Tâm Linh Tiếng đàn trên ngọn đồi

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395221771-256-k501406.jpg

Tiếng Đàn Trên Ngọn Đồi
Tác giả: SumBlsss
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện ngắn thoy😇 Tags: boylove​
 
Tiếng Đàn Trên Ngọn Đồi
Chương 1


Đã 10 năm trôi qua...

Mười năm kể từ lúc tôi cùng gia đình bước chân rời bỏ nơi lưu giữ muôn vàn kỷ niệm từ lúc sinh ra và lớn lên.

Nhớ cái ngày tôi cũng lũ bạn thân tắm mưa, nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm quậy phá.

Giờ đây, nơi thành phố lớn xa hoa này không làm tôi hạnh phúc.

Dù có trải qua bao nhiêu lần triển lãm tranh, lời khen hay những ánh đèn vinh quang đầy tự hào...

Tôi cũng thường hay giật mình vào ban đêm.

Tôi hay mơ về một cánh đồng cỏ cùng tiếng piano dịu nhẹ vang vẳng từ nơi xa

Mùa hè lại một lần đến, tôi quyết định quay trở về quê hương

Đến nơi, xe buýt thả tôi xuống trước cổng làng.

Dù đã trải qua khoảng thời gian vô cùng dài nhưng nó vẫn vậy, vẫn giữ được nét yên bình vốn có của nó.

Từ nơi tạp hóa của bà Hoa, đến cây me đầu làng lẫn ánh nắng chiều nhạt.

- "lâu rồi mày mới trở về, Hàn Phong ha" Bà Hoa nói, giọng bà đã khàn hơn trước " Tao nhớ cái thằng Lang Tâm hay lẽo đẽo theo mày như một cái đuôi ấy".

Tôi khựng lại trước cái tên ấy 'Lang Tâm'.

Cái tên ấy như làn gió nhẹ thoảng qua ngực của tôi vậy.

Nhẹ nhưng lại lạnh.

Chiều đến, mặt trời lặng lẽ khuất sau hàng cây xanh, nhuộm cả bầu trời màu cam nhạt dịu dàng.

Tôi xách túi lên đồi.

Căn nhà cổ trên đồi ấy vẫn còn đó.

Mái ngói nâu phủ đầy rêu, bức tường loang lổ cùng chiếc cửa đã đến tuổi.

Nhưng khi Phong vừa mở chiếc cửa cũ kĩ ấy ra một tiếng đàn piano quen thuộc vang lên.

Âm thanh chạm rãi, từng nốt nhạc dịu dàng như những cái nắng cuối ngày rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Không vội vàng, không cao trào chỉ mềm mại lan tỏa như ánh hoàng hôn phủ lên vạn vật.

Đôi mắt mở tròn, đây chính là giai điệu mà tôi yêu thích lúc nhỏ dịu êm như cơn gió mát.

Bước đi chậm rãi đến căn phòng cuối dãy cũng là nơi phát ra tiếng đàn piano ấy.

Đứng trước cửa, tôi mở khẽ ra, không nói cũng chẳng di chuyển như đang đứng ngắm một tác phẩm tuyệt đỉnh trước mắt mình.

Mái tóc nâu bị rối nhẹ bởi cơn gió vừa thoảng qua từ ô cửa sổ.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống đôi bàn tay đang thoăn thoắt tạo nên những nốt nhạc đầy tinh tế và sắc xảo.

Tôi muốn ngắm Lang Tâm như vầy mãi.

Mỗi khi nhìn thấy cậu ấy những thứ cảm xúc gọi là tình yêu cứ vùng dậy và con tim này đập loạn xạ lên.

Bỗng Lang Tâm ngừng đàn, quay đầu lại nhìn về phía tôi:

- "Hàn Phong hả?"

Đôi mắt màu xanh lục ấy vừa sâu thẳm lại mang theo nét buồn khó tả -" cậu về rồi sao?"

Đôi môi Phong mấp máy, khẽ gật đầu

- "Tớ về rồi...

Tâm."
 
Tiếng Đàn Trên Ngọn Đồi
Chương 2


Ánh mắt ấy liếc nhẹ đến bàn tay đang nắm chặt sketchbook cùng bảng màu vẽ-"cậu vẫn còn niềm đam mê với tranh vẽ sao?"

-"ừ."

Lời tôi nói cụt ngủn như đang cố tránh né một chuyện gì đấyTôi vốn từ nhỏ đã có tài năng vẽ vời cùng trí não sáng tạo thiên phú hơn người.

Mỗi khi tôi cầm chiếc bút và trổ tài vẽ, trái tim này lại bừng cháy lên một cách mãnh liệt.

Đến khi đã trưởng thành trái tim bùng cháy vì nghệ thuật vẫn còn đấy chỉ là không còn rực rỡ như năm xưa.

Phong ngồi gục xuống bức tường bên cạnh, đôi mắt nhìn phía hướng nơi ánh chiều len lỏi qua khuôn cửa sổ cổ kính rồi liếc nhìn ánh mắt người ấy-"cậu hãy tiếp tục đi"-" hãy để tớ có thể cảm nhận sự nhiệt huyết bên trong con tim mình"Tâm giật mình trước lời nói của cậu-"hãy để tớ giúp cậu nhé"Những ngón tay thon dài ấy đang biểu diễn tiếp bài hát đang còn dang dở.

Âm thanh ngày đang nhẹ nhàng như những cơn sóng nhè nhè đang vỗ vào bờ vậy.

Tôi nhìn người tôi từng yêu đôi tay không kiềm được mà vẽ say mê trên con giấy trắng.

Phát họa chàng trai đang múa trên những phím đàn trong một buổi chiều hoàng hôn.

Giai điệu ấy ngày càng cao vút như muốn chạm đến tận cùng của con tim.Khó có thể rời mắt khỏi, một giai điệu của sức sống.

Đôi mắt ấy tưởng chừng như vô hồn nhưng phút chốc lại có sức sống bởi giai điệu của năm xưa.

Tôi nhớ về lần đầu tôi chứng kiến Lang Tâm đang bấm những nốt nhạc ấy mà lòng không khỏi thán phục tài năng ấy.

Cảm xúc không ngừng hòa lẫn vào giai điệu ấy như từng nốt nhạc đang mang theo nỗi lòng khó tả.

Âm thanh len lỏi qua trái tim khiến con tim tôi như lặng yên bỗng phút chóc rung động lên theo từng nhịp điệu của tiếng piano.

Tiếng đàn bỗng dịu dần rồi dừng hẳn.

Không gian lúc này thật yên ắng trả lại khung cảnh tĩnh lặng đến đáng sợ của căn biệt thự cũ kỹ này.

Tôi cất giọng-"cậu đánh đàn ấn tượng lắm."

Dù rằng khuôn mặt xinh đẹp ấy bị những tia nắng nhạt chiếu vào khiến tôi chẳng thể nào nhìn rõ sắc mặt ấy, thế nhưng tôi vẫn cảm nhận thấp thoáng một nụ cười dịu dàng hiện trên gương mặt Lang Tâm.

Trong ký ức mờ nhạt, Lang Tâm chỉ là một cậu bé nhỏ con gầy yếu đã vậy còn hay nép mình sau lưng mình.

Ngôi nhà cậu lúc đấy là một căn biệt thự xa hoa nằm trên ngọn đồi cách biệt với ngôi làng nhỏ bé.

Dù sống trong căn nhà rộng lớn và trời sinh mang một vẻ đẹp khó ai so được nhưng cậu chẳng cảm nhận hạnh phúc là nhu thế nào.

Cậu từng kể cho tôi nghe những bí mật được cậu giấu sâu tận đáy lòng mình-" Hàn Phong, thật ra từ khi sinh ra tớ bị khiếm thính nhẹ."

Đôi mắt cậu dần trĩu xuống, từng lời nói mang màu nặng nề-" thật ư? vậy sao cậu có thể thực hiện ước mơ của bản thân chứ?

Tớ thấy cậu đánh đàn siêu hay luôn á!"

-"không hẳn là không nghe thấy chỉ là... sự cảm nhận âm thanh giai điệu không rõ thôi"Cậu nhìn tôi rồi cười nhạt-"còn ước mơ sẽ được sẽ được đứng trên sân khấu trình diễn sẽ chỉ mãi là giấc mơ viển vông".

Tôi thấy bên trong đôi mắt hoa đào đó ẩn chứa nhiều sự tuyệt vọng mà chẳng ai có thể hiểu hết
 
Tiếng Đàn Trên Ngọn Đồi
Chương 4


Bước lên căn phòng ấy, nó khá sạch sẽ và mang một cảm giác yên bình vô cùng.

Ngã người xuống chiếc giường ấm áp được bố trí ở ngay cạnh chiếc cửa sổ.

Gió từ chiếc cửa sổ chưa đóng mang theo mùi hương đồ ăn khiến người ta bất giác lại đói bụng.

Tôi đứng dậy vương vai.

Lấy một hộp thuốc lá được mua từ tạp hóa của bà Hoa lúc sáng.

Chạm rãi rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa.

Ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sau cũng khiến lòng nhẹ nhõm.

Tôi thật ra nghiện hút thuốc từ 2 năm về trước.

Năm đấy cũng là năm ba mẹ tôi xảy ra tai nạn giao thông thảm khóc trên thành phố.

Đêm đấy, tôi đến bệnh viện khóc cạn cả nước mắt thì ba mẹ giờ chỉ còn 2 cái xác vô tri vô giác đang nằm trong phòng xác đầy lạnh lẽo.

Tôi đau đớn lắm... cố gắng làm ăn để kiếm từng đồng bạc để họ được đi du lịch đâu đó.

Làm đám tang cho họ xong, cả cuộcbsoongs tôi như bế tắc.

Đôi mắt dường như đã chết từ lâu lẫn căn bệnh trầm cảm do thiếu ngủ và ăn không đầy đủ.

Năm đấy tôi từng nghĩ rằng mình xém đi theo ba mẹ nữa nhưng tôi đã tự mình cố gắng vượt qua nó

Điếu thuốc dần tàn đi, tôi vứt nó vào thùng rác rồi đến giường của mình nằm xuống.

Tôi nhớ cái nét mặt của Tâm.

Nó vừa kì lạ vừa sức hút kì lạ.

Ngẫm nghĩ mình thật ngu ngốc mà.

Dù có tỏ tình đi nữa cũng thất bại thôi.

Một thằng họa sĩ rách như tôi sao xứng tầm với 1 người cao đẹp như cậu ta chứ.

Có mơ tôi cũng chẳng dám mơ về mình sẽ thành đôi với người bạn thơ ấu kia.

Tôi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, trong cơn mơ là 1 thiếu niên treo cổ tự sát trong căn phòng tăm tối.

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn như chẳng còn hi vọng sống nào.

Ánh sáng từ cây đèn dầu mục nát đằng sau lưng cậu thanh niên kì lạ kia sáng lên.

Khuôn mặt trắng bệt cùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vôi tôi.

Ánh mắt cầu cứu - sợ hãi - hy vọng.

Đó là Lang Tâm...không thể nhầm được.

Tôi bật dậy.

Cả người chảy mồ hôi như là mưa.

Thở hổn hển trong sự sợ hãi.

Trong đầu cứ quanh quẩn về khuôn mặt của Lang Tâm bị treo cổ đang nhìn chằm chằm chằm vào tôi.

Tôi lại phì cười rồi tự trấn an bản thân của mình

-" Ngốc thật... mơ cái quái gì không biết nữa..."

Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng hắc vào khuôn mặt tôi mang theo mùi hương thơm của bà nấu dưới bếp
 
Back
Top Bottom