Đã 10 năm trôi qua...
Mười năm kể từ lúc tôi cùng gia đình bước chân rời bỏ nơi lưu giữ muôn vàn kỷ niệm từ lúc sinh ra và lớn lên.
Nhớ cái ngày tôi cũng lũ bạn thân tắm mưa, nghĩ ra đủ trò nghịch ngợm quậy phá.
Giờ đây, nơi thành phố lớn xa hoa này không làm tôi hạnh phúc.
Dù có trải qua bao nhiêu lần triển lãm tranh, lời khen hay những ánh đèn vinh quang đầy tự hào...
Tôi cũng thường hay giật mình vào ban đêm.
Tôi hay mơ về một cánh đồng cỏ cùng tiếng piano dịu nhẹ vang vẳng từ nơi xa
Mùa hè lại một lần đến, tôi quyết định quay trở về quê hương
Đến nơi, xe buýt thả tôi xuống trước cổng làng.
Dù đã trải qua khoảng thời gian vô cùng dài nhưng nó vẫn vậy, vẫn giữ được nét yên bình vốn có của nó.
Từ nơi tạp hóa của bà Hoa, đến cây me đầu làng lẫn ánh nắng chiều nhạt.
- "lâu rồi mày mới trở về, Hàn Phong ha" Bà Hoa nói, giọng bà đã khàn hơn trước " Tao nhớ cái thằng Lang Tâm hay lẽo đẽo theo mày như một cái đuôi ấy".
Tôi khựng lại trước cái tên ấy 'Lang Tâm'.
Cái tên ấy như làn gió nhẹ thoảng qua ngực của tôi vậy.
Nhẹ nhưng lại lạnh.
Chiều đến, mặt trời lặng lẽ khuất sau hàng cây xanh, nhuộm cả bầu trời màu cam nhạt dịu dàng.
Tôi xách túi lên đồi.
Căn nhà cổ trên đồi ấy vẫn còn đó.
Mái ngói nâu phủ đầy rêu, bức tường loang lổ cùng chiếc cửa đã đến tuổi.
Nhưng khi Phong vừa mở chiếc cửa cũ kĩ ấy ra một tiếng đàn piano quen thuộc vang lên.
Âm thanh chạm rãi, từng nốt nhạc dịu dàng như những cái nắng cuối ngày rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Không vội vàng, không cao trào chỉ mềm mại lan tỏa như ánh hoàng hôn phủ lên vạn vật.
Đôi mắt mở tròn, đây chính là giai điệu mà tôi yêu thích lúc nhỏ dịu êm như cơn gió mát.
Bước đi chậm rãi đến căn phòng cuối dãy cũng là nơi phát ra tiếng đàn piano ấy.
Đứng trước cửa, tôi mở khẽ ra, không nói cũng chẳng di chuyển như đang đứng ngắm một tác phẩm tuyệt đỉnh trước mắt mình.
Mái tóc nâu bị rối nhẹ bởi cơn gió vừa thoảng qua từ ô cửa sổ.
Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống đôi bàn tay đang thoăn thoắt tạo nên những nốt nhạc đầy tinh tế và sắc xảo.
Tôi muốn ngắm Lang Tâm như vầy mãi.
Mỗi khi nhìn thấy cậu ấy những thứ cảm xúc gọi là tình yêu cứ vùng dậy và con tim này đập loạn xạ lên.
Bỗng Lang Tâm ngừng đàn, quay đầu lại nhìn về phía tôi:
- "Hàn Phong hả?"
Đôi mắt màu xanh lục ấy vừa sâu thẳm lại mang theo nét buồn khó tả -" cậu về rồi sao?"
Đôi môi Phong mấp máy, khẽ gật đầu
- "Tớ về rồi...
Tâm."