Tiếng tích tắc vang trong bóng tối.
Hành lang dài hun hút, ánh đèn nhấp nháy liên tục.
Ai đó đang chạy.
Tiếng bước chân dội vang, gấp gáp nhưng không có điểm dừng.“Ra đi… lối ra đâu?” – tiếng thở dốc, lẫn tiếng nấc.Một cánh cửa xuất hiện ở cuối hành lang, nhưng mỗi khi bàn tay vừa chạm vào nắm cửa, cả dãy hành lang lại kéo dài thêm, như một cuộn giấy bị ai đó giật ra vô tận.Tiếng khác xen vào, lạnh lẽo:
“Mày có chắc… mày là mày không?”
Một tấm gương bất ngờ bật sáng trên tường.
Trong gương, không phải là khuôn mặt quen thuộc, mà là một bản sao méo mó: miệng kéo dài đến mang tai, mắt đen trống rỗng.
Nó lặp lại câu nói kia, nhưng chậm và rõ ràng hơn:“M…à…y… có chắc… mày… là… mày… không?”
3:33 A.M.An bật dậy.
Trán ướt mồ hôi, đồng hồ điện thoại chớp đúng ba con số đó: 3:33.
Một âm thanh va chạm nhẹ ngoài cửa sổ khiến cậu giật mình.
Cậu bước đến, kéo rèm.
Sân trường phía xa chìm trong bóng tối.
Dưới sân, dường như có một bóng người đứng im.Sáng hôm sau.An bước ra khỏi nhà, khoác cặp lên vai.
Mẹ cậu gọi với: “Nhớ ăn sáng đấy!”
“Vâng ạ.” – Cậu đáp cho qua, đầu óc vẫn vương cảm giác lạnh lẽo từ giấc mơ.
Trường THPT X hiện ra với bức tường vàng cũ kỹ.
Học sinh lác đác vào cổng.
An vừa bước qua, đã thấy bác bảo vệ đang nói chuyện với một nữ sinh lạ.“Em học sinh mới hả?
Lớp nào?” – giọng bác khàn đặc.
“Dạ, 11A1.” – cô gái đáp nhỏ.
Ánh mắt cô ấy thoáng bắt gặp An.
Một cái nhìn ngắn, xa lạ, nhưng khiến cậu hơi khựng lại.Lan – học sinh mới – theo sau An lên cầu thang.
Hành lang dài, ánh sáng lờ mờ.
Cô thoáng thấy một tấm gương mờ treo trên tường.
Trong gương, bóng của cô… quay mặt đi trước khi cô kịp phản ứng.*Khi này chúng ta đổi qua góc nhìn của Lan*Trường THPT X cũ kỹ hơn Lan tưởng.
Tường vàng bong tróc, những cửa sổ cao có song sắt như trại giam.
Lan siết quai cặp, bước qua cổng.“Học sinh mới hả?
Vào nhanh đi, sắp trễ rồi!” – bác bảo vệ cằn nhằn, nhưng mắt ông ta thoáng nhìn cô lâu hơn một nhịp.
Lớp 11A1 nằm ở tầng ba.
Lan vừa bước lên, cảm giác hành lang dài hơn bản đồ trường hôm qua.
Giữa các cánh cửa, có một ô gương mờ đục.
Cô thoáng thấy bóng mình, nhưng… không phải.
Hình trong gương quay mặt đi trước khi cô kịp phản ứng.Giờ học đầu tiên.
Cả lớp đang làm bài, tiếng phấn nghiến trên bảng đột nhiên dừng lại.
Thầy giáo đứng hình vài giây, rồi quay lại nhìn.
Bảng tự động hiện ra một dòng chữ nguệch ngoạc khó hiểu“Nếu mày còn dám ngủ,thứ trong giấc mơ sẽ tìm tới mày sớm thôi”Một vài bạn hét lên, ghế xô đổ loảng xoảng.
Thầy vội lấy khăn lau nhưng chữ không biến mất.
Phấn như khắc sâu vào mặt bảng.An ngồi bàn đầu, mặt tái mét.
Minh – phó văn nghệ – nhìn trân trân, mắt dán vào con số 5.
Vy thì nghiến chặt bút, tay run.
Quân cười nhạt, nhưng mồ hôi rịn trên trán.
Lan thì chỉ đứng lặng, tim đập dồn, cảm giác… dòng chữ ấy đang gọi mình.Giờ ra chơi.
An ra ngoài.
Lan cũng bước dọc hành lang.
Cuối dãy, trên tường xuất hiện một dòng phấn trắng:
“Lan, mày có chắc mày là Lan không?”
Lan khựng lại.Đèn trên trần nhấp nháy.
Tiếng trống báo giờ nghe méo mó.
Một giọng nói vô hình thì thầm:“Ba giờ ba mươi ba… vẫn chưa đủ đâu.”
Dưới nền gạch cũ, tiếng bước chân của Lan vang lên khô khốc, kéo dài như vọng lại từ một nơi sâu hơn cả hành lang này.
Cô quay phắt ra sau,không ai cả.
Nhưng cảm giác có gì đó đang đi sát ngay sau lưng khiến gáy cô lạnh buốt.
Một cơn gió lùa qua, mang theo mùi bụi phấn ngai ngái cùng tiếng cười khe khẽ, xa xăm nhưng dường như ngay sát tai.