em yêu thương ôm ấp cái nào, hay dù chỉ là một cái hôn cũng không."

"Cho nên sau này ta luôn nghĩ, ta muốn thương nó, bảo vệ nó, trước khi em nhận nó ta sẽ gộp luôn phần em mà yêu nó."

"Tiểu Đàn, đó giờ ta chưa từng làm phụ thân, nhưng ta thật sự đã cố hết sức..."

"Vậy nên đây là mơ cũng được, em có thể, thu lại câu nói kia được không?"

"Được, được..." Tiểu Đàn cười đến chua xót.

"Tiết Lan Hạc, chàng nghe cho kỹ đây: Em lừa chàng đấy, lúc đó là em cố ý chọc giận chàng thôi... Chàng đã làm rất tốt rồi, sau này chàng cũng phải dạy em làm giỏi như vậy có được không?"

Tiết Lan Hạc nghe vậy thì bật cười.

"Tiểu Đàn, đây là lần đầu tiên em chịu nói nhiều như vậy trong mộng của ta đó."

"Ta mơ thấy em rất nhiều lần, mà lần nào em cũng chỉ nhìn ta cười thôi. Nhưng mỗi lần ta hỏi em có thể tha thứ cho ta không thì em sẽ lập tức biến thành một con chim bay ra khỏi vòng tay ta."

"Năm đó em nhảy từ trên lầu Phi Vũ xuống, ta rất sợ... Từ đó ta đã mơ thấy vô số lần rằng ta không tiếp được em, sau khi bừng tỉnh ta cũng chẳng biết đâu mới là thật nữa."

"Nhưng bây giờ em cũng có thể "bay" rồi, chàng không phải sợ nữa đâu."

"Đúng vậy, nhưng ta lại bắt đầu sợ cuối cùng vẫn chẳng đuổi kịp em, ta sợ ta mãi mãi chỉ có thể gặp được em như thế này mà thôi."

Tiểu Đàn bỗng chốc nín khóc, sau đó mỉm cười.

"Lan Hạc, đây không phải là mơ."

"Sao chàng không hỏi em xem, rằng hiện giờ em có sẵn lòng tha thứ cho chàng không?"

"Tiểu Đàn... Ta..."

"Em không còn trách chàng nữa, ba năm trước em tặng cho chàng con chim bằng cỏ kia đã là tha lỗi cho chàng rồi, chàng có biết không?"

Tiểu Đàn nhắm mắt lại, thả xuống một nụ hôn...

...

Chớp mắt đã qua nửa tháng.

Độc tính trên người Tiết Lan Hạc đã được giải, vết thương trên cơ thể suốt bao năm qua cũng bắt đầu từ từ khép lại. Chỉ có điều sức khỏe vẫn còn yếu ớt do thiếu máu.

"Cha ơi ~ Con có thể húp một muỗng không?" Chiên Nhi cố gắng đu lên mép giường của phụ thân nhìn chén cháo trong tay Tiểu Đàn.

"Không được, trong này có bỏ đường đỏ táo đỏ, là cho phụ thân bồi bổ cơ thể. Chờ tí nữa cha dẫn con đi ăn cháo bí đỏ."

"Vâng ạ ~ ~ ~ Phụ thân mau ăn lẹ lẹ lên, Chiên Chiên đói bụng lắm rồi, người ăn xong rồi cha còn phải đút cho Chiên Chiên nữa."

Tiết Lan Hạc ngồi trên giường đỡ trán bật cười, tóm lại là bây giờ mỗi ngày hắn không cần phải đuổi theo đút cơm cho con trai ăn nữa, cũng không cần phải dặn dò nó kiêng ăn thứ này thứ kia.

Hắn cầm chén cháo kia, dưới ánh nhìn chăm chú của con trai và người thương mà nghiêm túc ăn sạch sẽ.

Hai vị đại phu Bạch Túc và Quái Y mặc dù tuổi tác và tính cách khác nhau một trời một vực nhưng ở phương diện y thuật thì lại hòa hợp đến không ngờ, vì thế bây giờ toàn là hai người cùng xem bệnh cho Tiết Lan Hạc, cũng cùng nhau trao đổi với Tiểu Đàn.

"Đàm công tử..." Hôm nay Bạch Túc trông có vẻ ấp úng cứ muốn nói lại thôi.

"Sức khỏe của Tiết Các chủ đã dần tốt lên, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn. Không biết khụ, các người có muốn tính đến chuyện có con tiếp không?"

"Ơ...?"

"Về phương diện này thì... Cơ thể của hắn có..."

"Ngươi nói Lan Hạc không được sao?" Sắc mặt Tiểu Đàn nghiêm trọng.

"Không có phải!" Quái Y không nhịn được mà thốt lên.

"Tiểu Liễu Nhi đừng có lo, hắn không có bị gì đâu, chỉ là do chịu ảnh hưởng của độc tính nên sau này không thể sinh mà thôi."

Tiểu Đàn thở phào nhẹ nhõm, lúc này Chiên Chiên trong lòng cậu lại rưng rưng nước mắt.

"Vậy là không có em gái sao ạ? Hức... Chiên Chiên đợi nhiều năm lắm rồi đó..."

Bé con đột nhiên gào khóc nhào vào lòng Tiểu Đàn:

"Cha ơi –! Chúng ta nuôi dê con được không ạ hức hức! Phụ thân không cho con nuôi nhưng dê con thật sự dễ thương lắm ý!"

Lê Triều đi ngang qua gian ngoài nghe xong lẳng lặng thở dài.

Thầm nghĩ sao năm đó Tiết Ngân Phù không kiên quyết đút hoa sen vô tướng cho Đàm Phong luôn đi...

"Vậy vì sao người không cho tiểu các chủ nuôi dê vậy ạ?" Lê Triều khó hiểu.

Tiết Lan Hạc cười khổ.

Mấy thứ chuyện như xưa kia có một thằng nhóc ăn mày vì lén uống một hớp sữa dê mà bị con dê này đá một cú xuống mương suýt nữa đã chết đuối này thôi thì đừng kể cho đệ tử nghe thì hơn.

Hắn ho nhẹ một tiếng:

"Đàm Phòng về Vị Nhạc một mình sao?"

"Vâng. Các chủ đừng lo, chỉ cần đệ tử còn ở đây thì... Hắn chắc sẽ không đến nữa đâu."

"Đem đứa bé kia đến Thiên Cơ các đi, ngươi có trách nhiệm chăm sóc cho nó."

"Sư phụ...?"

"Lê Triều, ngươi chính là đệ tử Thiên Cơ, ngươi cảm thấy những chuyện như thế này có thể giấu cả đời ư?"

Lê Triều mím môi, cúi đầu.

Ngày kế tiếp sau khi Đàm Phong rời đi, y xuống núi tìm đến một người.

Từ đó đến này Bạch Túc và Quái Y đã trở thành anh em kết nghĩa, mới hôm trước thấy bệnh tình của Tiết Lan Hạc về cơ bản đã ổn rồi nên bèn hẹn nhau đến núi xa để hái thuốc.

Chẳng mấy chốc trong viện của Tiết Lan Hạc chỉ còn ba người một nhà hắn.

Ban đêm, trong cái mát mẻ hiếm có của đêm tháng tám, vành mây dát bạc, ánh đèn đom đóm ngoài sân chớp tắt lấp lánh.

Chiên Nhi đạt được ý nguyện, vui vẻ dắt theo dê con nhỏ của mình chạy vòng quanh sân, Tiểu Đàn cùng uống rượu hóng gió với Tiết Lan Hạc trong mái đình, trước mặt bày một bàn bánh ngọt tinh tế, vì nghĩ đến bé con nên ngoại trừ một đĩa bí đao ngào đường trước chỗ Tiểu Đàn thì những món còn lại đều là mặn.

"Đã lâu rồi ta chưa được uống rượu sảng khoái như vậy." Tiết Lan Hạc cười nói.

"Cơm rượu mà cũng tính ư?"

Tiểu Đàn cũng cười, ánh mắt lướt qua người Chiên Nhi rồi lại đảo sang Tiết Lan Hạc, ấy thế nhưng nhận ra người nọ ngồi xích lại gần mình hơn một bước.

Tối nay Các chủ khoác một tấm áo ngoài trắng như màu trăng, nom vừa chói lọi vừa nhu hòa trong màn đêm. Hắn không búi tóc lên, làn tóc đen xõa tung trước ngực và cả bả vai.

Tiểu Đàn nhìn vào đôi mắt đong đầy ý cười cứ nhìn mình chằm chằm của hắn, trông hắn vừa dịu dàng lại vừa thâm tình... Khiến cậu có hơi say.

Tiết Lan Hạc ôm lấy vai cậu, để cậu dựa vào lòng mình, hai người cùng nhau tựa vào nhau nhìn Chiên Nhi đang chơi đùa trong sân.

"Tiểu Đàn, em thích gỗ sưa sao?"

"Lúc ta bị thương nặng hôn mê ấy, ta mơ thấy em nói với ta rằng em thích gỗ sưa. Em cảm thấy... Ta đổi một cái giường bằng gỗ sưa trong phòng có được không?"

"Được, em thích." Tiết Lan Hạc nghe thấy Tiểu Đàn nói.

"Chăn cũng đổi luôn đi, đổi thành màu đỏ tươi, rồi lại thêu hình hạc sặc sỡ màu mè nữa, vậy được không?"

Tiết Lan Hạc mỉm cười, biết đó không phải là mơ, và giờ phút này cuối cùng không còn là giấc mơ xa vời không với tới nữa.

"Cha ơi! Cha! Trăng ra rồi kìa! Tròn vo luôn ~" Chiên Nhiên vẫy vẫy đôi tay nhỏ, ra hiệu hai người nhìn lên trời.

Ánh trăng sáng tròn vành vạnh vừa hiện ra khỏi mây mù, mềm mại tỏa sáng ngàn dặm.

"Bởi vì là Trung Thu đấy."

- HOÀN CHÍNH VĂN -
 
Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 21: Phiên ngoại một - Phù Du


Lúc mà A Phúc được sư phụ đón về, hắn đã đánh một thằng nhóc ăn mày khác đến vỡ đầu chảy máu vì tranh giành nửa cái bánh bao.

Nhân quả báo ứng, nhiều năm sau khi hắn thất bại việc tranh đoạt vị trí Các chủ, cũng đã bị tên nhóc ăn mày này cầm kiếm đâm thủng vai trái.

Không, bây giờ nên gọi hắn là Các chủ Thiên Cơ các – Tiết Lan Hạc mới đúng.

Hai người bọn đều là cô nhi, tên cũng là do sư phụ đặt cho.

"Lan Hạc", "Ngân Phù"

... Tiết Ngân Phù che miệng vết thương, cười lạnh: "Từ lúc bắt đầu thì lòng của lão già kia đã thiên vị rồi."

Giây phút cuối cùng khi ngã vào trong nước bùn, y trông thấy có người đang đi về phía mình.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì y đã ở trong phòng trọ, vết thương cũng đã ngừng chảy máu.

Tiết Ngân Phù nhìn tên đàn ông lạnh lùng ngồi trước bàn trà, lập tức nhanh nhẹn bò dậy nở một nụ cười lấy lòng rồi quấn lên cơ thể người nọ như con rắn.

Sự thật chứng minh rằng nếu mất máu quá nhiều thì không nên làm chuyện phòng the, nhất là đối phương còn chẳng thương tiếc ngươi chút nào.

Cung chủ Lục Nhâm Linh cung - Nhung Thiên Tức, vốn được cho là kẻ thù không đội trời chung của Thiên Cơ các, nhưng Tiết Ngân Phù lại chưa từng cho rằng mình là đệ tử Thiên Cơ. Đầu tiên là sử dụng thông tin tình báo bí mật để lén lút liên hệ với người này, sau đó hiến thân để đổi lấy lời hứa liên minh của đối phương.

Mặc dù Nhung Thiên Tức vẫn lừa y, y giết lão Các chủ và thiêu hủy lâu Phi Vũ như đã hứa vậy mà Lục Nhâm Linh cung lại không trợ giúp một tay ngay tại thời khắc mấu chốt. Ấy thế nhưng ưu điểm lớn nhất của Tiết Ngân Phù chính là thức thời, biết ai có thể giữ mạng cho mình... Cho mình cuộc sống tốt hơn.

Vì thế đệ tử thân truyền xưa kia của Thiên Cơ các giờ đây lại trở thành tôn sử Ngân Nguyệt Lục Nhâm Linh cung của Ma giáo.

Tiết Ngân Phù chưa từng nói có bất kỳ kẻ nào nghe rằng, thời khắc y bước chân vào Lục Nhâm Linh cung kia, y có một thứ cảm giác nhẹ nhõm cứ như được "Về nhà" vậy. Năm đó khi mà mẹ y dắt theo đứa bé chưa tròn sáu tuổi như y liều chết chạy trốn ra khỏi giáo chắc cũng không bao giờ tưởng tượng được một ngày nào đó y sẽ còn tự nguyện quay về.

Tiết Ngân Phù bật cười nốc một ngụm rượu rồi đút cho Nhung Thiên Tức đang ôm mình, giờ phút này đây y thật lòng biết ơn mẹ đã cho mình một túi da đẹp đến vậy, rất đáng để dùng, từ đây trở đi dù là làm chó cho người ta trên giường hay dưới giường thì cũng sẽ là con chó sủa giỏi nhất.

À không, hay là thôi đi, ở trên giường Nhung Thiên Tức không thích y kêu.

Tựa như những mẩu chuyện cẩu huyết rập khuôn sáo rỗng xưa, giáo chủ Ma giáo không chuyện ác nào không làm thế mà trong lòng thường lại cất giấu một ánh trăng sáng duy nhất.

Năm ấy Nhung Thiên Tức vẫn còn là một thiếu niên bị người trong cung khinh thường, từng có một tiểu tiên đồng sạch sẽ xinh đẹp cho hắn một ít ân huệ nho nhỏ, từ đó khiến hắn nhớ mãi không quên.

Trùng hợp là dung mạo của Tiết Ngân Phù lại rất giống với người này.

Thật ra nào phải trùng hợp đâu, Tiết Ngân Phù thường nằm ngủ trong lòng Nhung Thiên Tức mà nghĩ: Sao hắn lại chẳng chịu ngẫm lại, có khi "Ánh trăng sáng" xa tận chân lời lại gần ngay trước mắt thì sao?

Công bằng mà nói thì Nhung Thiên Tức đối xử với y không tệ. Quyền lực, địa vị, tiền tài... Muốn gì được đó. Cho nên ngoại trừ chuyện đêm qua Nhung Thiên Tức bóp cổ y còn hung bạo xô y vào thành giường bị thương thì còn lại cũng khá tốt. Cơ mà ai bảo y lại cố tình muốn chạm vào cái nghịch lân ánh trăng sáng này của hắn làm chi, âu cũng là xứng đáng thôi.

Là đàn ông thì nên thấy đủ.

...

Nhưng Tiết Ngân Phù thì không.

Năm nay Nhung Thiên Tức tự mình rời cung đi tuần tra phân nhánh, thật ra là lại đi tìm tung tích của ánh trăng sáng, Tiết Ngân Phù cố tình giả bệnh không đi cùng mà là âm thầm theo sau.

Nhung Thiên Tức gặp nạn ngoài ý muốn được một người liều mình cứu giúp, khi hắn còn đang trong cơn hôn mê nghe được những lời tương tự đã từng nghe thời thiếu niên, hắn lập tức bắt lấy cổ tay của người bên giường...

Sau khi Nhung Thiên Tức ôm y hồi cung, thân phận Tiết Ngân Phù không còn giống như trước nữa.

Tâm nguyện ấp ủ bấy lâu đã thành hiện thực, đêm đó Tiết Ngân Phù ngủ rất ngon, thậm chí còn mơ thấy người anh trai song sinh đã chết của mình. Trong mơ y chân thành nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn ngươi đã giống hệt ta, cảm ơn ngươi khi ấy đã xen vào việc người khác mà đẩy ta ra ngoài cửa, cảm ơn ngươi vì chưa từng nói với tên ngốc kia rằng ngươi vẫn còn một đứa em song sinh... Nếu không sao ta có thể thuận lợi thay mận đổi đào như vậy được?"

Tiết Ngân Phù tự biết với võ công của mình thì có thể ngồi vào vị trí tôn sử Ngân Nguyệt đã là đến đỉnh rồi, nếu muốn đạt được đỉnh cao của quyền lực thì nhất định phải khiến một kẻ mạnh như Nhung cung chủ mãi mãi chung tình với mình, rồi sẽ tự tay dâng hết kỳ trân dị bảo và cả bí tịch võ công lên cho y.

... Tuy nhiên y vẫn đánh giá thấp sự si mê của người này.

Khi bị chính đạo bao vậy, thế mà người nọ vì bảo vệ y, bị một thanh kiếm đâm xuyên người mà vẫn còn đè chặt y dưới thân mình.

Tiết Ngân Phù canh giữ bên giường Nhung Thiên Tức đang hôn mê bất tỉnh suốt một đêm.

Nửa đêm đầu y còn nghĩ xem sau khi người này chết mình phải làm sao để hốt chức vị cung chủ này đây.

Nửa đêm sau y nhìn khuôn mặt của người nọ, rồi lại nghĩ phải làm sao mới có thể khiến hắn tỉnh lại, nói thêm câu nữa, cuối cùng hắn có nói với ta một câu kia...

Một khi Ma giáo đã muốn cứu người thì luôn có đường ngang ngõ tắt cả.

Thánh vật của Lục Nhâm Linh cung là hoa sen vô tướng, độc tính yếu ớt, rất dễ giải. Nhưng chỉ có các đời cung chủ được truyền thừa mới biết, nếu có thể để người nào đó nuốt trọn một đóa lưu giữ độc tố trong cơ thể, cho đến khi độc phát lấy mười giọt máu trong tim của người trúng độc thì thứ máu độc này có thể bồi đắp xương thịt, làm cho người chết sống lại.

Tiết Ngân Phù nhìn hoa sen vô tướng trong hộp trước mặt mà lâm vào trầm tư: Y có thể tìm một ký chủ có nội lực thâm hậu, thể chất thích hợp ở đâu bây giờ?

Vốn dĩ y định lừa đại một tên đệ tử Vị Nhạc có thể chất phù hợp mà thôi, nào ngờ chẳng mấy chốc lại có lựa chọn càng tốt hơn tự dâng mình tới cửa.

Tiết Ngân Phù cụp mặt nhìn Tiết Lan Hạc đang đứng dưới tòa kia mà cười đến vô cùng sung sướng. Đọc‎ tru
 
Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 22: Phiên ngoại hai: Tiếng ve thu (Đầu)


Lê Triều có một bí mật, Đàm Phong biết.

Dù gì sau ngày bọn họ quen biết nhau, Đàm Phong đã buộc y ăn một viên chân hoàn đan trong sơn đạo bí mật của Thiên Cơ các.

Ngoại trừ moi tin tức của Đàm Liễu ra thì còn hỏi được một vài thông tin ngoài ý muốn khác.

Vậy nên có lẽ là bởi vì điều này mà lúc Lê Triều tuân theo mệnh lệnh của sư phụ bảo theo Đàm Phong bảo vệ tiểu sư nương trên đường về Vị Nhạc, cho dù y thà nghe Quái Y lải nhải đến khô cổ về dược lý mà mình chẳng tài nào hiểu được cũng không muốn cưỡi ngựa đi bên cạnh Đàm Phong.

- -- Mãi cho đến khi giữa đường bọn họ gặp phải kẻ thù của Quái Y đến báo thù.

Sau một trận ác chiến, đằng sau vai của Đàm Phong bị đâm một kiếm, Quái Y thì bị văng ra khỏi xe ngựa. Lê Triều nhìn cái người đang tính tự tay xé áo mình băng bó qua loa kia, cuối cùng không nhịn được mà thở dài:

"Để đó cho ta, cứ để ta làm cho."

— Đây xem như là câu đầu tiên y chủ động nói.

Thật ra tính tình của Lê Triều khá tốt.

Cho nên lúc Đàm Phong bất chợt mở miệng trịnh trọng xin lỗi y thì y lập tức bỏ qua hết mọi hiềm khích trước đây, còn cảm thấy người này cũng không đáng ghét lắm nên lực tay cũng nhẹ hơn đôi chút.

Nói chung thì dọc đường xá xa xôi có thêm một người trò chuyện cũng tốt.

Hơn nữa Đàm Phong còn là người rất biết lắng nghe.

Xưng hô của Lê Triều với hắn nhanh chóng chuyển từ "Này" thành "Đàm công tử", sau đó lại biến thành "Đàm sư huynh", gần như là đơn phương cảm thấy từ trời nam đến đất bắc, mình và Đàm Phong ngày càng thân thiết hơn.

Nhưng thật lòng mà nói thì Đàm Phong lại chẳng thích Lê Triều đến thế.

Vì do Tiết Lan Hạc nên hắn không có chút hảo cảm nào đối với đệ tử Thiên Cơ.

Ban đầu từ núi Thiên Cơ đến Vị Nhạc chỉ tốn có sáu ngày là đến, nhưng hắn cố tình đi nhiều đường vòng hòng bỏ Lê Triều lại phía sau.

Vậy mà Lê Triều đêm qua bị hắn chuốc say sau khi tỉnh lại phát hiện xe ngựa đã đi xa thì không ngừng thúc ngựa đuổi theo kịp, y không trách Đàm Phong không gọi mình dậy mà trái lại còn xin lỗi tự trách mình ngủ quên mất.

Thật là...

"Đứa nhỏ ngốc phiền phức mà."

Đàm Phong nghĩ thầm.

Tóm lại là hắn vẫn mang y về Vị Nhạc.

Tại thị trấn dưới chân núi Vị Nhạc, Đàm Phong thuê một bãi sân.

Ban ngày lúc Quái Y chữa bệnh cho Đàm Liễu thì Lê Triều rảnh rỗi đi dạo quanh trấn. Nói ra thì y rất ít khi rời khỏi Thiên Cơ các, lại còn mới vừa bước qua khỏi tuổi nhược quán* nên cái gì y cũng thấy có hứng thú cả.

<i>(*Vừa tròn 20 tuổi)</i>

Buổi tối khi y đang xách theo một mớ đủ loại đồ vật kỳ lạ về thì bắt gặp Đàm Phong đang ngồi canh giữ bên cạnh giường của Tiểu Sư Nương.

Đàm Phong quay đầu lại, hai hốc mắt đỏ bừng.

Trong khoảnh khắc ấy, không biết vì sao Lê Triều có hơi mềm lòng.

Y hỏi: "Đàm sư huynh, huynh ăn bánh đậu không?"

...

Trăng lên đầu nhành liễu, đêm đó Đàm Phong uống rượu, còn kể với Lê Triều rất nhiều chuyện hồi còn nhỏ của mình và Đàm Liễu.

Từ một gia đình bốn người hạnh phúc viên mãn đến cha mẹ ra ngoài bất hạnh gặp nạn, hai anh em họ phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi cuối cùng lạc mất nhau, "em gái" trong trí nhớ mà nhiều năm hắn đau khổ tìm kiếm kia, lại không ngờ hóa ra Tiểu Liễu lại là em trai hắn...

Lê Triều nghe được mà xót xa.

Y bất ngờ nốc cạn một ly rượu rồi nói: "Đàm sư huynh, huynh là anh trai rất tốt, sau này anh em hai người sẽ được bù đắp xứng đáng."

Sau đó y nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi lại bắt đầu nói tốt mấy câu giúp Các chủ.

Màn đêm ban tối ấy không tốt cũng chẳng xấu, Đàm Phong uống say, cảm thấy người đang lải nhải trước mặt mình có hơi phiền...

Nhưng cũng có phần đáng yêu.

Thế rồi hắn nghiêng người sang, hôn lên đôi môi kia.

Mới ngày nào vừa gặp, vì hù dọa Lê Triều mà hắn còn từng giả vờ sàm sỡ người ta.

Hôm nay lại nhận ra, vòng eo của người dưới thân còn mềm còn dẻo hơn so với trong tưởng tượng của hắn một chút...

...

Chạng vạng hôm sau, Lê Triều thả một con bồ câu đưa tin đi.

Trên thư báo tin cho Các chủ: "Mọi sự đều tốt đẹp, Tiểu Sư Nương rất tốt, đệ tử định sẽ khuyên nhủ Đàm sư huynh thêm nên muốn ở bên ngoài một thời gian nữa."

Đoạn y quay đầu nhìn Đàm Liễu vẫn còn đang hôn mê trên giường như trước, chợt nhớ đến chuyện kiều diễm tối qua, trong đầu bỗng dâng lên vài ý tưởng kỳ lạ:

"Tiểu Sư Nương, sinh con có đau không ạ?"

— Tất nhiên là không nhận được câu trả lời rồi.

"Về trễ chút cụ thể là bao lâu."

— Chờ đến khi Tiểu Sư Nương hết bệnh tỉnh lại, ít nhất là nói cho người rằng tiểu Các chủ còn sống, Các chủ còn đang đợi người.

Mình... Cũng có chút chuyện muốn hỏi Đàm Phong.

Nhưng mà Lê Triều không thể chờ được đến ngày đó.

Sau khi bệnh tình của Đàm Liễu trở nên tốt hơn, dần dần có nhiều lần tỉnh lại hơn thì Lê Triều nhận ra một điều, là Đàm Phong bắt đầu không có ý muốn cho y tiếp xúc với Đàm Liễu nữa. Mỗi lần y hỏi Đàm Phong chuyện này thì Đàm Phong chỉ đáp vài câu qua loa cho có lệ, hoặc là dẫn y lên giường.

Mãi cho đến một buổi sáng nọ, Lê Triều đau nhức cả người tỉnh lại trên giường Đàm Phong thì phát hiện trong viện đã trống trơn.

Tiết trời hôm ấy có hơi lạnh, Lê Triều còn nhớ rất rõ y một thân một mình đi lên Vị Nhạc môn, y cực khổ chờ đợi Đàm Phong đi ra cả buổi trời mà vẻ mặt của người nọ lại càng lạnh hơn.

— "Ngươi quay về đi. Ta sẽ không để tiểu Liễu nhìn thấy người của Thiên Cơ các nữa. Các người sẽ k*ch th*ch nó."

"Ngươi cho rằng mấy ngày nay ngươi lén gửi thư qua lại với Thiên Cơ là thần không biết quỷ không hay à?"

"Từ nay về sau, anh em ta và Thiên Cơ các của ngươi không còn quan hệ gì nữa."

Lê Triều thầm nghĩ: "Thậm chí hắn còn chẳng thèm buông câu nào giải thích cho mối quan hệ của bọn họ cả."

"Thì ra từ đầu đến cuối Lê Triều ở trong mắt hắn chỉ vỏn vẹn là "đệ tử Thiên Cơ", ngoài ra không còn gì khác nữa."

...

Lúc xuống núi, trời đổ cơn mưa.

Cả người Lê Triều đều đau, mà đau nhất chính là lòng, và thêm cơn đau bụng không ngừng bắt đầu từ ban sáng.

Cả người y ướt đẫm ngã xuống ngoài cửa một y quán, khi tỉnh dậy nghe xong lời đại phu nói, y có hơi hoang mang.

Đại phu nói với thể chất song tính đặc thù của y thì phá thai có thể sẽ gây nguy hiểm.

Lê Triều gật đầu, trong giây phút ấy, y có phần hâm mộ Tiểu Sư Nương.

Y không muốn đi tìm người kia để tự rước lấy nhục nữa, còn Thiên Cơ các thì bây giờ cũng không quay về được rồi.

Lê Triều gửi tin nói dối Các chủ rằng mình còn đang ở Vị Nhạc, nhưng thực tế là trốn đi một mình, chịu đựng ròng rã tám tháng trời.

Đứa nhỏ ra đời vào tháng mười hai lạnh nhất của phương bắc, trời còn có tuyết rơi.

Lê Triều hai mươi tuổi lẻ loi một mình, chảy rất nhiều máu, y đau đớn rất lâu mới có thể sinh ra một cục máu me nhầy nhụa nhỏ biết khóc.

Y gắng gượng lau khô cho nó, rồi chưa nhìn kỹ thì đã đem cho người ta.

Sau một tháng nữa y quay về Thiên Cơ các.

Mọi thứ dường như không có gì thay đổi cả.

Chỉ là thảm cỏ xanh mướt mọc bên cửa sổ khi y rời đi vài tháng trước đã ngả sang màu vàng xơ xác từ bao giờ.
 
Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 23: Phiên ngoại hai: Tiếng ve thu (Giữa)


Lê Triều không ngờ rằng mình còn có ngày gặp lại Đàm Phòng, bởi lẽ cũng đã qua ba năm kể từ ngày hai người chia tay rồi.

Năm nay Lê Triều hai mươi ba tuổi, một hôm ra ngoài làm việc không may chạm mặt kẻ thù của Thiên Cơ các, bị thương.

Lúc y thầm than sao mà xui vậy thì bất chợt có một người xuất hiện giải vây cho y. Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, Lê Triều chỉ cảm thấy càng xui xẻo hơn.

Trên đường Đàm Phong ôm y đến một quán trọ, Lê Triều không hề nói lời nào.

Năm đó y bị vứt bỏ quá chật vật, bây giờ còn có thể làm gì bây giờ.

Cho nên hôm sau đối mặt với sự tra hỏi của Đàm Phong rằng tại sao đêm qua y bỗng dưng đau bụng, Lê Triều chỉ mang vẻ mặt vô cảm mà hỏi: "Sao ta phải nói cho một kẻ "không có quan hệ" gì với ta chứ?"

Bốn chữ này rất đau, năm đó nó đã khắc sâu vào tim y suốt cả quãng đường xuống núi, Lê Triều vẫn còn nhớ rõ rành rành.

Vốn dĩ y định sẽ chờ cho Đàm Phong mất hết kiên nhẫn rồi tự nhiên hắn sẽ đi thôi, song chẳng biết người này bị gì mà lại tự giác chăm sóc cho mắt cá chân bị thương của y. Khi xưa cách mà họ ở chung là một người nói còn một người thì nghe. Còn hiện tại hai người đều im lặng, chỉ còn lại sự xấu hổ vô tận khi cạnh bên nhau.

Mỗi sáng Đàm Phong sẽ ra ngoài làm việc, chỉ để lại con chim nhỏ màu đen tên Truy Tuất ở lại canh Lê Triều. Lê Triều nhìn con chim đã từng là tín vật linh điểu của Các chủ Thiên Cơ thì nhịn không được mà mắng nó: "Cái thứ nhận giặc làm cha."

Giữa trưa Đàm Phong quay về, con chim kia thì thầm bên tai hắn một hồi, bỗng Đàm Phong bất chợt nói với Lê Triều: "Ta không có con."

Sắc mặt của Lê Triều tức thì trở nên khó chịu.

Từ đó y càng im lặng với Đàm Phong hơn.

Một tháng sau, cuối cùng Lê Triều cũng lành hẳn.

Lúc y may mắn được giải thoát thì lại nhận được tin mật của đại phu Bạch Túc – Các chủ trọng thương, đệ tử Thiên Cơ đang trên đường đến Vị Nhạc đón Đàm Liễu và tiểu Các chủ.

Bạch Túc nói: Nhờ ngươi cố hết sức kìm chân Đàm Phong.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy.

Lê Triều giục ngựa lao nhanh lên mấy chục dặm đuổi kịp Đàm Phong, y chắn trước mặt hắn dẫu biết rõ vẫn còn cố hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Đàm Phong nhíu mày, tay ghìm ngựa lách qua y chuẩn bị rời đi.

"Đàm Phong!"

Đàm Phong nghe vậy thì quay đầu lại, trước mặt là gương mặt ngày càng tái nhợt của Lê Triều.

"Nếu ngươi về Vị Nhạc cũng có thể... Đưa ta về cùng..."

"Ta đã nói rồi, ta sẽ không để tiểu Liễu thấy được người của Thiên Cơ các nữa."

"Ngươi phải đồng ý... Bởi vì ngươi thiếu ta."

Đàm Phong phát hiện eo Lê Triều dần dần gập xuống, máu bắt đầu chảy ra từ th*n d***. Hắn vội vàng bước xuống ngựa, vội vàng ôm lấy người nọ trước khi y ngã xuống.

"Đàm Phong... Ngươi muốn biết ta bị sao đúng không?"

"Ngươi từng chơi ta, cũng biết rõ ta là người song tính, vậy ngươi đoán xem năm đó sau khi ngươi đuổi ta đi đã xảy ra chuyện gì?"

"... Chúng ta từng có một đứa con, nhưng nó chết rồi."

"Lúc nó sảy mất chỉ vừa mới có hai tháng tuổi, không nhìn được giới tính, máu chảy ướt đẫm, hệt như một con ếch bị lột da mà vẫn còn nhúc nhích được vậy."

"... Đàm Phong, ngươi thiếu ta một mạng, định trả lại thế nào đây?"

Thật lòng mỗi một chữ mà Lê Triều thốt ra đều cảm thấy đau đớn đến cùng cực.

Đây rõ ràng không phải là toàn bộ sự thật, nhưng khi y nói ra lại vẫn khiến tim đau đến tan nát.

Mà khi y dùng thủ đoạn này để được thấy Tiểu Sư Nương đã nhiều năm không gặp, rồi lại ép Đàm Phong đưa mình về Thiên Cơ các, Lê Triều cảm thấy mục đích đã đạt được.

Tối hôm đó, y có hỏi Đàm Phong: "Ngươi có từng hối hận vì quyết định của mình chưa?"

Trước khi cất lời, vốn y chỉ thay Các chủ và Tiểu Sư Nương hỏi hắn rằng có hối hận vì năm đó tự mình khăng khăng dẫn người đi khỏi.

Sau khi hỏi ra khỏi miệng rồi lại tựa như đang thay bản thân hỏi một câu mà y đã đau đáu bao năm qua.

Ngày ấy Đàm Phong vẫn chưa trả lời.

Nhưng khi Lê Triều nghe Bạch Túc tuyên bố phương thuốc mà Đàm Phong nói là khả thi, chất độc trên người Các chủ cũng đã được giải thì y lại nghĩ: Miễn là đạt được mục tiêu thì được rồi.

Từ nay về sau, y và Đàm Phong sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

Cho nên lúc Đàm Phong tới tìm y trước khi rời đi, Lê Triều cũng không thèm mở cửa.

— "Ngươi quay về đi. Ngươi đã cứu Các chủ, đã trả cho Thiên Cơ một mạng, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi."

— "Giữa ta và ngươi, như lời của ngươi năm đó, từ nay không còn dính líu gì nữa."

"Không cần gặp lại làm chi."

...

Cuối cùng Đàm Phong cũng đi mất.

Vài ngày sau, Lê Triều nghe theo lệnh sư phụ đi đón một đứa nhỏ.

Sau nhiều lần lật tới tìm lui, trước một căn nhà dột nát đơn sơ, chủ nhà lôi ra một đứa trẻ gầy gò nhỏ xíu - nó được quấn trong một mảnh quần áo quá khổ cùng với mái tóc mềm xơ xác đến khô vàng được thắt bím qua loa.

"Là bé gái này sao?" Lê Triều chợt hốt hoảng.

Y ngồi xổm xuống gọi nó dậy, cô bé lại nhút nhát sợ hãi co người lại, rồi bị "Người cha" sau lưng đẩy mạnh một cái ngã nhào xuống trước mặt Lê Triều.

"Nếu muốn thì đưa năm lương bạc đây rồi dẫn đi."

"Lúc người ta cho ta còn tưởng là đứa con gái bình thường, ai mà biết được lại là thứ bất nam bất nữ."

Lê Triều bế "cô bé" lên, sau đó ném bạc xuống rồi bỏ đi.

Đến quán trọ, y nghiêm túc tắm rửa cho đứa nhỏ, thay một bộ quần áo mới toanh.

Dội nước xong quay lại, y lại thấy đứa nhỏ đã c** q**n áo sạch ra hết rồi ngồi xổm bên tấm vải mà nó mặc trước đó bị lạnh đến run bần bật.

"Con không thích quần áo mới ư?"

Bé con lắc đầu một cách yếu ớt.

"Con... Thích mặc váy sao?"

Bé con gật đầu rồi chỉ vào người mình:

"Thỏ thỏ... Con gái."

"Cô bé" thấy người trước mặt không có vẻ như là thấy "Cô bé" phiền thì lá gán lại càng lớn hơn xíu, nó đưa tay kéo kéo hai búi tóc của mình:

"Tóc thắt bím..."

...

Nửa tháng sau, Lê Triều ôm một đứa trẻ hơn hai tuổi về Thiên Cơ các. Kể từ đó, trong các có thêm một tiểu sư muội tên là "Tuyết Sanh".
 
Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 24: Phiên ngoại hai: Tiếng ve thu (Cuối)


Sau khi rời khỏi Thiên Cơ các, Đàm Phong chạy không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm về đến thẳng về Vị Nhạc.

Thị trấn dưới chân núi Vị Nhạc tên là Ninh Tế, không lớn lắm song cũng không giữ lại được quá nhiều manh mối về chuyện đã xảy ra hồi ba năm trước.

Đàm Phong lặn lội ngược xuôi, cố lắm mới tìm được vị đại phu năm xưa.

Đại phu nhìn vào bức họa, bảo rằng tháng tư ba năm trước đúng là có một thanh niên mang gương mặt tròn tròn cùng đôi mắt hạnh đã tới đây, khi ấy ông chẩn đoán ra y mang thai mới biết người nọ là người song tính.

— "Sau đó người này từng tới đây lấy một vài thang thuốc dưỡng thai. Khi ta gặp lại cậu ấy vào một ngày tuyết lớn của tháng mười hai, trông cậu ấy đã rất tiều tụy rồi, đứa nhỏ thì có lẽ đã chào đời, nhưng không biết là còn sống hay đã chết.

— "Cậu ấy bị nhiễm lạnh khi sinh con, cơ thể mắc phải mầm bệnh, về sau nếu gặp khi trời trái gió lạnh sương thì sẽ bị đau bụng, nghiêm trọng hơn là còn chảy máu."

Đàm Phong nhắm mắt lại.

Lê Triều lừa hắn, có lẽ đứa bé kia vẫn còn sống.

Ngoài sự đau đớn khôn tả trong lòng khi nghe tin Lê Triều mang mầm bệnh thì trong lòng hắn cũng không hề tức giận.

Lúc hắn đang từng bước tìm kiếm manh mối rồi cuối cùng cũng tìm thấy một vùng nông thôn hẻo lánh, người dân trong làng nói với hắn rằng: Cách đây mấy ngày đứa nhỏ đã được bán đi rồi, bán cho một người xa lạ chưa từng trông thấy với giá năm lượng bạc.

Nhìn điệu bộ thờ ơ của người kia tựa như đang nói về một con gia súc, Đàm Phong suýt nữa đã rút kiếm thẳng vào miệng gã, hoặc là hắn tự kết thúc cho mình bằng một kiếm còn nhanh hơn nữa.

Hắn đã tới quá muộn rồi.

Hắn mất mười sáu năm ròng mới tìm được tiểu Liễu.

Hắn không biết từ nay về sau mình lại phải mất bao nhiêu năm mới có thể tìm được đứa bé kia.

Thật ra hắn vẫn còn may mắn hơn Lê Triều năm đó rất nhiều.

Ít nhất là khi hắn muốn gặp mặt Lê Triều, Thiên Cơ các còn cho phép hắn bước vào.

Trong ba ngày ba đêm Đàm Phong dầm mưa đứng trước cửa phòng Lê Triều đã dần hiểu ra: Lê Triều nói "Không liên quan nữa" là càng quyết liệt hơn mình năm đó rất nhiều.

Đàm Liễu cầm ô che giúp hắn: "Ca, huynh trở về đi... Cậu ấy thật sự không muốn gặp huynh."

Tiết Lan Hạc cũng góp lời: "Đàm huynh, ngươi cứ như vậy thì Lê Triều biết phải giải quyết làm sao?"

——— "Không gặp" - ấy là không bao giờ gặp lại nữa.

Đàm Phong mơ mơ màng màng trở về Vị Nhạc rồi lâm trọng bệnh một chặp.

Sau khi khỏi bệnh, đệ tử trong Vị Nhạc đều cảm thấy hắn trở nên rất kỳ lạ.

Mấy năm sau đó, hắn chu du khắp trời nam đất bắc tìm kiếm tung tích của đứa nhỏ kia, cũng gửi vô số dược liệu quý hiếm đến Thiên Cơ các và vô số thư từ cho Lê Triều, có thăm hỏi, có sám hối, có manh mối liên quan đến đứa trẻ, còn có nhiều phương thuốc điều dưỡng mà hắn trăm phương nghìn kế tìm được...

Tuy nhiên mỗi lần bồ câu đưa tin thân tín quay về lại luôn rỗng tuếch, chưa từng có một lần hồi âm.

Hè qua đông đến, lớp đệ tử mới của Vị Nhạc lần lượt vào cửa, Đàm Phong thành trang lứa "Sư thúc".

Nhìn những đứa trẻ chỉ mới tròn năm sáu tuổi kia, hắn từng nghĩ liệu đứa con của hắn và Lê Triều bây giờ đã bao lớn rồi?

Có khỏe mạnh không?

Có còn... sống không?

Hắn không gặp được Lê Triều, cũng không tìm thấy đứa bé kia. Ngày ngày đêm đêm ấy chẳng khác gì ngoài tự tra tấn bản thân bằng cảm giác tội lỗi và đau khổ.

Cứ như thế rồi lại già thêm một tuổi nữa.

Cuối năm nay, Đàm Phong nhận được thư từ Thiên Cơ các, Đàm Liễu và Tiết Lan Hạc mời hắn đến Thiên Cơ các đón giao thừa ăn tết.

Hắn chấp nhận lời mời đến đó.

Khi đang đi dạo ở sân trước của Thiên Cơ các, Đàm Phong đột nhiên bị một bóng người bé tí dưới gốc cây táo tàu thu hút.

Đệ tử dẫn đường cho hắn đi vòng qua đấy gọi đứa nhỏ kia một tiếng:

"Tiểu sư muội đừng nhìn nữa, táo này không ăn được đâu. Muội muốn ăn táo thì để chút nữa sư huynh dẫn muội xuống núi mà mua."

Bé gái kia lắc đầu rồi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào gốc cây.

Đàm Phong nhìn theo ánh mắt của đứa nhỏ, sau đó xoay người trèo leo thân cây, lấy xuống một bao cát nhỏ có treo sợi dây màu đỏ đưa cho cô bé.

Bé gái nở nụ cười ngọt ngào với hắn rồi nhận lấy bao cát.

Nụ cười quen thuộc này không hiểu sau lại chợt khiến tim Đàm Phong đập nhanh vô cớ. Hắn toan định hỏi tên đứa nhỏ thì sau lưng lại vang lên tiếng gọi ———

"Cữu cữu!"

Con trai của Tiết Lan Hạc và Đàm Liễu bây giờ đã được bảy tuổi, hai năm trước sức khỏe của thằng bé đã tốt hoàn toàn, càng lớn lên càng lộ ra dáng dấp đáng yêu.

Chiên Nhi không hề sợ người lạ, nó chạy ào tới cúi đầu chào Đàm Phong một cái sau đó lại giật nhẹ ống tay áo của bé gái kế bên:

"Sanh Sanh, muội chào Đàm sư thúc đi."

Nhưng bé gái kia chỉ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Đàm Phong chốc lát rồi lắc đầu, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà quay lưng chạy đi mất, cả đoạn đường còn vang lên tiếng lục lạc nhỏ giòn tan.

Chiên Nhi vừa dẫn Đàm Phong đến yến tiệc vừa giải thích với hắn, cô bé ban nãy tên là Tuyết Sanh, là đệ tử nhỏ nhất của các, năm nay mới có sáu tuổi. Thuở nhỏ muội muội bị chịu khổ nên cực kỳ nhút nhát, ít khi nói chuyện với người khác, cữu cữu đừng để bụng.

Là tiếc tại gia nên đương nhiên chỉ có cả nhà Đàm Liễu và một nửa người ngoài là hắn. Nỗi chờ mong nào đó của Đàm Phong rơi vào hư không.

Trong bữa tiệc, hắn thử thăm dò hỏi về Lê Triều có ở Thiên Cơ không, nhưng hai người trước mắt lại nhìn nhau rồi đều nói mấy hôm trước Lê Triều đã ra ngoài làm việc, thành ra không có trong các.

Trong thâm tâm Đàm Phong hiểu rất rõ, rằng y đang trốn tránh mình.

Mấy năm qua quan hệ giữa hắn và Tiết Lan Hạc đã hòa hoãn hơn đôi chút, giờ đây nhìn một nhà ba người hạnh phúc trước mắt, Đàm Phong bỗng nhớ đến câu nói mà Lê Triều từng hỏi mình ———

"Ngươi có từng hối hận vì quyết định của mình chưa?"

Ngày hôm ấy đến cùng là Lê Triều đang hỏi cho ai đây? Là cho Đàm Liễu ư? Hay là cho chính y? Đàm Phong uống cạn một ly rượu, sợ rằng mình còn chưa hoàn toàn say.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, hắn tạm ngủ lại ở Thiên Cơ.

Tiếng pháo và cả tiếng gõ chuông đã vang lên từ lâu, qua cơn náo nhiệt, Đàm Liễu đến trò chuyện với hắn cũng đã trở về phòng ngủ với Tiết Lan Hạc rồi.

Một khoảng sân này yên lặng đến đáng sợ.

Đàm Phong vừa định cởi áo ra ngủ thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng lục lạc khe khẽ.

Cõi lòng chợt xao động, hắn đẩy cửa phòng ra ——

Đứa nhỏ ban sáng tên là Sanh Sanh nọ đang cười nhìn hắn.

Sanh Sanh nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Đàm Phong, sau đó xoay người rời đi, dường như muốn dẫn hắn đi đâu đó.

Đàm Phong bất đắc dĩ mỉm cười: "Lại muốn ta giúp con gì đây?"

Trong lòng bỗng hóa mềm mại.

Từ chạng vạng tối, ở Thiên Cơ các đã bắt đầu có tuyết rơi.

Cả đường đi Sanh Sanh đều không nói gì, chỉ trông hệt như một bé thỏ con nhanh nhẹn, lủi vào trong làn tuyết mịn, dắt tay Đàm Phong dẫn hắn đi qua rất nhiều con đường mòn quanh co.

Trước khi tuyết tạnh, đứa nhỏ ấy dẫn hắn tới một khoảng sân hẻo lánh ngát hương thơm kỳ lạ.

Đàm Phong không hề hỏi đây là nơi đâu.

Chẳng hiểu sao trái tim hắn bắt đầu đập nhanh như đang sống lại.

"Cốc cốc cốc—— " Đàm Phong gõ cửa ba cái thay cho bé con không đủ cao để với tới kia, sau đó lập tức bị đứa nhỏ đẩy ra bên cạnh cửa trốn đi.

Một lát sau cánh cửa kia mở ra, người bước tới là người hắn ngày đêm thương nhớ suốt bốn năm qua.

Lê Triều ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ lên: "Con chạy đến đâu thế hả?"

Sanh Sanh cười hì hì hôn một cái lên mặt y:

"Mẹ ôm một cái, có quà tết nha."

Lê Triều còn chưa thấy rõ hướng mà bé con chỉ thì ngay sau đó bỗng nhiên bị vây trong một cái ôm chặt chẽ ấm áp.

Sanh Sanh bật cười, cô bé dùng bàn tay nhỏ xíu lau khô nước tuyết và cả nước mắt trên mặt Đàm Phong rồi chỉ vào hắn nói với Lê Triều hết sức nghiêm túc:

"Là cha đó."
 
Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 25: Phiên ngoại ba: Bỉ dực*


<i>(*Trích từ "Bỉ dực song phi" – Đôi chim liền cành)</i>

Mọi chuyện bắt đầu từ dạo Tiểu Đàn nói "Thật sự thì em không thích cái giường này chút nào" lúc Tiết Lan Hạc mắc bệnh nặng.

Nhưng cái chuyện đổi giường này nói ra cũng không đơn giản đến thế.

Tháng chín đã qua thời điểm tốt nhất để đặt mua gỗ sưa, nên phải chờ một đợt đặt nguyên liệu mới vận chuyển lên núi Thiên Cơ, rồi còn mời thợ đẽo giường này kia, ít nhiều gì cũng phải chờ đến năm sau mới xong.

Giờ phút này Tiết Lan Hạc nằm một mình trên giường suy nghĩ miên man, giường cũng trống trải —— Bên cạnh hắn không có Tiểu Đàn, cũng chẳng có Chiên Nhi.

Trước đây khi ngủ một mình với con, tối đến vừa dỗ con ngủ rồi vừa chăm sóc nên mấy năm nay hắn rất ít khi nghĩ đến mấy chuyện riêng tư này.

Nhưng hôm nay hắn và người thương đã hòa hợp trở lại, còn gần ngay trước mắt mình, thế nhưng lại cầu mà không được, thật sự là cực hình mà.

...

Lần thứ năm.

Tiểu Đàn nhận ra gần đây cứ đến nửa đêm là Các chủ lại mò tới nhìn mình.

Nhưng hắn chỉ đứng ở cửa thở dài một hơi, sau đó bỏ đi mất.

Cậu thật sự không hiểu Tiết Lan Hạc đang nghĩ gì nữa, vì thế lần này cậu đứng dậy nhẹ nhàng kêu hắn lại.

"Tiểu Đàn à." Tiết Lan Hạc nhỏ giọng gọi.

"Tối nay trước trước khi ngủ Chiên Nhi đã uống dược an thần rồi, nửa đêm cũng không dậy đâu."

"Hửm?"

"Giường ở phòng bên em và con ngủ có hơi chật, không thì..."

"Ừ ừ..." Tiểu Đàn còn ngái ngủ gật đầu rồi tránh sang một bên.

"Vậy chàng ôm Chiên Nhi qua bên kia với chàng đi."

"..."

Tiết Lan Hạc rõ ràng ngớ cả người.

"... Được, được rồi..."

"Vậy ta, ta bưng nó về phòng..."

Nhìn bóng dáng Tiết Lan Hạc ôm bé con đóng cửa lại, Tiểu Đàn nhắm mặt tự mình nằm xuống giường lại.

"Lan Hạc ngủ với Chiên Nhi đã quen rồi, nửa đêm không thấy con nhỏ không có cảm giác an toàn..."

"Không đúng." Tiểu Đàn đột nhiên giật mình một cái, mở bừng mắt.

"Chẳng lẽ Lan Hạc... Muốn cái đó..."

Thanh niên trên giường che kín mặt, hối hận mà lăn qua lăn lại hai vòng trên giường.

Lúc trước Bạch Túc có dặn dò cậu, nói cơ thể Các chủ đã tốt, nhưng trong vòng một tháng đừng vận động quá kịch liệt là được.

Vì thế từ tháng tám đến tháng chín, mỗi khi Tiết Lan Hạc muốn thân thiết với Tiểu Đàn, Tiểu Đàn đều lấy lý do "Còn chưa đổi giường" mà từ chối hắn.

Nhưng hôm nay đã sang tháng mười rồi... Nào có biết giường còn chẳng có tin tức gì.

Quan hệ thân mật giữa bọn họ trước kia đều là Tiết Lan Hạc chủ động, bây giờ bảo Tiểu Đàn tự mình nói ra thì thật sự có hơi xấu hổ.

Mà hiện tại lại bỏ lỡ một cơ hội mất rồi.

Tiểu Đàn hối hận đến mức cả đêm không ngủ nỗi.

Tối hôm sau, cậu nằm một mình trên giường bên sương phòng, nằm mãi không dám ngủ. Tầm mười giờ đêm, cậu chỉ mặc áo lót lặng lẽ đẩy cửa phòng Tiết Lan Hạc ra.

Một lát sau, Tiết Lan Hạc rón rén bế Tiểu Đàn ra khỏi phòng mình.

Hai người mới đóng cửa lại, vừa quay đầu thì đã bị một cục nhỏ màu trắng đang ngồi ở cửa dọa giật mình.

Đệ tử nhỏ nhất ở Thiên Cơ các, Tuyết Sanh hai tuổi đứng dậy ôm lấy chân Tiểu Đàn ——

"Sư nương ơi, thỏ thỏ sợ..."

... Cuối cùng, một người dẫn Tuyết Sanh về phòng, còn một người quay lại tiếp tục canh chừng Chiên Nhi ngủ.

Mấy hôm sau Lê Triều ra ngoài làm việc vặt quay lại đưa Tuyết Sanh trở về thì cảm thấy trong mắt Tiểu Sư Nương tựa như đã nhìn thấu hồng trần, còn ánh mắt của Các chủ nhìn y thì dường như rơm rớm ánh nước.

Hôm sau, Tiết Lan Hạc và Tiểu Đàn đẩy hai đứa nhỏ sang cho Lê Triều, sau đó hai người dắt tay nhau ra khỏi cửa.

Thiên Cơ các nằm ở phía nam, sang đến tháng mười vẫn còn ấm áp, ánh nắng ban trưa sau giờ ngọ cũng vô cùng dễ chịu.

Hai người cùng ngắm nhìn khung cảnh cũ trong núi, lúc này Tiểu Đàn không còn phải dựa vào Tiết Lan Hạc nữa mà là sóng vai đồng hành cũng hắn.

Trước đây bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, rồi lại chia ly mấy năm, từ sau khi Tiết Lan Hạc tỉnh lại hai người vẫn còn chưa có thời gian ngồi nói chuyện đàng hoàng với nhau. Giờ phút này cả hai đang ngồi kề vai trong rừng, nhìn ánh nắng mặt trời rọi xuống từng chùm sáng mà trút bỏ những tâm tư bao năm qua.

Tiết Lan Hạc nói rất nhiều về mấy chuyện hồi còn nhỏ của Chiên Nhi, từ lần đầu tiên nó gọi hắn là cha, đến khi đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai là con hạc bằng cỏ mà Tiểu Hạc để lại.

"Nhưng con hạc cỏ kia là em đặc biệt làm cho chàng kia mà."

Tiểu Đàn cúi đầu tiếp tục nghịch chiếc lá trên tay.

"Em làm thêm một cái cho chàng, chàng xem——"

Tiết Lạc Hạc nghe vậy nghiêng đầu sang thì nhìn thấy Tiểu Đàn xòe bàn tay ra, một con chim nhỏ xíu được đan bằng cỏ đậu trên ấy.

Hắn đưa tay đặt lên lòng bàn tay của Tiểu Đàn.

"Chim mỏi này bây giờ đã về tổ rồi."

Hắn ôm Tiểu Đàn vào lòng.

"Lan Hạc."

Giờ này phút này, tuy Tiết Lan Hạc không nhìn thấy mặt Tiểu Đàn nhưng hắn có thể nghe được tiếng thầm thì khe khẽ của cậu.

"Không có gỗ sưa cũng không sao... Cái khác cũng được mà."

...

Khi hoàng hôn buông xuống, Tiết Lan Hạc dẫn ngựa cho Tiểu Đàn, nhưng thay vì lên núi thì hắn lại đi xuống nơi biệt viện dưới chân núi.

Sắc trời dần tối, khoảng sân nhỏ được trang trí bởi dải lụa đỏ và những chiếc đèn lồng phía xa càng thêm bắt mắt.

Đi đến sân, Tiết Lan Hạc hôn Tiểu Đàn đang ngủ trên lưng ngựa tỉnh dậy, sau đó bế cậu xuống ngựa đưa vào trong tiểu viện.

Tiểu Đàn mơ màng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là nến đỏ đèn hoa thắp lên đỏ bừng trong phòng, trên tường và đầu giường đều dán chữ hỷ (囍). Chiếc giường không lớn được phủ một tấm chăn bông màu đỏ mới tinh, trên đó thêu hình đôi chim hạc đủ màu sắc đang bay lượn bên nhau.

Hình ảnh này dường như Tiểu Đàn đã từng thấy qua rất nhiều lần, trong phút chốc chẳng biết có phải là thật hay không.

"Liễu Liễu."

Đây là lần đầu tiên Tiết Lan Hạc gọi cậu như vậy... Âm thanh kia thật sự quá êm tai.

Tiểu Đàn nghe thấy hắn ghé sát vào bên mình dịu dàng nỉ non:

"Liễu Liễu, em có biết ——"

"Cái giường này, thật ra là bằng gỗ sưa..."

...

Đêm xuân ngắn ngủi, nhưng hai người bọn họ còn có thêm một buổi tối để mà làm loạn.

- Hết phiên ngoại ba -
 
Tiểu Đàn - Mang Củ Cải Dụ Thỏ Ra
Chương 26: Phiên ngoại bốn: Bí mật Thiên Cơ (HOÀN)


1.

Trước khi Chiên Nhi xuất phát đi Vị Nhạc tìm Tiểu Đàn --

Các chủ: "Chiên Nhi, nếu người ta hỏi thân thế của con thì phải nói như nào?"

Chiên Chiên: "Cha con vừa hung dữ vừa nghiện rượu, mẹ tức giận bỏ đi mất rồi, cha đem con đi bán lấy tiền."

Các chủ: "Mấy cái này nghe nặng lắm... Có thể đổi cái khác được không?"

Chiên Chiên: "Cha con chăn nuôi gà có một hôm đi chăn gà trên núi thấy mẹ con đang tắm sông cha lấy quần áo của mẹ sau đó họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên sau này cha con gặp một đạo sĩ đạo sĩ nói mẹ con là yêu quái ông ấy tin rồi lập tức ly hôn với mẹ mẹ buồn biến thành chim bay đi mất lúc đó cha mới biết mẹ là thần tiên nhưng bây giờ đã bay về mặt trăng về sau chỉ mỗi độ trung thu hàng năm cha ngẩng đầu nhìn lên trời mới thấy mẹ con đang chặt cây trên cung trăng cha quăng đại quả trứng mà mẹ để lại vào ổ gà cho tụi nó ấp rồi nở ra con đây.

<i>(Dịch lời bé con ver có dấu: "Cha con chăn nuôi gà, có một hôm đi chăn gà trên núi thấy mẹ con đang tắm sông, cha lấy quần áo của mẹ, sau đó họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau này cha con gặp một đạo sĩ, đạo sĩ nói mẹ con là yêu quái, ông ấy tin rồi lập tức ly hôn với mẹ. Mẹ buồn biến thành chim bay đi mất, lúc đó cha mới biết mẹ là thần tiên nhưng bây giờ đã bay về mặt trăng. Về sau chỉ mỗi độ trung thu hàng năm, cha ngẩng đầu nhìn lên trời mới thấy mẹ con đang chặt cây trên cung trăng. Cha quăng đại quả trứng mà mẹ để lại vào ổ gà cho tụi nó ấp rồi nở ra con đây.")</i>

Các chủ: "..."

Chiên Chiên: "Sau này nữa cha nghiện rượu nên đem cả gà và con đi bán để đổi tiền."

Các chủ: "... Thôi cứ nói thẳng là cha nghiện rượu đi."

2.

Từ khi vừa chào đời Chiên Nhi đã nghe người xung quanh cứ nói "Thiên Cơ các" này "Thiên Cơ các" nọ.

Lúc bé con được hơn một tuổi, lần đầu tiên được Các chủ đưa đến lầu Phi Vũ để xem chim bồ câu đưa thư.

Chiên Nhi hưng phấn chỉ trỏ: "Gà! Thiên Gà*!"

<i>(*Chữ gà (鸡) và chữ cơ (机) trong Thiên Cơ đều đọc là Jī nên Chiên Nhi nghe lộn.)</i>

Tiểu Đàn: "Thế nên vì vậy mà nó mới nói chàng nuôi gà à?"

Các chủ: "Ừm."

Tiểu Đàn: "Vậy còn em tại sao lại bay lên mặt trăng chứ?"

Các chủ: "Lần đầu khi mà Chiên Nhi tới hỏi ta "Mẹ con là ai", ta cho nó xem một bức vẽ chân dung của em."

Tiểu Đàn: "Hử?!"

Các chủ: "Lúc đó họa sĩ kia... Hồi trước chuyên vẽ tranh Hằng Nga bay lên cung trăng."

Tiểu Đàn: "Đưa cho em xem!!!"

3.

Đến sinh nhật bốn tuổi của Tiểu Các chủ Thiên Cơ các, thế lực khắp mọi phương đều đưa lễ vật tới.

Trong đó có một hộp quà vô danh, trong hộp quà chỉ chứa một phương thuốc viết tay mỏng mảnh.

Sau khi Tiết Lan Hạc xem qua thì nhận ra là nét chữ của Tiết Ngân Phù, Quái Y kiểm tra xong cũng khẳng định đây đúng là thuốc giải độc trên người Chiên Nhi.

"Có phương thuốc này cộng thêm thuốc mà thằng bé vẫn luôn uống, chỉ cần kiên trì dùng trong một năm là cơ thể của đứa nhỏ sẽ có thể khỏe mạnh lại, không khác gì người thường cả."

Tiết Lan Hạc và Tiểu Đàn nghe vậy không nhịn được mà đỏ mắt.

Chiên Nhi bị hai người cha ôm lấy cũng rưng rưng nước mắt:

"Từ nay về sau con có thể ăn kẹo đúng không ạ? Cha và phụ thân hai người lén lút ăn kẹo trong phòng, con nghe thấy nhiều lần lắm, cha còn nói gì mà "Ngọt lắm", ưm --"

Bé con cùng lúc bị hai người cha bịt kín miệng.

4.

Tuyết Sanh từng cho rằng mình tên là "Thỏ Thỏ", bởi vì cha nuôi của cô bé gọi cô bé là "Con nhãi ranh", còn nói với người khác rằng sau này cô bé lớn lên chỉ để làm "Thỏ*" cho người ta chơi thôi. Cho nên tuy cái tên này nghe rất đáng yêu nhưng Lê Triều vẫn kiên quyết sửa lại tên gọi cho cô bé.

<i>(Từ "Thỏ Nhi Gia" có nghĩa là m** d*m nam, như nữ thì gọi là “gà”, nam thì kêu là “thỏ”.)</i>

Tuyết Sanh ra đời vào giữa mùa tuyết rơi, nên gọi là "Tuyết Sinh".

Lê Triều không biết đứa nhỏ này mai sau muốn làm nữ hay là nam, thế nên bèn đổi chữ "Sinh" thành chữ "Sanh" mà nam nữ đều có thể dùng.

Tuy nhiên, người khác không biết rằng cái tên này còn có một hàm nghĩa khác, một khi trời có tuyết rơi thì lá phong đã sớm điêu tàn khô héo --

"Tuyết sinh chẳng gặp phong."

Lê Triều không để đứa nhỏ mang họ của mình, cũng không mang họ của Đàm Phong, y hy vọng cô bé sẽ như làn tuyết kia, sạch sẽ, không hề dính dáng gì tới những ân oán tình thù giữa hai người họ.

5.

Ngay từ đầu Sanh Sanh không gọi Lê Triều là "Mẹ".

Lúc trước Lê Triều chỉ vào mình dạy cho cô bé: "Sau này con tên là Sanh Sanh, còn ta chính là sư huynh."

Cô bé ngoan ngoan gọi một tiếng: "Sư huynh ạ."

Nhưng sau đó lại rồi lại không chịu mở miệng gọi nữa.

Có một hôm Lê Triều dẫn cô bé xuống núi mua quần áo, khi dì chủ quán đo kích cỡ cho cô bé, Sanh Sanh bỗng thốt ra một câu với dì: "Mẹ ơi?".

Sau đó nữa cô bé còn kêu sư tỷ chải đầu cho mình là mẹ; đầu bếp nữ phụ trách thêm cơm là mẹ; nữ công giao quần áo tắm rửa là mẹ...

Chưa có ai nói với Thỏ Thỏ mới hai tuổi rằng "Mẹ" là gì cả, cô bé chỉ biết "Mẹ" sẽ cho mình cơm để ăn, sẽ cho mình đồ để mặc, sẽ chải đầu giúp mình, sẽ ôm mình vào lòng hôn hôn lên mặt mình...

Mẹ nuôi của cô bé cũng từng làm vậy với con trai ruột của mình, khi ấy Thỏ Thỏ hâm mộ lắm, cô bé cũng bước tới gọi một tiếng "Mẹ", rồi sau đó bị ghét bỏ xô ra.

Cho nên cô bé đang tìm "Mẹ" của mình.

Lê Triều ngồi xổm xuống bên cạnh bé con vẫn còn mãi lưu luyến nhìn theo bóng dáng của nữ công giặt quần áo ra về.

"Con thật sự rất muốn mẹ sao?"

"Thỏ Thỏ muốn lắm, Thỏ Thỏ sẽ ngoan mà."

- Đây là câu nói dài nhất mà cô bé cố gắng nói ra được.

"Được rồi..." Lê Triều nói.

"Vậy con có thể gọi ta như vậy."

"Lúc nào chỉ có hai chúng ta... Con cứ kêu ta là thế."

6.

Lúc Tuyết Sanh tròn ba tuổi, nét mặt xanh xao vàng vọt vì thiếu dinh dưỡng khi xưa đã biến mất, đường nét trên khuôn mặt của cô bé ngày càng nở nang, càng ngày càng giống một con búp bê được tạc từ hồng ngọc.

Trong Thiên Cơ các bắt đầu xuất hiện một vài tin đồn:

"Ngươi có cảm thấy Tuyết Sanh sư muội càng lớn càng có vài phần tương tự với Đàm Liễu sư phu* không?"

<i>(*Hình như là gọi phu của sư phụ - chồng sư phụ:v)</i>

"Nào có vài phần, ta thấy ít nhất cũng đến bảy phần, đến tiểu Các chủ cũng không giống đến thế."

"Đúng rồi! Lúc tiểu sư muội vừa đến đây, ta còn từng nghe muội ấy khẽ gọi sư phu là "mẹ" nữa."

"Ồ!"

Bọn họ nhẩm tính, tiểu sư muội Tuyết Sanh nhỏ hơn tiểu Các chủ một tuổi, năm ra đời là thời điểm Đàm Liễu không ở Thiên Cơ các...

Kể từ đó, ánh mắt khi đệ tử Thiên Cơ nhìn Tiết Lan Hạc có thêm vài phần thương hại.

Đợi đến lúc Tuyết Sanh thêm một tuổi nữa, các đệ tử ở Thiên Cơ các lại có phát hiện mới.

"Có ngươi có nhận thấy không, thật ra tiểu sư muội cũng trông rất giống Lê sư huynh ấy."

"Càng nhìn càng giống, ta thấy giống đến năm phần lận."

"Chậc! Các ngươi không nói ta cũng quên mất, năm ngoái khi mà tiểu sư muội bị bệnh đó, chẳng phải Lê sư huynh canh chừng muội ấy suốt đêm sao? Ta đi tiểu đêm đi ngang qua nghe được huynh ấy lẩm bẩm gì đó trước giường tiểu sư muội, gì mà "Cha có lỗi với con"."

"!!!!"

Bọn họ lại nhẩm tính, trước một năm mà tiểu sư muội ra đời, hình như Lê sư huynh cũng không có mặt ở Thiên Cơ các...

Từ đó đệ tử Thiên Cơ ngoại trừ thương hại Tiết Lan Hạc còn có thêm một tia kính trọng đối với Lê Triều.

Mãi cho đến mấy năm sau, Đàm Phong chính thức đến bái phỏng.

Đàm Liễu giới thiệu với mọi người: Vị này chính là anh trai Đàm Phong của cậu, đến từ Vị Nhạc môn.

Đệ tử Thiên Cơ chuyên hóng hớt nhìn mặt hắn rồi lại nghĩ đến kẻ mấy hôm trước viện cớ trốn xuống núi là Lê Triều, đột nhiên bừng tỉnh hoàn toàn.

Bể rồi bể hết rồi, là cháu ngoại chứ không phải con gái ngoài giá thú.

"Nhưng mà --" lại có người hỏi tiếp.

"Lê sư huynh và Đàm Phong sư huynh, rốt cuộc ai là cha ai là mẹ nhỉ?"

"Đàm Phong sư huynh và Đàm Liễu sư phu là anh em ruột, chẳng lẽ cũng... Có thể chất giống nhau?"

Đây đúng là một vấn đề khá hay, mọi người sôi nổi tỏ vẻ: Ngươi muốn bàn về cái này á, ta sẵn sàng tám đến cùng.

Dù gì cũng là đệ tử của Thiên Cơ, nếu không tràn trề lòng hiếu kỳ đến thế thì lấy đâu ra tin tình báo nhiều như vậy.

7.

Tín vật chim nhỏ của nhiều đời Các chủ Thiên Cơ các đều là tự mình ấp ra, tên của con chim này sẽ được lấy theo ngày sinh của chủ nhân.

Thật ra Tuyết Sanh rất thích con chim nhỏ tên Mão Mão kia của Chiên Nhi.

Cô bé muốn chơi cùng nó, Chiên Nhi nói, "Sanh Sanh gọi ca ca đi, gọi ca ca rồi huynh sẽ cho muội chơi ~"

Sanh Sanh: "( •́, •̀ )..."

Sau đó cô nhóc quay đầu đi mất tiêu.

Nhưng sau này bé con không còn hâm mộ nữa, vì cha cô bé cũng có một con.

Cô bé cài một bông hoa nho nhỏ vào đầu Truy Tuất rồi đem đến khoe cho Chiên Nhi xem.

Chiên Nhi: "Oa, hóa ra Sanh Sanh là con gái sao?"

Mão Mão: "Ông nội!"

Truy Tuất: "Ơi!"

Chiên Nhi: "?!!!"

Sanh Sanh: "Không phải vậy đâu ( ◉ ‿ ◉ )."

8.

Do trước hai tuổi Sanh Sanh không được dạy vỡ lòng tốt nên hồi nhỏ tính cách đặc biệt hướng nội, không thích nói chuyện, đến bước đi cũng nhẹ nhàng nốt.

Có một lần Lê Triều đang nấu canh gừng, lúc nhấc nồi xuống y quay người thì bất thình lình đụng phải thứ gì đó, nước canh nóng hổi trào ra ngoài hơn phân nửa, đứa nhỏ bị bỏng khẽ kêu lên một tiếng "A", mu bàn tay sưng đỏ một mảng lớn, nước mắt rưng rưng mà hít hà từng miệng khí.

Bởi thế nên Lê Triều mới biết Sanh Sanh dính theo sau lưng y đến nhà bếp, lúc y nấu canh gừng cô bé vẫn luôn im hơi lặng tiếng đứng phía sau y cả buổi.

Từ lần đó trở đi, Lê Triều bèn đính rất nhiều chuông nhỏ trên quần áo của Sanh Sanh. Lần đầu tiên đứa nhỏ mặc quần áo có gắn chuông vào, rồi lắc lắc tay, nghe thấy tiếng kêu "leng keng leng keng", cô bé cười hết sức thích thú rồi còn nhún nhảy tại chỗ giống hệt thỏ con vậy. Sau đấy mọi người cứ nghe thấy tiếng lục lạc kêu vang là biết Sanh Sanh đang đi tới.

Về sau Đàm Phong biết chuyện này, hắn sờ lên vết sẹo nơi cổ tay của con gái mà đau lòng rất lâu.

Sau nữa hắn quay về Vị Nhạc trước, để lại Truy Tuất cho Sanh Sanh.

Truy Tuất đậu trên vai Sanh Sanh kể từ khi ấy.

Cũng chẳng biết Đàm Phong đã nói gì với nó...

"Tiểu sư muội tới rồi đây! Mọi người nhường đường chút nào! Mọi người nhường đường chút nào!"

"Chào vị sư tỷ này, mong ngài hãy thưởng thức dây buộc tóc mới của sư muội."

"Không cần cái này, không cần cái này! Sanh Sanh thích màu đỏ cơ, cho cô bé cái chén màu đỏ ấy, không có là không ăn đâu."

...

Sanh Sanh đỏ mặt bóp cái mỏ của Truy Tuất lại.

Sau đó cô bé chỉ đành mở miệng cướp lời trước khi Truy Tuất há mỏ.

Dần dà cái tật xấu lầm lì không nói chuyện cũng hết rồi.

9.

Vị sư tỷ luôn chải đầu cho Sanh Sanh trong Thiên Cơ các dạo gần đây phải về quê thăm người thân.

Sáng sớm tinh mơ, Sanh Sanh cầm dây buộc tóc màu đỏ trông mong nhìn Lê Triều.

Lê Triều: "Để ta thử xem nha!"

Sau một nén nhang --

Cô bé nhìn nhìn hình ảnh của mình trong gương: "↑ ( •́ _ •̀) ↓"

Đàm Phong bước đến: "Để ta làm cho!"

Kết quả là chưa đầy một tách trà, hắn đã buộc xong búi tóc đôi cho con gái, thậm chí độ dài của nơ bướm rũ xuống hai bên cũng vừa phải.

Lê Triều: "! Sao huynh làm nhuần nhuyễn vậy?"

Đàm Phong: "Hồi Tiểu Liễu còn nhỏ bị cha mẹ bắt trang điểm thành con gái, ta thường phải chải tóc cho nó."

Lê Triều: "Đàm sư huynh ~ huynh dạy cho ta đi."

...

Đến tối, Tiểu Đàn và Các chủ một người ôm theo mạt chược còn một người xách theo bàn tới tìm hai người này, vừa tới cửa bỗng nghe được vài âm thanh vụn vặt vang lên từ trong phòng.

- "Để tay ở chỗ này, đúng rồi."

- "Xong rồi quấn vòng quanh như thế này rồi cột lại."

- "Ò..."

- "Tiểu Triều, chặt quá, thả lỏng ra chút nào."

Tiểu Đàn: "Theo như mấy lời thoại trong thoại bản thường thấy thì chắc hẳn là ca ca đang dạy cho Lê Triều chải đầu."

Tiểu Đàn: (Lén nhìn)

Tiểu Đàn: "Đi lẹ lên, em đoán sai rồi."

10.

Đệ tử ở Vị Nhạc có lưu truyền một truyền thuyết đáng sợ.

Tương truyền rằng mỗi khi có một đệ tử nào đó bị cấm túc, ban đêm trong phòng tạm giam sẽ vang lên tiếng hét thảm thiết, sáng hôm sau ra xem lại thì tinh thần người nọ hết sức hoảng hốt, cho dù người khác có hỏi chuyện đêm qua đã xảy ra chuyện gì đều sẽ không trả lời.

Nhưng vẫn cứ có người không tin chuyện ma quái muốn lấy thân nghiệm chứng.

Ví dụ như vị đệ tử Vị Nhạc mới nhập môn này cố ý phạm vào lỗi nhỏ, bị phạt phải vào phòng tạm giam tự suy ngẫm.

Vào canh ba, điều mà cậu ta chờ được không phải là thế lực lạ lùng cuồng loạn nào đó, mà là Đàm Phong sư huynh mang theo một dây buộc tóc và một cây trâm cài bước vào.

Đàm sư huynh cũng không nhiều lời, chỉ là giục cậu ta tiếp tục đọc thầm môn quy, sau đó mới gỡ búi tóc của cậu ta ra bắt đầu mày mò.

Kiểu hai búi, thắt bím, bới cao... Đều luyện tập trên đầu tất cả đệ tử ở đây.

Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, Đàm sư huynh khôi phục búi tóc của cậu ta lại như cũ rồi mới gật đầu hài lòng rời đi.

Có ai mà ngờ được rằng, Đàm sư huynh bề ngoài lạnh lùng, lãnh đạm thế mà sau lưng lại là người cha luôn chăm chỉ học hành khổ luyện chải đầu để chiều lòng con gái đâu chứ.

HOÀN TOÀN VĂN
 
Back
Top Bottom