Tâm Linh Tiếng Thét Từ Hư Vô

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
402276088-256-k131429.jpg

Tiếng Thét Từ Hư Vô
Tác giả: Nguyenhoangmlz
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Tâm lý học đường" không đơn thuần là câu chuyện về trường học, bạn bè hay những xung đột tuổi học trò.

Nó là một lời cảnh báo.

Khi giấc mơ bắt đầu trùng lặp vào đúng 3:33 mỗi đêm, khi những lời đe dọa xuất hiện trên bảng giữa ban ngày, và khi tên của bạn được viết trên những tài liệu từ... mười năm trước - bạn có còn tin đó chỉ là trùng hợp?

Trường THPT X đã từng có học sinh mất tích.

Một khu ký túc xá bị bỏ hoang.

Những lời đồn bị chôn vùi.

Và một thí nghiệm chưa hoàn tất.

Họ không biết rằng, thứ đang đợi họ không nằm ở thực tại... mà ở một nơi lằn ranh giữa giấc ngủ và tỉnh thức.

Nơi bạn không thể tin chính mình.​
 
Tiếng Thét Từ Hư Vô
Chương 1. 3h33p


Tiếng tích tắc vang trong bóng tối.

Hành lang dài hun hút, ánh đèn nhấp nháy liên tục.

Ai đó đang chạy.

Tiếng bước chân dội vang, gấp gáp nhưng không có điểm dừng.“Ra đi… lối ra đâu?” – tiếng thở dốc, lẫn tiếng nấc.Một cánh cửa xuất hiện ở cuối hành lang, nhưng mỗi khi bàn tay vừa chạm vào nắm cửa, cả dãy hành lang lại kéo dài thêm, như một cuộn giấy bị ai đó giật ra vô tận.Tiếng khác xen vào, lạnh lẽo:

“Mày có chắc… mày là mày không?”

Một tấm gương bất ngờ bật sáng trên tường.

Trong gương, không phải là khuôn mặt quen thuộc, mà là một bản sao méo mó: miệng kéo dài đến mang tai, mắt đen trống rỗng.

Nó lặp lại câu nói kia, nhưng chậm và rõ ràng hơn:“M…à…y… có chắc… mày… là… mày… không?”

3:33 A.M.An bật dậy.

Trán ướt mồ hôi, đồng hồ điện thoại chớp đúng ba con số đó: 3:33.

Một âm thanh va chạm nhẹ ngoài cửa sổ khiến cậu giật mình.

Cậu bước đến, kéo rèm.

Sân trường phía xa chìm trong bóng tối.

Dưới sân, dường như có một bóng người đứng im.Sáng hôm sau.An bước ra khỏi nhà, khoác cặp lên vai.

Mẹ cậu gọi với: “Nhớ ăn sáng đấy!”

“Vâng ạ.” – Cậu đáp cho qua, đầu óc vẫn vương cảm giác lạnh lẽo từ giấc mơ.

Trường THPT X hiện ra với bức tường vàng cũ kỹ.

Học sinh lác đác vào cổng.

An vừa bước qua, đã thấy bác bảo vệ đang nói chuyện với một nữ sinh lạ.“Em học sinh mới hả?

Lớp nào?” – giọng bác khàn đặc.

“Dạ, 11A1.” – cô gái đáp nhỏ.

Ánh mắt cô ấy thoáng bắt gặp An.

Một cái nhìn ngắn, xa lạ, nhưng khiến cậu hơi khựng lại.Lan – học sinh mới – theo sau An lên cầu thang.

Hành lang dài, ánh sáng lờ mờ.

Cô thoáng thấy một tấm gương mờ treo trên tường.

Trong gương, bóng của cô… quay mặt đi trước khi cô kịp phản ứng.*Khi này chúng ta đổi qua góc nhìn của Lan*Trường THPT X cũ kỹ hơn Lan tưởng.

Tường vàng bong tróc, những cửa sổ cao có song sắt như trại giam.

Lan siết quai cặp, bước qua cổng.“Học sinh mới hả?

Vào nhanh đi, sắp trễ rồi!” – bác bảo vệ cằn nhằn, nhưng mắt ông ta thoáng nhìn cô lâu hơn một nhịp.

Lớp 11A1 nằm ở tầng ba.

Lan vừa bước lên, cảm giác hành lang dài hơn bản đồ trường hôm qua.

Giữa các cánh cửa, có một ô gương mờ đục.

Cô thoáng thấy bóng mình, nhưng… không phải.

Hình trong gương quay mặt đi trước khi cô kịp phản ứng.Giờ học đầu tiên.

Cả lớp đang làm bài, tiếng phấn nghiến trên bảng đột nhiên dừng lại.

Thầy giáo đứng hình vài giây, rồi quay lại nhìn.

Bảng tự động hiện ra một dòng chữ nguệch ngoạc khó hiểu“Nếu mày còn dám ngủ,thứ trong giấc mơ sẽ tìm tới mày sớm thôi”Một vài bạn hét lên, ghế xô đổ loảng xoảng.

Thầy vội lấy khăn lau nhưng chữ không biến mất.

Phấn như khắc sâu vào mặt bảng.An ngồi bàn đầu, mặt tái mét.

Minh – phó văn nghệ – nhìn trân trân, mắt dán vào con số 5.

Vy thì nghiến chặt bút, tay run.

Quân cười nhạt, nhưng mồ hôi rịn trên trán.

Lan thì chỉ đứng lặng, tim đập dồn, cảm giác… dòng chữ ấy đang gọi mình.Giờ ra chơi.

An ra ngoài.

Lan cũng bước dọc hành lang.

Cuối dãy, trên tường xuất hiện một dòng phấn trắng:

“Lan, mày có chắc mày là Lan không?”

Lan khựng lại.Đèn trên trần nhấp nháy.

Tiếng trống báo giờ nghe méo mó.

Một giọng nói vô hình thì thầm:“Ba giờ ba mươi ba… vẫn chưa đủ đâu.”

Dưới nền gạch cũ, tiếng bước chân của Lan vang lên khô khốc, kéo dài như vọng lại từ một nơi sâu hơn cả hành lang này.

Cô quay phắt ra sau,không ai cả.

Nhưng cảm giác có gì đó đang đi sát ngay sau lưng khiến gáy cô lạnh buốt.

Một cơn gió lùa qua, mang theo mùi bụi phấn ngai ngái cùng tiếng cười khe khẽ, xa xăm nhưng dường như ngay sát tai.
 
Tiếng Thét Từ Hư Vô
Chương 2.Những lo âu trong ánh sáng


Sáng hôm sau, An bước vào lớp với gương mặt thất thần.

Cả đêm cậu không chợp mắt nổi vì hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra ngày hôm qua.

Suốt đêm, cậu chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào trần nhà, nghe tim mình đập dồn, cho tới khi ánh sáng nhợt nhạt đầu tiên tràn qua cửa sổ.

Giờ ra chơi, không khí trong lớp 11A1 nặng nề đến lạ.

Tiếng bàn ghế kéo loảng xoảng nhưng không ai dám nói lớn.

Cái dòng chữ nguệch ngoạc từng hiện trên bảng buổi sáng hôm qua, dù đã bị lau nhiều lần, vẫn để lại vệt trắng mờ như vết hằn trong mắt tất cả.

An ngồi ở bàn đầu, tay siết chặt cây bút.

Cậu định quay sang Minh để hỏi điều gì đó, nhưng ánh mắt Minh lảng đi, như thể đang cố giấu một chuyện.

Ở góc lớp, Vy cúi gằm mặt, trang vở mở ra nhưng chưa viết nổi một chữ.

Quân vẫn tỏ ra thản nhiên, chân gác lên ghế, miệng cười nhạt, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhanh ra phía cửa sổ, như sợ có ai đứng nhìn.

Còn Lan – học sinh mới – thì lặng lẽ quan sát cả bốn, cảm giác rõ rệt rằng có một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần nhau.

Lan ngồi yên trong lớp, vẫn còn chưa quen với nhịp sinh hoạt của trường mới.

Cô không nghĩ hôm nay sẽ có ai bắt chuyện.

Thế nhưng, An tiến đến trước, tay cầm chai nước, giọng hơi dè dặt:

“Lan đúng không?

Cậu… mới chuyển tới à?

Muốn ngồi cùng tụi mình không?”

Lan thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu.

Minh, Vy và Quân đang đứng gần đó cũng quay lại.

Quân nhún vai:

“Thêm người mới cũng đỡ chán.

Đi, ra chỗ hành lang kia nói chuyện.”

Cả năm kéo nhau đến một góc vắng người.

Ban đầu, câu chuyện chỉ xoay quanh trường lớp, thầy cô.

Nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt họ dần trùng xuống cùng một điểm – những giấc mơ.

Vy là người mở lời trước, giọng nhỏ đến mức phải ghé sát mới nghe:

“Cậu… có bao giờ gặp ác mộng lặp lại nhiều lần không?

Mấy đêm nay… mình bị kéo vào một lớp học tối, bảng đen tự viết số.

Nó…

ép mình phải giỏi hơn tất cả hoặc biến mất.”

Lan siết quai cặp.

Câu chữ quen thuộc như vừa chạm vào ký ức đêm qua.

Quân khẽ cười gượng:

“Lạ nhỉ.

Tao cũng bị.

Một hồ nước đen.

Tay từ dưới kéo tao xuống.

Chúng nói muốn đổi lấy tự do.”

Minh hít sâu, giọng khàn:

“Phòng gương.

Hàng chục bản sao cứ cười và chửi tao là đồ giả.

Có một cái còn bảo: Muốn thoát thì phải thừa nhận… hoặc thay thế một người khác.”

Lan nhìn ba người, rồi quyết định nói ra:

“Thư viện.

Sách rơi, giấy bay ghép thành một khuôn mặt.

Nó hỏi tao có chắc mình là Lan thật không… và nếu tao không phải, thì Lan thật đang ở đâu.”

Cả bốn quay sang An.

Cậu im lặng khá lâu mới cất lời:

“Hành lang vô tận.

Mỗi lần quay lại, phía sau chỉ có bóng tối.

Có thứ gì đó bảo tao: Đừng ngủ, nếu không nó sẽ tìm được mày nhanh hơn.”

Không ai cười.

Không ai bảo đó chỉ là mơ.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm.

Gió từ hành lang lùa vào, lạnh đến rợn người.

Tiếng chuông trường bất ngờ vang lên khiến cả nhóm giật mình, nhưng không ai đứng dậy ngay.

Trong khoảnh khắc ấy, họ đều hiểu – có điều gì đó bất thường đang xảy ra, và nó không chỉ ở trong giấc mơ
 
Back
Top Bottom