Cổ Đại Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,872
0
36
AP1GczMHKaxKWkYkPxyy_EQTahHn70kk0zBTHfeqhmHBZZjYgxwl7aXh9cKOcgurPOYxMzYzkv1xDs49dZXQEUFtEA8iFiYvGwIjBHWiGldoii78Has4SzygBCkHpPL-HZZNjNqdsnQA0KHfKIwLtH0WGEDl=w215-h322-s-no-gm

Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Tác giả: Lệ Lệ Bối Nhĩ/丽丽贝尔
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

(Zhihu) TIẾNG LÒNG CỦA NGHĨA MUỘI

Tác giả: 丽丽贝尔 (Lệ Lệ Bối Nhĩ)

Edit: Thú vui của Khỉ con

- -------------------------------------------------

Nghĩa muội "bạch liên hoa" có thể khiến người ta nghe được đôi câu tiếng lòng của mình.

Nhưng ta có thể khiến mọi người nghe được toàn bộ tiếng lòng của nàng ta.

Vì vậy, nàng ta dùng tiếng lòng để vu khống ta vứt bỏ cha mẹ, sa ngã vào chốn thanh lâu.

Nhưng cha mẹ lại không nổi trận lôi đình với ta như nàng ta mong muốn.

Hoàng đế tứ hôn cho ta và Thái tử, nàng ta lại dùng tiếng lòng để vu khống ta quyến rũ Thái tử ở chốn Phật đường.

Hôn ước cũng không bị hủy bỏ như nàng ta mong muốn.

Nàng ta bối rối, còn ta lại thấy thật sảng khoái.​
 
Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Chương 1


1

"Tỷ tỷ chịu khổ rồi, mừng tỷ trở về nhà."

Thẩm Chi Chi khoác lên mình bộ y phục thuần trắng, vẻ mặt thương hại nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng êm ái.

Mà khi ta nhìn vào khuôn mặt nàng, ta chợt ngẩn ngơ một lúc, một giọng nói ngây thơ vô tội vang lên trong đầu ta.

[A, thì ra tỷ tỷ chính là hoa khôi đã vứt bỏ cha mẹ, tự bán mình vào thanh lâu mà ta đã từng thấy trước đấy. Chắc hẳn nghĩa phụ, nghĩa mẫu của tỷ ấy đối xử rất tệ bạc lắm nên tỷ ấy mới bị ép vào hoàn cảnh đó. Sau này, ta nhất định phải chăm sóc tỷ tỷ thật tốt.]

Đây là tiếng lòng của Thẩm Chi Chi.

Sắc mặt của Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm thiếu gia Thẩm Hoài đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Vốn Thẩm mẫu đang nắm tay ta, trong mắt tràn đầy sự thương hại, giờ đột nhiên lại buông tay ta ra, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Ta thầm cười trong lòng, thì ra kiếp trước Thẩm Chi Chi đã dựa vào những lời dối trá này để khiến cả nhà vô cùng chán ghét ta.

Ở kiếp trước, dù ta có cố gắng thế nào để lấy lòng Thẩm phụ, Thẩm mẫu, họ vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với ta.

Những người thuộc dòng dõi trong sạch như họ, làm sao có thể yêu thích một nữ nhi xuất thân từ thanh lâu sở quán chứ?

Trong mắt họ, ta chính là nỗi ô nhục của Thẩm gia, mãi mãi không thể sánh bằng Thẩm Chi Chi lanh lợi và thuần khiết.

Nhưng Thẩm Chi Chi à, lần này ngươi sẽ không đạt được thứ mà ngươi mong muốn đâu.

[Đích nữ ư? Đích nữ Thẩm gia thì sao, chỉ cần bọn họ biết ngươi là nữ tử thanh lâu, bọn họ chắc chắn sẽ chán ghét bỏ ngươi. Thẩm Phù, cho dù ngươi có trở về đi chăng nữa, cũng đừng hòng cướp đi những thứ thuộc về ta!]

Giọng nói ác độc lại vang lên trong đầu, ta nhìn phụ mẫu Thẩm gia và Thẩm Hoài nhíu mày, đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Ánh mắt họ nhìn về phía Thẩm Chi Chi có chút nghi ngờ và khó hiểu, nhưng khi chạm vào ánh mắt vô tội mang theo nụ cười của Thẩm Chi Chi, chân mày đang nhíu lại dần giãn ra.

Đúng vậy, họ nhất định cho rằng đó là ảo giác, vì Thẩm Chi Chi lúc nào cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện, sao có thể nói ra những lời như vậy được.

Không sao, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

"Phụ thân, mẫu thân, ca ca, sao mọi người lại nhìn con như vậy? Tỷ tỷ vừa trở lại, mọi người nên quan tâm tỷ tỷ nhiều hơn mới đúng, tỷ tỷ ở bên ngoài chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ sở."

Thẩm Chi Chi ngoan ngoãn bước tới ôm lấy cánh tay ta, lại bị ta hất mạnh tay ra.

Thẩm Chi Chi loạng choạng, nép vào lòng Thẩm Hoài.

"Thẩm Phù, ngươi muốn làm cái gì đây!"

Thẩm Hoài ôm chặt Thẩm Chi Chi, nhìn ta khiển trách.

Còn ta nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu với vẻ mặt oan ức: "Phụ thân, mẫu thân, con không cố ý, chỉ là... muội muội nhéo con đau qua, con không nhịn được nên mới đẩy muội ấy ra."

Nói xong, ta vén ống tay áo lên, cố ý để lộ vết đỏ trên cánh tay cùng với thủ cung sa ngay bên cạnh.

Thẩm phụ, Thẩm mẫu rõ ràng đã sững sờ trong giây lát, sau đó liền rơi vào im lặng.

"Tỷ nói bậy! Muội không có!"

Giọng nói chói tai của Thẩm Chi Chi vang lên, chỉ vào ta mà tố cáo: "Phụ thân, mẫu thân, con không có nhéo tỷ tỷ, là tỷ ấy cổ tình đẩy con."

Thẩm Hoài sau khi nghe mấy lời của Thẩm Chi Chi, liền nổi giận trách mắng ta không chút thương tiếc: "Phụ thân, mẫu thân! Hai người nhìn xem, nàng ta có thái độ gì đây! Chi Chi có lòng tốt muốn gần gũi với nàng ta, vậy mà nàng ta lại vu cáo Chi Chi nhéo nàng? Đúng là đồ hạ tiện không được giáo dưỡng!"

"Đủ rồi! A Hoài, Phù Nhi là muội muội của con, sao con có thể nói con bé như vậy!"

Thẩm phụ quát Thẩm Hoài một tiếng, rồi nhìn vào vết đỏ trên cánh tay ta, dịu giọng nói: "Phù Nhi, có lẽ Chi Chi không phải cố ý. Con là tỷ tỷ, đừng so đo với muội muội."

Ta tỏ vẻ nghe lời, thuận theo nói phải. Rõ ràng là Thẩm phụ, Thẩm mẫu vẫn rất thiên vị Thẩm Chi Chi, nữ nhi đã được họ nuôi dưỡng bên mình từ nhỏ. Bây giờ ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn thôi.

Thẩm mẫu sai người dẫn ta đến tiểu viện được chuẩn bị riêng cho ta, nhưng ta không vội rời đi.

2

Thẩm mẫu tưởng ta đã rời đi, liền nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này xem ra cũng hiểu chuyện, nhưng... phu quân, nghe nói con bé vì muốn trèo lên cành cao mà tự nguyện bán mình vào thanh lâu, không đoái hoài gì đến nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Một người tính tình lạnh lùng, sa ngã như vậy, thật sự có thể được chọn làm Thái tử phi sao?"

Thẩm phụ cũng nhíu mày: "Nhưng dù sao con bé cũng là cốt nhục thân sinh của chúng ta, không còn cách nào khác. Thật đáng tiếc, nếu Chi Chi là nữ nhi thân sinh của chúng ta thì tốt biết mấy."

Nghe Thẩm phủ nói vậy, Thẩm Chi Chi cúi đầu, giấu đi niềm vui nơi đáy mắt, nhưng tiếng lòng lại vang lên: [Vốn dĩ ta đã cướp mất cuộc đời của tỷ tỷ, khiến tỷ ấy phải lưu lạc vào thanh lâu. Tỷ tỷ có ghét ta cũng không sao, chỉ mong tỷ ấy chịu cho ta ở lại. Cho dù có bảo ta làm nha toàn, chỉ cần được ở bên phụ thân, mẫu thân và ca ca, ta cũng nguyện ý...]

Thẩm Hoài ngẩn ra, rồi cùng Thẩm phụ, Thẩm mẫu nhìn nhau mỉm cười.

"Chi Chi, dù thế nào đi nữa, muội vẫn là muội muội mà Thẩm Hoài ta yêu thương nhất, là tiểu thư Thẩm gia, không ai có thể đuổi muội đi, muội đừng lo lắng."

"Đúng vậy, Chi Chi, mặc dù tỷ tỷ con đã trở lại, nhưng con vẫn là hòn ngọc quý trên tay chúng ta."

Thẩm Chi Chi gật đầu, đôi mắt ngập lệ, trông có vẻ vừa tủi thân vừa cảm động.

Ta đứng ở trong góc nhìn cảnh gia đình vui vẻ hòa thuận trước mặt mà cười lạnh lùng.

Thật là một cặp phụ mẫu tốt yêu thương nữ nhi, một người ca ca tốt yêu thương muội muội.

Hy vọng là sau khi biết chân tướng, họ vẫn còn có thể yêu thương Thẩm Chi Chi như vậy.

Cũng như kiếp trước, vào ngày đầu tiên ta vào ở Minh Châu Viện, Thẩm Chi Chi liền làm loạn, muốn t.ự t.ử. Khi đám nha hoàn cứu nàng ta từ hồ Quan Nguyệt trong tiểu viện của ta lên, nàng ta đã thoi thóp.

Thẩm Chi Chi thật đúng là biết suy nghĩ cho người khác, còn đặc biệt chạy đến tiểu viện của ta để t.ự t.ử.

Thẩm Hoài ôm lấy Thẩm Chi Chi đang ướt sũng vào trong lòng, gầm lên với ta: "Có phải ngươi đã ép Chi Chi nhảy xuống hồ không? Muội ấy đã làm sai điều gì mà ngươi phải bức tử muội ấy chứ!"

Thẩm phụ, Thẩm mẫu cũng nhìn ta với vẻ mặt không mấy thân thiện.

Kiếp trước khi ta vừa trở về cũng giống như hôm nay, Thẩm Chi Chi đã chạy đến tiểu viện ta ầm ĩ muốn t.ự t.ử. Rõ ràng là ta không làm cái gì cả, nhưng chưa kịp thanh minh một câu thì Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài đã trách ta sao lại bức tử Thẩm Chi Chi.

Sau đó, để bù đắp cho Thẩm Chi Chi, Thẩm phụ và Thẩm mẫu đã đưa tiểu viện vốn là của ta cho Thẩm Chi Chi, còn phạt ta phải ở trong phòng chứa củi của hạ nhân.

Kiếp trước, vì chữ hiếu và để nhận được tình yêu thương của phụ mẫu thân sinh nên ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Kiếp này, ta sẽ không bao giờ làm kẻ ngốc, mong mỏi tình yêu thương từ họ nữa.

(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)

"Phụ thân, mẫu thân, ca ca, chuyện này không liên quan đến tỷ tỷ, là con có lỗi với tỷ tỷ...

Thẩm Chi Chi ngoài miệng thì nói không liên quan gì đến ta, nhưng trong lòng lại nghĩ: [Tỷ tỷ nói chỉ cần ta c.h.ế.t đi thì tỷ ấy sẽ vui vẻ. Ta c.h.ế.t cũng không sao, chỉ cần phụ thân, mẫu thân và ca ca đừng khó xử là được..."

"Thẩm Phù! Sao ngươi có thể bức tử Chi Chi chứ?" Thẩm Hoài chỉ vào mũi ta mắng: "Đừng tưởng ngươi trở về sẽ là tiểu thư Thẩm gia. Trong cái nhà này, ta chỉ thừa nhận Chi Chi là muội muội của ta, là tiểu thư Thẩm gia, ngươi là cái thá gì!"

Thẩm mẫu hừ lạnh: "Thẩm Phù, chúng ta đón con trở về không phải để con ức h**p Chi Chi! Nếu con còn không biết tốt xấu như vậy, thì quay về chỗ trước kia của con đi!"

"Được rồi, bớt nói đi!" Thẩm phụ ngắt lời Thẩm mẫu với vẻ mặt không mấy thân thiện.

"Chuyện này là Thẩm Phù không đúng. Thẩm Phù, con xin lỗi Chi Chi đi."

Thẩm Chi Chi lại tỏ ra đáng thương: "Không, phụ thân, mẫu thân, là con... là lỗi của con. Con chỉ là quá yêu thích tiểu viện của tỷ tỷ nên mới muốn đến đây xem, không ngờ lại khiến tỷ tỷ không vui, con không trách tỷ tỷ đâu..."

Nhưng trong lòng lại nghĩ: [Thật ghen tị với tỷ tỷ vì được phụ thân, mẫu thân yêu thương đến vậy, dành nhiều tâm huyết để xây dựng tiểu viện cho tỷ tỷ. Không sao, ta chỉ mong phụ thân, mẫu thân yêu thương ta nhiều hơn một chút là tốt rồi, ta thực sự không muốn mất họ...]

Thẩm phụ im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Chỉ xin lỗi thì không đủ. Chi Chi thiếu chút nữa bị con hại c.h.ế.t. Nếu Chi Chi thích tiểu viện này, Thẩm Phù, con nhường tiểu viện này cho muội muội đi."

Nhìn xem, ta còn chưa nói câu nào mà những người này đã khẳng định rằng ta là người ép Thẩm Chi Chi nhảy xuống hồ.

Nhìn vào ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý của Thẩm Chi Chi, ta chậm rãi nhếch môi.

3

[Thứ hạ tiện, ngươi mà cũng xứng tranh giành với ta? Ngươi dám đấu với ta sao? Những kẻ ngu ngốc này đúng là dễ lừa gạt, chắc hẳn họ đã quên rằng ta biết bơi. Chẳng qua đám người này càng dễ lừa, ta càng thu được nhiều hơn...]

"Chi Chi, muội nói cái gì?" Tiếng chất vấn bén nhọn của Thẩm Hoài vang lên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Thẩm Chi Chi sửng sốt, sau đó lại tỏ ra oan ức, bĩu môi: "Ca ca, ca sao vậy, muội có nói gì đâu..."

Thẩm phụ và Thẩm mẫu cũng nhìn Thẩm Chi Chi đang nằm trong lòng Thẩm Hoài với vẻ mặt nghi ngờ.

Ánh mắt của ba người mang theo tìm tòi nghiên cứu, khiến cả người Thẩm Chi Chi không được tự nhiên.

Một lúc sau, Thẩm mẫu nhíu mày: "A Hoài, ôm Chi Chi như vậy còn ra thể thống gì nữa!"

Cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra rằng Thẩm Hoài và Thẩm Chi Chi không có quan hệ huyết thống, nên việc tiếp xúc thân mật như vậy là không hợp lễ nghi, nếu bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của nhi tử.

"Được rồi, mau đưa Chi Chi vào trong, gọi thầy thuốc trong phủ qua xem!"

Họ lại một lần nữa lựa chọn cách phớt lờ lời nói của Thẩm Chi Chi. Đối với họ, một nữ nhi xuất thân từ thanh lâu và một nữ nhi được cưng chiều từ nhỏ, dĩ nhiên họ sẽ chọn tin tưởng người sau hơn.

Nhưng, một lần hai lần còn có thể là nghe nhầm, ba lần bốn lần cũng thế thì sao?

Thẩm Chi Chi được nha hoàn đỡ vào trong phòng ta, công khai muốn cướp tiểu viện của ta.

Ta nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu, ngập ngừng nói: "Phụ thân, mẫu thân, tiểu viện này...".

Ta còn chưa nói xong, Thẩm Hoài đã sốt ruột nói: "Thẩm Phù, ngươi nghe không hiểu hay gì? Chỉ là một cái tiểu viện mà thôi, Chi Chi thích, ngươi làm tỷ tỷ nhường một chút thì đã sao!"

Thẩm mẫu liền phụ họa: "Chỉ là một cái tiểu viện thôi, con là tỷ tỷ thì nên nhường cho muội muội..."

Bọn họ mặc định rằng ta muốn tranh tiểu viện với Thẩm Chi Chi nên không đợi ta nói hết câu, đã vội vàng dạy bảo ta.

Mà ta sững sờ một lúc, nước mắt rơi xuống, tủi thân nhìn Thẩm phụ: "Phụ thân, mẫu thân và ca ca đã hiểu lầm con rồi, con muốn nói là phòng chính ở tiền viện còn chưa được dọn dẹp, không thích hợp để muội muội dưỡng bệnh. Phòng ngủ ở hậu viện con đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, có thể để muội muội ở đó trước."

Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm mẫu và Thẩm Hoài đều có chút cứng ngắc.

Thẩm mẫu cười ngượng ngùng: "Ra là vậy... Vẫn là Phù Nhi hiểu chuyện..."

"Đừng có ở đây mà giả bộ tử tế! Nếu không phải ngươi bảo Chi Chi đi c.h.ế.t, thì Chi Chi có nhảy xuống hồ không? Nói không chừng ngươi đã bỏ thứ gì đó vào phòng ngủ để làm hại Chi Chi..." Thẩm Hoài còn chưa mắng xong thì đã bị Thẩm phụ cắt ngang.

"Đủ rồi, A Hoài! Mau dẫn Chi Chi vào đi!"

Thẩm Hoài hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn ta rồi ôm Thẩm Chi Chi vào phòng ngủ.

Thẩm phụ khẽ ho một tiếng: "Phù Nhi, con là huyết mạch Thẩm gia, chúng ta sẽ không bạc đãi con. Nhưng con là tỷ tỷ, nếu muội muội con thích tiểu viện này thì con nhường lại cho con bé đi."

Thẩm phụ trong lòng biết rõ, ta vừa trở về đã bị ông sai người trông coi, không cho rời khỏi tiểu viện, vậy làm sao ta có thời gian ép Thẩm Chi Chi nhảy xuống hồ t.ự t.ử chứ?

Chẳng qua là, dù biết ta vô tội nhưng ông vẫn lựa chọn đứng về phía Thẩm Chi Chi.

"Còn nữa, muội muội con còn nhỏ, thấy con trở về không tránh khỏi sinh lòng ganh tị. Nếu con bé có làm chuyện gì thiếu suy nghĩ, con cũng nên thông cảm nhiều hơn, nghe chưa?"

Nghe có vẻ như an ủi nhưng thực chất lại là những lời cảnh cáo, thật khiến lòng người nguội lạnh.

Ta giả vờ ấm ức, cắn môi, cúi đầu: "Vâng, phụ thân."

Thẩm phụ rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, mà ta cũng hài lòng với mức độ coi trọng của họ dành cho Thẩm Chi Chi.

Dù sao, chỉ khi những thứ quý giá bị vỡ nát mới thực sự khiến người ta đau đớn đến tận đáy lòng, sống không bằng c.h.ế.t.

Sau sự việc này, ta đoán rằng Thẩm phụ còn coi trọng Thẩm Chi Chi hơn cả thanh danh của chính mình.

Dù sao, ông cũng đã gióng trống khua chiêng tìm nữ nhi thất lạc nhiều năm ở bên ngoài như vậy mà. Để bù đắp, ông còn bỏ ra một số bạc rất lớn để xây tiểu viện cho nữ nhi.

Nếu bị người khác biết được ông bù đắp cho nữ nhi thân sinh bằng cách đưa tiểu viện đó cho nghĩa nữ, chắc chắn sẽ bị Ngự sử vạch tội.

Nhưng để thỏa mãn sự nông nổi của Thẩm Chi Chi, ông vẫn làm như vậy.

Tuy nhiên, ta đoán trong lòng Thẩm phụ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Ta cố tình để họ nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi, gieo vào trong lòng Thẩm phụ mầm mống nghi ngờ.

Nếu không, Thẩm phụ đã giống như kiếp trước, không cần phân biệt đúng sai đã phạt ta ở trong phòng chứa củi, chứ không phải sắp xếp tiểu viện mới cho ta.

Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ, đến cuối cùng, trong lòng ông ấy vẫn tin tưởng Thẩm Chi Chi hơn.

Họ yêu thương Thẩm Chi Chi như vậy, sao còn nhận lại ta - nữ nhi từng sa chân vào thanh lâu, có thể làm ô uế thanh danh của Thẩm gia?

Bởi vì Hoàng đế sắp chọn Thái tử phi từ trong số các đích nữ của thế gia.

Họ dự định để Thẩm Chi Chi tham gia tuyển chọn, nhưng Thẩm Chi Chi không phải là đích nữ của Thẩm gia. Nếu đưa nàng ta đi, thì chính là tội khi quân.

Đó là lý do tại sao họ lại đón ta trở về.

Họ muốn trở thành nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu tương lai.

Lần này, ta sẽ trở thành Hoàng hậu như họ mong muốn.

Chỉ là khi ta trở thành Hoàng hậu, Thẩm gia có còn tồn tại hay không, cũng không biết được.

Sau khi nhảy xuống hồ, Thẩm Chi Chi đã bị bệnh nặng một thời gian. Nghe nói Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài đã tìm không ít danh y để chữa trị, chăm sóc nàng ta khỏe trở lại.

Ta cũng lâu rồi không gặp nàng ta, cho đến yến tiệc xuân hôm đó.
 
Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Chương 2


4

Yến tiệc xuân là tiệc do Đế Hậu tổ chức để tuyển chọn Thái tử phi.

Thẩm Chi Chi đi theo Thẩm mẫu, đã đợi ở cửa từ sớm.

Thẩm Chi Chi dường như rất thích mặc y phục màu trắng, trông rất mộc mạc, tao nhã.

Còn ta lại ưa chuộng màu sắc diễm lệ.

Ta vừa đi tới, Thẩm Chi Chi liền chạy tới ôm lấy cánh tay ta như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Tỷ tỷ, hôm nay sẽ có rất nhiều quý nữ thế gia tới, muội rất thân với các nàng ấy, đến lúc đó muội sẽ giới thiệu tỷ với các nàng...".

Nhớ lại kiếp trước, Thẩm Chi Chi cũng như vậy, nói sẽ giới thiệu ta với các quý nữ kia, nhưng thực chất lại nói trước mặt bọn họ rằng ta vừa mới được chuộc từ thanh lâu ra, chưa thấy qua sự đời nên mong họ chiếu cố nhiều hơn.

Vì mấy lời của Thẩm Chi Chi mà các quý nữ thế gia đều khinh thường ta, thậm chí còn cô lập, bắt nạt ta.

Ta mỉm cười: "Cảm tạ muội muội, chỉ là tính tỷ trời sinh không thích giao thiệp với người khác, sợ là phụ ý tốt của muội rồi."

Nói xong, ta liền khéo léo rút cánh tay ra khỏi vòng tay của Thẩm Chi Chi.

Thẩm Chi Chi tỏ vẻ tủi thân: "Vâng, muội xin lỗi, là do muội không nghĩ tới việc tỷ không thích náo nhiệt."

Trong lòng lại nghĩ: [Các quý nữ kia đều xuất thân cao quý, tỷ tỷ ở cùng các nàng nhiều hơn, nói không chừng cũng sẽ trở nên đoan trang, rộng lượng. Như vậy đối với tương lai Thẩm gia cũng tốt, sao tỷ tỷ lại từ chối ý tốt của ta chứ?]

Thẩm mẫu nhíu mày: "Thẩm Phù, Chi Chi làm vậy là vì muốn tốt cho con. Con nên tiếp xúc nhiều với các quý nữ thế gia, học hỏi từ các nàng. Nếu không, với mấy thói quen từ thanh... thói hư tật xấu của đám dân đen, dáng vẻ tầm thường của con sao có thể làm Thái tử phi được? Đừng để đến lúc đó làm mất mặt Thẩm gia!"

"Mẫu thân dạy rất đúng, con nhất định sẽ đi theo muội muội học hỏi thật tốt."

Ta đáp lại cho có lệ, trong đầu thì đang suy nghĩ phải làm thế nào để nói cho họ biết, thật ra nữ nhi tốt mà họ yêu thương mới chính là đời sau của nữ tử thanh lâu.

Ta lờ đi ánh mắt chán ghét của Thẩm mẫu ở phía sau, tự mình bước lên xe ngựa.

Sau khi vào cung, Thẩm Chi Chi tỏ ra vô cùng tự tin, được một đám các tiểu thư con nhà quan lại vây quanh.

Còn ta thì yên lặng đứng một bên, không có ý định tham gia, nhưng vẫn bị tìm tới.

"Ngươi chính là tỷ tỷ của Chi Chi? Quả nhiên là hồ ly tinh từ thanh lâu bước ra, ăn mặc như vậy, chỉ biết quyến rũ người khác, đúng là hạ tiện!"

Là biểu muội của Thái tử, Quận chúa Nguyệt Hoa.

Kiếp trước, chính nàng ta là người cầm đầu, cùng Thẩm Chi Chi bắt nạt ta.

Ta cười nói: "Quận chúa phong hoa tuyệt đại, thần nữ dung mạo tầm thường, tự thấy mình không thể quyến rũ người khác như người."

Quận chúa Nguyệt Hoa tức đến tái mặt: "Dám trào phúng Bổn quận chúa, vả miệng!"

"Quận chúa khoan đã!" Thẩm Chi Chi tỏ vẻ rất lo lắng, nàng ta thở dài một tiếng: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể chọc giận Quận chúa như vậy chứ? Quận chúa là muội muội mà Thái tử điện hạ yêu thương nhất, không phải tỷ thích Thái tử điện hạ sao? Nếu tỷ bắt nạt Quận chúa, Thái tử điện hạ càng không thể lấy tỷ đâu!"

Thẩm Chi Chi càng nói, sắc mặt Quận chúa Nguyệt Hoa càng khó coi.

Ai mà không biết, Quận chúa Nguyệt Hoa yêu thích Thái tử đến phát điên, nữ nhân nào dám ngấp nghé Thái tử đều sẽ bị nàng ta xem như kẻ thù.

Rất nhiều quý nữ thế gia đã từng bị nàng ta dạy dỗ một trận, thậm chí còn hủy hoại sự trong sạch của không ít người.

Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn bình an vô sự, bởi vì phụ mẫu của nàng ta đã hy sinh để bảo vệ Đương kim bệ hạ lên ngôi. Chỉ dựa vào phần công lao này, cho dù nàng ta có làm gì, ân sủng cũng sẽ không giảm bớt.

Mà ta hoàn toàn không có ý định phản bác.

[Đấu đi, đấu đi! Tốt nhất là để Thái tử điện hạ nhìn thấy các ngươi cắn xé lẫn nhau. Như vậy Thái tử điện hạ sẽ ghét bỏ các ngươi, cũng sẽ thấy được sự hiền hậu, độ lượng của ta! Vị trí Thái tử phi là của ta! Không ai có thể cướp lấy từ tay ta!]

Quận chúa Nguyệt Hoa vốn định nổi đóa với ta, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Thẩm Chi Chi, sắc mặt thay đổi, khiến người khác khó đoán.

Ta vẫn giữ nụ cười trên môi.

[Nữ nhân điên này nhìn ta làm gì? Còn không mau đánh cái đồ tiện nhân Thẩm Phù này đi? Nhanh lên, đánh đi, Thái tử điện hạ sắp tới rồi. Nếu các người không đánh thì sao Thái tử điện hạ biết mà ghét bỏ các người rồi thấy được điểm tốt của ta chứ.]

Giây tiếp theo, bàn tay của Quận chúa Nguyệt Hoa đã giáng xuống gương mặt Thẩm Chi Chi.

5

Thẩm Chi Chi bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng rỉ m.á.u.

"Tiện nhân! Ngươi nói bậy cái gì! Chỉ dựa vào một đứa tiểu thư Thẩm gia giả như ngươi, mà cũng dám cướp Thái tử biểu ca với Bổn quận chúa?"

Thẩm Chi Chi ôm mặt, không thể tin nhìn Quận chúa Nguyệt Hoa: "Quận chúa, người... người đang nói gì vậy, là Thẩm Phù. Thẩm Phù mới là người ngấp nghé Thái tử điện hạ..."

Quận chúa Nguyệt Hoa quay lại nhìn ta, ta nhún vai, mỉm cười vô tội với nàng ta.

[Nữ nhân điên này có bệnh à! Ta làm thiên kim giả của Thẩm gia thì sao! Ít ra vẫn còn tốt hơn nàng, cái đồ vô dụng có cha sinh không có mẹ dạy! Dựa vào cái gì mà ta không thể gả cho Thái tử điện hạ!]

"Đủ rồi, đừng nói nữa!"

Sắc mặt Quận chúa Nguyệt Hoa trở nên nhăn nhó, nàng ta chỉ vào Thẩm Chi Chi đang nằm dưới đất: "Tiện nhân! Bất kể những gì ta nghe được là thật hay giả. Tóm lại, chỉ cần có người dám có ý định đến gần Thái tử biểu ca, ta nhất định sẽ không buông tha cho kẻ đó!"

Nói xong, Quận chúa Nguyệt Hoa quay người rời đi.

Trong ánh mắt Thẩm Chi Chi thoáng hiện lên một tia hoảng loạn khó nhận ra.

Có phải nàng ta đang cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Quận chúa Nguyệt Hoa lại nghe được tiếng lòng của mình?

Còn ta chỉ cảm khái, kỹ năng mà hệ thống ban cho thực sự rất hữu dụng.

Thẩm Chi Chi sắc mặt u ám đứng dậy, nhìn ta với ánh mắt hung ác: "Thẩm Phù, ngươi đừng có mà đắc ý, ngươi cho rằng ngươi là đích nữ Thẩm gia, thì có thể làm Thái tử phi sao?"

"Thái tử điện hạ chỉ có thể là của ta!"

Nói xong, nàng ta khẽ hừ một tiếng rồi vội vàng đi thay y phục, vì Thái tử thật sự sắp đến rồi.

Đi cùng Thái tử còn có Đế Hậu.

Ta nhìn bóng dáng Thái tử Yến Phù Quang, có chút ngẩn ngơ.

Không thể nói là ta hận hắn, chỉ là nếu không phải vì ánh mắt lạnh lùng và sự dung túng của hắn, ta cũng sẽ không c.h.ế.t thảm ở lãnh cung.

Kiếp trước, Đế Hậu từng có ý định tứ hôn cho ta và Yến Phù Quang, lại vì tiếng lòng của Thẩm Chi Chi mà Đế Hậu đã nhận định ta quyến rũ Yến Thời Quang, hành vi không đúng đắn nên đã thu hồi việc tứ hôn.

Nhưng Thẩm gia là thế gia trăm năm, Thẩm phụ là nguyên lão hai triều, đứng đầu bá quan văn võ nên Thái tử phi nhất định phải xuất thân từ Thẩm gia.

Cho nên, Đế Hậu lùi một bước, để Thẩm Chi Chi trở thành Thái tử phi. Hơn nữa, Đế Hậu cũng nghe nói Thẩm phụ và Thẩm mẫu yêu thương Thẩm Chi Chi hơn ta, nên càng cảm thấy Thẩm Chi Chi làm Thái tử phi là tốt nhất.

(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)

Nhưng điều khiến ta không ngờ là Yến Phù Quang lại đích thân đi cầu xin Đế Hậu, nói rằng muốn chọn ta làm Thái tử phi.

Sau đó, ta thật sự tiến vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi.

Thế nhưng, Thẩm Chi Chi cũng vào Đông Cung, trở thành Trắc phi của Thái tử.

Yến Phù Quang đối xử với ta rất lạnh nhạt nhưng cũng chưa từng hà khắc với ta. Ta từng nghĩ rằng cứ sống như vậy cũng không tệ.

Nhưng tiếc là trừ Yến Phù Quang, tất cả mọi người đều hy vọng Thẩm Chi Chi trở thành Thái tử phi..

Hoàng hậu không ngừng gây sức ép, sự trách móc từ Thẩm phụ và Thẩm mẫu, những lời mắng chửi của Thẩm Hoài, những lời bàn tán của thái giám và cung nữ, âm mưu của Thẩm Chi Chi, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Yến Phù Quang, từng thứ một đều đủ sức đè bẹp ta.

Cuối cùng, sau khi bị Yến Phù Quang bắt gian tại trận, ta bị Hoàng đế đày vào lãnh cung, còn Thẩm Chi Chi thì phái người đến hạ độc ta.

Ta đã giải thích không biết bao nhiêu lần rằng ngày hôm đó ta bị hạ thuốc nhưng Yến Phù Quang không tin ta.

"Ngươi chính là đích nữ Thẩm gia, Thầm Phù?"

Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế kéo ta trở về thực tại.

Ta bình tĩnh quỳ xuống: "Hồi bệ hạ, thần nữ chính là Thẩm Phù."

"Quả thật là một khuôn mặt đẹp, rất xứng với dung mạo của nhi tử ta."

Hoàng hậu nhìn ta từ trên xuống dưới, có vẻ rất hài lòng với dáng vẻ của ta.

Suy cho cùng, dáng vẻ hiện tại của ta đã được rèn luyện từng chút một dưới sự chỉ bảo của bà ấy, theo yêu cầu của bà mà từng bước hun đúc nên.

Cho nên hiện giờ Hoàng hậu nhìn ta, chắc hẳn rất hài lòng.

Chỉ là, Thẩm Chi Chi vẫn còn ở đây.

[Tỷ tỷ từng không màng đến danh dự, quyến rũ Thái tử điện hạ ở Phổ Đà Tự, nhất định là tỷ rất yêu thích Thái tử điện hạ.]

Tiếng lòng của Thẩm Chi Chi khiến sắc mặt Đế Hậu càng ngày càng u ám.

Nhưng ánh mắt của Yến Phù Quang không hề thay đổi, vẫn chăm chú nhìn ta.

"Trông thì có vẻ tốt đẹp, tiếc là trong ngoài không đồng nhất!"

Lời quở trách Hoàng hậu vừa dứt, Thẩm Chi Chi liền lộ vẻ đắc ý.

[Đích nữ thì sao? Còn không phải là bại dưới tay ta! Đợi đến khi ta vào Đông Cung, Thẩm Phù, ngươi sẽ không còn giá trị gì nữa, cứ đợi bị đuổi ra khỏi nhà đi! Ngày ngươi rời khỏi Thẩm gia chính là ngày giỗ của ngươi! Ta mới là tiểu thư duy nhất của Thẩm gia, tương lai sẽ là Hoàng hậu!]

Vẻ đắc ý của Thẩm Chi Chi còn chưa kịp thu lại, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng hậu nhìn chằm chằm.

6

Những người có thể trở thành Hoàng hậu, đều không phải là kẻ ngốc.

"Lá gan Thẩm phu nhân lớn thật, dám trái ý chỉ của bổn cung!

Trước lời quở trách của Hoàng hậu, Thẩm mẫu vội vàng quỳ xuống: "Thần phụ bị oan!"

"Bị oan? Bổn cung đã hạ chỉ đưa đích nữ các nhà đến dự yến tiệc xuân, ngươi mang theo nghĩa nữ đến là có ý gì? Đại Yến ta phân chia tôn ti rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn để nghĩa nữ không rõ lai lịch này của ngươi làm Thái tử phi?"

"Thần phụ không dám! Hoàng hậu nương nương xin bớt giận!" Thẩm mẫu cúi đầu chạm đất, toàn thân run rẩy.

Còn ta chỉ đứng nhìn, cũng không cầu xin cho bà giống như kiếp trước.

Kiếp trước, Hoàng hậu cũng dùng tội danh này để hỏi tội Thẩm mẫu, chỉ là không hề tức giận như bây giờ.

Kiếp trước, Hoàng hậu chỉ muốn xem Thẩm gia coi trọng Thẩm Chi Chi đến mức nào.

Nhưng lần này, ta cố ý để Hoàng hậu nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi. Đối với một nữ nhân không thể dung thứ cho tỷ tỷ mình, độc ác tàn nhẫn, mưu mô tính toán, Hoàng hậu thật sự rất tức giận.

"Mẫu hậu, hà tất phải tức giận, làm tổn hại đến thân thể." Yến Phù Quang an ủi Hoàng hậu, sau đó quay sang nhìn ta, "Thẩm đại tiểu thư, đứng lên đi."

Giọng điệu mềm mại đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Ta có chút khó hiểu, Yến Phù Quang không nghe được tiếng lòng của Thẩm Chi Chi sao?

Theo lý mà nói, không phải hắn nên ghét ta sao?

Dù sao, lần đó chiếm tiện nghi của hắn ở Phổ Đà Tự, chính là ta nha.

Lúc ấy ta vừa mới được biết mình là đích nữ của Thẩm gia, còn chưa được đón về Thẩm gia.

Biết tin tìm được người nhà, ta cảm thấy rất vui mừng, liền đến Phổ Đà Tự để lễ tạ.

Nhưng ta đã bị người ta hạ thuốc, là do Thẩm Chi Chi làm.

Mục đích của nàng ta là để ta đi làm phiền Thái tử, bị xem như thích khách mà g.i.ế.t c.h.ế.t.

Chuyện này là chính Thẩm Chi Chi đã nói với ta trước khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước.

Chỉ có điều, đêm đó ta không c.h.ế.t, không có chuyện gì xảy ra, ta bị Yến Phù Quang ném vào hồ nước lạnh, ngâm mình cả đêm.

Yến Phù Quang hẳn là rất ghét ta.

Dù sao, cả kinh đô đều biết Thái tử điện hạ mắc bệnh sạch sẽ.

Nhưng bây giờ thì có chút ngoài ý muốn.

Yến Phù Quang đứng bên cạnh ta, kéo ta cùng quỳ xuống.

"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã chọn xong, nhi thần nhìn trúng đích nữ Thẩm gia."

Sắc mặt Đế Hậu rất khó coi, dù sao ta cũng từng có ý đồ với Thái tử. Trong mắt họ, ta là người tâm tư thâm trầm.

Hơn nữa, còn có Thẩm Chi Chi ở đây.

Tiếng lòng của Thẩm Chi Chi lại vang lên.

[Phải làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không còn trong trắng nữa! Nếu bị phát hiện, Thẩm gia sẽ phạm đại tội tru di cửu tộc mất!]

Ta khẽ nhếch môi cười, Thẩm Chi Chi thật đúng là không từ bất kì thủ đoạn nào, vì muốn làm Thái tử phi mà đến những lời vu cáo như vậy cũng dám thốt ra.

Nàng ta để cho Đế Hậu và Yến Phù Quang nghe được tiếng lòng của mình.

Còn lần này, ta lại để tất cả những người có mặt đều nghe thấy tiếng lòng của nàng.

[Sao Bệ hạ và Hoàng hậu lại ngu ngốc như vậy chứ? Ta cũng đã để họ nghe được việc Thẩm Phù quyến rũ Thái tử, thân thể không còn trong trắng rồi còn gì. Sao bọn họ vẫn chưa kéo Thẩm Phù xuống?]

[Thái tử cũng thật là, Thẩm Phù có gì tốt! Ta cũng là đích nữ Thẩm gia mà! Ngài ấy đúng là mắt mù nên mới không chọn ta!]

Trong lòng ta kinh hãi, Thẩm Chi Chi thật to gan, lại dám mắng cả Đế Hậu lẫn Thái tử.

Mọi người có mặt đều nhìn nhau đầy nghi hoặc. Cuối cùng, không ai bảo ai, ánh mắt đều rơi xuống người Thẩm Chi Chi.

Dù sao, đích nữ Thẩm gia, ngoài ta ra thì chỉ có Thẩm Chi Chi.

Thẩm Chi Chi bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn, cả người không được thoải mái.

[Các ngươi nhìn ta làm gì? Một đám ngu xuẩn? Ta là thiên mệnh chi nữ, những người như các ngươi mà cũng dám tranh giành vị trí Thái tử phi với ta, sao không tự soi gương xem mình có xứng hay không!]

Thẩm Chi Chi có khả năng để người khác tùy ý nghe được tiếng lòng của mình, nàng tự phụ cho rằng mình là thiên mệnh chi nữ, cho nên nàng ta hành xử không chút kiêng kỵ gì.

"Người đâu! Kéo nàng ta xuống, đánh c.h.ế.t!"

Người lên tiếng là Yến Phù Quang.

Hắn nhìn Thẩm Chi Chi với ánh mắt chán ghét, đôi mắt sâu thẳm như đang kìm nén cơn giận.

Mặc dù sắc mặt Đế Hậu không tốt nhưng đến cuối cùng vẫn ngăn cản Yến Phù Quang.

Dù sao, việc vô cớ sát hại nữ nhi của thần tử sẽ dẫn tới trăm họ bàn tán.

Việc có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác thật sự quá khó tin, không thể coi là chứng cớ.

Hoàng hậu lấy lý do Thẩm mẫu đưa nghĩa nữ vào yến tiệc, kháng chỉ bất tuân mà đánh Thẩm Chi Chi ba mươi trượng.

Yến tiệc còn chưa kết thúc, Thẩm mẫu đã dẫn ta và Thẩm Chi Chi trở về nhà.
 
Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Chương 3


7

Vừa về đến nhà, Thẩm mẫu đã bắt ta đến từ đường chịu phạt quỳ.

Lý do là vì ta không cầu tình cho Thẩm Chi Chi.

Rốt cuộc, bà ấy vẫn yêu thương nữ nhi đã ở bên cạnh mình từ nhỏ.

Dù cho bà ấy có nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Chi Chi đang mắng chửi Đế Hậu, bà cũng cảm thấy nữ nhi mình nói không sai.

Bà ấy tin rằng ta đã tự sa ngã mà bước vào chốn thanh lâu, tin rằng ta quyến rũ Thái tử, tin rằng ta không còn tấm thân trong sạch, cho nên bà cảm thấy Thẩm Chi Chi nói không sai.

Thái tử nhìn trúng ta, chướng mắt Thẩm Chi Chi là do mắt Thái tử bị mù.

Không sao cả, kiếp trước ta cũng đã lĩnh giáo qua sự bất công của bọn họ rồi.

Ta nắm chặt bức thư mà Yến Phù Quang đã nhét cho ta, bật cười thành tiếng.

Ta sẽ không yêu Yến Phù Quang, cũng sẽ không tha thứ cho việc hắn khoanh tay ngồi nhìn ở kiếp trước, nhưng ta vẫn sẽ gả cho hắn.

Ta quỳ ở từ đường đến ngày thứ ba thì nhận được thánh chỉ sắc phong ta làm Thái tử phi.

Nhưng sắc mặt Thẩm phụ không được vui, sau khi tiễn thái giám truyền chỉ đi, ông trầm mặt chất vấn ta: "Con còn trong sạch hay không?"

Ta còn chưa kịp trả lời, Thẩm Chi Chi ở một bên đã lên tiếng biện minh cho ta: "Phụ thân, mẫu thân, nhất định là có nhầm lẫn gì rồi, hai người đừng nóng giận, con không tin tỷ tỷ là người như vậy!"

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: [Tỷ tỷ không còn trong sạch, nếu bị Thái tử phát hiện, đó chính là tội khi quân sẽ bị xét nhà diệt tộc! Đáng tiếc, ta không phải là đích nữ của Thẩm gia, nếu không, ta nguyện ý hy sinh bản thân thay tỷ tỷ gả cho Thái tử, như vậy mới có thể bảo toàn gia tộc!]

Ánh mắt Thẩm phụ, Thẩm mẫu sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Chi Chi vô cùng hài lòng.

"Con đã từng ở trong thanh lâu một thời gian, để chắc chắn, vẫn nên nói là con mang bệnh trong người, ta sẽ tấu lên, để Chi Chi thay con gả qua!"

Thẩm phụ làm việc quyết đoán, quyết định để Thẩm Chi Chi thay ta gả cho Thái tử.

Ông ấy thậm chí còn không đợi ta biện minh một câu, đã hoàn toàn tin lời của Thẩm Chi Chi.

Hai chữ "phụ thân" này, thật sự là lạnh lẽo vô tình.

Ta rưng rưng nước mắt nhìn Thẩm phụ, oan ức nói: "Sao phụ thân lại nói như vậy? Mặc dù con bị nghĩa phụ, nghĩa mẫu bán vào thanh lâu nhưng giữa đường trốn thoát gặp được một gia đình tốt bụng, chưa từng ở trong thanh lâu. Hơn nữa, thân là nữ nhi Thẩm gia, con biết tự trọng, làm sao có thể chưa xuất giá đã không còn trong sạch?"

Thẩm phụ ngẩn người, nghi ngờ nhìn Thẩm Chi Chi, rồi lại nhìn sang ta: "Không phải con tự nguyện vào thanh lâu sao?"

Ta nghiêm túc nhìn Thẩm phụ: "Phụ thân có thể phái người đi điều tra, tại trấn Dư Gia ở ngoại thành có một gia đình họ Dư, chính bọn họ đã cứu nữ nhi, họ đã tận mắt chứng kiến nghĩa phụ, nghĩa mẫu bán con đi!"

"Nếu phụ thân vẫn không tin, vẫn cho rằng con không còn trong sạch, làm ô uế thanh danh trăm năm của Thẩm gia thì con nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng minh mình trong sạch!"

Kiếp trước cũng như vậy, ta cứ nghĩ bọn họ biết hết mọi chuyện nhưng thực tế bọn họ chưa từng phái người đi điều tra chân tướng, chỉ vì lời của Thẩm Chi Chi, bọn họ đã tin.

Kiếp này, ta muốn từng bước vạch trần từng lời nói dối của Thẩm Chi Chi.

Thẩm phụ thấy ta như vậy, sắc mặt có chút dao động, im lặng một lát rồi nói: "Phái người đi điều tra."

Thẩm Chi Chi hoảng loạn, bởi vì nàng ta chưa bao giờ nghĩ Thẩm phụ sẽ thực sự phái người đi điều tra.

Dù sao nàng ta cũng biết những gì mình nói không phải là thật, nàng ta đang nói dối.

Hạt giống nghi ngờ bắt đầu điên cuồng sinh trưởng trong lòng Thẩm phụ, cho đến khi những người được phái đi điều tra trở về, chứng thực lời ta nói, ánh mắt Thẩm phụ nhìn Thẩm Chi Chi trở nên khó đoán.

Hồi lâu sau, ông thở dài một tiếng: "Phù Nhi, con yên tâm chuẩn bị xuất giá, vừa rồi là lỗi của phụ thân, phụ thân đã nghĩ oan cho con."

Ta ngoan ngoãn mỉm cười, nước mắt từng giọt lăn xuống: "Phụ thân tin con là tốt rồi."

Ánh mắt Thẩm phụ nhìn ta dường như có thêm mấy phần áy náy nhưng ánh mắt của Thẩm mẫu lại rất phức tạp.

Bà ấy không thể chấp nhận được rằng nữ nhi do chính tay mình nuôi dưỡng và tự hào lại nói dối. Khi sự thật hiện rõ trước mắt, lòng tự tôn của bà ta không cho phép bà tin vào điều đó, cũng không cho phép bà cảm thấy hổ thẹn.

"Hừ, vậy thì sao chứ, dù gì nó cũng đã có ý đồ quyến rũ Thái tử điện hạ, khiến Đế Hậu ghét bỏ. Dù có vào được Đông Cung, cũng chưa chắc đã có thể yên ổn làm Hoàng hậu!"

Ta không để ý đến lời châm chọc của Thẩm mẫu, mà chỉ cung kính đáp: "Muội muội là do một tay mẫu thân dạy dỗ, nữ nhi quả thực không có phong thái của một quý nữ giống như muội muội. Sau này con nhất định sẽ nghe theo lời dạy bảo của mẫu thân nhiều hơn."

Thẩm phụ rất hài lòng với thái độ cung kính này của ta, không còn nhắc đến chuyện để Thẩm Chi Chi thay ta gả cho Thái tử nữa, mà ngược lại, còn dặn dò Thẩm mẫu chuẩn bị thêm cho ta không ít của hồi môn.

8

Ngày xuất giá, Thẩm Chi Chi đi theo Thẩm mẫu đến phòng ta từ rất sớm.

Thẩm mẫu sắc mặt lạnh nhạt: "Bây giờ con đã là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, ta cần phải dặn dò con một chuyện."

Trong lòng ta hơi chùng xuống, sắc mặt vẫn giữ vẻ cung kính: "Kính nghe mẫu thân dạy bảo."

"Sau khi con vào Đông Cung, con phải khuyên nhủ Thái tử nạp Chi Chi làm trắc phi."

Vẫn như vậy, cho dù kiếp này bọn họ biết rõ Thẩm Chi Chi nham hiểm độc ác, trong ngoài không đồng nhất, bụng đầy mưu mô nhưng vẫn muốn dùng ta làm bàn đạp để Thẩm Chi Chi làm Hoàng hậu.

(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)

Kiếp trước, cũng bởi vì bọn họ muốn ta nhường vị trí Thái tử phi cho Thẩm Chi Chi mà ta không đồng ý, nên bọn họ mới sinh ra bất mãn với ta, mặc cho ta bị Thẩm Chi Chi hại c.h.ế.t.

Ta im lặng không lên tiếng, Thẩm mẫu lại mất kiên nhẫn nói: "Con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!"

"Chi Chi ái mộ Thái tử từ lâu, ta đã cẩn thận dạy dỗ con bé ngay từ khi còn nhỏ chính là để con bé trở thành Hoàng hậu. Con từ nơi thôn dã trở về, sao xứng làm Hoàng hậu? Đừng có làm ô uế danh tiếng hiền đức mấy đời của Thẩm gia chúng ta!"

Thẩm Chi Chi nhìn thấy sắc mặt ta khó coi, liền vội vàng nói: "Mẫu thân, đừng ép tỷ tỷ nữa, con... con không sao cả, không gả cho Thái tử điện hạ thì con xuất gia làm ni cô cũng được..."

Nói đến đây, nước mắt nàng ta đã lăn dài trên má.

Trong lòng Thẩm Chi Chi lại nghĩ: [Ta thật sự đã phụ lòng dạy dỗ của mẫu thân, không thể gả cho Thái tử để làm rạng danh gia tộc. Chẳng qua nếu ta làm ni cô, thì sẽ không thể ở bên cạnh phụng dưỡng phụ mẫu, chỉ mong tỷ tỷ và gia tộc đồng lòng, chăm sóc phụ thân, mẫu thân thật tốt...]

Thẩm mẫu thở dài một tiếng, thương xót nắm lấy tay Thẩm Chi Chi: "Con cứ yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ để con toại nguyện, gả cho Thái tử."

Ta thật sự không muốn nghe hai người họ dịu dàng thắm thiết, chỉ ngoan ngoãn trả lời: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ khuyên nhủ Thái tử điện hạ để muội muội tiến vào Đông Cung."

Vào Đông Cung thì tốt. Nếu không vào Đông Cung, thì làm sao ta có thể để Thẩm Chi Chi nhận đủ quả báo mà nàng ta đáng phải nhận chứ?

Chỉ là lần này, trắc phi của Thái tử hay thị thiếp của Thái tử, sẽ do ta định đoạt.

Sau khi ta đồng ý, Thẩm mẫu không làm khó ta thêm nữa, ta cũng được yên ổn xuất giá.

Đêm động phòng hoa chúc, ta đợi rất lâu Yến Phù Quang mới tới.

Hắn dường như hơi say nhưng vẫn dịu dàng tháo trang sức xuống giúp ta.

Ta chợt nhớ đến lá thư hắn đưa cho ta ngày hôm đó.

Chỉ có bốn chữ.

"Đợi ta cưới nàng."

Nhìn ánh mắt tràn đầy dịu dàng tình ý như có thể nhấn chìm người khác của hắn, ta cảm thấy có chút vui vẻ.

Không phải vui vì hắn yêu ta, mà vui vì nhờ vào thế lực của Yến Phù Quang, ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà đó.

Sau khi thành thân, Yến Phù Quang ngày nào cũng đến bầu bạn bên cạnh ta, không còn lạnh nhạt thờ ơ giống như kiếp trước, thỉnh thoảng còn đưa ta ra ngoài cung du ngoạn.

Hoàng hậu rất không hài lòng với việc này. Ngay trong tháng đầu tiên sau khi thành thân, bà đã nhét hai thị thiếp vào Đông Cung nhưng đều bị Yến Phù Quang lần lượt trả về.

Đôi mắt thâm trầm của hắn chăm chú nhìn ta, giọng điệu có chút tủi thân: "Mẫu hậu nhét người vào Đông Cung, nàng cũng không biết từ chối sao? Ta sủng hạnh người khác, nàng cũng không ghen à?"

Ta ngẩn người một lúc, rồi trả lời: "Điện hạ là Thái tử, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, Hoàng hậu nương nương cũng không làm sai."

Yến Phù Quang nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao nàng lại không ghen chứ?"

Ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt mơ hồ mang theo chút mong chờ của Yến Phù Quang, khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là ta ghen. Nếu như vậy, Điện hạ có thể chỉ có một mình ta không?"

Yến Phù Quang cười: "A Phù, ta đều nghe theo nàng."

Yến Phù Quang nghe theo ta, đưa Thẩm Chi Chi vào Đông Cung nhưng chỉ cho làm một thị thiếp có địa vị thấp nhất.

Đêm đó, ta nắm lấy cằm của Yến Phù Quang, hung dữ nói: "Điện hạ không được nhìn nàng ta dù chỉ một lần."

Yến Phù Quang cười, ôm ta thật chặt.

Mà ta cũng cảm thấy rất hài lòng, dường như ta đã tìm được điểm yếu của Yến Phù Quang.

Mặc dù không rõ vì sao hắn lại yêu ta nhưng có được tình yêu duy nhất của Thái tử sẽ giúp kế hoạch của ta càng thêm thuận lợi.

Ta phải tranh thủ lúc Yến Phù Quang vẫn còn yêu ta, để khiến cho Thẩm gia và Thẩm Chi Chi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Thẩm phụ cho rằng khi ta trở thành Thái tử phi, quyền thế của ông ta sẽ lớn hơn, Thẩm gia cũng sẽ càng hưng thịnh hơn.

Nhưng ông ấy đã sai rồi.

9

Yến Phù Quang không ngừng làm suy yếu thế lực của Thẩm gia trong triều. Những tộc nhân Thẩm gia đang làm quan trong triều đều bị Yến Phù Quang tìm đủ loại tội danh không lớn thì nhỏ để cách chức quan.

Những việc này, đều là do ta nhờ Yến Phù Quang làm.

Hắn không hỏi lý do, cũng không thắc mắc, chỉ là lúc ta nói với hắn rằng ta không muốn Thẩm gia sống yên ổn, hắn liền hứa với ta nhất định sẽ làm được.

Và hắn đã làm được.

Thẩm gia hiện tại bị khắp nơi nhắm vào, Thẩm phụ bất đắc dĩ phải để Thẩm mẫu đến Đông Cung cầu xin ta.

Nhưng Thẩm mẫu lại hùng hổ chỉ vào ta mắng: "Ta đã nói rồi mà, không nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ thì kiểu gì khuỷu tay cũng hướng ra ngoài* mà thôi. Thấy Thái tử gây khó dễ với Thẩm gia mà cũng không biết khuyên can, rốt cuộc ngươi có còn là người của Thẩm gia không?"

(*胳膊肘往外拐: khuỷu tay hướng ra ngoài. Ví với việc giúp người ngoài mà không giúp người trong nhà, nội bộ, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.)

"Còn Chi Chi nữa! Ta bảo ngươi khuyên Thái tử để Chi Chi làm trắc phi của Thái tử! Sao lại chỉ trở thành thị thiếp chứ!"

"Thẩm Phù, đừng tưởng làm Thái tử phi rồi là ngươi có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng! Không có Thẩm gia, ngươi chẳng là cái gì cả!"

Dám lớn tiếng chửi mắng Thái tử phi như vậy, Thẩm mẫu thật sự không coi ta ra gì.

Nhưng ta không hề phản bác lại một câu.

"Thẩm phu nhân thật là oai phong!"

Yến Phù Quang sắc mặt âm trầm bước vào, Thẩm mẫu vội vàng quỳ xuống.

Yến Phù Quang đỡ ta ngồi xuống, cũng không bảo Thẩm mẫu đứng lên.

"Thẩm phu nhân biết vì sao ta lại nhắm vào Thẩm gia không?"

Thẩm mẫu lắp bắp: "Xin... xin Thái tử điện hạ chỉ rõ..."

"Bởi vì nữ nhi tốt Thẩm Chi Chi của ngươi, nàng ta chọc giận Bổn cung, nhưng lại không biết hối cải, thậm chí không hiểu quy củ, xúc phạm đến mẫu hậu. Bổn cung thấy, Thẩm gia giáo dưỡng ra một nữ nhi như vậy đưa vào Đông Cung, đúng là tâm địa độc ác, thực sự đáng c.h.ế.t!"

"Điện hạ bớt giận!" Thẩm mẫu cúi người dập đầu: "Điện hạ bớt giận!"

"Nếu không phải Thái tử phi luôn khuyên nhủ, sợ rằng Thẩm gia bây giờ đã bị nữ nhi tốt của ngươi liên lụy mà xét nhà diệt tộc rồi! Ngươi còn mặt mũi đến trách móc Thái tử phi sao?"

"Hôm nay, ngươi mau đưa nữ nhi tốt của ngươi về, nếu không, Bổn cung không đảm bảo nàng ta có thể sống lâu đâu!"

Thẩm mẫu run rẩy lui ra ngoài, sau đó dẫn Thẩm Chi Chi xuất cung.

Ta nhìn Yến Phù Quang, khẽ thở dài: "Điện hạ thực sự ghét bỏ Thẩm Chi Chi đến vậy sao?"

Yến Phù Quang uất ức tố cáo: "Ta ghét nàng ta. Mùi trên người nàng ta rất khó ngửi, nhảy múa cũng khó nhìn, lại còn xấu xí, ngay cả một ngón tay của A Phù nhà ta cũng không sánh bằng!"

Nghe Yến Phù Quang nói như vậy, ta lại cảm thấy có chút vui vẻ, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.

Thật ra không thể trách Yến Phù Quang. Từ khi Thẩm Chi Chi bước vào Đông Cung, nàng ta đã dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ Yến Phù Quang, thậm chí còn hạ thuốc Yến Phù Quang, không chỉ khiến cho Yến Phù Quang tức giận mà ngay cả Hoàng hậu cũng căm ghét, phải giam cầm nàng ta vào kho củi trong Đông Cung, chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung.

Nàng ta coi như đã nếm trải nỗi khổ mà ta đã phải chịu khi bị nàng ta hại vào lãnh cung.

Chỉ có điều, như vậy vẫn chưa đủ.

Sau khi chuyện Thẩm Chi Chi bị đưa về nhà truyền ra bên ngoài thì chuyện nàng ta hạ thuốc Thái tử cũng bị đồn thổi khắp nơi.

Vốn đã bất mãn với việc nàng ta được gả vào Đông Cung làm thị thiếp, nên ngày nào Quận chúa Nguyệt Hoa cũng đều dẫn người đến Thẩm phủ để ức h**p nàng ta.

Tất cả các quý nữ ở kinh thành đều thuận theo Quận chúa Nguyệt Hoa cô lập nàng, không phải mắng chửi thì là châm chọc.

Thậm chí họ còn đẩy nàng ta xuống hồ, xem việc nàng ta giãy giụa tìm đường sống như một trò vui.

Mà Thẩm phụ, Thẩm mẫu lại chẳng thể ngăn cản, bởi lẽ quận chúa Nguyệt Hoa được sủng ái đến mức Đế Hậu cũng cố ý dung túng.

Còn ta nhìn vào chứng cứ trên tay, chứng minh Thẩm Chi Chi là đời sau của một nữ tử thanh lâu mà bật cười thành tiếng.

Ta đưa phần chứng cứ này cho Yến Phù Quang, hắn ngay lập tức hiểu rõ ý tứ của ta.

Ngày hôm sau, chuyện nghĩa nữ Thẩm gia, Thẩm Chi Chi, là đời sau của nữ tử thanh lâu đã lan truyền khắp kinh thành.

Ta nhìn Thẩm Chi Chi giống như ta ở kiếp trước, bị tất cả mọi người ghét bỏ, chửi rủa, khinh bỉ, bàn tán, thậm chí ngay cả cung nữ và thái giám cũng khinh thường nàng ta, mấy tên sai vặt và nha hoàn cũng dám ức h**p nàng.

Mà danh tiếng của Thẩm gia và Thẩm Chi Chi cũng hoàn toàn sụp đổ, không còn người nào dám đến cửa cầu thân với nữ nhi Thẩm gia nữa. Thậm chí không ít nữ tử trong tông tộc Thẩm gia đã gả ra ngoài cũng bị nhà chồng đuổi về.

Nói cho cùng, Thẩm gia yêu thích nhận nuôi con của nữ tử thanh lâu làm nghĩa nữ, ai biết được nữ nhân Thẩm gia mà họ cưới là thân sinh hay nhận nuôi của nữ tử thanh lâu ở bên ngoài?

Dưới áp lực của tộc nhân Thẩm gia, Thẩm phụ không còn cách nào khác là phải xóa tên Thẩm Chi Chi ra khỏi gia phả, đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng Thẩm mẫu và Thẩm Hoài lại không đồng ý.

Nghe nói Thẩm mẫu một mực khẳng định Thẩm Chi Chi chính là nữ nhi của mình, kiên quyết không để Thẩm Chi Chi rời đi.

Mà ta chỉ cảm thấy trong nguội lạnh, hóa ra Thẩm mẫu ghét ta không phải vì lời đồn ta từng ở thanh lâu, mà bà ta thật sự chán ghét ta, không yêu thương ta.

Cho dù Thẩm Chi Chi là con của nữ tử thanh lâu, bà ấy vẫn yêu thương Thẩm Chi Chi.

Đúng là một người mẫu thân tốt.

...

Thẩm mẫu đánh c.h.ế.t một ma ma lớn tuổi hầu hạ bên cạnh. Nghe nói năm đó chính lão ma ma này có lòng dạ bất chính, mới ôm Thẩm Chi Chi về, còn ta thì bị ném cho một gia đình nông dân.

Bà ấy ép buộc lão ma ma kia trước khi c.h.ế.t phải thay đổi lời khai, nói rằng Thẩm Chi Chi không phải được ôm về từ thanh lâu, nếu không sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t cả nhà ma ma.

Lão ma ma đành phải thay đổi lời nói nhưng chẳng ai tin.

Thẩm mẫu vẫn tự lừa mình dối người, giữ Thẩm Chi Chi ở lại Thẩm gia.

Chưa đầy nửa tháng, Thẩm gia lại xảy ra chuyện.
 
Tiếng Lòng Của Nghĩa Muội - Lệ Lệ Bối Nhĩ
Chương 4: Hoàn


10

Thẩm Hoài và Thẩm Chi Chi làm chuyện phu thê.

Thẩm mẫu phát điên rồi.

Bà ấy yêu thương Thẩm Chi Chi không phải là giả nhưng Thẩm Hoài mới là mạng sống của bà ấy.

Trong giấc mộng của bà, thê tử của Thẩm Hoài phải là một quý nữ từ thế gia đại tộc, chứ không phải là Thẩm Chi Chi - con của nữ tử thanh lâu.

Thế nhưng, Thẩm Hoài lại nguyện ý cưới Thẩm Chi Chi.

Ta chẳng ngạc nhiên chút nào với tin tức này, bởi vì tâm tư của hắn ta dành cho Thẩm Chi Chi đã vượt qua tình cảm huynh muội từ lâu rồi, ta đã biết điều này từ kiếp trước.

Việc Thẩm Hoài cưới Thẩm Chi Chi cũng nằm trong dự liệu của ta.

Từ khoảnh khắc hắn ta cưới Thẩm Chi Chi trở đi, cuộc đời của Thẩm Hoài coi như chấm dứt, Thẩm gia cũng xong đời.

Thẩm gia có một thiếu phu nhân là con của nữ tử thanh lâu, trên quan trường Thẩm Hoài cũng đừng mong đi được thêm bước nào nữa.

Ta đã hủy hoại Thẩm Hoài, người mà Thẩm phụ, Thẩm mẫu để tâm nhất, hủy hoại căn cơ của Thẩm gia. Xem như họ đã trả giá cho việc dung túng Thẩm Chi Chi, để nàng hại c.h.ế.t ta.

Nhưng ta không ngờ, Thẩm Chi Chi vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nàng ta đã tìm được nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta, để bọn họ vu khống ta vì muốn trèo lên cành cao mà tự nguyện vào thanh lâu bán thân.

Thậm chí còn lấy ra khế ước lúc bọn họ bán ta vào thanh lâu.

Trong chốc lát, lời đồn đại nổi lên khắp kinh thành.

Ta không hề có chút hoảng loạn, chậm rãi phái người đi điều tra, lại phát hiện ra một sự thật khác.

Thân phận của Thẩm Chi Chi.

Nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta không phải người Đại Yến, mà là người Nam Cương.

Lúc này ta mới nhớ lại, từ khi bản thân có ký ức, bọn họ luôn đánh đập và chửi mắng ta, chỉ có ngày mười lăm hàng tháng là họ không đánh ta, bởi vì ngày hôm đó bọn họ sẽ biến mất suốt một ngày một đêm.

Người mà ta phái đi báo lại rằng, vào ngày mười lăm hàng tháng đó, bọn họ sẽ đi đến thanh lâu, nơi mà năm đó họ định bán ta vào.

Bọn họ đến để gặp nữ tử thanh lâu đã sinh ra Thẩm Chi Chi.

Mà nữ tử thanh lâu đó lại chính là muội muội ruột của vua Nam Cương.

Và Thẩm Chi Chi là hậu duệ của hoàng tộc Nam Cương.

Ta có chút kinh ngạc trước thân phận của Thẩm Chi Chi nhưng điều khiến ta càng khiếp sợ hơn chính là Thẩm gia lại dám có ý đồ mưu phản.

Sau khi ta nói thân phận của Thẩm Chi Chi cho Yến Phù Quang biết, Yến Phù Quang lập tức phái người đi điều tra, bức cung nghĩa phụ, nghĩa mẫu của ta.

Cuối cùng mới biết được, lão ma ma bên cạnh Thẩm mẫu cũng là gián điệp của Nam Cương. Năm đó bọn họ tráo đổi ta và Thẩm Chi Chi chính là vì để cho Thẩm Chi Chi có thể gả vào hoàng thất, trở thành Hoàng hậu.

Nếu như Thẩm Chi Chi trở thành Hoàng hậu, sau này sinh ra Thái tử mang huyết mạch Nam Cương thì một nửa giang sơn Đại Yến này sẽ thuộc về Nam Cương.

Điều bọn họ nhắm đến chính là toàn bộ Đại Yến.

Mà Thẩm gia tự biết mình đã đắc tội Yến Phù Quang, không còn hy vọng về tương lai, nên đã nghe theo sự xúi giục của Thẩm Chi Chi, liên hợp với Uy Viễn Hầu phủ - nhà mẹ đẻ của Thẩm mẫu, thông đồng với ngoại địch.

Mấy đời Uy Viễn Hầu phủ đều trấn thủ biên giới phía Nam, giáp ranh với Nam Cương.

Sau khi biết được âm mưu của bọn họ, Yến Phù Quang lập tức lên kế hoạch.

Ta tin rằng hắn có thể xử lý tốt chuyện này, càng cảm thấy thật may mắn. Nếu như không phải ta phát hiện ra thân phận của Thẩm Chi Chi, sợ rằng thật sự không ai ngờ tới Thẩm gia lại có gan mưu phản.

Chỉ là, mưu đồ của Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ còn chưa kịp bắt đầu, đã bị Yến Phù Quang bóp nát từ trong trứng nước.

Yến Phù Quang đã tố cáo với Đế Hậu, nếu như lần này không phải ta kịp thời phát hiện ra thân phận của Thẩm Chi Chi có dính dấp đến âm mưu phía sau thì có lẽ bách tính sẽ phải trải qua một trận chiến gian khổ.

Từ đó, Đế Hậu cũng không còn chỉ trích ta nữa. Ta biết Yến Phù Quang cố tình nói như vậy là vì hắn muốn bảo vệ ta.

Ta rất vui lòng tiếp nhận ý tốt này của hắn, như vậy chỉ khiến địa vị của ta càng thêm vững chắc hơn.

11

Người Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ đều bị giam giữ trong nhà lao.

Ngày bọn họ bị phán xử xét nhà diệt tộc, ta đã đến nhà lao thăm bọn họ.

Bởi vì có công tố cáo, ta không những không bị liên lụy mà vị trí Thái tử phi cũng không bị phế bỏ.

Ánh mắt người Thẩm gia nhìn ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh.

"Phù Nhi, con mau cứu chúng ta, chúng ta đều là phụ mẫu thân sinh của con mà!"

Thẩm phụ, Thẩm mẫu nhìn ta đầy khẩn thiết: "Con được Thái tử điện hạ yêu thích như vậy. Chỉ cần con cầu xin Thái tử điện hạ, ngài ấy nhất định sẽ nghe theo con!"

Ta cười nhạo một tiếng: "Giờ các người mới nhớ đến con là nữ nhi thân sinh của các người sao?"

"Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân, các người đối xử với ta như thế nào, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ."

"Thời điểm các người tin vào lời của Thẩm Chi Chi, mưu đồ phản nghịch, các người căn bản không hề bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của ta, vậy tại sao ta phải cứu các người?"

Thẩm Chi Chi khóc lóc đến đứt gan đứt ruột: "Tỷ tỷ, cho dù tỷ hận muội nhưng phụ thân, mẫu thân là phụ mẫu thân sinh của tỷ mà, sao tỷ có thể làm như vậy chứ?"

Tiếng lòng lại vang lên: [Tỷ tỷ nhất định là vì hận ta nên mới không chịu cứu chúng ta, có phải chỉ cần ta c.h.ế.t đi thì phụ thân, mẫu thân mới được cứu...]

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Thẩm phụ đột nhiên điên cuồng gào lên với Thẩm Chi Chi.

"Nếu không phải ngươi cố ý để chúng ta nghe thấy tiếng lòng của ngươi, hại chúng ta hiểu lầm Phù Nhi, thì sao chúng ta lại không thương Phù Nhi chứ? Là ngươi đã hại phụ tử chúng ta xa cách!"

Ánh mắt Thẩm Chi Chi lảng tránh: "Phụ thân, người đang nói cái gì vậy? Tiếng lòng gì chứ?"

"Đừng giả vờ nữa! Chính ngươi! Chính là tiếng lòng của ngươi nói Phù Nhi tự nguyện bước vào thanh lâu, nói con bé ép ngươi nhảy xuống hồ, nói con bé quyến rũ Thái tử, không còn tấm thân trong sạch, cho nên ta mới đối xử không tốt với Phù Nhi!"

"Tất cả là do cái thứ tiện nhân nhà ngươi đã hại Thẩm gia chúng ta rơi vào tình cảnh thảm hại này!"

Khuôn mặt Thẩm phụ đỏ bừng, Thẩm mẫu cũng sững sờ nhìn Thẩm Chi Chi, không nói một lời.

Còn Thẩm Hoài, ánh mắt hắn ta nhìn Thẩm Chi Chi giống như rắn độc, lạnh lùng thâm hiểm.

"Chi Chi, tại sao chúng ta lại nghe được tiếng lòng của ngươi? Tại sao lại hiểu lầm A Phù? Tại sao lại nghe theo lời ngươi mà đi mưu phản? Ngươi thật sự không biết gì sao?"

Thẩm Chi Chi bắt đầu hoảng sợ: "Ta... Ta không biết."

"Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào?"

Thẩm Hoài đột nhiên đứng dậy, bóp lấy cổ Thẩm Chi Chi: "Chính là tiếng lòng của ngươi nói ngươi là công chúa Nam Cương, nói Nam Cương sẽ phái ra toàn bộ binh lực giúp chúng ta mưu phản!"

"Nhưng tại sao khi quân đội của Uy Viễn Hầu phủ ở biên giới phía Nam bị Yến Phù Quang bao vây, Nam Cương lại không phái binh đến cứu!"

"Ngươi nói cho ta biết tại sao!"

Ta cười vui vẻ: "Ca ca tốt của ta, tại sao à? Đương nhiên là vì nàng ta lừa các người rồi."

"Nàng ta cố ý muốn hại c.h.ế.t các người mà thôi, chẳng lẽ còn chưa rõ sao?"

Chia rẽ ly gián, đâu phải chỉ một mình Thẩm Chi Chi biết làm.

"Bây giờ tất cả đã kết thúc, Thẩm gia không còn, chúng ta đều phải c.h.ế.t! Tất cả là tại ngươi!"

Hai mắt Thẩm Hoài đỏ ngầu, tay bóp cổ Thẩm Chi Chi ngày càng siết chặt. Thẩm Chi Chi bị buộc phải ngẩng đầu lên, thở hổn hển từng hơi.

Ngay sau đó, ta nhìn thấy Thẩm Chi Chi rút từ trong tay áo ra một cây trâm, hung hăng đâm mạnh vào cánh tay Thẩm Hoài.

Thẩm Chi Chi thoát khỏi sự kìm kẹp, nhìn Thẩm phụ, Thẩm mẫu và Thẩm Hoài rồi bật cười lớn.

"Các người cảm thấy là ta đã hại các người sao?"

"Sai rồi! Là các người ích kỷ thiên vị, là các người đối với Thẩm Phù không nghe không hỏi, là các người cân nhắc lợi hại, tham lam vô sỉ nên mới khiến các người đi đến bước đường này!"

(Truyện được đăng duy nhất tại Facebook Thú vui của Khỉ con)

Thẩm Chi Chi nói không sai, bọn họ nghe được tiếng lòng mà Thẩm Chi Chi muốn bọn họ nghe nhưng ta cũng đã để bọn họ nghe được tiếng lòng thật sự của Thẩm Chi Chi.

Bọn họ lại tự lừa mình, không muốn tin tưởng, cuối cùng bị lợi ích xúi giục mà đi tới đường cùng.

"Phụ thân! Khi người biết Thẩm Phù từng ở thanh lâu, người chưa từng nghĩ đến việc bóp cổ g.i.ế.t c.h.ế.t Thẩm Phù để bảo vệ danh tiếng của Thẩm gia sao? Người thậm chí còn không nghĩ đến việc tra rõ chân tướng mà đã vội định tội nữ nhi của mình!"

"Mẫu thân, người để ta bước vào Đông Cung thật sự là vì yêu thương ta sao? Người chỉ muốn chứng minh rằng người do chính tay mẫu thân nuôi dạy có thể trở thành Hoàng hậu! Người là vì thể diện của bản thân mình mà thôi!"

"Còn cả ngươi nữa, Thẩm Hoài. Ngươi mưu phản là vì cái gì? Chẳng phải cũng vì lòng tham của ngươi, vì quyền lực mà ngươi thèm muốn đó sao?"

"Cho dù các ngươi có đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta, cũng không thể thay đổi được sự thật là các ngươi ích kỷ xấu xa!"

"Đủ rồi! Ngươi đi c.h.ế.t đi! Đi c.h.ế.t đi!"

12

Thẩm Hoài rút cây trâm trên cánh tay ra, đâm từng nhát từng nhát lên người Thẩm Chi Chi.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Thẩm Chi Chi vùng vẫy, miệng liên tục kêu gào cứu mạng...

"Mẫu thân, cứu con... cứu con..."

Nàng ta bò đến bên cạnh Thẩm mẫu, tiếng kêu cứu dần dần yếu đi.

Thẩm Hoài vẫn không ngừng dùng cây trâm đâm từng nhát lên người nàng ta, dường như muốn trút hết mọi bất mãn trong lòng.

Mùi m.á.u tanh tràn ngập bên trong nhà lao, Thẩm Chi Chi toàn thân đẫm m.á.u nằm dưới đất, thoi thóp.

Cuối cùng, nàng ta khẽ cười: "Thẩm Hoài, ta quên nói cho ngươi biết, ta... đang mang thai đứa con của ngươi..."

Nghe được câu nói này, động tác của Thẩm Hoài khựng lại, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Chi Chi đã c.h.ế.t dưới tay mình.

Trên khuôn mặt bị m.á.u tươi nhuộm đỏ chảy xuống dòng huyết lệ, hắn ta phá lên cười, rồi đột nhiên ôm lấy thi thể của Thẩm Chi Chi khóc lớn.

Thẩm Hoài tự vẫn trong nhà lao, Thẩm phụ, Thẩm mẫu chứng kiến nhi tử c.h.ế.t, không còn động lực sống, cũng theo đó mà tự kết liễu đời mình.

Còn ta ngẩn người nhìn bức thư được viết bằng m.á.u mà họ để lại cho ta.

Họ nói xin lỗi ta, nhưng ta không việc gì phải tha thứ cả.

Bây giờ chúng ta chỉ là không ai nợ ai nữa mà thôi.

Hy vọng kiếp sau, chúng ta đừng làm người một nhà nữa.

Thẩm gia và Uy Viễn Hầu phủ đã không còn, có triều thần dâng tấu nói ta không thích hợp làm Thái tử phi nữa, thỉnh cầu Hoàng đế phế bỏ ta.

Yến Phù Quang ra sức phản đối mọi ý kiến, thậm chí còn dùng chuyện không làm Thái tử để uy h**p, kiên quyết giữ lại vị trí Thái tử phi cho ta.

Ta hỏi hắn vì sao, hắn mỉm cười dịu dàng nhìn ta, bên trong đôi mắt phản chiếu bóng hình của ta.

"Bởi vì ta chỉ nhận định A Phù là thê tử duy nhất của ta."

- NGOẠI TRUYỆN YẾN PHÙ QUANG -

Ta cảm thấy rất hứng thú với một người, bởi vì nàng ấy mắng ta là lưu manh, còn tát ta một bạt tai. Nàng ấy hình như đã bị hạ thuốc nhưng sức chịu đựng lại rất phi thường, ta ném nàng vào hồ nước lạnh, đôi môi nàng trắng bệch vì lạnh nhưng vẫn không kêu một tiếng.

Dưới ánh trăng mờ ảo trong đêm tối, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt long lanh như mặt nước của nàng, đôi mắt ấy khắc sâu trong ký ức của ta.

Lần nữa gặp lại nàng là trong yến tiệc xuân mà phụ hoàng, mẫu hậu tổ chức cho ta.

Phụ hoàng, mẫu hậu muốn ta tuyển phi, thật ra ta rất kháng cự.

Phụ hoàng rất yêu thương mẫu hậu nhưng bởi vì thân là đế vương, không thể cùng mẫu hậu sống một đời một kiếp một đôi, ông đã nạp rất nhiều phi tử.

Ta đau lòng cho những đêm dài cô độc đầy nước mắt của mẫu hậu, cho nên ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để người ta yêu phải chịu cảnh này.

Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng, nàng ấy tên là Thẩm Phù.

Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy ta muốn cưới nàng, trong đầu ta đã tưởng tượng ra cảnh cùng nàng trải qua quãng đời còn lại.

Thế nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của một người khác, điều này nghe thật hoang đường nhưng đó lại là sự thật.

Nhưng ta không vui, nàng ta lại dám bội nhọ người mà ta nhìn trúng.

Nàng ta nghĩ ta sẽ vì tiếng lòng của nàng ta mà sinh ra thành kiến với người mà ta nhìn trúng sao?

Sẽ không, trực giác nói cho ta biết, nếu như ta tin, ta sẽ mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời này.

Ta muốn cưới Thẩm Phù, ta nhất định phải cưới nàng.

Không hiểu tại sao, ánh mắt của ta luôn vô duyên vô cớ bị nàng thu hút nhưng nàng dường như không hề thích ta.

Đêm động phòng hoa chúc, nàng cũng không nhiệt tình lắm, chỉ có một mình ta là cố gắng.

Không sao, thời gian còn rất dài, ta sẽ làm cho nàng yêu ta.

Sau đó, bất kể nàng làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.

Sau những ngày tháng kiên trì không ngừng nghỉ, nói gì nghe nấy của ta, giờ đây mỗi khi đối mặt với ta dường như nàng sẽ thẹn thùng đỏ mặt.

Ta đoán nàng nhất định đã yêu ta rồi.

Đúng vậy, A Phù của ta yêu ta nhất.

Cho nên, kiếp này, ta chỉ một thê tử duy nhất là nàng.

~ HẾT ~
 
Back
Top Bottom